Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 369: Một cốc cuối cùng
La Thiên Nhã cúi đầu, nghiêm túc pha cà phê, cố ý không nhìn anh đang ngồi trên ghế sofa nhắm mắt lại, nghỉ ngơi.
Mùi hương cà 3phê thơm nồng lan tỏa khắp phòng khách.Em biết anh sẽ không miễn cưỡng em.” La Thiên Nhã nói một câu hai ý nghĩa.
Cô muốn Kha Tử Thích bỏ ý niệm coi cô là bạn gái trong đầu đi, bởi vì cô không thể cứ làm lỡ anh, cho anh hi vọng.Kha Tử Thích buồn bã nhìn xuống dưới tòa nhà, gương mặt anh tuấn toát lên sự lo lắng: “Thiên Nhã, nếu một ngày nào đó, em phát hiện ra anh không tốt như những gì em tưởng tượng, em sẽ nghĩ gì?” “Tử Thích, anh là người tốt nhất em từng gặp.” La Thiên Nhã thành thật nói.
Anh mãi mãi là một cơn gió xuân ấm áp, phơi phới.Cô nghiêm túc cầm cốc cà phê đi rửa sạch.
Sợi dây chuyền đó nằm ở đáy cốc, dính đầy cà phê.Tôi chỉ muốn hỏi, có thể trả dây chuyền cho tôi chưa?”
Lạc Thần Hi cầm cốc cà phê lên, cười lạnh: “Dây chuyền anh ta tăng đáng để cô liều mạng tìm về như thế sao?” “Đúng thế.Kha Tử Thích luôn giỏi đoán lòng người, luôn luôn hiểu được từng hành động của cô.
Đây chính là ăn ý.Mới vừa rồi còn gọi anh là đồ khốn kiếp, giờ đã quay sang là Chủ tịch Lạc rồi.
Tới khi tức giận lại gọi cả họ lẫn tên anh.Chỉ sợ, đến cuối cùng cô sẽ khiến anh thất vọng.
Cô không đành lòng nhìn Kha Tử Thích thất vọng, bởi vì cô đã nợ anh đủ nhiều.Có lẽ, cô sợ anh1 sẽ chấp nhận đề nghị của cô.
Cô không muốn thấy Hạ Vân Cẩm chút nào.La Thiên Nhã gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Người nhà không thích nói lời buồn nôn.” Kha Tử Thích cười, xoa đầu cô: “Được rồi, không trêu em nữa.
Chúng ta đi ăn cơm thôi.” “Nhưng những người ở bên dưới...” Bà Hoàng đã huy động một số lượng lớn người tới, bà ta không hề tác chiến một mình.Cô cố gắng tìm điểm cân bằng giữa quan hệ bạn bè và tình yêu, cô không muốn bản thân cho Kha Tử Thích hi vọng rồi lại để anh thất vọng.
Dù xuất phát từ điểm nào thì cô cũng chắc là mình không ở bên Kha Tử Thích.Đường nét ngũ quan hoàn mỹ cũng trở nên sắc hơn.
Nghĩ tới n1gày đó Hạ Vân Cẩm như chú chim nhỏ nép vào người anh, cô nói: “Có cần tôi dạy cô ấy pha cà phê không? Tôi không muốn anh dùng cái cớ n1ày để quấy rầy cuộc sống của tôi.” Lời vừa ra khỏi miệng, cô hơi hối hận, cũng không biết vì sao lại thế nữa.Huống hồ, là cô rời khỏi anh trước, sao mà trách anh được? “Chủ tịch Lạc, anh có thể trả lại dây chuyền cho tôi chưa?” Cô đổi sang nói bằng giọng khách sáo.
Lạc Thần Hi nhìn cô đầy mỉa mai: “Trước đây sao tôi không phát hiện ra cô là một người phụ nữ có lòng dạ thấm sâu nhỉ?” Lật mặt còn nhanh hơn lật sách, xưng hô còn xoay chuyển nhanh hơn.“Không miễn cưỡng, anh chỉ có một thỉnh cầu thôi.
Anh muốn em đừng nhớ tới anh ta nữa, nhớ tới anh này.” Kha Tử Thích nhìn cô bằng đôi mắt thâm tình.Lúc sau quay ra là khuôn mặt đau buồn uất ức.
“Anh nghĩ tôi thế nào thì cứ coi là thể ấy đi.La Thiên Nhã lo lắng hỏi: “Bà ta liệu có việc gì không?” “Yên tâm đi, cảnh sát sẽ không làm khó bà ta.
Có điều, điều kiện tiên quyết là bà ta phải đi khỏi chỗ này.” “Anh bảo gì với cảnh sát thế? Ý của em là, buông tha cho bà ta.” Tập trung đám đông để gây sự, đây không phải chuyện đùa.Tại sao anh cứ mãi quanh quẩn bên cạnh em không đi? Cô lắc đầu.
La Thiên Nhã, không được nhớ tới anh ấy, không được nhớ tới anh ấy.Anh đi lướt qua cô, mở cửa ra rời đi.
Một cốc cuối cùng, sợi dây chuyền mề đay.“Một cốc cuối cùng? Mùi vị không ổn lắm thì phải.” Hơi đắng.
La Thiên Nhã nhìn anh.Chuyện đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô, bởi vì suýt chút nữa thì cô bị hắt chỗ sơn đó vào người.
Lạc Thần Hi lấy thân mình che cho cô làm cô thấy rất ấm áp.“Bà ta cũng rất đáng thương.” Kha Tử Thích liếc nhìn bà Hoàng ở bên dưới, nói.
“Tử Thích, anh là người tốt.” La Thiên Nhã cảm thán.Căn nhà này vẫn còn lưu lại hơi thở của anh.
Nhưng thứ làm cho cô cảm thấy khó hít thở hơn cả là sự lạnh lùng trước khi anh rời đi.Hay nói chính xác hơn, đó là cách Kha Tử Thích yêu.
La Thiên Nhã cười xấu hổ: “Tử Thích, hôm nay anh buồn nôn quá đấy.” Kha Tử Thích cười dịu dàng: “Em nên quen dần đi.Rốt cuộc đấu mới đúng là anh? Không đâu.
Chắc là từ trước tới giờ cô chưa từng hiểu anh.Kha Tử Thích vẫn buồn: “Nếu anh không phải như thế thì sao? Ý anh là, nếu anh không phải người tốt.” La Thiên Nhã thấy anh nghiêm túc như vậy thì hơi chấn động: “Tử Thích, có phải anh có tâm sự không?” Kha Tử Thích cười khổ, lắc đầu: “Anh chỉ muốn nói, đôi khi con người luôn không làm được những chuyện theo ý mình.” La Thiên Nhã nhận ra có cái gì đó không đúng, dò hỏi: “Tử Thích, lẽ nào chuyện này thật là do anh...” Cô không có can đảm để nói câu tiếp theo.
Kha Tử Thích nhận ra mình không nên như vậy.Anh muốn được tháo mặt nạ xuống trước mặt La Thiên Nhã, sống một cuộc sống chân thật, nhưng anh không muốn cô lo lắng, càng không muốn cô thất vọng.
Anh cười nói: “Thiên Nhã, đừng suy nghĩ nhiều quá.La Thiên Nhã nói: “Không sao, em đi ra ngoài mua đồ nên tiện đường ghé qua đây chờ anh thôi.” Kha Tử Thích cười: “Em không bị dọa sợ chứ?” La Thiên Nhã biết anh lo mình nhìn thấy cái ở bên dưới tòa nhà, nói: “Không sao.
Cảnh tượng hoành tráng hơn em cũng đã nhìn thấy rồi.La Thiên Nhã cười nói: “Chuyện dưới kia anh định xử lý thế nào?” “Không sao đâu, sẽ có người đưa bà ta đi thôi.”
La Thiên Nhã còn nhớ chuyện lần trước, khi bà Hoàng tới hắt sơn vào người Lạc Thần Hi.La Thiên Nhã bưng cốc cà phê đặt trước mặt anh, nói: “Đây là cốc cuối cùng.” Lạc Thần Hi mở mắt, dường như anh rất mệt mỏi.
Mùi hương cốc cà phê trước mặt xộc thẳng vào mũi anh.Bọn họ vẫn đang điều tra nhưng mọi chuyện nhanh chóng có thay đổi.
Bên dưới công ty Kha thị có người mang cả cái bảng to tới.Cô phát hiện ra mình càng ngày càng không hiểu người đàn ông trước mặt này.
Rốt cuộc là bây giờ anh muốn gì? Vừa nhiệt tình như lửa đã quay sang lạnh lùng, rồi xoay thêm cái nữa lại thành đau buồn.Đáng giá! Cái gì của Tử Thích cũng đáng giá.” Lạc Thần Hi nhìn chằm chằm cô một lúc rồi đặt cốc cà phê xuống, lấy dây chuyền mề đay trong túi ra: “Thứ mà cô yêu quý nhất, trả lại cho cô.” Anh buông tay ra, dây chuyền tuột khỏi tay rơi thẳng vào trong cốc cà phê.
Ánh mắt của anh cực kỳ lạnh lùng, chẳng có chút tình cảm nào.Bởi vì sau này anh sẽ cứ buồn nôn như thế.
Nói chuyện với bạn gái, khó tránh khỏi có lúc buồn nôn.”“Điểm cuối của thiện ác là báo ứng.
Kha Tử Thích, cậu không được chết tử tế đâu.” La Thiên Nhã có hẹn đi ăn cơm với Kha Tử Thích.Cuối cùng cô vẫn không nhịn được, ánh mắt dừng lại trên người anh.
Đứng ở đây 6nhìn toàn thân anh, cô có thể cảm nhận được anh đã gầy đi.Thị trưởng thành phố A ngã ngựa vì bao nuôi tình nhân, hành vi tham ô bị vạch trần.
Vậy nên, vụ án của Hoàng Thừa Nghĩa càng khó tìm kiếm chân tướng hơn vì vị quan cao đó đã ngã ngựa.Lúc tới Kha thị chờ anh, cô thấy trên bảng to có dòng chữ đỏ như vậy.
“Thiên Nhã, sao em lại ở đây? Không phải đã nói là anh đi đón em à?” Kha Tử Thích căng thẳng khi thấy cô xuất hiện ở văn phòng mình.Tại sao anh cứ cứng nhắc nói mình là bạn trai người khác thế?” “Thiên Nhã, anh cũng phát hiện ra em không phải người hiền lành gì đâu.
Tại sao em cứ cứng nhắc nói mình là người nhà của người khác? Tuy anh thừa nhận em là bạn gái của mình nhưng đâu thừa nhận là vợ anh?” Kha Tử Thích nói đùa.Cô cứ nghĩ mãi về Lạc Thần Hi trong lúc mang nó vào bồn rửa tay trong nhà vệ sinh rửa sạch.
Lạc Thần Hi, lẽ ra anh không nên xuất hiện trong cuộc sống của em.Chẳng qua anh đang nghĩ tới chuyện khác thôi.” La Thiên Nhã thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tử Thích, câu thương trường như chiến trường em hiểu nhưng em biết anh là người luôn kiên trì làm việc theo tôn chỉ có sẵn.
Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng tin tưởng anh.” Kha Tử Thích cảm động: “Thiên Nhã, chỉ cần em tin tưởng anh là đủ rồi.” Cả đời này, có em là anh vui rồi.Đương nhiên em phải lo lắng cho anh rồi.” “Không, anh là bạn trai em.”
“Kha Tử Thích, em phát hiện ra anh rất thích giả heo ăn thịt hổ nhé.“Đề nghị này rất được.” Lạc Thần Hi nói mà không cần mở mắt.
Giọng nói rất lạnh nhạt.Khóe miệng anh hơi nhếch lên, để lộ ra nụ cười châm biếm.
La Thiên Nhã ngẩn người nhìn cốc cà phê.La Thiên Nhã sửng sốt, kinh ngạc vì biết anh đoán ra được cô vừa mới nhớ tới Lạc Thần Hi.
Nhưng cũng không kỳ quái lắm.Cô rũ mắt, thầm mắng mình sao lại nhớ tới anh? “Thiên Nhã, đồng ý với anh một việc nhé?” Giọng nói của Kha Tử Thích cắt ngang suy nghĩ của cô.
“Được, em đồng ý với anh.” “Không hỏi là cái gì sao? Sảng khoái như vậy à?” “Chỉ cần đó không phải là chuyện quá miễn cưỡng là được.La Thiên Nhã nhìn xuống bên dưới thấy cảnh sát đang cản đám người đó lại.
Bà Hoàng kích động tranh chấp với cảnh sát.Tình cảm dạt dào trong mắt Kha Tử Thích như làn gió dịu êm tháng ba, sáng rực rọi thẳng vào mắt cô.
La Thiên Nhã cảm thấy cục diện này rất quái đản.La Thiên Nhã ngồi xuống đối diện anh, tư thế nghiêm chỉnh cứ như là đi phỏng vấn.
Anh chậm rãi cầm cốc cà phê lên, tao nhã uống từng ngụm.Ngược lại là anh ấy, anh không sao chứ?” Bị người khác đổ oan là hung thủ giết người, đây là chuyện khó chấp nhận tới mức nào chứ? Kha Tử Thích thở phào nhẹ nhõm, nói: “Thiên Nhã, xin lỗi em.” La Thiên Nhã không hiểu sao anh lại xin lỗi: “Không có gì sao tự nhiên lại xin lỗi em? Anh làm gì sai à?” “Để cho em lo lắng cho anh rồi.” Kha Tử Thích nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng, tình cảm.
La Thiên Nhã nhún vai: “Anh là người nhà của em mà.Chuyện này cứ như là mãi mãi không tìm được chân tướng.
Sự nhiệt tình của cảnh sát cũng vơi dần theo sự kiện thị trưởng ngã ngựa, không có người gây áp lực nên dần lạnh nhạt hơn.Sau khi đi ra khỏi Kha thị, hai người tìm tới một nhà hàng Ý yên tĩnh.
Nhìn giá cả đắt đỏ trên thực đơn, La Thiên Nhã thấy xót ví thay cho Kha Tử Thích.
“Cô gái biết tiết kiệm, lo việc nhà là một cái tốt nhưng em không cần khách sáo với anh.
Dựa theo khẩu vị của em, anh tin rằng em sẽ không ăn tới mức làm anh phá sản.” Thấy cô nghiên cứu thực đơn lâu tới mức mím bờ môi anh đào, hàng lông mày xinh đẹp nhăn lại là Kha Tử Thích biết cô đang suy nghĩ gì nên hào phóng nói như vậy.
Bình luận facebook