Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-263
CHƯƠNG 263: PHÒNG NGỪA CHU ĐÁO RẤT QUAN TRỌNG
Hà Nhật Dương cười gượng gạo: “bà nội....”
“Con xem, bà biết ngay là con sẽ thế mà. “Bà cụ Hà than nhẹ một tiếng, nói: “con là đứa con hiếu thuận, bà biết. Quy tắc của tổ tiên Nhà họ Hà ta luôn là lấy hiếu trị gia. Gia hòa vạn sự hưng, đạo lý này sao bà không hiểu chứ? Nhưng đôi khi, không phải con muốn hòa là có thể hòa được đâu.”
Hà Nhật Dương không lên tiếng.
Bà cụ Hà tiếp tục nói: “năm đó, khi bố con theo đuổi mẹ con, chấp nhận rời bỏ một gia đình lớn như vậy, để chạy theo mẹ con đi khắp bốn phương trời. Như vậy là đối với những người như bà, đã là bất chung bất hiếu. Nhưng vào dịp mừng thọ ông nội con và bà, bố con đã trở về một mình, không nói một lời nào quỳ ngay trước cửa, không cầu xin, chỉ quỳ như vậy, quỳ đúng một ngày một đêm.”
“Người làm mẹ như bà, trong lòng sao có thể không thương xót con mình chứ? Đau, nhưng cũng làm được gì đâu? Năm đó khi bố con rời bỏ chúng ta, lòng nó không đau sao? “Bà cụ Hà mắt ướt nhòe, than một tiếng nói tiếp: “thời điểm đó bà và ông nội con còn trẻ, trẻ thì hay cứng nhắc hiếu thắng, sống chết không đồng ý cho bố mẹ con đến với nhau. Cũng sống chết không đồng ý cho bố con vào nhà. Giờ đây ông nội con đã không còn nữa, bà cũng già rồi, không biết còn ngắm được bao nhiêu buổi hoàng hôn nữa, già rồi già rồi, cũng không muốn cố cứng nhắc nữa. Cho nên khi con giao ước với bà, bà cũng tiền thể đồng ý luôn.”
“Lúc ban đầu ta nghĩ, những năm tháng còn lại cứ sống thế thôi. Nhưng ai ngờ xảy ra chuyện con và Thanh Thanh. Nếu là người khác, thì bà cũng mặc kệ. Nhưng Thanh Thanh này, rất hợp mắt bà. Nhà Nhà họ Tống cũng đời đời trong sạch, các cụ nhà họ đã cùng các cụ Nhà họ Hà nhà ta có cống hiến rất lớn trong thời kỳ kháng chiến chống Nhật. Một gia đình như vậy, đào tạo ra các con cháu, chắc sẽ không kém đâu. Cho nên, dù là lần này vì Thanh Thanh, bà cũng sẽ quyết không khoanh tay đứng nhìn.
“Ngày hôm nay bà cũng nói rõ mọi chuyện, nếu con dám vì mẹ con mà làm Thanh Thanh chịu uất ức, thì bà sẽ vì Thanh Thanh mà làm cho mẹ con phải chịu uất ức, con có tin không? Bà cụ Hà giọng điệu rất cứng: “mẹ con vẫn còn bố con chiều chuộng yêu thương, con chỉ cần yêu thương Thanh Thanh là được rồi! Con và Thanh Thanh hai đứa hãy mau sinh một đứa con, ngồi vững vị trí của mợ hai Nhà họ Hà, để bà già này khi nhắm mắt còn mặt mũi xuống gặp ông nội con.
Hà Nhật Dương thấy Bà cụ Hà đã thật sự tức giận, liền nói: “bà nội, bà nói gì chứ! Tất nhiên là con sẽ yêu thương Thanh Thanh rồi! Chắc con quên chưa nói với bà, thực ra người con muốn tìm chính là Thanh Thanh đấy. Hồi còn nhỏ, con đã thích cô ấy. Nhưng vì một số lý do đã bị xa nhau, ngoảnh lại đã là 18 năm. Không ngờ số phận lại lần nữa buộc chặt chúng con lại, có nói gì đi nữa con cũng nhất định không buông tay đâu!”
Bà cụ Hà lúc này mới hài lòng gật đầu: “thế còn được. Hôm nay, bà đã nói rõ mọi chuyện. Chuyện trong Nhà họ Hà nhà ta, bà có thể không can thiệp, cho mẹ con quyền quyết định. Nhưng việc của công ty, tuyệt đối không thể để mẹ con nhúng tay vào, con hiểu ý của bà chứ? Năm đó, khi bố con theo đuổi mẹ con đi đến chân trời góc bể, là đã vứt bỏ quyền thừa kế Nhà họ Hà rồi. Nói cách khác, con có thể hầu hạ cho họ ăn ngon mặc đẹp, nhưng tuyệt đối không thể để họ nhúng tay vào việc công ty của Nhà họ Hà.
Hà Nhật Dương gật đầu: “con hiểu ý của bà ạ.”
“Một đất nước, chỉ có thể có một ông vua. Đạo lý tương tự, một công ty, chỉ có thể có một Tổng giám đốc. Bây giờ ta còn đang giữ chức Chủ tịch Hội Đồng Quản Trị, bố mẹ con không nói được gì, cái vị trí Tổng giám đốc con cũng phải ngồi vững cho ta! Chờ khi con và Thanh Thanh có con, ta sẽ nhường lại cả chức Chủ tịch Hội Đồng Quản Trị cho con.” Bà cụ Hà nói một cách đầy ẩn ý: “công ty là cái gốc của Nhà họ Hà nhà ta, tuyệt đối không thể để lung lay. Trong gia đình này, vẫn có bà ngồi đây, sẽ không loạn lên được. Việc con cần làm, chính là an ủi Thanh Thanh, con nghe hiểu chưa?”
“Con hiểu.” Hà Nhật Dương lập tức trả lời: “con sẽ không làm bà thất vọng đâu!”
“Vậy thì tốt rồi.” Bà cụ Hà hài lòng gật đầu nói: “đến ngày lễ mừng thọ của ta, Nhà họ Tống sẽ có người đến. Dù sao thì cũng không thể làm mất mặt trước nhà thông gia được, con hãy kèm chặt bố mẹ con, đừng để họ làm khó dễ bên thông gia.
“Vâng, con hiểu rồi.” Hà Nhật Dương trả lời ngoan ngoãn
Sau một hồi hai bên bị gõ đầu, cuối cùng Tống Thanh và Hà Nhật Dương cũng gặp nhau trong phòng.
Hai người cứ nhìn nhau, anh nhìn em rồi em nhìn anh, như có chuyện gì muốn nói, muốn mở lời rồi lại thôi.
Tống Thanh thở nhẹ một tiếng, nói: “anh nói trước đi.”
“Thôi hay em nói trước đi nào.” Hà Nhật Dương cười gượng gạo.
Tống Thanh cũng không đưa đẩy nữa, cắn chặt răng một lòng nói thẳng luôn: “vừa rồi quản gia Hòa đã nhắc nhở em, lễ mừng thọ 80 tuổi của bà nội, chắc sẽ không thuận lợi thế đâu. Ý của bà nội là, em phải dựng thẳng lưng lên, làm tốt bổn phận của mợ hai Nhà họ Hà. Nhưng, nói là vậy. Đối với những người khác, em có thể dựng thẳng lưng, nhưng đối với bố mẹ chồng, em thẳng làm sao được? Dù sao, họ cũng là trưởng bối.”
Nghe Tống Thanh nói đến đây, Hạ Nhât Ninh tiến lên một bước, ôm nhẹ cô, rất nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của cô, khẽ nói: “bà nội vừa rồi cũng vừa gõ đầu anh. Thanh Thanh, em yên tâm, anh sẽ không để em phải chịu uất ức đâu. Nếu phải chịu uất ức, anh sẽ chống lại hết. Nếu bố mẹ không thích em, muốn làm khó em, anh sẽ đấu tranh đến cùng với em.”
Tống Thanh ngẩng đầu lên nhìn Hà Nhật Dương rất kinh ngạc.
“Thực ra chuyện bà nội nói hôm nay, cũng không cần thiết. Bởi vì, ngay từ đầu, anh đã quyết định sẽ bảo vệ em rồi. Dù bà có không nhắc nhở anh, bất luận là ai, cho dù là bố mẹ anh, cũng không được phép làm em chịu uất ức.” Hà Nhật Dương trịnh trọng nói: “cho nên, em hãy cứ để nguyên trái tim trong bụng được không? Không cần phải lo lắng ưu tư như vậy, anh sẽ đau lòng đấy.”
Tống Thanh cười nhẹ, gật gật đầu:: em tin anh.”
“Bà nội rất quý em, đây là điều rất tốt.” Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “trong nhà vẫn có bà ngồi trụ, em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Còn chuyện công ty, đã có anh lo rồi cũng sẽ không có chuyện gì. Thân phận của em giờ rất đa dạng hóa, trong tay cũng nắm một khối tài sản nhất định, trong hoàn cảnh vậy, không ai có thể làm em phải chịu uất ức được. Em muốn mua gì hay muốn dùng gì, không ai có thể kìm hãm em.
Tống Thanh chợt thấy ấm lòng.
Cô chưa bao giờ mơ tưởng đến những thứ đó, những sự đảm bảo đó đều là Hà Nhật Dương và bà nội đã tích lũy dần cho cô.
Nói cách khác, dù cho ngày nào cô cũng chỉ ăn chơi, vô công dồi nghề, với những cổ phiếu nắm trong tay cũng đủ để cô đứng vững chân trong giới thượng lưu rồi.
Vì vậy, dù người khác có muốn đả kích cô, cũng phải tính xem ví tiền có đủ trọng lượng không đã.
Hơn nữa Nhà họ Tống, Nhà họ Hà và Nhà họ Phương hiện nay được coi là chung một con thuyền rồi.
Những người khác muốn đả kích Tống Thanh, cũng phải hỏi qua Nhà họ Hà và Nhà họ Tống có đồng ý không đã.
Còn cả những mối quan hệ vô tận đằng sau người nhà Nhà họ Tống và các bên học viện Khoa học nữa.
Có trong tay những thứ đó, Tống Thanh càng thêm sức mạnh.
“Bố mẹ anh sẽ chính thức trở về Nhà họ Hà, trước mấy ngày mừng thọ bà. Thanh Thanh, đến lúc đó em hãy chịu khó nhẫn nhịn một chút.”Hà Nhật Dương thành khẩn nói với Thanh Thanh: “em yên tâm, sẽ không ai làm em khó xử đâu.”
Tống Thanh cười: “đó vốn là việc em nên làm mà.”
Hai người vừa nói xong chuyện này, Lưu Nghĩa gọi điện đến: “Thanh Thanh, cậu hỏi xem Vũ Ngọc Bình kia có phải đầu óc có vấn đề không?”
Tống Thanh chưa kịp hiểu chuyện: “A? Sao thế?’
Lưu Nghĩa thở mạnh trong điện thoại tức giận nói: “cái thằng Vũ Ngọc Bình kia, dạo này rảnh dỗi quá hay sao mà cứ tìm tớ nói chuyện là sao vậy?”
Tống Thanh lập tức hào hứng hỏi: “thế anh ta nói những chuyện gì với cậu đấy?”
Lưu Nghĩa nói tiếp: “sao anh ta lại biết tài khoản trên mạng của tớ đấy? Tớ viết trạng thái gì anh ta cũng like, sau đó lại comment. Rồi sau đó tớ mặc kệ không trả lời anh ta, là anh ta không vui hỏi tớ, sao anh ta like và comment trạng thái của tớ, mà tớ không trả lời. Thanh Thanh, cậu nói có phải đầu óc anh ta có vấn đề không?’
Đúng đấy, đúng đấy!
Mấy hôm tước, không phải Vũ Ngọc Bình đánh cược với Phan Thịnh Phan Ly, sẽ chủ động tỏ tình sao?
Sao thế?
Đây là chưa tỏ tình sao?
Không ngờ lại sử dụng chiêu trò non nớt thế này.....
Chà chà chà, đã nói là người chồng Quốc dân cơ mà, đã nói là cao thủ tình trường cơ mà?
Dùng mấy chiêu trẻ con này, không sợ người yêu cũ nhảy ra chứng minh trong sạch sao?
Lưu Nghĩa tiếp tục nói: “cậu nói với anh ta hộ tớ, đừng có làm phiền tớ nữa!”
Tống Thanh ho nhẹ một tiếng, nói: “cái này.....tớ muốn giúp cũng chẳng được. Vũ Ngọc Bình này, chỉ cần anh ta có lòng muốn theo dõi cậu, là sẽ nhìn thấy trạng thái của cậu thôi! Nếu không cậu cài đặt cấm comment đi.”
Lưu Nghĩa nói tiếp: “thế sao được? Tớ còn rất nhiều fan nữa chứ. Không thể tách biệt các fan của mình được? Đúng rồi, hôm nay cậu về Nhà họ Hà, mọi việc thuận lợi chứ?”
“Mọi việc đều rất thuận lợi.” Tống Thanh cười nói: “lần này về, là để chuẩn bị cho lễ mừng thọ 80 tuổi của bà nội. Tuy mọi việc trong nhà có quản gia Hòa và đội ngũ chuyên môn chuẩn bị rồi, nhưng, chúng tớ về cũng vẫn phải xem qua một chút. Mình có thời gian, và có sức khỏe mà cứ qua cho yên tâm.
Lưu Nghĩa thở phào nhẹ nhõm, nói: “thế thì tốt rồi, mấy hôm nữa tớ qua tìm cậu.”
Sau khi hai người hàn huyên mấy câu rồi cúp máy.
Hà Nhật Dương ôm Tống Thanh về phòng: “bà nội nói rồi đấy, bảo chúng ta hãy nhanh nhanh sản xuất em bé! Vợ ơi, chúng ta đi sản xuất em bé thôi?”
Mặt Tống Thanh đỏ ửng lên: “anh đừng có đùa!”
“Người ta đâu có đùa đâu!” vẻ mặt Hà Nhật Dương rất đáng thương, nhìn vào khiến Tống Thanh tim đập nhanh mặt đỏ ửng.
“Được rồi, em sợ anh rồi đấy!” Tống Thanh thấy con tim nhỏ bé của mình đập thình thịch thình thịch rất nhanh, mỗi lần Hà Nhật Dương lấy nhan sắc ra dụ, cô đều không thể từ chối được.
Ngày thứ hai, Hà Nhật Dương và Tống Thanh trở về Cảnh Viên.
Hai vợ chồng mời Tống Tử Dao đến chơi, sau một ngày chơi tại Cảnh Viên, Hà Nhật Dương mang sổ đỏ căn hộ bà đang ở ra đưa cho Tống Tử Dao.
Tống Tử Dao mới đầu định từ trối, Hà Nhật Dương nói: “mẹ, căn hộ này là dùng tiền Thanh Thanh kiếm được mua đấy, Thanh Thanh cũng đứng tên căn hộ đó, nếu mẹ không muốn ở nhà của con rể, ở nhà con gái chắc không vấn đề chứ.”
Tống Thanh liền nói tiếp: “đúng đấy, mẹ ơi, cuối năm nay anh trai về rồi!Anh trai rất có cảm tình với căn hộ đó, khi anh trở về sẽ rất vui.
Nghe Tống Thanh nói vậy, Tống Tử Dao không từ chối nữa, nói: “được rồi, ở nhà của con gái, thì cũng được. Mấy ngày hôm nay các con cũng bận, không cần qua lại chỗ mẹ nữa. Chờ ngày đại thọ của lão phu nhân, lúc đó, mẹ sẽ qua chúc mừng. Có chỗ nào cần mẹ giúp, các con cứ nói ra.
Hà Nhật Dương cười gượng gạo: “bà nội....”
“Con xem, bà biết ngay là con sẽ thế mà. “Bà cụ Hà than nhẹ một tiếng, nói: “con là đứa con hiếu thuận, bà biết. Quy tắc của tổ tiên Nhà họ Hà ta luôn là lấy hiếu trị gia. Gia hòa vạn sự hưng, đạo lý này sao bà không hiểu chứ? Nhưng đôi khi, không phải con muốn hòa là có thể hòa được đâu.”
Hà Nhật Dương không lên tiếng.
Bà cụ Hà tiếp tục nói: “năm đó, khi bố con theo đuổi mẹ con, chấp nhận rời bỏ một gia đình lớn như vậy, để chạy theo mẹ con đi khắp bốn phương trời. Như vậy là đối với những người như bà, đã là bất chung bất hiếu. Nhưng vào dịp mừng thọ ông nội con và bà, bố con đã trở về một mình, không nói một lời nào quỳ ngay trước cửa, không cầu xin, chỉ quỳ như vậy, quỳ đúng một ngày một đêm.”
“Người làm mẹ như bà, trong lòng sao có thể không thương xót con mình chứ? Đau, nhưng cũng làm được gì đâu? Năm đó khi bố con rời bỏ chúng ta, lòng nó không đau sao? “Bà cụ Hà mắt ướt nhòe, than một tiếng nói tiếp: “thời điểm đó bà và ông nội con còn trẻ, trẻ thì hay cứng nhắc hiếu thắng, sống chết không đồng ý cho bố mẹ con đến với nhau. Cũng sống chết không đồng ý cho bố con vào nhà. Giờ đây ông nội con đã không còn nữa, bà cũng già rồi, không biết còn ngắm được bao nhiêu buổi hoàng hôn nữa, già rồi già rồi, cũng không muốn cố cứng nhắc nữa. Cho nên khi con giao ước với bà, bà cũng tiền thể đồng ý luôn.”
“Lúc ban đầu ta nghĩ, những năm tháng còn lại cứ sống thế thôi. Nhưng ai ngờ xảy ra chuyện con và Thanh Thanh. Nếu là người khác, thì bà cũng mặc kệ. Nhưng Thanh Thanh này, rất hợp mắt bà. Nhà Nhà họ Tống cũng đời đời trong sạch, các cụ nhà họ đã cùng các cụ Nhà họ Hà nhà ta có cống hiến rất lớn trong thời kỳ kháng chiến chống Nhật. Một gia đình như vậy, đào tạo ra các con cháu, chắc sẽ không kém đâu. Cho nên, dù là lần này vì Thanh Thanh, bà cũng sẽ quyết không khoanh tay đứng nhìn.
“Ngày hôm nay bà cũng nói rõ mọi chuyện, nếu con dám vì mẹ con mà làm Thanh Thanh chịu uất ức, thì bà sẽ vì Thanh Thanh mà làm cho mẹ con phải chịu uất ức, con có tin không? Bà cụ Hà giọng điệu rất cứng: “mẹ con vẫn còn bố con chiều chuộng yêu thương, con chỉ cần yêu thương Thanh Thanh là được rồi! Con và Thanh Thanh hai đứa hãy mau sinh một đứa con, ngồi vững vị trí của mợ hai Nhà họ Hà, để bà già này khi nhắm mắt còn mặt mũi xuống gặp ông nội con.
Hà Nhật Dương thấy Bà cụ Hà đã thật sự tức giận, liền nói: “bà nội, bà nói gì chứ! Tất nhiên là con sẽ yêu thương Thanh Thanh rồi! Chắc con quên chưa nói với bà, thực ra người con muốn tìm chính là Thanh Thanh đấy. Hồi còn nhỏ, con đã thích cô ấy. Nhưng vì một số lý do đã bị xa nhau, ngoảnh lại đã là 18 năm. Không ngờ số phận lại lần nữa buộc chặt chúng con lại, có nói gì đi nữa con cũng nhất định không buông tay đâu!”
Bà cụ Hà lúc này mới hài lòng gật đầu: “thế còn được. Hôm nay, bà đã nói rõ mọi chuyện. Chuyện trong Nhà họ Hà nhà ta, bà có thể không can thiệp, cho mẹ con quyền quyết định. Nhưng việc của công ty, tuyệt đối không thể để mẹ con nhúng tay vào, con hiểu ý của bà chứ? Năm đó, khi bố con theo đuổi mẹ con đi đến chân trời góc bể, là đã vứt bỏ quyền thừa kế Nhà họ Hà rồi. Nói cách khác, con có thể hầu hạ cho họ ăn ngon mặc đẹp, nhưng tuyệt đối không thể để họ nhúng tay vào việc công ty của Nhà họ Hà.
Hà Nhật Dương gật đầu: “con hiểu ý của bà ạ.”
“Một đất nước, chỉ có thể có một ông vua. Đạo lý tương tự, một công ty, chỉ có thể có một Tổng giám đốc. Bây giờ ta còn đang giữ chức Chủ tịch Hội Đồng Quản Trị, bố mẹ con không nói được gì, cái vị trí Tổng giám đốc con cũng phải ngồi vững cho ta! Chờ khi con và Thanh Thanh có con, ta sẽ nhường lại cả chức Chủ tịch Hội Đồng Quản Trị cho con.” Bà cụ Hà nói một cách đầy ẩn ý: “công ty là cái gốc của Nhà họ Hà nhà ta, tuyệt đối không thể để lung lay. Trong gia đình này, vẫn có bà ngồi đây, sẽ không loạn lên được. Việc con cần làm, chính là an ủi Thanh Thanh, con nghe hiểu chưa?”
“Con hiểu.” Hà Nhật Dương lập tức trả lời: “con sẽ không làm bà thất vọng đâu!”
“Vậy thì tốt rồi.” Bà cụ Hà hài lòng gật đầu nói: “đến ngày lễ mừng thọ của ta, Nhà họ Tống sẽ có người đến. Dù sao thì cũng không thể làm mất mặt trước nhà thông gia được, con hãy kèm chặt bố mẹ con, đừng để họ làm khó dễ bên thông gia.
“Vâng, con hiểu rồi.” Hà Nhật Dương trả lời ngoan ngoãn
Sau một hồi hai bên bị gõ đầu, cuối cùng Tống Thanh và Hà Nhật Dương cũng gặp nhau trong phòng.
Hai người cứ nhìn nhau, anh nhìn em rồi em nhìn anh, như có chuyện gì muốn nói, muốn mở lời rồi lại thôi.
Tống Thanh thở nhẹ một tiếng, nói: “anh nói trước đi.”
“Thôi hay em nói trước đi nào.” Hà Nhật Dương cười gượng gạo.
Tống Thanh cũng không đưa đẩy nữa, cắn chặt răng một lòng nói thẳng luôn: “vừa rồi quản gia Hòa đã nhắc nhở em, lễ mừng thọ 80 tuổi của bà nội, chắc sẽ không thuận lợi thế đâu. Ý của bà nội là, em phải dựng thẳng lưng lên, làm tốt bổn phận của mợ hai Nhà họ Hà. Nhưng, nói là vậy. Đối với những người khác, em có thể dựng thẳng lưng, nhưng đối với bố mẹ chồng, em thẳng làm sao được? Dù sao, họ cũng là trưởng bối.”
Nghe Tống Thanh nói đến đây, Hạ Nhât Ninh tiến lên một bước, ôm nhẹ cô, rất nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của cô, khẽ nói: “bà nội vừa rồi cũng vừa gõ đầu anh. Thanh Thanh, em yên tâm, anh sẽ không để em phải chịu uất ức đâu. Nếu phải chịu uất ức, anh sẽ chống lại hết. Nếu bố mẹ không thích em, muốn làm khó em, anh sẽ đấu tranh đến cùng với em.”
Tống Thanh ngẩng đầu lên nhìn Hà Nhật Dương rất kinh ngạc.
“Thực ra chuyện bà nội nói hôm nay, cũng không cần thiết. Bởi vì, ngay từ đầu, anh đã quyết định sẽ bảo vệ em rồi. Dù bà có không nhắc nhở anh, bất luận là ai, cho dù là bố mẹ anh, cũng không được phép làm em chịu uất ức.” Hà Nhật Dương trịnh trọng nói: “cho nên, em hãy cứ để nguyên trái tim trong bụng được không? Không cần phải lo lắng ưu tư như vậy, anh sẽ đau lòng đấy.”
Tống Thanh cười nhẹ, gật gật đầu:: em tin anh.”
“Bà nội rất quý em, đây là điều rất tốt.” Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “trong nhà vẫn có bà ngồi trụ, em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Còn chuyện công ty, đã có anh lo rồi cũng sẽ không có chuyện gì. Thân phận của em giờ rất đa dạng hóa, trong tay cũng nắm một khối tài sản nhất định, trong hoàn cảnh vậy, không ai có thể làm em phải chịu uất ức được. Em muốn mua gì hay muốn dùng gì, không ai có thể kìm hãm em.
Tống Thanh chợt thấy ấm lòng.
Cô chưa bao giờ mơ tưởng đến những thứ đó, những sự đảm bảo đó đều là Hà Nhật Dương và bà nội đã tích lũy dần cho cô.
Nói cách khác, dù cho ngày nào cô cũng chỉ ăn chơi, vô công dồi nghề, với những cổ phiếu nắm trong tay cũng đủ để cô đứng vững chân trong giới thượng lưu rồi.
Vì vậy, dù người khác có muốn đả kích cô, cũng phải tính xem ví tiền có đủ trọng lượng không đã.
Hơn nữa Nhà họ Tống, Nhà họ Hà và Nhà họ Phương hiện nay được coi là chung một con thuyền rồi.
Những người khác muốn đả kích Tống Thanh, cũng phải hỏi qua Nhà họ Hà và Nhà họ Tống có đồng ý không đã.
Còn cả những mối quan hệ vô tận đằng sau người nhà Nhà họ Tống và các bên học viện Khoa học nữa.
Có trong tay những thứ đó, Tống Thanh càng thêm sức mạnh.
“Bố mẹ anh sẽ chính thức trở về Nhà họ Hà, trước mấy ngày mừng thọ bà. Thanh Thanh, đến lúc đó em hãy chịu khó nhẫn nhịn một chút.”Hà Nhật Dương thành khẩn nói với Thanh Thanh: “em yên tâm, sẽ không ai làm em khó xử đâu.”
Tống Thanh cười: “đó vốn là việc em nên làm mà.”
Hai người vừa nói xong chuyện này, Lưu Nghĩa gọi điện đến: “Thanh Thanh, cậu hỏi xem Vũ Ngọc Bình kia có phải đầu óc có vấn đề không?”
Tống Thanh chưa kịp hiểu chuyện: “A? Sao thế?’
Lưu Nghĩa thở mạnh trong điện thoại tức giận nói: “cái thằng Vũ Ngọc Bình kia, dạo này rảnh dỗi quá hay sao mà cứ tìm tớ nói chuyện là sao vậy?”
Tống Thanh lập tức hào hứng hỏi: “thế anh ta nói những chuyện gì với cậu đấy?”
Lưu Nghĩa nói tiếp: “sao anh ta lại biết tài khoản trên mạng của tớ đấy? Tớ viết trạng thái gì anh ta cũng like, sau đó lại comment. Rồi sau đó tớ mặc kệ không trả lời anh ta, là anh ta không vui hỏi tớ, sao anh ta like và comment trạng thái của tớ, mà tớ không trả lời. Thanh Thanh, cậu nói có phải đầu óc anh ta có vấn đề không?’
Đúng đấy, đúng đấy!
Mấy hôm tước, không phải Vũ Ngọc Bình đánh cược với Phan Thịnh Phan Ly, sẽ chủ động tỏ tình sao?
Sao thế?
Đây là chưa tỏ tình sao?
Không ngờ lại sử dụng chiêu trò non nớt thế này.....
Chà chà chà, đã nói là người chồng Quốc dân cơ mà, đã nói là cao thủ tình trường cơ mà?
Dùng mấy chiêu trẻ con này, không sợ người yêu cũ nhảy ra chứng minh trong sạch sao?
Lưu Nghĩa tiếp tục nói: “cậu nói với anh ta hộ tớ, đừng có làm phiền tớ nữa!”
Tống Thanh ho nhẹ một tiếng, nói: “cái này.....tớ muốn giúp cũng chẳng được. Vũ Ngọc Bình này, chỉ cần anh ta có lòng muốn theo dõi cậu, là sẽ nhìn thấy trạng thái của cậu thôi! Nếu không cậu cài đặt cấm comment đi.”
Lưu Nghĩa nói tiếp: “thế sao được? Tớ còn rất nhiều fan nữa chứ. Không thể tách biệt các fan của mình được? Đúng rồi, hôm nay cậu về Nhà họ Hà, mọi việc thuận lợi chứ?”
“Mọi việc đều rất thuận lợi.” Tống Thanh cười nói: “lần này về, là để chuẩn bị cho lễ mừng thọ 80 tuổi của bà nội. Tuy mọi việc trong nhà có quản gia Hòa và đội ngũ chuyên môn chuẩn bị rồi, nhưng, chúng tớ về cũng vẫn phải xem qua một chút. Mình có thời gian, và có sức khỏe mà cứ qua cho yên tâm.
Lưu Nghĩa thở phào nhẹ nhõm, nói: “thế thì tốt rồi, mấy hôm nữa tớ qua tìm cậu.”
Sau khi hai người hàn huyên mấy câu rồi cúp máy.
Hà Nhật Dương ôm Tống Thanh về phòng: “bà nội nói rồi đấy, bảo chúng ta hãy nhanh nhanh sản xuất em bé! Vợ ơi, chúng ta đi sản xuất em bé thôi?”
Mặt Tống Thanh đỏ ửng lên: “anh đừng có đùa!”
“Người ta đâu có đùa đâu!” vẻ mặt Hà Nhật Dương rất đáng thương, nhìn vào khiến Tống Thanh tim đập nhanh mặt đỏ ửng.
“Được rồi, em sợ anh rồi đấy!” Tống Thanh thấy con tim nhỏ bé của mình đập thình thịch thình thịch rất nhanh, mỗi lần Hà Nhật Dương lấy nhan sắc ra dụ, cô đều không thể từ chối được.
Ngày thứ hai, Hà Nhật Dương và Tống Thanh trở về Cảnh Viên.
Hai vợ chồng mời Tống Tử Dao đến chơi, sau một ngày chơi tại Cảnh Viên, Hà Nhật Dương mang sổ đỏ căn hộ bà đang ở ra đưa cho Tống Tử Dao.
Tống Tử Dao mới đầu định từ trối, Hà Nhật Dương nói: “mẹ, căn hộ này là dùng tiền Thanh Thanh kiếm được mua đấy, Thanh Thanh cũng đứng tên căn hộ đó, nếu mẹ không muốn ở nhà của con rể, ở nhà con gái chắc không vấn đề chứ.”
Tống Thanh liền nói tiếp: “đúng đấy, mẹ ơi, cuối năm nay anh trai về rồi!Anh trai rất có cảm tình với căn hộ đó, khi anh trở về sẽ rất vui.
Nghe Tống Thanh nói vậy, Tống Tử Dao không từ chối nữa, nói: “được rồi, ở nhà của con gái, thì cũng được. Mấy ngày hôm nay các con cũng bận, không cần qua lại chỗ mẹ nữa. Chờ ngày đại thọ của lão phu nhân, lúc đó, mẹ sẽ qua chúc mừng. Có chỗ nào cần mẹ giúp, các con cứ nói ra.
Bình luận facebook