Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-237
Chương 237: Hạ vân cẩm cản súng
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hai bảo bối nhỏ đều biết mấy chuyện xấu xa cụ Lạc làm ra để ngăn cản cha mẹ ở bên nhau nên thiện cảm hai nhóc dành cho cụ không có mấy.
Nếu cụ còn muốn tiếp tục hại mami Thiên Nhã thì đừng trách bọn họ đại nghịch bất đạo.
Cụ Lạc chậm rãi đứng lên khỏi ghế thái sư, chống gậy đi tới trước mặt hai bảo bối nhỏ. Từng bước rất có lực.
Cụ quan sát hai bảo bối nhỏ một lượt, đôi mắt hẹp dài híp lại, biểu cảm trên mặt không nhìn ra được vui buồn giận hờn.
Lạc Thần Hi, Thiên Nhã, Lạc Thần Dương và mấy người đứng đó đều đang chờ đợi phản ứng của cụ Lạc. Phòng khách trống vắng yên tĩnh bị bao trùm bởi bầu không khí áp3bách mà lạnh lẽo.
Hai bảo bối nhỏ ngẩng đầu, chớp đôi mắt to tròn nhìn cụ. Muốn bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu vô tội.
Một lát sau, tầm mắt cụ Lạc rời khỏi hai bảo bối nhỏ, cụ chống gậy đi về phía nhà bếp. Cụ đi ngang qua Thiên Nhã nhưng lại không nhìn cô lấy một cái.
“Được, rất tốt.” Giọng nói của cụ chẳng hề háo hức.
Thiên Nhã đi tới bên cạnh hai bảo bối nhỏ theo bản năng. Ban nãy cô thật sự rất sợ cụ Lạc sẽ nổi giận, khiến hai bảo bối nhỏ bị tổn thương.
Lạc Thần Hi cười: “Ông với cháu cần gì phải nói lời có gai như thế.”
Đôi mắt chim ưng sắc bén của cụ Lạc nhìn xung quanh. Cụ quan sát Lạc Thần Hi một lúc,2nở nụ cười không rõ là chân thật hay giả dối: “Cháu nói đúng, hai ông cháu nói chuyện, đâu nhất thiết phải nói những lời có gai. Ông nói thẳng cho các cháu biết là được!” Cụ nói xong, đặt bát xuống. Thiên Nhã cũng đặt bát cơm trong tay mình xuống. Từ đầu cuộc trò chuyện, cô đã rơi vào tình cảnh khó mà xoay chuyển, cô luôn chú ý tới sắc mặt của cụ Lạc. Cụ Lạc cười như này khiến cô rợn hết cả tóc gáy, trực giác nói cho cô biết đây là lúc ngả bài.
Lạc Thần Hi cũng đặt bát cơm xuống: “Ông có lời gì muốn nói cứ nói. Có điều, ông cho phép cháu nói trước vài câu đã. Cháu tin rằng ông biết rất rõ mục đích cháu về2đây ngày hôm nay là gì. Thiên Nhã, Tiểu Bảo và Lăng Lăng đều là người của cháu, là vợ và con cháu. Chẳng mấy chốc cháu sẽ chính thức kết hôn với Thiên Nhã, để cô ấy trở thành vợ cháu một cách danh chính ngôn thuận. Bọn họ là một phần của nhà họ Lạc. Dù trên bất cứ phương diện nào thì cháu cũng muốn thông báo với ông một tiếng.”
Cụ Lạc hừ lạnh: “Thông báo? Ha ha, bây giờ cháu đủ lông đủ cánh rồi nên không để ông già như ông vào mắt đúng không? Ông nói rồi, ông không chấp nhận đứa con gái này làm chủ nhà họ Lạc. Cô La, chẳng lẽ cô đã quên chuyện cô từng đồng ý với tôi?”
Cụ Lạc híp mắt lại đầy lạnh lùng, nhìn9chằm chằm Thiên Nhã.
Lạc Thần Hi nhìn cụ, khoé miệng hơi cong lên. Anh nắm tay Thiên Nhã, một nhà bốn người đi vào, Lạc Thần Dương cũng đi theo.
Người giúp việc bày một bàn ăn thơm phức trong phòng ăn, mọi người ngồi xuống.
Cụ Lạc ngồi xuống ghế ở vị trí chính giữa. Lạc Thần Hi ngồi bên trái, Thiên Nhã và hai bảo bối nhỏ lần lượt ngồi xuống bên cạnh anh. Lạc Thần Dương ngồi bên phải.
“Một thời gian không gặp, ông khoẻ chứ? Trông tinh thần ông có vẻ khá hơn trước.”
Cụ Lạc ngồi ở chính giữa, khoé miệng hơi co rút: “Thì ra trong lòng cháu vẫn còn có ông già này. Đúng là làm mọi người kinh ngạc! Ông đã là một ông già lọm khọm rồi, chỉ sợ không chống4đỡ được bao lâu nữa. Đến lúc đó không phải cháu muốn làm gì thì làm sao?” Cụ nói với giọng đầy châm chọc và trách cứ.
Đôi mắt chim ưng sắc bén của cụ Lạc nhìn xung quanh. Cụ quan sát Lạc Thần Hi một lúc, nở nụ cười không rõ là chân thật hay giả dối: “Cháu nói đúng, hai ông cháu nói chuyện, đâu nhất thiết phải nói những lời có gai. Ông nói thẳng cho các cháu biết là được!” Cụ nói xong, đặt bát xuống. Thiên Nhã cũng đặt bát cơm trong tay mình xuống. Từ đầu cuộc trò chuyện, cô đã rơi vào tình cảnh khó mà xoay chuyển, cô luôn chú ý tới sắc mặt của cụ Lạc. Cụ Lạc cười như này khiến cô rợn hết cả tóc gáy, trực giác nói cho cô biết đây là lúc ngả bài.
Lạc Thần Hi cũng đặt bát cơm xuống: “Ông có lời gì muốn nói cứ nói. Có điều, ông cho phép cháu nói trước vài câu đã. Cháu tin rằng ông biết rất rõ mục đích cháu về đây ngày hôm nay là gì. Thiên Nhã, Tiểu Bảo và Lăng Lăng đều là người của cháu, là vợ và con cháu. Chẳng mấy chốc cháu sẽ chính thức kết hôn với Thiên Nhã, để cô ấy trở thành vợ cháu một cách danh chính ngôn thuận. Bọn họ là một phần của nhà họ Lạc. Dù trên bất cứ phương diện nào thì cháu cũng muốn thông báo với ông một tiếng.”
Cụ Lạc hừ lạnh: “Thông báo? Ha ha, bây giờ cháu đủ lông đủ cánh rồi nên không để ông già như ông vào mắt đúng không? Ông nói rồi, ông không chấp nhận đứa con gái này làm chủ nhà họ Lạc. Cô La, chẳng lẽ cô đã quên chuyện cô từng đồng ý với tôi?”
Cụ Lạc híp mắt lại đầy lạnh lùng, nhìn chằm chằm Thiên Nhã.
Thiên Nhã cúi đầu, không biết nên trả lời thế nào. Đúng vậy, cô đã đồng ý với cụ Lạc sẽ không đến với Lạc Thần Hi. Cô sẽ không bước chân vào nhà họ Lạc. Nhưng, nhưng mà...
“Em đồng ý với ông cái gì?” Lạc Thần Hi quay đầu nhìn Thiên Nhã, hỏi.
“Em...” Thiên Nhã do dự, không biết nói thế nào cho phải.
La Tiểu Bảo tức giận khi thấy mami Thiên Nhã khó xử. Cụ quá đáng thật đấy! Cụ dựa vào cái gì mà nói mami cậu như thế?
Cậu đang định mở miệng giải vây cho Thiên Nhã thì tay Lạc Lăng ở dưới bàn cản cậu lại. Lạc Lăng ra hiệu bằng mắt với La Tiểu Bảo. Vào những lúc này anh không nên nhúng tay vào, không thì mọi chuyện sẽ càng phức tạp hơn. Nói không chừng, cụ Lạc thẹn quá hóa giận, sẽ đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu Thiên Nhã.
Lạc Lăng và La Tiểu Bảo liếc nhìn nhau, sau đó hai cặp mắt to tròn long lanh thi nhau nhìn về phía Lạc Thần Dương ở đối diện.
Lạc Thần Dương đang cúi đầu ăn nhiệt tình, làm như không cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo thì nhận được tín hiệu cầu cứu của hai đứa cháu trai, anh ta ho khan.
“Ôi, đang ăn đừng nói vấn đề phức tạp như thế. Nào, hai đứa cháu bé bỏng của chú, nếm thử thịt heo xào chua ngọt mà dì Hoàng nhà cụ làm đi, ăn siêu ngon.” Anh ta mở miệng khuyên ngăn rồi gặp thịt heo xào chua ngọt vào bát cháu mình, khuôn mặt ngập tràn yêu thương.
“Cảm ơn chú ạ!”
Hai bảo bối nhỏ cười ngọt ngào. La Tiểu Bảo nhanh trí gắp cho cụ Lạc một miếng cá: “Cụ ăn nhiều cá vào ạ, có lợi cho sức khỏe lắm.”
Lạc Lăng rất hiểu chuyện gắp thêm rau cho cụ Lạc: “Cụ ăn cái này cũng bổ lắm.”
Hai bảo bối nhỏ cố gắng hiếu thuận để lay chuyển ông cụ lạnh lùng vô tình, không để cụ làm khó Thiên Nhã nữa. Nếu còn gây khó dễ, chúng sẽ không khách khí nữa!
Sắc mặt lạnh tanh của cụ Lạc dần hòa hoãn hơn khi thấy Lạc Lăng và La Tiểu Bảo tích cực hiếu thảo với mình. Hai bảo bối nhỏ quá ngoan, quá dễ thương, hơn nữa còn là con cháu nhà họ Lạc: “Bé ngoan, các cháu ăn nhiều vào, giờ đang tuổi ăn tuổi lớn.”
Thiên Nhã nhìn hai bảo bối nhỏ bằng ánh mắt cảm kích. May là có hai bảo bối nhỏ trợ giúp. Nếu không, cô không biết phải làm thế nào nữa.
Bầu không khí sau đó được Lạc Thần Dương và hai bảo bối nhỏ làm dịu đi, bữa cơm cứ thế trôi qua.
Ăn xong, Lạc Thần Dương nhận điện thoại nên rời đi. Chỉ có Lạc Thần Hi và cụ Lạc ngồi trong phòng khách nói chuyện liên quan tới Tập đoàn Lạc Thần.
Thiên Nhã đưa hai bảo bối nhỏ ra ngoài vườn hoa chơi.
“Nghe nói cháu giao cho Thần Dương hạng mục hợp tác với SGB.” Cụ Lạc đeo kính gọng vàng, hút xì gà. Cụ phun ra làn khói thuốc như sương mù.
“Đúng thế, để cậu ấy học hỏi chút.” Lạc Thần Hi ngồi vắt chéo hai chân, thoải mái ngồi đối diện cụ Lạc.
“Không ngờ cháu lại bằng lòng dẫn dắt em trai mình.” Giọng cụ Lạc châm biếm.
Lạc Thần Hi cười nhạo: “Lẽ nào ông cho rằng cháu có mục đích khác?”
Dưới gọng kính viền vàng là đôi mắt chim ưng thâm sâu khó lường của cụ Lạc: “Dương Hiên đã bị cháu đuổi khỏi thành phố A. Thần Dương không có quá nhiều uy hiếp đối với cháu, cháu có mục đích gì được.”
Lạc Thần Hi nhìn cụ, cười như không cười: “Đúng thế. Cháu không có mục đích gì.”
Ánh mắt của cụ Lạc rời khỏi anh, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hai bảo bối nhỏ đang nô đùa ngoài vườn hoa. Ánh mắt cụ lóe lên tia lạnh lẽo khi nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy yêu thương của Thiên Nhã.
“Đứa con gái này không thể bước chân vào nhà họ Lạc.”
“Dựa vào cái gì? Cháu muốn cưới cô ấy, không ai có thể ngăn được.” Lạc Thần Hi đã chuẩn bị tốt tâm lý, biết cụ không dễ dàng bỏ qua.
“Dựa vào cái gì à? Dựa vào việc cháu còn gọi ông một tiếng ông.”
Lạc Thần Hi cười lạnh: “Không lẽ ông chưa nhận thua? Việc lần trước, ông đã thua hoàn toàn. Ông giống với Lạc Dương Hiên, thua cuộc rồi.”
Cụ Lạc dập điếu xì gà trong tay, nụ cười cụ âm u lạnh lẽo: “Nếu không phải ông giơ cao đánh khẽ thì cháu nghĩ cháu thật sự có bản lĩnh chạy thoát khỏi mưu kế của Dương Hiên?”
Lạc Thần Hi thấy đây là câu chuyện buồn cười nhất mà mình nghe được: “Ha ha, giơ cao đánh khẽ? Nói tới giơ cao đánh khẽ, không bằng nói tới việc ông dung túng Dương Hiên cấu kết với người ngoài để giết hại cháu. Ông nghĩ cháu không biết sao? Tất cả mọi thứ đều nằm trong bàn tay cháu.”
Biểu cảm của cụ Lạc không thay đổi nhiều. Ông hừ lạnh: “Đừng tưởng rằng cháu có thể mãi mãi nằm được đại cục. Trên thế giới này có rất nhiều chuyện cháu không biết được đâu.”
“Ông có chuyện gì cứ nói, đừng vòng vo. Cháu không có tính kiên nhẫn nhiều như ông.” Anh làm sao có thể đối xử với người sẵn sàng ra tay với cả cháu mình như cụ Lạc như người thân đây?
Có lẽ ông không phải chủ mưu việc đó nhưng là đồng lõa. Bây giờ ông đang có khát vọng chinh phục, lật đổ cháu trai ruột. Bởi vì cháu trai ruột của ông không nghe lời, yêu Thiên Nhã.
Cuộc chiến không tiếng súng giữa hai người bắt đầu.
Cụ Lạc cười lạnh: “Cháu không thấy lạ là sao ông lại ngăn đứa con gái này vào cửa sao?”
“Bởi vì cô ấy không có giá trị lợi dụng đối với ông, với Tập đoàn Lạc Thần.” Lạc Thần Hi gằn từng chữ, sự căm ghét hiện lên trong mắt. Vì xuất thân nghèo khó nên mẹ anh bị cụ Lạc ghét bỏ, ngăn cản việc bà gả vào nhà họ Lạc. Cha anh kiên trì yêu và cưới mẹ anh, kết quả là đắc tội với cụ Lạc. Từ ngày mẹ anh vào cửa, cha anh liền mất đi sự thương yêu và chống đỡ của cụ Lạc.
Cụ Lạc là một người hám lợi. Từ trước tới nay, ông luôn là một ông già máu lạnh, khắp người toàn mùi tiền.
Cụ Lạc nhìn anh bằng ánh mắt âm trầm, khóe miệng hơi nhếch lên mỉm cười đầy quỷ dị. Nó khiến Lạc Thần Hi thấy chói mắt.
Cụ Lạc chống gậy đứng lên, bước từng bước vững vàng đi tới trước cửa sổ sát đất. Cụ nheo mắt lại nhìn gò má Thiên Nhã: “Xuất thân của cô ta thấp y hệt mẹ cháu.” Giọng nói nghe rõ vẻ xem thường.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nếu cụ còn muốn tiếp tục hại mami Thiên Nhã thì đừng trách bọn họ đại nghịch bất đạo.
Cụ Lạc chậm rãi đứng lên khỏi ghế thái sư, chống gậy đi tới trước mặt hai bảo bối nhỏ. Từng bước rất có lực.
Cụ quan sát hai bảo bối nhỏ một lượt, đôi mắt hẹp dài híp lại, biểu cảm trên mặt không nhìn ra được vui buồn giận hờn.
Lạc Thần Hi, Thiên Nhã, Lạc Thần Dương và mấy người đứng đó đều đang chờ đợi phản ứng của cụ Lạc. Phòng khách trống vắng yên tĩnh bị bao trùm bởi bầu không khí áp3bách mà lạnh lẽo.
Hai bảo bối nhỏ ngẩng đầu, chớp đôi mắt to tròn nhìn cụ. Muốn bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu vô tội.
Một lát sau, tầm mắt cụ Lạc rời khỏi hai bảo bối nhỏ, cụ chống gậy đi về phía nhà bếp. Cụ đi ngang qua Thiên Nhã nhưng lại không nhìn cô lấy một cái.
“Được, rất tốt.” Giọng nói của cụ chẳng hề háo hức.
Thiên Nhã đi tới bên cạnh hai bảo bối nhỏ theo bản năng. Ban nãy cô thật sự rất sợ cụ Lạc sẽ nổi giận, khiến hai bảo bối nhỏ bị tổn thương.
Lạc Thần Hi cười: “Ông với cháu cần gì phải nói lời có gai như thế.”
Đôi mắt chim ưng sắc bén của cụ Lạc nhìn xung quanh. Cụ quan sát Lạc Thần Hi một lúc,2nở nụ cười không rõ là chân thật hay giả dối: “Cháu nói đúng, hai ông cháu nói chuyện, đâu nhất thiết phải nói những lời có gai. Ông nói thẳng cho các cháu biết là được!” Cụ nói xong, đặt bát xuống. Thiên Nhã cũng đặt bát cơm trong tay mình xuống. Từ đầu cuộc trò chuyện, cô đã rơi vào tình cảnh khó mà xoay chuyển, cô luôn chú ý tới sắc mặt của cụ Lạc. Cụ Lạc cười như này khiến cô rợn hết cả tóc gáy, trực giác nói cho cô biết đây là lúc ngả bài.
Lạc Thần Hi cũng đặt bát cơm xuống: “Ông có lời gì muốn nói cứ nói. Có điều, ông cho phép cháu nói trước vài câu đã. Cháu tin rằng ông biết rất rõ mục đích cháu về2đây ngày hôm nay là gì. Thiên Nhã, Tiểu Bảo và Lăng Lăng đều là người của cháu, là vợ và con cháu. Chẳng mấy chốc cháu sẽ chính thức kết hôn với Thiên Nhã, để cô ấy trở thành vợ cháu một cách danh chính ngôn thuận. Bọn họ là một phần của nhà họ Lạc. Dù trên bất cứ phương diện nào thì cháu cũng muốn thông báo với ông một tiếng.”
Cụ Lạc hừ lạnh: “Thông báo? Ha ha, bây giờ cháu đủ lông đủ cánh rồi nên không để ông già như ông vào mắt đúng không? Ông nói rồi, ông không chấp nhận đứa con gái này làm chủ nhà họ Lạc. Cô La, chẳng lẽ cô đã quên chuyện cô từng đồng ý với tôi?”
Cụ Lạc híp mắt lại đầy lạnh lùng, nhìn9chằm chằm Thiên Nhã.
Lạc Thần Hi nhìn cụ, khoé miệng hơi cong lên. Anh nắm tay Thiên Nhã, một nhà bốn người đi vào, Lạc Thần Dương cũng đi theo.
Người giúp việc bày một bàn ăn thơm phức trong phòng ăn, mọi người ngồi xuống.
Cụ Lạc ngồi xuống ghế ở vị trí chính giữa. Lạc Thần Hi ngồi bên trái, Thiên Nhã và hai bảo bối nhỏ lần lượt ngồi xuống bên cạnh anh. Lạc Thần Dương ngồi bên phải.
“Một thời gian không gặp, ông khoẻ chứ? Trông tinh thần ông có vẻ khá hơn trước.”
Cụ Lạc ngồi ở chính giữa, khoé miệng hơi co rút: “Thì ra trong lòng cháu vẫn còn có ông già này. Đúng là làm mọi người kinh ngạc! Ông đã là một ông già lọm khọm rồi, chỉ sợ không chống4đỡ được bao lâu nữa. Đến lúc đó không phải cháu muốn làm gì thì làm sao?” Cụ nói với giọng đầy châm chọc và trách cứ.
Đôi mắt chim ưng sắc bén của cụ Lạc nhìn xung quanh. Cụ quan sát Lạc Thần Hi một lúc, nở nụ cười không rõ là chân thật hay giả dối: “Cháu nói đúng, hai ông cháu nói chuyện, đâu nhất thiết phải nói những lời có gai. Ông nói thẳng cho các cháu biết là được!” Cụ nói xong, đặt bát xuống. Thiên Nhã cũng đặt bát cơm trong tay mình xuống. Từ đầu cuộc trò chuyện, cô đã rơi vào tình cảnh khó mà xoay chuyển, cô luôn chú ý tới sắc mặt của cụ Lạc. Cụ Lạc cười như này khiến cô rợn hết cả tóc gáy, trực giác nói cho cô biết đây là lúc ngả bài.
Lạc Thần Hi cũng đặt bát cơm xuống: “Ông có lời gì muốn nói cứ nói. Có điều, ông cho phép cháu nói trước vài câu đã. Cháu tin rằng ông biết rất rõ mục đích cháu về đây ngày hôm nay là gì. Thiên Nhã, Tiểu Bảo và Lăng Lăng đều là người của cháu, là vợ và con cháu. Chẳng mấy chốc cháu sẽ chính thức kết hôn với Thiên Nhã, để cô ấy trở thành vợ cháu một cách danh chính ngôn thuận. Bọn họ là một phần của nhà họ Lạc. Dù trên bất cứ phương diện nào thì cháu cũng muốn thông báo với ông một tiếng.”
Cụ Lạc hừ lạnh: “Thông báo? Ha ha, bây giờ cháu đủ lông đủ cánh rồi nên không để ông già như ông vào mắt đúng không? Ông nói rồi, ông không chấp nhận đứa con gái này làm chủ nhà họ Lạc. Cô La, chẳng lẽ cô đã quên chuyện cô từng đồng ý với tôi?”
Cụ Lạc híp mắt lại đầy lạnh lùng, nhìn chằm chằm Thiên Nhã.
Thiên Nhã cúi đầu, không biết nên trả lời thế nào. Đúng vậy, cô đã đồng ý với cụ Lạc sẽ không đến với Lạc Thần Hi. Cô sẽ không bước chân vào nhà họ Lạc. Nhưng, nhưng mà...
“Em đồng ý với ông cái gì?” Lạc Thần Hi quay đầu nhìn Thiên Nhã, hỏi.
“Em...” Thiên Nhã do dự, không biết nói thế nào cho phải.
La Tiểu Bảo tức giận khi thấy mami Thiên Nhã khó xử. Cụ quá đáng thật đấy! Cụ dựa vào cái gì mà nói mami cậu như thế?
Cậu đang định mở miệng giải vây cho Thiên Nhã thì tay Lạc Lăng ở dưới bàn cản cậu lại. Lạc Lăng ra hiệu bằng mắt với La Tiểu Bảo. Vào những lúc này anh không nên nhúng tay vào, không thì mọi chuyện sẽ càng phức tạp hơn. Nói không chừng, cụ Lạc thẹn quá hóa giận, sẽ đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu Thiên Nhã.
Lạc Lăng và La Tiểu Bảo liếc nhìn nhau, sau đó hai cặp mắt to tròn long lanh thi nhau nhìn về phía Lạc Thần Dương ở đối diện.
Lạc Thần Dương đang cúi đầu ăn nhiệt tình, làm như không cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo thì nhận được tín hiệu cầu cứu của hai đứa cháu trai, anh ta ho khan.
“Ôi, đang ăn đừng nói vấn đề phức tạp như thế. Nào, hai đứa cháu bé bỏng của chú, nếm thử thịt heo xào chua ngọt mà dì Hoàng nhà cụ làm đi, ăn siêu ngon.” Anh ta mở miệng khuyên ngăn rồi gặp thịt heo xào chua ngọt vào bát cháu mình, khuôn mặt ngập tràn yêu thương.
“Cảm ơn chú ạ!”
Hai bảo bối nhỏ cười ngọt ngào. La Tiểu Bảo nhanh trí gắp cho cụ Lạc một miếng cá: “Cụ ăn nhiều cá vào ạ, có lợi cho sức khỏe lắm.”
Lạc Lăng rất hiểu chuyện gắp thêm rau cho cụ Lạc: “Cụ ăn cái này cũng bổ lắm.”
Hai bảo bối nhỏ cố gắng hiếu thuận để lay chuyển ông cụ lạnh lùng vô tình, không để cụ làm khó Thiên Nhã nữa. Nếu còn gây khó dễ, chúng sẽ không khách khí nữa!
Sắc mặt lạnh tanh của cụ Lạc dần hòa hoãn hơn khi thấy Lạc Lăng và La Tiểu Bảo tích cực hiếu thảo với mình. Hai bảo bối nhỏ quá ngoan, quá dễ thương, hơn nữa còn là con cháu nhà họ Lạc: “Bé ngoan, các cháu ăn nhiều vào, giờ đang tuổi ăn tuổi lớn.”
Thiên Nhã nhìn hai bảo bối nhỏ bằng ánh mắt cảm kích. May là có hai bảo bối nhỏ trợ giúp. Nếu không, cô không biết phải làm thế nào nữa.
Bầu không khí sau đó được Lạc Thần Dương và hai bảo bối nhỏ làm dịu đi, bữa cơm cứ thế trôi qua.
Ăn xong, Lạc Thần Dương nhận điện thoại nên rời đi. Chỉ có Lạc Thần Hi và cụ Lạc ngồi trong phòng khách nói chuyện liên quan tới Tập đoàn Lạc Thần.
Thiên Nhã đưa hai bảo bối nhỏ ra ngoài vườn hoa chơi.
“Nghe nói cháu giao cho Thần Dương hạng mục hợp tác với SGB.” Cụ Lạc đeo kính gọng vàng, hút xì gà. Cụ phun ra làn khói thuốc như sương mù.
“Đúng thế, để cậu ấy học hỏi chút.” Lạc Thần Hi ngồi vắt chéo hai chân, thoải mái ngồi đối diện cụ Lạc.
“Không ngờ cháu lại bằng lòng dẫn dắt em trai mình.” Giọng cụ Lạc châm biếm.
Lạc Thần Hi cười nhạo: “Lẽ nào ông cho rằng cháu có mục đích khác?”
Dưới gọng kính viền vàng là đôi mắt chim ưng thâm sâu khó lường của cụ Lạc: “Dương Hiên đã bị cháu đuổi khỏi thành phố A. Thần Dương không có quá nhiều uy hiếp đối với cháu, cháu có mục đích gì được.”
Lạc Thần Hi nhìn cụ, cười như không cười: “Đúng thế. Cháu không có mục đích gì.”
Ánh mắt của cụ Lạc rời khỏi anh, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hai bảo bối nhỏ đang nô đùa ngoài vườn hoa. Ánh mắt cụ lóe lên tia lạnh lẽo khi nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy yêu thương của Thiên Nhã.
“Đứa con gái này không thể bước chân vào nhà họ Lạc.”
“Dựa vào cái gì? Cháu muốn cưới cô ấy, không ai có thể ngăn được.” Lạc Thần Hi đã chuẩn bị tốt tâm lý, biết cụ không dễ dàng bỏ qua.
“Dựa vào cái gì à? Dựa vào việc cháu còn gọi ông một tiếng ông.”
Lạc Thần Hi cười lạnh: “Không lẽ ông chưa nhận thua? Việc lần trước, ông đã thua hoàn toàn. Ông giống với Lạc Dương Hiên, thua cuộc rồi.”
Cụ Lạc dập điếu xì gà trong tay, nụ cười cụ âm u lạnh lẽo: “Nếu không phải ông giơ cao đánh khẽ thì cháu nghĩ cháu thật sự có bản lĩnh chạy thoát khỏi mưu kế của Dương Hiên?”
Lạc Thần Hi thấy đây là câu chuyện buồn cười nhất mà mình nghe được: “Ha ha, giơ cao đánh khẽ? Nói tới giơ cao đánh khẽ, không bằng nói tới việc ông dung túng Dương Hiên cấu kết với người ngoài để giết hại cháu. Ông nghĩ cháu không biết sao? Tất cả mọi thứ đều nằm trong bàn tay cháu.”
Biểu cảm của cụ Lạc không thay đổi nhiều. Ông hừ lạnh: “Đừng tưởng rằng cháu có thể mãi mãi nằm được đại cục. Trên thế giới này có rất nhiều chuyện cháu không biết được đâu.”
“Ông có chuyện gì cứ nói, đừng vòng vo. Cháu không có tính kiên nhẫn nhiều như ông.” Anh làm sao có thể đối xử với người sẵn sàng ra tay với cả cháu mình như cụ Lạc như người thân đây?
Có lẽ ông không phải chủ mưu việc đó nhưng là đồng lõa. Bây giờ ông đang có khát vọng chinh phục, lật đổ cháu trai ruột. Bởi vì cháu trai ruột của ông không nghe lời, yêu Thiên Nhã.
Cuộc chiến không tiếng súng giữa hai người bắt đầu.
Cụ Lạc cười lạnh: “Cháu không thấy lạ là sao ông lại ngăn đứa con gái này vào cửa sao?”
“Bởi vì cô ấy không có giá trị lợi dụng đối với ông, với Tập đoàn Lạc Thần.” Lạc Thần Hi gằn từng chữ, sự căm ghét hiện lên trong mắt. Vì xuất thân nghèo khó nên mẹ anh bị cụ Lạc ghét bỏ, ngăn cản việc bà gả vào nhà họ Lạc. Cha anh kiên trì yêu và cưới mẹ anh, kết quả là đắc tội với cụ Lạc. Từ ngày mẹ anh vào cửa, cha anh liền mất đi sự thương yêu và chống đỡ của cụ Lạc.
Cụ Lạc là một người hám lợi. Từ trước tới nay, ông luôn là một ông già máu lạnh, khắp người toàn mùi tiền.
Cụ Lạc nhìn anh bằng ánh mắt âm trầm, khóe miệng hơi nhếch lên mỉm cười đầy quỷ dị. Nó khiến Lạc Thần Hi thấy chói mắt.
Cụ Lạc chống gậy đứng lên, bước từng bước vững vàng đi tới trước cửa sổ sát đất. Cụ nheo mắt lại nhìn gò má Thiên Nhã: “Xuất thân của cô ta thấp y hệt mẹ cháu.” Giọng nói nghe rõ vẻ xem thường.