Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-265
CHƯƠNG 265: VŨ NGỌC BÌNH, ANH CÓ BỆNH ĐÚNG KHÔNG?
Chính vì thân phận của đối phương quá hoàn hảo, nên càng thấy khả nghi hơn không đúng sao?
Dù sao cũng là chuyện của mười tám năm trước rồi.
Anh ta xuất hiện đúng là quá trùng hợp, mà thân phận còn không có một điểm đáng nghi nào.
Không chỉ hoàn toàn trùng khớp với chuyện xảy ra năm đó, mà còn quá độ hoàn hào trở thành bạn bè nữa.
Trên thực tế, Thanh Thanh và tiểu ca ca năm đó, một người năm tuổi một người tám tuổi, thật ra vẫn còn là trẻ con.
Vì sao, Trình Thiên Cát này lại có thể nhớ rất rõ chuyện xảy ra lúc tám tuổi chứ?
Riêng điểm này không đáng nghi sao.
Ai cũng từng trải qua giai đoạn tám tuổi, thử hỏi ai có thể kể lại chi tiết chuyện đã xảy ra lúc tám tuổi không?
Hình như đa số người đều không làm được điều này.
Nếu làm được, thì chắc phải là thiên tài rồi, nhìn một lần là nhớ mãi, và không bao giờ quên bất cứ chuyện gì?
Trình Thiên Cát là loại người như vậy sao.
Lưu Nghĩa tỏ ra nghi ngờ.
Nhưng, đối phương luôn tỏ ra rất bình thường, khiến người ta không tìm được một điểm đáng nghi nào.
Bất luận Lưu Nghĩa có dò hỏi quá khứ của đối phương kiểu gì, đối phương cũng đều chuyển chủ đề rất nhẹ nhàng.
Sự nghi ngờ trong lòng Lưu Nghĩa càng tăng lên kịch liệt.
Sau khi chào Trình Thiên Cát ra về, Hà Nhật Dương gọi điện cho Tống Thanh đúng lúc, rủ Tống Thanh đi ăn cơm.
Nghe nói Lưu Nghĩa cũng đến, Hà Nhật Dương lập tức bảo Tống Thanh dẫn cả Lưu Nghĩa đi ăn cùng.
Hôm nay Phan Thịnh và Phan Ly mời.
Vì sao hai người này lại mời, lý do rất đơn giản thôi.
Bộ phim đóng thời gian trước đã bắt đầu công chiếu, bộ phim này vốn được mọi người mong đợi rất nhiều, sau khi chính thức công chiếu, ngay từ tập đầu đã đạt hơn trăm triệu lượt xem.
Cho nên, các ông chủ là phía nhà đâu tư chắc chắn sẽ tụ tập ăn mừng rồi.
Vì vậy, các nhà đầu tư Hà Nhật Dương, Tống Thanh, Vũ Ngọc Bình, Phương Mạn Luân, Phan Thịnh Phan Ly, sẽ cùng các anm nữ diễn viên chính ăn mừng một trận.
Tống Thanh nghe xong, lập tức nhận lời, và sống chết kéo theo Lưu Nghĩa đến đó.
Hây hây hây, Vũ Ngọc Bình vẫn còn nợ Lưu Nghĩa một lần theo đuổi đấy!
Lời cá cược với Phan Thịnh Phan Ly lúc đó, vẫn còn chưa thực hiện được đấy!
Thời gian trước cứ viện bao nhiêu lý do né tránh, để xem hôm nay anh còn tránh kiểu gì đây!
Biệt thự của Phan Thịnh Phan Ly, sắp trở thành nơi tụ họp của mọi người mất rồi.
Vừa vào cửa, Tống Thanh đã nhìn thấy xe của mọi người đỗ hết ở bãi đỗ xe.
Được đấy, mọi người còn tích cực hơn cả mình cơ đấy!
Những người khác nhìn thấy Tống Thanh và Lưu Nghĩa, đều vẫy hai tay hô lên: Thanh Thanh, Thanh Thanh, chúng tôi ở đây này!”
Đúng rồi, người hô to nhất chính là anh em sinh đôi Phan Thịnh Phan Ly.
Từ khi Vũ Ngọc Bình cá cược bị thua, Phan Ly Phan Thịnh nhìn Lưu Nghĩa rất thiện cảm.
A ha ha, người con gái có thế khiến ông xã quốc dân ăquắt queo, Lưu Nghĩa tuyệt đối là độc nhất vô nhị.
Ngã lăn quay luôn!
Quá đẹp!
Tống Thanh và Lưu Nghĩa nghe thấy họ gọi, Tống Thanh chỉ cười nhẹ, Lưu Nghĩa vẻ mặt rất không tự nhiên nói: “sao họ lại nhiệt tình thế? Đúng là khiến người ta không thoải mái chút nào!”
Tống Thanh cười hi hi trả lời: “nếu cậu thân với họ rồi, thì họ sẽ như thế đấy. Hai anh em họ là thiếu gia dễ gần nhất trong showbit! Là người thừa kế của công ty giải trí Phan Thị, trai xinh gái đẹp vâg xung quanh, nhưng họ không hề ra vẻ chút nào, đúng là rất hiếm có!
“Thì cũng đúng.” Lưu Nghĩa gật đầu tán thành: “anh em sinh đôi nhà này biết chơi thật đấy, đúng là hai bảo bối sống.
Đâu chỉ mỗi là bảo bối sống.
Còn là một phẩm vui vẻ du lịch hoặc tại gia không thể thiếu được đấy.
Đúng là thần mô kích!
Quả mô kích này của Vũ Ngọc Bình thời gian gần đây, rất chi là đắc lực đấy!
Vũ Ngọc Bình đứng cạnh Phan Thịnh Phan Ly, nhìn thấy Lưu Nghĩa từ xa, trên khuôn mặt đẹp trai lóe lên chút căng thẳng, và cũng có một chút kỳ vọng.
Phan Thịnh Phan Ly cười hi hi với Vũ Ngọc Bình nói: “Ngọc Bình, chính chủ giờ đang ở hiện trường, cậu đừng có làm rơi dây chuyền nha! Trừ khi bây giờ anh nhận thua, hãy nói là bạn đã kết thúc chiến tích câu chuyện thần thoại chưa một lần thua bách chiến bách thắng của mình.
Vũ Ngọc Bình gân cổ lên trả lời: “sao có thể chứ? Hãy xem ta đây!”
Phan Thịnh Phan Ly cười ha ha rất to.
Họ thích nhất tính thà chết không nhận sai này của Vũ Ngọc Bình.
Từ bé tới lớn, không hề thay đổi chút nào.
Hà Nhật Dương thấy Tống Thanh đang đến, nhanh chân chạy ra, đến bên cạnh Tống Thanh, chủ động nắm lấy tay cô nói: “em xong hết việc rồi chứ?”
Tống Thanh cười gật đầu.
Hà Nhật Dương nói nhỏ với Tống Thanh: “vừa rồi họ lại cá cược với Ngọc Bình đấy!”
Tống Thanh nhìn ngay sang Lưu Nghĩa đang đứng bên cạnh, cười nói: “tớ rất mong đợi xem đêm nay sẽ xảy chuyện thú vị gì!”
Bước vào phòng khách, Tống Thanh nhìn ngay thấy Phương Mạn Luân đang ngồi đó, nói chuyện rất thân thiện với nam diễn viên chính và các thành viên trong đoàn làm phim.
Ừ, đúng. Đang nói chuyện thân thiện.
Đây chính là một trong những thủ đoạn của anh ta mà.
Lúc nào cũng như cơn gió mùa xuân khiến người khác rất dễ chịu.
Diễn viên nữ hai má đỏ ửng nhìn Phương Mạn Luân, rõ ràng là bị anh ta quyến rũ hút hồn mất rồi.
Thấy Tống Thanh đi vào, đoàn diễn viên đều đứng dậy chào hỏi cô.
Tống Thanh chính là cổ đông lớn của bộ phim này, cô còn là nhà thiết kế trang phục của bộ phim nữa, địa vị thì đúng là nhất rồi.
Tống Thanh chào hỏi mọi người, cô nói: “đêm nay đúng là chúng ta phải ăn mừng một trận thôi, tập đầu tiên lượt xem đã vượt trăm triệu, đây là cảnh tượng trước đây chưa từng có đấy. Sự vất vả của mọi người sẽ được đền đáp lại thôi!”
Mọi người nghe xong đều rất đồng tình.
Sau một hồi chào hỏi, Phương Mạn Luân cười híp mắt nói: “Thanh Thanh, may quá gặp em ở đây, anh có thứ này cho em xem đấy.”
Tống Thanh ngẩn ngơ một lúc: “à, là thứ gì đấy?”
“Đây là báo cáo tháng.” Phương Mạn Luân cười rất dịu dàng: “không lẽ em tưởng là cái gì chăng?”
Tống Thanh càng ngẩn ngơ thêm: “báo cáo tháng là cái gì vậy?”
“Hay em quên mất, trong tay em đang mắm cổ phiếu mấy hạng mục đầu tư của Nhà họ Phương chứ?’Phương Mạn Luân không hề thấy lạ nếu Tống Thanh sau đó mới biết việc này.
Đối với Tống Thanh, những thứ đó đều là hư vô phù phiếm.
Tài khoản của cô lúc nào tăng thêm bao nhiêu tiền, chắc cô cũng không hề biết.
Chứ đừng nói đến việc chủ động đi xem báo cáo kia nữa
Nghe Phương Mạn Luân nói vậy, Tống Thanh mới chợt nhớ lại.
Mấy ngày trước, hình như Hà Nhật Dương có nói qua với cô, nói là cho cô cái cổ phiếu gì gì đó hay là cái thứ gì gì đó.
Cô không phải người học chuyên ngành về tài chính, nên đối với những thứ này lúc nào cũng mơ hồ không có khái niệm gì.
Lý Xuân cứ bảo cô ký tên ở đâu là cô ký thôi, cô còn không hề xem những giấy tờ đó là cái gì.
Dù sao thì cô cũng chắng sợ bị gài bẫy.
Trước khi cô lấy Hà Nhật Dương, vốn đã nghèo rớt mùng tơi, cô cũng chả sợ mình lại trở về tay trắng.
Bởi một điều, cô tin tưởng Hà Nhật Dương.
Cho nên, mọi việc cô giao hết cho Lý Xuân xử lý.
Phương Mạn Luân đã chủ động đề xuất xem báo cáo, cô rất ngại từ chối, chỉ gật đầu nói: “được rồi, thật ra em xem cũng không hiểu gì đâu.”
Phương Mạn Luân cười rất tươi: “không sao, có chỗ nào em không hiểu. Anh là đàn anh, sẽ có trách nhiệm thay thầy giáo chỉ bảo cho sư muội!”
Tống Thanh cười ha ha: “thầy của chúng ta là thầy mỹ thuật cơ mà, có phải dạy về kế toán đâu.
“Cũng giống nhau thôi! Em xem các cụ trước đây, coi trưởng huynh như cha đấy.” Phương Mạn Luân nửa đùa nửa thật nói: “em nhỏ hơn anh mấy tuổi, anh đã thật sự coi em như người nhà mà đào tạo em đấy.”
Tống Thanh không biết phải nói gi nữa.
Người đàn ông này đối với bên ngoài đúng là rất độc ác.
Tác phong hành sự giống hệt Hà Nhật Dương, thủ đoạn lôi đình đả kích kẻ địch.
Nhưng đối với mình, dường như không tìm ra một điểm nào để chê trách.
Ngoại trừ việc lần trước ở Cảnh viên, anh ta vì Phương Khanh Hân mà lừa dối mình.
Nhưng nghĩ lại, mình cũng cho qua rồi mà.
Dù sao, Phương Khanh Hân cũng là em gái anh ta.
Vì giúp em gái, mà đả kích đến một người chưa thân lắm như mình, thì cũng là chuyện thường tình thôi.
Giờ mối quan hệ của mình với anh ta ngày càng thân thiết, dù sao anh ta đối với mình, cũng không làm bất cứ điều gì vượt giới hạn.
Thậm chí đến báo cáo tháng cũng chủ động đưa cho mình xem nữa.
Bất luận cái báo cáo này có kèm theo những ý đồ gì khác không, nhưng ít ra thái độ là rất ổn.
Người khác chủ động tốt với mình, nếu mình không phối hợp, thì đúng là mất mặt quá.
Dù sao đi nữa, anh ta cũng là học sinh của thầy, còn là đàn anh của mình nữa, những chuyện như này, mình sao có thể làm được chứ.
Nghĩ đến đây, Tống Thanh liền gật đầu, cười nói: “vâng, vậy làm phiền đàn anh rồi.”
Những người khác nghe thấy Phương Mạn Luân và Tống Thanh phải ngồi riêng xem báo cáo, đều kiếm lý do ra chỗ khác.
Ở bên kia Lưu Nghĩa đã bị Phan Thịnh Phan Ly gọi lại: “Tiểu Nghĩa, nào nào nào, ăn điểm tâm đi.
Phan Thịnh Phan Ly đẩy Lưu Nghĩa, ngồi luôn trước mặt Vũ Ngọc Bình, nói: “Ngọc Bình, bạn tiếp đãi Tiểu Nghĩa giúp chúng tôi nhé! Chúng tôi tìm Hạ Nhật Nịnh bàn bạc chút việc.
Nói xong câu này, Phan Thịnh Phan Ly kéo Hà Nhật Dương rời đi, đến chào hỏi những người khác trong đoàn làm phim.
Vũ Ngọc Bình ho nhẹ một tiếng, nói: “mấy ngày không gặp, em có nhớ anh không?”
Lưu Nghĩa nhìn Vũ Ngọc Bình với vẻ mặt như nhìn một người mắc bệnh thần kinh.
Thằng cha này đầu óc có vấn đề sao?
Mình có thân với anh ta đâu, nhớ cái khỉ gió ý!
Vũ Ngọc Bình thấy Lưu Nghĩa không trả lời, lại ho nhẹ một tiếng, dựa người vào ghế sofa, nở một nụ cười anh ta luôn coi là đẹp trai nhất, nói tiếp: “mấy hôm nay anh đều like và comment trạng thái của em, sao em lại không trả lời anh?’
Lưu Nghĩa chờ Vũ Ngọc Bình nói xong, liền trả lời: “Vũ Ngọc Bình, đầu óc anh có bị bệnh không đấy?”
“Hự hự hự hự....” Vũ Ngọc Bình suýt thì bị sặc chết vì nước bọt của mình!
Người chồng Quốc dân như anh đây đã chủ động like và comemrn trạng thái của cô rồi!
Vậy mà cô thậm chí còn không nể mặt chút nào.
Nói xong câu này, Lưu Nghĩa đứng dậy đi luôn.
“Chờ một chút!” Vũ Ngọc Bình thấy Lưu Nghĩa định rời đi, trong lúc vội vàng, lấy tay nắm luôn vào cổ tay Lưu Nghĩa.
Cổ tay Lưu Nghĩa không to, tỷ lệ cũng như những con gái bình thường khác.
Có lẽ là do thói quen tập thể dục quanh năm, các cơ cổ tay rất phát triển, cảm giác nắm vào, rất dễ chịu, khiến Vũ Ngọc Bình tự nhiên càng nắm chặt hơn.
Anh đã nắm tay không biết bao nhiêu người con gái, nhưng chưa một người con gái nào khiến anh có cam giác dễ chịu như vậy.
Tay cô rất chắc khỏe, da tay rất mịn màng và trơn chu, cảm giác đầy sức mạnh và cám dỗ.
Chính vì thân phận của đối phương quá hoàn hảo, nên càng thấy khả nghi hơn không đúng sao?
Dù sao cũng là chuyện của mười tám năm trước rồi.
Anh ta xuất hiện đúng là quá trùng hợp, mà thân phận còn không có một điểm đáng nghi nào.
Không chỉ hoàn toàn trùng khớp với chuyện xảy ra năm đó, mà còn quá độ hoàn hào trở thành bạn bè nữa.
Trên thực tế, Thanh Thanh và tiểu ca ca năm đó, một người năm tuổi một người tám tuổi, thật ra vẫn còn là trẻ con.
Vì sao, Trình Thiên Cát này lại có thể nhớ rất rõ chuyện xảy ra lúc tám tuổi chứ?
Riêng điểm này không đáng nghi sao.
Ai cũng từng trải qua giai đoạn tám tuổi, thử hỏi ai có thể kể lại chi tiết chuyện đã xảy ra lúc tám tuổi không?
Hình như đa số người đều không làm được điều này.
Nếu làm được, thì chắc phải là thiên tài rồi, nhìn một lần là nhớ mãi, và không bao giờ quên bất cứ chuyện gì?
Trình Thiên Cát là loại người như vậy sao.
Lưu Nghĩa tỏ ra nghi ngờ.
Nhưng, đối phương luôn tỏ ra rất bình thường, khiến người ta không tìm được một điểm đáng nghi nào.
Bất luận Lưu Nghĩa có dò hỏi quá khứ của đối phương kiểu gì, đối phương cũng đều chuyển chủ đề rất nhẹ nhàng.
Sự nghi ngờ trong lòng Lưu Nghĩa càng tăng lên kịch liệt.
Sau khi chào Trình Thiên Cát ra về, Hà Nhật Dương gọi điện cho Tống Thanh đúng lúc, rủ Tống Thanh đi ăn cơm.
Nghe nói Lưu Nghĩa cũng đến, Hà Nhật Dương lập tức bảo Tống Thanh dẫn cả Lưu Nghĩa đi ăn cùng.
Hôm nay Phan Thịnh và Phan Ly mời.
Vì sao hai người này lại mời, lý do rất đơn giản thôi.
Bộ phim đóng thời gian trước đã bắt đầu công chiếu, bộ phim này vốn được mọi người mong đợi rất nhiều, sau khi chính thức công chiếu, ngay từ tập đầu đã đạt hơn trăm triệu lượt xem.
Cho nên, các ông chủ là phía nhà đâu tư chắc chắn sẽ tụ tập ăn mừng rồi.
Vì vậy, các nhà đầu tư Hà Nhật Dương, Tống Thanh, Vũ Ngọc Bình, Phương Mạn Luân, Phan Thịnh Phan Ly, sẽ cùng các anm nữ diễn viên chính ăn mừng một trận.
Tống Thanh nghe xong, lập tức nhận lời, và sống chết kéo theo Lưu Nghĩa đến đó.
Hây hây hây, Vũ Ngọc Bình vẫn còn nợ Lưu Nghĩa một lần theo đuổi đấy!
Lời cá cược với Phan Thịnh Phan Ly lúc đó, vẫn còn chưa thực hiện được đấy!
Thời gian trước cứ viện bao nhiêu lý do né tránh, để xem hôm nay anh còn tránh kiểu gì đây!
Biệt thự của Phan Thịnh Phan Ly, sắp trở thành nơi tụ họp của mọi người mất rồi.
Vừa vào cửa, Tống Thanh đã nhìn thấy xe của mọi người đỗ hết ở bãi đỗ xe.
Được đấy, mọi người còn tích cực hơn cả mình cơ đấy!
Những người khác nhìn thấy Tống Thanh và Lưu Nghĩa, đều vẫy hai tay hô lên: Thanh Thanh, Thanh Thanh, chúng tôi ở đây này!”
Đúng rồi, người hô to nhất chính là anh em sinh đôi Phan Thịnh Phan Ly.
Từ khi Vũ Ngọc Bình cá cược bị thua, Phan Ly Phan Thịnh nhìn Lưu Nghĩa rất thiện cảm.
A ha ha, người con gái có thế khiến ông xã quốc dân ăquắt queo, Lưu Nghĩa tuyệt đối là độc nhất vô nhị.
Ngã lăn quay luôn!
Quá đẹp!
Tống Thanh và Lưu Nghĩa nghe thấy họ gọi, Tống Thanh chỉ cười nhẹ, Lưu Nghĩa vẻ mặt rất không tự nhiên nói: “sao họ lại nhiệt tình thế? Đúng là khiến người ta không thoải mái chút nào!”
Tống Thanh cười hi hi trả lời: “nếu cậu thân với họ rồi, thì họ sẽ như thế đấy. Hai anh em họ là thiếu gia dễ gần nhất trong showbit! Là người thừa kế của công ty giải trí Phan Thị, trai xinh gái đẹp vâg xung quanh, nhưng họ không hề ra vẻ chút nào, đúng là rất hiếm có!
“Thì cũng đúng.” Lưu Nghĩa gật đầu tán thành: “anh em sinh đôi nhà này biết chơi thật đấy, đúng là hai bảo bối sống.
Đâu chỉ mỗi là bảo bối sống.
Còn là một phẩm vui vẻ du lịch hoặc tại gia không thể thiếu được đấy.
Đúng là thần mô kích!
Quả mô kích này của Vũ Ngọc Bình thời gian gần đây, rất chi là đắc lực đấy!
Vũ Ngọc Bình đứng cạnh Phan Thịnh Phan Ly, nhìn thấy Lưu Nghĩa từ xa, trên khuôn mặt đẹp trai lóe lên chút căng thẳng, và cũng có một chút kỳ vọng.
Phan Thịnh Phan Ly cười hi hi với Vũ Ngọc Bình nói: “Ngọc Bình, chính chủ giờ đang ở hiện trường, cậu đừng có làm rơi dây chuyền nha! Trừ khi bây giờ anh nhận thua, hãy nói là bạn đã kết thúc chiến tích câu chuyện thần thoại chưa một lần thua bách chiến bách thắng của mình.
Vũ Ngọc Bình gân cổ lên trả lời: “sao có thể chứ? Hãy xem ta đây!”
Phan Thịnh Phan Ly cười ha ha rất to.
Họ thích nhất tính thà chết không nhận sai này của Vũ Ngọc Bình.
Từ bé tới lớn, không hề thay đổi chút nào.
Hà Nhật Dương thấy Tống Thanh đang đến, nhanh chân chạy ra, đến bên cạnh Tống Thanh, chủ động nắm lấy tay cô nói: “em xong hết việc rồi chứ?”
Tống Thanh cười gật đầu.
Hà Nhật Dương nói nhỏ với Tống Thanh: “vừa rồi họ lại cá cược với Ngọc Bình đấy!”
Tống Thanh nhìn ngay sang Lưu Nghĩa đang đứng bên cạnh, cười nói: “tớ rất mong đợi xem đêm nay sẽ xảy chuyện thú vị gì!”
Bước vào phòng khách, Tống Thanh nhìn ngay thấy Phương Mạn Luân đang ngồi đó, nói chuyện rất thân thiện với nam diễn viên chính và các thành viên trong đoàn làm phim.
Ừ, đúng. Đang nói chuyện thân thiện.
Đây chính là một trong những thủ đoạn của anh ta mà.
Lúc nào cũng như cơn gió mùa xuân khiến người khác rất dễ chịu.
Diễn viên nữ hai má đỏ ửng nhìn Phương Mạn Luân, rõ ràng là bị anh ta quyến rũ hút hồn mất rồi.
Thấy Tống Thanh đi vào, đoàn diễn viên đều đứng dậy chào hỏi cô.
Tống Thanh chính là cổ đông lớn của bộ phim này, cô còn là nhà thiết kế trang phục của bộ phim nữa, địa vị thì đúng là nhất rồi.
Tống Thanh chào hỏi mọi người, cô nói: “đêm nay đúng là chúng ta phải ăn mừng một trận thôi, tập đầu tiên lượt xem đã vượt trăm triệu, đây là cảnh tượng trước đây chưa từng có đấy. Sự vất vả của mọi người sẽ được đền đáp lại thôi!”
Mọi người nghe xong đều rất đồng tình.
Sau một hồi chào hỏi, Phương Mạn Luân cười híp mắt nói: “Thanh Thanh, may quá gặp em ở đây, anh có thứ này cho em xem đấy.”
Tống Thanh ngẩn ngơ một lúc: “à, là thứ gì đấy?”
“Đây là báo cáo tháng.” Phương Mạn Luân cười rất dịu dàng: “không lẽ em tưởng là cái gì chăng?”
Tống Thanh càng ngẩn ngơ thêm: “báo cáo tháng là cái gì vậy?”
“Hay em quên mất, trong tay em đang mắm cổ phiếu mấy hạng mục đầu tư của Nhà họ Phương chứ?’Phương Mạn Luân không hề thấy lạ nếu Tống Thanh sau đó mới biết việc này.
Đối với Tống Thanh, những thứ đó đều là hư vô phù phiếm.
Tài khoản của cô lúc nào tăng thêm bao nhiêu tiền, chắc cô cũng không hề biết.
Chứ đừng nói đến việc chủ động đi xem báo cáo kia nữa
Nghe Phương Mạn Luân nói vậy, Tống Thanh mới chợt nhớ lại.
Mấy ngày trước, hình như Hà Nhật Dương có nói qua với cô, nói là cho cô cái cổ phiếu gì gì đó hay là cái thứ gì gì đó.
Cô không phải người học chuyên ngành về tài chính, nên đối với những thứ này lúc nào cũng mơ hồ không có khái niệm gì.
Lý Xuân cứ bảo cô ký tên ở đâu là cô ký thôi, cô còn không hề xem những giấy tờ đó là cái gì.
Dù sao thì cô cũng chắng sợ bị gài bẫy.
Trước khi cô lấy Hà Nhật Dương, vốn đã nghèo rớt mùng tơi, cô cũng chả sợ mình lại trở về tay trắng.
Bởi một điều, cô tin tưởng Hà Nhật Dương.
Cho nên, mọi việc cô giao hết cho Lý Xuân xử lý.
Phương Mạn Luân đã chủ động đề xuất xem báo cáo, cô rất ngại từ chối, chỉ gật đầu nói: “được rồi, thật ra em xem cũng không hiểu gì đâu.”
Phương Mạn Luân cười rất tươi: “không sao, có chỗ nào em không hiểu. Anh là đàn anh, sẽ có trách nhiệm thay thầy giáo chỉ bảo cho sư muội!”
Tống Thanh cười ha ha: “thầy của chúng ta là thầy mỹ thuật cơ mà, có phải dạy về kế toán đâu.
“Cũng giống nhau thôi! Em xem các cụ trước đây, coi trưởng huynh như cha đấy.” Phương Mạn Luân nửa đùa nửa thật nói: “em nhỏ hơn anh mấy tuổi, anh đã thật sự coi em như người nhà mà đào tạo em đấy.”
Tống Thanh không biết phải nói gi nữa.
Người đàn ông này đối với bên ngoài đúng là rất độc ác.
Tác phong hành sự giống hệt Hà Nhật Dương, thủ đoạn lôi đình đả kích kẻ địch.
Nhưng đối với mình, dường như không tìm ra một điểm nào để chê trách.
Ngoại trừ việc lần trước ở Cảnh viên, anh ta vì Phương Khanh Hân mà lừa dối mình.
Nhưng nghĩ lại, mình cũng cho qua rồi mà.
Dù sao, Phương Khanh Hân cũng là em gái anh ta.
Vì giúp em gái, mà đả kích đến một người chưa thân lắm như mình, thì cũng là chuyện thường tình thôi.
Giờ mối quan hệ của mình với anh ta ngày càng thân thiết, dù sao anh ta đối với mình, cũng không làm bất cứ điều gì vượt giới hạn.
Thậm chí đến báo cáo tháng cũng chủ động đưa cho mình xem nữa.
Bất luận cái báo cáo này có kèm theo những ý đồ gì khác không, nhưng ít ra thái độ là rất ổn.
Người khác chủ động tốt với mình, nếu mình không phối hợp, thì đúng là mất mặt quá.
Dù sao đi nữa, anh ta cũng là học sinh của thầy, còn là đàn anh của mình nữa, những chuyện như này, mình sao có thể làm được chứ.
Nghĩ đến đây, Tống Thanh liền gật đầu, cười nói: “vâng, vậy làm phiền đàn anh rồi.”
Những người khác nghe thấy Phương Mạn Luân và Tống Thanh phải ngồi riêng xem báo cáo, đều kiếm lý do ra chỗ khác.
Ở bên kia Lưu Nghĩa đã bị Phan Thịnh Phan Ly gọi lại: “Tiểu Nghĩa, nào nào nào, ăn điểm tâm đi.
Phan Thịnh Phan Ly đẩy Lưu Nghĩa, ngồi luôn trước mặt Vũ Ngọc Bình, nói: “Ngọc Bình, bạn tiếp đãi Tiểu Nghĩa giúp chúng tôi nhé! Chúng tôi tìm Hạ Nhật Nịnh bàn bạc chút việc.
Nói xong câu này, Phan Thịnh Phan Ly kéo Hà Nhật Dương rời đi, đến chào hỏi những người khác trong đoàn làm phim.
Vũ Ngọc Bình ho nhẹ một tiếng, nói: “mấy ngày không gặp, em có nhớ anh không?”
Lưu Nghĩa nhìn Vũ Ngọc Bình với vẻ mặt như nhìn một người mắc bệnh thần kinh.
Thằng cha này đầu óc có vấn đề sao?
Mình có thân với anh ta đâu, nhớ cái khỉ gió ý!
Vũ Ngọc Bình thấy Lưu Nghĩa không trả lời, lại ho nhẹ một tiếng, dựa người vào ghế sofa, nở một nụ cười anh ta luôn coi là đẹp trai nhất, nói tiếp: “mấy hôm nay anh đều like và comment trạng thái của em, sao em lại không trả lời anh?’
Lưu Nghĩa chờ Vũ Ngọc Bình nói xong, liền trả lời: “Vũ Ngọc Bình, đầu óc anh có bị bệnh không đấy?”
“Hự hự hự hự....” Vũ Ngọc Bình suýt thì bị sặc chết vì nước bọt của mình!
Người chồng Quốc dân như anh đây đã chủ động like và comemrn trạng thái của cô rồi!
Vậy mà cô thậm chí còn không nể mặt chút nào.
Nói xong câu này, Lưu Nghĩa đứng dậy đi luôn.
“Chờ một chút!” Vũ Ngọc Bình thấy Lưu Nghĩa định rời đi, trong lúc vội vàng, lấy tay nắm luôn vào cổ tay Lưu Nghĩa.
Cổ tay Lưu Nghĩa không to, tỷ lệ cũng như những con gái bình thường khác.
Có lẽ là do thói quen tập thể dục quanh năm, các cơ cổ tay rất phát triển, cảm giác nắm vào, rất dễ chịu, khiến Vũ Ngọc Bình tự nhiên càng nắm chặt hơn.
Anh đã nắm tay không biết bao nhiêu người con gái, nhưng chưa một người con gái nào khiến anh có cam giác dễ chịu như vậy.
Tay cô rất chắc khỏe, da tay rất mịn màng và trơn chu, cảm giác đầy sức mạnh và cám dỗ.