-
Chương 103: Hỏi cho rõ
Sáng ra Hoan Hoan đã dậy rất sớm để luyện tiếng Anh, lúc về vẫn thấy mẹ và Nhạc Nhạc còn ngủ say!
Bé vui vẻ bò lên giường, bóp mũi của mẹ.
"Ừm..." Cố Bảo Bảo ngạt thở tỉnh lại, mắt lộ vẻ kinh hoảng.
"Khì khì..." Hoan Hoan cười to, khi bỏ cô ra thì lập tức trốn sang bên cạnh Nhạc Nhạc.
Cố Bảo Bảo không khỏi cáu kỉnh, "Hoan Hoan, con nghịch ngợm quá đấy!"
Cô nắm cánh tay bé làm bộ đánh mông.
Bé vừa để tay ra sau che mông, vừa xin tha: "Mẹ, mẹ không được đánh, mông sẽ đau lắm!" Gian xảo nói xong câu đấy thì bò đi cắn vào cánh tay của Nhạc Nhạc!
Cái nét đáng yêu kia làm Cố Bảo Bảo không nhịn được cười, đâu còn nỡ dạy dỗ gì nữa!
Ngược lại Nhạc Nhạc bị anh cắn đánh thức, không nói hai lời cho anh một chưởng rồi rúc vào mẹ.
Lần này đang ở trong chăn nên động tác không được nhanh, Hoan Hoan lập tức đánh lại lên tay em.
Nhạc Nhạc quay lại nhìn, miệng dẩu lên, mắt ứa nước.
"Lêu lêu Nhạc Nhạc!" Hoan Hoan nhăn mặt, "Đánh không được thì khóc, em là con gái à?"
Nhạc Nhạc quật cường cắn môi, bé không phải là đánh không lại mà khóc, chỉ do anh đánh vào tay rất đau!
"Được rồi, Nhạc Nhạc không khóc nào!" Cố Bảo Bảo đau lòng ôm bé, "Anh đùa với con thôi, Nhạc Nhạc nín đi."
Nhạc Nhạc lui vào ngực cô, lại quay ra dắt tay anh.
Hoan Hoan không để ý tới bé, bé liền lắc mạnh tay Hoan Hoan.
Hoan Hoan bất đắc dĩ, "Được rồi, phục em đó!"
Nói xong bé cũng chui vào chăn ôm Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc giờ mới ngưng khóc, đưa tay ra ôm lấy anh.
Nhìn hai báu vật giống hệt nhau tương thân tương ái, Cố Bảo Bảo thấy thật ấm áp, lại có hơi muốn khóc, ở đây thiếu một người .
Thiếu anh.
Tối qua đến khi cô ngủ rồi, anh cũng không đến.
Nửa đêm tỉnh giấc rất nhiều lần vẫn không nghe được tiếng động gì ngoài cửa.
Tối hôm qua, anh vẫn không về đây!
Do không có thời gian hay biết cô ở đây nên mới không tới? Cô có thể tin vế trước được không? !
Có mẹ bên cạnh, Nhạc Nhạc rất là ngoan, cứ dính lấy mẹ, cũng không muốn đến trường luôn.
"Nhạc Nhạc, em mà không lên xe là chúng ta bị muộn đó!" Hoan Hoan mở cửa lớn tiếng hô.
Nhạc Nhạc trề môi lắc đầu, một mực chui vào lòng Cố Bảo Bảo.
"Bảo bối ngoan" Cố Bảo Bảo hôn lên má bé, "Đi học đi nhé, mẹ sẽ về thăm con mà."
Về, là khi nào? Nhạc Nhạc không nghe, ôm chặt cổ cô không buông.
Hoan Hoan nhăn nhó, không biết nên nói cái gì.
Bỗng nhiên, xuyên qua cửa kính chắn gió của một chiếc xe lái đi cách đó không xa hiện lên một bóng người quen thuộc!
"Ba!" Bé hô lên.
Cố Bảo Bảo sửng sốt, vội nhìn theo ánh mắt Hoan Hoan lại chỉ thấy được đuôi xe đã rẽ.
"Ba ở đâu?" Cô kỳ quái quay lại nhìn Hoan Hoan.
"Ở trong một chiếc xe!" Hoan Hoan chỉ vào chiếc xe đã đi kia nói.
Cô nhìn lại, chiếc xe kia đã đi thật xa, không còn thấy rõ nữa.
"Hoan Hoan" Cô mỉm cười, "Đó không phải là xe ba, tối qua ba không có về."
Hoan Hoan gật đầu không nói thêm gì nữa, nhưng ghi tạc sự đau lòng trong mắt mẹ vào trong ngực.
"Chắc con nhìn nhầm rồi ạ!" Bé cười khì, kéo tay Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc, em có đi học không, nếu em không đi, anh lên xe đây."
Rồi bé thực sự leo lên.
Nhạc Nhạc nhìn theo, không tình nguyện chu mỏ, đành phải leo lên cùng.
"Phải ngoan đó!" Cô nói rồi đóng cửa xe giúp hai đứa, lúc xe đi xa vẫn còn thấy được gương mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc dính chặt vào cửa xe nhìn cô.
Cô xót xa lắm, cũng hi vọng ngày nào cũng được ở bên chúng, nhưng...
Nhìn theo chiếc xe lạ đã đi xa mới rồi, kỳ thực nãy cô có nhìn qua, bên trong đó hình như có một bóng dáng quen thuộc.
Là anh sao?
Nếu là anh, vì sao thấy Hoan Hoan Nhạc Nhạc mà cũng không qua đây? !
Có phải anh đang trốn tránh cô?
***
"Cố Bảo Bảo, cô không đi ăn à?" Vừa đến giờ nghỉ trưa, mọi người liền lục tục ra ngoài.
Cô mỉm cười lắc đầu, ánh mắt lại rơi vào bó hoa bách hợp mới được đưa tới lúc sáng.
Cô tiện tay rút lấy một bông rồi nhìn đến ngây người, bỗng đứng dậy, như đã hạ quyết tâm, chạy thẳng tới cầu thang máy.
Nhân viên chỉ lên được đến tầng 26, nếu muốn gặp tổng giám đốc thì cần phải được cho phép hoặc được mời thì mới có thể đi lên.
Có điều là Cố Bảo Bảo biết mật mã nên cũng không gặp trở ngại gì.
Nhưng lần này, sau khi điền mật mã vào thì màn hình lại xuất hiện - thang máy đã khóa -.
Khi tổng giám đốc tổ chức cuộc họp bí mật thì thang máy đi lên văn phòng sẽ khóa lại, cô thở dài, nếu bọn họ đang họp thì cô không đi quấy rầy nữa.
Thất lạc quay lại phòng làm việc, những đồng nghiệp kia đang quay lưng ra cửa nói chuyện phiếm với nhau nên không ai chú ý là cô đã vào.
Cô nằm sấp xuống bàn, cũng không muốn nói chuyện gì với các cô ấy cả.
"Mọi người biết gì chưa? Tôi mới nhận được tin tức bom tấn này nè!" Bỗng một cô thần bí cất cao giọng, cô không muốn nghe cũng phải nghe.
"Chuyện gì thế?"…ti3u+_+ha0…☞Dđ♥LQĐ☜
Tin tức bom tấn của người này cho tới giờ đều cực kỳ có sức công phá, những đồng nghiệp khác đương nhiên cảm thấy vô cùng hứng thú.
"Năm nay tổ chức lễ khánh thành mừng công ti tròn 40 năm sẽ rất khác biệt!"
"Khác thế nào?"
"Tôi nhận được một tin rất đáng tin, buổi vũ hội mừng lễ khánh thành năm nay cũng là buổi vũ hội xem mắt của tổng giám đốc!"
"Cái gì?"
"Cái gì!"
Tin tức này không phải chuyện đùa, Cố Bảo Bảo bật người ngồi thẳng dậy.
"Những cô gái tham dự đều là con nhà quyền quý" Cô đồng nghiệp kia giảng giải, "Nói dễ nghe chút là được mời tới tham dự vũ hội mừng lễ khánh thành công ty, kỳ thực ai cũng tụt quần xuống hi vọng tổng giám đốc coi trọng mà thôi!"
Mấy cô gái này ai cũng thổn thức, "Tổng giám đốc của chúng ta thật đúng là báu vật! Không ngờ lại có thể hấp dẫn nhiều cô gái ưu tú tới tham dự buổi xem mắt tập thể này!"
"Đúng vậy, cái việc đứng xếp hàng cho đàn ông chọn này, phụ nữ bình thường chắc chẳng ai làm!"
"Đó là chưa gặp được tổng giám đốc của chúng ta thôi, đừng nói mấy cô nàng đó, đến chúng ta, ngay cả tư cách tham dự vũ hội để tổng giám đốc chọn cũng không có!"
Đây là đạo lý gì thế, chẳng biết người nào than thở: "Chúng ta đều cho rằng cô Trịnh đã ngồi vững cái ghế phu nhân tổng giám đốc, xem ra gia đình cô ấy còn chưa đủ""
"Bịch"
Tiếng thứ gì đó rơi xuống cắt ngang cuộc nói chuyện, mọi người quay ra thì trông thấy được nét mặt kinh ngạc và đau khổ của Cố Bảo Bảo đang ngơ ngác nhìn các cô.
Cô không cẩn thận đụng vào bàn làm rơi một vài bảng biểu báo cáo mà hồn nhiên không phát giác, xoay người hấp tấp chạy đi.
"Cô ấy làm sao vậy?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không ai biết.
Không, sẽ không! Cô không tin!
Cô rõ hơn ai hết, anh từ trước giờ xem thường nhất là việc xem mắt con gái nhà quyền quý!
Nhưng một thanh âm khác lại phản bác, có điều gì mà không thể?
Trước đây anh xem thường làm việc đó, là bởi vì trong lòng anh có Trịnh Tâm Du.
Bây giờ Trịnh Tâm Du không còn muốn lấy anh, anh đương nhiên phải tìm một cô gái khác!
Không, không, cô vừa chạy đến thang máy vừa hoảng loạn lắc đầu, sẽ không đâu, sẽ không đâu.
Nếu như thế, quả thật là như thế, cô coi là cái gì? Cô rốt cuộc coi là cái gì?
Nước mắt trào ra, cực kỳ chua cay dội lên trái tim cô, cô đóng thang máy lại, không muốn bất kỳ ai thấy được bộ dạng cô bây giờ.
Cô muốn gặp anh, nhất định phải gặp anh, muốn hỏi cho rõ!…ti3u+_+ha0…☞Dđ♥LQĐ☜
Nhập mật mã, màn hình vẫn hiện lên như cũ - thang máy đã khóa -.
Ấn vào phím gợi ý liền nghe được tiếng chủ nhiệm thư ký: "Xin hỏi là vị nào muốn đi lên?"
Bọn họ không họp, anh khóa thang máy lại là vì muốn tránh cô? !
Cô hít sâu một hơi: "Là tôi, Cố Bảo Bảo!"
"Cô Cố, cô có chuyện gì không?"
"Tôi muốn gặp Mục tổng!"
"Cô Cố, bây giờ Mục tổng không có ở đây!"
Cô lắc đầu, trước khi chủ nhiệm thư ký nói ra rõ ràng đã hoảng hốt, cô ấy đang gạt cô, anh đang gạt cô!
"Tôi" Cô kiên quyết chưa từng có: "Tôi nhất định phải gặp anh ấy!"
Chủ nhiệm thư ký không nói gì, một lúc sau, thang máy được mở khóa lên tầng 28.
Chủ nhiệm thư ký đã chờ cô ở cửa văn phòng tổng giám đốc, "Cô Cố" thấy cô tới liền đẩy cửa ra, "Tổng giám đốc thật sự không ở đây, cô không tin thì có thể vào đó xem."
Cô ấy nói như vậy, trong lòng Cố Bảo Bảo biết mình không thể vào, bằng không sẽ đắc tội với cô ấy.
Nhưng hôm nay là một ngoại lệ, cô xin lỗi nhìn chủ nhiệm thư ký: "Xin lỗi, tôi không phải muốn làm khó cô!"
Nói xong, cô đi vào văn phòng.
Cô bước thật mau, những lời muốn hỏi đã ở sẳn trong miệng, cô quyết định chỉ cần thấy anh sẽ lập tức nói ra.
Nhưng mà, trong văn phòng to lớn quả nhiên không thấy một ai, anh thực sự không có ở văn phòng!
Cô vẫn không từ bỏ, mở cửa phòng nghỉ ra xem, vẫn không có người!
Chủ nhiệm thư ký không có gạt cô!
Cô ra ngoài rồi nói một tiếng "Xin lỗi."
Chủ nhiệm thư ký nhún vai tỏ vẻ không sao hết, "Cô xuống đi, khi Mục tổng về tôi sẽ nói là cô tới."
"Cảm ơn!" Cố Bảo Bảo cúi đầu, không muốn để cô ấy thấy được sự thất vọng và đau lòng của mình liền vội vàng đi ra thang máy.
Chủ nhiệm thư ký khẽ thở dài, đi vào phòng thư ký.
Vừa mới tới cửa, cô ấy bỗng lên tiếng, dường như là nói với người bên trong phòng: "Xem Mục tổng đã ăn xong cơm ở Hoa Uyển chưa? Cô gái tới từ Pháp ấy chắc sẽ không quấn lấy anh ấy quá lâu!"
Cô ấy nói rất lớn, như là sợ ai đó không thể nghe được vậy.
Nhưng Cố Bảo Bảo đã nghe được, cảm kích mỉm cười với chủ nhiệm thư ký, nhanh chóng bấm vào nút trên thang máy.
***
Vào nhà hàng cao cấp Hoa Uyển này, cô lấy thân phận khách hàng được sắp xếp ở một chỗ gần cửa sổ.
Đúng rồi, nhà hàng sang trọng như này sao cô có thể giống cảnh sát lục tung từng phòng kiểm tra được chứ!
Thế nhưng, nhà hàng này rất lớn, cô phải làm sao mới tìm được anh?
"'Xin hỏi cô có cần gì không?" Một phục vụ tao nhã lễ phép lên tiếng.
Cố Bảo Bảo nhìn anh ta, muốn thử hỏi xem Mục Tư Viễn có tới không, đang ở phòng nào, lại nghĩ chắc anh ta sẽ không nói cho nên chậm chạp không mở miệng.
"Thưa cô?" Người phục vụ mỉm cười nhắc nhở.
Cô gật đầu, ánh mắt thu lại, chợt một bóng người cách đó không xa lọt vào tầm mắt.
Cô nhìn theo, quả nhiên thấy anh đang cùng một người phụ nữ ra ngoài.
"Tôi... không ăn, cám ơn!" Cô xin lỗi đưa thực đơn cho người phục vụ, vội vàng đứng dậy đi theo bọn họ ra ngoài.
Vừa tới cửa, tài xế liền lái xe tới, Mục Tư Viễn mở cửa xe thay cho cô gái kia, "Mời!"
Cô gái kia mỉm cười xinh đẹp, tư thế ưu nhã ngồi lên xe. Đến lượt thì anh không lên, chuẩn bị đóng cửa xe lại.
Cô gái sửng sốt: "Anh không đi cùng em tới khách sạn sao?"
Mục Tư Viễn nhún vai, "Xin lỗi, công ty còn nhiều việc, tôi sẽ để tài xế đưa cô đi. Cô nghỉ ngơi thật tốt, nếu cần hướng dẫn viên du lịch thì cứ gọi điện cho tài xế của tôi."
Cô gái chìm đắm trong nụ cười xinh đẹp của anh, mãi mới phát giác lời anh có gì đó không đúng nhưng xe đã chạy rồi!
Anh nói cái gì, gọi điện cho tài xế của anh? Lẽ nào mấy ngày tới anh ấy không thể đi cùng cô?
Cô kinh ngạc quay lại, nhìn qua cửa sổ đúng lúc thấy anh ngồi lên một chiếc xe khác!
Điều này không phải nói rõ, cô đã sớm bị đào thải rồi ư? !
Thêm một người nữa đã xong!
Mục Tư Viễn mặt cười ngồi lên xe, dặn dò tài xế: "Lái xe, quay về công ty!"
Tài xế gật đầu, mắt không rời kính chiếu hậu, "Mục tổng..."
Vừa nói được hai từ, điện thoại Mục Tư Viễn chợt reo.
Anh cúi đầu kỳ quái nhìn dãy số gọi đến: "Hoan Hoan?"
Tài xế bĩu môi, vốn anh ta định nói là có cô gái đuổi theo sau xe, có thể là muốn tìm tổng giám đốc, nhưng nếu Hoan Hoan thiếu gia gọi tới thì không có gì quan trọng hơn!
Anh ta khởi động xe, không để ý tới nữa.
"Ba!" Giọng Hoan Hoan mang theo chút mất hứng.
Anh lộ ra nét mặt cưng chìu: "Làm sao vậy?"
"Tối qua ba không đến hại con chờ ba rất lâu!" Hoan Hoan miệng lép xẹp, "Cô giao cho con bài tập rất là khó, trong nhà trừ ba thì không ai dạy được con cả."
"Phải không thế?" Mục Tư Viễn cười, thế nào mà nghe có vẻ như đang vuốt mông ngựa nhỉ?
"Thế bài tập con làm xong chưa?" Hoan Hoan gật đầu, "Con vẫn cố gắng đến cùng làm xong. Nhưng tối nay ba về chữa giúp con được không?"
Con trai yêu cầu thì sao anh có thể cự tuyệt?
"Được!" Anh cũng gật đầu, "Tối nay ba sẽ về sớm."
Cúp máy, Hoan Hoan ra dấu thắng lợi với Nhạc Nhạc, "Giờ chỉ cần gọi cho mẹ nữa là xong!"
Nhạc Nhạc vui sướng vỗ tay, ý bảo Hoan Hoan mau gọi điện cho mẹ!
"Tư Viễn..."
Nhìn theo chiếc xe càng lúc càng xa, Cố Bảo Bảo thở hổn hển dừng lại, cô chạy hết nổi rồi.
Lúc này, điện thoại trong túi reo lên, cô cũng không khỏi nhạc nhiên khi thấy dãy số ấy. "Hoan Hoan?"
"Mẹ!" Thanh âm đáng yêu của Hoan Hoan truyền đến, rồi lại nhỏ giọng: "Nhạc Nhạc, em đừng cướp điện thoại, để anh nói chuyện với mẹ."
Cố Bảo Bảo hiểu ý cười, "Bảo bối, có gì muốn nói với mẹ sao?"
"Mẹ!" Hoan Hoan làm nũng: "Tối nay mẹ lại tới có được không ạ? Con và Nhạc Nhạc đều mong mẹ tới."
Hai đứa thật sự rất mong mẹ tới mà, nói vậy cũng đâu phải nói dối đâu!
"Mẹ nhất định sẽ tới. Hoan Hoan, con trông Nhạc Nhạc nhé, bảo em phải ngoan đó." Cô cũng có dự định sẽ đi, cô còn phải chờ anh.
Tuy không thể đuổi kịp anh, nhưng trong lòng cô vẫn rất vui, sự vui mừng ích kỷ.
Bởi vì vừa rồi anh không có lên xe cùng cô gái kia, chí ít anh lại loại bỏ thêm một người rồi không phải sao?
Chỉ chút xíu ấy thôi đã khiến cô vui vẻ thật lâu!
"Oh yeah, thành công!"
Cúp điện thoại, hai đứa bé vỗ tay chúc mừng, Hoan Hoan véo má Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc, vừa rồi sao em lại cướp điện thoại của anh hả, em biết không, làm vậy rất dễ để mẹ nhìn thấu đó!"
Nhạc Nhạc miệng lép xẹp, người ta cũng muốn nói chuyện với mẹ mà!
Hoan Hoan hiểu ý vỗ vai em: "Nhạc Nhạc, em cũng tới bác sĩ nhiều lần rồi, đến khi nào mới nói chuyện được đây, đến khi nào thì gọi anh một tiếng anh trai?"
Nhạc Nhạc cúi gằm đầu xuống, không làm ra bất kỳ phản ứng nào.
Hoan Hoan thở dài: "Thật hy vọng ngày mai em có thể nói chuyện được ngay. Nhạc Nhạc, em có thể nói đúng không? Lần trước anh dạy em hai câu, em đều nói được hết đấy sao?."
Nói xong bé cầm điện thoại ngồi xuống ghế.
Nhạc Nhạc cũng chen vào cạnh anh, tay chống cằm, ủ rũ suy nghĩ.
Lần trước quả thật bé đã nói, nhưng đó là do anh phải dạy đi dạy lại rất rất nhiều, hơn nữa còn hù dọa bé nữa, thế là không biết thế nào bé lại nói ra được!
Ngày nào chú bác sĩ kia cũng dạy bé nói, nhưng bé vẫn không nói ra được.
Bé cũng muốn mau nói nhanh, từ khi bắt đầu hiểu chuyện, mẹ thường hay đau lòng rơi nước mắt trước mặt bé, hi vọng bé có thể nói, có thể gọi mẹ!
Lúc còn ở Mỹ, khi mẹ phát hiện bé không thể nói liền không để bé ở nhà một mình nữa.
Chỉ cần thời tiết không lạnh, sáng sớm mẹ sẽ đưa bé đi ngồi xe điện ngầm, khi mẹ dạy học cho những bạn nhỏ khác thì bé cũng ngồi bên cạnh.
Buổi chiều mẹ phải đi bán hoa, ở đó có một ông cụ rất hung dữ, mẹ đành phải giấu bé đưới đáy bàn.
Đến tối là tuyệt nhất, mẹ sẽ đưa bé đi ăn thiệt nhiều kẹo sô-cô-la, sau đó ôm bé về nhà.
Bình thường bé hay ngủ trong vòng tay ấm áp của mẹ, đôi khi tỉnh dậy lại phát hiện mẹ cầm một tấm hình lén khóc.
Bé từng lặng lẽ xem người trên bức hình kia, về sau mới biết đó chính là ba!
Cho nên, khi anh nói với bé, chỉ cần bé có thể chạy lên sân khấu cuộc thi "Bé con thiên tài" rồi hô to lên - Ba, anh, con đã tìm được hai người rồi - thì bé và mẹ có thể trở lại bên cạnh ba, chính lúc đó bé lại có thể nói.
Nhưng bây giờ, cái miệng này của bé một chữ cũng không thốt ra được!
Mặc dù bế rất rất muốn gọi mẹ, gọi anh, còn cả... người ba thối kia nữa!
Bé vui vẻ bò lên giường, bóp mũi của mẹ.
"Ừm..." Cố Bảo Bảo ngạt thở tỉnh lại, mắt lộ vẻ kinh hoảng.
"Khì khì..." Hoan Hoan cười to, khi bỏ cô ra thì lập tức trốn sang bên cạnh Nhạc Nhạc.
Cố Bảo Bảo không khỏi cáu kỉnh, "Hoan Hoan, con nghịch ngợm quá đấy!"
Cô nắm cánh tay bé làm bộ đánh mông.
Bé vừa để tay ra sau che mông, vừa xin tha: "Mẹ, mẹ không được đánh, mông sẽ đau lắm!" Gian xảo nói xong câu đấy thì bò đi cắn vào cánh tay của Nhạc Nhạc!
Cái nét đáng yêu kia làm Cố Bảo Bảo không nhịn được cười, đâu còn nỡ dạy dỗ gì nữa!
Ngược lại Nhạc Nhạc bị anh cắn đánh thức, không nói hai lời cho anh một chưởng rồi rúc vào mẹ.
Lần này đang ở trong chăn nên động tác không được nhanh, Hoan Hoan lập tức đánh lại lên tay em.
Nhạc Nhạc quay lại nhìn, miệng dẩu lên, mắt ứa nước.
"Lêu lêu Nhạc Nhạc!" Hoan Hoan nhăn mặt, "Đánh không được thì khóc, em là con gái à?"
Nhạc Nhạc quật cường cắn môi, bé không phải là đánh không lại mà khóc, chỉ do anh đánh vào tay rất đau!
"Được rồi, Nhạc Nhạc không khóc nào!" Cố Bảo Bảo đau lòng ôm bé, "Anh đùa với con thôi, Nhạc Nhạc nín đi."
Nhạc Nhạc lui vào ngực cô, lại quay ra dắt tay anh.
Hoan Hoan không để ý tới bé, bé liền lắc mạnh tay Hoan Hoan.
Hoan Hoan bất đắc dĩ, "Được rồi, phục em đó!"
Nói xong bé cũng chui vào chăn ôm Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc giờ mới ngưng khóc, đưa tay ra ôm lấy anh.
Nhìn hai báu vật giống hệt nhau tương thân tương ái, Cố Bảo Bảo thấy thật ấm áp, lại có hơi muốn khóc, ở đây thiếu một người .
Thiếu anh.
Tối qua đến khi cô ngủ rồi, anh cũng không đến.
Nửa đêm tỉnh giấc rất nhiều lần vẫn không nghe được tiếng động gì ngoài cửa.
Tối hôm qua, anh vẫn không về đây!
Do không có thời gian hay biết cô ở đây nên mới không tới? Cô có thể tin vế trước được không? !
Có mẹ bên cạnh, Nhạc Nhạc rất là ngoan, cứ dính lấy mẹ, cũng không muốn đến trường luôn.
"Nhạc Nhạc, em mà không lên xe là chúng ta bị muộn đó!" Hoan Hoan mở cửa lớn tiếng hô.
Nhạc Nhạc trề môi lắc đầu, một mực chui vào lòng Cố Bảo Bảo.
"Bảo bối ngoan" Cố Bảo Bảo hôn lên má bé, "Đi học đi nhé, mẹ sẽ về thăm con mà."
Về, là khi nào? Nhạc Nhạc không nghe, ôm chặt cổ cô không buông.
Hoan Hoan nhăn nhó, không biết nên nói cái gì.
Bỗng nhiên, xuyên qua cửa kính chắn gió của một chiếc xe lái đi cách đó không xa hiện lên một bóng người quen thuộc!
"Ba!" Bé hô lên.
Cố Bảo Bảo sửng sốt, vội nhìn theo ánh mắt Hoan Hoan lại chỉ thấy được đuôi xe đã rẽ.
"Ba ở đâu?" Cô kỳ quái quay lại nhìn Hoan Hoan.
"Ở trong một chiếc xe!" Hoan Hoan chỉ vào chiếc xe đã đi kia nói.
Cô nhìn lại, chiếc xe kia đã đi thật xa, không còn thấy rõ nữa.
"Hoan Hoan" Cô mỉm cười, "Đó không phải là xe ba, tối qua ba không có về."
Hoan Hoan gật đầu không nói thêm gì nữa, nhưng ghi tạc sự đau lòng trong mắt mẹ vào trong ngực.
"Chắc con nhìn nhầm rồi ạ!" Bé cười khì, kéo tay Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc, em có đi học không, nếu em không đi, anh lên xe đây."
Rồi bé thực sự leo lên.
Nhạc Nhạc nhìn theo, không tình nguyện chu mỏ, đành phải leo lên cùng.
"Phải ngoan đó!" Cô nói rồi đóng cửa xe giúp hai đứa, lúc xe đi xa vẫn còn thấy được gương mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc dính chặt vào cửa xe nhìn cô.
Cô xót xa lắm, cũng hi vọng ngày nào cũng được ở bên chúng, nhưng...
Nhìn theo chiếc xe lạ đã đi xa mới rồi, kỳ thực nãy cô có nhìn qua, bên trong đó hình như có một bóng dáng quen thuộc.
Là anh sao?
Nếu là anh, vì sao thấy Hoan Hoan Nhạc Nhạc mà cũng không qua đây? !
Có phải anh đang trốn tránh cô?
***
"Cố Bảo Bảo, cô không đi ăn à?" Vừa đến giờ nghỉ trưa, mọi người liền lục tục ra ngoài.
Cô mỉm cười lắc đầu, ánh mắt lại rơi vào bó hoa bách hợp mới được đưa tới lúc sáng.
Cô tiện tay rút lấy một bông rồi nhìn đến ngây người, bỗng đứng dậy, như đã hạ quyết tâm, chạy thẳng tới cầu thang máy.
Nhân viên chỉ lên được đến tầng 26, nếu muốn gặp tổng giám đốc thì cần phải được cho phép hoặc được mời thì mới có thể đi lên.
Có điều là Cố Bảo Bảo biết mật mã nên cũng không gặp trở ngại gì.
Nhưng lần này, sau khi điền mật mã vào thì màn hình lại xuất hiện - thang máy đã khóa -.
Khi tổng giám đốc tổ chức cuộc họp bí mật thì thang máy đi lên văn phòng sẽ khóa lại, cô thở dài, nếu bọn họ đang họp thì cô không đi quấy rầy nữa.
Thất lạc quay lại phòng làm việc, những đồng nghiệp kia đang quay lưng ra cửa nói chuyện phiếm với nhau nên không ai chú ý là cô đã vào.
Cô nằm sấp xuống bàn, cũng không muốn nói chuyện gì với các cô ấy cả.
"Mọi người biết gì chưa? Tôi mới nhận được tin tức bom tấn này nè!" Bỗng một cô thần bí cất cao giọng, cô không muốn nghe cũng phải nghe.
"Chuyện gì thế?"…ti3u+_+ha0…☞Dđ♥LQĐ☜
Tin tức bom tấn của người này cho tới giờ đều cực kỳ có sức công phá, những đồng nghiệp khác đương nhiên cảm thấy vô cùng hứng thú.
"Năm nay tổ chức lễ khánh thành mừng công ti tròn 40 năm sẽ rất khác biệt!"
"Khác thế nào?"
"Tôi nhận được một tin rất đáng tin, buổi vũ hội mừng lễ khánh thành năm nay cũng là buổi vũ hội xem mắt của tổng giám đốc!"
"Cái gì?"
"Cái gì!"
Tin tức này không phải chuyện đùa, Cố Bảo Bảo bật người ngồi thẳng dậy.
"Những cô gái tham dự đều là con nhà quyền quý" Cô đồng nghiệp kia giảng giải, "Nói dễ nghe chút là được mời tới tham dự vũ hội mừng lễ khánh thành công ty, kỳ thực ai cũng tụt quần xuống hi vọng tổng giám đốc coi trọng mà thôi!"
Mấy cô gái này ai cũng thổn thức, "Tổng giám đốc của chúng ta thật đúng là báu vật! Không ngờ lại có thể hấp dẫn nhiều cô gái ưu tú tới tham dự buổi xem mắt tập thể này!"
"Đúng vậy, cái việc đứng xếp hàng cho đàn ông chọn này, phụ nữ bình thường chắc chẳng ai làm!"
"Đó là chưa gặp được tổng giám đốc của chúng ta thôi, đừng nói mấy cô nàng đó, đến chúng ta, ngay cả tư cách tham dự vũ hội để tổng giám đốc chọn cũng không có!"
Đây là đạo lý gì thế, chẳng biết người nào than thở: "Chúng ta đều cho rằng cô Trịnh đã ngồi vững cái ghế phu nhân tổng giám đốc, xem ra gia đình cô ấy còn chưa đủ""
"Bịch"
Tiếng thứ gì đó rơi xuống cắt ngang cuộc nói chuyện, mọi người quay ra thì trông thấy được nét mặt kinh ngạc và đau khổ của Cố Bảo Bảo đang ngơ ngác nhìn các cô.
Cô không cẩn thận đụng vào bàn làm rơi một vài bảng biểu báo cáo mà hồn nhiên không phát giác, xoay người hấp tấp chạy đi.
"Cô ấy làm sao vậy?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không ai biết.
Không, sẽ không! Cô không tin!
Cô rõ hơn ai hết, anh từ trước giờ xem thường nhất là việc xem mắt con gái nhà quyền quý!
Nhưng một thanh âm khác lại phản bác, có điều gì mà không thể?
Trước đây anh xem thường làm việc đó, là bởi vì trong lòng anh có Trịnh Tâm Du.
Bây giờ Trịnh Tâm Du không còn muốn lấy anh, anh đương nhiên phải tìm một cô gái khác!
Không, không, cô vừa chạy đến thang máy vừa hoảng loạn lắc đầu, sẽ không đâu, sẽ không đâu.
Nếu như thế, quả thật là như thế, cô coi là cái gì? Cô rốt cuộc coi là cái gì?
Nước mắt trào ra, cực kỳ chua cay dội lên trái tim cô, cô đóng thang máy lại, không muốn bất kỳ ai thấy được bộ dạng cô bây giờ.
Cô muốn gặp anh, nhất định phải gặp anh, muốn hỏi cho rõ!…ti3u+_+ha0…☞Dđ♥LQĐ☜
Nhập mật mã, màn hình vẫn hiện lên như cũ - thang máy đã khóa -.
Ấn vào phím gợi ý liền nghe được tiếng chủ nhiệm thư ký: "Xin hỏi là vị nào muốn đi lên?"
Bọn họ không họp, anh khóa thang máy lại là vì muốn tránh cô? !
Cô hít sâu một hơi: "Là tôi, Cố Bảo Bảo!"
"Cô Cố, cô có chuyện gì không?"
"Tôi muốn gặp Mục tổng!"
"Cô Cố, bây giờ Mục tổng không có ở đây!"
Cô lắc đầu, trước khi chủ nhiệm thư ký nói ra rõ ràng đã hoảng hốt, cô ấy đang gạt cô, anh đang gạt cô!
"Tôi" Cô kiên quyết chưa từng có: "Tôi nhất định phải gặp anh ấy!"
Chủ nhiệm thư ký không nói gì, một lúc sau, thang máy được mở khóa lên tầng 28.
Chủ nhiệm thư ký đã chờ cô ở cửa văn phòng tổng giám đốc, "Cô Cố" thấy cô tới liền đẩy cửa ra, "Tổng giám đốc thật sự không ở đây, cô không tin thì có thể vào đó xem."
Cô ấy nói như vậy, trong lòng Cố Bảo Bảo biết mình không thể vào, bằng không sẽ đắc tội với cô ấy.
Nhưng hôm nay là một ngoại lệ, cô xin lỗi nhìn chủ nhiệm thư ký: "Xin lỗi, tôi không phải muốn làm khó cô!"
Nói xong, cô đi vào văn phòng.
Cô bước thật mau, những lời muốn hỏi đã ở sẳn trong miệng, cô quyết định chỉ cần thấy anh sẽ lập tức nói ra.
Nhưng mà, trong văn phòng to lớn quả nhiên không thấy một ai, anh thực sự không có ở văn phòng!
Cô vẫn không từ bỏ, mở cửa phòng nghỉ ra xem, vẫn không có người!
Chủ nhiệm thư ký không có gạt cô!
Cô ra ngoài rồi nói một tiếng "Xin lỗi."
Chủ nhiệm thư ký nhún vai tỏ vẻ không sao hết, "Cô xuống đi, khi Mục tổng về tôi sẽ nói là cô tới."
"Cảm ơn!" Cố Bảo Bảo cúi đầu, không muốn để cô ấy thấy được sự thất vọng và đau lòng của mình liền vội vàng đi ra thang máy.
Chủ nhiệm thư ký khẽ thở dài, đi vào phòng thư ký.
Vừa mới tới cửa, cô ấy bỗng lên tiếng, dường như là nói với người bên trong phòng: "Xem Mục tổng đã ăn xong cơm ở Hoa Uyển chưa? Cô gái tới từ Pháp ấy chắc sẽ không quấn lấy anh ấy quá lâu!"
Cô ấy nói rất lớn, như là sợ ai đó không thể nghe được vậy.
Nhưng Cố Bảo Bảo đã nghe được, cảm kích mỉm cười với chủ nhiệm thư ký, nhanh chóng bấm vào nút trên thang máy.
***
Vào nhà hàng cao cấp Hoa Uyển này, cô lấy thân phận khách hàng được sắp xếp ở một chỗ gần cửa sổ.
Đúng rồi, nhà hàng sang trọng như này sao cô có thể giống cảnh sát lục tung từng phòng kiểm tra được chứ!
Thế nhưng, nhà hàng này rất lớn, cô phải làm sao mới tìm được anh?
"'Xin hỏi cô có cần gì không?" Một phục vụ tao nhã lễ phép lên tiếng.
Cố Bảo Bảo nhìn anh ta, muốn thử hỏi xem Mục Tư Viễn có tới không, đang ở phòng nào, lại nghĩ chắc anh ta sẽ không nói cho nên chậm chạp không mở miệng.
"Thưa cô?" Người phục vụ mỉm cười nhắc nhở.
Cô gật đầu, ánh mắt thu lại, chợt một bóng người cách đó không xa lọt vào tầm mắt.
Cô nhìn theo, quả nhiên thấy anh đang cùng một người phụ nữ ra ngoài.
"Tôi... không ăn, cám ơn!" Cô xin lỗi đưa thực đơn cho người phục vụ, vội vàng đứng dậy đi theo bọn họ ra ngoài.
Vừa tới cửa, tài xế liền lái xe tới, Mục Tư Viễn mở cửa xe thay cho cô gái kia, "Mời!"
Cô gái kia mỉm cười xinh đẹp, tư thế ưu nhã ngồi lên xe. Đến lượt thì anh không lên, chuẩn bị đóng cửa xe lại.
Cô gái sửng sốt: "Anh không đi cùng em tới khách sạn sao?"
Mục Tư Viễn nhún vai, "Xin lỗi, công ty còn nhiều việc, tôi sẽ để tài xế đưa cô đi. Cô nghỉ ngơi thật tốt, nếu cần hướng dẫn viên du lịch thì cứ gọi điện cho tài xế của tôi."
Cô gái chìm đắm trong nụ cười xinh đẹp của anh, mãi mới phát giác lời anh có gì đó không đúng nhưng xe đã chạy rồi!
Anh nói cái gì, gọi điện cho tài xế của anh? Lẽ nào mấy ngày tới anh ấy không thể đi cùng cô?
Cô kinh ngạc quay lại, nhìn qua cửa sổ đúng lúc thấy anh ngồi lên một chiếc xe khác!
Điều này không phải nói rõ, cô đã sớm bị đào thải rồi ư? !
Thêm một người nữa đã xong!
Mục Tư Viễn mặt cười ngồi lên xe, dặn dò tài xế: "Lái xe, quay về công ty!"
Tài xế gật đầu, mắt không rời kính chiếu hậu, "Mục tổng..."
Vừa nói được hai từ, điện thoại Mục Tư Viễn chợt reo.
Anh cúi đầu kỳ quái nhìn dãy số gọi đến: "Hoan Hoan?"
Tài xế bĩu môi, vốn anh ta định nói là có cô gái đuổi theo sau xe, có thể là muốn tìm tổng giám đốc, nhưng nếu Hoan Hoan thiếu gia gọi tới thì không có gì quan trọng hơn!
Anh ta khởi động xe, không để ý tới nữa.
"Ba!" Giọng Hoan Hoan mang theo chút mất hứng.
Anh lộ ra nét mặt cưng chìu: "Làm sao vậy?"
"Tối qua ba không đến hại con chờ ba rất lâu!" Hoan Hoan miệng lép xẹp, "Cô giao cho con bài tập rất là khó, trong nhà trừ ba thì không ai dạy được con cả."
"Phải không thế?" Mục Tư Viễn cười, thế nào mà nghe có vẻ như đang vuốt mông ngựa nhỉ?
"Thế bài tập con làm xong chưa?" Hoan Hoan gật đầu, "Con vẫn cố gắng đến cùng làm xong. Nhưng tối nay ba về chữa giúp con được không?"
Con trai yêu cầu thì sao anh có thể cự tuyệt?
"Được!" Anh cũng gật đầu, "Tối nay ba sẽ về sớm."
Cúp máy, Hoan Hoan ra dấu thắng lợi với Nhạc Nhạc, "Giờ chỉ cần gọi cho mẹ nữa là xong!"
Nhạc Nhạc vui sướng vỗ tay, ý bảo Hoan Hoan mau gọi điện cho mẹ!
"Tư Viễn..."
Nhìn theo chiếc xe càng lúc càng xa, Cố Bảo Bảo thở hổn hển dừng lại, cô chạy hết nổi rồi.
Lúc này, điện thoại trong túi reo lên, cô cũng không khỏi nhạc nhiên khi thấy dãy số ấy. "Hoan Hoan?"
"Mẹ!" Thanh âm đáng yêu của Hoan Hoan truyền đến, rồi lại nhỏ giọng: "Nhạc Nhạc, em đừng cướp điện thoại, để anh nói chuyện với mẹ."
Cố Bảo Bảo hiểu ý cười, "Bảo bối, có gì muốn nói với mẹ sao?"
"Mẹ!" Hoan Hoan làm nũng: "Tối nay mẹ lại tới có được không ạ? Con và Nhạc Nhạc đều mong mẹ tới."
Hai đứa thật sự rất mong mẹ tới mà, nói vậy cũng đâu phải nói dối đâu!
"Mẹ nhất định sẽ tới. Hoan Hoan, con trông Nhạc Nhạc nhé, bảo em phải ngoan đó." Cô cũng có dự định sẽ đi, cô còn phải chờ anh.
Tuy không thể đuổi kịp anh, nhưng trong lòng cô vẫn rất vui, sự vui mừng ích kỷ.
Bởi vì vừa rồi anh không có lên xe cùng cô gái kia, chí ít anh lại loại bỏ thêm một người rồi không phải sao?
Chỉ chút xíu ấy thôi đã khiến cô vui vẻ thật lâu!
"Oh yeah, thành công!"
Cúp điện thoại, hai đứa bé vỗ tay chúc mừng, Hoan Hoan véo má Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc, vừa rồi sao em lại cướp điện thoại của anh hả, em biết không, làm vậy rất dễ để mẹ nhìn thấu đó!"
Nhạc Nhạc miệng lép xẹp, người ta cũng muốn nói chuyện với mẹ mà!
Hoan Hoan hiểu ý vỗ vai em: "Nhạc Nhạc, em cũng tới bác sĩ nhiều lần rồi, đến khi nào mới nói chuyện được đây, đến khi nào thì gọi anh một tiếng anh trai?"
Nhạc Nhạc cúi gằm đầu xuống, không làm ra bất kỳ phản ứng nào.
Hoan Hoan thở dài: "Thật hy vọng ngày mai em có thể nói chuyện được ngay. Nhạc Nhạc, em có thể nói đúng không? Lần trước anh dạy em hai câu, em đều nói được hết đấy sao?."
Nói xong bé cầm điện thoại ngồi xuống ghế.
Nhạc Nhạc cũng chen vào cạnh anh, tay chống cằm, ủ rũ suy nghĩ.
Lần trước quả thật bé đã nói, nhưng đó là do anh phải dạy đi dạy lại rất rất nhiều, hơn nữa còn hù dọa bé nữa, thế là không biết thế nào bé lại nói ra được!
Ngày nào chú bác sĩ kia cũng dạy bé nói, nhưng bé vẫn không nói ra được.
Bé cũng muốn mau nói nhanh, từ khi bắt đầu hiểu chuyện, mẹ thường hay đau lòng rơi nước mắt trước mặt bé, hi vọng bé có thể nói, có thể gọi mẹ!
Lúc còn ở Mỹ, khi mẹ phát hiện bé không thể nói liền không để bé ở nhà một mình nữa.
Chỉ cần thời tiết không lạnh, sáng sớm mẹ sẽ đưa bé đi ngồi xe điện ngầm, khi mẹ dạy học cho những bạn nhỏ khác thì bé cũng ngồi bên cạnh.
Buổi chiều mẹ phải đi bán hoa, ở đó có một ông cụ rất hung dữ, mẹ đành phải giấu bé đưới đáy bàn.
Đến tối là tuyệt nhất, mẹ sẽ đưa bé đi ăn thiệt nhiều kẹo sô-cô-la, sau đó ôm bé về nhà.
Bình thường bé hay ngủ trong vòng tay ấm áp của mẹ, đôi khi tỉnh dậy lại phát hiện mẹ cầm một tấm hình lén khóc.
Bé từng lặng lẽ xem người trên bức hình kia, về sau mới biết đó chính là ba!
Cho nên, khi anh nói với bé, chỉ cần bé có thể chạy lên sân khấu cuộc thi "Bé con thiên tài" rồi hô to lên - Ba, anh, con đã tìm được hai người rồi - thì bé và mẹ có thể trở lại bên cạnh ba, chính lúc đó bé lại có thể nói.
Nhưng bây giờ, cái miệng này của bé một chữ cũng không thốt ra được!
Mặc dù bế rất rất muốn gọi mẹ, gọi anh, còn cả... người ba thối kia nữa!
Bình luận facebook