Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-261
CHƯƠNG 261: ĐƯA MẸ VỀ NHÀ
Các chi nhánh công ty của Nhà họ Hà phân bổ khắp toàn cầu, nhưng trọng tâm trong nước vẫn luôn ở phía Nam của khu vực biển Hà Nam đổ lại.
Ba tỉnh phía Đông phân bố rộng rãi, có nguồn tài nguyên phong phú.
Mỏ than, mỏ dầu, kim cương, mỏ vàng, tài nguyên núi rừng, tài nguyên đồng cỏ, nhóm thủy sản cá nước ngọt và thủy sản cá nước mặn, tất cả đều có lượng dự trữ cực kỳ phong phú.
Hà Nhật Dương từ trước tới giờ luôn có ý định muốn thâm nhập vào khu vực ba tỉnh phía Đông, tiếc rằng chưa tìm được thời cơ thích hợp. Vì vậy chỉ có thể tổ chức một số hoạt động thương mại đơn giản, mà chưa thể đi sâu vào việc.
Thời điểm này chính là lúc đang ngủ gật và cần có người đưa cho cái gối.
Và bây giờ có người muốn khai thác mảnh đất vàng đó cùng Hà Nhật Dương, điều kiện là giúp đỡ họ Hà thật sự cắm rễ vào mảnh đất này.
Hà Nhật Dương vốn không quá để tâm đến mảnh đất vàng này, hoàn toàn là làm theo cảm hứng.
Không ngờ vô tình trồng liễu giờ nó lại trở thành bóng mát, đối phương cũng nhằm vào mảnh đất vàng này, nhưng vì năng lực tài chính không bằng Hà Nhật Dương, nên đã thua Hà Nhật Dương.
Họ cũng biết Hà Nhật Dương không phải người bản địa, nhưng lại là con rể nhà họ Tống, và họ cũng không dám xung đột trực diện với Nhà họ Tống.
Nên đã tổ chức bữa tiệc ngày hôm nay, mời Hà Nhật Dương và Nhà họ Tống, hy vọng có thể trao đổi riêng một chút.
Và muốn thương lượng với Hà Nhật Dương, việc cùng nhau khai thác.
Ban đầu đối phương nghĩ việc chắc khó thành, nhưng khi thấy Hà Nhật Dương dẫn theo phu nhân, đã tức khắc lấy một bộ đồ sưu tầm ra tặng cho Tống Thanh làm quà.
Hà Nhật Dương thấy họ biết điều như vậy, đã lập tức đồng ý, cùng nhau khai thác mảnh đất vàng này.
Vì vậy, trong khi Tống Thanh còn chưa biết về tình hình, thì Hà Nhật Dương và đối phương đã đối đầu với nhau mấy lần rồi.
Xử lý xong việc lớn, Tống Thanh và Hà Nhật Dương đã ở lại thành phố G vui chơi mấy ngày liền.
Tất cả những chỗ chơi hay nhất ở thành phố G họ đều đã đến, xem ra cũng đến ngày phải trở về rồi.
Dù sao thì còn sắp mừng lễ đại thọ 80 tuổi của Bà cụ Hà nữa!
Hai người đâu có thể cứ ở mãi thành phố G được chứ.
Tống Tử Dao sau mấy ngày bên cạnh mẹ già, đã quyết định theo Tống Thanh quay lại tỉnh H.
Bà còn chưa được đến nhà con gái, nên còn chưa yên tâm.
Bà cụ Tống cũng là người làm mẹ, nên rất hiểu tâm trạng của Tống Tử Dao, nên đã không giữ bà ở lại.
Khi trở về nhà, Bà cụ Tống đã chuẩn bị một phần quà rất lớn.
Bên thông gia đã chuẩn bị quà cho bà, tất nhiên bà cũng sẽ trả lễ cho bên đó.
Rất nhiều người họ hiểu lầm là người Đông Bắc tình cảm khô khan, thực ra không phải vậy, họ cũng có những mặt rất là tinh tế.
Vì vậy, lão phu nhân đã chuẩn bị món quà lớn rất kỹ lưỡng đến nỗi không thể tìm ra một lỗi nào, để Tống Thanh mang về cho Bà cụ Hà.
Trên đường đi về, Tống Thanh được mấy người anh thay nhau ôm chào.
Tống Tứ nói: “mấy hôm nữa anh sẽ qua thăm em!”
Tống Thanh gật đầu.
Tống Tử Dao ôm Bà cụ Tống khóc rất lâu.
Xa nhau hơn 20 năm, hiếm lắm mới có dịp gặp mặt, rồi cũng sẽ phải chia ly.
Tống Tử Dao ôm Bà cụ Tống nói: “mẹ ơi, mẹ đã hơn 80 tuổi rồi, con thật không biết kiếp này còn có cơ hội gặp lại mẹ mấy lần nữa. Một năm gặp mười lần, thì hai mươi năm cũng chỉ gặp được hai trăm lần thôi. Mỗi lần gặp là lại ít đi một lần, con thật không muốn tính ngược như này.
Câu nói đó, đã khiến Bà cụ Tống mắt đỏ nhòe.
“Nếu con biết vậy, thì hãy chịu khó về!” Bà cụ Tống quay người đi, lau trộm nước măt trên khóe mi.
“Mẹ!” Đột nhiên Tống Tử Dao khóc nức nở: “chờ con sắp xếp ổn định cho Thanh Thanh, chờ Thanh Thanh sinh con xong, chờ con làm tròn trách nhiệm của bà ngoại, con sẽ về ở bên cạnh mẹ!”
Những người phụ nữ ở đó, ai nấy đều không kìm nổi rơi nước mắt.
Tuy giao thông giờ rất thuận tiện, bay từ tỉnh H đến, chỉ mất mấy tiếng thôi.
Nhưng không ai có thể chắc chắn mình sẽ sắp xếp để đi được vào thời điểm nào.
Vì mỗi người đều có những việc này việc kia khác nhau.
Hoặc có thể do một chuyện nhỏ nào đó, mà lỡ mất cuộc hành trình mình đã chuẩn bị bấy lâu nay.
“Được rồi, đừng khóc nữa.” Bà cụ Tống nói rất uy nghiêm: “mẹ vẫn còn khỏe lắm đấy! Mẹ vẫn còn gánh vác nhà họ Tống nhiều năm nữa! Chờ Thanh Thanh về, cả nhà ta lại chính thức đoàn tụ.
Tống Thanh gật mạnh đầu.
Đúng rồi, chờ anh trai trở về, là nhà ta thật sự đoàn tụ rồi!
Tạm biệt Nhà họ Tống trong luyến tiếc, mọi người bắt đầu lên đường.
Hà Nhật Dương an ủi Tống Thanh và Tống Tử Dao, chờ khi mọi người ổn định tâm trạng, mới bắt đầu nói: “mẹ, nhà mình đã dọn dẹp sẵn rồi.”
Tống Tử Dao xua xua tay: “thôi mẹ không ở cùng hai đứa nữa, mẹ ở bên ngoài là được rồi.”
“Như thế sao được ạ?” Hà Nhật Dương cười nhẹ: “mẹ cứ yên tâm, nhà con rất rộng, mẹ ở thoải mái.”
“Tống Thanh cũng nói: “đúng rồi, mẹ, Cảnh viên riêng phòng khách đã mười mấy phòng rồi.”
“Không phải thế.”Tống Tử Dao cười, đưa tay ra nắm lấy ngón tay Tống Thanh: “đó là nhà của con, không phải nhà của mẹ, mẹ sống một mình quen rồi, cũng không thích sống với người khác, ồn ào lắm.
Dường như Tống Thanh đã hiểu ý của mẹ, lập tức trả lời: “vậy....mẹ đến ở chỗ trước đây con đã thuê cho anh nhé! Giờ anh đi sang Đức rồi, con lại nộp mất một năm tiền nhà, đằng nào thì cũng bỏ trống.
“Được rồi.”Tống Tử Dao gật đầu: “mẹ sẽ ở đó chờ Tiểu Linh về.”
Hà Nhật Dương đã âm thầm ghi nhớ lại việc này, chuẩn bị về bảo Lý Xuân mua lại căn hộ đó.
Máy bay hạ cánh xuống tỉnh H, đã là buổi chiều.
Vừa xuống máy bay, Tống Thanh đã hít một hơi thật sâu.
Quả thật, nhiệt độ ở đây cao hơn rất nhiều.
Lý Xuân chạy qua hỏi: “Bà Tống, căn hộ bên kia đã lau dọn sạch sẽ, xin hỏi có phải bây giờ chuyển hành lý của bà qua đó luôn không?”
“Cảm ơn cậu.” Tống Tử Dao gật đầu.
Tống Thanh nhìn mẹ đầy áy náy: “mẹ, tối nay con không ở cạnh mẹ được. Con phải cùng Nhật Dương về Nhà họ Hà gặp bà nội.”
“Mẹ hiểu rồi, các con cứ đi lo việc đi.” Tống Tử Dao gật đầu cười: “đừng lo cho mẹ.”
Đích thân Lý Xuân đưa Tống Tử Dao đến căn hộ, Tống Thanh và Hà Nhật Dương được Bà cụ Hà đón đến nhà Nhà họ Hà rất nhanh.
Bước chân vào cửa Nhà họ Hà, Tống Thanh cảm nhận thấy không khí trong này đã khác trước.
Lần trước đến đây, đa số người hầu ở đây đều không biết về Tống Thanh.
Nhưng lần này, tất cả họ nhìn Tống Thanh, đều với thái độ rất cung kính.
Quản gia Hòa đích thân ra đón: “cậu hai, mợ hai.”
Tống Thanh lập tức hơi cúi cằm đáp lễ: “chào quản gia Hòa!”
Quản gia Hòa cười: “lão phu nhân đang đợi mọi người bên trong đấy.”
Hà Nhật Dương gật đầu, đưa tay ra nắm lấy bàn tay Tống Thanh, sau khi đã nắm chặt tay Tống Thanh, mới dắt cô đi vào bên trong.
Thấy động tác ấm áp này của Hà Nhật Dương, Tống Thanh chợt cười tủm tỉm rất ngọt ngào.
Anh đang lo lắng cho mình sao?
Ừ, chắc là có chút căng thẳng đấy.
Dù sao trong thời gian gần đây, mình chỉ nói chuyện qua điện thoại với bà nội thôi, mà không hề gặp mặt
Mà trong thời gian này lại xảy ra rất nhiều chuyện, Tống Thanh cảm thấy đêm nay nhiệm vụ của mình rất nặng!
Chắc sẽ phải báo cáo những việc đã làm trong thời gian gần đây?
Dù sao, trong lúc tham gia cuộc thi, bà nội là người không chỉ ủng hộ cho mình rất nhiều, mà còn giúp mình tránh được rất nhiều tai họa vô cớ.
Với bao nhiêu tình cảm này, nhất định mình sẽ phải đền đáp lại.
Tống Thanh và Hà Nhật Dương một lần nữa bước vào phòng của Bà cụ Hà.
Từ xa đã nhìn thấy lão phu nhân sai người hầu bầy rất nhiều hoa quả và đồ ăn vặt.
“Bà nội, chúng con về rồi ạ.” Tống Thanh và Hà Nhật Dương cùng chào bà.
Bà cụ Hà thấy hai người nắm chặt tay nhau, gật đầu rất hài lòng.
“Bà ngoại con có khỏe không?” Bà cụ Hà hỏi Tống Thanh.
“Bà con mọi việc đểu ổn ạ.” Tống Thanh cười bẽn lẽn: “bà ngoại con nói, lễ mừng thọ 80 của bà, bà ngoại con không đến được, bảo con gửi lời xin lỗi tới bà trước ạ.”
Trong lúc này quản gia Hòa đưa danh sách lên.
Bà cụ Hà liếc qua một chút, cười nói: “khách sáo quá! Chúng ta đều đã lớn tuổi, sức khỏe và tinh thần đều không như trước. Chỉ cần tụi trẻ các con thật tốt, là bà mãn nguyện rồi.”
”Thanh Thanh, con đi theo ta.” Bà cụ Hà nói với Thanh Thanh: “con qua đây dìu bà một tay.”
Tống Thanh lập tức dìu Bà cụ Hà quay người rời đi.
Tống Thanh không biết bà sẽ dẫn mình đi đâu, cứ thế đi ra theo bà.
Hà Nhật Dương ngồi nguyên tại chỗ ung dung ăn hoa quả.
Anh biết, bà có một số chuyện quan trọng cần nói với Thanh Thanh.
Những chuyện đó, chắc anh nghe xong sẽ thấy khó chịu.
Nhưng ngược lại, những lời nói đó đối với Thanh Thanh, lại rất quan trọng.
Hà Nhật Dương kẹp giữa ba người phụ nữ, thật sự là rất khó xử
Một người là bà nội, một người là mẹ đẻ, một người là vợ.
Bà nội không thích mẹ đẻ mình, mẹ đẻ lại không thích vợ mình, bà nội lại thích vợ mình.
Ở giữa họ, còn có một ông bố đẻ chiều vợ điên cuồng!
Mối quan hệ gia đình này, bất cứ người nào cùng sẽ đau đầu thôi?
Chuyện này càng ngày càng phức tạp.
Tống Thanh dìu Bà cụ Hà vào phòng trong, ngồi im trên chiếc ghế, ngồi chờ tình huống tiếp theo.
“Con ngồi đi.” Bà cụ Hà nói với Tống Thanh: “bà gọi riêng con vào đây, là có một số việc quan trọng muốn dặn dò con.”
“Bà có đứa con trai bất thành tài, từ bé đến lớn luôn khiến bà phải bận tâm. Lúc nó còn trẻ, đã chạy theo một sát thủ đi khắp thế giới, không màng từ bỏ thân phận người thừa kế của nhà Nhà họ Hà, quyết yêu mỹ nhân không yêu giang sơn. Vậy đấy, đây là tính cách của đàn ông Nhà họ Hà, huyết thống như vậy, ta cũng không làm gì được.” Lão phu nhân Hạ cười gượng gạo: “năm đó, cách cư xử của bố chồng con, khiến ta và ông nội con rất đau lòng, nên đã hạ tử lệnh, sống không gặp mặt chết không nhìn xác.”
Tống Thanh ngồi im nghe, không hề lên tiếng.
“Làm bố mẹ thì hay mềm lòng, tuy lúc đó đã nói dứt khoát như vậy, nhưng cuối cùng cũng vẫn phải tha thứ. Cuối cùng đã đưa ra một thỏa thuận, muốn về nhà, bắt buộc phải để lại người thừa kế cho nhà họ Hà, huyết mạch trưởng họ không thể để chi khác lấy đi được.” Lão phu nhân Hạ tiếp tục nói: “bố chồng con cũng rất siêng năng, năm thứ hai đã cho nhà họ Hà một đứa cháu đích tôn, và đã huấn luyện Nhật Dương trở thành người có phong thái phù hợp với người thừa kế.
“Nhật Dương gần lớn mới về Nhà họ Hà. Vừa về đến nhà, đã phải đối diện với các sóng gió đầy xương máu. Đứa cháu này không làm ta thất vọng, đã ngồi chắc vào vị trí này.” Bà cụ Hà than nhẹ một tiếng: “Nhưng, những đứa trẻ quá có chính kiến lại khiến người khác rất đau đầu. Nhật Dương đã giao hẹn với bà, nó sẽ khiến bản đồ Nhà họ Hà tăng lên gấp đôi, đổi lấy vào dịp lễ mừng thọ 80 tuổi của bà, sẽ cho bố mẹ nó trở về Nhà họ Hà. Bà đã đồng ý với nó.”
Các chi nhánh công ty của Nhà họ Hà phân bổ khắp toàn cầu, nhưng trọng tâm trong nước vẫn luôn ở phía Nam của khu vực biển Hà Nam đổ lại.
Ba tỉnh phía Đông phân bố rộng rãi, có nguồn tài nguyên phong phú.
Mỏ than, mỏ dầu, kim cương, mỏ vàng, tài nguyên núi rừng, tài nguyên đồng cỏ, nhóm thủy sản cá nước ngọt và thủy sản cá nước mặn, tất cả đều có lượng dự trữ cực kỳ phong phú.
Hà Nhật Dương từ trước tới giờ luôn có ý định muốn thâm nhập vào khu vực ba tỉnh phía Đông, tiếc rằng chưa tìm được thời cơ thích hợp. Vì vậy chỉ có thể tổ chức một số hoạt động thương mại đơn giản, mà chưa thể đi sâu vào việc.
Thời điểm này chính là lúc đang ngủ gật và cần có người đưa cho cái gối.
Và bây giờ có người muốn khai thác mảnh đất vàng đó cùng Hà Nhật Dương, điều kiện là giúp đỡ họ Hà thật sự cắm rễ vào mảnh đất này.
Hà Nhật Dương vốn không quá để tâm đến mảnh đất vàng này, hoàn toàn là làm theo cảm hứng.
Không ngờ vô tình trồng liễu giờ nó lại trở thành bóng mát, đối phương cũng nhằm vào mảnh đất vàng này, nhưng vì năng lực tài chính không bằng Hà Nhật Dương, nên đã thua Hà Nhật Dương.
Họ cũng biết Hà Nhật Dương không phải người bản địa, nhưng lại là con rể nhà họ Tống, và họ cũng không dám xung đột trực diện với Nhà họ Tống.
Nên đã tổ chức bữa tiệc ngày hôm nay, mời Hà Nhật Dương và Nhà họ Tống, hy vọng có thể trao đổi riêng một chút.
Và muốn thương lượng với Hà Nhật Dương, việc cùng nhau khai thác.
Ban đầu đối phương nghĩ việc chắc khó thành, nhưng khi thấy Hà Nhật Dương dẫn theo phu nhân, đã tức khắc lấy một bộ đồ sưu tầm ra tặng cho Tống Thanh làm quà.
Hà Nhật Dương thấy họ biết điều như vậy, đã lập tức đồng ý, cùng nhau khai thác mảnh đất vàng này.
Vì vậy, trong khi Tống Thanh còn chưa biết về tình hình, thì Hà Nhật Dương và đối phương đã đối đầu với nhau mấy lần rồi.
Xử lý xong việc lớn, Tống Thanh và Hà Nhật Dương đã ở lại thành phố G vui chơi mấy ngày liền.
Tất cả những chỗ chơi hay nhất ở thành phố G họ đều đã đến, xem ra cũng đến ngày phải trở về rồi.
Dù sao thì còn sắp mừng lễ đại thọ 80 tuổi của Bà cụ Hà nữa!
Hai người đâu có thể cứ ở mãi thành phố G được chứ.
Tống Tử Dao sau mấy ngày bên cạnh mẹ già, đã quyết định theo Tống Thanh quay lại tỉnh H.
Bà còn chưa được đến nhà con gái, nên còn chưa yên tâm.
Bà cụ Tống cũng là người làm mẹ, nên rất hiểu tâm trạng của Tống Tử Dao, nên đã không giữ bà ở lại.
Khi trở về nhà, Bà cụ Tống đã chuẩn bị một phần quà rất lớn.
Bên thông gia đã chuẩn bị quà cho bà, tất nhiên bà cũng sẽ trả lễ cho bên đó.
Rất nhiều người họ hiểu lầm là người Đông Bắc tình cảm khô khan, thực ra không phải vậy, họ cũng có những mặt rất là tinh tế.
Vì vậy, lão phu nhân đã chuẩn bị món quà lớn rất kỹ lưỡng đến nỗi không thể tìm ra một lỗi nào, để Tống Thanh mang về cho Bà cụ Hà.
Trên đường đi về, Tống Thanh được mấy người anh thay nhau ôm chào.
Tống Tứ nói: “mấy hôm nữa anh sẽ qua thăm em!”
Tống Thanh gật đầu.
Tống Tử Dao ôm Bà cụ Tống khóc rất lâu.
Xa nhau hơn 20 năm, hiếm lắm mới có dịp gặp mặt, rồi cũng sẽ phải chia ly.
Tống Tử Dao ôm Bà cụ Tống nói: “mẹ ơi, mẹ đã hơn 80 tuổi rồi, con thật không biết kiếp này còn có cơ hội gặp lại mẹ mấy lần nữa. Một năm gặp mười lần, thì hai mươi năm cũng chỉ gặp được hai trăm lần thôi. Mỗi lần gặp là lại ít đi một lần, con thật không muốn tính ngược như này.
Câu nói đó, đã khiến Bà cụ Tống mắt đỏ nhòe.
“Nếu con biết vậy, thì hãy chịu khó về!” Bà cụ Tống quay người đi, lau trộm nước măt trên khóe mi.
“Mẹ!” Đột nhiên Tống Tử Dao khóc nức nở: “chờ con sắp xếp ổn định cho Thanh Thanh, chờ Thanh Thanh sinh con xong, chờ con làm tròn trách nhiệm của bà ngoại, con sẽ về ở bên cạnh mẹ!”
Những người phụ nữ ở đó, ai nấy đều không kìm nổi rơi nước mắt.
Tuy giao thông giờ rất thuận tiện, bay từ tỉnh H đến, chỉ mất mấy tiếng thôi.
Nhưng không ai có thể chắc chắn mình sẽ sắp xếp để đi được vào thời điểm nào.
Vì mỗi người đều có những việc này việc kia khác nhau.
Hoặc có thể do một chuyện nhỏ nào đó, mà lỡ mất cuộc hành trình mình đã chuẩn bị bấy lâu nay.
“Được rồi, đừng khóc nữa.” Bà cụ Tống nói rất uy nghiêm: “mẹ vẫn còn khỏe lắm đấy! Mẹ vẫn còn gánh vác nhà họ Tống nhiều năm nữa! Chờ Thanh Thanh về, cả nhà ta lại chính thức đoàn tụ.
Tống Thanh gật mạnh đầu.
Đúng rồi, chờ anh trai trở về, là nhà ta thật sự đoàn tụ rồi!
Tạm biệt Nhà họ Tống trong luyến tiếc, mọi người bắt đầu lên đường.
Hà Nhật Dương an ủi Tống Thanh và Tống Tử Dao, chờ khi mọi người ổn định tâm trạng, mới bắt đầu nói: “mẹ, nhà mình đã dọn dẹp sẵn rồi.”
Tống Tử Dao xua xua tay: “thôi mẹ không ở cùng hai đứa nữa, mẹ ở bên ngoài là được rồi.”
“Như thế sao được ạ?” Hà Nhật Dương cười nhẹ: “mẹ cứ yên tâm, nhà con rất rộng, mẹ ở thoải mái.”
“Tống Thanh cũng nói: “đúng rồi, mẹ, Cảnh viên riêng phòng khách đã mười mấy phòng rồi.”
“Không phải thế.”Tống Tử Dao cười, đưa tay ra nắm lấy ngón tay Tống Thanh: “đó là nhà của con, không phải nhà của mẹ, mẹ sống một mình quen rồi, cũng không thích sống với người khác, ồn ào lắm.
Dường như Tống Thanh đã hiểu ý của mẹ, lập tức trả lời: “vậy....mẹ đến ở chỗ trước đây con đã thuê cho anh nhé! Giờ anh đi sang Đức rồi, con lại nộp mất một năm tiền nhà, đằng nào thì cũng bỏ trống.
“Được rồi.”Tống Tử Dao gật đầu: “mẹ sẽ ở đó chờ Tiểu Linh về.”
Hà Nhật Dương đã âm thầm ghi nhớ lại việc này, chuẩn bị về bảo Lý Xuân mua lại căn hộ đó.
Máy bay hạ cánh xuống tỉnh H, đã là buổi chiều.
Vừa xuống máy bay, Tống Thanh đã hít một hơi thật sâu.
Quả thật, nhiệt độ ở đây cao hơn rất nhiều.
Lý Xuân chạy qua hỏi: “Bà Tống, căn hộ bên kia đã lau dọn sạch sẽ, xin hỏi có phải bây giờ chuyển hành lý của bà qua đó luôn không?”
“Cảm ơn cậu.” Tống Tử Dao gật đầu.
Tống Thanh nhìn mẹ đầy áy náy: “mẹ, tối nay con không ở cạnh mẹ được. Con phải cùng Nhật Dương về Nhà họ Hà gặp bà nội.”
“Mẹ hiểu rồi, các con cứ đi lo việc đi.” Tống Tử Dao gật đầu cười: “đừng lo cho mẹ.”
Đích thân Lý Xuân đưa Tống Tử Dao đến căn hộ, Tống Thanh và Hà Nhật Dương được Bà cụ Hà đón đến nhà Nhà họ Hà rất nhanh.
Bước chân vào cửa Nhà họ Hà, Tống Thanh cảm nhận thấy không khí trong này đã khác trước.
Lần trước đến đây, đa số người hầu ở đây đều không biết về Tống Thanh.
Nhưng lần này, tất cả họ nhìn Tống Thanh, đều với thái độ rất cung kính.
Quản gia Hòa đích thân ra đón: “cậu hai, mợ hai.”
Tống Thanh lập tức hơi cúi cằm đáp lễ: “chào quản gia Hòa!”
Quản gia Hòa cười: “lão phu nhân đang đợi mọi người bên trong đấy.”
Hà Nhật Dương gật đầu, đưa tay ra nắm lấy bàn tay Tống Thanh, sau khi đã nắm chặt tay Tống Thanh, mới dắt cô đi vào bên trong.
Thấy động tác ấm áp này của Hà Nhật Dương, Tống Thanh chợt cười tủm tỉm rất ngọt ngào.
Anh đang lo lắng cho mình sao?
Ừ, chắc là có chút căng thẳng đấy.
Dù sao trong thời gian gần đây, mình chỉ nói chuyện qua điện thoại với bà nội thôi, mà không hề gặp mặt
Mà trong thời gian này lại xảy ra rất nhiều chuyện, Tống Thanh cảm thấy đêm nay nhiệm vụ của mình rất nặng!
Chắc sẽ phải báo cáo những việc đã làm trong thời gian gần đây?
Dù sao, trong lúc tham gia cuộc thi, bà nội là người không chỉ ủng hộ cho mình rất nhiều, mà còn giúp mình tránh được rất nhiều tai họa vô cớ.
Với bao nhiêu tình cảm này, nhất định mình sẽ phải đền đáp lại.
Tống Thanh và Hà Nhật Dương một lần nữa bước vào phòng của Bà cụ Hà.
Từ xa đã nhìn thấy lão phu nhân sai người hầu bầy rất nhiều hoa quả và đồ ăn vặt.
“Bà nội, chúng con về rồi ạ.” Tống Thanh và Hà Nhật Dương cùng chào bà.
Bà cụ Hà thấy hai người nắm chặt tay nhau, gật đầu rất hài lòng.
“Bà ngoại con có khỏe không?” Bà cụ Hà hỏi Tống Thanh.
“Bà con mọi việc đểu ổn ạ.” Tống Thanh cười bẽn lẽn: “bà ngoại con nói, lễ mừng thọ 80 của bà, bà ngoại con không đến được, bảo con gửi lời xin lỗi tới bà trước ạ.”
Trong lúc này quản gia Hòa đưa danh sách lên.
Bà cụ Hà liếc qua một chút, cười nói: “khách sáo quá! Chúng ta đều đã lớn tuổi, sức khỏe và tinh thần đều không như trước. Chỉ cần tụi trẻ các con thật tốt, là bà mãn nguyện rồi.”
”Thanh Thanh, con đi theo ta.” Bà cụ Hà nói với Thanh Thanh: “con qua đây dìu bà một tay.”
Tống Thanh lập tức dìu Bà cụ Hà quay người rời đi.
Tống Thanh không biết bà sẽ dẫn mình đi đâu, cứ thế đi ra theo bà.
Hà Nhật Dương ngồi nguyên tại chỗ ung dung ăn hoa quả.
Anh biết, bà có một số chuyện quan trọng cần nói với Thanh Thanh.
Những chuyện đó, chắc anh nghe xong sẽ thấy khó chịu.
Nhưng ngược lại, những lời nói đó đối với Thanh Thanh, lại rất quan trọng.
Hà Nhật Dương kẹp giữa ba người phụ nữ, thật sự là rất khó xử
Một người là bà nội, một người là mẹ đẻ, một người là vợ.
Bà nội không thích mẹ đẻ mình, mẹ đẻ lại không thích vợ mình, bà nội lại thích vợ mình.
Ở giữa họ, còn có một ông bố đẻ chiều vợ điên cuồng!
Mối quan hệ gia đình này, bất cứ người nào cùng sẽ đau đầu thôi?
Chuyện này càng ngày càng phức tạp.
Tống Thanh dìu Bà cụ Hà vào phòng trong, ngồi im trên chiếc ghế, ngồi chờ tình huống tiếp theo.
“Con ngồi đi.” Bà cụ Hà nói với Tống Thanh: “bà gọi riêng con vào đây, là có một số việc quan trọng muốn dặn dò con.”
“Bà có đứa con trai bất thành tài, từ bé đến lớn luôn khiến bà phải bận tâm. Lúc nó còn trẻ, đã chạy theo một sát thủ đi khắp thế giới, không màng từ bỏ thân phận người thừa kế của nhà Nhà họ Hà, quyết yêu mỹ nhân không yêu giang sơn. Vậy đấy, đây là tính cách của đàn ông Nhà họ Hà, huyết thống như vậy, ta cũng không làm gì được.” Lão phu nhân Hạ cười gượng gạo: “năm đó, cách cư xử của bố chồng con, khiến ta và ông nội con rất đau lòng, nên đã hạ tử lệnh, sống không gặp mặt chết không nhìn xác.”
Tống Thanh ngồi im nghe, không hề lên tiếng.
“Làm bố mẹ thì hay mềm lòng, tuy lúc đó đã nói dứt khoát như vậy, nhưng cuối cùng cũng vẫn phải tha thứ. Cuối cùng đã đưa ra một thỏa thuận, muốn về nhà, bắt buộc phải để lại người thừa kế cho nhà họ Hà, huyết mạch trưởng họ không thể để chi khác lấy đi được.” Lão phu nhân Hạ tiếp tục nói: “bố chồng con cũng rất siêng năng, năm thứ hai đã cho nhà họ Hà một đứa cháu đích tôn, và đã huấn luyện Nhật Dương trở thành người có phong thái phù hợp với người thừa kế.
“Nhật Dương gần lớn mới về Nhà họ Hà. Vừa về đến nhà, đã phải đối diện với các sóng gió đầy xương máu. Đứa cháu này không làm ta thất vọng, đã ngồi chắc vào vị trí này.” Bà cụ Hà than nhẹ một tiếng: “Nhưng, những đứa trẻ quá có chính kiến lại khiến người khác rất đau đầu. Nhật Dương đã giao hẹn với bà, nó sẽ khiến bản đồ Nhà họ Hà tăng lên gấp đôi, đổi lấy vào dịp lễ mừng thọ 80 tuổi của bà, sẽ cho bố mẹ nó trở về Nhà họ Hà. Bà đã đồng ý với nó.”
Bình luận facebook