Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-305
CHƯƠNG 305:
Hà tam gia nghe Hà tam nói những lời như vậy, ông ta tức giận giơ tay tát cô ta một cái.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa đứng cách đó rất xa nhưng hai người vẫn nghe rất rõ tiếng bạt tai vang lên.
Thế nên có thể thấy cái tát của Hà tam gia rất mạnh.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa quay mặt qua nhìn nhau.
Sao trên đời này lại có người ba như thế chứ?
Ông ta có thể bán con gái ruột của mình một cách dứt khoát không do dự như thế ư?
Từ nhỏ Tống Thanh đã không có ba, còn ba của Lưu Nghĩa tuy là người cao to, thô thiển, nhưng ông lại rất yêu thương con gái.
Thế nên hai người bọn cô thực sự không thể tưởng tượng được rằng, một người cha lại có thể làm ra được chuyện như thế với chính con gái mình.
Tống Thanh nghĩ thầm: Lẽ nào Hà tam không phải là con ruột của Hà tam gia ư?
Giống như Tống Cương đã từng đối xử với cô vậy, tất cả đều vì cô không phải con ruột của ông ta.
Thế nhưng nghĩ lại thì hình như Tống Cương đối xử với con ruột Tống Ngọc Nhan của ông ta cũng không tốt hơn cô chút nào...
Sau khi Hà tam bị đánh một cái thì cô vẫn rất bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Ông đánh đã đủ chưa, đã thỏa mãn chưa? Ông nghĩ tôi không muốn gả ra ngoài ư? Ai cũng tưởng là con gái Nhà họ Hà thì vô cùng tôn quý, nhưng họ đâu biết rằng, người cao quý trong mắt họ đó, chỉ là những món hàng chờ giá cao là bị đem bán mà thôi. Đúng vậy, đám em gái tôi, chúng đều xinh đẹp hơn tôi, các người cũng không tiếc gì mà đem chúng đi bán như một món hàng còn gì. Nhưng kết quả cũng không phải cũng chỉ có thể thôi ư? Chẳng qua cũng chỉ là sự khác nhau giữa việc bán được giá cao hay giá thấp thôi. Có lúc tôi cảm thấy rất xấu hổ, rất nhục nhã vì là con gái của Nhà họ Hà, là thứ hàng hóa mà Nhà họ Hà có thể đem bán bất cứ khi nào.”
“Thế nhưng, tôi cũng không thể không thừa nhận, tôi may mắn vì là con gái Nhà họ Hà, vì dù sao thì cũng đáng giá để bán. Nếu không thì tôi biết lấy gì để trả món nợ khổng lồ cho mẹ tôi đây? Ba à, dường như ông chưa từng nghĩ sẽ giúp mẹ tôi trả những khoản nợ đó đúng không? Vậy thì tôi còn biết nhờ vào ai đây? Tôi vừa không xinh đẹp lại không có tài năng gì đáng nói, ngoài việc phải dùng cách này ra thì tôi có thể làm gì được nữa đây? Tôi rất muốn mình có thể được gả vào nhà giàu, như thế, tôi có thể trả hết nợ cho mẹ, có thể mở mày mở mặt, không còn phải chịu những lời mắng nhiếc hàng ngày của ông nữa.”
“Nhưng mà, tưởng tượng và thực tế lại là hai chuyện khác nhau. Ông chưa bao giờ đầu tư lên người tôi, thì dựa vào gì mà ông muốn tôi phải được giá tốt chứ?” Hà tam tiếp tục nói những lời rất sắc bén: “Ba của tôi à, bây giờ ông mới chịu đầu tư thì đã muộn rồi. Nếu như ông cam lòng chịu chi tiền cho tôi đi học ngoại ngữ, học cắm hoa, nấu ăn, hoặc là cho tiền để tôi mua sắm trang điểm, thì có lẽ khi ông còn sống, tôi có thể gả cho một ông chủ giàu có nào đó để làm vợ lẽ rồi. Lúc đó ông có thể nở mày nở mặt thêm mấy năm nữa.”
Nghe được lời chế nhạo của con gái, Hà tam gia lại tát cô ta một cái nữa: “Chuyện của ta không cần mày phải quan tâm! Mày chỉ cần lo cho mày là tốt lắm rồi. Mày muốn tiền à? Không có cửa đâu.”
Nói xong, ông ta quay đầu bỏ đi.
Nghe tiếng bước chân xa dần, Tống Thanh và Lưu Nghĩa thực sự không còn lời nào để nói.
Hà tam cũng không ở lại đó lâu, cô ta xoay người đi ra.
Cô ta vừa mới bước chân ra ngoài thì chạm mặt với Tống Thanh và Lưu Nghĩa.
Ba người không ai ngờ rằng, họ lại gặp lại nhau nhanh như thế.
Vì vậy, cả ba đều sững sờ.
Ngay sau đó, ai cũng có vẻ hơi lúng túng.
Hà tam phản ứng rất nhanh, cô ta cũng biết chuyện vừa rồi đã bị hai người này nghe thấy hết rồi.
Nhưng cô ta lại rất thản nhiên, cũng không che giấu dấu tay bị đánh trên mặt, cô ta nói: “Chắc các chị cũng nghe thấy rồi phải không? Đúng vậy, chuyện hôm nay là tôi gài bẫy Vũ Ngọc Bình, vì tôi muốn rời khỏi cái nhà này.”
Cả Tống Thanh và Lưu Nghĩa đều không nói gì.
Mọi người đều cho rằng, Nhà họ Hà là hào môn quyền quý. Nhưng đâu ai biết trong nhà quyền quý đó, nơi người ta không thấy được, lại có những chuyện xấu xa, đen tối như thế này.
Cả Nhà họ Hà chỉ có mỗi dòng chính là những người nghiêm túc, chính trực mà thôi.
Còn mấy nhà của chi thứ thì đúng là toàn những kẻ khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Cũng như hoàng thất Mãn Thanh vậy, thế hệ con cháu cũng chỉ có mấy người được xem như chính trực, còn những người khác đều là những kẻ ăn cây táo rào cây sung thôi.
Tuy họ đều là huyết mạch hoàng thất, nhưng bao giờ cũng vậy, luôn luôn có những kẻ vô tích sự.
Nhà họ Hà cũng không khác là bao.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy được cánh cửa Nhà họ Hà cao lớn là thế, có điều họ đâu có nhìn rõ được những điều dơ bẩn, thối nát ẩn dưới lớp hào nhoáng đó.
Thực ra ở giới thượng lưu này hẳn cũng có người biết được vài chuyện như vậy của Nhà họ Hà.
Nếu không thì sao họ lại muốn tìm cách lấy được con gái Nhà họ Hà chứ?
Tất cả không phải vì muốn Hà Nhật Dương có thể giúp đỡ họ ư?
Hà tam cũng buông tay, đứng một bên nói: “Chuyện hôm nay...”
“Cô yên tâm, tôi sẽ không nói ra ngoài đâu.” Tống Thanh nói.
Hà tam gật đầu: “Chị dâu, cảm ơn chị.”
Tống Thanh thở dài một tiếng: “Nếu cô đã biết khi trở về sẽ phải chịu số phận bị bán đi, thì sao còn quay về làm gì chứ?”
Hà tam cười tự giễu, nói: “Đúng vậy, rõ ràng tôi biết rõ kết quả là gì, sao còn muốn trở về cơ chứ. Chắc là do tôi quá tự tin chăng? Cũng có thể là đầu óc bị úng nước nên mới như thế. Thực ra tôi biết rất rõ, nhưng dù có trở về hay không thì có gì khác nhau đâu. Mẹ qua đời, để lại một đống nợ nần, ba ruột cũng không thèm quan tâm, hỏi han gì, một mình tôi phải gánh vác tất cả số nợ này. Nếu như tôi không quay về Nhà họ Hà, thì có lẽ đời này tôi cũng không thể kiếm được nhiều tiền như thế. Còn cứ tiếp tục ở bên ngoài, muốn gả cho người có tiền là chuyện không thể xảy ra. Suy cho cùng thì tự tôi, tôi biết tôi không xinh đẹp được như chị.”
Tống Thanh bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
“Tôi vừa không có nhan sắc lại không có tài cán gì, tên nhà giàu mắt mù nào mới muốn lấy tôi chứ? Thế cho nên, vì muốn nhanh chóng có tiền, tôi mới quay lại Nhà họ Hà. Thực ra tôi không hề coi ông ta là ba mình, mà chỉ nghĩ ông ta là một người môi giới buôn bán mà thôi. Tôi mượn quan hệ và tiền tài của ông ta, tự đem bán chính bản thân mình đi, tôi trả nợ, ông ta kiếm tiền, chỉ đơn giản như thế thôi.” Hà tam bình tĩnh nói tiếp: “Chắc hai người cũng biết rõ đạo lý ‘ở nơi cao thì sẽ lạnh’ đúng không? Nhiều người muốn gả vào nhà giàu, nhưng mục đích của mỗi người lại không hề giống nhau.”
Tống Thanh gật đầu.
“Cho nên, không có mong đợi thì sẽ không bao giờ bị tổn thương.” Hà tam cười một tiếng tự giễu, nói tiếp: “Trước giờ tôi chưa từng hi vọng rằng mình sẽ gặp được tình yêu đích thực. Thế nên tôi không hối hận với lựa chọn hôm nay, còn việc hai người nhìn tôi như thế nào thì tôi cũng không còn cách nào.”
Lưu Nghĩa gật đầu nói: “Cô nói cũng phải.”
Tống Thanh lên tiếng: “Biết rõ kết quả sẽ như thế nào mà cô còn tiếp tục làm, đó là lựa chọn của cô, không liên quan gì đến tổn thương hay không tổn thương cả.”
Hà tam nhìn chằm chằm Tống Thanh, lên tiếng: “Chị may mắn hơn tôi, chị đã gả cho người đàn ông tốt nhất Nhà họ Hà rồi.”
Tống Thanh cười gật đầu: “Cảm ơn cô.”
“Chắc chị còn có việc phải làm, vậy tôi đi trước đây. Dù sao tôi cũng không có tư cách đến biệt thự của lão phu nhân dùng cơm.” Hà tam cười giễu: “Tôi không làm phiền hai người nữa, tôi sẽ giữ bí mật chuyện của hai người.”
Tống Thanh và Lưu Nghĩa cùng cười.
Xem ra cô nàng Hà tam này đã hiểu nhầm quan hệ của Tống Thanh và Lưu Nghĩa rồi, gì mà giấu chồng đi hẹn hò riêng chứ.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa cũng không thể hiểu nổi suy nghĩ này.
Thực sự với họ thì Hà tam đơn giản chỉ là người qua đường mà thôi.
Sau khi Hà tam rời đi, Tống Thanh mới nhịn không được thở dài, nói: “Thực sự mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.”
Lưu Nghĩa cũng gật đầu, nói thêm: “Lúc vừa rồi, tớ còn tưởng đầu cô ta bị úng nước nữa chứ. Hóa ra cái gì cô ta cũng biết, chỉ là cô ta giả ngốc thôi. Mỗi người đều có quyền chọn cuộc sống riêng cho mình mà. Khi đã chọn rồi thì sẽ phải gánh chịu tất cả hậu quả của nó. Cô ta như thế, chũng ta cũng vậy thôi.”
Tống Thanh gật đầu, lập tức cười cười: “Hai người chúng ta ở đây trầm ngâm suy nghĩ làm gì chứ? Muốn làm nhà triết học chắc? Đi thôi, nghỉ ngơi thế là được rồi. Tớ dẫn cậu đi gặp bà nội. Bà nghe nói tớ muốn dẫn chị em tốt của mình đến chúc thọ nên bà rất vui đấy. Đặc biệt là khi biết cậu đã luôn giúp tớ trong lúc thi thiết kế, bà lại càng muốn gặp cậu đó.”
Lưu Nghĩa kêu lên một tiếng kỳ quái: “Trời trời, sao tớ lại có cảm giác như đi gặp phụ huynh thế nhỉ!”
Nói xong cô và Tống Thanh đều cười ầm lên.
Hai người bắt đầu đi đến chỗ ở của Hà lão phu nhân.
Lúc đi đến cửa, đúng lúc thấy quản gia Hòa tiễn một vị khách quý ra.
Tống Thanh cười chào: “Dì Hòa, bây giờ bà nội có tiện gặp ai không ạ? Cháu dẫn Tiểu Nghĩa qua gặp bà.”
Quản gia Hòa lập tức cười nói: “Lão phu nhân vừa nhắc tới cô đó. Mau vào đi!”
Nói xong, bà ấy nghiêm túc nhìn tiểu Nghĩa, nói: “Nếu không phải đã chào hỏi trước thì tôi nhất định sẽ nghĩ đây là chàng trai tuấn tú đó.”
“Chào quản gia Hòa.” Lưu Nghĩa cười cười, chào bà: “Người coi cháu là anh chàng đẹp trai cũng không sao cả, có thể được người khen đẹp trai là cháu đã thấy vui rồi.”
Quản gia Hòa cũng lập tức cười theo: “Cô bé này, miệng thật ngọt, nhanh vào trong đi.”
Quản gia Hòa đi vào thông báo trước một tiếng, sau đó mới dẫn Tống Thanh và Lưu Nghĩa vào.
Hà lão phu nhân đã thay trang phục, cả người dựa vào gối dựa, trong tay xoay một chuỗi vòng tay bằng gỗ hoa lê.
“Bà nội, không phải bà luôn muốn gặp tiểu Nghĩa ư? Hôm nay cháu dẫn cậu ấy đến này.” Tống Thanh cười giới thiệu với Hà lão phu nhân: “Đây là tiểu Nghĩa, con gái mẹ nuôi cháu.”
Lưu Nghĩa làm lễ với Hà lão phu nhân một cách có gia giáo.
Hà lão phu nhân gật đầu, nói: “Tốt lắm, đúng là một đứa bé ngoan, ngồi xuống nói chuyện đi.”
Thầm Thất và Lưu Nghĩa ngồi xuống cạnh bà cụ.
Quản gia Hòa nhanh chóng bưng trà lên.
“Nghe nói là vì nghe lời người nhà cho nên cháu mới tham gia thi thiết kế à?” Hà lão phu nhân ôn hòa nhìn Lưu Nghĩa hỏi.
“Vâng ạ. Thực ra cháu thích boxing, nhưng mẹ cháu nói, con gái thì nên học thiết kế gì đó mới được. Sau đó thì cháu vừa học thiết kế vừa đánh boxing. Dù sao thì ba mẹ cháu cũng không hi vọng cháu có thể kiếm tiền bằng nghề này, cho nên họ cũng không nghiêm khắc với chuyện này lắm.”
Hà lão phu nhân cười híp mắt, nói: “Đúng là đứa bé thật thà mà. Sắp tới cháu có dự định gì không?”
Lưu Nghĩa nghĩ nghĩ rồi nói: “Cháu vẫn muốn đánh boxing ạ.”
Nước trà trọng miệng Hà lão phu nhân suýt thì phun ra ngoài.
Nếu không phải đã biết gia cảnh của Lưu Nghĩa rồi thì bà cụ còn tưởng đây là một người rất biết cách lấy lòng người khác.
Ba của Lưu Nghĩa- Lưu Vân cũng là một người thẳng thắn, nói một không nói hai.
Còn mẹ Từ Vân Khê của cô là một nghệ sĩ múa, cũng là một người tài giỏi trong làng giải trí.
Vì vậy Lưu Nghĩa cũng không cần phải đi nghiên cứu để lấy lòng ai cả.
Cô nàng có thể nói như thế, thì rõ ràng là đang nghĩ thế thật, chứ không phải là tìm lý do để lấy lòng Hà lão phu nhân.
Đột nhiên Tống Thanh quay đầu nhìn Lưu Nghĩa: “À, đúng rồi, không phải mấy hôm trước cậu nói cậu muốn đến thành phố H quan sát thực tế để mở một phòng dạy boxing hả?”
Hà tam gia nghe Hà tam nói những lời như vậy, ông ta tức giận giơ tay tát cô ta một cái.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa đứng cách đó rất xa nhưng hai người vẫn nghe rất rõ tiếng bạt tai vang lên.
Thế nên có thể thấy cái tát của Hà tam gia rất mạnh.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa quay mặt qua nhìn nhau.
Sao trên đời này lại có người ba như thế chứ?
Ông ta có thể bán con gái ruột của mình một cách dứt khoát không do dự như thế ư?
Từ nhỏ Tống Thanh đã không có ba, còn ba của Lưu Nghĩa tuy là người cao to, thô thiển, nhưng ông lại rất yêu thương con gái.
Thế nên hai người bọn cô thực sự không thể tưởng tượng được rằng, một người cha lại có thể làm ra được chuyện như thế với chính con gái mình.
Tống Thanh nghĩ thầm: Lẽ nào Hà tam không phải là con ruột của Hà tam gia ư?
Giống như Tống Cương đã từng đối xử với cô vậy, tất cả đều vì cô không phải con ruột của ông ta.
Thế nhưng nghĩ lại thì hình như Tống Cương đối xử với con ruột Tống Ngọc Nhan của ông ta cũng không tốt hơn cô chút nào...
Sau khi Hà tam bị đánh một cái thì cô vẫn rất bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Ông đánh đã đủ chưa, đã thỏa mãn chưa? Ông nghĩ tôi không muốn gả ra ngoài ư? Ai cũng tưởng là con gái Nhà họ Hà thì vô cùng tôn quý, nhưng họ đâu biết rằng, người cao quý trong mắt họ đó, chỉ là những món hàng chờ giá cao là bị đem bán mà thôi. Đúng vậy, đám em gái tôi, chúng đều xinh đẹp hơn tôi, các người cũng không tiếc gì mà đem chúng đi bán như một món hàng còn gì. Nhưng kết quả cũng không phải cũng chỉ có thể thôi ư? Chẳng qua cũng chỉ là sự khác nhau giữa việc bán được giá cao hay giá thấp thôi. Có lúc tôi cảm thấy rất xấu hổ, rất nhục nhã vì là con gái của Nhà họ Hà, là thứ hàng hóa mà Nhà họ Hà có thể đem bán bất cứ khi nào.”
“Thế nhưng, tôi cũng không thể không thừa nhận, tôi may mắn vì là con gái Nhà họ Hà, vì dù sao thì cũng đáng giá để bán. Nếu không thì tôi biết lấy gì để trả món nợ khổng lồ cho mẹ tôi đây? Ba à, dường như ông chưa từng nghĩ sẽ giúp mẹ tôi trả những khoản nợ đó đúng không? Vậy thì tôi còn biết nhờ vào ai đây? Tôi vừa không xinh đẹp lại không có tài năng gì đáng nói, ngoài việc phải dùng cách này ra thì tôi có thể làm gì được nữa đây? Tôi rất muốn mình có thể được gả vào nhà giàu, như thế, tôi có thể trả hết nợ cho mẹ, có thể mở mày mở mặt, không còn phải chịu những lời mắng nhiếc hàng ngày của ông nữa.”
“Nhưng mà, tưởng tượng và thực tế lại là hai chuyện khác nhau. Ông chưa bao giờ đầu tư lên người tôi, thì dựa vào gì mà ông muốn tôi phải được giá tốt chứ?” Hà tam tiếp tục nói những lời rất sắc bén: “Ba của tôi à, bây giờ ông mới chịu đầu tư thì đã muộn rồi. Nếu như ông cam lòng chịu chi tiền cho tôi đi học ngoại ngữ, học cắm hoa, nấu ăn, hoặc là cho tiền để tôi mua sắm trang điểm, thì có lẽ khi ông còn sống, tôi có thể gả cho một ông chủ giàu có nào đó để làm vợ lẽ rồi. Lúc đó ông có thể nở mày nở mặt thêm mấy năm nữa.”
Nghe được lời chế nhạo của con gái, Hà tam gia lại tát cô ta một cái nữa: “Chuyện của ta không cần mày phải quan tâm! Mày chỉ cần lo cho mày là tốt lắm rồi. Mày muốn tiền à? Không có cửa đâu.”
Nói xong, ông ta quay đầu bỏ đi.
Nghe tiếng bước chân xa dần, Tống Thanh và Lưu Nghĩa thực sự không còn lời nào để nói.
Hà tam cũng không ở lại đó lâu, cô ta xoay người đi ra.
Cô ta vừa mới bước chân ra ngoài thì chạm mặt với Tống Thanh và Lưu Nghĩa.
Ba người không ai ngờ rằng, họ lại gặp lại nhau nhanh như thế.
Vì vậy, cả ba đều sững sờ.
Ngay sau đó, ai cũng có vẻ hơi lúng túng.
Hà tam phản ứng rất nhanh, cô ta cũng biết chuyện vừa rồi đã bị hai người này nghe thấy hết rồi.
Nhưng cô ta lại rất thản nhiên, cũng không che giấu dấu tay bị đánh trên mặt, cô ta nói: “Chắc các chị cũng nghe thấy rồi phải không? Đúng vậy, chuyện hôm nay là tôi gài bẫy Vũ Ngọc Bình, vì tôi muốn rời khỏi cái nhà này.”
Cả Tống Thanh và Lưu Nghĩa đều không nói gì.
Mọi người đều cho rằng, Nhà họ Hà là hào môn quyền quý. Nhưng đâu ai biết trong nhà quyền quý đó, nơi người ta không thấy được, lại có những chuyện xấu xa, đen tối như thế này.
Cả Nhà họ Hà chỉ có mỗi dòng chính là những người nghiêm túc, chính trực mà thôi.
Còn mấy nhà của chi thứ thì đúng là toàn những kẻ khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Cũng như hoàng thất Mãn Thanh vậy, thế hệ con cháu cũng chỉ có mấy người được xem như chính trực, còn những người khác đều là những kẻ ăn cây táo rào cây sung thôi.
Tuy họ đều là huyết mạch hoàng thất, nhưng bao giờ cũng vậy, luôn luôn có những kẻ vô tích sự.
Nhà họ Hà cũng không khác là bao.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy được cánh cửa Nhà họ Hà cao lớn là thế, có điều họ đâu có nhìn rõ được những điều dơ bẩn, thối nát ẩn dưới lớp hào nhoáng đó.
Thực ra ở giới thượng lưu này hẳn cũng có người biết được vài chuyện như vậy của Nhà họ Hà.
Nếu không thì sao họ lại muốn tìm cách lấy được con gái Nhà họ Hà chứ?
Tất cả không phải vì muốn Hà Nhật Dương có thể giúp đỡ họ ư?
Hà tam cũng buông tay, đứng một bên nói: “Chuyện hôm nay...”
“Cô yên tâm, tôi sẽ không nói ra ngoài đâu.” Tống Thanh nói.
Hà tam gật đầu: “Chị dâu, cảm ơn chị.”
Tống Thanh thở dài một tiếng: “Nếu cô đã biết khi trở về sẽ phải chịu số phận bị bán đi, thì sao còn quay về làm gì chứ?”
Hà tam cười tự giễu, nói: “Đúng vậy, rõ ràng tôi biết rõ kết quả là gì, sao còn muốn trở về cơ chứ. Chắc là do tôi quá tự tin chăng? Cũng có thể là đầu óc bị úng nước nên mới như thế. Thực ra tôi biết rất rõ, nhưng dù có trở về hay không thì có gì khác nhau đâu. Mẹ qua đời, để lại một đống nợ nần, ba ruột cũng không thèm quan tâm, hỏi han gì, một mình tôi phải gánh vác tất cả số nợ này. Nếu như tôi không quay về Nhà họ Hà, thì có lẽ đời này tôi cũng không thể kiếm được nhiều tiền như thế. Còn cứ tiếp tục ở bên ngoài, muốn gả cho người có tiền là chuyện không thể xảy ra. Suy cho cùng thì tự tôi, tôi biết tôi không xinh đẹp được như chị.”
Tống Thanh bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
“Tôi vừa không có nhan sắc lại không có tài cán gì, tên nhà giàu mắt mù nào mới muốn lấy tôi chứ? Thế cho nên, vì muốn nhanh chóng có tiền, tôi mới quay lại Nhà họ Hà. Thực ra tôi không hề coi ông ta là ba mình, mà chỉ nghĩ ông ta là một người môi giới buôn bán mà thôi. Tôi mượn quan hệ và tiền tài của ông ta, tự đem bán chính bản thân mình đi, tôi trả nợ, ông ta kiếm tiền, chỉ đơn giản như thế thôi.” Hà tam bình tĩnh nói tiếp: “Chắc hai người cũng biết rõ đạo lý ‘ở nơi cao thì sẽ lạnh’ đúng không? Nhiều người muốn gả vào nhà giàu, nhưng mục đích của mỗi người lại không hề giống nhau.”
Tống Thanh gật đầu.
“Cho nên, không có mong đợi thì sẽ không bao giờ bị tổn thương.” Hà tam cười một tiếng tự giễu, nói tiếp: “Trước giờ tôi chưa từng hi vọng rằng mình sẽ gặp được tình yêu đích thực. Thế nên tôi không hối hận với lựa chọn hôm nay, còn việc hai người nhìn tôi như thế nào thì tôi cũng không còn cách nào.”
Lưu Nghĩa gật đầu nói: “Cô nói cũng phải.”
Tống Thanh lên tiếng: “Biết rõ kết quả sẽ như thế nào mà cô còn tiếp tục làm, đó là lựa chọn của cô, không liên quan gì đến tổn thương hay không tổn thương cả.”
Hà tam nhìn chằm chằm Tống Thanh, lên tiếng: “Chị may mắn hơn tôi, chị đã gả cho người đàn ông tốt nhất Nhà họ Hà rồi.”
Tống Thanh cười gật đầu: “Cảm ơn cô.”
“Chắc chị còn có việc phải làm, vậy tôi đi trước đây. Dù sao tôi cũng không có tư cách đến biệt thự của lão phu nhân dùng cơm.” Hà tam cười giễu: “Tôi không làm phiền hai người nữa, tôi sẽ giữ bí mật chuyện của hai người.”
Tống Thanh và Lưu Nghĩa cùng cười.
Xem ra cô nàng Hà tam này đã hiểu nhầm quan hệ của Tống Thanh và Lưu Nghĩa rồi, gì mà giấu chồng đi hẹn hò riêng chứ.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa cũng không thể hiểu nổi suy nghĩ này.
Thực sự với họ thì Hà tam đơn giản chỉ là người qua đường mà thôi.
Sau khi Hà tam rời đi, Tống Thanh mới nhịn không được thở dài, nói: “Thực sự mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.”
Lưu Nghĩa cũng gật đầu, nói thêm: “Lúc vừa rồi, tớ còn tưởng đầu cô ta bị úng nước nữa chứ. Hóa ra cái gì cô ta cũng biết, chỉ là cô ta giả ngốc thôi. Mỗi người đều có quyền chọn cuộc sống riêng cho mình mà. Khi đã chọn rồi thì sẽ phải gánh chịu tất cả hậu quả của nó. Cô ta như thế, chũng ta cũng vậy thôi.”
Tống Thanh gật đầu, lập tức cười cười: “Hai người chúng ta ở đây trầm ngâm suy nghĩ làm gì chứ? Muốn làm nhà triết học chắc? Đi thôi, nghỉ ngơi thế là được rồi. Tớ dẫn cậu đi gặp bà nội. Bà nghe nói tớ muốn dẫn chị em tốt của mình đến chúc thọ nên bà rất vui đấy. Đặc biệt là khi biết cậu đã luôn giúp tớ trong lúc thi thiết kế, bà lại càng muốn gặp cậu đó.”
Lưu Nghĩa kêu lên một tiếng kỳ quái: “Trời trời, sao tớ lại có cảm giác như đi gặp phụ huynh thế nhỉ!”
Nói xong cô và Tống Thanh đều cười ầm lên.
Hai người bắt đầu đi đến chỗ ở của Hà lão phu nhân.
Lúc đi đến cửa, đúng lúc thấy quản gia Hòa tiễn một vị khách quý ra.
Tống Thanh cười chào: “Dì Hòa, bây giờ bà nội có tiện gặp ai không ạ? Cháu dẫn Tiểu Nghĩa qua gặp bà.”
Quản gia Hòa lập tức cười nói: “Lão phu nhân vừa nhắc tới cô đó. Mau vào đi!”
Nói xong, bà ấy nghiêm túc nhìn tiểu Nghĩa, nói: “Nếu không phải đã chào hỏi trước thì tôi nhất định sẽ nghĩ đây là chàng trai tuấn tú đó.”
“Chào quản gia Hòa.” Lưu Nghĩa cười cười, chào bà: “Người coi cháu là anh chàng đẹp trai cũng không sao cả, có thể được người khen đẹp trai là cháu đã thấy vui rồi.”
Quản gia Hòa cũng lập tức cười theo: “Cô bé này, miệng thật ngọt, nhanh vào trong đi.”
Quản gia Hòa đi vào thông báo trước một tiếng, sau đó mới dẫn Tống Thanh và Lưu Nghĩa vào.
Hà lão phu nhân đã thay trang phục, cả người dựa vào gối dựa, trong tay xoay một chuỗi vòng tay bằng gỗ hoa lê.
“Bà nội, không phải bà luôn muốn gặp tiểu Nghĩa ư? Hôm nay cháu dẫn cậu ấy đến này.” Tống Thanh cười giới thiệu với Hà lão phu nhân: “Đây là tiểu Nghĩa, con gái mẹ nuôi cháu.”
Lưu Nghĩa làm lễ với Hà lão phu nhân một cách có gia giáo.
Hà lão phu nhân gật đầu, nói: “Tốt lắm, đúng là một đứa bé ngoan, ngồi xuống nói chuyện đi.”
Thầm Thất và Lưu Nghĩa ngồi xuống cạnh bà cụ.
Quản gia Hòa nhanh chóng bưng trà lên.
“Nghe nói là vì nghe lời người nhà cho nên cháu mới tham gia thi thiết kế à?” Hà lão phu nhân ôn hòa nhìn Lưu Nghĩa hỏi.
“Vâng ạ. Thực ra cháu thích boxing, nhưng mẹ cháu nói, con gái thì nên học thiết kế gì đó mới được. Sau đó thì cháu vừa học thiết kế vừa đánh boxing. Dù sao thì ba mẹ cháu cũng không hi vọng cháu có thể kiếm tiền bằng nghề này, cho nên họ cũng không nghiêm khắc với chuyện này lắm.”
Hà lão phu nhân cười híp mắt, nói: “Đúng là đứa bé thật thà mà. Sắp tới cháu có dự định gì không?”
Lưu Nghĩa nghĩ nghĩ rồi nói: “Cháu vẫn muốn đánh boxing ạ.”
Nước trà trọng miệng Hà lão phu nhân suýt thì phun ra ngoài.
Nếu không phải đã biết gia cảnh của Lưu Nghĩa rồi thì bà cụ còn tưởng đây là một người rất biết cách lấy lòng người khác.
Ba của Lưu Nghĩa- Lưu Vân cũng là một người thẳng thắn, nói một không nói hai.
Còn mẹ Từ Vân Khê của cô là một nghệ sĩ múa, cũng là một người tài giỏi trong làng giải trí.
Vì vậy Lưu Nghĩa cũng không cần phải đi nghiên cứu để lấy lòng ai cả.
Cô nàng có thể nói như thế, thì rõ ràng là đang nghĩ thế thật, chứ không phải là tìm lý do để lấy lòng Hà lão phu nhân.
Đột nhiên Tống Thanh quay đầu nhìn Lưu Nghĩa: “À, đúng rồi, không phải mấy hôm trước cậu nói cậu muốn đến thành phố H quan sát thực tế để mở một phòng dạy boxing hả?”
Bình luận facebook