-
Chương 716-720
Chương 716: Ý chí đại đạo ra tay
Cùng lúc đó, Tô Minh vừa tiến vào chiến trường Thần Ma thì trước mắt bỗng xuất hiện một mảng sương mù, trông như lọt vào thế giới sương mù.
Nhưng nó không đơn giản chỉ là sương mù, mà còn tràn ngập oán khí, sự thối nát và đủ loại quy luật quỷ dị.
Sương mù như có ý thức ập tới, bao phủ Tô Minh! Thế cũng thôi, nhưng sau khi bao phủ Tô Minh, lớp sương mù kia chợt cuốn lên thổi Độc Cô Nguyên, Tiền Sơn Sơn, Trương Khả, Vương Thừa Dịch đi. Sau đó, lớp sương mù ấy tản ra, chỉ còn mỗi mình Tô Minh.
Cảnh tượng ấy thông qua đồng bộ hình ảnh hiện lên trước mắt hàng tỷ người ở thế giới Đại Thiên. Hiển nhiên, ý chí đại đạo đã ra tay!
"Một người, cũng tốt", Tô Minh cũng không quan tâm lắm, dù gì anh đã đoán được trước rồi, vả lại, một mình anh còn tiện hơn.
Bên ngoài.
"Mẹ!", Đạm Đài Chân Thương trực tiếp văng tục, đại đạo quá vô liêm sỉ, bắt hết bạn đồng hành của Tô Minh đi...
Sao? Để Tô Minh một mình cho dễ ra tay hả? Đám Độc Cô Nguyên đến từ vực Hỗn Độn nên không dám nhằm vào?
Đúng lúc này, trong màn ảnh được đồng bộ lại dập dờn xuất hiện một người, đó là Chu Kình, nhưng lại là một Chu Kình mọc hai cánh sau lưng.
Chu Kình lướt qua không gian, nhanh chóng bay vút đi, dường như có máy định vị xông thẳng về phía Tô Minh.
"Chu Kình?", vô số người trong thế giới Đại Thiên đều kinh ngạc: "Sao lại biến thành dáng vẻ kia?"
"Thấy Khư văn trên người hắn không? Trời má! Chu Kình đã... đã có cảnh giới Khư Chủ rồi ư?"
"Đù, chẳng phải hồi đó Chu Kình đã suýt bị một bàn tay của Tô Minh bóp chết trên quảng trường Bất Tử sao? Sao mới mấy năm đã là Khư Chủ? Đúng là thấy quỷ mà!"
"Chu Kình tính tìm Tô Minh báo thù hả?"
"Hình như Chu Kình biết được vị trí của Tô Minh hay sao ấy, có vẻ đó là mánh khóe của ý chí đại đạo rồi!"
...
"Chu Kình sẽ là đối thủ của Tô Minh sao? Tôi thấy chưa chắc đâu, dù cho hắn đã là Khư Chủ!"
"Tô Minh vẫn luôn sáng lập kỷ lục mới, dù Chu Kình có là Khư Chủ thì khi đối mặt với Tô Minh, cũng chưa chắc làm gì được đâu".
"Lại có trò hay để xem rồi".
"Mà hình như Chu Kình không còn là người nữa thì phải, sao tôi cứ cảm thấy trông hắn như một chủng tộc khác".
...
"Cảnh giới Khư Chủ? Rốt cuộc ý chí đại đạo đã làm như thế nào vậy?", Đạm Đài Chân Thương nhíu mày, hết sức tò mò.
Song, ông ta cũng không lo lắng mấy, vì Đạm Đài Chân Thương cũng tin vào Tô Minh như mười ngàn tỷ người ở thế giới Đại Thiên tin anh.
Suy cho cùng, Tô Minh đã từng lập nên vô số kỷ lục không có khả năng, quả thật như thần tích.
Chỉ cần Chu Kình không phải Đại Đế thì ông ta cũng không tin hắn có thể giết chết Tô Minh.
Nhưng qua Chu Kình, Đạm Đài Chân Thương cũng không dám chủ quan và cảm thấy nghiêm trọng với mánh khóe của ý chí đại đạo. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã khiến Chu Kình trở thành Khư Chủ. Thủ đoạn cỡ đó đúng là xưa giờ chưa từng thấy, làm người ta lạnh gáy.
Dưới đáy vách núi Vấn Thiên.
"Dung hợp huyết mạch?", Hỗn Độn Long Quy cũng giật mình, mất bình tĩnh thì thào.
Người khác không hiểu, nhưng bà ta có thể nhìn ra tên Chu Kình kia đã bị dung hợp huyết mạch.
Dung hợp huyết mạch không đáng sợ, đáng sợ là ý chí đại đạo lại dung hợp được hơn mười loại huyết mạch đứng đầu lên người hắn. Cách làm mất trí ấy vậy mà cũng thành công và đã tạo ra một con quái vật khiến lòng người run sợ.
"Thế nhưng chỉ thế thì Chu Kình kia chắc hẳn sẽ không thể giết chết nhóc Tô", Hỗn Độn Long Quy cũng có cùng suy nghĩ với đám Đạm Đài Chân Thương, chẳng lo lắng mấy.
Song đúng lúc này, biến cố bỗng xảy ra!
Trong hình ảnh được đồng bộ trên vòm trời rõ ràng có thấy được khu vực chiến trường Thần Ma chỗ Tô Minh với đầy rẫy các loại xương cốt, cát bụi... Bỗng dưng biến thành không giới hư vô!
Đây... Tại sao lại thế?
Đó là không giới hư vô trong truyền thuyết ư?
"Bẫy ư? Lúc mình tiến vào chiến trường Thần Ma đã thông qua cánh cổng trận pháp, nhưng thực tế lại vẫn luôn nằm trong sự sắp xếp của ý chí đại đạo. Thế nên, mình mới bị chuyển đến đây. Những thứ như xương cốt, cát bụi, núi lửa, sông ngòi... mà mình nhìn thấy trước đó đều là ảo giác, còn giờ mới là hiện thực, không giới hư vô", Tô Minh lẩm bẩm, trong mắt toát lên vẻ hết sức kinh ngạc.
"Khốn kiếp! Trong chiến trường Thần Ma đã sớm xây dựng không giới hư vô từ trước rồi ư? Trong giới đó thì không thể dùng bất cứ quy luật nào! Nói cách khác, thứ Tô Minh mạnh nhất và hay dựa vào nhất chính là quy luật không gian sẽ không thể dùng được!", sắc mặt Đạm Đài Chân Thương hơi tái nhợt nói.
Ông ta đã đoán được ý chí đại đạo định làm gì! Đây là định lợi dụng quyền điều khiền chiến trường Thần Ma mà ngáng chân, ràng buộc Tô Minh!
Hơn mười ngàn tỷ người trong thế giới Đại Thiên còn chưa kịp hoàn hồn từ trong rung động thì không gian chỗ Tô Minh bỗng biến đổi. Mà lúc này, Chu Kình đã sắp tới gần anh.
Biến cố lại xuất hiện, khiến mọi người ngơ ngác nhìn.
Biến cố ấy là gì? Đó là không gian nơi Tô Minh đang đứng, không hiểu sao lại xuất hiện tảng đá Hỗn Độn Trấn Binh.
Đá... đá Hỗn Độn Trấn Binh trong truyền thuyết ư?
"Đại đạo đào đâu ra đá Hỗn Độn Trấn Binh vậy?", bên ngoài, vô số tu giả võ đạo trong thế giới Đại Thiên sợ ngu người.
Từ trước tới nay, hầu như mọi người đều nghĩ đá Hỗn Độn Trấn Binh chỉ có trong truyền thuyết hay ở thời đại viễn cổ, thượng cổ và đã biến mất trong lịch sử.
Nhưng trước mắt... Không ngờ ý chí đại đạo lại có được nó?
"Trong vực Hỗn Độn cũng có người muốn nhóc Tô chết!", sắc mặt Đạm Đài Chân Thương càng trở nên nghiêm trọng, thậm chí là có chút hoảng sợ.
Khi anh sống trong thế giới Đại Thiên mà bị ý chí đại đạo của thế giới này nhằm vào đã khó sống rồi. Huống chi, là còn có nhân vật khủng bố đến khó tin đứng đầu nền võ đạo nhằm vào.
Chương 717: Âm mưu của ý chí đại đạo
Quả thực là khó khăn cấp Địa Ngục!
Đá Hỗn Độn Trấn Binh vừa xuất hiện thì trong không gian đó sẽ không thể sử dụng bất cứ bảo vật Hỗn Độn nào khác.
Trấn binh! Trấn binh!
Nghĩa như tên.
Rõ ràng ý chí đại đạo đã chuẩn bị nó để đối phó với bia Huyền Diệu của anh!
Nếu thế thì, không giới hư vô và đá Hỗn Độn Trấn Binh đã khiến hai đòn mạnh nhất Tô Minh xuống.
Ý chí đại đạo đâu chỉ chơi xấu? Quả thật là vô liêm sỉ!
"Nhóc Tô gặp rắc rối rồi", dưới đáy vách núi Vấn Thiên, Hỗn Độn Long Quy than thở.
"Đồ tốt, đá Hỗn Độn Trấn Binh kia đúng là có thể khắc chế được 90% Linh Bảo và Chí Bảo Hỗn Độn", Thiên nữ Tạo Hóa khá là hứng thú mở miệng nói.
"90%? Vậy 10% Linh Bảo và Chí Bảo Hỗn Độn còn lại là nó không thể khắc chế được ư?", Tô Minh kinh ngạc hỏi.
Anh còn tưởng rằng đá Hỗn Độn Trấn Binh trong truyền thuyết kia có thể khắc chế được mọi bảo vật Hỗn Độn.
"10% kia chính là khí tức Hỗn Độn trên người anh, có thể đè bẹp đá Hỗn Độn Trấn Binh, khiến nó e ngại, không dám chèn ép vũ khí của anh".
"Thế ư?", Tô Minh vuốt mũi: "Thiên nữ tiền bối, vậy có vẻ tôi thuộc 10% kia rồi? Dù sao, vì đã hoàn toàn nắm giữ và luyện hóa hạt giống Hỗn Độn nên giờ chân khí trong cơ thể đều chuyển thành Hỗn Độn nguyên chất. Tôi cảm thấy, khí tức Hỗn Độn trong người mình còn đậm hơn cả đá Hỗn Độn Trấn Binh nữa".
"Đúng thế", Thiên nữ Tạo Hóa cũng cười: "Ý chí đại đạo đã hạ vốn gốc với anh, thủ đoạn, âm mưu của ông ta cũng rất xuất sắc, con bài chưa lật cũng nhiều vô số kể. Đáng tiếc, vẫn quá xem nhẹ anh, có vẻ, ông ta không biết anh đã luyện hóa, dung hợp hạt giống Hỗn Đỗn và cây Thế Giới khi ở trong đại trận Khôn Đế Tinh Thần".
Ý chí đại đạo mà biết chắc sẽ hộc máu.
"Vả lại, giờ khí tức của Thiên nữ tiền bối đã bị kẻ thù cảm ứng được, cũng lộ rồi. Thế thì cô đã có thể tùy tiện ra tay. Nhưng ý chí đại đạo kia càng ngày càng quá đáng, còn dám giết tôi. Ông ta cũng can đảm ghê, không sợ cô diệt ông ta hả?", Tô Minh cười nói.
"Ông ta không sợ thật, bổn Thiên nữ có thể diệt ông ta, nhưng làm thế thì thế giới Đại Thiên sẽ sụp đổ. Anh có muốn không?"
Tô Minh cười khổ, đương nhiên không muốn rồi, thế giới Đại Thiên mà sụp đổ thì bạn bè, người nhà và những người phụ nữ của anh phải làm sao đây?
"Vì vậy, ông ta mới chẳng sợ gì hết", Thiên nữ Tạo Hóa hừ lạnh.
"Đáng tiếc là ông ta không biết tôi đã luyện hóa cây Thế Giới, cộng thêm kho tàng huyết mạch, chỉ cần tôi giết hết đứa con đại đạo khiến số mệnh đại đạo quay trở về với vô vàn thế giới thì cuối cùng sẽ lấy được đủ số mệnh làm trụ cột để sống lại đại đạo", Tô Minh hừ lạnh, cả người tràn ngập sát khí, có chút nóng lòng muốn thử.
Mà Chu Kình chính là điểm quan trọng nhất.
Số mệnh đại đạo trên người Chu Kình cực kỳ đậm.
"Ơ mà, sao Chu Kình còn chưa đến nữa? Tôi sốt ruột luôn rồi", Tô Minh đã đoán được ý chí đại đạo làm đủ mọi thứ ràng buộc mình chắc hẳn là vì Chu Kình sắp tới.
"Tại sao nhóc Tô vẫn không nghĩ cách rời khỏi đó?", lúc này, bên ngoài, Đạm Đài Chân Thương và những người quan tâm Tô Minh đều không khỏi sốt ruột!
Chỉ cần Tô Minh rời khỏi không gian kia, đi đến nơi khác trên chiến trường Thần Ma thì vẫn có thể thắng Chu Kình! Thế nhưng, Tô Minh lại cứ như chẳng cảm giác được không giới hư vô và đá Hỗn Độn Trấn Binh. Anh chẳng những không đi mà còn thảnh thơi đứng tại chỗ. Quan trọng hơn là Chu Kình đang dùng hết tốc độ xông tới, nhanh một cách kinh người.
Đúng lúc này, không ngờ biến cố lại... lại xảy ra tiếp.
"Má! Đại đạo! Vừa vừa phải phải thôi! Làm vậy thì vứt mặt mũi đâu nữa?", Đạm Đài Chân Thương quát, ngẩng phắt đầu nhìn lên trên chín tầng trời, mặt mày đỏ gay.
Chẳng những là ông ta mà ngay cả Hỗn Độn Long Quy dưới đáy vách núi Vấn Thiên cũng hừ lạnh: "Đại đạo hơi quá rồi đó!"
Chỉ thấy, không gian nơi Tô Minh đang đứng trong màn hình trên bầu trời...
Thế mà... thế mà... thế mà không hiểu sao lại dựng lên một loạt mắt trận và các móc xích trên vách chiến trường Thần Ma.
Đáng sợ hơn là những mắt trận ấy đều nằm ngoài nền văn minh Xương.
Còn những móc xích kia thấp nhất cũng có cấp Hỗn Độn.
Những mắt trận và móc xích kia như có linh hồn, nhanh chóng di chuyển, chỉ phút chốc đã... đã hình thành một trận pháp di động cực lớn.
Trận pháp di động ấy chính là "trận phá hủy ý cảnh".
Trận pháp kiểu đó rất hiếm thấy, thậm chí hiếm đến khó tin.
Thế mà đại đạo cũng có? Còn biết dùng?
Hiển nhiên, "trận phá hủy ý cảnh" kia chính là những gì từ chiến trường Thần Ma và đến từ nền văn minh cao cấp hơn nền văn minh Xương.
Không ngờ thứ này lại bị đại đạo chiếm được?
Đạm Đài Chân Thương và những người hiểu rộng biết nhiều lập tức kịp phản ứng lại, e rằng khi nền văn minh vừa hình thành từ hàng tỷ năm trước, chiến trường Thần Ma mới xuất hiện thì chắc ý chí đại đạo chính là nhóm đầu tiên tiến vào đây vơ vét?
Nếu ý chí đại đạo thật sự là người của chủng tộc kia, vậy thì âm mưu của ông ta quá đáng sợ!
Điều đó mà là thật thì chẳng trách ông ta lại che giấu mọi thứ ghê như vậy, thậm chí, chắc hàng tỷ năm qua ông ta đã giấu những cơ hội chứng đạo thành Đế đi, cố tình làm giảm sức mạnh của thế giới Đại Thiên xuống.
Chương 718: Hạn chế
“Chết tiệt… hy vọng phỏng đoán của ta là sai”, Hỗn Độn Long Quy có chút kinh hãi trước suy đoán của chính mình.
Nếu chủng tộc đó thực sự tồn tại, thậm chí kéo tới tập kích, vậy thì… toàn bộ nền văn minh Xương đều lâm vào hiểm nguy rồi.
“Trận pháp phá hủy ý cảnh? Có loại trận pháp kỳ quái này sao?”, Tô Minh không suy nghĩ nhiều như vậy, ngược lại còn hứng thú hỏi.
“Đây là đang chĩa mũi nhọn vào kiếm ý của anh, ý cảnh của Sinh Tử Nhị Khí…”, thiên nữ Tạo Hóa bật cười khanh khách: “Hay cho thứ gọi là ý chí Đại Đạo đó, những thủ đoạn này đều là đo ni đóng giày cho anh mà! Nó thực sự rất quan tâm đến anh đó!”
Ai nói không phải đây?
Trong quá khứ khi Tô Minh chiến đấu với người khác toàn bộ đều dựa vào kiếm, quy luật không gian cùng bia Huyền Diệu!!!
Thứ khốn kiếp.
Ba điều này đã được nhắm làm mục tiêu bị hạn chế.
Hơn nữa, hôm nay Ma La Kiếm đã được sử dụng một lần, tạm thời không thể dùng được nữa.
“Ý chí Đại Đạo, đúng là đã vất vả trăm phương ngàn kế rồi”, Tô Minh có chút kính phục mà cảm thán.
Cùng lúc đó.
Ngoại giới.
Dưới thế giới Đại Thiên.
Hơn mười nghìn tỷ người kia.
Đều không nhịn được mà sôi nổi lẩm bẩm:
“Mặc dù Đại Đạo không đích thân ra tay nhưng thế này cũng hơn hẳn việc tự mình xuống tay rồi”.
“Nếu Tô Minh lần này còn có thể sống sót trở lại, thật sự là..."
“Tô Minh lần này ắt phải chết không còn nghi ngờ gì nữa!!!”
“Rốt cuộc Đại Đạo vẫn là Đại Đạo! Một thanh niên trẻ làm sao có thể thắng Đại Đạo đây?”
“Ài, đáng tiếc cho một Tô Minh tuổi trẻ tài cao, lần này mất đi còn không biết phải mất bao nhiêu tỷ năm nữa mới có thể lại xuất hiện một thiên tài có thể sánh kịp anh ta đây?”
...
Sau một lúc.
“Xì… Tô Minh, đã lâu không gặp, hy vọng mày vẫn khỏe từ lần chúng ta chia tay”, một giọng nói âm độc, quái dị cũng không kém phần chói tai, khiến người ta lạnh sống lưng đột nhiên phiêu đãng mà tới.
Một bóng người đâm vào không gian mà Tô Minh đang đứng.
Xuất hiện trước mặt Tô Minh.
Hắn nở một nụ cười hung dữ.
Khuôn mặt bóp méo giống như khuôn mặt của yêu ma, lại như của một con quái vật, còn có vài phần dáng vẻ của tộc thú.
Đặc biệt là đôi con ngươi kia, hai sắc đỏ đen xen lẫn vệt rỉ máu kinh dị, phảng phất như địa ngục hoàng tuyền.
“Vui mừng không? Bất ngờ chứ?”, Chu Kình liên tục quát lên hai tiếng, khí tức trên cơ thể chẳng hề có loại cuồng bạo này!!!
Giống như đang phô trương thanh thế.
Luồng khí tức này là cảnh giới Khư Chủ!
Còn không phải là Khư Chủ bình thường.
Trong cơ thể hắn trộn lẫn hơn chục loại huyết mạch cao cấp từ người, yêu ma, quái vật, tộc thú, uy áp của huyết mạch tỏa ra khi dung hòa dao động cùng nhau, quá mạnh.
Là loại mạnh mẽ tràn ngập tối tăm giết chóc bất tận, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể hủy diệt mọi thứ.
Thậm chí toàn bộ chiến trường Thần Ma.
Dường như đều bị khí tức của Chu Kình bao trùm lấy.
Ngay cả ngoại giới, thế giới Đại Thiên, luồng khí tức khủng bố của Chu Kình dường như lan tỏa ra ngoài, khiến hơn mười nghìn tỷ tu giả võ đạo lúc này đều cảm nhận được.
“Tô Minh, thứ khốn kiếp đáng chết!!! Nói cho bổn tọa biết! Tuyệt vọng không? À! Có tuyệt vọng không hả? Nói chuyện đi chứ”, Chu Kình lại gầm lên, đột nhiên đôi cánh chớp động liền lướt về phía Tô Minh.
Nhanh.
Cực kỳ nhanh.
Nhanh như một ảo ảnh màu đỏ đen.
Loại tốc độ này không phải được tăng cường từ quy luật không gian, mà thuần túy do đôi cánh đó.
Nói một cách đơn giản, độ nhanh của hắn ta là độ nhanh về thể chất.
Đơn thuần là đang ức hiếp người.
Suy cho cùng Tô Minh hiện tại không thể vận dụng quy luật không gian, tốc độ của bản thân chắc chắn không thể hung mãnh như thế đến của Chu Kình.
May thay Tô Minh cũng không cần trốn tránh.
Không cần phải cạnh tranh về tốc độ.
Anh giơ nắm tay lên.
Bùm!
Tô Minh tung ra một đấm.
Một cú đấm bằng tất cả sức lực.
Sức mạnh của hơn 10 tỷ, ừm, chỉ có sức mạnh của 10 tỷ, còn rất xa mới với tới 50 tỷ.
Bởi vì nếu là 50 tỷ thì cần ‘thúc đẩy’ thần thông không gian, mà hiện tại anh không thể sử dụng thần thông không gian, quy luật không gian không có cách nào thi triển trong không giới hư không này.
“Bụp!”
Trong tiếng chấn động rền vang.
Thân hình Tô Minh liên tiếp lùi lại phía sau.
Nơi khóe miệng có vệt máu.
Anh lùi lại cả chục bước.
Mới có thể dừng lại.
Mà Chu Kình nửa bước không lùi.
Vững vàng như núi, cao cao đứng đó.
“Tiểu tạp chủng, cảm thấy thế nào? Sức mạnh sở trường nhất của mày đều không được thi triển được nữa rồi, đúng là rác rưởi”, Chu Kình hưng phấn nở nụ cười tràn ngập hung ác, quả nhiên Đại Đạo thực sự không lừa gạt hắn.
Tô Minh quả nhiên bị giới hạn rồi.
Mặc dù sức mạnh cấp độ 10 tỷ thực sự rất dọa người, nhưng tuyệt đối không thể là đối thủ của sự tồn tại ở cảnh giới Khư Chủ như hắn.
Ngoại giới.
Một mảnh xôn xao.
“Tô Minh thực sự gặp nguy rồi”.
“Tôi nói rồi mà, Tô Minh chắc chắn sẽ chết”.
“Thật đáng tiếc cho một thế hệ yêu nghiệt vô song khi phải chịu kết cục như vậy”.
“Có thể sẽ xuất hiện bất ngờ đáng mừng nào đó chăng?”
...
Tô Minh lúc này vẫn mặt không biểu cảm.
Anh vẫn giữ im lặng.
Trong lòng lại đang trao đổi với thiên nữ Tạo Hóa.
“Nhóc Tô, anh lựa chọn thế nào?”, thiên nữ Tạo Hóa có chút hiếu kỳ hỏi.
Rõ ràng nếu Tô Minh nguyện ý, tùy tiện sử dụng ‘Hưu’ liền có thể nghiền nát Chu Kình trong nháy mắt.
Được rồi, ngay cả khi ý chí Đại Đạo đã từng nghiên cứu qua về ‘Hưu’ cũng đã có cách nào đó để đối phó.
Vậy Tô Minh dùng ‘thuật Sinh Mạng Lưu Phóng’thì sao?
‘Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng’ đến từ Cố Đình Tiêu.
Hơn nữa còn có có cây thế giới làm chỗ dựa.
Đây là điều mà ý chí Đại Đạo chắc chắn không thể lường trước từ đó có sự chuẩn bị được.
Một chiêu ‘thuật Sinh Mạng Lưu Phóng’ có thể giết chết một tên quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ như Chu Kình trong tích tắc một trăm lần đó?
“Chơi đùa đi, cô từng nghe về giỡn khỉ chưa?”, Tô Minh hờ hững đáp: “Coi như thuận tiện khởi động! Xem thử có thể hạ thấp sự cảnh giác của ý chí Đại Đạo hay không, trong quá trình giao tranh với Chu Kình liền tìm một cơ hội giành đá Hỗn Độn Trấn Binh về tay…”
Rất khó để đoạt được đá Hỗn Độn Trấn Binh!!!
Mặc dù nó ở ngay trước mắt.
Rốt cuộc.
Cơ hội duy nhất chính là khiến Đại Đạo mất đi chút cảnh giác, sau đó… tìm một cơ hội đến gần đá Hỗn Độn Trấn Binh rồi ngay lập tức vận dụng kho tàng huyết mạch để nuốt chửng nó.
Tô Minh thực sự ‘trông thấy mà thèm’ đối với viên đá Hỗn Độn Trấn Binh này.
Nó chắc chắn là đồ tốt.
Có được nó thì sau này khi phải đối mặt với những tu giả võ đạo sở hữu bảo vật hỗn độn cũng hoàn toàn có thể tùy ý ức hiếp rồi.
“Tiểu tạp chủng, bổn tọa lại tới đây, chuẩn bị cho tốt đi”, lúc này Chu Kình lại gợi lên nét cười cay nghiệt bỡn cợt, hắn giang rộng đôi cánh, khí tức tăng vọt, giống như ma thần giáng thế, lao vút về phía Tô Minh.
Con ngươi của hắn dâng trào hưng phấn, có cảm giác như sắp nổ tung vậy.
Hắn không chỉ muốn giết chết Tô Minh.
Mà còn muốn sỉ nhục và tra tấn anh một cách tàn nhẫn nhất.
Nếu không làm sao có thể giải tỏa nỗi oán hận trong lòng?
Có thể hung ác đến đâu thì tận sức hành hạ đến đó.
Chương 719: Diễn đến nghiện
“Ầm!”
Lại một quyền cứng rắn đập mạnh vào bờ vai Tô Minh.
Ừm, thật ra, đó chỉ là một màn biểu diễn có chủ ý của anh.
Tô Minh bắn ngược ra ngoài.
Một đường bay dội ngược này đều nôn ra máu.
Sắc mặt anh tái nhợt.
Xương vai đều đã bị oanh tạc đến xuyên thấu da thịt, xem ra tương đối tàn nhẫn cùng thống khổ.
Tuy nhiên, trong quá trình bay ngược ra ngoài đó, vết thương cũng nhanh chóng bình phục lại.
Kỳ thật nếu có thể, Tô Minh càng hy vọng biểu diễn càng thêm thê thảm, đúng chỗ, đúng lúc, tốt nhất là các chấn thương không cần cấp tốc phục hồi lại, đáng tiếc thực lực anh không cho phép, cơ thể cũng không cho phép.
“Tiểu tạp chủng, mày còn có thể tiếp được mấy quyền đây???? Cho dù cường độ thân thể có đáng sợ tới cỡ nào, lực hồi phục có mạnh mẽ tới đâu cũng chỉ có cực hạn!”, Chu Kình hơi khàn giọng, con ngươi hung ác càng thêm bùng cháy, hắn nở nụ cười hung tợn cay nghiệt, tốc độ đôi cánh khuấy động càng nhanh hơn khiến người ta phải hoảng hồn.
Theo lương tâm mà nói, loại tốc độ này quả thực vô cùng chấn động, cho dù là tu gia võ đạo cùng cảnh giới Khư Chủ bình thường cũng rất khó đạt được tới tốc độ này.
Ngoài ra, dường như còn đang chơi đùa rất vui vẻ.
Dường như sảng khoái vô cùng.
Rõ ràng tuy khí tức của Chu Kình đang bành trướng, càng tỏa ra hỗn loạn, lại mang theo một mùi nồng đậm và bạo liệt ngang tàng bay vọt, thậm chí ngay cả làn da màu tím quái dị trên người cũng bắt đầu bốc cháy, ngọn lửa huyết mạch như có như không đang dập dờn, hiệu ứng thị giác đương nhiên cũng bỏng mắt không gì sánh bằng.
"Gừ!!!"
Đột nhiên, Chu Kình gầm lên một tiếng, âm thanh đó không giống người, không phải thú, không thuộc yêu ma, giống như là âm thanh của tần số khác, quá chói tai.
Cho dù cách chiến trường Thần Ma xa xa.
Âm thanh đó cũng truyền tới thế giới Đại Thiên, xé rách màng nhĩ của vô số tu giả võ đạo.
Cùng với tiếng vang gầm gừ đó.
“Xùy…”
Chu Kình lại một lần nữa tới gần Tô Minh, lần này không phải nắm đấm mà là đôi cánh, đôi cánh đó mãnh liệt tỏa ra hào quang chớp tắt, Khư văn lưu chuyển, giống như lưỡi đao sắc bén nhất trên thế gian này quét qua.
Tô Minh vẫn đang trình diễn.
Cơ thể anh nhanh chóng lui về phía sau, tựa hồ đang muốn trốn tránh.
Đồng thời trong tay anh còn đang nắm giữ một thanh kiếm, ừm, một thanh kiếm cấp đạo thượng phẩm, không được tính là mạnh, chỉ là tùy tiện lấy ra một thanh kiếm khỏi nhẫn không gian, còn về phần Vấn Thiên kiếm, sau trận đại chiến với Ma Nhân Cố Đình Tiêu ngày đó liền tan vỡ rồi...
Mà Ma La Kiếm hôm nay không thể sử dụng nữa.
Chỉ có thể tùy tiện lấy ra một thanh kiếm khác ra dùng.
Tô Minh dường như vung thanh trường kiếm trong tay với tất cả sức lực của mình.
Nghênh đón đôi cánh của Chu Kình.
“Rắc!!!”
Hai người vừa chạm vào nhau.
Một âm thanh lanh lảnh vang lên.
Thanh kiếm trong tay Tô Minh vậy mà nhanh chóng nứt toác, vỡ tan thành từng mảnh kim loại.
Không chỉ như vậy, những mảnh vụn kim loại đó còn bắn lên người anh, găm vào da thịt, trong thoáng chốc nhìn Tô Minh toàn thân đẫm máu tươi, thảm thương đến không dám nhìn.
Tô Minh lại lùi về phía sau mấy bước, khóe miệng càng tuôn ra nhiều máu.
Không ai để ý rằng bước lùi của Tô Minh mặc dù lộn xộn.
Nhưng trong những bước chân vòng vèo đó, càng ngày càng tiến gần tới đá Hỗn Độn Trấn Binh.
Hơn thế nữa, thực sự khoảng cách với đá Hỗn Độn Trấn Binh đã không còn xa nữa.
“Ha ha ha ha… tiểu tạp chủng, tuyệt vọng không? Mày quỳ xuống van xin, bổn tọa có thể cho mày một cái chết nhẹ nhàng”, Chu Kình hưng phấn nhếch miệng, phá lên cười một cách điên cuồng, đôi cánh liên tục vẫy, bóng đôi cánh dao động nhanh tới mức tạo thành tàn ảnh, sắc tím lượn lờ, thần vận chấn động, đôi cánh sắc bén chuẩn xác dị thường, một lần nối tiếp một lần khóa chặt cổ, trán, ngực… những vị trí chí mạng của Tô Minh.
Tô Minh thở dốc hổn hển, tiếng thở ấy như truyền vào tai của mỗi người.
Dáng vẻ cuống quýt cùng sắc mặt nhợt nhạt của Tô Minh càng lộ rõ.
Trông anh quá thảm hại rồi.
Quả thực bị Chu Kình đánh tan tác.
Chỉ có thể nói, anh như được tốt nghiệp từ học viện biểu diễn vậy, kỹ năng diễn xuất quá tuyệt vời.
Ngay cả ý chí Đại Đạo cho dù trong lòng có chút nghi hoặc vì sao Tô Minh lại đột nhiên có vẻ yếu ớt hơn trong tưởng tượng?
Nhưng cũng không nghĩ sâu xa, rốt cuộc ý chí Đại Đạo cũng đã đặc biệt chuẩn bị vài món ăn đặc sắc giành cho Tô Minh, thực lực của anh bị áp chế rất nhiều, hiện tại lại bị Chu Kình đánh áp sát, quả thực cũng hợp tình hợp lý.
Đồng thời.
Tại chiến trường Thần Ma, vùng ven không giới hư không...
Có ai đó đang đến.
Chính là ba người Đạm Đài Vô TÌnh, Tử Diệu cùng Tử Bình.
Mặc dù ý chí Đại Đạo không đồng bộ giữa chiến trường Thần Ma trên không cùng cảnh chiến đấu giữa Tô Minh và Chu Kình.
Nhưng động tĩnh của hai người họ quá lớn, đặc biệt là Chu Kình, tiếng cười cũng được, khí tức cũng vậy, uy áp huyết mạch cũng tốt, dù sao cũng gây ra tiếng động rất lớn.
Ngoài ra trên thực tế ba người Đạm Đài Vô Tình cũng cách đó không quá xa.
Có thể cảm nhận được cũng là điều bình thường.
Đạm Đài Vô Tình dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi tới.
“Tô Minh…”, nguyên lai là mắt thường không thể từ bên ngoài không giới hư không nhìn thấy trận đấu bên trong đó, nhưng ba người Đạm Đài Vô Tình đều là ngoại lệ, họ đều là người sở hữu dị đồng, tất nhiên có thể nhìn thấu được, đặc biệt là Đạm Đài Vô Tình nhìn rõ ràng hơn ai hết, cô thấy được dáng vẻ Tô Minh đang bị Chu Kình chèn ép đánh tới, thấy anh nôn ra máu, vô cùng chật vật.
Đôi mắt đẹp của cô run lên dữ dội.
Có chút không dám tin tưởng vào mắt mình.
Nhưng càng nhiều hơn là hoảng loạn và lo lắng!
Cô bất giác muốn lao thẳng vào không giới hư không.
Nhưng thân hình của cô cũng trong nháy mắt không hiểu tại sao lại bị trói buộc.
“Tử Bình tiền bố, cô biết bản thân đang làm gì không?”, Đạm Đài Vô Tình quay ngoắt đầu, nhìn Tử Bình bên cạnh lạnh lùng nói.
Giọng nói thực sự lạnh vô cùng.
Lạnh băng tới mức Tử Bình rùng mình run lên, có chút khẩn trương tự hỏi bản thân có phải bản thân đang làm sai hay không.
Nhưng Tử Bình vẫn hít một hơi thật sâu và nói: "Thực lực của cô không đủ để cứu người, cô lao vào đó cũng chỉ có con đường chết mà thôi”.
“Tìm chết, cũng là chuyện của Đạm Đài Vô Tình tôi, Tử Bình tiền bối, cô cưỡng ép can thiệp vào quyết định của tôi, vậy thì chúng ta chính là kẻ thù!”, đôi mắt của Đạm Đài Vô Tình lạnh thấu xương.
Chương 720: Đây mà là muốn cứu Tô Minh ư?
Cô ấy muốn đi cứu Tô Minh!
Cứu người.
Cứu người đàn ông mà cô ấy đã động lòng yêu thích!
Ai ngăn cản, không chết không ngừng.
"Tử Diệu, anh xông vào giúp Tô Minh đi...", Tử Bình giao nhiệm vụ cho Tử Diệu đứng bên cạnh. Nhưng, trong lúc dặn dò rõ ràng Tử Bình ngoài ra còn nháy mắt ra hiệu cho Tử Diệu.
"Vâng!", Tử Diệu gật đầu, không nói thêm lời nào, cả người hóa thành một điểm ánh sáng, xông vào trong không giới hư không.
"Vô Tình, thực lực của Tử Diệu hiện tại mạnh hơn cô không ít, anh ta vào trong cứu người sẽ có tác dụng hơn cô vào cứu người", Tử Bình hít sâu một hơi rồi nói.
Ánh mắt băng lạnh của Đạm Đài Vô Tình thoáng dịu đi một chút.
Đạm Đài Vô Tình không nói gì nữa mà chỉ nhìn về phía bên trong không giới hư không.
Lúc này.
Bên ngoài.
Hàng tỷ người đều nhìn thấy có người khác xông vào trong không giới hư không! Nhìn thấy một cách cực kỳ rõ ràng.
"Cảnh giới bán bộ Khư Chủ? Cũng không kém. Có điều, tại sao hắn ta lại xông vào trong không giới hư không? Muốn nhúng tay vào trận đấu giữa Tô Minh và Chu Kình sao?"
"Lẽ nào là tới giúp Tô Minh? Tô Minh được cứu rồi ư?"
"Cũng rất trẻ tuổi đó! Chưa đến mười vạn tuổi, cảnh giới bán bộ Khư Chủ, người này là ai? Chắc chắn cũng được coi là yêu nghiệt đỉnh cấp trong đỉnh cấp, tại sao từ trước đến nay chưa nghe nói đến nhỉ?"
"Tô Minh, tôi tới giúp anh!", xông vào trong không giới hư không, Tử Diệu đã xác định được vị trí của Tô Minh và Chu Kình, hắn ta quát một tiếng, thanh âm rất lớn, tựa như sợ người khác không biết hắn ta tới giúp đỡ Tô Minh vậy.
Chỉ là trong đáy lòng Tử Diệu sát ý sôi trào.
Đố kỵ sục sôi.
Nóng lòng muốn Tô Minh chết một cách thê thảm.
Tô Minh không chết, trái tim của Đạm Đài Vô Tình mãi mãi dành cho Tô Minh, bản thân hắn sẽ không có cơ hội nào!
Nghĩ đến sự quan tâm mà Đạm Đài Vô Tình giành cho Tô Minh, sự quan tâm bỏ xa hắn ta, sự quan tâm giành hết toàn bộ trái tim cho Tô Minh, hắn ta liền đố kỵ đến mức phát điên.
Cho nên, cho dù không có cái nháy mắt ám thị của Tử Bình, hắn cũng phải giết chết Tô Minh.
Đương nhiên bên ngoài vẫn phải tỏ ra như đang giúp Tô Minh mới được.
Thế là..
"Vù!"
Tử Diệu động dụng thân pháp, tựa như thuấn di, thoáng cái đã đến bên cạnh Tô Minh.
Vừa đến bên cạnh Tô Minh, trong tay Tử Diệu liền xuất hiện một thanh đao, không nói lời nào, đề khí vận lực, giả vờ hướng về phía trước, chém về phía Chu Kình đang điên cuồng vung vẩy hai cánh.
Chỉ là...
Đao của Tử Diệu lúc chém xuống không biết là do quá căng thẳng hay là vì cái gì? Mà lúc đao mang hạ xuống lại có vẻ hơi quá gần Tô Minh, suýt chút nữa đã trúng lên người Tô Minh.
Cũng chính vì thế, người nào tinh mắt đều có thể nhìn ra tiết tấu Tô Minh lùi về sau, rút lui né tránh công kích từ hai cánh của Chu Kình lập tức rối loạn...
"Phốc!"
Trận rối loạn này hiệu quả tương đối tốt, dưới âm thanh chói tai và trước hàng tỷ cặp mắt, ngực Tô Minh liền bị xuyên thủng da thịt, rách đến tận xương sườn.
Bên ngoài không giới hư không.
Sắc mặt của Đạm Đài Vô Tình đột nhiên tái nhợt, hàn băng như tuyết.
"Tốt lắm, đây chính là đi giúp Tô Minh đó sao? Cứu người ư?", Đạm Đài Vô Tình cười, nụ cười căm hận này là nụ cười muốt giết chóc.
Trong lòng Tử Bình thật sự có chút hối hận, có phải đã quá kích động rồi không.
Nếu như Tô Minh chết thật, đến lúc đó, Đàm Đài Vô Tình sẽ trút hận lên bà ta và cả tộc Dị Đồng!
Vậy thì đúng là lợi bất cập hại!
Sở dĩ muốn Tô Minh chết, cho dù biết Tô Minh và học viện Hỗn Độn có quan hệ với nhau, bối cảnh lớn đến kinh người, nhưng vẫn muốn Tô Minh chết đương nhiên là vì bà ta có tâm tư riêng.
Tô Minh không chết, trái tim của Đạm Đài Vô Tình chỉ giành cho Tô Minh, đến lúc đó cũng sẽ chỉ muốn gả cho Tô Minh, há chẳng phải tộc Dị Đồng sẽ thiệt lớn sao?
Điều mà Tử Bình và tộc Dị Đồng khát vọng nhất chính là Đạm Đài Vô Tình có thể gả cho một vị thanh niên tài tuấn nào đó của tộc Dị Đồng!
Như vậy, Đạm Đài Vô Tình sẽ vĩnh viễn ở lại tộc Dị Đồng.
"Bây giờ hối hận cũng vô dụng, chỉ mong thời gian trôi qua, Đạm Đài Vô Tình có thể quên đi những tính toán ngày hôm nay thôi", trong lòng Tử Bình thầm nghĩ, bà ta cũng chỉ là vì muốn tốt cho tộc Dị Đồng.
"Có chút thú vị", lúc này, ý chí Đại Đạo thoáng chút nghiền ngẫm, vốn dĩ Tử Diệu xông vào trong không giới hư không, nói là muốn cứu Tô Minh, ông ta cũng bất giác chuẩn bị động dụng bia bài khác để ngăn cản thậm chí giết chết Tử Diệu, nào ngờ...
Ha ha ha!
Niềm vui bất ngờ.
"Tô Minh, anh không sao chứ? Xin lỗi, vừa nãy tôi không cố ý đâu, tôi cũng không ngờ...", cùng lúc đó, khoảnh khắc Tô Minh bị đánh trúng trước ngực, xương sườn đứt gãy, Tử Diệu liền khởi động linh cơ, quay người lại muốn đỡ lấy Tô Minh.
Ừ, đúng là đỡ thật!
Có vẻ quan tâm đó!
Nhưng cái dìu đỡ này.
Chết tiệt!
Tô Minh đang né tránh công kích của Chu Kình! Đang trong lúc sử dụng thân pháp cao độ, cực hạn nhanh chóng lùi về sau, anh lại đỡ lại như vậy, đây mà là dìu đỡ sao?
Mẹ kiếp! Đây là muốn túm giữ lại thì có!
Hiệu quả tương đối tốt đấy.
Tô Minh thật sự bị Tử Diệu thoáng cái đã đỡ lấy, sau đó cơ thể dừng lại.
"Phốc!"
Lập tức, hai cánh của Chu Kình trực tiếp cắm sâu vào ngực Tô Minh.
Xuyên qua rồi.
Hơn nữa.
Tô Minh bay ngược ra ngoài... nửa ngực trên dường như đều đã bị cắt đứt, thủng một lỗ.
Máu tươi đầm đìa.
Thảm.
Cực kỳ thê thảm.
"Không!", bên đường biên giới không giới hư không, Đạm Đài Vô Tình gào lên, thảm thiết mà đau khổ, đôi mắt trở nên đỏ ngầu.
Cơ thể mềm mại run rẩy.
Hận ý tràn ngập trong lòng.
Đến hai tròng mắt màu tím cũng trở nên tím thẫm hơn.
Khiến người khác lạnh phát run.
Bên ngoài.
Trong số hơn mười nghìn tỷ người của thế giới Đại Thiên, có rất nhiều người cũng phải chửi ầm lên.
"Tên phá đám đó thật sự đến cứu người ư?"
"Hắn ta tới giết người thì đúng hơn ấy?"
"Mẹ kiếp! Thủ đoạn vô liêm sỉ!"
"Nhìn sắc mặt của hắn ta kìa, làm gì có chút nào lo lắng và áy náy chứ? Sắp cười thành tiếng rồi!"
"Chính là hắn - Mẹ nó, tới phối hợp với Chu Kình để giết chết Tô Minh, quá vô liêm sỉ rồi!"
Chỉ là, không có ai chú ý tới, nơi mà Tô Minh bay ngược ra sau vừa hay chính là bên cạnh đá Hỗn Độn Trấn Binh.
Ừ, gần trong gang tấc.
Đến ý chí Đại Đạo lúc này cũng lơ là không để ý.
Cùng lúc đó, Tô Minh vừa tiến vào chiến trường Thần Ma thì trước mắt bỗng xuất hiện một mảng sương mù, trông như lọt vào thế giới sương mù.
Nhưng nó không đơn giản chỉ là sương mù, mà còn tràn ngập oán khí, sự thối nát và đủ loại quy luật quỷ dị.
Sương mù như có ý thức ập tới, bao phủ Tô Minh! Thế cũng thôi, nhưng sau khi bao phủ Tô Minh, lớp sương mù kia chợt cuốn lên thổi Độc Cô Nguyên, Tiền Sơn Sơn, Trương Khả, Vương Thừa Dịch đi. Sau đó, lớp sương mù ấy tản ra, chỉ còn mỗi mình Tô Minh.
Cảnh tượng ấy thông qua đồng bộ hình ảnh hiện lên trước mắt hàng tỷ người ở thế giới Đại Thiên. Hiển nhiên, ý chí đại đạo đã ra tay!
"Một người, cũng tốt", Tô Minh cũng không quan tâm lắm, dù gì anh đã đoán được trước rồi, vả lại, một mình anh còn tiện hơn.
Bên ngoài.
"Mẹ!", Đạm Đài Chân Thương trực tiếp văng tục, đại đạo quá vô liêm sỉ, bắt hết bạn đồng hành của Tô Minh đi...
Sao? Để Tô Minh một mình cho dễ ra tay hả? Đám Độc Cô Nguyên đến từ vực Hỗn Độn nên không dám nhằm vào?
Đúng lúc này, trong màn ảnh được đồng bộ lại dập dờn xuất hiện một người, đó là Chu Kình, nhưng lại là một Chu Kình mọc hai cánh sau lưng.
Chu Kình lướt qua không gian, nhanh chóng bay vút đi, dường như có máy định vị xông thẳng về phía Tô Minh.
"Chu Kình?", vô số người trong thế giới Đại Thiên đều kinh ngạc: "Sao lại biến thành dáng vẻ kia?"
"Thấy Khư văn trên người hắn không? Trời má! Chu Kình đã... đã có cảnh giới Khư Chủ rồi ư?"
"Đù, chẳng phải hồi đó Chu Kình đã suýt bị một bàn tay của Tô Minh bóp chết trên quảng trường Bất Tử sao? Sao mới mấy năm đã là Khư Chủ? Đúng là thấy quỷ mà!"
"Chu Kình tính tìm Tô Minh báo thù hả?"
"Hình như Chu Kình biết được vị trí của Tô Minh hay sao ấy, có vẻ đó là mánh khóe của ý chí đại đạo rồi!"
...
"Chu Kình sẽ là đối thủ của Tô Minh sao? Tôi thấy chưa chắc đâu, dù cho hắn đã là Khư Chủ!"
"Tô Minh vẫn luôn sáng lập kỷ lục mới, dù Chu Kình có là Khư Chủ thì khi đối mặt với Tô Minh, cũng chưa chắc làm gì được đâu".
"Lại có trò hay để xem rồi".
"Mà hình như Chu Kình không còn là người nữa thì phải, sao tôi cứ cảm thấy trông hắn như một chủng tộc khác".
...
"Cảnh giới Khư Chủ? Rốt cuộc ý chí đại đạo đã làm như thế nào vậy?", Đạm Đài Chân Thương nhíu mày, hết sức tò mò.
Song, ông ta cũng không lo lắng mấy, vì Đạm Đài Chân Thương cũng tin vào Tô Minh như mười ngàn tỷ người ở thế giới Đại Thiên tin anh.
Suy cho cùng, Tô Minh đã từng lập nên vô số kỷ lục không có khả năng, quả thật như thần tích.
Chỉ cần Chu Kình không phải Đại Đế thì ông ta cũng không tin hắn có thể giết chết Tô Minh.
Nhưng qua Chu Kình, Đạm Đài Chân Thương cũng không dám chủ quan và cảm thấy nghiêm trọng với mánh khóe của ý chí đại đạo. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã khiến Chu Kình trở thành Khư Chủ. Thủ đoạn cỡ đó đúng là xưa giờ chưa từng thấy, làm người ta lạnh gáy.
Dưới đáy vách núi Vấn Thiên.
"Dung hợp huyết mạch?", Hỗn Độn Long Quy cũng giật mình, mất bình tĩnh thì thào.
Người khác không hiểu, nhưng bà ta có thể nhìn ra tên Chu Kình kia đã bị dung hợp huyết mạch.
Dung hợp huyết mạch không đáng sợ, đáng sợ là ý chí đại đạo lại dung hợp được hơn mười loại huyết mạch đứng đầu lên người hắn. Cách làm mất trí ấy vậy mà cũng thành công và đã tạo ra một con quái vật khiến lòng người run sợ.
"Thế nhưng chỉ thế thì Chu Kình kia chắc hẳn sẽ không thể giết chết nhóc Tô", Hỗn Độn Long Quy cũng có cùng suy nghĩ với đám Đạm Đài Chân Thương, chẳng lo lắng mấy.
Song đúng lúc này, biến cố bỗng xảy ra!
Trong hình ảnh được đồng bộ trên vòm trời rõ ràng có thấy được khu vực chiến trường Thần Ma chỗ Tô Minh với đầy rẫy các loại xương cốt, cát bụi... Bỗng dưng biến thành không giới hư vô!
Đây... Tại sao lại thế?
Đó là không giới hư vô trong truyền thuyết ư?
"Bẫy ư? Lúc mình tiến vào chiến trường Thần Ma đã thông qua cánh cổng trận pháp, nhưng thực tế lại vẫn luôn nằm trong sự sắp xếp của ý chí đại đạo. Thế nên, mình mới bị chuyển đến đây. Những thứ như xương cốt, cát bụi, núi lửa, sông ngòi... mà mình nhìn thấy trước đó đều là ảo giác, còn giờ mới là hiện thực, không giới hư vô", Tô Minh lẩm bẩm, trong mắt toát lên vẻ hết sức kinh ngạc.
"Khốn kiếp! Trong chiến trường Thần Ma đã sớm xây dựng không giới hư vô từ trước rồi ư? Trong giới đó thì không thể dùng bất cứ quy luật nào! Nói cách khác, thứ Tô Minh mạnh nhất và hay dựa vào nhất chính là quy luật không gian sẽ không thể dùng được!", sắc mặt Đạm Đài Chân Thương hơi tái nhợt nói.
Ông ta đã đoán được ý chí đại đạo định làm gì! Đây là định lợi dụng quyền điều khiền chiến trường Thần Ma mà ngáng chân, ràng buộc Tô Minh!
Hơn mười ngàn tỷ người trong thế giới Đại Thiên còn chưa kịp hoàn hồn từ trong rung động thì không gian chỗ Tô Minh bỗng biến đổi. Mà lúc này, Chu Kình đã sắp tới gần anh.
Biến cố lại xuất hiện, khiến mọi người ngơ ngác nhìn.
Biến cố ấy là gì? Đó là không gian nơi Tô Minh đang đứng, không hiểu sao lại xuất hiện tảng đá Hỗn Độn Trấn Binh.
Đá... đá Hỗn Độn Trấn Binh trong truyền thuyết ư?
"Đại đạo đào đâu ra đá Hỗn Độn Trấn Binh vậy?", bên ngoài, vô số tu giả võ đạo trong thế giới Đại Thiên sợ ngu người.
Từ trước tới nay, hầu như mọi người đều nghĩ đá Hỗn Độn Trấn Binh chỉ có trong truyền thuyết hay ở thời đại viễn cổ, thượng cổ và đã biến mất trong lịch sử.
Nhưng trước mắt... Không ngờ ý chí đại đạo lại có được nó?
"Trong vực Hỗn Độn cũng có người muốn nhóc Tô chết!", sắc mặt Đạm Đài Chân Thương càng trở nên nghiêm trọng, thậm chí là có chút hoảng sợ.
Khi anh sống trong thế giới Đại Thiên mà bị ý chí đại đạo của thế giới này nhằm vào đã khó sống rồi. Huống chi, là còn có nhân vật khủng bố đến khó tin đứng đầu nền võ đạo nhằm vào.
Chương 717: Âm mưu của ý chí đại đạo
Quả thực là khó khăn cấp Địa Ngục!
Đá Hỗn Độn Trấn Binh vừa xuất hiện thì trong không gian đó sẽ không thể sử dụng bất cứ bảo vật Hỗn Độn nào khác.
Trấn binh! Trấn binh!
Nghĩa như tên.
Rõ ràng ý chí đại đạo đã chuẩn bị nó để đối phó với bia Huyền Diệu của anh!
Nếu thế thì, không giới hư vô và đá Hỗn Độn Trấn Binh đã khiến hai đòn mạnh nhất Tô Minh xuống.
Ý chí đại đạo đâu chỉ chơi xấu? Quả thật là vô liêm sỉ!
"Nhóc Tô gặp rắc rối rồi", dưới đáy vách núi Vấn Thiên, Hỗn Độn Long Quy than thở.
"Đồ tốt, đá Hỗn Độn Trấn Binh kia đúng là có thể khắc chế được 90% Linh Bảo và Chí Bảo Hỗn Độn", Thiên nữ Tạo Hóa khá là hứng thú mở miệng nói.
"90%? Vậy 10% Linh Bảo và Chí Bảo Hỗn Độn còn lại là nó không thể khắc chế được ư?", Tô Minh kinh ngạc hỏi.
Anh còn tưởng rằng đá Hỗn Độn Trấn Binh trong truyền thuyết kia có thể khắc chế được mọi bảo vật Hỗn Độn.
"10% kia chính là khí tức Hỗn Độn trên người anh, có thể đè bẹp đá Hỗn Độn Trấn Binh, khiến nó e ngại, không dám chèn ép vũ khí của anh".
"Thế ư?", Tô Minh vuốt mũi: "Thiên nữ tiền bối, vậy có vẻ tôi thuộc 10% kia rồi? Dù sao, vì đã hoàn toàn nắm giữ và luyện hóa hạt giống Hỗn Độn nên giờ chân khí trong cơ thể đều chuyển thành Hỗn Độn nguyên chất. Tôi cảm thấy, khí tức Hỗn Độn trong người mình còn đậm hơn cả đá Hỗn Độn Trấn Binh nữa".
"Đúng thế", Thiên nữ Tạo Hóa cũng cười: "Ý chí đại đạo đã hạ vốn gốc với anh, thủ đoạn, âm mưu của ông ta cũng rất xuất sắc, con bài chưa lật cũng nhiều vô số kể. Đáng tiếc, vẫn quá xem nhẹ anh, có vẻ, ông ta không biết anh đã luyện hóa, dung hợp hạt giống Hỗn Đỗn và cây Thế Giới khi ở trong đại trận Khôn Đế Tinh Thần".
Ý chí đại đạo mà biết chắc sẽ hộc máu.
"Vả lại, giờ khí tức của Thiên nữ tiền bối đã bị kẻ thù cảm ứng được, cũng lộ rồi. Thế thì cô đã có thể tùy tiện ra tay. Nhưng ý chí đại đạo kia càng ngày càng quá đáng, còn dám giết tôi. Ông ta cũng can đảm ghê, không sợ cô diệt ông ta hả?", Tô Minh cười nói.
"Ông ta không sợ thật, bổn Thiên nữ có thể diệt ông ta, nhưng làm thế thì thế giới Đại Thiên sẽ sụp đổ. Anh có muốn không?"
Tô Minh cười khổ, đương nhiên không muốn rồi, thế giới Đại Thiên mà sụp đổ thì bạn bè, người nhà và những người phụ nữ của anh phải làm sao đây?
"Vì vậy, ông ta mới chẳng sợ gì hết", Thiên nữ Tạo Hóa hừ lạnh.
"Đáng tiếc là ông ta không biết tôi đã luyện hóa cây Thế Giới, cộng thêm kho tàng huyết mạch, chỉ cần tôi giết hết đứa con đại đạo khiến số mệnh đại đạo quay trở về với vô vàn thế giới thì cuối cùng sẽ lấy được đủ số mệnh làm trụ cột để sống lại đại đạo", Tô Minh hừ lạnh, cả người tràn ngập sát khí, có chút nóng lòng muốn thử.
Mà Chu Kình chính là điểm quan trọng nhất.
Số mệnh đại đạo trên người Chu Kình cực kỳ đậm.
"Ơ mà, sao Chu Kình còn chưa đến nữa? Tôi sốt ruột luôn rồi", Tô Minh đã đoán được ý chí đại đạo làm đủ mọi thứ ràng buộc mình chắc hẳn là vì Chu Kình sắp tới.
"Tại sao nhóc Tô vẫn không nghĩ cách rời khỏi đó?", lúc này, bên ngoài, Đạm Đài Chân Thương và những người quan tâm Tô Minh đều không khỏi sốt ruột!
Chỉ cần Tô Minh rời khỏi không gian kia, đi đến nơi khác trên chiến trường Thần Ma thì vẫn có thể thắng Chu Kình! Thế nhưng, Tô Minh lại cứ như chẳng cảm giác được không giới hư vô và đá Hỗn Độn Trấn Binh. Anh chẳng những không đi mà còn thảnh thơi đứng tại chỗ. Quan trọng hơn là Chu Kình đang dùng hết tốc độ xông tới, nhanh một cách kinh người.
Đúng lúc này, không ngờ biến cố lại... lại xảy ra tiếp.
"Má! Đại đạo! Vừa vừa phải phải thôi! Làm vậy thì vứt mặt mũi đâu nữa?", Đạm Đài Chân Thương quát, ngẩng phắt đầu nhìn lên trên chín tầng trời, mặt mày đỏ gay.
Chẳng những là ông ta mà ngay cả Hỗn Độn Long Quy dưới đáy vách núi Vấn Thiên cũng hừ lạnh: "Đại đạo hơi quá rồi đó!"
Chỉ thấy, không gian nơi Tô Minh đang đứng trong màn hình trên bầu trời...
Thế mà... thế mà... thế mà không hiểu sao lại dựng lên một loạt mắt trận và các móc xích trên vách chiến trường Thần Ma.
Đáng sợ hơn là những mắt trận ấy đều nằm ngoài nền văn minh Xương.
Còn những móc xích kia thấp nhất cũng có cấp Hỗn Độn.
Những mắt trận và móc xích kia như có linh hồn, nhanh chóng di chuyển, chỉ phút chốc đã... đã hình thành một trận pháp di động cực lớn.
Trận pháp di động ấy chính là "trận phá hủy ý cảnh".
Trận pháp kiểu đó rất hiếm thấy, thậm chí hiếm đến khó tin.
Thế mà đại đạo cũng có? Còn biết dùng?
Hiển nhiên, "trận phá hủy ý cảnh" kia chính là những gì từ chiến trường Thần Ma và đến từ nền văn minh cao cấp hơn nền văn minh Xương.
Không ngờ thứ này lại bị đại đạo chiếm được?
Đạm Đài Chân Thương và những người hiểu rộng biết nhiều lập tức kịp phản ứng lại, e rằng khi nền văn minh vừa hình thành từ hàng tỷ năm trước, chiến trường Thần Ma mới xuất hiện thì chắc ý chí đại đạo chính là nhóm đầu tiên tiến vào đây vơ vét?
Nếu ý chí đại đạo thật sự là người của chủng tộc kia, vậy thì âm mưu của ông ta quá đáng sợ!
Điều đó mà là thật thì chẳng trách ông ta lại che giấu mọi thứ ghê như vậy, thậm chí, chắc hàng tỷ năm qua ông ta đã giấu những cơ hội chứng đạo thành Đế đi, cố tình làm giảm sức mạnh của thế giới Đại Thiên xuống.
Chương 718: Hạn chế
“Chết tiệt… hy vọng phỏng đoán của ta là sai”, Hỗn Độn Long Quy có chút kinh hãi trước suy đoán của chính mình.
Nếu chủng tộc đó thực sự tồn tại, thậm chí kéo tới tập kích, vậy thì… toàn bộ nền văn minh Xương đều lâm vào hiểm nguy rồi.
“Trận pháp phá hủy ý cảnh? Có loại trận pháp kỳ quái này sao?”, Tô Minh không suy nghĩ nhiều như vậy, ngược lại còn hứng thú hỏi.
“Đây là đang chĩa mũi nhọn vào kiếm ý của anh, ý cảnh của Sinh Tử Nhị Khí…”, thiên nữ Tạo Hóa bật cười khanh khách: “Hay cho thứ gọi là ý chí Đại Đạo đó, những thủ đoạn này đều là đo ni đóng giày cho anh mà! Nó thực sự rất quan tâm đến anh đó!”
Ai nói không phải đây?
Trong quá khứ khi Tô Minh chiến đấu với người khác toàn bộ đều dựa vào kiếm, quy luật không gian cùng bia Huyền Diệu!!!
Thứ khốn kiếp.
Ba điều này đã được nhắm làm mục tiêu bị hạn chế.
Hơn nữa, hôm nay Ma La Kiếm đã được sử dụng một lần, tạm thời không thể dùng được nữa.
“Ý chí Đại Đạo, đúng là đã vất vả trăm phương ngàn kế rồi”, Tô Minh có chút kính phục mà cảm thán.
Cùng lúc đó.
Ngoại giới.
Dưới thế giới Đại Thiên.
Hơn mười nghìn tỷ người kia.
Đều không nhịn được mà sôi nổi lẩm bẩm:
“Mặc dù Đại Đạo không đích thân ra tay nhưng thế này cũng hơn hẳn việc tự mình xuống tay rồi”.
“Nếu Tô Minh lần này còn có thể sống sót trở lại, thật sự là..."
“Tô Minh lần này ắt phải chết không còn nghi ngờ gì nữa!!!”
“Rốt cuộc Đại Đạo vẫn là Đại Đạo! Một thanh niên trẻ làm sao có thể thắng Đại Đạo đây?”
“Ài, đáng tiếc cho một Tô Minh tuổi trẻ tài cao, lần này mất đi còn không biết phải mất bao nhiêu tỷ năm nữa mới có thể lại xuất hiện một thiên tài có thể sánh kịp anh ta đây?”
...
Sau một lúc.
“Xì… Tô Minh, đã lâu không gặp, hy vọng mày vẫn khỏe từ lần chúng ta chia tay”, một giọng nói âm độc, quái dị cũng không kém phần chói tai, khiến người ta lạnh sống lưng đột nhiên phiêu đãng mà tới.
Một bóng người đâm vào không gian mà Tô Minh đang đứng.
Xuất hiện trước mặt Tô Minh.
Hắn nở một nụ cười hung dữ.
Khuôn mặt bóp méo giống như khuôn mặt của yêu ma, lại như của một con quái vật, còn có vài phần dáng vẻ của tộc thú.
Đặc biệt là đôi con ngươi kia, hai sắc đỏ đen xen lẫn vệt rỉ máu kinh dị, phảng phất như địa ngục hoàng tuyền.
“Vui mừng không? Bất ngờ chứ?”, Chu Kình liên tục quát lên hai tiếng, khí tức trên cơ thể chẳng hề có loại cuồng bạo này!!!
Giống như đang phô trương thanh thế.
Luồng khí tức này là cảnh giới Khư Chủ!
Còn không phải là Khư Chủ bình thường.
Trong cơ thể hắn trộn lẫn hơn chục loại huyết mạch cao cấp từ người, yêu ma, quái vật, tộc thú, uy áp của huyết mạch tỏa ra khi dung hòa dao động cùng nhau, quá mạnh.
Là loại mạnh mẽ tràn ngập tối tăm giết chóc bất tận, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể hủy diệt mọi thứ.
Thậm chí toàn bộ chiến trường Thần Ma.
Dường như đều bị khí tức của Chu Kình bao trùm lấy.
Ngay cả ngoại giới, thế giới Đại Thiên, luồng khí tức khủng bố của Chu Kình dường như lan tỏa ra ngoài, khiến hơn mười nghìn tỷ tu giả võ đạo lúc này đều cảm nhận được.
“Tô Minh, thứ khốn kiếp đáng chết!!! Nói cho bổn tọa biết! Tuyệt vọng không? À! Có tuyệt vọng không hả? Nói chuyện đi chứ”, Chu Kình lại gầm lên, đột nhiên đôi cánh chớp động liền lướt về phía Tô Minh.
Nhanh.
Cực kỳ nhanh.
Nhanh như một ảo ảnh màu đỏ đen.
Loại tốc độ này không phải được tăng cường từ quy luật không gian, mà thuần túy do đôi cánh đó.
Nói một cách đơn giản, độ nhanh của hắn ta là độ nhanh về thể chất.
Đơn thuần là đang ức hiếp người.
Suy cho cùng Tô Minh hiện tại không thể vận dụng quy luật không gian, tốc độ của bản thân chắc chắn không thể hung mãnh như thế đến của Chu Kình.
May thay Tô Minh cũng không cần trốn tránh.
Không cần phải cạnh tranh về tốc độ.
Anh giơ nắm tay lên.
Bùm!
Tô Minh tung ra một đấm.
Một cú đấm bằng tất cả sức lực.
Sức mạnh của hơn 10 tỷ, ừm, chỉ có sức mạnh của 10 tỷ, còn rất xa mới với tới 50 tỷ.
Bởi vì nếu là 50 tỷ thì cần ‘thúc đẩy’ thần thông không gian, mà hiện tại anh không thể sử dụng thần thông không gian, quy luật không gian không có cách nào thi triển trong không giới hư không này.
“Bụp!”
Trong tiếng chấn động rền vang.
Thân hình Tô Minh liên tiếp lùi lại phía sau.
Nơi khóe miệng có vệt máu.
Anh lùi lại cả chục bước.
Mới có thể dừng lại.
Mà Chu Kình nửa bước không lùi.
Vững vàng như núi, cao cao đứng đó.
“Tiểu tạp chủng, cảm thấy thế nào? Sức mạnh sở trường nhất của mày đều không được thi triển được nữa rồi, đúng là rác rưởi”, Chu Kình hưng phấn nở nụ cười tràn ngập hung ác, quả nhiên Đại Đạo thực sự không lừa gạt hắn.
Tô Minh quả nhiên bị giới hạn rồi.
Mặc dù sức mạnh cấp độ 10 tỷ thực sự rất dọa người, nhưng tuyệt đối không thể là đối thủ của sự tồn tại ở cảnh giới Khư Chủ như hắn.
Ngoại giới.
Một mảnh xôn xao.
“Tô Minh thực sự gặp nguy rồi”.
“Tôi nói rồi mà, Tô Minh chắc chắn sẽ chết”.
“Thật đáng tiếc cho một thế hệ yêu nghiệt vô song khi phải chịu kết cục như vậy”.
“Có thể sẽ xuất hiện bất ngờ đáng mừng nào đó chăng?”
...
Tô Minh lúc này vẫn mặt không biểu cảm.
Anh vẫn giữ im lặng.
Trong lòng lại đang trao đổi với thiên nữ Tạo Hóa.
“Nhóc Tô, anh lựa chọn thế nào?”, thiên nữ Tạo Hóa có chút hiếu kỳ hỏi.
Rõ ràng nếu Tô Minh nguyện ý, tùy tiện sử dụng ‘Hưu’ liền có thể nghiền nát Chu Kình trong nháy mắt.
Được rồi, ngay cả khi ý chí Đại Đạo đã từng nghiên cứu qua về ‘Hưu’ cũng đã có cách nào đó để đối phó.
Vậy Tô Minh dùng ‘thuật Sinh Mạng Lưu Phóng’thì sao?
‘Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng’ đến từ Cố Đình Tiêu.
Hơn nữa còn có có cây thế giới làm chỗ dựa.
Đây là điều mà ý chí Đại Đạo chắc chắn không thể lường trước từ đó có sự chuẩn bị được.
Một chiêu ‘thuật Sinh Mạng Lưu Phóng’ có thể giết chết một tên quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ như Chu Kình trong tích tắc một trăm lần đó?
“Chơi đùa đi, cô từng nghe về giỡn khỉ chưa?”, Tô Minh hờ hững đáp: “Coi như thuận tiện khởi động! Xem thử có thể hạ thấp sự cảnh giác của ý chí Đại Đạo hay không, trong quá trình giao tranh với Chu Kình liền tìm một cơ hội giành đá Hỗn Độn Trấn Binh về tay…”
Rất khó để đoạt được đá Hỗn Độn Trấn Binh!!!
Mặc dù nó ở ngay trước mắt.
Rốt cuộc.
Cơ hội duy nhất chính là khiến Đại Đạo mất đi chút cảnh giác, sau đó… tìm một cơ hội đến gần đá Hỗn Độn Trấn Binh rồi ngay lập tức vận dụng kho tàng huyết mạch để nuốt chửng nó.
Tô Minh thực sự ‘trông thấy mà thèm’ đối với viên đá Hỗn Độn Trấn Binh này.
Nó chắc chắn là đồ tốt.
Có được nó thì sau này khi phải đối mặt với những tu giả võ đạo sở hữu bảo vật hỗn độn cũng hoàn toàn có thể tùy ý ức hiếp rồi.
“Tiểu tạp chủng, bổn tọa lại tới đây, chuẩn bị cho tốt đi”, lúc này Chu Kình lại gợi lên nét cười cay nghiệt bỡn cợt, hắn giang rộng đôi cánh, khí tức tăng vọt, giống như ma thần giáng thế, lao vút về phía Tô Minh.
Con ngươi của hắn dâng trào hưng phấn, có cảm giác như sắp nổ tung vậy.
Hắn không chỉ muốn giết chết Tô Minh.
Mà còn muốn sỉ nhục và tra tấn anh một cách tàn nhẫn nhất.
Nếu không làm sao có thể giải tỏa nỗi oán hận trong lòng?
Có thể hung ác đến đâu thì tận sức hành hạ đến đó.
Chương 719: Diễn đến nghiện
“Ầm!”
Lại một quyền cứng rắn đập mạnh vào bờ vai Tô Minh.
Ừm, thật ra, đó chỉ là một màn biểu diễn có chủ ý của anh.
Tô Minh bắn ngược ra ngoài.
Một đường bay dội ngược này đều nôn ra máu.
Sắc mặt anh tái nhợt.
Xương vai đều đã bị oanh tạc đến xuyên thấu da thịt, xem ra tương đối tàn nhẫn cùng thống khổ.
Tuy nhiên, trong quá trình bay ngược ra ngoài đó, vết thương cũng nhanh chóng bình phục lại.
Kỳ thật nếu có thể, Tô Minh càng hy vọng biểu diễn càng thêm thê thảm, đúng chỗ, đúng lúc, tốt nhất là các chấn thương không cần cấp tốc phục hồi lại, đáng tiếc thực lực anh không cho phép, cơ thể cũng không cho phép.
“Tiểu tạp chủng, mày còn có thể tiếp được mấy quyền đây???? Cho dù cường độ thân thể có đáng sợ tới cỡ nào, lực hồi phục có mạnh mẽ tới đâu cũng chỉ có cực hạn!”, Chu Kình hơi khàn giọng, con ngươi hung ác càng thêm bùng cháy, hắn nở nụ cười hung tợn cay nghiệt, tốc độ đôi cánh khuấy động càng nhanh hơn khiến người ta phải hoảng hồn.
Theo lương tâm mà nói, loại tốc độ này quả thực vô cùng chấn động, cho dù là tu gia võ đạo cùng cảnh giới Khư Chủ bình thường cũng rất khó đạt được tới tốc độ này.
Ngoài ra, dường như còn đang chơi đùa rất vui vẻ.
Dường như sảng khoái vô cùng.
Rõ ràng tuy khí tức của Chu Kình đang bành trướng, càng tỏa ra hỗn loạn, lại mang theo một mùi nồng đậm và bạo liệt ngang tàng bay vọt, thậm chí ngay cả làn da màu tím quái dị trên người cũng bắt đầu bốc cháy, ngọn lửa huyết mạch như có như không đang dập dờn, hiệu ứng thị giác đương nhiên cũng bỏng mắt không gì sánh bằng.
"Gừ!!!"
Đột nhiên, Chu Kình gầm lên một tiếng, âm thanh đó không giống người, không phải thú, không thuộc yêu ma, giống như là âm thanh của tần số khác, quá chói tai.
Cho dù cách chiến trường Thần Ma xa xa.
Âm thanh đó cũng truyền tới thế giới Đại Thiên, xé rách màng nhĩ của vô số tu giả võ đạo.
Cùng với tiếng vang gầm gừ đó.
“Xùy…”
Chu Kình lại một lần nữa tới gần Tô Minh, lần này không phải nắm đấm mà là đôi cánh, đôi cánh đó mãnh liệt tỏa ra hào quang chớp tắt, Khư văn lưu chuyển, giống như lưỡi đao sắc bén nhất trên thế gian này quét qua.
Tô Minh vẫn đang trình diễn.
Cơ thể anh nhanh chóng lui về phía sau, tựa hồ đang muốn trốn tránh.
Đồng thời trong tay anh còn đang nắm giữ một thanh kiếm, ừm, một thanh kiếm cấp đạo thượng phẩm, không được tính là mạnh, chỉ là tùy tiện lấy ra một thanh kiếm khỏi nhẫn không gian, còn về phần Vấn Thiên kiếm, sau trận đại chiến với Ma Nhân Cố Đình Tiêu ngày đó liền tan vỡ rồi...
Mà Ma La Kiếm hôm nay không thể sử dụng nữa.
Chỉ có thể tùy tiện lấy ra một thanh kiếm khác ra dùng.
Tô Minh dường như vung thanh trường kiếm trong tay với tất cả sức lực của mình.
Nghênh đón đôi cánh của Chu Kình.
“Rắc!!!”
Hai người vừa chạm vào nhau.
Một âm thanh lanh lảnh vang lên.
Thanh kiếm trong tay Tô Minh vậy mà nhanh chóng nứt toác, vỡ tan thành từng mảnh kim loại.
Không chỉ như vậy, những mảnh vụn kim loại đó còn bắn lên người anh, găm vào da thịt, trong thoáng chốc nhìn Tô Minh toàn thân đẫm máu tươi, thảm thương đến không dám nhìn.
Tô Minh lại lùi về phía sau mấy bước, khóe miệng càng tuôn ra nhiều máu.
Không ai để ý rằng bước lùi của Tô Minh mặc dù lộn xộn.
Nhưng trong những bước chân vòng vèo đó, càng ngày càng tiến gần tới đá Hỗn Độn Trấn Binh.
Hơn thế nữa, thực sự khoảng cách với đá Hỗn Độn Trấn Binh đã không còn xa nữa.
“Ha ha ha ha… tiểu tạp chủng, tuyệt vọng không? Mày quỳ xuống van xin, bổn tọa có thể cho mày một cái chết nhẹ nhàng”, Chu Kình hưng phấn nhếch miệng, phá lên cười một cách điên cuồng, đôi cánh liên tục vẫy, bóng đôi cánh dao động nhanh tới mức tạo thành tàn ảnh, sắc tím lượn lờ, thần vận chấn động, đôi cánh sắc bén chuẩn xác dị thường, một lần nối tiếp một lần khóa chặt cổ, trán, ngực… những vị trí chí mạng của Tô Minh.
Tô Minh thở dốc hổn hển, tiếng thở ấy như truyền vào tai của mỗi người.
Dáng vẻ cuống quýt cùng sắc mặt nhợt nhạt của Tô Minh càng lộ rõ.
Trông anh quá thảm hại rồi.
Quả thực bị Chu Kình đánh tan tác.
Chỉ có thể nói, anh như được tốt nghiệp từ học viện biểu diễn vậy, kỹ năng diễn xuất quá tuyệt vời.
Ngay cả ý chí Đại Đạo cho dù trong lòng có chút nghi hoặc vì sao Tô Minh lại đột nhiên có vẻ yếu ớt hơn trong tưởng tượng?
Nhưng cũng không nghĩ sâu xa, rốt cuộc ý chí Đại Đạo cũng đã đặc biệt chuẩn bị vài món ăn đặc sắc giành cho Tô Minh, thực lực của anh bị áp chế rất nhiều, hiện tại lại bị Chu Kình đánh áp sát, quả thực cũng hợp tình hợp lý.
Đồng thời.
Tại chiến trường Thần Ma, vùng ven không giới hư không...
Có ai đó đang đến.
Chính là ba người Đạm Đài Vô TÌnh, Tử Diệu cùng Tử Bình.
Mặc dù ý chí Đại Đạo không đồng bộ giữa chiến trường Thần Ma trên không cùng cảnh chiến đấu giữa Tô Minh và Chu Kình.
Nhưng động tĩnh của hai người họ quá lớn, đặc biệt là Chu Kình, tiếng cười cũng được, khí tức cũng vậy, uy áp huyết mạch cũng tốt, dù sao cũng gây ra tiếng động rất lớn.
Ngoài ra trên thực tế ba người Đạm Đài Vô Tình cũng cách đó không quá xa.
Có thể cảm nhận được cũng là điều bình thường.
Đạm Đài Vô Tình dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi tới.
“Tô Minh…”, nguyên lai là mắt thường không thể từ bên ngoài không giới hư không nhìn thấy trận đấu bên trong đó, nhưng ba người Đạm Đài Vô Tình đều là ngoại lệ, họ đều là người sở hữu dị đồng, tất nhiên có thể nhìn thấu được, đặc biệt là Đạm Đài Vô Tình nhìn rõ ràng hơn ai hết, cô thấy được dáng vẻ Tô Minh đang bị Chu Kình chèn ép đánh tới, thấy anh nôn ra máu, vô cùng chật vật.
Đôi mắt đẹp của cô run lên dữ dội.
Có chút không dám tin tưởng vào mắt mình.
Nhưng càng nhiều hơn là hoảng loạn và lo lắng!
Cô bất giác muốn lao thẳng vào không giới hư không.
Nhưng thân hình của cô cũng trong nháy mắt không hiểu tại sao lại bị trói buộc.
“Tử Bình tiền bố, cô biết bản thân đang làm gì không?”, Đạm Đài Vô Tình quay ngoắt đầu, nhìn Tử Bình bên cạnh lạnh lùng nói.
Giọng nói thực sự lạnh vô cùng.
Lạnh băng tới mức Tử Bình rùng mình run lên, có chút khẩn trương tự hỏi bản thân có phải bản thân đang làm sai hay không.
Nhưng Tử Bình vẫn hít một hơi thật sâu và nói: "Thực lực của cô không đủ để cứu người, cô lao vào đó cũng chỉ có con đường chết mà thôi”.
“Tìm chết, cũng là chuyện của Đạm Đài Vô Tình tôi, Tử Bình tiền bối, cô cưỡng ép can thiệp vào quyết định của tôi, vậy thì chúng ta chính là kẻ thù!”, đôi mắt của Đạm Đài Vô Tình lạnh thấu xương.
Chương 720: Đây mà là muốn cứu Tô Minh ư?
Cô ấy muốn đi cứu Tô Minh!
Cứu người.
Cứu người đàn ông mà cô ấy đã động lòng yêu thích!
Ai ngăn cản, không chết không ngừng.
"Tử Diệu, anh xông vào giúp Tô Minh đi...", Tử Bình giao nhiệm vụ cho Tử Diệu đứng bên cạnh. Nhưng, trong lúc dặn dò rõ ràng Tử Bình ngoài ra còn nháy mắt ra hiệu cho Tử Diệu.
"Vâng!", Tử Diệu gật đầu, không nói thêm lời nào, cả người hóa thành một điểm ánh sáng, xông vào trong không giới hư không.
"Vô Tình, thực lực của Tử Diệu hiện tại mạnh hơn cô không ít, anh ta vào trong cứu người sẽ có tác dụng hơn cô vào cứu người", Tử Bình hít sâu một hơi rồi nói.
Ánh mắt băng lạnh của Đạm Đài Vô Tình thoáng dịu đi một chút.
Đạm Đài Vô Tình không nói gì nữa mà chỉ nhìn về phía bên trong không giới hư không.
Lúc này.
Bên ngoài.
Hàng tỷ người đều nhìn thấy có người khác xông vào trong không giới hư không! Nhìn thấy một cách cực kỳ rõ ràng.
"Cảnh giới bán bộ Khư Chủ? Cũng không kém. Có điều, tại sao hắn ta lại xông vào trong không giới hư không? Muốn nhúng tay vào trận đấu giữa Tô Minh và Chu Kình sao?"
"Lẽ nào là tới giúp Tô Minh? Tô Minh được cứu rồi ư?"
"Cũng rất trẻ tuổi đó! Chưa đến mười vạn tuổi, cảnh giới bán bộ Khư Chủ, người này là ai? Chắc chắn cũng được coi là yêu nghiệt đỉnh cấp trong đỉnh cấp, tại sao từ trước đến nay chưa nghe nói đến nhỉ?"
"Tô Minh, tôi tới giúp anh!", xông vào trong không giới hư không, Tử Diệu đã xác định được vị trí của Tô Minh và Chu Kình, hắn ta quát một tiếng, thanh âm rất lớn, tựa như sợ người khác không biết hắn ta tới giúp đỡ Tô Minh vậy.
Chỉ là trong đáy lòng Tử Diệu sát ý sôi trào.
Đố kỵ sục sôi.
Nóng lòng muốn Tô Minh chết một cách thê thảm.
Tô Minh không chết, trái tim của Đạm Đài Vô Tình mãi mãi dành cho Tô Minh, bản thân hắn sẽ không có cơ hội nào!
Nghĩ đến sự quan tâm mà Đạm Đài Vô Tình giành cho Tô Minh, sự quan tâm bỏ xa hắn ta, sự quan tâm giành hết toàn bộ trái tim cho Tô Minh, hắn ta liền đố kỵ đến mức phát điên.
Cho nên, cho dù không có cái nháy mắt ám thị của Tử Bình, hắn cũng phải giết chết Tô Minh.
Đương nhiên bên ngoài vẫn phải tỏ ra như đang giúp Tô Minh mới được.
Thế là..
"Vù!"
Tử Diệu động dụng thân pháp, tựa như thuấn di, thoáng cái đã đến bên cạnh Tô Minh.
Vừa đến bên cạnh Tô Minh, trong tay Tử Diệu liền xuất hiện một thanh đao, không nói lời nào, đề khí vận lực, giả vờ hướng về phía trước, chém về phía Chu Kình đang điên cuồng vung vẩy hai cánh.
Chỉ là...
Đao của Tử Diệu lúc chém xuống không biết là do quá căng thẳng hay là vì cái gì? Mà lúc đao mang hạ xuống lại có vẻ hơi quá gần Tô Minh, suýt chút nữa đã trúng lên người Tô Minh.
Cũng chính vì thế, người nào tinh mắt đều có thể nhìn ra tiết tấu Tô Minh lùi về sau, rút lui né tránh công kích từ hai cánh của Chu Kình lập tức rối loạn...
"Phốc!"
Trận rối loạn này hiệu quả tương đối tốt, dưới âm thanh chói tai và trước hàng tỷ cặp mắt, ngực Tô Minh liền bị xuyên thủng da thịt, rách đến tận xương sườn.
Bên ngoài không giới hư không.
Sắc mặt của Đạm Đài Vô Tình đột nhiên tái nhợt, hàn băng như tuyết.
"Tốt lắm, đây chính là đi giúp Tô Minh đó sao? Cứu người ư?", Đạm Đài Vô Tình cười, nụ cười căm hận này là nụ cười muốt giết chóc.
Trong lòng Tử Bình thật sự có chút hối hận, có phải đã quá kích động rồi không.
Nếu như Tô Minh chết thật, đến lúc đó, Đàm Đài Vô Tình sẽ trút hận lên bà ta và cả tộc Dị Đồng!
Vậy thì đúng là lợi bất cập hại!
Sở dĩ muốn Tô Minh chết, cho dù biết Tô Minh và học viện Hỗn Độn có quan hệ với nhau, bối cảnh lớn đến kinh người, nhưng vẫn muốn Tô Minh chết đương nhiên là vì bà ta có tâm tư riêng.
Tô Minh không chết, trái tim của Đạm Đài Vô Tình chỉ giành cho Tô Minh, đến lúc đó cũng sẽ chỉ muốn gả cho Tô Minh, há chẳng phải tộc Dị Đồng sẽ thiệt lớn sao?
Điều mà Tử Bình và tộc Dị Đồng khát vọng nhất chính là Đạm Đài Vô Tình có thể gả cho một vị thanh niên tài tuấn nào đó của tộc Dị Đồng!
Như vậy, Đạm Đài Vô Tình sẽ vĩnh viễn ở lại tộc Dị Đồng.
"Bây giờ hối hận cũng vô dụng, chỉ mong thời gian trôi qua, Đạm Đài Vô Tình có thể quên đi những tính toán ngày hôm nay thôi", trong lòng Tử Bình thầm nghĩ, bà ta cũng chỉ là vì muốn tốt cho tộc Dị Đồng.
"Có chút thú vị", lúc này, ý chí Đại Đạo thoáng chút nghiền ngẫm, vốn dĩ Tử Diệu xông vào trong không giới hư không, nói là muốn cứu Tô Minh, ông ta cũng bất giác chuẩn bị động dụng bia bài khác để ngăn cản thậm chí giết chết Tử Diệu, nào ngờ...
Ha ha ha!
Niềm vui bất ngờ.
"Tô Minh, anh không sao chứ? Xin lỗi, vừa nãy tôi không cố ý đâu, tôi cũng không ngờ...", cùng lúc đó, khoảnh khắc Tô Minh bị đánh trúng trước ngực, xương sườn đứt gãy, Tử Diệu liền khởi động linh cơ, quay người lại muốn đỡ lấy Tô Minh.
Ừ, đúng là đỡ thật!
Có vẻ quan tâm đó!
Nhưng cái dìu đỡ này.
Chết tiệt!
Tô Minh đang né tránh công kích của Chu Kình! Đang trong lúc sử dụng thân pháp cao độ, cực hạn nhanh chóng lùi về sau, anh lại đỡ lại như vậy, đây mà là dìu đỡ sao?
Mẹ kiếp! Đây là muốn túm giữ lại thì có!
Hiệu quả tương đối tốt đấy.
Tô Minh thật sự bị Tử Diệu thoáng cái đã đỡ lấy, sau đó cơ thể dừng lại.
"Phốc!"
Lập tức, hai cánh của Chu Kình trực tiếp cắm sâu vào ngực Tô Minh.
Xuyên qua rồi.
Hơn nữa.
Tô Minh bay ngược ra ngoài... nửa ngực trên dường như đều đã bị cắt đứt, thủng một lỗ.
Máu tươi đầm đìa.
Thảm.
Cực kỳ thê thảm.
"Không!", bên đường biên giới không giới hư không, Đạm Đài Vô Tình gào lên, thảm thiết mà đau khổ, đôi mắt trở nên đỏ ngầu.
Cơ thể mềm mại run rẩy.
Hận ý tràn ngập trong lòng.
Đến hai tròng mắt màu tím cũng trở nên tím thẫm hơn.
Khiến người khác lạnh phát run.
Bên ngoài.
Trong số hơn mười nghìn tỷ người của thế giới Đại Thiên, có rất nhiều người cũng phải chửi ầm lên.
"Tên phá đám đó thật sự đến cứu người ư?"
"Hắn ta tới giết người thì đúng hơn ấy?"
"Mẹ kiếp! Thủ đoạn vô liêm sỉ!"
"Nhìn sắc mặt của hắn ta kìa, làm gì có chút nào lo lắng và áy náy chứ? Sắp cười thành tiếng rồi!"
"Chính là hắn - Mẹ nó, tới phối hợp với Chu Kình để giết chết Tô Minh, quá vô liêm sỉ rồi!"
Chỉ là, không có ai chú ý tới, nơi mà Tô Minh bay ngược ra sau vừa hay chính là bên cạnh đá Hỗn Độn Trấn Binh.
Ừ, gần trong gang tấc.
Đến ý chí Đại Đạo lúc này cũng lơ là không để ý.