Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 320
Chương 320
Tôn Viện rất chán ghét bộ dạng này của Bạch Vân Khê, giả vờ yếu đuối, là người thất cô thế cô. Bên trong thì một bụng dao ghăm, chỉ chực chờ không có đàn ông bên cạnh là lại rắp tâm đi hãm hại người khác.
“Mẹ, Nguyệt Nguyệt, dì Tôn, sao lại thế này?” Vân Thiên Lâm nhìn nhìn hiện trường, giống như là đang cãi nhau nghiêm trọng.
Nhìn xung quanh có đông đủ tất cả mọi người, Bạch Vân Khê và Trình Lãng cũng có ở đây, anh khẳng định là Bạch Vân Khê và Bạch Hiểu Nguyệt lại xảy ra tranh cãi gì rồi đây.
“Vị Bạch tiểu thư này ở bên ngoài nói năng lung tung, nói là Bạch Hiểu Nguyệt thân thể có vấn đề, không thể sinh con được. Bạch Hiểu Nguyệt mới nói là Bạch Vân Khê không có chứng cứ, kiện tội phỉ báng. Thế là xảy ra tranh chấp.”
Vân Thiên Lâm mày kiếm nhíu mày, đôi con ngươi lạnh lẽo chiếu về Bạch Vân Khê. Vô duyên vô cớ sao Bạch Vân Khê lại đặt điều như vậy. Đây không phải là chuyện nhỏ, ảnh hưởng đến danh dự Vân gia, nói gì có thể nói, chứ việc này không thể tha thứ dễ dàng được.
“Trình tổng à, anh có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý được không? Đây là một vấn đề vô cùng nghiêm túc, nếu như có ai nói vợ anh không thể sinh được con, thì anh cảm thấy thế nào, khẳng định là tâm trạng của anh cũng giống như tôi bây giờ, vô cùng tức giận. Anh có thể hỏi vợ anh rốt cục là muốn thế nào không.”
Trình Lãng nghe được cũng cảm thấy bất ngờ, anh quay sang nhìn Bạch Vân Khê. Quả thật đây là một vấn đề vô cùng nhạy cảm, phải biết đây là ảnh hưởng đến thanh danh rất nhiều. Cho dù có là thật đi chăng nữa thì biết cũng chỉ là nên im miệng hoặc để đó, đi nói với người ngoài không hay lắm.
“Vân Khê, chuyện này…Rốt cục sao lại thế này?” Bạch Vân Khê thấy sự tình đã thay đổi, bây giờ nó đã chuyển sang mũi nhọn về phía cô. Trong lòng vô cùng hoảng hốt không biêt phải giải thích thế nào, chỉ biết lắc lắc đầu.
Trình Lãng thấy Bạch Vân Khê như thế, trong lòng thoáng chốc bực bội, thì ra là cô đi nói lung tung thật, không giữ mồm giữ miệng. Hiện tại cục diện ra như thế này, sao anh có thể che chở cho vợ của mình đây.
“Dì Vân, Vân thiếu, vợ của tôi không hiểu quy củ, ảnh hưởng đến danh dự của người Vân gia, tôi thay mặt Bạch Vân Khê xin lỗi mọi người. Vân Khê hiện tại đang có thai, cảm xúc không khống chế được, hy vọng mọi người nể tình người mang thai mà không chấp nhặt.”
Trình Lãng xin lỗi rất thành tâm, làm cho mọi người dịu xuống tâm trạng bất bình với lại ở đây là buổi tiệc sinh nhật của Tôn Viện, cho nên mọi chuyện cũng là nên bỏ qua.
“Tốt lắm, Trinh tổng cũng đã xin lỗi rất chân thành. Chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không. Nhưng mà tôi thấy lần sau có buổi tiệc nào, Trình tổng đừng nên dẫn vợ mình theo, người mang thai mà nên ở nhà nghỉ ngơi, dưỡng thai cho tốt. Nếu không lại không giữ mồm giữ miệng gây ra phiền toái để Trình tổng phải đi xử lý. Việc này có thể bỏ qua nhưng nếu như ảnh hưởng đến việc công thì lúc đó Trình tổng lại hối hận không kịp, hận là không nghe lời khyên bảo của tôi.”
Mọi người đều rất rõ ràng, việc công ở đây hẳn là miếng đất của Vinh Thăng kia. Vốn lưu động cho mảnh đất đó vẫn đang nằm trong dự án, chưa được triển khai, vì chưa thể vay ngân hàng được.
Bạch Vân Khê dựa vào lòng Trình Lãng, nghe lời chói tai của Vân Thiên Lâm mà uất nghẹn không nói nên lời. Có điều Bạch Vân Khê quyết không chịu thua, gân cổ lên mà nói.
“Vân thiếu, chẳng lẽ một chút anh cũng không để ý sao? Anh không ngại vợ mình không thể sinh được con? Anh cứ như thế mà tin tưởng cô ta.”
Vốn tưởng rằng, chuyện này đã cho qua. Ai biết được Bạch Vân Khê nhắc lại một lần nữa, thật đúng là điếc không sợ súng, phải nói là Bạch Vân Khê dũng cảm hay là ngu ngốc.
“Bạch Vân Khê, tôi đã bỏ qua chuyện này rồi, sao cô cứ nhắc lại mãi thế. Có phải là cô không cam lòng bỏ qua như thế, cô muốn tôi kiện cô tội phỉ báng có đúng không?”
Trình Lãng ở một bên than trời, Bạch Vân Khê ơi là Bạch Vân Khê, náo loạn chưa đủ hay sao, cứ phải bắt anh đi giải quyết chuyện thay cho em. Trình Lãng lấy cớ xin lỗi Vân Thiên Lâm rồi kéo Bạch Vân Khê đi.
Tôn Viện rất chán ghét bộ dạng này của Bạch Vân Khê, giả vờ yếu đuối, là người thất cô thế cô. Bên trong thì một bụng dao ghăm, chỉ chực chờ không có đàn ông bên cạnh là lại rắp tâm đi hãm hại người khác.
“Mẹ, Nguyệt Nguyệt, dì Tôn, sao lại thế này?” Vân Thiên Lâm nhìn nhìn hiện trường, giống như là đang cãi nhau nghiêm trọng.
Nhìn xung quanh có đông đủ tất cả mọi người, Bạch Vân Khê và Trình Lãng cũng có ở đây, anh khẳng định là Bạch Vân Khê và Bạch Hiểu Nguyệt lại xảy ra tranh cãi gì rồi đây.
“Vị Bạch tiểu thư này ở bên ngoài nói năng lung tung, nói là Bạch Hiểu Nguyệt thân thể có vấn đề, không thể sinh con được. Bạch Hiểu Nguyệt mới nói là Bạch Vân Khê không có chứng cứ, kiện tội phỉ báng. Thế là xảy ra tranh chấp.”
Vân Thiên Lâm mày kiếm nhíu mày, đôi con ngươi lạnh lẽo chiếu về Bạch Vân Khê. Vô duyên vô cớ sao Bạch Vân Khê lại đặt điều như vậy. Đây không phải là chuyện nhỏ, ảnh hưởng đến danh dự Vân gia, nói gì có thể nói, chứ việc này không thể tha thứ dễ dàng được.
“Trình tổng à, anh có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý được không? Đây là một vấn đề vô cùng nghiêm túc, nếu như có ai nói vợ anh không thể sinh được con, thì anh cảm thấy thế nào, khẳng định là tâm trạng của anh cũng giống như tôi bây giờ, vô cùng tức giận. Anh có thể hỏi vợ anh rốt cục là muốn thế nào không.”
Trình Lãng nghe được cũng cảm thấy bất ngờ, anh quay sang nhìn Bạch Vân Khê. Quả thật đây là một vấn đề vô cùng nhạy cảm, phải biết đây là ảnh hưởng đến thanh danh rất nhiều. Cho dù có là thật đi chăng nữa thì biết cũng chỉ là nên im miệng hoặc để đó, đi nói với người ngoài không hay lắm.
“Vân Khê, chuyện này…Rốt cục sao lại thế này?” Bạch Vân Khê thấy sự tình đã thay đổi, bây giờ nó đã chuyển sang mũi nhọn về phía cô. Trong lòng vô cùng hoảng hốt không biêt phải giải thích thế nào, chỉ biết lắc lắc đầu.
Trình Lãng thấy Bạch Vân Khê như thế, trong lòng thoáng chốc bực bội, thì ra là cô đi nói lung tung thật, không giữ mồm giữ miệng. Hiện tại cục diện ra như thế này, sao anh có thể che chở cho vợ của mình đây.
“Dì Vân, Vân thiếu, vợ của tôi không hiểu quy củ, ảnh hưởng đến danh dự của người Vân gia, tôi thay mặt Bạch Vân Khê xin lỗi mọi người. Vân Khê hiện tại đang có thai, cảm xúc không khống chế được, hy vọng mọi người nể tình người mang thai mà không chấp nhặt.”
Trình Lãng xin lỗi rất thành tâm, làm cho mọi người dịu xuống tâm trạng bất bình với lại ở đây là buổi tiệc sinh nhật của Tôn Viện, cho nên mọi chuyện cũng là nên bỏ qua.
“Tốt lắm, Trinh tổng cũng đã xin lỗi rất chân thành. Chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không. Nhưng mà tôi thấy lần sau có buổi tiệc nào, Trình tổng đừng nên dẫn vợ mình theo, người mang thai mà nên ở nhà nghỉ ngơi, dưỡng thai cho tốt. Nếu không lại không giữ mồm giữ miệng gây ra phiền toái để Trình tổng phải đi xử lý. Việc này có thể bỏ qua nhưng nếu như ảnh hưởng đến việc công thì lúc đó Trình tổng lại hối hận không kịp, hận là không nghe lời khyên bảo của tôi.”
Mọi người đều rất rõ ràng, việc công ở đây hẳn là miếng đất của Vinh Thăng kia. Vốn lưu động cho mảnh đất đó vẫn đang nằm trong dự án, chưa được triển khai, vì chưa thể vay ngân hàng được.
Bạch Vân Khê dựa vào lòng Trình Lãng, nghe lời chói tai của Vân Thiên Lâm mà uất nghẹn không nói nên lời. Có điều Bạch Vân Khê quyết không chịu thua, gân cổ lên mà nói.
“Vân thiếu, chẳng lẽ một chút anh cũng không để ý sao? Anh không ngại vợ mình không thể sinh được con? Anh cứ như thế mà tin tưởng cô ta.”
Vốn tưởng rằng, chuyện này đã cho qua. Ai biết được Bạch Vân Khê nhắc lại một lần nữa, thật đúng là điếc không sợ súng, phải nói là Bạch Vân Khê dũng cảm hay là ngu ngốc.
“Bạch Vân Khê, tôi đã bỏ qua chuyện này rồi, sao cô cứ nhắc lại mãi thế. Có phải là cô không cam lòng bỏ qua như thế, cô muốn tôi kiện cô tội phỉ báng có đúng không?”
Trình Lãng ở một bên than trời, Bạch Vân Khê ơi là Bạch Vân Khê, náo loạn chưa đủ hay sao, cứ phải bắt anh đi giải quyết chuyện thay cho em. Trình Lãng lấy cớ xin lỗi Vân Thiên Lâm rồi kéo Bạch Vân Khê đi.
Bình luận facebook