Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2046
Chương 2046
“Hỗn xược.”
“Mày nói cái gì?”
Lư Bảo Quốc và Xà Văn Tĩnh đều vô cùng tức giận, hận không thể đánh gãy tứ chi của Trần Gia Bảo.
Sầm Đông Khúc phẩy tay một cái, không cho bọn họ nói tiếp, cười khẩy với Trần Gia Bảo: “Người nhà họ Vũ cũng to gan thật.”
Vũ Nhược Uyên tiếp lời: “To gan lớn mật là truyền thống ngìn năm nay của nhà họ Vũ chúng tôi rồi, đặc biệt là đối với kẻ thù, nhà họ Vũ lại càng ra tay mạnh hơn.”
“Cô chắc hẳn là Vũ Nhược Uyên, yêu quái trong truyền thuyết của nhà họ Vũ?” Sầm Đông Khúc quan sát đôi mắt của Vũ Nhược Uyên, trong lòng ái mộ, nói: “Thực lực của nhà họ Vũ các người thực sự cũng rất khá, nhưng cũng chỉ rất khá mà thôi, cho dù tứ mạch nhà họ Vũ gộp lại, cũng không phải đối thủ của nhà họ Sầm.”
Vũ Nhược Uyên kinh ngạc hỏi: “Nói vậy tức là anh chính là người của nhà họ Sầm?”
“Đúng vậy.” Sầm Đông Khúc vẻ mặt cao ngạo nói: “Cậu chủ của nhà họ Sầm, Sầm Đông Khúc.”
Trần Gia Bảo cùng nhìn nhau, đều nhận ra sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Điều khác nhau là, Vũ Nhược Uyên kinh ngạc về thân phận của Sầm Đông Khúc, còn Trần Gia Bảo thì lại kinh ngạc vì vui mừng, Sầm Đông Khúc đột nhiên tới, nếu lợi dụng cơ hội tốt này, nói không chừng có thể đánh cho nhà họ Sầm trở tay không kịp.
Lư Bảo Quốc và Xà Văn Tĩnh còn tưởng rằng hai người họ sợ rồi, liền tỏ ra vô cùng phách lối.
Sầm Đông Khúc cũng hơi đắc ý, nói: “Lư Bảo Quốc là bạn tốt của tôi, Xà Văn Tĩnh là khách quý của nhà họ Sầm, anh đánh họ bị thương rồi, tôi không thể không truy cứu, có điều nể mặt nhà họ Vũ, tôi cũng không làm khó các người, chỉ cần anh xin lỗi hai người bọn họ, đồng thời chịu bị đánh gãy hai tay, chuyện này có thể cho qua, anh thấy sao?”
Anh ta nói như ra lệnh, dường như đã quen với cái kiểu chỉ tay năm ngón này rồi.
Phương Hàn Diệc sợ hết hồn, Trần Gia Bảo là Cường Giả Truyền Kỳ, đã chém giết không ít Sát thần, Sầm Đông Khúc bắt Trần Gia Bảo xin lỗi, khác gì… tìm đến chỗ chết, tới lúc đó còn liên lụy tới anh ta nữa.
Trong lòng anh ta sợ hãi, vừa không dám nói ra thân phận của Trần Gia Bảo, vừa không dám rời khỏi chỗ này, trán đổ đầy mồ hôi, khiến cho bốn vị cường giả tông sư ở kế bên phải nhìn anh ta với ánh mắt kỳ lạ.
Vũ Nhược Uyên đột nhiên bật cười, xem ra xung đột giữa Sầm Đông Khúc là không thể tránh khỏi rồi, như vậy cũng tốt, làm bùng nổ mâu thuẫn giữa Trần Gia Bảo và Sầm Đông Khúc, khuấy động cục diện của thành phố Văn Lan, nhất định sẽ rất thú vị.
Nghĩ tới đây, cô ta thầm cười, đứng ở một bên không nói gì.
Trần Gia Bảo nói: “Nếu tôi từ chối thì sao?”
“Nếu như từ chối…” Sầm Đông Khúc chỉ về phía bốn vị cường giả tông sư phía sau, cười nói: “Vậy thì bốn người bọn họ sẽ giúp tôi đánh gãy tứ chi của anh, anh tự chọn đi.”
“Chẳng có gì mà phải chọn cả.” Trần Gia Bảo nói: “Đáp án của anh không nằm trong phạm vi lựa chọn của tôi, muốn ra tay thì ra tay đi.”
“Giỏi lắm, dám phách lối như vậy” Sầm Đông Khúc mặt tối sầm lại, phẩy tay một cái, bốn vị cường giả tông sư phía sau lập tức xông lên, trừng trừng nhìn Trần Gia Bảo!
Trong khách sạn Tân Hồ, bốn vị tông sư cùng xông lên, chia làm bốn hướng, vây quang Trần Gia Bảo và Vũ Nhược Uyên, khí thế hùng mạnh bao trùm cả đại sảnh, ngoài Trần Gia Bảo ra, dường như họ cũng muốn hạ cả Vũ Nhược Uyên.
Đám nhân viên phục vụ trốn ở trước thềm bị luồng khí thế này dọa cho kinh hãi, run lẩy bẩy.
“Cô Vũ, tôi lần này chỉ nhắm vào em trai cô thôi, nếu cô khoanh tay đứng nhìn, nhà họ Sầm sẽ không làm khó cô.”
Nhà họ Vũ tuy không đọ được với nhà họ Sầm, nhưng thực lực cũng không hề yếu, không nhất thiết phải đắc tội với nhà họ Vũ, nên anh ta mới khuyên Vũ Nhược Uyên, đương nhiên, nếu Vũ Nhược Uyên khăng khăng muốn ra tay, anh ta cũng phải suy nghĩ cho thể diện của nhà họ Thẩm, chỉ đành hạ cả Vũ Nhược Uyên.
“Hỗn xược.”
“Mày nói cái gì?”
Lư Bảo Quốc và Xà Văn Tĩnh đều vô cùng tức giận, hận không thể đánh gãy tứ chi của Trần Gia Bảo.
Sầm Đông Khúc phẩy tay một cái, không cho bọn họ nói tiếp, cười khẩy với Trần Gia Bảo: “Người nhà họ Vũ cũng to gan thật.”
Vũ Nhược Uyên tiếp lời: “To gan lớn mật là truyền thống ngìn năm nay của nhà họ Vũ chúng tôi rồi, đặc biệt là đối với kẻ thù, nhà họ Vũ lại càng ra tay mạnh hơn.”
“Cô chắc hẳn là Vũ Nhược Uyên, yêu quái trong truyền thuyết của nhà họ Vũ?” Sầm Đông Khúc quan sát đôi mắt của Vũ Nhược Uyên, trong lòng ái mộ, nói: “Thực lực của nhà họ Vũ các người thực sự cũng rất khá, nhưng cũng chỉ rất khá mà thôi, cho dù tứ mạch nhà họ Vũ gộp lại, cũng không phải đối thủ của nhà họ Sầm.”
Vũ Nhược Uyên kinh ngạc hỏi: “Nói vậy tức là anh chính là người của nhà họ Sầm?”
“Đúng vậy.” Sầm Đông Khúc vẻ mặt cao ngạo nói: “Cậu chủ của nhà họ Sầm, Sầm Đông Khúc.”
Trần Gia Bảo cùng nhìn nhau, đều nhận ra sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Điều khác nhau là, Vũ Nhược Uyên kinh ngạc về thân phận của Sầm Đông Khúc, còn Trần Gia Bảo thì lại kinh ngạc vì vui mừng, Sầm Đông Khúc đột nhiên tới, nếu lợi dụng cơ hội tốt này, nói không chừng có thể đánh cho nhà họ Sầm trở tay không kịp.
Lư Bảo Quốc và Xà Văn Tĩnh còn tưởng rằng hai người họ sợ rồi, liền tỏ ra vô cùng phách lối.
Sầm Đông Khúc cũng hơi đắc ý, nói: “Lư Bảo Quốc là bạn tốt của tôi, Xà Văn Tĩnh là khách quý của nhà họ Sầm, anh đánh họ bị thương rồi, tôi không thể không truy cứu, có điều nể mặt nhà họ Vũ, tôi cũng không làm khó các người, chỉ cần anh xin lỗi hai người bọn họ, đồng thời chịu bị đánh gãy hai tay, chuyện này có thể cho qua, anh thấy sao?”
Anh ta nói như ra lệnh, dường như đã quen với cái kiểu chỉ tay năm ngón này rồi.
Phương Hàn Diệc sợ hết hồn, Trần Gia Bảo là Cường Giả Truyền Kỳ, đã chém giết không ít Sát thần, Sầm Đông Khúc bắt Trần Gia Bảo xin lỗi, khác gì… tìm đến chỗ chết, tới lúc đó còn liên lụy tới anh ta nữa.
Trong lòng anh ta sợ hãi, vừa không dám nói ra thân phận của Trần Gia Bảo, vừa không dám rời khỏi chỗ này, trán đổ đầy mồ hôi, khiến cho bốn vị cường giả tông sư ở kế bên phải nhìn anh ta với ánh mắt kỳ lạ.
Vũ Nhược Uyên đột nhiên bật cười, xem ra xung đột giữa Sầm Đông Khúc là không thể tránh khỏi rồi, như vậy cũng tốt, làm bùng nổ mâu thuẫn giữa Trần Gia Bảo và Sầm Đông Khúc, khuấy động cục diện của thành phố Văn Lan, nhất định sẽ rất thú vị.
Nghĩ tới đây, cô ta thầm cười, đứng ở một bên không nói gì.
Trần Gia Bảo nói: “Nếu tôi từ chối thì sao?”
“Nếu như từ chối…” Sầm Đông Khúc chỉ về phía bốn vị cường giả tông sư phía sau, cười nói: “Vậy thì bốn người bọn họ sẽ giúp tôi đánh gãy tứ chi của anh, anh tự chọn đi.”
“Chẳng có gì mà phải chọn cả.” Trần Gia Bảo nói: “Đáp án của anh không nằm trong phạm vi lựa chọn của tôi, muốn ra tay thì ra tay đi.”
“Giỏi lắm, dám phách lối như vậy” Sầm Đông Khúc mặt tối sầm lại, phẩy tay một cái, bốn vị cường giả tông sư phía sau lập tức xông lên, trừng trừng nhìn Trần Gia Bảo!
Trong khách sạn Tân Hồ, bốn vị tông sư cùng xông lên, chia làm bốn hướng, vây quang Trần Gia Bảo và Vũ Nhược Uyên, khí thế hùng mạnh bao trùm cả đại sảnh, ngoài Trần Gia Bảo ra, dường như họ cũng muốn hạ cả Vũ Nhược Uyên.
Đám nhân viên phục vụ trốn ở trước thềm bị luồng khí thế này dọa cho kinh hãi, run lẩy bẩy.
“Cô Vũ, tôi lần này chỉ nhắm vào em trai cô thôi, nếu cô khoanh tay đứng nhìn, nhà họ Sầm sẽ không làm khó cô.”
Nhà họ Vũ tuy không đọ được với nhà họ Sầm, nhưng thực lực cũng không hề yếu, không nhất thiết phải đắc tội với nhà họ Vũ, nên anh ta mới khuyên Vũ Nhược Uyên, đương nhiên, nếu Vũ Nhược Uyên khăng khăng muốn ra tay, anh ta cũng phải suy nghĩ cho thể diện của nhà họ Thẩm, chỉ đành hạ cả Vũ Nhược Uyên.
Bình luận facebook