Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2049
Chương 2049
Sầm Đông Khúc mặt biến sắc, run rẩy nói: “Không thể nào, anh còn trẻ như vậy, sao có thể là Cường Giả Truyền Kỳ được, đến Vũ Nhược Uyên tiếng tăm lẫy lừng của nhà họ Vũ cũng chỉ là “Tông sư Sơ kỳ” mà thôi, anh còn ít tuổi hơn cả Vũ Nhược Uyên, tu vi làm sao có thể mạnh hơn Vũ Nhược Uyên nhiều như vậy được? Không thể nào, tuyệt đối không thể!”
Vũ Nhược Uyên mắt tối sầm lại, việc cô ta không bằng Trần Gia Bảo, luôn luôn là nỗi canh cánh trong lòng cô ta, bây giờ lại bị Sầm Đông Khúc nói ra trước mặt, trong lòng cực kỳ khó chịu.
“Thế giới này vô cùng rộng lớn, cũng có rất nhiều người đặc biệt tài giỏi, anh chủ quan cho rằng “không thể” không có nghĩa là không tồn tại.” Trần Gia Bảo cất bước tiến về phía Sầm Đông Khúc, nói: “Giờ đã đến lúc giải quyết việc giữa hai chúng ta rồi.”
Sầm Đông Khúc ánh mắt kinh hãi, rồi lại lập tức chấn tĩnh lại, cao ngạo nói: “Có cái gì mà phải giải quyết, tôi là người thừa kế của nhà họ Sầm, là vua của tỉnh Trung Thiên, cường giả trong gia tộc nhiều vô số, mũi kiếm đánh tới đâu thắng tới đó, anh còn dám giết tôi nữa hay sao….”
Anh ta còn chưa nói dứt lời thì “Bụp” một cái đã bị Trần Gia Bảo đấm bay, ngã sõng soài trên mặt đất.
Lư Bảo Quốc và Xà Văn Tĩnh đều ngây cả ra, tên này đến Sầm Đông Khúc cũng dám đánh, lẽ nào anh ta không sợ nhà họ Sầm nổi trận lôi đình trả thù anh ta hay sao?
Sầm Đông Khúc đứng dậy, mặt sưng cả lên, vừa kinh hãi vừa tức giận nói: “Mày dám đánh tao hả, có tin nhà họ Sầm cho mày sống không bằng chết không?”
“Đánh mày thì đã làm sao, tao còn dám phế luôn mày đấy.”
Trần Gia Bảo cất tiếng nói lạnh lùng, sau đó thì nhảy về phía trước ba mét, năm mét trong chớp mắt, đến trước mặt Sầm Đông Khúc, còn không đợi Sầm Đông Khúc kịp phản ứng đã một đòn đá gãy chân của anh ta.
Sầm Đông Khúc kêu lên thảm thiết rồi ngã ra đất, đau tới mức trán đổ đầy mồ hôi, thật đáng tiếc, anh ta đường đường là cường giả tông sư, vậy mà ở trước mặt Trần Gia Bảo thì một đòn cũng không đánh ra nổi.
Trần Gia Bảo từ trên cao nhìn xuống Sầm Đông Khúc, nói: “Lúc mày tuyên bố muốn đánh gãy hai tay của tao có từng nghĩ đến cảnh này không?”
“Mày… Mày dám đánh gãy chân của tao, mày xong đời rồi, mày xong đời thật rồi, mày chuẩn bị hứng chịu cơn thịnh nộ của nhà họ Sầm đi, đến nhà họ Vũ cũng không bao che cho mày được đâu!”
“Chuyện này còn chưa xong đâu.” Trần Gia Bảo cúi người xuống, vỗ vai Sầm Đông Khúc, cổ tay khẽ run lên, giở chút thủ đoạn, mỉm cười nói: “Thủ đoạn của nhà họ Vũ vượt xa cả trí tưởng tượng của mày đấy.”
Động tác của Trần Gia Bảo rất kín đáo, nhưng vẫn không thể qua mắt được Vũ Nhược Uyên.
Cô ta vô cùng kinh ngạc, cộng thêm nghe thấy lời nói của Trần Gia Bảo, trong lòng càng không biết nói gì nữa, Trần Gia Bảo lần này là muốn đẩy nhà họ Vũ vào chỗ nguy khốn đây, thật sự quá độc ác.
“Còn về hai đứa chúng mày.” Trần Gia Bảo nhìn Lư Bảo Quốc và Xà Văn Tĩnh nói: “Vốn dĩ đã tha cho bọn mày một con đường sống, bọn mày lại tự mình tìm đến đây, xem ra bài học lúc trước tao dạy cho bọn mày thực sự là chưa đủ.”
Hai người Lư Bảo Quốc mặt lập tức biến sắc, ruột gan lộn cả lên, sớm biết tên này lợi hại như vậy, bon họ đã ngoan ngoãn dưỡng thương ở phòng bệnh rồi, làm gì có chuyện dám tới đây trả thù?
Sầm Đông Khúc mặt biến sắc, run rẩy nói: “Không thể nào, anh còn trẻ như vậy, sao có thể là Cường Giả Truyền Kỳ được, đến Vũ Nhược Uyên tiếng tăm lẫy lừng của nhà họ Vũ cũng chỉ là “Tông sư Sơ kỳ” mà thôi, anh còn ít tuổi hơn cả Vũ Nhược Uyên, tu vi làm sao có thể mạnh hơn Vũ Nhược Uyên nhiều như vậy được? Không thể nào, tuyệt đối không thể!”
Vũ Nhược Uyên mắt tối sầm lại, việc cô ta không bằng Trần Gia Bảo, luôn luôn là nỗi canh cánh trong lòng cô ta, bây giờ lại bị Sầm Đông Khúc nói ra trước mặt, trong lòng cực kỳ khó chịu.
“Thế giới này vô cùng rộng lớn, cũng có rất nhiều người đặc biệt tài giỏi, anh chủ quan cho rằng “không thể” không có nghĩa là không tồn tại.” Trần Gia Bảo cất bước tiến về phía Sầm Đông Khúc, nói: “Giờ đã đến lúc giải quyết việc giữa hai chúng ta rồi.”
Sầm Đông Khúc ánh mắt kinh hãi, rồi lại lập tức chấn tĩnh lại, cao ngạo nói: “Có cái gì mà phải giải quyết, tôi là người thừa kế của nhà họ Sầm, là vua của tỉnh Trung Thiên, cường giả trong gia tộc nhiều vô số, mũi kiếm đánh tới đâu thắng tới đó, anh còn dám giết tôi nữa hay sao….”
Anh ta còn chưa nói dứt lời thì “Bụp” một cái đã bị Trần Gia Bảo đấm bay, ngã sõng soài trên mặt đất.
Lư Bảo Quốc và Xà Văn Tĩnh đều ngây cả ra, tên này đến Sầm Đông Khúc cũng dám đánh, lẽ nào anh ta không sợ nhà họ Sầm nổi trận lôi đình trả thù anh ta hay sao?
Sầm Đông Khúc đứng dậy, mặt sưng cả lên, vừa kinh hãi vừa tức giận nói: “Mày dám đánh tao hả, có tin nhà họ Sầm cho mày sống không bằng chết không?”
“Đánh mày thì đã làm sao, tao còn dám phế luôn mày đấy.”
Trần Gia Bảo cất tiếng nói lạnh lùng, sau đó thì nhảy về phía trước ba mét, năm mét trong chớp mắt, đến trước mặt Sầm Đông Khúc, còn không đợi Sầm Đông Khúc kịp phản ứng đã một đòn đá gãy chân của anh ta.
Sầm Đông Khúc kêu lên thảm thiết rồi ngã ra đất, đau tới mức trán đổ đầy mồ hôi, thật đáng tiếc, anh ta đường đường là cường giả tông sư, vậy mà ở trước mặt Trần Gia Bảo thì một đòn cũng không đánh ra nổi.
Trần Gia Bảo từ trên cao nhìn xuống Sầm Đông Khúc, nói: “Lúc mày tuyên bố muốn đánh gãy hai tay của tao có từng nghĩ đến cảnh này không?”
“Mày… Mày dám đánh gãy chân của tao, mày xong đời rồi, mày xong đời thật rồi, mày chuẩn bị hứng chịu cơn thịnh nộ của nhà họ Sầm đi, đến nhà họ Vũ cũng không bao che cho mày được đâu!”
“Chuyện này còn chưa xong đâu.” Trần Gia Bảo cúi người xuống, vỗ vai Sầm Đông Khúc, cổ tay khẽ run lên, giở chút thủ đoạn, mỉm cười nói: “Thủ đoạn của nhà họ Vũ vượt xa cả trí tưởng tượng của mày đấy.”
Động tác của Trần Gia Bảo rất kín đáo, nhưng vẫn không thể qua mắt được Vũ Nhược Uyên.
Cô ta vô cùng kinh ngạc, cộng thêm nghe thấy lời nói của Trần Gia Bảo, trong lòng càng không biết nói gì nữa, Trần Gia Bảo lần này là muốn đẩy nhà họ Vũ vào chỗ nguy khốn đây, thật sự quá độc ác.
“Còn về hai đứa chúng mày.” Trần Gia Bảo nhìn Lư Bảo Quốc và Xà Văn Tĩnh nói: “Vốn dĩ đã tha cho bọn mày một con đường sống, bọn mày lại tự mình tìm đến đây, xem ra bài học lúc trước tao dạy cho bọn mày thực sự là chưa đủ.”
Hai người Lư Bảo Quốc mặt lập tức biến sắc, ruột gan lộn cả lên, sớm biết tên này lợi hại như vậy, bon họ đã ngoan ngoãn dưỡng thương ở phòng bệnh rồi, làm gì có chuyện dám tới đây trả thù?
Bình luận facebook