Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 799
Vô Song tuy quay lưng lại với vách tường nhưng đương nhiên cũng tự đo được khoảng cách, trong mắt bắt đầu hơi híp lại.
Vô Song muốn hạ Thiên Vũ Huân thì dễ vô cùng, trình độ của nàng rất cao nhưng đại khái cũng cỡ Mộ Dung Phục hoặc thậm chí còn yếu hơn, trình độ cỡ này Vô Song một tay là có thể trấn áp nhưng hiện tại thì Vô Song phải nghĩ cách khác, rốt cuộc ánh mắt Vô Song lóe lên, bản thân tiếp tục lùi lại.
Thấy Vô Song lùi lại, Thiên Vũ Huân đương nhiên sẽ đuổi theo, thế kiếm của nàng càng đánh càng mạnh, càng áp chế được đối phương thì thế kiếm càng lớn, càng khiến đối thủ khó đón đỡ, khiến đối thủ cảm thấy không thể thở nổi từ đó cởi giáp xin hàng, hiện tại sắp dồn được Vô Song vào chân tường, nàng đương nhiên không thể từ bỏ thế công.
Vô Song quả nhiên bị ép sát vào tường nhưng lúc này chân trái của Vô Song dùng hết lực đạp ra phía sau một tiếng, sau đó hai tay dồn hết sức chém ngang một đao.
Thiên Vũ Huân thấy vậy mặt mũi không hề biến sắc, Vô Song làm gì thì nàng cũng có chuẩn bị, nàng để chân sau khẽ bước lùi về phía sau, chân trước khụy xuống, hai tay nắm chặt kiếm, sẵn sàng cho một lần va chạm với Vô Song.
Đương nhiên nàng chuẩn bị rất tốt nhưng mà Vô Song nào chơi cái trò đó, Vô Song đạp một chân vào tường, cả người lấy sức lao lên, làm như liều mạng chém ra một đường nhưng thật ra là buông kiếm sau đó hai tay Vô Song đưa ra, rất nhanh bắt lấy hai cánh tay của Thiên Vũ Huân rồi dùng sức đè xuống.
Theo động tác này của Vô Song, Thiên Vũ Huân chỉ cảm thấy có một dòng điện chạy qua phần cổ tay sau đó toàn bộ cổ tay đều tê liệt đến nỗi nàng bị Vô Song ép buông kiếm ra.
Trong đầu Thiên Vũ Huân lúc này thật ra cũng không phải hoảng loạng mà là... Lại thầm khen Vô Song một tiếng.
“Kẻ này hóa ra còn là cao thủ đòn khóa”.
Thiên Vũ Huân tuy chịu đau đớn nhưng vẻ mặt nàng thì vẫn hết sức bình thường, dưới sức lực của Vô Song, cả người nàng trùng xuống nhưng mà nàng lúc này lại nhảy bật về phía trước, dùng hai chân đẩy cơ thể tiến thẳng vào ngực Vô Song.
Tiếp theo nàng nghiêng người, lấy toàn bộ trục bả vai làm điểm tựa, lấy một chân làm điểm trụ, cả người quật ngược Vô Song xuống đất.
Chỉ nghe rầm một tiếng, sống lưng của Vô Song thật sự bị đập mạnh xuống sàn nhà, tiếp theo cũng chẳng đợi Vô Song kịp đứng lên, Thiên Vũ Huân đã ngồi lên người hắn, bàn tay đưa vào trong ngực sau đó rút thẳng ra một thanh đoản đao, trong tay nàng lúc này là một thanh Tantou có điều là loại chỉ có lưỡi dài 10 cm.
Rút thanh Tantou ra, Thiên Vũ Huân lấy tay trái nắm lấy cổ tay phải của chính mình rồi dùng toàn lực đâm xuống.
Nhìn nữ tử đang ngồi trên bụng mình mặt không hề đổi sắc, ngay cả giết người đến nơi mà sắc mặt vẫn lạnh như tiền, Vô Song không thể không công nhận, Thiên Vũ Huân rất xuất sắc.
Một kiếm của Thiên Vũ Huân đâm xuống đương nhiên bị cản lại bởi hai tay Vô Song lúc này nắm lấy cả hai cánh tay của nàng, chỉ cần Vô Song không thả ra thì Thiên Vũ Huân tuyệt đối không đâm xuống được.
Tất nhiên Thiên Vũ Huân cũng có thể lựa chọn buông thanh Tantou ra cho nó rơi tự do nhưng hiện tại mũi dao cách ngực Vô Song chỉ có hơn 3 cm, cho dù rơi tự do thì cũng chẳng giết được người.
Ngồi trên bụng Vô Song, Thiên Vũ Huân dùng hết sức bình sinh cố ấn mũi Tantou xuống nhưng đổi lại chỉ là Vô Song phát lực càng ngày càng mạnh, như muốn bẻ gãy cánh tay nàng vậy.
Thiên Vũ Huân nằm trên, Vô Song nằm dưới, lúc này Vô Song khẽ cười.
“Vị tiểu thư này, ngươi với ta thế này thì người thiệt chỉ có thể là ngươi”.
Nhìn ánh mắt của Vô Song đầy trêu trọc mình, rốt cuộc trên khuôn mặt Thiên Vũ Huân cũng lộ ra vẻ tức giận mà nói.
“Hừ, không bao lâu nữa có người đến, lúc đó để xem ngươi chạy kiểu gì, ta chỉ cần kiềm chân ngươi ở đây là được”.
Thật sự Thiên Vũ Huân rất không tệ bởi vì không biết nàng tu luyện môn công phu gì mà khi nàng ngồi lên người Vô Song bản thân Vô Song như có cảm giác bị một ngọn núi đè lên vậy, muốn đẩy nàng ra chỉ sợ Vô Song nhất định phải thể hiện vài phần bản lĩnh.
Tất nhiên Vô Song không cần thể hiện cho lắm bởi rất nhanh Thiên Vũ Huân không thể ngờ tới đôi chân Vô Song động.
Cơ thể Vô Song vốn mềm dẻo vô cùng, nếu không có cơ thể này hắn đã chẳng học được Quỳ Hoa Bảo Điển.
Chỉ thấy Vô Song trong tình trạng nằm đất nhưng hai chân nâng lên vuông góc với cơ thể, hai bàn chân hắn kẹp thẳng vào mái tóc dài phía sau của Thiên Vũ Huân sau đó giật ngược về phía sau.
Thiên Vũ Huân trong chốc lát thậm chí cảm thấy da đầu mình bị kéo ra, đau đớn vô cùng, nàng hét thảm một tiếng sau đó thật sự ngã ngửa về phía sau.
Đau đớn làm đầu óc Thiên Vũ Huân gần như tê dại, tiếp theo nàng chỉ thấy ngộp thở bởi Vô Song đã đè lên nàng, dùng cánh tay chặn cổ họng của nàng lại, một tay còn lại chẳng biết từ bao giờ cầm lấy thanh Tantou của nàng, ánh mắt đầy sát khí.
“Mỹ nhân, Nghịch Thiên Di Hành ta không muốn giết ngươi nhưng hôm nay ta đụng vào người Thiên Vũ gia sẽ rất phiền phức, ở đây cũng chỉ mình ngươi thấy ta giết người, giết ngươi liền không phiền phức nữa”.
Vô Song nói dứt lời, trong ánh mắt của Thiên Vũ Huân, Vô Song thực sự đâm xuống, nàng thậm chí đã nhắm mắt lại bất quá... Nàng lại không cảm nhận được gì, đến khi nàng tò mò mở mắt ra chỉ nghe một tâm thanh quen thuộc vang lên.
“Tiểu thư người không sao chứ, Chính Tắc tới muộn...”.
Nàng ngơ ngác nhìn Thiên Vũ Chính Tắc, còn kẻ tự xưng là Nghịch Thiên Di Hành kia lúc này vậy mà lại nằm bất tỉnh nhân sự, trên đầu còn chảy máu.
Thiên Vũ Huân ngồi dậy, bộ ngực thở hổn hển rồi lại một lần nữa nhìn lại, lúc này trên tay Thiên Vũ Chính Tắc có một cái bát sứ bị đập bể, trên bát sứ vẫn còn rất nhiều vết máu dính lại.
Nhìn Thiên Vũ Chính Tắc kịp thời tới nơi, nàng không khỏi thở ra một hơi.
“Cảm ơn, ta không sao rồi, sao ngươi lại ở đây?”.
Thiên Vũ Huân nhớ rõ, Thiên Vũ Chính Tắc nói là đi thăm người quen.
Trong mắt nàng Thiên Vũ Chính Tắc thủy chung chỉ là tiểu nhân vật, hành trình lần này chỉ có Thiên Vũ Hạo Thạc mới có thể giúp mình chút sức vì vậy đâu quan tâm, ai ngờ lúc nàng sắp buông tay thì Thiên Vũ Chính Tắc lại trở về.
Thiên Vũ Chính Tắc nghe vậy cười rất sáng lạng.
“Người quen của tại hạ ở Phích Lịch Môn, cũng không quá xa nơi này, đến thăm nàng một chút rồi trở về... Cũng may là tại hạ không tới chậm”.
Thiên Vũ Huân gật đầu, nàng biết Thiên Vũ Chính Tắc không nói dối dù sao từ nhỏ được nuôi dưỡng ở Thiên Vũ gia thì sao có thể phản bội?.
Về phần Thiên Vũ Chính Tắc sao có thể đánh bất tỉnh ‘Nghịch Thiên Di Hành’ thì nàng cũng không cho là quái sự, bản lĩnh chiến đấu của Thiên Vũ Chính Tắc chẳng ra sao nhưng bản năng yếm khí, che dấu hành tung, tiếp cận con mồi thì ngay cả Thập Ngũ Đương Đại cũng có người không sánh được với Thiên Vũ Chính Tắc.
...
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Vô Song muốn hạ Thiên Vũ Huân thì dễ vô cùng, trình độ của nàng rất cao nhưng đại khái cũng cỡ Mộ Dung Phục hoặc thậm chí còn yếu hơn, trình độ cỡ này Vô Song một tay là có thể trấn áp nhưng hiện tại thì Vô Song phải nghĩ cách khác, rốt cuộc ánh mắt Vô Song lóe lên, bản thân tiếp tục lùi lại.
Thấy Vô Song lùi lại, Thiên Vũ Huân đương nhiên sẽ đuổi theo, thế kiếm của nàng càng đánh càng mạnh, càng áp chế được đối phương thì thế kiếm càng lớn, càng khiến đối thủ khó đón đỡ, khiến đối thủ cảm thấy không thể thở nổi từ đó cởi giáp xin hàng, hiện tại sắp dồn được Vô Song vào chân tường, nàng đương nhiên không thể từ bỏ thế công.
Vô Song quả nhiên bị ép sát vào tường nhưng lúc này chân trái của Vô Song dùng hết lực đạp ra phía sau một tiếng, sau đó hai tay dồn hết sức chém ngang một đao.
Thiên Vũ Huân thấy vậy mặt mũi không hề biến sắc, Vô Song làm gì thì nàng cũng có chuẩn bị, nàng để chân sau khẽ bước lùi về phía sau, chân trước khụy xuống, hai tay nắm chặt kiếm, sẵn sàng cho một lần va chạm với Vô Song.
Đương nhiên nàng chuẩn bị rất tốt nhưng mà Vô Song nào chơi cái trò đó, Vô Song đạp một chân vào tường, cả người lấy sức lao lên, làm như liều mạng chém ra một đường nhưng thật ra là buông kiếm sau đó hai tay Vô Song đưa ra, rất nhanh bắt lấy hai cánh tay của Thiên Vũ Huân rồi dùng sức đè xuống.
Theo động tác này của Vô Song, Thiên Vũ Huân chỉ cảm thấy có một dòng điện chạy qua phần cổ tay sau đó toàn bộ cổ tay đều tê liệt đến nỗi nàng bị Vô Song ép buông kiếm ra.
Trong đầu Thiên Vũ Huân lúc này thật ra cũng không phải hoảng loạng mà là... Lại thầm khen Vô Song một tiếng.
“Kẻ này hóa ra còn là cao thủ đòn khóa”.
Thiên Vũ Huân tuy chịu đau đớn nhưng vẻ mặt nàng thì vẫn hết sức bình thường, dưới sức lực của Vô Song, cả người nàng trùng xuống nhưng mà nàng lúc này lại nhảy bật về phía trước, dùng hai chân đẩy cơ thể tiến thẳng vào ngực Vô Song.
Tiếp theo nàng nghiêng người, lấy toàn bộ trục bả vai làm điểm tựa, lấy một chân làm điểm trụ, cả người quật ngược Vô Song xuống đất.
Chỉ nghe rầm một tiếng, sống lưng của Vô Song thật sự bị đập mạnh xuống sàn nhà, tiếp theo cũng chẳng đợi Vô Song kịp đứng lên, Thiên Vũ Huân đã ngồi lên người hắn, bàn tay đưa vào trong ngực sau đó rút thẳng ra một thanh đoản đao, trong tay nàng lúc này là một thanh Tantou có điều là loại chỉ có lưỡi dài 10 cm.
Rút thanh Tantou ra, Thiên Vũ Huân lấy tay trái nắm lấy cổ tay phải của chính mình rồi dùng toàn lực đâm xuống.
Nhìn nữ tử đang ngồi trên bụng mình mặt không hề đổi sắc, ngay cả giết người đến nơi mà sắc mặt vẫn lạnh như tiền, Vô Song không thể không công nhận, Thiên Vũ Huân rất xuất sắc.
Một kiếm của Thiên Vũ Huân đâm xuống đương nhiên bị cản lại bởi hai tay Vô Song lúc này nắm lấy cả hai cánh tay của nàng, chỉ cần Vô Song không thả ra thì Thiên Vũ Huân tuyệt đối không đâm xuống được.
Tất nhiên Thiên Vũ Huân cũng có thể lựa chọn buông thanh Tantou ra cho nó rơi tự do nhưng hiện tại mũi dao cách ngực Vô Song chỉ có hơn 3 cm, cho dù rơi tự do thì cũng chẳng giết được người.
Ngồi trên bụng Vô Song, Thiên Vũ Huân dùng hết sức bình sinh cố ấn mũi Tantou xuống nhưng đổi lại chỉ là Vô Song phát lực càng ngày càng mạnh, như muốn bẻ gãy cánh tay nàng vậy.
Thiên Vũ Huân nằm trên, Vô Song nằm dưới, lúc này Vô Song khẽ cười.
“Vị tiểu thư này, ngươi với ta thế này thì người thiệt chỉ có thể là ngươi”.
Nhìn ánh mắt của Vô Song đầy trêu trọc mình, rốt cuộc trên khuôn mặt Thiên Vũ Huân cũng lộ ra vẻ tức giận mà nói.
“Hừ, không bao lâu nữa có người đến, lúc đó để xem ngươi chạy kiểu gì, ta chỉ cần kiềm chân ngươi ở đây là được”.
Thật sự Thiên Vũ Huân rất không tệ bởi vì không biết nàng tu luyện môn công phu gì mà khi nàng ngồi lên người Vô Song bản thân Vô Song như có cảm giác bị một ngọn núi đè lên vậy, muốn đẩy nàng ra chỉ sợ Vô Song nhất định phải thể hiện vài phần bản lĩnh.
Tất nhiên Vô Song không cần thể hiện cho lắm bởi rất nhanh Thiên Vũ Huân không thể ngờ tới đôi chân Vô Song động.
Cơ thể Vô Song vốn mềm dẻo vô cùng, nếu không có cơ thể này hắn đã chẳng học được Quỳ Hoa Bảo Điển.
Chỉ thấy Vô Song trong tình trạng nằm đất nhưng hai chân nâng lên vuông góc với cơ thể, hai bàn chân hắn kẹp thẳng vào mái tóc dài phía sau của Thiên Vũ Huân sau đó giật ngược về phía sau.
Thiên Vũ Huân trong chốc lát thậm chí cảm thấy da đầu mình bị kéo ra, đau đớn vô cùng, nàng hét thảm một tiếng sau đó thật sự ngã ngửa về phía sau.
Đau đớn làm đầu óc Thiên Vũ Huân gần như tê dại, tiếp theo nàng chỉ thấy ngộp thở bởi Vô Song đã đè lên nàng, dùng cánh tay chặn cổ họng của nàng lại, một tay còn lại chẳng biết từ bao giờ cầm lấy thanh Tantou của nàng, ánh mắt đầy sát khí.
“Mỹ nhân, Nghịch Thiên Di Hành ta không muốn giết ngươi nhưng hôm nay ta đụng vào người Thiên Vũ gia sẽ rất phiền phức, ở đây cũng chỉ mình ngươi thấy ta giết người, giết ngươi liền không phiền phức nữa”.
Vô Song nói dứt lời, trong ánh mắt của Thiên Vũ Huân, Vô Song thực sự đâm xuống, nàng thậm chí đã nhắm mắt lại bất quá... Nàng lại không cảm nhận được gì, đến khi nàng tò mò mở mắt ra chỉ nghe một tâm thanh quen thuộc vang lên.
“Tiểu thư người không sao chứ, Chính Tắc tới muộn...”.
Nàng ngơ ngác nhìn Thiên Vũ Chính Tắc, còn kẻ tự xưng là Nghịch Thiên Di Hành kia lúc này vậy mà lại nằm bất tỉnh nhân sự, trên đầu còn chảy máu.
Thiên Vũ Huân ngồi dậy, bộ ngực thở hổn hển rồi lại một lần nữa nhìn lại, lúc này trên tay Thiên Vũ Chính Tắc có một cái bát sứ bị đập bể, trên bát sứ vẫn còn rất nhiều vết máu dính lại.
Nhìn Thiên Vũ Chính Tắc kịp thời tới nơi, nàng không khỏi thở ra một hơi.
“Cảm ơn, ta không sao rồi, sao ngươi lại ở đây?”.
Thiên Vũ Huân nhớ rõ, Thiên Vũ Chính Tắc nói là đi thăm người quen.
Trong mắt nàng Thiên Vũ Chính Tắc thủy chung chỉ là tiểu nhân vật, hành trình lần này chỉ có Thiên Vũ Hạo Thạc mới có thể giúp mình chút sức vì vậy đâu quan tâm, ai ngờ lúc nàng sắp buông tay thì Thiên Vũ Chính Tắc lại trở về.
Thiên Vũ Chính Tắc nghe vậy cười rất sáng lạng.
“Người quen của tại hạ ở Phích Lịch Môn, cũng không quá xa nơi này, đến thăm nàng một chút rồi trở về... Cũng may là tại hạ không tới chậm”.
Thiên Vũ Huân gật đầu, nàng biết Thiên Vũ Chính Tắc không nói dối dù sao từ nhỏ được nuôi dưỡng ở Thiên Vũ gia thì sao có thể phản bội?.
Về phần Thiên Vũ Chính Tắc sao có thể đánh bất tỉnh ‘Nghịch Thiên Di Hành’ thì nàng cũng không cho là quái sự, bản lĩnh chiến đấu của Thiên Vũ Chính Tắc chẳng ra sao nhưng bản năng yếm khí, che dấu hành tung, tiếp cận con mồi thì ngay cả Thập Ngũ Đương Đại cũng có người không sánh được với Thiên Vũ Chính Tắc.
...
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook