-
Chương 46-50
Chương 46: Nhìn mà thán phục
“Tô Minh, có muốn thử không?”, Tiết Tịnh nhìn về phía Tô Minh nói, đây mới là mục đích chính nha!
Chỉ mình hắn ta biểu diễn thì nhạt nhẽo quá, cần phải có người làm nền để tôn hắn lên.
“Hay là thôi đi?”, Tô Minh chẳng có chút hứng thú nào, loại máy đo lực đấm này, một cú đấm của anh có thể đấm hỏng ba, năm cái.
Đối với tu giả võ đạo mà nói, đây chỉ là món đồ chơi trẻ con.
Trên thực tế, Tô Minh rất rõ, Tiết Tịnh cũng chưa dùng đến chân khí, nếu không không thì Tiết Tịnh còn có thể đo được đến mức 3000 kg, 5000 kg, thậm chí nhiều hơn thế nữa.
“Cái này không được, Tô Minh, anh là đàn ông, là đàn ông thì không được nói là mình không làm được!”, Vu Lâm vội vàng nói: “Yên tâm đi, cho dù anh có đo ra được kết quả rất thấp thì chúng tôi cũng sẽ không cười nhạo anh, không phải ai cũng như Tiết Tịnh, anh không cần vì Tiết Tịnh mà cảm thấy áp lực”.
“Thử đi”, Trần Chỉ Tình cũng mở lời, không cho phép Tô Minh từ chối, đôi mắt đẹp uy hiếp, dường như đang nói anh dám khiêm tốn thì tối nay đừng có bò lên giường của bà đây!
“Thế thì thử vậy”, Tô Minh chỉ đành đồng ý.
“Chỉ Tình, không cần thiết phải để Tô Minh bị cười nhạo chứ”, Tống Cẩm Phồn nói nhỏ với Trần Chỉ Tình, cô ta đã hiểu rõ hết mọi chuyện, cô ta cảm thấy, rõ ràng không cần thiết phải phối hợp với Tiết Tịnh làm bộ làm tịch.
“Xì, ai nói là Tô Minh sẽ bị cười nhạo? Cẩm Phồn, em cho là mắt nhìn đàn ông của bổn tiểu thư giống em à? Không ngại nói cho em biết, tên hôn phu cứt chó kia của em trong mắt người đàn ông của chị chẳng là cái thá gì, phương diện nào cũng vậy thôi. Em thực sự cho là chị đang nói đùa à? Lúc trước chị gọi điện cho em nói sẽ đưa ông xã của chị đến để trấn áp tất cả, là nói nghiêm túc đó”, Trần Chỉ Tình hầm hừ, rất là kiêu ngạo.
Tống Cẩm Phồn có chút ngạc nhiên? Đôi mắt đẹp không khỏi trở nên nghiêm túc đánh giá Tô Minh.
Một giây sau, Tô Minh liền đeo chiếc găng tay đấm bốc lên.
“Rầm!!”
Tuỳ ý đấm một cú.
Khoé miệng của Tiết Tịnh khẽ cong lên vẻ đùa cợt, hắn ta đợi để xem Tô Minh bị mất mặt.
Nhưng mà…
Sau cú đấm vừa rồi của Tô Minh, màn hình của máy đo lực đấm bắt đầu nhảy số điên cuồng.
1, 190, 430, 990, 1600, …
Kiểu nhảy số như phát điên này.
Chỉ trong chớp mắt đã vượt qua 2000 kg rồi.
Sau đó.
Tách…
Màn hình hiển thị đo lực đấm nứt toác ra.
Vỡ rồi!!!
Cứ thế vỡ luôn.
Xung quanh, cực kỳ yên tĩnh. Bà mẹ nó!
Loại cảm xúc rung động này quả thực không thể dùng ngôn từ mà diễn tả được.
Phải đến mười nhịp thở sau mới có người dần dần lấy lại được phản ứng, hít từng hơi thật sâu rồi nhìn chằm chằm vào Tô Minh như thể đang nhìn một con quái vật.
Đôi mắt xinh đẹp của Tống Cẩm Phồn không còn chớp được nữa, cứ thế tròn mắt nhìn chằm chằm Tô Minh, trong đầu chỉ còn sót lại một câu nói, một câu nói của Trần Chỉ Tình: chị đưa ông xã đến để trấn áp tất cả.
Trước đó, cô ta còn cảm thấy lời này của Trần Chỉ Tình chỉ là đùa vui, bây giờ, cô ta không còn cho là như vậy nữa.
Thực sự là có thể trấn áp được tất cả!
“Hi hi, quay rất là rõ nét”, Trần Chỉ Tình rất là vui vẻ, bởi vì, cô ta vừa rồi đã quay lại một cách hoàn hảo cú đấm nổ cả máy đo lực đấm của Tô Minh, đợi chút nữa cô ta sẽ đăng lên Postbar của trường.
Để đính chính cho danh tiếng của Tô Minh.
Hừ hừ, người đàn ông của bổn tiểu thư lúc ở trường chẳng lẽ còn phải sợ Triệu Thần?
Nếu không phải Tiết Tịnh cố ý tìm cách đứng ra, thì chỉ cần một đấm của người đàn ông của cô thôi đã đủ để khiến cho nửa đời sau của Triệu Thần phải nằm liệt giường trong phòng bệnh rồi, có tin không?
“Anh rể hai, anh… anh không phải, ôi mẹ ơi!!! Anh rể hai, anh làm thế nào mà làm được vậy? Vỡ rồi, đã vỡ mất rồi!”, một giây sau, Ngô Viên Viên kinh ngạc kêu lên, kích động đến mức không thể khống chế được bản thân, hai bàn tay đã ôm chặt lấy cánh tay của Vu Lâm: “Chị cả, chị nhìn thấy chưa? Nhìn thấy chưa? Có phải đã hơn cả xem phim không? Anh rể hai quả thực là chiến thần tái thế mà!”
Vu Lâm xấu hổ muốn chết.
Không kiềm được mà liếc mắt nhìn Tiết Tịnh.
Tiết Tịnh cũng không thể bình tĩnh giống cô ta, sắc mặt liên tục thay đổi, nhưng Tiết Tịnh dù sao cũng vẫn là Tiết Tịnh, rất nhanh sau đó, hắn ta đã bình thường trở lại.
“Bộp bộp bộp…”, Tiết Tịnh vỗ tay khơi mào.
“Tô Minh, đúng là không ngờ được, anh lại có sức mạnh lớn như vậy, khiến người ta nhìn mà thán phục!”, Tiết Tịnh vừa vỗ tay lại vừa khen ngợi, nhưng thực tế trong lòng đã hận muốn chết!
Hắn hận Tô Minh lại đóng giả heo ăn thịt hổ.
Tầng sức mạnh như thế này, làm sao mà người bình thường có thể làm được? Nói không chừng, Tô Minh là một tu giả võ đạo.
“Nhưng mà, cho dù là như vậy, thì đã sao?”, trong lòng Tiết Tịnh vẫn còn rất tự tin.
Hắn cảm thấy, nếu như mình muốn thì phát hết lực ra cũng có thể đấm vỡ được máy đo lực đấm.
Hơn nữa, lực chiến đấu thực sự, dù sức mạnh thuần tuý chiếm đa phần thì nó cũng không phải là tuyệt đối.
Tiết Tịnh có tự tin tuyệt đối về việc mình có thể giết chết Tô minh.
Thực sự cho rằng hắn ta tu luyện “Luyện huyết hoá khí” là để chơi sao? Thực sự coi hắn ta đã bước một chân vào cảnh giới tông sư chỉ là trò đùa sao? Hơn nữa, hắn ta còn tu luyện một bộ võ kỹ đạt đến trình độ khá tốt rồi.
Nếu mà nói, trước đó, Tiết Tịnh chỉ là muốn làm bộ làm tịch trước mặt đám người Tô Minh, Tống Cẩm Phồn, Trần Chỉ Tình, vậy thì bây giờ, lần nào cũng không đạt được mục đích ngược lại còn bị vả mặt thì hắn ta đã không thể tiếp tục ngụỵ trang được nữa rồi.
Hắn đã bắt đầu nổi nóng.
Bây giờ hắn hận không thể quyết đấu một trận sinh tử với Tô Minh, giết chết Tô Minh luôn cho rồi.
“Quá khen”, Tô Minh mỉm cười, nhướn mày lên, ánh mắt nhìn về phía Tiết Tịnh đầy vẻ nghiền ngẫm.
Một tích tắc vừa rồi, anh cảm nhận được ý muốn giết người của Tiết Tịnh xẹt qua, đây là chó cùng giứt dậu à!
“Tiết Tịnh, cũng không còn sớm nữa, hôm nay chúng ta kết thúc ở đây thôi nhé?”, Tống Cẩm Phồn mở lời.
Hôm nay cô ta đã nhìn thấu Tiết Tịnh, ít nhiều cũng cảm thấy đau lòng, cô ta muốn trở về trường học.
Mặc dù, Tống Cẩm Phồn đã đưa ra quyết định, từ hôm nay trở đi mình và Tiết Tịnh sẽ cắt đứt mọi quan hệ, nhưng dù gì cũng từng là vị hôn phu của mình, Tống Cẩm Phồn xét cho cùng thì vẫn muốn vớt vát lại chút sĩ diện cho Tiết Tịnh, cô ta không muốn Tiết Tịnh lại tự rước nhục tiếp.
“Không vội, khó khăn lắm mới gặp được một cao thủ như Tô Minh đây, nếu như không được giao đấu cho đã thì quả là đáng tiếc”, Tiết Tịnh mở miệng nói: “Tô Minh, hay là chúng ta giao đấu một trận đường đường chính chính đi, vừa hay chỗ này của tôi có một võ đài”.
Lời này nói ra, đám nhân viên và học viên của võ quán đứng xung quanh lại càng trở nên kích động và hưng phấn.
Xét từ sức mạnh của Tô Minh và Tiết Tịnh mà nói, hai người này đều thuộc dạng phi nhân loại, chắc chắn sẽ mạnh đến mức giật mình, hai người nếu như đánh với nhau một trận thì đảm bảo sẽ vô cùng đặc sắc.
Đến cả Ngô Viên Viên cũng sáng rực cả hai mắt.
Chương 47: Cách biệt quá lớn
“Nhưng…”, Tống Cẩm Phồn không muốn lắm, đôi mắt đẹp của cô ta có vẻ phức tạp. Cô ta biết, Tiết Tịnh đã mất lý trí rồi.
Trần Chỉ Tình đã nói là Tô Minh có thể trấn áp tất cả, vậy mà Tiết Tịnh vẫn không từ bỏ?
“Không nhưng gì hết. Tô Minh! Mời!”, Tiết Tịnh ngắt lời Tống Cẩm Phồn, trong mắt hắn ta lúc này chỉ có Tô Minh nên lập tức làm tư thế ‘mời’.
“Chị ba! Sắc mặt của Tiết Tịnh hơi…”, Ngô Viên Viên nhỏ giọng nói ở bên tai Tống Cẩm Phồn. Ý của cô ta là sắc mặt của Tiết Tịnh rất đáng sợ, trong vẻ tái nhợt còn mang theo sự quái dị, rất bất thường.
“Cảm xúc thay đổi quá lớn, đã đến mức nhập ma chưa?”, Tô Minh nhìn thấy vậy, trong lòng thầm nghĩ.
Hai chữ ‘nhập ma’ không thể nói bừa được.
Nhập ma khác với người bình thường, bởi nhập ma sẽ ít khi thể hiện ra. Nhưng một khi cảm xúc thay đổi quá lớn, tâm tính cũng thay đổi, không chừng còn để lộ ra bộ mặt ác quỷ.
Bộ mặt ác quỷ bao gồm rất nhiều mặt, như ngoại hình, dung mạo, hơi thở, vv…
“Mời!”, Tô Minh cũng làm ra tư thế ‘mời’.
Anh muốn giao đấu thì cứ việc!
Tô Minh và Tiết Tịnh đi về phía võ đài.
Còn Trần Chỉ Tình lấy điện thoại ra quay video mà không mảy may lo lắng.
Tô Minh còn đỡ, anh đi lên võ đài, thoạt nhìn không khác gì với người bình thường.
Nhưng Tiết Tịnh lúc đi lên võ đài thì võ đài rộng lớn không ngừng run rẩy, dường như không chịu được bước chân của hắn ta.
Quan trọng hơn là có người đã chú ý được, các cơ trên mặt và trên cánh tay của Tiết Tịnh đang không ngừng biến dạng.
“Chuyện này…”, Ngô Viên Viên ôm chặt Tống Cẩm Phồn, nói: “Chị ba! Rốt cuộc… Rốt cuộc Tiết Tịnh làm sao vậy? Không… Không bình thường lắm”.
Hơn nữa lúc này trên người Tiết Tịnh phát ra một hơi thở gì đó nồng nặc mùi máu tanh.
Mùi vô cùng nhức mũi…
Khiến người khác cảm thấy lạnh buốt sống lưng và vô cùng sợ hãi.
Tống Cẩm Phồn, Ngô Viên Viên, Trần Chỉ Tình và Vu Lâm đều theo bản năng lùi lại phía sau.
Sau đó Tiết Tịnh trực tiếp ra tay, dường như không thể đợi được nữa.
“Phù!”, hắn ta đột nhiên giơ cánh tay ra, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, luồng chân khí toát ra với sức mạnh kinh người. Năm ngón tay hắn ta cào về phía mặt Tô Minh như những móng vuốt.
Kình phong sắc lạnh đập lên trên võ đài, thân người Tiết Tịnh run rẩy, hắn ta giơ chân bước về trước như mãnh hổ xuống núi rồi bổ nhào tới.
“Trời ơi!”, bên dưới võ đài có rất nhiều người đờ đẫn nhìn, xuất hiện cả tàn ảnh, đây đâu còn là người bình thường nữa? Trước đây chưa bao giờ họ nhìn thấy…
“Chị rể hai, cẩn thận!”, Ngô Viên Viên lớn tiếng hét. Ban nãy Tiết Tịnh ra tay thật đáng sợ, kể cả không phải là tu giả võ đạo đều có thể cảm nhận được sự độc ác và khủng khiếp của chiêu thức này. Họ có thể nhìn ra Tiết Tịnh đang muốn lấy mạng Tô Minh. Nhưng lúc đó Tô Minh chỉ cười khinh bỉ một cái, không lùi mà tấn công về trước, đồng thời anh cũng giơ một tay ra.
“Bụp…”, cũng là kiểu móng vuốt.
Cảnh tượng này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Tô Minh có khác nào đang tự tìm cái chết.
Móng vuốt của Tô Minh thoạt nhìn không có khí thế, thậm chí tốc độ không nhanh, vậy thì làm sao so sánh được với Tiết Tịnh?
Thoắt cái, giữa ánh đèn và đá lửa, hai móng vuốt va chạm vào nhau. Chỉ nghe thấy tiếng ‘két’ một cái, tiếng xương gãy vang giòn. Nhưng cảnh tượng trước mặt mới khiến mọi người kinh hãi.
Tất cả mọi người đều tưởng rằng đó là âm thanh xương cánh tay Tô Minh gãy nát nhưng nhìn kỹ lại thì…
Không ngờ móng vuốt của Tô Minh lại nắm chặt lấy cánh tay của Tiết Tịnh? Hơn nữa lại làm gãy cánh tay của hắn ta luôn.
“Á? Sao có thể thế được?”, những người ở võ quán đều ôm đầu kinh hãi và đờ người ra.
Quá khủng khiếp!
Rõ ràng là móng vuốt của Tiết Tịnh nhìn kinh khủng hơn, còn của Tô Minh rất bình thường nhưng kết quả lại…
Trần Chỉ Tình thì đắc ý cười lạnh một tiếng, kẻ nào dám ra tay với người đàn ông của mình thì đúng là không biết chữ ‘chết’ viết thế nào?
“Yếu quá thể!”, Tô Minh thấy vô vị, nói.
Anh là tu giả thuộc tông sư hậu kỳ, hơn nữa thực lực còn tồn tại ở cảnh giới cao.
Còn Tiết Tịnh thì sao? Đang ở cảnh giới nửa bước tông sư. Nhưng điều quan trọng là, Tiết Tịnh là ác ma, đi đường tắt nên thực lực không bằng cảnh giới.
Thực lực giữa hai người đúng là một trời một vực.
Trong mắt Tô Minh thì Tiết Tịnh đầy khiếm khuyết, còn không bằng đứa trẻ mẫu giáo nữa.
“Mặc dù ưng trảo công rất hung dữ nhưng quan trọng là tốc độ, độ bám chứ không phải là độ tàn nhẫn và quái dị. Huống hồ, từ trước đến nay ưng trảo công không phải chỉ tấn công không phòng thủ, mà là công thủ đủ cả”, Tô Minh nói tiếp: “Ưng trảo công của anh chỉ có hình chứ không sắc”.
Mặc dù Tô Minh không chuyên tâm tu luyện ưng trảo công nhưng những công phu này chỉ cần một đường là hiểu.
Huống hồ, thế nào được gọi là tông sư? Võ đạo tông sư không phải chỉ nói để đấy.
“A... Đau. Thằng khốn! Mày chết với tao!”, những lời nói của Tô Minh chỉ khiến Tiết Tịnh cảm thấy bị sỉ nhục, còn thấy chấn động. Cộng với nỗi đau xương tay gãy vụn khiến hắn ta như muốn phát điên.
Vốn bắt đầu thấy suy sụp nhưng lúc này thì hắn ta đã hoàn toàn sụp đổ.
“Thằng khốn! Tao phải ăn thịt mày, tao phải nuốt sống máu thịt của mày”, Tiết Tịnh điên cuồng rống lên.
Khuôn mặt vốn dữ tợn, giờ đây co quắp lại, máu tươi chảy ra. Lúc này máu tươi không phải là màu đỏ mà đã chuyển sang màu đen rồi.
Con ngươi hắn ta giãn nở, có đủ màu tím đỏ.
Càng đáng sợ hơn là thân hình hắn ta biến đổi như con giun, các khớp cứ phình ra.
Lúc này Tiết Tịnh không giống người nữa, mà chẳng khác nào con quái vật.
“A…”, rất nhiều người ở dưới võ đài đều sợ đến mức la hét.
“Chị ba, anh ta, anh ta…”, Ngô Viên Viên gần như ngất đi, sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu.
Tống Cẩm Phồn cũng không khá hơn là mấy, toàn thân lạnh toát. Cô ta không thể ngờ, chồng sắp cưới của mình lại không phải người? Cô ta theo bản năng nhìn về phía Trần Chỉ Tình.
“Chị cũng không rõ lắm, Tô Minh chỉ nói với chị là, nếu như anh ấy không xuất hiện thì không bao lâu nữa Cẩm Phồn sẽ gặp nguy hiểm”, sắc mặt Trần Chỉ Tình cũng tái nhợt đi.
Vu Lâm thì như người mất hồn, không ngờ người mà cô ta yêu say đắm lại không phải người? Tiết Tịnh ở trên võ đài rõ ràng là một con quái vật. Cô ta như muốn sụp đổ.
“Mày… Mày biết cả rồi sao?”, toàn thân Tiết Tịnh run rẩy, trên khuôn mặt xấu xí hung dữ kèm thêm vẻ hoảng sợ.
“Tôi đâu phải chỉ biết những điều này. Tôi còn biết anh đang tu luyện ‘Luyện huyết hóa khí’, một công pháp ma thuật rác rưởi”.
Chương 48: Thu hoạch không nhỏ
Cùng là ác ma nhưng trên thực tế Tiết Tịnh chỉ là ở cấp thấp, phần lớn những ác ma khác tu luyện công pháp còn mạnh hơn ‘Luyện huyết hóa khí’ nhiều.
“A…”, Tiết Tịnh bị Tô Minh chế giễu, lại còn đau khắp mình mẩy, hắn ta vốn đã bước vào trạng thái nhập ma rồi còn phát điên lên, vì vậy lúc này từ trong ngực lấy ra hai con dao mũi nhọn sắc bén.
Mỗi con dao đều dài 30cm, màu trắng bạc.
Trên dao còn có vết máu khiến người khác lạnh hết sống lưng. Từ vết máu này có thể đoán ra, đã có rất nhiều người chết trong tay Tiết Tịnh.
Hai tay hắn ta cầm dao mũi nhọn rồi điên cuồng bổ nhào về phía Tô Minh.
Hắn ta lúc này hoàn toàn rơi vào trạng thái nhập ma nên tốc độ càng nhanh hơn, vô cùng chói mắt, âm thanh ầm ầm vang lên.
Quỹ đạo di chuyển của hắn ta về phía Tô Minh rất quái dị, nhanh như mãnh hổ, lại nhẹ như hồn ma.
“Xoẹt, xoẹt, xoẹt…”, dao mũi nhọn chém trên không trung, chém ra từng vệt, mỗi vệt đều nhắm chuẩn vào Tô Minh.
Từ xa nhìn lại thì hai dao mũi nhọn tạo thành một không gian hình cầu đầy sát khí bao trùm Tô Minh ở bên trong.
Rất nhiều người ở bên dưới võ đài nhìn thấy vậy thì miệng há to, đầu óc không còn nghĩ được gì nữa. Còn ở trên võ đài, Tiết Tịnh hóa thành quái vật dường như giờ đây mạnh không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn xuống dưới chân hắn ta thì mới thấy võ đài bắt đầu nứt hết cả. Lại nhìn vào lực đánh của hắn ta thì có thể hình dung, không khí như đang tháo chạy, còn không gian đang không ngừng run rẩy.
Quả nhiên không phải là người.
Bởi vì con người đâu có mạnh đến vậy!
“Võ kỹ không tồi! Chỉ tiếc là thực lực tự thân quá yếu. Võ kỹ tu luyện có mạnh đến đâu thì cũng vô ích”, Tô Minh lên tiếng đánh giá.
Sau đó Tô Minh khẽ chuyển động thân hình mình.
Thân người anh nhẹ như bay, như đang nhảy điệu nhảy của đàn ông.
Quá khủng khiếp!
Đặc biệt là một số động tác xoay người, xoay cánh tay, đè đầu đều có độ khó cực cao, còn dẻo hơn xiếc, hiệu ứng hình ảnh bùng nổ.
Và trong lúc Tô Minh thực hiện những động tác như đang biểu diễn thì anh đã có thể bước ra không gian sát khí của hai thanh dao mũi nhọn.
Điều kỳ quái hơn là trong lúc anh dịch chuyển thì vô hình đứng ở phía sau Tiết Tịnh.
Lúc đứng phía sau Tiết Tịnh, Tô Minh giống như nhìn thấy bạn cũ, anh chỉ khẽ cười một cái rồi giơ tay từ phía sau đập lên vai Tiết Tịnh.
Cú đập này tưởng chừng rất nhẹ nhưng…
Lúc cánh tay đập lên vai Tiết Tịnh thì…
“Rắc, rắc, rắc…”, vai Tiết Tịnh như vỡ vụn, dường như chạm vào máy ép thủy lực và biến thành những mảnh vỡ vụn, máu tươi và xương vỡ ra hòa quyện vào nhau.
Không chỉ là vai, đến cả xương sườn, xương hông đều bắt đầu vỡ vụn và rơi xuống.
Nửa người Tiết Tịnh như một ngọn núi bị thuốc nổ phá tan, sụp xuống từng mảng.
“A…”, Tiết Tịnh rống lên như con ác ma, giọng nói cũng biến đổi, căn bản không giống như giọng nói của con người.
Nửa người bị vỡ vụn, nếu đổi lại là người khác thì đã chết từ lâu rồi.
Nhưng Tiết Tịnh là ác ma, sức sống mạnh vô cùng. Và hắn ta vẫn sống, hơn nữa khí lực không hề suy giảm, ngược lại còn mạnh hơn nhiều.
“Wao…”, Tiết Tịnh xoay người cắn về phía Tô Minh, toàn thân dường như biến thành xác sống, miệng há to, cơ bắp cuồn cuộn, răng sắc nhọn, miệng không ngừng chảy máu rồi cắn mạnh về phía cổ Tô Minh.
“Muốn ăn sống nuốt tươi tôi ư? Tiết Tịnh! Xem ra anh ăn thịt uống máu của nhiều người lắm rồi nhỉ? Là ác ma, anh không ngoan ngoãn trốn trong bóng tối mà lại thích nghênh ngang xuất hiện ở trước mặt mọi người, còn có ý đồ với người có Huyền Tâm Thể nữa. Dã tâm quá lớn thì sẽ phải chết”, Tô Minh thản nhiên nói.
“Tô Minh!”, lúc này Trần Chỉ Tình ở bên dưới võ đài không kìm nổi mà kinh hãi hô lên. Bởi vì lúc này Tiết Tịnh đang há miệng lớn đầy máu cắn về phía cổ Tô Minh với khoảng cách rất gần.
Nhưng sắc mặt Tô Minh không đổi, mặc dù anh ngửi thấy rất rõ mùi máu tanh khiến người khác buồn nôn.
Trong chớp mắt anh vận chuyển chân khí rồi đột nhiên giơ tay lên.
“Phù!”, cánh tay xẹt qua không trung khiến không khí nóng rực.
Trong lúc chân khí trong cánh tay chuyển động thì có sức mạnh vô hình khiến cánh tay Tô Minh đạt đến cảnh giới kinh người.
Anh vung cánh tay lên, tay chém từ dưới lên trên như kiếm.
Tốc độ của tay vô cùng nhanh, dường như không thấy bóng dáng đâu, chém chuẩn về phía cổ của Tiết Tịnh.
“Rắc, rắc!”
Một cảnh tượng xuất hiện trước mặt mọi người.
Một giây trước Tiết Tịnh vẫn huyết khí bừng bừng, giơ nanh múa vuốt, mặt mày dữ tợn. Vậy mà lúc này thì yên tĩnh lạ thường.
Nhưng bức tranh này dừng không được bao lâu.
Chỉ sau một hơi thở thì cổ của Tiết Tịnh đã bị đánh gãy.
Tiết Tịnh mở to con ngươi đầy sắc máu, ngã sấp xuống đất, co quắp, máu tươi trào ra, sau đó hắn ta chết một cách tức tưởi.
Ở bên dưới võ đài…
“A…”, Ngô Viên Viên chỉ còn biết hét lên.
Thậm chí Vu Lâm đã ngã sấp xuống đất mà mất kiểm soát.
Chỉ có Trần Chỉ Tình không có quá nhiều thay đổi cảm xúc.
Còn Tống Cẩm Phồn mặc dù thân người run rẩy, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn đủ lý trí, thậm chí còn có thể dùng tay vỗ nhẹ lên vai Ngô Viên Viên an ủi cô ta.
Những người khác ở võ quán thì một phen hỗn loạn rồi phát ra đủ tiếng kêu gào thảm thiết.
“Chúng ta đi thôi! Tôi biết mọi người đang có rất nhiều câu hỏi”, Tô Minh đi xuống võ đài, nói.
Từ tận đáy lòng Tô Minh cảm thấy rất vui. Bởi vì anh đã giết được một ác ma.
Về bản chất thì ác ma không được tính vào loài người. Bởi vì thời gian dài chúng ăn sống máu thịt của đồng loại thì bất luận về tư duy, tinh thần hay kết cấu xác thịt sẽ đều tiến hóa theo hướng của quái thú và đại ma.
Mà trong cơ thể của quái thú và đại ma thì có gì? Có yêu tinh hoặc ma tinh.
Ác ma cũng có, bên dưới quai hàm của ác ma sẽ dần dần hình thành một viên tinh thạch ác ma. Trong tinh thạch ác ma có chứa rất nhiều năng lượng linh khí không ổn định.
Nếu như tu giả võ đạo có thể hấp thu hết tinh thạch ác ma thì đúng là thu hoạch không hề nhỏ.
Đây cũng là lý do tại sao tu giả võ đạo lại vô cùng muốn giết được ác ma. Một mặt, ác ma đúng là kẻ tàn nhẫn làm những việc hại người, mặt khác giết ác ma thì có thể có được tinh thạch ác ma.
Ở Huyền Linh Sơn, Tô Minh không có chủ ý đi tìm để giết ác ma nhưng hiện giờ không may gặp phải á ma, ra tay làm được việc tốt, nhân tiện có được tinh thạch ác ma thì cũng tốt.
Tống Cẩm Phồn, Ngô Viên Viên và Trần Chỉ Tình cùng với Tô Minh ra khỏi võ quán. Vu Lâm cũng muốn đi theo nhưng vì chân mềm nhũn ra nên căn bản không đi nổi.
Chương 49: Bản chất của ác ma
Ngô Viên Viên định chạy lại đỡ Vu Lâm nhưng Tô Minh đã ngăn lại.
Sau đó, anh còn quét nhìn Vu Lâm một cái rồi chỉ lạnh lùng nói một câu: “Chúc cô may mắn, hy vọng cô có thể làm tốt vị trí ma bộc kiếp”.
“Thế… Thế là ý gì?”, Vu Lâm hoảng sợ, hỏi lại.
“Chẳng có ý gì cả”, Tô Minh cười lạnh một tiếng, nói.
Vu Lâm toi đời rồi. Mỗi tên ác ma sẽ đều nuôi dưỡng một ma bộc của mình, và Vu Lâm chính là ma bộc của Tiết Tịnh.
Nếu như chủ nhân chết rồi, vậy thì ma bộc có thể sống yên ổn được không? Có lẽ vẫn sống được nhưng kết cục sẽ rất thê thảm, đặc biệt là Vu Lâm chỉ là người bình thường, không phải là tu giả võ đạo.
“Chị ta…”, Trần Chỉ Tình định lên tiếng.
“Mặc kệ đi, cô ta tự làm tự chịu”, Tô Minh thản nhiên nói.
Anh có thể giải quyết được ma bộc kiếp nhưng dựa vào cái gì mà anh phải giúp Vu Lâm? Anh không phải Bồ Tát sống, bởi kẻ được nuôi dưỡng thành ma bộc sau này cũng không phải là hạng người tốt đẹp gì. Những người đáng thương ắt sẽ có điểm đáng hận.
“Được rồi!”, Trần Chỉ Tình không hỏi thêm gì nữa.
Rất nhanh, ba người đi ra khỏi võ quán.
“Tô Minh! Nói cho tôi nghe tất cả đi!”, Tống Cẩm Phồn ngẩng đầu lên nhìn Tô Minh, đôi mắt nhìn chăm chú đầy mong đợi.
“Trước tiên, Tiết Tịnh là một tu giả võ đạo nhưng tu luyện ma công, đó là công pháp chuyên đi ăn sống máu thịt đồng loại”.
“Theo như tôi suy đoán thì trước đó hắn ta đã ăn không dưới 100 đồng loại rồi”.
“Nhưng hắn ta toàn ăn thịt người bình thường nên hiệu quả không phải tốt nhất”.
“Sức hút lớn với hắn ta chính là cô, người có Huyền Tâm Thể”.
“Cô khá may mắn đấy! Bởi vì hắn ta tu luyện ma công chưa đủ cao, gần đây khắp cơ thể hắn ta bao gồm cả lòng bàn tay có xuất hiện lỗ máu không ngừng xoay vòng”.
“Người khác không nhìn thấy lỗ máu đó nhưng nếu như chạm vào thì có thể cảm nhận được”.
“Vì vậy, hắn ta không dám có bất cứ tiếp xúc xác thịt nào với cô. Kể cả cô muốn nắm tay hắn ta thì hắn ta cũng không muốn đâu. Bởi vì một khi nắm tay thì sẽ bị lộ hết”.
…
“Ý của anh là, hắn ta tiếp cận tôi, thậm chí cố gắng trở thành chồng sắp cưới của tôi là vì muốn ăn sống máu thịt của tôi?”, Tống Cẩm Phồn nói xong rồi nín thở chờ đợi.
“Đúng thế!”
“Vậy thì chỉ cần bắt tôi, giết tôi rồi ăn sống uống máu là được, tại sao còn phải tốn bao công sức để thành chồng sắp cưới của tôi làm gì?”
Tô Minh cười nói: “Cẩm Phồn! Cô thật sự nghĩ người có Huyền Tâm Thể đơn giản vậy sao? Nhà họ Tống các cô có thể có một người có Huyền Tâm Thể như cô, chứng tỏ tổ tiên chắc chắn từng có tu giả võ đạo cao cường. Vì vậy, có khả năng nhà họ Tống còn mạnh hơn cô tưởng tượng đấy, đặc biệt là ở mảng võ công. Tiết Tịnh không dám dùng vũ lực để bắt cô nên đành phải cố gắng thành chồng sắp cưới của cô, rồi đường hoàng tiếp cận cô, sau đó tìm cơ hội ăn thịt cô”.
“Thì ra là vậy!”, Tống Cẩm Phồn gật đầu, sau đó cắn chặt môi, trong đôi mắt đẹp đã rưng rưng những giọt lệ.
Dù sao thì cô ta cũng thật lòng với Tiết Tịnh, còn luôn tự hào mình có người chồng sắp cưới như vậy. Nhưng kết quả, hắn ta không phải là người, mà là một ác ma.
Đả kích này thật sự quá lớn!
“Cẩm Phồn! Mọi chuyện đều qua rồi…”, Trần Chỉ Tình ôm chặt Tống Cẩm Phồn, an ủi.
“Cảm ơn chị!”, Tống Cẩm Phồn nói nghiêm túc. Nếu như không có người chị em tốt của mình thì chắc kết cục của mình sẽ rất thê thảm.
“Hihi! Có phải là mắt nhìn đàn ông của chị hơn em không? Có phải động lòng với người đàn ông của chị rồi không? Em đã gọi chị là chị, vậy thì người đàn ông của chị cũng chia cho em một nửa”, Trần Chỉ Tình nói đùa ở bên tai Tống Cẩm Phồn.
“Chị cút đi!”, Tống Cẩm Phồn mắng yêu một câu, sắc mặt đỏ ửng. Nhưng vì Trần Chỉ Tình nói đùa nên tâm trạng nặng nề của cô ta cũng đỡ hơn phần nào.
Sau đó Tống Cẩm Phồn nói tiếp: “Chỉ Tình, Tô Minh, Viên Viên, mọi người cùng tôi đi về nhà họ Tống đi. Chắc chắn bố mẹ và cả ông nội tôi sẽ rất muốn cảm ơn mọi người”.
“Không cần đâu!”, Tô Minh trực tiếp từ chối. Bởi anh vẫn có chút chuyện, bây giờ phải đi Đế Thành luôn.
Sau đó, mấy người nói lời chia tay, Tống Cẩm Phồn dẫn Ngô Viên Viên đi về trường đại học Nguyên Hải.
Còn Tô Minh và Trần Chỉ Tình lái xe về thành phố Dương Giang.
Trên đường đi, rõ ràng là tâm trạng của Trần Chỉ Tình không được tốt lắm.
“Sao thế?”
“Chồng à! Có phải là anh phải rời thành phố Dương Giang không?”
“Ừm! Anh phải đến Đế Thành”, Tô Minh gật đầu, nói tiếp: “Em có đi cùng không?”
Trần Chỉ Tình sáng mắt lên, có chút suy nghĩ nhưng sau đó lại lắc đầu, nói: “Dù gì em vẫn là sinh viên năm 3, mặc dù em hay nghỉ học nhưng cũng không được làm gì quá. Hơn nữa em biết, anh đến Đế Thành chắc chắn là muốn tìm nhà họ Lam báo thù nên em không thể đi làm vướng chân anh được”.
“Ngày mai anh đi, tối nay phải xem cách ‘thể hiện’ của em rồi”, Tô Minh chớp chớp mắt, nói.
“Anh cút đi!”, mặt Trần Chỉ Tình đỏ lên, mắng một câu.
Ngày hôm sau, Trần Chỉ Tình tiễn Tô Minh ra sân bay.
“Chồng à! Em có một yêu cầu khi anh đến Đế Thành, đó là phải an toàn trở về”, Trần Chỉ Tình nghiêm giọng nói.
“Em yên tâm!”
“Còn nữa, bớt trêu ghẹo tán tỉnh đi!”, Trần Chỉ Tình trừng mắt nhìn Tô Minh, nói.
“Bớt tán tỉnh? Chứ không phải là không được tán tỉnh?”, Tô Minh nhìn Trần Chỉ Tình với ánh mắt kỳ lạ. Cô gái này dường như dễ với mình quá chăng.
Cũng không thể trách được, trong lòng Trần Chỉ Tình luôn thấy tự ti, không nói đến chuyện khác, chỉ riêng Lam Tuyết năm đó liệu Tô Minh có từ bỏ được không? Chắc chắn là không rồi.
Mặc dù ở bên Tô Minh chưa lâu nhưng Trần Chỉ Tình vẫn hiểu rõ tính cách trọng tình trọng nghĩa và chủ nghĩa đàn ông của Tô Minh.
Không chỉ có Trần Chỉ Tình, mà ngay Diệp Mộ Cẩn, tiểu công chúa của nhà họ Diệp ở Đế Thành cũng có ý với Tô Minh.
Với nhan sắc khuynh thành của Diệp Mộ Cẩn thì chắc chắn không người đàn ông nào có thể cự tuyệt được.
Dù sao thì Trần Chỉ Tình cũng đã có những chuẩn bị tâm lý cho mình rồi.
Tất nhiên, chuẩn bị thì chuẩn bị nhưng cũng vẫn phải cảnh cáo.
“Anh về sớm đấy nhé! Lúc về nhớ mua quà cho em”, Trần Chỉ Tình nói thêm.
“Anh biết rồi!”, Tô Minh hôn lên môi Trần Chỉ Tình một cái rồi xoay người rời đi.
“Mình cũng phải luyện võ mới được, nếu không thì sau này khéo còn không nhìn thấy bóng dáng của anh ấy nữa?”, nhìn bóng lưng Tô Minh rời đi, Trần Chỉ Tình tự nhủ. Đàn ông mà tài giỏi quá thì người phụ nữ cũng thấy áp lực.
Rất nhanh…
Chương 50: Tình cờ gặp lại
Tô Minh đi check in.
Đó là khoang máy bay hạng phổ thông, bởi vì dù sao Dương Giang cũng chỉ là một thành phố nhỏ, ba bốn tuyến bay, các chuyến bay đến Đế Thành mỗi ngày cũng không nhiều, cộng thêm đây là mùa du lịch cao điểm ở Dương Giang, trừ khi đặt vé trước nửa tháng mới có thể đặt khoang hạng nhất, Tô Minh tối hôm qua mới đặt vé.
Còn để nhà họ Trần hoặc Trần Chỉ Tình giúp đỡ thì không cần thiết, chỉ là chuyến bay hai tiếng mà thôi, không cần phải quan trọng hóa? Đối với Tô Minh mà nói, khoang phổ thông hay khoang thương gia không có gì khác nhau cả, miễn là có thể tới nơi là được.
Tô Minh không mang theo hành lý, lên máy bay tìm được một chỗ ngồi sát bên cửa sổ.
"Khoang phổ thông lúc nào cũng đông nghịt, sớm biết đã không đến núi Phượng Hoàng chơi, vui thì chưa thấy chỉ thấy mệt mỏi đủ đường", Tô Minh vừa mới ngồi xuống, liền nghe thấy một loạt âm thanh ồn ào cùng bực dọc ở hàng ghế phía sau.
Âm thanh hơi lớn, như thể cố tình để cho người khác nghe, sợ người ta không biết bình thường hắn chỉ ngồi khoang hạng nhất vậy.
Có vẻ khoe khoang.
"Cậu Chu, cậu chịu đựng một chút, rất nhanh sẽ đến Đế Thành thôi", sau khi giọng nói của người thanh niên đó vừa dứt, lại có một giọng nữ mềm mại mang theo vẻ an ủi cất lên.
"Khà khà, cũng không sao, có thư ký Lưu đi cùng, chuyến đi này cũng không phải vô ích", người thanh niên được gọi là cậu Chu cười khà khà, giọng nói bỗng chốc trở nên ngả ngớn.
Người con gái được gọi là thư ký Lưu, ngượng ngùng nũng nịu: "Cậu Chu thật là xấu xa".
Hai người bắt đầu liếc mắt đưa tình với nhau.
Tô Minh vô thức liếc nhìn đã thấy hai người bọn họ ngồi ở phía sau.
Một người đàn ông trạc tuổi mình, trắng trẻo, trên người toàn đồ hiệu, thái độ kiêu căng trịch thượng, nhưng khuôn mặt có chút tái nhợt.
Còn người phụ nữ ngồi bên cạnh người đàn ông trông có vẻ lẳng lơ, mặc một bộ đồ công sở có phần hở hang, cũng có chút gọi là xinh đẹp, cộng thêm khuôn mặt trang điểm kĩ càng thì không có gì để nói, nhưng để mà so với Trần Chỉ Tình, Lam Tuyết, Tống Cẩm Phồn thì vẫn còn thua xa.
Sau đó, máy bay vẫn chưa cất cánh, rất nhiều hành khách còn đang lục tục tiến đến, Tô Minh khẽ khép mắt lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thoạt nhìn là đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng thực tế Tô Minh đang tu luyện.
Tu luyện
Chiêu thức thứ nhất - Tuyệt mệnh phong vân của
Tô Minh đã nghiên cứu rất kỹ về chiêu thứ nhất của kiếm thuật, đả thông kinh mạch, vị trí huyệt đạo của chân khí, hướng di chuyển của chân khí, đem tất cả thuộc nằm lòng.
Nhưng, võ thuật cao cấp là võ thuật bậc cao, vô cùng phức tạp.
Các chiêu thức không ngừng hiện ra trong đầu Tô Minh.
Tâm trí của anh như trở thành một nơi bế quan tu luyện, Tô Minh điều khiển thần trí của mình, hóa thành kiếm, không ngừng luyện tập.
Từng bước phát triển, thử đi thử lại nhiều lần, cố gắng lĩnh hội những tinh túy trong đó, cùng suy ngẫm những vấn đề mình chưa hiểu.
Trên thực tế, dùng khoảng thời gian vụn vặt để tu luyện không có nhiều hiệu quả, nhưng có còn hơn không, không phải sao? Ngược lại cũng có chuyện để làm.
Thời gian trôi qua.
Mãi cho đến khi.
"Mẹ kiếp!"
Tiếng hét kinh hãi của cậu Chu ngồi ở hàng ghế sau đã đánh thức Tô Minh đang tu luyện.
Tô Minh mở mắt, vừa mở mắt ra đã thấy một bóng người chậm rãi đi tới.
Bóng dáng này trực tiếp thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong khoang hạng phổ thông, sở dĩ cậu Chu kinh ngạc hét lên cũng là bởi vì bóng người kia chậm rãi đi tới.
Hô hấp của cậu Chu như ngừng lại.
Những người phụ nữ xinh đẹp có thể nhìn thấy rất nhiều, nhưng xinh đẹp như người con gái ở trước mặt này thì cực ít.
"Cậu Chu, hừ, anh nhìn xem tròng mắt anh sắp rớt ra ngoài rồi kìa", thư ký Lưu rõ ràng đang ghen tị, nũng nịu oán trách một câu.
"Sao cô lại tới?", Tô Minh nhíu mày một cái.
Là Tiêu Nguyệt.
Khoảnh khắc tiếp theo, dưới ánh nhìn của mọi người, Tiêu Nguyệt đi đến bên cạnh Tô Minh rồi ngồi xuống, vị trí của cô hóa ra là bên cạnh Tô Minh.
Tô Minh nhất thời hiểu được, đây là sự cố ý sắp đặt của Tiêu Nguyệt hoặc nhà họ Tiêu, nhà họ Tiêu là gia đình danh gia vọng tộc số một ở thành phố Dương Giang, muốn làm việc này cũng không khó.
"Vậy mà lại ngồi trước mình một hàng", Cậu Chu ở ghế phía sau càng thêm kích động.
Hắn cảm thấy có thể gặp được người con gái xinh đẹp tuyệt sắc như vậy chính là duyên phận và sự sắp đặt của ông trời.
"Cậu Chu...", thư ký Lưu ở bên cạnh ghen tức muốn nổ đom đóm mắt.
"Cục cưng, ngoan nào, đừng làm loạn, khi xuống máy bay anh sẽ mua túi cho em", cậu Chu dỗ dành thư ký Lưu cho có bởi vì tâm trí hắn đều đổ dồn vào Tiêu Nguyệt.
“Thôi được rồi", mặc dù trong lòng thư ký Lưu không vui, nhưng cô ta không còn cách nào khác, đành phải chấp nhận, bởi vì nếu cô ta gây rối, tính khí của cậu Chu như thế nào cô ta hiểu quá rõ.
"Người đẹp, làm quen chút nhé, tôi là Chu Tranh, xuất thân từ gia đình họ Chu ở Đế Thành", Chu Tranh hướng về phía Tiêu Nguyệt ở hàng ghế phía trước, nói.
Nhưng.
Tiêu Nguyệt không thèm quan tâm.
Bởi vì tâm tư của Tiêu Nguyệt đều đặt trên người Tô Minh.
Chu Tranh có chút xấu hổ, nhưng không muốn buông tha, trong lòng đang tính đến việc làm thế nào để tiếp tục trò chuyện.
"Tô Minh, ba năm nay, em... Luôn nghĩ đến anh", cơ thể Tiêu Nguyệt mềm mại nhịn không được mà dính sát vào người Tô Minh, cô cắn đôi môi đỏ mọng một cái rồi nói: "Em biết anh không tha thứ cho em, nhưng em chỉ muốn nói cho anh biết, em vẫn còn yêu anh".
Tô Minh nhắm mắt nghỉ ngơi, căn bản không có phản ứng.
Tiêu Nguyệt tiếp tục nói: "Tô Minh, ba năm trước, em bị bố mẹ và ông nội nhốt ở nhà. Tối hôm đó, người nhà họ Từ đến nói chuyện với ông nội, sau đó ông nội liền quyết định nhốt em trong phòng, còn cắt đứt tất cả liên lạc, cấm em liên lạc với anh, em..."
Tiêu Nguyệt nói, trong giọng nói có chút nghẹn ngào.
“Tô Minh, có muốn thử không?”, Tiết Tịnh nhìn về phía Tô Minh nói, đây mới là mục đích chính nha!
Chỉ mình hắn ta biểu diễn thì nhạt nhẽo quá, cần phải có người làm nền để tôn hắn lên.
“Hay là thôi đi?”, Tô Minh chẳng có chút hứng thú nào, loại máy đo lực đấm này, một cú đấm của anh có thể đấm hỏng ba, năm cái.
Đối với tu giả võ đạo mà nói, đây chỉ là món đồ chơi trẻ con.
Trên thực tế, Tô Minh rất rõ, Tiết Tịnh cũng chưa dùng đến chân khí, nếu không không thì Tiết Tịnh còn có thể đo được đến mức 3000 kg, 5000 kg, thậm chí nhiều hơn thế nữa.
“Cái này không được, Tô Minh, anh là đàn ông, là đàn ông thì không được nói là mình không làm được!”, Vu Lâm vội vàng nói: “Yên tâm đi, cho dù anh có đo ra được kết quả rất thấp thì chúng tôi cũng sẽ không cười nhạo anh, không phải ai cũng như Tiết Tịnh, anh không cần vì Tiết Tịnh mà cảm thấy áp lực”.
“Thử đi”, Trần Chỉ Tình cũng mở lời, không cho phép Tô Minh từ chối, đôi mắt đẹp uy hiếp, dường như đang nói anh dám khiêm tốn thì tối nay đừng có bò lên giường của bà đây!
“Thế thì thử vậy”, Tô Minh chỉ đành đồng ý.
“Chỉ Tình, không cần thiết phải để Tô Minh bị cười nhạo chứ”, Tống Cẩm Phồn nói nhỏ với Trần Chỉ Tình, cô ta đã hiểu rõ hết mọi chuyện, cô ta cảm thấy, rõ ràng không cần thiết phải phối hợp với Tiết Tịnh làm bộ làm tịch.
“Xì, ai nói là Tô Minh sẽ bị cười nhạo? Cẩm Phồn, em cho là mắt nhìn đàn ông của bổn tiểu thư giống em à? Không ngại nói cho em biết, tên hôn phu cứt chó kia của em trong mắt người đàn ông của chị chẳng là cái thá gì, phương diện nào cũng vậy thôi. Em thực sự cho là chị đang nói đùa à? Lúc trước chị gọi điện cho em nói sẽ đưa ông xã của chị đến để trấn áp tất cả, là nói nghiêm túc đó”, Trần Chỉ Tình hầm hừ, rất là kiêu ngạo.
Tống Cẩm Phồn có chút ngạc nhiên? Đôi mắt đẹp không khỏi trở nên nghiêm túc đánh giá Tô Minh.
Một giây sau, Tô Minh liền đeo chiếc găng tay đấm bốc lên.
“Rầm!!”
Tuỳ ý đấm một cú.
Khoé miệng của Tiết Tịnh khẽ cong lên vẻ đùa cợt, hắn ta đợi để xem Tô Minh bị mất mặt.
Nhưng mà…
Sau cú đấm vừa rồi của Tô Minh, màn hình của máy đo lực đấm bắt đầu nhảy số điên cuồng.
1, 190, 430, 990, 1600, …
Kiểu nhảy số như phát điên này.
Chỉ trong chớp mắt đã vượt qua 2000 kg rồi.
Sau đó.
Tách…
Màn hình hiển thị đo lực đấm nứt toác ra.
Vỡ rồi!!!
Cứ thế vỡ luôn.
Xung quanh, cực kỳ yên tĩnh. Bà mẹ nó!
Loại cảm xúc rung động này quả thực không thể dùng ngôn từ mà diễn tả được.
Phải đến mười nhịp thở sau mới có người dần dần lấy lại được phản ứng, hít từng hơi thật sâu rồi nhìn chằm chằm vào Tô Minh như thể đang nhìn một con quái vật.
Đôi mắt xinh đẹp của Tống Cẩm Phồn không còn chớp được nữa, cứ thế tròn mắt nhìn chằm chằm Tô Minh, trong đầu chỉ còn sót lại một câu nói, một câu nói của Trần Chỉ Tình: chị đưa ông xã đến để trấn áp tất cả.
Trước đó, cô ta còn cảm thấy lời này của Trần Chỉ Tình chỉ là đùa vui, bây giờ, cô ta không còn cho là như vậy nữa.
Thực sự là có thể trấn áp được tất cả!
“Hi hi, quay rất là rõ nét”, Trần Chỉ Tình rất là vui vẻ, bởi vì, cô ta vừa rồi đã quay lại một cách hoàn hảo cú đấm nổ cả máy đo lực đấm của Tô Minh, đợi chút nữa cô ta sẽ đăng lên Postbar của trường.
Để đính chính cho danh tiếng của Tô Minh.
Hừ hừ, người đàn ông của bổn tiểu thư lúc ở trường chẳng lẽ còn phải sợ Triệu Thần?
Nếu không phải Tiết Tịnh cố ý tìm cách đứng ra, thì chỉ cần một đấm của người đàn ông của cô thôi đã đủ để khiến cho nửa đời sau của Triệu Thần phải nằm liệt giường trong phòng bệnh rồi, có tin không?
“Anh rể hai, anh… anh không phải, ôi mẹ ơi!!! Anh rể hai, anh làm thế nào mà làm được vậy? Vỡ rồi, đã vỡ mất rồi!”, một giây sau, Ngô Viên Viên kinh ngạc kêu lên, kích động đến mức không thể khống chế được bản thân, hai bàn tay đã ôm chặt lấy cánh tay của Vu Lâm: “Chị cả, chị nhìn thấy chưa? Nhìn thấy chưa? Có phải đã hơn cả xem phim không? Anh rể hai quả thực là chiến thần tái thế mà!”
Vu Lâm xấu hổ muốn chết.
Không kiềm được mà liếc mắt nhìn Tiết Tịnh.
Tiết Tịnh cũng không thể bình tĩnh giống cô ta, sắc mặt liên tục thay đổi, nhưng Tiết Tịnh dù sao cũng vẫn là Tiết Tịnh, rất nhanh sau đó, hắn ta đã bình thường trở lại.
“Bộp bộp bộp…”, Tiết Tịnh vỗ tay khơi mào.
“Tô Minh, đúng là không ngờ được, anh lại có sức mạnh lớn như vậy, khiến người ta nhìn mà thán phục!”, Tiết Tịnh vừa vỗ tay lại vừa khen ngợi, nhưng thực tế trong lòng đã hận muốn chết!
Hắn hận Tô Minh lại đóng giả heo ăn thịt hổ.
Tầng sức mạnh như thế này, làm sao mà người bình thường có thể làm được? Nói không chừng, Tô Minh là một tu giả võ đạo.
“Nhưng mà, cho dù là như vậy, thì đã sao?”, trong lòng Tiết Tịnh vẫn còn rất tự tin.
Hắn cảm thấy, nếu như mình muốn thì phát hết lực ra cũng có thể đấm vỡ được máy đo lực đấm.
Hơn nữa, lực chiến đấu thực sự, dù sức mạnh thuần tuý chiếm đa phần thì nó cũng không phải là tuyệt đối.
Tiết Tịnh có tự tin tuyệt đối về việc mình có thể giết chết Tô minh.
Thực sự cho rằng hắn ta tu luyện “Luyện huyết hoá khí” là để chơi sao? Thực sự coi hắn ta đã bước một chân vào cảnh giới tông sư chỉ là trò đùa sao? Hơn nữa, hắn ta còn tu luyện một bộ võ kỹ đạt đến trình độ khá tốt rồi.
Nếu mà nói, trước đó, Tiết Tịnh chỉ là muốn làm bộ làm tịch trước mặt đám người Tô Minh, Tống Cẩm Phồn, Trần Chỉ Tình, vậy thì bây giờ, lần nào cũng không đạt được mục đích ngược lại còn bị vả mặt thì hắn ta đã không thể tiếp tục ngụỵ trang được nữa rồi.
Hắn đã bắt đầu nổi nóng.
Bây giờ hắn hận không thể quyết đấu một trận sinh tử với Tô Minh, giết chết Tô Minh luôn cho rồi.
“Quá khen”, Tô Minh mỉm cười, nhướn mày lên, ánh mắt nhìn về phía Tiết Tịnh đầy vẻ nghiền ngẫm.
Một tích tắc vừa rồi, anh cảm nhận được ý muốn giết người của Tiết Tịnh xẹt qua, đây là chó cùng giứt dậu à!
“Tiết Tịnh, cũng không còn sớm nữa, hôm nay chúng ta kết thúc ở đây thôi nhé?”, Tống Cẩm Phồn mở lời.
Hôm nay cô ta đã nhìn thấu Tiết Tịnh, ít nhiều cũng cảm thấy đau lòng, cô ta muốn trở về trường học.
Mặc dù, Tống Cẩm Phồn đã đưa ra quyết định, từ hôm nay trở đi mình và Tiết Tịnh sẽ cắt đứt mọi quan hệ, nhưng dù gì cũng từng là vị hôn phu của mình, Tống Cẩm Phồn xét cho cùng thì vẫn muốn vớt vát lại chút sĩ diện cho Tiết Tịnh, cô ta không muốn Tiết Tịnh lại tự rước nhục tiếp.
“Không vội, khó khăn lắm mới gặp được một cao thủ như Tô Minh đây, nếu như không được giao đấu cho đã thì quả là đáng tiếc”, Tiết Tịnh mở miệng nói: “Tô Minh, hay là chúng ta giao đấu một trận đường đường chính chính đi, vừa hay chỗ này của tôi có một võ đài”.
Lời này nói ra, đám nhân viên và học viên của võ quán đứng xung quanh lại càng trở nên kích động và hưng phấn.
Xét từ sức mạnh của Tô Minh và Tiết Tịnh mà nói, hai người này đều thuộc dạng phi nhân loại, chắc chắn sẽ mạnh đến mức giật mình, hai người nếu như đánh với nhau một trận thì đảm bảo sẽ vô cùng đặc sắc.
Đến cả Ngô Viên Viên cũng sáng rực cả hai mắt.
Chương 47: Cách biệt quá lớn
“Nhưng…”, Tống Cẩm Phồn không muốn lắm, đôi mắt đẹp của cô ta có vẻ phức tạp. Cô ta biết, Tiết Tịnh đã mất lý trí rồi.
Trần Chỉ Tình đã nói là Tô Minh có thể trấn áp tất cả, vậy mà Tiết Tịnh vẫn không từ bỏ?
“Không nhưng gì hết. Tô Minh! Mời!”, Tiết Tịnh ngắt lời Tống Cẩm Phồn, trong mắt hắn ta lúc này chỉ có Tô Minh nên lập tức làm tư thế ‘mời’.
“Chị ba! Sắc mặt của Tiết Tịnh hơi…”, Ngô Viên Viên nhỏ giọng nói ở bên tai Tống Cẩm Phồn. Ý của cô ta là sắc mặt của Tiết Tịnh rất đáng sợ, trong vẻ tái nhợt còn mang theo sự quái dị, rất bất thường.
“Cảm xúc thay đổi quá lớn, đã đến mức nhập ma chưa?”, Tô Minh nhìn thấy vậy, trong lòng thầm nghĩ.
Hai chữ ‘nhập ma’ không thể nói bừa được.
Nhập ma khác với người bình thường, bởi nhập ma sẽ ít khi thể hiện ra. Nhưng một khi cảm xúc thay đổi quá lớn, tâm tính cũng thay đổi, không chừng còn để lộ ra bộ mặt ác quỷ.
Bộ mặt ác quỷ bao gồm rất nhiều mặt, như ngoại hình, dung mạo, hơi thở, vv…
“Mời!”, Tô Minh cũng làm ra tư thế ‘mời’.
Anh muốn giao đấu thì cứ việc!
Tô Minh và Tiết Tịnh đi về phía võ đài.
Còn Trần Chỉ Tình lấy điện thoại ra quay video mà không mảy may lo lắng.
Tô Minh còn đỡ, anh đi lên võ đài, thoạt nhìn không khác gì với người bình thường.
Nhưng Tiết Tịnh lúc đi lên võ đài thì võ đài rộng lớn không ngừng run rẩy, dường như không chịu được bước chân của hắn ta.
Quan trọng hơn là có người đã chú ý được, các cơ trên mặt và trên cánh tay của Tiết Tịnh đang không ngừng biến dạng.
“Chuyện này…”, Ngô Viên Viên ôm chặt Tống Cẩm Phồn, nói: “Chị ba! Rốt cuộc… Rốt cuộc Tiết Tịnh làm sao vậy? Không… Không bình thường lắm”.
Hơn nữa lúc này trên người Tiết Tịnh phát ra một hơi thở gì đó nồng nặc mùi máu tanh.
Mùi vô cùng nhức mũi…
Khiến người khác cảm thấy lạnh buốt sống lưng và vô cùng sợ hãi.
Tống Cẩm Phồn, Ngô Viên Viên, Trần Chỉ Tình và Vu Lâm đều theo bản năng lùi lại phía sau.
Sau đó Tiết Tịnh trực tiếp ra tay, dường như không thể đợi được nữa.
“Phù!”, hắn ta đột nhiên giơ cánh tay ra, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, luồng chân khí toát ra với sức mạnh kinh người. Năm ngón tay hắn ta cào về phía mặt Tô Minh như những móng vuốt.
Kình phong sắc lạnh đập lên trên võ đài, thân người Tiết Tịnh run rẩy, hắn ta giơ chân bước về trước như mãnh hổ xuống núi rồi bổ nhào tới.
“Trời ơi!”, bên dưới võ đài có rất nhiều người đờ đẫn nhìn, xuất hiện cả tàn ảnh, đây đâu còn là người bình thường nữa? Trước đây chưa bao giờ họ nhìn thấy…
“Chị rể hai, cẩn thận!”, Ngô Viên Viên lớn tiếng hét. Ban nãy Tiết Tịnh ra tay thật đáng sợ, kể cả không phải là tu giả võ đạo đều có thể cảm nhận được sự độc ác và khủng khiếp của chiêu thức này. Họ có thể nhìn ra Tiết Tịnh đang muốn lấy mạng Tô Minh. Nhưng lúc đó Tô Minh chỉ cười khinh bỉ một cái, không lùi mà tấn công về trước, đồng thời anh cũng giơ một tay ra.
“Bụp…”, cũng là kiểu móng vuốt.
Cảnh tượng này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Tô Minh có khác nào đang tự tìm cái chết.
Móng vuốt của Tô Minh thoạt nhìn không có khí thế, thậm chí tốc độ không nhanh, vậy thì làm sao so sánh được với Tiết Tịnh?
Thoắt cái, giữa ánh đèn và đá lửa, hai móng vuốt va chạm vào nhau. Chỉ nghe thấy tiếng ‘két’ một cái, tiếng xương gãy vang giòn. Nhưng cảnh tượng trước mặt mới khiến mọi người kinh hãi.
Tất cả mọi người đều tưởng rằng đó là âm thanh xương cánh tay Tô Minh gãy nát nhưng nhìn kỹ lại thì…
Không ngờ móng vuốt của Tô Minh lại nắm chặt lấy cánh tay của Tiết Tịnh? Hơn nữa lại làm gãy cánh tay của hắn ta luôn.
“Á? Sao có thể thế được?”, những người ở võ quán đều ôm đầu kinh hãi và đờ người ra.
Quá khủng khiếp!
Rõ ràng là móng vuốt của Tiết Tịnh nhìn kinh khủng hơn, còn của Tô Minh rất bình thường nhưng kết quả lại…
Trần Chỉ Tình thì đắc ý cười lạnh một tiếng, kẻ nào dám ra tay với người đàn ông của mình thì đúng là không biết chữ ‘chết’ viết thế nào?
“Yếu quá thể!”, Tô Minh thấy vô vị, nói.
Anh là tu giả thuộc tông sư hậu kỳ, hơn nữa thực lực còn tồn tại ở cảnh giới cao.
Còn Tiết Tịnh thì sao? Đang ở cảnh giới nửa bước tông sư. Nhưng điều quan trọng là, Tiết Tịnh là ác ma, đi đường tắt nên thực lực không bằng cảnh giới.
Thực lực giữa hai người đúng là một trời một vực.
Trong mắt Tô Minh thì Tiết Tịnh đầy khiếm khuyết, còn không bằng đứa trẻ mẫu giáo nữa.
“Mặc dù ưng trảo công rất hung dữ nhưng quan trọng là tốc độ, độ bám chứ không phải là độ tàn nhẫn và quái dị. Huống hồ, từ trước đến nay ưng trảo công không phải chỉ tấn công không phòng thủ, mà là công thủ đủ cả”, Tô Minh nói tiếp: “Ưng trảo công của anh chỉ có hình chứ không sắc”.
Mặc dù Tô Minh không chuyên tâm tu luyện ưng trảo công nhưng những công phu này chỉ cần một đường là hiểu.
Huống hồ, thế nào được gọi là tông sư? Võ đạo tông sư không phải chỉ nói để đấy.
“A... Đau. Thằng khốn! Mày chết với tao!”, những lời nói của Tô Minh chỉ khiến Tiết Tịnh cảm thấy bị sỉ nhục, còn thấy chấn động. Cộng với nỗi đau xương tay gãy vụn khiến hắn ta như muốn phát điên.
Vốn bắt đầu thấy suy sụp nhưng lúc này thì hắn ta đã hoàn toàn sụp đổ.
“Thằng khốn! Tao phải ăn thịt mày, tao phải nuốt sống máu thịt của mày”, Tiết Tịnh điên cuồng rống lên.
Khuôn mặt vốn dữ tợn, giờ đây co quắp lại, máu tươi chảy ra. Lúc này máu tươi không phải là màu đỏ mà đã chuyển sang màu đen rồi.
Con ngươi hắn ta giãn nở, có đủ màu tím đỏ.
Càng đáng sợ hơn là thân hình hắn ta biến đổi như con giun, các khớp cứ phình ra.
Lúc này Tiết Tịnh không giống người nữa, mà chẳng khác nào con quái vật.
“A…”, rất nhiều người ở dưới võ đài đều sợ đến mức la hét.
“Chị ba, anh ta, anh ta…”, Ngô Viên Viên gần như ngất đi, sắc mặt tái nhợt không còn giọt máu.
Tống Cẩm Phồn cũng không khá hơn là mấy, toàn thân lạnh toát. Cô ta không thể ngờ, chồng sắp cưới của mình lại không phải người? Cô ta theo bản năng nhìn về phía Trần Chỉ Tình.
“Chị cũng không rõ lắm, Tô Minh chỉ nói với chị là, nếu như anh ấy không xuất hiện thì không bao lâu nữa Cẩm Phồn sẽ gặp nguy hiểm”, sắc mặt Trần Chỉ Tình cũng tái nhợt đi.
Vu Lâm thì như người mất hồn, không ngờ người mà cô ta yêu say đắm lại không phải người? Tiết Tịnh ở trên võ đài rõ ràng là một con quái vật. Cô ta như muốn sụp đổ.
“Mày… Mày biết cả rồi sao?”, toàn thân Tiết Tịnh run rẩy, trên khuôn mặt xấu xí hung dữ kèm thêm vẻ hoảng sợ.
“Tôi đâu phải chỉ biết những điều này. Tôi còn biết anh đang tu luyện ‘Luyện huyết hóa khí’, một công pháp ma thuật rác rưởi”.
Chương 48: Thu hoạch không nhỏ
Cùng là ác ma nhưng trên thực tế Tiết Tịnh chỉ là ở cấp thấp, phần lớn những ác ma khác tu luyện công pháp còn mạnh hơn ‘Luyện huyết hóa khí’ nhiều.
“A…”, Tiết Tịnh bị Tô Minh chế giễu, lại còn đau khắp mình mẩy, hắn ta vốn đã bước vào trạng thái nhập ma rồi còn phát điên lên, vì vậy lúc này từ trong ngực lấy ra hai con dao mũi nhọn sắc bén.
Mỗi con dao đều dài 30cm, màu trắng bạc.
Trên dao còn có vết máu khiến người khác lạnh hết sống lưng. Từ vết máu này có thể đoán ra, đã có rất nhiều người chết trong tay Tiết Tịnh.
Hai tay hắn ta cầm dao mũi nhọn rồi điên cuồng bổ nhào về phía Tô Minh.
Hắn ta lúc này hoàn toàn rơi vào trạng thái nhập ma nên tốc độ càng nhanh hơn, vô cùng chói mắt, âm thanh ầm ầm vang lên.
Quỹ đạo di chuyển của hắn ta về phía Tô Minh rất quái dị, nhanh như mãnh hổ, lại nhẹ như hồn ma.
“Xoẹt, xoẹt, xoẹt…”, dao mũi nhọn chém trên không trung, chém ra từng vệt, mỗi vệt đều nhắm chuẩn vào Tô Minh.
Từ xa nhìn lại thì hai dao mũi nhọn tạo thành một không gian hình cầu đầy sát khí bao trùm Tô Minh ở bên trong.
Rất nhiều người ở bên dưới võ đài nhìn thấy vậy thì miệng há to, đầu óc không còn nghĩ được gì nữa. Còn ở trên võ đài, Tiết Tịnh hóa thành quái vật dường như giờ đây mạnh không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn xuống dưới chân hắn ta thì mới thấy võ đài bắt đầu nứt hết cả. Lại nhìn vào lực đánh của hắn ta thì có thể hình dung, không khí như đang tháo chạy, còn không gian đang không ngừng run rẩy.
Quả nhiên không phải là người.
Bởi vì con người đâu có mạnh đến vậy!
“Võ kỹ không tồi! Chỉ tiếc là thực lực tự thân quá yếu. Võ kỹ tu luyện có mạnh đến đâu thì cũng vô ích”, Tô Minh lên tiếng đánh giá.
Sau đó Tô Minh khẽ chuyển động thân hình mình.
Thân người anh nhẹ như bay, như đang nhảy điệu nhảy của đàn ông.
Quá khủng khiếp!
Đặc biệt là một số động tác xoay người, xoay cánh tay, đè đầu đều có độ khó cực cao, còn dẻo hơn xiếc, hiệu ứng hình ảnh bùng nổ.
Và trong lúc Tô Minh thực hiện những động tác như đang biểu diễn thì anh đã có thể bước ra không gian sát khí của hai thanh dao mũi nhọn.
Điều kỳ quái hơn là trong lúc anh dịch chuyển thì vô hình đứng ở phía sau Tiết Tịnh.
Lúc đứng phía sau Tiết Tịnh, Tô Minh giống như nhìn thấy bạn cũ, anh chỉ khẽ cười một cái rồi giơ tay từ phía sau đập lên vai Tiết Tịnh.
Cú đập này tưởng chừng rất nhẹ nhưng…
Lúc cánh tay đập lên vai Tiết Tịnh thì…
“Rắc, rắc, rắc…”, vai Tiết Tịnh như vỡ vụn, dường như chạm vào máy ép thủy lực và biến thành những mảnh vỡ vụn, máu tươi và xương vỡ ra hòa quyện vào nhau.
Không chỉ là vai, đến cả xương sườn, xương hông đều bắt đầu vỡ vụn và rơi xuống.
Nửa người Tiết Tịnh như một ngọn núi bị thuốc nổ phá tan, sụp xuống từng mảng.
“A…”, Tiết Tịnh rống lên như con ác ma, giọng nói cũng biến đổi, căn bản không giống như giọng nói của con người.
Nửa người bị vỡ vụn, nếu đổi lại là người khác thì đã chết từ lâu rồi.
Nhưng Tiết Tịnh là ác ma, sức sống mạnh vô cùng. Và hắn ta vẫn sống, hơn nữa khí lực không hề suy giảm, ngược lại còn mạnh hơn nhiều.
“Wao…”, Tiết Tịnh xoay người cắn về phía Tô Minh, toàn thân dường như biến thành xác sống, miệng há to, cơ bắp cuồn cuộn, răng sắc nhọn, miệng không ngừng chảy máu rồi cắn mạnh về phía cổ Tô Minh.
“Muốn ăn sống nuốt tươi tôi ư? Tiết Tịnh! Xem ra anh ăn thịt uống máu của nhiều người lắm rồi nhỉ? Là ác ma, anh không ngoan ngoãn trốn trong bóng tối mà lại thích nghênh ngang xuất hiện ở trước mặt mọi người, còn có ý đồ với người có Huyền Tâm Thể nữa. Dã tâm quá lớn thì sẽ phải chết”, Tô Minh thản nhiên nói.
“Tô Minh!”, lúc này Trần Chỉ Tình ở bên dưới võ đài không kìm nổi mà kinh hãi hô lên. Bởi vì lúc này Tiết Tịnh đang há miệng lớn đầy máu cắn về phía cổ Tô Minh với khoảng cách rất gần.
Nhưng sắc mặt Tô Minh không đổi, mặc dù anh ngửi thấy rất rõ mùi máu tanh khiến người khác buồn nôn.
Trong chớp mắt anh vận chuyển chân khí rồi đột nhiên giơ tay lên.
“Phù!”, cánh tay xẹt qua không trung khiến không khí nóng rực.
Trong lúc chân khí trong cánh tay chuyển động thì có sức mạnh vô hình khiến cánh tay Tô Minh đạt đến cảnh giới kinh người.
Anh vung cánh tay lên, tay chém từ dưới lên trên như kiếm.
Tốc độ của tay vô cùng nhanh, dường như không thấy bóng dáng đâu, chém chuẩn về phía cổ của Tiết Tịnh.
“Rắc, rắc!”
Một cảnh tượng xuất hiện trước mặt mọi người.
Một giây trước Tiết Tịnh vẫn huyết khí bừng bừng, giơ nanh múa vuốt, mặt mày dữ tợn. Vậy mà lúc này thì yên tĩnh lạ thường.
Nhưng bức tranh này dừng không được bao lâu.
Chỉ sau một hơi thở thì cổ của Tiết Tịnh đã bị đánh gãy.
Tiết Tịnh mở to con ngươi đầy sắc máu, ngã sấp xuống đất, co quắp, máu tươi trào ra, sau đó hắn ta chết một cách tức tưởi.
Ở bên dưới võ đài…
“A…”, Ngô Viên Viên chỉ còn biết hét lên.
Thậm chí Vu Lâm đã ngã sấp xuống đất mà mất kiểm soát.
Chỉ có Trần Chỉ Tình không có quá nhiều thay đổi cảm xúc.
Còn Tống Cẩm Phồn mặc dù thân người run rẩy, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn đủ lý trí, thậm chí còn có thể dùng tay vỗ nhẹ lên vai Ngô Viên Viên an ủi cô ta.
Những người khác ở võ quán thì một phen hỗn loạn rồi phát ra đủ tiếng kêu gào thảm thiết.
“Chúng ta đi thôi! Tôi biết mọi người đang có rất nhiều câu hỏi”, Tô Minh đi xuống võ đài, nói.
Từ tận đáy lòng Tô Minh cảm thấy rất vui. Bởi vì anh đã giết được một ác ma.
Về bản chất thì ác ma không được tính vào loài người. Bởi vì thời gian dài chúng ăn sống máu thịt của đồng loại thì bất luận về tư duy, tinh thần hay kết cấu xác thịt sẽ đều tiến hóa theo hướng của quái thú và đại ma.
Mà trong cơ thể của quái thú và đại ma thì có gì? Có yêu tinh hoặc ma tinh.
Ác ma cũng có, bên dưới quai hàm của ác ma sẽ dần dần hình thành một viên tinh thạch ác ma. Trong tinh thạch ác ma có chứa rất nhiều năng lượng linh khí không ổn định.
Nếu như tu giả võ đạo có thể hấp thu hết tinh thạch ác ma thì đúng là thu hoạch không hề nhỏ.
Đây cũng là lý do tại sao tu giả võ đạo lại vô cùng muốn giết được ác ma. Một mặt, ác ma đúng là kẻ tàn nhẫn làm những việc hại người, mặt khác giết ác ma thì có thể có được tinh thạch ác ma.
Ở Huyền Linh Sơn, Tô Minh không có chủ ý đi tìm để giết ác ma nhưng hiện giờ không may gặp phải á ma, ra tay làm được việc tốt, nhân tiện có được tinh thạch ác ma thì cũng tốt.
Tống Cẩm Phồn, Ngô Viên Viên và Trần Chỉ Tình cùng với Tô Minh ra khỏi võ quán. Vu Lâm cũng muốn đi theo nhưng vì chân mềm nhũn ra nên căn bản không đi nổi.
Chương 49: Bản chất của ác ma
Ngô Viên Viên định chạy lại đỡ Vu Lâm nhưng Tô Minh đã ngăn lại.
Sau đó, anh còn quét nhìn Vu Lâm một cái rồi chỉ lạnh lùng nói một câu: “Chúc cô may mắn, hy vọng cô có thể làm tốt vị trí ma bộc kiếp”.
“Thế… Thế là ý gì?”, Vu Lâm hoảng sợ, hỏi lại.
“Chẳng có ý gì cả”, Tô Minh cười lạnh một tiếng, nói.
Vu Lâm toi đời rồi. Mỗi tên ác ma sẽ đều nuôi dưỡng một ma bộc của mình, và Vu Lâm chính là ma bộc của Tiết Tịnh.
Nếu như chủ nhân chết rồi, vậy thì ma bộc có thể sống yên ổn được không? Có lẽ vẫn sống được nhưng kết cục sẽ rất thê thảm, đặc biệt là Vu Lâm chỉ là người bình thường, không phải là tu giả võ đạo.
“Chị ta…”, Trần Chỉ Tình định lên tiếng.
“Mặc kệ đi, cô ta tự làm tự chịu”, Tô Minh thản nhiên nói.
Anh có thể giải quyết được ma bộc kiếp nhưng dựa vào cái gì mà anh phải giúp Vu Lâm? Anh không phải Bồ Tát sống, bởi kẻ được nuôi dưỡng thành ma bộc sau này cũng không phải là hạng người tốt đẹp gì. Những người đáng thương ắt sẽ có điểm đáng hận.
“Được rồi!”, Trần Chỉ Tình không hỏi thêm gì nữa.
Rất nhanh, ba người đi ra khỏi võ quán.
“Tô Minh! Nói cho tôi nghe tất cả đi!”, Tống Cẩm Phồn ngẩng đầu lên nhìn Tô Minh, đôi mắt nhìn chăm chú đầy mong đợi.
“Trước tiên, Tiết Tịnh là một tu giả võ đạo nhưng tu luyện ma công, đó là công pháp chuyên đi ăn sống máu thịt đồng loại”.
“Theo như tôi suy đoán thì trước đó hắn ta đã ăn không dưới 100 đồng loại rồi”.
“Nhưng hắn ta toàn ăn thịt người bình thường nên hiệu quả không phải tốt nhất”.
“Sức hút lớn với hắn ta chính là cô, người có Huyền Tâm Thể”.
“Cô khá may mắn đấy! Bởi vì hắn ta tu luyện ma công chưa đủ cao, gần đây khắp cơ thể hắn ta bao gồm cả lòng bàn tay có xuất hiện lỗ máu không ngừng xoay vòng”.
“Người khác không nhìn thấy lỗ máu đó nhưng nếu như chạm vào thì có thể cảm nhận được”.
“Vì vậy, hắn ta không dám có bất cứ tiếp xúc xác thịt nào với cô. Kể cả cô muốn nắm tay hắn ta thì hắn ta cũng không muốn đâu. Bởi vì một khi nắm tay thì sẽ bị lộ hết”.
…
“Ý của anh là, hắn ta tiếp cận tôi, thậm chí cố gắng trở thành chồng sắp cưới của tôi là vì muốn ăn sống máu thịt của tôi?”, Tống Cẩm Phồn nói xong rồi nín thở chờ đợi.
“Đúng thế!”
“Vậy thì chỉ cần bắt tôi, giết tôi rồi ăn sống uống máu là được, tại sao còn phải tốn bao công sức để thành chồng sắp cưới của tôi làm gì?”
Tô Minh cười nói: “Cẩm Phồn! Cô thật sự nghĩ người có Huyền Tâm Thể đơn giản vậy sao? Nhà họ Tống các cô có thể có một người có Huyền Tâm Thể như cô, chứng tỏ tổ tiên chắc chắn từng có tu giả võ đạo cao cường. Vì vậy, có khả năng nhà họ Tống còn mạnh hơn cô tưởng tượng đấy, đặc biệt là ở mảng võ công. Tiết Tịnh không dám dùng vũ lực để bắt cô nên đành phải cố gắng thành chồng sắp cưới của cô, rồi đường hoàng tiếp cận cô, sau đó tìm cơ hội ăn thịt cô”.
“Thì ra là vậy!”, Tống Cẩm Phồn gật đầu, sau đó cắn chặt môi, trong đôi mắt đẹp đã rưng rưng những giọt lệ.
Dù sao thì cô ta cũng thật lòng với Tiết Tịnh, còn luôn tự hào mình có người chồng sắp cưới như vậy. Nhưng kết quả, hắn ta không phải là người, mà là một ác ma.
Đả kích này thật sự quá lớn!
“Cẩm Phồn! Mọi chuyện đều qua rồi…”, Trần Chỉ Tình ôm chặt Tống Cẩm Phồn, an ủi.
“Cảm ơn chị!”, Tống Cẩm Phồn nói nghiêm túc. Nếu như không có người chị em tốt của mình thì chắc kết cục của mình sẽ rất thê thảm.
“Hihi! Có phải là mắt nhìn đàn ông của chị hơn em không? Có phải động lòng với người đàn ông của chị rồi không? Em đã gọi chị là chị, vậy thì người đàn ông của chị cũng chia cho em một nửa”, Trần Chỉ Tình nói đùa ở bên tai Tống Cẩm Phồn.
“Chị cút đi!”, Tống Cẩm Phồn mắng yêu một câu, sắc mặt đỏ ửng. Nhưng vì Trần Chỉ Tình nói đùa nên tâm trạng nặng nề của cô ta cũng đỡ hơn phần nào.
Sau đó Tống Cẩm Phồn nói tiếp: “Chỉ Tình, Tô Minh, Viên Viên, mọi người cùng tôi đi về nhà họ Tống đi. Chắc chắn bố mẹ và cả ông nội tôi sẽ rất muốn cảm ơn mọi người”.
“Không cần đâu!”, Tô Minh trực tiếp từ chối. Bởi anh vẫn có chút chuyện, bây giờ phải đi Đế Thành luôn.
Sau đó, mấy người nói lời chia tay, Tống Cẩm Phồn dẫn Ngô Viên Viên đi về trường đại học Nguyên Hải.
Còn Tô Minh và Trần Chỉ Tình lái xe về thành phố Dương Giang.
Trên đường đi, rõ ràng là tâm trạng của Trần Chỉ Tình không được tốt lắm.
“Sao thế?”
“Chồng à! Có phải là anh phải rời thành phố Dương Giang không?”
“Ừm! Anh phải đến Đế Thành”, Tô Minh gật đầu, nói tiếp: “Em có đi cùng không?”
Trần Chỉ Tình sáng mắt lên, có chút suy nghĩ nhưng sau đó lại lắc đầu, nói: “Dù gì em vẫn là sinh viên năm 3, mặc dù em hay nghỉ học nhưng cũng không được làm gì quá. Hơn nữa em biết, anh đến Đế Thành chắc chắn là muốn tìm nhà họ Lam báo thù nên em không thể đi làm vướng chân anh được”.
“Ngày mai anh đi, tối nay phải xem cách ‘thể hiện’ của em rồi”, Tô Minh chớp chớp mắt, nói.
“Anh cút đi!”, mặt Trần Chỉ Tình đỏ lên, mắng một câu.
Ngày hôm sau, Trần Chỉ Tình tiễn Tô Minh ra sân bay.
“Chồng à! Em có một yêu cầu khi anh đến Đế Thành, đó là phải an toàn trở về”, Trần Chỉ Tình nghiêm giọng nói.
“Em yên tâm!”
“Còn nữa, bớt trêu ghẹo tán tỉnh đi!”, Trần Chỉ Tình trừng mắt nhìn Tô Minh, nói.
“Bớt tán tỉnh? Chứ không phải là không được tán tỉnh?”, Tô Minh nhìn Trần Chỉ Tình với ánh mắt kỳ lạ. Cô gái này dường như dễ với mình quá chăng.
Cũng không thể trách được, trong lòng Trần Chỉ Tình luôn thấy tự ti, không nói đến chuyện khác, chỉ riêng Lam Tuyết năm đó liệu Tô Minh có từ bỏ được không? Chắc chắn là không rồi.
Mặc dù ở bên Tô Minh chưa lâu nhưng Trần Chỉ Tình vẫn hiểu rõ tính cách trọng tình trọng nghĩa và chủ nghĩa đàn ông của Tô Minh.
Không chỉ có Trần Chỉ Tình, mà ngay Diệp Mộ Cẩn, tiểu công chúa của nhà họ Diệp ở Đế Thành cũng có ý với Tô Minh.
Với nhan sắc khuynh thành của Diệp Mộ Cẩn thì chắc chắn không người đàn ông nào có thể cự tuyệt được.
Dù sao thì Trần Chỉ Tình cũng đã có những chuẩn bị tâm lý cho mình rồi.
Tất nhiên, chuẩn bị thì chuẩn bị nhưng cũng vẫn phải cảnh cáo.
“Anh về sớm đấy nhé! Lúc về nhớ mua quà cho em”, Trần Chỉ Tình nói thêm.
“Anh biết rồi!”, Tô Minh hôn lên môi Trần Chỉ Tình một cái rồi xoay người rời đi.
“Mình cũng phải luyện võ mới được, nếu không thì sau này khéo còn không nhìn thấy bóng dáng của anh ấy nữa?”, nhìn bóng lưng Tô Minh rời đi, Trần Chỉ Tình tự nhủ. Đàn ông mà tài giỏi quá thì người phụ nữ cũng thấy áp lực.
Rất nhanh…
Chương 50: Tình cờ gặp lại
Tô Minh đi check in.
Đó là khoang máy bay hạng phổ thông, bởi vì dù sao Dương Giang cũng chỉ là một thành phố nhỏ, ba bốn tuyến bay, các chuyến bay đến Đế Thành mỗi ngày cũng không nhiều, cộng thêm đây là mùa du lịch cao điểm ở Dương Giang, trừ khi đặt vé trước nửa tháng mới có thể đặt khoang hạng nhất, Tô Minh tối hôm qua mới đặt vé.
Còn để nhà họ Trần hoặc Trần Chỉ Tình giúp đỡ thì không cần thiết, chỉ là chuyến bay hai tiếng mà thôi, không cần phải quan trọng hóa? Đối với Tô Minh mà nói, khoang phổ thông hay khoang thương gia không có gì khác nhau cả, miễn là có thể tới nơi là được.
Tô Minh không mang theo hành lý, lên máy bay tìm được một chỗ ngồi sát bên cửa sổ.
"Khoang phổ thông lúc nào cũng đông nghịt, sớm biết đã không đến núi Phượng Hoàng chơi, vui thì chưa thấy chỉ thấy mệt mỏi đủ đường", Tô Minh vừa mới ngồi xuống, liền nghe thấy một loạt âm thanh ồn ào cùng bực dọc ở hàng ghế phía sau.
Âm thanh hơi lớn, như thể cố tình để cho người khác nghe, sợ người ta không biết bình thường hắn chỉ ngồi khoang hạng nhất vậy.
Có vẻ khoe khoang.
"Cậu Chu, cậu chịu đựng một chút, rất nhanh sẽ đến Đế Thành thôi", sau khi giọng nói của người thanh niên đó vừa dứt, lại có một giọng nữ mềm mại mang theo vẻ an ủi cất lên.
"Khà khà, cũng không sao, có thư ký Lưu đi cùng, chuyến đi này cũng không phải vô ích", người thanh niên được gọi là cậu Chu cười khà khà, giọng nói bỗng chốc trở nên ngả ngớn.
Người con gái được gọi là thư ký Lưu, ngượng ngùng nũng nịu: "Cậu Chu thật là xấu xa".
Hai người bắt đầu liếc mắt đưa tình với nhau.
Tô Minh vô thức liếc nhìn đã thấy hai người bọn họ ngồi ở phía sau.
Một người đàn ông trạc tuổi mình, trắng trẻo, trên người toàn đồ hiệu, thái độ kiêu căng trịch thượng, nhưng khuôn mặt có chút tái nhợt.
Còn người phụ nữ ngồi bên cạnh người đàn ông trông có vẻ lẳng lơ, mặc một bộ đồ công sở có phần hở hang, cũng có chút gọi là xinh đẹp, cộng thêm khuôn mặt trang điểm kĩ càng thì không có gì để nói, nhưng để mà so với Trần Chỉ Tình, Lam Tuyết, Tống Cẩm Phồn thì vẫn còn thua xa.
Sau đó, máy bay vẫn chưa cất cánh, rất nhiều hành khách còn đang lục tục tiến đến, Tô Minh khẽ khép mắt lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thoạt nhìn là đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng thực tế Tô Minh đang tu luyện.
Tu luyện
Chiêu thức thứ nhất - Tuyệt mệnh phong vân của
Tô Minh đã nghiên cứu rất kỹ về chiêu thứ nhất của kiếm thuật, đả thông kinh mạch, vị trí huyệt đạo của chân khí, hướng di chuyển của chân khí, đem tất cả thuộc nằm lòng.
Nhưng, võ thuật cao cấp là võ thuật bậc cao, vô cùng phức tạp.
Các chiêu thức không ngừng hiện ra trong đầu Tô Minh.
Tâm trí của anh như trở thành một nơi bế quan tu luyện, Tô Minh điều khiển thần trí của mình, hóa thành kiếm, không ngừng luyện tập.
Từng bước phát triển, thử đi thử lại nhiều lần, cố gắng lĩnh hội những tinh túy trong đó, cùng suy ngẫm những vấn đề mình chưa hiểu.
Trên thực tế, dùng khoảng thời gian vụn vặt để tu luyện không có nhiều hiệu quả, nhưng có còn hơn không, không phải sao? Ngược lại cũng có chuyện để làm.
Thời gian trôi qua.
Mãi cho đến khi.
"Mẹ kiếp!"
Tiếng hét kinh hãi của cậu Chu ngồi ở hàng ghế sau đã đánh thức Tô Minh đang tu luyện.
Tô Minh mở mắt, vừa mở mắt ra đã thấy một bóng người chậm rãi đi tới.
Bóng dáng này trực tiếp thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong khoang hạng phổ thông, sở dĩ cậu Chu kinh ngạc hét lên cũng là bởi vì bóng người kia chậm rãi đi tới.
Hô hấp của cậu Chu như ngừng lại.
Những người phụ nữ xinh đẹp có thể nhìn thấy rất nhiều, nhưng xinh đẹp như người con gái ở trước mặt này thì cực ít.
"Cậu Chu, hừ, anh nhìn xem tròng mắt anh sắp rớt ra ngoài rồi kìa", thư ký Lưu rõ ràng đang ghen tị, nũng nịu oán trách một câu.
"Sao cô lại tới?", Tô Minh nhíu mày một cái.
Là Tiêu Nguyệt.
Khoảnh khắc tiếp theo, dưới ánh nhìn của mọi người, Tiêu Nguyệt đi đến bên cạnh Tô Minh rồi ngồi xuống, vị trí của cô hóa ra là bên cạnh Tô Minh.
Tô Minh nhất thời hiểu được, đây là sự cố ý sắp đặt của Tiêu Nguyệt hoặc nhà họ Tiêu, nhà họ Tiêu là gia đình danh gia vọng tộc số một ở thành phố Dương Giang, muốn làm việc này cũng không khó.
"Vậy mà lại ngồi trước mình một hàng", Cậu Chu ở ghế phía sau càng thêm kích động.
Hắn cảm thấy có thể gặp được người con gái xinh đẹp tuyệt sắc như vậy chính là duyên phận và sự sắp đặt của ông trời.
"Cậu Chu...", thư ký Lưu ở bên cạnh ghen tức muốn nổ đom đóm mắt.
"Cục cưng, ngoan nào, đừng làm loạn, khi xuống máy bay anh sẽ mua túi cho em", cậu Chu dỗ dành thư ký Lưu cho có bởi vì tâm trí hắn đều đổ dồn vào Tiêu Nguyệt.
“Thôi được rồi", mặc dù trong lòng thư ký Lưu không vui, nhưng cô ta không còn cách nào khác, đành phải chấp nhận, bởi vì nếu cô ta gây rối, tính khí của cậu Chu như thế nào cô ta hiểu quá rõ.
"Người đẹp, làm quen chút nhé, tôi là Chu Tranh, xuất thân từ gia đình họ Chu ở Đế Thành", Chu Tranh hướng về phía Tiêu Nguyệt ở hàng ghế phía trước, nói.
Nhưng.
Tiêu Nguyệt không thèm quan tâm.
Bởi vì tâm tư của Tiêu Nguyệt đều đặt trên người Tô Minh.
Chu Tranh có chút xấu hổ, nhưng không muốn buông tha, trong lòng đang tính đến việc làm thế nào để tiếp tục trò chuyện.
"Tô Minh, ba năm nay, em... Luôn nghĩ đến anh", cơ thể Tiêu Nguyệt mềm mại nhịn không được mà dính sát vào người Tô Minh, cô cắn đôi môi đỏ mọng một cái rồi nói: "Em biết anh không tha thứ cho em, nhưng em chỉ muốn nói cho anh biết, em vẫn còn yêu anh".
Tô Minh nhắm mắt nghỉ ngơi, căn bản không có phản ứng.
Tiêu Nguyệt tiếp tục nói: "Tô Minh, ba năm trước, em bị bố mẹ và ông nội nhốt ở nhà. Tối hôm đó, người nhà họ Từ đến nói chuyện với ông nội, sau đó ông nội liền quyết định nhốt em trong phòng, còn cắt đứt tất cả liên lạc, cấm em liên lạc với anh, em..."
Tiêu Nguyệt nói, trong giọng nói có chút nghẹn ngào.
Bình luận facebook