Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-306
CHƯƠNG 306:
Lưu Nghĩa gật đầu nói: “Đúng vậy, tớ nghĩ vậy đó nhưng nghĩ thôi cũng thấy rất khó rồi. Bây giờ tớ cũng chưa có danh tiếng, biết mở sao đây.”
Tống Thanh cười nói: “Ngốc này, nếu đã là người kinh doanh thì đâu nhất thiết lúc nào cũng phải tự mình đứng ra dạy chứ.”
Lưu Nghĩa gãi đầu: “Hình như là vậy. Có điều dù kinh doanh gì thì tớ cũng đâu có biết cách.”
“Vậy thì đơn giản rồi, dù sao Ngọc Bìnhcũng không có việc gì, kêu anh ấy dạy cậu đi? Chắc chắn anh ấy sẽ vui vẻ làm việc cho cậu.” Tống Thanh cười ha ha nói.
Lưu Nghĩa lườm, nói với Hà lão phu nhân: “Lão phu nhân, người nhìn xem Thanh Thanh biết bắt nạt người rồi.”
Hà lão phu nhân cười ha ha nói: “Biết bắt nạt người cũng tốt, nữ chủ nhân nhà họ Hà được phép bắt nạt người khác chứ không được để người khác bắt nạt.”
Mặt Tống Thanh giật giật.
Hà lão phu nhân hóm hỉnh nói: “Vừa hay các cháu đến tìm, ta cũng nói luôn với cháu chuyện này.”
Tống Thanh và Lưu Nghĩa liền ngồi thẳng dậy, bộ dạng chăm chú nghe giáo huấn.
Hà lão phu nhân tiếp tục nói: “Chuyện sáng nay khiến cháu chịu thiệt rồi. Cháu rất tốt, cũng không khiến ta thất vọng. Ta tin cháu, con cái nhà họ Tống không có đê tiện như vậy. Chuyện này là đổi trắng thay đen, chắc chắn là vậy. Rất nhiều chuyện có lẽ sẽ khiến cháu ấm ức chút đó. Mẹ chồng cháu mới về nhà họ Hà, nếu trực tiếp đuổi nó đi thì sẽ biến nhà họ Hà thành trò cười mất. Nó làm ra chuyện như vậy, ta đã phạt nó rồi. Cháu nhẫn nhịn chút đi, đừng truy cứu chuyện này nữa nhé.”
Tống Thanh và Lưu Nghĩa liền phản ứng lại.
“Bà nội à, tất cả đều nghe theo bà ạ. Cháu cũng không định truy cứu chuyện này.” Tống Thanh vội đáp lại: “Chuyện này, cháu cũng không muốn khiến bà khó xử, không muốn Nhật Dương khó xử, cũng không muốn Nhà họ Hà khó xử. Dù sao cháu cũng đâu chịu tổn thất gì đâu. Chuyện này, cháu đều nghe bà hết.
Hà lão phu nhân gật đầu. Đúng là không uổng khi thương yêu đứa cháu dâu này.
Đúng là rất hiểu chuyện.
“Được, đợi qua hôm nay, đợi qua tiệc mừng thọ.” Hà lão phu nhân phiền lòng nói: “Ta đã dặn người bên dưới rồi. Mẹ chồng cháu chỉ là phu nhân Nhà họ Hà trên danh tiếng, còn tất cả mọi thứ của Nhà họ Hà, đều do cháu làm chủ.”
“Điều này…” Tống Thanh do dự: “Được không ạ?”
“Sao không được?” Hà lão phu nhân bá đạo mà uy nghiêm nói: “Ở Nhà họ Hà, ta nói là được! Ta nói ai quản là người đó có tư cách quản! Ngoài ra, ba mẹ chồng cháu không được ở nhà họ Hà, sẽ phải ở ngoài biệt thự. Ta nhìn thấy nó là tức sôi máu!”
Tống Thanh và Lưu Nghĩa thân là vãn bối, nên không thể tiếp lời.
“Ta nói rồi, người chịu thiệt phải được bồi thường! Nếu không trên đời này lấy đâu ra công đạo.” Hà lão phu nhân nói: “Thế khác nào ta không có mặt ở đây.”
“Bà nội thật lợi hại!” Giọng Hà Nhật Dương truyền đến từ cửa.
Tống Thanh quay đầu, thấy Hà Nhật Dương đang đi từ ngoài vào.
Hà Nhật Dương nhanh chóng bước đến bên cạnh Tống Thanh, nắm lấy tay Tống Thanh, nói với Hà lão phu nhân: “Bà nội à, sắp đến giờ tổ chức tiệc mừng thọ rồi. Đầu bếp đã chuẩn bị xong hết rồi, bà mau nhập tiệc đi ạ!”
Hà lão phu nhân đưa tay lên, Hòa quản gia vội chạy đến đỡ Hà lão phu nhân.
“Vậy đi thôi.” Hà lão phu nhân nhìn trời nói: “Trên đời này, trong nhà này còn có ta thì không thể sụp đổ được.”
Nói xong lời này, Hà lão phu nhân liền đứng thẳng người, rảo bước ra ngoài.
Tống Thanh nhỏ giọng hỏi Hà Nhật Dương: “Sao bà nội lại nói câu đó vậy?”
“Chắc là giúp em xả giận đó.” Hà Nhật Dương cười nói: “Bà nội vẫn rất yêu thương em đó.”
Tống Thanh bật cười, gật đầu đáp lại: “Đúng đó, em luôn cảm thấy bà giống như bà nội ruột của em vậy!”
Hà Nhật Dương sủng ái véo mũi Tống Thanh: “Bảo bối bé nhỏ của anh, thân là nữ chủ nhân cũng nên đi thay đồ đi, sắp nhập tiệc rồi!”
Lúc này Tống Thanh mới ngỡ ngàng nói: “Ôi, em quên mất.”
Tống Thanh thay đồ, trang điểm xong, lúc nhập tiệc thì đến dìu Hà lão phu nhân nhập tiệc, đúng là khiến mọi người bàn tán xôn xao.
Các khách quý hôm nay đều thầm bàn tán, sao người đỡ Hà lão phu nhân không phải là Hà phu nhân mà lại là cháu dâu nhị thiếu phu nhân của nhà họ Hà
Hôm nay Hà lão phu nhân đang giúp Tống Thanh tỏ quyền uy!
Bà muốn mọi người trong thiên hạ nhìn cho rõ.
Bà đã giao quyền nắm giữ nhà họ Hà cho cháu dâu!
Bà đã giao thẳng quyền làm chủ nhà cho cháu dâu chứ không phải con dâu!
Thân là nữ chủ nhân của nhà họ Hà, lão thái quân chính là tùy ý như vậy đó.
Hà phu nhân Vưu Tâm Nguyệt lo lắng nhìn Hà Quốc Tường đứng bên cạnh, mặt nhăn lại như đã nhìn thấy sự lo lắng của bà ta.
Chuyện hôm nay đã đả kích không nhỏ đến bà ta.
Lúc mới về nhà, Vưu Tâm Nguyệt tràn đầy tự tin.
Bà ta còn cho rằng với kinh nghiệm và bá khí sát thủ nhiều năm của mình, đối phó với bà cụ sẽ rất đơn giản, nào ngờ mọi chuyện đâu như vậy!
Nhưng chuyện hôm nay lại khiến bà ta triệt để mở mang đầu óc!
Đối phó với những bà cụ khác rất dễ nhưng đối phó với Hà lão phu nhân, bà ta không thể nào đoạt vị được!
Hà lão phu nhân là ai chứ?
Từ nhỏ đến lớn, đã được mắt thấy tai nghe những chuyện đấu tranh trong nhà.
Lại còn là núi Thái Sơn, sao Bắc Đẩu nắm quyền trong Nhà họ Hà bao năm nay, sao có thể dễ dàng làm lung lay được?
Điều quan trọng nhất nhất nhất chính là Hà Quốc Tường rất hiếu thuận với mẹ mình.
Nếu Vưu Tâm Nguyệt dám bất kính với Hà lão phu nhân thì Hà Quốc Tường không chỉ giáo huấn bà ta, chắc chắn trong lòng sẽ giận bà ta.
Đây là điều Vưu Tâm Nguyệt không muốn nhất.
Cho nên, Vưu Tâm Nguyệt rất bức xúc.
Nhưng có bức xúc hơn nữa cũng phải nhịn.
Ai bảo bà ta thất bại chứ?
Từ xưa đến nay, bà là người hiểu đạo lý thắng làm vua thua làm giặc nhất.
Tống Thanh may mắn, chưa từng bị bêu xấu, hơn nữa còn được mọi người khen ngợi không ngớt vì chuyện này.
Còn liên lụy Thôi Nguyệt Lam mất mặt.
Đúng là không thể không thua!
Hiện giờ có bị Hà lão phu nhân tát thì Vưu Tâm Nguyệt cũng phải cười mà đón nhận.
Ai bảo bà ta không được lòng bà chứ?
Hà lão phu nhân ngồi đó, mỉm cười nói: “Hôm nay mọi người đến đây để mừng thọ bà lão này, là nể mặt nhà họ Hà. Tình cảm này, Nhà họ Hà xin nhận.”
Tất cả khách khứa đều khách sáo.
“Mọi người đừng khách sáo, ăn uống vui chơi thỏa thích đi!” Hà lão phu nhân mỉm cười nói: “Có chuyện gì cần thì nói với cháu trai và cháu dâu của tôi. Cháu dâu và cháu trai là niềm tự hào lớn nhất đời này của tôi đó.”
Mấy vị phu nhân đến dự tiệc tiếp lời Hà lão phu nhân: “Phúc khí của người còn ở phía sau nữa kìa! Thiếu phu nhân còn trẻ như vậy, nhất định sẽ giúp Nhà họ Hà duy trì nòi giống, sinh ra một em bé mập mạp đáng yêu.”
Hà lão phu nhân quả nhiên vui tột độ.
Hà Nhật Dương quay đầy nhìn Tống Thanh, Tống Thanh bỗng đỏ mặt ngại ngùng.
Nói chuyện này trước mặt mọi người đúng là rất ngại đó!
Tiệc mừng thọ của Nhà họ Hà chắc chắn sẽ rất long trọng.
Dù biệt thự nào, dù khách là ai thì tiệc hôm nay cũng đều là sơn hào hải vị.
Vì tiệc mừng thọ của Hà lão phu nhân, khách đến từ nước ngoài đều khổ luyện để dùng được đũa.
Bởi vì bữa tiệc hôm nay không chuẩn bị dĩa.
Nếu không muốn mất mặt thì tập cho hẳn hoi đi!
Bữa tiệc kéo dài đúng từ trưa cho đến hết cả buổi chiều.
Bữa tiệc này khiến không ít người ăn đến mãn nguyện.
Hà lão phu nhân nhiều tuổi rồi, ăn xong mấy món liền vào trong nghỉ ngơi, bên ngoài chỉ còn Tống Thanh và Hà Nhật Dương chào hỏi khách khứa.
Còn hai người vốn có trách nhiệm này là Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt lại chỉ lấy tư cách hỗ trợ đến tham gia tiệc này.
Bữa tiệc kết thúc, nhưng không có nghĩa đã kết thúc tiệc mừng thọ.
Hai ngày sau đó đều diễn da tiệc buffet.
Ba ngày này, Tống Thanh mệt điên cả người rồi.
Sau khi yến tiệc kết thúc, không những phải nhận quà mừng của khách, còn phải bận việc chuẩn bị đón lễ Laba (Mùng tám tháng mười hai âm lịch).
Thường nói đến tháng mười hai thì ngày nào cũng như đón tết.
Quả thật không sai.
Lễ Laba của Nhà họ Hà chính là phát lì xì cho người làm trong nhà.
Tống Thanh thân là thiếu phu nhân của Nhà họ Hà, để chuẩn bị đón lễ phải bận bù đầu, có thể nói là quay chong chóng.
Những người khác đều biết tình hình của cô nên cũng không đến làm phiền.
Một bên, sau khi kết thúc tiệc, Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt quay về biệt thự riêng.
Việc đầu tiên chính là điên cuồng tìm Thôi Nguyệt Lam.
Họ phải hỏi cho rõ rốt cuộc khi đó đã xảy ra chuyện gì mới được.
Vưu Tâm Nguyệt phát điên rồi. Nhờ có tai mắt của Nhà họ Hà ở đây, không quá nửa ngày đã tìm được Thôi Nguyệt Lam ở một nhà nghỉ.
Khi Vưu Tâm Nguyệt thấy Thôi Nguyệt Lam một thân bê bối tự hạ thuốc mình, cả người đều kinh ngạc!
“Lam Lam, con sao vậy?” Vưu Tâm Nguyệt khó tin nhìn Thôi Nguyệt Lam đeo khẩu trang, trên người đầy mùi lạ.
Thôi Nguyệt Lam nhìn Vưu Tâm Nguyệt, nheo mắt nói: “Không phải bà lên báo nói đoạn tuyệt quan hệ ba mẹ nuôi với tôi rồi sao? Bà đến đây làm gì? Tôi bị bà hại thảm như vậy chẳng lẽ không trốn đi được sao?”
Dù sao Thôi Nguyệt Lam cũng được Vưu Tâm Nguyệt nuôi lớn, ắt có cảm tình.
Nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của Thôi Nguyệt Lam, Vưu Tâm Nguyệt rất đau lòng.
“Ta làm vậy là do phu nhân ép thôi!” Vưu Tâm Nguyệt bước lên một bước: “Con làm sao vậy?”
Thôi Nguyệt Lam cười lạnh: “Bị ép ư? Đúng vậy! Người họ Hà các người nói gì chả đúng. Bộ dạng tôi như vậy sao dám gặp người ta chứ? Tôi thà chết đi còn hơn!”
Thôi Nguyệt Lam nói xong, giả bộ định nhảy xuống dưới lầu.
Vưu Tâm Nguyệt kéo cô ta lại: “Đợi đã, trên người con là…”
“Hôm đó tôi định xem náo nhiệt, nhưng nào ngờ đám côn đồ đó tưởng tôi là Tống Thanh nên…” Thôi Nguyệt Lam bụm miệng, bám lấy Vưu Tâm Nguyệt, bước xuống bậc không nhảy lầu nữa. Cô ta nói tiếp: “Đều tại Tống Thanh đó! Nếu không tại cô ta thì sao tôi ra nông nỗi này chứ? Mẹ, con vẫn nên gọi người một tiếng mẹ! Nhìn thấy con như vậy, mẹ không hận Tống Thanh sao?”
“Ta…” Vưu Tâm Nguyệt thừa nhận, bà bị bộ dạng hiện giờ của Thôi Nguyệt Lam làm cho ghê tởm.
Lưu Nghĩa gật đầu nói: “Đúng vậy, tớ nghĩ vậy đó nhưng nghĩ thôi cũng thấy rất khó rồi. Bây giờ tớ cũng chưa có danh tiếng, biết mở sao đây.”
Tống Thanh cười nói: “Ngốc này, nếu đã là người kinh doanh thì đâu nhất thiết lúc nào cũng phải tự mình đứng ra dạy chứ.”
Lưu Nghĩa gãi đầu: “Hình như là vậy. Có điều dù kinh doanh gì thì tớ cũng đâu có biết cách.”
“Vậy thì đơn giản rồi, dù sao Ngọc Bìnhcũng không có việc gì, kêu anh ấy dạy cậu đi? Chắc chắn anh ấy sẽ vui vẻ làm việc cho cậu.” Tống Thanh cười ha ha nói.
Lưu Nghĩa lườm, nói với Hà lão phu nhân: “Lão phu nhân, người nhìn xem Thanh Thanh biết bắt nạt người rồi.”
Hà lão phu nhân cười ha ha nói: “Biết bắt nạt người cũng tốt, nữ chủ nhân nhà họ Hà được phép bắt nạt người khác chứ không được để người khác bắt nạt.”
Mặt Tống Thanh giật giật.
Hà lão phu nhân hóm hỉnh nói: “Vừa hay các cháu đến tìm, ta cũng nói luôn với cháu chuyện này.”
Tống Thanh và Lưu Nghĩa liền ngồi thẳng dậy, bộ dạng chăm chú nghe giáo huấn.
Hà lão phu nhân tiếp tục nói: “Chuyện sáng nay khiến cháu chịu thiệt rồi. Cháu rất tốt, cũng không khiến ta thất vọng. Ta tin cháu, con cái nhà họ Tống không có đê tiện như vậy. Chuyện này là đổi trắng thay đen, chắc chắn là vậy. Rất nhiều chuyện có lẽ sẽ khiến cháu ấm ức chút đó. Mẹ chồng cháu mới về nhà họ Hà, nếu trực tiếp đuổi nó đi thì sẽ biến nhà họ Hà thành trò cười mất. Nó làm ra chuyện như vậy, ta đã phạt nó rồi. Cháu nhẫn nhịn chút đi, đừng truy cứu chuyện này nữa nhé.”
Tống Thanh và Lưu Nghĩa liền phản ứng lại.
“Bà nội à, tất cả đều nghe theo bà ạ. Cháu cũng không định truy cứu chuyện này.” Tống Thanh vội đáp lại: “Chuyện này, cháu cũng không muốn khiến bà khó xử, không muốn Nhật Dương khó xử, cũng không muốn Nhà họ Hà khó xử. Dù sao cháu cũng đâu chịu tổn thất gì đâu. Chuyện này, cháu đều nghe bà hết.
Hà lão phu nhân gật đầu. Đúng là không uổng khi thương yêu đứa cháu dâu này.
Đúng là rất hiểu chuyện.
“Được, đợi qua hôm nay, đợi qua tiệc mừng thọ.” Hà lão phu nhân phiền lòng nói: “Ta đã dặn người bên dưới rồi. Mẹ chồng cháu chỉ là phu nhân Nhà họ Hà trên danh tiếng, còn tất cả mọi thứ của Nhà họ Hà, đều do cháu làm chủ.”
“Điều này…” Tống Thanh do dự: “Được không ạ?”
“Sao không được?” Hà lão phu nhân bá đạo mà uy nghiêm nói: “Ở Nhà họ Hà, ta nói là được! Ta nói ai quản là người đó có tư cách quản! Ngoài ra, ba mẹ chồng cháu không được ở nhà họ Hà, sẽ phải ở ngoài biệt thự. Ta nhìn thấy nó là tức sôi máu!”
Tống Thanh và Lưu Nghĩa thân là vãn bối, nên không thể tiếp lời.
“Ta nói rồi, người chịu thiệt phải được bồi thường! Nếu không trên đời này lấy đâu ra công đạo.” Hà lão phu nhân nói: “Thế khác nào ta không có mặt ở đây.”
“Bà nội thật lợi hại!” Giọng Hà Nhật Dương truyền đến từ cửa.
Tống Thanh quay đầu, thấy Hà Nhật Dương đang đi từ ngoài vào.
Hà Nhật Dương nhanh chóng bước đến bên cạnh Tống Thanh, nắm lấy tay Tống Thanh, nói với Hà lão phu nhân: “Bà nội à, sắp đến giờ tổ chức tiệc mừng thọ rồi. Đầu bếp đã chuẩn bị xong hết rồi, bà mau nhập tiệc đi ạ!”
Hà lão phu nhân đưa tay lên, Hòa quản gia vội chạy đến đỡ Hà lão phu nhân.
“Vậy đi thôi.” Hà lão phu nhân nhìn trời nói: “Trên đời này, trong nhà này còn có ta thì không thể sụp đổ được.”
Nói xong lời này, Hà lão phu nhân liền đứng thẳng người, rảo bước ra ngoài.
Tống Thanh nhỏ giọng hỏi Hà Nhật Dương: “Sao bà nội lại nói câu đó vậy?”
“Chắc là giúp em xả giận đó.” Hà Nhật Dương cười nói: “Bà nội vẫn rất yêu thương em đó.”
Tống Thanh bật cười, gật đầu đáp lại: “Đúng đó, em luôn cảm thấy bà giống như bà nội ruột của em vậy!”
Hà Nhật Dương sủng ái véo mũi Tống Thanh: “Bảo bối bé nhỏ của anh, thân là nữ chủ nhân cũng nên đi thay đồ đi, sắp nhập tiệc rồi!”
Lúc này Tống Thanh mới ngỡ ngàng nói: “Ôi, em quên mất.”
Tống Thanh thay đồ, trang điểm xong, lúc nhập tiệc thì đến dìu Hà lão phu nhân nhập tiệc, đúng là khiến mọi người bàn tán xôn xao.
Các khách quý hôm nay đều thầm bàn tán, sao người đỡ Hà lão phu nhân không phải là Hà phu nhân mà lại là cháu dâu nhị thiếu phu nhân của nhà họ Hà
Hôm nay Hà lão phu nhân đang giúp Tống Thanh tỏ quyền uy!
Bà muốn mọi người trong thiên hạ nhìn cho rõ.
Bà đã giao quyền nắm giữ nhà họ Hà cho cháu dâu!
Bà đã giao thẳng quyền làm chủ nhà cho cháu dâu chứ không phải con dâu!
Thân là nữ chủ nhân của nhà họ Hà, lão thái quân chính là tùy ý như vậy đó.
Hà phu nhân Vưu Tâm Nguyệt lo lắng nhìn Hà Quốc Tường đứng bên cạnh, mặt nhăn lại như đã nhìn thấy sự lo lắng của bà ta.
Chuyện hôm nay đã đả kích không nhỏ đến bà ta.
Lúc mới về nhà, Vưu Tâm Nguyệt tràn đầy tự tin.
Bà ta còn cho rằng với kinh nghiệm và bá khí sát thủ nhiều năm của mình, đối phó với bà cụ sẽ rất đơn giản, nào ngờ mọi chuyện đâu như vậy!
Nhưng chuyện hôm nay lại khiến bà ta triệt để mở mang đầu óc!
Đối phó với những bà cụ khác rất dễ nhưng đối phó với Hà lão phu nhân, bà ta không thể nào đoạt vị được!
Hà lão phu nhân là ai chứ?
Từ nhỏ đến lớn, đã được mắt thấy tai nghe những chuyện đấu tranh trong nhà.
Lại còn là núi Thái Sơn, sao Bắc Đẩu nắm quyền trong Nhà họ Hà bao năm nay, sao có thể dễ dàng làm lung lay được?
Điều quan trọng nhất nhất nhất chính là Hà Quốc Tường rất hiếu thuận với mẹ mình.
Nếu Vưu Tâm Nguyệt dám bất kính với Hà lão phu nhân thì Hà Quốc Tường không chỉ giáo huấn bà ta, chắc chắn trong lòng sẽ giận bà ta.
Đây là điều Vưu Tâm Nguyệt không muốn nhất.
Cho nên, Vưu Tâm Nguyệt rất bức xúc.
Nhưng có bức xúc hơn nữa cũng phải nhịn.
Ai bảo bà ta thất bại chứ?
Từ xưa đến nay, bà là người hiểu đạo lý thắng làm vua thua làm giặc nhất.
Tống Thanh may mắn, chưa từng bị bêu xấu, hơn nữa còn được mọi người khen ngợi không ngớt vì chuyện này.
Còn liên lụy Thôi Nguyệt Lam mất mặt.
Đúng là không thể không thua!
Hiện giờ có bị Hà lão phu nhân tát thì Vưu Tâm Nguyệt cũng phải cười mà đón nhận.
Ai bảo bà ta không được lòng bà chứ?
Hà lão phu nhân ngồi đó, mỉm cười nói: “Hôm nay mọi người đến đây để mừng thọ bà lão này, là nể mặt nhà họ Hà. Tình cảm này, Nhà họ Hà xin nhận.”
Tất cả khách khứa đều khách sáo.
“Mọi người đừng khách sáo, ăn uống vui chơi thỏa thích đi!” Hà lão phu nhân mỉm cười nói: “Có chuyện gì cần thì nói với cháu trai và cháu dâu của tôi. Cháu dâu và cháu trai là niềm tự hào lớn nhất đời này của tôi đó.”
Mấy vị phu nhân đến dự tiệc tiếp lời Hà lão phu nhân: “Phúc khí của người còn ở phía sau nữa kìa! Thiếu phu nhân còn trẻ như vậy, nhất định sẽ giúp Nhà họ Hà duy trì nòi giống, sinh ra một em bé mập mạp đáng yêu.”
Hà lão phu nhân quả nhiên vui tột độ.
Hà Nhật Dương quay đầy nhìn Tống Thanh, Tống Thanh bỗng đỏ mặt ngại ngùng.
Nói chuyện này trước mặt mọi người đúng là rất ngại đó!
Tiệc mừng thọ của Nhà họ Hà chắc chắn sẽ rất long trọng.
Dù biệt thự nào, dù khách là ai thì tiệc hôm nay cũng đều là sơn hào hải vị.
Vì tiệc mừng thọ của Hà lão phu nhân, khách đến từ nước ngoài đều khổ luyện để dùng được đũa.
Bởi vì bữa tiệc hôm nay không chuẩn bị dĩa.
Nếu không muốn mất mặt thì tập cho hẳn hoi đi!
Bữa tiệc kéo dài đúng từ trưa cho đến hết cả buổi chiều.
Bữa tiệc này khiến không ít người ăn đến mãn nguyện.
Hà lão phu nhân nhiều tuổi rồi, ăn xong mấy món liền vào trong nghỉ ngơi, bên ngoài chỉ còn Tống Thanh và Hà Nhật Dương chào hỏi khách khứa.
Còn hai người vốn có trách nhiệm này là Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt lại chỉ lấy tư cách hỗ trợ đến tham gia tiệc này.
Bữa tiệc kết thúc, nhưng không có nghĩa đã kết thúc tiệc mừng thọ.
Hai ngày sau đó đều diễn da tiệc buffet.
Ba ngày này, Tống Thanh mệt điên cả người rồi.
Sau khi yến tiệc kết thúc, không những phải nhận quà mừng của khách, còn phải bận việc chuẩn bị đón lễ Laba (Mùng tám tháng mười hai âm lịch).
Thường nói đến tháng mười hai thì ngày nào cũng như đón tết.
Quả thật không sai.
Lễ Laba của Nhà họ Hà chính là phát lì xì cho người làm trong nhà.
Tống Thanh thân là thiếu phu nhân của Nhà họ Hà, để chuẩn bị đón lễ phải bận bù đầu, có thể nói là quay chong chóng.
Những người khác đều biết tình hình của cô nên cũng không đến làm phiền.
Một bên, sau khi kết thúc tiệc, Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt quay về biệt thự riêng.
Việc đầu tiên chính là điên cuồng tìm Thôi Nguyệt Lam.
Họ phải hỏi cho rõ rốt cuộc khi đó đã xảy ra chuyện gì mới được.
Vưu Tâm Nguyệt phát điên rồi. Nhờ có tai mắt của Nhà họ Hà ở đây, không quá nửa ngày đã tìm được Thôi Nguyệt Lam ở một nhà nghỉ.
Khi Vưu Tâm Nguyệt thấy Thôi Nguyệt Lam một thân bê bối tự hạ thuốc mình, cả người đều kinh ngạc!
“Lam Lam, con sao vậy?” Vưu Tâm Nguyệt khó tin nhìn Thôi Nguyệt Lam đeo khẩu trang, trên người đầy mùi lạ.
Thôi Nguyệt Lam nhìn Vưu Tâm Nguyệt, nheo mắt nói: “Không phải bà lên báo nói đoạn tuyệt quan hệ ba mẹ nuôi với tôi rồi sao? Bà đến đây làm gì? Tôi bị bà hại thảm như vậy chẳng lẽ không trốn đi được sao?”
Dù sao Thôi Nguyệt Lam cũng được Vưu Tâm Nguyệt nuôi lớn, ắt có cảm tình.
Nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của Thôi Nguyệt Lam, Vưu Tâm Nguyệt rất đau lòng.
“Ta làm vậy là do phu nhân ép thôi!” Vưu Tâm Nguyệt bước lên một bước: “Con làm sao vậy?”
Thôi Nguyệt Lam cười lạnh: “Bị ép ư? Đúng vậy! Người họ Hà các người nói gì chả đúng. Bộ dạng tôi như vậy sao dám gặp người ta chứ? Tôi thà chết đi còn hơn!”
Thôi Nguyệt Lam nói xong, giả bộ định nhảy xuống dưới lầu.
Vưu Tâm Nguyệt kéo cô ta lại: “Đợi đã, trên người con là…”
“Hôm đó tôi định xem náo nhiệt, nhưng nào ngờ đám côn đồ đó tưởng tôi là Tống Thanh nên…” Thôi Nguyệt Lam bụm miệng, bám lấy Vưu Tâm Nguyệt, bước xuống bậc không nhảy lầu nữa. Cô ta nói tiếp: “Đều tại Tống Thanh đó! Nếu không tại cô ta thì sao tôi ra nông nỗi này chứ? Mẹ, con vẫn nên gọi người một tiếng mẹ! Nhìn thấy con như vậy, mẹ không hận Tống Thanh sao?”
“Ta…” Vưu Tâm Nguyệt thừa nhận, bà bị bộ dạng hiện giờ của Thôi Nguyệt Lam làm cho ghê tởm.
Bình luận facebook