-
Chương 561-565
Chương 561: Sự xuất hiện của bia Huyền Diệu
Bên trong Bằng Cư đã có vài phần hỗn loạn.
Rất nhiều cường giả của của bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ sắp sụp đổ.
Theo sự trầm mặc của Kim Cửu Thương, hàng tỉ dân chúng của tộc thú của cả đế quốc Hoang Thú đều hiểu được.
Tất cả bọn họ đều nghẹt thở!
Đúng là vậy ư?
Bộ tộc Thái Cổ Kim Bằng vẫn không thể tránh khỏi con đường diệt vong sao?
"Này người trẻ tuổi, bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ đã nhận ra khó khăn trước mắt", sau cùng, Kim Cửu Thương nói: "Cậu cần một triệu hỏa tinh phải không, tôi đồng ý".
"Không đủ, đại trưởng lão Kim Lưu, còn có vị tộc trưởng là ông đều phải chết, thậm chí còn phải là tự bạo thần hồn để tự sát", Tô Minh nói thêm: "Ồ, đây là điều kiện trước kia, còn giờ thì, bởi vì các ông lãng phí nhiều thời gian như vậy, lại thêm một điều kiện nữa, tất cả Thái Thượng trưởng lão của bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ đều phải tự sát".
Tàn nhẫn!
Quá tàn nhẫn!
Tàn nhẫn buộc người ta phải chết.
Đến cả một con đường sống cũng không cho.
Kim Cửu Thương nắm chặt quả đấm, hơi thở lão ta trở nên dồn dập hơn.
Con ngươi già nua của lão ta đỏ bừng.
"Khinh người quá đáng!", Kim Cửu Thương nghiến răng nghiến lợi nói: "Điều này là không thể nào!"
Không nói đến những điểm khác, điểm mấu chốt trong lòng lão ta là lão ta phải còn sống.
Nếu lão ta chết rồi thì còn có ý nghĩa gì nữa?
Bảo vệ thế hệ trẻ và vài kẻ yếu của bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ thú vị lắm à?
Người không vì mình, trời tru đất diệt.
Không ai muốn mình chết và Kim Cửu Thương cũng thế.
Trong chốc lát, cả đế quốc Hoang Thú chìm trong yên lặng...
Tiêu Nguyệt và Ninh Triều Thiên đều định khuyên bảo Tô Minh, như vậy đã đủ rồi, nếu không thì thật sự phải tiêu tốn một tháng ở đây sao?
Thế này được một mất mười!
Huống hồ, trong khoảng thời gian một tháng đó, lỡ như xảy ra biến cố gì thì sao?
Rốt cuộc nơi đây là đế quốc Hoang Thú, là sân nhà của tộc thú.
"Nhóc Tô, nếu không...", Ninh Triều Thiên nói, ông ấy rất cảm động, hạnh phúc vì quyết tâm báo thù thay mình của Tô Minh, thế nhưng, ông ấy vẫn muốn khuyên bảo anh dừng ở đó là được rồi.
Những gì cần báo thù thì đã báo thù được rồi.
Không nhất thiết phải liều chết như vậy!
"Sư phụ, người không cần nói ra đâu, con hiểu, con không có khả năng luôn ở đây suốt một tháng", Tô Minh cười bảo.
Ninh Triều Thiên thở phào nhẹ nhõm.
Tốt rồi.
Trong Bằng Cư, Kim Cửu Thương cũng thở phào, trong phút chốc, sau lưng lão ta ướt đẫm, gặp may rồi. Tất cả những thành viên của bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ đồng thời thờ phào.
Thậm chí, ngay cả hàng tỉ dân chúng của tộc thú cũng đều thở phào nhẹ nhõm, tất cả bọn họ đều mong Tô Minh nhanh chóng rời khỏi đây, đối với đế quốc Hoang Thú mà nói, thì sự tồn tại của anh mang đến áp lực và sự sỉ nhục quá lớn.
Nhưng rất tiếc.
Ngay sau đó, Tô Minh lại nói: "Do vậy, tuy tôi không làm gì, cứ chờ đợi một tháng là có thể nhìn thấy khiên Đại Địa Huyền Vũ tan vỡ rồi, thật nhẹ nhàng mà, nhưng bởi vì thời gian rất quý giá, hay là, bây giờ tôi cưỡng chế phá hủy nó nhỉ!"
Cái gì?
Tô Minh vừa dứt lời.
Mẹ kiếp!
Bà nội nó!
Bọn họ sợ hết hồn.
Bọn họ cứ tưởng "thời gian quý giá", "không có khả năng vẫn luôn ở đây" trong lời Tô Minh là có ý định đàm phán và hòa giải với bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ.
Sao mà nghĩ đến...
Bước chuyển biến này quá lớn rồi.
Chẳng mấy chốc.
Ngay khi, đầu óc mọi người còn đang xôn xao và hỗn loạn thì Tô Minh bỗng nhiên quát to: "Bia Huyền Diệu, xuất hiện ngay đi!"
Ngay lúc này, anh muốn mở khiên Đại Địa Huyền Vũ này ra, cho dù là những đòn đánh bình thường khi anh dùng hết sức lực cũng không thể làm được, vậy thì sử dụng chí bảo thôi.
Bia Huyền Diệu là đạo khí thượng phẩm, gần như sắp sánh ngang với sự tồn tại của đạo khí đỉnh phong, đã đến lúc nó tỏa sáng rồi.
Nụ cười của Tô Minh sáng lạn, rực rỡ.
Sự xuất hiện của bia Huyền Diệu thu hút sự chú ý của hàng tỉ ánh mắt.
Tuy rằng hơi thở của bia Huyền Diệu rất khiêm tốn, nhưng lại khiến cho nhiều thành viên của tộc thú mơ hồ cảm nhận được sự khủng khiếp hư ảo ẩn chứa trong khối bia đá này.
Nó rất kinh khủng!
Đó là sự khủng bố như có thể trấn áp cả một thời đại, hủy diệt cả một nền văn minh.
Quả đúng như vậy, bia Huyền Diệu sắp đạt đến cấp bậc cao nhất của đạo khí rồi, ít nhất thì ở trong thế giới Tiểu Thiên, nó đã được xếp vào loại bị ý chí của thế giới Tiểu Thiên nhắm tới, bài xích, kiêng kị.
Nếu không nhờ vào thiên nữ Tạo Hóa vẫn luôn ở trong không gian thần hồn của Tô Minh, khiến ý chí của thế giới Tiểu Thiên không dám hành động sơ sẩy, thì nó đã sớm nghĩ cách hủy diệt bia Huyền Diệu rồi.
Cứ nghĩ mà xem.
"...", sắc mặt Kim Cửu Thương trắng bệch không còn chút máu, thậm chí còn nổi gân xanh, lão ta đang hoảng sợ.
Nhưng mà, rất nhanh sau đó, lão ta thở dài một cách khó hiểu, cảm xúc của lão ta xao động như đang chìm trong hố sâu tuyệt vọng chợt tìm thấy tia sáng hy vọng, rồi dịu lại ngay.
Rất quái lạ.
Trong nháy mắt, cảm xúc của lão ta thay đổi liên tục.
"Khối bia đá này thật sự rất đáng sợ, nếu như có thể sử dụng nó một cách hợp lý, thì đến cả khiên Đại Địa Huyền Vũ cũng không đỡ nổi, nhưng mà, con người trẻ tuổi kia, cậu có thể phát huy hết sức mạnh của nó không?", Kim Cửu Thương nghĩ thầm trong lòng.
Lão ta bỗng nhiên cảm nhận được rằng có lẽ bản thân mình đã chạm đến sự thật rồi, hừ, người thanh niên trẻ tuổi đó lấy ra tấm bia đá này là để làm mình sợ hãi, để làm mình không chiến mà hàng, để làm sụp đổ tâm lý của mình và cả của thành viên bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ, thậm chí nhân lúc tâm lý cả tộc sụp đổ, lừa gạt bản thân và tất cả thành viên bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ ra khỏi Bằng Cư, đón nhận lấy cái chết.
Chương 562: Khiên Đại Địa Huyền Vũ vỡ nát
May mắn Kim Cửu Thương cũng đủ bình tĩnh.
Vì sao Kim Cửu Thương lại bình tĩnh như vậy?
Nguyên nhân rất đơn giản.
Kim Cửu Thương vô cùng chắc chắn, pháp khí cấp bậc hậu kỳ là bảo vật tuyệt đối không dễ dàng chế tạo thành công, cũng càng không dễ dàng sử dụng như vậy.
Cho dù thanh niên loài người này có thực lực rất cường đại, khiến cho người ta không khỏi sợ hãi, nhưng tuyệt đối không có khả năng sử dụng được bảo vật như pháp khí cấp bậc hậu kỳ.
Đây là điều lão ta đột nhiên nghĩ đến, đáy lòng có thêm hy vọng, thậm chí lão ta cảm thấy mình đã nhìn thấu được sự tự tin của Tô Minh.
“Thanh niên loài người, cậu thật thông minh, nhưng tôi cũng không phải là kẻ ngu ngốc, tôi đứng đây xem cậu làm thế nào đập vỡ được khiên Đại Địa Huyền Vũ?”, Kim Cửu Thương thản nhiên nói, giọng nói còn mang theo một tia trào phúng.
Tự cho là đã nhìn thấu lời nói dối và mục đích của Tô Minh.
Đương nhiên là lão ta có một chút đắc ý.
“Được!”, Tô Minh dứt khoát đáp lời, anh sử dụng ý thức huy động bia Huyền Diệu, một tiếng quát chói tai vang lên: “Phá vỡ cho tôi!”
Ầm…
Bia Huyền Diệu đột nhiên phóng đại, giống như một ngọn núi che kín trời.
Màu vàng chảy xuống, tuỳ ý huỷ diệt, lực lượng cường đại cuồn cuộn trút xuống.
Hướng thẳng tới khiên Đại Địa Huyền Vũ rồi nổ tung!
“Cái gì?”, Kim Cửu Thương cảm thấy tấm bia đá kia không phải đang đập vỡ khiên Đại Địa Huyền Vũ, mà đang đánh thẳng vào trong lòng lão ta, khiến cho trái tim lão ta đều bị đập nát.
Đây…đây…Điều này sao có thể?
Đây là trò đùa gì vậy?
Người trẻ tuổi này thực sự có khả năng sử dụng bảo vật cấp bậc hậu kỳ?
Hơn nữa còn là dễ dàng sử dụng, không hề có chút miễn cưỡng nào.
Kim Cửu Thương thật sự cảm thấy hai mắt của mình bị mù rồi.
Rốt cuộc là lão ta đã nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng gì thế này!
“Tiếp tục!”, Tô Minh tiếp tục hét lớn, tuy rằng bia Huyền Diệu rất mạnh nhưng khiên Đại Địa Huyền Vũ cũng không hề thua kém, muốn một lần làm cho nó nổ tung là không có khả năng, cho nên phải công kích nhiều lần.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng nứt vỡ ầm ầm, điên cuồng vang lên…
Khiên Đại Địa Huyền Vũ rõ ràng là đã bắt đầu rung chuyển, ánh sáng ảm đạm.
Sau hơn mười lần.
Rắc rắc rắc…
Khiên Đại Địa Huyền Vũ lập tức vỡ tan.
“Tộc…tộc Kim Bằng Thái Cổ xong rồi!”, Kim Cửu Thương xụi lơ trên mặt đất, âm thanh gào thét tuyệt vọng vang lên.
Trên thực tế, cho dù là Kim Cửu Thương hay Thái thượng trưởng lão của tộc Kim Bằng Thái Cổ cũng không cường đại bằng Kim Tố Y, thậm chỉ còn không bằng Kim Độc.
Cho nên, khi khiên Đại Địa Huyền Vũ vỡ tan, đã là lời tuyên bố tộc Kim Bằng Thái Cổ xong rồi.
Kế tiếp, ngay cả từ bỏ tính mạng, đồng quy vu tận bọn họ đều không có tư cách nghĩ đến.
Hoàn toàn là sơn dương đợi người đến làm thịt.
“Cho nên mới nói, làm vậy để làm gì? Sớm đồng ý với điều kiện của tôi, tốt xấu gì thì tộc Kim Bằng Thái Cổ còn có thể tồn tại được, bây giờ thì tốt rồi…”, Tô Minh bước vào Bằng Cư.
Chỉ trong mười lăm phút.
Tô Minh đã vung tay ra quyền, đoạt đi tính mạng của tất cả cường giả tộc Kim Bằng Thái Cổ.
Mười lăm phút sau.
Mọi thứ kết thúc.
Xem như là báo thù cho sư phụ Ninh Triều Thiên!
Đương nhiên là thu hoạch cũng thật lớn!
Liếc mắt nhìn phòng chính.
Trước không nói đến hoả tinh của tộc Kim Bằng Thái Cổ này đã được lưu giữ hàng tỉ năm, chỉ cần tìm thấy trận pháp “Khiên Đại Địa Huyền Vũ”, cùng với chục đôi móng vuốt của bản thể Kim Bằng Thái Cổ tương đương với pháp khí cấp bậc tiền kỳ trong Tàng Thư Các, thì đó chính là điều vô cùng may mắn.
Lại một lần phất lên.
“Cậu…cậu…cậu Tô, tôi là tộc trưởng của tộc Bạch Phượng, đám người nhị trưởng lão có mắt không tròng đắc tội cậu Tô, đã sợ hãi mà tự bạo bỏ mình, đây…đây là tám mươi triệu hỏa tinh, xem như là bồi thường phí tổn thất tinh thần cho cậu Tô”.
Tộc trưởng tộc Bạch Phượng đi đến nói.
Ông ta trực tiếp quỳ rạp xuống trước mặt Tô Minh.
Trên thực tế, ban đầu tộc Bạch Phượng đã bàn bạc với nhau, muốn cho tên Tô Minh không biết trời cao đất dày này chết không có chỗ chôn, dám tính kế trên đầu tộc Bạch Phượng, ha ha ha…
Tuy rằng Tô Minh giết chết đại trưởng lão Bạch Thuận cũng thật doạ người.
Nhưng tộc Bạch Phượng là sự tồn tại khủng bố hơn nhiều so với một mình đại trưởng lão Bạch Thuận.
Chỉ có điều bọn họ không hề nghĩ đến, không đợi tộc Bạch Phượng quyết định giết chết Tô Minh, Tô Minh đã tự mình tìm đến Hoang Thành, còn tiêu diệt tộc Kim Bằng Thái Cổ, bày ra thực lực cường đại, quả thực là điên cuồng, khiến cho trên dưới tộc Bạch Phượng đều sợ hãi.
Đừng nói là tám mươi triệu hoả tinh, cho dù là một trăm tám mươi triệu hoả tinh cũng phải đào ra!
“Ha ha, vận may của các người không tệ lắm, lúc trước chuẩn bị quỵt nợ, thậm chí là muốn xử lý tôi luôn phải không? Kết quả là nhìn thấy tôi tiêu diệt tộc Kim Bằng Thái Cổ, liền sợ hãi thay đổi ý định?”, Tô Minh mỉm cười, ánh mắt lướt qua tộc trưởng tộc Bạch Phượng đang quỳ gối trước mặt.
Vị tộc trưởng này cũng là một cường giả có tiếng trong đế quốc Hoang Thú, là bá chủ một phương, nhưng giờ phút này lại sợ hãi đến mức cả người run rẩy.
Ông ta nhanh chóng đưa cho Tô Minh một chiếc nhẫn không gian: “Cậu…cậu Tô, đây là tộc Bạch Phượng chúng tôi hiếu kính cậu”.
Trong chiếc nhẫn không gian này còn có thêm hai mươi bảy triệu năm trăm nghìn hỏa tinh.
Đây là tất cả tài sản của tộc Bạch Phượng.
Thật sự.
“Nói vậy còn có chút đạo lý, cút đi”, Tô Minh vừa lòng gật đầu, nếu vị tộc trưởng này còn dám có ý đồ gì khác, anh sẽ trực tiếp giết chết đối phương, cũng may ông ta là người hiểu chuyện, tha cho một mạng cũng không phải là không được.
Lại giàu to, có thêm hơn trăm triệu hỏa tinh.
Thích!
“Cậu…cậu…cậu Tô, đây là tộc Cá Voi Tím chúng tôi hiếu kính cậu”.
“Cậu Tô, đây là tộc Hồ Ly Chín Đuôi chúng tôi hiếu kính cậu”.
“Cậu Tô, đây là tộc Thái Cổ Lân Long Nhất chúng tôi hiếu kính cậu”.
…
Sau khi tộc trưởng tộc Bạch Phượng cảm thấy vô cùng may mắn và cảm kích rời đi, tộc trưởng các bộ tộc khác của đế quốc Hoang Thú cũng lần lượt đến đây.
Người trước vừa đi, người sau lại tiến đến.
Tất cả đều đến hiếu kính Tô Minh.
Không có biện pháp, Tô Minh quả thực là vô cùng mạnh mẽ!
Hơn nữa, tộc thú và loài người vốn là có quan hệ đối địch.
Chương 563: Chuyện xưa của Ninh Triều Thiên và Tư Nam Quân
Nếu như Tô Minh khó chịu, tiêu diệt đế quốc Hoang Thú, thì…thì cậu ta thực sự có thực lực để làm như vậy.
Có thể không sợ hãi hay sao?
Cho nên, nếu như lúc này không tranh thủ hiếu kính thì không phải là điên rồi sao?
Nhất là tám tộc thượng cổ còn lại kia.
“Quả thật là giàu to”, tâm trạng của Tô Minh không khỏi tốt lên.
Lại một lần phất lên.
Thế mà còn nhận được hỏa tinh hiếu kính của tộc trưởng tám tộc thượng cổ còn lại, thêm vào đã đạt tới hơn ba trăm triệu khối hỏa tinh.
Tính ra thì hiện tại, trong tay Tô Minh đang có ước chừng hơn năm trăm triệu khối hoả tinh.
Một con số thiên văn trong thiên văn.
“Nên rời khỏi đế quốc Hoang Thú rồi”, tất cả mọi chuyện đều đã được giải quyết xong, lại còn một bước phất lên, Tô Minh cảm thấy vô cùng mỹ mãn, anh quyết định rời khỏi đế quốc Hoang Thú.
“Sư phụ, Nguyệt, chúng ta phải trở về thôi”, Tô Minh mở miệng nói.
Rất nhanh.
Ba người đã rời khỏi đế quốc Hoang Thú.
“Nguyệt, em về học viện Linh Võ trước đi”, Tô Minh nhìn về phía Tiêu Nguyệt.
“A?”, Tiêu Nguyệt có chút khó hiểu.
Cô nghĩ Tô Minh sẽ cùng mình quay trở về học viện Linh Võ.
“Anh phải cùng sư phụ đến đại lục Thần Thương”, Tô Minh nghiêm túc nói rồi nhìn về phía Ninh Triều Thiên: “Sư phụ, là đệ tử không tốt, thời gian này vẫn luôn bận rộn chuyện khác, trên thực tế, với thực lực bây giờ của đệ tử, đệ tử đã sớm muốn đi đến đại lục Thần Thương, giết chết Tư Nam Quân”.
Tô Minh vô cùng áy náy.
Với thực lực của anh, đại khái là sau khi rời khỏi Thiên Đường Ngục là có thể đi đến đại lục Thần Thương báo thù, kết quả là, bởi vì các sự việc kia liên tiếp kéo đến, trong khoảng thời gian đó anh phải quay về nhà họ Tô ở Chiến Uyên, quay về Võ Tông một chuyến, rồi lại đến học viện Linh Võtrước sau bận rộn, vẫn không có thời gian đến đại lục Thần Thương, từ tận sâu trong đáy lòng, Tô Minh cảm thấy có chút áy náy, tuy rằng thật sự bận rộn, nhưng cẩn thận ngẫm lại, cho dù vội chuyện gì thì cũng đâu có thể so sánh được với chuyện của sư phụ?
Không có sư phụ, năm đó mình đã bị chôn sống, đã chết!
Không có sư phụ, sẽ không có mình của ngày hôm nay.
“Ừ”, Tiêu Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu: “Anh Minh, anh cẩn thận một chút”.
Bây giờ tâm trạng của cô khá tốt, bởi vì cô cảm nhận được rõ ràng, sau hành trình đến đế quốc Hoang Thú này, thái độ của Tô Minh đối với mình đã xảy ra biến hoá.
Ở trong lòng anh Minh, Tiêu Nguyệt cô vẫn là người phụ nữ của anh như trước.
Thậm chí Tiêu Nguyệt có chút muốn khóc.
Rốt cuộc thì cô cũng đã làm được.
Sau khi Tiêu Nguyệt rời đi, Tô Minh cúi đầu thật sâu với Ninh Triều Thiên: “Sư phụ, xin lỗi, cho dù có lý do, nhưng trong khoảng thời gian này, đệ tử…”.
“Nhóc con, được rồi, giữa tôi với cậu mà còn bày ra dáng vẻ này làm gì?”, Ninh Triều Thiên thoải mái nói: “Việc báo thù này nọ, trễ hơn một ngày hay sớm hơn một ngày cũng không quan trọng”.
Ninh Triều Thiên rất rõ ràng thái độ làm người của Tô Minh, anh tuyệt đối không phải là loại người sau khi thành công liền quên mất người xưa.
Trên thực tế, tận sâu trong đáy lòng Ninh Triều Thiên, năm đó, ông ấy cứu Tô Minh, thậm chí là truyền thụ võ đạo cho Tô Minh, cũng không ôm một tia hy vọng rằng sau này Tô Minh sẽ báo thù cho mình.
Căn bản là không muốn nghĩ tới phương diện kia.
Cũng không dám nghĩ tới.
Kết quả là vô tình trồng liễu, liễu lại xanh.
Ông ta thật sự kiêu hãnh!
Vô cùng kiêu hãnh!
Ninh Triều Thiên đột nhiên cười ha ha nói: “Nhóc Tô, thực tế là không giết chết Tư Nam Quân, trong lòng lão già đây cũng không có chấp niệm gì, nhưng mà lão già này quả thật muốn dẫn cậu đến đại lục Thần Thương một chuyến!”.
Giọng nói của Ninh Triều Thiên đột nhiên lớn hơn một chút: “Chỉ vì một chuyện”.
Thật ngoài ý muốn.
Âm thanh của Ninh Triều Thiên có chút dị thường, cảm xúc dao động rất lớn.
“Sư phụ, bây giờ chúng ta khởi hành đến đại lục Thần Thương trước đi, trên đường đi, sư phụ kể cho con chuyện năm đó của người và Tư Nam Quân đi”, Tô Minh sâu kín nói, anh có thể đoán ra được, giữa sư phụ và Tư Nam Quân đã xảy ra những chuyện phức tạp.
“Được”, ánh mắt Ninh Triều Thiên trở nên xa xăm.
Hai người hướng thẳng đến đại lục Thần Thương, tốc độ cũng không nhanh.
Tô Minh một bên hấp thu hỏa tinh.
Một bên sử dụng bia Huyền Diệu hấp thu mấy chục cặp móng vuốt cực kỳ cứng rắn của tộc Kim Bằng Thái Cổ.
Một bên kiên nhẫn nghe sư phụ hồi tưởng lại.
“Nhóc Tô, sự thật là lão già đây và Tư Nam Quân từng là người yêu”.
Ninh Triều Thiên nói ra một tin tức cực lớn.
“Thực tế, năm đó tôi và bà ấy chẳng những là người yêu của nhau, mà quan hệ còn vô cùng tốt, thuộc kiểu gắn bó keo sơn, người tình ta nguyện”.
“Nhưng có lẽ cậu vẫn chưa biết lai lịch thật sự của Tư Nam Quân, bà ấy không phải là người của thế giới Tiểu Thiên, mà là cô chủ của một dòng họ lớn thuộc Bình La Thiên của thế giới Đại Thiên, bố bà ấy là nhân vật hết sức quan trọng, được xem như là bá chủ của Bình La Thiên, nhà họ Tư của bà ấy rất mạnh”.
“Nhưng mẹ bà ấy lại là chỉ là người hầu của người vợ lẽ thứ mười bảy của bố bà ấy, thân phận cực kỳ thấp, cũng chính vì thế mà sau khi được sinh ra, Tư Nam Quân ở nhà họ Tư không được coi trọng, thậm chí là thường xuyên bị các anh chị em cùng bố khác mẹ bắt nạt”.
“Sau này, khi Tư Nam Quân thành niên, bởi vì một sai lầm nhỏ mà bị lưu đày đến thế giới Tiểu Thiên, Tư Nam Quân đến đại lục Thần Thương của thế giới Tiểu Thiên, khi ấy đại lục Thần Thương còn rất yếu nhưng sau đó Tư Nam Quân đã chậm rãi gây dựng nó, cuối cùng, biến nó trở thành tầng Võ cao thượng đẳng”.
“Tư Nam Quân ở đại lục Thần Thương điên cuồng tu luyện, điên cuồng bồi dưỡng người tài, điên cuồng tập hợp thế lực, mục đích chỉ có một, đó là muốn cho nhà họ Tư ở Bình La Thiên nhìn bà ấy với cặp mắt khác xưa, bà ấy muốn xả giận cho mẹ, muốn đòi lại công bằng cho những tháng ngày mà mình bị ức hiếp ở nhà họ Tư, muốn tranh cho mẹ bà ấy địa vị nên có”.
“Tư Nam Quân quả thực là rất cố gắng, năng khiếu võ đạo của bà ấy cũng không tính là tốt, nhưng bà ấy nỗ lực đến mức tàn nhẫn với bản thân, mỗi một phần thực lực của bà ấy đều chứa đầy mồ hôi”.
Chương 564: Thay lòng đổi dạ
“Năm đó, tôi quen biết Tư Nam Quân ở đại lục Thần Thương, chủ yếu là bà ấy mới đến, gặp phải nguy hiểm tính mạng mấy lần, tôi cũng vừa lúc cứu được bà ấy mấy lần, cũng coi là anh hùng cứu mỹ nhân đi, bà ấy dần có ấn tượng tốt với tôi, mà tôi bị sự mạnh mẽ của bà ấy thu hút, chủ động theo đuổi, rất nhanh tôi và bà ấy đã yêu nhau”.
“Tôi và bà ấy vượt qua khoảng thời gian hạnh phúc hơn mười năm, mãi đến khi người kia xuất hiện”.
“Người kia tên là Lâu Sở”.
...
Ninh Triều Thiên chậm rãi nói, cảm xúc vẫn luôn rơi vào trong hồi ức.
Mãi đến khi nhắc đến cái tên “Lâu Sở”, giọng nói rõ ràng của ông ấy mới dừng lại.
Ninh Triều Thiên siết chặt nắm đấm.
“Lâu Sở cũng đến từ thế giới Tiểu Thiên, lai lịch cụ thể không rõ ràng, năm đó, người này có vẻ muốn đến một di tích nên mới đi qua thế giới Tiểu Thiên, vừa lúc gặp tôi và Tư Nam Quân đang rèn luyện ở đó”.
“Thực lực của Lâu Sở rất mạnh, ít nhất là mạnh hơn tôi và Tư Nam Quân lúc đó nhiều”.
“Đồng thời Lâu Sở còn rất lịch sự, tính cách hiền lành, các phương diện đều rất tốt”.
“Chúng tôi cùng nhau đi vào di tích kia”.
“Đương nhiên là Lâu Sở lấy được bảo tàng chính ở di tích đó, đây cũng là điều hiển nhiên thôi, thực lực của ông ta rất mạnh”.
“Sau khi rời khỏi di tích, tôi và Tư Nam Quân đều coi Lâu Sở là bạn, mời Lâu Sở về hành cung ở đại lục Thần Thương chơi”.
“Lâu Sở cũng đồng ý”.
“Nhưng về sau...”
...
Tô Minh đã gần hiểu hết rồi.
Năm đó sư tôn còn rất trẻ, chắc là bị người tên Lâu Sở này cướp mất tình yêu đi?
Tư Nam Quân thay lòng đổi dạ.
“Về sau, nhóc Tô, chắc là cậu đã đoán được rồi”. Ninh Triều Thiên cười khổ nói: “Sau khi tôi biết vậy mà Tư Nam Quân lại âm thầm yêu đương với Lâu Sở, tôi vô cùng giận dữ. Nhưng tôi cũng tự hiểu lấy, cũng rất sợ mất mặt, người phụ nữ mà mình thích thay lòng đổi dạ, vậy tôi rời đi là được, cũng để tác thành cho bọn họ. Thế giới này rất lớn, cũng có rất nhiều phụ nữ, Ninh Triều Thiên tôi còn không đến mức bởi vì một người mà đi tìm cái chết”.
Nói đến đây, trong đôi mắt của Ninh Triều Thiên hằn lên tơ máu, giọng nói cũng khàn đi: “Nhưng tôi tuyệt đối không ngờ rằng, sau khi tôi rời khỏi đại lục Thần Thương, Tư Nam Quân bắt đầu phái người điên cuồng đuổi giết tôi! Bà ta muốn đuổi tận giết tuyệt! Thậm chí có một lần tôi bị bà ta bắt được, bà ta đã hành hạ tôi mấy tháng, tra tấn sống không bằng chết, trong mấy tháng kia, tôi đã phải nếm hết sự đau khổ trên đời! Thậm chí bà ta còn nói muốn lấy thần hồn tôi ra giam giữ, muốn tra tấn thần hồn của tôi 100 nghìn năm, sau đó mới cho tôi chết! Nếu như không phải một lần ngoài ý muốn, có lẽ bây giờ tôi vẫn còn bị bà ta giam giữ tra tấn!”
Hô hấp của Tô Minh khựng lại.
Mắt anh rét lạnh.
“Tôi hỏi bà ta vì sao? Phải hận đến thế nào? Tôi đã làm gì có lỗi với bà ta sao?”, Ninh Triều Thiên cười một tiếng đắng chát:
“Bà ta nói thế này: Ninh Triều Thiên, ông không làm sai điều gì cả, nếu không có ông, khi tôi vừa đến thế giới Tiểu Thiên, đại lục Thần Thương, không biết tôi đã phải chết bao nhiêu lần rồi, ông đã cứu tôi rất nhiều lần, ông là ân nhân cứu mạng của tôi, cũng là người tôi yêu”.
“Nhưng tôi muốn trở lại nhà họ Tư ở Bình La Thiên, tôi muốn chứng minh cho bố tôi xem, tôi muốn báo thù, tôi muốn mẹ tôi lấy được địa vị thuộc về bà ấy, nhưng tôi không có thực lực đó, tôi cần có người giúp tôi”.
“Ông đối xử với tôi rất tốt, nhưng ông không có khả năng giúp tôi thực hiện giấc mộng của tôi, mà Lâu Sở có thể, cho nên dù tôi yêu ông, tôi vẫn muốn chia tay với ông, trở thành người phụ nữ của Lâu Sở”.
“Sở dĩ tôi tra tấn ông như thế, còn muốn giết ông, nguyên nhân cũng rất đơn giản, Lâu Sở rất hẹp hòi, mặc dù ông ta không nói rõ nhưng tôi biết, ông ta rất để ý đến sự tồn tại của ông, tôi tra tấn ông là dùng sự thật nói cho ông ta biết, tôi đã quên ông rồi, đợi đến khi tôi tra tấn ông đủ rồi, được công nhận rồi, tôi sẽ giết ông, cũng muốn dùng sự thật để nói cho ông ta biết trong lòng tôi chỉ có ông ta, để ông ta hoàn toàn yên tâm”.
“Ông đừng có trách tôi, ông yêu tôi như vậy, ông sẽ giúp tôi đúng không? Tôi chỉ tra tấn ông 100 nghìn năm rồi sẽ đưa ông đi chết, tôi cam đoan!”
Tô Minh chỉ nghe sư tôn tự thuật mà cũng có chút không khống chế nổi sát ý.
Tư Nam Quân này quá rắn rết.
Lấy oán trả ơn cũng không đủ để hình dung bà ta.
Tô Minh không khỏi nhìn thoáng qua Ninh Triều Thiên, ánh mắt có chút quái lạ, thật sự là anh không thể hiểu nổi tại sao năm đó sư tôn lại coi trọng một người phụ nữ như thế? Hơn nữa rõ ràng, sư tôn yêu bà ta thật lòng.
Rất kỳ quái.
Dường như là cảm nhận được sự tò mò của Tô Minh, Ninh Triều Thiên cười khổ nói: “Nói thế nào đây, nếu bỏ đi suy nghĩ muốn trở về nhà họ Tư ở Bình La Thiên thậm chí là trả thù, thì ở những phương diện khác Tư Nam Quân vẫn rất ưu tú”.
Tô Minh đã hiểu.
Nói cho cùng người phụ nữ này có chấp niệm khó có thể tượng tưởng nổi với việc trở về thậm chí là trả thù nhà họ Tư ở Bình La Thiên.
“Xem ra là khi còn bé ở nhà họ Tư đã bị người nhà họ ức hiếp sinh ra bóng ma tâm lý, nên tâm lý mới không quá bình thường”, Tô Minh trầm lặng nói.
Nhưng điều này cũng không thể là lý do để bà ta phát rồ như thế được.
Tô Minh nghĩ đến mình, năm đó gia tộc của mình gần như bị nhà họ Từ tiêu diệt, mình bị Từ Viêm đánh gãy tay chân, chôn sống vân vân, cũng đã gặp phải vận mệnh bi thảm mà người thường nhân khó có thể tưởng tượng.
Nhưng mặc dù mình hận, mặc dù kiên quyết suy nghĩ báo thù, nhưng từ đầu đến cuối mình cũng không điên cuồng, nhập ma, không phân rõ tốt xấu, không từ thủ đoạn, lấy oán trả ơn mà!
Sau đó.
Ninh Triều Thiên như rơi vào trong ký ức ngày xưa, có chút mất tập trung.
Mà Tô Minh thì ổn định tâm cảnh tiếp tục tu luyện.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
…
Đại lục Thần Thương.
Trong cung điện rộng rãi sáng tỏ, vô cùng xa hoa.
Trong một căn phòng đẹp đẽ có một cái ghế dựa to lớn.
Giờ phút này, một người phụ nữ trung niên đang nửa nằm ở nơi đó, bà ta mặc một bộ quần áo đẹp đẽ, khuôn mặt xinh đẹp nhưng trên mặt vẫn có một chút nếp nhăn.
Sắc mặt của bà ta không dễ nhìn, có giận dữ, có oán độc, có sợ hãi, có phức tạp.
Chương 565: Tư Sùng Tuấn
Mà ở phía trước ghế ngồi của bà ta là bốn người, một bà lão, một ông lão và hai người đàn ông trung niên.
Bốn người này đứng ở đó, vẻ mặt cũng rất khó coi.
Bầu không khí có chút yên tĩnh và cứng ngắc.
Thật lâu sau.
“Phù…”, đột nhiên người phụ nữ trung niên lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, quát to: “Nếu đã muốn đến thì cứ để bọn họ đến đi!”
Bà ta là Tư Nam Quân.
Chủ nhân của đại lục Thần Thương.
Trăm ngàn năm qua bà ta ngồi trên vị trí cao, vậy mà trên người đã có khí tức của kẻ bề trên.
Tư Nam Quân nói “đến” là chỉ tin tức mà bà ta mới nhận được - ba ngày sau, cậu cả Tư Sùng Tuấn của nhà họ Tư, Bình La Thiên, thế giới Tiểu Thiên sẽ đến.
Đương nhiên Tư Nam Quân biết cái tên Tư Sùng Tuấn này, thậm chí bà ta còn có ấn tượng vô cùng vô cùng sâu, sâu đến tận xương tủy.
Tư Sùng Tuấn và Tư Nam Quân có cùng một người bố, chính là chủ nhà họ Tư - Tư Bằng Trình.
Nhưng mẹ của hai người lại hoàn toàn khác nhau.
Mẹ của Tư Nam Quân, không cần phải nói, chính là một người hầu của vợ bé thứ mười bảy của Tư Bằng Trình, địa vị thấp đến mức khó có thể tưởng tượng được.
Mà mẹ của Tư Sùng Tuấn chính là vợ cả mà Tư Bằng Trình cưới hỏi đàng hoàng, chính là phu nhân Tư Bằng Trình, không chỉ như thế, mẹ của Tư Sùng Tuấn còn là con gái dòng chính đến từ một thế lực kinh khủng khác ở Bình La Thiên.
Tư Sùng Tuấn là cậu cả của nhà họ Tư Đại, từ ngày đầu tiên lên sinh ra đã được ngậm thìa vàng mà lớn lên.
Vừa vặn khác nhau một trời một vực với Tư Nam Quân.
Hơn nữa điều làm cho Tư Nam Quân không cam lòng và đau khổ hơn chính là Tư Sùng Tuấn cứ như con cưng của trời, không chỉ được sinh ra tốt, mà bản thân ông ta cũng rất được ông trời quan tâm, vừa ra đời đã là người có đạo thể trong truyền thuyết!
Đúng.
Đạo thể.
Còn đáng sợ hơn cả thần thể, thánh thể.
Cho dù ở thế giới Đại Thiên hay trong toàn bộ thế giới Tiểu Thiên khổng lồ, đạo thể cũng hiếm có như lông phượng sừng lân vậy.
Có thể hiểu được dưới tầng hào quang này, địa vị của Tư Sùng Tuấn ở nhà họ Tư cao bao nhiêu.
Nhưng hết lần này tới lần khác người anh cùng cha khác mẹ trên danh nghĩa này lại không có khí chất nên có của những yêu nghiệt siêu cấp khác.
Khi còn bé lúc Tư Nam Quân ở nhà họ Tư đã suýt chết trên tay người anh này ít nhất ba lần.
Một lần thê thảm nhất là ngay cả tay chân cũng bị đánh gãy.
Cho dù như thế, Tư Sùng Tuấn cũng không bị trừng phạt tí nào.
Ở trong mắt của bố, ở trong mắt của tất cả mọi người nhà họ Tư, Tư Sùng Tuấn đồng ý dạy dỗ một đứa tiện chủng như mình đã là vinh quang vinh hạnh của mình rồi.
Nếu nói người mà Tư Nam Quân hận nhất trong toàn bộ nhà họ Tư, Tư Sùng Tuấn tuyệt đối đứng thứ nhất.
Đương nhiên bà ta cũng sợ hãi kiêng kỵ Tư Sùng Tuấn đến tận xương tủy.
Những năm gần đây, Tư Nam Quân đã nằm mơ thấy ác mộng vô số lần, còn toàn mơ tới mình bị Tư Sùng Tuấn đánh chết tươi.
Bà ta có nằm mơ cũng muốn tự tay giết Tư Sùng Tuấn.
Phanh thây xé xác.
Đáng tiếc, cho dù Tư Nam Quân có cố gắng thế nào thì thiên phú võ đạo cũng không xuất chúng, cho dù những năm gần đây bà ta đã dùng toàn bộ tài nguyên võ đạo ở đại lục Thần Thương để giúp mình.
Cho đến nay, chủ nhân của đại lục Thần Thương như bà ta chỉ mới đến cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ.
Đương nhiên bà ta vẫn có mấy thủ đoạn cuối cùng, dù sao đã từng là người nhà họ Tư ở Bình La Thiên thế giới Đại Thiên mà.
Tính cả mấy thủ đoạn cuối cùng này và lực chiến đấu của bà ta, có thể đâm chết một cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ.
Nhưng vẫn rất khó để tiếp tục tiến lên.
Mà không cần nghĩ cũng biết lấy cảnh giới và thực lực đó mà muốn báo thù, muốn trở về nhà họ Tư ở Bình La Thiên, muốn lấy lại công bằng cho mẹ đều là vọng tưởng.
Bây giờ tất cả suy nghĩ, tất cả hy vọng của Tư Nam Quân đều ở trên người Lâu Sở.
Mười bảy năm trước, sau khi sống rất nhiều năm ân ái với Lâu Sở, Lâu Sở đã trở về.
Lâu Sở nói ông ta trở về để cạnh tranh vị trí thiếu tộc trưởng của nhà họ Lâu ở Đại Thịnh Thiên.
Khi đó, Tư Nam Quân mới biết được hóa ra Lâu Sở không chỉ đến từ thế giới Đại Thiên, mà còn đến từ Đại Thịnh Thiên - một nơi không hề yếu hơn Bình La Thiên ở trong thế giới Đại Thiên, bà ta đã vô cùng kinh ngạc mừng rỡ.
Càng kinh ngạc hơn chính là nhà họ Lâu là thế lực siêu cấp xếp top 5 thậm chí là top ở toàn bộ Đại Thịnh Thiên.
Nói tóm lại, nhà họ Lâu không hề thua kém nhà họ Tư ở Bình La Thiên, hai thế lực gần như nằm trên một đường thẳng song song.
Nếu như Lâu Sở thật sự kế thừa Lâu gia thiếu tộc trưởng chi vị, thậm chí, tương lai thật trở thành Lâu gia tộc trưởng.
Mình là người phụ nữ của Lâu Sở, không chừng thật sự có thể nhờ Lâu Sở để báo thù và kiêu ngạo trở lại nhà họ Tư ở Bình La Thiên!
Trong mười bảy năm qua, không một giây phút nào là bà ta không trông mong chờ đợi.
Chờ đợi Lâu Sở trở về, mang tin tức tốt trở về.
Đáng tiếc cho đến bây giờ, Lâu Sở vẫn chưa về.
“Thương chủ, bà thật sự... thật sự muốn ở lại đại lục Thần Thương mãi sao? Chỉ cần còn núi thì không sợ không có củi đốt, Thương chủ, đây không phải là lúc hành động theo cảm tính”, một bà lão trong bốn người ngồi trước đột nhiên mở miệng nói, trong giọng nói là vẻ an ủi cùng thở dài.
Bốn người bọn họ chính là người mà Tư Nam Quân tín nhiệm nhất.
Được gọi là phụ tá đắc lực.
Bọn họ gần như đều biết chuyện liên quan tới Tư Nam Quân, bao gồm là về nhà họ Tư, Tư Sùng Tuấn vân vân...
Cũng chính vì thế mà khi biết Tư Sùng Tuấn muốn đến đại lục Thần Thương, suy nghĩ đầu tiên của bọn họ chính là trốn!
Đối mặt với quái vật khổng lồ là nhà họ Tư và Tư Sùng Tuấn, ngoại trừ trốn mới còn có một chút hy vọng sống, những cái khác đều không cần suy nghĩ.
“Có thể chạy trốn tới đâu được chứ? Nếu quả thật Tư Sùng Tuấn muốn tìm được một người thì sẽ rất dễ dàng”, Tư Nam Quân chua xót nói.
Tiếp theo, Tư Nam Quân hít sâu một hơi, dường như dấy lên một tia hy vọng, lên tiếng nói: “Mấy năm nay mặc dù Lâu Sở vẫn chưa trở về, nhưng cho tới nay tôi đều dùng ngọc đưa tin chí bảo để liên lạc, vừa giải nỗi khổ tương tư, Lâu Sở đã sắp thành công, sắp thành thiếu tộc trưởng của nhà họ Lâu rồi...”
Tư Nam Quân nói như vậy, bốn người ở đây đều sáng mắt lên.
Bọn họ cũng biết chuyện liên quan tới Lâu Sở.
Mặc dù chuyện của thương chủ và Lâu Sở có rất nhiều bí ẩn, thậm chí bọn họ còn khinh thường.
Bên trong Bằng Cư đã có vài phần hỗn loạn.
Rất nhiều cường giả của của bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ sắp sụp đổ.
Theo sự trầm mặc của Kim Cửu Thương, hàng tỉ dân chúng của tộc thú của cả đế quốc Hoang Thú đều hiểu được.
Tất cả bọn họ đều nghẹt thở!
Đúng là vậy ư?
Bộ tộc Thái Cổ Kim Bằng vẫn không thể tránh khỏi con đường diệt vong sao?
"Này người trẻ tuổi, bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ đã nhận ra khó khăn trước mắt", sau cùng, Kim Cửu Thương nói: "Cậu cần một triệu hỏa tinh phải không, tôi đồng ý".
"Không đủ, đại trưởng lão Kim Lưu, còn có vị tộc trưởng là ông đều phải chết, thậm chí còn phải là tự bạo thần hồn để tự sát", Tô Minh nói thêm: "Ồ, đây là điều kiện trước kia, còn giờ thì, bởi vì các ông lãng phí nhiều thời gian như vậy, lại thêm một điều kiện nữa, tất cả Thái Thượng trưởng lão của bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ đều phải tự sát".
Tàn nhẫn!
Quá tàn nhẫn!
Tàn nhẫn buộc người ta phải chết.
Đến cả một con đường sống cũng không cho.
Kim Cửu Thương nắm chặt quả đấm, hơi thở lão ta trở nên dồn dập hơn.
Con ngươi già nua của lão ta đỏ bừng.
"Khinh người quá đáng!", Kim Cửu Thương nghiến răng nghiến lợi nói: "Điều này là không thể nào!"
Không nói đến những điểm khác, điểm mấu chốt trong lòng lão ta là lão ta phải còn sống.
Nếu lão ta chết rồi thì còn có ý nghĩa gì nữa?
Bảo vệ thế hệ trẻ và vài kẻ yếu của bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ thú vị lắm à?
Người không vì mình, trời tru đất diệt.
Không ai muốn mình chết và Kim Cửu Thương cũng thế.
Trong chốc lát, cả đế quốc Hoang Thú chìm trong yên lặng...
Tiêu Nguyệt và Ninh Triều Thiên đều định khuyên bảo Tô Minh, như vậy đã đủ rồi, nếu không thì thật sự phải tiêu tốn một tháng ở đây sao?
Thế này được một mất mười!
Huống hồ, trong khoảng thời gian một tháng đó, lỡ như xảy ra biến cố gì thì sao?
Rốt cuộc nơi đây là đế quốc Hoang Thú, là sân nhà của tộc thú.
"Nhóc Tô, nếu không...", Ninh Triều Thiên nói, ông ấy rất cảm động, hạnh phúc vì quyết tâm báo thù thay mình của Tô Minh, thế nhưng, ông ấy vẫn muốn khuyên bảo anh dừng ở đó là được rồi.
Những gì cần báo thù thì đã báo thù được rồi.
Không nhất thiết phải liều chết như vậy!
"Sư phụ, người không cần nói ra đâu, con hiểu, con không có khả năng luôn ở đây suốt một tháng", Tô Minh cười bảo.
Ninh Triều Thiên thở phào nhẹ nhõm.
Tốt rồi.
Trong Bằng Cư, Kim Cửu Thương cũng thở phào, trong phút chốc, sau lưng lão ta ướt đẫm, gặp may rồi. Tất cả những thành viên của bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ đồng thời thờ phào.
Thậm chí, ngay cả hàng tỉ dân chúng của tộc thú cũng đều thở phào nhẹ nhõm, tất cả bọn họ đều mong Tô Minh nhanh chóng rời khỏi đây, đối với đế quốc Hoang Thú mà nói, thì sự tồn tại của anh mang đến áp lực và sự sỉ nhục quá lớn.
Nhưng rất tiếc.
Ngay sau đó, Tô Minh lại nói: "Do vậy, tuy tôi không làm gì, cứ chờ đợi một tháng là có thể nhìn thấy khiên Đại Địa Huyền Vũ tan vỡ rồi, thật nhẹ nhàng mà, nhưng bởi vì thời gian rất quý giá, hay là, bây giờ tôi cưỡng chế phá hủy nó nhỉ!"
Cái gì?
Tô Minh vừa dứt lời.
Mẹ kiếp!
Bà nội nó!
Bọn họ sợ hết hồn.
Bọn họ cứ tưởng "thời gian quý giá", "không có khả năng vẫn luôn ở đây" trong lời Tô Minh là có ý định đàm phán và hòa giải với bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ.
Sao mà nghĩ đến...
Bước chuyển biến này quá lớn rồi.
Chẳng mấy chốc.
Ngay khi, đầu óc mọi người còn đang xôn xao và hỗn loạn thì Tô Minh bỗng nhiên quát to: "Bia Huyền Diệu, xuất hiện ngay đi!"
Ngay lúc này, anh muốn mở khiên Đại Địa Huyền Vũ này ra, cho dù là những đòn đánh bình thường khi anh dùng hết sức lực cũng không thể làm được, vậy thì sử dụng chí bảo thôi.
Bia Huyền Diệu là đạo khí thượng phẩm, gần như sắp sánh ngang với sự tồn tại của đạo khí đỉnh phong, đã đến lúc nó tỏa sáng rồi.
Nụ cười của Tô Minh sáng lạn, rực rỡ.
Sự xuất hiện của bia Huyền Diệu thu hút sự chú ý của hàng tỉ ánh mắt.
Tuy rằng hơi thở của bia Huyền Diệu rất khiêm tốn, nhưng lại khiến cho nhiều thành viên của tộc thú mơ hồ cảm nhận được sự khủng khiếp hư ảo ẩn chứa trong khối bia đá này.
Nó rất kinh khủng!
Đó là sự khủng bố như có thể trấn áp cả một thời đại, hủy diệt cả một nền văn minh.
Quả đúng như vậy, bia Huyền Diệu sắp đạt đến cấp bậc cao nhất của đạo khí rồi, ít nhất thì ở trong thế giới Tiểu Thiên, nó đã được xếp vào loại bị ý chí của thế giới Tiểu Thiên nhắm tới, bài xích, kiêng kị.
Nếu không nhờ vào thiên nữ Tạo Hóa vẫn luôn ở trong không gian thần hồn của Tô Minh, khiến ý chí của thế giới Tiểu Thiên không dám hành động sơ sẩy, thì nó đã sớm nghĩ cách hủy diệt bia Huyền Diệu rồi.
Cứ nghĩ mà xem.
"...", sắc mặt Kim Cửu Thương trắng bệch không còn chút máu, thậm chí còn nổi gân xanh, lão ta đang hoảng sợ.
Nhưng mà, rất nhanh sau đó, lão ta thở dài một cách khó hiểu, cảm xúc của lão ta xao động như đang chìm trong hố sâu tuyệt vọng chợt tìm thấy tia sáng hy vọng, rồi dịu lại ngay.
Rất quái lạ.
Trong nháy mắt, cảm xúc của lão ta thay đổi liên tục.
"Khối bia đá này thật sự rất đáng sợ, nếu như có thể sử dụng nó một cách hợp lý, thì đến cả khiên Đại Địa Huyền Vũ cũng không đỡ nổi, nhưng mà, con người trẻ tuổi kia, cậu có thể phát huy hết sức mạnh của nó không?", Kim Cửu Thương nghĩ thầm trong lòng.
Lão ta bỗng nhiên cảm nhận được rằng có lẽ bản thân mình đã chạm đến sự thật rồi, hừ, người thanh niên trẻ tuổi đó lấy ra tấm bia đá này là để làm mình sợ hãi, để làm mình không chiến mà hàng, để làm sụp đổ tâm lý của mình và cả của thành viên bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ, thậm chí nhân lúc tâm lý cả tộc sụp đổ, lừa gạt bản thân và tất cả thành viên bộ tộc Kim Bằng Thái Cổ ra khỏi Bằng Cư, đón nhận lấy cái chết.
Chương 562: Khiên Đại Địa Huyền Vũ vỡ nát
May mắn Kim Cửu Thương cũng đủ bình tĩnh.
Vì sao Kim Cửu Thương lại bình tĩnh như vậy?
Nguyên nhân rất đơn giản.
Kim Cửu Thương vô cùng chắc chắn, pháp khí cấp bậc hậu kỳ là bảo vật tuyệt đối không dễ dàng chế tạo thành công, cũng càng không dễ dàng sử dụng như vậy.
Cho dù thanh niên loài người này có thực lực rất cường đại, khiến cho người ta không khỏi sợ hãi, nhưng tuyệt đối không có khả năng sử dụng được bảo vật như pháp khí cấp bậc hậu kỳ.
Đây là điều lão ta đột nhiên nghĩ đến, đáy lòng có thêm hy vọng, thậm chí lão ta cảm thấy mình đã nhìn thấu được sự tự tin của Tô Minh.
“Thanh niên loài người, cậu thật thông minh, nhưng tôi cũng không phải là kẻ ngu ngốc, tôi đứng đây xem cậu làm thế nào đập vỡ được khiên Đại Địa Huyền Vũ?”, Kim Cửu Thương thản nhiên nói, giọng nói còn mang theo một tia trào phúng.
Tự cho là đã nhìn thấu lời nói dối và mục đích của Tô Minh.
Đương nhiên là lão ta có một chút đắc ý.
“Được!”, Tô Minh dứt khoát đáp lời, anh sử dụng ý thức huy động bia Huyền Diệu, một tiếng quát chói tai vang lên: “Phá vỡ cho tôi!”
Ầm…
Bia Huyền Diệu đột nhiên phóng đại, giống như một ngọn núi che kín trời.
Màu vàng chảy xuống, tuỳ ý huỷ diệt, lực lượng cường đại cuồn cuộn trút xuống.
Hướng thẳng tới khiên Đại Địa Huyền Vũ rồi nổ tung!
“Cái gì?”, Kim Cửu Thương cảm thấy tấm bia đá kia không phải đang đập vỡ khiên Đại Địa Huyền Vũ, mà đang đánh thẳng vào trong lòng lão ta, khiến cho trái tim lão ta đều bị đập nát.
Đây…đây…Điều này sao có thể?
Đây là trò đùa gì vậy?
Người trẻ tuổi này thực sự có khả năng sử dụng bảo vật cấp bậc hậu kỳ?
Hơn nữa còn là dễ dàng sử dụng, không hề có chút miễn cưỡng nào.
Kim Cửu Thương thật sự cảm thấy hai mắt của mình bị mù rồi.
Rốt cuộc là lão ta đã nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng gì thế này!
“Tiếp tục!”, Tô Minh tiếp tục hét lớn, tuy rằng bia Huyền Diệu rất mạnh nhưng khiên Đại Địa Huyền Vũ cũng không hề thua kém, muốn một lần làm cho nó nổ tung là không có khả năng, cho nên phải công kích nhiều lần.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng nứt vỡ ầm ầm, điên cuồng vang lên…
Khiên Đại Địa Huyền Vũ rõ ràng là đã bắt đầu rung chuyển, ánh sáng ảm đạm.
Sau hơn mười lần.
Rắc rắc rắc…
Khiên Đại Địa Huyền Vũ lập tức vỡ tan.
“Tộc…tộc Kim Bằng Thái Cổ xong rồi!”, Kim Cửu Thương xụi lơ trên mặt đất, âm thanh gào thét tuyệt vọng vang lên.
Trên thực tế, cho dù là Kim Cửu Thương hay Thái thượng trưởng lão của tộc Kim Bằng Thái Cổ cũng không cường đại bằng Kim Tố Y, thậm chỉ còn không bằng Kim Độc.
Cho nên, khi khiên Đại Địa Huyền Vũ vỡ tan, đã là lời tuyên bố tộc Kim Bằng Thái Cổ xong rồi.
Kế tiếp, ngay cả từ bỏ tính mạng, đồng quy vu tận bọn họ đều không có tư cách nghĩ đến.
Hoàn toàn là sơn dương đợi người đến làm thịt.
“Cho nên mới nói, làm vậy để làm gì? Sớm đồng ý với điều kiện của tôi, tốt xấu gì thì tộc Kim Bằng Thái Cổ còn có thể tồn tại được, bây giờ thì tốt rồi…”, Tô Minh bước vào Bằng Cư.
Chỉ trong mười lăm phút.
Tô Minh đã vung tay ra quyền, đoạt đi tính mạng của tất cả cường giả tộc Kim Bằng Thái Cổ.
Mười lăm phút sau.
Mọi thứ kết thúc.
Xem như là báo thù cho sư phụ Ninh Triều Thiên!
Đương nhiên là thu hoạch cũng thật lớn!
Liếc mắt nhìn phòng chính.
Trước không nói đến hoả tinh của tộc Kim Bằng Thái Cổ này đã được lưu giữ hàng tỉ năm, chỉ cần tìm thấy trận pháp “Khiên Đại Địa Huyền Vũ”, cùng với chục đôi móng vuốt của bản thể Kim Bằng Thái Cổ tương đương với pháp khí cấp bậc tiền kỳ trong Tàng Thư Các, thì đó chính là điều vô cùng may mắn.
Lại một lần phất lên.
“Cậu…cậu…cậu Tô, tôi là tộc trưởng của tộc Bạch Phượng, đám người nhị trưởng lão có mắt không tròng đắc tội cậu Tô, đã sợ hãi mà tự bạo bỏ mình, đây…đây là tám mươi triệu hỏa tinh, xem như là bồi thường phí tổn thất tinh thần cho cậu Tô”.
Tộc trưởng tộc Bạch Phượng đi đến nói.
Ông ta trực tiếp quỳ rạp xuống trước mặt Tô Minh.
Trên thực tế, ban đầu tộc Bạch Phượng đã bàn bạc với nhau, muốn cho tên Tô Minh không biết trời cao đất dày này chết không có chỗ chôn, dám tính kế trên đầu tộc Bạch Phượng, ha ha ha…
Tuy rằng Tô Minh giết chết đại trưởng lão Bạch Thuận cũng thật doạ người.
Nhưng tộc Bạch Phượng là sự tồn tại khủng bố hơn nhiều so với một mình đại trưởng lão Bạch Thuận.
Chỉ có điều bọn họ không hề nghĩ đến, không đợi tộc Bạch Phượng quyết định giết chết Tô Minh, Tô Minh đã tự mình tìm đến Hoang Thành, còn tiêu diệt tộc Kim Bằng Thái Cổ, bày ra thực lực cường đại, quả thực là điên cuồng, khiến cho trên dưới tộc Bạch Phượng đều sợ hãi.
Đừng nói là tám mươi triệu hoả tinh, cho dù là một trăm tám mươi triệu hoả tinh cũng phải đào ra!
“Ha ha, vận may của các người không tệ lắm, lúc trước chuẩn bị quỵt nợ, thậm chí là muốn xử lý tôi luôn phải không? Kết quả là nhìn thấy tôi tiêu diệt tộc Kim Bằng Thái Cổ, liền sợ hãi thay đổi ý định?”, Tô Minh mỉm cười, ánh mắt lướt qua tộc trưởng tộc Bạch Phượng đang quỳ gối trước mặt.
Vị tộc trưởng này cũng là một cường giả có tiếng trong đế quốc Hoang Thú, là bá chủ một phương, nhưng giờ phút này lại sợ hãi đến mức cả người run rẩy.
Ông ta nhanh chóng đưa cho Tô Minh một chiếc nhẫn không gian: “Cậu…cậu Tô, đây là tộc Bạch Phượng chúng tôi hiếu kính cậu”.
Trong chiếc nhẫn không gian này còn có thêm hai mươi bảy triệu năm trăm nghìn hỏa tinh.
Đây là tất cả tài sản của tộc Bạch Phượng.
Thật sự.
“Nói vậy còn có chút đạo lý, cút đi”, Tô Minh vừa lòng gật đầu, nếu vị tộc trưởng này còn dám có ý đồ gì khác, anh sẽ trực tiếp giết chết đối phương, cũng may ông ta là người hiểu chuyện, tha cho một mạng cũng không phải là không được.
Lại giàu to, có thêm hơn trăm triệu hỏa tinh.
Thích!
“Cậu…cậu…cậu Tô, đây là tộc Cá Voi Tím chúng tôi hiếu kính cậu”.
“Cậu Tô, đây là tộc Hồ Ly Chín Đuôi chúng tôi hiếu kính cậu”.
“Cậu Tô, đây là tộc Thái Cổ Lân Long Nhất chúng tôi hiếu kính cậu”.
…
Sau khi tộc trưởng tộc Bạch Phượng cảm thấy vô cùng may mắn và cảm kích rời đi, tộc trưởng các bộ tộc khác của đế quốc Hoang Thú cũng lần lượt đến đây.
Người trước vừa đi, người sau lại tiến đến.
Tất cả đều đến hiếu kính Tô Minh.
Không có biện pháp, Tô Minh quả thực là vô cùng mạnh mẽ!
Hơn nữa, tộc thú và loài người vốn là có quan hệ đối địch.
Chương 563: Chuyện xưa của Ninh Triều Thiên và Tư Nam Quân
Nếu như Tô Minh khó chịu, tiêu diệt đế quốc Hoang Thú, thì…thì cậu ta thực sự có thực lực để làm như vậy.
Có thể không sợ hãi hay sao?
Cho nên, nếu như lúc này không tranh thủ hiếu kính thì không phải là điên rồi sao?
Nhất là tám tộc thượng cổ còn lại kia.
“Quả thật là giàu to”, tâm trạng của Tô Minh không khỏi tốt lên.
Lại một lần phất lên.
Thế mà còn nhận được hỏa tinh hiếu kính của tộc trưởng tám tộc thượng cổ còn lại, thêm vào đã đạt tới hơn ba trăm triệu khối hỏa tinh.
Tính ra thì hiện tại, trong tay Tô Minh đang có ước chừng hơn năm trăm triệu khối hoả tinh.
Một con số thiên văn trong thiên văn.
“Nên rời khỏi đế quốc Hoang Thú rồi”, tất cả mọi chuyện đều đã được giải quyết xong, lại còn một bước phất lên, Tô Minh cảm thấy vô cùng mỹ mãn, anh quyết định rời khỏi đế quốc Hoang Thú.
“Sư phụ, Nguyệt, chúng ta phải trở về thôi”, Tô Minh mở miệng nói.
Rất nhanh.
Ba người đã rời khỏi đế quốc Hoang Thú.
“Nguyệt, em về học viện Linh Võ trước đi”, Tô Minh nhìn về phía Tiêu Nguyệt.
“A?”, Tiêu Nguyệt có chút khó hiểu.
Cô nghĩ Tô Minh sẽ cùng mình quay trở về học viện Linh Võ.
“Anh phải cùng sư phụ đến đại lục Thần Thương”, Tô Minh nghiêm túc nói rồi nhìn về phía Ninh Triều Thiên: “Sư phụ, là đệ tử không tốt, thời gian này vẫn luôn bận rộn chuyện khác, trên thực tế, với thực lực bây giờ của đệ tử, đệ tử đã sớm muốn đi đến đại lục Thần Thương, giết chết Tư Nam Quân”.
Tô Minh vô cùng áy náy.
Với thực lực của anh, đại khái là sau khi rời khỏi Thiên Đường Ngục là có thể đi đến đại lục Thần Thương báo thù, kết quả là, bởi vì các sự việc kia liên tiếp kéo đến, trong khoảng thời gian đó anh phải quay về nhà họ Tô ở Chiến Uyên, quay về Võ Tông một chuyến, rồi lại đến học viện Linh Võtrước sau bận rộn, vẫn không có thời gian đến đại lục Thần Thương, từ tận sâu trong đáy lòng, Tô Minh cảm thấy có chút áy náy, tuy rằng thật sự bận rộn, nhưng cẩn thận ngẫm lại, cho dù vội chuyện gì thì cũng đâu có thể so sánh được với chuyện của sư phụ?
Không có sư phụ, năm đó mình đã bị chôn sống, đã chết!
Không có sư phụ, sẽ không có mình của ngày hôm nay.
“Ừ”, Tiêu Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu: “Anh Minh, anh cẩn thận một chút”.
Bây giờ tâm trạng của cô khá tốt, bởi vì cô cảm nhận được rõ ràng, sau hành trình đến đế quốc Hoang Thú này, thái độ của Tô Minh đối với mình đã xảy ra biến hoá.
Ở trong lòng anh Minh, Tiêu Nguyệt cô vẫn là người phụ nữ của anh như trước.
Thậm chí Tiêu Nguyệt có chút muốn khóc.
Rốt cuộc thì cô cũng đã làm được.
Sau khi Tiêu Nguyệt rời đi, Tô Minh cúi đầu thật sâu với Ninh Triều Thiên: “Sư phụ, xin lỗi, cho dù có lý do, nhưng trong khoảng thời gian này, đệ tử…”.
“Nhóc con, được rồi, giữa tôi với cậu mà còn bày ra dáng vẻ này làm gì?”, Ninh Triều Thiên thoải mái nói: “Việc báo thù này nọ, trễ hơn một ngày hay sớm hơn một ngày cũng không quan trọng”.
Ninh Triều Thiên rất rõ ràng thái độ làm người của Tô Minh, anh tuyệt đối không phải là loại người sau khi thành công liền quên mất người xưa.
Trên thực tế, tận sâu trong đáy lòng Ninh Triều Thiên, năm đó, ông ấy cứu Tô Minh, thậm chí là truyền thụ võ đạo cho Tô Minh, cũng không ôm một tia hy vọng rằng sau này Tô Minh sẽ báo thù cho mình.
Căn bản là không muốn nghĩ tới phương diện kia.
Cũng không dám nghĩ tới.
Kết quả là vô tình trồng liễu, liễu lại xanh.
Ông ta thật sự kiêu hãnh!
Vô cùng kiêu hãnh!
Ninh Triều Thiên đột nhiên cười ha ha nói: “Nhóc Tô, thực tế là không giết chết Tư Nam Quân, trong lòng lão già đây cũng không có chấp niệm gì, nhưng mà lão già này quả thật muốn dẫn cậu đến đại lục Thần Thương một chuyến!”.
Giọng nói của Ninh Triều Thiên đột nhiên lớn hơn một chút: “Chỉ vì một chuyện”.
Thật ngoài ý muốn.
Âm thanh của Ninh Triều Thiên có chút dị thường, cảm xúc dao động rất lớn.
“Sư phụ, bây giờ chúng ta khởi hành đến đại lục Thần Thương trước đi, trên đường đi, sư phụ kể cho con chuyện năm đó của người và Tư Nam Quân đi”, Tô Minh sâu kín nói, anh có thể đoán ra được, giữa sư phụ và Tư Nam Quân đã xảy ra những chuyện phức tạp.
“Được”, ánh mắt Ninh Triều Thiên trở nên xa xăm.
Hai người hướng thẳng đến đại lục Thần Thương, tốc độ cũng không nhanh.
Tô Minh một bên hấp thu hỏa tinh.
Một bên sử dụng bia Huyền Diệu hấp thu mấy chục cặp móng vuốt cực kỳ cứng rắn của tộc Kim Bằng Thái Cổ.
Một bên kiên nhẫn nghe sư phụ hồi tưởng lại.
“Nhóc Tô, sự thật là lão già đây và Tư Nam Quân từng là người yêu”.
Ninh Triều Thiên nói ra một tin tức cực lớn.
“Thực tế, năm đó tôi và bà ấy chẳng những là người yêu của nhau, mà quan hệ còn vô cùng tốt, thuộc kiểu gắn bó keo sơn, người tình ta nguyện”.
“Nhưng có lẽ cậu vẫn chưa biết lai lịch thật sự của Tư Nam Quân, bà ấy không phải là người của thế giới Tiểu Thiên, mà là cô chủ của một dòng họ lớn thuộc Bình La Thiên của thế giới Đại Thiên, bố bà ấy là nhân vật hết sức quan trọng, được xem như là bá chủ của Bình La Thiên, nhà họ Tư của bà ấy rất mạnh”.
“Nhưng mẹ bà ấy lại là chỉ là người hầu của người vợ lẽ thứ mười bảy của bố bà ấy, thân phận cực kỳ thấp, cũng chính vì thế mà sau khi được sinh ra, Tư Nam Quân ở nhà họ Tư không được coi trọng, thậm chí là thường xuyên bị các anh chị em cùng bố khác mẹ bắt nạt”.
“Sau này, khi Tư Nam Quân thành niên, bởi vì một sai lầm nhỏ mà bị lưu đày đến thế giới Tiểu Thiên, Tư Nam Quân đến đại lục Thần Thương của thế giới Tiểu Thiên, khi ấy đại lục Thần Thương còn rất yếu nhưng sau đó Tư Nam Quân đã chậm rãi gây dựng nó, cuối cùng, biến nó trở thành tầng Võ cao thượng đẳng”.
“Tư Nam Quân ở đại lục Thần Thương điên cuồng tu luyện, điên cuồng bồi dưỡng người tài, điên cuồng tập hợp thế lực, mục đích chỉ có một, đó là muốn cho nhà họ Tư ở Bình La Thiên nhìn bà ấy với cặp mắt khác xưa, bà ấy muốn xả giận cho mẹ, muốn đòi lại công bằng cho những tháng ngày mà mình bị ức hiếp ở nhà họ Tư, muốn tranh cho mẹ bà ấy địa vị nên có”.
“Tư Nam Quân quả thực là rất cố gắng, năng khiếu võ đạo của bà ấy cũng không tính là tốt, nhưng bà ấy nỗ lực đến mức tàn nhẫn với bản thân, mỗi một phần thực lực của bà ấy đều chứa đầy mồ hôi”.
Chương 564: Thay lòng đổi dạ
“Năm đó, tôi quen biết Tư Nam Quân ở đại lục Thần Thương, chủ yếu là bà ấy mới đến, gặp phải nguy hiểm tính mạng mấy lần, tôi cũng vừa lúc cứu được bà ấy mấy lần, cũng coi là anh hùng cứu mỹ nhân đi, bà ấy dần có ấn tượng tốt với tôi, mà tôi bị sự mạnh mẽ của bà ấy thu hút, chủ động theo đuổi, rất nhanh tôi và bà ấy đã yêu nhau”.
“Tôi và bà ấy vượt qua khoảng thời gian hạnh phúc hơn mười năm, mãi đến khi người kia xuất hiện”.
“Người kia tên là Lâu Sở”.
...
Ninh Triều Thiên chậm rãi nói, cảm xúc vẫn luôn rơi vào trong hồi ức.
Mãi đến khi nhắc đến cái tên “Lâu Sở”, giọng nói rõ ràng của ông ấy mới dừng lại.
Ninh Triều Thiên siết chặt nắm đấm.
“Lâu Sở cũng đến từ thế giới Tiểu Thiên, lai lịch cụ thể không rõ ràng, năm đó, người này có vẻ muốn đến một di tích nên mới đi qua thế giới Tiểu Thiên, vừa lúc gặp tôi và Tư Nam Quân đang rèn luyện ở đó”.
“Thực lực của Lâu Sở rất mạnh, ít nhất là mạnh hơn tôi và Tư Nam Quân lúc đó nhiều”.
“Đồng thời Lâu Sở còn rất lịch sự, tính cách hiền lành, các phương diện đều rất tốt”.
“Chúng tôi cùng nhau đi vào di tích kia”.
“Đương nhiên là Lâu Sở lấy được bảo tàng chính ở di tích đó, đây cũng là điều hiển nhiên thôi, thực lực của ông ta rất mạnh”.
“Sau khi rời khỏi di tích, tôi và Tư Nam Quân đều coi Lâu Sở là bạn, mời Lâu Sở về hành cung ở đại lục Thần Thương chơi”.
“Lâu Sở cũng đồng ý”.
“Nhưng về sau...”
...
Tô Minh đã gần hiểu hết rồi.
Năm đó sư tôn còn rất trẻ, chắc là bị người tên Lâu Sở này cướp mất tình yêu đi?
Tư Nam Quân thay lòng đổi dạ.
“Về sau, nhóc Tô, chắc là cậu đã đoán được rồi”. Ninh Triều Thiên cười khổ nói: “Sau khi tôi biết vậy mà Tư Nam Quân lại âm thầm yêu đương với Lâu Sở, tôi vô cùng giận dữ. Nhưng tôi cũng tự hiểu lấy, cũng rất sợ mất mặt, người phụ nữ mà mình thích thay lòng đổi dạ, vậy tôi rời đi là được, cũng để tác thành cho bọn họ. Thế giới này rất lớn, cũng có rất nhiều phụ nữ, Ninh Triều Thiên tôi còn không đến mức bởi vì một người mà đi tìm cái chết”.
Nói đến đây, trong đôi mắt của Ninh Triều Thiên hằn lên tơ máu, giọng nói cũng khàn đi: “Nhưng tôi tuyệt đối không ngờ rằng, sau khi tôi rời khỏi đại lục Thần Thương, Tư Nam Quân bắt đầu phái người điên cuồng đuổi giết tôi! Bà ta muốn đuổi tận giết tuyệt! Thậm chí có một lần tôi bị bà ta bắt được, bà ta đã hành hạ tôi mấy tháng, tra tấn sống không bằng chết, trong mấy tháng kia, tôi đã phải nếm hết sự đau khổ trên đời! Thậm chí bà ta còn nói muốn lấy thần hồn tôi ra giam giữ, muốn tra tấn thần hồn của tôi 100 nghìn năm, sau đó mới cho tôi chết! Nếu như không phải một lần ngoài ý muốn, có lẽ bây giờ tôi vẫn còn bị bà ta giam giữ tra tấn!”
Hô hấp của Tô Minh khựng lại.
Mắt anh rét lạnh.
“Tôi hỏi bà ta vì sao? Phải hận đến thế nào? Tôi đã làm gì có lỗi với bà ta sao?”, Ninh Triều Thiên cười một tiếng đắng chát:
“Bà ta nói thế này: Ninh Triều Thiên, ông không làm sai điều gì cả, nếu không có ông, khi tôi vừa đến thế giới Tiểu Thiên, đại lục Thần Thương, không biết tôi đã phải chết bao nhiêu lần rồi, ông đã cứu tôi rất nhiều lần, ông là ân nhân cứu mạng của tôi, cũng là người tôi yêu”.
“Nhưng tôi muốn trở lại nhà họ Tư ở Bình La Thiên, tôi muốn chứng minh cho bố tôi xem, tôi muốn báo thù, tôi muốn mẹ tôi lấy được địa vị thuộc về bà ấy, nhưng tôi không có thực lực đó, tôi cần có người giúp tôi”.
“Ông đối xử với tôi rất tốt, nhưng ông không có khả năng giúp tôi thực hiện giấc mộng của tôi, mà Lâu Sở có thể, cho nên dù tôi yêu ông, tôi vẫn muốn chia tay với ông, trở thành người phụ nữ của Lâu Sở”.
“Sở dĩ tôi tra tấn ông như thế, còn muốn giết ông, nguyên nhân cũng rất đơn giản, Lâu Sở rất hẹp hòi, mặc dù ông ta không nói rõ nhưng tôi biết, ông ta rất để ý đến sự tồn tại của ông, tôi tra tấn ông là dùng sự thật nói cho ông ta biết, tôi đã quên ông rồi, đợi đến khi tôi tra tấn ông đủ rồi, được công nhận rồi, tôi sẽ giết ông, cũng muốn dùng sự thật để nói cho ông ta biết trong lòng tôi chỉ có ông ta, để ông ta hoàn toàn yên tâm”.
“Ông đừng có trách tôi, ông yêu tôi như vậy, ông sẽ giúp tôi đúng không? Tôi chỉ tra tấn ông 100 nghìn năm rồi sẽ đưa ông đi chết, tôi cam đoan!”
Tô Minh chỉ nghe sư tôn tự thuật mà cũng có chút không khống chế nổi sát ý.
Tư Nam Quân này quá rắn rết.
Lấy oán trả ơn cũng không đủ để hình dung bà ta.
Tô Minh không khỏi nhìn thoáng qua Ninh Triều Thiên, ánh mắt có chút quái lạ, thật sự là anh không thể hiểu nổi tại sao năm đó sư tôn lại coi trọng một người phụ nữ như thế? Hơn nữa rõ ràng, sư tôn yêu bà ta thật lòng.
Rất kỳ quái.
Dường như là cảm nhận được sự tò mò của Tô Minh, Ninh Triều Thiên cười khổ nói: “Nói thế nào đây, nếu bỏ đi suy nghĩ muốn trở về nhà họ Tư ở Bình La Thiên thậm chí là trả thù, thì ở những phương diện khác Tư Nam Quân vẫn rất ưu tú”.
Tô Minh đã hiểu.
Nói cho cùng người phụ nữ này có chấp niệm khó có thể tượng tưởng nổi với việc trở về thậm chí là trả thù nhà họ Tư ở Bình La Thiên.
“Xem ra là khi còn bé ở nhà họ Tư đã bị người nhà họ ức hiếp sinh ra bóng ma tâm lý, nên tâm lý mới không quá bình thường”, Tô Minh trầm lặng nói.
Nhưng điều này cũng không thể là lý do để bà ta phát rồ như thế được.
Tô Minh nghĩ đến mình, năm đó gia tộc của mình gần như bị nhà họ Từ tiêu diệt, mình bị Từ Viêm đánh gãy tay chân, chôn sống vân vân, cũng đã gặp phải vận mệnh bi thảm mà người thường nhân khó có thể tưởng tượng.
Nhưng mặc dù mình hận, mặc dù kiên quyết suy nghĩ báo thù, nhưng từ đầu đến cuối mình cũng không điên cuồng, nhập ma, không phân rõ tốt xấu, không từ thủ đoạn, lấy oán trả ơn mà!
Sau đó.
Ninh Triều Thiên như rơi vào trong ký ức ngày xưa, có chút mất tập trung.
Mà Tô Minh thì ổn định tâm cảnh tiếp tục tu luyện.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
…
Đại lục Thần Thương.
Trong cung điện rộng rãi sáng tỏ, vô cùng xa hoa.
Trong một căn phòng đẹp đẽ có một cái ghế dựa to lớn.
Giờ phút này, một người phụ nữ trung niên đang nửa nằm ở nơi đó, bà ta mặc một bộ quần áo đẹp đẽ, khuôn mặt xinh đẹp nhưng trên mặt vẫn có một chút nếp nhăn.
Sắc mặt của bà ta không dễ nhìn, có giận dữ, có oán độc, có sợ hãi, có phức tạp.
Chương 565: Tư Sùng Tuấn
Mà ở phía trước ghế ngồi của bà ta là bốn người, một bà lão, một ông lão và hai người đàn ông trung niên.
Bốn người này đứng ở đó, vẻ mặt cũng rất khó coi.
Bầu không khí có chút yên tĩnh và cứng ngắc.
Thật lâu sau.
“Phù…”, đột nhiên người phụ nữ trung niên lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, quát to: “Nếu đã muốn đến thì cứ để bọn họ đến đi!”
Bà ta là Tư Nam Quân.
Chủ nhân của đại lục Thần Thương.
Trăm ngàn năm qua bà ta ngồi trên vị trí cao, vậy mà trên người đã có khí tức của kẻ bề trên.
Tư Nam Quân nói “đến” là chỉ tin tức mà bà ta mới nhận được - ba ngày sau, cậu cả Tư Sùng Tuấn của nhà họ Tư, Bình La Thiên, thế giới Tiểu Thiên sẽ đến.
Đương nhiên Tư Nam Quân biết cái tên Tư Sùng Tuấn này, thậm chí bà ta còn có ấn tượng vô cùng vô cùng sâu, sâu đến tận xương tủy.
Tư Sùng Tuấn và Tư Nam Quân có cùng một người bố, chính là chủ nhà họ Tư - Tư Bằng Trình.
Nhưng mẹ của hai người lại hoàn toàn khác nhau.
Mẹ của Tư Nam Quân, không cần phải nói, chính là một người hầu của vợ bé thứ mười bảy của Tư Bằng Trình, địa vị thấp đến mức khó có thể tưởng tượng được.
Mà mẹ của Tư Sùng Tuấn chính là vợ cả mà Tư Bằng Trình cưới hỏi đàng hoàng, chính là phu nhân Tư Bằng Trình, không chỉ như thế, mẹ của Tư Sùng Tuấn còn là con gái dòng chính đến từ một thế lực kinh khủng khác ở Bình La Thiên.
Tư Sùng Tuấn là cậu cả của nhà họ Tư Đại, từ ngày đầu tiên lên sinh ra đã được ngậm thìa vàng mà lớn lên.
Vừa vặn khác nhau một trời một vực với Tư Nam Quân.
Hơn nữa điều làm cho Tư Nam Quân không cam lòng và đau khổ hơn chính là Tư Sùng Tuấn cứ như con cưng của trời, không chỉ được sinh ra tốt, mà bản thân ông ta cũng rất được ông trời quan tâm, vừa ra đời đã là người có đạo thể trong truyền thuyết!
Đúng.
Đạo thể.
Còn đáng sợ hơn cả thần thể, thánh thể.
Cho dù ở thế giới Đại Thiên hay trong toàn bộ thế giới Tiểu Thiên khổng lồ, đạo thể cũng hiếm có như lông phượng sừng lân vậy.
Có thể hiểu được dưới tầng hào quang này, địa vị của Tư Sùng Tuấn ở nhà họ Tư cao bao nhiêu.
Nhưng hết lần này tới lần khác người anh cùng cha khác mẹ trên danh nghĩa này lại không có khí chất nên có của những yêu nghiệt siêu cấp khác.
Khi còn bé lúc Tư Nam Quân ở nhà họ Tư đã suýt chết trên tay người anh này ít nhất ba lần.
Một lần thê thảm nhất là ngay cả tay chân cũng bị đánh gãy.
Cho dù như thế, Tư Sùng Tuấn cũng không bị trừng phạt tí nào.
Ở trong mắt của bố, ở trong mắt của tất cả mọi người nhà họ Tư, Tư Sùng Tuấn đồng ý dạy dỗ một đứa tiện chủng như mình đã là vinh quang vinh hạnh của mình rồi.
Nếu nói người mà Tư Nam Quân hận nhất trong toàn bộ nhà họ Tư, Tư Sùng Tuấn tuyệt đối đứng thứ nhất.
Đương nhiên bà ta cũng sợ hãi kiêng kỵ Tư Sùng Tuấn đến tận xương tủy.
Những năm gần đây, Tư Nam Quân đã nằm mơ thấy ác mộng vô số lần, còn toàn mơ tới mình bị Tư Sùng Tuấn đánh chết tươi.
Bà ta có nằm mơ cũng muốn tự tay giết Tư Sùng Tuấn.
Phanh thây xé xác.
Đáng tiếc, cho dù Tư Nam Quân có cố gắng thế nào thì thiên phú võ đạo cũng không xuất chúng, cho dù những năm gần đây bà ta đã dùng toàn bộ tài nguyên võ đạo ở đại lục Thần Thương để giúp mình.
Cho đến nay, chủ nhân của đại lục Thần Thương như bà ta chỉ mới đến cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ.
Đương nhiên bà ta vẫn có mấy thủ đoạn cuối cùng, dù sao đã từng là người nhà họ Tư ở Bình La Thiên thế giới Đại Thiên mà.
Tính cả mấy thủ đoạn cuối cùng này và lực chiến đấu của bà ta, có thể đâm chết một cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ.
Nhưng vẫn rất khó để tiếp tục tiến lên.
Mà không cần nghĩ cũng biết lấy cảnh giới và thực lực đó mà muốn báo thù, muốn trở về nhà họ Tư ở Bình La Thiên, muốn lấy lại công bằng cho mẹ đều là vọng tưởng.
Bây giờ tất cả suy nghĩ, tất cả hy vọng của Tư Nam Quân đều ở trên người Lâu Sở.
Mười bảy năm trước, sau khi sống rất nhiều năm ân ái với Lâu Sở, Lâu Sở đã trở về.
Lâu Sở nói ông ta trở về để cạnh tranh vị trí thiếu tộc trưởng của nhà họ Lâu ở Đại Thịnh Thiên.
Khi đó, Tư Nam Quân mới biết được hóa ra Lâu Sở không chỉ đến từ thế giới Đại Thiên, mà còn đến từ Đại Thịnh Thiên - một nơi không hề yếu hơn Bình La Thiên ở trong thế giới Đại Thiên, bà ta đã vô cùng kinh ngạc mừng rỡ.
Càng kinh ngạc hơn chính là nhà họ Lâu là thế lực siêu cấp xếp top 5 thậm chí là top ở toàn bộ Đại Thịnh Thiên.
Nói tóm lại, nhà họ Lâu không hề thua kém nhà họ Tư ở Bình La Thiên, hai thế lực gần như nằm trên một đường thẳng song song.
Nếu như Lâu Sở thật sự kế thừa Lâu gia thiếu tộc trưởng chi vị, thậm chí, tương lai thật trở thành Lâu gia tộc trưởng.
Mình là người phụ nữ của Lâu Sở, không chừng thật sự có thể nhờ Lâu Sở để báo thù và kiêu ngạo trở lại nhà họ Tư ở Bình La Thiên!
Trong mười bảy năm qua, không một giây phút nào là bà ta không trông mong chờ đợi.
Chờ đợi Lâu Sở trở về, mang tin tức tốt trở về.
Đáng tiếc cho đến bây giờ, Lâu Sở vẫn chưa về.
“Thương chủ, bà thật sự... thật sự muốn ở lại đại lục Thần Thương mãi sao? Chỉ cần còn núi thì không sợ không có củi đốt, Thương chủ, đây không phải là lúc hành động theo cảm tính”, một bà lão trong bốn người ngồi trước đột nhiên mở miệng nói, trong giọng nói là vẻ an ủi cùng thở dài.
Bốn người bọn họ chính là người mà Tư Nam Quân tín nhiệm nhất.
Được gọi là phụ tá đắc lực.
Bọn họ gần như đều biết chuyện liên quan tới Tư Nam Quân, bao gồm là về nhà họ Tư, Tư Sùng Tuấn vân vân...
Cũng chính vì thế mà khi biết Tư Sùng Tuấn muốn đến đại lục Thần Thương, suy nghĩ đầu tiên của bọn họ chính là trốn!
Đối mặt với quái vật khổng lồ là nhà họ Tư và Tư Sùng Tuấn, ngoại trừ trốn mới còn có một chút hy vọng sống, những cái khác đều không cần suy nghĩ.
“Có thể chạy trốn tới đâu được chứ? Nếu quả thật Tư Sùng Tuấn muốn tìm được một người thì sẽ rất dễ dàng”, Tư Nam Quân chua xót nói.
Tiếp theo, Tư Nam Quân hít sâu một hơi, dường như dấy lên một tia hy vọng, lên tiếng nói: “Mấy năm nay mặc dù Lâu Sở vẫn chưa trở về, nhưng cho tới nay tôi đều dùng ngọc đưa tin chí bảo để liên lạc, vừa giải nỗi khổ tương tư, Lâu Sở đã sắp thành công, sắp thành thiếu tộc trưởng của nhà họ Lâu rồi...”
Tư Nam Quân nói như vậy, bốn người ở đây đều sáng mắt lên.
Bọn họ cũng biết chuyện liên quan tới Lâu Sở.
Mặc dù chuyện của thương chủ và Lâu Sở có rất nhiều bí ẩn, thậm chí bọn họ còn khinh thường.
Bình luận facebook