Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-197
CHƯƠNG 197: MỜI DÌ TRIỆU LÀM MẪU
Hiện tại dì Triệu đang rất cần tiền.
Nhưng nến bản thân bỗng nhiên tổ chức hoạt động từ thiện thì dì Triệu sẽ từ chối.
Nếu dì ấy là loại người thích nhận tiền từ thiện của người khác thì đã không ngất trong phòng thay đồ vì đói.
Nhưng nếu mới dì Triệu làm người mẫu, thì có thể thuận lợi giúp dì ấy rồi!
Tống Thanh liền tặng cho Lưu Nghĩa một like!
Chủ ý này thật hay!
Sau khi thương lượng xong, hai người lập tức quay người ngồi xuống cạnh dì Triệu.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa nhìn nhau rồi quyết định Tống Thanh là người nói ra.
Không còn cách nào khác, bề ngoài của Lưu Nghĩa quá nam tính, không đủ ôn nhu như nước, không đủ đả động lòng người mà!
Tống Thanh thì khác, tuổi của cô ngang với tuổi của con dì Triệu, hơn nữa còn xinh đẹp ôn nhu, được các bậc phụ huynh yêu thích.
Tống Thanh hắng giọng nói: “Dì Triệu, có chuyện này cháu muốn nhờ dì chút?”
Dì Triệu nghe vậy liền đáp lại: “Có chuyện gì? Nếu làm được gì, dì nhất định sẽ không từ chối! Nhưng nếu là chuyện khác thì...”
Dì Triệu khó xử nhìn Tống Thanh: “Cháu cũng biết, ta không có tiền, cũng không có bản lĩnh.”
“Không không không, không phải vậy.” Tống Thanh vội xua tay nói: “Là thế này, chúng cháu có cuộc thi, cần một người mẫu. Người mẫu này nhất thiết phải là một bà mẹ. Nhưng trong lúc thi đấu như vậy, chúng cháu không thể liên lạc về nhà, chúng cháu cũng không tìm được mẹ mình đến giúp! Có thể nhờ dì, cho chúng cháu được thiết kế theo hình tượng của dì, cứ coi như... coi như con gái dì ở trên trời đã nhờ chúng cháu chăm sóc dì mấy ngày đi! Để thể hiện thành ý, chúng cháu sẽ trả dì tiền công, được không?”
Dì Triệu không ngờ trên đời có chuyện tốt như vậy, ngây người nửa ngày: “Cháu nói thật ư?” Chỉ cần làm người mẫu thôi, cháu sẽ cho tôi tiền?”
Tống Thanh cười gật đầu: “Vâng ạ, đúng là như vậy!”
Lưu Nghĩa tiếp tục giải thích: “Đây là dì lao động mà kiếm được, dì lấy là điều đương nhiên.”
Có câu nói của Lưu Nghĩa, dì Triệu mới ngại ngùng nói: “Được thì được, nhưng tôi còn công việc ở khách sạn.”
Tống Thanh nghĩ rồi nói: “Chuyện này, để cháu xử lý.”
“Vậy thì được, chỉ cần bên khách sạn đồng ý, tôi không có ý kiến!” Dì Triệu lập tức trả lời.
Được dì Triệu đồng ý, Tống Thanh và Lưu Nghĩa rất vui.
Sau khi tạm biệt dì Triệu, Tống Thanh và Lưu Nghĩa liền báo tin vui này cho các thành viên trong nhóm.
Các thành viên đều rất vui mừng, thể hiện bằng cách quyên tiền để dì Triệu tìm tên gian ác kia!
Bây giờ thiên thời địa lợi đều đầy đủ, tiếp theo chỉ cần tiến hành thôi!
Đợi đã!
Còn thiếu một cái nhân hòa!
Tống Thanh đột nhiên do dự, mình có nên nhờ Hà Nhật Dương giúp không nhỉ?
Chỉ cần Hà Nhật Dương nói một câu, không những thả người, có khi người bên khách sạn còn dâng người lên tận nơi ấy chứ.
Nhưng thật sự cần tìm hắn sao?
Đúng rồi, lúc ăn cơm tối, Hà Nhật Dương nói hắn đang ở phòng tổng thống trên tầng cao nhất.
Rốt cuộc mình có nên đến nhờ hắn không nhỉ?
Tống Thanh bỗng chìm trong do dự.
Vừa phải lấy được thắng lợi, vừa phải khổ sở giành lấy tình yêu và hôn nhân.
Tống Thanh bỗng không biết nên làm sao.
Nếu tìm đến cửa phòng của Hà Nhật Dương, có phải sẽ thể hiện bản thân đã thỏa hiệp với hắn không?
Nhưng nếu không tìm Hà Nhật Dương, nếu nhóm khác giúp được dì Triệu thì cô và các đồng đội sẽ bị loại mất!
Hai kết quả này đều không phải điều bản thân muốn!
Thật khó nghĩ quá đi.
Đúng lúc Tống Thanh đang rối rắm, Lý Xuân liền đến gõ của phòng.
Lúc nhìn thấy Lý Xuân, Tống Thanh bỗng ngẩn người: “Lý Xuân?”
Lý Xuân cười gật đầu chào: “Mợ hai.”
Tống Thanh khẽ than một tiếng: “Không phải đã nói với cậu ở bên ngoài đừng gọi tôi như vậy rồi sao. Có khi tôi sắp không còn là tổng giám đốc phu nhân của Tập đoàn Hà thị nữa rồi.”
Lý Xuân không tiếp lời, ngược lại nói với Tống Thanh: “Tổng giám đốc dặn tôi nói với cô một tiếng, chuyện người dọn vệ sinh ở hồ bơi anh ấy đã dặn dò xong rồi. Tổng giám đốc nói, cô không cần lo, dù cô có đi tìm anh ấy hay không thì anh ấy cũng không bận tâm đâu. Ngoài ra tổng giám đốc còn kêu tôi nói với cô, anh ấy sẽ chờ cô ở vòng chung kết.”
Tống Thanh đứng ngẩn người tại chỗ.
Tin tức Lý Xuân đem đến giống như cơn mưa rào xóa tan hết những lỗi lo trong lòng Tống Thanh.
Nhưng lời của Lý Xuân lại khiến đáy lòng cô càng thêm phức tạp.
Hà Nhật Dương luôn quan tâm cô, cô làm gì hắn đều biết hết.
Thậm chí hắn còn đoán được suy nghĩ của cô, kêu Lý Xuân đến thông báo với cô.
Hà Nhật Dương, sao anh phải khổ vậy? Sao anh phải làm vậy?
“Nếu cô không có gì dặn dò thì tôi xin phép về làm việc!” Lý Xuân cúi đầu nói.
“Đợi đã.” Tống Thanh đột nhiên gọi Lý Xuân lại: “Hà Nhật Dương, anh ấy... anh ấy ở phòng nào?”
Lý Xuân mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt Tống Thanh: “Cuối cùng bên phải.”
Tống Thanh gật đầu: “Cảm ơn.”
Tiễn Lý Xuân đi, Tống Thanh hít thở sâu.
Được rồi, vẫn là nên đi thôi.
Dù chỉ đi để nói một tiếng cảm ơn.
Bản thân vẫn luôn là người ân oán rõ ràng.
Chịu ơn người ta thì nên đi nói cảm ơn một tiếng.
Tống Thanh quay người ra khỏi phòng, đi thang máy lên tầng cao nhất.
Đứng trước cửa phòng, Tống Thanh do dự rất lâu mới đưa tay lên gõ cửa.
Cửa phòng lập tức mở ra.
Tống Thanh ngẩng đầu liền thấy Hà Nhật Dương đang quấn khăm tắm lau tóc. Mái tóc ngắn bị hắn lau loạn lên cũng tỏa ra sức hấp dẫn khác thường.
“Thanh Thanh?” Hà Nhật Dương kinh ngạc kêu lên, liền tránh đường: “Vào rồi nói.”
Tống Thanh đi theo vào trong, nhìn bóng lương săn chắc của Hà Nhật Dương, đôi mắt chyển động, thật là quyến rũ mà.
“Em chờ anh chút, anh đi mặc đồ.” Hà Nhật Dương giải thích nói: “Vừa tắm xong.”
Tống Thanh đang định nói không sao, không cần thay đồ. Nhưng khi nghĩ đến Hà Nhật Dương đã làm ra chuyện đó cùng Thôi Nguyệt Lam trong khách sạn, hắn đã không còn thuộc về cô nữa.
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, trái tim cô liền đau như bị vật nhọn đâm.
Đúng vậy, hắn không còn thuộc về cô nữa rồi.
Hà Nhật Dương luôn ôn nhu, luôn quan tâm, luôn bảo vệ cô đã không còn thuộc về cô nữa rồi.
Hôm nay cô đến cảm ơn hắn.
Không có gì khác.
Tống Thanh khẽ quay người, đi đến trước cửa sổ nhìn bóng đêm bất tận bên ngoài cửa kính.
Thật đẹp, thật yên bình quá!
Tống Thanh ngẩng đầu, nhìn thấy thân ảnh của Hà Nhật Dương đang đứng phía sau trên kính.
Dù chỉ là cái bóng thôi cũng đủ khiến tất cả phụ nữ trên thế giới này điên cuồng vì hắn.
“Muốn uống gì không?” Hà Nhật Dương nhìn bóng của Tống Thanh trên cửa, khẽ mở miệng hỏi.
Mắt phượng thâm trầm, giấu đi bao thâm tình, cũng giấu đi bao sự bất lực.
Tống Thanh nhìn bóng người in trên cửa sổ, cười khổ nói: “Không cần đâu, em đến nói một câu cảm ơn anh. Thời gian không còn sớm nữa, anh nghỉ sớm đi...”
“Chỗ anh có chai rượu trái cây thượng hạng, rất ít men, không ảnh hưởng đến giấc ngủ đâu, muốn uống không?” Hà Nhật Dương đột nhiên ngắt lời Tống Thanh.
Tống Thanh nhìn vào tôi mắt đầy khát vọng của hắn, bỗng nhiên trái tim mềm ra.
Tống Thanh bất giác gật đầu.
Khi nhìn thấy sự vui vẻ trong đáy mắt Hà Nhật Dương, cô mới hiểu ra bản thân vừa làm chuyện gì.
Tống Thanh hoảng loạn quay người lại, Hà Nhật Dương đã dời mắt đi.
Đáy lòng Tống Thanh như trút được gánh nặng.
May mà hắn không phát hiện ra sự bối rối của cô.
Hà Nhật Dương nhanh chóng đem một chai rượu tới, rót hai ly rồi đi về phía Tống Thanh.
Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Tống Thanh cũng đã khôi phục như thường.
Cô đưa tay nhận lấy ly rượu Hà Nhật Dương đưa cho, nếm thử một ngụm đi: “Ừm, đúng là rất ngon.”
“Đoán được em sẽ thích nên anh đã cố ý để lại đó.” Hà Nhật Dương khẽ nói.
Ngón tay cầm ly rượu của Tống Thanh bỗng nắm chặt lại.
Cô lo rằng nếu cứ nghe những lời như vậy thì cô sẽ mềm lòng mất.
Có lẽ trên đời này chẳng có mấy người phụ nữ kháng cự lại được sự ôn nhu đối đãi của Hà Nhật Dương.
Sự ôn nhu của hắn quá đẹp, luôn khiến người ta chìm đắm trong men tình, không thể dứt ra được.
Sự quan tâm của hắn quá đẹp, giống như thuốc độc một khi đã uống sẽ khó chữa được.
Con ngươi của Tống Thanh khẽ run lên, cô không đáp lại.
Hà Nhật Dương quay người đi ra phía cửa sổ, nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh, em đến đây khiến anh rất vui. Cho dù em đến tìm anh vì người khác.”
Tống Thanh cắn môi, không nói gì.
“Nhưng dù em đến vì người khác, có thể nhìn thấy em vẫn khiến anh rất vui.” Hà Nhật Dương bỗng nhiên than thở: “Yêu cầu của anh ngày càng thấp rồi nhỉ?”
Tống Thanh nhìn bóng lưng của Hà Nhật Dương, không biết nên nói gì cho phải.
“Thực ra anh cũng phải cảm ơn em.” Hà Nhật Dương nói tiếp: “Cảm ơn em đã cho anh được gặp em lần nữa, đã cho anh lý do để tiếp cận em.”
Đáy mắt Tống Thanh rung động, khẽ nói: “Nếu anh đã quan tâm em như vậy, tại sao anh lại bỏ rơi em? Tại sao lại làm ra loại chuyện đó với Thôi Nguyệt Lam trong khách sạn?”
“Loại chuyện đó?” Hà Nhật Dương khựng lại: “Chuyện gì?”
Tống Thanh lập tức kinh ngạc.
Lẽ nào còn muốn cô nói ra chuyện bọn họ tằng tịu với nhau sao?
Loại chuyện như vậy biết nói sao chứ?
Mắt phượng của Hà Nhật Dương khẽ lóe sáng, có vẻ hắn đã nắm được điều gì đó.
Thanh Thanh không giận vì quan hệ anh em của hắn với Thôi Nguyệt Lam, cô đã hiểu nhầm hắn và Thôi Nguyệt Lam đã làm chuyện đó...
Hà Nhật Dương đang định mở miệng giải thích thì điện thoại của hắn bỗng kêu lên.
Đây là điện thoại khẩn cấp, chỉ khi xảy ra chuyện lớn mới dùng đến.
Hà Nhật Dương đưa tay ám chỉ chờ chút, lập tức nghe điện thoại: “Alo? Tôi là Hà Nhật Dương.”
Đầu giây bên kia vang lên giọng của Tiểu Hà: “Tổng giám đốc, anh kêu chúng tôi để mắt đến nhà máy điện Cự Lực, cuối cùng đối phương cũng không chịu được nữa rồi.”
Hà Nhật Dương liền bật cười: “Rất tốt, tiếp tục trông chừng cho tôi. Phương Mạn Luân sắp chủ động đến tìm tôi hợp tác rồi.”
Cúp điện thoại, Hà Nhật Dương liền gọi điện thoại cho Vũ Ngọc Bình và Phan Thịnh, Phan Ly.
Ba người họ cũng ở gần đây, nhận được điện thoại của Hà Nhật Dương liền lao như tên lửa đến.
Ba người vào cửa nhìn thấy Tống Thanh liền đồng loạt ngẩn người, sau đó chào hỏi Tống Thanh một cách tự nhiên.
Hiện tại dì Triệu đang rất cần tiền.
Nhưng nến bản thân bỗng nhiên tổ chức hoạt động từ thiện thì dì Triệu sẽ từ chối.
Nếu dì ấy là loại người thích nhận tiền từ thiện của người khác thì đã không ngất trong phòng thay đồ vì đói.
Nhưng nếu mới dì Triệu làm người mẫu, thì có thể thuận lợi giúp dì ấy rồi!
Tống Thanh liền tặng cho Lưu Nghĩa một like!
Chủ ý này thật hay!
Sau khi thương lượng xong, hai người lập tức quay người ngồi xuống cạnh dì Triệu.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa nhìn nhau rồi quyết định Tống Thanh là người nói ra.
Không còn cách nào khác, bề ngoài của Lưu Nghĩa quá nam tính, không đủ ôn nhu như nước, không đủ đả động lòng người mà!
Tống Thanh thì khác, tuổi của cô ngang với tuổi của con dì Triệu, hơn nữa còn xinh đẹp ôn nhu, được các bậc phụ huynh yêu thích.
Tống Thanh hắng giọng nói: “Dì Triệu, có chuyện này cháu muốn nhờ dì chút?”
Dì Triệu nghe vậy liền đáp lại: “Có chuyện gì? Nếu làm được gì, dì nhất định sẽ không từ chối! Nhưng nếu là chuyện khác thì...”
Dì Triệu khó xử nhìn Tống Thanh: “Cháu cũng biết, ta không có tiền, cũng không có bản lĩnh.”
“Không không không, không phải vậy.” Tống Thanh vội xua tay nói: “Là thế này, chúng cháu có cuộc thi, cần một người mẫu. Người mẫu này nhất thiết phải là một bà mẹ. Nhưng trong lúc thi đấu như vậy, chúng cháu không thể liên lạc về nhà, chúng cháu cũng không tìm được mẹ mình đến giúp! Có thể nhờ dì, cho chúng cháu được thiết kế theo hình tượng của dì, cứ coi như... coi như con gái dì ở trên trời đã nhờ chúng cháu chăm sóc dì mấy ngày đi! Để thể hiện thành ý, chúng cháu sẽ trả dì tiền công, được không?”
Dì Triệu không ngờ trên đời có chuyện tốt như vậy, ngây người nửa ngày: “Cháu nói thật ư?” Chỉ cần làm người mẫu thôi, cháu sẽ cho tôi tiền?”
Tống Thanh cười gật đầu: “Vâng ạ, đúng là như vậy!”
Lưu Nghĩa tiếp tục giải thích: “Đây là dì lao động mà kiếm được, dì lấy là điều đương nhiên.”
Có câu nói của Lưu Nghĩa, dì Triệu mới ngại ngùng nói: “Được thì được, nhưng tôi còn công việc ở khách sạn.”
Tống Thanh nghĩ rồi nói: “Chuyện này, để cháu xử lý.”
“Vậy thì được, chỉ cần bên khách sạn đồng ý, tôi không có ý kiến!” Dì Triệu lập tức trả lời.
Được dì Triệu đồng ý, Tống Thanh và Lưu Nghĩa rất vui.
Sau khi tạm biệt dì Triệu, Tống Thanh và Lưu Nghĩa liền báo tin vui này cho các thành viên trong nhóm.
Các thành viên đều rất vui mừng, thể hiện bằng cách quyên tiền để dì Triệu tìm tên gian ác kia!
Bây giờ thiên thời địa lợi đều đầy đủ, tiếp theo chỉ cần tiến hành thôi!
Đợi đã!
Còn thiếu một cái nhân hòa!
Tống Thanh đột nhiên do dự, mình có nên nhờ Hà Nhật Dương giúp không nhỉ?
Chỉ cần Hà Nhật Dương nói một câu, không những thả người, có khi người bên khách sạn còn dâng người lên tận nơi ấy chứ.
Nhưng thật sự cần tìm hắn sao?
Đúng rồi, lúc ăn cơm tối, Hà Nhật Dương nói hắn đang ở phòng tổng thống trên tầng cao nhất.
Rốt cuộc mình có nên đến nhờ hắn không nhỉ?
Tống Thanh bỗng chìm trong do dự.
Vừa phải lấy được thắng lợi, vừa phải khổ sở giành lấy tình yêu và hôn nhân.
Tống Thanh bỗng không biết nên làm sao.
Nếu tìm đến cửa phòng của Hà Nhật Dương, có phải sẽ thể hiện bản thân đã thỏa hiệp với hắn không?
Nhưng nếu không tìm Hà Nhật Dương, nếu nhóm khác giúp được dì Triệu thì cô và các đồng đội sẽ bị loại mất!
Hai kết quả này đều không phải điều bản thân muốn!
Thật khó nghĩ quá đi.
Đúng lúc Tống Thanh đang rối rắm, Lý Xuân liền đến gõ của phòng.
Lúc nhìn thấy Lý Xuân, Tống Thanh bỗng ngẩn người: “Lý Xuân?”
Lý Xuân cười gật đầu chào: “Mợ hai.”
Tống Thanh khẽ than một tiếng: “Không phải đã nói với cậu ở bên ngoài đừng gọi tôi như vậy rồi sao. Có khi tôi sắp không còn là tổng giám đốc phu nhân của Tập đoàn Hà thị nữa rồi.”
Lý Xuân không tiếp lời, ngược lại nói với Tống Thanh: “Tổng giám đốc dặn tôi nói với cô một tiếng, chuyện người dọn vệ sinh ở hồ bơi anh ấy đã dặn dò xong rồi. Tổng giám đốc nói, cô không cần lo, dù cô có đi tìm anh ấy hay không thì anh ấy cũng không bận tâm đâu. Ngoài ra tổng giám đốc còn kêu tôi nói với cô, anh ấy sẽ chờ cô ở vòng chung kết.”
Tống Thanh đứng ngẩn người tại chỗ.
Tin tức Lý Xuân đem đến giống như cơn mưa rào xóa tan hết những lỗi lo trong lòng Tống Thanh.
Nhưng lời của Lý Xuân lại khiến đáy lòng cô càng thêm phức tạp.
Hà Nhật Dương luôn quan tâm cô, cô làm gì hắn đều biết hết.
Thậm chí hắn còn đoán được suy nghĩ của cô, kêu Lý Xuân đến thông báo với cô.
Hà Nhật Dương, sao anh phải khổ vậy? Sao anh phải làm vậy?
“Nếu cô không có gì dặn dò thì tôi xin phép về làm việc!” Lý Xuân cúi đầu nói.
“Đợi đã.” Tống Thanh đột nhiên gọi Lý Xuân lại: “Hà Nhật Dương, anh ấy... anh ấy ở phòng nào?”
Lý Xuân mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt Tống Thanh: “Cuối cùng bên phải.”
Tống Thanh gật đầu: “Cảm ơn.”
Tiễn Lý Xuân đi, Tống Thanh hít thở sâu.
Được rồi, vẫn là nên đi thôi.
Dù chỉ đi để nói một tiếng cảm ơn.
Bản thân vẫn luôn là người ân oán rõ ràng.
Chịu ơn người ta thì nên đi nói cảm ơn một tiếng.
Tống Thanh quay người ra khỏi phòng, đi thang máy lên tầng cao nhất.
Đứng trước cửa phòng, Tống Thanh do dự rất lâu mới đưa tay lên gõ cửa.
Cửa phòng lập tức mở ra.
Tống Thanh ngẩng đầu liền thấy Hà Nhật Dương đang quấn khăm tắm lau tóc. Mái tóc ngắn bị hắn lau loạn lên cũng tỏa ra sức hấp dẫn khác thường.
“Thanh Thanh?” Hà Nhật Dương kinh ngạc kêu lên, liền tránh đường: “Vào rồi nói.”
Tống Thanh đi theo vào trong, nhìn bóng lương săn chắc của Hà Nhật Dương, đôi mắt chyển động, thật là quyến rũ mà.
“Em chờ anh chút, anh đi mặc đồ.” Hà Nhật Dương giải thích nói: “Vừa tắm xong.”
Tống Thanh đang định nói không sao, không cần thay đồ. Nhưng khi nghĩ đến Hà Nhật Dương đã làm ra chuyện đó cùng Thôi Nguyệt Lam trong khách sạn, hắn đã không còn thuộc về cô nữa.
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, trái tim cô liền đau như bị vật nhọn đâm.
Đúng vậy, hắn không còn thuộc về cô nữa rồi.
Hà Nhật Dương luôn ôn nhu, luôn quan tâm, luôn bảo vệ cô đã không còn thuộc về cô nữa rồi.
Hôm nay cô đến cảm ơn hắn.
Không có gì khác.
Tống Thanh khẽ quay người, đi đến trước cửa sổ nhìn bóng đêm bất tận bên ngoài cửa kính.
Thật đẹp, thật yên bình quá!
Tống Thanh ngẩng đầu, nhìn thấy thân ảnh của Hà Nhật Dương đang đứng phía sau trên kính.
Dù chỉ là cái bóng thôi cũng đủ khiến tất cả phụ nữ trên thế giới này điên cuồng vì hắn.
“Muốn uống gì không?” Hà Nhật Dương nhìn bóng của Tống Thanh trên cửa, khẽ mở miệng hỏi.
Mắt phượng thâm trầm, giấu đi bao thâm tình, cũng giấu đi bao sự bất lực.
Tống Thanh nhìn bóng người in trên cửa sổ, cười khổ nói: “Không cần đâu, em đến nói một câu cảm ơn anh. Thời gian không còn sớm nữa, anh nghỉ sớm đi...”
“Chỗ anh có chai rượu trái cây thượng hạng, rất ít men, không ảnh hưởng đến giấc ngủ đâu, muốn uống không?” Hà Nhật Dương đột nhiên ngắt lời Tống Thanh.
Tống Thanh nhìn vào tôi mắt đầy khát vọng của hắn, bỗng nhiên trái tim mềm ra.
Tống Thanh bất giác gật đầu.
Khi nhìn thấy sự vui vẻ trong đáy mắt Hà Nhật Dương, cô mới hiểu ra bản thân vừa làm chuyện gì.
Tống Thanh hoảng loạn quay người lại, Hà Nhật Dương đã dời mắt đi.
Đáy lòng Tống Thanh như trút được gánh nặng.
May mà hắn không phát hiện ra sự bối rối của cô.
Hà Nhật Dương nhanh chóng đem một chai rượu tới, rót hai ly rồi đi về phía Tống Thanh.
Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Tống Thanh cũng đã khôi phục như thường.
Cô đưa tay nhận lấy ly rượu Hà Nhật Dương đưa cho, nếm thử một ngụm đi: “Ừm, đúng là rất ngon.”
“Đoán được em sẽ thích nên anh đã cố ý để lại đó.” Hà Nhật Dương khẽ nói.
Ngón tay cầm ly rượu của Tống Thanh bỗng nắm chặt lại.
Cô lo rằng nếu cứ nghe những lời như vậy thì cô sẽ mềm lòng mất.
Có lẽ trên đời này chẳng có mấy người phụ nữ kháng cự lại được sự ôn nhu đối đãi của Hà Nhật Dương.
Sự ôn nhu của hắn quá đẹp, luôn khiến người ta chìm đắm trong men tình, không thể dứt ra được.
Sự quan tâm của hắn quá đẹp, giống như thuốc độc một khi đã uống sẽ khó chữa được.
Con ngươi của Tống Thanh khẽ run lên, cô không đáp lại.
Hà Nhật Dương quay người đi ra phía cửa sổ, nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh, em đến đây khiến anh rất vui. Cho dù em đến tìm anh vì người khác.”
Tống Thanh cắn môi, không nói gì.
“Nhưng dù em đến vì người khác, có thể nhìn thấy em vẫn khiến anh rất vui.” Hà Nhật Dương bỗng nhiên than thở: “Yêu cầu của anh ngày càng thấp rồi nhỉ?”
Tống Thanh nhìn bóng lưng của Hà Nhật Dương, không biết nên nói gì cho phải.
“Thực ra anh cũng phải cảm ơn em.” Hà Nhật Dương nói tiếp: “Cảm ơn em đã cho anh được gặp em lần nữa, đã cho anh lý do để tiếp cận em.”
Đáy mắt Tống Thanh rung động, khẽ nói: “Nếu anh đã quan tâm em như vậy, tại sao anh lại bỏ rơi em? Tại sao lại làm ra loại chuyện đó với Thôi Nguyệt Lam trong khách sạn?”
“Loại chuyện đó?” Hà Nhật Dương khựng lại: “Chuyện gì?”
Tống Thanh lập tức kinh ngạc.
Lẽ nào còn muốn cô nói ra chuyện bọn họ tằng tịu với nhau sao?
Loại chuyện như vậy biết nói sao chứ?
Mắt phượng của Hà Nhật Dương khẽ lóe sáng, có vẻ hắn đã nắm được điều gì đó.
Thanh Thanh không giận vì quan hệ anh em của hắn với Thôi Nguyệt Lam, cô đã hiểu nhầm hắn và Thôi Nguyệt Lam đã làm chuyện đó...
Hà Nhật Dương đang định mở miệng giải thích thì điện thoại của hắn bỗng kêu lên.
Đây là điện thoại khẩn cấp, chỉ khi xảy ra chuyện lớn mới dùng đến.
Hà Nhật Dương đưa tay ám chỉ chờ chút, lập tức nghe điện thoại: “Alo? Tôi là Hà Nhật Dương.”
Đầu giây bên kia vang lên giọng của Tiểu Hà: “Tổng giám đốc, anh kêu chúng tôi để mắt đến nhà máy điện Cự Lực, cuối cùng đối phương cũng không chịu được nữa rồi.”
Hà Nhật Dương liền bật cười: “Rất tốt, tiếp tục trông chừng cho tôi. Phương Mạn Luân sắp chủ động đến tìm tôi hợp tác rồi.”
Cúp điện thoại, Hà Nhật Dương liền gọi điện thoại cho Vũ Ngọc Bình và Phan Thịnh, Phan Ly.
Ba người họ cũng ở gần đây, nhận được điện thoại của Hà Nhật Dương liền lao như tên lửa đến.
Ba người vào cửa nhìn thấy Tống Thanh liền đồng loạt ngẩn người, sau đó chào hỏi Tống Thanh một cách tự nhiên.
Bình luận facebook