-
Chương 104: Hãy để em tùy hứng một lần
Hôm nay chú Mục lại không có ở nhà.
Cố Bảo Bảo hết giờ làm lại tới, làm ra những món mà Hoan Hoan Nhạc Nhạc thích ăn nhất, cũng làm... Món anh thích nhất.
Nhưng không biết anh có về đây ăn cơm không.
"Mẹ, mẹ không ăn sao?" Hoan Hoan thấy mẹ ngồi thơ thẩn trước bàn ăn liền hỏi.
Cô bình thường lại, nói đùa: "Mẹ gần đây mập lên quá nên muốn giảm cân ấy mà."
Hoan Hoan nhăn mày, gắp cho mẹ một miếng thịt dê rồi mới nói: "Con gái ai cũng thích giảm cân, thế chẳng phải rất nhiều món ngon không thể ăn được à?"
"Còn có ai cũng muốn giảm cân ư?"
"Có mà" Hoan Hoan gật đầu, "Trong trường có bạn nữ, lúc nào cũng tặng sô cô la cho con, con hỏi sao bạn ấy không ăn thì bạn ấy nói bạn ấy muốn giảm cân!"
Cố Bảo Bảo tức cười, hóa ra Hoan Hoan mới bé tí đã được con gái chào đón rồi đó!
Sau khi cười xong, trong lòng lại có hơi chua chát, cô bé mà Hoan Hoan nói cũng thật giống cô năm đó!
Đang trò chuyện, ngoài cửa vang lên tiếng người giúp việc: "Thiếu gia, anh đã tới!"
Cô căng thẳng, Hoan Hoan đã lớn tiếng kêu lên: "Ba, ba về rồi!"
Một lúc sau thì người đó vào phòng ăn, cô phản xạ cúi gằm đầu xuống.
Cô luôn mong đợi có thể trông thấy anh, đến khi anh xuất hiện thì lại không dám nhìn anh.
"Thơm quá, các con đang ăn gì thế?"
Anh đứng giữa Hoan Hoan Nhạc Nhạc, xoa nhẹ lên khuôn mặt hai đứa bé.
"Sườn dê nướng đó ba" Hoan Hoan cười khúc khích, "Mẹ làm đấy ạ, ăn rất là ngon!"
Nghe vậy, Mục Tư Viễn cười, ánh mắt rơi vào cô gái nhỏ bên cạnh.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Cố Bảo Bảo đỏ mặt đứng lên nói: "Anh... Anh có muốn ăn không? Em làm rất nhiều."
Ánh mắt anh nhìn cô như dài cả một thế kỷ, đến khi cô thấy mình sắp không đứng nổi nữa anh mới bật ra một chữ: "Được!"
Cô như được đại xá, đi nhanh vào nhà bếp.
Hoan Hoan dắt ống tay áo ba, "Ba ngồi xuống đây!" Bé chỉ vào vị trí bên cạnh mẹ.
Mục Tư Viễn biết bé cố ý, nhưng sao nhẫn tâm trách móc bé được chứ? Vậy nên liền ngồi xuống cái ghế đó.
Cố Bảo Bảo bưng đĩa sườn dê nướng ra, thấy chỗ anh đang ngồi liền định ra chỗ bên cạnh Nhạc Nhạc ngồi xuống.
"Mẹ ngồi cạnh con này!"
Hoan Hoan mau hơn kéo cô lại, chỉ vào chỗ cũ của cô.
Bất đắc dĩ, cô đành phải ngồi xuống bên cạnh anh.
Quần áo hai người gần như chạm vào nhau, hơi thở của anh bao trùm lên cô khiến cô không nhịn được run lên.
Hóa ra mình nhớ anh đến vậy.
Cảm nhận được sự run rẩy ấy của cô, Mục Tư Viễn suýt không nhịn được ôm cô vào lòng.
Lúc Hoan Hoan gọi điện, anh đã biết hôm nay cô sẽ lại đến chờ.
Sau khi về công ty, nghe chủ nhiệm thư ký nói cô có tới văn phòng tìm anh, trong lòng anh trào dâng lên một cảm giác chẳng phân biệt rõ.
Ân hận, xót xa... Hay là đau khổ? Cảm giác này anh chưa từng có, nhất thời lại không cách nào nhận biết.
Anh biết lần này cố ý xa lánh đã khiến cô tổn thương, cô lại không biết rằng người có cảm giác đau lòng ấy không chỉ có mình cô.
Cũng may mọi chuyện sắp kết thúc rồi
Đến khi buổi vũ hội ngày kia kết thúc, người bên Luân Đôn đàm phán xong xuôi, sự việc cuối cùng sẽ có kết quả!
"Ba, mẹ, con ăn xong rồi!"
Hoan Hoan đặt dao nĩa xuống, Nhạc Nhạc cũng làm theo, học anh lấy khăn giấy lau miệng thật sạch sẽ.
Mục Tư Viễn gật đầu, "Con nghỉ mười phút đi, sau đó viết bài tập ra, ba lập tức tới ngay!"
Hoan Hoan gật đầu, kéo Nhạc Nhạc chạy vào phòng, mười phút này đủ để bé lật xem mấy trang truyện manga rồi.
Bầu không khí trong phòng ăn thoáng cái trở nên kỳ lạ oi bức, Cố Bảo Bảo cũng muốn đi theo Hoan Hoan Nhạc Nhạc nhưng những điều muốn nói trong lòng lại đè nén lại kích động muốn chạy trốn ấy của cô.
"Em ở đây chờ tôi?"
Mục Tư Viễn bỗng lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Cố Bảo Bảo lắc đầu, lại gật đầu, đôi tay khẩn trương vặn vẹo nắm bóp, không biết nên nói thế nào.
"Chờ tôi làm gì?" Anh lại hỏi, như đang dẫn dắt cô nói ra.
"Em... Em..." Cô cứ ngập ngừng, hận mình cứ đứng trước mặt anh là lại ấp úng.
Hít sâu một hơi, cô lấy hết dũng khí, cất cao giọng: "Em có thể tham dự vũ hội mừng ngày khánh thành công ty được không?"
Nếu giờ cô vẫn còn là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc thì tự nhiên không cần phải đưa ra thỉnh cầu này.
Nhưng hiện tại cô là một nhân viên nhỏ, những bữa tiệc bên ngoài có thể tham gia, còn muốn tham gia vũ hội này thì cần phải có được sự cho phép của tổng giám đốc.
Mục Tư Viễn nhướng mày: "Vì sao?"
Dừng một lúc rồi anh nói tiếp: "Buổi vũ hội được tổ chức trên du thuyền, khi đó du thuyền sẽ xuất phát ra hải đảo, không phải em bị say sóng à?"
Trong lòng cô thấy ấm áp, hóa ra anh còn nhớ được cái bệnh say sóng của cô.
Dũng khí của cô nhất thời liền cuồn cuộn không ngừng, "Không sao hết, em có thể chịu được. Trước khi đi em sẽ uống thuốc chống say."
Uống thuốc chống say? Mục Tư Viễn như có vẻ không đồng ý: "Vì sao muốn đi?"
"Bởi vì..."
Lời đã ra đến họng, Hoan Hoan với Nhạc Nhạc thình lình chạy ra, Hoan Hoan lớn tiếng: "Ba, con viết xong bài tập rồi, ba mau đi xem!"
Mục Tư Viễn đồng ý, quay lại tiếp tục nhìn cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, dũng khí mới vừa rồi cũng tiêu tan thành mây khói...
"Em đi thu dọn bát đũa!" Cô đành phải đứng dậy dọn dẹp mâm bát mang vào nhà bếp.
Nhìn theo cô, Mục Tư Viễn khẽ nhíu mày, có nên để cô đi hay không?
Chủ thầu chưa vào tay, Cổ Tín Dương nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, mà sự hỗn loạn của buổi vũ hội rất dễ để hắn tạo ra cơ hội.
Nhưng nếu cô đã hỏi, vậy chắc chuyện "xem mắt" đã vào tai cô.
Nếu không cho cô đi, liệu cô có đau lòng không?
Có thể đau lòng tới mức không để ý đến anh nữa không?
Cho cô đi hay không đi, anh cũng khó mà lựa chọn, bất kỳ khả năng nào, anh cũng không muốn thử nghiệm.
Từ khi nào mà cả thân thể lẫn trái tim cô anh đều không muốn tùy tiện làm tổn thương tới chúng vậy? !
Bỏ dao nĩa xuống, mâu thuẫn đứng dậy đi vào phòng sách, anh cần phải suy nghĩ.
Giúp người giúp việc dọn phòng bếp xong, Cố Bảo Bảo ngồi một mình trên sô-pha.
Biết anh đang ở phòng sách nhưng không dám qua.
Ban nãy những lời ấy còn chưa nói ra được, giờ tới đâu tìm dũng khí nói tiếp đây?
Cô phiền não vò tóc, vẫn không chịu được đứng dậy vào phòng sách.
Ba thối đang dạy anh làm bài tập, Nhạc Nhạc có một mình rất là buồn chán!
Thấy mẹ đến, bé lập tức nhảy xuống ghế nhào vào mẹ.
Cố Bảo Bảo ôm lấy bé, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Hoan Hoan, nhìn Mục Tư Viễn dạy bé làm bài tập.
Hoan Hoan thực sự rất thông minh, đề bài khó như thế, cô xem cũng không hiểu mà bé được chỉ một lúc liền hiểu rõ ngay!
Mục gia thực sự dạy dỗ bé rất tốt, còn cả Trịnh Tâm Du nhất định cũng mất không ít tâm tư.
Nghĩ như vậy, Cố Bảo Bảo lại thấy áy náy, lần trước ở tiệm hoa, có phải cô đã quá nặng lời với Trịnh Tâm Du?
Hai người các cô rất giống nhau, chỉ là đối tượng si mê khác nhau mà thôi.
Nhạc Nhạc cứ ngọ nguậy trong ngực, cúi xuống thì thấy bé đang trề môi chẳng biết biểu đạt ý gì.
"Làm sao vậy, Nhạc Nhạc?"
Cô nhỏ giọng hỏi, Hoan Hoan quay ra cười khanh khách: "Mẹ, Nhạc Nhạc muốn mẹ hôn em ấy đấy ạ!"
Cô cười cúi đầu hôn lên má bé, Nhạc Nhạc được như mong muốn, quơ tay lên đầy vui mừng.
Mục Tư Viễn liếc qua, lập tức ánh mắt dời sang chỗ khác.
Chết tiệt! Mới rồi anh lại muốn đôi môi đỏ mọng kia hôn lên mặt anh.
Còn người anh cũng nóng bừng lên nữa chứ.
Nhất định là do quá lâu chưa đụng vào phụ nữ rồi!
Trên thực tế mấy ngày này, anh cũng chỉ đụng vào cô thôi!
Cảm giác được sự mất kiên nhẫn nơi anh, cô vội đứng dậy nói với Nhạc Nhạc: "Tiểu bảo bối ra ngoài chơi với mẹ để không quấy rầy anh làm bài tập nhé?"
Chỉ cần ở với mẹ là được rồi! Nhạc Nhạc nháy nháy mắt to đồng ý.
Cô cười xòa, không dám nhìn anh nữa, xoay người đi ra khỏi phòng sách.
Ai bảo cô ấy đi ra? ! Cô gái đáng chết!
Mục Tư Viễn buồn bực xiết chặt nắm tay, cô ở đây, anh còn có thể tập trung giảng bài cho Hoan Hoan, bây giờ cô đi ra ngoài, anh nghĩ tâm hồn mình cũng đã bị cô dắt đi.
Xem trộm nét mặt ba, Hoan Hoan thiếu chút nữa bật cười mà bé nhịn lại, bỏ bút xuống, "Được rồi ba ạ, bây giờ con biết làm rồi."
Mục Tư Viễn sửng sốt, trùng hợp như vậy?
"Thực sự biết làm?" Anh không quá tin.
Hoan Hoan gật mạnh, "Con không có lừa ba mà, ngày mai con nhất định mang 100 điểm về cho ba."
Kỳ thực đề bài này bé biết làm rồi, bé chỉ muốn mượn cớ để ba về đây thôi!
Mặc dù trẻ con nói dối là hành vi không tốt, nhưng việc này hẳn xem như - lời nói dối có thiện ý - chứ nhỉ!
"Ba!" Bé nắm tay ba kéo ra bên ngoài, "Hôm nay ba tắm cho con với Nhạc Nhạc được không?"
Đôi mắt to của bé lộ ra sự khao khát vô cùng: "Ba đã lâu không có tắm cho con với Nhạc Nhạc rồi."
Mục Tư Viễn biết yêu cầu con trai tuyệt đối không đơn giản như thế, lát nữa ra khỏi phòng sách kiểu gì cũng đòi mẹ đưa đi tắm cho coi.
Nhưng anh cũng không từ chối, ngược lại còn có chút mong đợi.
Quả nhiên, còn chưa tới phòng tắm, Hoan Hoan liền chạy ngay lại sô-pha: "Nhạc Nhạc, mau đi tắm nào. Hôm nay ba sẽ tắm cho chúng ta đấy."
Cố Bảo Bảo sửng sốt, bé lại gọi: "Mẹ, mẹ cũng tắm cho bọn con có được không ạ?"
Cô theo bản năng lắc đầu, không muốn ở trong cùng phòng tắm với anh... Mặt bỗng đỏ bừng, cô nghĩ đi đâu thế! Sao cô có thể nghĩ đến chuyện đó?
Nghe tiếng, Nhạc Nhạc đã sớm nhảy xuống, tay cứ lôi kéo cô đi vào phòng tắm.
Cô lại không dám vùng mạnh ra, sợ làm đau Nhạc Nhạc, thế nên buộc lòng phải đi cùng với bé.
Trong phòng tắm, anh đang đổ đầy nước vào bồn, còn Hoan Hoan đứng bên cạnh vui vẻ cởi quần áo.
Nhạc Nhạc chạy đến cạnh anh rồi cũng bắt đầu cởi áo theo.
"Em còn ngớ ra gì đấy?" Anh đột nhiên nói, "Còn không tới giúp, để hai đứa bé bị lạnh sao?"
Nói xong anh ôm Nhạc Nhạc vào bồn tắm, cô cũng vội bước tới bế Hoan Hoan vào trong bồn.
Bỗng nghĩ tới cần có khăn mặt, cô xoay người đột ngột đúng lúc anh cũng cầm khăn mặt xoay lại khiến hai người đụng vào nhau
"A..."
Cô kinh hoảng bật thốt, trước khi cô ngã xuống anh vội vươn tay ra ôm lấy cô vào ngực.
Hơi thở cùng sự ấm áp quen thuộc phả vào mặt, cô đau lòng muốn khóc, cả tim anh cũng khẽ run lên
Đôi mắt đen khóa chặt gương mặt đau lòng kia, run rẩy trong tim biến thành đau nhức, khẽ hôn lên giữa hàng chân mày cô.
"Khì khì..."
Tiếng cười khẽ lọt vào tai, anh mới nhớ ra là Hoan Hoan Nhạc Nhạc còn đang trong bồn tắm!
Còn cô gái nhỏ đang trong ngực thì vẫn đang ngơ ngác nhìn anh.
Ý cười tụ lại trên khóe mắt anh, anh chợt xít lại gần tai cô: "Đừng có tỏ ra mê trai như thế, Hoan Hoan Nhạc Nhạc còn đang ở trong bồn tắm kìa."
Cô nào có!
Cô vội vã lui lại, cầm vòi hoa sen phun nước lên người Hoan Hoan Nhạc Nhạc, cúi thấp đầu, sợ anh nhìn ra.
Kỳ thực, mặt cô đã sớm đỏ bừng như trái cà chua, bất kể thế nào cũng không dám ngẩng lên.
"Mẹ, con muốn xà phòng." Hoan Hoan lớn tiếng nói mới kéo được hồn cô về.
Sắc mặt cô quẫn bách, nhanh chóng cầm xà phòng thơm cho trẻ xoa lên người hai đứa.
Hoan Hoan cười khúc khích, cầm bông tắm xoa xoa lên người lập tức tạo ra rất nhiều bọt, Nhạc Nhạc học theo, cuối cùng làm cho phòng tắm đầy xà phòng cùng với mùi hương thơm ngát.
Cô vui vẻ cười hỏi: "Hai bảo bối của mẹ xong chưa nào?" Nói rồi cô cầm lấy vòi hoa sen phun nước lên người chúng.
Tắm xong, Cố Bảo Bảo và Mục Tư Viễn mỗi người một chiếc khăn tắm bọc lấy hai đứa bé ôm vào phòng.
"Mẹ ngủ bên này" Mặc quần áo tử tế rồi Hoan Hoan vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình, lại chỉ vào chỗ trống bên cạnh Nhạc Nhạc: "Ba ngủ bên kia."
Mục Tư Viễn nhíu mày, "Nên ngủ là hai đứa, không phải ba mẹ."
Hoan Hoan lắc đầu, "Không phải sẽ nằm rồi kể chuyện cổ tích sao ạ?"
Bé cầm lấy quyển truyện ở đầu giường đưa cho ba, "Hôm nay do ba kể có được không ạ?"
"Được rồi!"
Mục Tư Viễn không thể làm gì khác hơn là cầm quyển truyện nửa nằm nửa ngồi bên cạnh Nhạc Nhạc, còn Hoan Hoan đã kéo mẹ nằm xuống.
Kết thúc câu chuyện, hai đứa bé đều đã đi vào mộng đẹp, trên khuôn mặt đáng yêu mang theo nụ cười hạnh phúc.
Cố Bảo Bảo cúi xuống hôn nhẹ lên trán hai đứa, Mục Tư Viễn đứng dậy đi ra ngoài.
Cô có hơi sững sờ, cũng đứng lên đi ra khỏi phòng.
Người giúp việc đã về phòng hết, trong phòng khách rộng lớn chỉ có hai người bọn họ, bầu không khí trầm lặng này khiến người ta lúng túng.
Cô thấy trên bàn có gói thuốc liền rút ra một điếu.
Mục Tư Viễn khịt mũi: "Thói xấu vẫn còn chưa bỏ được à? !"
Cô cười nhạt, "Trước mặt Nhạc Nhạc em không hút thuốc" Ngừng một lúc cô nói tiếp: "Để em hút một điếu đi, em có mấy lời muốn nói với anh."
Thứ cô cần hiện giờ là dũng khí.
Mục Tư Viễn than nhỏ, ra ngoài ban công.
Cô bước đi theo, nhả khói ra liền bị gió đêm thổi tan.
"Vừa rồi em vẫn chưa trả lời tôi, tại sao lại muốn tham dự vũ hội." Anh lên tiếng trước, hình như có một chút quan tâm.
Cô do dự, rốt cuộc vẫn hỏi: "Bọn họ nói buổi vũ hội kia là bữa tiệc xem mắt của anh"
Anh nhướng mày: "Bọn họ nói? Vậy em cho rằng thế nào?"
Cô cho rằng thế nào? Trong lòng cô, cô nghĩ anh không biết làm chuyện nhàm chán như thế, nhưng...
"Em từng cho rằng mình rất hiểu anh, nhưng" Cô rít mạnh điếu thuốc, "Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, em không còn chắc chắn nữa."
"Em không chắc bây giờ anh có còn như năm năm trước nữa không, cho nên em chỉ có thể hỏi anh, mới có được câu trả lời chính xác."
Ngữ điệu bình thản ấy đi vào tim anh lưu lại một cơn đau nhói.
Bọn họ hình như chưa có lần bình tĩnh nói chuyện nào như thế này.
Cô che đậy tâm tình trong sự an tĩnh khiến anh có phần luống cuống.
"Nếu tôi nói là phải?"
"Thật vậy sao?" Cô rất nghiêm túc hỏi.
Anh bỗng nhiên cười, "Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ một buổi vũ hội thôi, bữa tiệc xem mắt hay chọn ra nữ hoàng vũ hội gì đó đều do phòng truyền thông nghĩ ra để làm nóng giới truyền thông mà thôi."
Nhưng cô không cười, hít một hơi thật sâu, "Nếu là một buổi vũ hội xin anh hãy để em tham gia, em cũng muốn tranh ngôi vị nữ hoàng vũ hội ấy."
"Vì sao?"
Anh lắc đầu, "Kỳ thực cái danh hiệu kia không có ý nghĩa gì cả."
Cô lại gật đầu: "Nó có ý nghĩa với em."
Trong lúc nói cô đã dập tắt điếu thuốc, cắn chặt môi nói tiếp: "Anh Tư Viễn, em chưa từng nghĩ tới việc thay thế được vị trí của bất kì ai trong lòng anh, nhưng em cũng không muốn là người thay thế mỗi khi anh cô đơn buồn bã. Em có thể vì anh mà làm rất nhiều chuyện, ngoại trừ chuyện này."
"Em luôn chờ anh trong nhiều năm qua, đôi khi em cảm thấy, nếu một ngày nào đó em bỏ qua anh, trong cuộc sống của em không còn có sự tồn tại của anh, em có thể tiếp tục sống bình thường được không. Cảm giác ấy khiến em rất sợ hãi. Em không muốn lại như vậy nữa, em muốn từ từ để mình có cuộc sống bình thường, vậy nên"
"Hôm nay em muốn nói với anh, nếu anh nguyện ý để em đi vào cuộc sống của anh thì xin cho em một chút xíu không gian và dũng khí, nếu anh không muốn, chúng ta"
Câu nói quá khó khăn, trái tim đầy khổ sở nhưng cô vẫn cắn răng tiếp tục: "Em tuyệt đối sẽ không quấy rầy anh nữa."
Vừa dứt lời, bầu không khí trở nên tĩnh lặng, chỉ có mình Mục Tư Viễn biết là tay anh đang run rẩy cỡ nào.
Một lúc lâu sau, đến khi anh cảm thấy mình khó khống chế được thanh âm của mình thì mới nói: "Đừng đem hi vọng đặt lên buổi vũ hội ấy được hay không? Tôi"
Cô cắt ngang, "Có phải anh có điều gì khổ tâm phải không? Những việc anh làm với em, có phải là có điều gì khổ tâm hay không?"
"Không có." Anh quả quyết lắc đầu, không để cô thấy được bất cứ cơ hội suy nghĩ lung tung nào.
Cô cũng lắc đầu, "Anh Tư Viễn, nếu anh có nỗi khổ gì hãy nói cho em, chúng ta có thể cùng nhau chia sẻ. Nhưng em cũng quyết định rồi, buổi vũ hội ấy em nhất định sẽ đi, em sẽ tùy hứng lần này!"
Nói xong thì dũng khí của cô cũng hết, vào phòng khách rồi ra khỏi căn hộ.
Cố Bảo Bảo hết giờ làm lại tới, làm ra những món mà Hoan Hoan Nhạc Nhạc thích ăn nhất, cũng làm... Món anh thích nhất.
Nhưng không biết anh có về đây ăn cơm không.
"Mẹ, mẹ không ăn sao?" Hoan Hoan thấy mẹ ngồi thơ thẩn trước bàn ăn liền hỏi.
Cô bình thường lại, nói đùa: "Mẹ gần đây mập lên quá nên muốn giảm cân ấy mà."
Hoan Hoan nhăn mày, gắp cho mẹ một miếng thịt dê rồi mới nói: "Con gái ai cũng thích giảm cân, thế chẳng phải rất nhiều món ngon không thể ăn được à?"
"Còn có ai cũng muốn giảm cân ư?"
"Có mà" Hoan Hoan gật đầu, "Trong trường có bạn nữ, lúc nào cũng tặng sô cô la cho con, con hỏi sao bạn ấy không ăn thì bạn ấy nói bạn ấy muốn giảm cân!"
Cố Bảo Bảo tức cười, hóa ra Hoan Hoan mới bé tí đã được con gái chào đón rồi đó!
Sau khi cười xong, trong lòng lại có hơi chua chát, cô bé mà Hoan Hoan nói cũng thật giống cô năm đó!
Đang trò chuyện, ngoài cửa vang lên tiếng người giúp việc: "Thiếu gia, anh đã tới!"
Cô căng thẳng, Hoan Hoan đã lớn tiếng kêu lên: "Ba, ba về rồi!"
Một lúc sau thì người đó vào phòng ăn, cô phản xạ cúi gằm đầu xuống.
Cô luôn mong đợi có thể trông thấy anh, đến khi anh xuất hiện thì lại không dám nhìn anh.
"Thơm quá, các con đang ăn gì thế?"
Anh đứng giữa Hoan Hoan Nhạc Nhạc, xoa nhẹ lên khuôn mặt hai đứa bé.
"Sườn dê nướng đó ba" Hoan Hoan cười khúc khích, "Mẹ làm đấy ạ, ăn rất là ngon!"
Nghe vậy, Mục Tư Viễn cười, ánh mắt rơi vào cô gái nhỏ bên cạnh.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Cố Bảo Bảo đỏ mặt đứng lên nói: "Anh... Anh có muốn ăn không? Em làm rất nhiều."
Ánh mắt anh nhìn cô như dài cả một thế kỷ, đến khi cô thấy mình sắp không đứng nổi nữa anh mới bật ra một chữ: "Được!"
Cô như được đại xá, đi nhanh vào nhà bếp.
Hoan Hoan dắt ống tay áo ba, "Ba ngồi xuống đây!" Bé chỉ vào vị trí bên cạnh mẹ.
Mục Tư Viễn biết bé cố ý, nhưng sao nhẫn tâm trách móc bé được chứ? Vậy nên liền ngồi xuống cái ghế đó.
Cố Bảo Bảo bưng đĩa sườn dê nướng ra, thấy chỗ anh đang ngồi liền định ra chỗ bên cạnh Nhạc Nhạc ngồi xuống.
"Mẹ ngồi cạnh con này!"
Hoan Hoan mau hơn kéo cô lại, chỉ vào chỗ cũ của cô.
Bất đắc dĩ, cô đành phải ngồi xuống bên cạnh anh.
Quần áo hai người gần như chạm vào nhau, hơi thở của anh bao trùm lên cô khiến cô không nhịn được run lên.
Hóa ra mình nhớ anh đến vậy.
Cảm nhận được sự run rẩy ấy của cô, Mục Tư Viễn suýt không nhịn được ôm cô vào lòng.
Lúc Hoan Hoan gọi điện, anh đã biết hôm nay cô sẽ lại đến chờ.
Sau khi về công ty, nghe chủ nhiệm thư ký nói cô có tới văn phòng tìm anh, trong lòng anh trào dâng lên một cảm giác chẳng phân biệt rõ.
Ân hận, xót xa... Hay là đau khổ? Cảm giác này anh chưa từng có, nhất thời lại không cách nào nhận biết.
Anh biết lần này cố ý xa lánh đã khiến cô tổn thương, cô lại không biết rằng người có cảm giác đau lòng ấy không chỉ có mình cô.
Cũng may mọi chuyện sắp kết thúc rồi
Đến khi buổi vũ hội ngày kia kết thúc, người bên Luân Đôn đàm phán xong xuôi, sự việc cuối cùng sẽ có kết quả!
"Ba, mẹ, con ăn xong rồi!"
Hoan Hoan đặt dao nĩa xuống, Nhạc Nhạc cũng làm theo, học anh lấy khăn giấy lau miệng thật sạch sẽ.
Mục Tư Viễn gật đầu, "Con nghỉ mười phút đi, sau đó viết bài tập ra, ba lập tức tới ngay!"
Hoan Hoan gật đầu, kéo Nhạc Nhạc chạy vào phòng, mười phút này đủ để bé lật xem mấy trang truyện manga rồi.
Bầu không khí trong phòng ăn thoáng cái trở nên kỳ lạ oi bức, Cố Bảo Bảo cũng muốn đi theo Hoan Hoan Nhạc Nhạc nhưng những điều muốn nói trong lòng lại đè nén lại kích động muốn chạy trốn ấy của cô.
"Em ở đây chờ tôi?"
Mục Tư Viễn bỗng lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Cố Bảo Bảo lắc đầu, lại gật đầu, đôi tay khẩn trương vặn vẹo nắm bóp, không biết nên nói thế nào.
"Chờ tôi làm gì?" Anh lại hỏi, như đang dẫn dắt cô nói ra.
"Em... Em..." Cô cứ ngập ngừng, hận mình cứ đứng trước mặt anh là lại ấp úng.
Hít sâu một hơi, cô lấy hết dũng khí, cất cao giọng: "Em có thể tham dự vũ hội mừng ngày khánh thành công ty được không?"
Nếu giờ cô vẫn còn là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc thì tự nhiên không cần phải đưa ra thỉnh cầu này.
Nhưng hiện tại cô là một nhân viên nhỏ, những bữa tiệc bên ngoài có thể tham gia, còn muốn tham gia vũ hội này thì cần phải có được sự cho phép của tổng giám đốc.
Mục Tư Viễn nhướng mày: "Vì sao?"
Dừng một lúc rồi anh nói tiếp: "Buổi vũ hội được tổ chức trên du thuyền, khi đó du thuyền sẽ xuất phát ra hải đảo, không phải em bị say sóng à?"
Trong lòng cô thấy ấm áp, hóa ra anh còn nhớ được cái bệnh say sóng của cô.
Dũng khí của cô nhất thời liền cuồn cuộn không ngừng, "Không sao hết, em có thể chịu được. Trước khi đi em sẽ uống thuốc chống say."
Uống thuốc chống say? Mục Tư Viễn như có vẻ không đồng ý: "Vì sao muốn đi?"
"Bởi vì..."
Lời đã ra đến họng, Hoan Hoan với Nhạc Nhạc thình lình chạy ra, Hoan Hoan lớn tiếng: "Ba, con viết xong bài tập rồi, ba mau đi xem!"
Mục Tư Viễn đồng ý, quay lại tiếp tục nhìn cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, dũng khí mới vừa rồi cũng tiêu tan thành mây khói...
"Em đi thu dọn bát đũa!" Cô đành phải đứng dậy dọn dẹp mâm bát mang vào nhà bếp.
Nhìn theo cô, Mục Tư Viễn khẽ nhíu mày, có nên để cô đi hay không?
Chủ thầu chưa vào tay, Cổ Tín Dương nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, mà sự hỗn loạn của buổi vũ hội rất dễ để hắn tạo ra cơ hội.
Nhưng nếu cô đã hỏi, vậy chắc chuyện "xem mắt" đã vào tai cô.
Nếu không cho cô đi, liệu cô có đau lòng không?
Có thể đau lòng tới mức không để ý đến anh nữa không?
Cho cô đi hay không đi, anh cũng khó mà lựa chọn, bất kỳ khả năng nào, anh cũng không muốn thử nghiệm.
Từ khi nào mà cả thân thể lẫn trái tim cô anh đều không muốn tùy tiện làm tổn thương tới chúng vậy? !
Bỏ dao nĩa xuống, mâu thuẫn đứng dậy đi vào phòng sách, anh cần phải suy nghĩ.
Giúp người giúp việc dọn phòng bếp xong, Cố Bảo Bảo ngồi một mình trên sô-pha.
Biết anh đang ở phòng sách nhưng không dám qua.
Ban nãy những lời ấy còn chưa nói ra được, giờ tới đâu tìm dũng khí nói tiếp đây?
Cô phiền não vò tóc, vẫn không chịu được đứng dậy vào phòng sách.
Ba thối đang dạy anh làm bài tập, Nhạc Nhạc có một mình rất là buồn chán!
Thấy mẹ đến, bé lập tức nhảy xuống ghế nhào vào mẹ.
Cố Bảo Bảo ôm lấy bé, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Hoan Hoan, nhìn Mục Tư Viễn dạy bé làm bài tập.
Hoan Hoan thực sự rất thông minh, đề bài khó như thế, cô xem cũng không hiểu mà bé được chỉ một lúc liền hiểu rõ ngay!
Mục gia thực sự dạy dỗ bé rất tốt, còn cả Trịnh Tâm Du nhất định cũng mất không ít tâm tư.
Nghĩ như vậy, Cố Bảo Bảo lại thấy áy náy, lần trước ở tiệm hoa, có phải cô đã quá nặng lời với Trịnh Tâm Du?
Hai người các cô rất giống nhau, chỉ là đối tượng si mê khác nhau mà thôi.
Nhạc Nhạc cứ ngọ nguậy trong ngực, cúi xuống thì thấy bé đang trề môi chẳng biết biểu đạt ý gì.
"Làm sao vậy, Nhạc Nhạc?"
Cô nhỏ giọng hỏi, Hoan Hoan quay ra cười khanh khách: "Mẹ, Nhạc Nhạc muốn mẹ hôn em ấy đấy ạ!"
Cô cười cúi đầu hôn lên má bé, Nhạc Nhạc được như mong muốn, quơ tay lên đầy vui mừng.
Mục Tư Viễn liếc qua, lập tức ánh mắt dời sang chỗ khác.
Chết tiệt! Mới rồi anh lại muốn đôi môi đỏ mọng kia hôn lên mặt anh.
Còn người anh cũng nóng bừng lên nữa chứ.
Nhất định là do quá lâu chưa đụng vào phụ nữ rồi!
Trên thực tế mấy ngày này, anh cũng chỉ đụng vào cô thôi!
Cảm giác được sự mất kiên nhẫn nơi anh, cô vội đứng dậy nói với Nhạc Nhạc: "Tiểu bảo bối ra ngoài chơi với mẹ để không quấy rầy anh làm bài tập nhé?"
Chỉ cần ở với mẹ là được rồi! Nhạc Nhạc nháy nháy mắt to đồng ý.
Cô cười xòa, không dám nhìn anh nữa, xoay người đi ra khỏi phòng sách.
Ai bảo cô ấy đi ra? ! Cô gái đáng chết!
Mục Tư Viễn buồn bực xiết chặt nắm tay, cô ở đây, anh còn có thể tập trung giảng bài cho Hoan Hoan, bây giờ cô đi ra ngoài, anh nghĩ tâm hồn mình cũng đã bị cô dắt đi.
Xem trộm nét mặt ba, Hoan Hoan thiếu chút nữa bật cười mà bé nhịn lại, bỏ bút xuống, "Được rồi ba ạ, bây giờ con biết làm rồi."
Mục Tư Viễn sửng sốt, trùng hợp như vậy?
"Thực sự biết làm?" Anh không quá tin.
Hoan Hoan gật mạnh, "Con không có lừa ba mà, ngày mai con nhất định mang 100 điểm về cho ba."
Kỳ thực đề bài này bé biết làm rồi, bé chỉ muốn mượn cớ để ba về đây thôi!
Mặc dù trẻ con nói dối là hành vi không tốt, nhưng việc này hẳn xem như - lời nói dối có thiện ý - chứ nhỉ!
"Ba!" Bé nắm tay ba kéo ra bên ngoài, "Hôm nay ba tắm cho con với Nhạc Nhạc được không?"
Đôi mắt to của bé lộ ra sự khao khát vô cùng: "Ba đã lâu không có tắm cho con với Nhạc Nhạc rồi."
Mục Tư Viễn biết yêu cầu con trai tuyệt đối không đơn giản như thế, lát nữa ra khỏi phòng sách kiểu gì cũng đòi mẹ đưa đi tắm cho coi.
Nhưng anh cũng không từ chối, ngược lại còn có chút mong đợi.
Quả nhiên, còn chưa tới phòng tắm, Hoan Hoan liền chạy ngay lại sô-pha: "Nhạc Nhạc, mau đi tắm nào. Hôm nay ba sẽ tắm cho chúng ta đấy."
Cố Bảo Bảo sửng sốt, bé lại gọi: "Mẹ, mẹ cũng tắm cho bọn con có được không ạ?"
Cô theo bản năng lắc đầu, không muốn ở trong cùng phòng tắm với anh... Mặt bỗng đỏ bừng, cô nghĩ đi đâu thế! Sao cô có thể nghĩ đến chuyện đó?
Nghe tiếng, Nhạc Nhạc đã sớm nhảy xuống, tay cứ lôi kéo cô đi vào phòng tắm.
Cô lại không dám vùng mạnh ra, sợ làm đau Nhạc Nhạc, thế nên buộc lòng phải đi cùng với bé.
Trong phòng tắm, anh đang đổ đầy nước vào bồn, còn Hoan Hoan đứng bên cạnh vui vẻ cởi quần áo.
Nhạc Nhạc chạy đến cạnh anh rồi cũng bắt đầu cởi áo theo.
"Em còn ngớ ra gì đấy?" Anh đột nhiên nói, "Còn không tới giúp, để hai đứa bé bị lạnh sao?"
Nói xong anh ôm Nhạc Nhạc vào bồn tắm, cô cũng vội bước tới bế Hoan Hoan vào trong bồn.
Bỗng nghĩ tới cần có khăn mặt, cô xoay người đột ngột đúng lúc anh cũng cầm khăn mặt xoay lại khiến hai người đụng vào nhau
"A..."
Cô kinh hoảng bật thốt, trước khi cô ngã xuống anh vội vươn tay ra ôm lấy cô vào ngực.
Hơi thở cùng sự ấm áp quen thuộc phả vào mặt, cô đau lòng muốn khóc, cả tim anh cũng khẽ run lên
Đôi mắt đen khóa chặt gương mặt đau lòng kia, run rẩy trong tim biến thành đau nhức, khẽ hôn lên giữa hàng chân mày cô.
"Khì khì..."
Tiếng cười khẽ lọt vào tai, anh mới nhớ ra là Hoan Hoan Nhạc Nhạc còn đang trong bồn tắm!
Còn cô gái nhỏ đang trong ngực thì vẫn đang ngơ ngác nhìn anh.
Ý cười tụ lại trên khóe mắt anh, anh chợt xít lại gần tai cô: "Đừng có tỏ ra mê trai như thế, Hoan Hoan Nhạc Nhạc còn đang ở trong bồn tắm kìa."
Cô nào có!
Cô vội vã lui lại, cầm vòi hoa sen phun nước lên người Hoan Hoan Nhạc Nhạc, cúi thấp đầu, sợ anh nhìn ra.
Kỳ thực, mặt cô đã sớm đỏ bừng như trái cà chua, bất kể thế nào cũng không dám ngẩng lên.
"Mẹ, con muốn xà phòng." Hoan Hoan lớn tiếng nói mới kéo được hồn cô về.
Sắc mặt cô quẫn bách, nhanh chóng cầm xà phòng thơm cho trẻ xoa lên người hai đứa.
Hoan Hoan cười khúc khích, cầm bông tắm xoa xoa lên người lập tức tạo ra rất nhiều bọt, Nhạc Nhạc học theo, cuối cùng làm cho phòng tắm đầy xà phòng cùng với mùi hương thơm ngát.
Cô vui vẻ cười hỏi: "Hai bảo bối của mẹ xong chưa nào?" Nói rồi cô cầm lấy vòi hoa sen phun nước lên người chúng.
Tắm xong, Cố Bảo Bảo và Mục Tư Viễn mỗi người một chiếc khăn tắm bọc lấy hai đứa bé ôm vào phòng.
"Mẹ ngủ bên này" Mặc quần áo tử tế rồi Hoan Hoan vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình, lại chỉ vào chỗ trống bên cạnh Nhạc Nhạc: "Ba ngủ bên kia."
Mục Tư Viễn nhíu mày, "Nên ngủ là hai đứa, không phải ba mẹ."
Hoan Hoan lắc đầu, "Không phải sẽ nằm rồi kể chuyện cổ tích sao ạ?"
Bé cầm lấy quyển truyện ở đầu giường đưa cho ba, "Hôm nay do ba kể có được không ạ?"
"Được rồi!"
Mục Tư Viễn không thể làm gì khác hơn là cầm quyển truyện nửa nằm nửa ngồi bên cạnh Nhạc Nhạc, còn Hoan Hoan đã kéo mẹ nằm xuống.
Kết thúc câu chuyện, hai đứa bé đều đã đi vào mộng đẹp, trên khuôn mặt đáng yêu mang theo nụ cười hạnh phúc.
Cố Bảo Bảo cúi xuống hôn nhẹ lên trán hai đứa, Mục Tư Viễn đứng dậy đi ra ngoài.
Cô có hơi sững sờ, cũng đứng lên đi ra khỏi phòng.
Người giúp việc đã về phòng hết, trong phòng khách rộng lớn chỉ có hai người bọn họ, bầu không khí trầm lặng này khiến người ta lúng túng.
Cô thấy trên bàn có gói thuốc liền rút ra một điếu.
Mục Tư Viễn khịt mũi: "Thói xấu vẫn còn chưa bỏ được à? !"
Cô cười nhạt, "Trước mặt Nhạc Nhạc em không hút thuốc" Ngừng một lúc cô nói tiếp: "Để em hút một điếu đi, em có mấy lời muốn nói với anh."
Thứ cô cần hiện giờ là dũng khí.
Mục Tư Viễn than nhỏ, ra ngoài ban công.
Cô bước đi theo, nhả khói ra liền bị gió đêm thổi tan.
"Vừa rồi em vẫn chưa trả lời tôi, tại sao lại muốn tham dự vũ hội." Anh lên tiếng trước, hình như có một chút quan tâm.
Cô do dự, rốt cuộc vẫn hỏi: "Bọn họ nói buổi vũ hội kia là bữa tiệc xem mắt của anh"
Anh nhướng mày: "Bọn họ nói? Vậy em cho rằng thế nào?"
Cô cho rằng thế nào? Trong lòng cô, cô nghĩ anh không biết làm chuyện nhàm chán như thế, nhưng...
"Em từng cho rằng mình rất hiểu anh, nhưng" Cô rít mạnh điếu thuốc, "Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, em không còn chắc chắn nữa."
"Em không chắc bây giờ anh có còn như năm năm trước nữa không, cho nên em chỉ có thể hỏi anh, mới có được câu trả lời chính xác."
Ngữ điệu bình thản ấy đi vào tim anh lưu lại một cơn đau nhói.
Bọn họ hình như chưa có lần bình tĩnh nói chuyện nào như thế này.
Cô che đậy tâm tình trong sự an tĩnh khiến anh có phần luống cuống.
"Nếu tôi nói là phải?"
"Thật vậy sao?" Cô rất nghiêm túc hỏi.
Anh bỗng nhiên cười, "Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ một buổi vũ hội thôi, bữa tiệc xem mắt hay chọn ra nữ hoàng vũ hội gì đó đều do phòng truyền thông nghĩ ra để làm nóng giới truyền thông mà thôi."
Nhưng cô không cười, hít một hơi thật sâu, "Nếu là một buổi vũ hội xin anh hãy để em tham gia, em cũng muốn tranh ngôi vị nữ hoàng vũ hội ấy."
"Vì sao?"
Anh lắc đầu, "Kỳ thực cái danh hiệu kia không có ý nghĩa gì cả."
Cô lại gật đầu: "Nó có ý nghĩa với em."
Trong lúc nói cô đã dập tắt điếu thuốc, cắn chặt môi nói tiếp: "Anh Tư Viễn, em chưa từng nghĩ tới việc thay thế được vị trí của bất kì ai trong lòng anh, nhưng em cũng không muốn là người thay thế mỗi khi anh cô đơn buồn bã. Em có thể vì anh mà làm rất nhiều chuyện, ngoại trừ chuyện này."
"Em luôn chờ anh trong nhiều năm qua, đôi khi em cảm thấy, nếu một ngày nào đó em bỏ qua anh, trong cuộc sống của em không còn có sự tồn tại của anh, em có thể tiếp tục sống bình thường được không. Cảm giác ấy khiến em rất sợ hãi. Em không muốn lại như vậy nữa, em muốn từ từ để mình có cuộc sống bình thường, vậy nên"
"Hôm nay em muốn nói với anh, nếu anh nguyện ý để em đi vào cuộc sống của anh thì xin cho em một chút xíu không gian và dũng khí, nếu anh không muốn, chúng ta"
Câu nói quá khó khăn, trái tim đầy khổ sở nhưng cô vẫn cắn răng tiếp tục: "Em tuyệt đối sẽ không quấy rầy anh nữa."
Vừa dứt lời, bầu không khí trở nên tĩnh lặng, chỉ có mình Mục Tư Viễn biết là tay anh đang run rẩy cỡ nào.
Một lúc lâu sau, đến khi anh cảm thấy mình khó khống chế được thanh âm của mình thì mới nói: "Đừng đem hi vọng đặt lên buổi vũ hội ấy được hay không? Tôi"
Cô cắt ngang, "Có phải anh có điều gì khổ tâm phải không? Những việc anh làm với em, có phải là có điều gì khổ tâm hay không?"
"Không có." Anh quả quyết lắc đầu, không để cô thấy được bất cứ cơ hội suy nghĩ lung tung nào.
Cô cũng lắc đầu, "Anh Tư Viễn, nếu anh có nỗi khổ gì hãy nói cho em, chúng ta có thể cùng nhau chia sẻ. Nhưng em cũng quyết định rồi, buổi vũ hội ấy em nhất định sẽ đi, em sẽ tùy hứng lần này!"
Nói xong thì dũng khí của cô cũng hết, vào phòng khách rồi ra khỏi căn hộ.
Bình luận facebook