Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-199
CHƯƠNG 199: VÀO VÒNG BÁN KẾT
“Nếu có người rời khỏi cuộc thi lần này, chúng tôi hoan nghênh có thể nhìn thấy các vị trong cuộc thi lần sau. Quyết tâm lựa chọn nhân tài của tôi chưa từng bị lung lay qua cả, chỉ cần bạn là nhân tài, chỉ cần bạn có tài năng, cánh cửa lớn của chúng tôi đều sẽ rộng mở vì bạn.”
Phát biểu của ban tổ chức, đã nhận được tràn pháo tay hời hợt của mọi người.
Có người ở lại thì sẽ có người đi.
Đây là việc tất yếu.
Nơi này cũng đâu phải lễ khai mạc điện ảnh, chỉ cần được đi trên thảm đỏ thì thắng lợi được.
Một khi không qua được vòng này, cũng có nghĩa là mấy năm sau đều phải sinh sống trong tầng lớp hạ lưu trong xã hội, cố gắng từng ly từng tí, nhưng cũng không hề có chút triển vọng nào.
Có thể nói, vòng hai này là sự phân biệt giai cấp giữa củ cải trắng và viên kim cương.
Dù chỉ dừng lại trước bán kết, nhưng thân là kim cương vẫn có thể có được một công việc không tồi tại quê nhà của mình.
Bán kết đã là một sự chứng minh thân phận sáng lạng của một nhà thiết kế.
Và vòng hai, chỉ là một chứng minh thân phận không bắt mắt mà thôi.
Cho nên, những thí sinh trong hội trường, đều vô cùng mong đợi, nhưng cũng vô cùng bất an.
Có câu: Hy vọng càng lớn thì thất vọng sẽ càng lớn.
Tống Thanh thậm chí còn không dám nghĩ mình có vào được chung kết hay không, nhưng cô nghĩ chỉ cần vào được bán kết thì thật sự đã là một sự khẳng định rồi.
Thành công và thất bại chỉ cách nhau một sợi dây mà thôi.
Bước qua được thì sẽ thành công.
Bước không qua thì sẽ thất bại
Người phụ trách của ban tổ chức sau khi đã khiến mọi người mong chờ một hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng chậm rãi nói tiếp: “Bây giờ xin chúc mừng hai đội ngũ đã thăng cấp thành công, đó chính là đội thứ ba và đội thứ sáu.”
Một giây sau, cả hội trường đều vang lên những tiếng chúc mừng.
Toàn bộ thành viên của đội thứ năm, đều chết lặng hết cả.
Sao lại như vậy?
Tại sao lại chuẩn bị đầy đủ như vậy rồi, mà vẫn thất bại cơ chứ?
Tống Thanh ngược lại còn an ủi Lưu Nghị: “Không sao, không sao! Thua rồi thì thua rồi, chúng ta mấy năm sau lại tới đây nữa!”
Nguyên một đội, không ít người đều bắt đầu rơi nước mắt.
Mọi người thật sự đã cố gắng hết sức rồi.
Nhưng tại sao lại thua chứ?
Lúc này, ban giám khảo mới cho mười người mẫu xuất hiện trước mặt công chúng.
Tống Thanh nhìn một lần thì đã nhìn ra sự khác biệt.
Đúng, đúng là rất khác biệt.
Đội thứ ba và đội thứ sáu thật sự rất ưu tú.
Lúc này trong đội năm có người không phục lên tiếng, nhưng điểm phụ của chúng ta chẳng lẽ không giúp ích được gì sao?”
Những người khác tuy không hùa theo, nhưng trong mắt họ đều thể hiện sự đồng ý với người đó.
Lúc này một người trong ban tổ chức mới lên tiếng: “Lần này có không ít đội ngũ được điểm phụ. Những điểm phụ này đúng là sẽ được thêm vào trong thành tích của các đội, thế nhưng lần này điểm số của các đội cách biệt quá xa. Các vị có biết lý do tại sao đội ba và đội sáu chiến thắng không? Bởi vì, người mẫu của hai đội này, là mẹ ruột của một thành viên trong đội.”
Lúc này lại có người phản đối: “Điện thoại và những thiết bị liên lạc của chúng tôi đều đã bị tịch thu rồi, sao họ lại tìm được mẹ ruột của mình cơ chứ? Vậy không phải là vi phạm nội quy thì là gì?”
Ban giám khảo lắc đầu nói: “Họ không hề vi phạm nội quy. Bởi vì mẹ của họ sống gần đây, mỗi ngày đều tới thăm đứa con của mình.”
Người phụ trách của ban tổ chức nói: “Bây giờ các vị đã hiểu được mình thua ở đâu chưa? Là không đủ thấu hiểu. Thân là một nhà thiết kế, nhất định phải hoàn toàn nắm rõ hết đối tượng mà mình thiết kế, nhất định phải dùng trái tim đi lĩnh ngộ. Chứ không phải chỉ tự cho rằng hiểu rõ họ trên bề mặt mà thôi. Tôi sẽ lấy đội thứ năm làm ví dụ để giải thích cho các vị. Tôi biết đội thứ năm nhất định sẽ rất không phục, bởi vì thành tích của đội năm thật sự rất tuyệt vời.”
“Nhân vật thiết kế của đội năm là thiết kế có hồn nhất mà tôi đã từng xem qua. Tôi thừa nhận, thí sinh thiết kế nhân vật này, thật sự rất có tài hoa. Tuy tay nghề còn rất non nớt, nhưng tiềm năng của người này rất to lớn. Nhưng cuộc thi này xem trọng thành tích tập thể chứ không phải thành tích cá nhân.” Người phụ trách của ban tổ chức tiếp tục nói: “Các vị đã khai thác ra được một thứ tầng lớp nhất định của nhân vật, nhưng lại không khai thác được vẻ đẹp thật sự bên trong của họ. Các vị biết bà là một người mẹ đang đau buồn, nhưng lại quên rằng bà cũng là một người mẹ kiên cường!”
“Cho nên các vị chỉ làm nổi bật sự dịu dàng và nhân hậu của bà, nhưng lại quên đi sự kiên cường không khuất phục được của bà, đó chính là thất bại lớn nhất của các vị.” Người phụ trách của ban tổ chức tiếp tục nói: “Vả lại, các vị chỉ biết được bà ấy bỏ đi khắp nơi vì việc con gái của bà ấy bị tai nạn xe, nhưng lại quên đi bà ấy vô cùng hối hận vì lúc đó không kéo con gái mình lại, trong cơn thịnh nộ, bà đã sơ xuất với chiếc xe đang chạy tới khiến con gái mình bị tai nan đau thương.”
“Cho nên, các vị đã khai thác một cách không toàn diện, không đủ chân thật. Nhưng đội ba và đội sáu được vào vòng trong, cũng bởi vì thành viên trong hai đội đó, có mẹ ruột của mình, thân là đứa con của mẹ, sẽ hiểu rõ nhất những đặc trưng của bà. Cho nên họ đã khai thác hết tất cả những tính cách đặc trưng của mẹ mình, dù cho tác phẩm của họ vẫn còn chưa hoàn hảo, cũng có nơi cần phải cải thiện. Nhưng trong cuộc thi này, họ không hề để lại tracnh cãi nào cả. Thành tích của đội năm rất tốt, chỉ là thật đáng tiếc, lần này chỉ có thể có hai đội được vào vòng trong, nếu có thể chọn ba đội, thì đội năm chắc chắn sẽ được chọn.”
Nguyên một hội trường, đều tĩnh lặng như tờ.
Không phải cuộc thi nào, cũng sẽ có ban giám khảo ra giải thích về lời bình.
Lần này là một bài học, cũng là một kinh nghiệm.
Tống Thanh khẽ cảm thán trong lòng.
Hèn gì thầy lại cho mình tham gia cuộc thi này,
Thì ra dụng ý của thầy là vậy.
Chỉ khi trải qua việc bỏ ra công sức và mồ hôi thì mới nhớ rõ thành công và thất bại trong lòng.
“Chúng ta đã thua rồi.” Tống Thanh vô cùng ân hận nhìn đội trưởng: “Xin lỗi, là sai sót của tôi.”
Đội trưởng lắc đầu, nét mặt rất thản nhiên: “Không, mọi người đã cố gắng hết sức rồi,. Mọi người đã bỏ rất nhiều công sức, chúng ta đều biết hết cả. Chỉ là không còn cách nào khác, chỉ có hai đội được vào vòng trong, nên chúng ta... mấy năm sau sẽ lại đến đây vậy!”
Trong lúc tất cả mọi người trong hội trường đều không thể chấp nhận sự thật này.
Thì người phụ trách của ban tổ chức tiếp tục tuyên bố: “Trong cuộc thi này, có một số tầng lớp quản lí của nhiều thương hiệu lớn đã chọn được một số nhà thiết kế rất xuất sắc, vì thế, họ rất đồng ý với việc tự tay ban giấy thông hành vào vòng trong cho nhân tài mà họ muốn bảo vệ. Đó chính là Lý Úc của đội một, Thường Tân của đội hai, Tống Thanh và Lưu Nghĩa của đội năm, và Ngô Di Nghĩa của đội bảy. Xin chúc mừng năm vị, có thể tiến vào bán kết cùng với đội ba và đội sáu.”
Người phụ trách vừa dứt lời, thì trong đám đông đã vang lên không ít tiếng la hét vui mừng.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa cứ đơ người ra ngay tại chỗ.
Quá trình này cũng thật nhiều thăng trầm và kinh ngạc.
Vừa mới trở về hiện thực trong sự căng thẳng, thì bây giờ trái tim lại muốn rớt ra ngoài thêm lần nữa ư?
Lưu Nghĩa không thể tin được: “Không phải chứ...”
Tống Thanh cũng lắc đầu nói: “Tớ quả thật không dám tin được!”
Những người khác trong đội năm đều nhìn về phía họ.
Đội trưởng cỏn giơ tay ra với Tống Thanh và Lưu Nghĩa: “Các bạn có thể vào vòng trong, cũng là điều đương nhiên thôi. Cuộc thi lần này, hai bạn bỏ ra công sức nhiều nhất, tôi đều nhìn thấy hết cả.!
Những người khác trong đội năm sau khi im lặng một hồi cuối cùng cũng đi tới bắt tay hoặc ôm lấy Tống Thanh và Lưu Nghĩa: “Xin chúc mừng hai người! Hãy đại diện cho đội năm chúng ta, đi đến phút cuối cùng nhé!”
“Đội năm chúng ta cũng hên là không thua hết tất cả.” Những người khác đều tới động viên Tống Thanh và Lưu Nghĩa: “Hãy đi tới phút cuối cùng thay chúng tôi! Để xem những người khác rốt cuộc có bản lĩnh gì.”
Tống Thanh và Lưu Nghĩa ôm từ biệt mọi người.
Tống Thanh hơi rưng rứng nước mắt.
Những ngày nay, mọi người cùng ăn cùng ngủ cùng làm việc với nhau.
Chỉ là không ngờ, cuối cùng cũng thành công cốc.
Tất cả cũng tại mình.
Vì mình quá tự tin, cứ cảm thấy mình đã từng làm qua hai năm nhà tạo mẫu, nên nhất định sẽ có thể đảm nhiệm tốt trọng trách tạo hình cho nhân vật.
Đến bây giờ, mới hiểu được, có rất nhiều thứ mình còn thiếu.
Hèn gì thầy lại kêu mình tham gia cuộc thi này.
Đây không những là một sự trưởng thành, mà còn là một sự rèn luyện.
Vòng thi này, thua rất thê thảm, thua hết tất cả.
Vòng kế tiếp, nhất định sẽ không thể phạm sai lầm này nữa!
Tống Thanh nắm chặt tay lại, âm thầm thề với lòng mình.
Mình nhất định phải mạnh lên, nhất định phải chiến thắng bản thân mình lúc trước.
Mình phải tiếp tục đi về phía trước!
Nhất định phải thắng!
Dù cho là vì đội năm, vì Lưu Nghĩa đi nữa, thì cô cũng không thể dễ dàng chịu thua được!
Đội trưởng cùng những người khác xua tay tạm biệt Tống Thanh và Lưu Nghĩa.
Hôm nay, mọi người phải rút khỏi cuộc thi, rời khỏi khách sạn rồi.
Tống Thanh nhìn thấy bóng lưng của họ, lại rưng rứng nước mắt.
Những người trong hội trường đã đi hết một nữa rồi, những người còn ở lại, chỉ là không cam tâm với kết quả muốn tìm ban giám khảo cho một lời giải thích mà thôi.
Thôi Nguyệt Lam đi tới trước mặt Tống Thanh, nhìn Tống Thanh với đôi mắt rất u sầu.
Cô ta không như thường ngày nữa, cũng không ăn hiếp người khác một cách ngạo mạn khoa trương như lúc trước nữa, nhưng lại nhìn Tống Thanh với một ánh mặt giá lạnh kèm theo sự chán ghét.
Tống Thanh tưởng cô ta sẽ muốn nói gì đó, nhưng không ngờ cô ta chỉ nhìn Tống Thanh một cái xong lại xoay người đi mất.
Đợi sau khi Thôi Nguyệt Lam rời khỏi, những người bên đội sáu mới thì thào nói: “Nghe nói thiết kế của đội ba lần này được sự yêu thích của phía trên, nên thiết kế lần này của họ đã được mua mất rồi. Cho nên đội ba mới được vào vòng trong thuận lợi như vậy.”
Thiết kế của đội ba đã được mua rồi ư?
A, đúng rồi.
Thầy còn nói với mình, lần này đến thành phố M, sẽ có một công ty đến để bàn về việc thiết kế của mình.
Xem ra, mình bây giờ đã không còn cách để bàn bạc với đối phương nữa rồi, chỉ có thể đợi đến khi cuộc thi kết thúc mà thôi.
Chỉ là, đội ba rốt cuộc có nhân vật lợi hại như thế nào, mới lọt vào mắt của những người đó được chứ?
Tống Thanh đang nghĩ ngợi lung tung thì Lưu Nghĩa nhỏ tiếng nói: “Thanh Thanh, cậu đoán xem là ai đã cứu vớt hai chúng ta?”
Tống Thanh suy nghĩ một hồi.
Có lẽ là mấy người đó.
Dù là Hà Nhật Dương, Vũ Ngọc Bình, Phan Thịnh Phan Ly hay Phương Mạn Luân, thì họ đều có tư cách và thực lực để cho cô một tấm vé vào vòng trong.
Nếu đã đoán không ra, thì không nên đoán nữa.
Sớm muộn gì cũng sẽ biết cả thôi.
“Không biết nữa, chúng ta mau trở về thôi.” Tống Thanh giọng điệu thản nhiên nói: “Tiễn nhiều người như vậy ra đi, chắc ban tổ chức sẽ tạm thời không công bố nội dung bán kết đâu. Chúng ta cũng trở về nghỉ ngơi một lát đi. Bận rộn suốt mấy ngày rồi, cuối cùng cũng đợi được một kết quả.”
Lưu Nghĩa gật đầu: “Ừ, được.”
Hai người đã xoay người rời đi, khi về đến phòng, Tống Thanh cảm thấy mình như vừa nằm mơ vậy.
Hôm qua còn đang cãi nhau um sùm với những người đó vì việc thiết kế một chiếc cúc áo, thì hôm nay họ đã đang làm thủ tục trả phòng, rời khỏi thành phố M rồi.
Những người ở lại, thì cũng chỉ có thể ở bên ngoài khách sạn, nhìn ngắm từ xa, chứ không thể tham dự được nữa rồi.
“Đúng là như nằm mơ vậy.” Lưu Nghĩa nằm trên giường, đôi tay để gối đằng sau đầu, khẽ thở dài một hơi: “Thanh Thanh, tại sao đây chỉ là một cuộc thi nhà thiết kế, nhưng lại làm ra vẻ nghiêm túc như những cuộc thi lớn trong quốc tế vậy?”
“Nếu có người rời khỏi cuộc thi lần này, chúng tôi hoan nghênh có thể nhìn thấy các vị trong cuộc thi lần sau. Quyết tâm lựa chọn nhân tài của tôi chưa từng bị lung lay qua cả, chỉ cần bạn là nhân tài, chỉ cần bạn có tài năng, cánh cửa lớn của chúng tôi đều sẽ rộng mở vì bạn.”
Phát biểu của ban tổ chức, đã nhận được tràn pháo tay hời hợt của mọi người.
Có người ở lại thì sẽ có người đi.
Đây là việc tất yếu.
Nơi này cũng đâu phải lễ khai mạc điện ảnh, chỉ cần được đi trên thảm đỏ thì thắng lợi được.
Một khi không qua được vòng này, cũng có nghĩa là mấy năm sau đều phải sinh sống trong tầng lớp hạ lưu trong xã hội, cố gắng từng ly từng tí, nhưng cũng không hề có chút triển vọng nào.
Có thể nói, vòng hai này là sự phân biệt giai cấp giữa củ cải trắng và viên kim cương.
Dù chỉ dừng lại trước bán kết, nhưng thân là kim cương vẫn có thể có được một công việc không tồi tại quê nhà của mình.
Bán kết đã là một sự chứng minh thân phận sáng lạng của một nhà thiết kế.
Và vòng hai, chỉ là một chứng minh thân phận không bắt mắt mà thôi.
Cho nên, những thí sinh trong hội trường, đều vô cùng mong đợi, nhưng cũng vô cùng bất an.
Có câu: Hy vọng càng lớn thì thất vọng sẽ càng lớn.
Tống Thanh thậm chí còn không dám nghĩ mình có vào được chung kết hay không, nhưng cô nghĩ chỉ cần vào được bán kết thì thật sự đã là một sự khẳng định rồi.
Thành công và thất bại chỉ cách nhau một sợi dây mà thôi.
Bước qua được thì sẽ thành công.
Bước không qua thì sẽ thất bại
Người phụ trách của ban tổ chức sau khi đã khiến mọi người mong chờ một hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng chậm rãi nói tiếp: “Bây giờ xin chúc mừng hai đội ngũ đã thăng cấp thành công, đó chính là đội thứ ba và đội thứ sáu.”
Một giây sau, cả hội trường đều vang lên những tiếng chúc mừng.
Toàn bộ thành viên của đội thứ năm, đều chết lặng hết cả.
Sao lại như vậy?
Tại sao lại chuẩn bị đầy đủ như vậy rồi, mà vẫn thất bại cơ chứ?
Tống Thanh ngược lại còn an ủi Lưu Nghị: “Không sao, không sao! Thua rồi thì thua rồi, chúng ta mấy năm sau lại tới đây nữa!”
Nguyên một đội, không ít người đều bắt đầu rơi nước mắt.
Mọi người thật sự đã cố gắng hết sức rồi.
Nhưng tại sao lại thua chứ?
Lúc này, ban giám khảo mới cho mười người mẫu xuất hiện trước mặt công chúng.
Tống Thanh nhìn một lần thì đã nhìn ra sự khác biệt.
Đúng, đúng là rất khác biệt.
Đội thứ ba và đội thứ sáu thật sự rất ưu tú.
Lúc này trong đội năm có người không phục lên tiếng, nhưng điểm phụ của chúng ta chẳng lẽ không giúp ích được gì sao?”
Những người khác tuy không hùa theo, nhưng trong mắt họ đều thể hiện sự đồng ý với người đó.
Lúc này một người trong ban tổ chức mới lên tiếng: “Lần này có không ít đội ngũ được điểm phụ. Những điểm phụ này đúng là sẽ được thêm vào trong thành tích của các đội, thế nhưng lần này điểm số của các đội cách biệt quá xa. Các vị có biết lý do tại sao đội ba và đội sáu chiến thắng không? Bởi vì, người mẫu của hai đội này, là mẹ ruột của một thành viên trong đội.”
Lúc này lại có người phản đối: “Điện thoại và những thiết bị liên lạc của chúng tôi đều đã bị tịch thu rồi, sao họ lại tìm được mẹ ruột của mình cơ chứ? Vậy không phải là vi phạm nội quy thì là gì?”
Ban giám khảo lắc đầu nói: “Họ không hề vi phạm nội quy. Bởi vì mẹ của họ sống gần đây, mỗi ngày đều tới thăm đứa con của mình.”
Người phụ trách của ban tổ chức nói: “Bây giờ các vị đã hiểu được mình thua ở đâu chưa? Là không đủ thấu hiểu. Thân là một nhà thiết kế, nhất định phải hoàn toàn nắm rõ hết đối tượng mà mình thiết kế, nhất định phải dùng trái tim đi lĩnh ngộ. Chứ không phải chỉ tự cho rằng hiểu rõ họ trên bề mặt mà thôi. Tôi sẽ lấy đội thứ năm làm ví dụ để giải thích cho các vị. Tôi biết đội thứ năm nhất định sẽ rất không phục, bởi vì thành tích của đội năm thật sự rất tuyệt vời.”
“Nhân vật thiết kế của đội năm là thiết kế có hồn nhất mà tôi đã từng xem qua. Tôi thừa nhận, thí sinh thiết kế nhân vật này, thật sự rất có tài hoa. Tuy tay nghề còn rất non nớt, nhưng tiềm năng của người này rất to lớn. Nhưng cuộc thi này xem trọng thành tích tập thể chứ không phải thành tích cá nhân.” Người phụ trách của ban tổ chức tiếp tục nói: “Các vị đã khai thác ra được một thứ tầng lớp nhất định của nhân vật, nhưng lại không khai thác được vẻ đẹp thật sự bên trong của họ. Các vị biết bà là một người mẹ đang đau buồn, nhưng lại quên rằng bà cũng là một người mẹ kiên cường!”
“Cho nên các vị chỉ làm nổi bật sự dịu dàng và nhân hậu của bà, nhưng lại quên đi sự kiên cường không khuất phục được của bà, đó chính là thất bại lớn nhất của các vị.” Người phụ trách của ban tổ chức tiếp tục nói: “Vả lại, các vị chỉ biết được bà ấy bỏ đi khắp nơi vì việc con gái của bà ấy bị tai nạn xe, nhưng lại quên đi bà ấy vô cùng hối hận vì lúc đó không kéo con gái mình lại, trong cơn thịnh nộ, bà đã sơ xuất với chiếc xe đang chạy tới khiến con gái mình bị tai nan đau thương.”
“Cho nên, các vị đã khai thác một cách không toàn diện, không đủ chân thật. Nhưng đội ba và đội sáu được vào vòng trong, cũng bởi vì thành viên trong hai đội đó, có mẹ ruột của mình, thân là đứa con của mẹ, sẽ hiểu rõ nhất những đặc trưng của bà. Cho nên họ đã khai thác hết tất cả những tính cách đặc trưng của mẹ mình, dù cho tác phẩm của họ vẫn còn chưa hoàn hảo, cũng có nơi cần phải cải thiện. Nhưng trong cuộc thi này, họ không hề để lại tracnh cãi nào cả. Thành tích của đội năm rất tốt, chỉ là thật đáng tiếc, lần này chỉ có thể có hai đội được vào vòng trong, nếu có thể chọn ba đội, thì đội năm chắc chắn sẽ được chọn.”
Nguyên một hội trường, đều tĩnh lặng như tờ.
Không phải cuộc thi nào, cũng sẽ có ban giám khảo ra giải thích về lời bình.
Lần này là một bài học, cũng là một kinh nghiệm.
Tống Thanh khẽ cảm thán trong lòng.
Hèn gì thầy lại cho mình tham gia cuộc thi này,
Thì ra dụng ý của thầy là vậy.
Chỉ khi trải qua việc bỏ ra công sức và mồ hôi thì mới nhớ rõ thành công và thất bại trong lòng.
“Chúng ta đã thua rồi.” Tống Thanh vô cùng ân hận nhìn đội trưởng: “Xin lỗi, là sai sót của tôi.”
Đội trưởng lắc đầu, nét mặt rất thản nhiên: “Không, mọi người đã cố gắng hết sức rồi,. Mọi người đã bỏ rất nhiều công sức, chúng ta đều biết hết cả. Chỉ là không còn cách nào khác, chỉ có hai đội được vào vòng trong, nên chúng ta... mấy năm sau sẽ lại đến đây vậy!”
Trong lúc tất cả mọi người trong hội trường đều không thể chấp nhận sự thật này.
Thì người phụ trách của ban tổ chức tiếp tục tuyên bố: “Trong cuộc thi này, có một số tầng lớp quản lí của nhiều thương hiệu lớn đã chọn được một số nhà thiết kế rất xuất sắc, vì thế, họ rất đồng ý với việc tự tay ban giấy thông hành vào vòng trong cho nhân tài mà họ muốn bảo vệ. Đó chính là Lý Úc của đội một, Thường Tân của đội hai, Tống Thanh và Lưu Nghĩa của đội năm, và Ngô Di Nghĩa của đội bảy. Xin chúc mừng năm vị, có thể tiến vào bán kết cùng với đội ba và đội sáu.”
Người phụ trách vừa dứt lời, thì trong đám đông đã vang lên không ít tiếng la hét vui mừng.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa cứ đơ người ra ngay tại chỗ.
Quá trình này cũng thật nhiều thăng trầm và kinh ngạc.
Vừa mới trở về hiện thực trong sự căng thẳng, thì bây giờ trái tim lại muốn rớt ra ngoài thêm lần nữa ư?
Lưu Nghĩa không thể tin được: “Không phải chứ...”
Tống Thanh cũng lắc đầu nói: “Tớ quả thật không dám tin được!”
Những người khác trong đội năm đều nhìn về phía họ.
Đội trưởng cỏn giơ tay ra với Tống Thanh và Lưu Nghĩa: “Các bạn có thể vào vòng trong, cũng là điều đương nhiên thôi. Cuộc thi lần này, hai bạn bỏ ra công sức nhiều nhất, tôi đều nhìn thấy hết cả.!
Những người khác trong đội năm sau khi im lặng một hồi cuối cùng cũng đi tới bắt tay hoặc ôm lấy Tống Thanh và Lưu Nghĩa: “Xin chúc mừng hai người! Hãy đại diện cho đội năm chúng ta, đi đến phút cuối cùng nhé!”
“Đội năm chúng ta cũng hên là không thua hết tất cả.” Những người khác đều tới động viên Tống Thanh và Lưu Nghĩa: “Hãy đi tới phút cuối cùng thay chúng tôi! Để xem những người khác rốt cuộc có bản lĩnh gì.”
Tống Thanh và Lưu Nghĩa ôm từ biệt mọi người.
Tống Thanh hơi rưng rứng nước mắt.
Những ngày nay, mọi người cùng ăn cùng ngủ cùng làm việc với nhau.
Chỉ là không ngờ, cuối cùng cũng thành công cốc.
Tất cả cũng tại mình.
Vì mình quá tự tin, cứ cảm thấy mình đã từng làm qua hai năm nhà tạo mẫu, nên nhất định sẽ có thể đảm nhiệm tốt trọng trách tạo hình cho nhân vật.
Đến bây giờ, mới hiểu được, có rất nhiều thứ mình còn thiếu.
Hèn gì thầy lại kêu mình tham gia cuộc thi này.
Đây không những là một sự trưởng thành, mà còn là một sự rèn luyện.
Vòng thi này, thua rất thê thảm, thua hết tất cả.
Vòng kế tiếp, nhất định sẽ không thể phạm sai lầm này nữa!
Tống Thanh nắm chặt tay lại, âm thầm thề với lòng mình.
Mình nhất định phải mạnh lên, nhất định phải chiến thắng bản thân mình lúc trước.
Mình phải tiếp tục đi về phía trước!
Nhất định phải thắng!
Dù cho là vì đội năm, vì Lưu Nghĩa đi nữa, thì cô cũng không thể dễ dàng chịu thua được!
Đội trưởng cùng những người khác xua tay tạm biệt Tống Thanh và Lưu Nghĩa.
Hôm nay, mọi người phải rút khỏi cuộc thi, rời khỏi khách sạn rồi.
Tống Thanh nhìn thấy bóng lưng của họ, lại rưng rứng nước mắt.
Những người trong hội trường đã đi hết một nữa rồi, những người còn ở lại, chỉ là không cam tâm với kết quả muốn tìm ban giám khảo cho một lời giải thích mà thôi.
Thôi Nguyệt Lam đi tới trước mặt Tống Thanh, nhìn Tống Thanh với đôi mắt rất u sầu.
Cô ta không như thường ngày nữa, cũng không ăn hiếp người khác một cách ngạo mạn khoa trương như lúc trước nữa, nhưng lại nhìn Tống Thanh với một ánh mặt giá lạnh kèm theo sự chán ghét.
Tống Thanh tưởng cô ta sẽ muốn nói gì đó, nhưng không ngờ cô ta chỉ nhìn Tống Thanh một cái xong lại xoay người đi mất.
Đợi sau khi Thôi Nguyệt Lam rời khỏi, những người bên đội sáu mới thì thào nói: “Nghe nói thiết kế của đội ba lần này được sự yêu thích của phía trên, nên thiết kế lần này của họ đã được mua mất rồi. Cho nên đội ba mới được vào vòng trong thuận lợi như vậy.”
Thiết kế của đội ba đã được mua rồi ư?
A, đúng rồi.
Thầy còn nói với mình, lần này đến thành phố M, sẽ có một công ty đến để bàn về việc thiết kế của mình.
Xem ra, mình bây giờ đã không còn cách để bàn bạc với đối phương nữa rồi, chỉ có thể đợi đến khi cuộc thi kết thúc mà thôi.
Chỉ là, đội ba rốt cuộc có nhân vật lợi hại như thế nào, mới lọt vào mắt của những người đó được chứ?
Tống Thanh đang nghĩ ngợi lung tung thì Lưu Nghĩa nhỏ tiếng nói: “Thanh Thanh, cậu đoán xem là ai đã cứu vớt hai chúng ta?”
Tống Thanh suy nghĩ một hồi.
Có lẽ là mấy người đó.
Dù là Hà Nhật Dương, Vũ Ngọc Bình, Phan Thịnh Phan Ly hay Phương Mạn Luân, thì họ đều có tư cách và thực lực để cho cô một tấm vé vào vòng trong.
Nếu đã đoán không ra, thì không nên đoán nữa.
Sớm muộn gì cũng sẽ biết cả thôi.
“Không biết nữa, chúng ta mau trở về thôi.” Tống Thanh giọng điệu thản nhiên nói: “Tiễn nhiều người như vậy ra đi, chắc ban tổ chức sẽ tạm thời không công bố nội dung bán kết đâu. Chúng ta cũng trở về nghỉ ngơi một lát đi. Bận rộn suốt mấy ngày rồi, cuối cùng cũng đợi được một kết quả.”
Lưu Nghĩa gật đầu: “Ừ, được.”
Hai người đã xoay người rời đi, khi về đến phòng, Tống Thanh cảm thấy mình như vừa nằm mơ vậy.
Hôm qua còn đang cãi nhau um sùm với những người đó vì việc thiết kế một chiếc cúc áo, thì hôm nay họ đã đang làm thủ tục trả phòng, rời khỏi thành phố M rồi.
Những người ở lại, thì cũng chỉ có thể ở bên ngoài khách sạn, nhìn ngắm từ xa, chứ không thể tham dự được nữa rồi.
“Đúng là như nằm mơ vậy.” Lưu Nghĩa nằm trên giường, đôi tay để gối đằng sau đầu, khẽ thở dài một hơi: “Thanh Thanh, tại sao đây chỉ là một cuộc thi nhà thiết kế, nhưng lại làm ra vẻ nghiêm túc như những cuộc thi lớn trong quốc tế vậy?”
Bình luận facebook