Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 801
Thiên Vũ Huân nào ngờ được Vô Song sau bị khống chế lại có thể thoát ra hơn nữa Vô Song này còn đáng sợ gấp nhiều lần Vô Song mà nàng đánh bại, cứ như hai người vậy.
Vô Song nhìn Thiên Vũ Huân nằm trên sàn nhà, trong lúc đẩy ngã nàng thì Vô Song cũng điểm luôn á huyệt của chính nàng, bàn tay vẫn đang nhè nhẹ vuốt lên dung mạo xinh đẹp của Thiên Vũ Huân.
Vô Song có thể thấy được con mắt to tròn của nàng đang mở lớn nhìn mình, ánh mắt đầy sợ hãi.
Vô Song khẽ cười, tiếp theo trên đầu ngón tay của Vô Song xuất hiện một lớp băng mỏng, trong ánh mắt của Thiên Vũ Huân, Vô Song phóng lớp băng này vào trong người nàng.
Đặt Sinh Tử Phù vào người Thiên Vũ Huân, ngay giây đầu tiên cả cơ thể Thiên Vũ Huân đã tiến vào trạng thái co giật nhưng mà Vô Song thì không quan tâm cho lắm, hắn ngồi dậy vặn vẹo cơ thể, Vô Song cũng không phải được đúc bằng sắt thép, hai ngày chịu khổ trong lao ngục cũng chẳng dễ chịu gì.
Hai ngày trước thật ra Vô Song cũng chẳng định để nàng bắt được mình chỉ là kế hoạch đã bàn tốt với Thiên Vũ Chính Tắc thì Vô Song sẽ diễn nốt mà thôi.
Tại sao Vô Song lại có thay đổi trong đổi trong kế hoạch khi đó?, ấy chính là vì giây phút Vô Song đè cổ họng Thiên Vũ Huân rồi chuẩn bị đâm đường kiếm xuống, nàng nhắm mắt lại... Nhưng mà trước khi nhắm mắt, đôi mắt kia tràn ngập sợ hãi.
Nàng sợ hãi cái chết, nếu không phải từ hình ảnh kia thì Vô Song cũng không đoán ra được nhưng lúc đó thì cũng chẳng kịp thay đổi kịch bản nữa đồng thời nếu để Thiên Vũ Chính Tắc cứu Thiên Vũ Huân thì địa vị Thiên Vũ Chính Tắc đại khái sẽ cao thêm một chút, cái này là tốt chứ không phải là xấu.
Đến hiện tại, nếu Thiên Vũ Huân không đè kiếm vào cổ Vô Song, muốn điều tra thân phận thật của Vô Song thì Vô Song cũng không vội mà lật mặt làm gì, quả thật Vô Song chẳng có cái thân phận nào cả, muốn ngụy tạo một thân phận thì phải có thời gian, phải có người giúp sức nhưng đây là Phù Tang, Vô Song không có cả người lẫn thời gian, vì vậy vở kịch này Vô Song không diễn nữa.
Vặn vẹo cơ thể một lúc, rốt cuộc Vô Song mới nhìn lại Thiên Vũ Huân, lúc này nhìn nàng... Như sắp tắc thở vậy.
Vô Song ngồi xuống, chậm rãi vì nàng giải trừ Sinh Tử Phù, sau đó lại nhè nhẹ vuốt ve khuôn mặt của nàng, giọng nói đầy vẻ tà ác thậm chí trong giọng nói bản thân Vô Song còn cố tỏa ra sát khí của chính mình, sát khí cô đặc lại làm cho Thiên Vũ Huân gần như ngộp thở.
Một đời Vô Song đã giết bao nhiêu người?, chính Vô Song cũng không rõ nữa.
“Ta hỏi một vài vấn đề, người giải thích một vài vấn đề, hiểu chứ?”.
Vô Song nói rất từ tốn, rất chậm rãi nhưng trên tay lại xuất hiện một đạo Sinh Tử Phù.
Nhìn thấy tảng băng mỏng dính trên đầu ngón tay của Vô Song kia, ánh mắt của Thiên Vũ Huân mở thật lớn sau đó nàng liên tục chớp mắt, trong ánh mắt mang theo vẻ cầu xin.
Sinh Tử Phù quả thật là thứ quá mức kinh khủng, trên đời này Vô Song còn chưa gặp ai có thể chịu được Sinh Tử Phù điều giáo.
Bàn tay khẽ đảo một cái, Vô Song vì Thiên Vũ Huân giải huyệt, sau khi được giải huyệt nữ nhân này dùng hết sức ngồi dậy nhưng mà thân thể vừa trải qua Sinh Tử Phù tàn phá thì sao mà có sức, nàng muốn đứng dậy nhưng lại run rẩy ngã xuỗng, chỉ có thể cố gắng lết thân ra xa Vô Song nhất có thể.
Nhìn thấy biểu hiện của nàng, Vô Song khẽ cười, cũng mặc kệ nàng mà trực tiếp hỏi.
“Đám người các ngươi vì sao phải tụ tập toàn bộ tử tù mạnh nhất ở Phù Tang mang tới Kyoto?”.
Thiên Vũ Huân nghe Vô Song hỏi, nàng căn bản không muốn trả lời bất quá... Khi nhìn thấy tảng băng mỏng trên tay còn lại của Vô Song thì lại run lên, nàng thà chế chứ không nguyện trải qua cảm giác kia một lần nữa, đương nhiên như dã nói, nàng rất sợ cái chết.
Nàng nghĩ một lúc, sau đó nói.
“Là lệnh của Đại Tướng Quân cùng Thiên Hoàng”.
“Đại Tướng Quân cùng Thiên Hoàng... Muốn phái những kẻ mạnh nhất đi làm nhiệm vụ bí mật”.
Vô Song nghe vậy càng thêm hứng thú mà hỏi.
“Nhiệm vụ bí mật gì mà lại cần toàn tử tù?”
Thiên Vũ Huân thực sự rất muốn bỏ chạy, nàng căn bản không muốn mở miệng, không muốn nói thông tin tuyệt mật này ra cho Vô Song nhưng rốt cuộc nàng vẫn không thắng được Sinh Tử Phù.
“Đại Tướng Quân cùng Thiên Hoàng muốn tìm Trường Sinh Tửu”.
Vô Song nhíu chặt lông mày, căn bản không hiểu gì cả.
“Trường Sinh Tửu là cái gì?”.
Thiên Vũ Huân đáp.
“Là loại rượu... Uống vào có thể trường sinh”.
Lần này Vô Song thậm chí cười thành tiếng, hắn căn bản không tin cái thuyết pháp này.
“Trường Sinh Tửu?, uống vào có thể trường sinh?, ngươi đang trêu đùa bản tọa?, trên đời nào có thứ này?”.
“Thiên Hoàng cùng Đại Tướng Quân chẳng nhẽ điên hết cả rồi?”.
Thiên Vũ Huân bản thân cũng không tin có Trường Sinh Tửu nhưng mà chỉ cần Thiên Hoàng tin, chỉ cần Đại Tướng Quân tin là được.
“Ngươi không tin cũng là việc dễ hiểu nhưng Trường Sinh Tửu thật sự xuất hiện”
“Ta cũng không rõ nguyên do ra sao nhưng có một ngày ở ngoài hải cảng có một con thuyền ma cập bờ”
“Con thuyền này điêu tàn vô cùng, chẳng biết đã tồn tại từ năm nào tháng nào thậm chí học sĩ trong phủ Thiên Hoàng còn xác minh con thuyền chỉ sợ cũng phải có... Ngàn năm tuổi”.
Lần này thì chính Vô Song cũng không thể không híp mắt lại mà chăm chú.
Lúc này Thiên Vũ Huân lại nói tiếp.
“Trên thuyền không tìm thấy người nào nhưng binh lính lại lục soát được một cỗ quan tài, một cỗ quan tài hoa, bên trong có một nữ nhân, một nữ nhân xinh đẹp vô cùng thậm chí như tiên nữ trên trời vậy... Nhưng mà nàng đã không còn thở nữa”.
“Việc này truyền đến tai Thiên Hoàng, khi đó Đại Tướng Quân cũng đang ở Kyoto, cả Thiên Hoàng cùng Đại Tướng Quân đều hiếu kỳ không thôi vì vậy cho người mang quan tài hoa kia tới”.
“Việc không ai ngờ được lúc đó là vị tiên nữ trong quan tài tưởng như chết rồi... Vậy mà sống lại”.
“Tất cả đại phu trong cung đều kiểm trả thân thể nàng, cái gì cũng bình thường, ngay cả cơ thể cũng tốt một cách kỳ diệu nhưng mà nàng lại không thể nói chuyện, dùng cách gì nàng cũng không thể nói chuyện”.
“Sự việc không dừng ở đây, bởi vì không ai hiểu được tiên nữ nói gì nên nàng dùng hành động, nàng đoạt lấy một con dao nhỏ sau đó đâm vào người mình, khi đó quá bất ngờ không có bất cứ ai kịp phản ứng nhưng mà khi con dao cắm phập vào ngực nàng, khi mà máu tươi phun ra thì sắc mặt của nàng vẫn hồng nhuận vô cùng”.
“Đến khi nàng rút con dao ra, vết thương dùng tốc độ mắt thường có thể thấy mà khép lại”.
“Chúng ta đã thử rất nhiều lần nhưng không thể giải thích, chỉ biết cơ thể nàng có thể tự hồi phục vết thương, đâm chém chế nào cũng có thể hồi phục cho dù là chặt đứt tay, đứt chân”.
“Nàng thậm chí bị đồn là quái vật, trở thành tuyệt mật của Phù Tang, bị nhốt trong đại ngục thất cho người nghiên cứu”.
“Mãi đến 2 tháng trước, nàng bất ngờ mở miệng, từ đó nàng biết nói nhưng chỉ có thể nói được hai câu”.
“Câu đầu tiên... Là quê nhà, câu thứ hai là trường sinh”.
Thiên Vũ Huân nói đến đây thì không nói nữa, ánh mắt nàng chỉ nhìn Vô Song.
Vô Song cũng nhìn chằm chằm vào nàng đồng thời trong lòng Vô Song xuất hiện một cảm giác bất tường cực kỳ lớn.
Trường Sinh Dược?, sự bất tử?, con thuyền ngàn năm tuổi?.
Vô Song đột nhiên đưa tay ra vỗ mạnh vào đầu mình một cái, Vô Song vậy mà quên mất một việc.
Năm đó, Đế Thích Thiên có tên gọi Từ Phúc.
Năm đó Đế Thích Thiên mang thuyền ra khơi, hắn cũng đi tìm Trường Sinh Dược, tìm sự bất tử.
Năm đó, điểm dừng của Đế Thích Thiên là Phù Tang.
Hai tháng trước, thời gian tuy có chút sai lệch nhưng đây cũng là lúc Cơ Vô Song đến Dược Vương Cố gặp Tử La Lan.
Mọi thứ căn bản không thể là trùng hợp được, Vô Song cảm thấy trong truyện này chắc chắn có bàn tay của Đế Thích Thiên nhưng mà mục đích của hắn là gì... Vô Song cũng không đoán ra được.
...
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Vô Song nhìn Thiên Vũ Huân nằm trên sàn nhà, trong lúc đẩy ngã nàng thì Vô Song cũng điểm luôn á huyệt của chính nàng, bàn tay vẫn đang nhè nhẹ vuốt lên dung mạo xinh đẹp của Thiên Vũ Huân.
Vô Song có thể thấy được con mắt to tròn của nàng đang mở lớn nhìn mình, ánh mắt đầy sợ hãi.
Vô Song khẽ cười, tiếp theo trên đầu ngón tay của Vô Song xuất hiện một lớp băng mỏng, trong ánh mắt của Thiên Vũ Huân, Vô Song phóng lớp băng này vào trong người nàng.
Đặt Sinh Tử Phù vào người Thiên Vũ Huân, ngay giây đầu tiên cả cơ thể Thiên Vũ Huân đã tiến vào trạng thái co giật nhưng mà Vô Song thì không quan tâm cho lắm, hắn ngồi dậy vặn vẹo cơ thể, Vô Song cũng không phải được đúc bằng sắt thép, hai ngày chịu khổ trong lao ngục cũng chẳng dễ chịu gì.
Hai ngày trước thật ra Vô Song cũng chẳng định để nàng bắt được mình chỉ là kế hoạch đã bàn tốt với Thiên Vũ Chính Tắc thì Vô Song sẽ diễn nốt mà thôi.
Tại sao Vô Song lại có thay đổi trong đổi trong kế hoạch khi đó?, ấy chính là vì giây phút Vô Song đè cổ họng Thiên Vũ Huân rồi chuẩn bị đâm đường kiếm xuống, nàng nhắm mắt lại... Nhưng mà trước khi nhắm mắt, đôi mắt kia tràn ngập sợ hãi.
Nàng sợ hãi cái chết, nếu không phải từ hình ảnh kia thì Vô Song cũng không đoán ra được nhưng lúc đó thì cũng chẳng kịp thay đổi kịch bản nữa đồng thời nếu để Thiên Vũ Chính Tắc cứu Thiên Vũ Huân thì địa vị Thiên Vũ Chính Tắc đại khái sẽ cao thêm một chút, cái này là tốt chứ không phải là xấu.
Đến hiện tại, nếu Thiên Vũ Huân không đè kiếm vào cổ Vô Song, muốn điều tra thân phận thật của Vô Song thì Vô Song cũng không vội mà lật mặt làm gì, quả thật Vô Song chẳng có cái thân phận nào cả, muốn ngụy tạo một thân phận thì phải có thời gian, phải có người giúp sức nhưng đây là Phù Tang, Vô Song không có cả người lẫn thời gian, vì vậy vở kịch này Vô Song không diễn nữa.
Vặn vẹo cơ thể một lúc, rốt cuộc Vô Song mới nhìn lại Thiên Vũ Huân, lúc này nhìn nàng... Như sắp tắc thở vậy.
Vô Song ngồi xuống, chậm rãi vì nàng giải trừ Sinh Tử Phù, sau đó lại nhè nhẹ vuốt ve khuôn mặt của nàng, giọng nói đầy vẻ tà ác thậm chí trong giọng nói bản thân Vô Song còn cố tỏa ra sát khí của chính mình, sát khí cô đặc lại làm cho Thiên Vũ Huân gần như ngộp thở.
Một đời Vô Song đã giết bao nhiêu người?, chính Vô Song cũng không rõ nữa.
“Ta hỏi một vài vấn đề, người giải thích một vài vấn đề, hiểu chứ?”.
Vô Song nói rất từ tốn, rất chậm rãi nhưng trên tay lại xuất hiện một đạo Sinh Tử Phù.
Nhìn thấy tảng băng mỏng dính trên đầu ngón tay của Vô Song kia, ánh mắt của Thiên Vũ Huân mở thật lớn sau đó nàng liên tục chớp mắt, trong ánh mắt mang theo vẻ cầu xin.
Sinh Tử Phù quả thật là thứ quá mức kinh khủng, trên đời này Vô Song còn chưa gặp ai có thể chịu được Sinh Tử Phù điều giáo.
Bàn tay khẽ đảo một cái, Vô Song vì Thiên Vũ Huân giải huyệt, sau khi được giải huyệt nữ nhân này dùng hết sức ngồi dậy nhưng mà thân thể vừa trải qua Sinh Tử Phù tàn phá thì sao mà có sức, nàng muốn đứng dậy nhưng lại run rẩy ngã xuỗng, chỉ có thể cố gắng lết thân ra xa Vô Song nhất có thể.
Nhìn thấy biểu hiện của nàng, Vô Song khẽ cười, cũng mặc kệ nàng mà trực tiếp hỏi.
“Đám người các ngươi vì sao phải tụ tập toàn bộ tử tù mạnh nhất ở Phù Tang mang tới Kyoto?”.
Thiên Vũ Huân nghe Vô Song hỏi, nàng căn bản không muốn trả lời bất quá... Khi nhìn thấy tảng băng mỏng trên tay còn lại của Vô Song thì lại run lên, nàng thà chế chứ không nguyện trải qua cảm giác kia một lần nữa, đương nhiên như dã nói, nàng rất sợ cái chết.
Nàng nghĩ một lúc, sau đó nói.
“Là lệnh của Đại Tướng Quân cùng Thiên Hoàng”.
“Đại Tướng Quân cùng Thiên Hoàng... Muốn phái những kẻ mạnh nhất đi làm nhiệm vụ bí mật”.
Vô Song nghe vậy càng thêm hứng thú mà hỏi.
“Nhiệm vụ bí mật gì mà lại cần toàn tử tù?”
Thiên Vũ Huân thực sự rất muốn bỏ chạy, nàng căn bản không muốn mở miệng, không muốn nói thông tin tuyệt mật này ra cho Vô Song nhưng rốt cuộc nàng vẫn không thắng được Sinh Tử Phù.
“Đại Tướng Quân cùng Thiên Hoàng muốn tìm Trường Sinh Tửu”.
Vô Song nhíu chặt lông mày, căn bản không hiểu gì cả.
“Trường Sinh Tửu là cái gì?”.
Thiên Vũ Huân đáp.
“Là loại rượu... Uống vào có thể trường sinh”.
Lần này Vô Song thậm chí cười thành tiếng, hắn căn bản không tin cái thuyết pháp này.
“Trường Sinh Tửu?, uống vào có thể trường sinh?, ngươi đang trêu đùa bản tọa?, trên đời nào có thứ này?”.
“Thiên Hoàng cùng Đại Tướng Quân chẳng nhẽ điên hết cả rồi?”.
Thiên Vũ Huân bản thân cũng không tin có Trường Sinh Tửu nhưng mà chỉ cần Thiên Hoàng tin, chỉ cần Đại Tướng Quân tin là được.
“Ngươi không tin cũng là việc dễ hiểu nhưng Trường Sinh Tửu thật sự xuất hiện”
“Ta cũng không rõ nguyên do ra sao nhưng có một ngày ở ngoài hải cảng có một con thuyền ma cập bờ”
“Con thuyền này điêu tàn vô cùng, chẳng biết đã tồn tại từ năm nào tháng nào thậm chí học sĩ trong phủ Thiên Hoàng còn xác minh con thuyền chỉ sợ cũng phải có... Ngàn năm tuổi”.
Lần này thì chính Vô Song cũng không thể không híp mắt lại mà chăm chú.
Lúc này Thiên Vũ Huân lại nói tiếp.
“Trên thuyền không tìm thấy người nào nhưng binh lính lại lục soát được một cỗ quan tài, một cỗ quan tài hoa, bên trong có một nữ nhân, một nữ nhân xinh đẹp vô cùng thậm chí như tiên nữ trên trời vậy... Nhưng mà nàng đã không còn thở nữa”.
“Việc này truyền đến tai Thiên Hoàng, khi đó Đại Tướng Quân cũng đang ở Kyoto, cả Thiên Hoàng cùng Đại Tướng Quân đều hiếu kỳ không thôi vì vậy cho người mang quan tài hoa kia tới”.
“Việc không ai ngờ được lúc đó là vị tiên nữ trong quan tài tưởng như chết rồi... Vậy mà sống lại”.
“Tất cả đại phu trong cung đều kiểm trả thân thể nàng, cái gì cũng bình thường, ngay cả cơ thể cũng tốt một cách kỳ diệu nhưng mà nàng lại không thể nói chuyện, dùng cách gì nàng cũng không thể nói chuyện”.
“Sự việc không dừng ở đây, bởi vì không ai hiểu được tiên nữ nói gì nên nàng dùng hành động, nàng đoạt lấy một con dao nhỏ sau đó đâm vào người mình, khi đó quá bất ngờ không có bất cứ ai kịp phản ứng nhưng mà khi con dao cắm phập vào ngực nàng, khi mà máu tươi phun ra thì sắc mặt của nàng vẫn hồng nhuận vô cùng”.
“Đến khi nàng rút con dao ra, vết thương dùng tốc độ mắt thường có thể thấy mà khép lại”.
“Chúng ta đã thử rất nhiều lần nhưng không thể giải thích, chỉ biết cơ thể nàng có thể tự hồi phục vết thương, đâm chém chế nào cũng có thể hồi phục cho dù là chặt đứt tay, đứt chân”.
“Nàng thậm chí bị đồn là quái vật, trở thành tuyệt mật của Phù Tang, bị nhốt trong đại ngục thất cho người nghiên cứu”.
“Mãi đến 2 tháng trước, nàng bất ngờ mở miệng, từ đó nàng biết nói nhưng chỉ có thể nói được hai câu”.
“Câu đầu tiên... Là quê nhà, câu thứ hai là trường sinh”.
Thiên Vũ Huân nói đến đây thì không nói nữa, ánh mắt nàng chỉ nhìn Vô Song.
Vô Song cũng nhìn chằm chằm vào nàng đồng thời trong lòng Vô Song xuất hiện một cảm giác bất tường cực kỳ lớn.
Trường Sinh Dược?, sự bất tử?, con thuyền ngàn năm tuổi?.
Vô Song đột nhiên đưa tay ra vỗ mạnh vào đầu mình một cái, Vô Song vậy mà quên mất một việc.
Năm đó, Đế Thích Thiên có tên gọi Từ Phúc.
Năm đó Đế Thích Thiên mang thuyền ra khơi, hắn cũng đi tìm Trường Sinh Dược, tìm sự bất tử.
Năm đó, điểm dừng của Đế Thích Thiên là Phù Tang.
Hai tháng trước, thời gian tuy có chút sai lệch nhưng đây cũng là lúc Cơ Vô Song đến Dược Vương Cố gặp Tử La Lan.
Mọi thứ căn bản không thể là trùng hợp được, Vô Song cảm thấy trong truyện này chắc chắn có bàn tay của Đế Thích Thiên nhưng mà mục đích của hắn là gì... Vô Song cũng không đoán ra được.
...
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook