Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2128
Chương 2128
Ông khẽ nhíu mày, bàn tay đặt ở ngực Sầm Khiếu Uy, đẩy một lượng chân nguyên lớn mạnh qua đó. Sầm Khiếu Uy tuy vẫn còn chưa tỉnh lại, xong sắc mặt đã hồng hào, xem ra vết thương đã đỡ hơn rất nhiều.
Sầm Kim Thượng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới đứng lên nhìn về phía Trần Gia Bảo, thản nhiên nói: “Cậu chính là Trần Gia Bảo?”
Mọi người xung quanh đều tinh thần phấn chấn, vở kịch hay sắp bắt đầu rồi.
“Không sai.”
Đối diện với tuyệt thế cường giả như Sầm Kim Thượng, nét mặt Trần Gia Bảo vẫn rất lẫm liệt, không kiêu ngạo không tự ti.”
“Là cậu đánh Khiếu Uy và Kính Cung bị thương?”
“Không sai.”
“Trên người cậu có Thiên Hành Cửu Châm?”
“Không sai.”
Sầm Kim Thượng gật gật đầu, nói: “Cậ tuổi vẫn còn trẻ, lại có tu vi như vậy, quả thực hiếm có. Đem Thiên Hành Cửu Châm giao ra đây, rồi phế bỏ tu vi, tự cắt đứt một cánh tay, tôi có thể phá lệ tha cho cậu một mạng.”
Ngữ khí của ông rất bình thản, nhưng khi nói ra, lại mang theo một khí thế không thể cự tuyệt, cùng với sự ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống, dường như tha cho Trần Gia Bảo một mạng chính là đang ban ơn cho Trần Gia Bảo.
Xà Dược Quang, Tả Chí Bảo và đám người khác nhất nhất thời vội vàng gãi tai. Bọn họ cùng với Trần Gia Bảo có huyết hải thâm thù, nếu thật sự tha cho Trần Gia Bảo, bọn họ không phải sẽ khóc không ra nước mắt sao?
Tuy nhiên, Sầm Kim Thượng đã lên tiếng, bọn họ dù không hài lòng cũng không dám mở miệng phản đối.
Trước mặt mọi người, Trần Gia Bảo cười lạnh một tiếng, không trả lời mà hỏi lại: “Ông chính là Sầm Kim Thượng?”
“Không sai.” Sầm Kim Thượng chắp hay tay lại, ngạo nghễ nói: “Tu vi của tôi đã đến Truyền Kỳ Hậu Kỳ, giết cậu cũng chỉ như giết con gà. Cậu nhanh chóng đem Thiên Hành Cửu Châm giao ra, thì còn có cơ hội giữ lại một đường sống. Nếu dám nói không, vậy thì hôm nay tính mạng của cậu sẽ khó giữ được.”
Nói xong, bàn tay ông vỗ nhẹ về phía bên trái lăng không, một đám nội kình cực kỳ lớn mạnh đột nhiên bộc phát ra.
Chỉ thấy bên trái có rất nhiều cây phong đều bị nội kình của ông đánh gục bay ra bên ngoài, tạo thành một khoảng không rộng chừng sáu, bảy mét, khu vực chân không dài khoảng hơn hai mươi mét.
Thật đáng kinh ngạc.
Mọi người nhao nhao hoảng sợ, một chưởng nhẹ nhàng đã có uy lực như vậy, đây quả thực là thủ đoạn quỷ thần, đáng sợ, quá đáng sợ. Trần Gia Bảo cho dù có lợi hại hơn nữa, nhưng làm sao có thể là đối thủ của Sầm Kim Thượng?
Sầm Kính Cung kiêu ngạo ngẩng đầu lên, cảm giác vô cùng vinh quang, đồng thời khinh miệt liếc nhìn Trần Gia Bảo một cái rồi cười lạnh, nói: “Vũ kỹ của cậu tuy huyền diệu, nhưng ở trước thực lực tuyệt đối, tất cả đều không đáng nhắc đến. Nếu biết thức thời, cậu hãy sớm đầu hàng đi.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Mọi người đều đồng loạt gật đầu, đều không coi trọng Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo cười lạnh một tiếng, tay phải nắm lấy thanh Thất Tinh bảo kiếm đang bay về tay mình.
Sầm Kim Thượng khẽ nhíu mày, hứng thú nói: “Cậu cầm kiếm trước mặt tôi, không sợ tôi giết cậu sao?”
Trần Gia Bảo vung nhẹ thanh kiếm, cây phong cưới đất bị thanh kiếm tấn công, lần lượt dạt sang xung quanh, lẫm liệt nói: “Muốn có Thiên Hành Cửu Châm, ông đang mê sảng sao, muốn lấy mạng của Trần Gia Bảo tôi, ông có cái bản lĩnh này không!”
Mọi người đồng loạt kinh ngạc, Trần Gia Bảo lại dám trái ý của Sầm Kim Thượng, trời, quá điên cuồng, quá lớn gan rồi, chẳng lẽ cậu ta không sợ chết sao?
Sầm Kim Thượng khẽ bật cười, nói: “Không ngờ ngay ngày đầu tiên xuất quan đã gặp phải một thanh niên kiêu ngạo như cậu. Cũng được, vậy thì đành dùng máu của cậu để chúc mừng tôi xuất quan.”
Nháy mắt, một màn khí thế lớn mạnh tựa như biển lớn, bao trùm lấy toàn bộ rừng phong đỏ, sức ép khiến mọi người không thở nổi.
Trần Gia Bảo giống như một con mòng biển giữa đại dương, yếu đuối và bất lực.
Ông khẽ nhíu mày, bàn tay đặt ở ngực Sầm Khiếu Uy, đẩy một lượng chân nguyên lớn mạnh qua đó. Sầm Khiếu Uy tuy vẫn còn chưa tỉnh lại, xong sắc mặt đã hồng hào, xem ra vết thương đã đỡ hơn rất nhiều.
Sầm Kim Thượng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới đứng lên nhìn về phía Trần Gia Bảo, thản nhiên nói: “Cậu chính là Trần Gia Bảo?”
Mọi người xung quanh đều tinh thần phấn chấn, vở kịch hay sắp bắt đầu rồi.
“Không sai.”
Đối diện với tuyệt thế cường giả như Sầm Kim Thượng, nét mặt Trần Gia Bảo vẫn rất lẫm liệt, không kiêu ngạo không tự ti.”
“Là cậu đánh Khiếu Uy và Kính Cung bị thương?”
“Không sai.”
“Trên người cậu có Thiên Hành Cửu Châm?”
“Không sai.”
Sầm Kim Thượng gật gật đầu, nói: “Cậ tuổi vẫn còn trẻ, lại có tu vi như vậy, quả thực hiếm có. Đem Thiên Hành Cửu Châm giao ra đây, rồi phế bỏ tu vi, tự cắt đứt một cánh tay, tôi có thể phá lệ tha cho cậu một mạng.”
Ngữ khí của ông rất bình thản, nhưng khi nói ra, lại mang theo một khí thế không thể cự tuyệt, cùng với sự ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống, dường như tha cho Trần Gia Bảo một mạng chính là đang ban ơn cho Trần Gia Bảo.
Xà Dược Quang, Tả Chí Bảo và đám người khác nhất nhất thời vội vàng gãi tai. Bọn họ cùng với Trần Gia Bảo có huyết hải thâm thù, nếu thật sự tha cho Trần Gia Bảo, bọn họ không phải sẽ khóc không ra nước mắt sao?
Tuy nhiên, Sầm Kim Thượng đã lên tiếng, bọn họ dù không hài lòng cũng không dám mở miệng phản đối.
Trước mặt mọi người, Trần Gia Bảo cười lạnh một tiếng, không trả lời mà hỏi lại: “Ông chính là Sầm Kim Thượng?”
“Không sai.” Sầm Kim Thượng chắp hay tay lại, ngạo nghễ nói: “Tu vi của tôi đã đến Truyền Kỳ Hậu Kỳ, giết cậu cũng chỉ như giết con gà. Cậu nhanh chóng đem Thiên Hành Cửu Châm giao ra, thì còn có cơ hội giữ lại một đường sống. Nếu dám nói không, vậy thì hôm nay tính mạng của cậu sẽ khó giữ được.”
Nói xong, bàn tay ông vỗ nhẹ về phía bên trái lăng không, một đám nội kình cực kỳ lớn mạnh đột nhiên bộc phát ra.
Chỉ thấy bên trái có rất nhiều cây phong đều bị nội kình của ông đánh gục bay ra bên ngoài, tạo thành một khoảng không rộng chừng sáu, bảy mét, khu vực chân không dài khoảng hơn hai mươi mét.
Thật đáng kinh ngạc.
Mọi người nhao nhao hoảng sợ, một chưởng nhẹ nhàng đã có uy lực như vậy, đây quả thực là thủ đoạn quỷ thần, đáng sợ, quá đáng sợ. Trần Gia Bảo cho dù có lợi hại hơn nữa, nhưng làm sao có thể là đối thủ của Sầm Kim Thượng?
Sầm Kính Cung kiêu ngạo ngẩng đầu lên, cảm giác vô cùng vinh quang, đồng thời khinh miệt liếc nhìn Trần Gia Bảo một cái rồi cười lạnh, nói: “Vũ kỹ của cậu tuy huyền diệu, nhưng ở trước thực lực tuyệt đối, tất cả đều không đáng nhắc đến. Nếu biết thức thời, cậu hãy sớm đầu hàng đi.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Mọi người đều đồng loạt gật đầu, đều không coi trọng Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo cười lạnh một tiếng, tay phải nắm lấy thanh Thất Tinh bảo kiếm đang bay về tay mình.
Sầm Kim Thượng khẽ nhíu mày, hứng thú nói: “Cậu cầm kiếm trước mặt tôi, không sợ tôi giết cậu sao?”
Trần Gia Bảo vung nhẹ thanh kiếm, cây phong cưới đất bị thanh kiếm tấn công, lần lượt dạt sang xung quanh, lẫm liệt nói: “Muốn có Thiên Hành Cửu Châm, ông đang mê sảng sao, muốn lấy mạng của Trần Gia Bảo tôi, ông có cái bản lĩnh này không!”
Mọi người đồng loạt kinh ngạc, Trần Gia Bảo lại dám trái ý của Sầm Kim Thượng, trời, quá điên cuồng, quá lớn gan rồi, chẳng lẽ cậu ta không sợ chết sao?
Sầm Kim Thượng khẽ bật cười, nói: “Không ngờ ngay ngày đầu tiên xuất quan đã gặp phải một thanh niên kiêu ngạo như cậu. Cũng được, vậy thì đành dùng máu của cậu để chúc mừng tôi xuất quan.”
Nháy mắt, một màn khí thế lớn mạnh tựa như biển lớn, bao trùm lấy toàn bộ rừng phong đỏ, sức ép khiến mọi người không thở nổi.
Trần Gia Bảo giống như một con mòng biển giữa đại dương, yếu đuối và bất lực.
Bình luận facebook