Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1437
Chương 1437: Anh Ta Ưu Tú Như Vậy Nhưng Em Vẫn Chọn Anh.
CHƯƠNG 1437: ANH TA ƯU TÚ NHƯ VẬY NHƯNG EM VẪN CHỌN ANH.
Bốn giờ chiều.
Mục Uyển liếc nhìn điện thoại theo bản năng, cô do dự có nên gọi cho Hình Thiên một cuộc hay không.
Không gọi thì lại thấy áy náy về lễ tiết.
Nếu gọi thì cô vẫn cảm thấy có chút chột dạ, hơn nữa quan trọng là cô cũng không có gì để nói.
Trong khi cô còn đang do dự thì chuông điện thoại đột nhiên reo lên, là Hạng Thịnh Duật gọi đến.
Cô trấn tĩnh lại bản thân mình rồi nhấc máy lên nghe.
“Hình Thiên đến nước M rồi, có liên lạc với em không?” Hạng Thịnh Duật trực tiếp hỏi.
“Ừm, có gọi rồi, em đã kêu người đi đón tiếp, anh ta đến đây chắc là để đấu thầu, anh thấy sao?” Mục Uyển hỏi.
“Với thế lực của anh ta thì quả thực có thể mang lại cho anh ta một phần, anh chỉ giải quyết một cách công bằng thôi. Anh ta không hẹn gặp riêng em đó chứ?” Hạng Thịnh Duật hỏi, nửa vế sau của anh mang theo một ngữ khí chua chát, rất kỳ lạ.
“Anh ta sắp phải liên hôn với Hoa Nhiên rồi, em gặp riêng với anh ta thì không thích hợp lắm, anh ta là một người hiểu chuyện lại là một người rất lý trí, anh ta sẽ không làm mấy chuyện đó đâu. Nhưng mà tối nay sẽ gặp nhau ở bữa tiệc, cho nên em nghĩ có nên mời Hoa Nhiên đến hay không?” Mục Uyển cất giọng một cách suy tư.
“Có thể mời đến mà, sau này anh ta chính là em rể của anh rồi, còn phải kêu anh một tiếng anh rể nữa, nghĩ mà thấy sướng.” Khoé môi Hạng Thịnh Duật sẽ nhếch lên.
Sao Mục Uyển lại không cảm thấy sướng chút nào, hơn nữa lại thấy kì kì.
“Anh làm xong hết chuyện rồi sao?” Mục Uyển hỏi.
“Chưa, anh nhận được tin tức nên gọi em hỏi thử. Anh ta không còn ý đồ gì với em đó chứ, chuyện này đang được cả thế giới nhìn chằm chằm vào đó, chuyện tay bốn này của chúng ta có khi cũng đủ để cho người đời sau viết ra một loạt tiểu thuyết rồi.” Hạng Thịnh Duật thử thăm dò hỏi.
Mục Uyển thở dài, rốt cuộc là Hạng Thịnh Duật không yên tâm về cô đến cỡ nào vậy hả.
“Anh ta là một người hiểu chuyện, cũng là người có lý trí, anh nhìn anh ta xử lý mối quan hệ của anh ta với Bạch Nguyệt như thế nào thì sẽ hiểu thôi, anh lo lắng dư thừa quá rồi đó, hơn nữa không cần đặt tâm tư của mình vào anh ta nữa đâu, em đã không đặt nữa rồi còn anh đặt làm gì chứ?” Mục Uyển không lạnh không nhạt nói.
Hạng Thịnh Duật nhướng mày, trong mắt anh loé lên một tia vui mừng: “Em thật sự là không nghĩ đến anh ta nữa sao? Vậy sao em lại tức giận?”
“Có một chuyện à mà anh nói đến N lần, cho dù có là một chuyện cười đi nữa mà anh cứ phải nghe đi nghe lại đến 10 lần, anh cũng sẽ cảm thấy phiền thôi, không phải sao?” Mục Uyển hỏi ngược lại.
Hạng Thịnh Duật gật đầu: “Vậy thì đó là anh đang quan tâm em mà không phải sao?”
“Nếu như có một người phụ nữ quan tâm đến anh, lúc nào cũng hỏi coi anh đang ở đâu? Anh đi đâu rồi? Anh vừa mới làm gì? Có phải anh đang ở với ai đó không? Có phải anh thích người abcde gì đó không, anh có thấy phiền không hả?” Mục Uyển lại hỏi lại lần nữa.
“Cũng đâu chắc, nếu như người phụ nữ đó là em thì anh sẽ không thấy phiền, còn cảm thấy rất ngọt ngào nữa kìa, vì điều này chứng minh em thích anh. Nhưng mà nếu như người phụ nữ này là một người khác ngoài em, thì em nghĩ anh sẽ cho cô ta cơ hội để hỏi mấy câu này sao?” Hạng Thịnh Duật kiêu ngạo nói, hàng lông mày của người đàn ông lúc này đang nhướng lên.
Mục Uyển cũng không biết là nên tức giận hay là cảm thấy ngọt ngào nữa, dù sao, cô cũng vừa cảm thấy buồn cười mà cũng cảm thấy không nên cười, làm như vậy không phải là sẽ làm tăng thêm sĩ khí để anh ấy nói xằng nói bậy nữa sao?
“Được rồi, em nói không lại anh, lát nữa em phải tới Hoàng Cung để kiểm tra bài trí một lần nữa, sau đó sẽ gặp mặt với Hoa Nhiên và Hoa Cẩm Vinh nữa.”
“Em không trang điểm thay quần áo à?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Bây giờ còn sớm mà, bữa tiệc 7 giờ lận, 6 giờ em đi trang điểm thay đồ vẫn kịp mà.” Mục Uyển đáp.
Hạng Thịnh Duật cau mày: “Bây giờ em tới Hoàng Cung sẽ gặp Hình Thiên sao?”
Mục Uyển chỉ đành thở dài: “Vâng, anh ta sau này sẽ là em rể của em, sẽ phải gặp nhau thường xuyên, cũng giống như là Lục Bác Lâm trước đây vậy, anh ta là dượng của em, em cũng phải gặp anh ta thường xuyên vậy, anh cảm thấy em có còn thích Lục Bác Lâm không?”
“Vậy thì đâu có giống, Lục Bác lâm xấu xa đến mức không còn chỗ để xấu hơn, anh ta còn tổn thương em, phản bội em, nhưng Hình Thiên…thật ra…” Hạng Thịnh Duật muốn nói gì đó nhưng lại ngừng: “Anh ta còn rất ưu tú, rất đẹp trai, một trời một vực với Lục Bác Lâm luôn. Hơn nữa anh ta còn…” si tình với em nữa.
Năm chữ sau cùng, Hạng Thịnh Duật không có nói ra.
Mà là nói cái khác: “Tuổi tác anh ta lớn như vậy, còn rất trưởng thành nữa, nếu như anh ta mà sinh con sớm một chút thì có khi con của anh ta đã lớn bằng em luôn rồi.”
Nghe thấy anh để ý đến Hình Thiên thì Mục Uyển lại có chút bực bội khó chịu, cái cảm giác đó giống như là que diêm vậy, chỉ cần quẹt một chút thôi là lửa đã dâng lên rồi.
Giống như là cô cũng rất là nhạy cảm với câu hỏi này vậy.
Nhưng mà nghe đến nửa vế sau của anh là ngọn lửa nhạy cảm đó của cô đột nhiên tan biến, cô cười phụt một tiếng.
“Vậy chẳng lẽ anh ta mới có chút xíu tuổi mà đã sinh con rồi sao, cho nên mới có con lớn bằng em.” Mục Uyển thổ tào nói.
“Em không đọc báo à, có một bài rất nổi tiếng đó, một cậu bé nam 12 tuổi mà đã có thể làm cô giáo mang thai rồi, cô giáo đó còn phải ngồi tù 7 năm, sinh con trong tù luôn đó. Có phải tri thức đã làm hạn chế trí tưởng tượng của em rồi không? Khoa học có nói, yếu tố khiến phụ nữ mang thai chỉ cần thoả mãn là được rồi.” Hạng Thịnh Duật một mặt nghiêm túc nói.
“Được rồi, được rồi, em nói không lại anh. Vậy nha, em phải đi tới hiện trường kiểm tra đây, nếu không lát nữa sẽ không kịp mất.” Mục Uyển nói rồi chuẩn bị cúp điện thoại.
“Này.” Hạng Thịnh Duật gọi: “Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh mà?”
Não cô nhất thời không nhớ ra Hạng Thịnh Duật đã hỏi câu gì, nên tự giác hỏi lại: “Câu hỏi gì?”
Hạng Thịnh Duật có hơi bực bội, hơn nữa còn có chút uỷ khuất: “Nếu em tới Hoàng Cung có phải sẽ gặp Hình Thiên không?”
“Cũng không chắc, em cũng không biết nữa, có thể sẽ gặp mà cũng có thể không gặp. Không đúng, đối với em mà nói thì có gặp hay không cũng không quan trọng, không nên nhắc lại quá khứ, cũng không sợ tương lai mà. Nhưng mà, nếu như có gặp thì anh ta đối với em mà nói cũng chỉ là một người em rể mà thôi, em sẽ tuân thủ nghi thức và cách cư xử hợp lý có chừng mực. Không phải vừa nãy anh cũng nói rồi sao, tuổi của anh ta lớn hơn chúng ta, trưởng thành hơn chúng ta, nên đương nhiên anh ta sẽ càng biết chừng mực hơn rồi.” Mục Uyển nghiêm túc đáp.
Cô cũng biết bản thân mình nên làm gì rồi.
“Em đánh giá anh ta cao quá nhỉ.” Trong lòng Hạng Thịnh Duật vẫn cảm thấy khó chịu, anh không thích người phụ nữ của mình nói người đàn ông khác tốt.
Mục Uyển thầm thở dài trong lòng.
Cô thuận theo lời anh nói mà, không lẽ cô cũng sai sao.
Được rồi, như trước đây Barney nói với cô, có lúc xử lý tâm trạng còn có hiệu quả hơn là xử lý sự việc nữa.
“Em đánh giá anh ta cao như vậy nhưng cuối cùng em vẫn chọn anh, anh có muốn nghe lời đánh giá của em về anh không?” Mục Uyển hỏi lại.
Hạng Thịnh Duật nhướng mày, tâm tình anh lúc này đã tốt hơn một chút, trong ánh mắt cũng tràn ngập một màu vui sướng: “Được, em nói đi.”
“Trẻ con!” Mục Uyển thốt lên lời đánh giá này trước, sau đó ngữ khí mới ôn hoà lại: “Anh có dũng có mưu, rất là quan tâm em, rất là chăm sóc em, đa mưu túc trí, giỏi bày mưu lập kế. Như anh nói đó, Hình Thiên lớn tuổi hơn chúng ta cho nên anh ta rất là trưởng thành, em nghe nói lúc anh ta còn trẻ cũng vô cùng kiêu ngạo, hơn nữa còn không hề khiêm tốn chút nào. Em tin là những năm sau nữa anh sẽ thành thục và trưởng thành hơn anh ta nhiều.”