Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 319
Chương 319
Bạch Vân Khê không dám tin, tại sao Đặng Cầm lại không tin cô, lại cứ nhất mực tin vào Bạch Hiểu Nguyệt, rõ ràng chính tai cô nghe rõ mồn một cơ mà.
“Thân thể của Bạch Hiểu Nguyệt thế nào, là mẹ chồng như ta là người hiểu rõ nhất. Không cần một người giả mù sa mưa như cô cấp báo. Thật không nghĩ tới, sắp làm mẹ tới nơi rồi thế mà suốt ngày cứ rắp tâm hãm hại em gái mình.”
Đặng Cầm tức giận mắng Bạch Vân Khê một trận, cô đã bị Đặng Cầm nhìn thấu tâm tư rồi sao?
“Con không biết dì đang nói gì, con chỉ là muốn giúp Bạch Hiểu Nguyệt mà thôi.”
“Tôi lặp lại một lần nữa cho Bạch tiểu thư với tất cả mọi người ở đây đều rõ, Bạch Hiểu Nguyệt- con dâu của Vân gia rất khỏe mạnh, không có cái gì gọi là không có khả năng mang thai. Ta thật sự phải rất khâm phục Bạch Vân Khê, sao có thể ở bên ngoài nói dối em gái mình một cách trắng trợn đến thế, việc làm này so với một kẻ ác độc chẳng khác là mấy. Thân là chị gái mà tính kế hãm hại em gái mình không thể có được một cuộc sống hạnh phúc, ta thật không biết Trình gia sẽ nghĩ như thế nào về người con dâu này?”
Một lờ tuyên bố của Đặng Cầm đã làm cho mọi người phân rõ trắng đen, cũng nhớ rõ là từ nay về sau không được lấy chuyện này bàn tán ra ngoài, tránh làm tổn hại đến Vân gia, nếu như chuyện này loan ra bên ngoài không có căn cứ, nhất định sẽ không yên thân với Vân gia.
Cả người Bạch Vân Khê nghe đến đó liền trở nên mềm nhũn, thiếu chút nữa không đứng vững mà té ngã trên mặt đất. May là kế bên có cái bàn nên miễn cưỡng có thể chống đỡ được. Bạch Vân Khê nhìn Đặng Cầm, trong mắt không khỏi tràn đầy hận ý.
“Dì Vân à, người không thể nói như vậy được, là bậc tiền bối nên con mới tôn trọng dì, dì không thể vu oan giá họa cho con được, mọi việc đều cần phải có chứng cứ. Thân là làm mẹ, con không dám nhận cái tội danh này.”
Nước mắt Bạch Hiểu Nguyệt che phủ đôi mắt, nhưng những người khác cũng không dám thay mặt Bạch Vân Khê nói.
Đặng Cầm nhìn Bạch Vân Khê, lạnh lùng cười một câu.
“Rốt cục thì cô cũng biết trách nhiệm của một người, nể tình cô là phụ nữ mang thai, tôi không so đo tính toán, trách phạt gì cô. Nhưng nếu như có lần sau, tôi sẽ không dễ dàng buông tha như vậy đâu. Cô nên thầm cảm ơn đứa con chưa chào đời của cô đi.”
“…” Bạch Vân Khê thấp giọng, nức nở, trong lòng hận đến mức nghiến răng. Sao Đặng Cầm lại ngu ngốc như thế, cứ như vậy mà bị Bạch Hiểu Nguyệt lừa gạt.
Rốt cục là cô thua Bạch Hiểu Nguyệt ở chỗ nào, một hai cứ nhất mực tin vào Bạch Hiểu Nguyệt, chẳng lẽ lời nói của cô không có trọng lượng đến thế ư. Dù sao cô cũng là phu nhân của Trình gia kia mà.
“Thần là làm mẹ, nên vì đứa con trong bụng mà tích nhiều ân đức. Đừng suốt ngày nghĩ cách kiếm cớ hại người khác, làm gì cũng phải suy nghĩ đến đứa con trong bụng mình. Tôi không hiểu nổi, đứa con sinh ra, cô làm mẹ kiểu gì nữa.”
Nói đến đứa con, Bạch Vân Khê theo bản năng bảo vệ lấy đứa con trong bụng mình.
Bạch Hiểu Nguyệt đứng ở bên cạnh, trong lòng không khỏi cảm kích Đặng Cầm. Trong những lúc nguy cấp nhất, Đặng Cầm luôn lựa chọn tin cô nhất, người ngoài nói thế nào bà cũng không tin, bà chỉ tin vào người trong nhà.
Bên này đang dầu sôi lửa bỏng, Trình Lãng ở một bên thấy bộ dạng Bạch Vân Khê ủy khuất, anh tiến lên đem người vào trong ngực.
Thấy Đặng Cầm ra sức bảo vệ Bạch Hiểu Nguyệt, giống như là đang có xung đột gì đó.
“Dì Vân, này…Có phải là có hiểu lầm gì hay không? Vân Khê là người lương thiện, tâm địa không có ác ý, có thể chỉ là hiểu lầm thôi.”
Trình Lãng trấn an Bạch Vân Khê ở trong ngực. Bạch Vân Khê đột nhiên được che chở, cảm thấy chính mình bị oan ức liền òa khóc lên. Anh vẫn luôn biết Đặng Cầm là trưởng bối mẫu mực, sẽ không vô duyên vô cớ mà đi chấp nhặt hậu bối, chắc chắn là có chuyện gì đó xảy ra.
“Trình tổng, có phải là hiểu lầm hay không thì cậu nên về nhà hỏi vợ chưa cưới của mình sẽ rõ. Hôm nay là sinh nhật của ta, ta không muốn mọi người phải xào xáo lên.”
Bạch Vân Khê không dám tin, tại sao Đặng Cầm lại không tin cô, lại cứ nhất mực tin vào Bạch Hiểu Nguyệt, rõ ràng chính tai cô nghe rõ mồn một cơ mà.
“Thân thể của Bạch Hiểu Nguyệt thế nào, là mẹ chồng như ta là người hiểu rõ nhất. Không cần một người giả mù sa mưa như cô cấp báo. Thật không nghĩ tới, sắp làm mẹ tới nơi rồi thế mà suốt ngày cứ rắp tâm hãm hại em gái mình.”
Đặng Cầm tức giận mắng Bạch Vân Khê một trận, cô đã bị Đặng Cầm nhìn thấu tâm tư rồi sao?
“Con không biết dì đang nói gì, con chỉ là muốn giúp Bạch Hiểu Nguyệt mà thôi.”
“Tôi lặp lại một lần nữa cho Bạch tiểu thư với tất cả mọi người ở đây đều rõ, Bạch Hiểu Nguyệt- con dâu của Vân gia rất khỏe mạnh, không có cái gì gọi là không có khả năng mang thai. Ta thật sự phải rất khâm phục Bạch Vân Khê, sao có thể ở bên ngoài nói dối em gái mình một cách trắng trợn đến thế, việc làm này so với một kẻ ác độc chẳng khác là mấy. Thân là chị gái mà tính kế hãm hại em gái mình không thể có được một cuộc sống hạnh phúc, ta thật không biết Trình gia sẽ nghĩ như thế nào về người con dâu này?”
Một lờ tuyên bố của Đặng Cầm đã làm cho mọi người phân rõ trắng đen, cũng nhớ rõ là từ nay về sau không được lấy chuyện này bàn tán ra ngoài, tránh làm tổn hại đến Vân gia, nếu như chuyện này loan ra bên ngoài không có căn cứ, nhất định sẽ không yên thân với Vân gia.
Cả người Bạch Vân Khê nghe đến đó liền trở nên mềm nhũn, thiếu chút nữa không đứng vững mà té ngã trên mặt đất. May là kế bên có cái bàn nên miễn cưỡng có thể chống đỡ được. Bạch Vân Khê nhìn Đặng Cầm, trong mắt không khỏi tràn đầy hận ý.
“Dì Vân à, người không thể nói như vậy được, là bậc tiền bối nên con mới tôn trọng dì, dì không thể vu oan giá họa cho con được, mọi việc đều cần phải có chứng cứ. Thân là làm mẹ, con không dám nhận cái tội danh này.”
Nước mắt Bạch Hiểu Nguyệt che phủ đôi mắt, nhưng những người khác cũng không dám thay mặt Bạch Vân Khê nói.
Đặng Cầm nhìn Bạch Vân Khê, lạnh lùng cười một câu.
“Rốt cục thì cô cũng biết trách nhiệm của một người, nể tình cô là phụ nữ mang thai, tôi không so đo tính toán, trách phạt gì cô. Nhưng nếu như có lần sau, tôi sẽ không dễ dàng buông tha như vậy đâu. Cô nên thầm cảm ơn đứa con chưa chào đời của cô đi.”
“…” Bạch Vân Khê thấp giọng, nức nở, trong lòng hận đến mức nghiến răng. Sao Đặng Cầm lại ngu ngốc như thế, cứ như vậy mà bị Bạch Hiểu Nguyệt lừa gạt.
Rốt cục là cô thua Bạch Hiểu Nguyệt ở chỗ nào, một hai cứ nhất mực tin vào Bạch Hiểu Nguyệt, chẳng lẽ lời nói của cô không có trọng lượng đến thế ư. Dù sao cô cũng là phu nhân của Trình gia kia mà.
“Thần là làm mẹ, nên vì đứa con trong bụng mà tích nhiều ân đức. Đừng suốt ngày nghĩ cách kiếm cớ hại người khác, làm gì cũng phải suy nghĩ đến đứa con trong bụng mình. Tôi không hiểu nổi, đứa con sinh ra, cô làm mẹ kiểu gì nữa.”
Nói đến đứa con, Bạch Vân Khê theo bản năng bảo vệ lấy đứa con trong bụng mình.
Bạch Hiểu Nguyệt đứng ở bên cạnh, trong lòng không khỏi cảm kích Đặng Cầm. Trong những lúc nguy cấp nhất, Đặng Cầm luôn lựa chọn tin cô nhất, người ngoài nói thế nào bà cũng không tin, bà chỉ tin vào người trong nhà.
Bên này đang dầu sôi lửa bỏng, Trình Lãng ở một bên thấy bộ dạng Bạch Vân Khê ủy khuất, anh tiến lên đem người vào trong ngực.
Thấy Đặng Cầm ra sức bảo vệ Bạch Hiểu Nguyệt, giống như là đang có xung đột gì đó.
“Dì Vân, này…Có phải là có hiểu lầm gì hay không? Vân Khê là người lương thiện, tâm địa không có ác ý, có thể chỉ là hiểu lầm thôi.”
Trình Lãng trấn an Bạch Vân Khê ở trong ngực. Bạch Vân Khê đột nhiên được che chở, cảm thấy chính mình bị oan ức liền òa khóc lên. Anh vẫn luôn biết Đặng Cầm là trưởng bối mẫu mực, sẽ không vô duyên vô cớ mà đi chấp nhặt hậu bối, chắc chắn là có chuyện gì đó xảy ra.
“Trình tổng, có phải là hiểu lầm hay không thì cậu nên về nhà hỏi vợ chưa cưới của mình sẽ rõ. Hôm nay là sinh nhật của ta, ta không muốn mọi người phải xào xáo lên.”
Bình luận facebook