Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 800
Thiên Vũ Chính Tắc thật sự là thiên tài về mặt ám sát, nếu không phải thế có lẽ bằng thể chất phế vật của hắn cũng chẳng thể lọt vào hàng dòng chính Thiên Vũ gia, thậm chí còn chẳng có cơ hội đi cùng Thiên Vũ Huân.
Thiên Vũ Huân lúc này đứng dậy, sau khi nói lời cảm ơn với Thiên Vũ Chính Tắc liền lại gần phía Vô Song đang bất tỉnh, nàng đưa một tay kiểm tra mạch của Vô Song ở cổ.
Ngay thời điểm này, thân thể Vô Song vốn đang bất động chợt đưa tay ra nắm lấy cổ tay của Thiên Vũ Huân một lần nữa, cả người nhào về phía nàng, bàn tay còn lại mở thành năm ngón muốn bóp chặt lấy cổ Thiên Vũ Huân.
Thiên Vũ Chính Tắc thấy vậy vội hét lên một câu.
“Tiểu thư”.
Vừa hét, Thiên Vũ Chính Tắc vừa rút thanh Katana bên hông ra lao về phía Vô Song, đây mới là chuẩn bộ dạng anh hùng cứu mỹ nhân thật sự, đáng tiếc thì cũng không ai cho Thiên Vũ Chính Tắc cơ hội thể hiện bởi Thiên Vũ Huân ánh mắt vẫn cực kỳ bình tĩnh.
Bàn tay nàng bị Vô Song nắm chặt lấy bỗng sinh ra một luồng kình khí, sau đó ngọc thủ hóa thành nắm đấm, Vô Song bỗng cảm thấy sức lực của Thiên Vũ Huân bạo tăng hay đúng hơn là trong tay nàng sinh ra kình lực, quyền của nàng bắt đầu sinh ra khí.
Cũng chẳng khó đoán lắm, bản thân Vô Song biết nàng dùng tới chiêu thức võ kỹ.
Thiên Vũ gia cực kỳ trọng kiếm thuật, với cái tinh thần Samurai của người Phù Tang thì không trọng kiếm thuật kể ra cũng khó nhưng mà ngoài kiếm thuật ra thì Thiên Vũ gia tộc còn có thể thuật cùng võ kỹ siêu cường bởi Thiên Vũ gia đại diện cho Bái Nguyệt Giáo.
Quyền pháp của Bái Nguyệt Giáo thật ra cực kỳ nổi tiếng, nó gọi là Bái Nguyệt Thần Quyền bao gồm 7 chiêu quyền pháp đồng thời uy lực cũng chẳng thua bất cứ bộ quyền pháp đỉnh cao nào của Trung Nguyên cả.
Quyền đầu tiên Thiên Vũ Huân sử dụng cũng nằm trong Bái Nguyệt Thần Quyền gọi là Nguyệt Khuyết Quyền.
Quyền này đánh thẳng vào bụng Vô Song, lập tức ngăn Vô Song lại, sau đó bàn tay của Thiên Vũ Huân rút ra khỏi tay Vô Song, thân thể không lùi mà tiến, lấy một chân vào chân trụ Vô Song, hai tay ấn thẳng vào ngực Vô Song.
Một tay gọi là nguyệt khuyết, hai vầng nguyệt khuyết vậy có nghĩa là trăng đã tròn.
Nguyệt Minh Quyền.
Song quyền nện xuống, kình lực không lớn nhưng có sức xuyên thấu rất mạnh, cũng như ánh trăng nhu hòa nhưng có thể xuyên thấu qua mọi nơi, đưa ánh sáng của nó len lỏi vào những nơi tối tăm nhất vậy.
Lần này Vô Song triệt để bị đánh ngã xuống đất, thân thể hơi run lên rồi hoàn toàn bất tỉnh.
Thiên Vũ Huân dùng hai quyền trong Bái Nguyệt Thần Quyền hạ Vô Song, nàng lại tiến đến kiểm tra mạch của Vô Song một lần nữa, lại thêm vài lần kiểm tra, xác định Vô Song đã bất tỉnh, Thiên Vũ Huân mới quay đầu lại nói với Thiên Vũ Chính Tắc còn đang không biết làm gì.
“Chính Tắc, trói hắn lại đi, kẻ này thực lực không bằng ta nhưng cổ quái vô cùng, tốt nhất là dùng Kim Cang Tỏa”.
Kim Cang Tỏa chính là thứ chuyên dùng áp giải trọng phạm ở Phù Tang, thứ sẽ mang từng cây kim châm phong bế kinh mạch võ giã sau đó đeo lên người võ giả một đạo gông xiềng cực kỳ nặng nề cùng vững chắc, nó chắc chắn đến nỗi ngay cả Thiên Vũ Huân muốn dùng kiếm chặt đứt cũng cần thời gian dài.
Thiên Vũ Chính Tắc nghe vậy đương nhiên không dám trái lời có điều sắc mặt hơi kỳ quái.
Cái này tựa hồ không có trong kịch bản?.
Đang trong lúc Thiên Vũ Chính Tắc phân vân thì trong đầu hắn liền mang theo một âm thanh thần bí.
“Làm theo lời nàng nói đi, yên tâm không sao cả, tình nhân trong mộng của ngươi quả thật mạnh hơn ngươi nhiều lắm, muốn theo đuổi nàng ngươi còn phải cố gắng nhiều”.
Nghe thấy âm thanh của Vô Song vang lên trong đầu, Thiên Vũ Chính Tắc toàn thân khẽ run lên, cho dù ít lâu trước hắn từng nghe giọng nói của Vô Song vang lên một lần nhưng đến hiện tại vẫn chưa chó cách nào quen được, Vô Song cứ như ác quỷ vậy.
Sau khi nghe Vô Song nói, Thiên Vũ Chính Tắc cũng bắt đầu đi lấy Kim Cang Tỏa mà áp chế Vô Song lại, trong khi hắn vừa châm kim vào người Vô Song thì giọng nói của Vô Song lại vang lên.
“Nhân tiện về nói với Hồng Miên một tiếng, bằng tính cách của nàng ta không làm loạn lên mới lạ, về phần nói thế nào ngươi tự bịa vài lời là được, đừng để nàng ta nghĩ quẩn rồi lại làm liều”.
Thiên Vũ Chính Tắc thật sự có xúc động vứt Kim Cang Tỏa trên tay đi mà bỏ chạy, Vô Song giống ma quá rồi.
_ _ _ _ _ _ __ _
Việc tiếp theo thì cũng không có gì để nói, đại khái là toàn bộ Phích Lịch đảo bị hành động công khai giết người của một kẻ gọi là ‘Nghịch Thiên Di Hành’ mà kinh sợ không thôi.
Cũng vì hành động giết người này của Vô Song mà nhiệm vụ của hai người Thiên Vũ gia bị kéo dài ra thêm hai ngày, đương nhiên trong hai ngày nay, Vô Song cũng bị bỏ đói cùng bỏ khát.
Cũng may trước khi trở về thế giới này, Vô Song trong lúc rảnh rỗi cũng có nghiên cứu qua Tu Chân Ích Cốc Thuật, bị bỏ đói bỏ khát 2 ngày đối với Vô Song thật ra cũng không phải vấn đề lớn.
Tới tối đêm thứ 3 cửa phòng giam mới được mở ra, người đến lúc này chính là Thiên Vũ Huân.
Vô Song bị bịt mắt lại, cái gì cũng không nhìn thấy, hai tay bị xích ở phía sau, lưng gù xuống vì Kim Cang Hỏa, hai chân cũng bị xích lại, dây xích đóng thẳng vào trong vách tường, căn bản không thể cử động.
Thiên Vũ Huân đi tới, trên tay nàng là một khay đồ ăn thức uống, cũng chẳng ngại bẩn quần áo, bộ đồ của nàng hôm nay nàng mặc thuần một sắc trắng nhưng vẫn thản nhiên ngồi xuống sàn đất bẩn thỉu của nơi ngục tù.
“Giới thiêu lại một lần nữa, ta gọi Thiên Vũ Huân”.
Vô Song thật ra từ lâu đã cảm nhận được khí tức của nàng nhưng lúc này mới ngửa đầu nhìn nàng, tuy ánh mắt không nhìn thấy gì nhưng theo động tác này thì cũng nói cho Thiên Vũ Huân biết, Vô Song đang lắng nghe lời nói của nàng.
Thiên Vũ Huân ở một bên chậm rãi nói.
“Thực lực của ngươi không tệ nhưng ta không biết ngươi vì cái gì dám giết vào tướng quân phủ như vậy?, hơn nữa giữa ngươi cùng Yasumasa Shibuya chẳng nhẽ có tư thù?”.
Vô Song phi thường chán ghét cái tên này, nói thật nếu Vô Song mà biết kẻ này tồn tại từ trước thì thay vì cho hắn một kiếm thì sẽ tặng hắn vài đường Sinh Tử Phù sau đó trực tiếp điểm huyệt lại, cứ thế nhìn hắn gào khóc đau đớn mà chết, kẻ này chết như vậy thì số còn may chán.
“Hỏi lắm như vậy làm gì, bản tọa thích giết thì giết”.
Vô Song nghe đến tên Shibuya thì lấy đâu ra hứng trả lời đây.
Thiên Vũ Huân nghe vậy cũng không nói gì, nàng đã quen với quá nhiều kẻ cùng hung cực ác, lần này nàng phải mang những tên tử tù mạnh nhất ở khu vực Phích Lịch đảo trở về Kyoto nhưng mà theo nàng thì toàn bộ tử tù của Phích Lịch đảo không có ai mạnh bằng kẻ tự xưng là Nghịch Thiên Di Hành này.
Thiên Vũ Huân nhìn Vô Song một chút, sau đó đứng lên, nàng lại rút thanh kiếm Katana của mình ra.
“Ta hôm nay đến đây chỉ xác minh vài điều, trong hai ngày nay ta làm hết sức nhưng cũng không tra ra được ngươi rốt cuộc là ai, cái tên Nghịch Thiên Di Hành này quá nửa cũng là giả, vậy ngươi là ai?”.
“Lần này ta nhận mệnh tới đây, chính là muốn mang tên tử tù mạnh nhất Phích Lịch đảo áp giải tới hoàng thành, ngươi đương nhiên thích hợp nhưng thân phận ngươi không cách nào xác định vậy thì lại khác”.
“Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi là ai?, nếu ngươi không thể cho ta một câu trả lời thích hợp, vậy ta lập tức chém đầu ngươi xuống”.
Thiên Vũ Huân nói xong, nàng chậm rãi đặt thanh Katana lên cổ Vô Song, chỉ cần Vô Song không cho nàng một câu trả lời thích hợp, nàng sẽ chém đầu Vô Song xuống vậy.
Cảm nhận cái lạnh đặt lên cổ mình, Vô Song bất giác khẽ cười.
Nhìn thấy nụ cười của Vô Song, Thiên Vũ Huân... Bất giác rùng mình.
Sau đó Thiên Vũ Huân không đợi chờ gì, trực tiếp chém thẳng xuống cổ Vô Song, đường chém cực ngọt, cực chuẩn xác.
Tại sao nàng lại làm thế?, bởi vì nụ cười kia làm nàng khủng hoảng, làm nàng sợ hãi vô cùng, nụ cười của tử vong.
Vẫn là thanh Katana kia, vẫn là nhát chém mạnh mẽ kia nhưng mà nó bị bàn tay của Vô Song chặn lại, Vô Song lấy tay trần dễ dàng bắt lấy thanh Katana đang chém xuống.
Tiếp theo cả người Vô Song động, Kim Cang Tỏa không biết vì sao bị vỡ vụn thành muôn phần, bàn tay Vô Song tiếp tục đưa tới, nắm lấy cổ của Thiên Vũ Huân ấn xuống.
Lần này đương nhiên là Vô Song đánh thật, nếu Vô Song ra tay thật sao Thiên Vũ Huân có thể kháng cự đây.
Thiên Vũ Huân chỉ cảm thấy một sức mạnh không thể cản ập tới, sau đó nàng liền bị đè xuống mặt đất đồng thời cả người không thể cử động được.
Vô Song khoanh chân ngồi trên mặt đất, bàn tay nhẹ vuốt ve khuôn mặt của Thiên Vũ Huân đồng thời khóe miệng khẽ nhếch lên.
Thật ra Vô Song nhận thấy một điều rất thú vị khi quyết đấu với Thiên Vũ Huân lúc trước, đó là nữ nhân này bất kể chiến đấu thế nào, gặp tình hình thế nào đều có thể bảo trì bình tĩnh, bảo trì khuôn mặt nhưng biến sắc nhưng mỗi khi nàng cảm thấy cái chết cận kề... Thì nàng lại sợ hãi vô cùng.
Nói trắng ra, Thiên Vũ Huân sợ chết, chính vì càng sợ chết nàng mới càng cố bình tĩnh khi chiến đấu, cái này quả là nghịch lý.
...
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Thiên Vũ Huân lúc này đứng dậy, sau khi nói lời cảm ơn với Thiên Vũ Chính Tắc liền lại gần phía Vô Song đang bất tỉnh, nàng đưa một tay kiểm tra mạch của Vô Song ở cổ.
Ngay thời điểm này, thân thể Vô Song vốn đang bất động chợt đưa tay ra nắm lấy cổ tay của Thiên Vũ Huân một lần nữa, cả người nhào về phía nàng, bàn tay còn lại mở thành năm ngón muốn bóp chặt lấy cổ Thiên Vũ Huân.
Thiên Vũ Chính Tắc thấy vậy vội hét lên một câu.
“Tiểu thư”.
Vừa hét, Thiên Vũ Chính Tắc vừa rút thanh Katana bên hông ra lao về phía Vô Song, đây mới là chuẩn bộ dạng anh hùng cứu mỹ nhân thật sự, đáng tiếc thì cũng không ai cho Thiên Vũ Chính Tắc cơ hội thể hiện bởi Thiên Vũ Huân ánh mắt vẫn cực kỳ bình tĩnh.
Bàn tay nàng bị Vô Song nắm chặt lấy bỗng sinh ra một luồng kình khí, sau đó ngọc thủ hóa thành nắm đấm, Vô Song bỗng cảm thấy sức lực của Thiên Vũ Huân bạo tăng hay đúng hơn là trong tay nàng sinh ra kình lực, quyền của nàng bắt đầu sinh ra khí.
Cũng chẳng khó đoán lắm, bản thân Vô Song biết nàng dùng tới chiêu thức võ kỹ.
Thiên Vũ gia cực kỳ trọng kiếm thuật, với cái tinh thần Samurai của người Phù Tang thì không trọng kiếm thuật kể ra cũng khó nhưng mà ngoài kiếm thuật ra thì Thiên Vũ gia tộc còn có thể thuật cùng võ kỹ siêu cường bởi Thiên Vũ gia đại diện cho Bái Nguyệt Giáo.
Quyền pháp của Bái Nguyệt Giáo thật ra cực kỳ nổi tiếng, nó gọi là Bái Nguyệt Thần Quyền bao gồm 7 chiêu quyền pháp đồng thời uy lực cũng chẳng thua bất cứ bộ quyền pháp đỉnh cao nào của Trung Nguyên cả.
Quyền đầu tiên Thiên Vũ Huân sử dụng cũng nằm trong Bái Nguyệt Thần Quyền gọi là Nguyệt Khuyết Quyền.
Quyền này đánh thẳng vào bụng Vô Song, lập tức ngăn Vô Song lại, sau đó bàn tay của Thiên Vũ Huân rút ra khỏi tay Vô Song, thân thể không lùi mà tiến, lấy một chân vào chân trụ Vô Song, hai tay ấn thẳng vào ngực Vô Song.
Một tay gọi là nguyệt khuyết, hai vầng nguyệt khuyết vậy có nghĩa là trăng đã tròn.
Nguyệt Minh Quyền.
Song quyền nện xuống, kình lực không lớn nhưng có sức xuyên thấu rất mạnh, cũng như ánh trăng nhu hòa nhưng có thể xuyên thấu qua mọi nơi, đưa ánh sáng của nó len lỏi vào những nơi tối tăm nhất vậy.
Lần này Vô Song triệt để bị đánh ngã xuống đất, thân thể hơi run lên rồi hoàn toàn bất tỉnh.
Thiên Vũ Huân dùng hai quyền trong Bái Nguyệt Thần Quyền hạ Vô Song, nàng lại tiến đến kiểm tra mạch của Vô Song một lần nữa, lại thêm vài lần kiểm tra, xác định Vô Song đã bất tỉnh, Thiên Vũ Huân mới quay đầu lại nói với Thiên Vũ Chính Tắc còn đang không biết làm gì.
“Chính Tắc, trói hắn lại đi, kẻ này thực lực không bằng ta nhưng cổ quái vô cùng, tốt nhất là dùng Kim Cang Tỏa”.
Kim Cang Tỏa chính là thứ chuyên dùng áp giải trọng phạm ở Phù Tang, thứ sẽ mang từng cây kim châm phong bế kinh mạch võ giã sau đó đeo lên người võ giả một đạo gông xiềng cực kỳ nặng nề cùng vững chắc, nó chắc chắn đến nỗi ngay cả Thiên Vũ Huân muốn dùng kiếm chặt đứt cũng cần thời gian dài.
Thiên Vũ Chính Tắc nghe vậy đương nhiên không dám trái lời có điều sắc mặt hơi kỳ quái.
Cái này tựa hồ không có trong kịch bản?.
Đang trong lúc Thiên Vũ Chính Tắc phân vân thì trong đầu hắn liền mang theo một âm thanh thần bí.
“Làm theo lời nàng nói đi, yên tâm không sao cả, tình nhân trong mộng của ngươi quả thật mạnh hơn ngươi nhiều lắm, muốn theo đuổi nàng ngươi còn phải cố gắng nhiều”.
Nghe thấy âm thanh của Vô Song vang lên trong đầu, Thiên Vũ Chính Tắc toàn thân khẽ run lên, cho dù ít lâu trước hắn từng nghe giọng nói của Vô Song vang lên một lần nhưng đến hiện tại vẫn chưa chó cách nào quen được, Vô Song cứ như ác quỷ vậy.
Sau khi nghe Vô Song nói, Thiên Vũ Chính Tắc cũng bắt đầu đi lấy Kim Cang Tỏa mà áp chế Vô Song lại, trong khi hắn vừa châm kim vào người Vô Song thì giọng nói của Vô Song lại vang lên.
“Nhân tiện về nói với Hồng Miên một tiếng, bằng tính cách của nàng ta không làm loạn lên mới lạ, về phần nói thế nào ngươi tự bịa vài lời là được, đừng để nàng ta nghĩ quẩn rồi lại làm liều”.
Thiên Vũ Chính Tắc thật sự có xúc động vứt Kim Cang Tỏa trên tay đi mà bỏ chạy, Vô Song giống ma quá rồi.
_ _ _ _ _ _ __ _
Việc tiếp theo thì cũng không có gì để nói, đại khái là toàn bộ Phích Lịch đảo bị hành động công khai giết người của một kẻ gọi là ‘Nghịch Thiên Di Hành’ mà kinh sợ không thôi.
Cũng vì hành động giết người này của Vô Song mà nhiệm vụ của hai người Thiên Vũ gia bị kéo dài ra thêm hai ngày, đương nhiên trong hai ngày nay, Vô Song cũng bị bỏ đói cùng bỏ khát.
Cũng may trước khi trở về thế giới này, Vô Song trong lúc rảnh rỗi cũng có nghiên cứu qua Tu Chân Ích Cốc Thuật, bị bỏ đói bỏ khát 2 ngày đối với Vô Song thật ra cũng không phải vấn đề lớn.
Tới tối đêm thứ 3 cửa phòng giam mới được mở ra, người đến lúc này chính là Thiên Vũ Huân.
Vô Song bị bịt mắt lại, cái gì cũng không nhìn thấy, hai tay bị xích ở phía sau, lưng gù xuống vì Kim Cang Hỏa, hai chân cũng bị xích lại, dây xích đóng thẳng vào trong vách tường, căn bản không thể cử động.
Thiên Vũ Huân đi tới, trên tay nàng là một khay đồ ăn thức uống, cũng chẳng ngại bẩn quần áo, bộ đồ của nàng hôm nay nàng mặc thuần một sắc trắng nhưng vẫn thản nhiên ngồi xuống sàn đất bẩn thỉu của nơi ngục tù.
“Giới thiêu lại một lần nữa, ta gọi Thiên Vũ Huân”.
Vô Song thật ra từ lâu đã cảm nhận được khí tức của nàng nhưng lúc này mới ngửa đầu nhìn nàng, tuy ánh mắt không nhìn thấy gì nhưng theo động tác này thì cũng nói cho Thiên Vũ Huân biết, Vô Song đang lắng nghe lời nói của nàng.
Thiên Vũ Huân ở một bên chậm rãi nói.
“Thực lực của ngươi không tệ nhưng ta không biết ngươi vì cái gì dám giết vào tướng quân phủ như vậy?, hơn nữa giữa ngươi cùng Yasumasa Shibuya chẳng nhẽ có tư thù?”.
Vô Song phi thường chán ghét cái tên này, nói thật nếu Vô Song mà biết kẻ này tồn tại từ trước thì thay vì cho hắn một kiếm thì sẽ tặng hắn vài đường Sinh Tử Phù sau đó trực tiếp điểm huyệt lại, cứ thế nhìn hắn gào khóc đau đớn mà chết, kẻ này chết như vậy thì số còn may chán.
“Hỏi lắm như vậy làm gì, bản tọa thích giết thì giết”.
Vô Song nghe đến tên Shibuya thì lấy đâu ra hứng trả lời đây.
Thiên Vũ Huân nghe vậy cũng không nói gì, nàng đã quen với quá nhiều kẻ cùng hung cực ác, lần này nàng phải mang những tên tử tù mạnh nhất ở khu vực Phích Lịch đảo trở về Kyoto nhưng mà theo nàng thì toàn bộ tử tù của Phích Lịch đảo không có ai mạnh bằng kẻ tự xưng là Nghịch Thiên Di Hành này.
Thiên Vũ Huân nhìn Vô Song một chút, sau đó đứng lên, nàng lại rút thanh kiếm Katana của mình ra.
“Ta hôm nay đến đây chỉ xác minh vài điều, trong hai ngày nay ta làm hết sức nhưng cũng không tra ra được ngươi rốt cuộc là ai, cái tên Nghịch Thiên Di Hành này quá nửa cũng là giả, vậy ngươi là ai?”.
“Lần này ta nhận mệnh tới đây, chính là muốn mang tên tử tù mạnh nhất Phích Lịch đảo áp giải tới hoàng thành, ngươi đương nhiên thích hợp nhưng thân phận ngươi không cách nào xác định vậy thì lại khác”.
“Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi là ai?, nếu ngươi không thể cho ta một câu trả lời thích hợp, vậy ta lập tức chém đầu ngươi xuống”.
Thiên Vũ Huân nói xong, nàng chậm rãi đặt thanh Katana lên cổ Vô Song, chỉ cần Vô Song không cho nàng một câu trả lời thích hợp, nàng sẽ chém đầu Vô Song xuống vậy.
Cảm nhận cái lạnh đặt lên cổ mình, Vô Song bất giác khẽ cười.
Nhìn thấy nụ cười của Vô Song, Thiên Vũ Huân... Bất giác rùng mình.
Sau đó Thiên Vũ Huân không đợi chờ gì, trực tiếp chém thẳng xuống cổ Vô Song, đường chém cực ngọt, cực chuẩn xác.
Tại sao nàng lại làm thế?, bởi vì nụ cười kia làm nàng khủng hoảng, làm nàng sợ hãi vô cùng, nụ cười của tử vong.
Vẫn là thanh Katana kia, vẫn là nhát chém mạnh mẽ kia nhưng mà nó bị bàn tay của Vô Song chặn lại, Vô Song lấy tay trần dễ dàng bắt lấy thanh Katana đang chém xuống.
Tiếp theo cả người Vô Song động, Kim Cang Tỏa không biết vì sao bị vỡ vụn thành muôn phần, bàn tay Vô Song tiếp tục đưa tới, nắm lấy cổ của Thiên Vũ Huân ấn xuống.
Lần này đương nhiên là Vô Song đánh thật, nếu Vô Song ra tay thật sao Thiên Vũ Huân có thể kháng cự đây.
Thiên Vũ Huân chỉ cảm thấy một sức mạnh không thể cản ập tới, sau đó nàng liền bị đè xuống mặt đất đồng thời cả người không thể cử động được.
Vô Song khoanh chân ngồi trên mặt đất, bàn tay nhẹ vuốt ve khuôn mặt của Thiên Vũ Huân đồng thời khóe miệng khẽ nhếch lên.
Thật ra Vô Song nhận thấy một điều rất thú vị khi quyết đấu với Thiên Vũ Huân lúc trước, đó là nữ nhân này bất kể chiến đấu thế nào, gặp tình hình thế nào đều có thể bảo trì bình tĩnh, bảo trì khuôn mặt nhưng biến sắc nhưng mỗi khi nàng cảm thấy cái chết cận kề... Thì nàng lại sợ hãi vô cùng.
Nói trắng ra, Thiên Vũ Huân sợ chết, chính vì càng sợ chết nàng mới càng cố bình tĩnh khi chiến đấu, cái này quả là nghịch lý.
...
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook