Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-225
Chương 225: Tự tay hủy đi lòng tín nhiệm
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lạc Thần Hi và Thiên Nhã vừa bước vào biệt thự, hai bảo bối nhỏ đã nhào vào lòng anh.
Thiên Nhã ôm Lạc Lăng, Lạc Thần Hi ôm La Tiểu Bảo, người một nhà vui vẻ hòa thuận.
“Cha, người ta rất nhớ cha. Mấy ngày nay cha đi đâu thế?” La Tiểu Bảo làm nũng trong lòng Lạc Thần Hi, cậu biết rõ mà cố hỏi.
Thiên Nhã véo khuôn mặt nhỏ nhắn của La Tiểu Bảo: “Cha đi xử lý công việc, con hiểu chuyện một chút cho mami.”
Cái miệng nhỏ nhắn của La Tiểu Bảo chu lên: “Người ta rất hiểu chuyện mà.”
“Mami Thiên Nhã, có phải con hiểu chuyện nhất không?” Lạc Lăng làm ra vẻ đáng yêu trong lòng Thiên Nhã.
Thiên Nhã vỗ lưng Lạc Lăng, cười nhẹ: “Đúng thế, Lăng Lăng hiểu chuyện nhất.”
La Tiểu Bảo mếu máo biểu thị bất mãn, nũng nịu kháng nghị: “Mami Thiên Nhã quá thiên vị, luôn khen Lăng Lăng. Mami không thích Tiểu Bảo nữa rồi.” Cậu giả vờ như mình đã bị đả kích, hết sức dễ thương.
Thiên Nhã thấy La Tiểu Bảo muốn khóc, vội vã buông Lạc Lăng ra ôm La Tiểu Bảo: “Bé cưng đừng giận, mami thích cả con và Lăng Lăng, rất thích.” Cô là mẹ của hai đứa nhóc, không thích chúng thì thích ai đây.
“Thật không? Mami Thiên Nhã thích người ta sao?” Hai mắt La Tiểu Bảo lấp lánh, má ửng đỏ.
Lạc Lăng vỗ vai cậu, ra vẻ đàn ông: “Đương nhiên cha và mami sẽ yêu thương chúng ta, rất yêu chúng2ta. Dù bất cứ chuyện gì xảy ra, nhà chúng ta vẫn là người một nhà tương thân tương ái, cùng nhau đối mặt.”
La Tiểu Bảo nhìn Lạc Lăng bằng ánh mắt kinh ngạc vui mừng. Lăng Lăng thông minh quá! Quả nhiên là anh em song sinh, tâm linh tương thông với nhau. Cái cậu muốn thể hiện chính là cái này, Lăng Lăng thông minh đã phối hợp với cậu thể hiện ra rồi.
“Đúng thế, cha, mami, dù cho có chuyện gì xảy ra hai người đã có bọn con, bọn con sẽ ở bên cạnh hai người.”
Thiên Nhã được hai bảo bối nhỏ dỗ mà thấy ấm áp, cười tươi như hoa: “Hai con ngoan nhất.”
Lạc Thần Hi cười cưng chiều, nhìn Thiên Nhã và hai đứa con, sự2bất an trong lòng đã giảm bớt.
Đêm khuya, cuối cùng Lạc Thần Hi cũng xử lý xong việc ở phòng sách. Lúc đi ngang qua phòng hai bảo bối nhỏ, anh thấy hai nhóc đã ngủ say, rồi khi về phòng lại thấy Thiên Nhã mặc quần áo ngủ ngồi trên giường, trong tay là bộ âu phục của anh, cô đang khâu cái gì đó.
Mấy sợi tóc lòa xòa dán trên gương mặt. Sườn mặt cô rất đẹp, làm trái tim anh như bị say. Trong đó như có một dòng nước ấm chảy qua, cọ rửa sạch sẽ sự mệt mỏi rã rời và năng lượng đang dần xuống dốc.
Đó là cảm giác mãnh liệt trước nay chưa từng có. Cả đời này, anh nguyện ý cố gắng, dốc hết sức9lực vì cô, vì hai bảo bối nhỏ, vì đó là những người anh yêu nhất.
Nghe thấy tiếng bước chân, Thiên Nhã mất tập trung, tay bị đâm trúng, đau nhói.
Đêm khuya, cuối cùng Lạc Thần Hi cũng xử lý xong việc ở phòng sách. Lúc đi ngang qua phòng hai bảo bối nhỏ, anh thấy hai nhóc đã ngủ say, rồi khi về phòng lại thấy Thiên Nhã mặc quần áo ngủ ngồi trên giường, trong tay là bộ âu phục của anh, cô đang khâu cái gì đó.
Mấy sợi tóc lòa xòa dán trên gương mặt. Sườn mặt cô rất đẹp, làm trái tim anh như bị say. Trong đó như có một dòng nước ấm chảy qua, cọ rửa sạch sẽ sự mệt mỏi rã rời và năng lượng đang4dần xuống dốc.
Đó là cảm giác mãnh liệt trước nay chưa từng có. Cả đời này, anh nguyện ý cố gắng, dốc hết sức lực vì cô, vì hai bảo bối nhỏ, vì đó là những người anh yêu nhất.
Nghe thấy tiếng bước chân, Thiên Nhã mất tập trung, tay bị đâm trúng, đau nhói.
Thiên Nhã nhìn ngón tay đang rỉ máu, hàng lông mày thanh tú nhíu lại.
Lạc Thần Hi khẩn trương đi tới cầm tay cô. Thấy tay cô bị thương, anh lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau máu đi, đau lòng nói: “Có đau không? Ai cần em làm những chuyện này, lần sau không cho em làm nữa.”
Thiên Nhã cong môi cười: “Chỉ nhói lên một cái thôi mà, đâu cần khẩn trương như thế?” Thấy anh nóng lòng, lòng Thiên Nhã được bao phủ bởi sự ngọt ngào, thấy rất ấm áp.
Lạc Thần Hi khiến người ta cảm thấy ấm lòng này có còn là Lạc Thần Hi luôn thờ ơ xấu xa trước kia không? Cô rất vui khi thấy anh thay đổi như vậy, người này càng ngày càng có hơi ấm con người rồi.
Lạc Thần Hi hôn lên ngón tay cô: “Anh đau lòng.”
Thiên Nhã rút tay về, cầm lấy âu phục mình vừa khâu: “Nhìn đi, kỹ thuật của em không tốt à? Đây là mẹ em dạy em đấy.” Nhắc tới mẹ, tim Thiên Nhã nhói lên, rỉ máu.
Trông nụ cười bên môi cô cứng đờ, Lạc Thần Hi cau mày, ân cần hỏi han: “Sao thế? Em không vui?”
Nhắc tới mẹ làm cô nhớ tới lời cha nói. Việc mẹ qua đời có liên quan tới Lạc Thần Hi?
Thiên Nhã cười, thận trọng hỏi: “Trước đây anh có quen cha em không?”
Lạc Thần Hi khó hiểu: “Cha em?”
“Đúng thế, cha em.” Thiên Nhã nhìn anh chằm chằm như muốn nhìn ra được chút gì đó từ trong mắt anh.
“Trước kia không quen, nhưng giờ ông ấy là ông ngoại của hai bảo bối nhỏ, là cha của vợ anh, thế nên ông ấy cũng là cha anh.” Lạc Thần Hi cười đáp. Trong lòng anh tồn tại chút nghi ngờ với cha Thiên Nhã. Sau vụ Thiên Nhã bị bắt cóc, ông ấy vẫn không thấy đâu khiến anh hoài nghi ông ấy đã bị ông cụ Lạc bắt lại, sau đó mượn ông ấy để uy hiếp Thiên Nhã. Vì vậy, Thiên Nhã mới bị bắt. Nhưng hình như Thiên Nhã đã giấu giếm gì đó trong chuyện này. Mãi cho tới buổi tối ngày đó, cha Thiên Nhã xuất hiện đưa cô tới cạnh biển, rồi không thấy tung tích nữa.
Sau đêm đó, Thiên Nhã thay đổi thái độ với anh, lạnh nhạt tới mức làm anh đau lòng, nhưng khó hiểu nhiều hơn.
“Ai là vợ anh? Không biết xấu hổ.” Thiên Nhã nghe anh gọi mình là vợ, ngượng ngùng nhỏ giọng mắng, khuôn mặt đỏ bừng.
Lạc Thần Hi cười xấu xa: “Chẳng lẽ em không phải vợ anh? Em đã theo anh về nhà rồi, muốn đổi ý cũng không kịp đâu.” Nói xong, anh liền muốn nhào qua.
“Đừng tới đây, không là em dùng kim đâm anh đấy.”
“Anh là chồng em, em nỡ đâm sao? Em đâm anh phế rồi, hạnh phúc cả đời của em ai chịu trách nhiệm?” Anh nháy mắt ra hiệu một cách xấu xa.
Thiên Nhã vừa bực vừa buồn cười. Người này chẳng bao giờ đứng đắn cả: “Em không đùa, em chỉ còn một xíu nữa là xong rồi, anh mau đi tắm đi, đừng làm phiền em.”
“Đừng khâu nữa, chúng ta tắm chung được không?” Lạc Thần Hi mặt dày mày dạn bắt đầu đùa giỡn lưu manh.
“Em không muốn! Em tắm rồi.” Thiên Nhã bị anh chọc cho đỏ mặt tới tận mang tai.
“Vậy em giúp anh tắm cũng được.” Lạc Thần Hi tiếp tục mặt dày nói.
“... Anh còn như thế là em đâm thật đấy!”
Cuối cùng người kia cũng hết hi vọng, mang khuôn mặt tủi thân đi vào phòng tắm.
Thiên Nhã nhìn anh đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, nụ cười trên mặt cứng lại lần nữa. Cô đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn ánh trăng bạc bên ngoài. Cha, cha ở nước ngoài có khỏe không? Vì sao cha chưa liên lạc với con? Có chuyện gì xảy ra không?
Ông nói có người muốn đuổi giết ông, ông không thể không đi. Vậy người đó là ai? Nhìn phản ứng vừa rồi của Lạc Thần Hi, hình như anh không quen cha cô, càng không thể nào có chuyện anh phái người đuổi giết cha. Bởi vì anh nói, cha cô là ông ngoại của hai bảo bối nhỏ, cha cô cũng là cha anh. Anh không phải là người có thủ đoạn hiểm độc. Nhưng vì sao cha cô ngàn vạn lần căn dạn cô không được thích Lạc Thần Hi? Vì sao nói người nhà họ Lạc không phải người tốt, vì sao nói cái chết của mẹ có liên quan tới Lạc Thần Hi?
Vì sao?
Không biết cô đã đứng trước cửa sổ bao lâu, phía sau có hai cánh tay ôm lấy, kéo cô vào trong khuôn ngực ấm áp.
“Nghĩ gì thế? Sao em chưa ngủ, chờ anh?” Lạc Thần Hi nhẹ giọng nói bên tai cô, đúng vào chỗ mẫn cảm.
Cảm giác tê dại chạy khắp người, Thiên Nhã dùng sức xoa tai, xoay người lại, véo nhẹ vào khuôn mặt tuấn tú của anh: “Anh mau đi ngủ đi, hôm nay chắc mệt lắm rồi.”
Lạc Thần Hi dịu dàng vuốt ve dấu đỏ trên cổ trắng ngần của cô: “Không đau sao?”
“Không đau, thật đấy.” Mới nãy hai bảo bối nhỏ cũng hỏi, làm cô phải tìm một cái cớ qua loa. Nếu hai bảo bối nhỏ mà biết chắc chắn sẽ nói cô một phen.
Lạc Thần Hi bế cô lên, đặt nhẹ cô xuống dưới, rồi nằm xuống ôm lấy cô: “Em yêu, chúng ta tâm sự một chút nhé?”
Thiên Nhã nhắm hai mắt lại, cảm nhận ấm áp sau lưng truyền đi khắp người. Rất an toàn, rất thoải mái, rất hạnh phúc.
“Ừm.” Cô nhẹ giọng đáp.
“Em yêu, anh hi vọng em biết, dù bất cứ chuyện gì xảy ra anh đều ở bên cạnh chống đỡ thay em. Từ hôm nay trở đi, anh sẽ là chỗ dựa cho em và hai bảo bối, em và các con xảy ra chuyện gì, anh sẽ liều mạng để giải quyết.” Giọng nói của anh lộ rõ vẻ lo âu và quan tâm.
“Thật không?” Thiên Nhã nhắm mắt lại, cảm giác mình đang ngủ say trong lòng biển ấm áp.
“Lẽ nào anh lại lừa dối em?”
Thiên Nhã cười khúc khích: “Anh không lừa dối em, anh chỉ biết bắt nạt em.”
Sau lưng là tiếng Lạc Thần Hi thở dài đầy bất đắc dĩ. Người phụ nữ này, anh bắt nạt cô lúc nào chứ? Tối thiểu thì hiện tại anh sẽ không bắt nạt cô mà! Anh đã xem cô như bảo bối ở trong lòng, đúng là ở trong phúc mà không biết hưởng phúc.
“Nếu em có chuyện gì, cứ thẳng thắn nói với anh, có được không?” Anh tiếp tục truy hỏi.
“Ừm.” Giọng cô rất nhỏ, còn mang theo âm mũi, dường như cô đang tiến vào trạng thái mơ màng.
Lạc Thần Hi cười bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, chúng ta nói chuyện sau.” Bọn họ còn rất nhiều thời gian, không phải sao?
“Ừm.” Giọng cô bé tới mức không thể bé hơn được nữa.
Lạc Thần Hi ôm cô, để khuôn mặt cô vùi vào người mình, nhẹ nhàng hít lấy hương thơm thuộc về cô. Anh cúi đầu, tròng mắt hiện rõ vẻ lo âu. Anh hi vọng Thiên Nhã không bị tổn thương vì chuyện này, nhưng dù sao Thiên Nhã cũng rất tin tưởng Kha Tử Thích.
Nghĩ tới đây, anh lại hận Kha Tử Thích hơn. Cái anh hận không phải là hành động của anh ta mà là anh ta đã phụ lòng tin tưởng của Thiên Nhã, hận sự phản bội của anh ta làm Thiên Nhã đau lòng thất vọng.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thiên Nhã ôm Lạc Lăng, Lạc Thần Hi ôm La Tiểu Bảo, người một nhà vui vẻ hòa thuận.
“Cha, người ta rất nhớ cha. Mấy ngày nay cha đi đâu thế?” La Tiểu Bảo làm nũng trong lòng Lạc Thần Hi, cậu biết rõ mà cố hỏi.
Thiên Nhã véo khuôn mặt nhỏ nhắn của La Tiểu Bảo: “Cha đi xử lý công việc, con hiểu chuyện một chút cho mami.”
Cái miệng nhỏ nhắn của La Tiểu Bảo chu lên: “Người ta rất hiểu chuyện mà.”
“Mami Thiên Nhã, có phải con hiểu chuyện nhất không?” Lạc Lăng làm ra vẻ đáng yêu trong lòng Thiên Nhã.
Thiên Nhã vỗ lưng Lạc Lăng, cười nhẹ: “Đúng thế, Lăng Lăng hiểu chuyện nhất.”
La Tiểu Bảo mếu máo biểu thị bất mãn, nũng nịu kháng nghị: “Mami Thiên Nhã quá thiên vị, luôn khen Lăng Lăng. Mami không thích Tiểu Bảo nữa rồi.” Cậu giả vờ như mình đã bị đả kích, hết sức dễ thương.
Thiên Nhã thấy La Tiểu Bảo muốn khóc, vội vã buông Lạc Lăng ra ôm La Tiểu Bảo: “Bé cưng đừng giận, mami thích cả con và Lăng Lăng, rất thích.” Cô là mẹ của hai đứa nhóc, không thích chúng thì thích ai đây.
“Thật không? Mami Thiên Nhã thích người ta sao?” Hai mắt La Tiểu Bảo lấp lánh, má ửng đỏ.
Lạc Lăng vỗ vai cậu, ra vẻ đàn ông: “Đương nhiên cha và mami sẽ yêu thương chúng ta, rất yêu chúng2ta. Dù bất cứ chuyện gì xảy ra, nhà chúng ta vẫn là người một nhà tương thân tương ái, cùng nhau đối mặt.”
La Tiểu Bảo nhìn Lạc Lăng bằng ánh mắt kinh ngạc vui mừng. Lăng Lăng thông minh quá! Quả nhiên là anh em song sinh, tâm linh tương thông với nhau. Cái cậu muốn thể hiện chính là cái này, Lăng Lăng thông minh đã phối hợp với cậu thể hiện ra rồi.
“Đúng thế, cha, mami, dù cho có chuyện gì xảy ra hai người đã có bọn con, bọn con sẽ ở bên cạnh hai người.”
Thiên Nhã được hai bảo bối nhỏ dỗ mà thấy ấm áp, cười tươi như hoa: “Hai con ngoan nhất.”
Lạc Thần Hi cười cưng chiều, nhìn Thiên Nhã và hai đứa con, sự2bất an trong lòng đã giảm bớt.
Đêm khuya, cuối cùng Lạc Thần Hi cũng xử lý xong việc ở phòng sách. Lúc đi ngang qua phòng hai bảo bối nhỏ, anh thấy hai nhóc đã ngủ say, rồi khi về phòng lại thấy Thiên Nhã mặc quần áo ngủ ngồi trên giường, trong tay là bộ âu phục của anh, cô đang khâu cái gì đó.
Mấy sợi tóc lòa xòa dán trên gương mặt. Sườn mặt cô rất đẹp, làm trái tim anh như bị say. Trong đó như có một dòng nước ấm chảy qua, cọ rửa sạch sẽ sự mệt mỏi rã rời và năng lượng đang dần xuống dốc.
Đó là cảm giác mãnh liệt trước nay chưa từng có. Cả đời này, anh nguyện ý cố gắng, dốc hết sức9lực vì cô, vì hai bảo bối nhỏ, vì đó là những người anh yêu nhất.
Nghe thấy tiếng bước chân, Thiên Nhã mất tập trung, tay bị đâm trúng, đau nhói.
Đêm khuya, cuối cùng Lạc Thần Hi cũng xử lý xong việc ở phòng sách. Lúc đi ngang qua phòng hai bảo bối nhỏ, anh thấy hai nhóc đã ngủ say, rồi khi về phòng lại thấy Thiên Nhã mặc quần áo ngủ ngồi trên giường, trong tay là bộ âu phục của anh, cô đang khâu cái gì đó.
Mấy sợi tóc lòa xòa dán trên gương mặt. Sườn mặt cô rất đẹp, làm trái tim anh như bị say. Trong đó như có một dòng nước ấm chảy qua, cọ rửa sạch sẽ sự mệt mỏi rã rời và năng lượng đang4dần xuống dốc.
Đó là cảm giác mãnh liệt trước nay chưa từng có. Cả đời này, anh nguyện ý cố gắng, dốc hết sức lực vì cô, vì hai bảo bối nhỏ, vì đó là những người anh yêu nhất.
Nghe thấy tiếng bước chân, Thiên Nhã mất tập trung, tay bị đâm trúng, đau nhói.
Thiên Nhã nhìn ngón tay đang rỉ máu, hàng lông mày thanh tú nhíu lại.
Lạc Thần Hi khẩn trương đi tới cầm tay cô. Thấy tay cô bị thương, anh lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau máu đi, đau lòng nói: “Có đau không? Ai cần em làm những chuyện này, lần sau không cho em làm nữa.”
Thiên Nhã cong môi cười: “Chỉ nhói lên một cái thôi mà, đâu cần khẩn trương như thế?” Thấy anh nóng lòng, lòng Thiên Nhã được bao phủ bởi sự ngọt ngào, thấy rất ấm áp.
Lạc Thần Hi khiến người ta cảm thấy ấm lòng này có còn là Lạc Thần Hi luôn thờ ơ xấu xa trước kia không? Cô rất vui khi thấy anh thay đổi như vậy, người này càng ngày càng có hơi ấm con người rồi.
Lạc Thần Hi hôn lên ngón tay cô: “Anh đau lòng.”
Thiên Nhã rút tay về, cầm lấy âu phục mình vừa khâu: “Nhìn đi, kỹ thuật của em không tốt à? Đây là mẹ em dạy em đấy.” Nhắc tới mẹ, tim Thiên Nhã nhói lên, rỉ máu.
Trông nụ cười bên môi cô cứng đờ, Lạc Thần Hi cau mày, ân cần hỏi han: “Sao thế? Em không vui?”
Nhắc tới mẹ làm cô nhớ tới lời cha nói. Việc mẹ qua đời có liên quan tới Lạc Thần Hi?
Thiên Nhã cười, thận trọng hỏi: “Trước đây anh có quen cha em không?”
Lạc Thần Hi khó hiểu: “Cha em?”
“Đúng thế, cha em.” Thiên Nhã nhìn anh chằm chằm như muốn nhìn ra được chút gì đó từ trong mắt anh.
“Trước kia không quen, nhưng giờ ông ấy là ông ngoại của hai bảo bối nhỏ, là cha của vợ anh, thế nên ông ấy cũng là cha anh.” Lạc Thần Hi cười đáp. Trong lòng anh tồn tại chút nghi ngờ với cha Thiên Nhã. Sau vụ Thiên Nhã bị bắt cóc, ông ấy vẫn không thấy đâu khiến anh hoài nghi ông ấy đã bị ông cụ Lạc bắt lại, sau đó mượn ông ấy để uy hiếp Thiên Nhã. Vì vậy, Thiên Nhã mới bị bắt. Nhưng hình như Thiên Nhã đã giấu giếm gì đó trong chuyện này. Mãi cho tới buổi tối ngày đó, cha Thiên Nhã xuất hiện đưa cô tới cạnh biển, rồi không thấy tung tích nữa.
Sau đêm đó, Thiên Nhã thay đổi thái độ với anh, lạnh nhạt tới mức làm anh đau lòng, nhưng khó hiểu nhiều hơn.
“Ai là vợ anh? Không biết xấu hổ.” Thiên Nhã nghe anh gọi mình là vợ, ngượng ngùng nhỏ giọng mắng, khuôn mặt đỏ bừng.
Lạc Thần Hi cười xấu xa: “Chẳng lẽ em không phải vợ anh? Em đã theo anh về nhà rồi, muốn đổi ý cũng không kịp đâu.” Nói xong, anh liền muốn nhào qua.
“Đừng tới đây, không là em dùng kim đâm anh đấy.”
“Anh là chồng em, em nỡ đâm sao? Em đâm anh phế rồi, hạnh phúc cả đời của em ai chịu trách nhiệm?” Anh nháy mắt ra hiệu một cách xấu xa.
Thiên Nhã vừa bực vừa buồn cười. Người này chẳng bao giờ đứng đắn cả: “Em không đùa, em chỉ còn một xíu nữa là xong rồi, anh mau đi tắm đi, đừng làm phiền em.”
“Đừng khâu nữa, chúng ta tắm chung được không?” Lạc Thần Hi mặt dày mày dạn bắt đầu đùa giỡn lưu manh.
“Em không muốn! Em tắm rồi.” Thiên Nhã bị anh chọc cho đỏ mặt tới tận mang tai.
“Vậy em giúp anh tắm cũng được.” Lạc Thần Hi tiếp tục mặt dày nói.
“... Anh còn như thế là em đâm thật đấy!”
Cuối cùng người kia cũng hết hi vọng, mang khuôn mặt tủi thân đi vào phòng tắm.
Thiên Nhã nhìn anh đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, nụ cười trên mặt cứng lại lần nữa. Cô đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn ánh trăng bạc bên ngoài. Cha, cha ở nước ngoài có khỏe không? Vì sao cha chưa liên lạc với con? Có chuyện gì xảy ra không?
Ông nói có người muốn đuổi giết ông, ông không thể không đi. Vậy người đó là ai? Nhìn phản ứng vừa rồi của Lạc Thần Hi, hình như anh không quen cha cô, càng không thể nào có chuyện anh phái người đuổi giết cha. Bởi vì anh nói, cha cô là ông ngoại của hai bảo bối nhỏ, cha cô cũng là cha anh. Anh không phải là người có thủ đoạn hiểm độc. Nhưng vì sao cha cô ngàn vạn lần căn dạn cô không được thích Lạc Thần Hi? Vì sao nói người nhà họ Lạc không phải người tốt, vì sao nói cái chết của mẹ có liên quan tới Lạc Thần Hi?
Vì sao?
Không biết cô đã đứng trước cửa sổ bao lâu, phía sau có hai cánh tay ôm lấy, kéo cô vào trong khuôn ngực ấm áp.
“Nghĩ gì thế? Sao em chưa ngủ, chờ anh?” Lạc Thần Hi nhẹ giọng nói bên tai cô, đúng vào chỗ mẫn cảm.
Cảm giác tê dại chạy khắp người, Thiên Nhã dùng sức xoa tai, xoay người lại, véo nhẹ vào khuôn mặt tuấn tú của anh: “Anh mau đi ngủ đi, hôm nay chắc mệt lắm rồi.”
Lạc Thần Hi dịu dàng vuốt ve dấu đỏ trên cổ trắng ngần của cô: “Không đau sao?”
“Không đau, thật đấy.” Mới nãy hai bảo bối nhỏ cũng hỏi, làm cô phải tìm một cái cớ qua loa. Nếu hai bảo bối nhỏ mà biết chắc chắn sẽ nói cô một phen.
Lạc Thần Hi bế cô lên, đặt nhẹ cô xuống dưới, rồi nằm xuống ôm lấy cô: “Em yêu, chúng ta tâm sự một chút nhé?”
Thiên Nhã nhắm hai mắt lại, cảm nhận ấm áp sau lưng truyền đi khắp người. Rất an toàn, rất thoải mái, rất hạnh phúc.
“Ừm.” Cô nhẹ giọng đáp.
“Em yêu, anh hi vọng em biết, dù bất cứ chuyện gì xảy ra anh đều ở bên cạnh chống đỡ thay em. Từ hôm nay trở đi, anh sẽ là chỗ dựa cho em và hai bảo bối, em và các con xảy ra chuyện gì, anh sẽ liều mạng để giải quyết.” Giọng nói của anh lộ rõ vẻ lo âu và quan tâm.
“Thật không?” Thiên Nhã nhắm mắt lại, cảm giác mình đang ngủ say trong lòng biển ấm áp.
“Lẽ nào anh lại lừa dối em?”
Thiên Nhã cười khúc khích: “Anh không lừa dối em, anh chỉ biết bắt nạt em.”
Sau lưng là tiếng Lạc Thần Hi thở dài đầy bất đắc dĩ. Người phụ nữ này, anh bắt nạt cô lúc nào chứ? Tối thiểu thì hiện tại anh sẽ không bắt nạt cô mà! Anh đã xem cô như bảo bối ở trong lòng, đúng là ở trong phúc mà không biết hưởng phúc.
“Nếu em có chuyện gì, cứ thẳng thắn nói với anh, có được không?” Anh tiếp tục truy hỏi.
“Ừm.” Giọng cô rất nhỏ, còn mang theo âm mũi, dường như cô đang tiến vào trạng thái mơ màng.
Lạc Thần Hi cười bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, chúng ta nói chuyện sau.” Bọn họ còn rất nhiều thời gian, không phải sao?
“Ừm.” Giọng cô bé tới mức không thể bé hơn được nữa.
Lạc Thần Hi ôm cô, để khuôn mặt cô vùi vào người mình, nhẹ nhàng hít lấy hương thơm thuộc về cô. Anh cúi đầu, tròng mắt hiện rõ vẻ lo âu. Anh hi vọng Thiên Nhã không bị tổn thương vì chuyện này, nhưng dù sao Thiên Nhã cũng rất tin tưởng Kha Tử Thích.
Nghĩ tới đây, anh lại hận Kha Tử Thích hơn. Cái anh hận không phải là hành động của anh ta mà là anh ta đã phụ lòng tin tưởng của Thiên Nhã, hận sự phản bội của anh ta làm Thiên Nhã đau lòng thất vọng.