• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (105 Viewers)

  • Chap-198

CHƯƠNG 198: EM ĐẾN LÀ CẢM ƠN ANH




Bốn người vừa mới gặp mặt, thì đã lập tức bàn chuyện chính, hoàn toàn không hề xem Tống Thanh là người ngoài, cũng không hề lánh mặt, có gì thì nói nấy.
Vũ Ngọc Bình vừa gõ bàn phím để làm bảng báo cáo vừa nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh. tôi đến đây gấp quá sắp chết khát rồi, cô có thể rót ly nước cho tôi không?”
Tống Thanh hơi bất ngờ, sau đó mới phản ứng kịp: “A, được thôi! Phan Thịnh Phan Ly các anh uống gì?”
“Nước trái cây!” Phan Thịnh Phan Ly trả lời: “Lúc này không thể uống rượu được, chúng ta phải giữ cho bộ não đủ tỉnh táo! Tối nay rất quan trọng!”
Tống Thanh ừ một tiếng, xoay người đi mở tủ lạnh ra, tiện tay rót một ly nước luôn cho Hà Nhật Dương, sau đó bưng hết qua đó.
Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh rót nước cho hắn, khóe miệng cong lên, sau đó uống hết toàn bộ nước trong ly.
Tống Thanh ngồi kế bên hắn, lắng nghe vẻ mặt nghiêm túc của bốn người đó đang thảo luận cái gì, nhưng cô chỉ có thể nghe nhưng không hề giúp được gì cả.
Nghe được một lúc, thì cô cảm thấy mệt mỏi, bèn dựa đầu vào ghế sô-pha ngủ thiếp đi.
Hà Nhật Dương luôn để ý đến Tống Thanh, nhìn thấy Tống Thanh đã ngủ rồi, hắn cũng đưa ra động tác nhỏ tiếng lại với ba người đó.
Hà Nhật Dương nhẹ nhàng bế Tống Thanh lên, đi thẳng vào phòng ngủ, đặt cô lên giường và đắp mền lại cho cô.
Trước khi đi, hắn còn nhẹ nhàng hôn lên má và trán của cô, sau đó mới quyến luyến rời khỏi phòng ngủ, về đến phòng khách tiếp tục bàn bạc những việc của họ.
Vũ Ngọc Bình nhỏ tiếng nói: “Phương Mạn Luân quả nhiên đã chịu không nổi nữa rồi. Tôi và Phan Thịnh Phan Ly đang hợp sức ép anh ta, quả nhiên anh ta đã không còn cách nào khác chỉ có thể đứng phía sau mà thôi!”
Cây viết trên tay Hà Nhật Dương cứ viết lia lịa: “Nói như vậy, thì Công ty Điện lực Hải Sơn chắc chắn phải chuyển dời những vị trí trọng tâm rồi, đúng lúc có thể trống chỗ để chúng ta ra tay! Điện lực Hải Sơn chuyển dời như vậy, thì anh ta sẽ càng cần đến những hạng mục của bộ Thương Mại. Nếu không ngoài dự đoán của tôi, thì chưa đến hai ngày, anh ta sẽ chủ động đến tìm tôi!”
Phan Thịnh nói: “Như vậy thì anh sẽ có thể quang minh chính đại dùng cổ phiếu của Cự Lực để đổi lấy hạng mục này rồi!”
Phan Ly nói: “Chúc mừng anh, Nhật Dương, cuối cùng anh cũng có thể tiến vào được Ban giám đốc của Điện lực Hải Sơn rồi!”
Vũ Ngọc Bình cùng hùa theo nói: “Bắt đầu từ bây giờ, Phương Mạn Luân muốn ra tay với anh, thì phải suy xét lại cho kỹ, liệu có phải đang làm những việc gây tổn thất nghiêm trọng cho mình hay không!”
Hà Nhật Dương cũng mỉm cười nói: “Kế hoạch này đã được vạch ra từ lâu rồi, kể ra cũng không dễ dàng chút nào. Các anh có cần phải ăn mừng một ly không?”
Vũ Ngọc Bình và Phan Thịnh Phan Ly cùng cười nói: “Thôi đi, chắc chắn anh đã chịu không nổi nữa rồi đúng không? Chúng tôi cũng không phải người không biết điều đâu! Chúng ta đi thôi! Hai người hãy trân trọng khoảng khắc đẹp đẽ này đi!”
Hà Nhật Dương cũng cười lên.
Đúng là hắn chỉ khách sáo một chút mà thôi.
Hahahaha.
Sau khi đưa tiễn Vũ Ngọc Bình, Phan Thịnh và Phan Ly, Hà Nhật Dương xoay người đi về phòng ngủ, nhẹ nhàng nằm xuống phía bên kia.
Phát hiện Tống Thanh không bị mình làm cho tỉnh giấc, mới nhẹ nhàng chạm vào cô, từ từ ôm vào lòng, hít một hơi sâu, sau đó hôn lên trán cô, ngọt ngào nói: “Cô gái bé nhỏ, có phải em đã hiểu lầm anh đã nảy sinh ra mối quan hệ gì với Thôi Nguyệt Lam hay không? Tiểu nha đầu à, sao anh lại làm chuyện đó được chứ? Suốt đời này, ngoại trừ em ra, anh sẽ không có người phụ nữ nào khác đâu. Rốt cuộc đến khi nào thì em mới hiểu được đây? Hiểu được anh thật lòng với em như thế nào?”
Khi Tống Thanh tỉnh dậy, thì đã phát hiện mình đã nằm trong căn phòng ngủ tốt nhất trong khách sạn này rồi.
Bên cạnh cô trống vắng vô cùng.
Tống Thanh mơ màng rất lâu, mới nhớ ra đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Tống Thanh hơi buồn bã ngồi dậy.
Sao cô lại ngủ mất tiêu chứ?
Không phải cô nói phải đến đây để cám ơn sao?
Sao cô lại ngủ ở đây chứ?
Sao Hà Nhật Dương lại không gọi cô dậy chứ?
Là vì tình nghĩa vợ chồng, nên không đuổi cô đi ư?
Ánh mắt Tống Thanh buồn rầu vô cùng.
Tống Thanh đi xuống giường, cô cũng không hề đi tìm Hà Nhật Dương, cô chỉ lấy đồ đạc của mình lặng lẽ rời khỏi căn phòng.
Khi cô trở về phòng của mình, thì Lưu Nghĩa đã từ phòng tập trở về, cô ấy vừa mới tắm rửa sạch sẽ xong.
Lưu Nghĩa nhìn thấy Tống Thanh trở về, cũng không hỏi gì, chỉ để lại một câu: “Tắm rửa một cái rồi chuẩn bị ăn sáng đi, hôm nay chúng ta phải bắt đầu thiết kế rồi.”
Tống Thanh khẽ gật đầu, trước khi đi vào toilet, cô vẫn chịu không nỗi bèn quay đầu qua hỏi Lưu Nghĩa: “Chẳng lẽ cậu không hề hiếu kỳ về việc hôm qua tớ đã làm gì sao?”
Lưu Nghĩa thản nhiên cười: “Hai người là vợ chồng hợp pháp của nhau, có làm gì đi nữa, thì cũng là chuyện đương nhiên.”
Tống Thanh khẽ cười lên, cũng không nói thêm gì nữa.
Sau khi ăn sáng xong, Dì Triệu đã tới theo đúng hẹn.
Mọi người đều xoay quanh dì ấy bắt đầu thiết kế trang phục, tạo hình, trang sức, giày nón.
Tống Thanh từ lúc bắt đầu thiết kế đã nói với mọi người: “Tôi có một đề nghị, mọi người có thể xem xét thêm. Lần này nhân vật mà chúng ta thiết kế không nên có quá nhiều sự khác biệt với bản thân nhân vật, ví dụ như, Dì Triệu chỉ là một người lao công, nếu thiết kế cho dì ấy thành một quý bà giàu có, thì sẽ không phù hợp với khí chất của dì ấy, sẽ xuất hiện sự xung đột rất lớn. Chúng ta chỉ cần định vị trong tầng lớp bình dân, nhưng phải thể hiện sự sáng tạo của chúng ta trong những chi tiết nhỏ nhặt nhất.”
Mọi người đều gật đầu: “Đúng, nói rất đúng.”
Tống Thanh tiếp tục nói: “Tôi sẽ nhấn mạnh sự hiền hòa và dịu dàng đặc trưng về độ tuổi này trong trang điểm, vậy thì trang phục và trang sức, giày dép thì cũng phải phù hợp với chủ đề này, mọi người có ý kiến gì khác không?”
“Không có.” Tất cả đều gật đầu.
“Được, nếu mọi người đều không có ý kiến, vậy thì hãy làm theo ý kiến của Tống Thanh nào. Làm việc thôi!” Đội trưởng phấn khích vỗ tay một cái, ra lệnh cho mọi người.
Vì thế, tất cả mọi người trong phòng đều bắt đầu tiến hành ý tưởng và thiết kế của họ.
Sau khi vẽ xong bảng thiết kế họ đều cho Dì Triệu xem qua, được sự đồng ý của dì mới tiến hành bước thảo luận tiếp theo.
Hai ngày trôi qua.
Ngày thi chính thức của vòng hai cuối cùng cũng đến rồi.
Trước ngày này, giữa những đội ngũ đều không ai liên hệ với ai cả.
Đến khi cuộc thi được mở màng, thì mọi người mới gặp lại nhau.
Thôi Nguyệt Lam đã mấy ngày không gặp được Tống Thanh rồi, khi gặp lại Tống Thanh thì cô ta nén lại sự kiêu ngạo và mỉa mai của mình, trở nên trầm ngâm hẳn đi.
Tống Thanh cảm thấy Thôi Nguyệt Lam dường như không những không biết kiếm chế, mà còn dữ dội hơn xưa nữa.
Trước kia cô ấy quá khoa trương, nên mới nhiều lần bị thiệt thòi, sau đó dường như đã ngoan ngoãn hơn lần trước.
Nhưng mà, Tống Thanh bây giờ không còn hơi sức đâu mà lo đến việc Thôi Nguyệt Lam có giở trò với cô hay không.
Trước tiên phải giành chiến thắng trong cuộc thi này cái đã!
Nếu ngay đến thi lại cũng không đậu, thì có nghĩa là cô lãng phí hết chuyến đi này rồi.
Cuộc thi vừa mới bắt đầu, sắc mặt của mười đội đều vô cùng căng thẳng.
Làm việc chung suốt mười ngày, mọi người đều đã hình thành được ý thức đồng đội.
Mọi người đều đứng dựa hết vào nhau, chờ đợi sự quyết đoán cuối cùng.
Tống Thanh nắm tay Lưu Nghĩa, đứng thành một vòng tròn cùng những thành viên khác trong đội, đôi bên đều trao cho đối phương sự an ủi và động viên.
Người mẫu của mười đội đều đã vào đến hội trường, thế nhưng người mẫu và các thí sinh đều không có bất kỳ cơ hội giao lưu nào cả.
Người phụ trách của ban tổ chức và ban giám khảo đã diện kiến qua những người mẫu này, tiến hành giao lưu và cho điểm.
Cũng có nghĩa là, năm trăm người ở ngoài kia, chỉ có thể ngoan ngoãn đợi tin tức mà thôi, không có bất kỳ ai được biết tình trạng bên trong cả.
Để đảm bảo sự công bằng cho cuộc thi, thứ tự của mười người mẫu sẽ không theo một thứ tự nào cả, trên người họ cũng sẽ không mang theo bất kỳ ký hiệu nào cả.
Sau khi có điểm thi thì sẽ công bố ra cho đội ngũ của người mẫu đó
Như vậy, thì dù cho muốn gian lận cũng không thể nào.
Ngoại trừ việc ban giám khảo bị mua chuộc mà thôi.
Lưu Nghĩa nắm chặt ngón tay của Tống Thanh, cho cô một chút an ủi.
Tống Thanh hướng về phía Lưu Nghĩa nở một nụ cười.
“Thanh Thanh, nếu chúng ta không thể đi được đến phút cuối, nếu cậu có thời gian, nếu cậu không có chút vướng bận nào, thì hãy theo tớ về nhà đi.” Lưu Nghĩa đột nhiên nói với Tống Thanh như vậy.
Phản ứng đầu tiên của Tống Thanh là ngơ ngác, sau đó lại cười phì ra.
Cảnh này có giống một người đàn ông si tình đang thổ lộ cầu hôn với một người con gái hay không?
Nhất là một Lưu Nghĩa ăn mặc trung tính, vừa cao vừa đẹp trai này.
Sau khi Tống Thanh cười ra tiếng, mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn được phần nào.
Nhìn thấy cơ mặt của Tống Thanh cuối cùng cũng không căng thẳng như vậy nữa, Lưu Nghĩa mới có thể cười theo.
“Tớ nói thật lòng.” Lưu Nghĩa cười nói: “Mẹ tớ thích nhất loại con gái như cậu, từ nhỏ mẹ đã mua rất nhiều chiếc đầm đẹp cho tớ, nhưng tớ không mặc qua một cái nào cả. Tớ cảm thấy nếu tớ dẫn cậu về nhà thì sự chú ý của mẹ tớ sẽ dồn hết vào chị. Dù sao thì bây giờ chị cũng không có việc gì quan trọng phải làm, hay là đi thay đổi tâm trạng chút xíu đi?” Lưu Nghĩa thân thiện mời Tống Thanh.
Tống Thanh mỉm cười gật đầu: “Được, đợi đến khi thi xong, tớ phải về nhà một lần, để báo cáo với bà nội, sau đó thì tớ sẽ đi với cậu. Cậu nói đúng, dù sao thì bây giờ tớ cũng không có việc gì quan trọng phải làm.”
“Vậy thì quyết định vậy nha.” Lưu Nghĩa động viên Tống Thanh.
“Ừ.” Tống Thanh mỉm cười gật đầu.
Cuối cùng thì cũng có kết quả rồi!
Tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi sự phán xét cuối cùng.
Một là cùng sống, hai là cùng chết.
Đội ngũ năm trăm người, đều tim đập thình thịch.
Ban tổ chức và ban giám khảo cuối cùng cũng xuất hiện.
Tống Thanh cảm thấy trái tim của mình sắp rớt ra ngoài rồi.
Rõ ràng chỉ là cuộc thi vòng hai thôi, nhưng lại giống như cuộc thi chung kết vậy.
Bây giờ đã căng thẳng như vậy rồi, vậy đến cuộc thi bán kết và chung kết trong tương lai thì sao đây?
Ban giám đốc nhìn tất cả mọi người trong hội trường, chậm rãi tuyên bố: “Lần này tổng cộng có mười đội tham gia, hôm nay phải loại bỏ tám đội. Không phải do sự sáng tạo của các vị không tốt, mà đây là quy tắc của cuộc thi. Nhà thiết kế tuy có thể sáng tạo độc lập, nhưng điều mà một đội ngũ cần là sự hợp tác. Nhân tài mà chúng tôi tuyển chọn, cũng phải tham gia vào đội ngũ lớn môi trường lớn để làm việc. Vì vậy, ý thức trong hợp tác rất quan trọng. Đây chính là lý do vì sao trong vòng này phải thi đua thành tích trong đội ngũ. Chúng tôi vô cùng hoan nghênh bất cứ một nhân tài nào đồng ý hoà vào cùng một đội ngũ, cũng hy vọng những nhân tài này đều nhận được sự xem trọng.”
“Tuy rằng có một số đội ngũ sẽ bị loại bỏ, nhưng những thí sinh cực kỳ xuất sắc sẽ được thăng cấp và tiến vào bán kết. Thí sinh này, nếu có thể lấy được giấy chứng nhận của ban giám khảo tổng bán kết thì có thể tiến thẳng vào bán kết một cách thuận lợi.” Đối phương dừng lại một lát, đợi mọi người tiếp thu kịp rồi mới tiếp tục nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom