-
Chương 711-715
Chương 711: Nung nấu hận thù
Thế này mà còn từ chối được à?
Có thể nhận được lời mời gọi của học viện Hỗn Độn thì cho dù là yêu nghiệt mạnh nhất của vực Hỗn Độn thì cũng đã là vinh quang trong suốt cuộc đời rồi, đều là nhờ phước đức tổ tiên độ gãy cả lưng, đấy đều là sự kiện ngàn năm có một đáng giá cho cả thế lực phía sau hào hứng, kích động.
Để nhận được lời mời của học viện Hỗn Độn thật sự là một việc khó khăn, gian nan hàng tỉ lần, gian khổ như trong truyền thuyết đấy!
Thế mà tên oắt con ở thế giới Đại Thiên như Tô Minh.
Lại từ chối?
Lại còn là từ chối không hề do dự!
Cái quần què gì thế?
Độc Cô Nguyên suýt nữa đứng không vững, dưới tấm khăn che mặt, gương mặt mỹ miều tuyệt đẹp kia bắt đầu co quắp.
Cái tên mập ú Tiền Sơn Sơn xụi lơ.
Vương Thừa Địch run rẩy, ngạc nhiên chẳng kém gì người khác.
"Úi...", ý chí Đại Đạo sợ hết hồn, trâu bò! Ông ta muốn cho Tô Minh một nút like!
Ý chí Đạo Đạo muốn trao cho Tô Minh một cái bằng khen - bằng khen người tìm đường chết tốt nhất, giấy khen đáng kiêu ngạo nhất.
Đúng lúc này.
Trong chiến trường Thần Ma.
Trong một cái di tích nào đó.
Một thanh niên có hai cánh, cả người đều là màu tím, đôi mắt trắng dã đáng ngồi xếp bằng, hắn liếm môi, đầu lưỡi rất dài, rất kì lạ, rất hồng hào hệt như lưỡi rắn độc, hắn nhe răng trợn mắt, cười tàn ác: "Tô Minh, tên rác rưởi, mày chẳng biết học viện Hỗn Độn có trình độ gì đâu nhỉ? Biết rồi thì chắc mày sẽ hối hận muốn chết nhỉ? Ha ha ha..."
Hắn ngẩng đầu lên.
Dẫu bị ngăn cách bởi chục ngàn kết giới của khu di tích, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ bầu trời phía trên chiến trường Thần Ma.
Trên bầu trời chiến trường Thần Ma, có một hình ảnh không gian đang vặn vẹo, dập dờn.
Hình ảnh kia chính là những gì đang xảy ra bên ngoài chiến trường Thần Ma.
Thực ra, từ sau khi Tô Minh đi ra khỏi trận Tinh Thần.
Những chuyện mà Tô Minh làm.
Bao gồm cả việc chém giết Chung Ly Tĩnh, kể cả trận chiến với Tư Đồ Phụng, vân vân, tất cả đều được chiếu trước mặt người thanh nhiên quái dị trông không giống con người này.
"Tô Minh, nếu mày tiến vào chiến trường Thần Ma, sẽ biết học viện Hỗn Độn gần như tiếp cận sự tối thượng nền văn minh Xương! Gia nhập học viện Hỗn Độn, nửa chân của người cũng phải vượt qua nền văn minh Xương! Cho dù là tao của bây giờ, nằm mơ cũng khao khát được bước vào học viện Hỗn Độn!", giọng nói thanh niên khàn khàn, vừa xen lẫn sự chế giễu, vừa có sự tiếc nuối, lại có cảm giác như vừa khóc vừa cười, gương mặt màu tím kia liên tục vặn vẹo những biểu tình trông rất kỳ quái đáng sợ.
Người thanh niên này rất mạnh!
Mạnh một cái quái lạ.
Hắn tỏa ra hơi thở không giống như con người, mà vừa như yêu ma quỷ quái, vừa như yêu thú, lại giống như Hỗn Độn thú, nó rất đặc biệt, cũng rất hỗn loạn.
Thế nhưng, cảnh giới của người thanh niên này lại là... lại là... thế mà lại là cảnh giới Khư Chủ!
Trên Vực Chủ là Giới Chủ.
Mà ở trên Giới Chủ chính là Khư Chủ.
Người đạt tới cảnh giới Khư Chủ thực ra không cách biệt cấp Đế là bao.
Có thể nói rằng, khi thời đại mà Đại Đế chưa xuất hiện, thì cảnh giới Khư Chủ chính là cảnh giới cao nhất ở thế giới Đại Thiên.
Tưởng tượng cũng biết là mạnh đến nhường nào.
Người thanh niên này chính là Chu Kình!
Đúng thế, chính là Chu Kình đó.
Chính là Chu Kình của nhà họ Chu ở Hoang Thành, hoàng triều Bất Tử.
Chính là Chu Kình mém chết dưới tay Tô Minh nếu không có ý chí Đại Đạo và Cố Đình Tiêu ra tay cứu mạng.
Chu Kình hiện tại người không ra người, quỷ không ra quỷ, hắn sống chỉ vì một mục đích duy nhất, đó là giết chết Tô Minh!
Vì mục đích này, hắn chấp nhận hợp tác vô điều kiện với Đại Đạo.
Thậm chí phải trả một cái giá rất lớn, hắn vẫn cam lòng.
Còn về phần hình ảnh chiếu rọi trên bầu trời chiến trường Thần Ma tất nhiên là thủ đoạn của ý chí Đại Đạo.
Tất cả chỉ vì tranh thủ trước khi Tô Minh tiến vào chiến trường Thần Ma, giúp Chu Kình hiểu biết, tìm hiểu toàn diện về Tô Minh sau khi đi ra khỏi trận Tinh Thần đã mạnh mẽ đến mức nào, có bao nhiêu con bài chưa lật, vân vân...
Giúp cho Chu Kình biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Ý chí Đại Đạo coi như đã dốc hết sức mình rồi.
Mà điều càng kinh khủng hơn chính là ý chí Đại Đạo thế nhưng... thế nhưng lại có thể đồng bộ hình ảnh trực tiếp trong chiến trường Thần Ma!
Điều đó chứng tỏ rằng ý chí Đại Đạo đã nhúng tay, khống chế chiến trường Thần Ma đến mức độ này rồi, điều này quá đáng sợ...
Cùng lúc đó.
Ở một chỗ khác trong chiến trường Thần Ma, ở một khu di tích khác.
Có một cô gái với đôi đồng tử màu tím đầy quyến rũ.
Cô gái có dung nhan xinh đẹp mỹ miều.
Đó chính là Đạm Đài Vô Tình.
Vì đuổi giết Chu Kình mà bị dụ bước vào chiến trường Thần Ma.
Đạm Đài Vô Tình suýt nữa chết dưới âm mưu quỷ kế của Đại Đạo.
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Nhưng cũng chính nhờ nguyên nhân đó, mà Hỗn Độn Tử Đồng của cô ta đã thức tỉnh.
Coi như là gặp phúc trong họa.
"Vô Tình, cô có thấy gì không? Người đàn ông cô thích đúng là đồ ngu! Ngu không thể tả! Nghĩ sao lại từ chối lời mời của học viện Hỗn Độn thế? Cậu ta nghĩ mình là ai chứ? Cậu ta có hiểu học viện Hỗn Độn có ý nghĩa gì không vậy? Nếu cậu ta gia nhập vào học viện Hỗn Độn thì còn miễng cưỡng xứng đôi với cô! Nhưng cậu ta...", lúc này, Đạm Đài Vô Tình chăm chú nhìn vào hình ảnh chiếu trên bầu trời chiến trường Thần Ma, cô ta đã quan sát hết tất cả, chỉ trầm mặc, nhưng người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh cô ta lại quát lên từng chữ giận dữ, tức điên người. Thế nhưng đôi mắt của người phụ nữ trung niên này... vậy mà cũng có một chút màu sắc khác ngoại trừ hai màu trắng đen, nhưng mà, nó không thâm thúy và cũng không thuần khiết.
Người phụ nữ trung niên này tên là Tử Bình.
Chính là cái tên của chấp sự tộc "Dị Đồng".
Tộc Dị Đồng này là một chủng tộc vô cùng hiếm gặp.
Dân số cực kỳ thưa thớt.
Chủng tộc này đã tồn tại kể từ khi nền văn minh Xương hỗn độn mới vừa bắt đầu.
Bọn họ là một chủng tộc từ bên ngoài tới.
Nhưng chủng tộc này rất hùng mạnh!
Mỗi người trong tộc đều có dị đồng.
Dân số chủng tộc này cũng chỉ có mười ngàn người.
Nhưng từ khi nền văn minh Xương bắt đầu đến ngày nay, bọn họ chưa từng cắt đứt truyền thừa.
Trong chủng tộc này còn có cả Đại Đế, mà không chỉ là một người.
Chủng tộc này thậm chí có một vài người có chỗ đứng ở vực Hỗn Độn.
Bản thân sự xuất hiện của Tử Bình ở đây đã rất khó tin, bởi lẽ, bà ta không vào chiến trường Thần Ma theo đường bình thường, mà là thông qua một cửa vào không ai biết khác.
Khi Đạm Đài Vô Tình thức tỉnh Hỗn Độn Tử Đồng, bộ tộc Dị Đồng đã cảm nhận được trời đất biến đổi.
Từ đó mà đoán ra việc gì đang xảy ra.
Tử Bình đến đây cốt để dẫn Đạm Đài Vô Tình đi, đưa cô ta trở về bộ tộc Dị Đồng.
Chương 712: Tự tìm đường chết
Đạm Đài Vô Tình thân mang dị đồng, còn là dị đồng cao cấp nhất nhất nhất nhất, quả thực chính là người lãnh đạo tiềm năng tộc Dị Đồng hài lòng nhất sau hơn trăm triệu năm tìm kiếm.
Tộc Dị Đồng cần một người mang Hỗn Độn Tử Đồng vô cùng may mắn như Đạm Đài Vô Tình để dẫn dắt cả tộc quật khởi điên cuồng hơn hiện tại.
Lúc Tử Bình tìm thấy Đạm Đài Vô Tình trong chiến trường Thần Ma và định dẫn cô ta đi, Đạm Đài Vô Tình không đồng ý.
Cô ta muốn giết Chu Kình.
Giết đứa con cưng của trời này.
Vì Tô Minh.
Và phải chờ Tô Minh đi ra khỏi đại trận Tinh Thần.
Khi Tử Bình biết hết thảy thì quả thực bó tay!
Theo Tử Bình, chẳng có gã đàn ông nào có thể xứng với người mang Hỗn Độn Tử Đồng như Đạm Đài Vô Tình.
Cho dù có thì cũng phải là đám yêu nghiệt trong nội bộ tộc Dị Đồng.
Tô Minh chó má gì chứ.
Cái quái gì vậy?
Đương nhiên, sau khi tận mắt nhìn thấy cảnh Tô Minh thật sự đi ra khỏi đại trận Tinh Thần rồi tuỳ tiện chém giết Chung Ly Tĩnh cảnh giới Vực Chủ ở tuổi không đến 25, Tử Bình mới miễn cưỡng thừa nhận, Tô Minh quả thật có một chút xíu tư cách đáng giá Đạm Đài Vô Tình kiên định, si tình.
Nhưng...
Trước mắt.
Tô Minh chẳng khác nào vả mặt sứ thần học viện Hỗn Độn!
Thậm chí, khi sứ thần tích tài tha thứ anh và mời về học viện Hỗn Độn, anh cũng không hề do dự từ chối miếng bánh có nhân to lớn đến không thể hình dung rơi từ trên trời xuống này như một đồ đần...
Tử Bình hoàn toàn bó tay.
Suýt chút nữa hỏng mất.
Anh ta - con mợ nó não tàn sao?
Đó là học viện Hỗn Độn đó!
Ông trời ơi!
"Cô Đạm Đài, đây chính là người đàn ông mà cô chọn trúng, dốt nát cũng phải có mức cao nhất chứ, ha ha...", bên cạnh còn một thanh niên trẻ tuổi có đôi mắt cũng lóe lên màu sắc đặc biệt. Đôi mắt của hắn ta lóe lên màu đỏ nhạt, hơn nữa trong con ngươi dường như có ngọn lửa vây quanh. Thanh niên ngẩng đầu, nhìn hình ảnh lúc nhúc trên không trung chiến trường Thần Ma mà giễu cợt.
Đáy lòng vô cùng kích động.
Hắn ta là Tử Diệu, cũng đến từ tộc Dị Đồng.
Là người xuất sắc trong thế hệ trẻ tuổi của tộc Dị Đồng.
Lần này đi theo Tử Bình ra ngoài vì muốn hiểu biết thêm về chiến trường Thần Ma.
Bên trong chiến trường Thần Ma, hắn ta tìm được Đạm Đài Vô Tình. Tử Diệu thề! Mình yêu!
Là cảm giác vừa thấy đã yêu.
Hắn ta không thể hình dung vẻ đẹp của Đạm Đài Vô Tình.
Bất kỳ từ ngữ nào dùng để miêu tả người con gái đẹp cũng chẳng thể miêu tả nổi một phần một trăm ngàn tướng mạo và khí chất của Đạm Đài Vô Tình.
Cô gái như vậy quả thực là chỉ có ở trên trời!
Là tiên nữ hạ xuống phàm trần.
Còn được mình gặp phải.
Duyên phận.
Những ngày này, hắn ta và tiền bối Tử Bình đi theo bên người Đạm Đài Vô Tình, hắn ta thỉnh thoảng theo đuổi, lấy lòng, bắt chuyện Đạm Đài Vô Tình...
Nhưng hiệu quả không quá tốt.
Gần như không được phản ứng lại.
Mà người đàn ông trong lòng Đạm Đài Vô Tình - Tô Minh, tự nhiên cũng bị hắn ta ghen ghét đến chết, thậm chí là căm hận.
Lúc đầu.
Cảm giác căm hận này, sau khi thấy Tô Minh ra khỏi trận Tinh Thần, chớp mắt giết chết Chung Ly Tĩnh, nháy mắt đánh bại Tư Đồ Phụng, khiến hắn ta cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa e ngại, vừa mất mát vừa không mang quá nhiều hy vọng.
Dù sao, không muốn thừa nhận cũng không được, người trẻ chưa đến 25 tuổi tên Tô Minh kia quả thực hết sức yêu nghiệt!
Chính hắn ta cũng có chỗ không bằng.
Nhưng nào nghĩ đến...
Ha ha ha...
Yêu nghiệt nữa thì cũng chỉ là một tên não tàn thôi!
Làm càn trước mặt sứ thần học viện Hỗn Độn?
Từ chối lời mời của học viện Hỗn Độn?
Trâu bò.
Khắp thiên hạ, bắt đầu từ nền văn minh Xương khai thiên lập địa đến giờ, trong hơn một tỷ năm qua, e rằng chỉ có đồ đần tên là Tô Minh này có thể làm ra chuyện như thế.
Đạm Đài Vô Tình cũng hơi nhăn mày.
Chỗ sâu trong đôi mắt đẹp cũng có phần không hiểu và đáng tiếc.
Mặc dù Tử Bình và Tử Diệu trào phúng rất chói tai.
Nhưng sau khi tiến vào chiến trường Thần Ma, hiểu được những chuyện liên quan tới vực Hỗn Độn và tâm Hỗn Độn bên trong học viện Hỗn Độn, cô ta cũng chỉ có thể nói một câu - học viện Hỗn Độn vô địch! Là tồn tại áp đảo phía trên toàn bộ nền văn minh Xương!
Thật sự.
Không nên từ chối lời mời của học viện Hỗn Độn.
Đây là chuyện không tài nào tưởng tượng nổi, đó chắc chắn là cơ hội và kỳ ngộ lớn nhất ở nền văn minh Xương, thật sự không nên từ chối.
Đạm Đài Vô Tình vô cùng vô cùng vô cùng muốn ra khỏi chiến trường Thần Ma để khuyên Tô Minh.
Nói cho Tô Minh một vài chuyện về học viện Hỗn Độn, về việc rốt cuộc đó là loại tồn tại vô địch đến nhường nào.
Đáng tiếc, cô ta không ra được.
Huống chi, hiện tại Tô Minh đã từ chối, quá muộn rồi.
Sắc mặt cô ta không khỏi tái đi.
Từ chối lời mời của sứ thần học viện Hỗn Độn, tương đương với vả mặt học viện Hỗn Độn một lần nữa...
Lặp lại.
Tô Minh sẽ chết!
Vị sứ thần kia sẽ giận dữ.
Tô Minh hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Đạm Đài Vô Tình siết chặt nắm tay, vô cùng hồi hộp.
"Cũng là chuyện tốt", Tử Bình lẩm bẩm, bà ta đã vô cùng chắc chắn kết quả của Tô Minh, đích xác là chuyện tốt. Sau này, Đạm Đài Vô Tình không còn gánh nặng càng có thể toàn tâm toàn ý dẫn dắt tộc Dị Đồng quật khởi.
Tử Diệu thì mặc sức tưởng tượng nếu Tô Minh chết rồi, bản thân hắn ta có phải là có cơ hội theo đuổi thành công Đạm Đài Vô Tình rồi không.
Giờ phút này.
Thế giới Đại Thiên.
Trên không trung.
Tận cuối bầu trời.
Đóa hoa sen hỗn độn kia đột nhiên động đậy.
Khẽ động.
Trực tiếp xuất hiện trước mặt Tô Minh.
Xuất hiện ở phía trước lối vào chiến trường Thần Ma.
"Người trẻ tuổi, cậu nhất định phải từ chối lời mời sao?", bóng dáng mặc đồ trắng nhìn Tô Minh thật sâu, hỏi lại.
Vẫn còn cho Tô Minh một cơ hội.
"Nhất định. Cảm ơn tiền bối và học viện Hỗn Độn đã mời, nhưng tạm thời duyên phận chưa tới", nhưng Tô Minh ngay cả nghĩ cũng không nghĩ đã gật đầu, lời nói ra lại càng khiến người ta không dám tin tưởng!
"Duyên phận chưa đến sao?", bóng dáng mặc đồ trắng tự lẩm bẩm, lại cười: "Có lẽ đi".
"Tiền bối, mặc dù duyên phận chưa tới, tôi tạm thời không thể gia nhập học viện Hỗn Độn, không thể nhận lời mời của tiền bối, nhưng thằng nhãi này vẫn cả gan xin tiền bối đừng nên can thiệp việc tôi giết Tư Đồ Phụng".
Đờ mờ.
Trâu bò.
Lên mặt.
Rất nhiều người đều sợ đến muốn khóc.
Tô Minh đây là... đây là... đây là không chết không chịu được?
Anh vốn vô cùng may mắn, vả mặt sứ thần và học viện Hỗn Độn hết lần này đến lần khác mà sứ thần lại không trách tội một cách kỳ lạ, khó mà tưởng tượng nổi. Việc này quả thực là may mắn đến tận trời, dường như một trăm đời tổ tiên Tô Minh đều phù hộ cho vận may của anh.
Cố tình, chính anh lại muốn tìm đường chết.
Trúng tà?
Nhất định phải chọc giận sứ thần?
Một hai phải muốn sứ thần tùy tiện đập nát trong một hô hấp?
Còn sống không tốt sao?
Như đám người Độc Cô Nguyên, Tiền Sơn Sơn, Vương Thừa Dịch đều ở trong trạng thái nửa hôn mê...
Chương 713: Quân trắng quân đen
Tư Đồ Chính Trú cũng run lập cập, bị dọa cho ngơ ngơ ngác ngác.
Giờ phút này, ý chí Đại Đạo lại càng hồ đồ.
Bên trong chiến trường Thần Ma.
Gương mặt Tử Diệu cũng bắt đầu giật giật, muốn cao giọng cười to, muốn quỳ xuống cúng bái Tô Minh. Trâu! Trâu bò! Anh kết bái anh em với tử thần sao? Nhất định phải chết rồi xuống địa ngục uống một chén với tử thần?
Tử Bình không nhịn được mà lắc đầu, thật muốn chửi bậy.
Còn Đạm Đài Vô Tình, sắc mặt cô ta không chỉ là tái nhợt mà giờ đã không còn chút máu.
"Vô Tình, cô còn gì để nói không? Tuyệt vọng sao?", Tử Bình thở dài hỏi.
"Tôi... Tôi... Tôi tin anh ấy, anh ấy nhất định có lý... lý do của mình", Đạm Đài Vô Tình cắn chặt hàm răng, như thể muốn cắn nát răng của mình.
"Tự mình lừa gạt thú vị sao?", Tử Bình bó tay, trúng độc quá sâu rồi!
"Người trẻ tuổi, Tư Đồ Phụng đã được học viện Hỗn Độn thu nhận, đã thành học sinh của học viện Hỗn Độn, cậu cảm thấy bản tọa sẽ đồng ý cậu giết gã ngay trước mặt bản tọa sao? Người trẻ tuổi, cậu dựa vào cái gì chứ? Cho bản tọa một lý do", giọng nói của bóng dáng áo trắng cuối cùng cũng có mấy phần đông lạnh.
Tượng đất cũng có ba phần nóng tính.
Bóng người mặc áo trắng rốt cục cảm thấy Tô Minh càn rỡ.
"Quân trắng rơi xuống, tạo phúc trăm họ. Quân đen rơi xuống, văn minh phục hưng. Lý do này đủ chưa?", Tô Minh mở miệng lẳng lặng nói, chân thành nhìn chăm chú vào bóng áo trắng.
Trong chớp mắt.
Ánh mắt bóng áo trắng khẽ co rúm.
Trong đầu bóng dáng mặc đồ trắng như thể vang lên tiếng chuông của đất trời!
Vang dội.
Nhớ rất kỹ.
Đó là chuyện rất rất lâu trước đây, thời điểm nền văn minh Xương vừa mới khai thiên lập địa, có lẽ là trước cả khi nền văn minh Xương khai thiên lập địa.
Có một cô gái phong hoa tuyệt đại, chỉ cần một suy nghĩ là có thể sinh hoặc diệt cả nền văn minh. Một ngày nọ, cô gái ấy giáng lâm học viện Hỗn Độn.
Cô ấy nói, mình chỉ đi ngang qua.
Cô ấy nói, gặp được là duyên phận, rồi chỉ điểm viện trưởng học viện Hỗn Độn.
Lúc ấy, bóng dáng áo trắng chỉ là đứa trẻ con theo bên người viện trưởng học viện Hỗn Độn.
Viện trưởng hỏi: Ngài muốn chỉ điểm vãn bối như thế nào.
Cô gái nói: Hạ một ván cờ.
Sau đó, viện trưởng liền hạ một bàn cờ với cô gái kia, mà lúc đó, bóng áo trắng vẫn còn là đứa nhỏ đứng một bên châm trà cho viện trưởng và cô gái.
May mắn được nhìn thấy.
Ván cờ giữa viện trưởng và cô gái kia kết thúc rất nhanh chóng.
Khả năng chỉ có một giờ.
Ông ta xem không hiểu.
Nhưng ông ta nhớ rất rõ, sau khi kết thúc bàn cờ, cô gái kia có nói một câu: Quân trắng rơi xuống, tạo phúc trăm họ. Quân đen rơi xuống, văn minh phục hưng.
Rất rõ ràng.
Đến giờ vẫn còn nhớ.
Dù đã qua một tỷ năm?
Sau ván cờ, cô gái đó rời đi. Cô ấy nói, cô ấy phải tiếp tục đi con đường của mình.
Còn viện trưởng thì bế quan ngay sau ván cờ đó. Không lâu sau, viện trưởng đột phá, thành tựu cảnh giới Vô Thượng.
"Một câu không đầu không đuôi, thần thần thao thao. Chẳng lẽ chỉ thế là muốn sứ thần khoan dung cho hành vi càn rỡ của anh ta? Sợ rằng đầu óc của Tô Minh thật sự có vấn đề đi?", lúc này, khi mà bóng dáng mặc đồ trắng đang xuất thần, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu hầu hết tất cả mọi người ở toàn bộ thế giới Đại Thiên.
Dù sao, chẳng có ai sẽ nghĩ theo hướng có lẽ Tô Minh có sâu xa gì đó với học viện Hỗn Độn. Thứ nhất là do tuổi của Tô Minh, thứ hai là do lai lịch của Tô Minh, tuyệt đối không có khả năng này.
Tư Đồ Nhung, Tư Đồ Phụng và Tư Đồ Chính Trú đều thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi Tô Minh thần thần bí bí, bọn họ có hơi sợ hãi, còn tưởng rằng Tô Minh thật sự có thể lấy ra "lý do" nào đó, nào nghĩ đến...
Cái này?
Bên trong chiến trường Thần Ma.
Dù là Chu Kình hay Tử Diệu đều suýt chút nữa cười ra tiếng. Đó là sứ thần của học viện Hỗn Độn, đó là cấp bậc tồn tại có khả năng bao trùm, siêu việt toàn bộ nền văn minh Xương, sẽ tùy tiện bị một câu nói không đầu không đuôi của anh lừa gạt?
Muốn lừa dối thì anh cũng phải chọn đúng đối tượng chứ?
"Tự cho là thông minh", Tử Bình lại càng đánh giá như vậy, cực kỳ khinh thường. Thiên phú của anh quả thực kinh khủng, nhưng tâm tính và trí thông minh chắc chắn là số âm. Loại người này cho dù có chút thiên phú võ đạo cũng khiến người ta xem thường, sẽ không có tương lai, thậm chí còn sống không lâu, chỉ đến thế thôi.
Ngược lại là ý chí Đại Đạo.
Lại suy nghĩ rất nhiều.
Đặc biệt là lúc bỗng dưng cảm nhận được cảm xúc của bóng dáng áo trắng rõ ràng có sự biến hóa, dù chỉ rất nhỏ nhưng không hề giống ảo giác, sau khi Tô Minh nói ra câu kia, nó lập tức thấy giật mình. Trực giác nói cho nó biết, câu nói này của Tô Minh có lẽ có lai lịch lớn.
Chỉ chốc lát sau.
"Người trẻ tuổi, xin nhận cái cúi đầu của tôi. Tống Xạ Sơn xin phép thay mặt cho viện trưởng và toàn bộ học viện Hỗn Độn gửi lời chào trân trọng đến cậu", bóng dáng mặc đồ trắng lại... lại... lại vô cùng cung kính, nghiêm túc cúi đầu trước Tô Minh dưới hơn mười nghìn tỉ ánh mắt nhìn chăm chú.
Này...
Đại Đạo phải sụp đổ.
Ý chí Đại Đạo cũng phải vỡ vụn.
Toàn bộ thế giới Đại Thiên đều phải chấn động đến biến thành hư vô!
Đờ mờ!
Chẳng thể tưởng tượng nổi...
Tư Đồ Nhung trực tiếp bị dọa đến sợ vỡ mật, tâm trạng biến động cực kỳ dữ dội khiến hắn tử vong tại chỗ.
Hắn lại... lại bị dọa đến chết khiếp.
Chính là "sợ chết khiếp" trong truyền thuyết.
Tư Đồ Phụng cũng chẳng khá hơn chút nào, gã run lập cập, cơ thể co giật không thể khống chế được, khí tức cả người hỗn loạn như muốn nhập ma.
Tư Đồ Chính Trú cũng lập tức quỳ xuống.
Trong chiến trường Thần Ma.
"...", hô hấp Chu Kình ngừng lại, đôi mắt khủng bố bỗng che kín vẻ cực kỳ sợ hãi, ghen ghét, không dám tin, oán độc, không cam lòng...
Di tích chỗ Chu Kình cũng suýt chút nữa sụp đổ.
Sau đó.
"Hồng hộc hồng hộc", Chu Kình điên cuồng hít thở, tiếng hít thở vô cùng thô nặng.
"Cho nên, mọi việc đều có thể mà, không phải sao?", đôi mắt đẹp của Đạm Đài Vô Tình lập tức sáng lên, vẻ mặt cô ta sáng láng, trong đôi mắt đẹp là vẻ chấn động và kiêu ngạo. Gương mặt tuyệt đẹp lập tức hiện lên nụ cười ngọt ngào, kiêu hãnh cực kì hiếm thấy, đẹp đến không cách nào hình dung, khiến người khác liếc mắt một cái là có thể đánh mất ba hồn sáu vía. Đồng thời cô ta hơi hơi quay đầu, nhìn thoáng qua Tử Bình và Tử Diệu.
Tử Bình và Tử Diệu đều há hốc miệng, không lên tiếng, nhưng cả người run rẩy lại biểu thị rõ bọn họ đang cực kỳ không bình tĩnh.
Một cái tát này thật là vang dội.
Chương 714: Căn nguyên đại đạo
Giờ phút này.
Ở bên ngoài.
“Có lẽ tôi không chịu được cái cúi đầu của tiền bối đâu”, Tô Minh cúi đầu với bóng người áo trắng, cũng chính là Tống Xạ Sơn, cảm giác của Tô Minh vẫn khá tốt, huống chi học viện Hỗn Độn cũng có quan hệ sâu xa với thiên nữ Tạo Hóa.
“Nếu không chê, có thể gọi tôi một tiếng chú Tống”, Tống Xạ Sơn cười nói, ông ta đã đoán được đại khái Tô Minh và cô gái hào hoa phong nhã, một niệm văn minh sống, một niệm văn minh diệt kia có quan hệ rất sâu xa, nếu đã như vậy thì đương nhiên ông ta muốn tạo quan hệ gần gũi với Tô Minh rồi.
Thứ nhất là để báo ân.
Thứ hai là có thể tiếp tục có thiện duyên với thiên nữ Tạo Hóa.
“Chú Tống”, Tô Minh cũng không có ý kiến gì.
Nhìn thấy điều này, ở trên không.
Cuối vòm trời.
Đại Đạo thật sự có chút ngồi không yên!
Thậm chí Đại Đạo chi ý còn đang lo lắng có nên tiếp tục nhằm vào Tô Minh hay không?
Nó có chút sợ hãi.
Khi Tống Xạ Sơn và cả học viện Hỗn Độn đều là chỗ dựa của Tô Minh, nếu còn tiếp tục nhằm vào Tô Minh, tiếp tục tính kế Tô Minh, nghĩa là muốn chết!
Nhưng mà.
Lúc nó đang dao động.
Đột nhiên.
“Không cần phải sợ học viện Hỗn Độn, bổn tọa sẽ giải quyết học viện Hỗn Độn cho cậu, điều cậu cần phải làm là nghĩ biện pháp giết chết Tô Minh!”, một giọng nói sâu xa truyền vào trong tai Đại Đạo.
Cái gì?
Âm thanh này.
Ý chí Đại Đạo chi ý rất kinh ngạc, bởi vì âm thanh này ở rất gần, mang đến cho nó một loại cảm giác vô địch.
Giống như có thể chôn vùi nó trong nháy mắt vậy.
Hơn nữa, có vẻ âm thanh này... có vẻ truyền đến từ một nơi cách xa vô số văn minh, hàng tỉ trượng hư không.
Đây là bản lĩnh gì vậy?
“Tiền... Tiền bối? Có phải... có phải ông là... là kẻ thù của thiên nữ Tạo Hóa kia không?”, Ý chí Đại Đạo kịp phản ứng lại, nó rất khẩn trương, kích động, hưng phấn, cũng rất sợ hãi...
“Không sai. Còn phải cảm ơn cậu”, âm thanh kia nói.
“Tiền bối, nếu ông đã tìm được thiên nữ Tạo Hóa kia rồi, vì sao không xuất hiện hoặc là phái người lại đây trực tiếp giết chết cô ta?”, Ý chí Đại Đạo thật sự không chờ được nữa.
Tốc độ trưởng thành của Tô Minh nhanh đến đáng sợ, nhất là thiên nữ Tạo Hóa vẫn đi theo bên cạnh Tô Minh, làm cho nó cực kỳ sốt ruột!
“Cậu có biết chỗ của bổn tọa bây giờ cách chỗ cậu, cách nền văn minh Xương xa thế nào không?”, âm thanh kia thản nhiên nói: “Xa cũng không phải vấn đề, vấn đề là cách vô số văn minh, giữa các nền văn minh là có hàng rào văn minh, muốn phá vỡ vô số hàng rào văn minh để đến đó, cho dù là bổn tọa cũng cần thời gian ba đến năm năm, đó đã là tốc độ nhanh nhất rồi đấy”.
Ba đến năm năm?
Ý chí Đại Đạo lại buồn bực.
Ba đến năm năm thì lâu lắm .
Dựa theo tốc độ trưởng thành của Tô Minh, nếu chờ ba đến năm năm, không chừng sẽ có thể thành Đại Đế .
Mặt khác, ba đến năm năm sau đối phương mới có thể đến đây, trong ba đến năm năm này, nếu nó dám nhằm vào Tô Minh, học viện Hỗn Độn muốn giết chết Ý chí Đại Đạo của thế giới này là nó cũng chẳng khó khăn gì.
Nói một cách đơn giản, nước xa không cứu được lửa gần!
“Cậu không cần lo lắng, tuy rằng tạm thời bổn tọa còn không thể đến nền văn minh Xương, nhưng bổn tọa vẫn có cách để cảnh cáo học viện Hỗn Độn của nền văn minh Xương, cậu cứ việc nhằm vào, nghĩ hết biện pháp để giết chết tên nhóc đó”.
Ý chí Đại Đạo có chút vui sướng.
Thì ra là thế.
Nói như vậy, thật ra có thể ...
“Bổn tọa có thể đồng ý với cậu, nếu cậu có thể giết chết người trẻ tuổi bên cạnh thiên nữ Tạo Hóa trước khi bổn tọa xuống, như vậy đến khi bổn tọa đến đó sẽ có thể ban cho cậu một vài thứ cậu muốn, ví dụ như căn nguyên đại đạo”.
“Vâng vâng vâng, tiền bối, nhất định tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”, Đại Đạo kích động.
Căn nguyên đại đạo là thứ mà nó khát vọng nhất.
Thực lực của nó sẽ lớn dần, mặt khác cũng không cần dùng cái gì cả, chỉ cần dùng đến căn nguyên đại đạo thôi.
Nếu có đủ căn nguyên đại đạo, thậm chí nó có thể lớn dần thành ý chí của nền văn minh Xương, hoặc có thể nói là đứng đầu nền văn minh.
Nó cũng có dã tâm của mình.
“Tô Minh!”, Đại Đạo ở trên chín tầng trời nhìn xuống, sát ý với Tô Minh càng nhiều hơn.
Cùng lúc đó.
“Keng!”
Ma La Kiếm, động.
Ở ngay trước mặt Tống Xạ Sơn.
Tô Minh đột nhiên ra tay, đâm một kiếm về phía Tư Đồ Phụng.
Một kiếm khủng bố kia.
Hạ xuống.
Sạch sẽ lưu loát.
Quá mạnh mẽ.
Cũng quá nhanh chóng.
Khiến Tư Đồ Phụng không thể tránh né được.
“Phụt...”
Tư Đồ Phụng hóa thành mưa máu.
Trên thực tế, nếu Tống Xạ Sơn muốn ngăn cản thì cũng có thể làm được, mà chỉ có ông ta mới có thể làm được.
Nhưng đương nhiên ông ta sẽ không ngăn cản.
Thậm chí nếu Tô Minh không ra tay, ông ta cũng sẽ giúp Tô Minh giết Tư Đồ Phụng.
So với thanh niên Tô Minh này có quan hệ sâu xa với cô gái hào hoa phong nhã kia, mười nghìn tên hay một trăm nghìn tên Tư Đồ Phụng cũng chẳng là cái gì cả.
Tư Đồ Phụng đã chết, Tư Đồ Nhung cũng đã chết, Tư Đồ Chính Trú cũng không dám có một chút căm thù hay sát ý nào cả, hắn ta đang nằm rạp trên mặt đất! Run rẩy!
“Nhóc Tô, đường của mình thì phải tự mình đi, chú Tống mong rằng sẽ sớm được gặp cậu ở học viện Hỗn Độn”, Tống Xạ Sơn đột nhiên mở miệng.
Sau đó.
Ông ta trực tiếp biến mất.
Nhưng trước mặt Tô Minh lại có một cái nhẫn đang lơ lửng.
“Cái nhẫn này xem như quà gặp mặt của chú Tống dành cho cậu”, giọng nói của Tống Xạ Sơn truyền đến bên tai Tô Minh, đồng thời Tống Xạ Sơn cũng nghiêm túc nói thêm: “Bên trên tạm thời sẽ không dám tự mình ra tay đối phó với cậu, trước khi cậu đến Thành Đế Chứng Đạo cũng sẽ như thế, học viện Hỗn Độn không thể ra mặt giúp cậu được, tất cả đều phải dựa vào chính cậu. Mặt khác, vừa rồi có một âm thanh cảnh cáo tôi, chắc hẳn âm thanh đó đến vì thiên nữ Tạo Hóa tiền bối”.
Cái gì?
Ánh mắt Tô Minh trở nên độc ác.
Cùng lúc đó.
Chương 715: Không sợ
“Còn nhiều nhất là năm năm”, thiên nữ Tạo Hóa cũng mở miệng nói, Tống Xạ Sơn bị cảnh cáo, đương nhiên cô ấy cũng cảm nhận được đôi mắt đến từ bên ngoài hàng tỷ nền văn minh: “Nhóc Tô, trong vòng năm năm, nếu anh không thể hoàn toàn khai phá hết kho tàng huyết mạch của anh...”
Thiên nữ Tạo Hóa thở dài.
Có lẽ một hy vọng duy nhất chính là ngay cả bọn họ cũng không nhìn thấu kho tàng huyết mạch đi?
Tô Minh trầm mặc.
Thiên nữ Tạo Hóa có bao nhiêu vô địch, anh biết rõ, ngay cả học viện Hỗn Độn cũng phải kính trọng thiên nữ Tạo Hóa! Cũng từng được thiên nữ Tạo Hóa chỉ bảo!
Như vậy người có thể đuổi giết thiên nữ Tạo Hóa, có thể trở thành kẻ địch của thiên nữ Tạo Hóa.
Phải mạnh đến thế nào chứ?
Nhưng.
Tô Minh cũng không sợ hãi.
Cho dù năm năm sau, anh thật sự phải chịu chết cùng với thiên nữ Tạo Hóa.
Cũng không hề hối tiếc.
Mấy năm nay không có thiên nữ tiền bối, anh căn bản sẽ không đi được đến một bước này.
Tình hữu nghị giữa hai người đã không cần gì diễn tả bằng ngôn ngữ nào nữa.
“Nhóc Tô, tạm thời không cần nghĩ nhiều như vậy, năm năm vẫn rất lâu, bây giờ điều duy nhất mà anh phải lo lắng vẫn là làm như thế nào để giết chết Ý chí Đại Đạo. Yên tâm đi, nhất định kẻ địch của bản thiên nữ cũng sẽ cho Ý chí Đại Đạo một ít lo lắng, tiếp theo Ý chí Đại Đạo sẽ dùng hết sức, càng thêm điên rồ để đối phó với anh”, Thiên nữ Tạo Hóa lên tiếng nói.
“Thiên nữ tiền bối, cô yên tâm đi”, Tô Minh hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Độc Cô Nguyên: “Cô Độc Cô, chúng ta nên vào chiến trường Thần Ma thôi!”
“Được...”, Độc Cô Nguyên không biết nên hình dung cảm giác của mình như thế nào nữa, dù sao cũng là có chút ngây ngốc lơ mơ.
Dù sao Tô Minh còn có cả quan hệ với học viện Hỗn Độn mà.
Bối cảnh này!
Vô địch.
Huống chi bản thân Tô Minh còn có thực lực giết chết Tư Đồ Phụng chỉ trong nháy mắt!
Nói thật, lúc trước ở trên tàu con thoi chiến đấu, tuy Độc Cô Nguyên có chút tò mò về Tô Minh, nhưng vẫn cảm thấy kiêu ngạo nhiều hơn.
Dù sao, Tô Minh chỉ là một thanh niên ở thế giới Tiểu Thiên, cho dù có yêu nghiệt thế nào thì vận mệnh cũng có hạn, cũng không thể so được với vô số yêu nghiệt, thiên tài ở vực Hỗn Độn được.
Nhưng bây giờ...
Suy nghĩ của cô ta đã thay đổi ba trăm sáu mươi độ.
Thậm chí lúc cô ta nói chuyện với Tô Minh, hay lúc Tô Minh nhìn về phía cô ta, cô ta còn có chút áp lực khó hiểu.
Thậm chí cô ta lại đột nhiên nghĩ đến: Nếu có cơ hội thì hãy tiếp xúc với Tô Minh nhiều vào, cậu ta thật sự rất mạnh, nhỡ may thích hợp với con thì sao?
Một lát sau.
Tô Minh, Độc Cô Nguyên, Tiền Sơn Sơn, Vương Thừa Dịch, Trương Khả.
Năm người trực tiếp tiến vào cánh cửa trận pháp của chiến trường Thần Ma.
“Lần này, chắc hẳn sẽ chết nhỉ?”, lúc nhìn thấy Tô Minh không chút do dự tiến vào chiến trường Thần Ma, Ý chí Đại Đạo trên chín tầng trời cười lạnh, cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nó dám chắc sẽ biến chiến trường Thần Ma thành nơi chôn cất của Tô Minh.
“Chu Kình, giết Tô Minh đi”, Ý chí Đại Đạo trực tiếp truyền âm cho Chu Kình.
“Học viện Hỗn Độn...”, thật ra Chu Kình không nghi ngờ mình có thể giết Tô Minh, bởi vì thực lực bây giờ của hắn quá mạnh mẽ, nhưng lại biết rõ quan hệ của Tô Minh và học viện Hỗn Độn!
“Thứ nhất, nếu cậu không giết Tô Minh, Tô Minh tiến vào chiến trường Thần Ma cũng sẽ giết cậu, cậu có lựa chọn sao?”
“Thứ hai, bổn tọa còn không sợ trêu chọc học viện Hỗn Độn thì cậu sợ cái gì? Cho dù có chuyện gì thì cũng không đến lượt cậu phải chịu, bổn tọa không sợ hãi học viện Hỗn Độn, đương nhiên có đạo lý của bổn tọa”.
. . .
“Tôi đồng ý”, Chu Kình nói bằng giọng hơi khàn.
“Tô Minh, Chu Kình chính là món ăn đầu tiên mà bổn tọa chuẩn bị cho cậu, bổn tọa đã gần như nắm giữ 9,9 chiến trường Thần Ma rồi, ngoại trừ đỉnh Thần Ma trong truyền thuyết ra, bổn tọa đã gần như là người đứng đầu chiến trường Thần Ma rồi, mạng của cậu đã không còn là thứ cậu có thể nắm trong tay nữa”, Ý chí Đại Đạo có được sự tin tưởng tuyệt đối!
Ngay sau đó.
Đột nhiên.
Trên không trung của thế giới Đại Thiên.
Chập chờn.
Màu tím chập chờn.
Không gian chập chờn.
Thuộc tính chập chờn.
Trong phút chốc, hàng tỷ tu giả võ đạo ở thế giới Đại Thiên đều nhìn lên vòm trời.
Rất nhanh, một cái màn hình khí tức rất lớn, che lấp cả mặt trời xuất hiện.
Càng kinh khủng hơn là trên màn hình khí tức kia, dĩ nhiên là đám người Tô Minh, Độc Cô Nguyên, Tiền Sơn Sơn.
Nói một cách khác, trên màn hình khí tức kia đang chiếu ra cảnh tượng ở trong chiến trường Thần Ma, dù sao đám người Tô Minh đã sắp tiến vào chiến trường Thần Ma rồi!
“Đáng chết! Quả nhiên chiến trường Thần Ma là một ván cờ chết!” trong hoàng triều Bất Tử, Đạm Đài Chân Thương vô cùng sợ hãi, giận dữ và kiêng kị.
Cũng không khó để biểu diễn hình ảnh đồng bộ khí tức này, nhưng điều khó chính là thứ đang được chiếu ra chính là cảnh trong chiến trường Thần Ma...
Có nghĩa là Ý chí Đại Đạo đã... đã nắm giữ chiến trường Thần Ma trong tay tới một trình độ quá đáng sợ rồi.
Trình độ nắm chắc trong tay như thế đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Dù sao, lai lịch của chiến trường Thần Ma tương đối lớn.
Theo lý thuyết, nó cũng không phải là thứ mà Ý chí Đại Đạo có thể nắm trong tay được.
Nhưng sự thật lại đang hiện ra trước mắt.
“Ý chí Đại Đạo giỏi thật đấy, rốt cuộc nó muốn làm gì?”, Đạm Đài Chân Thương thật sự đã kiêng kỵ Ý chí Đại Đạo đến một mức độ không có cách nào hình dung rồi, bạn sẽ không biết rốt cuộc Ý chí Đại Đạo này còn che giấu bao nhiêu chiêu trì nữa đâu.
“Càng đáng sợ hơn là rõ ràng Tô Minh và học viện Hỗn Độn không hề ngừng liên hệ, nhưng Ý chí Đại Đạo chẳng những không từ bỏ sát ý hay việc nhắm vào Tô Minh, mà ngược lại càng tăng thêm. Từ một ý nghĩa nào đó, hình ảnh đồng bộ này đang khiêu khích học viện Hỗn Độn”, một vài vị lão tổ cấp bậc Đại Đế của hoàng triều Bất Tử đều xuất hiện ở bên cạnh Đạm Đài Chân Thương, một vị lão tổ trong đó nói.
“Vốn dĩ khi quan hệ của Tô Minh và học viện Hỗn Độn bị lộ, có lẽ là không có một thế lực nào trong thế giới Đại Thiên dám nhằm vào Tô Minh nữa, Tô Minh chắc chắn sẽ an toàn ở thế giới Đại Thiên. Nhưng bây giờ, Ý chí Đại Đạo không hề kiêng dè mà làm ra chuyện này, hình như đang nói cho mọi người biết không cần sợ hãi học viện Hỗn Độn, học viện Hỗn Độn sẽ không bởi vì một nhân vật nhỏ như Tô Minh mà chống lại cả thế giới Đại Thiên đâu? Hơn nữa, học viện Hỗn Độn thật sự không có phản ứng gì cả!”, một vị lão tổ khác mở miệng nói.
Đạm Đài Chân Thương nhíu chặt mày.
Thế này mà còn từ chối được à?
Có thể nhận được lời mời gọi của học viện Hỗn Độn thì cho dù là yêu nghiệt mạnh nhất của vực Hỗn Độn thì cũng đã là vinh quang trong suốt cuộc đời rồi, đều là nhờ phước đức tổ tiên độ gãy cả lưng, đấy đều là sự kiện ngàn năm có một đáng giá cho cả thế lực phía sau hào hứng, kích động.
Để nhận được lời mời của học viện Hỗn Độn thật sự là một việc khó khăn, gian nan hàng tỉ lần, gian khổ như trong truyền thuyết đấy!
Thế mà tên oắt con ở thế giới Đại Thiên như Tô Minh.
Lại từ chối?
Lại còn là từ chối không hề do dự!
Cái quần què gì thế?
Độc Cô Nguyên suýt nữa đứng không vững, dưới tấm khăn che mặt, gương mặt mỹ miều tuyệt đẹp kia bắt đầu co quắp.
Cái tên mập ú Tiền Sơn Sơn xụi lơ.
Vương Thừa Địch run rẩy, ngạc nhiên chẳng kém gì người khác.
"Úi...", ý chí Đại Đạo sợ hết hồn, trâu bò! Ông ta muốn cho Tô Minh một nút like!
Ý chí Đạo Đạo muốn trao cho Tô Minh một cái bằng khen - bằng khen người tìm đường chết tốt nhất, giấy khen đáng kiêu ngạo nhất.
Đúng lúc này.
Trong chiến trường Thần Ma.
Trong một cái di tích nào đó.
Một thanh niên có hai cánh, cả người đều là màu tím, đôi mắt trắng dã đáng ngồi xếp bằng, hắn liếm môi, đầu lưỡi rất dài, rất kì lạ, rất hồng hào hệt như lưỡi rắn độc, hắn nhe răng trợn mắt, cười tàn ác: "Tô Minh, tên rác rưởi, mày chẳng biết học viện Hỗn Độn có trình độ gì đâu nhỉ? Biết rồi thì chắc mày sẽ hối hận muốn chết nhỉ? Ha ha ha..."
Hắn ngẩng đầu lên.
Dẫu bị ngăn cách bởi chục ngàn kết giới của khu di tích, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ bầu trời phía trên chiến trường Thần Ma.
Trên bầu trời chiến trường Thần Ma, có một hình ảnh không gian đang vặn vẹo, dập dờn.
Hình ảnh kia chính là những gì đang xảy ra bên ngoài chiến trường Thần Ma.
Thực ra, từ sau khi Tô Minh đi ra khỏi trận Tinh Thần.
Những chuyện mà Tô Minh làm.
Bao gồm cả việc chém giết Chung Ly Tĩnh, kể cả trận chiến với Tư Đồ Phụng, vân vân, tất cả đều được chiếu trước mặt người thanh nhiên quái dị trông không giống con người này.
"Tô Minh, nếu mày tiến vào chiến trường Thần Ma, sẽ biết học viện Hỗn Độn gần như tiếp cận sự tối thượng nền văn minh Xương! Gia nhập học viện Hỗn Độn, nửa chân của người cũng phải vượt qua nền văn minh Xương! Cho dù là tao của bây giờ, nằm mơ cũng khao khát được bước vào học viện Hỗn Độn!", giọng nói thanh niên khàn khàn, vừa xen lẫn sự chế giễu, vừa có sự tiếc nuối, lại có cảm giác như vừa khóc vừa cười, gương mặt màu tím kia liên tục vặn vẹo những biểu tình trông rất kỳ quái đáng sợ.
Người thanh niên này rất mạnh!
Mạnh một cái quái lạ.
Hắn tỏa ra hơi thở không giống như con người, mà vừa như yêu ma quỷ quái, vừa như yêu thú, lại giống như Hỗn Độn thú, nó rất đặc biệt, cũng rất hỗn loạn.
Thế nhưng, cảnh giới của người thanh niên này lại là... lại là... thế mà lại là cảnh giới Khư Chủ!
Trên Vực Chủ là Giới Chủ.
Mà ở trên Giới Chủ chính là Khư Chủ.
Người đạt tới cảnh giới Khư Chủ thực ra không cách biệt cấp Đế là bao.
Có thể nói rằng, khi thời đại mà Đại Đế chưa xuất hiện, thì cảnh giới Khư Chủ chính là cảnh giới cao nhất ở thế giới Đại Thiên.
Tưởng tượng cũng biết là mạnh đến nhường nào.
Người thanh niên này chính là Chu Kình!
Đúng thế, chính là Chu Kình đó.
Chính là Chu Kình của nhà họ Chu ở Hoang Thành, hoàng triều Bất Tử.
Chính là Chu Kình mém chết dưới tay Tô Minh nếu không có ý chí Đại Đạo và Cố Đình Tiêu ra tay cứu mạng.
Chu Kình hiện tại người không ra người, quỷ không ra quỷ, hắn sống chỉ vì một mục đích duy nhất, đó là giết chết Tô Minh!
Vì mục đích này, hắn chấp nhận hợp tác vô điều kiện với Đại Đạo.
Thậm chí phải trả một cái giá rất lớn, hắn vẫn cam lòng.
Còn về phần hình ảnh chiếu rọi trên bầu trời chiến trường Thần Ma tất nhiên là thủ đoạn của ý chí Đại Đạo.
Tất cả chỉ vì tranh thủ trước khi Tô Minh tiến vào chiến trường Thần Ma, giúp Chu Kình hiểu biết, tìm hiểu toàn diện về Tô Minh sau khi đi ra khỏi trận Tinh Thần đã mạnh mẽ đến mức nào, có bao nhiêu con bài chưa lật, vân vân...
Giúp cho Chu Kình biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Ý chí Đại Đạo coi như đã dốc hết sức mình rồi.
Mà điều càng kinh khủng hơn chính là ý chí Đại Đạo thế nhưng... thế nhưng lại có thể đồng bộ hình ảnh trực tiếp trong chiến trường Thần Ma!
Điều đó chứng tỏ rằng ý chí Đại Đạo đã nhúng tay, khống chế chiến trường Thần Ma đến mức độ này rồi, điều này quá đáng sợ...
Cùng lúc đó.
Ở một chỗ khác trong chiến trường Thần Ma, ở một khu di tích khác.
Có một cô gái với đôi đồng tử màu tím đầy quyến rũ.
Cô gái có dung nhan xinh đẹp mỹ miều.
Đó chính là Đạm Đài Vô Tình.
Vì đuổi giết Chu Kình mà bị dụ bước vào chiến trường Thần Ma.
Đạm Đài Vô Tình suýt nữa chết dưới âm mưu quỷ kế của Đại Đạo.
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Nhưng cũng chính nhờ nguyên nhân đó, mà Hỗn Độn Tử Đồng của cô ta đã thức tỉnh.
Coi như là gặp phúc trong họa.
"Vô Tình, cô có thấy gì không? Người đàn ông cô thích đúng là đồ ngu! Ngu không thể tả! Nghĩ sao lại từ chối lời mời của học viện Hỗn Độn thế? Cậu ta nghĩ mình là ai chứ? Cậu ta có hiểu học viện Hỗn Độn có ý nghĩa gì không vậy? Nếu cậu ta gia nhập vào học viện Hỗn Độn thì còn miễng cưỡng xứng đôi với cô! Nhưng cậu ta...", lúc này, Đạm Đài Vô Tình chăm chú nhìn vào hình ảnh chiếu trên bầu trời chiến trường Thần Ma, cô ta đã quan sát hết tất cả, chỉ trầm mặc, nhưng người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh cô ta lại quát lên từng chữ giận dữ, tức điên người. Thế nhưng đôi mắt của người phụ nữ trung niên này... vậy mà cũng có một chút màu sắc khác ngoại trừ hai màu trắng đen, nhưng mà, nó không thâm thúy và cũng không thuần khiết.
Người phụ nữ trung niên này tên là Tử Bình.
Chính là cái tên của chấp sự tộc "Dị Đồng".
Tộc Dị Đồng này là một chủng tộc vô cùng hiếm gặp.
Dân số cực kỳ thưa thớt.
Chủng tộc này đã tồn tại kể từ khi nền văn minh Xương hỗn độn mới vừa bắt đầu.
Bọn họ là một chủng tộc từ bên ngoài tới.
Nhưng chủng tộc này rất hùng mạnh!
Mỗi người trong tộc đều có dị đồng.
Dân số chủng tộc này cũng chỉ có mười ngàn người.
Nhưng từ khi nền văn minh Xương bắt đầu đến ngày nay, bọn họ chưa từng cắt đứt truyền thừa.
Trong chủng tộc này còn có cả Đại Đế, mà không chỉ là một người.
Chủng tộc này thậm chí có một vài người có chỗ đứng ở vực Hỗn Độn.
Bản thân sự xuất hiện của Tử Bình ở đây đã rất khó tin, bởi lẽ, bà ta không vào chiến trường Thần Ma theo đường bình thường, mà là thông qua một cửa vào không ai biết khác.
Khi Đạm Đài Vô Tình thức tỉnh Hỗn Độn Tử Đồng, bộ tộc Dị Đồng đã cảm nhận được trời đất biến đổi.
Từ đó mà đoán ra việc gì đang xảy ra.
Tử Bình đến đây cốt để dẫn Đạm Đài Vô Tình đi, đưa cô ta trở về bộ tộc Dị Đồng.
Chương 712: Tự tìm đường chết
Đạm Đài Vô Tình thân mang dị đồng, còn là dị đồng cao cấp nhất nhất nhất nhất, quả thực chính là người lãnh đạo tiềm năng tộc Dị Đồng hài lòng nhất sau hơn trăm triệu năm tìm kiếm.
Tộc Dị Đồng cần một người mang Hỗn Độn Tử Đồng vô cùng may mắn như Đạm Đài Vô Tình để dẫn dắt cả tộc quật khởi điên cuồng hơn hiện tại.
Lúc Tử Bình tìm thấy Đạm Đài Vô Tình trong chiến trường Thần Ma và định dẫn cô ta đi, Đạm Đài Vô Tình không đồng ý.
Cô ta muốn giết Chu Kình.
Giết đứa con cưng của trời này.
Vì Tô Minh.
Và phải chờ Tô Minh đi ra khỏi đại trận Tinh Thần.
Khi Tử Bình biết hết thảy thì quả thực bó tay!
Theo Tử Bình, chẳng có gã đàn ông nào có thể xứng với người mang Hỗn Độn Tử Đồng như Đạm Đài Vô Tình.
Cho dù có thì cũng phải là đám yêu nghiệt trong nội bộ tộc Dị Đồng.
Tô Minh chó má gì chứ.
Cái quái gì vậy?
Đương nhiên, sau khi tận mắt nhìn thấy cảnh Tô Minh thật sự đi ra khỏi đại trận Tinh Thần rồi tuỳ tiện chém giết Chung Ly Tĩnh cảnh giới Vực Chủ ở tuổi không đến 25, Tử Bình mới miễn cưỡng thừa nhận, Tô Minh quả thật có một chút xíu tư cách đáng giá Đạm Đài Vô Tình kiên định, si tình.
Nhưng...
Trước mắt.
Tô Minh chẳng khác nào vả mặt sứ thần học viện Hỗn Độn!
Thậm chí, khi sứ thần tích tài tha thứ anh và mời về học viện Hỗn Độn, anh cũng không hề do dự từ chối miếng bánh có nhân to lớn đến không thể hình dung rơi từ trên trời xuống này như một đồ đần...
Tử Bình hoàn toàn bó tay.
Suýt chút nữa hỏng mất.
Anh ta - con mợ nó não tàn sao?
Đó là học viện Hỗn Độn đó!
Ông trời ơi!
"Cô Đạm Đài, đây chính là người đàn ông mà cô chọn trúng, dốt nát cũng phải có mức cao nhất chứ, ha ha...", bên cạnh còn một thanh niên trẻ tuổi có đôi mắt cũng lóe lên màu sắc đặc biệt. Đôi mắt của hắn ta lóe lên màu đỏ nhạt, hơn nữa trong con ngươi dường như có ngọn lửa vây quanh. Thanh niên ngẩng đầu, nhìn hình ảnh lúc nhúc trên không trung chiến trường Thần Ma mà giễu cợt.
Đáy lòng vô cùng kích động.
Hắn ta là Tử Diệu, cũng đến từ tộc Dị Đồng.
Là người xuất sắc trong thế hệ trẻ tuổi của tộc Dị Đồng.
Lần này đi theo Tử Bình ra ngoài vì muốn hiểu biết thêm về chiến trường Thần Ma.
Bên trong chiến trường Thần Ma, hắn ta tìm được Đạm Đài Vô Tình. Tử Diệu thề! Mình yêu!
Là cảm giác vừa thấy đã yêu.
Hắn ta không thể hình dung vẻ đẹp của Đạm Đài Vô Tình.
Bất kỳ từ ngữ nào dùng để miêu tả người con gái đẹp cũng chẳng thể miêu tả nổi một phần một trăm ngàn tướng mạo và khí chất của Đạm Đài Vô Tình.
Cô gái như vậy quả thực là chỉ có ở trên trời!
Là tiên nữ hạ xuống phàm trần.
Còn được mình gặp phải.
Duyên phận.
Những ngày này, hắn ta và tiền bối Tử Bình đi theo bên người Đạm Đài Vô Tình, hắn ta thỉnh thoảng theo đuổi, lấy lòng, bắt chuyện Đạm Đài Vô Tình...
Nhưng hiệu quả không quá tốt.
Gần như không được phản ứng lại.
Mà người đàn ông trong lòng Đạm Đài Vô Tình - Tô Minh, tự nhiên cũng bị hắn ta ghen ghét đến chết, thậm chí là căm hận.
Lúc đầu.
Cảm giác căm hận này, sau khi thấy Tô Minh ra khỏi trận Tinh Thần, chớp mắt giết chết Chung Ly Tĩnh, nháy mắt đánh bại Tư Đồ Phụng, khiến hắn ta cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa e ngại, vừa mất mát vừa không mang quá nhiều hy vọng.
Dù sao, không muốn thừa nhận cũng không được, người trẻ chưa đến 25 tuổi tên Tô Minh kia quả thực hết sức yêu nghiệt!
Chính hắn ta cũng có chỗ không bằng.
Nhưng nào nghĩ đến...
Ha ha ha...
Yêu nghiệt nữa thì cũng chỉ là một tên não tàn thôi!
Làm càn trước mặt sứ thần học viện Hỗn Độn?
Từ chối lời mời của học viện Hỗn Độn?
Trâu bò.
Khắp thiên hạ, bắt đầu từ nền văn minh Xương khai thiên lập địa đến giờ, trong hơn một tỷ năm qua, e rằng chỉ có đồ đần tên là Tô Minh này có thể làm ra chuyện như thế.
Đạm Đài Vô Tình cũng hơi nhăn mày.
Chỗ sâu trong đôi mắt đẹp cũng có phần không hiểu và đáng tiếc.
Mặc dù Tử Bình và Tử Diệu trào phúng rất chói tai.
Nhưng sau khi tiến vào chiến trường Thần Ma, hiểu được những chuyện liên quan tới vực Hỗn Độn và tâm Hỗn Độn bên trong học viện Hỗn Độn, cô ta cũng chỉ có thể nói một câu - học viện Hỗn Độn vô địch! Là tồn tại áp đảo phía trên toàn bộ nền văn minh Xương!
Thật sự.
Không nên từ chối lời mời của học viện Hỗn Độn.
Đây là chuyện không tài nào tưởng tượng nổi, đó chắc chắn là cơ hội và kỳ ngộ lớn nhất ở nền văn minh Xương, thật sự không nên từ chối.
Đạm Đài Vô Tình vô cùng vô cùng vô cùng muốn ra khỏi chiến trường Thần Ma để khuyên Tô Minh.
Nói cho Tô Minh một vài chuyện về học viện Hỗn Độn, về việc rốt cuộc đó là loại tồn tại vô địch đến nhường nào.
Đáng tiếc, cô ta không ra được.
Huống chi, hiện tại Tô Minh đã từ chối, quá muộn rồi.
Sắc mặt cô ta không khỏi tái đi.
Từ chối lời mời của sứ thần học viện Hỗn Độn, tương đương với vả mặt học viện Hỗn Độn một lần nữa...
Lặp lại.
Tô Minh sẽ chết!
Vị sứ thần kia sẽ giận dữ.
Tô Minh hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Đạm Đài Vô Tình siết chặt nắm tay, vô cùng hồi hộp.
"Cũng là chuyện tốt", Tử Bình lẩm bẩm, bà ta đã vô cùng chắc chắn kết quả của Tô Minh, đích xác là chuyện tốt. Sau này, Đạm Đài Vô Tình không còn gánh nặng càng có thể toàn tâm toàn ý dẫn dắt tộc Dị Đồng quật khởi.
Tử Diệu thì mặc sức tưởng tượng nếu Tô Minh chết rồi, bản thân hắn ta có phải là có cơ hội theo đuổi thành công Đạm Đài Vô Tình rồi không.
Giờ phút này.
Thế giới Đại Thiên.
Trên không trung.
Tận cuối bầu trời.
Đóa hoa sen hỗn độn kia đột nhiên động đậy.
Khẽ động.
Trực tiếp xuất hiện trước mặt Tô Minh.
Xuất hiện ở phía trước lối vào chiến trường Thần Ma.
"Người trẻ tuổi, cậu nhất định phải từ chối lời mời sao?", bóng dáng mặc đồ trắng nhìn Tô Minh thật sâu, hỏi lại.
Vẫn còn cho Tô Minh một cơ hội.
"Nhất định. Cảm ơn tiền bối và học viện Hỗn Độn đã mời, nhưng tạm thời duyên phận chưa tới", nhưng Tô Minh ngay cả nghĩ cũng không nghĩ đã gật đầu, lời nói ra lại càng khiến người ta không dám tin tưởng!
"Duyên phận chưa đến sao?", bóng dáng mặc đồ trắng tự lẩm bẩm, lại cười: "Có lẽ đi".
"Tiền bối, mặc dù duyên phận chưa tới, tôi tạm thời không thể gia nhập học viện Hỗn Độn, không thể nhận lời mời của tiền bối, nhưng thằng nhãi này vẫn cả gan xin tiền bối đừng nên can thiệp việc tôi giết Tư Đồ Phụng".
Đờ mờ.
Trâu bò.
Lên mặt.
Rất nhiều người đều sợ đến muốn khóc.
Tô Minh đây là... đây là... đây là không chết không chịu được?
Anh vốn vô cùng may mắn, vả mặt sứ thần và học viện Hỗn Độn hết lần này đến lần khác mà sứ thần lại không trách tội một cách kỳ lạ, khó mà tưởng tượng nổi. Việc này quả thực là may mắn đến tận trời, dường như một trăm đời tổ tiên Tô Minh đều phù hộ cho vận may của anh.
Cố tình, chính anh lại muốn tìm đường chết.
Trúng tà?
Nhất định phải chọc giận sứ thần?
Một hai phải muốn sứ thần tùy tiện đập nát trong một hô hấp?
Còn sống không tốt sao?
Như đám người Độc Cô Nguyên, Tiền Sơn Sơn, Vương Thừa Dịch đều ở trong trạng thái nửa hôn mê...
Chương 713: Quân trắng quân đen
Tư Đồ Chính Trú cũng run lập cập, bị dọa cho ngơ ngơ ngác ngác.
Giờ phút này, ý chí Đại Đạo lại càng hồ đồ.
Bên trong chiến trường Thần Ma.
Gương mặt Tử Diệu cũng bắt đầu giật giật, muốn cao giọng cười to, muốn quỳ xuống cúng bái Tô Minh. Trâu! Trâu bò! Anh kết bái anh em với tử thần sao? Nhất định phải chết rồi xuống địa ngục uống một chén với tử thần?
Tử Bình không nhịn được mà lắc đầu, thật muốn chửi bậy.
Còn Đạm Đài Vô Tình, sắc mặt cô ta không chỉ là tái nhợt mà giờ đã không còn chút máu.
"Vô Tình, cô còn gì để nói không? Tuyệt vọng sao?", Tử Bình thở dài hỏi.
"Tôi... Tôi... Tôi tin anh ấy, anh ấy nhất định có lý... lý do của mình", Đạm Đài Vô Tình cắn chặt hàm răng, như thể muốn cắn nát răng của mình.
"Tự mình lừa gạt thú vị sao?", Tử Bình bó tay, trúng độc quá sâu rồi!
"Người trẻ tuổi, Tư Đồ Phụng đã được học viện Hỗn Độn thu nhận, đã thành học sinh của học viện Hỗn Độn, cậu cảm thấy bản tọa sẽ đồng ý cậu giết gã ngay trước mặt bản tọa sao? Người trẻ tuổi, cậu dựa vào cái gì chứ? Cho bản tọa một lý do", giọng nói của bóng dáng áo trắng cuối cùng cũng có mấy phần đông lạnh.
Tượng đất cũng có ba phần nóng tính.
Bóng người mặc áo trắng rốt cục cảm thấy Tô Minh càn rỡ.
"Quân trắng rơi xuống, tạo phúc trăm họ. Quân đen rơi xuống, văn minh phục hưng. Lý do này đủ chưa?", Tô Minh mở miệng lẳng lặng nói, chân thành nhìn chăm chú vào bóng áo trắng.
Trong chớp mắt.
Ánh mắt bóng áo trắng khẽ co rúm.
Trong đầu bóng dáng mặc đồ trắng như thể vang lên tiếng chuông của đất trời!
Vang dội.
Nhớ rất kỹ.
Đó là chuyện rất rất lâu trước đây, thời điểm nền văn minh Xương vừa mới khai thiên lập địa, có lẽ là trước cả khi nền văn minh Xương khai thiên lập địa.
Có một cô gái phong hoa tuyệt đại, chỉ cần một suy nghĩ là có thể sinh hoặc diệt cả nền văn minh. Một ngày nọ, cô gái ấy giáng lâm học viện Hỗn Độn.
Cô ấy nói, mình chỉ đi ngang qua.
Cô ấy nói, gặp được là duyên phận, rồi chỉ điểm viện trưởng học viện Hỗn Độn.
Lúc ấy, bóng dáng áo trắng chỉ là đứa trẻ con theo bên người viện trưởng học viện Hỗn Độn.
Viện trưởng hỏi: Ngài muốn chỉ điểm vãn bối như thế nào.
Cô gái nói: Hạ một ván cờ.
Sau đó, viện trưởng liền hạ một bàn cờ với cô gái kia, mà lúc đó, bóng áo trắng vẫn còn là đứa nhỏ đứng một bên châm trà cho viện trưởng và cô gái.
May mắn được nhìn thấy.
Ván cờ giữa viện trưởng và cô gái kia kết thúc rất nhanh chóng.
Khả năng chỉ có một giờ.
Ông ta xem không hiểu.
Nhưng ông ta nhớ rất rõ, sau khi kết thúc bàn cờ, cô gái kia có nói một câu: Quân trắng rơi xuống, tạo phúc trăm họ. Quân đen rơi xuống, văn minh phục hưng.
Rất rõ ràng.
Đến giờ vẫn còn nhớ.
Dù đã qua một tỷ năm?
Sau ván cờ, cô gái đó rời đi. Cô ấy nói, cô ấy phải tiếp tục đi con đường của mình.
Còn viện trưởng thì bế quan ngay sau ván cờ đó. Không lâu sau, viện trưởng đột phá, thành tựu cảnh giới Vô Thượng.
"Một câu không đầu không đuôi, thần thần thao thao. Chẳng lẽ chỉ thế là muốn sứ thần khoan dung cho hành vi càn rỡ của anh ta? Sợ rằng đầu óc của Tô Minh thật sự có vấn đề đi?", lúc này, khi mà bóng dáng mặc đồ trắng đang xuất thần, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu hầu hết tất cả mọi người ở toàn bộ thế giới Đại Thiên.
Dù sao, chẳng có ai sẽ nghĩ theo hướng có lẽ Tô Minh có sâu xa gì đó với học viện Hỗn Độn. Thứ nhất là do tuổi của Tô Minh, thứ hai là do lai lịch của Tô Minh, tuyệt đối không có khả năng này.
Tư Đồ Nhung, Tư Đồ Phụng và Tư Đồ Chính Trú đều thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi Tô Minh thần thần bí bí, bọn họ có hơi sợ hãi, còn tưởng rằng Tô Minh thật sự có thể lấy ra "lý do" nào đó, nào nghĩ đến...
Cái này?
Bên trong chiến trường Thần Ma.
Dù là Chu Kình hay Tử Diệu đều suýt chút nữa cười ra tiếng. Đó là sứ thần của học viện Hỗn Độn, đó là cấp bậc tồn tại có khả năng bao trùm, siêu việt toàn bộ nền văn minh Xương, sẽ tùy tiện bị một câu nói không đầu không đuôi của anh lừa gạt?
Muốn lừa dối thì anh cũng phải chọn đúng đối tượng chứ?
"Tự cho là thông minh", Tử Bình lại càng đánh giá như vậy, cực kỳ khinh thường. Thiên phú của anh quả thực kinh khủng, nhưng tâm tính và trí thông minh chắc chắn là số âm. Loại người này cho dù có chút thiên phú võ đạo cũng khiến người ta xem thường, sẽ không có tương lai, thậm chí còn sống không lâu, chỉ đến thế thôi.
Ngược lại là ý chí Đại Đạo.
Lại suy nghĩ rất nhiều.
Đặc biệt là lúc bỗng dưng cảm nhận được cảm xúc của bóng dáng áo trắng rõ ràng có sự biến hóa, dù chỉ rất nhỏ nhưng không hề giống ảo giác, sau khi Tô Minh nói ra câu kia, nó lập tức thấy giật mình. Trực giác nói cho nó biết, câu nói này của Tô Minh có lẽ có lai lịch lớn.
Chỉ chốc lát sau.
"Người trẻ tuổi, xin nhận cái cúi đầu của tôi. Tống Xạ Sơn xin phép thay mặt cho viện trưởng và toàn bộ học viện Hỗn Độn gửi lời chào trân trọng đến cậu", bóng dáng mặc đồ trắng lại... lại... lại vô cùng cung kính, nghiêm túc cúi đầu trước Tô Minh dưới hơn mười nghìn tỉ ánh mắt nhìn chăm chú.
Này...
Đại Đạo phải sụp đổ.
Ý chí Đại Đạo cũng phải vỡ vụn.
Toàn bộ thế giới Đại Thiên đều phải chấn động đến biến thành hư vô!
Đờ mờ!
Chẳng thể tưởng tượng nổi...
Tư Đồ Nhung trực tiếp bị dọa đến sợ vỡ mật, tâm trạng biến động cực kỳ dữ dội khiến hắn tử vong tại chỗ.
Hắn lại... lại bị dọa đến chết khiếp.
Chính là "sợ chết khiếp" trong truyền thuyết.
Tư Đồ Phụng cũng chẳng khá hơn chút nào, gã run lập cập, cơ thể co giật không thể khống chế được, khí tức cả người hỗn loạn như muốn nhập ma.
Tư Đồ Chính Trú cũng lập tức quỳ xuống.
Trong chiến trường Thần Ma.
"...", hô hấp Chu Kình ngừng lại, đôi mắt khủng bố bỗng che kín vẻ cực kỳ sợ hãi, ghen ghét, không dám tin, oán độc, không cam lòng...
Di tích chỗ Chu Kình cũng suýt chút nữa sụp đổ.
Sau đó.
"Hồng hộc hồng hộc", Chu Kình điên cuồng hít thở, tiếng hít thở vô cùng thô nặng.
"Cho nên, mọi việc đều có thể mà, không phải sao?", đôi mắt đẹp của Đạm Đài Vô Tình lập tức sáng lên, vẻ mặt cô ta sáng láng, trong đôi mắt đẹp là vẻ chấn động và kiêu ngạo. Gương mặt tuyệt đẹp lập tức hiện lên nụ cười ngọt ngào, kiêu hãnh cực kì hiếm thấy, đẹp đến không cách nào hình dung, khiến người khác liếc mắt một cái là có thể đánh mất ba hồn sáu vía. Đồng thời cô ta hơi hơi quay đầu, nhìn thoáng qua Tử Bình và Tử Diệu.
Tử Bình và Tử Diệu đều há hốc miệng, không lên tiếng, nhưng cả người run rẩy lại biểu thị rõ bọn họ đang cực kỳ không bình tĩnh.
Một cái tát này thật là vang dội.
Chương 714: Căn nguyên đại đạo
Giờ phút này.
Ở bên ngoài.
“Có lẽ tôi không chịu được cái cúi đầu của tiền bối đâu”, Tô Minh cúi đầu với bóng người áo trắng, cũng chính là Tống Xạ Sơn, cảm giác của Tô Minh vẫn khá tốt, huống chi học viện Hỗn Độn cũng có quan hệ sâu xa với thiên nữ Tạo Hóa.
“Nếu không chê, có thể gọi tôi một tiếng chú Tống”, Tống Xạ Sơn cười nói, ông ta đã đoán được đại khái Tô Minh và cô gái hào hoa phong nhã, một niệm văn minh sống, một niệm văn minh diệt kia có quan hệ rất sâu xa, nếu đã như vậy thì đương nhiên ông ta muốn tạo quan hệ gần gũi với Tô Minh rồi.
Thứ nhất là để báo ân.
Thứ hai là có thể tiếp tục có thiện duyên với thiên nữ Tạo Hóa.
“Chú Tống”, Tô Minh cũng không có ý kiến gì.
Nhìn thấy điều này, ở trên không.
Cuối vòm trời.
Đại Đạo thật sự có chút ngồi không yên!
Thậm chí Đại Đạo chi ý còn đang lo lắng có nên tiếp tục nhằm vào Tô Minh hay không?
Nó có chút sợ hãi.
Khi Tống Xạ Sơn và cả học viện Hỗn Độn đều là chỗ dựa của Tô Minh, nếu còn tiếp tục nhằm vào Tô Minh, tiếp tục tính kế Tô Minh, nghĩa là muốn chết!
Nhưng mà.
Lúc nó đang dao động.
Đột nhiên.
“Không cần phải sợ học viện Hỗn Độn, bổn tọa sẽ giải quyết học viện Hỗn Độn cho cậu, điều cậu cần phải làm là nghĩ biện pháp giết chết Tô Minh!”, một giọng nói sâu xa truyền vào trong tai Đại Đạo.
Cái gì?
Âm thanh này.
Ý chí Đại Đạo chi ý rất kinh ngạc, bởi vì âm thanh này ở rất gần, mang đến cho nó một loại cảm giác vô địch.
Giống như có thể chôn vùi nó trong nháy mắt vậy.
Hơn nữa, có vẻ âm thanh này... có vẻ truyền đến từ một nơi cách xa vô số văn minh, hàng tỉ trượng hư không.
Đây là bản lĩnh gì vậy?
“Tiền... Tiền bối? Có phải... có phải ông là... là kẻ thù của thiên nữ Tạo Hóa kia không?”, Ý chí Đại Đạo kịp phản ứng lại, nó rất khẩn trương, kích động, hưng phấn, cũng rất sợ hãi...
“Không sai. Còn phải cảm ơn cậu”, âm thanh kia nói.
“Tiền bối, nếu ông đã tìm được thiên nữ Tạo Hóa kia rồi, vì sao không xuất hiện hoặc là phái người lại đây trực tiếp giết chết cô ta?”, Ý chí Đại Đạo thật sự không chờ được nữa.
Tốc độ trưởng thành của Tô Minh nhanh đến đáng sợ, nhất là thiên nữ Tạo Hóa vẫn đi theo bên cạnh Tô Minh, làm cho nó cực kỳ sốt ruột!
“Cậu có biết chỗ của bổn tọa bây giờ cách chỗ cậu, cách nền văn minh Xương xa thế nào không?”, âm thanh kia thản nhiên nói: “Xa cũng không phải vấn đề, vấn đề là cách vô số văn minh, giữa các nền văn minh là có hàng rào văn minh, muốn phá vỡ vô số hàng rào văn minh để đến đó, cho dù là bổn tọa cũng cần thời gian ba đến năm năm, đó đã là tốc độ nhanh nhất rồi đấy”.
Ba đến năm năm?
Ý chí Đại Đạo lại buồn bực.
Ba đến năm năm thì lâu lắm .
Dựa theo tốc độ trưởng thành của Tô Minh, nếu chờ ba đến năm năm, không chừng sẽ có thể thành Đại Đế .
Mặt khác, ba đến năm năm sau đối phương mới có thể đến đây, trong ba đến năm năm này, nếu nó dám nhằm vào Tô Minh, học viện Hỗn Độn muốn giết chết Ý chí Đại Đạo của thế giới này là nó cũng chẳng khó khăn gì.
Nói một cách đơn giản, nước xa không cứu được lửa gần!
“Cậu không cần lo lắng, tuy rằng tạm thời bổn tọa còn không thể đến nền văn minh Xương, nhưng bổn tọa vẫn có cách để cảnh cáo học viện Hỗn Độn của nền văn minh Xương, cậu cứ việc nhằm vào, nghĩ hết biện pháp để giết chết tên nhóc đó”.
Ý chí Đại Đạo có chút vui sướng.
Thì ra là thế.
Nói như vậy, thật ra có thể ...
“Bổn tọa có thể đồng ý với cậu, nếu cậu có thể giết chết người trẻ tuổi bên cạnh thiên nữ Tạo Hóa trước khi bổn tọa xuống, như vậy đến khi bổn tọa đến đó sẽ có thể ban cho cậu một vài thứ cậu muốn, ví dụ như căn nguyên đại đạo”.
“Vâng vâng vâng, tiền bối, nhất định tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”, Đại Đạo kích động.
Căn nguyên đại đạo là thứ mà nó khát vọng nhất.
Thực lực của nó sẽ lớn dần, mặt khác cũng không cần dùng cái gì cả, chỉ cần dùng đến căn nguyên đại đạo thôi.
Nếu có đủ căn nguyên đại đạo, thậm chí nó có thể lớn dần thành ý chí của nền văn minh Xương, hoặc có thể nói là đứng đầu nền văn minh.
Nó cũng có dã tâm của mình.
“Tô Minh!”, Đại Đạo ở trên chín tầng trời nhìn xuống, sát ý với Tô Minh càng nhiều hơn.
Cùng lúc đó.
“Keng!”
Ma La Kiếm, động.
Ở ngay trước mặt Tống Xạ Sơn.
Tô Minh đột nhiên ra tay, đâm một kiếm về phía Tư Đồ Phụng.
Một kiếm khủng bố kia.
Hạ xuống.
Sạch sẽ lưu loát.
Quá mạnh mẽ.
Cũng quá nhanh chóng.
Khiến Tư Đồ Phụng không thể tránh né được.
“Phụt...”
Tư Đồ Phụng hóa thành mưa máu.
Trên thực tế, nếu Tống Xạ Sơn muốn ngăn cản thì cũng có thể làm được, mà chỉ có ông ta mới có thể làm được.
Nhưng đương nhiên ông ta sẽ không ngăn cản.
Thậm chí nếu Tô Minh không ra tay, ông ta cũng sẽ giúp Tô Minh giết Tư Đồ Phụng.
So với thanh niên Tô Minh này có quan hệ sâu xa với cô gái hào hoa phong nhã kia, mười nghìn tên hay một trăm nghìn tên Tư Đồ Phụng cũng chẳng là cái gì cả.
Tư Đồ Phụng đã chết, Tư Đồ Nhung cũng đã chết, Tư Đồ Chính Trú cũng không dám có một chút căm thù hay sát ý nào cả, hắn ta đang nằm rạp trên mặt đất! Run rẩy!
“Nhóc Tô, đường của mình thì phải tự mình đi, chú Tống mong rằng sẽ sớm được gặp cậu ở học viện Hỗn Độn”, Tống Xạ Sơn đột nhiên mở miệng.
Sau đó.
Ông ta trực tiếp biến mất.
Nhưng trước mặt Tô Minh lại có một cái nhẫn đang lơ lửng.
“Cái nhẫn này xem như quà gặp mặt của chú Tống dành cho cậu”, giọng nói của Tống Xạ Sơn truyền đến bên tai Tô Minh, đồng thời Tống Xạ Sơn cũng nghiêm túc nói thêm: “Bên trên tạm thời sẽ không dám tự mình ra tay đối phó với cậu, trước khi cậu đến Thành Đế Chứng Đạo cũng sẽ như thế, học viện Hỗn Độn không thể ra mặt giúp cậu được, tất cả đều phải dựa vào chính cậu. Mặt khác, vừa rồi có một âm thanh cảnh cáo tôi, chắc hẳn âm thanh đó đến vì thiên nữ Tạo Hóa tiền bối”.
Cái gì?
Ánh mắt Tô Minh trở nên độc ác.
Cùng lúc đó.
Chương 715: Không sợ
“Còn nhiều nhất là năm năm”, thiên nữ Tạo Hóa cũng mở miệng nói, Tống Xạ Sơn bị cảnh cáo, đương nhiên cô ấy cũng cảm nhận được đôi mắt đến từ bên ngoài hàng tỷ nền văn minh: “Nhóc Tô, trong vòng năm năm, nếu anh không thể hoàn toàn khai phá hết kho tàng huyết mạch của anh...”
Thiên nữ Tạo Hóa thở dài.
Có lẽ một hy vọng duy nhất chính là ngay cả bọn họ cũng không nhìn thấu kho tàng huyết mạch đi?
Tô Minh trầm mặc.
Thiên nữ Tạo Hóa có bao nhiêu vô địch, anh biết rõ, ngay cả học viện Hỗn Độn cũng phải kính trọng thiên nữ Tạo Hóa! Cũng từng được thiên nữ Tạo Hóa chỉ bảo!
Như vậy người có thể đuổi giết thiên nữ Tạo Hóa, có thể trở thành kẻ địch của thiên nữ Tạo Hóa.
Phải mạnh đến thế nào chứ?
Nhưng.
Tô Minh cũng không sợ hãi.
Cho dù năm năm sau, anh thật sự phải chịu chết cùng với thiên nữ Tạo Hóa.
Cũng không hề hối tiếc.
Mấy năm nay không có thiên nữ tiền bối, anh căn bản sẽ không đi được đến một bước này.
Tình hữu nghị giữa hai người đã không cần gì diễn tả bằng ngôn ngữ nào nữa.
“Nhóc Tô, tạm thời không cần nghĩ nhiều như vậy, năm năm vẫn rất lâu, bây giờ điều duy nhất mà anh phải lo lắng vẫn là làm như thế nào để giết chết Ý chí Đại Đạo. Yên tâm đi, nhất định kẻ địch của bản thiên nữ cũng sẽ cho Ý chí Đại Đạo một ít lo lắng, tiếp theo Ý chí Đại Đạo sẽ dùng hết sức, càng thêm điên rồ để đối phó với anh”, Thiên nữ Tạo Hóa lên tiếng nói.
“Thiên nữ tiền bối, cô yên tâm đi”, Tô Minh hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Độc Cô Nguyên: “Cô Độc Cô, chúng ta nên vào chiến trường Thần Ma thôi!”
“Được...”, Độc Cô Nguyên không biết nên hình dung cảm giác của mình như thế nào nữa, dù sao cũng là có chút ngây ngốc lơ mơ.
Dù sao Tô Minh còn có cả quan hệ với học viện Hỗn Độn mà.
Bối cảnh này!
Vô địch.
Huống chi bản thân Tô Minh còn có thực lực giết chết Tư Đồ Phụng chỉ trong nháy mắt!
Nói thật, lúc trước ở trên tàu con thoi chiến đấu, tuy Độc Cô Nguyên có chút tò mò về Tô Minh, nhưng vẫn cảm thấy kiêu ngạo nhiều hơn.
Dù sao, Tô Minh chỉ là một thanh niên ở thế giới Tiểu Thiên, cho dù có yêu nghiệt thế nào thì vận mệnh cũng có hạn, cũng không thể so được với vô số yêu nghiệt, thiên tài ở vực Hỗn Độn được.
Nhưng bây giờ...
Suy nghĩ của cô ta đã thay đổi ba trăm sáu mươi độ.
Thậm chí lúc cô ta nói chuyện với Tô Minh, hay lúc Tô Minh nhìn về phía cô ta, cô ta còn có chút áp lực khó hiểu.
Thậm chí cô ta lại đột nhiên nghĩ đến: Nếu có cơ hội thì hãy tiếp xúc với Tô Minh nhiều vào, cậu ta thật sự rất mạnh, nhỡ may thích hợp với con thì sao?
Một lát sau.
Tô Minh, Độc Cô Nguyên, Tiền Sơn Sơn, Vương Thừa Dịch, Trương Khả.
Năm người trực tiếp tiến vào cánh cửa trận pháp của chiến trường Thần Ma.
“Lần này, chắc hẳn sẽ chết nhỉ?”, lúc nhìn thấy Tô Minh không chút do dự tiến vào chiến trường Thần Ma, Ý chí Đại Đạo trên chín tầng trời cười lạnh, cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nó dám chắc sẽ biến chiến trường Thần Ma thành nơi chôn cất của Tô Minh.
“Chu Kình, giết Tô Minh đi”, Ý chí Đại Đạo trực tiếp truyền âm cho Chu Kình.
“Học viện Hỗn Độn...”, thật ra Chu Kình không nghi ngờ mình có thể giết Tô Minh, bởi vì thực lực bây giờ của hắn quá mạnh mẽ, nhưng lại biết rõ quan hệ của Tô Minh và học viện Hỗn Độn!
“Thứ nhất, nếu cậu không giết Tô Minh, Tô Minh tiến vào chiến trường Thần Ma cũng sẽ giết cậu, cậu có lựa chọn sao?”
“Thứ hai, bổn tọa còn không sợ trêu chọc học viện Hỗn Độn thì cậu sợ cái gì? Cho dù có chuyện gì thì cũng không đến lượt cậu phải chịu, bổn tọa không sợ hãi học viện Hỗn Độn, đương nhiên có đạo lý của bổn tọa”.
. . .
“Tôi đồng ý”, Chu Kình nói bằng giọng hơi khàn.
“Tô Minh, Chu Kình chính là món ăn đầu tiên mà bổn tọa chuẩn bị cho cậu, bổn tọa đã gần như nắm giữ 9,9 chiến trường Thần Ma rồi, ngoại trừ đỉnh Thần Ma trong truyền thuyết ra, bổn tọa đã gần như là người đứng đầu chiến trường Thần Ma rồi, mạng của cậu đã không còn là thứ cậu có thể nắm trong tay nữa”, Ý chí Đại Đạo có được sự tin tưởng tuyệt đối!
Ngay sau đó.
Đột nhiên.
Trên không trung của thế giới Đại Thiên.
Chập chờn.
Màu tím chập chờn.
Không gian chập chờn.
Thuộc tính chập chờn.
Trong phút chốc, hàng tỷ tu giả võ đạo ở thế giới Đại Thiên đều nhìn lên vòm trời.
Rất nhanh, một cái màn hình khí tức rất lớn, che lấp cả mặt trời xuất hiện.
Càng kinh khủng hơn là trên màn hình khí tức kia, dĩ nhiên là đám người Tô Minh, Độc Cô Nguyên, Tiền Sơn Sơn.
Nói một cách khác, trên màn hình khí tức kia đang chiếu ra cảnh tượng ở trong chiến trường Thần Ma, dù sao đám người Tô Minh đã sắp tiến vào chiến trường Thần Ma rồi!
“Đáng chết! Quả nhiên chiến trường Thần Ma là một ván cờ chết!” trong hoàng triều Bất Tử, Đạm Đài Chân Thương vô cùng sợ hãi, giận dữ và kiêng kị.
Cũng không khó để biểu diễn hình ảnh đồng bộ khí tức này, nhưng điều khó chính là thứ đang được chiếu ra chính là cảnh trong chiến trường Thần Ma...
Có nghĩa là Ý chí Đại Đạo đã... đã nắm giữ chiến trường Thần Ma trong tay tới một trình độ quá đáng sợ rồi.
Trình độ nắm chắc trong tay như thế đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Dù sao, lai lịch của chiến trường Thần Ma tương đối lớn.
Theo lý thuyết, nó cũng không phải là thứ mà Ý chí Đại Đạo có thể nắm trong tay được.
Nhưng sự thật lại đang hiện ra trước mắt.
“Ý chí Đại Đạo giỏi thật đấy, rốt cuộc nó muốn làm gì?”, Đạm Đài Chân Thương thật sự đã kiêng kỵ Ý chí Đại Đạo đến một mức độ không có cách nào hình dung rồi, bạn sẽ không biết rốt cuộc Ý chí Đại Đạo này còn che giấu bao nhiêu chiêu trì nữa đâu.
“Càng đáng sợ hơn là rõ ràng Tô Minh và học viện Hỗn Độn không hề ngừng liên hệ, nhưng Ý chí Đại Đạo chẳng những không từ bỏ sát ý hay việc nhắm vào Tô Minh, mà ngược lại càng tăng thêm. Từ một ý nghĩa nào đó, hình ảnh đồng bộ này đang khiêu khích học viện Hỗn Độn”, một vài vị lão tổ cấp bậc Đại Đế của hoàng triều Bất Tử đều xuất hiện ở bên cạnh Đạm Đài Chân Thương, một vị lão tổ trong đó nói.
“Vốn dĩ khi quan hệ của Tô Minh và học viện Hỗn Độn bị lộ, có lẽ là không có một thế lực nào trong thế giới Đại Thiên dám nhằm vào Tô Minh nữa, Tô Minh chắc chắn sẽ an toàn ở thế giới Đại Thiên. Nhưng bây giờ, Ý chí Đại Đạo không hề kiêng dè mà làm ra chuyện này, hình như đang nói cho mọi người biết không cần sợ hãi học viện Hỗn Độn, học viện Hỗn Độn sẽ không bởi vì một nhân vật nhỏ như Tô Minh mà chống lại cả thế giới Đại Thiên đâu? Hơn nữa, học viện Hỗn Độn thật sự không có phản ứng gì cả!”, một vị lão tổ khác mở miệng nói.
Đạm Đài Chân Thương nhíu chặt mày.
Bình luận facebook