Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-304
CHƯƠNG 304:
Phương Khanh Hân không phải là không nghĩ đến muốn làm khó Lưu Nghĩ.
Nhưng thực sự cô ta không dám.
Cô ấy không phải Lưu Nghĩ là quyền anh mà không dám ra tay, mà lần này quay lại, là xin Phương Mạn Luân rất lâu, Phương Mạn Luân mới gật đầu đồng ý, cho phép cô ta về nhà ăn tết.
Nếu cô ta không nghe theo lời của Phương Mạn Luân, vậy thì rất có khả năng, lần này cô ta đi Mỹ thì không quay lại được.
Phương Khanh Hân không dám đánh cược suy nghĩ của Phương Mạn Luân.
Lưu Nghĩ đích thực không phải là Tống Thanh, không thể dùng thủ đoạn ngang ngược.
Nếu dùng thế mạnh với Lưu Nghĩ, cô ta chỉ có thể trở thành càng mạnh.
Nhưng Phương Khanh Hân chịu nỗi tức giận này, cô ta lại không làm gì được.
Đây là tính ác trong nhân loại.
Thứ mà cô ta không muốn, người khác cùng đừng có được.
Nếu không thì không xong với cô ta!
Vũ Ngọc Bình thực ra không phải là lần đâu tiên thể hiện sắc mặt với Phương Khanh Hân.
Khi anh ta thích Phương Khanh Hân, thì Phương Khanh Hân là bảo bối.
Khi mà anh ta không để ý đến Phương Khanh Hân, thì Phương Khanh Hân được xem là gì?
Cho nên, lần này, Vũ Ngọc Bình coi như cảnh cáo Phương Khanh Hân.
Nếu cô ta dám làm gì với Lưu Nghĩ, thì anh ấy sẽ không nể mặt.
Giống như khi xưa Hà Nhật Dương, đừng chê mặt quá đau!
Vũ Ngọc Bình bước nhanh ra ngoài, thì nhìn thấy Phan Thịnh Phan Ly đang nhàn nhã tự tại cho Khổng tước trong lồng ăn thức ăn.
Phan Thịnh Phan Ly nói một cách chậm dãi: “Tình nhân cũ ghen rồi!”
Vũ Ngọc Bình không nói lại, lấy thức ăn của chim từ tay của Phan Thịnh, vừa cho ăn vừa nói: “Hai người nói xem, Phương Khanh Hân người con gái này là nghĩ gì? Trước đây bảo tôi đi đối phó với Tống Thanh, giúp cô ta đoạt lấy Hà Nhật Dương. Bây giờ lại bày ra nét mặt khó chịu cho tôi xem, khuôn mặt này to quá?”
Phan Thịnh Phan Ly phát ra tiếng, nói: “quả nhiên tình cũ thua tình mới! Bởi vì anh không thích Phương Khanh Hân rồi, cho nên cảm thấy cô ta chỗ nào cũng không thuận mắt? Chúng tôi là còn nhớ năm đó anh có nói với chúng tôi, Phương Khanh Hân là một cô gái lay động lòng người tinh khiết nhất mà anh từng gặp.”
Vũ Ngọc Bình lập tức im lặng.
Câu nói này đích thị là anh ấy nói.
Nhưng bây giờ anh ấy rất muốn thu lại nhưng lời năm đó đã nói ra.
“Mỗi thời mỗi khác.” Vũ Ngọc Bình nói nhỏ nhẹ: “Trước đây tôi có thích Phương Khanh Hân. Nhưng cô ta trước mặt tôi, hủy đi món quà mà tôi tặng, khi bảo tôi cách xa ra, tôi đã không có suy nghĩ này nữa. Sau đó, tôi chỉ đứng nhìn cô ta theo đuổi Nhật Dương, nói thực sự, trong lòng tôi vô cùng khó chịu. Nhưng, đó là trước đây. Tôi cũng không biết bắt đầu từ khi nào, tôi hình như thật sự không quan tâm cô ta nữa.”
“Trước đây tôi tìm mấy người trên mạng, đích thực là lý do cho hết thời gian cho hết sự cô đơn. Nhưng sau này, đó chỉ là thói quen, mà không phải là thực thực sự cần phải làm để cho hết cô đơn. Càng về sau chúng ta mấy người đều bắt đầu kế thừa gia nghiệp, tôi cũng yên phận một thời gian rất lâu? Bây giờ, tôi đã quen Tiểu Nghĩ, tôi cảm thấy trạng thái của toàn bộ cơ thể đều khác thường.”
Phan Thịnh so với em trai Phan Ly, thực ra càng chững chặc hơn một chút, Phan Thịnh lấy tay vỗ vai của Vũ Ngọc Bình, hỏi: “Lần này anh thực sự chân thành? So với Phương Khanh Hân càng chân thành?”
Vũ Ngọc Bình gật đầu: “giống như sự chân thành của Nhật Dương với Thanh Thanh.”
Phan Ly gật đầu: “Được! Anh đã nói như thế rồi, thân làm huynh đệ, giúp anh đến cùng! Khi cần chúng tôi giúp đỡ, thì không từ chối!”
Vũ Ngọc Bình cười lên: “Có câu nói này của hai người, thì tôi yên tâm rồi. Hai người nói xem, mẹ của tôi biết tôi đột nhiên muốn ổn định, bà ấy sẽ có biểu hiện thế nào?”
Phan Ly cười quái dị: “Có thể là bác gái muốn tặng cho Tiểu Nghĩ một hoa viên, sau đó hai tay cầm lấy tay của Tiểu Nghĩ, cảm kích cô ấy cuối cùng cũng thu nhận anh người chuyên gay hại này?”
Phan Thịnh rất hợp tác cùng liền cười to lên.
Vũ Ngọc Bình không khách khi lườm bọn họ, lắc đầu hết cách.
Mọi người đều từ nhỏ lớn lên cùng nhau, công kích nhau, mọi người đều quen thế rồi.
Vũ Ngọc Bình cũng không quan tâm, chuyển sang vấn đề khác nói: “Năm nay Sùng Minh đến, mọi người có suy nghĩ gì không?”
Nhắc đến Sùng Minh, biểu hiện của Phan Thịnh Phan Ly cuối cùng cũng nghiêm túc.
Sự việc buổi sáng, bọn họ không dám ra mặt.
Một là bởi vì ở đây nhân vật chính là Hà Nhật Dương, anh ấy không ra mặt, người khác ra mặt, như có ý muốn đoạt nhân vật chính.
Hai là vì cơ hội biểu hiện tốt như thế, làm sao có thể cướp đi sự nổi trội của Hà Nhật Dương? Không nhân cơ hội cho Thanh Thanh cảm động một chút, làm sao có thể?
Thứ ba Sùng Minh người này thù dai. Tống Tử Dao cũng có mặt, bọn họ cần phải bảo vệ tốt Tống Tử Dao.
Tổng kết những điều trên, bọn họ chỉ có thể đứng xem, không thể ra mặt.
Nhưng trước mắt không ra mặt, không phải là họ thật sự ngồi nhìn không quan tâm.
Phan Thịnh Phan Ly nét mặt trầm xuống, nói: “Không ngờ Sùng Minh lại đến Trung Quốc. Anh ta trước đây rất ít đến Trung Quốc. Lần này tới, không biết là vì ai mà tới. Nghe nói mấy hôm nay, anh ta đang tìm một người.”
Vũ Ngọc Bình gật đầu nói: “Thông tin mà chúng ta có thể biết được chỉ có thế. Tin tức cụ thể, chúng ta phải hỏi Nhật Dương. Nhưng mà, việc này, chúng ta cũng làm một biểu thị. Chỉ cần là việc của Nhật Dương, chúng ta tuyệt đối không ngồi mà không giúp. Sùng Minh rất ngạo mạn ở nước ngoài. Nhưng, đó là bên nước ngoài. Anh ta cũng là đang trốn cảnh sát quốc tế sao? Có thể thấy, anh ta có lo lắng.”
Vũ Ngọc Bình gật đầu: “Đúng, tôi cũng nghĩ như thế. Mấy người chúng ta liên thủ lại, thì không phải sợ Sùng Minh đến đây muốn làm gì thì làm.”
Khi ba người đang thương lượng việc của Sùng Minh, Tống Thanh và Lưu Nghĩ đi dạo xem phòng cảnh đi qua.
Trên đường đi, Tống Thanh không ngừng chào hỏi các quan khách ngày hôm nay tới, rất nhiệt tính chào đón.
Thân làm nữ chủ nhân, thì phải cố gắng quan tâm đến hết tất cả các quan khách.
Lưu Nghĩ đi cùng Tống Thanh, xem cô ấy với dáng vẻ cười ngọt ngào, đi quanh các quan khách.
Cô ấy cảm thấy vui mừng cho Tống Thanh.
Tống Thanh có địa vị và thân phận như bây giờ, thật sự không dễ dàng!
Phía trước còn rất nhiều khó khăn trắc trở cần cô ấy cùng Hà Nhật Dương giải quyết, thật sự không biết, trợ ngại tiếp theo sẽ gian khổ như thế nào.
Sau khi chào hỏi hết các quan khách trong khu vườn, Tống Thanh lập tức cảm thấy mệt mỏi, cho nên Lưu Nghĩ kéo cô ấy lấy đĩa điểm tâm từ trong người phục vụ, đi đến cuối con đường, tìm chỗ không ai nhìn thấy trốn cho thanh tịnh.
“Nào, ăn chút đồ đi. Xem cậu nói nhiều như thế, đi bao nhiêu đường, mệt lắm đúng không?” Lưu Nghĩ có chút cảm thương xoa mũi Tống Thanh, cẩn thận lau bụi trên mũi cô ấy.
Tống Thanh cười lắc đầu, lấy một miếng điểm tâm, nhanh đưa cho Lưu Nghĩ.
Lưu Nghĩ tiếp lấy tay của Tống Thanh, ăn một miếng hết luôn, nói: “Thanh Thanh, chuyện ngày hôm đó xảy ra, Nhà họ Hà giải thích cho cậu chưa?”
Cho dù là Lưu Nghĩ, đều đã biết ở đây có người cố tình gây chuyện.
Sùng Minh chỉ là trùng hợp gặp mặt, sau đó mượn tay của anh ta làm ra.
Người thực sự mưu tính Tống Thanh, chắc chắn là có người khác.
Tống Thanh thu tay lại, thở dài, nói: “Thực ra là ai, tớ cũng đoán được. Buổi sáng hôm đó, mẹ chồng tớ gọi tớ đi lấy cho bà ấy món đồ. Không lấy được đồ, mà lại suýt nữa gặp phải người xấu.”
Lúc này, Tống Thanh nói lại với Lưu Nghĩ chuyện xảy ra vào buổi sáng hôm đó.
Quả nhiên, Lưu Nghĩ nghe xong, con mắt trợn tròn: “Tới đi tìm bà ấy đòi công bằng!”
Tống Thanh giữ chặt lấy Lưu Nghĩ: “Đừng! Hôm nay là ngày gì? có bị oan ức lớn hơn nữa, cũng phải nuốt vào trong! Hơn nữa...Hà Nhật Dương cũng tới nói xin lỗi với tớ, đương nhiên, bà nội đã xử lý qua chuyện này rồi. Bà nội đã ra mặt xử lý, tờ càng không thể nói gì rồi. Bởi vì,bà nội thật sự rất thích tớ, hơn nữa vì tớ, cũng gây khó chịu với mẹ chống tớ. Hạ Ninh là người con hiếu thuận. Anh ấy bao nhiêu năm nay, luôn suy nghĩ để cho bố mẹ chồng về nhà. Nếu tại thời điểm quan trọng như thế, tớ lại thừa cơ hãm hại, thêm chuyện này, vậy thì mẹ chồng tớ nhất định sẽ không ở được trong nhà Nhà họ Hà. Nhật Dương sẽ rất đau lòng. Tớ không thể làm thế.”
Lưu Nghĩ thở dài nói: “Cậu luôn suy nghĩ về người khác, mà lại không nghĩ cho bản thân mình.”
“Có lẽ là vì hai bên đều hiểu, cho nên mới càng thêm yêu thương nhau.” Tống Thanh trả lời.
Khi hai người nói chuyện, có một lời nói từ bên cạnh truyền tới.
Có lễ là vì tiếng nói của Tống Thanh với Lưu Nghĩ rất nhỏ, cũng có thể là do tâm trạng của đối phương quá kích động, vì thế không hề phát hiện Tống Thanh và Lưu Nghĩ.
Mà Tống Thanh và Lưu Nghĩ lại nghe thấy lời của đối phương.
“Người làm sao mà ngốc thế? Muốn Vũ Ngọc Bình lấy ngươi? Đầu của ngươi là nghĩ thế nào vậy?” Tiếng của một người con trai đang dạy bảo, từ bên cạnh truyền tới: “Vũ Ngọc Bình là người ngươi có thể nghĩ tới? Khi đó ngươi không nên để anh ta lấy ngươi!”
“Vậy ta có thể làm sao? Ta đã đi mai mối bao nhiêu lần rồi! Tiếp tục không gả đi được, ngươi hãy từ bỏ ta đi?” Tiếng của Hà Tam cô nương cũng truyền tới.
“Đồ vô dụng!” Tiếng nói của người con trai to thêm: “Kết quả ngươi cũng không bám được Vũ Ngọc Bình! Ngươi cũng phải biết cách lấy chút tiền! Ngươi xem xem, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, danh dự của ngươi đều mất hết rồi, Vũ Ngọc Bình cũng không cần ngươi, một đồng tiền cũng không cho ngươi. Ta xem ngươi bây giờ làm thế nào! Về sau, càng không có người muốn ngươi! Nếu không, ngươi gả cho ông chủ Vương đi! Lễ vật ông ta đưa tới cũng không ít!”
Hà Tam cô nương kêu gào lên: “Bố! bố lại muốn con gả cho ông chủ Vương? Tuổi của ông ta còn lớn hơn tuổi bố? Con gả qua đó làm vợ bé hay làm nô lệ? Những đứa con của ông ta, đứa nào tốt đâu? ông ta sẽ để cho con yên ổn sao?”
“Vậy con có thể tìm được người nào có lễ vật nhiều hơn ông chủ Vương không? Vậy con gả đi! Ta nuôi con, một chút giá trị cũng không cho ta cái gì, con còn có lý à?” Hà tam cũng đổi giọng khó chịu: “Ta Hà tam cũng nuôi bao nhiêu con gái, người nào người nấy gả đi không tồi, đều đưa cho một khoản tiền sính lễ lớn. Khi đến lượt ngươi, thì biến thành hàng đền tiền! Ta biết, ngươi cùng người mẹ khi đó, sẽ không tốt hơn đâu!”
Hà Tam cô nương cũng ức chế phẫn nộ, nói: “Mẹ của tôi không tốt đi nữa, cũng nuôi tôi trưởng thành! ông ngoài việc cho tôi cái Họ ra, thì ông đã cho tôi cái gì rồi?”
Phương Khanh Hân không phải là không nghĩ đến muốn làm khó Lưu Nghĩ.
Nhưng thực sự cô ta không dám.
Cô ấy không phải Lưu Nghĩ là quyền anh mà không dám ra tay, mà lần này quay lại, là xin Phương Mạn Luân rất lâu, Phương Mạn Luân mới gật đầu đồng ý, cho phép cô ta về nhà ăn tết.
Nếu cô ta không nghe theo lời của Phương Mạn Luân, vậy thì rất có khả năng, lần này cô ta đi Mỹ thì không quay lại được.
Phương Khanh Hân không dám đánh cược suy nghĩ của Phương Mạn Luân.
Lưu Nghĩ đích thực không phải là Tống Thanh, không thể dùng thủ đoạn ngang ngược.
Nếu dùng thế mạnh với Lưu Nghĩ, cô ta chỉ có thể trở thành càng mạnh.
Nhưng Phương Khanh Hân chịu nỗi tức giận này, cô ta lại không làm gì được.
Đây là tính ác trong nhân loại.
Thứ mà cô ta không muốn, người khác cùng đừng có được.
Nếu không thì không xong với cô ta!
Vũ Ngọc Bình thực ra không phải là lần đâu tiên thể hiện sắc mặt với Phương Khanh Hân.
Khi anh ta thích Phương Khanh Hân, thì Phương Khanh Hân là bảo bối.
Khi mà anh ta không để ý đến Phương Khanh Hân, thì Phương Khanh Hân được xem là gì?
Cho nên, lần này, Vũ Ngọc Bình coi như cảnh cáo Phương Khanh Hân.
Nếu cô ta dám làm gì với Lưu Nghĩ, thì anh ấy sẽ không nể mặt.
Giống như khi xưa Hà Nhật Dương, đừng chê mặt quá đau!
Vũ Ngọc Bình bước nhanh ra ngoài, thì nhìn thấy Phan Thịnh Phan Ly đang nhàn nhã tự tại cho Khổng tước trong lồng ăn thức ăn.
Phan Thịnh Phan Ly nói một cách chậm dãi: “Tình nhân cũ ghen rồi!”
Vũ Ngọc Bình không nói lại, lấy thức ăn của chim từ tay của Phan Thịnh, vừa cho ăn vừa nói: “Hai người nói xem, Phương Khanh Hân người con gái này là nghĩ gì? Trước đây bảo tôi đi đối phó với Tống Thanh, giúp cô ta đoạt lấy Hà Nhật Dương. Bây giờ lại bày ra nét mặt khó chịu cho tôi xem, khuôn mặt này to quá?”
Phan Thịnh Phan Ly phát ra tiếng, nói: “quả nhiên tình cũ thua tình mới! Bởi vì anh không thích Phương Khanh Hân rồi, cho nên cảm thấy cô ta chỗ nào cũng không thuận mắt? Chúng tôi là còn nhớ năm đó anh có nói với chúng tôi, Phương Khanh Hân là một cô gái lay động lòng người tinh khiết nhất mà anh từng gặp.”
Vũ Ngọc Bình lập tức im lặng.
Câu nói này đích thị là anh ấy nói.
Nhưng bây giờ anh ấy rất muốn thu lại nhưng lời năm đó đã nói ra.
“Mỗi thời mỗi khác.” Vũ Ngọc Bình nói nhỏ nhẹ: “Trước đây tôi có thích Phương Khanh Hân. Nhưng cô ta trước mặt tôi, hủy đi món quà mà tôi tặng, khi bảo tôi cách xa ra, tôi đã không có suy nghĩ này nữa. Sau đó, tôi chỉ đứng nhìn cô ta theo đuổi Nhật Dương, nói thực sự, trong lòng tôi vô cùng khó chịu. Nhưng, đó là trước đây. Tôi cũng không biết bắt đầu từ khi nào, tôi hình như thật sự không quan tâm cô ta nữa.”
“Trước đây tôi tìm mấy người trên mạng, đích thực là lý do cho hết thời gian cho hết sự cô đơn. Nhưng sau này, đó chỉ là thói quen, mà không phải là thực thực sự cần phải làm để cho hết cô đơn. Càng về sau chúng ta mấy người đều bắt đầu kế thừa gia nghiệp, tôi cũng yên phận một thời gian rất lâu? Bây giờ, tôi đã quen Tiểu Nghĩ, tôi cảm thấy trạng thái của toàn bộ cơ thể đều khác thường.”
Phan Thịnh so với em trai Phan Ly, thực ra càng chững chặc hơn một chút, Phan Thịnh lấy tay vỗ vai của Vũ Ngọc Bình, hỏi: “Lần này anh thực sự chân thành? So với Phương Khanh Hân càng chân thành?”
Vũ Ngọc Bình gật đầu: “giống như sự chân thành của Nhật Dương với Thanh Thanh.”
Phan Ly gật đầu: “Được! Anh đã nói như thế rồi, thân làm huynh đệ, giúp anh đến cùng! Khi cần chúng tôi giúp đỡ, thì không từ chối!”
Vũ Ngọc Bình cười lên: “Có câu nói này của hai người, thì tôi yên tâm rồi. Hai người nói xem, mẹ của tôi biết tôi đột nhiên muốn ổn định, bà ấy sẽ có biểu hiện thế nào?”
Phan Ly cười quái dị: “Có thể là bác gái muốn tặng cho Tiểu Nghĩ một hoa viên, sau đó hai tay cầm lấy tay của Tiểu Nghĩ, cảm kích cô ấy cuối cùng cũng thu nhận anh người chuyên gay hại này?”
Phan Thịnh rất hợp tác cùng liền cười to lên.
Vũ Ngọc Bình không khách khi lườm bọn họ, lắc đầu hết cách.
Mọi người đều từ nhỏ lớn lên cùng nhau, công kích nhau, mọi người đều quen thế rồi.
Vũ Ngọc Bình cũng không quan tâm, chuyển sang vấn đề khác nói: “Năm nay Sùng Minh đến, mọi người có suy nghĩ gì không?”
Nhắc đến Sùng Minh, biểu hiện của Phan Thịnh Phan Ly cuối cùng cũng nghiêm túc.
Sự việc buổi sáng, bọn họ không dám ra mặt.
Một là bởi vì ở đây nhân vật chính là Hà Nhật Dương, anh ấy không ra mặt, người khác ra mặt, như có ý muốn đoạt nhân vật chính.
Hai là vì cơ hội biểu hiện tốt như thế, làm sao có thể cướp đi sự nổi trội của Hà Nhật Dương? Không nhân cơ hội cho Thanh Thanh cảm động một chút, làm sao có thể?
Thứ ba Sùng Minh người này thù dai. Tống Tử Dao cũng có mặt, bọn họ cần phải bảo vệ tốt Tống Tử Dao.
Tổng kết những điều trên, bọn họ chỉ có thể đứng xem, không thể ra mặt.
Nhưng trước mắt không ra mặt, không phải là họ thật sự ngồi nhìn không quan tâm.
Phan Thịnh Phan Ly nét mặt trầm xuống, nói: “Không ngờ Sùng Minh lại đến Trung Quốc. Anh ta trước đây rất ít đến Trung Quốc. Lần này tới, không biết là vì ai mà tới. Nghe nói mấy hôm nay, anh ta đang tìm một người.”
Vũ Ngọc Bình gật đầu nói: “Thông tin mà chúng ta có thể biết được chỉ có thế. Tin tức cụ thể, chúng ta phải hỏi Nhật Dương. Nhưng mà, việc này, chúng ta cũng làm một biểu thị. Chỉ cần là việc của Nhật Dương, chúng ta tuyệt đối không ngồi mà không giúp. Sùng Minh rất ngạo mạn ở nước ngoài. Nhưng, đó là bên nước ngoài. Anh ta cũng là đang trốn cảnh sát quốc tế sao? Có thể thấy, anh ta có lo lắng.”
Vũ Ngọc Bình gật đầu: “Đúng, tôi cũng nghĩ như thế. Mấy người chúng ta liên thủ lại, thì không phải sợ Sùng Minh đến đây muốn làm gì thì làm.”
Khi ba người đang thương lượng việc của Sùng Minh, Tống Thanh và Lưu Nghĩ đi dạo xem phòng cảnh đi qua.
Trên đường đi, Tống Thanh không ngừng chào hỏi các quan khách ngày hôm nay tới, rất nhiệt tính chào đón.
Thân làm nữ chủ nhân, thì phải cố gắng quan tâm đến hết tất cả các quan khách.
Lưu Nghĩ đi cùng Tống Thanh, xem cô ấy với dáng vẻ cười ngọt ngào, đi quanh các quan khách.
Cô ấy cảm thấy vui mừng cho Tống Thanh.
Tống Thanh có địa vị và thân phận như bây giờ, thật sự không dễ dàng!
Phía trước còn rất nhiều khó khăn trắc trở cần cô ấy cùng Hà Nhật Dương giải quyết, thật sự không biết, trợ ngại tiếp theo sẽ gian khổ như thế nào.
Sau khi chào hỏi hết các quan khách trong khu vườn, Tống Thanh lập tức cảm thấy mệt mỏi, cho nên Lưu Nghĩ kéo cô ấy lấy đĩa điểm tâm từ trong người phục vụ, đi đến cuối con đường, tìm chỗ không ai nhìn thấy trốn cho thanh tịnh.
“Nào, ăn chút đồ đi. Xem cậu nói nhiều như thế, đi bao nhiêu đường, mệt lắm đúng không?” Lưu Nghĩ có chút cảm thương xoa mũi Tống Thanh, cẩn thận lau bụi trên mũi cô ấy.
Tống Thanh cười lắc đầu, lấy một miếng điểm tâm, nhanh đưa cho Lưu Nghĩ.
Lưu Nghĩ tiếp lấy tay của Tống Thanh, ăn một miếng hết luôn, nói: “Thanh Thanh, chuyện ngày hôm đó xảy ra, Nhà họ Hà giải thích cho cậu chưa?”
Cho dù là Lưu Nghĩ, đều đã biết ở đây có người cố tình gây chuyện.
Sùng Minh chỉ là trùng hợp gặp mặt, sau đó mượn tay của anh ta làm ra.
Người thực sự mưu tính Tống Thanh, chắc chắn là có người khác.
Tống Thanh thu tay lại, thở dài, nói: “Thực ra là ai, tớ cũng đoán được. Buổi sáng hôm đó, mẹ chồng tớ gọi tớ đi lấy cho bà ấy món đồ. Không lấy được đồ, mà lại suýt nữa gặp phải người xấu.”
Lúc này, Tống Thanh nói lại với Lưu Nghĩ chuyện xảy ra vào buổi sáng hôm đó.
Quả nhiên, Lưu Nghĩ nghe xong, con mắt trợn tròn: “Tới đi tìm bà ấy đòi công bằng!”
Tống Thanh giữ chặt lấy Lưu Nghĩ: “Đừng! Hôm nay là ngày gì? có bị oan ức lớn hơn nữa, cũng phải nuốt vào trong! Hơn nữa...Hà Nhật Dương cũng tới nói xin lỗi với tớ, đương nhiên, bà nội đã xử lý qua chuyện này rồi. Bà nội đã ra mặt xử lý, tờ càng không thể nói gì rồi. Bởi vì,bà nội thật sự rất thích tớ, hơn nữa vì tớ, cũng gây khó chịu với mẹ chống tớ. Hạ Ninh là người con hiếu thuận. Anh ấy bao nhiêu năm nay, luôn suy nghĩ để cho bố mẹ chồng về nhà. Nếu tại thời điểm quan trọng như thế, tớ lại thừa cơ hãm hại, thêm chuyện này, vậy thì mẹ chồng tớ nhất định sẽ không ở được trong nhà Nhà họ Hà. Nhật Dương sẽ rất đau lòng. Tớ không thể làm thế.”
Lưu Nghĩ thở dài nói: “Cậu luôn suy nghĩ về người khác, mà lại không nghĩ cho bản thân mình.”
“Có lẽ là vì hai bên đều hiểu, cho nên mới càng thêm yêu thương nhau.” Tống Thanh trả lời.
Khi hai người nói chuyện, có một lời nói từ bên cạnh truyền tới.
Có lễ là vì tiếng nói của Tống Thanh với Lưu Nghĩ rất nhỏ, cũng có thể là do tâm trạng của đối phương quá kích động, vì thế không hề phát hiện Tống Thanh và Lưu Nghĩ.
Mà Tống Thanh và Lưu Nghĩ lại nghe thấy lời của đối phương.
“Người làm sao mà ngốc thế? Muốn Vũ Ngọc Bình lấy ngươi? Đầu của ngươi là nghĩ thế nào vậy?” Tiếng của một người con trai đang dạy bảo, từ bên cạnh truyền tới: “Vũ Ngọc Bình là người ngươi có thể nghĩ tới? Khi đó ngươi không nên để anh ta lấy ngươi!”
“Vậy ta có thể làm sao? Ta đã đi mai mối bao nhiêu lần rồi! Tiếp tục không gả đi được, ngươi hãy từ bỏ ta đi?” Tiếng của Hà Tam cô nương cũng truyền tới.
“Đồ vô dụng!” Tiếng nói của người con trai to thêm: “Kết quả ngươi cũng không bám được Vũ Ngọc Bình! Ngươi cũng phải biết cách lấy chút tiền! Ngươi xem xem, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, danh dự của ngươi đều mất hết rồi, Vũ Ngọc Bình cũng không cần ngươi, một đồng tiền cũng không cho ngươi. Ta xem ngươi bây giờ làm thế nào! Về sau, càng không có người muốn ngươi! Nếu không, ngươi gả cho ông chủ Vương đi! Lễ vật ông ta đưa tới cũng không ít!”
Hà Tam cô nương kêu gào lên: “Bố! bố lại muốn con gả cho ông chủ Vương? Tuổi của ông ta còn lớn hơn tuổi bố? Con gả qua đó làm vợ bé hay làm nô lệ? Những đứa con của ông ta, đứa nào tốt đâu? ông ta sẽ để cho con yên ổn sao?”
“Vậy con có thể tìm được người nào có lễ vật nhiều hơn ông chủ Vương không? Vậy con gả đi! Ta nuôi con, một chút giá trị cũng không cho ta cái gì, con còn có lý à?” Hà tam cũng đổi giọng khó chịu: “Ta Hà tam cũng nuôi bao nhiêu con gái, người nào người nấy gả đi không tồi, đều đưa cho một khoản tiền sính lễ lớn. Khi đến lượt ngươi, thì biến thành hàng đền tiền! Ta biết, ngươi cùng người mẹ khi đó, sẽ không tốt hơn đâu!”
Hà Tam cô nương cũng ức chế phẫn nộ, nói: “Mẹ của tôi không tốt đi nữa, cũng nuôi tôi trưởng thành! ông ngoài việc cho tôi cái Họ ra, thì ông đã cho tôi cái gì rồi?”
Bình luận facebook