Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 371: Anh mới là nam chính
Cậu muốn nghe đáp án thế nào? Cậu nói thử cho tôi xem nào, tôi nói cho cậu nghe.” “Chuyện đêm qua là do cụ Lạc sắp xếp đúng không?” Kha 3Tử Thích nhìn chằm chằm cụ Lạc, cái áp lực khiến người bình thường được giấu đi giờ đã hoàn toàn bùng nổ.
Cụ Lạc nhìn Lạc Thần 6Hi, nhếch miệng cười rõ đắc ý: “Cháu trai ngoan của ông, nhìn đây này.
Cháu nên học người ta một ít, vấn đề thế này mà cũng hỏi1 được một cách rất dễ nghe.” Lạc Thần Hi hừ lạnh, nhìn về phía Kha Tử Thích nói với giọng giễu cợt: “Sao thế? Làm chuyện xấu bị bắt, cả1m giác này không tốt lắm nhỉ?” Ánh mắt anh lướt qua bờ vai Kha Tử Thích, dừng lại trên mặt La Thiên Nhã.Cái cảm giác khiếp người này bao trùm toàn phòng sách.
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm tức giận tới đó lên của Lạc Thần Hi La Thiên Nhã cảm thấy anh đang muốn đẩy mình vào chỗ chết.
Đẩy cả tình yêu anh dành cho cô vào chỗ chết.Kha Tử Thích định phản1 bác thì nghe thấy La Thiên Nhã nói, cô đã gồng hết sự dối trá của mình lên: “Chuyện bọn tôi làm chả có gì xấu cả, bọn tôi yêu nhau.” Lạc Thần Hi nhìn đôi nam nữ trước mặt bằng ánh mắt khiêu khích: “Thể thì sao? La Thiên Nhã, cô thử nói cho tôi nghe xem cô bắt đầu với anh ta từ lúc nào đi.
Trước khi rời đi hay sau khi rời đi? Hay là ngay từ đầu cô đã có một chân ở chỗ anh ta nhưng vì mục đích nên mới tiếp cận tội? Những lời cô nói với tôi hôm đó ở trong xe là thật? Nếu đúng thế, cô cần gì phải giả vờ làm người mẹ vĩ đại trước mặt hai bảo bối nhỏ?” Lúc nhìn thấy những tấm hình kia, đố kỵ, tức giận, tất cả những gì chua xót trong lòng anh trào dâng.
Nhưng sau khi tỉnh táo lại, anh vẫn chưa tin.Bằng và lửa đụng phải nhau.
Sắc mặt La Thiên Nhã trắng bệch.
Biểu cảm của Lạc Thần Hi như hận không thể bóp chết cô, còn cụ Lạc thì cười lạnh chờ xem kịch vui.Kha Tử Thích dùng sức nắm chặt bàn tay cô như để an ủi.
Bây giờ cái gì cũng vô dụng.
Cô nên nói gì đây? Có nên nói ra chân tướng không? Không, cô không thể, thế nên cô đành tiếp tục diễn vở kịch mà cụ Lạc đã vạch sẵn.Không biết có phải là do tiêu cự mắt cô đã nhoà không mà có cảm giác mắt anh đỏ lên.
La Thiên Nhã mấp máy môi, hơi ngửa đầu như để kiềm chế nước mắt, không cho nó rơi xuống.
“Lạc Thần Hi, anh đúng là không phải đàn ông.Thì sao?” Lạc Thần Hi dời ánh mắt sang bên cụ Lạc, cảm xúc trong con ngươi sâu thẳm ấy khiến người khác đoán không ra.
Anh cảm giác, mình cách chân tướng càng lúc càng gần.
Anh cười nhạt: “Ông nội, khó có dịp thấy ông thừa nhận như vậy, đúng là khiến cháu mở rộng tầm mắt.” Rốt cuộc ông định làm trò gì? Cụ Lạc dập tắt điếu xì gà trong tay, hỏi ngược lại Lạc Thần Hi: “Sự thật do chính cô ta nói ra chẳng lẽ cháu còn chưa tin?” Lạc Thần Hi và cụ nhìn nhau, sắc mặt càng lúc càng nặng nề.Vào giây phút anh cúi đầu, sự đau buồn, thất vọng, tức giận, đau khổ ấy làm cô không đành lòng.
Cô không đành lòng nhìn tiếp nữa.
“Cụ Lạc, hôm nay cứ chấm dứt như vậy nhé? Cụ đừng quên những gì đã đồng ý với tôi, đừng tiếp tục gây phiền phức cho chúng tôi nữa.” Nói xong, cô kéo theo Kha Tử Thích, rời đi.Kha Tử Thích nhìn cô.
Thiên Nhã, em mau nói chân tướng chuyện này ra đi, mau nói ra, em đã quá khổ vì bí mật này rồi đấy.
Tại sao em lại muốn dằn vặt chính mình như thế? La Thiên Nhã lắc đầu với Kha Tử Thích.Anh để cho Hạ Nhất Y đi thăm dò thì biết được ảnh này là do người của cụ Lạc cung cấp.
Vậy nên, anh chạy qua đây để chứng thực, ôm một chút hi vọng.
Nhưng, anh đã quá coi thường La Thiên Nhã.Chúng ta kết hôn đi!” La Thiên Nhã kéo Kha Tử Thích qua, để anh đứng đối diện với mình.
Cô vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng sách như đóng băng.
Suy nghĩ của những người ở đây khác nhau.“Vậy anh nói xem, mọi việc là như thế nào?” Lạc Thần Hi nhìn Kha Tử Thích, gằn từng chữ một.
“Tử Thích, anh nhìn đi, đây là sợi dây chuyền anh đã tặng cho em.
Anh có nhớ anh đã nói cái gì không? Bây giờ em suy nghĩ kỹ rồi, em đồng ý gả cho anh.Lạc Thần Hi đứng lên khỏi ghế sofa, bước từng bước tới gần cô.
Kha Tử Thích kéo cô ra phía sau mình, bảo vệ.
“Mọi việc không phải thể đâu.” Kha Tử Thích bình tĩnh nhìn anh, nói.“Bây giờ nói ra hết đi, tôi cho cơ hội để cô nói đấy.” Cụ Lạc nói với La Thiên Nhã.
La Thiên Nhã không phản ứng kịp.
Để cho cô nói chân tướng gì cơ? Để cho cô nói chân tướng nào? “Tôi vừa mới nói chân tướng sự việc rồi mà.” Cô nói.“Bốp bốp bốp...” Lạc Thần Hi giơ tay lên, dùng sức vỗ ba cái.
“Nói đi, nói tiếp đi.
Nói ra mấy sự thật tôi chưa được nghe bao giờ đi.” Lạc Thần Hi lạnh lùng nhìn chằm chằm, nói.La Thiên Nhã là một người phụ nữ dễ thay lòng đổi dạ, cháu đau khổ vì cô ta như vậy là không đáng.
Yên tâm chữa vết thương lòng đi, cháu còn cả con đường phải đi đây.
Hai bảo bối nhỏ cần cháu, dù sao chúng cũng là con cháu của nhà họ Lạc, ông sẽ không vì người phụ nữ kia mà trách tội chúng.Tại sao cụ lại muốn đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi và Tử Thích? Tại sao? Cụ đưa quan hệ của hai chúng tôi ra ánh sáng như thế là muốn chúng tôi nhảy vào hố lửa sao?” La Thiên Nhã cắt ngang câu nói của Kha Tử Thích, chất vấn cụ Lạc.
“Thiên Nhã.” Kha Tử Thích thấp giọng gọi cổ.
Không được nói nữa.Anh làm sai, tại sao lại bắt một người phụ nữ..” “Tử Thích, đừng nói nữa...” La Thiên Nhã lớn tiếng cắt ngang lời Kha Tử Thích.
Nghe câu nói của Kha Tử Thích, Lạc Thần Hi cau mày: “Tôi gây ra lỗi?” Anh cười lạnh: “Sai lầm lớn nhất tôi mắc phải là yêu người phụ nữ này.” Kha Tử Thích siết chặt tay, tức giận nói: “Anh không xứng có được cô ấy.” Kha Tử Thích vươn tay, chỉ vào cụ Lạc: “Những thứ này đều là do ông ta, do một tay ông ta tính kể.
Lòng tốt của ông nội anh là trăm phương nghìn kế làm ra trò khôi hài này.” Cụ Lạc híp đôi mắt chim ưng lại, ho khan hai tiếng sau những lời chỉ trích đầy tức giận của Kha Tử Thích: “Đúng thế, chuyện này do một tay ta đấy.Nhìn vào đôi mắt kiên định, khẩn cầu của cô, Kha Tử Thích siết chặt tay.
Đồng thời, anh bị rung động khi nghe La Thiên Nhã nói muốn gả cho anh.
“La Thiên Nhã!!” Lạc Thần Hi quát to, giơ tay lên định tát cô.Đột nhiên, cô chẳng cảm giác được gì nữa.
Thôi, cứ như vậy đi: “Anh đánh đi, ra tay tiếp đi! Anh đánh rồi tôi sẽ không nợ anh nữa.” “Thiên Nhã!” Kha Tử Thích chặn Lạc Thần Hi đang muốn giơ tay về phía La Thiên Nhã.
“Đừng có cản em! Nếu hôm nay không nói lời chấm dứt, chúng ta sẽ tiếp tục dây dưa không rõ ràng đây.” Lạc Thần Hi cúi đầu, chỉ ra phía cửa phòng sách: “Cút, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.” La Thiên Nhã quay mặt sang chỗ khác.Lạc Thần Hi cúi đầu, siết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi.
“Sao nào? Hôm nay cháu đã nhìn rõ chưa? Đúng thế, chuyện này là do một tay ông bày ra.
Nhưng chẳng qua là ông nội cháu muốn cứu cháu ra khỏi tình yêu sai lầm này thôi.“Không, không phải cái này.” Cụ Lạc phủ nhận.
La Thiên Nhã kinh ngạc, ý của cụ Lạc là bảo cô nói chân tướng kia ra sao? Không, không được.
“Tôi đã nói rõ rồi.Nhưng rồi, anh thu tay lại, nhìn cô và cười lạnh.
“La Thiên Nhã, lời cầu hôn của tôi cô từ chối, giờ cô lại dám cầu hôn một người đàn ông khác trước mặt tôi.” Anh giận thật rồi, tức giận tới không nhịn nổi nữa.
Anh giống như một con sư tử hùng dũng đã bị thương, đang liều mạng chuẩn bị cho kẻ địch một kích cuối cùng.Anh từng nói, mình sẽ tôn trọng sự lựa chọn của La Thiên Nhã, nhưng anh thật sự không thể nhìn cô tiếp tục đau khổ như vậy nữa.
“Cha Thiên Nhã, rốt cuộc ông...” “Cu Lạc, giờ cụ đã hài lòng chưa? Đúng thể đấy, tôi với Tử Thích ở bên nhau đã bị cu phát hiện nên cụ ấy ngăn cản việc tôi được ở bên Lạc Thần Hi.
Tôi vốn muốn yên lặng rời khỏi anh ta, rời khỏi hai bảo bối nhỏ nhưng như cu thấy đấy, là anh ta dây dưa không ngớt, là anh ta không chịu buông tay, cứ lẽo đẽo đi theo sau lưng tôi.Lạc Thần Hi, tôi không hề yêu anh.
Nếu không phải vì hai bảo bối nhỏ, tôi đã không ở bên anh.
Người tôi yêu là Tử Thích, bên cạnh tôi chỉ có người đàn ông này.”Giờ nhìn dáng đứng vai kề vai của hai người này đi.
Trái tim anh hoàn toàn đóng băng, tình yêu đã hoá thành nỗi bị thương.
Rốt cuộc người phụ nữ này còn bao nhiêu chuyện giấu anh? Cảm giác bị phản bội, lừa dối thiêu đốt cả người anh.“Tử Thích, xin lỗi anh, là em để anh bị liên lụy.” La Thiên Nhã áy náy nhìn Kha Tử Thích.
Tuy rằng mấy lời vừa rồi là nói nhăng nói cuội nhưng cầu xin lỗi này là thật.
Cô đã lợi dụng Kha Tử Thích, tiếp tục lợi dụng anh để nói dối.Không được nói dối.
Cụ Lạc nhìn cô, khoé miệng hơi cong lên nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Rõ ràng, cụ rất hài lòng với màn thể hiện của cô.Không, cô không thể nói ra.
Không được.
Ánh mắt Kha Tử Thích dường như đang giãy dụa.Về sau chúng sẽ là chất quý nhất của ông.” Lạc Thần Hi cười lạnh, dứt khoát xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng anh, cụ Lạc nhếch môi nở nụ cười lạnh lẽo: “Đừng trách ông, có trách thì cháu tự trách bản thân mình đi.
Ông quyết không để Tập đoàn Lạc Thần bị cháu nắm chặt trong tay, kết quả là để cho nhà họ Lạc tan cửa nát nhà.” Kha Tử Thích kéo tay La Thiên Nhã, làm cho cô không thể không dừng bước: “Thiên Nhã, em tội gì phải làm như thế? Em biết không? Như vậy anh sẽ rất đau lòng.” La Thiên Nhã đứng quay lưng, nghẹn ngào nói: “Tử Thích, đưa em đi được không? Nhanh đưa em ra khỏi đây đi.” Kha Tử Thích đau lòng.
Anh đi dịch lên phía trước, thấy khuôn mặt cô sưng lên.
Vậy mà để Lạc Thần Hi xuống tay được, anh thầm mắng anh ta trong lòng.
“Được, chúng ta đi thôi, về sau không tới nơi này nữa.” Kha Tử Thích khoác tay cô, nói.
Là Thiên Nhã dùng sức gật đầu.
Nhìn đôi trước mặt lên xe, xe đi khỏi tầm nhìn của mình, Lạc Thần Hi cắn răng, hung hăng đó một cái xuống đất.
Phần có bị cước đá của anh làm bật lên.
Bình luận facebook