• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (34 Viewers)

  • Chap-264

CHƯƠNG 264: TRÌNH THIÊN CÁT LẬP NGHIỆP




Những ngày tiếp theo, Tống Thanh thật sự rất bận.
Lần này cô về nhà, đã thật sự trở thành một trong những nữ chủ nhân của Nhà họ Hà.
Vì vậy, dưới sự gợi ý của Bà cụ Hà và quản gia Hòa, trong nhà bất kỳ ai có việc gì, đều hỏi qua ý kiến cô.
Đây là việc liên quan đến thể diện của Nhà họ Hà và địa vị của lão phu nhân, nên chuyện gì Tống Thanh cũng hỏi cặn kẽ.
Chính vì vậy, Tống Thanh thật sự là rất bận.
Bên công ty của Hà Nhật Dương, hình như cũng đang có việc rất quan trọng, vì vậy rất hay làm thêm giờ, chắc có lẽ đang chuẩn bị để ứng phó với việc gì đó.
Cách lễ đại thọ của lão phu nhân còn có nửa tháng, đột nhiên Trình Thiên Cát gửi đến một tấm thiệp, mời Tống Thanh đến tham dự lễ khai trương cửa hàng của anh ta.
Đúng là anh ta mở một tiệm bánh nướng ở tỉnh H.
Tống Thanh cầm thiệp mời trong tay, nghĩ đi nghĩ lại rất lâu, cuối cùng quyết định sẽ qua đó xem sao.
Lúc còn nhỏ, cô đã không đến cuộc hẹn, vì chuyện này mà cô đã áy náy suốt mười tám năm qua.
Bây giờ cuối cùng cũng gặp nhau, cô sẽ cố gắng duy trì tốt tình bạn này.
Tống Thanh gọi điện cho Hà Nhật Dương nói sẽ đi tham dự lễ khai trương cửa hàng của một người bạn cũ, Hà Nhật Dương cũng không nghĩ ngợi gì, còn dặn dò Tống Thanh mang quà mừng đến, đừng để mất mặt quá.
Thật trùng hợp, Tống Thanh vừa chuẩn bị ra khỏi nhà, Lưu Nghĩa gọi điện đến.
Vì vậy, đương nhiên Tống Thanh sẽ dẫn Lưu Nghĩa cùng đi dự lễ khai trương cửa hàng của Trình Thiên Cát rồi.
Tiệm của Trình Thiên Cát, đã chọn một ví trí ở khu vực không quá sầm uất, nằm ở phía Bắc của thành phố, ở vùng ngoại ô, khu này được coi là đường trung chuyển giao thông, vì hạ tầng giao thông thành phố rất phát triển, nên lưu lượng vận tải của con đường này không đông đúc như tưởng tượng.
Có thể nói là, cũng tạm được, nhưng cũng không phải là quá hoàn hảo.
Tiệm của Trình Thiên Cát nằm trong một con phố của trục đường này.
Con phố này có rất nhiều các cửa hàng, có cửa hàng đồ ăn đồ uống, cửa hàng giầy dép túi sách giá bình dân v/v..
Về cơ bản đây là khu vực có mức chi tiêu bình dân.
Vì vậy, cửa hàng của Trình Thiên Cát vừa khai trương, đã thu hút được sự quan tâm của cả phố.
Vì những tiệm bánh như vậy đa số sẽ nằm ở vị trí trung tâm thành phố, cửa hàng trang trí tinh tế bắt mắt như vậy, lại xuất hiện ở vùng ngoại ô phía Bắc của thành phố, muốn không gây sự chú ý cũng khó.
Vì vậy, tiệm bánh tư nhân của Trình Thiên Cát, còn chưa chính thức khai trương, đã có rất đông người tự tập lại rồi.
Trình Thiên Cát mặc bộ đồ của đầu bếp đứng ở đó, chỉ đạo các nhân viên trong tiệm làm các công tác chuẩn bị.
Từ xa Tống Thanh đã nhìn thấy Trình Thiên Cát, lập tức chạy lên vẫy tay chào anh.
Trình Thiên Cát thấy vây, lập tức cười híp mắt, chạy nhanh đến bên cạnh Tống Thanh.
Lưu Nghĩa vẫn luôn đi theo sau Tống Thanh, Trình Thiên Cát không quên nhìn sang Lưu Nghĩa.
Anh sớm đã nghe nói tầm quan trọng của Lưu Nghĩa trong lòng Tống Thanh, vì vậy lần đầu tiên chính thức nhìn thấy Lưu Nghĩa, ánh mắt anh không hề tỏ ra ngạc nhiên hay dị nghị, chỉ chào hỏi rất nhiệt tình: “Thanh Thanh, cuối cùng em cũng đến rồi! Đây là bạn của em phải không?’’
“Đây là Lưu Nghĩa, người chị em của em.” Tống Thanh nhấn mạnh hai từ chị em, tuy Lưu Nghĩa không để ý, nhưng trong bản năng Tống Thanh vẫn luôn muốn bảo vệ danh dự của Lưu Nghĩa.
Quả nhiên Trình Thiên Cát đã nhiệt tình bắt tay với Lưu Nghĩa: “rất hoan nghênh em!”
Lưu Nghĩa cười trả lời: “vì không mời mà đến, để tạ lỗi, em xin tặng anh một lãng hoa, mong anh không chê!”
“Sao lại thế? Muốn mời cũng chưa chắc đã mời được khách quý chứ, nào nào nào, mời vào!” Trình Thiên Cát nhìn qua lãng hoa đằng sau hai người, lập tức cười híp mắt nói: “có khách quý đến chơi, thật là vinh dự cho buổi khai trương quá!”
Người đi theo Tống Thanh, bước lên phía trước, đưa cho nhân viên chuyên nhận lễ một phong bì mừng khai trương.
Trình Thiên Cát lập tức hơi phật ý trách nói: “em đến là tốt lắm rồi, sao lại còn khách sáo thế?”
Tống Thanh vừa cười vừa nói: “đây là mừng lấy may mà, không thể thiếu được. Chờ sau khi anh khai trương, em mới có cớ đến đây ăn uống miễn phí chứ!”
Trình Thiên Cát lập tức cười ha ha: “được, sau này em và bạn em đến đây, tất cả đều miễn phí hết. Đi đi, chúng ta vào trong nói chuyện.”
Trên tay người đàn ông này có vết chai.
Nếu là một đầu bếp, trên tay có vết chai là chuyện bình thường, nhưng vết chai này lại nằm ở vị trí kẽ tay giữa ngón cái và ngón trỏ thì hơi không bình thường.
Vì chỉ có những người quanh năm ngày tháng cầm súng mới để lại vết chai như vậy.
Mà vết chai không phải ngày một ngày hai mà có được, theo dự đoán chắc cũng phải nhiều năm rồi.
Trình Thiên Cát này là con người như thế nào đây?
Anh ta thân thiết với Thanh Thanh như vây, Thanh Thanh có biết thân phận của anh ta không?
Lưu Nghĩa chớp chớp mắt, bắt đầu cẩn thận nhìn thật kỹ Trình Thiên Cát.
Đã là chị em tốt của nhau, thì càng có nghĩa vụ để ý những mối nguy hiểm ẩn chứa bên cạnh bạn.
Trình Thiên Cát không có nhiều bạn ở tỉnh H.
Vì vậy ngoài Tống Thanh và Lưu Nghĩa, cũng chỉ có mấy người bạn thân xung quanh đến chúc mừng cho anh ta.
Trong lễ khai trương, pháo nổ rộn ràng, Tống Thanh hai tay bịt tai, cười tít mít nhìn những vị khách ngoài kia đến nhận quà tặng miễn phí, cô cười nói: “lưu lượng khách khu vực này rất đông đấy, chắc việc kinh doanh sẽ tốt thôi.”
Trình Thiên Cát cười trả lời: “đúng đấy, chính vì thấy lưu lượng khách khu vực này đông, mặt bằng cũng ổn, quang trọng nhất là, tiền thuê nhà chỗ này khá rẻ đấy.”
Lưu Nghĩa nói xen vào: “xem ra Trình tiên sinh không giống người thiếu tiền, sao không chọn vị trí nào đẹp hơn?”
“Có tiền thì cũng nên tiết kiệm chi tiêu chứ, dù sao còn phải để dành tiền cưới vợ nữa.” Trình Thiên Cát nói xong câu nói này, nhìn sang Tống Thanh đầy ẩn ý.
Tống Thanh không hề hay biết, cô hoàn toàn khôn nghĩ ngợi gì.
Lưu Nghĩa lại nhìn qua Trình Thiên Cát, cố tình nói: “đúng rồi, đàn ông mà, đúng là phải kiếm thật nhiều tiền mới lấy được vợ tốt. Như Thanh Thanh nhà ta đây, một người con gái tốt như vậy, đúng là chỉ có Hạ thiếu gia tôn quý nhất thế gian mới xứng đáng với cô thôi.
Tống Thanh hơi ngượng lườm Lưu Nghĩa: “sao tự nhiên lại nói đến tớ làm gì chứ?”
Lưu Nghĩa chỉ cười không nói gì.
Trình Thiên Cát giả vờ ngây ngô, cười hô hô nói: “đúng rồi, đúng rồi, Thanh Thanh tốt như vậy, tất nhiên sẽ lấy người đàn ông tốt nhất rồi. Anh cũng phải cố gắng trở thành người đàn ông tốt nhất mới được.
Kết thúc buổi lễ khai trương, Trình Thiên Cát mời hai người lên phòng yên tĩnh trên tầng ba nghỉ ngơi.
Vừa lên đến tầng ba, Tống Thanh nhận thấy chỗ này khác biệt hoàn toàn với bên dưới.
So với sảnh tầng một, không gian các phòng riêng trên tầng hai, tầng ba thật sự yên tĩnh đến bất ngờ.
Tổng cộng có 4 phòng, các phòng được đặt tên Xuân Hoa Thu Nguyệt, làm ký hiệu.
Trình Thiên Cát dẫn họ vào phòng có tên Hoa.
Vừa bước vào phòng, Tống Thanh không khỏi ngạc nhiên kêu lên: “anh đúng là rất chịu khó đầu tư đấy!”
Sàn gỗ của cả căn phòng được làm bằng gỗ Cẩm lai và còn có một bộ đồ uống trà bằng gỗ Cẩm lai nữa.
Một chiếc thảm nhung màu trắng, trải lên trông rất đẹp
Chiêc khăn trải bàn làm bằng thủ công rất tinh xảo, trên đó được bày một bộ trà cụ Thanh hoa thượng hạng.
Chiếc giá sách bên cạnh xếp đầy một hàng sách, giá sách không cao lắm, cũng chỉ cao cao 0.5m, rất tiện khi lấy sách.
Vị trí cạnh cửa số, bầy mấy chiếc bình hoa dưới đất, trong bình cắm mấy cành hoa khô, khiến không gian trong phòng có một nét đẹp rất hài hòa và rất đặc biệt.
Trình Thiên Cát cười gượng gạo: “bốn phòng này về cơ bản là không tiếp khách, chỉ khi nào có bạn bè thân thiết tới, mới sử dụng đến, hai em cứ thoải mái.”
Trình Thiên Cát đi vào trước.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa vội bước theo vào trong.
Chân đất dẵm lên chiếc thảm đó, cảm giác thật là dễ chịu.
Ba người vừa ngồi xuống không lâu, đã có người mang các đồ ăn bắt mắt đến.
Rót chén trà ra, hương thơm ngào ngạt.
Đồ ăn bắt mắt, trà thơm dịu, cả căn phóng lập tức phảng phất mùi hương, rất dễ chịu.
“Trình tiên sinh thật là biết hưởng thụ.” Lưu Nghĩa than nhẹ một tiếng nói: “em xin rút lại câu nói vừa rồi. Anh mở tiệm ở đây, đúng là sẽ tiết kiệm được một khoản tiền rất lớn để trang trí nội thất đây.”
Trình Thiên Cát cười ha ha, đáp: “dù sao thì chúng ta cũng ở cùng một thành phố, các em có thế đến bất kỳ lúc nào. Căn phòng này, anh dành riêng cho em đấy, người khác sẽ không vào đây đâu. Ngoại trừ người đến dọn dẹp và sửa chữa, sẽ không dùng để tiếp đón khách.”
Tống Thanh lập tức trả lời: “sao lại thế được chứ? Anh là người làm kinh doanh, sao lại để lãng phí căn phòng tốt thế này được.”
Trình Thiên Cát nhìn Tống Thanh đầy ẩn ý, nói: “trên thế giới này luôn có một số việc, còn quan trọng hơn cả việc kiếm tiền. Ví dụ như, tình cảm chẳng hạn.”
Đôi mắt Tống Thanh rung nhẹ một cái.
Dường như cô đang hơi lúng túng, câu nói này của Trình Thiên Cát ẩn chứa hàm ý gì đây.
Câu nói này của anh, thực chất cón có ý nào khác không?
Việc mình đã lấy Hà Nhật Dương cả thế giới này đều biết rồi, chẳng lẽ anh ta còn chưa biết sao?
Nếu thật sự anh còn chưa biết, vậy chắc mình sẽ phải giải thích cho anh ta biết thôi!
Nếu không, anh ta hiểu lầm thì không hay.
Tống Thanh mở lời nói: “đúng rồi, tình cảm là thứ còn quan trọng hơn tiền rất nhiều. Cho nên, Thiên Cát, anh tính bao giờ tìm cho mình một người làm chỗ dựa tình cảm đây? Dù sao, tuổi anh cũng không nhỏ nữa! Cũng đến lúc phải ổn định rồi. Anh xem, giờ em cũng đã ổn định rồi.
Trình Thiên Cát thở dài một tiếng nói: “không phải không muốn ổn định, mà là không ổn định được. Thôi bỏ đi, không nói chuyện này nữa, nào, ăn thử các món trong tiệm của anh xem. Tất cả những thứ này đều là chính tay anh làm đấy, thử xem tay nghề của anh, xem có thích không?”
Không để Thanh Thanh nhắc đến chuyện khác, Trình Thiên Cát đã chuyển ngay chủ đề rồi.
Vì anh không thích nói đến vấn đề này, Tống Thanh cũng không tiện mở lời, chỉ ở đó thưởng thức đồ ăn cùng Lưu Nghĩa.
Trong phòng, ba người bàn về các câu chuyện không liên quan đến mình, và không ai nhắc đến chuyện tình cảm của quá khứ.
Trong lúc ra về, Lưu Nghĩa hỏi Tống Thanh: “Thanh Thanh, tớ cảm thấy Trình Thiên Cát này hơi có vấn đề, cậu quen anh ta như thế nào đấy?”
Tống Thanh lập tức kể cho Lưu Nghĩa, chuyện mình đã gặp Trình Thiên Cát khi ở Đông Bắc như thế nào, và trong quá trình tiếp xúc ra sao.
“Các chi tiết chuyện năm đó, tớ chỉ kể cho mỗi cậu nghe thôi. Cho nên, khả năng giả mạo của đối phương là rất ít.” Tống Thanh cười nhẹ: “tuy rằng đã xa cách nhau mười tám năm, nhưng giờ cuối cùng cũng gặp lại nhau, cũng coi như đã hoàn thành một tâm nguyện lúc bé.
Lưu Nghĩa không nói gì.
Cô càng nghĩ càng thấy Trình Thiên Cát này rất khả nghi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom