-
Chương 731-735
Chương 731: Niềm vui bất ngờ?
Nhưng Cổ Dực cũng không sợ hãi.
Chỉ thấy hắn ta quát khẽ một tiếng cường thế: "Vu Thần Bất Diệt Thể!"
Nhất thời, quang mang kim sắc trên người khẽ nhúch nhích giống như dày lên một tầng. Hơn nữa, còn tăng thêm tử sắc nhàn nhạt, tạo thành màu tím thẫm.
"Đinh!"
Chỉ kiếm dừng ở trước ngực Cổ Dực.
Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang vọng khắp đất trời.
Chợt thấy ở trước ngực Cổ Dực chỉ có một dấu vết mờ mờ, còn không thấy rách da.
Không phải là Chỉ Thiên kiếm không mạnh, mà là phòng ngự thân thể của Cổ Dực quá đỗi điên rồ.
"Ha ha ha ha… thống khoái! Có điều, chút công kích này chỉ là gãi ngứa mà thôi!", Cổ Dực cười ha ha, gương mặt xấu xí tràn ngập chiến ý hưng phấn, tùy ý nhìn chằm chằm vào Tô Minh, tàn nhẫn mà đầy sát ý.
Tiếp theo.
"Đại Ma Thiên Hoang Ấn!", Cổ Dực nâng tay lên đánh ra một chưởng.
Vô số ma ý từ đất trời tàn sát bừa bãi mà đến. Vu thần cùng đến. Bất Diệt chiến ý dao động.
Đạo vận ngưng tụ tối cao, hình thành một đại ấn, tiếp theo đại ấn đó liền chuyển động lao về phía Tô Minh. Nhìn trông có vẻ không nhanh, nhưng không thể tránh.
"Bia Huyền Diệu!", Tô Minh thản nhiên, không chút hoảng loạn.
Lập tức bia Huyền Diệu bao phủ lấy toàn thân anh. Phòng ngự vô địch.
Cho dù là Đại Ma Thiên Hoang Ấn cũng không thể làm gì được Tô Minh.
Đồng thời.
Tô Minh bỗng nhiên quát nói: "Pháp Tắc Trường Hà, đi!"
Ra hết thủ đoạn.
Pháp Tắc Trường Hà này là thông qua vô số đạo vận, hàng trăng loại quy luật khủng
khi kết hợp cung Nhân Ma và cầu Thương Khung của Nhân Ma mà ngưng tụ nên. Đương nhiên, không thiếu được sự trợ giúp của kho tàng huyết mạch và Thiên Nữ Tạo Hóa.
Tiêu tốn đúng một năm trời mới ngưng tụ ra được.
Đến bây giờ còn chưa từng dùng qua.
Hôm nay.
Ra mắt người đời!
Trong khoảnh khắc.
Dòng nước lũ màu tím đen đổ xuống, từ không trung xuất hiện.
Bao trùm đất trời.
Xé rách hỗn độn.
Tựa như một con sông dài màu tím đen chảy từ trên bầu trời xuống vậy.
Sông dài chảy xuôi.
Quy luật rít gào.
Chứng thực lẫn nhau.
Mang lại cho người khác cảm giác huyền diệu, mênh mông, vĩ đại không cách nào hình dung được.
Phảng phất chỉ cần ngước lên nhìn một cái là tâm thần liền bị hút vào trong Pháp Tắc Trường Hà.
"Đi!", Pháp Tắc Trường Hà xuất hiện khi Tô Minh nâng tay lên, một chiêu như vậy.
Lập tức.
Sông dài dưới ánh chiều tà.
Quy luật chảy xuôi.
Lập tức bao phủ lấy xung quanh Cổ Dực.
"A!", Cổ Dực kêu thảm, thanh âm hoảng sợ không dám tin nhanh chóng vang lên: "Đây... Đây là thứ gì? A a a..."
Nhưng rất nhanh.
"Vu Thần Đăng!", Cổ Dực gào rống lên.
Vu Thần Đăng chính là vật chí bảo. Kết hợp tất cả các mặt tấn công, phòng ngự, định hồn lên một thân thể.
Cho dù là công kích của Pháp Tắc Trường Hà thì nó cũng có thể ngăn cản được ít nhiều.
Đây là dưới tình huống vẫn chưa kích hoạt Vu Thần Đăng... nếu như kích hoạt thì phải cần dùng đến Vu Nguyên.
Nhưng, cho dù không kích hoạt thì Vu Thần Đăng xuất hiện được Cổ Dực cầm trong tay, cũng vẫn miễn cưỡng ngăn chặn được Pháp Tắc Trường Hà.
Nhưng nhìn kỹ thì thấy sắc mặt của Cổ Dực tái nhợt, không còn màu tử kim nữa. Toàn thân run rẩy, thậm chí có chút thần huyết.
Nhất là hơi thở đã hơi hỗn loạn.
Bên ngoài hóa đá! Hoàn toàn hóa đá!
Cho dù là Hỗn Độn Long Quy hay là Đạm Đài Chân Thương cũng đều trợn tròn mắt.
Pháp Tắc Trường Hà? Pháp Tắc Trường Hà trong truyền thuyết ư?
Tô Minh mới bao nhiêu tuổi chứ? Mà đã... đã... đã có thể ngưng tụ được Pháp Tắc Trường Hà?
Cái gọi là Pháp Tắc Trường Hà đều là trong truyền thuyết cả! Muốn ngưng tụ được thì phải nắm chắc ít nhất mấy trăm loại quy luật khác nhau.
Một thanh niên mới chưa đến 25 tuổi sao có thể chứ?
Hơn nữa, nhìn chung trong lịch sử của nền văn minh Xương, trong số ít ỏi cường giả tuyệt thế ngưng tụ ra được Pháp Tắc Trường Hà đó, có ai mà không tốn mất hàng trăm ngàn thậm chí đến hàng triệu năm chứ?
Những quy luật đó hỗ trợ, xác minh lẫn nhau, đều chẳng phải cần thời gian sao? Mà Tô Minh tính toán đủ đường cũng chưa đến 25 tuổi!
Ý chí Đại Đạo cũng trở nên mông lung như gặp phải quỷ, chuyện căn bản không thể xảy ra lại cứ thế... cứ thế xảy ra rồi.
"Ngưng!", Tô minh cũng mặc kệ những người bên ngoài đó nghĩ thế nào, anh chỉ nhe răng ra cười, sát ý cuồng bạo, gầm lên giận dữ.
Nhất thời.
Chữ Ngưng bay lên trời cao.
Thiêu đốt như máu.
Cuồn cuộn không ngừng.
Hết sức rít gào.
Phác họa đạo vận.
Khóa chặt Cổ Dực!
Khoảnh khắc.
Cổ Dực lại cảm nhận được một cỗ khí tức khiến hắn ta kinh hồn táng đảm.
Nhất thời bạo nộ, vừa sợ vừa hoảng.
Người thanh niên nhân loại vô cùng vô cùng trẻ tuổi mà hắn căn bản không coi ra gì này lại mạnh như vậy!
"Vu Thần Y!", có điều, Cổ Dực cũng không quá sợ hãi, đột nhiên trên dưới toàn thân hắn ta mặc thêm một chiếc trường bào màu đỏ như máu.
Bộ trường bào đó có chất liệu từ tơ tằm hỗn độn. Cộng thêm, còn được vẽ lên bên ngoài trận pháp phòng ngự mạnh nhất của tộc Vu Thần, còn có Vu Linh Văn đã thất truyền của tộc Vu Thần.
Mặc bộ trường bào đó lên, khí tức hỗn loạn vì trọng thương do Pháp Tắc Trường Hà của Cổ Dực lập tức trở lại bình tĩnh.
Thậm chí khí tức cả người Cổ Dực còn không giảm mà tăng lên.
"Cút!", hồi phục đến đỉnh phong của đỉnh phong, Cổ Dực nâng tay lên đánh ra một quyền, hướng lên phía trời cao, khóa chặt lấy chữ 'Ngưng'.
Tiện đà thân hình Cổ Dực chợt lóe lên đã đến trước cửa động số 5, bàn tay hắn vuốt ve trận pháp trước cửa động số 5, tay còn lại hơi nâng lên, chỉ về phía cửa động nói: "Tô Minh, bổn tọa thừa nhận là bổn tọa đã coi thường cậu! Cậu là con người thiên tài nhất mà bổn tọa đã từng gặp! Cậu xứng đáng được kính nể! Thật sự, nếu cậu sống thì tương lai nhất định sẽ là kiếp nạn đối với tộc Cổ Ma, cho nên, bổn tọa chuẩn bị mở ra một cánh cửa vui mừng bất ngờ mới cho cậu..."
Hắn muốn mở cửa động số 5.
Hắn muốn dùng Vu Nguyên.
Hắn muốn giết chết Tô Minh.
Tô Minh trầm mặc rồi, nhưng sâu trong ánh mắt lại toát lên tia nghiền ngẫm và kỳ dị.
"Cánh cửa vui mừng bất ngờ sao? Có lẽ đối với tôi mà nói thì đúng là niềm vui bất ngờ thật đấy", Tô Minh quét mắt liếc nhìn cửa động số 5.
Vu Nguyên trong cửa động này rốt cuộc là chuẩn bị cho Cổ Dực, hay là chuẩn bị cho anh đây? Câu hỏi đáng để suy nghĩ đấy.
E là...
Thật sự mở cửa rồi, kho tàng huyết mạch sắp được một bữa ăn ngon rồi đây?
Chương 732: Bắt lấy Vu Nguyên!
"Mở ra đi!", tiếp theo Tô Minh lại... lại thực hiện một động tác tay xin mời.
Trời ơi!
Trâu bò!
Đến bản thân Cổ Dực cũng tỏ ra mông lung, vừa nãy trong đầu hắn đã xuất hiện rất nhiều tưởng tượng, giả thiết, mô phỏng rằng nếu hắn mở cửa động số 5 này ra thì Tô Minh sẽ ra tay ngăn cản thế nào?
Hắn phải làm thế nào để ứng phó?
Nhưng hiện tại... Tô Minh lại tùy ý để mặc cho hắn mở cửa động số 5 ư?
Cổ Dực có chút ngơ ngác nhìn chằm chằm Tô Minh, trong lòng quả thật hoàn toàn nghi hoặc.
Lẽ nào, Tô Minh đang giở âm mưu quỷ kế gì? Nhưng hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được âm mưu quỷ kế gì?
Cuối cùng hắn chỉ có thể kết luận - Tô Minh quá đỗi tự phụ! Tự phụ đến mức đầu óc có vấn đề.
Có điều, Cổ Dực vẫn là một tay đề phòng, hắn âm thầm khai thông Vu Thần Đăng, Vu Thần Đăng đã được hắn tế ra, treo ở trên đỉnh đầu.
Mặc dù tạm thời vẫn chưa có Vu Nguyên làm năng lượng để hoàn toàn kích hoạt Vu Thần Đăng, nhưng Vu Thần Đăng suy cho cùng vẫn là Vu Thần Đăng, là vật báu trấn tộc của tộc Vu Thần, quả thực chí cường, cho dù chưa kích hoạt cũng có thể làm vật phòng ngự đỉnh cấp, tăng cường cho hắn ta một tuyến phòng ngự.
"Mở cửa động số 5 đại khái cần khoảng 3 lượt hô hấp, nếu như Tô Minh thật sự não tàn tự phụ để mặc cho bổn tọa mở ra, vậy coi như bổn tọa may mắn đi".
"Nếu như, cậu ta muốn thừa cơ trong ba lượt hô hấp ngắn ngủi này mà đánh lén, đột nhiên ra tay, vậy thì có Vu Thần Đăng làm phòng ngự đủ để chống đỡ, cho dù không hoàn toàn chống đỡ được thì Vu Thần Thể của bổn tọa cũng gần đạt tới đại thành rồi, cũng có thể chống đỡ được một chút công kích về mặt thân thể".
Trong lòng Cổ Dực đã có đủ tự tin.
Tiếp theo Cổ Dực khẽ động tâm thần, mặc niệm chú ngữ! Bắt đầu mở cửa động.
Khoảnh khắc đó, ở bên ngoài hàng tỷ cặp mắt đều dán chặt lên Tô Minh mong đợi.
Đều cảm thấy Tô Minh chắc chắn phải nhân cơ hội này để trực tiếp ra tay, đánh cho Cổ Dực trở tay không kịp, cái gì mà 'mở ra đi', tâm thái để mặc cho Cổ Dực mở cửa trận pháp đó có lẽ đều chỉ là để đánh lừa Cổ Dực nhỉ?
Bao gồm cả ý chí Đại Đạo, Đỗn Độn Long Quy, Đạm Đài Chân Thương, thậm chí đến cả đám Đạm Đài Vô Tình, Độc Cô Nguyên đứng sau lưng cách Tô Minh không xa cũng đều cho rằng như vậy.
Thế nhưng...điều khiến mọi người bùng nổ đó là Tô Minh căn bản không có bất cứ động thái nào!
Căn bản không có bất cứ ý định đánh lén, hay ngăn cản nào.
Anh thật sự chân thành để mặc cho Cổ Dực mở cửa trận pháp!
"Tên tiểu tử hồ đồ này!", bên ngoài, Hỗn Độn Long Quy suýt chút nữa tức đến thổ huyết, hận nỗi không thể cho Tô Minh một cái bạt tai, tên tiểu tử hồ đồ nhà cậu, đây là trận chiến sinh tử đó!
Rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?
Cậu biết thứ bên trong động đó là cái gì không?
Chỉ sau vài hơi thở nữa, thứ mà cậu phải đối mặt chính là cái chết tuyệt đối đó!
Đến khi Cổ Dực mở được cửa động, bắt đầu hấp thu Vu Nguyên xa xa không ngừng đó, bắt đầu kích hoạt Vu Thần Đăng, cậu sống thế nào được đây?
Căn bản không có lấy nổi một con đường sống!
"...", Đạm Đài Chân Thương vẻ mặt co quắp, tâm tình thiếu chút nữa là bùng nổ, trợn trừng hai mắt nhìn chằm chằm lên màn hình đồng bộ đang mấp máy, đến hít thở cũng nóng rực như muốn đốt chết người khác, muốn chửi thề.
"Ha ha ha ha...", ý chí Đại Đạo ban đầu sững sờ, sau đó liền cười ha ha.
Khắp cả bầu trời đều là tiếng cười vui sướng và trào phúng.
Ý chí Đại Đạo cũng cho rằng Tô Minh hoàn toàn đang tự tìm đến cái chết, hành vi ngu ngốc đến nực cười khiến cho ông ta dở khóc dở cười.
"Như thế này cho dù chết cũng chỉ có thể nói là đáng đời nhỉ?", ý chí Đại Đạo thầm nghĩ, đúng là ngồi mát ăn bát vàng!
Cũng đúng trong lúc này, sau khi trôi qua ba bốn lượt hít thở.
Rắc!
Đã thấy cửa trận pháp cửa động số 5 đó đang mở ra.
"Xong rồi...", Hỗn Độn Long Quy thở dài một hơi, dường như đã nhìn thấy kết cục của Tô Minh, thậm chí trong lòng còn đang nghĩ phải làm sao để an ủi khích lệ Diệp Mộ Cẩn tỉnh lại rồi.
"Tô Minh, ngu xuẩn sẽ phải trả giá!", Cổ Dực quay đầu lại, ánh mắt rậm rạp nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
Cả người hắn ta trở nên yên lặng. Bởi vì, hắn tuyệt đối nắm chắc đã tính trước mọi việc.
Thậm chí cũng không vội vàng.
Mở cửa động ra, Vu Nguyên tùy ý hắn ta sử dụng, hắn ta có thể nháy mắt tích tụ Vu Thần Thể đến đại thành! Thậm chí hắn ta còn có thể nháy mắt bước vào Đại Đế chân chính! Càng thậm chí có thể nhẹ nhàng khởi động kích hoạt Vu Thần Đăng đến mấy lần!
Còn chưa đủ sao?
Cho dù bây giờ đối mặt với mười Tô Minh, hắn cũng có thể nắm chắc một trăm phần tỷ!
Tô Minh sờ mũi, không nói năng gì, kho tàng huyết mạch trong người thật sự có chút không đợi được nữa rồi, bộ dạng đó giống như đói gần chết đang nhìn một bàn thức ăn tươi ngon vậy.
"Tại sao không nói gì? Ha ha... cậu chắc chắn rất tò mò trong động là thứ gì đúng không? Cho cậu xem... cũng coi như là phần thưởng vì sự ngu xuẩn của cậu đi", Cổ Dực cười trào phúng, khịt mũi khinh bỉ, tiếp theo, thần sắc hắn có chút say mê rồi nâng tay lên, tùy tiện tóm một cái trong cửa động số 5, muốn hít lấy một đoàn Vu Nguyên.
Nhưng điều khiến Cổ Dực chết cũng không dám tin đó là... trời ơi! Cái bắt này lại... lại không có bất cứ phản ứng gì.
Rõ ràng trong động phóng thích tràn ngập Vu Nguyên, đều sắp hóa lỏng rồi.
Nhưng cái bắt tóm của hắn giống như bắt không khí vậy, chẳng có thứ gì.
Không chỉ Cổ Dực có chút ngây ngốc, mà bên ngoài vô số người trong khoảnh khắc này cũng bùng nổ, sợ ngây người, con ngươi như sắp nổ tung, đây là chuyện gì vậy?
Ý chí Đại Đạo lại càng mơ hồ có một dự cảm không lành.
"Hừ!", Cổ Dực hừ một tiếng, kiềm chế sự mông lung và không dám tin trong lòng, chỉ cho rằng có lẽ do hắn dùng lực hơi yếu hoặc có lẽ cách bắt không đúng, cho nên hắn thử bắt lại lần nữa, lần này đã dùng toàn lực, lần này cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ.
Chương 733: Lực trường sức mạnh
Nhưng sau đó…
Trống không như bắt phải không khí, không có gì hết.
Rõ ràng có thể cảm nhận được, có thể nhìn thấy Vu Nguyên sắp hóa lỏng ở trong động, nhìn thấy được nhưng không bắt được.
Cổ Dực hoang mang.
Rốt cuộc là chuyện gì thế này?
“Cổ Ma Hoàng! Có chuyện gì vậy?”, ý chí Đại Đạo ở bên ngoài hét lớn, chỉ đích danh Cổ Ma Hoàng.
Có vẻ như hơi vượt quá giới hạn rồi.
Bởi vì, trên thực tế Cổ Ma Hoàng đã không còn là sinh linh thuộc về thế giới Đại Thiên nữa, đã rời khỏi thế giới Đại Thiên hàng tỷ năm, tự hình thành một tộc mới ở trên không trung.
Là ý chí Đại Đạo của thế giới Đại Thiên thì không nên tùy ý liên lạc với chủng tộc ở hư không.
Nhưng ý chí Đại Đạo vẫn làm như vậy.
Vẫn ngang nhiên làm mà không quan tâm đến cảm nhận của hoàng triều Bất Tử.
“Không… Không rõ nữa”, sau đó một giọng nói khàn khàn, trầm đục và chấn động vang lên.
“Chết tiệt! Chắc là xảy ra chuyện gì bất trắc rồi. Nếu Cổ Dực không động được vào Vu Nguyên thì tộc Cổ Ma cứ dùng đến trận pháp Vu Nguyên rồi thu Vu Nguyên lại rồi tính tiếp”, ý chí Đại Đạo quyết đoán, nói.
Đúng thế! Ông ta đã có dự cảm không lành.
“Ừm!”, Cổ Ma Hoàng đồng ý. Bản thân ông ta cũng nghĩ như vậy, đúng là Vu Nguyên quá quý giá, tộc Cổ Ma tích lũy hàng tỷ năm mới có được, không thể để xảy ra gì bất trắc.
Nhưng một giây sau…
“Không xong rồi! Trận pháp Vu Nguyên không thu hồi lại được”, Cổ Ma Hoàng kinh hãi hô lên, giọng nói vô cùng sốt sắng và căng thẳng.
Cổ Ma Hoàng ở cấp bậc Đại Đế. Hơn nữa không phải là Đại Đế đơn giản.
Vậy mà lúc này ông ta cũng mất kiểm soát. Bởi vì ông ta gặp phải chuyện khó tin nhất. Trận pháp Vu Nguyên không thu lại được?
Đúng là gặp ma rồi!
“Cái gì?”, ý chí Đại Đạo cảm thấy có điều gì đó bất ổn xảy ra.
Đồng thời lúc này…
“Vu Nguyên! Đồ tốt đây rồi!”, Tô Minh lên tiếng. Anh nhìn về phía hang động thứ 5, sau đó khẽ cười nói: “Bảo vật tốt như này mình cũng rất thích. Cổ Dực! Niềm vui bất ngờ mà anh nói chính là nó sao? Đúng là tôi rất thích”.
Lời nói vừa dứt thì….
“Nuốt trọn!”, Tô Minh thốt ra hai chữ.
Ngay lập tức… Rầm!
Trong hang động thứ 5 vang lên âm thanh chấn động ầm ầm như thủy triều. Vu Nguyên ngay lập tức hóa thành dòng nước lũ ập về phía Tô Minh rồi đi vào trong cơ thể anh.
Thân thể Tô Minh như biến thành hang động nuốt trọn tất cả mọi thứ.
“…”, con ngươi của Cổ Dực giãn nở to, như sắp rỉ máu.
Quá kinh hãi, chấn động, có chết hắn cũng không dám tin, suýt nữa thì ngã quỵ trên đất.
“Không…”, Cổ Ma Hoàng ở bên ngoài phẫn nộ gào thét, tiếng hét bao trùm cả thế giới Tiểu Thiên.
Còn ý chí Đại Đạo thì trầm ngâm.
Nhưng Thần lôi Đại Đạo ở trên chín tầng mây lúc này điên cuồng, dường như muốn giáng xuống tất cả những Thần phạt Đại Đạo. Quá là khủng khiếp. Có đến 90% tu giả võ đạo trong thế giới Tiểu Thiên dường như ngạt thở, chỉ cảm thấy sinh tử chỉ trong tích tắc, đúng là bá đạo.
“Vu Thần Đăng! Trấn cho ta!”, một lát, cuối cùng Cổ Dực cũng phản ứng lại, hét lớn một tiếng, liều mạng dùng đến Vu Thần Đăng đập về phía Tô Minh để ngăn cản Tô Minh.
Nhưng…
Tô Minh chỉ quét nhìn một cái mà khinh thường.
Anh dùng bia Huyền Diệu để nghênh chiến.
Vu Thần Đăng là chí bảo trong các bảo bối đẳng cấp, cấp bậc còn cao hơn cả bia Huyền Diệu.
Nhưng Vu Thần Đăng không có Vu Nguyên, căn bản không thể kích hoạt sử dụng được và cũng không phát huy được bao nhiêu uy lực.
Cũng như để làm cảnh mà thôi.
Quả nhiên, bia Huyền Diệu đã dễ dàng chặn lại được Vu Thần Đăng.
“Cửa mạch Vu Thần mở ra!”, Cổ Dực như sắp nhập ma, thấy Vu Thần Đăng không phải là đối thủ của bia Huyền Diệu rồi lại nhìn Vu Nguyên bị Tô Minh điên cuồng hấp thụ thì hai mặt hắn đỏ ửng, lúc này cũng không để ý đến cái khác mà mở ra mật pháp cấm kỵ.
Cố ép mở cửa mạch Vu Thần.
Dùng sức mạnh của Vu Thần, đâm xuyên vào mọi tầng không gian.
Nhất thời, thân hình của Cổ Dực điên cuồng co rúm lại, lúc này đã không còn là hình người nữa. Da thịt màu tím vàng đã biến thành màu tím đen, xương cốt phát ra mùi nham hiểm, bá đạo và hoang tàn.
Khí tức của Cổ Dực điên cuồng sục sôi.
Vốn là Bán Đế, đang hướng về cấp bậc Đại Đế.
Sau đó…
“Chết đi!”, trong lúc khí tức tăng lên cực độ, Cổ Dực nhìn về phía Tô Minh, giơ tay lên đập quyền xuống.
Ngay lập tức, một quyền ấn gào thét, quyền ấn như bùng nổ đập về phía Tô Minh.
Quyền ấn đó quá khủng khiếp. Sức hủy diệt trên quyền ấn đó kể cả ngăn cách bởi chiến trường Thần Ma nhưng vẫn bao trùm cả thế giới Tiểu Thiên…
Nhưng Tô Minh không có chút gì hoang mang.
Khi quyền ấn đến trước mặt, sắp va vào anh thì xung quanh Tô Minh đột nhiên xuất hiện tầng ánh sáng.
Tầng ánh sáng thần bí màu xanh nhạt mang thêm màu tím huyền ảo.
Ánh sáng đó bao trùm lấy Tô Minh.
Trong lúc không ảnh hưởng đến việc Tô Minh nuốt trọn Vu Nguyên thì còn tạo nên tầng phòng ngự cho anh.
“Lực trường sức mạnh?”, trong lúc tất cả mọi người bao gồm cả Cổ Dực đều không hiểu luồng ánh sáng bao trùm Tô Minh là cái gì nhưng ý chí Đại Đạo lại kinh hãi hô lên.
Tiếng hét của ý chí Đại Đạo vô cùng rõ.
Khuôn mặt ý chí Đại Đạo trên không trung không ngừng co rúm lại, run rẩy đến mức mất kiểm soát.
Lực trường sức mạnh?
Chính là lực trường sức mạnh trong truyền thuyết?
Chương 734: Sức mạnh hủy diệt đến không ngờ
Trước tiên chưa nói đến việc lực trường sức mạnh khó ngưng tụ đến mức nào, thậm chí chỉ là truyền thuyết.
Có lẽ, ngoài tu luyện quy luật Vận Mệnh đến mức cực điểm, cảnh giới ít nhất cũng phải đạt đến cấp Đại Đế thì mới có thể tiêu hao hàng tỷ năm để ngưng tụ quy luật Vận Mệnh, còn những người khác thì không thể làm nổi.
Bởi vì muốn ngưng tụ lực trường sức mạnh thì yếu tố thứ nhất phải là có sức sống khó thể tưởng tượng nổi.
Sức sống đó chỉ e tập trung cả nền văn minh Xương lại cũng không đủ.
Trừ khi…
“Cây Thế Giới? Hắn… Hắn đã tu luyện và nắm bắt thành công cây Thế Giới rồi sao?”, ý chí Đại Đạo lập tức hiểu được và phản ứng lại.
Cũng chỉ có khả năng này thôi.
Sau đó ý chí Đại Đạo suýt nữa bị hù dọa chết khiếp.
Từ lúc Tô Minh có được cây Thế Giới đến nay chưa được ba năm.
Vậy mà Tô Minh có thể luyện được?
Hơn nữa còn nắm bắt và luyện hóa hoàn toàn. Nếu không thì không thể kích hoạt được lực trường sức mạnh. Năm đó, lúc Cố Đình Tiêu chưa chết nhất định không ngưng tụ được lực trường sức mạnh. Bởi vì Cố Đình Tiêu chưa nắm bắt và luyện hóa triệt để được cây Thế Giới. Kể cả Cố Đình Tiêu đã sống mấy tỷ năm.
“Tô Minh nhất định phải chết”, ý chí Đại Đạo thấy sợ hãi.
Trước đó là kiêng kị với Tô Minh.
Nhưng lúc này là sợ.
Thật sự là sợ rồi!
Đồng thời lúc này, dưới hàng triệu ánh mắt mong đợi, Cổ Dực điên cuồng tung ra một quyền đập lên lực trường sức mạnh, sau đó….
Và cũng không có sau đó nữa…
Cứ như đập lên cây bông, không có bất cứ động tĩnh gì.
Vô cùng thần kỳ.
Cổ Dực thấy đầu óc quay cuồng, sợ đến nỗi suýt nữa vỡ tim.
“Tôi không tin!”, sau đó Cổ Dực hét lớn, xem ra sắp phát điên. Hắn một lần nữa tung quyền lên.
Lần này, trong lúc hắn tung quyền lên thì khí tức lại một lần nữa tăng lên.
Bởi vì hắn bắt đầu thiêu đốt huyết mạch.
Hắn như phát điên!
Khí tức của Cổ Dực đã đạt đến tầng Đại Đế, thậm chí còn mạnh hơn Đại Đế một chút.
Đoàng!
Quyền này khóa chặt Tô Minh.
“Hà tất phải thế?”, lần này Tô Minh chỉ cười, chỉ thấy Vu Nguyên ở hang động số 5 đã bị Tô Minh hấp thụ hoàn toàn.
Tô Minh quay đầu lại, vừa hay quyền của Cổ Dực cũng đánh tới.
“Không gian sụp đổ”, Tô Minh nhìn quyền ấn đó, hét lớn.
Ngay lập tức, không gian xung quanh quyền ấn bắt đầu sụp đổ, bị xé tan, thiêu đốt…
Nhưng vẫn không đủ.
Quyền ấn đó chỉ bị chặn lại một chút rồi vẫn tiếp tục tiến về trước.
Sắc mặt Tô Minh không biến đổi, vẫn cười nhạt rồi nói: “Không gian đứt đoạn!”
Ngay lập tức, trên đường quyền ấn lao về trước thì liền bị đứt đoạn, xuất hiện khoảng đứt đoạn không gian.
Quyền ấn lại dừng lại nhưng sau đó lại tiếp tục về trước.
Không gian đứt đoạn cũng tiêu hao một chút quyền ấn này.
Lúc này, quyền ấn cách Tô Minh chỉ còn chưa tới 10m.
Tô Minh vẫn đứng đó mà không lùi về sau một bước.
“Không gian xoay chuyển!”, Tô Minh lại hét lên.
Ngay lập tức, tất cả không gian trong hang động bắt đầu biến đổi, các dị tượng không gian diễn ra, vô cùng thu hút.
Quyền ấn đó lại bị tiêu hao rồi mờ đi rất nhiều.
Nhưng vẫn không đủ.
“Ha ha! Không gian nghịch đảo!”, Tô Minh không vội vàng, chỉ cười rồi lại thốt ra bốn chữ.
Lần này, quyền ấn run rẩy, giống như bị kéo mạnh một cái, tốc độ cũng giảm đi rất nhiều.
Ngay cả khí tức hủy diệt ở trên quyền ấn đó cũng bị tiêu hao đi rất nhiều.
Ánh sáng càng mờ ảo hơn.
“Không gian tiêu vong!”, lúc này quyền ấn đã đến trước mặt Tô Minh, dường như sắp chạm vào anh thì Tô Minh vẫn không vội vã mà nói.
Lần này, quyền ấn phát ra tiếng gầm rú phẫn nộ.
Nó bắt đầu nứt gãy, mờ dần rồi hóa thành hư vô.
Bên ngoài, không khí vô cùng yên tĩnh.
Tô Minh chỉ dùng quy luật không gian với quyền của Cổ Dực, giống như huyền kỹ vô địch.
Là tổ hợp của các loại thần thông không gian, vô cùng chấn động.
Quy luật không gian còn có thể dùng như vậy sao?
Ngay cả nhiều Đại Đế cũng kinh hãi.
“Đúng là hậu sinh khả úy!”, Hỗn Độn Long Quy thốt lên, trong giọng nói đều là sự kinh ngạc và tán thưởng.
“Tại sao? Tại sao lại như vậy?”, Cổ Dực như suy sụp, hắn không thể chấp nhận nổi, cứ lắc đầu mãi.
Sau đó…
“Muốn chết thì cùng chết! Một kẻ yêu nghiệt như này vốn không nên xuất hiện ở thế giới này”, sau mấy hơi thở, Cổ Dực đột nhiên hét lớn, dường như sắp suy sụp. Toàn thân như biến thành viên đạn bắn vụt về phía Tô Minh.
Đây là dấu hiệu của sự tự hủy diệt.
Đúng theo kiểu kéo nhau cùng chết.
“Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng!”, nhưng Tô Minh vẫn cười, không hề né tránh mà tùy ý giơ tay lên, tung chiêu ra.
Sau đó….
Tất cả đều vô cùng yên tĩnh.
Toàn thân Cổ Dực như ngọn lửa đang cháy bị hất thêm một chậu nước.
Khí tức tự hủy diệt như bị dập tắt.
Không chỉ vậy, Cổ Dực bắt đầu thấy mình yếu và già đi, sức sống cũng yếu ớt hơn hẳn.
Bóng hình sinh mệnh cứ lởn vởn quanh người hắn, lấp lánh như trong phim.
Có cảnh đời trước và đời sau….
Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng chém đứt tiền kiếp, tiêu diệt tương lai, chặn mất đường lục đạo thần hồn, phong sát cửa luân hồi hoàng tuyền.
Cổ Dực chỉ cảm thấy mình giống như bị một sức mạnh vô hình hút sạch sức lực.
Hắn nhìn chằm chằm vào Tô Minh với vẻ sợ hãi và tuyệt vọng đến tận lúc hóa thành tro bụi.
Sau đó…
Đám người Đạm Đài Vô Tình và Độc Cô Nguyên đều đơ hơn cả gỗ đá.
Ở bên ngoài cũng như vậy.
Cả thế giới Tiểu Thiên chưa bao giờ yên tĩnh như vậy.
“Được rồi! Chúng ta đi thôi!”, Tô Minh quay đầu lại, dường như vừa làm một chuyện vô cùng nhỏ nhặt. Anh cười rồi nhìn Đạm Đài Vô Tình và Độc Cô Nguyên, nói.
“Cứu… Cứu tôi…. Cứu…”, nhưng lúc này lại nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt, cầu cứu và tuyệt vọng của Vương Thừa Dịch.
Vương Thừa Dịch bị Cổ Dực đập cho một quyền.
Mặc dù không chết nhưng vết thương vô cùng nghiêm trọng.
Kể cả lúc Tô Minh đấu với Cổ Dực, hắn ta cũng nuốt trọn hết thuốc trị thương và đan dược mang theo nhưng vẫn chưa hồi phục, vẫn chỉ còn lại một hơi thở mà thôi.
Nếu như không có ai cứu thì hắn ta chắc chắn sẽ chết.
Chương 735: Hủy diệt cùng chiến trường Thần Ma đi!
Hắn ta tận mắt chứng kiến cảnh tượng Tô Minh chém chết Cổ Dực!
Cảm giác chấn động đó khiến hắn ta sợ hãi đến mức tim phổi như bị xé rách.
Cũng hối hận chết đi được...
Nghe thấy tiếng kêu cứu của Vương Thừa Dịch, Tiền Sơn Sơn và Trương Khả liếc nhìn Vương Thừa Dịch một cái nhưng lại không có bất cứ hành động nào.
Bởi vì trước đó Vương Thừa Dịch đã đắc tội với Tô Minh, không có sự đồng ý của Tô Minh thì bọn hắn cũng không dám tùy tiện cứu người, ngộ nhỡ chọc giận Tô Minh thì sao?
Sự khủng bố, vô địch của Tô Minh quả thực như bóng ma vậy, khắc sâu vào trong tâm niệm của hai người. Lúc này hai người đều run rẩy, trong đầu óc hồi lâu vẫn còn hiện lên hình ảnh Tô Minh giết chết Cổ Dực vừa nãy.
"Vị tiền bối mà anh nhắc đến đó là ân nhân cứu mạng của anh, lúc này anh nên tìm tiền bối của anh tới cứu anh chứ", Tô Minh nhìn Vương Thừa Dịch, lạnh lùng lên tiếng.
Tiền bối mà Vương Thừa Dịch nói chính là Cổ Dực.
Cổ Dực đã chết rồi, sao còn cầu cứu Cổ Dực được nữa?
Huống chi, trọng thương gần chết của hắn cũng là đến từ một quyền của Cổ Dực.
Những lời nói này của Tô Minh hoàn toàn là những lời châm biếm, hơn nữa còn là những lời châm biếm nhìn Vương Thừa Dịch, thấy chết mà không cứu.
"Anh...", Vương Thừa Dịch vốn chỉ còn lại nửa hơi thở lúc này bị một câu nói của Tô Minh kích động, nửa hơi thở đó không giữ được nữa... rõ ràng tức quá mà chết.
Thần hồn cũng tiêu tán hóa thành hư không, vốn dĩ khi Vương Thừa Dịch chịu một quyền đó của Cổ Dực, thần hồn cũng bị trọng thương có xu hướng tiêu tan, lúc này, thân thể đã chết, đương nhiên thần hồn cũng hóa thành hư vô.
Ngay sau đó Tô Minh đưa Độc Cô Nguyên và Đạm Đài Vô Tình rời đi.
Tiền Sơn Sơn và Trương Khả cũng rời đi, rời khỏi sơn động.
Vừa rời khỏi sơn động.
Thì đột nhiên...
"Vù vù vù vù...", Trương Khả và Tiền Sơn Sơn lập tức biến mất, bị động biến mất.
Hai người thậm chí còn không biết đã xảy ra chuyện gì đã giống như có một cỗ lực hút từ trên trời hút hai người đi.
Tiếp theo là Đạm Đài Vô Tình và Độc Cô Nguyên cũng biến mất.
"Đại Đạo bị dồn ép đến mức nóng nảy rồi", Tô Minh thì thầm tự nói. Anh đã đoán được xảy ra chuyện gì.
Trương Khả, Tiền Sơn Sơn đến từ vực Hỗn Độn, ý chí Đại Đạo không muốn bọn họ chết, bằng không sẽ có phiền phức, cho nên đã bị trận pháp đưa ra khỏi chiến trường Thần Ma.
Độc Cô Nguyên cũng vậy.
Còn Đạm Đài Vô Tình e là vì ý chí Đại Đạo không muốn dây dưa mãi không thôi với hoàng triều Bất Tử, bằng không nếu thế lực đệ nhất cường đại trên thế giới Đại Thiên không màng tất cả khai chiến với ý chí Đại Đạo cũng sẽ gây nên hao tổn với vận khí và căn nguyên của thế giới Đại Thiên, đó là điều mà ý chí Đại Đạo không muốn nhìn thấy, cho nên cũng đưa Đạm Đài Vô Tình ra ngoài.
Ừ.
"Ý chí Đại Đạo, sự khống chế của ông với chiến trường Thần Ma đúng là đáng sợ đấy", Tô Minh âm thầm tự nói, anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời của chiến trường Thần Ma.
Cũng đúng lúc này bầu trời của chiến trường Thần Ma bắt đầu xụp đổ!
Địa mạch của chiến trường Thần Ma bắt đầu nứt toác ra.
Quy luật và đạo vận của chiến trường Thần Ma bắt đầu bốc cháy...
Không gian bắt đầu vặn vẹo méo mó.
Tất cả bắt đầu hủy diệt, nổ tung.
"Cái giá hủy diệt chiến trường Thần Ma là để mai táng tôi ư?", Tô Minh mặt không biến sắc, nhưng sâu trong ánh mắt cực kỳ ngưng trọng, Đại Đạo đây là đang chó đường cùng dứt giậu mà!
Bên ngoài.
Cảnh tượng chiến trường Thần Ma sụp đổ, nổ tung, hủy diệt đang lọt vào trong hàng tỷ cặp mắt.
Vô cùng vô cùng chấn động.
Cho dù ngăn cách qua màn hình thì cỗ khí tức 'yên diệt' đó vẫn quá đỗi khủng bố đến mức khiến người ta da đầu tê rần, thần hồn nổ vang!
Đó... đó... đó là chiến trường Thần Ma trong truyền thuyết!
Cứ vỡ tung như vậy sao?
Chiến trường Thần Ma trên thực tế là một dị không gian, sự cường đại, thần bí của bản thân không gian này trên ý nghĩa nào đó vĩnh viễn vượt xa bất cứ vị trí nào của thế giới Đại Thiên, cho dù là vị trí của hoàng triều Bất Tử cũng không thể bằng một phần mười.
Cũng vỡ vụn được ư?
Ý chí Đại Đạo rốt cuộc làm thế nào mà làm được vậy?
"Phốc...", cùng trong khoảnh khắc đó, trên cửu thiên truyền đến một tràng âm thanh mịt mờ, là ý chí Đại Đạo bị thương rồi! Còn là thương thế không đơn giản.
Chiến trường Thần Ma vỡ nát dưới ý niệm của ý chí Đại Đạo, việc này đối với bản thân ý chí Đại Đạo mà nói cũng không là gì, bởi vì ông ta đã hoàn toàn khống chế chiến trường Thần Ma rồi, ngoại trừ vẫn chưa tìm ra đỉnh Thần Ma ra thì những thứ khác ông ta đều có thể tuyệt đối nắm chắc.
Cho nên, chấp niệm hủy diệt thiên trường Thần Ma là điều có thể.
Nhưng cách làm này của ông ta tựa hồ coi như đang trực tiếp ra tay với Tô Minh!
Chiến trường Thần Ma tương đương như một bộ binh khí, sự hủy diệt của chiến trường Thần Ma chính là công kích của bộ binh khí này, còn người chịu tấn công chính là Tô Minh.
Việc này đi ngược với quy luật đại đạo quả vị.
Ý chí Đại Đạo là để ngăn chặn bất cứ sinh linh nào trong thế giới Đại Thiên do ông ta khống chế trực tiếp ra tay, bằng không sẽ phải chịu phản phệ của đại đạo quả vị.
Quả nhiên, ý chí Đại Đạo giờ phút này đã bị phản phệ rồi.
Căn nguyên bị trọng thương nghiêm trọng, tựa như bị đoạt nhất một phần ba căn nguyên vậy.
Hậu quả tương đối nghiêm trọng.
Căn nguyên mà ý chí Đại Đạo nắm trong tay càng ít thì mức độ khống chế thế giới Đại Thiên càng ít, nếu như ít đến một mức độ nhất định thì ông ta chỉ có thể làm khách thôi, không thể tạo ra bất cứ quy tắc đại đạo nào nữa, không thể hưởng thụ bất cứ lợi ích nào do đại đạo quả vị mang lại nữa. Thậm chí, có khả năng sẽ bị những sự tồn tại khủng bố khác cướp đoạt đi đại đạo quả vị.
Dù sao lần hủy diệt chiến trường Thần Ma này của ý chí Đại Đạo sẽ phải trả một cái giá cực lớn! Có thể cần hàng triệu năm mới bù đắp lại được.
Nhưng ý chí Đại Đạo không hối hận!
"Cùng hủy diệt với chiến trường Thần Ma đi", ý chí Đại Đạo âm thầm tự nhủ.
Yên tâm hơn nhiều rồi.
Cho dù phải trả cái giá thiên đại, chỉ cần Tô Minh chết cũng đều xứng đáng.
Tốc độ trưởng thành của Tô Minh mang lại cho ông ta áp lực khó có thể hình dung, không giết chết Tô Minh thì ông ta cũng sẽ bị Tô Minh giết chết, trực giác này của ông ta rất mãnh liệt.
Về phần Tô Minh có khả năng bị tiêu diệt trong chiến trường Thần Ma không, hay vẫn có thể sống sót?
Nhưng Cổ Dực cũng không sợ hãi.
Chỉ thấy hắn ta quát khẽ một tiếng cường thế: "Vu Thần Bất Diệt Thể!"
Nhất thời, quang mang kim sắc trên người khẽ nhúch nhích giống như dày lên một tầng. Hơn nữa, còn tăng thêm tử sắc nhàn nhạt, tạo thành màu tím thẫm.
"Đinh!"
Chỉ kiếm dừng ở trước ngực Cổ Dực.
Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang vọng khắp đất trời.
Chợt thấy ở trước ngực Cổ Dực chỉ có một dấu vết mờ mờ, còn không thấy rách da.
Không phải là Chỉ Thiên kiếm không mạnh, mà là phòng ngự thân thể của Cổ Dực quá đỗi điên rồ.
"Ha ha ha ha… thống khoái! Có điều, chút công kích này chỉ là gãi ngứa mà thôi!", Cổ Dực cười ha ha, gương mặt xấu xí tràn ngập chiến ý hưng phấn, tùy ý nhìn chằm chằm vào Tô Minh, tàn nhẫn mà đầy sát ý.
Tiếp theo.
"Đại Ma Thiên Hoang Ấn!", Cổ Dực nâng tay lên đánh ra một chưởng.
Vô số ma ý từ đất trời tàn sát bừa bãi mà đến. Vu thần cùng đến. Bất Diệt chiến ý dao động.
Đạo vận ngưng tụ tối cao, hình thành một đại ấn, tiếp theo đại ấn đó liền chuyển động lao về phía Tô Minh. Nhìn trông có vẻ không nhanh, nhưng không thể tránh.
"Bia Huyền Diệu!", Tô Minh thản nhiên, không chút hoảng loạn.
Lập tức bia Huyền Diệu bao phủ lấy toàn thân anh. Phòng ngự vô địch.
Cho dù là Đại Ma Thiên Hoang Ấn cũng không thể làm gì được Tô Minh.
Đồng thời.
Tô Minh bỗng nhiên quát nói: "Pháp Tắc Trường Hà, đi!"
Ra hết thủ đoạn.
Pháp Tắc Trường Hà này là thông qua vô số đạo vận, hàng trăng loại quy luật khủng
khi kết hợp cung Nhân Ma và cầu Thương Khung của Nhân Ma mà ngưng tụ nên. Đương nhiên, không thiếu được sự trợ giúp của kho tàng huyết mạch và Thiên Nữ Tạo Hóa.
Tiêu tốn đúng một năm trời mới ngưng tụ ra được.
Đến bây giờ còn chưa từng dùng qua.
Hôm nay.
Ra mắt người đời!
Trong khoảnh khắc.
Dòng nước lũ màu tím đen đổ xuống, từ không trung xuất hiện.
Bao trùm đất trời.
Xé rách hỗn độn.
Tựa như một con sông dài màu tím đen chảy từ trên bầu trời xuống vậy.
Sông dài chảy xuôi.
Quy luật rít gào.
Chứng thực lẫn nhau.
Mang lại cho người khác cảm giác huyền diệu, mênh mông, vĩ đại không cách nào hình dung được.
Phảng phất chỉ cần ngước lên nhìn một cái là tâm thần liền bị hút vào trong Pháp Tắc Trường Hà.
"Đi!", Pháp Tắc Trường Hà xuất hiện khi Tô Minh nâng tay lên, một chiêu như vậy.
Lập tức.
Sông dài dưới ánh chiều tà.
Quy luật chảy xuôi.
Lập tức bao phủ lấy xung quanh Cổ Dực.
"A!", Cổ Dực kêu thảm, thanh âm hoảng sợ không dám tin nhanh chóng vang lên: "Đây... Đây là thứ gì? A a a..."
Nhưng rất nhanh.
"Vu Thần Đăng!", Cổ Dực gào rống lên.
Vu Thần Đăng chính là vật chí bảo. Kết hợp tất cả các mặt tấn công, phòng ngự, định hồn lên một thân thể.
Cho dù là công kích của Pháp Tắc Trường Hà thì nó cũng có thể ngăn cản được ít nhiều.
Đây là dưới tình huống vẫn chưa kích hoạt Vu Thần Đăng... nếu như kích hoạt thì phải cần dùng đến Vu Nguyên.
Nhưng, cho dù không kích hoạt thì Vu Thần Đăng xuất hiện được Cổ Dực cầm trong tay, cũng vẫn miễn cưỡng ngăn chặn được Pháp Tắc Trường Hà.
Nhưng nhìn kỹ thì thấy sắc mặt của Cổ Dực tái nhợt, không còn màu tử kim nữa. Toàn thân run rẩy, thậm chí có chút thần huyết.
Nhất là hơi thở đã hơi hỗn loạn.
Bên ngoài hóa đá! Hoàn toàn hóa đá!
Cho dù là Hỗn Độn Long Quy hay là Đạm Đài Chân Thương cũng đều trợn tròn mắt.
Pháp Tắc Trường Hà? Pháp Tắc Trường Hà trong truyền thuyết ư?
Tô Minh mới bao nhiêu tuổi chứ? Mà đã... đã... đã có thể ngưng tụ được Pháp Tắc Trường Hà?
Cái gọi là Pháp Tắc Trường Hà đều là trong truyền thuyết cả! Muốn ngưng tụ được thì phải nắm chắc ít nhất mấy trăm loại quy luật khác nhau.
Một thanh niên mới chưa đến 25 tuổi sao có thể chứ?
Hơn nữa, nhìn chung trong lịch sử của nền văn minh Xương, trong số ít ỏi cường giả tuyệt thế ngưng tụ ra được Pháp Tắc Trường Hà đó, có ai mà không tốn mất hàng trăm ngàn thậm chí đến hàng triệu năm chứ?
Những quy luật đó hỗ trợ, xác minh lẫn nhau, đều chẳng phải cần thời gian sao? Mà Tô Minh tính toán đủ đường cũng chưa đến 25 tuổi!
Ý chí Đại Đạo cũng trở nên mông lung như gặp phải quỷ, chuyện căn bản không thể xảy ra lại cứ thế... cứ thế xảy ra rồi.
"Ngưng!", Tô minh cũng mặc kệ những người bên ngoài đó nghĩ thế nào, anh chỉ nhe răng ra cười, sát ý cuồng bạo, gầm lên giận dữ.
Nhất thời.
Chữ Ngưng bay lên trời cao.
Thiêu đốt như máu.
Cuồn cuộn không ngừng.
Hết sức rít gào.
Phác họa đạo vận.
Khóa chặt Cổ Dực!
Khoảnh khắc.
Cổ Dực lại cảm nhận được một cỗ khí tức khiến hắn ta kinh hồn táng đảm.
Nhất thời bạo nộ, vừa sợ vừa hoảng.
Người thanh niên nhân loại vô cùng vô cùng trẻ tuổi mà hắn căn bản không coi ra gì này lại mạnh như vậy!
"Vu Thần Y!", có điều, Cổ Dực cũng không quá sợ hãi, đột nhiên trên dưới toàn thân hắn ta mặc thêm một chiếc trường bào màu đỏ như máu.
Bộ trường bào đó có chất liệu từ tơ tằm hỗn độn. Cộng thêm, còn được vẽ lên bên ngoài trận pháp phòng ngự mạnh nhất của tộc Vu Thần, còn có Vu Linh Văn đã thất truyền của tộc Vu Thần.
Mặc bộ trường bào đó lên, khí tức hỗn loạn vì trọng thương do Pháp Tắc Trường Hà của Cổ Dực lập tức trở lại bình tĩnh.
Thậm chí khí tức cả người Cổ Dực còn không giảm mà tăng lên.
"Cút!", hồi phục đến đỉnh phong của đỉnh phong, Cổ Dực nâng tay lên đánh ra một quyền, hướng lên phía trời cao, khóa chặt lấy chữ 'Ngưng'.
Tiện đà thân hình Cổ Dực chợt lóe lên đã đến trước cửa động số 5, bàn tay hắn vuốt ve trận pháp trước cửa động số 5, tay còn lại hơi nâng lên, chỉ về phía cửa động nói: "Tô Minh, bổn tọa thừa nhận là bổn tọa đã coi thường cậu! Cậu là con người thiên tài nhất mà bổn tọa đã từng gặp! Cậu xứng đáng được kính nể! Thật sự, nếu cậu sống thì tương lai nhất định sẽ là kiếp nạn đối với tộc Cổ Ma, cho nên, bổn tọa chuẩn bị mở ra một cánh cửa vui mừng bất ngờ mới cho cậu..."
Hắn muốn mở cửa động số 5.
Hắn muốn dùng Vu Nguyên.
Hắn muốn giết chết Tô Minh.
Tô Minh trầm mặc rồi, nhưng sâu trong ánh mắt lại toát lên tia nghiền ngẫm và kỳ dị.
"Cánh cửa vui mừng bất ngờ sao? Có lẽ đối với tôi mà nói thì đúng là niềm vui bất ngờ thật đấy", Tô Minh quét mắt liếc nhìn cửa động số 5.
Vu Nguyên trong cửa động này rốt cuộc là chuẩn bị cho Cổ Dực, hay là chuẩn bị cho anh đây? Câu hỏi đáng để suy nghĩ đấy.
E là...
Thật sự mở cửa rồi, kho tàng huyết mạch sắp được một bữa ăn ngon rồi đây?
Chương 732: Bắt lấy Vu Nguyên!
"Mở ra đi!", tiếp theo Tô Minh lại... lại thực hiện một động tác tay xin mời.
Trời ơi!
Trâu bò!
Đến bản thân Cổ Dực cũng tỏ ra mông lung, vừa nãy trong đầu hắn đã xuất hiện rất nhiều tưởng tượng, giả thiết, mô phỏng rằng nếu hắn mở cửa động số 5 này ra thì Tô Minh sẽ ra tay ngăn cản thế nào?
Hắn phải làm thế nào để ứng phó?
Nhưng hiện tại... Tô Minh lại tùy ý để mặc cho hắn mở cửa động số 5 ư?
Cổ Dực có chút ngơ ngác nhìn chằm chằm Tô Minh, trong lòng quả thật hoàn toàn nghi hoặc.
Lẽ nào, Tô Minh đang giở âm mưu quỷ kế gì? Nhưng hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được âm mưu quỷ kế gì?
Cuối cùng hắn chỉ có thể kết luận - Tô Minh quá đỗi tự phụ! Tự phụ đến mức đầu óc có vấn đề.
Có điều, Cổ Dực vẫn là một tay đề phòng, hắn âm thầm khai thông Vu Thần Đăng, Vu Thần Đăng đã được hắn tế ra, treo ở trên đỉnh đầu.
Mặc dù tạm thời vẫn chưa có Vu Nguyên làm năng lượng để hoàn toàn kích hoạt Vu Thần Đăng, nhưng Vu Thần Đăng suy cho cùng vẫn là Vu Thần Đăng, là vật báu trấn tộc của tộc Vu Thần, quả thực chí cường, cho dù chưa kích hoạt cũng có thể làm vật phòng ngự đỉnh cấp, tăng cường cho hắn ta một tuyến phòng ngự.
"Mở cửa động số 5 đại khái cần khoảng 3 lượt hô hấp, nếu như Tô Minh thật sự não tàn tự phụ để mặc cho bổn tọa mở ra, vậy coi như bổn tọa may mắn đi".
"Nếu như, cậu ta muốn thừa cơ trong ba lượt hô hấp ngắn ngủi này mà đánh lén, đột nhiên ra tay, vậy thì có Vu Thần Đăng làm phòng ngự đủ để chống đỡ, cho dù không hoàn toàn chống đỡ được thì Vu Thần Thể của bổn tọa cũng gần đạt tới đại thành rồi, cũng có thể chống đỡ được một chút công kích về mặt thân thể".
Trong lòng Cổ Dực đã có đủ tự tin.
Tiếp theo Cổ Dực khẽ động tâm thần, mặc niệm chú ngữ! Bắt đầu mở cửa động.
Khoảnh khắc đó, ở bên ngoài hàng tỷ cặp mắt đều dán chặt lên Tô Minh mong đợi.
Đều cảm thấy Tô Minh chắc chắn phải nhân cơ hội này để trực tiếp ra tay, đánh cho Cổ Dực trở tay không kịp, cái gì mà 'mở ra đi', tâm thái để mặc cho Cổ Dực mở cửa trận pháp đó có lẽ đều chỉ là để đánh lừa Cổ Dực nhỉ?
Bao gồm cả ý chí Đại Đạo, Đỗn Độn Long Quy, Đạm Đài Chân Thương, thậm chí đến cả đám Đạm Đài Vô Tình, Độc Cô Nguyên đứng sau lưng cách Tô Minh không xa cũng đều cho rằng như vậy.
Thế nhưng...điều khiến mọi người bùng nổ đó là Tô Minh căn bản không có bất cứ động thái nào!
Căn bản không có bất cứ ý định đánh lén, hay ngăn cản nào.
Anh thật sự chân thành để mặc cho Cổ Dực mở cửa trận pháp!
"Tên tiểu tử hồ đồ này!", bên ngoài, Hỗn Độn Long Quy suýt chút nữa tức đến thổ huyết, hận nỗi không thể cho Tô Minh một cái bạt tai, tên tiểu tử hồ đồ nhà cậu, đây là trận chiến sinh tử đó!
Rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?
Cậu biết thứ bên trong động đó là cái gì không?
Chỉ sau vài hơi thở nữa, thứ mà cậu phải đối mặt chính là cái chết tuyệt đối đó!
Đến khi Cổ Dực mở được cửa động, bắt đầu hấp thu Vu Nguyên xa xa không ngừng đó, bắt đầu kích hoạt Vu Thần Đăng, cậu sống thế nào được đây?
Căn bản không có lấy nổi một con đường sống!
"...", Đạm Đài Chân Thương vẻ mặt co quắp, tâm tình thiếu chút nữa là bùng nổ, trợn trừng hai mắt nhìn chằm chằm lên màn hình đồng bộ đang mấp máy, đến hít thở cũng nóng rực như muốn đốt chết người khác, muốn chửi thề.
"Ha ha ha ha...", ý chí Đại Đạo ban đầu sững sờ, sau đó liền cười ha ha.
Khắp cả bầu trời đều là tiếng cười vui sướng và trào phúng.
Ý chí Đại Đạo cũng cho rằng Tô Minh hoàn toàn đang tự tìm đến cái chết, hành vi ngu ngốc đến nực cười khiến cho ông ta dở khóc dở cười.
"Như thế này cho dù chết cũng chỉ có thể nói là đáng đời nhỉ?", ý chí Đại Đạo thầm nghĩ, đúng là ngồi mát ăn bát vàng!
Cũng đúng trong lúc này, sau khi trôi qua ba bốn lượt hít thở.
Rắc!
Đã thấy cửa trận pháp cửa động số 5 đó đang mở ra.
"Xong rồi...", Hỗn Độn Long Quy thở dài một hơi, dường như đã nhìn thấy kết cục của Tô Minh, thậm chí trong lòng còn đang nghĩ phải làm sao để an ủi khích lệ Diệp Mộ Cẩn tỉnh lại rồi.
"Tô Minh, ngu xuẩn sẽ phải trả giá!", Cổ Dực quay đầu lại, ánh mắt rậm rạp nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
Cả người hắn ta trở nên yên lặng. Bởi vì, hắn tuyệt đối nắm chắc đã tính trước mọi việc.
Thậm chí cũng không vội vàng.
Mở cửa động ra, Vu Nguyên tùy ý hắn ta sử dụng, hắn ta có thể nháy mắt tích tụ Vu Thần Thể đến đại thành! Thậm chí hắn ta còn có thể nháy mắt bước vào Đại Đế chân chính! Càng thậm chí có thể nhẹ nhàng khởi động kích hoạt Vu Thần Đăng đến mấy lần!
Còn chưa đủ sao?
Cho dù bây giờ đối mặt với mười Tô Minh, hắn cũng có thể nắm chắc một trăm phần tỷ!
Tô Minh sờ mũi, không nói năng gì, kho tàng huyết mạch trong người thật sự có chút không đợi được nữa rồi, bộ dạng đó giống như đói gần chết đang nhìn một bàn thức ăn tươi ngon vậy.
"Tại sao không nói gì? Ha ha... cậu chắc chắn rất tò mò trong động là thứ gì đúng không? Cho cậu xem... cũng coi như là phần thưởng vì sự ngu xuẩn của cậu đi", Cổ Dực cười trào phúng, khịt mũi khinh bỉ, tiếp theo, thần sắc hắn có chút say mê rồi nâng tay lên, tùy tiện tóm một cái trong cửa động số 5, muốn hít lấy một đoàn Vu Nguyên.
Nhưng điều khiến Cổ Dực chết cũng không dám tin đó là... trời ơi! Cái bắt này lại... lại không có bất cứ phản ứng gì.
Rõ ràng trong động phóng thích tràn ngập Vu Nguyên, đều sắp hóa lỏng rồi.
Nhưng cái bắt tóm của hắn giống như bắt không khí vậy, chẳng có thứ gì.
Không chỉ Cổ Dực có chút ngây ngốc, mà bên ngoài vô số người trong khoảnh khắc này cũng bùng nổ, sợ ngây người, con ngươi như sắp nổ tung, đây là chuyện gì vậy?
Ý chí Đại Đạo lại càng mơ hồ có một dự cảm không lành.
"Hừ!", Cổ Dực hừ một tiếng, kiềm chế sự mông lung và không dám tin trong lòng, chỉ cho rằng có lẽ do hắn dùng lực hơi yếu hoặc có lẽ cách bắt không đúng, cho nên hắn thử bắt lại lần nữa, lần này đã dùng toàn lực, lần này cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ.
Chương 733: Lực trường sức mạnh
Nhưng sau đó…
Trống không như bắt phải không khí, không có gì hết.
Rõ ràng có thể cảm nhận được, có thể nhìn thấy Vu Nguyên sắp hóa lỏng ở trong động, nhìn thấy được nhưng không bắt được.
Cổ Dực hoang mang.
Rốt cuộc là chuyện gì thế này?
“Cổ Ma Hoàng! Có chuyện gì vậy?”, ý chí Đại Đạo ở bên ngoài hét lớn, chỉ đích danh Cổ Ma Hoàng.
Có vẻ như hơi vượt quá giới hạn rồi.
Bởi vì, trên thực tế Cổ Ma Hoàng đã không còn là sinh linh thuộc về thế giới Đại Thiên nữa, đã rời khỏi thế giới Đại Thiên hàng tỷ năm, tự hình thành một tộc mới ở trên không trung.
Là ý chí Đại Đạo của thế giới Đại Thiên thì không nên tùy ý liên lạc với chủng tộc ở hư không.
Nhưng ý chí Đại Đạo vẫn làm như vậy.
Vẫn ngang nhiên làm mà không quan tâm đến cảm nhận của hoàng triều Bất Tử.
“Không… Không rõ nữa”, sau đó một giọng nói khàn khàn, trầm đục và chấn động vang lên.
“Chết tiệt! Chắc là xảy ra chuyện gì bất trắc rồi. Nếu Cổ Dực không động được vào Vu Nguyên thì tộc Cổ Ma cứ dùng đến trận pháp Vu Nguyên rồi thu Vu Nguyên lại rồi tính tiếp”, ý chí Đại Đạo quyết đoán, nói.
Đúng thế! Ông ta đã có dự cảm không lành.
“Ừm!”, Cổ Ma Hoàng đồng ý. Bản thân ông ta cũng nghĩ như vậy, đúng là Vu Nguyên quá quý giá, tộc Cổ Ma tích lũy hàng tỷ năm mới có được, không thể để xảy ra gì bất trắc.
Nhưng một giây sau…
“Không xong rồi! Trận pháp Vu Nguyên không thu hồi lại được”, Cổ Ma Hoàng kinh hãi hô lên, giọng nói vô cùng sốt sắng và căng thẳng.
Cổ Ma Hoàng ở cấp bậc Đại Đế. Hơn nữa không phải là Đại Đế đơn giản.
Vậy mà lúc này ông ta cũng mất kiểm soát. Bởi vì ông ta gặp phải chuyện khó tin nhất. Trận pháp Vu Nguyên không thu lại được?
Đúng là gặp ma rồi!
“Cái gì?”, ý chí Đại Đạo cảm thấy có điều gì đó bất ổn xảy ra.
Đồng thời lúc này…
“Vu Nguyên! Đồ tốt đây rồi!”, Tô Minh lên tiếng. Anh nhìn về phía hang động thứ 5, sau đó khẽ cười nói: “Bảo vật tốt như này mình cũng rất thích. Cổ Dực! Niềm vui bất ngờ mà anh nói chính là nó sao? Đúng là tôi rất thích”.
Lời nói vừa dứt thì….
“Nuốt trọn!”, Tô Minh thốt ra hai chữ.
Ngay lập tức… Rầm!
Trong hang động thứ 5 vang lên âm thanh chấn động ầm ầm như thủy triều. Vu Nguyên ngay lập tức hóa thành dòng nước lũ ập về phía Tô Minh rồi đi vào trong cơ thể anh.
Thân thể Tô Minh như biến thành hang động nuốt trọn tất cả mọi thứ.
“…”, con ngươi của Cổ Dực giãn nở to, như sắp rỉ máu.
Quá kinh hãi, chấn động, có chết hắn cũng không dám tin, suýt nữa thì ngã quỵ trên đất.
“Không…”, Cổ Ma Hoàng ở bên ngoài phẫn nộ gào thét, tiếng hét bao trùm cả thế giới Tiểu Thiên.
Còn ý chí Đại Đạo thì trầm ngâm.
Nhưng Thần lôi Đại Đạo ở trên chín tầng mây lúc này điên cuồng, dường như muốn giáng xuống tất cả những Thần phạt Đại Đạo. Quá là khủng khiếp. Có đến 90% tu giả võ đạo trong thế giới Tiểu Thiên dường như ngạt thở, chỉ cảm thấy sinh tử chỉ trong tích tắc, đúng là bá đạo.
“Vu Thần Đăng! Trấn cho ta!”, một lát, cuối cùng Cổ Dực cũng phản ứng lại, hét lớn một tiếng, liều mạng dùng đến Vu Thần Đăng đập về phía Tô Minh để ngăn cản Tô Minh.
Nhưng…
Tô Minh chỉ quét nhìn một cái mà khinh thường.
Anh dùng bia Huyền Diệu để nghênh chiến.
Vu Thần Đăng là chí bảo trong các bảo bối đẳng cấp, cấp bậc còn cao hơn cả bia Huyền Diệu.
Nhưng Vu Thần Đăng không có Vu Nguyên, căn bản không thể kích hoạt sử dụng được và cũng không phát huy được bao nhiêu uy lực.
Cũng như để làm cảnh mà thôi.
Quả nhiên, bia Huyền Diệu đã dễ dàng chặn lại được Vu Thần Đăng.
“Cửa mạch Vu Thần mở ra!”, Cổ Dực như sắp nhập ma, thấy Vu Thần Đăng không phải là đối thủ của bia Huyền Diệu rồi lại nhìn Vu Nguyên bị Tô Minh điên cuồng hấp thụ thì hai mặt hắn đỏ ửng, lúc này cũng không để ý đến cái khác mà mở ra mật pháp cấm kỵ.
Cố ép mở cửa mạch Vu Thần.
Dùng sức mạnh của Vu Thần, đâm xuyên vào mọi tầng không gian.
Nhất thời, thân hình của Cổ Dực điên cuồng co rúm lại, lúc này đã không còn là hình người nữa. Da thịt màu tím vàng đã biến thành màu tím đen, xương cốt phát ra mùi nham hiểm, bá đạo và hoang tàn.
Khí tức của Cổ Dực điên cuồng sục sôi.
Vốn là Bán Đế, đang hướng về cấp bậc Đại Đế.
Sau đó…
“Chết đi!”, trong lúc khí tức tăng lên cực độ, Cổ Dực nhìn về phía Tô Minh, giơ tay lên đập quyền xuống.
Ngay lập tức, một quyền ấn gào thét, quyền ấn như bùng nổ đập về phía Tô Minh.
Quyền ấn đó quá khủng khiếp. Sức hủy diệt trên quyền ấn đó kể cả ngăn cách bởi chiến trường Thần Ma nhưng vẫn bao trùm cả thế giới Tiểu Thiên…
Nhưng Tô Minh không có chút gì hoang mang.
Khi quyền ấn đến trước mặt, sắp va vào anh thì xung quanh Tô Minh đột nhiên xuất hiện tầng ánh sáng.
Tầng ánh sáng thần bí màu xanh nhạt mang thêm màu tím huyền ảo.
Ánh sáng đó bao trùm lấy Tô Minh.
Trong lúc không ảnh hưởng đến việc Tô Minh nuốt trọn Vu Nguyên thì còn tạo nên tầng phòng ngự cho anh.
“Lực trường sức mạnh?”, trong lúc tất cả mọi người bao gồm cả Cổ Dực đều không hiểu luồng ánh sáng bao trùm Tô Minh là cái gì nhưng ý chí Đại Đạo lại kinh hãi hô lên.
Tiếng hét của ý chí Đại Đạo vô cùng rõ.
Khuôn mặt ý chí Đại Đạo trên không trung không ngừng co rúm lại, run rẩy đến mức mất kiểm soát.
Lực trường sức mạnh?
Chính là lực trường sức mạnh trong truyền thuyết?
Chương 734: Sức mạnh hủy diệt đến không ngờ
Trước tiên chưa nói đến việc lực trường sức mạnh khó ngưng tụ đến mức nào, thậm chí chỉ là truyền thuyết.
Có lẽ, ngoài tu luyện quy luật Vận Mệnh đến mức cực điểm, cảnh giới ít nhất cũng phải đạt đến cấp Đại Đế thì mới có thể tiêu hao hàng tỷ năm để ngưng tụ quy luật Vận Mệnh, còn những người khác thì không thể làm nổi.
Bởi vì muốn ngưng tụ lực trường sức mạnh thì yếu tố thứ nhất phải là có sức sống khó thể tưởng tượng nổi.
Sức sống đó chỉ e tập trung cả nền văn minh Xương lại cũng không đủ.
Trừ khi…
“Cây Thế Giới? Hắn… Hắn đã tu luyện và nắm bắt thành công cây Thế Giới rồi sao?”, ý chí Đại Đạo lập tức hiểu được và phản ứng lại.
Cũng chỉ có khả năng này thôi.
Sau đó ý chí Đại Đạo suýt nữa bị hù dọa chết khiếp.
Từ lúc Tô Minh có được cây Thế Giới đến nay chưa được ba năm.
Vậy mà Tô Minh có thể luyện được?
Hơn nữa còn nắm bắt và luyện hóa hoàn toàn. Nếu không thì không thể kích hoạt được lực trường sức mạnh. Năm đó, lúc Cố Đình Tiêu chưa chết nhất định không ngưng tụ được lực trường sức mạnh. Bởi vì Cố Đình Tiêu chưa nắm bắt và luyện hóa triệt để được cây Thế Giới. Kể cả Cố Đình Tiêu đã sống mấy tỷ năm.
“Tô Minh nhất định phải chết”, ý chí Đại Đạo thấy sợ hãi.
Trước đó là kiêng kị với Tô Minh.
Nhưng lúc này là sợ.
Thật sự là sợ rồi!
Đồng thời lúc này, dưới hàng triệu ánh mắt mong đợi, Cổ Dực điên cuồng tung ra một quyền đập lên lực trường sức mạnh, sau đó….
Và cũng không có sau đó nữa…
Cứ như đập lên cây bông, không có bất cứ động tĩnh gì.
Vô cùng thần kỳ.
Cổ Dực thấy đầu óc quay cuồng, sợ đến nỗi suýt nữa vỡ tim.
“Tôi không tin!”, sau đó Cổ Dực hét lớn, xem ra sắp phát điên. Hắn một lần nữa tung quyền lên.
Lần này, trong lúc hắn tung quyền lên thì khí tức lại một lần nữa tăng lên.
Bởi vì hắn bắt đầu thiêu đốt huyết mạch.
Hắn như phát điên!
Khí tức của Cổ Dực đã đạt đến tầng Đại Đế, thậm chí còn mạnh hơn Đại Đế một chút.
Đoàng!
Quyền này khóa chặt Tô Minh.
“Hà tất phải thế?”, lần này Tô Minh chỉ cười, chỉ thấy Vu Nguyên ở hang động số 5 đã bị Tô Minh hấp thụ hoàn toàn.
Tô Minh quay đầu lại, vừa hay quyền của Cổ Dực cũng đánh tới.
“Không gian sụp đổ”, Tô Minh nhìn quyền ấn đó, hét lớn.
Ngay lập tức, không gian xung quanh quyền ấn bắt đầu sụp đổ, bị xé tan, thiêu đốt…
Nhưng vẫn không đủ.
Quyền ấn đó chỉ bị chặn lại một chút rồi vẫn tiếp tục tiến về trước.
Sắc mặt Tô Minh không biến đổi, vẫn cười nhạt rồi nói: “Không gian đứt đoạn!”
Ngay lập tức, trên đường quyền ấn lao về trước thì liền bị đứt đoạn, xuất hiện khoảng đứt đoạn không gian.
Quyền ấn lại dừng lại nhưng sau đó lại tiếp tục về trước.
Không gian đứt đoạn cũng tiêu hao một chút quyền ấn này.
Lúc này, quyền ấn cách Tô Minh chỉ còn chưa tới 10m.
Tô Minh vẫn đứng đó mà không lùi về sau một bước.
“Không gian xoay chuyển!”, Tô Minh lại hét lên.
Ngay lập tức, tất cả không gian trong hang động bắt đầu biến đổi, các dị tượng không gian diễn ra, vô cùng thu hút.
Quyền ấn đó lại bị tiêu hao rồi mờ đi rất nhiều.
Nhưng vẫn không đủ.
“Ha ha! Không gian nghịch đảo!”, Tô Minh không vội vàng, chỉ cười rồi lại thốt ra bốn chữ.
Lần này, quyền ấn run rẩy, giống như bị kéo mạnh một cái, tốc độ cũng giảm đi rất nhiều.
Ngay cả khí tức hủy diệt ở trên quyền ấn đó cũng bị tiêu hao đi rất nhiều.
Ánh sáng càng mờ ảo hơn.
“Không gian tiêu vong!”, lúc này quyền ấn đã đến trước mặt Tô Minh, dường như sắp chạm vào anh thì Tô Minh vẫn không vội vã mà nói.
Lần này, quyền ấn phát ra tiếng gầm rú phẫn nộ.
Nó bắt đầu nứt gãy, mờ dần rồi hóa thành hư vô.
Bên ngoài, không khí vô cùng yên tĩnh.
Tô Minh chỉ dùng quy luật không gian với quyền của Cổ Dực, giống như huyền kỹ vô địch.
Là tổ hợp của các loại thần thông không gian, vô cùng chấn động.
Quy luật không gian còn có thể dùng như vậy sao?
Ngay cả nhiều Đại Đế cũng kinh hãi.
“Đúng là hậu sinh khả úy!”, Hỗn Độn Long Quy thốt lên, trong giọng nói đều là sự kinh ngạc và tán thưởng.
“Tại sao? Tại sao lại như vậy?”, Cổ Dực như suy sụp, hắn không thể chấp nhận nổi, cứ lắc đầu mãi.
Sau đó…
“Muốn chết thì cùng chết! Một kẻ yêu nghiệt như này vốn không nên xuất hiện ở thế giới này”, sau mấy hơi thở, Cổ Dực đột nhiên hét lớn, dường như sắp suy sụp. Toàn thân như biến thành viên đạn bắn vụt về phía Tô Minh.
Đây là dấu hiệu của sự tự hủy diệt.
Đúng theo kiểu kéo nhau cùng chết.
“Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng!”, nhưng Tô Minh vẫn cười, không hề né tránh mà tùy ý giơ tay lên, tung chiêu ra.
Sau đó….
Tất cả đều vô cùng yên tĩnh.
Toàn thân Cổ Dực như ngọn lửa đang cháy bị hất thêm một chậu nước.
Khí tức tự hủy diệt như bị dập tắt.
Không chỉ vậy, Cổ Dực bắt đầu thấy mình yếu và già đi, sức sống cũng yếu ớt hơn hẳn.
Bóng hình sinh mệnh cứ lởn vởn quanh người hắn, lấp lánh như trong phim.
Có cảnh đời trước và đời sau….
Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng chém đứt tiền kiếp, tiêu diệt tương lai, chặn mất đường lục đạo thần hồn, phong sát cửa luân hồi hoàng tuyền.
Cổ Dực chỉ cảm thấy mình giống như bị một sức mạnh vô hình hút sạch sức lực.
Hắn nhìn chằm chằm vào Tô Minh với vẻ sợ hãi và tuyệt vọng đến tận lúc hóa thành tro bụi.
Sau đó…
Đám người Đạm Đài Vô Tình và Độc Cô Nguyên đều đơ hơn cả gỗ đá.
Ở bên ngoài cũng như vậy.
Cả thế giới Tiểu Thiên chưa bao giờ yên tĩnh như vậy.
“Được rồi! Chúng ta đi thôi!”, Tô Minh quay đầu lại, dường như vừa làm một chuyện vô cùng nhỏ nhặt. Anh cười rồi nhìn Đạm Đài Vô Tình và Độc Cô Nguyên, nói.
“Cứu… Cứu tôi…. Cứu…”, nhưng lúc này lại nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt, cầu cứu và tuyệt vọng của Vương Thừa Dịch.
Vương Thừa Dịch bị Cổ Dực đập cho một quyền.
Mặc dù không chết nhưng vết thương vô cùng nghiêm trọng.
Kể cả lúc Tô Minh đấu với Cổ Dực, hắn ta cũng nuốt trọn hết thuốc trị thương và đan dược mang theo nhưng vẫn chưa hồi phục, vẫn chỉ còn lại một hơi thở mà thôi.
Nếu như không có ai cứu thì hắn ta chắc chắn sẽ chết.
Chương 735: Hủy diệt cùng chiến trường Thần Ma đi!
Hắn ta tận mắt chứng kiến cảnh tượng Tô Minh chém chết Cổ Dực!
Cảm giác chấn động đó khiến hắn ta sợ hãi đến mức tim phổi như bị xé rách.
Cũng hối hận chết đi được...
Nghe thấy tiếng kêu cứu của Vương Thừa Dịch, Tiền Sơn Sơn và Trương Khả liếc nhìn Vương Thừa Dịch một cái nhưng lại không có bất cứ hành động nào.
Bởi vì trước đó Vương Thừa Dịch đã đắc tội với Tô Minh, không có sự đồng ý của Tô Minh thì bọn hắn cũng không dám tùy tiện cứu người, ngộ nhỡ chọc giận Tô Minh thì sao?
Sự khủng bố, vô địch của Tô Minh quả thực như bóng ma vậy, khắc sâu vào trong tâm niệm của hai người. Lúc này hai người đều run rẩy, trong đầu óc hồi lâu vẫn còn hiện lên hình ảnh Tô Minh giết chết Cổ Dực vừa nãy.
"Vị tiền bối mà anh nhắc đến đó là ân nhân cứu mạng của anh, lúc này anh nên tìm tiền bối của anh tới cứu anh chứ", Tô Minh nhìn Vương Thừa Dịch, lạnh lùng lên tiếng.
Tiền bối mà Vương Thừa Dịch nói chính là Cổ Dực.
Cổ Dực đã chết rồi, sao còn cầu cứu Cổ Dực được nữa?
Huống chi, trọng thương gần chết của hắn cũng là đến từ một quyền của Cổ Dực.
Những lời nói này của Tô Minh hoàn toàn là những lời châm biếm, hơn nữa còn là những lời châm biếm nhìn Vương Thừa Dịch, thấy chết mà không cứu.
"Anh...", Vương Thừa Dịch vốn chỉ còn lại nửa hơi thở lúc này bị một câu nói của Tô Minh kích động, nửa hơi thở đó không giữ được nữa... rõ ràng tức quá mà chết.
Thần hồn cũng tiêu tán hóa thành hư không, vốn dĩ khi Vương Thừa Dịch chịu một quyền đó của Cổ Dực, thần hồn cũng bị trọng thương có xu hướng tiêu tan, lúc này, thân thể đã chết, đương nhiên thần hồn cũng hóa thành hư vô.
Ngay sau đó Tô Minh đưa Độc Cô Nguyên và Đạm Đài Vô Tình rời đi.
Tiền Sơn Sơn và Trương Khả cũng rời đi, rời khỏi sơn động.
Vừa rời khỏi sơn động.
Thì đột nhiên...
"Vù vù vù vù...", Trương Khả và Tiền Sơn Sơn lập tức biến mất, bị động biến mất.
Hai người thậm chí còn không biết đã xảy ra chuyện gì đã giống như có một cỗ lực hút từ trên trời hút hai người đi.
Tiếp theo là Đạm Đài Vô Tình và Độc Cô Nguyên cũng biến mất.
"Đại Đạo bị dồn ép đến mức nóng nảy rồi", Tô Minh thì thầm tự nói. Anh đã đoán được xảy ra chuyện gì.
Trương Khả, Tiền Sơn Sơn đến từ vực Hỗn Độn, ý chí Đại Đạo không muốn bọn họ chết, bằng không sẽ có phiền phức, cho nên đã bị trận pháp đưa ra khỏi chiến trường Thần Ma.
Độc Cô Nguyên cũng vậy.
Còn Đạm Đài Vô Tình e là vì ý chí Đại Đạo không muốn dây dưa mãi không thôi với hoàng triều Bất Tử, bằng không nếu thế lực đệ nhất cường đại trên thế giới Đại Thiên không màng tất cả khai chiến với ý chí Đại Đạo cũng sẽ gây nên hao tổn với vận khí và căn nguyên của thế giới Đại Thiên, đó là điều mà ý chí Đại Đạo không muốn nhìn thấy, cho nên cũng đưa Đạm Đài Vô Tình ra ngoài.
Ừ.
"Ý chí Đại Đạo, sự khống chế của ông với chiến trường Thần Ma đúng là đáng sợ đấy", Tô Minh âm thầm tự nói, anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời của chiến trường Thần Ma.
Cũng đúng lúc này bầu trời của chiến trường Thần Ma bắt đầu xụp đổ!
Địa mạch của chiến trường Thần Ma bắt đầu nứt toác ra.
Quy luật và đạo vận của chiến trường Thần Ma bắt đầu bốc cháy...
Không gian bắt đầu vặn vẹo méo mó.
Tất cả bắt đầu hủy diệt, nổ tung.
"Cái giá hủy diệt chiến trường Thần Ma là để mai táng tôi ư?", Tô Minh mặt không biến sắc, nhưng sâu trong ánh mắt cực kỳ ngưng trọng, Đại Đạo đây là đang chó đường cùng dứt giậu mà!
Bên ngoài.
Cảnh tượng chiến trường Thần Ma sụp đổ, nổ tung, hủy diệt đang lọt vào trong hàng tỷ cặp mắt.
Vô cùng vô cùng chấn động.
Cho dù ngăn cách qua màn hình thì cỗ khí tức 'yên diệt' đó vẫn quá đỗi khủng bố đến mức khiến người ta da đầu tê rần, thần hồn nổ vang!
Đó... đó... đó là chiến trường Thần Ma trong truyền thuyết!
Cứ vỡ tung như vậy sao?
Chiến trường Thần Ma trên thực tế là một dị không gian, sự cường đại, thần bí của bản thân không gian này trên ý nghĩa nào đó vĩnh viễn vượt xa bất cứ vị trí nào của thế giới Đại Thiên, cho dù là vị trí của hoàng triều Bất Tử cũng không thể bằng một phần mười.
Cũng vỡ vụn được ư?
Ý chí Đại Đạo rốt cuộc làm thế nào mà làm được vậy?
"Phốc...", cùng trong khoảnh khắc đó, trên cửu thiên truyền đến một tràng âm thanh mịt mờ, là ý chí Đại Đạo bị thương rồi! Còn là thương thế không đơn giản.
Chiến trường Thần Ma vỡ nát dưới ý niệm của ý chí Đại Đạo, việc này đối với bản thân ý chí Đại Đạo mà nói cũng không là gì, bởi vì ông ta đã hoàn toàn khống chế chiến trường Thần Ma rồi, ngoại trừ vẫn chưa tìm ra đỉnh Thần Ma ra thì những thứ khác ông ta đều có thể tuyệt đối nắm chắc.
Cho nên, chấp niệm hủy diệt thiên trường Thần Ma là điều có thể.
Nhưng cách làm này của ông ta tựa hồ coi như đang trực tiếp ra tay với Tô Minh!
Chiến trường Thần Ma tương đương như một bộ binh khí, sự hủy diệt của chiến trường Thần Ma chính là công kích của bộ binh khí này, còn người chịu tấn công chính là Tô Minh.
Việc này đi ngược với quy luật đại đạo quả vị.
Ý chí Đại Đạo là để ngăn chặn bất cứ sinh linh nào trong thế giới Đại Thiên do ông ta khống chế trực tiếp ra tay, bằng không sẽ phải chịu phản phệ của đại đạo quả vị.
Quả nhiên, ý chí Đại Đạo giờ phút này đã bị phản phệ rồi.
Căn nguyên bị trọng thương nghiêm trọng, tựa như bị đoạt nhất một phần ba căn nguyên vậy.
Hậu quả tương đối nghiêm trọng.
Căn nguyên mà ý chí Đại Đạo nắm trong tay càng ít thì mức độ khống chế thế giới Đại Thiên càng ít, nếu như ít đến một mức độ nhất định thì ông ta chỉ có thể làm khách thôi, không thể tạo ra bất cứ quy tắc đại đạo nào nữa, không thể hưởng thụ bất cứ lợi ích nào do đại đạo quả vị mang lại nữa. Thậm chí, có khả năng sẽ bị những sự tồn tại khủng bố khác cướp đoạt đi đại đạo quả vị.
Dù sao lần hủy diệt chiến trường Thần Ma này của ý chí Đại Đạo sẽ phải trả một cái giá cực lớn! Có thể cần hàng triệu năm mới bù đắp lại được.
Nhưng ý chí Đại Đạo không hối hận!
"Cùng hủy diệt với chiến trường Thần Ma đi", ý chí Đại Đạo âm thầm tự nhủ.
Yên tâm hơn nhiều rồi.
Cho dù phải trả cái giá thiên đại, chỉ cần Tô Minh chết cũng đều xứng đáng.
Tốc độ trưởng thành của Tô Minh mang lại cho ông ta áp lực khó có thể hình dung, không giết chết Tô Minh thì ông ta cũng sẽ bị Tô Minh giết chết, trực giác này của ông ta rất mãnh liệt.
Về phần Tô Minh có khả năng bị tiêu diệt trong chiến trường Thần Ma không, hay vẫn có thể sống sót?