Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-610
CHƯƠNG 610
Tống Thanh làm cho Tống Duệ tạo hình giống với Hà Nhật Dương, độ giống nhau của hai người quả thực đã bước lên một tầm cao mới.”
Tống Hà không nhịn được nói: “Nếu không phải sau này con mới biết bố dượng thì con còn tưởng bố dượng chính là bố ruột của bọn con cơ! Anh trai quả thật càng ngày càng giống bố dượng rồi.”
Tống Thanh và Tống Duệ cùng lúc nghẹn lại, câu này không thể tiếp nhận được!
Nhưng Tống Duệ vẫn chưa dậy thì nên vẫn vẫn rất xinh đẹp!
Nhưng mà Tống Duệ thật sự là bản sao của Hà Nhật Dương mà!
Tống Hà nhìn thấy Tống Thanh và Tống Duệ không nói gì liền cười hì hì nói: “Cho nên đây chính là duyên phận! Số phận đã an bài tuy chúng ta là người lạ nhưng vì ngoại hình giống nhau nên cuối cùng cũng trở thành người một nhà. Mẹ. anh, sao sắc mặt hai người lại kém như vậy?Con nói sai gì rồi sao?”
“Không có.” Tống Thanh và Tống Duệ cùng lúc lắc đầu.
Lạ quá, dáng vẻ hôm nay của hai người đều kỳ lạ, có phải hai người có việc gì giấu con không?” Tống Hà hỏi đùa: “Chẳng lẽ là hai người biết tung tích của bố ruột lại không chịu nói cho con biết?”
Tống Thanh và Tống Duệ lần nữa nghẹn lại, câu này vẫn không thể tiếp nhận được!
“Hahaha, con đùa với hai người thôi!” Tống Hà cười hì hì nói: “Mami và anh hôm nay thật vui. Nếu hai người biết tung tích của bố ruột bọn con sao có thể không nói cho con được? Đi thôi, đi thôi chúng ta phải xuất phát rồi! Con muốn xem xem hôm nay có phải bố dượng đẹp trai hơn không? Con thích chú ấy nhất, chú ấy hợp làm bố dượng con nhất.”
Tống Thanh và Tống Duệ cười khổ, họ đều không biết nói gì thì tốt.
Ba mẹ con ra khỏi phòng, nhìn thấy Lưu Nghĩa cũng ăn mặt rất phong cách.
Tống Hà đột nhiên ôm lấy đùi của Lưu Nghĩa: “Mẹ nuôi đẹp trai quá, sau này đợi con trưởng thành rồi con cũng muốn tìm một người bạn trai đẹp trai như mẹ nuôi!”
Lưu Nghĩa cười haha, giơ Tống Hà lên cao nói: “Vậy không được, tương lai phải tìm bạn trai đẹp trai hơn mẹ nuôi mới được!”
Tống Hà cười hì hì trả lời: “Nhưng Tiều Hà chỉ thích mẹ nuôi đẹp trai thế này thôi!”
Lưu Nghĩa thơm Tống Hà một cái: “Miệng của Tiều Hà ngọt như vậy tương lai không biết con trai thế nào mới có thể kiểm soát được con!”
Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình đang đợi ở dưới nhà, Phan Thịnh Phan Ly đứng ở một bên, đôi bên đang chỉnh lại quần áo cho đối phương.
Mọi người đều đẹp trai không chịu được.
Tống Linh cũng từ trong phòng đi ra, anh mặc bộ trang phục màu xám đậm, trông cũng rất đẹp trai.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa nắm tay Tống Duệ và Tống Hà từ từ đi xuống cầu thang.
Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình nhìn đến mức trước mắt sáng lên.
Họ mỗi người đều đang ngọt ngào nhìn người trong lòng của mình.
Phan Thịnh, Phan Ly cùng lúc chạy đến và quỳ xuống: “Whoa, Tiểu Hàng tử, tiểu công chúa của chúng ta hôm nay đẹp quá.”
Tống Duệ và Tống Hà nhìn thấy Phan Thịnh Phan Ly liền nở nụ cười như hoa nở.
Hai ngày này Phan Thịnh, Phan Ly chơi với bọn trẻ, hai đứa trẻ này cũng chơi với Phan Thịnh Phan Ly.
Tống Duệ, Tống Hà ngay lập tức sà vào trong lòng Phan Thịnh, Phan Ly, mặc họ bế mình lên, tiếp tục chơi trò đoán xem ai là Phan Thịnh ai là Phan Ly.
“Đi thôi, đi thôi, đừng để bà nội đợi sốt ruột!” Tống Thanh cười nói: “Nghe nói anh cả đã đưa bạn gái về nhà rồi, chúng ta cũng mau chóng trở về đi!”
“Được!” Mọi người trả lời, cùng nhau quay người rời đi.
Khi đến ngôi nhà của Hà gia, cả ngồi nhà đều chìm trong không khí vui mừng.Những người làm gặp ở trên đường đều mặc áo khoác dạ màu đỏ, trông ai cũng vui vẻ và rất có tinh thần.
Vừa đến vườn của Bà cụ Hà đã nhìn thấy chỗ nào cũng treo đền lồng đỏ to, câu đối đều lấy chủ đề là chúc phúc.
Bà cụ Hà đang ngồi trên sofa mềm, vừa kéo tay một người con gái vừa nói chuyện.
Người con gái này chính là Lận Hinh mà Hà Nhật Khang đã theo đuổi 4 năm.
“Đển rồi, đến rồi, họ đều đến rồi.” Quản gia Hòa vừa vào cửa đã chào hỏi Bà cụ Hà.
Bà cụ Hà vừa nghe thấy liền lập tức buông tay Lận Hinh ra.
Ý cười trên khóe miệng Lân Hinh có hơi cứng lại, nhưng cô lập tức lấy lại vẻ bình thường sau đó quay người đi về phía bên ngoài.
Hai đám người cứ như vậy chạm mặt nhau.
“Chúc bà nhiều phúc nhiều thọ, lúc nào cũng bình an!” Tống Duệ và Tống Hà vừa đến đã lon ton chạy về phía Bà cụ Hà.
“Được được, bảo bối của bà chạy chậm thôi đừng để bị ngã!” Bà cụ Hà vui vẻ đến mức cười tươi như hoa nở.
Có người mang đệm hương bồ đến, Tống Duệ và Tống Hà lập tức quỳ trên đệm hương bồ, cung kính dập đầu ba lần với Bà cụ Hà.
“Đứng lên, đứng lên, mau đứng lên! Nào nào đây là lì xì bà nội cho các con.” Bà cụ Hà lấy từ trong tay quản gia Hòa hai cái lì xì đưa cho hai đứa trẻ: “Cổ ngữ nói, bề trên cho không được từ chối, Cầm lấy đi!”
Tống Duệ và Tống Hà ngọt ngào nói: “Cảm ơn bà nội!”
Hai đứa trẻ vui vẻ nhận lì xì, Bà cụ Hà còn vui vẻ hơn.
Đại thọ năm nay là đơn giản nhất, những lễ tiết khác đều có thể miễn, nhưng hành lễ dập đầu này là bắt buộc phải có.
Mọi người đều dập đầu với Bà cụ Hà theo thứ tự.
Buổi lễ hôm nay coi như đã thành rồi.
“Được rồi, được rồi, hôm nay thật sự không có người ngoài nữa chỉ có mấy đứa con cứ coi như là bữa cơm gia đình thôi, đừng gò bó quá.” Bà cụ Hà cười nói: “Nào, giới thiệu với các con, đây là bạn gái Nhật Kỳ đưa về, tên là Lận Hinh, tuổi tác sấp xỉ Tiểu Thanh. Nhật Kỳ theo đuổi bốn năm, cũng coi như theo đuổi được rồi, thật không dễ dàng.”
“Bà nội chê cười rồi, Lận Hinh không dám trèo cao đâu ạ.” Lận Hinh đứng ở một bên trả lời với vẻ ngại ngùng.
“Đây là Lão Nhị nhà ta, Nhật Dương, đây là vợ thằng bé, cũng là em dâu của con Tiểu Thanh, hai đứa trẻ này là con trai con gái của chúng Tống Duệ và Tống Hà. Đây là cậu chủ Nhà họ vũ, đây là chị em nuôi của Tiểu Thanh, cũng là bà chủ nhỏ tương lai của Nhà họ vũ. Đây là anh trai ruột của Tiểu Thanh, cũng là thông gia của Hà gia chúng ta.” Khi Bà cụ Hà giới thiệu Tống Linh cho Lận Hinh rõ ràng cô ngây người ra. “Đây là Phan Thịnh, Phan Ly, anh em sinh đôi của Phan gia, người trong giới giải trí ai cũng biến đến hai đứa nó.”
Mọi người đều lịch sự gật đầu chào hỏi nhau.
Vào lúc này, Hà Nhật Khang ôm một giỏ hoa quả đi vào: “Bào nội đây là hoa quả tươi mới được hái xuống. Nhật Dương, Ngọc Bình, Phan Thịnh, Phan Ly mấy đứa đều đến rồi à? Tiểu Thanh cũng về rồi à? Hai người này là...?”
Hà Nhật Dương cả năm không về nhà, thật sự không biết mấy người này.
Bà cụ Hà lại giới thiệu cho Hà Nhật Khang, lúc này Hà Nhật Khang mới nhiệt tình bắt tay với đối phương: “Thì ra là thông gia! Nào nào, ngồi xuống đi! Nếm thử hoa quả tôi vừa mới trồng được đi. Đảm bảo mọi người sẽ thích ăn!”
Tống Thanh không nhịn được nói: “Anh cả, chẳng lẽ bốn năm nay anh đều đi trồng cây?”
“Tại sao lại không được?” Hà Nhật Khang cười nói: “Cuộc sống muôn màu muôn vẻ, không nhất định làm thiếu gia hào môn sẽ vui vẻ, không nhất định trông cây trên núi liền không vui! Hơn nữa, có Lận Hinh ủng hộ anh, đúng là ngọt ngào đến tận tâm cam!”
Nghe Hà Nhật Khang công khai ra vẻ ân ái mọi người đều cười ồ lên.
“Hôm nay ăn cơm cả ngày, mọi người đừng gò bó, đi thôi, chúng ta đi đến bàn ăn, vừa ăn vừa nói chuyện.” Hà Nhật Khang thân là anh cả tuy bôn ba ở bên ngoài 4 năm nhưng vẫn có nét quý phải cần có.
Mọi người sôi nổi hưởng ứng.
Lận Hinh và Tống Thanh đồng thời đến dìu lão phu nhân.
Bà cụ Hà đặt tay vào trong lòng bàn tay của Tống Thanh, ánh mắt Lận Hinh thất vọng trong chốc lát nhưng cũng đổi sang cánh tay của Bà cụ Hà, 3 người cùng đi ra bên ngoài.
“Bà nội, nghe nói đầu bếp 3 ngày trước đã bắt đầu hầm canh rồi?” Tống Thanh cười hỏi: “Bữa cơm ngày hôm nay rất thịnh soạn.”
“Đúng, ngày hôm nay, ăn không no thì không được đi, hahaha.” Bà cụ Hà cởi mở cười.
Bà hôm nay mặc quần áo Tống Thanh thiết kế, đeo trang sức Tống Thanh và các cháu cùng nhau thiết kế đặt làm, xét về tổng thể đặc biệt có tinh thần.
Tống Thanh cười nói vợi Lận Hinh: “Chị dâu tuy là lần đầu đến những cũng đừng khách sáo nhé.”
“Ừm, không đâu, không đâu.” Lận Hinh lắc đầu cười.
Lận Hinh nhìn quần áo trên người mình, rồi nhìn bộ quần áo tinh xảo đẹp đẽ, làn da được chăm sóc giống như thiếu nữ 12 tuổi, cơ thể xinh xắn của Tống Thanh hoàn toàn không giống với người phụ nữ đã có hai con.
Lận Ninh lại nhìn da trên tay mình, không nhịn được mà co rúm lại.
Cô vốn dĩ vẫn rất kiêu ngạo.
Cô là người nổi bật, là bông hoa xinh đẹp trong các bạn, cũng là người chăm sóc bản thân tốt nhất trong những người cùng tuổi.
Nhưng khi so sánh với Tống Thanh cuối cùng cô cũng cảm nhận được sự khác biệt.
Tống Thanh là đẹp đến từng sợi lông còn cô chỉ là có vẻ cũng được mà thôi.
Một câu chị dâu này của Tống Thanh Lận Hinh nghe trong lòng không thoải mái lắm.
Bà cụ Hà cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy, sau này đều là người một nhà rồi nên thân thiết với nhau một chút! Lận Hinh à, đừng xem em dâu tuổi sấp xỉ với con nhưng con bé tuổi trẻ có tài lắm! Bản thân đi học ở Đúc sau đó tự mình thành lập công ty thiết kế s.a, bây giờ còn dám đối đầu với công ty thiết kế tuyến một rồi. Gần đây còn đang chuẩn bị đưa sản phẩm trang sức, nhìn này trang sức trên người bà do công ty con bé thiết kế đấy.”
Bà cụ Hà đến bây giờ cũng không quên khoe trang sức Tống Thanh thiết kế.
Lận Hinh nghe như vậy trong lòng càng không có cảm giác gì.
Ban đầu cô còn thấy mình khá kiêu ngạo, nhưng bây so sánh thì chút kiêu ngạo của cô có là gì?
Trước đây cô chỉ đơn giản biết Hà Nhật Khang xuất thân giàu có nhưng cô không ngờ gia đình anh lại giàu có ở đẳng cấp như vậy.
Trước đây cô vẫn luôn cho rằng, người phụ nữ trong gia đình giàu có đều rất khổ sở, bi thảm, đều bị đàn ông lừa dối chơi đùa nhưng vì cuộc sống mà phải miễn cưỡng chịu đựng.
Thậm chí cô còn thấy rất tội nghiệp cho Tống Thanh, cảm thấy cuộc sống trong gia đình giàu có của Tống Thanh nhất định rất bi thảm, rất thiệt thòi, không có tự do.
Nhưng hôm nay gặp mặt Lận Hinh đột nhiên nhận ra cô ấy đã nghĩ sai rồi.
Tin tức giải trí đã làm cô có ấn tượng sai lầm với gia đình giàu có.
Cực kỳ sai lầm.
Cuộc sống của Tống Thanh không chỉ rất đặc sắc hơn nữa còn rất được trên dưới Hà gia yêu quý.
Tống Thanh có chồng yêu thương, có con cái đáng yêu, càng được bậc trưởng bối trong nhà yêu mến.
Lận Hinh đột nhiên cảm thấy có chút không cân bằng trong lòng.
Nếu 4 năm trước cô không vì kiêu ngạo mà ở bện Hà Nhật Khang vậy thì cô ấy của bây giờ có thể cũng cao quý xinh đẹp như Tống Thanh không?
Tống Thanh làm cho Tống Duệ tạo hình giống với Hà Nhật Dương, độ giống nhau của hai người quả thực đã bước lên một tầm cao mới.”
Tống Hà không nhịn được nói: “Nếu không phải sau này con mới biết bố dượng thì con còn tưởng bố dượng chính là bố ruột của bọn con cơ! Anh trai quả thật càng ngày càng giống bố dượng rồi.”
Tống Thanh và Tống Duệ cùng lúc nghẹn lại, câu này không thể tiếp nhận được!
Nhưng Tống Duệ vẫn chưa dậy thì nên vẫn vẫn rất xinh đẹp!
Nhưng mà Tống Duệ thật sự là bản sao của Hà Nhật Dương mà!
Tống Hà nhìn thấy Tống Thanh và Tống Duệ không nói gì liền cười hì hì nói: “Cho nên đây chính là duyên phận! Số phận đã an bài tuy chúng ta là người lạ nhưng vì ngoại hình giống nhau nên cuối cùng cũng trở thành người một nhà. Mẹ. anh, sao sắc mặt hai người lại kém như vậy?Con nói sai gì rồi sao?”
“Không có.” Tống Thanh và Tống Duệ cùng lúc lắc đầu.
Lạ quá, dáng vẻ hôm nay của hai người đều kỳ lạ, có phải hai người có việc gì giấu con không?” Tống Hà hỏi đùa: “Chẳng lẽ là hai người biết tung tích của bố ruột lại không chịu nói cho con biết?”
Tống Thanh và Tống Duệ lần nữa nghẹn lại, câu này vẫn không thể tiếp nhận được!
“Hahaha, con đùa với hai người thôi!” Tống Hà cười hì hì nói: “Mami và anh hôm nay thật vui. Nếu hai người biết tung tích của bố ruột bọn con sao có thể không nói cho con được? Đi thôi, đi thôi chúng ta phải xuất phát rồi! Con muốn xem xem hôm nay có phải bố dượng đẹp trai hơn không? Con thích chú ấy nhất, chú ấy hợp làm bố dượng con nhất.”
Tống Thanh và Tống Duệ cười khổ, họ đều không biết nói gì thì tốt.
Ba mẹ con ra khỏi phòng, nhìn thấy Lưu Nghĩa cũng ăn mặt rất phong cách.
Tống Hà đột nhiên ôm lấy đùi của Lưu Nghĩa: “Mẹ nuôi đẹp trai quá, sau này đợi con trưởng thành rồi con cũng muốn tìm một người bạn trai đẹp trai như mẹ nuôi!”
Lưu Nghĩa cười haha, giơ Tống Hà lên cao nói: “Vậy không được, tương lai phải tìm bạn trai đẹp trai hơn mẹ nuôi mới được!”
Tống Hà cười hì hì trả lời: “Nhưng Tiều Hà chỉ thích mẹ nuôi đẹp trai thế này thôi!”
Lưu Nghĩa thơm Tống Hà một cái: “Miệng của Tiều Hà ngọt như vậy tương lai không biết con trai thế nào mới có thể kiểm soát được con!”
Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình đang đợi ở dưới nhà, Phan Thịnh Phan Ly đứng ở một bên, đôi bên đang chỉnh lại quần áo cho đối phương.
Mọi người đều đẹp trai không chịu được.
Tống Linh cũng từ trong phòng đi ra, anh mặc bộ trang phục màu xám đậm, trông cũng rất đẹp trai.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa nắm tay Tống Duệ và Tống Hà từ từ đi xuống cầu thang.
Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình nhìn đến mức trước mắt sáng lên.
Họ mỗi người đều đang ngọt ngào nhìn người trong lòng của mình.
Phan Thịnh, Phan Ly cùng lúc chạy đến và quỳ xuống: “Whoa, Tiểu Hàng tử, tiểu công chúa của chúng ta hôm nay đẹp quá.”
Tống Duệ và Tống Hà nhìn thấy Phan Thịnh Phan Ly liền nở nụ cười như hoa nở.
Hai ngày này Phan Thịnh, Phan Ly chơi với bọn trẻ, hai đứa trẻ này cũng chơi với Phan Thịnh Phan Ly.
Tống Duệ, Tống Hà ngay lập tức sà vào trong lòng Phan Thịnh, Phan Ly, mặc họ bế mình lên, tiếp tục chơi trò đoán xem ai là Phan Thịnh ai là Phan Ly.
“Đi thôi, đi thôi, đừng để bà nội đợi sốt ruột!” Tống Thanh cười nói: “Nghe nói anh cả đã đưa bạn gái về nhà rồi, chúng ta cũng mau chóng trở về đi!”
“Được!” Mọi người trả lời, cùng nhau quay người rời đi.
Khi đến ngôi nhà của Hà gia, cả ngồi nhà đều chìm trong không khí vui mừng.Những người làm gặp ở trên đường đều mặc áo khoác dạ màu đỏ, trông ai cũng vui vẻ và rất có tinh thần.
Vừa đến vườn của Bà cụ Hà đã nhìn thấy chỗ nào cũng treo đền lồng đỏ to, câu đối đều lấy chủ đề là chúc phúc.
Bà cụ Hà đang ngồi trên sofa mềm, vừa kéo tay một người con gái vừa nói chuyện.
Người con gái này chính là Lận Hinh mà Hà Nhật Khang đã theo đuổi 4 năm.
“Đển rồi, đến rồi, họ đều đến rồi.” Quản gia Hòa vừa vào cửa đã chào hỏi Bà cụ Hà.
Bà cụ Hà vừa nghe thấy liền lập tức buông tay Lận Hinh ra.
Ý cười trên khóe miệng Lân Hinh có hơi cứng lại, nhưng cô lập tức lấy lại vẻ bình thường sau đó quay người đi về phía bên ngoài.
Hai đám người cứ như vậy chạm mặt nhau.
“Chúc bà nhiều phúc nhiều thọ, lúc nào cũng bình an!” Tống Duệ và Tống Hà vừa đến đã lon ton chạy về phía Bà cụ Hà.
“Được được, bảo bối của bà chạy chậm thôi đừng để bị ngã!” Bà cụ Hà vui vẻ đến mức cười tươi như hoa nở.
Có người mang đệm hương bồ đến, Tống Duệ và Tống Hà lập tức quỳ trên đệm hương bồ, cung kính dập đầu ba lần với Bà cụ Hà.
“Đứng lên, đứng lên, mau đứng lên! Nào nào đây là lì xì bà nội cho các con.” Bà cụ Hà lấy từ trong tay quản gia Hòa hai cái lì xì đưa cho hai đứa trẻ: “Cổ ngữ nói, bề trên cho không được từ chối, Cầm lấy đi!”
Tống Duệ và Tống Hà ngọt ngào nói: “Cảm ơn bà nội!”
Hai đứa trẻ vui vẻ nhận lì xì, Bà cụ Hà còn vui vẻ hơn.
Đại thọ năm nay là đơn giản nhất, những lễ tiết khác đều có thể miễn, nhưng hành lễ dập đầu này là bắt buộc phải có.
Mọi người đều dập đầu với Bà cụ Hà theo thứ tự.
Buổi lễ hôm nay coi như đã thành rồi.
“Được rồi, được rồi, hôm nay thật sự không có người ngoài nữa chỉ có mấy đứa con cứ coi như là bữa cơm gia đình thôi, đừng gò bó quá.” Bà cụ Hà cười nói: “Nào, giới thiệu với các con, đây là bạn gái Nhật Kỳ đưa về, tên là Lận Hinh, tuổi tác sấp xỉ Tiểu Thanh. Nhật Kỳ theo đuổi bốn năm, cũng coi như theo đuổi được rồi, thật không dễ dàng.”
“Bà nội chê cười rồi, Lận Hinh không dám trèo cao đâu ạ.” Lận Hinh đứng ở một bên trả lời với vẻ ngại ngùng.
“Đây là Lão Nhị nhà ta, Nhật Dương, đây là vợ thằng bé, cũng là em dâu của con Tiểu Thanh, hai đứa trẻ này là con trai con gái của chúng Tống Duệ và Tống Hà. Đây là cậu chủ Nhà họ vũ, đây là chị em nuôi của Tiểu Thanh, cũng là bà chủ nhỏ tương lai của Nhà họ vũ. Đây là anh trai ruột của Tiểu Thanh, cũng là thông gia của Hà gia chúng ta.” Khi Bà cụ Hà giới thiệu Tống Linh cho Lận Hinh rõ ràng cô ngây người ra. “Đây là Phan Thịnh, Phan Ly, anh em sinh đôi của Phan gia, người trong giới giải trí ai cũng biến đến hai đứa nó.”
Mọi người đều lịch sự gật đầu chào hỏi nhau.
Vào lúc này, Hà Nhật Khang ôm một giỏ hoa quả đi vào: “Bào nội đây là hoa quả tươi mới được hái xuống. Nhật Dương, Ngọc Bình, Phan Thịnh, Phan Ly mấy đứa đều đến rồi à? Tiểu Thanh cũng về rồi à? Hai người này là...?”
Hà Nhật Dương cả năm không về nhà, thật sự không biết mấy người này.
Bà cụ Hà lại giới thiệu cho Hà Nhật Khang, lúc này Hà Nhật Khang mới nhiệt tình bắt tay với đối phương: “Thì ra là thông gia! Nào nào, ngồi xuống đi! Nếm thử hoa quả tôi vừa mới trồng được đi. Đảm bảo mọi người sẽ thích ăn!”
Tống Thanh không nhịn được nói: “Anh cả, chẳng lẽ bốn năm nay anh đều đi trồng cây?”
“Tại sao lại không được?” Hà Nhật Khang cười nói: “Cuộc sống muôn màu muôn vẻ, không nhất định làm thiếu gia hào môn sẽ vui vẻ, không nhất định trông cây trên núi liền không vui! Hơn nữa, có Lận Hinh ủng hộ anh, đúng là ngọt ngào đến tận tâm cam!”
Nghe Hà Nhật Khang công khai ra vẻ ân ái mọi người đều cười ồ lên.
“Hôm nay ăn cơm cả ngày, mọi người đừng gò bó, đi thôi, chúng ta đi đến bàn ăn, vừa ăn vừa nói chuyện.” Hà Nhật Khang thân là anh cả tuy bôn ba ở bên ngoài 4 năm nhưng vẫn có nét quý phải cần có.
Mọi người sôi nổi hưởng ứng.
Lận Hinh và Tống Thanh đồng thời đến dìu lão phu nhân.
Bà cụ Hà đặt tay vào trong lòng bàn tay của Tống Thanh, ánh mắt Lận Hinh thất vọng trong chốc lát nhưng cũng đổi sang cánh tay của Bà cụ Hà, 3 người cùng đi ra bên ngoài.
“Bà nội, nghe nói đầu bếp 3 ngày trước đã bắt đầu hầm canh rồi?” Tống Thanh cười hỏi: “Bữa cơm ngày hôm nay rất thịnh soạn.”
“Đúng, ngày hôm nay, ăn không no thì không được đi, hahaha.” Bà cụ Hà cởi mở cười.
Bà hôm nay mặc quần áo Tống Thanh thiết kế, đeo trang sức Tống Thanh và các cháu cùng nhau thiết kế đặt làm, xét về tổng thể đặc biệt có tinh thần.
Tống Thanh cười nói vợi Lận Hinh: “Chị dâu tuy là lần đầu đến những cũng đừng khách sáo nhé.”
“Ừm, không đâu, không đâu.” Lận Hinh lắc đầu cười.
Lận Hinh nhìn quần áo trên người mình, rồi nhìn bộ quần áo tinh xảo đẹp đẽ, làn da được chăm sóc giống như thiếu nữ 12 tuổi, cơ thể xinh xắn của Tống Thanh hoàn toàn không giống với người phụ nữ đã có hai con.
Lận Ninh lại nhìn da trên tay mình, không nhịn được mà co rúm lại.
Cô vốn dĩ vẫn rất kiêu ngạo.
Cô là người nổi bật, là bông hoa xinh đẹp trong các bạn, cũng là người chăm sóc bản thân tốt nhất trong những người cùng tuổi.
Nhưng khi so sánh với Tống Thanh cuối cùng cô cũng cảm nhận được sự khác biệt.
Tống Thanh là đẹp đến từng sợi lông còn cô chỉ là có vẻ cũng được mà thôi.
Một câu chị dâu này của Tống Thanh Lận Hinh nghe trong lòng không thoải mái lắm.
Bà cụ Hà cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy, sau này đều là người một nhà rồi nên thân thiết với nhau một chút! Lận Hinh à, đừng xem em dâu tuổi sấp xỉ với con nhưng con bé tuổi trẻ có tài lắm! Bản thân đi học ở Đúc sau đó tự mình thành lập công ty thiết kế s.a, bây giờ còn dám đối đầu với công ty thiết kế tuyến một rồi. Gần đây còn đang chuẩn bị đưa sản phẩm trang sức, nhìn này trang sức trên người bà do công ty con bé thiết kế đấy.”
Bà cụ Hà đến bây giờ cũng không quên khoe trang sức Tống Thanh thiết kế.
Lận Hinh nghe như vậy trong lòng càng không có cảm giác gì.
Ban đầu cô còn thấy mình khá kiêu ngạo, nhưng bây so sánh thì chút kiêu ngạo của cô có là gì?
Trước đây cô chỉ đơn giản biết Hà Nhật Khang xuất thân giàu có nhưng cô không ngờ gia đình anh lại giàu có ở đẳng cấp như vậy.
Trước đây cô vẫn luôn cho rằng, người phụ nữ trong gia đình giàu có đều rất khổ sở, bi thảm, đều bị đàn ông lừa dối chơi đùa nhưng vì cuộc sống mà phải miễn cưỡng chịu đựng.
Thậm chí cô còn thấy rất tội nghiệp cho Tống Thanh, cảm thấy cuộc sống trong gia đình giàu có của Tống Thanh nhất định rất bi thảm, rất thiệt thòi, không có tự do.
Nhưng hôm nay gặp mặt Lận Hinh đột nhiên nhận ra cô ấy đã nghĩ sai rồi.
Tin tức giải trí đã làm cô có ấn tượng sai lầm với gia đình giàu có.
Cực kỳ sai lầm.
Cuộc sống của Tống Thanh không chỉ rất đặc sắc hơn nữa còn rất được trên dưới Hà gia yêu quý.
Tống Thanh có chồng yêu thương, có con cái đáng yêu, càng được bậc trưởng bối trong nhà yêu mến.
Lận Hinh đột nhiên cảm thấy có chút không cân bằng trong lòng.
Nếu 4 năm trước cô không vì kiêu ngạo mà ở bện Hà Nhật Khang vậy thì cô ấy của bây giờ có thể cũng cao quý xinh đẹp như Tống Thanh không?
Bình luận facebook