Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 373: La thiên nhã uống say
Tửu lượng của cô không kém.
Chả trách cô chịu tha3m gia.
“Chủ tịch Kha, người này là...” Một nhân viên cấp cao của công 6ty kinh ngạc khi nhìn thấy La Thiên Nhã, ngờ ngợ ra có chuyện gì đó.
Bây giờ thì càng1 khó để xác nhận.
Bọn họ đâu ai không biết La Thiên Nhã là người phụ nữ của Lạc Thần Hi? Xem ra lời đồn là đúng, Chủ tịch đã cướp người phụ nữ của Lạc Thần Hi về tay.
Bị cướp mất người phụ nữ của mình, đây là chuyện vô cùng nhục nhã đối với Lạc Thần Hi.
Tục ngữ có câu, hồng nhan họa thủy.
Chủ tịch Kha, vụ làm ăn này của anh hình như hơi thiệt rồi đó? Kha Tử Thích cảm nhận được ánh mắt đầy địch ý của nhân viên cấp cao khi nhìn La Thiên Nhã.
Nhưng, mấy vấn đề này sớm muộn gì cũng phải giải quyết.
Kha Tử Thích nắm chặt tay La Thiên Nhã, ép những ánh mắt kia thu về.
“Tử Thích, các anh cứ trò chuyện đi.
Cô tới đây chẳng qua là muốn tìm rượu, giải sầu một chút chứ không muốn đi đối phó với đám người này.
“Tử Thích, anh đi theo bọn họ trò chuyện tiếp đi, không cần quan tâm tới em.
La Thiên Nhã nở nụ cười làm anh an tâm: “Không sao, anh cứ đi làm việc của mình đi, em muốn ngồi ở đây một lúc.”
Kha Tử Thích dở khóc dở cười khi thấy cô cứ như trẻ con.
Cho cô uống trà giải rượu xong, Kha Tử Thích định ôm cô về phòng thì chuông cửa vang lên liên tục.
Lăng Lăng chạy tới đây vào giờ này, còn bày ra dáng vẻ như khởi binh vấn tội.
Không phải là cậu không sốt ruột mà là làm thế này có thể khiến cho mami Thiên Nhã khó chịu.
Cửa mở ra, hai bảo bối nhỏ thấy được nét mặt kinh ngạc của Kha Tử Thích.
Hơn nữa, quần áo và tóc tại của anh hơi rối.
“Tiểu Bảo, Lăng Lăng, hai cháu...” Không đợi Kha Tử Thích nói xong, Lạc Lăng đã tức giận đi vòng qua anh, “Muộn thế này rồi sao chú còn ở đây?” Lạc Lăng nói.
Hình như mami uống say rồi.
“Mami Thiên Nhã sao lại uống say thế này?” La Tiểu Bảo xoa khuôn mặt nóng hầm hập của La Thiên Nhã.
Kha Tử Thích nói với Lạc Lăng đang nhìn mình với vẻ mặt như kiểu “chú là người xấu”: “Mami các cháu uống say ở tiệc rượu, là chú đưa cô ấy trở về, vì vậy...”Ý anh muốn giải thích là quần áo mình xốc xếch vì lý do này.
Cậu đi tới trước mặt La Thiên Nhã, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Kha Tử Thích khi nhìn thấy dáng vẻ say tới mơ màng của cô, ngâm ám chỉ rằng anh không có ý tốt.
Kha Tử Thích biết Lạc Lăng hiểu lầm, nói: “Lăng Lăng, mọi việc không như cháu nghĩ đâu.” “Chú không cần giải thích với cháu.
Chú làm thể chẳng có chút ý nghĩa gì với cháu cả.” Lạc Lăng nghiêm mặt nói, đi sang bên cạnh cầm khăn lau mặt cho La Thiên Nhã.
Tay Kha Tử Thích đang chuẩn bị nâng La Thiên Nhã dậy bỗng cứng lại.
Khi đối diện với Lạc Lăng, anh không thể làm gì, cũng như là đối với La Thiên Nhã vậy.
Lạc Lặng nhìn La Tiểu Bảo bằng vẻ mặt không thể tin nổi: “La Tiểu Bảo, anh bảo em xin lỗi chú ta?” La Tiểu Bảo nghiêm túc nói, rất có dáng vẻ của một người anh trai: “Lăng Lăng, dù thế nào chúng ta cũng không được vô lễ.” Lạc Lăng nhìn chằm chằm La Tiểu Bảo, lạnh lùng nói: “Chú ta là người thứ ba phá hỏng gia đình của chúng ta.” “Không phải mọi việc còn chưa rõ ràng sao?” Hai đứa nhỏ ầm ĩ với nhau làm Kha Tử Thích cũng phải há hốc mồm.
ở, không đúng, là giọng của mami mà.
Cô đỡ tràn ngồi dậy từ ghế sofa.
“Mami!
“Các con, sao các con lại tới đây?” La Thiên Nhã mơ màng nói.
“Lăng Lăng, em đừng nói chuyện như thế nữa được không?” La Tiểu Bảo không chịu nổi nữa.
“Tử Thích, Tử Thích...” La Thiên Nhã gọi tên Kha Tử Thích.
Trên trán hai bảo bối nhỏ đồng thời xuất hiện vạch đen.
Không ngờ Kha Tử Thích lại thu mình, biểu cảm rõ là áy náy.
Dáng vẻ này của mami Thiên Nhã làm tim Lạc Lăng mềm nhũn.
Con sẽ ở bên cạnh mami, mami đừng sợ nhé.” “Lăng Lăng, xin lỗi con.
Tiểu Bảo, còn Tiểu Bảo đâu rồi?” “Mami, con ở đây.” Mũi La Tiểu Bảo chua xót.
Mami xin lỗi.” Nhìn ba mẹ con ôm nhau, Kha Tử Thích thở dài.
Kha Tử Thích lo lắng cho ba mẹ con họ nên sắp xếp phòng ngủ cho bọn họ xong thì đi ra ngoài phòng khách ngủ.
“Đừng ngủ, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.” Kha Tử Thích đứng lên, nhìn đồng hồ đeo tay.
Vẻ mặt buồn lo của Lạc Lăng khiến anh phải thốt lên rằng đứa bé Lạc Lăng này không giống với những đứa trẻ cùng trang lứa.
“Được, chúng ta đi ra ngoài một lúc.” Kha Tử Thích cười, giọng nói hơi biếng nhác đầy hấp dẫn, nghe rất êm tai.
Lạc Lăng nhíu mày khi thấy nụ cười trìu mến, khoan dung và đầy yêu thương của anh: “Phiền chú lần sau đừng cười với cháu như thế nữa.” Nói xong, cậu cứng ngắc bước ra ngoài.
Lạc Lăng đúng là rất giống Lạc Thần Hi.
Lạc Lăng và Kha Tử Thích đi tới góc đường, tùy tiện tìm một băng ghế đá ngồi xuống.
Cậu không tin mami Thiên Nhã thật sự muốn kết hôn với Kha Tử Thích.
“Lăng Lăng, chủ hi vọng cháu sẽ không hiểu lầm mami Thiên Nhã, dù mami ra quyết định gì đi chăng nữa.” Lăng Lăng cười lạnh: “Vậy có nghĩa là thật.” “Không phải.” Kha Tử Thích phủ nhận.
“Vậy đó là giả.” Lạc Lăng kết luận.
“Thế giới của người lớn phức tạp lắm.
Lăng Lăng, mami cháu rất thương mọi người.” “Mọi người? Bao gồm cả cha cháu sao?” Lạc Lăng nhíu mày hỏi, ánh mắt thể hiện rõ là mình đang gây sự.
“Cháu thấy sao?”
“Cháu không biết.” Lạc Lăng không dám chắc.
“Chú biết cháu không thích nhưng chú phải thừa nhận là, chủ và mami Thiên Nhã của cháu đang ở bên nhau.” Kha Tử Thích lựa chọn nói ra.
Bởi vì, anh không muốn La Thiên Nhã phải mở miệng thừa nhận chuyện này với hai bảo bối nhỏ.
Cô đi theo một người đàn ông khác, không phải cho chúng.
Dù là bất đắc dĩ thì anh cũng không hi vọng La Thiên Nhã phải đối mặt với tình huống như vậy.
Bình luận facebook