Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-260
CHƯƠNG 260: GIĂNG LƯỚI
Sau khi ăn kem xong, Tống Thanh đứng dậy: “Cám ơn kem của anh, ôi không làm phiền anh làm việc nữa!”
“Được.” Trình Thiên Cát nhìn chằm chằm Tống Thanh, nhìn theo đưa Tống Thanh rời khỏi.
Chờ sau khi Tống Thanh rời khỏi, Trình Thiên Cát nhìn lên chiếc hộp kem đã ăn sạch, miệng nở nụ cười gian.
Cô em xinh đẹp, bẫy đã giăng xuống chờ em.
Ngoan ngoãn mà sụp bẫy đi!
Tống Thanh về vị trí của mình, trong lòng có cảm giác đúng là khó tả.
Cô ấy thật sự không ngờ là gặp Trình Thiên Cát ở đây.
Có những lúc, cô ấy muốn giới thiệu Trình Thiên Cát với Hà Nhật Dương.
Nhưng có mấy lần khi cô ấy mới có ý định đó, Trình Thiên Cát liền chuyển sang vấn đề khác.
Cậu ta có phải không muốn mình nhắc đến Hà Nhật Dương?
Tại sao?
Tính luôn lần này, thì mình gặp anh ta là lần thứ 3.
Nhưng 3 lần gặp mặt, một chút lưu luyến cũng không có.
Bản thân mình có thể khẳng định, mình chỉ đặt anh ấy với vị trí là người anh và bạn mà thôi.
Tuyệt đối không có tình cảm nào khác.
Cho nên, Tống Thanh tính kiếm một thời gian nào đó, chính thức giới thiệu Trình Thiên Cát với Hà Nhật Dương.
Tống Thanh sau khi quay lại chỗ ngồi không lâu, thì thấy mấy người đàn ông kia đang nâng ly uống rượu, thấy rõ là đạt thành ý kiến chung.
Vấn đề công việc, Tống Thanh không hỏi tới.
Hà Nhật Dương có sự nghiệp của anh ấy, cô ấy có công việc của mình.
Mấy dân nổi tiếng trên mạng qua xua nịnh Tống Thanh một lúc.
Tống Thanh thật thấy ngại vì mình mù mặt, chỉ có thể nâng ly cạn chung.
“Cô Tống, nghe nói cô chuyển sang làm nhà thiết kế rồi?” một người trong số nổi tiếng trên mạng chào hỏi: “Cho hỏi là cô tính ký kết với tập đoàn tài chính Hà thị hay sao?”
Người nổi tiếng trên mạng khác cũng nói: “Chắc chắn rồi! Cậu hai nãi nãi Nhà họ Hà lam sao ký kết với công ty khác được?”
Lại một người nổi tiếng trên mạng nói: “Nhưng tôi nghe nói công ty Cậu Vũ cũng có ý ký kết với Cô Tống đây!”
Tống Thanh choáng quáng.
Đây rốt cuộc là ai chào hỏi trước?
Tống Thanh chỉ có thể xoa huyệt thái dương nói: “Các cậu nghĩ nhiều rồi, tôi giờ vẫn đang trong giai đoạn học tập, ký kết chuyện này không vội.”
Mấy người nổi tiếng trên mạng liền nói: “Thế...... Cô Tống, có thể giới thiệu chúng tôi với Cậu Vũ không?”
Hơ hơ hơ.
Thì ra ý đồ của mọi người là đây!
Tống Thanh khẽ cười, liền đem điện thoại ra gọi cho Vũ Ngọc Bình: “Ngọc Bình, giới thiệu cho cậu làm quen mấy mỹ nữ?”
Tống Thanh bật loa ngoài.
Mấy người nổi tiếng trên mạng đều lộ rõ sự mong chờ.
Ông chồng quốc dân đấy!
Vừa đẹp trai lại có nhiều tiền!
Ai không thích?
Dựa vào tính khí của Vũ Ngọc Bình, có lẽ sẽ rất vui vẻ nhận lời.
Nhưng lời của Tống Thanh chỉ đổi lại một tiếng than nhẹ của Vũ Ngọc Bình.
“Thanh Thanh. Đừng gây khó dễ tớ!” Vũ Ngọc Bình than nhẹ: “Anh đây đang cai nghiện gái đẹp.”
Tống Thanh cảm thấy rất hiếu kỳ.
Kiểu này không đúng lắm!
Vũ Ngọc Bình chứ không phải Hà Nhật Dương, cậu ta trong miệng mấy người nổi tiếng trên mạng là No.1.
Gia thế Hà Nhật Dương quá cao, người nổi tiếng trên mạng không dám nghĩ tới.
Nhưng Vũ Ngọc Bình vẫn có thể mơ mộng trèo cao tới.
Vũ Ngọc Bình tiếp tục nói: “Thanh Thanh, khi nào thì cậu về? Cậu về mau lên!”
“Chuyện gì đang xảy ra thế?” Tống Thanh không nhịn được mà hỏi: “Cậu đừng nói với tớ, lần trước chúng ta cùng quay đoạn phim kia có vấn đề nhé, cần tôi về giúp các cậu trang điểm để quay lại?”
“Nếu như chỉ vì đoạn phim trên mạng, thế thì dễ nói. Nhưng....”Vũ Ngọc Bình đột nhiên dừng lại.
Bên kia liền vọng lại tiếng cười hì hì của Phan Thịnh và Phan Ly: “Ngọc Bình, dám chơi thì dám chịu! Đừng nhờ sự trợ giúp từ Thanh Thanh!”
Tống Thanh càng hiếu kỳ Vũ Ngọc Bình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tống Thanh ngước mắt nhìn mấy người nổi tiếng trên mạng.
Mấy người nổi tiếng trên mạng cũng biết điều mà tời khỏi.
Tống Thanh chuyển điện thoại sang chế độ loa trong, hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Bên kia liền vọng lại tiếng cười hì hì của Phan Thịnh và Phan Ly đáp: “Thanh Thanh, cậu không cần lo cho cậu ấy! Cậu ta cá cược với bọn tớ bị thua, nên giờ tính quỵt nợ.”
Họ càng nói như thế, Tống Thanh càng hiếu kỳ!
“Ngọc Bình, anh không nói với ôi, tôi không quan tâm anh nữa.”Tống Thanh đưa ra đòn gián tiếp.
Ngọc Bình quả nhiên bất lực thở nhẹ một tiếng, nói: “Tôi cá cược với Phan Thịnh Phan Ly, trong ba ngày có thể tán đổ Lưu Nghĩa. Nếu thua, tôi sẽ trên giới truyền thông công khai tỏ tình với Lưu Nghĩa.’
Lúc này đây trong lòng Tống Thanh rất kinh ngạc!
À không, là kinh sợ.
Đầu óc Vũ Ngọc Bình không vấn đề chứ?
Bỏ mặt người nổi tiếng trên mạng không theo đuổi, mà đi theo đuổi Lưu Nghĩa?
Chẳng lẽ cậu ta đã quên từng bị Lưu Nghĩa vật ngã rồi sao?
Đây là tinh thần cống hiến hết mình không sợ chết đây mà.
Đầu dây bên kia Phan Thịnh và Phan Ly hầu như cười không thẳng lưng nổi, Vũ Ngọc Bình chỉ biết than thở, gì cũng không nói được.
Qua lúc lâu Tống Thanh mới nói: “Đáng đời.”
Lúc này, Hà Nhật Dương đi qua, đem ly nước trái cây đưa cho Tống Thanh, Tống Thanh nhận lấy, tiếp tục nói điện thoại: “Thế thì cậu hãy cứ dám cược dám chịu đi.”
Vũ Ngọc Bình với vẻ cao ngạo: “Làm sao có thế? Tớ là nam thần trong dàn hoa, ông chồng quốc dân, sao có thể lên truyền thông tỏ tình với một người con gái tính đàn ông như thế?”
Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương, liền đem điện thoại ra khỏi tai, nói nhỏ với Hà Nhật Dương: “Vũ Ngọc Bình cá cược với Phan Thịnh Phan Ly bị thua, nên phải tỏ tình với Tiểu Nghĩa.”
Hà Nhật Dương liền cười, ra dấu kêu Tống Thanh mở loa ngoài.
Tống Thanh liền mở loa ngoài, đầu dây bên kia Phan Thịnh Phan Ly càng cười quá đáng hơn.
Giọng Vũ Ngọc Bình càng bất lực: “Tống Thanh nhanh về đây! Cậu giúp tớ nói với Phan Thịnh Phan Ly ......”
“Nói gì mà nói! Dám chơi dám chịu!” giọng Phan Thịnh vang lên: “Cậu đừng hòng nhờ Thanh Thanh giúp cậu!”
Phan Ly cũng nói theo: “Đúng thế đúng thế! Hơn nữa, lúc đầu là do cậu cá cược với bọn tớ! Đây không phải do bọn tớ ép cậu nhé!”
Vũ Ngọc Bình không đếm xỉa Phan Thịnh Phan Ly, tiếp tục nói với Tống Thanh: “Chuyện này cậu không được nói với Hà Nhật Dương! Mất mặt lắm!”
Tống Thanh âm thầm nhìn Hà Nhật Dương, ánh mắt Hà Nhật Dương cười vui vẻ.
Tống Thanh rất muốn nói với Vũ Ngọc Bình rằng Hà Nhật Dương im lặng đứng bên cạnh nghe hết rồi.
Tống Thanh cạn lời nói: “Tớ có về cũng không giúp được cậu.’
“Có thể, sao lại không?” Vũ Ngọc Bình nói: “bây giờ Phan Thịnh Phan Ly ai cũng có thể không nể, nhưng cậu là chắc chắn nể mặt! Chỉ cần cậu nói..... tít tít tít.....”
Điện thoại cúp rồi.
Tống Thanh ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn Hà Nhật Dương, dưới đáy mắt Hà Nhật Dương làm sao cũng không che được ý cười.
“Được rồi, đừng quan tâm họ nữa. Họ từ nhỏ đến lớn cứ phá phách thế đấy.” Hà Nhật Dương đưa tay nắm lấy tay Tống Thanh: “Có cảm thấy buồn không? Buổi tiệc hôm nay mang tính kinh doanh, mấy người đàn ông bọn anh bàn chuyện làm ăn, nên không quan tâm em được.”
Tống Thanh lắc đầu: “Làm gì có? Biết bao người nổi tiếng trên mạng nói chuyện với em.”
Đôi mắt Hà Nhật Dương khẽ nhướng, nói: “Hai ngày nay không rảnh bên em, ngày mai ở cạnh em đi xung quanh xem xem.”
Tống Thanh vui vẻ gật đầu: “Được.”
Tống Thanh xoay người lại gọi điện cho Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa, đang đâu đó?”
“Mới đánh quyền xong, sao thế? Không phải đang ở Đông Bắc sao? Thế nào? Chơi vui không?” Lưu Nghĩa vừa lau mồ hôi vừa nói: “Có phải lạnh tới chịu không nổi? Bên đó giờ trời dông giá rét, cậu đừng bị rét đấy.”
Tống Thanh cười nói: “Tớ biết mà. Tiểu Nghĩa, tớ hỏi chuyện này.”
Lưu Nghĩa sảng khoái trả lời: “Cậu hỏi.”
“Cậu và Vũ Ngọc Bình.....” Tống Thanh do dự một lúc: “Cậu thấy cậu ấy thế nào?”
Lưu Nghĩa với vẻ ngơ ngác: “Thấy thế nào hả? Quá ẻo lả chứ còn thế nào?”
Tống Thanh cười lén: “Nếu như anh ta theo đuổi cậu.....”
“Thanh Thanh, đừng dọa tớ!” Lưu Nghĩa đột nhiên nói lớn: “Tên ẻo lả đó? Đừng trêu tớ? Tớ thích thanh niên cứng cơ!”
Tống Thanh cười lớn.
“Thanh Thanh, khi nào cậu về? Tớ có cuộc thi đấu ở H, vài ngày nữa tớ qua đó tìm cậu.” Lưu Nghĩa nói: “Ở nhà đợi tớ nhé.”
“Được.” Tống Thanh cười đáp.
Cúp máy, Tống Thanh ngồi cười cả nửa buổi.
Bây giờ càng ngày càng thú vị.
Nếu như Vũ Ngọc Bình thật sự lên giới truyền thông lên tiếng theo đuổi Lưu Nghĩa .....
Trời ơi, cô ấy có thể thấy được biểu cảm Lưu Nghĩa như ăn phải ruồi rồi!
Tiệc kinh doanh thường kéo dài không lâu, sau khi mọi người bàn xong việc, tự nhiên sẽ giải tán.
Trước khi về, chủ tiệc rất trịnh trọng tặng món quà lớn cho Tống Thanh.
Ánh mắt những người nổi tiếng trên mạng khác, thật sự là quá ngưỡng mộ đi!
Phải biết là chủ tiệc hôm nay là người nổi tiếng khắp ba tỉnh Đông Bắc.
Có thể được mời đến dự buổi tiệc hôm nay, là việc vô cùng hãnh diện.
Đừng nói là được tiếp đón một cách trịnh trọng!
Tống Thanh thấy đối phương tặng mình món quà lớn thế kia, liền không biết phải làm sao: “A, ông khách khí quá rồi.”
Tống Thanh tự nhiên quay sang nhìn Hà Nhật Dương .
Hà Nhật Dương gật đầu, Tống Nhất cũng gật đầu.
Tống Thanh mới đưa hai tay ra nhận qùa: “Thật sự rất cảm ơn!”
“Không có gì, có thể gặp được Cô Tống đây, đã là vinh hạnh lớn cho tôi.” Chủ tiệc hôm nay cười khiêm tốn: “Mấy hôm trước chỉ biết là ông Tống Nhất tìm được em gái, nhưng lại chưa có dịp gặp mặt. Hôm nay được gặp đúng là vinh dự.”
Thấy đối phương khách sáo thế kia, Tống Thanh thật không biết nói gì.
Bản thân cả tối nay chỉ đi theo cho vui!
Ngoài ăn thì uống, một chút tác dụng cũng không phát huy được á!
Tất nhiên, buổi tiệc hôm nay, cũng không cần cô ấy phát huy gì, chỉ cần thật đẹp và ăn thật ngon là được.
Từ biệt chủ tiệc xong, mấy người đi về nhà họ Tống.
Vừa vào tới nhà, Tống Thanh liên thay dép nằm lên ghế sofa.
“Mấy anh tối nay bàn về việc gì? Để người ta tặng em món quà lớn thế?’ Tống Thanh mở quà ra, một bộ trang sức phỉ thúy nghiêm chỉnh nằm trong hộp.
Giá trị của bộ trang sức này không nhỏ.
Điêu khắc trạm trổ đều rất tinh xảo, hoàn toàn đã vượt qua ý nghãi diễn đạt của phỉ thúy.
Nói là hàng lưu giữ cũng không quá.
Hà Nhật Dương cười dịu dàng: “Không có gì, Nhà họ Hà tính gia nhập vào Đông bắc 3 tỉnh, cứ phải cần người dẫn lối. Nếu họ đã muốn làm người trung gian, thì anh thuận tiện cho họ mặt mũi này, có nhiểu tiền cùng nhau kiếm, mới có thể kiếm được nhiều hơn.’
Tống Thanh quay đầu nhìn Tống Nhất nói: “anh hai, em đã nói qua cái gì? Hôm nay anh đã thấy rõ rồi chứ?”
Tống Nhất và các anh em khác gắng nhịn cười, đều gặt đầu: “Thanh Thanh nói quả nhiên không sai!”
Sau khi ăn kem xong, Tống Thanh đứng dậy: “Cám ơn kem của anh, ôi không làm phiền anh làm việc nữa!”
“Được.” Trình Thiên Cát nhìn chằm chằm Tống Thanh, nhìn theo đưa Tống Thanh rời khỏi.
Chờ sau khi Tống Thanh rời khỏi, Trình Thiên Cát nhìn lên chiếc hộp kem đã ăn sạch, miệng nở nụ cười gian.
Cô em xinh đẹp, bẫy đã giăng xuống chờ em.
Ngoan ngoãn mà sụp bẫy đi!
Tống Thanh về vị trí của mình, trong lòng có cảm giác đúng là khó tả.
Cô ấy thật sự không ngờ là gặp Trình Thiên Cát ở đây.
Có những lúc, cô ấy muốn giới thiệu Trình Thiên Cát với Hà Nhật Dương.
Nhưng có mấy lần khi cô ấy mới có ý định đó, Trình Thiên Cát liền chuyển sang vấn đề khác.
Cậu ta có phải không muốn mình nhắc đến Hà Nhật Dương?
Tại sao?
Tính luôn lần này, thì mình gặp anh ta là lần thứ 3.
Nhưng 3 lần gặp mặt, một chút lưu luyến cũng không có.
Bản thân mình có thể khẳng định, mình chỉ đặt anh ấy với vị trí là người anh và bạn mà thôi.
Tuyệt đối không có tình cảm nào khác.
Cho nên, Tống Thanh tính kiếm một thời gian nào đó, chính thức giới thiệu Trình Thiên Cát với Hà Nhật Dương.
Tống Thanh sau khi quay lại chỗ ngồi không lâu, thì thấy mấy người đàn ông kia đang nâng ly uống rượu, thấy rõ là đạt thành ý kiến chung.
Vấn đề công việc, Tống Thanh không hỏi tới.
Hà Nhật Dương có sự nghiệp của anh ấy, cô ấy có công việc của mình.
Mấy dân nổi tiếng trên mạng qua xua nịnh Tống Thanh một lúc.
Tống Thanh thật thấy ngại vì mình mù mặt, chỉ có thể nâng ly cạn chung.
“Cô Tống, nghe nói cô chuyển sang làm nhà thiết kế rồi?” một người trong số nổi tiếng trên mạng chào hỏi: “Cho hỏi là cô tính ký kết với tập đoàn tài chính Hà thị hay sao?”
Người nổi tiếng trên mạng khác cũng nói: “Chắc chắn rồi! Cậu hai nãi nãi Nhà họ Hà lam sao ký kết với công ty khác được?”
Lại một người nổi tiếng trên mạng nói: “Nhưng tôi nghe nói công ty Cậu Vũ cũng có ý ký kết với Cô Tống đây!”
Tống Thanh choáng quáng.
Đây rốt cuộc là ai chào hỏi trước?
Tống Thanh chỉ có thể xoa huyệt thái dương nói: “Các cậu nghĩ nhiều rồi, tôi giờ vẫn đang trong giai đoạn học tập, ký kết chuyện này không vội.”
Mấy người nổi tiếng trên mạng liền nói: “Thế...... Cô Tống, có thể giới thiệu chúng tôi với Cậu Vũ không?”
Hơ hơ hơ.
Thì ra ý đồ của mọi người là đây!
Tống Thanh khẽ cười, liền đem điện thoại ra gọi cho Vũ Ngọc Bình: “Ngọc Bình, giới thiệu cho cậu làm quen mấy mỹ nữ?”
Tống Thanh bật loa ngoài.
Mấy người nổi tiếng trên mạng đều lộ rõ sự mong chờ.
Ông chồng quốc dân đấy!
Vừa đẹp trai lại có nhiều tiền!
Ai không thích?
Dựa vào tính khí của Vũ Ngọc Bình, có lẽ sẽ rất vui vẻ nhận lời.
Nhưng lời của Tống Thanh chỉ đổi lại một tiếng than nhẹ của Vũ Ngọc Bình.
“Thanh Thanh. Đừng gây khó dễ tớ!” Vũ Ngọc Bình than nhẹ: “Anh đây đang cai nghiện gái đẹp.”
Tống Thanh cảm thấy rất hiếu kỳ.
Kiểu này không đúng lắm!
Vũ Ngọc Bình chứ không phải Hà Nhật Dương, cậu ta trong miệng mấy người nổi tiếng trên mạng là No.1.
Gia thế Hà Nhật Dương quá cao, người nổi tiếng trên mạng không dám nghĩ tới.
Nhưng Vũ Ngọc Bình vẫn có thể mơ mộng trèo cao tới.
Vũ Ngọc Bình tiếp tục nói: “Thanh Thanh, khi nào thì cậu về? Cậu về mau lên!”
“Chuyện gì đang xảy ra thế?” Tống Thanh không nhịn được mà hỏi: “Cậu đừng nói với tớ, lần trước chúng ta cùng quay đoạn phim kia có vấn đề nhé, cần tôi về giúp các cậu trang điểm để quay lại?”
“Nếu như chỉ vì đoạn phim trên mạng, thế thì dễ nói. Nhưng....”Vũ Ngọc Bình đột nhiên dừng lại.
Bên kia liền vọng lại tiếng cười hì hì của Phan Thịnh và Phan Ly: “Ngọc Bình, dám chơi thì dám chịu! Đừng nhờ sự trợ giúp từ Thanh Thanh!”
Tống Thanh càng hiếu kỳ Vũ Ngọc Bình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tống Thanh ngước mắt nhìn mấy người nổi tiếng trên mạng.
Mấy người nổi tiếng trên mạng cũng biết điều mà tời khỏi.
Tống Thanh chuyển điện thoại sang chế độ loa trong, hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Bên kia liền vọng lại tiếng cười hì hì của Phan Thịnh và Phan Ly đáp: “Thanh Thanh, cậu không cần lo cho cậu ấy! Cậu ta cá cược với bọn tớ bị thua, nên giờ tính quỵt nợ.”
Họ càng nói như thế, Tống Thanh càng hiếu kỳ!
“Ngọc Bình, anh không nói với ôi, tôi không quan tâm anh nữa.”Tống Thanh đưa ra đòn gián tiếp.
Ngọc Bình quả nhiên bất lực thở nhẹ một tiếng, nói: “Tôi cá cược với Phan Thịnh Phan Ly, trong ba ngày có thể tán đổ Lưu Nghĩa. Nếu thua, tôi sẽ trên giới truyền thông công khai tỏ tình với Lưu Nghĩa.’
Lúc này đây trong lòng Tống Thanh rất kinh ngạc!
À không, là kinh sợ.
Đầu óc Vũ Ngọc Bình không vấn đề chứ?
Bỏ mặt người nổi tiếng trên mạng không theo đuổi, mà đi theo đuổi Lưu Nghĩa?
Chẳng lẽ cậu ta đã quên từng bị Lưu Nghĩa vật ngã rồi sao?
Đây là tinh thần cống hiến hết mình không sợ chết đây mà.
Đầu dây bên kia Phan Thịnh và Phan Ly hầu như cười không thẳng lưng nổi, Vũ Ngọc Bình chỉ biết than thở, gì cũng không nói được.
Qua lúc lâu Tống Thanh mới nói: “Đáng đời.”
Lúc này, Hà Nhật Dương đi qua, đem ly nước trái cây đưa cho Tống Thanh, Tống Thanh nhận lấy, tiếp tục nói điện thoại: “Thế thì cậu hãy cứ dám cược dám chịu đi.”
Vũ Ngọc Bình với vẻ cao ngạo: “Làm sao có thế? Tớ là nam thần trong dàn hoa, ông chồng quốc dân, sao có thể lên truyền thông tỏ tình với một người con gái tính đàn ông như thế?”
Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương, liền đem điện thoại ra khỏi tai, nói nhỏ với Hà Nhật Dương: “Vũ Ngọc Bình cá cược với Phan Thịnh Phan Ly bị thua, nên phải tỏ tình với Tiểu Nghĩa.”
Hà Nhật Dương liền cười, ra dấu kêu Tống Thanh mở loa ngoài.
Tống Thanh liền mở loa ngoài, đầu dây bên kia Phan Thịnh Phan Ly càng cười quá đáng hơn.
Giọng Vũ Ngọc Bình càng bất lực: “Tống Thanh nhanh về đây! Cậu giúp tớ nói với Phan Thịnh Phan Ly ......”
“Nói gì mà nói! Dám chơi dám chịu!” giọng Phan Thịnh vang lên: “Cậu đừng hòng nhờ Thanh Thanh giúp cậu!”
Phan Ly cũng nói theo: “Đúng thế đúng thế! Hơn nữa, lúc đầu là do cậu cá cược với bọn tớ! Đây không phải do bọn tớ ép cậu nhé!”
Vũ Ngọc Bình không đếm xỉa Phan Thịnh Phan Ly, tiếp tục nói với Tống Thanh: “Chuyện này cậu không được nói với Hà Nhật Dương! Mất mặt lắm!”
Tống Thanh âm thầm nhìn Hà Nhật Dương, ánh mắt Hà Nhật Dương cười vui vẻ.
Tống Thanh rất muốn nói với Vũ Ngọc Bình rằng Hà Nhật Dương im lặng đứng bên cạnh nghe hết rồi.
Tống Thanh cạn lời nói: “Tớ có về cũng không giúp được cậu.’
“Có thể, sao lại không?” Vũ Ngọc Bình nói: “bây giờ Phan Thịnh Phan Ly ai cũng có thể không nể, nhưng cậu là chắc chắn nể mặt! Chỉ cần cậu nói..... tít tít tít.....”
Điện thoại cúp rồi.
Tống Thanh ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn Hà Nhật Dương, dưới đáy mắt Hà Nhật Dương làm sao cũng không che được ý cười.
“Được rồi, đừng quan tâm họ nữa. Họ từ nhỏ đến lớn cứ phá phách thế đấy.” Hà Nhật Dương đưa tay nắm lấy tay Tống Thanh: “Có cảm thấy buồn không? Buổi tiệc hôm nay mang tính kinh doanh, mấy người đàn ông bọn anh bàn chuyện làm ăn, nên không quan tâm em được.”
Tống Thanh lắc đầu: “Làm gì có? Biết bao người nổi tiếng trên mạng nói chuyện với em.”
Đôi mắt Hà Nhật Dương khẽ nhướng, nói: “Hai ngày nay không rảnh bên em, ngày mai ở cạnh em đi xung quanh xem xem.”
Tống Thanh vui vẻ gật đầu: “Được.”
Tống Thanh xoay người lại gọi điện cho Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa, đang đâu đó?”
“Mới đánh quyền xong, sao thế? Không phải đang ở Đông Bắc sao? Thế nào? Chơi vui không?” Lưu Nghĩa vừa lau mồ hôi vừa nói: “Có phải lạnh tới chịu không nổi? Bên đó giờ trời dông giá rét, cậu đừng bị rét đấy.”
Tống Thanh cười nói: “Tớ biết mà. Tiểu Nghĩa, tớ hỏi chuyện này.”
Lưu Nghĩa sảng khoái trả lời: “Cậu hỏi.”
“Cậu và Vũ Ngọc Bình.....” Tống Thanh do dự một lúc: “Cậu thấy cậu ấy thế nào?”
Lưu Nghĩa với vẻ ngơ ngác: “Thấy thế nào hả? Quá ẻo lả chứ còn thế nào?”
Tống Thanh cười lén: “Nếu như anh ta theo đuổi cậu.....”
“Thanh Thanh, đừng dọa tớ!” Lưu Nghĩa đột nhiên nói lớn: “Tên ẻo lả đó? Đừng trêu tớ? Tớ thích thanh niên cứng cơ!”
Tống Thanh cười lớn.
“Thanh Thanh, khi nào cậu về? Tớ có cuộc thi đấu ở H, vài ngày nữa tớ qua đó tìm cậu.” Lưu Nghĩa nói: “Ở nhà đợi tớ nhé.”
“Được.” Tống Thanh cười đáp.
Cúp máy, Tống Thanh ngồi cười cả nửa buổi.
Bây giờ càng ngày càng thú vị.
Nếu như Vũ Ngọc Bình thật sự lên giới truyền thông lên tiếng theo đuổi Lưu Nghĩa .....
Trời ơi, cô ấy có thể thấy được biểu cảm Lưu Nghĩa như ăn phải ruồi rồi!
Tiệc kinh doanh thường kéo dài không lâu, sau khi mọi người bàn xong việc, tự nhiên sẽ giải tán.
Trước khi về, chủ tiệc rất trịnh trọng tặng món quà lớn cho Tống Thanh.
Ánh mắt những người nổi tiếng trên mạng khác, thật sự là quá ngưỡng mộ đi!
Phải biết là chủ tiệc hôm nay là người nổi tiếng khắp ba tỉnh Đông Bắc.
Có thể được mời đến dự buổi tiệc hôm nay, là việc vô cùng hãnh diện.
Đừng nói là được tiếp đón một cách trịnh trọng!
Tống Thanh thấy đối phương tặng mình món quà lớn thế kia, liền không biết phải làm sao: “A, ông khách khí quá rồi.”
Tống Thanh tự nhiên quay sang nhìn Hà Nhật Dương .
Hà Nhật Dương gật đầu, Tống Nhất cũng gật đầu.
Tống Thanh mới đưa hai tay ra nhận qùa: “Thật sự rất cảm ơn!”
“Không có gì, có thể gặp được Cô Tống đây, đã là vinh hạnh lớn cho tôi.” Chủ tiệc hôm nay cười khiêm tốn: “Mấy hôm trước chỉ biết là ông Tống Nhất tìm được em gái, nhưng lại chưa có dịp gặp mặt. Hôm nay được gặp đúng là vinh dự.”
Thấy đối phương khách sáo thế kia, Tống Thanh thật không biết nói gì.
Bản thân cả tối nay chỉ đi theo cho vui!
Ngoài ăn thì uống, một chút tác dụng cũng không phát huy được á!
Tất nhiên, buổi tiệc hôm nay, cũng không cần cô ấy phát huy gì, chỉ cần thật đẹp và ăn thật ngon là được.
Từ biệt chủ tiệc xong, mấy người đi về nhà họ Tống.
Vừa vào tới nhà, Tống Thanh liên thay dép nằm lên ghế sofa.
“Mấy anh tối nay bàn về việc gì? Để người ta tặng em món quà lớn thế?’ Tống Thanh mở quà ra, một bộ trang sức phỉ thúy nghiêm chỉnh nằm trong hộp.
Giá trị của bộ trang sức này không nhỏ.
Điêu khắc trạm trổ đều rất tinh xảo, hoàn toàn đã vượt qua ý nghãi diễn đạt của phỉ thúy.
Nói là hàng lưu giữ cũng không quá.
Hà Nhật Dương cười dịu dàng: “Không có gì, Nhà họ Hà tính gia nhập vào Đông bắc 3 tỉnh, cứ phải cần người dẫn lối. Nếu họ đã muốn làm người trung gian, thì anh thuận tiện cho họ mặt mũi này, có nhiểu tiền cùng nhau kiếm, mới có thể kiếm được nhiều hơn.’
Tống Thanh quay đầu nhìn Tống Nhất nói: “anh hai, em đã nói qua cái gì? Hôm nay anh đã thấy rõ rồi chứ?”
Tống Nhất và các anh em khác gắng nhịn cười, đều gặt đầu: “Thanh Thanh nói quả nhiên không sai!”
Bình luận facebook