Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-262
CHƯƠNG 262: THÁI ĐỘ CỦA BÀ CỤ HÀ
“Những chi tiết trong giao hẹn này, bà không nói kỹ với con nữa. Bà biết đứa cháu này vì muốn đứa con bất hiếu của ta được về nhà, đã tốn rất nhiều công sức. Tuy bà đồng ý cho chúng nó về nhà, nhưng có một số việc bà cũng không thể thay đổi được.”
Mẹ chồng con không thích con, cũng giống như lúc trước bà không thích nó. Nhưng, một khi đã sinh con cho Nhà họ Hà, thì vị trí đó không ai có thể làm lung lay được! Thanh Thanh, con là đứa con ngoan, cũng rất thông minh. Những lời bà nói chắc con cũng hiểu.
Tống Thanh lặng lẽ gật đầu.
“So với những người con gái khác, bà thích con hơn. Khi con mới về Nhà họ Hà, con không có một thứ gì trong tay, bà đã giúp con giành lấy một số lợi thế, khiến con có thể ứng phó với mẹ chồng con, cũng không đến nỗi quá bị động.
“Những gì bà có thể giành được cho con chỉ có hạn. Con đường còn lại, vẫn là do chính con phải tự đi.” Bà cụ Hà nói tiếp: “chỉ cần ở trong Nhà họ Hà, chỉ cần bà già này còn chưa chết, vị trí mợ hai của Nhà họ Hà vẫn sẽ là của con. Nhưng tiền đề là, con không được làm ta thất vọng.”
“Vâng, thưa bà.” Tống Thanh đáp lại.
“Lễ mừng thọ lần này, nhà ta sẽ đón tiếp rất nhiều người. Cũng sẽ xảy ra rất nhiều chuyện. Con cần học cách kiên nhẫn.” Bà cụ Hà nhìn Tống Thanh đầy ẩn ý nói: “những thứ bẩn thỉu trong đại gia đình này quá nhiều. Nhà họ Hà ta cũng được coi là trong sạch. Các chi thứ tuy cũng có chút thành tích, nhưng so với chi cả nhà ta, vẫn còn thua xa nhiều. Cho nên, con cần phải dựng thẳng lưng lên, lấy ra khí thế của mợ hai.”
Tống Thanh có chút không hiểu về câu nói này, nhưng, cô không hỏi.
“Những người không liên quan, con cố gắng đừng để họ làm ảnh hưởng đến tình cảm của con và Nhật Dương. Nhật Dương được kế thừa tính khí của đàn ông nhà họ Hà, con đừng làm tổn thương đến nó.” Bà cụ Hà than nhẹ một tiếng nói tiếp: “những việc còn lại, con hãy tự ngẫm và xử lý.”
Đêm nay Bà cụ Hà đã nói rất nhiều, ngoại trừ về việc tỏ rõ thái độ, không có một nội dung nào mang tính thực tế.
Những gì còn lại Tống Thanh phải tự đi suy ngẫm.
Tống Thanh gật đầu trả lời: “bà nội, con sẽ không làm bà thất vọng đâu.
“Hãy tận dụng thân phận của mình.” Bà cụ Hà tiếp tục nói: “tuổi bà đã cao, rất nhiều việc muốn mà không đủ sức lực để làm. Những điều có thể nhắc nhở con, chỉ có thế thôi.”
“Con cảm ơn bà nội ạ.” Tống Thanh trả lời ngoan ngoãn.
“Được rồi, ra ngoài ăn cơm đi.” Bà cụ Hà nhìn Tống Thanh cười rất hài lòng.
Tuy đứa cháu dâu này do trời đất đưa đẩy đến trong sự bất ngờ, nhưng theo tình hình trước mắt, cái bất ngờ này lại rất tốt!
May có sự bất ngờ nay, mới khiến bà không ân hận!
Sau khi Tống Thanh đưa Bà cụ Hà ra, sắc mặt Hà Nhật Dương vẫn như cũ, dường như anh không muốn biết hai người họ đã nói gì, chỉ cười híp mắt hỏi: “bà nội ơi, hoa quả này cuả bà là hoa quả ngon nhất thế gian đấy.”
Bà cụ Hà cười mắng nhẹ: “của ngon vật lạ gì mà con chả có rồi, còn đến chỗ này để ăn nữa hả!”
Tống Thanh và Hà Nhật Dương đều cười ồ lên.
“Ngày mai bác sỹ Tần sẽ qua kiểm tra sức khỏe cho các con, toàn thanh niên trẻ khỏe, lại đang trong thời kỳ trăng mật, cũng phải tính sinh đứa con thôi.” Bà cụ Hà nói.
Mặt Tống Thanh tự nhiên đỏ ửng lên.
Hà Nhật Dương cười đáp: Vâng vâng vâng, cái gì cũng nghe lời bà hết ạ!”
Bữa cơm này, cả ba bà cháu ăn rất ngon và vui vẻ.
Những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây, Tống Thanh đã lựa một số để kể cho bà nghe.
Tuy biết Bà cụ Hà đã biết hết mọi chuyện, nhưng nghe người khác kể lại, và từ chính mồm mình nói ra lại là việc khác hẳn nhau.
Nên Tống Thanh đã rất biết điều lựa những chuyện mà người già thích nghe, thể hiện đúng một người cháu dâu hiếu thảo.
Trước đây khi ở nhà Tống Cương và Tống Thúy, Tống Thanh không thể không cẩn thận nhẹ nhàng lấy lòng bà người nhà họ, mới có thể đổi lại sự yên ổn nhất thời cho mình và anh trai.
Cho nên, dần dần Tống Thanh đã rèn luyện được thói quen làm nhỏ được lớn, chịu thiệt để được.
Từ khi quen biết Hà Nhật Dương, lòng tin của Tống Thanh dần được lấy lại, vì vậy khi đối diện với Bà cụ Hà, cũng biết được mức độ để lựa lời.
Thêm nữa Bà cụ Hà vốn đứng về phía Tống Thanh, vì vậy trong lúc nói chuyện, bà rất vui vẻ và hài lòng.
Vì vậy bữa cơm này ăn rất thoải mái và vui vẻ.
Sau khi dùng bữa, Bà cụ Hà gọi Hà Nhật Dương ra trao đổi riêng, một mình Tống Thanh theo quản gia Hòa đi dạo thăm quan khu vườn biệt thự.
Quản gia Hòa thật sự là một quản gia rất đắc lực.
Bà dẫn Tống Thanh vừa đi vừa từ từ kể lại lịch sử Nhà họ Hà, và lịch sử xây dựng của biệt thự này.
Từ lời kể của quản gia Hòa, Tống Thanh mới dần dần biết được, biệt thự Nhà họ Hà này hóa ra là kiến trúc đã trải qua trăm năm sương gió.
Tất nhiên, kiến trúc trước đây không tráng lệ và rộng như bây giờ, cựu tích năm đó chỉ là một ngôi nhà 3 gian.
Chính trong ngôi nhà này, đã sinh ra một anh hùng Nho giáo xuất sắc, đã có cống hiến rất lớn, đối với cách mạng và nhân dân.
Sau này người nhà Nhà họ Hà rút lui khỏi chính sự, lựa chọn con đường khác.
Từ đời ông nội Hà Nhật Dương bắt đầu chú trọng vào việc kinh doanh.
Sau thời kỳ cách mạng văn hóa, cả Nhà họ Hà chuyển hết chủ lực sang nước ngoài,
Cũng chính vì vậy, thế lực của Nhà họ Hà ở nước ngoài mới vững chắc như vậy.
Rồi sau này, cả gia đình nhà ông nội Hà Nhật Dương trở về nước, và có sự hợp tác và tiếp xúc bí mật với các cấp trên, mới bắt đầu có được Nhà họ Hà ngày hôm nay.
Và cho đến tận bây giờ, sau khi Nhà họ Hà trao vào tay Hà Nhật Dương, sự hợp tác và mối quan hệ của Nhà họ Hà với nhà nước, đã là không thể tách rời.
Có lẽ cũng chính là vì điểm này, Bà cụ Hà mới đặc biệt thích Tống Thanh.
Vì ở khía cạnh này, hai nhà rất xứng đôi.
Hai gia tộc đều cùng chung ý tưởng, sẽ không thể đào tạo ra các con cháu tam quan bất chính được.
Nhà họ Hà hiện nay, đã là con cháu đầy đàn, thành viên gia tộc rất đông.
Tuy nhiên về chi trưởng họ, thì lại chỉ có mỗi mình Hà Nhật Dương.
Đương nhiên, Hà Nhật Khang là không được tính vào.
Các chi thứ luôn dòm ngó về Nhà họ Hà, nhưng tiếc rằng họ không nhận được chút lợi ích nào trong tay Hà Nhật Dương.
Bao nhiêu năm bị chèn ép, các chi khác đều rút cờ cất trống, lựa chọn cách nằm im đợi thời cơ.
Lần này, lễ mừng thọ 80 tuổi của Bà cụ Hà, tất cả các chi thứ đều sẽ đến chúc mừng, lúc đó sẽ là thời khắc các ngưu ma quỷ quái tụ họp một đường.
Quản gia Hòa dẫn Tống Thanh đi dạo thăm quan, bề ngoài là đi dạo, nhưng thực chất là đang chỉ bảo cho cô.
Tống Thanh cũng không phải kẻ ngốc, mới đầu nghe không ra, sau đó dần dần cũng ngẫm ra.
Quản gia Hòa chắc đang tiêm phòng cho cô đây.
Xem ra, lễ mừng thọ 80 tuổi của bà nội, chắc sẽ xảy ra chuyện.
Thử nghĩ kỹ xem, sao lại không xảy ra chuyện chứ?
Bố mẹ chồng của mình lần đầu chính thức trở về nhà, theo lẽ vị trí của họ là cao nhất trong Nhà họ Hà.
Nhưng lại không phải thế.
Vị trí cao nhất lại là Bà cụ Hà và Hà Nhật Dương.
Nếu chỉ có mỗi Bà cụ Hà, còn dễ nói. Thái Hoàng Thái Hậu, nằm quyền là điều đương nhiên.
Nhưng Hà Nhật Dương là vãn bối cũng đứng trên vị trí cao nhất, vậy Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu sẽ sao đây?
Sẽ không tránh khỏi việc kẻ khác soi mói, họ còn thấy chuyện chưa đủ rối, và thêm dầu vào lửa.
Thêm vào nữa bố mẹ chồng cô không hề thích cô, vậy chỉ cần một bên nào đó thổi thêm ít lửa vào, chắc họ sẽ gây khó dễ cho cô.
Ài, cái lễ mừng thọ này, đúng thật là hồng môn yến siêu cấp đây.
Nhưng mình lại không thể nào từ chối.
Cô còn phải xuất hiện với thân phận mợ hai Nhà họ Hà, và thân phận phu nhân Tổng giám đốc nữa.
Nói trắng ra, địa vị xã hội của mình, thực chất là đã vượt trên mẹ chồng đấy.
Một sự hiển nhien như vậy, mẹ chồng sao có thể thích mình được chứ.
Thêm nữa, lại còn có cả Thôi Nguyện Lam chuyên khuấy rối mọi chuyện nữa
Tuy rằng, Hà Nhật Dương đã nói rất rõ, anh và Thôi Nguyệt Lam không hề xảy ra chuyện gì, cô cũng rất muốn tin anh và Thôi Nguyệt Lam không có gì.
Nhưng các cụ đã có câu, không sợ trộm cắp chỉ sợ trộm nhớ.
Nếu Thôi Nguyệt Lam vì chuyện thất bại lần trước biết đường rút lui thì tốt.
Chỉ sợ cô ta bên ngoài thì giả bộ vâng lời, lại dở trò bẩn thỉu sau lưng.
Quân tử dễ phòng tiểu nhân khó lường.
Thà cô ta cứ trắng trợn nhằm thẳng vào mình, như vậy còn có cơ hội ứng phó.
Từ chuyện sau này xảy ra ở cuộc thi thiết kế cho thấy, thủ đoạn của cô ta đã cao siêu hơn rất nhiều.
Nhưng cao nhân chỉ dạy cho cô ta là ai đây?
Là mẹ chồng sao?
Suy nghĩ thật là sâu sắc đáng sợ.
Bảo sao quản gia Hòa phải đặc biệt nhắc nhở mình.
Đây là đang lo lắng cho mình sao?
Sau một hồi suy ngẫm hiểu rõ vấn đề, Tống Thanh cảm ơn quản gia Hòa rất chân thành sâu sắc: “cảm ơn bà đã nhắc nhở, con sẽ cẩn thận ứng phó ạ.”
Quả nhiên quản gia Hòa cười rất hài lòng, nói: “lão phu nhân nói cô là cô bé thông minh, xem ra, đúng là như vậy đấy. Tuy con đường phía trước trắc trở chông gai, nhưng lão phu nhân đã đứng về phía cô, chỉ cần cô có được sự ủng hộ của lão phu nhân cùng sự yêu thương của thiếu gia, và sinh một đứa con nữa, địa vị của cô sẽ không ai có thể lung lay được.
Tống Thanh đưa tay lên sờ vào bụng.
Cô đã cùng với Hà Nhật Dương nhiều lần rồi, hình như vẫn chưa có.
Có phải là vấn đề của mình không?
Quản gia Hòa không đi tiếp cùng Tống Thanh nữa, những gì cần nói đã nói hết rồi, đến lúc kiếm một lý do rút lui thôi.
Lúc này Tống Thanh vẫn chưa muốn về, đã ngồi ngẩn ngơ trong vườn hoa ngắm cảnh, trong lòng cô đang ngẫm kỹ lại những lời nói của quản gia Hòa.
Lúc này, Bà cụ Hà gọi Hà Nhật Dương vào phòng làm việc, chuẩn bị trao đổi rõ ràng với Hà Nhật Dương.
“Bà nội, bà có gì thì cứ nói thẳng ra đi.” Hà Nhật Dương rất thẳng thắn: “chuyện gì con cũng nghe bà hết ạ.”
“Hư, biết ngay là con sẽ nói những lời nịnh bà.” Bà cụ Hà liếc Hà Nhật Dương một cái: “chờ bố mẹ con về, chắc con lại không nghe lời bà nữa rồi.”
“Sao có thể thế chứ? Bà là Lão Thái Quân của gia đình ta mà!” Hà Nhật Dương lập tức đưa cốc trà ra nịnh Bà cụ Hà, nói: “bà nội, bà đã nhắc nhở Thanh Thanh, giờ bà tính nhắc nhở cháu nội bà chút gì đây?”
Bà cụ Hà lườm anh một cái, rồi nói tiếp: “bà gọi con qua đây chính là muốn nói chuyện này với con. Con đã nghĩ qua nếu lần này bố mẹ con trở về, các vị trí trong gia đình ta sẽ sắp xếp như thế nào chưa?”
Hà Nhật Dương tức khắc trở nên rất nghiêm túc, đáp: “còn phải nói nữa sao? Bà là Thái Thượng Lão Quân, họ là bố mẹ của con, con là vãn bối, tất nhiên là con sẽ nghe theo lệnh của trưởng bối rồi.”
“Nếu lệnh của ta và mẹ con trái ngược hẳn với nhau, con sẽ nghe theo ai đây?” Bà cụ Hà sao có thể cho qua dễ dàng được, hỏi thẳng vào vấn đề luôn: “nếu Thanh Thanh và Thôi Nguyệt Lam cãi nhau, bà ủng hộ Thanh Thanh, mẹ con ủng hộ Thôi Nguyệt Lam, con sẽ nghe ai đây?’
“Những chi tiết trong giao hẹn này, bà không nói kỹ với con nữa. Bà biết đứa cháu này vì muốn đứa con bất hiếu của ta được về nhà, đã tốn rất nhiều công sức. Tuy bà đồng ý cho chúng nó về nhà, nhưng có một số việc bà cũng không thể thay đổi được.”
Mẹ chồng con không thích con, cũng giống như lúc trước bà không thích nó. Nhưng, một khi đã sinh con cho Nhà họ Hà, thì vị trí đó không ai có thể làm lung lay được! Thanh Thanh, con là đứa con ngoan, cũng rất thông minh. Những lời bà nói chắc con cũng hiểu.
Tống Thanh lặng lẽ gật đầu.
“So với những người con gái khác, bà thích con hơn. Khi con mới về Nhà họ Hà, con không có một thứ gì trong tay, bà đã giúp con giành lấy một số lợi thế, khiến con có thể ứng phó với mẹ chồng con, cũng không đến nỗi quá bị động.
“Những gì bà có thể giành được cho con chỉ có hạn. Con đường còn lại, vẫn là do chính con phải tự đi.” Bà cụ Hà nói tiếp: “chỉ cần ở trong Nhà họ Hà, chỉ cần bà già này còn chưa chết, vị trí mợ hai của Nhà họ Hà vẫn sẽ là của con. Nhưng tiền đề là, con không được làm ta thất vọng.”
“Vâng, thưa bà.” Tống Thanh đáp lại.
“Lễ mừng thọ lần này, nhà ta sẽ đón tiếp rất nhiều người. Cũng sẽ xảy ra rất nhiều chuyện. Con cần học cách kiên nhẫn.” Bà cụ Hà nhìn Tống Thanh đầy ẩn ý nói: “những thứ bẩn thỉu trong đại gia đình này quá nhiều. Nhà họ Hà ta cũng được coi là trong sạch. Các chi thứ tuy cũng có chút thành tích, nhưng so với chi cả nhà ta, vẫn còn thua xa nhiều. Cho nên, con cần phải dựng thẳng lưng lên, lấy ra khí thế của mợ hai.”
Tống Thanh có chút không hiểu về câu nói này, nhưng, cô không hỏi.
“Những người không liên quan, con cố gắng đừng để họ làm ảnh hưởng đến tình cảm của con và Nhật Dương. Nhật Dương được kế thừa tính khí của đàn ông nhà họ Hà, con đừng làm tổn thương đến nó.” Bà cụ Hà than nhẹ một tiếng nói tiếp: “những việc còn lại, con hãy tự ngẫm và xử lý.”
Đêm nay Bà cụ Hà đã nói rất nhiều, ngoại trừ về việc tỏ rõ thái độ, không có một nội dung nào mang tính thực tế.
Những gì còn lại Tống Thanh phải tự đi suy ngẫm.
Tống Thanh gật đầu trả lời: “bà nội, con sẽ không làm bà thất vọng đâu.
“Hãy tận dụng thân phận của mình.” Bà cụ Hà tiếp tục nói: “tuổi bà đã cao, rất nhiều việc muốn mà không đủ sức lực để làm. Những điều có thể nhắc nhở con, chỉ có thế thôi.”
“Con cảm ơn bà nội ạ.” Tống Thanh trả lời ngoan ngoãn.
“Được rồi, ra ngoài ăn cơm đi.” Bà cụ Hà nhìn Tống Thanh cười rất hài lòng.
Tuy đứa cháu dâu này do trời đất đưa đẩy đến trong sự bất ngờ, nhưng theo tình hình trước mắt, cái bất ngờ này lại rất tốt!
May có sự bất ngờ nay, mới khiến bà không ân hận!
Sau khi Tống Thanh đưa Bà cụ Hà ra, sắc mặt Hà Nhật Dương vẫn như cũ, dường như anh không muốn biết hai người họ đã nói gì, chỉ cười híp mắt hỏi: “bà nội ơi, hoa quả này cuả bà là hoa quả ngon nhất thế gian đấy.”
Bà cụ Hà cười mắng nhẹ: “của ngon vật lạ gì mà con chả có rồi, còn đến chỗ này để ăn nữa hả!”
Tống Thanh và Hà Nhật Dương đều cười ồ lên.
“Ngày mai bác sỹ Tần sẽ qua kiểm tra sức khỏe cho các con, toàn thanh niên trẻ khỏe, lại đang trong thời kỳ trăng mật, cũng phải tính sinh đứa con thôi.” Bà cụ Hà nói.
Mặt Tống Thanh tự nhiên đỏ ửng lên.
Hà Nhật Dương cười đáp: Vâng vâng vâng, cái gì cũng nghe lời bà hết ạ!”
Bữa cơm này, cả ba bà cháu ăn rất ngon và vui vẻ.
Những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây, Tống Thanh đã lựa một số để kể cho bà nghe.
Tuy biết Bà cụ Hà đã biết hết mọi chuyện, nhưng nghe người khác kể lại, và từ chính mồm mình nói ra lại là việc khác hẳn nhau.
Nên Tống Thanh đã rất biết điều lựa những chuyện mà người già thích nghe, thể hiện đúng một người cháu dâu hiếu thảo.
Trước đây khi ở nhà Tống Cương và Tống Thúy, Tống Thanh không thể không cẩn thận nhẹ nhàng lấy lòng bà người nhà họ, mới có thể đổi lại sự yên ổn nhất thời cho mình và anh trai.
Cho nên, dần dần Tống Thanh đã rèn luyện được thói quen làm nhỏ được lớn, chịu thiệt để được.
Từ khi quen biết Hà Nhật Dương, lòng tin của Tống Thanh dần được lấy lại, vì vậy khi đối diện với Bà cụ Hà, cũng biết được mức độ để lựa lời.
Thêm nữa Bà cụ Hà vốn đứng về phía Tống Thanh, vì vậy trong lúc nói chuyện, bà rất vui vẻ và hài lòng.
Vì vậy bữa cơm này ăn rất thoải mái và vui vẻ.
Sau khi dùng bữa, Bà cụ Hà gọi Hà Nhật Dương ra trao đổi riêng, một mình Tống Thanh theo quản gia Hòa đi dạo thăm quan khu vườn biệt thự.
Quản gia Hòa thật sự là một quản gia rất đắc lực.
Bà dẫn Tống Thanh vừa đi vừa từ từ kể lại lịch sử Nhà họ Hà, và lịch sử xây dựng của biệt thự này.
Từ lời kể của quản gia Hòa, Tống Thanh mới dần dần biết được, biệt thự Nhà họ Hà này hóa ra là kiến trúc đã trải qua trăm năm sương gió.
Tất nhiên, kiến trúc trước đây không tráng lệ và rộng như bây giờ, cựu tích năm đó chỉ là một ngôi nhà 3 gian.
Chính trong ngôi nhà này, đã sinh ra một anh hùng Nho giáo xuất sắc, đã có cống hiến rất lớn, đối với cách mạng và nhân dân.
Sau này người nhà Nhà họ Hà rút lui khỏi chính sự, lựa chọn con đường khác.
Từ đời ông nội Hà Nhật Dương bắt đầu chú trọng vào việc kinh doanh.
Sau thời kỳ cách mạng văn hóa, cả Nhà họ Hà chuyển hết chủ lực sang nước ngoài,
Cũng chính vì vậy, thế lực của Nhà họ Hà ở nước ngoài mới vững chắc như vậy.
Rồi sau này, cả gia đình nhà ông nội Hà Nhật Dương trở về nước, và có sự hợp tác và tiếp xúc bí mật với các cấp trên, mới bắt đầu có được Nhà họ Hà ngày hôm nay.
Và cho đến tận bây giờ, sau khi Nhà họ Hà trao vào tay Hà Nhật Dương, sự hợp tác và mối quan hệ của Nhà họ Hà với nhà nước, đã là không thể tách rời.
Có lẽ cũng chính là vì điểm này, Bà cụ Hà mới đặc biệt thích Tống Thanh.
Vì ở khía cạnh này, hai nhà rất xứng đôi.
Hai gia tộc đều cùng chung ý tưởng, sẽ không thể đào tạo ra các con cháu tam quan bất chính được.
Nhà họ Hà hiện nay, đã là con cháu đầy đàn, thành viên gia tộc rất đông.
Tuy nhiên về chi trưởng họ, thì lại chỉ có mỗi mình Hà Nhật Dương.
Đương nhiên, Hà Nhật Khang là không được tính vào.
Các chi thứ luôn dòm ngó về Nhà họ Hà, nhưng tiếc rằng họ không nhận được chút lợi ích nào trong tay Hà Nhật Dương.
Bao nhiêu năm bị chèn ép, các chi khác đều rút cờ cất trống, lựa chọn cách nằm im đợi thời cơ.
Lần này, lễ mừng thọ 80 tuổi của Bà cụ Hà, tất cả các chi thứ đều sẽ đến chúc mừng, lúc đó sẽ là thời khắc các ngưu ma quỷ quái tụ họp một đường.
Quản gia Hòa dẫn Tống Thanh đi dạo thăm quan, bề ngoài là đi dạo, nhưng thực chất là đang chỉ bảo cho cô.
Tống Thanh cũng không phải kẻ ngốc, mới đầu nghe không ra, sau đó dần dần cũng ngẫm ra.
Quản gia Hòa chắc đang tiêm phòng cho cô đây.
Xem ra, lễ mừng thọ 80 tuổi của bà nội, chắc sẽ xảy ra chuyện.
Thử nghĩ kỹ xem, sao lại không xảy ra chuyện chứ?
Bố mẹ chồng của mình lần đầu chính thức trở về nhà, theo lẽ vị trí của họ là cao nhất trong Nhà họ Hà.
Nhưng lại không phải thế.
Vị trí cao nhất lại là Bà cụ Hà và Hà Nhật Dương.
Nếu chỉ có mỗi Bà cụ Hà, còn dễ nói. Thái Hoàng Thái Hậu, nằm quyền là điều đương nhiên.
Nhưng Hà Nhật Dương là vãn bối cũng đứng trên vị trí cao nhất, vậy Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu sẽ sao đây?
Sẽ không tránh khỏi việc kẻ khác soi mói, họ còn thấy chuyện chưa đủ rối, và thêm dầu vào lửa.
Thêm vào nữa bố mẹ chồng cô không hề thích cô, vậy chỉ cần một bên nào đó thổi thêm ít lửa vào, chắc họ sẽ gây khó dễ cho cô.
Ài, cái lễ mừng thọ này, đúng thật là hồng môn yến siêu cấp đây.
Nhưng mình lại không thể nào từ chối.
Cô còn phải xuất hiện với thân phận mợ hai Nhà họ Hà, và thân phận phu nhân Tổng giám đốc nữa.
Nói trắng ra, địa vị xã hội của mình, thực chất là đã vượt trên mẹ chồng đấy.
Một sự hiển nhien như vậy, mẹ chồng sao có thể thích mình được chứ.
Thêm nữa, lại còn có cả Thôi Nguyện Lam chuyên khuấy rối mọi chuyện nữa
Tuy rằng, Hà Nhật Dương đã nói rất rõ, anh và Thôi Nguyệt Lam không hề xảy ra chuyện gì, cô cũng rất muốn tin anh và Thôi Nguyệt Lam không có gì.
Nhưng các cụ đã có câu, không sợ trộm cắp chỉ sợ trộm nhớ.
Nếu Thôi Nguyệt Lam vì chuyện thất bại lần trước biết đường rút lui thì tốt.
Chỉ sợ cô ta bên ngoài thì giả bộ vâng lời, lại dở trò bẩn thỉu sau lưng.
Quân tử dễ phòng tiểu nhân khó lường.
Thà cô ta cứ trắng trợn nhằm thẳng vào mình, như vậy còn có cơ hội ứng phó.
Từ chuyện sau này xảy ra ở cuộc thi thiết kế cho thấy, thủ đoạn của cô ta đã cao siêu hơn rất nhiều.
Nhưng cao nhân chỉ dạy cho cô ta là ai đây?
Là mẹ chồng sao?
Suy nghĩ thật là sâu sắc đáng sợ.
Bảo sao quản gia Hòa phải đặc biệt nhắc nhở mình.
Đây là đang lo lắng cho mình sao?
Sau một hồi suy ngẫm hiểu rõ vấn đề, Tống Thanh cảm ơn quản gia Hòa rất chân thành sâu sắc: “cảm ơn bà đã nhắc nhở, con sẽ cẩn thận ứng phó ạ.”
Quả nhiên quản gia Hòa cười rất hài lòng, nói: “lão phu nhân nói cô là cô bé thông minh, xem ra, đúng là như vậy đấy. Tuy con đường phía trước trắc trở chông gai, nhưng lão phu nhân đã đứng về phía cô, chỉ cần cô có được sự ủng hộ của lão phu nhân cùng sự yêu thương của thiếu gia, và sinh một đứa con nữa, địa vị của cô sẽ không ai có thể lung lay được.
Tống Thanh đưa tay lên sờ vào bụng.
Cô đã cùng với Hà Nhật Dương nhiều lần rồi, hình như vẫn chưa có.
Có phải là vấn đề của mình không?
Quản gia Hòa không đi tiếp cùng Tống Thanh nữa, những gì cần nói đã nói hết rồi, đến lúc kiếm một lý do rút lui thôi.
Lúc này Tống Thanh vẫn chưa muốn về, đã ngồi ngẩn ngơ trong vườn hoa ngắm cảnh, trong lòng cô đang ngẫm kỹ lại những lời nói của quản gia Hòa.
Lúc này, Bà cụ Hà gọi Hà Nhật Dương vào phòng làm việc, chuẩn bị trao đổi rõ ràng với Hà Nhật Dương.
“Bà nội, bà có gì thì cứ nói thẳng ra đi.” Hà Nhật Dương rất thẳng thắn: “chuyện gì con cũng nghe bà hết ạ.”
“Hư, biết ngay là con sẽ nói những lời nịnh bà.” Bà cụ Hà liếc Hà Nhật Dương một cái: “chờ bố mẹ con về, chắc con lại không nghe lời bà nữa rồi.”
“Sao có thể thế chứ? Bà là Lão Thái Quân của gia đình ta mà!” Hà Nhật Dương lập tức đưa cốc trà ra nịnh Bà cụ Hà, nói: “bà nội, bà đã nhắc nhở Thanh Thanh, giờ bà tính nhắc nhở cháu nội bà chút gì đây?”
Bà cụ Hà lườm anh một cái, rồi nói tiếp: “bà gọi con qua đây chính là muốn nói chuyện này với con. Con đã nghĩ qua nếu lần này bố mẹ con trở về, các vị trí trong gia đình ta sẽ sắp xếp như thế nào chưa?”
Hà Nhật Dương tức khắc trở nên rất nghiêm túc, đáp: “còn phải nói nữa sao? Bà là Thái Thượng Lão Quân, họ là bố mẹ của con, con là vãn bối, tất nhiên là con sẽ nghe theo lệnh của trưởng bối rồi.”
“Nếu lệnh của ta và mẹ con trái ngược hẳn với nhau, con sẽ nghe theo ai đây?” Bà cụ Hà sao có thể cho qua dễ dàng được, hỏi thẳng vào vấn đề luôn: “nếu Thanh Thanh và Thôi Nguyệt Lam cãi nhau, bà ủng hộ Thanh Thanh, mẹ con ủng hộ Thôi Nguyệt Lam, con sẽ nghe ai đây?’
Bình luận facebook