Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-609
CHƯƠNG 609
Sau khi Phương Khanh Hân rời khỏi nhà ăn, cô đứng rất lâu ở đầu đường.
Cô bắt cóc Tống Linh, có nghĩa là cô vĩnh viễn không thể trở về nước nữa sao?
Nhưng mà, trở về thì còn có thể như thế nào?
Đối với cô, Phương gia đã không là gì cả.
Gia đình chỉ biết đến lợi ích kia, thà không có còn hơn.
Không bằng cô dùng Tống Linh để đổi lấy nửa đời sau yên ổn.
Chỉ cần cô lấy được toàn bộ cổ phần châu báu kia, thì nửa đời sau của cô cũng có nơi để dựa vào.
Cho dù không dựa vào đàn ông thì cô cũng có thể sống rất tốt.
Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là cô phải học cách giấu mình, từ đây không dùng bộ mặt thật ra ngoài nữa.
Tên tuổi cùng Phương gia đại tiểu thư?
Ha ha, hủy đi thôi!
Cô không thèm!
Vẫn là kiếm tiền quan trọng nhất!
Để cho đám người đã phụ lòng cô đều chết hết đi! Tất cả đều đi chịu chết đi!
Trong mắt Phương Khanh Hân hiện lên tia lửa cuồng nhiệt khiến cho cả gương mặt cô đều trở nên khó coi, nếu có ai nhìn thấy thì nhất định không thể nào tin nổi Phương Khanh Hân cô lại lột xác lợi hại như vậy.
So với Thôi Nguyệt Lam ngu xuẩn kia thì Phương Khanh Hân quả thật thông minh hơn rất nhiều.
Cô sẽ không ra tay với Tống Thanh hay Lưu Nghĩa ở ngoài sáng, cô sẽ áp dụng biện pháp khác, nhằm thẳng vào Tống Linh, từ đó đánh bại Tống Thanh, cũng đả thương Lưu Nghĩa.
Dù sao, những người đã từng làm cô tổn thương thì cô sẽ không buông tha cho bất cứ ai!
Phương Khanh Hân gọi một chiếc taxi, nhanh chóng rời đi.
Như thể cô chưa từng xuất hiện.
Ở một nơi khác, Tống Linh đang ngồi một mình trong công ty, ngơ ngác xuất thần nhìn màn hình máy tính rất lâu.
Lúc này, những người khác trong công ty đã rời đi, chỉ còn lại một mình Tống Linh ở đây ngẩn người.
Đến khi cảm thấy có chút lạnh lẽo, Tống Linh mới ý thức được trời tối rồi.
Tống Linh chậm rãi đứng lên, cầm lấy áo khoác chuẩn bị rời đi.
Lúc này, một bức thư được gửi đến.
Tống Linh nhẹ nhàng nhấp chuột, toàn bộ bức thư bằng tiếng Đức hiện lên trước mặt hắn.
“Tôi đang ở chỗ lần trước chúng ta cùng nhau ăn cơm, vẫn là vị trí đó, vẫn là món ăn đó. Chỉ là, người ăn cơm từ hai người đã biến thành một người. Chỉ là nơi này dường như đã trở nên lạnh lẽo hơn…”
Bức thư này không kí tên, nhưng Tống Linh biết đây chắc chắn là do Sùng Minh gửi tới.
Thì ra, bây giờ hắn đang ở Đức.
Năm đó, ở Đức cũng có tuyết lớn, ngay khi Tống Linh mệt mỏi nhất thì Sùng Minh từ trên trời rơi xuống, mạnh mẽ kéo Tống Linh đi ra ngoài ăn uống giữa trời tuyết lớn.
Tống Linh vừa tức giận vừa bực bội, nhưng cũng vì thế mà thả lỏng, thu được linh cảm, khiến cho trò chơi “Đời Như Ảo Mộng” chính thức được tạo thành.
Cho nên, bữa cơm đó, Tống Linh vẫn còn nhớ như in.
Khi Tống Linh trả lời, hắn dùng tiếng Đức để gõ một câu nói, nhưng suy nghĩ một chút lại xóa đi…
Tắt email, tắt máy vi tính, hắn lạnh nhạt rời khỏi phòng làm việc.
Sùng Minh ở nước Đức nhìn chằm chằm vào máy tính rất lâu, nhưng chờ lâu như vậy cũng không chờ được thư trả lời của Tống Linh.
Ánh mắt Sùng Minh càng thêm phiền muộn.
Sùng Minh lập tức đứng lên, hắn rất muốn đập nát chiếc máy tính trước mặt.
Đột nhiên, trong đầu hắn xoẹt qua một dự cảm, hắn không hiểu vì sao tim hắn lại tự nhiên đập nhanh hơn.
Con ngươi trong mắt Sùng Minh co rút lại.
Đây là dự cảm không tốt!
Là chỗ nào đó xảy ra vấn đề gì sao?
Hay là báo động trước khi nguy hiểm ập tới?
Trước kia, hắn chính là dựa vào linh cảm này mà tránh thoát không biết bao nhiêu lần bị ám sát và truy đuổi.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại về con đường hắn đã đi, tuyệt đối không thể bị bắt được.
Nếu không phải vấn đề của hắn, vậy rốt cuộc là ai gặp nguy hiểm đây?
Sùng Minh lập tức nghĩ tới Tống Linh.
Dù sao bây giờ người hắn quan tâm nhất cũng chỉ có Tống Linh.
Chẳng lẽ Tống Linh gặp nguy hiểm?
Sùng Minh lập tức mở máy tính ra, gửi thư lần nữa cho Tống Linh: “Cậu đang ở đâu? Bên chỗ em có nguy hiểm gì không? Mấy ngày nay đừng đi đâu cả, chờ tôi về tìm em!”
Email được gửi đi, giống như viên đá ném xuống đáy biển, không chút động tĩnh…
Sùng Minh không biết Tống Linh đã tắt máy tính, không thể nhận được bức email này.
Sùng Minh sững người một lúc, sau đó lập tức hạ lệnh: “Mau đi về Việt Nam, cậu ấy gặp nguy hiểm rồi!”
Thuộc hạ của hắn xoay người, sau đó nhanh chóng trở lại: “Sùng Minh tiên sinh, chuyến bay thẳng đã bị hủy bỏ, một nửa lãnh thổ của Đức đã bị phủ kín tuyết, máy bay không thể cất cánh.”
Tròng mắt Sùng Minh lập tức co rút lại: “Chuyển đường bay sang nước Pháp, từ Pháp bay về!”
“Vâng, thưa ngài!” Đám thuộc hạ nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Bầu trời đầy tuyết, không ngừng bay tán loạn.
Sùng Minh cảm thấy dự cảm bất thường này càng ngày càng mãnh liệt.
Tống Linh, cậu không thể xảy ra chuyện gì được! Không thể!
Dường như Sùng Minh không để ý đến việc bị bại lộ hành tung, chạy như điên tới nước Pháp.
Giờ khắc này, hắn không muốn giận dỗi gì nữa, không lo sợ tương lai nữa, chỉ cầu mong Tống Linh bình an mà thôi.
Vào lúc này ở Cảnh Hòa trang viên.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa dẫn hai đứa nhỏ đi ăn cơm, vừa vào cửa đã thấy Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình đang ngồi trên ghế salon cúi đầu trò chuyện.
Thấy hai người đi tới, bọn họ lập tức phất tay, nói: “Một lát nữa là xong rồi.”
Tống Thanh và Lưu Nghĩa dẫn hai đứa nhỏ đi rửa tay, quản gia đã chỉ huy đầu bếp bày xong bữa ăn.
Hà Nhật Dương nói với Vũ Ngọc Bình: “Mặc dù Phương mạn luân đã cải tử hồi sinh nhưng cũng không có gì đáng lo ngại. Bây giờ muốn tranh cùng chúng ta thì chỉ e sức lực chưa đủ. Hôm qua, lúc Phan Thịnh, Phan Ly tới cũng nói chuyện này, tôi cảm thấy hay là cứ xem thế nào đã.”
Vũ Ngọc Bình gật đầu nói: “Tôi cũng đồng ý như vậy. Dù sao cậu cũng đã giúp Triệu Văn Văn một lần, Triệu Văn Văn cũng không thể ngồi im mà nhìn được.”
“Chính là đạo lý này!” Hà Nhật Dương thấp giọng cười: “Dù sao người Triệu Văn Văn thích cũng không phải là Phương mạn luân. Hơn nữa, Phương mạn luân khôi phục càng nhanh thì Triệu gia càng bất lợi, cho nên tôi đã âm thầm nâng đỡ Triệu gia. Nếu Triệu Văn Văn là người thông minh thì nhất định sẽ không tự hủy đi tiền đồ của gia tộc mình đâu.”
Vũ Ngọc Bình gật đầu một cái.
Hai người thương lượng một lúc, sau đó quyết định ăn cơm.
Lúc ăn cơm, hai người không bàn công việc nữa, chỉ trò chuyện về lễ thượng thọ ngày mai.
Vũ Ngọc Bình và Phan Thịnh, Phan Ly, từ nhỏ đã cùng Hà Nhật Dương ở Hà gia ăn uống ngủ nghỉ, cho nên cũng coi như người thân, vì vậy mới có thể cùng nhau tham gia lễ mừng thọ này.
Hơn nữa còn là lấy thân phận người nhà tham dự, không phải thân phận của Vũ thiếu gia và Phan thiếu gia.
Cho nên, mọi người đều thảo luận xem ngày mai nên làm gì để cho lão phu nhân vui vẻ.
Mọi người đang ăn cơm thì Tiểu Xuân vội vã bước tới, thấp giọng nói một câu bên tai Hà Nhật Dương: “Đột nhiên phát hiện tung tích Sùng Minh ở nước Pháp, dường như đang định từ Pháp đổi máy bay trở về.”
Hà Nhật Dương khẽ nhíu mày một cái.
Sùng Minh đột nhiên lại đi đến Pháp để đáp chuyến bay về nước? Hơn nữa còn là đi một cách quang minh chính đại?
Hắn ta điên rồi sao?
Không biết như vậy sẽ rất dễ bị đánh lén sao?
Hay là trong nước xảy ra chuyện gì đặc biệt quan trọng mới khiến cho hắn bất chấp an nguy, chạy như điên về nước?
Chẳng lẽ Tống Linh gặp nguy hiểm?
Hà Nhật Dương lập tức nhận lấy điện thoại từ tay Tiểu Xuân, bấm gọi điện thoại cho Tống Linh.
Tống Linh rất nhanh đã nghe máy: “Nhật Dương? Sao vậy?”
Hà Nhật Dương hỏi ngược lại: “Anh không sao chứ?”
Tống Linh cười một tiếng: “Tôi có thể có chuyện gì được? Nếu như có chuyện thì có lẽ chỉ có chuyện chuẩn bị lễ vật ngày mai mà thôi. Dù sao tôi cũng lấy thân phận họ nhà gái đến chúc thọ, lễ vật không thể quá đơn giản.”
Hà Nhật Dương cũng cười: “Không sao thì tốt rồi.”
Cúp điện thoại, Hà Nhật Dương cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức đưa điện thoại di động cho Tiểu Xuân, nói: “Anh ấy không sao.”
Tiểu Xuân thu điện thoại di động lại, xoay người rời đi.
Một đêm này dường như rất an tĩnh, nhưng thật ra cũng không phải vậy.
Trang viên Cảnh Hòa và nhà chính của Hà gia đều rất náo nhiệt, mọi người cũng đang thảo luận chuyện lễ mừng thọ ngày mai.
Ở một góc phòng, Phương Khanh Hân bị mọi người quên lãng đang âm thầm sắp xếp mọi chuyện.
Muốn giữa đường chặn Tống Linh lại, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Cho nên nhất định phải khiến cho Tống Linh bị hấp dẫn mà tới.
Muốn Tống Linh chủ động mắc câu, chỉ có thể ra tay với Tống Thanh.
Hiện giờ ra tay với Tống Thanh cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng mà Tống Thanh có điểm yếu.
Điểm yếu của Tống Thanh chính là hai đứa con.
Nói cách khác, chỉ cần bắt cóc Tống Duệ và Tống Hà, Tống Thanh nhất định sẽ mắc câu. Một khi Tống Thanh mắc câu, Tống Linh nhất định sẽ đi theo.
Giăng lưới lớn lưới nhỏ, bắt từng người một.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, muốn bắt cóc Tống Duệ và Tống Hà cũng không dễ dàng.
Phương Khanh Hân vốn rất đau đầu vì vấn đề này, nhưng trong khi theo dõi Tống Hà, cô phát hiện được Tống Hà gọi Hà Nhật Dương là daddy chuẩn, chứ không phải ba hay là chú.
Sau khi Phương Khanh Hân nghe ngóng thì biết được Tống Hà căn bản không biết Hà Nhật Dương là ba ruột nó.
Hơn nữa, khi Tống Hà ở Đông Bắc đã từng công khai đi tìm bạn trai cho Tống Thanh.
Như vậy chứng tỏ Tống Hà có bất mãn rất lớn đối với ba ruột của mình.
Mà dường như mọi người cũng đang giấu sự thật này, không cho Tống Hà biết nên cô bé vẫn không biết chuyện gì cả.
Như vậy, nếu cô nói ra bí mật này, chọc giận Tống Hà, khiến cô bé làm ra chuyện gì đó thì còn sợ không có cơ hội sao?
Điều Phương Khanh Hân có thể làm bây giờ chính là sắp xếp chuyện này.
Nhắc cũng thật trùng hợp, bên nhà chính của Hà gia có một người phụ nữ chuyên làm việc dọn dẹp, chồng bà ta lại đang làm ở Phương gia.
Phương Khanh Hân có thể lợi dụng thân phận đại tiểu thư Phương gia để tìm được hắn, sau đó tìm hiểu nguồn gốc người phụ nữ kia, uy hiếp dụ dỗ, khiến bà ta dẫn dắt Tống Hà làm chuyện sai lầm.
Chỉ cần Tống Hà phạm sai lầm, cô sẽ có cơ hội.
Phương Khanh Hân sắp xếp từng bước một, thiết kế một cái bẫy hoàn hảo.
Bây giờ cô sẽ giăng cái bẫy này ra, chờ bọn họ tự mình tiến vào.
Vật đổi sao dời, một ngày mới cuối cùng cũng tới.
Người thợ săn đã bắt đầu giăng bẫy rồi.
Sáng sớm, Tống Hà giận dỗi Tống Thanh: “Mami, con muốn cùng mẹ mặc đồ đôi.”
“Tiểu Hòa ngoan, hôm nay không thể được.” Tống Thanh cười híp mắt, véo nhẹ khuôn mặt nhỏ bé của Tống Hà: “Hôm nay là đại thọ của lão phu nhân, chúng ta phải ăn mặc đồ tươi sáng vui vẻ một chút. Hơn nữa hôm nay còn có khách khứa, chúng ta không thể tự do phóng khoáng như ngày thường được.”
Tống Hà cái hiểu cái không, gật đầu một cái: “Được rồi mami, bà cố nội thích đóa hoa nhỏ mà Tiểu Hòa thiết kế không?”
“Thích! Bà rất vui vẻ, yêu thích không rời đó! Bà còn khen ngợi Tiểu Hòa có thiên phú nữa.” Tống Thanh thay Tống Hà tết một bím tóc đuôi sam, sau đó chọn một kẹp tóc nạm kim cương, cài vào sát tai, vừa trong sáng, vừa đáng yêu, vừa trang trọng.
Tống Duệ thì đơn giản hơn nhiều.
Cả người mặc âu phục màu xanh da trời, vô cùng đẹp trai.
Theo tuổi tác lớn dần, ngũ quan của Tống Duệ càng ngày càng giống Hà Nhật Dương.
Sau khi Phương Khanh Hân rời khỏi nhà ăn, cô đứng rất lâu ở đầu đường.
Cô bắt cóc Tống Linh, có nghĩa là cô vĩnh viễn không thể trở về nước nữa sao?
Nhưng mà, trở về thì còn có thể như thế nào?
Đối với cô, Phương gia đã không là gì cả.
Gia đình chỉ biết đến lợi ích kia, thà không có còn hơn.
Không bằng cô dùng Tống Linh để đổi lấy nửa đời sau yên ổn.
Chỉ cần cô lấy được toàn bộ cổ phần châu báu kia, thì nửa đời sau của cô cũng có nơi để dựa vào.
Cho dù không dựa vào đàn ông thì cô cũng có thể sống rất tốt.
Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là cô phải học cách giấu mình, từ đây không dùng bộ mặt thật ra ngoài nữa.
Tên tuổi cùng Phương gia đại tiểu thư?
Ha ha, hủy đi thôi!
Cô không thèm!
Vẫn là kiếm tiền quan trọng nhất!
Để cho đám người đã phụ lòng cô đều chết hết đi! Tất cả đều đi chịu chết đi!
Trong mắt Phương Khanh Hân hiện lên tia lửa cuồng nhiệt khiến cho cả gương mặt cô đều trở nên khó coi, nếu có ai nhìn thấy thì nhất định không thể nào tin nổi Phương Khanh Hân cô lại lột xác lợi hại như vậy.
So với Thôi Nguyệt Lam ngu xuẩn kia thì Phương Khanh Hân quả thật thông minh hơn rất nhiều.
Cô sẽ không ra tay với Tống Thanh hay Lưu Nghĩa ở ngoài sáng, cô sẽ áp dụng biện pháp khác, nhằm thẳng vào Tống Linh, từ đó đánh bại Tống Thanh, cũng đả thương Lưu Nghĩa.
Dù sao, những người đã từng làm cô tổn thương thì cô sẽ không buông tha cho bất cứ ai!
Phương Khanh Hân gọi một chiếc taxi, nhanh chóng rời đi.
Như thể cô chưa từng xuất hiện.
Ở một nơi khác, Tống Linh đang ngồi một mình trong công ty, ngơ ngác xuất thần nhìn màn hình máy tính rất lâu.
Lúc này, những người khác trong công ty đã rời đi, chỉ còn lại một mình Tống Linh ở đây ngẩn người.
Đến khi cảm thấy có chút lạnh lẽo, Tống Linh mới ý thức được trời tối rồi.
Tống Linh chậm rãi đứng lên, cầm lấy áo khoác chuẩn bị rời đi.
Lúc này, một bức thư được gửi đến.
Tống Linh nhẹ nhàng nhấp chuột, toàn bộ bức thư bằng tiếng Đức hiện lên trước mặt hắn.
“Tôi đang ở chỗ lần trước chúng ta cùng nhau ăn cơm, vẫn là vị trí đó, vẫn là món ăn đó. Chỉ là, người ăn cơm từ hai người đã biến thành một người. Chỉ là nơi này dường như đã trở nên lạnh lẽo hơn…”
Bức thư này không kí tên, nhưng Tống Linh biết đây chắc chắn là do Sùng Minh gửi tới.
Thì ra, bây giờ hắn đang ở Đức.
Năm đó, ở Đức cũng có tuyết lớn, ngay khi Tống Linh mệt mỏi nhất thì Sùng Minh từ trên trời rơi xuống, mạnh mẽ kéo Tống Linh đi ra ngoài ăn uống giữa trời tuyết lớn.
Tống Linh vừa tức giận vừa bực bội, nhưng cũng vì thế mà thả lỏng, thu được linh cảm, khiến cho trò chơi “Đời Như Ảo Mộng” chính thức được tạo thành.
Cho nên, bữa cơm đó, Tống Linh vẫn còn nhớ như in.
Khi Tống Linh trả lời, hắn dùng tiếng Đức để gõ một câu nói, nhưng suy nghĩ một chút lại xóa đi…
Tắt email, tắt máy vi tính, hắn lạnh nhạt rời khỏi phòng làm việc.
Sùng Minh ở nước Đức nhìn chằm chằm vào máy tính rất lâu, nhưng chờ lâu như vậy cũng không chờ được thư trả lời của Tống Linh.
Ánh mắt Sùng Minh càng thêm phiền muộn.
Sùng Minh lập tức đứng lên, hắn rất muốn đập nát chiếc máy tính trước mặt.
Đột nhiên, trong đầu hắn xoẹt qua một dự cảm, hắn không hiểu vì sao tim hắn lại tự nhiên đập nhanh hơn.
Con ngươi trong mắt Sùng Minh co rút lại.
Đây là dự cảm không tốt!
Là chỗ nào đó xảy ra vấn đề gì sao?
Hay là báo động trước khi nguy hiểm ập tới?
Trước kia, hắn chính là dựa vào linh cảm này mà tránh thoát không biết bao nhiêu lần bị ám sát và truy đuổi.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại về con đường hắn đã đi, tuyệt đối không thể bị bắt được.
Nếu không phải vấn đề của hắn, vậy rốt cuộc là ai gặp nguy hiểm đây?
Sùng Minh lập tức nghĩ tới Tống Linh.
Dù sao bây giờ người hắn quan tâm nhất cũng chỉ có Tống Linh.
Chẳng lẽ Tống Linh gặp nguy hiểm?
Sùng Minh lập tức mở máy tính ra, gửi thư lần nữa cho Tống Linh: “Cậu đang ở đâu? Bên chỗ em có nguy hiểm gì không? Mấy ngày nay đừng đi đâu cả, chờ tôi về tìm em!”
Email được gửi đi, giống như viên đá ném xuống đáy biển, không chút động tĩnh…
Sùng Minh không biết Tống Linh đã tắt máy tính, không thể nhận được bức email này.
Sùng Minh sững người một lúc, sau đó lập tức hạ lệnh: “Mau đi về Việt Nam, cậu ấy gặp nguy hiểm rồi!”
Thuộc hạ của hắn xoay người, sau đó nhanh chóng trở lại: “Sùng Minh tiên sinh, chuyến bay thẳng đã bị hủy bỏ, một nửa lãnh thổ của Đức đã bị phủ kín tuyết, máy bay không thể cất cánh.”
Tròng mắt Sùng Minh lập tức co rút lại: “Chuyển đường bay sang nước Pháp, từ Pháp bay về!”
“Vâng, thưa ngài!” Đám thuộc hạ nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Bầu trời đầy tuyết, không ngừng bay tán loạn.
Sùng Minh cảm thấy dự cảm bất thường này càng ngày càng mãnh liệt.
Tống Linh, cậu không thể xảy ra chuyện gì được! Không thể!
Dường như Sùng Minh không để ý đến việc bị bại lộ hành tung, chạy như điên tới nước Pháp.
Giờ khắc này, hắn không muốn giận dỗi gì nữa, không lo sợ tương lai nữa, chỉ cầu mong Tống Linh bình an mà thôi.
Vào lúc này ở Cảnh Hòa trang viên.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa dẫn hai đứa nhỏ đi ăn cơm, vừa vào cửa đã thấy Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình đang ngồi trên ghế salon cúi đầu trò chuyện.
Thấy hai người đi tới, bọn họ lập tức phất tay, nói: “Một lát nữa là xong rồi.”
Tống Thanh và Lưu Nghĩa dẫn hai đứa nhỏ đi rửa tay, quản gia đã chỉ huy đầu bếp bày xong bữa ăn.
Hà Nhật Dương nói với Vũ Ngọc Bình: “Mặc dù Phương mạn luân đã cải tử hồi sinh nhưng cũng không có gì đáng lo ngại. Bây giờ muốn tranh cùng chúng ta thì chỉ e sức lực chưa đủ. Hôm qua, lúc Phan Thịnh, Phan Ly tới cũng nói chuyện này, tôi cảm thấy hay là cứ xem thế nào đã.”
Vũ Ngọc Bình gật đầu nói: “Tôi cũng đồng ý như vậy. Dù sao cậu cũng đã giúp Triệu Văn Văn một lần, Triệu Văn Văn cũng không thể ngồi im mà nhìn được.”
“Chính là đạo lý này!” Hà Nhật Dương thấp giọng cười: “Dù sao người Triệu Văn Văn thích cũng không phải là Phương mạn luân. Hơn nữa, Phương mạn luân khôi phục càng nhanh thì Triệu gia càng bất lợi, cho nên tôi đã âm thầm nâng đỡ Triệu gia. Nếu Triệu Văn Văn là người thông minh thì nhất định sẽ không tự hủy đi tiền đồ của gia tộc mình đâu.”
Vũ Ngọc Bình gật đầu một cái.
Hai người thương lượng một lúc, sau đó quyết định ăn cơm.
Lúc ăn cơm, hai người không bàn công việc nữa, chỉ trò chuyện về lễ thượng thọ ngày mai.
Vũ Ngọc Bình và Phan Thịnh, Phan Ly, từ nhỏ đã cùng Hà Nhật Dương ở Hà gia ăn uống ngủ nghỉ, cho nên cũng coi như người thân, vì vậy mới có thể cùng nhau tham gia lễ mừng thọ này.
Hơn nữa còn là lấy thân phận người nhà tham dự, không phải thân phận của Vũ thiếu gia và Phan thiếu gia.
Cho nên, mọi người đều thảo luận xem ngày mai nên làm gì để cho lão phu nhân vui vẻ.
Mọi người đang ăn cơm thì Tiểu Xuân vội vã bước tới, thấp giọng nói một câu bên tai Hà Nhật Dương: “Đột nhiên phát hiện tung tích Sùng Minh ở nước Pháp, dường như đang định từ Pháp đổi máy bay trở về.”
Hà Nhật Dương khẽ nhíu mày một cái.
Sùng Minh đột nhiên lại đi đến Pháp để đáp chuyến bay về nước? Hơn nữa còn là đi một cách quang minh chính đại?
Hắn ta điên rồi sao?
Không biết như vậy sẽ rất dễ bị đánh lén sao?
Hay là trong nước xảy ra chuyện gì đặc biệt quan trọng mới khiến cho hắn bất chấp an nguy, chạy như điên về nước?
Chẳng lẽ Tống Linh gặp nguy hiểm?
Hà Nhật Dương lập tức nhận lấy điện thoại từ tay Tiểu Xuân, bấm gọi điện thoại cho Tống Linh.
Tống Linh rất nhanh đã nghe máy: “Nhật Dương? Sao vậy?”
Hà Nhật Dương hỏi ngược lại: “Anh không sao chứ?”
Tống Linh cười một tiếng: “Tôi có thể có chuyện gì được? Nếu như có chuyện thì có lẽ chỉ có chuyện chuẩn bị lễ vật ngày mai mà thôi. Dù sao tôi cũng lấy thân phận họ nhà gái đến chúc thọ, lễ vật không thể quá đơn giản.”
Hà Nhật Dương cũng cười: “Không sao thì tốt rồi.”
Cúp điện thoại, Hà Nhật Dương cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức đưa điện thoại di động cho Tiểu Xuân, nói: “Anh ấy không sao.”
Tiểu Xuân thu điện thoại di động lại, xoay người rời đi.
Một đêm này dường như rất an tĩnh, nhưng thật ra cũng không phải vậy.
Trang viên Cảnh Hòa và nhà chính của Hà gia đều rất náo nhiệt, mọi người cũng đang thảo luận chuyện lễ mừng thọ ngày mai.
Ở một góc phòng, Phương Khanh Hân bị mọi người quên lãng đang âm thầm sắp xếp mọi chuyện.
Muốn giữa đường chặn Tống Linh lại, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Cho nên nhất định phải khiến cho Tống Linh bị hấp dẫn mà tới.
Muốn Tống Linh chủ động mắc câu, chỉ có thể ra tay với Tống Thanh.
Hiện giờ ra tay với Tống Thanh cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng mà Tống Thanh có điểm yếu.
Điểm yếu của Tống Thanh chính là hai đứa con.
Nói cách khác, chỉ cần bắt cóc Tống Duệ và Tống Hà, Tống Thanh nhất định sẽ mắc câu. Một khi Tống Thanh mắc câu, Tống Linh nhất định sẽ đi theo.
Giăng lưới lớn lưới nhỏ, bắt từng người một.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, muốn bắt cóc Tống Duệ và Tống Hà cũng không dễ dàng.
Phương Khanh Hân vốn rất đau đầu vì vấn đề này, nhưng trong khi theo dõi Tống Hà, cô phát hiện được Tống Hà gọi Hà Nhật Dương là daddy chuẩn, chứ không phải ba hay là chú.
Sau khi Phương Khanh Hân nghe ngóng thì biết được Tống Hà căn bản không biết Hà Nhật Dương là ba ruột nó.
Hơn nữa, khi Tống Hà ở Đông Bắc đã từng công khai đi tìm bạn trai cho Tống Thanh.
Như vậy chứng tỏ Tống Hà có bất mãn rất lớn đối với ba ruột của mình.
Mà dường như mọi người cũng đang giấu sự thật này, không cho Tống Hà biết nên cô bé vẫn không biết chuyện gì cả.
Như vậy, nếu cô nói ra bí mật này, chọc giận Tống Hà, khiến cô bé làm ra chuyện gì đó thì còn sợ không có cơ hội sao?
Điều Phương Khanh Hân có thể làm bây giờ chính là sắp xếp chuyện này.
Nhắc cũng thật trùng hợp, bên nhà chính của Hà gia có một người phụ nữ chuyên làm việc dọn dẹp, chồng bà ta lại đang làm ở Phương gia.
Phương Khanh Hân có thể lợi dụng thân phận đại tiểu thư Phương gia để tìm được hắn, sau đó tìm hiểu nguồn gốc người phụ nữ kia, uy hiếp dụ dỗ, khiến bà ta dẫn dắt Tống Hà làm chuyện sai lầm.
Chỉ cần Tống Hà phạm sai lầm, cô sẽ có cơ hội.
Phương Khanh Hân sắp xếp từng bước một, thiết kế một cái bẫy hoàn hảo.
Bây giờ cô sẽ giăng cái bẫy này ra, chờ bọn họ tự mình tiến vào.
Vật đổi sao dời, một ngày mới cuối cùng cũng tới.
Người thợ săn đã bắt đầu giăng bẫy rồi.
Sáng sớm, Tống Hà giận dỗi Tống Thanh: “Mami, con muốn cùng mẹ mặc đồ đôi.”
“Tiểu Hòa ngoan, hôm nay không thể được.” Tống Thanh cười híp mắt, véo nhẹ khuôn mặt nhỏ bé của Tống Hà: “Hôm nay là đại thọ của lão phu nhân, chúng ta phải ăn mặc đồ tươi sáng vui vẻ một chút. Hơn nữa hôm nay còn có khách khứa, chúng ta không thể tự do phóng khoáng như ngày thường được.”
Tống Hà cái hiểu cái không, gật đầu một cái: “Được rồi mami, bà cố nội thích đóa hoa nhỏ mà Tiểu Hòa thiết kế không?”
“Thích! Bà rất vui vẻ, yêu thích không rời đó! Bà còn khen ngợi Tiểu Hòa có thiên phú nữa.” Tống Thanh thay Tống Hà tết một bím tóc đuôi sam, sau đó chọn một kẹp tóc nạm kim cương, cài vào sát tai, vừa trong sáng, vừa đáng yêu, vừa trang trọng.
Tống Duệ thì đơn giản hơn nhiều.
Cả người mặc âu phục màu xanh da trời, vô cùng đẹp trai.
Theo tuổi tác lớn dần, ngũ quan của Tống Duệ càng ngày càng giống Hà Nhật Dương.
Bình luận facebook