-
Chương 286-290
Chương 286: Hãy giao Diệp Mộ Cẩn ra đây
Vì vậy hiện giờ Tô Minh không thể tu luyện bộ môn thần thông mà đầy uy lực như ‘long tượng thiên địa’.
Ngoài cái này ra thì Tô Minh cũng có được chút thành quả nhỏ. Ví dụ như tiến bộ về khống chế sức mạnh. Hiện giờ anh có thể làm được, đập một quyền mà có thể đập một lá trúc thành 1500 mảnh, như vậy cũng là được rồi.
Ngoài ra, về kiếm ý cũng có những lĩnh ngộ nhất định nhưng vẫn chưa đột phá, vẫn là nhập vi trung kỳ, nhưng cách nhập vi hậu kỳ không còn xa nữa.
Còn phong ý cảnh và vân ý cảnh trong chiêu thứ nhất của Thiên Vẫn Kiếm thì không có thu hoạch gì. Muốn lĩnh ngộ được phong ý cảnh và vân ý cảnh thì ít nhất phải tiêu tốn nhiều thời gian để quan sát và cảm nhận gió và mây.
Trong kho báu vật nhà họ Thẩm không có gió và cũng không có mây.
“Phù…”, Tô Minh đứng lên thở phù một cái, thầm nghĩ: “Thời gian này thực lực của mình hoàn toàn đủ dùng rồi. Kể cả không có ông già ở đây thì mình vẫn có thể trấn áp cả Hoàng Cực cung ở Thủ Hộ Sơn thượng giới, mày đã chuẩn bị xong chưa Tô Minh?”
Hoàng Cực cung là thế lực mạnh nhất ở thượng giới Thủ Hộ Sơn, có thù hận ngút trời với mình.
Bố mẹ mình chết cũng vì Hoàng Cực cung, thù này không báo sao được?
Em gái Tô Ly ở lại Hoàng Cực cung, chẳng phải vì muốn mình tự ra tay sao?
Đúng lúc này, đột nhiên…
“Cút ra ngoài”, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai Tô Minh.
Một giây trước Tô Minh vẫn còn đang chìm đắm suy nghĩ về thu hoạch và thực lực của mình…
Lúc này, toàn thân đầy máu, miệng nhổ ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt và toàn thân bị thương.
Không chỉ vậy, kho báu vật nhà họ Thẩm cũng sập luôn.
“Ai vậy?”, đôi mắt Tô Minh trở nên ngưng trọng, có chút kinh hãi, quát lớn. Anh đột nhiên nhảy ra từ trong kho báu vật bị sập xuống trước mặt.
Vừa nhảy ra thì cách đó không xa xuất hiện một người phụ nữ trung niên.
Thủ Hộ Sơn được yên bình trong một tháng, giờ đây lại không được yên bình rồi.
Hơn chục gia tộc hộ thần, chỉ cần là gia tộc có thực lực mạnh một chút thì lúc này đều nấp ở trong khe nứt không khí rồi nhìn về phía đổ nát của nhà họ Thẩm, nhìn về phía Tô Minh và người phụ nữ trung niên.
Đặc biệt là người phụ nữ trung niên, mặc dù bà ta thu lại khí tức nhưng…
Nhưng bà ta đứng ở đó vẫn khiến người ta cảm nhận được sức mạnh đến khó thở, còn mạnh hơn cả Thủ Hộ Sơn.
Bà ta đứng trên cao nhìn xuống mà khiến người khác thấy sợ hãi và kính sợ, nỗi sợ từ tận xương tủy.
Dường như cùng lúc mà rất nhiều cường giả có thực lực mạnh đến từ gia tộc hộ thần đều có thể đoán ra thân phận của người phụ nữ trung niên này, chắc chắn không phải ở trái đất này.
Tất cả linh khí ở trái đất tề tụ thì khéo cũng không có được thực lực mạnh như này.
“Hừm! Cô ta ở trong nhẫn không gian của cậu đúng không?”, sắc mặt người phụ nữ trung niên sắc bén, nói: “Hãy giao ra đây”.
Tô Minh cảm thấy tim đập nhanh vô cùng, đối phương đến vì Mộ Cẩn sao?
Hơn nữa người này còn cảm nhận được Mộ Cẩn đang ở trong nhẫn không gian của mình nữa?
Sao có thể thế được?
“Mộ Cẩn là người phụ nữ của tôi, hiện giờ cô ấy đang trong quá trình trọng sinh nên không thể bị làm phiền được”, Tô Minh nhìn ký hiệu ngọn lửa màu cam trên trán người phụ nữ trung niên nên có thể phần nào đoán được thân phận của bà ta.
“Một con kiến nhỏ bé mà cũng biết trọng sinh ư? Thú vị đấy”, người phụ nữ trung niên bật cười, nói: “Bổn tọa là Phượng Như Huyên đến từ tộc Nam Ly Phượng Hoàng. Mộ Cẩn mà cậu nói đã đánh thức huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng, nói không chừng trong tương lai còn là tộc trưởng của tộc Nam Ly Phượng Hoàng đấy. Đây là người mà cậu có thể với tới sao? Cái gì mà người phụ nữ của tôi? Cậu cũng xứng sao? Dám làm ô nhiễm đến dòng máu Thái Hư Yêu Hoàng, đúng là hỗn láo, mau quỳ xuống cho bổn tọa”, giọng nói của người phụ nữ trung niên càng lúc càng lớn hơn.
Giọng nói vang như sấm, hơn nữa thực lực mạnh đến nỗi mà một hơi thở, một lời nói cũng đầy tính uy hiếp.
Toàn thân Tô Minh như bị vô số chiếc búa nặng đập lên người.
Quan trọng là anh không thể nhúc nhích mà bị khóa chặt tại chỗ, chỉ thấy Tô Minh đang thở hổn hển, còn thân người không ngừng run rẩy, sắc mặt tái nhợt đi.
Tô Minh cắn chặt răng, điên cuồng vận dụng kho tàng huyết mạch.
Lúc này, vì hấp thụ được máu thần, đột phá được cảnh giới, cộng với việc khởi động được một chút kho tàng huyết mạch nên trong lúc vận chuyển kho tàng huyết mạch thì Tô Minh có thể sử dụng được 5 triệu kg sức mạnh thuần túy.
Điều đó có nghĩa là gì? Một quyền có thể giết được bất cứ cảnh giới hóa thần nào.
Không đùa một chút nào! Kể cả là tu giả võ đạo ở cảnh giới hóa thần đỉnh phong kỳ thì cùng lắm sức mạnh thuần túy cũng chỉ có 3 triệu kg mà thôi.
“Rốt cuộc người phụ nữ trung niên này ở cảnh giới gì? Vượt xa cảnh giới hóa thần rồi sao?”, Tô Minh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trung niên, thầm nghĩ.
Cứ tưởng rằng thực lực của mình là mạnh nhất rồi, đặc biệt là sau khi bế quan một tháng.
Ai biết được lần này lại gặp ngay thử thách?
“Không nghe thấy lời của bổn tọa sao?”, thấy Tô Minh vẫn không muốn giao Diệp Mộ Cẩn ra thì Phượng Như Huyên có chút phẫn nộ. Một con kiến đứng trước mặt mình mà lại dám không nghe lời?
Xem ra bổn tọa nhân từ quá?
“Quỳ xuống cho tôi! Trước mặt bổn tọa thì một con kiến như cậu có tư cách gì để đứng?”, Phượng Như Huyên nâng cao khí tức của mình, nói.
Lúc này thượng giới ở Thủ Hộ Sơn đều như sắp sụp xuống.
Chương 287: Thực lực mạnh là có đức
Thủ Hộ Sơn cao hơn 10000m, đường kính mấy trăm ngàn mét mà lúc này giống như trận động đất không ngừng rung chuyển.
Hơn chục tu giả võ đạo của gia tộc hộ thần nấp ở trong khe nứt hư không, ai nấy đều bị khí tức của Phượng Như Huyên làm cho sợ ngất đi… Kể cả họ cách khá xa nhưng vẫn cảm nhận được khí tức đáng sợ đó.
Quá là khủng khiếp!
Người phụ nữ trung niên này là thần của thiên giới sao?
Từng ánh mắt khiếp sợ đến run rẩy nhìn về phía Phượng Như Huyên.
Một số tu giả võ đạo nhát gan thì đều sợ phát khóc.
Đầu gối và xương chân của Tô Minh đang điên cuồng run rẩy, thậm chí bắt đầu rỉ máu.
Đầu gối của anh còn kêu răng rắc như sắp gãy vụn đến nơi.
Tô Minh cảm thấy mình như đang gánh cả một ngọn núi thần hàng trăm triệu cân trên vai.
Ánh mắt Tô Minh nhìn Phượng Như Huyên đầy vẻ phẫn nộ.
“Bà già này! Chết đi!”, đột nhiên Tô Minh ra tay. Anh ra tay rất mạnh và dựa vào đá Nội Giáp.
Dùng đến đá Nội Giáp, sức mạnh toàn thân cũng tăng lên nhiều.
Trong lúc dùng đến đá Nội Giáp thì anh cầm Ma La Kiếm trong tay.
Trên thực tế, không dùng đến đá Nội Giáp thì hiện giờ Tô Minh cũng có thể dùng Ma La Kiếm rồi. Nhưng dùng đến đá Nội Giáp và Ma La Kiếm thì dễ dàng đánh hơn một chút và cũng khiến thực lực của anh mạnh hơn.
Đứng trước một cường giả mạnh đến mức không thể hình dung nổi và hoàn toàn không biết bà ta đến từ cảnh giới nào thì Tô Minh chỉ có thể dùng tất cả thực lực của mình hiện giờ.
Anh đâu dám có chút nương tay?
Ma La Kiếm tung ra, chỉ dùng với 5 triệu kg sức mạnh thuần túy và quy luật không gian.
Còn về những cái khác như kiếm pháp và kiếm ý Thiên Vẫn Kiếm thì Tô Minh vẫn chưa thể dùng nó trên Ma La Kiếm. Bởi vì Ma La Kiếm quá mạnh, vì vậy chút kiếm pháp và kiếm ý của mình, Ma La Kiếm căn bản không thèm để ý đến.
Có lẽ sẽ có một ngày, anh tu luyện kiếm pháp của Thiên Vẫn Kiếm đến uy lực thật sự, tu luyện kiếm ý đến tầng viên mãn, lúc đó Ma La Kiếm sẽ không bài xích kiếm pháp và kiếm ý của anh nữa.
Tất nhiên, kể cả chưa thêm kiếm pháp và kiếm ý lên Ma La Kiếm thì nó cũng đủ mạnh lắm rồi.
Khí tức màu đỏ đen nhuộm cả bầu trời, bao trùm khắp Thủ Hộ Sơn.
Giống như thần chết hạ phàm bao trùm tất cả, trong lúc tĩnh lặng cho người ta cảm giác tuyệt vọng.
Thậm chí, đến quỷ thần cũng bị kinh động.
Ma La Kiếm vừa xuất ra thì dường như tất cả không gian ở Thủ Hộ Sơn như bị kéo vào địa ngục và thế giới đỏ rực của kiếm đạo.
“Kiếm này…”, đến cả Phượng Như Huyên cũng trợn trừng mắt lên kinh ngạc, dường như thấy được chuyện khó tưởng nhất trên thế gian.
Phượng Như Huyên không thể hiểu nổi, một con kiến ở nơi võ đạo thấp kém như này lại có được thanh kiếm lợi hại vậy?
Bà ta biết, thanh kiếm này còn mạnh hơn nhiều Ly Hỏa thần kiếm trấn giữ tộc Nam Ly Phượng Hoàng.
Đúng là không thể tưởng tượng nổi!
Bởi Ly Hỏa thần kiếm là siêu thần khí thật sự.
Cứ như một trò đùa vậy!
Nhưng lý trí nói cho bà ta biết, trực giác của bà ta không hề sai.
“Thanh kiếm này không phải là thứ mà cậu có thể có được”, một giây sau, trong đôi mắt của Phượng Như Huyên toát lên vẻ tham lam.
Bà ta giơ tay lên định nắm lấy. Cái nắm này là một móng vuốt hình ngọn lửa màu đỏ cam, thoắt cái xuất hiện trong hư không.
Trảo ấn nóng rừng rực, cảm giác nhức mắt, nhức vào tận xương, cứ như ngọn lửa thiêu đốt đến tận linh hồn.
Móng vuốt hình ngọn lửa vừa xuất hiện thì toàn bộ không gian ở Thủ Hộ Sơn dường như bị rơi vào thế giới nham thạch.
Nóng quá! Nóng đến nỗi nhiều tu giả võ đạo điên cuồng vận dụng chân khí để chắn lại, điên cuồng lùi về sau nhưng vẫn không chắn lại được.
Đây rốt cuộc là ngọn lửa ở cấp bậc nào vậy? Vượt qua giới hạn của tư duy mất rồi!
Rất nhiều tu giả võ đạo đều sợ đến nỗi chui vào trong hư không.
Và thanh Ma La Kiếm đang đâm về trước, với kiếm quang màu tím đen như xé tan bầu trời mang theo khí tức hủy diệt, lúc này cũng giảm tốc độ khi bị ngọn lửa của Phượng Như Huyên chắn lại.
Ma La Kiếm trong tay Tô Minh không ngừng run rẩy, đó là sự phẫn nộ.
Rõ ràng là nó rất mạnh, mạnh đến nỗi có thể giết chết thậm chí là đánh bại móng vuốt ngọn lửa của đối phương. Nhưng tại Tô Minh quá yếu, yếu đến nỗi chỉ có thể tận dụng một chút sắc bén của nó thôi.
Đến nỗi mà Ma La Kiếm mạnh như vậy nhưng đành bị trảo ấn của đối phương ngăn lại như ngăn cọng rác.
“Phụt…”, Tô Minh nhổ ra ngụm máu tươi.
Khí huyết trong cơ thể đang không ngừng lưu động.
Nội tạng và kinh mạch, cả xương cốt tứ chi đều bị thương.
Ma La Kiếm lập tức biến thành vòng tay được thu về trên tay của Tô Minh.
Hiện giờ Tô Minh quá yếu, trong một ngày chỉ có thể dùng Ma La Kiếm một lần thôi.
Nếu đã dùng mà không có kết quả thì không còn cách nào khác.
“Con kiến kia! Kiếm của cậu quá mạnh, kiếm của cậu chính là cái mà bổn tọa từng đánh mất, vì vậy…”, Phượng Như Huyên cười lạnh một tiếng, nói.
Một bảo vật như này thì nên thuộc về người có đức, chẳng phải thế sao?
Tại sao lại gọi là có đức?
Thực lực mạnh thì chính là có đức. Đây là quan điểm của Phượng Như Huyên.
“Cút! Bà già vô liêm sỉ”, Tô Minh thốt ra từng câu từng chữ mà không chút sợ hãi.
Sắc mặt Phượng Như Huyên lập tức trở nên lạnh lùng, khí tức lại mạnh hơn.
Bụp!
Lúc này, đầu gối của Tô Minh gãy tan, xương cũng gãy nát đâm lòi cả da thịt, máu tươi chảy đầm đìa, nhìn thấy mà ghê người.
Thoạt nhìn thì đúng là đau thấu xương.
Nhưng kể cả là vậy thì Tô Minh vẫn dùng Xích Ảnh kiếm đâm xuống đất để chống đỡ sao cho thân người mình không quỳ xuống.
“Có khí phách đấy! Tiếc là đứng trước thực lực mạnh, cậu không quỳ không được”, Phượng Như Huyên cười lạnh một tiếng, đi về phía Tô Minh.
Đúng lúc này…
“Có phải bà hơi quá rồi không?”, Ninh Triều Thiên xuất hiện, nói.
Sắc mặt Ninh Triều Thiên rất khó coi, sát khí nổi cuồn cuộn.
Nhưng trong đôi hốc mắt già nua đầy vẻ kiêng kị.
Mấy ngày nay ông ta không ở bên Tô Minh khi Tô Minh bế quan tu luyện.
Chương 288: Ninh Triều Thiên lâm nguy
Nếu như ông chậm chút nữa, Tô Minh chắc chắn sẽ chết.
“Ý, tầng võ đạo rác rưởi thế này cũng không phải là chỉ toàn lũ giun dế, ông trước đây từng đạt cảnh giới Chân Vương, khá lắm, đáng tiếc, sau khi ông bị thương nặng, hiện giờ chỉ còn lại thực lực của cảnh giới Động Hư nhưng vẫn không phải là đối thủ của bổn toạ”, Phượng Như Huyên nhìn về phía Ninh Triều Thiên, cuối cùng cũng giảm bớt vẻ coi thường.
Trên cảnh giới Hoá thần là cảnh giới Vạn Pháp.
Trên cảnh giới Vạn pháp là cảnh giới Động Hư.
Trên cảnh giới Động Hư là cảnh giới Thông thiên.
Trên cảnh giới Thông thiên mới là cảnh giới Chân vương.
Cảnh giới Chân vương rất mạnh!!!
Mạnh đến mức cho dù là Phượng Như Huyên bây giờ cũng chỉ là ở cảnh giới Bán bộ Chân vương mà thôi.
Nếu như Ninh Triều Thiên ở thời kỳ đỉnh phong thì có lẽ Phượng Như Huyên cũng phải lui về, không phải là đối thủ của ông.
Đáng tiếc, Ninh Triều Thiên bây giờ trong mắt Phượng Như Huyên chỉ là một ông già tàn tật, chỉ còn sót lại thực lực của cảnh giới Động Hư.
Còn xa mới là đối thủ của bà ta.
“Có phải đối thủ của bà hay không thì phải thử mới biết được”, Ninh Triều Thiên bình tĩnh nói, nhưng sau đó lại xuất chiêu đột ngột.
Sấm vang chớp giật.
“Cửu Hoang Lâm Thiên Thủ!”, Ninh Triều Thiên vung cánh tay khô đét, già nua vỗ mạnh xuống.
Sau cú vỗ này, trời long đất lở, sấm chớp rền vang.
Một chưởng, một dấu bàn tay đi kèm với tia sét màu tím, được bao bọc bởi chân khí màu xám cuồn cuộn như từng tầng từng tầng bảo tháp Thông Thiên, lao đến trấn áp Phượng Như Huyên.
Trong lúc chưởng ấn tiến về phía trước, một tấc đẩy lui một vùng trời đất.
Chưởng ấn tiến lên một tấc, Hư không bèn lui một tấc.
Chưởng ấn âm thầm lặng lẽ nhưng cuốn theo trận pháp được kết thành từ những bùa chú nối với nhau như những mắt xích.
Chưởng này rất mạnh!!!
Thực sự rất mạnh.
Cho dù là Phượng Như Huyên cũng khẽ giật mình, không kiềm được tán thưởng: “Chưởng pháp tốt thật”.
Nhưng mà, tán thưởng thì tán thưởng, Phượng Như Huyên vẫn không hề lưu tình.
Chỉ ngón tay lên trời.
Ngón tay hoá thành kiếm.
Một thanh kiếm lửa đỏ từ trên trời giáng xuống.
Kiếm như thể có linh tính.
Nhìn kỹ, trong lưỡi kiếm giống cây cột lửa như có hàng trăm hàng ngàn con phượng hoàng ngưng tụ mà thành.
Chúng đang ùn ùn lao đến trước mặt.
Lưỡi kiếm hùng hồn, kiêu ngạo, bao trùm đầy trời.
Thứ khiến người ta hốt hoảng nhất là, lưỡi kiếm như cây cột lửa kia vậy mà lại hoà hợp hoàn toàn với thiên địa tự nhiên.
Trong một lúc, lửa cháy từ phía Đông, khí tức nóng bỏng nhiều vô biên như Hoả linh từ trong Thực không, Hư không cuồn cuộn hoà vào trong lưỡi kiếm.
Khiến lưỡi kiếm trông như thể một cây cột lửa, càng mạnh, sức thiêu đốt càng khủng khiếp.
“Phụt…”.
Trong tiếng gào thét.
Một chưởng của Ninh Triều Thiên đã dứt khoát bị chém tan.
Không chỉ như vậy, chưởng ấn bị cắt làm đôi còn bị ép thành hư vô.
Mà lưỡi kiếm như cột lửa kia, vẫn tiếp tục tiến về phía trước, bản lĩnh hết sức cao cường, như Thái sơn áp đỉnh tấn công về phía Ninh Triều Thiên.
“Ông già, lui lại!!!”, Tô Minh hét lạc cả giọng, biểu cảm trên gương mặt vặn vẹo.
Lúc này, ông cụ đang đứng chắn ở trước người anh.
“Hợp Thiên Nghịch Thế!”, mặt Ninh Triều Thiên không hề đổi sắc, duy chỉ có gương mặt già nua đầy vẻ kiên định và khinh thường, đột nhiên, hai chân ông đạp mạnh xuống đất, trong một tích tắc, cả khí tức địa mạch của Thủ hộ sơn, dường như đều liên kết với ông thành một thể… Ninh Triều Thiên đưa hai tay lên, Pháp quyết cực kỳ phức tạp đang dao động, từng gợn sóng lăn tăn đến từ Hư không vạch qua trước người, tiếp đó hai tay chắp lại, chém ra một chưởng.
Mà cùng lúc khi chưởng này chém ra.
Lưỡi kiếm tựa như cột lửa kia đúng lúc tiến đến trước mặt Ninh Triều Thiên.
Hai bàn tay ông chắp lại dứt khoát kẹp chặt lấy lưỡi kiếm như cột lửa kia.
Lưỡi kiếm dừng khựng lại.
Nhưng.
Khoé miệng Ninh Triều Thiên đã rỉ máu tươi.
Cả cơ thể gầy guộc bắt đầu run lên, thậm chí gần như sắp nổ tung.
“Không!!! Ông già, tránh ra! Mau tránh ra đi!”, Tô Minh hét lên, tròng mắt đã đỏ ửng, anh hận bản thân mình sao lại yếu như vậy?!
Tô Minh dường như đang ở bên bờ vực tẩu hoả nhập ma.
“Thiên nữ tiền bối, Thiên nữ tiền bối, Thiên nữ tiền bối, mau dậy đi, giúp tôi!!! Xin cô! Dù có phải trả bất cứ giá nào!”, cả người Tô Minh run lên, trong lòng nôn nóng thét gọi.
Anh tuyệt đối không chấp nhận được việc để cho ông già chết trước mặt mình.
Nhưng đáng tiếc, Thiên nữ Tạo hoá lại không hề có động tĩnh gì.
Cùng lúc đó.
Ầm…
Cuối cùng Ninh Triều Thiên cũng không thể chống chọi được nữa.
Hai bàn tay xám xịt như thể bộ xương đã bị phơi ngoài nắng gió cả vài trăm năm.
Gương mặt già nua trắng bệch trông lại càng nhuốm màu xương gió, ông như thể một ngọn nến tàn trước gió.
Khí tức cũng trở nên hỗn tạp, trở nên yếu ớt.
Lưỡi kiếm như cột lửa kia cuối cùng vẫn chém lên người Ninh Triều Thiên.
May là, trong giờ phút sinh tử Ninh Triều Thiên đã khẽ nhích người sang một bên.
Lưỡi kiếm kia rơi vào bên trên vai trái của ông.
Lưỡi kiếm chém mạnh vào người.
Ngập đến hai, ba tấc.
Nửa bên vai của Ninh Triều Thiên như muốn đứt rời.
Càng đáng sợ hơn là, trên lưỡi kiếm kia đang được Ly hoả của tộc Phượng hoàng bao bọc dày đặc, sức thiêu đốt quá đáng sợ, cháy lan cả sang người của Ninh Triều Thiên, giống như loài sâu bọ gặm nhấm xương cốt, ngọn lửa không hề tắt lụi mà nó ăn mòn máu thịt, các cơ quan nội tạng và gân cốt của Ninh Triều Thiên.
Còn may, Ninh Triều Thiên nắm được một vài phương pháp đặc biệt, một bàn tay thoăn thoắt điểm liên tục lên bên vai sắp đứt đang nhuốm đầy máu tươi.
Vậy mà có thể ngăn được sự lan ra của ngọn Ly hoả.
Nhưng dù là như vậy thì ông cũng đã bị thương rất nặng!!!
Dường như chỉ còn lại chút hơi tàn.
Nhưng, Ninh Triều Thiên vẫn chắn ở trước người Tô Minh.
“Thế mà lại đón được một đòn của bổn toạ, có chút thực lực”, Phượng Như Huyên tán thưởng một câu.
Thông thường cảnh giới Thông thiên đều không thể đón được một chiêu dốc toàn lực của bà ta.
Mà Ninh Triều Thiên bây giờ chỉ là cảnh giới Động Hư nhưng lại làm được.
Quả thực khiến cho Phượng Như Huyên ngạc nhiên.
“Các hạ có thực lực như vậy, tuổi tác như vậy, lại đến từ chủng tộc khác có nhiều cấp bậc Võ đạo cao hơn hẳn mà lại hà hiếp một người thanh niên mới chỉ ngoài hai mươi tuổi, có chút quá đáng rồi nhỉ?!”, Ninh Triều Thiên khàn giọng nói.
Ninh Triều Thiên đang âm thầm chữa lành vết thương.
Trên thực tế, phương pháp trị thương của ông không tệ, dù gì, ông ngoài việc là một tu giả võ đạo rất mạnh còn là một thần y kỳ tài.
Đáng tiếc, cho dù là vậy, ông cũng không thể giống được như Tô Minh có kho báu huyết mạch.
Tốc độ chữa lành vết thương hơi chậm hơn một chút.
Chương 289: Sự kiêu ngạo của tộc Nam Ly Phượng Hoàng
“Ha ha… hà hiếp? Quá đáng?”, Phượng Như Huyên cười ha ha, cực kỳ khinh thường.
Tiếp đó, bà ta đột nhiên thu lại nụ cười, biểu cảm trên mặt trở nên đanh thép băng lạnh, vung tay lên, chỉ vào Tô Minh, giọng nói mang đầy ý giết chóc: “Loài giun dế ngu si, đê hèn, yếu đuối khiến người ta buồn nôn cũng dám nhúng chàm huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng! Ai cho anh ta cái gan này? Anh ta là cái thá gì? Hà hiếp anh ta? Thực lực của bổn toạ đủ mạnh! Cho nên, bổn toạ cứ hà hiếp đấy! Cho dù có giết chết anh ta! Thì đã làm sao?!!!”
Đã làm sao?
Đã làm sao?
Đã làm sao?
Bốn chữ này như thể tiếng sấm mùa hè, ầm ầm vang dội trong không gian, lan toả ra khắp cả đất trời.
Bá đạo, nhưng lại khiến người ta tuyệt vọng.
Sỉ nhục Tô Minh một cách trắng trợn.
“Mẹ kiếp!!!”, con ngươi Tô Minh đỏ sẫm sắp biến thành màu đen…
Chạm ngưỡng ranh giới nhập ma.
Anh đã chuẩn bị để thiêu đốt huyết mạch, tinh huyết, sinh mệnh của mình rồi.
Khí tức cả người đã trở nên vô cùng nóng nảy.
Đúng vào lúc này.
“Đừng kích động”, Thiên nữ Tạo Hoá cất lời.
Đồng thời một luồng khí thanh mát tích tắc lan ra khắp cơ thể Tô Minh.
Trong một thời gian ngắn khiến anh bình tĩnh lại.
Cùng lúc đó.
Một chiếc bóng màu trắng đột ngột xuất hiện bên cạnh người Tô Minh.
Tuyệt đẹp.
Không có ngôn từ nào có thể hình dung được vẻ tuyệt đẹp này.
Hơn nữa, có một loại khí chất lạnh lùng của đất trời.
Người phụ nữ này chính là Thiên nữ Tạo Hoá.
Thiên nữ Tạo Hoá vừa xuất hiện, mọi thứ liền chìm vào yên lặng.
Đừng nói là Thủ Hộ Sơn, đến cả Hư không bên ngoài Thủ Hộ Sơn, cũng… cũng… cũng yên tĩnh lại.
Dòng khí lưu lộn xộn dịch chuyển điên cuồng cả triệu năm trở lại đây chưa từng ngừng, đến lúc này cũng đã yên tĩnh trở lại.
“Bà nói rất đúng, thực lực đủ mạnh thì dù có hà hiếp anh ấy, giết anh ấy, có làm sao?”, Thiên nữ Tạo Hoá hờ hững cất lời, liếc mắt nhìn Phượng Như Huyên một cái: “Cho nên, bổn Thiên nữ bây giờ muốn hà hiếp bà, giết bà, bà lại làm gì được?”
Mặt Phượng Như Huyên tái mét!!!
Không ai có thể hiểu được loại cảm giác mất hết khả năng suy nghĩ do quá mức bàng hoàng, khủng hoảng và đờ đẫn.
Bà ta lúc này đừng nói là không thể cử động được cơ thể.
Đến cả Thần hồn cũng đã bị giữ cố định, như thể bị khoá chặt lại.
Sự khủng hoảng khó mà hình dung được.
Phượng Như Huyên trợn trừng hai mắt, cứ lồi cả mắt ra mà nhìn Thiên nữ Tạo Hoá, cơ thể như đã hoá đá.
Đột nhiên.
“Phụt phụt phụt phụt…”.
Tiếng xương cốt gãy nứt chói tai vang lên từ phía người Phượng Như Huyên.
Thiên nữ Tạo Hoá hầu như chưa hề động tay, chỉ hơi thả ra một chút khí tức của mình.
Phượng Như Huyên đã bị ép đến xương cốt toàn thân gãy nát.
Phượng Như Huyên dốc hết sức lực vận chuyển Ly hoả, dùng Ly hoả bật ra một tầng bảo vệ, hòng chống đỡ lại một chút, nhưng tầng Ly hoả bảo vệ đó vừa mới xuất hiện, còn chưa đến mười nhịp hô hấp đã không thể chịu đựng được.
Khắp người Phượng Như Huyên cũng bắt đầu bị co giật, rỉ máu…
Cảnh tượng như vậy thực sự quá đáng sợ.
Đến cả Tô Minh cũng đã bị thực lực của Thiên nữ Tạo Hoá doạ cho sợ khiếp vía.
Theo như những gì mà Thiên nữ Tạo Hoá nói, cô ta hiện giờ chỉ là một mảnh Thần hồn, thực lực không thể bằng được một phần trăm so với thời kỳ đỉnh phong, trong tình huống thế này, cô ta chỉ tuỳ ý thả ra một chút khí tức thôi đã có thể ép cho người phụ nữ trung niên Phượng Như Huyên này đến gần chết???
Cứ như là nằm mơ.
“Ầm!”, cuối cùng, Phượng Như Huyên đã không thể tiếp tục kiên trì chịu đựng được nữa, lập tức quỳ hai đầu gối xuống đất.
“A…”, hai mắt Phượng Như Huyên đỏ ngầu, con ngươi như muốn thiêu đốt, phẫn nộ!!! Trong sự khiếp sợ lên đến đỉnh điểm lại mang theo cả cơn phẫn nộ!
Tộc Phượng hoàng rất là kiêu ngạo, đặc biệt kiêu ngạo.
Cái quỳ này đã đạp đổ tất cả lòng kiêu hãnh của bà ta.
Bà ta không chịu nổi.
“Giết… giết tôi đi!”, Phượng Như Huyên giọng khàn đặc nói.
Ít ra cũng có vài phần khí khái.
“Bà quá yếu, giết bà, bẩn tay của bổn thiên nữ”, Thiên nữ Tạo Hoá hờ hững nói, cô ta có thể giết chết Phượng Như Huyên trong tích tắc, nhưng, như những gì cô ta nói, bẩn tay.
“Cô… cô không giết tôi, tộc Nam Ly Phượng Hoàng tôi chắc chắn sẽ trả thù cô, chắc chắn!”, Phượng Như Huyên bị sỉ nhục, phẫn nộ đến không còn lời nào có thể diễn tả được.
Cực kỳ oán hận và độc ác.
Người của tộc Phượng Hoàng có thể chết!
Nhưng, tuyệt đối không thể chịu được bị sỉ nhục.
“Ồ? Tộc Nam Ly Phượng Hoàng? Trả thù bổn Thiên nữ? Thú vị đấy…”, Thiên nữ Tạo Hoá bật cười, chỉ một nụ cười rất nhẹ rất nhẹ nhưng trong đó có sự cao quý trời sinh, đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng mà, nụ cười này chỉ chợt loé rồi trở nên băng lạnh: “Tộc Nam Ly Phượng Hoàng là cái gì? Chưa từng nghe qua! Mạnh lắm à?”
Trong lúc nói chuyện, Thiên nữ Tạo Hoá dường như lại thả thêm một chút khí tức nữa.
Bỗng nhiên, Phượng Như Huyên quỳ cũng không xong.
Cả người cứ thế bị ép đến bò ra trên mặt đất.
Cái đầu cao ngạo của Phượng Như Huyên tiếp xúc thân mật với nền đất, phảng phất như bị một bàn chân ác độc đạp lên, làm thế nào cũng không thể ngẩng đầu lên được.
“A a a…”, Phượng Như Huyên gào thét thảm thiết, giãy giụa như phát điên, muốn tránh thoát khỏi sự áp bức từ khí tức của Thiên nữ Tạo Hoá, nhưng dù có giãy giụa thế nào cũng vô dụng, bà ta không thể làm được.
“Có giỏi, cô để cho tôi xé rách bùa truyền âm, để tôi gọi người mạnh nhất tộc Nam Ly Phượng Hoàng đến!!!”, thất khiếu của Phượng Như Huyên đã bắt đầu rỉ máu, bà ta khích bác.
Bà ta chẳng qua chỉ là một chấp sự bình thường ở ngoại bộ của tộc Nam Ly Phượng Hoàng mà thôi.
Phía trên bà ta còn có chấp sự nội bộ, trưởng lão ngoại bộ, trưởng lão nội bộ, tộc tưởng, thái thượng trưởng lão v.v…
Bà ta chỉ muốn có thể truyền tin về cho tộc Nam Ly Phượng Hoàng, bà ta tin là, rất nhanh sẽ có người siêu đỉnh cấp của tộc Nam Ly Phượng Hoàng đến đây!
Hơn nữa, gần như không cần mất quá nhiều thời gian.
Mặc dù, bà ta từ lúc ngửi thấy khí tức Thái Hư Yêu Hoàng đến khi tìm được Tô Minh đã mất không ít ngày, nhưng đó cũng là do rất khó để có thể xác định được vị trí của tầng Võ thấp luôn di động và thay đổi trong Hư không mênh mang.
Chứ không phải là do tốc độ vượt qua Hư không kém cỏi.
Chương 290: Cứ việc gọi cứu viện
Mà bây giờ, bà ta đã ở trên tầng Võ thấp này rồi, đã xác định được vị trí chính xác, người siêu đỉnh cấp của tộc Nam Ly Phượng Hoàng sẽ vượt qua Hư không để đến đây mà không cần đến thời gian, dù gì, đối với một người siêu đỉnh cấp mà nói, một bước vượt qua Hư không vô tận không phải là không có khả năng.
Càng đừng nói đến việc tộc Phượng Hoàng vốn là loài thú biết bay, xét về tốc độ đã thần thông đến mức vượt qua cả sự tưởng tượng.
“Được á!”, vốn dĩ cho rằng mình chỉ khích bác, sẽ rất khó có thể thành công, nhưng ai ngờ được, dường như chẳng hề đắn đo suy nghĩ, Thiên nữ Tạo Hoá đã đồng ý…
Đến bản thân Phượng Như Huyên cũng có chút ngạc nhiên.
Thiên nữ Tạo Hoá dứt khoát thu lại khí tức, Phượng Như Huyên đã có thể cử động.
Phượng Như Huyên rõ ràng đần ra, đây là do đối phương cho phép mình cử động, rồi sau đó xé bùa truyền âm để đi gọi cứu viện?
“Thiên nữ tiền bối chơi lớn quá”, Tô Minh lầm bầm một câu, nhưng cũng có chút nhiệt huyết sục sôi.
Cái gì là kẻ mạnh?!!!
Chẳng hề tỏ vẻ sợ hãi hay lo lắng điều gì.
Tự tin tuyệt đối.
Mặc kệ các người có ai chống lưng, có bối cảnh thế nào, cứ việc gọi người nhà đến thoải mái, chẳng hề có chút lo lắng.
Phong thái vô địch tuyệt đối này mới chính là kẻ mạnh thực sự!
“Thằng nhóc, anh cho là bổn Thiên nữ muốn chơi lớn như vậy sao?”, giọng nói của Thiên nữ Tạo Hoá vang lên trong đầu Tô Minh, có chút oán trách và không vui: “Bổn Thiên nữ chỉ còn sót lại có một mảnh Thần hồn thôi, mỗi lần từ trong Thần hồn Thức Hải của anh đi ra đều cần phải tiêu hao một chút Thần hồn, cho nên, nếu đã đi ra rồi thì cũng không thể chỉ đàn áp một kẻ giun dế không bằng cả rác rưởi chứ?”
Nếu đã ra ngoài, đã phải trả giá bằng một chút Thần hồn.
Thịt cũng chịu đau rồi.
Thì không thể dễ dàng cho qua như vậy chứ?
Thế nào cũng phải trút hết cơn giận đã.
Còn về việc ra chiêu thì đối với cô ta mà nói, chẳng hề tiêu hao cái gì, bởi vì, đối thủ của cô ta quá là yếu đuối, nói khó nghe chút là trong Thế giới Tiểu Thiên, bất kể là tầng Võ thấp, trung hay cao thậm chí là cả Võ vực Đại thế giới, nếu như cô ta muốn, thì lúc ở thời kỳ đỉnh phong, đều có thể tiêu diệt được cả thế giới Tiểu Thiên!
Sức mạnh của cô ta đã không có ngôn từ nào có thể diễn tả được.
“Á?”, Tô Minh hơi lo lắng, không kiềm được truyền âm: “Thiên nữ tiền bối, vậy… vậy tôi phải làm thế nào mới có thể bổ sung lại Thần hồn cho cô?”
“Mau Phi thăng rồi đi sang một tầng Võ học cao hơn, sau đó, tìm kiếm một số Hồn thú hoặc thể Thần hồn của tu giả võ đạo mạnh mẽ để bổn Thiên nữ chiếm đoạt thì cũng có thể bổ sung được một ít”.
“Vậy lúc ở Huyền Thanh Tông Huyền Linh Sơn, tổ thượng Trần Thông Vận của Huyền Thanh Tông kia chính là thể Thần hồn, Thiên nữ tiền bối lúc đó vì sao không chiếm đoạt luôn rồi huyện hoá ông ta?”
“Quá yếu. Yếu đến mức đối với bổn Thiên nữ mà nói, chẳng có chút tác dụng nào”.
Được rồi, khoé miệng Tô Minh giật giật.
Cùng lúc đó.
Phượng Như Huyên đang truyền tin tức cho tộc Nam Ly Phượng Hoàng.
Đúng, thể Thần hồn màu trắng, tuyệt đẹp, mang khí tức cao quý khó mà diễn tả bằng lời kia đã khiến bà ta cảm nhận được luồng khí tức cực mạnh, cực khủng khiếp.
Bà ta hoàn toàn không đoán được, cũng không nhìn ra được thực lực của đối phương.
Nhưng, Phượng Như Huyên vẫn cực kỳ tự tin, tộc Nam Ly Phượng Hoàng có thể trấn áp người phụ nữ này!!!
Chắc chắn có thể!
Tộc Nam Ly Phượng Hoàng không dám nói là vô địch trong thế giới Tiểu Thiên, nhưng chắc chắn cũng là một tộc đỉnh chóp.
Tranh chấp ngôi vị kẻ mạnh nhất, trước giờ tộc của bà ta chưa từng yếu thế.
Ưu thế của tộc Nam Ly Phượng Hoàng chính là ở người siêu đỉnh cấp, mà xét về sức mạnh trung gian khác, do tộc Phượng Hoàng dân số rất ít nên đây chính là nhược điểm.
“Gọi người chưa?”, một giây sau, Thiên nữ Tạo Hoá nhìn về phía Phượng Như Huyên hỏi.
“Đã gọi rồi”, Phượng Như Huyên lạnh giọng đáp, run rẩy đứng dậy chùi vệt máu bên khoé môi, đôi mắt đầy vẻ oán hận độc ác nhìn chằm chằm Thiên nữ Tạo Hoá.
“Ô, nếu đã như thế, nhiệm vụ của bà đã xong rồi, thế bà có thể đi chết rồi”, Thiên nữ Tạo Hoá tuỳ ý nói.
Lời vừa dứt.
Đột nhiên.
“Ầm…”.
Phượng Như Huyên giống như một quả bom hẹn giờ đã điểm số 0, lập tức phát nổ!
Nhục thể nổ tung.
Thần hồn cũng nổ tung.
Chết triệt để.
Phượng Như Huyên đến tận lúc chết cũng đều không tin, mình lại… lại bị khí tức của đối phương ép đến nổ tung.
Bà ta cho rằng, khí tức áp bức của Thiên nữ Tạo Hoá đã đến cực hạn rồi.
Ai ngờ được, hoá ra, trước đó, khí tức áp bức của Thiên nữ Tạo Hoá hầu như mới chỉ dùng có một chút mà thôi.
Phượng Như Huyên đến tận lúc chết, mới vô cùng hoảng hốt nghĩ đến: người mạnh nhất của tộc Nam Ly Phượng Hoàng sắp đến, thực sự có phải là đối thủ… của người phụ nữ này không?!!!
Khoé miệng Tô Minh lại giật giật.
Anh thực sự đã hơi bị đả kích.
Theo anh thấy, Phượng Như Huyên đã không thực rồi, đã mạnh đến chẳng còn chút công lý nào nữa rồi, kết quả…
“Thế giới của tu giả võ đạo rất lớn, anh ấy à, trước mắt đến cả bước chân vào cửa Võ đạo thực thụ cũng chưa có đâu”, dường như nhìn ra được cảm xúc thay đổi của Tô Minh, Thiên nữ Tạo Hoá truyền âm nói một câu: “Tranh thủ lúc đám người của tộc Nam Ly Phượng Hoàng giẻ rách kia chưa đến, bổn Thiên nữ không có việc gì làm, sẽ giảng cho anh nghe một chút về thế giới Võ đạo”.
Giọng nói của Thiên nữ Tạo Hoá có chút biếng nhác.
“Thế giới của Võ đạo, cái mà bổn Thiên nữ biết, hiện tại chia thành thế giới Tiểu Thiên, Thế giới Đại Thiên, Thế giới Hỗn Độn. Thế giới Đại Thiên và Thế giới Hỗn Độn tạm thời chưa nói đến, chỉ nói đến Thế giới Tiểu Thiên, còn chia thành tầng Võ thấp, tầng Võ trung, tầng Võ cao và Võ vực Đại thế giới. Nơi mà anh đang ở là tầng trái đất, ở trong tầng Võ thấp, thuộc về tầng áp chót”.
Tô Minh yên lặng.
Anh càng bị đả kích hơn.
Nhưng, có một hạt mầm muốn trở nên lớn mạnh đang thiêu đốt trong lòng!!!
Nếu đã bước chân vào thế giới của Võ đạo.
Đương nhiên muốn đi xem cảnh vật của những nơi cao hơn.
“Anh cũng không cần tự ti, anh vẫn còn trẻ, tương lai chưa nói rõ được đâu. Bổn Thiên nữ cũng có chút đánh giá cao anh, dù gì, anh cũng có được sự trợ giúp của bổn Thiên nữ, bổn Thiên nữ bằng lòng ở trong Thần hồn Thức hải của anh, chỉ vậy thôi anh đã có được khả năng vô hạn rồi, lại thêm huyết mạch của anh, ừm, có tương lai đấy”.
“Cảm ơn”, Tô Minh nói một tiếng cảm ơn, sau đó quay người sang Ninh Triều Thiên bên cạnh: “Ông già, ông thế nào rồi?”
“Không sao, không chết được”, Ninh Triều Thiên cười khổ, trong lúc nói chuyện, nhìn về phía Thiên nữ Tạo Hoá, cung kính cúi chào: “Tiền bối…”.
Ninh Triều Thiên thực sự không biết phải nói gì.
Vì vậy hiện giờ Tô Minh không thể tu luyện bộ môn thần thông mà đầy uy lực như ‘long tượng thiên địa’.
Ngoài cái này ra thì Tô Minh cũng có được chút thành quả nhỏ. Ví dụ như tiến bộ về khống chế sức mạnh. Hiện giờ anh có thể làm được, đập một quyền mà có thể đập một lá trúc thành 1500 mảnh, như vậy cũng là được rồi.
Ngoài ra, về kiếm ý cũng có những lĩnh ngộ nhất định nhưng vẫn chưa đột phá, vẫn là nhập vi trung kỳ, nhưng cách nhập vi hậu kỳ không còn xa nữa.
Còn phong ý cảnh và vân ý cảnh trong chiêu thứ nhất của Thiên Vẫn Kiếm thì không có thu hoạch gì. Muốn lĩnh ngộ được phong ý cảnh và vân ý cảnh thì ít nhất phải tiêu tốn nhiều thời gian để quan sát và cảm nhận gió và mây.
Trong kho báu vật nhà họ Thẩm không có gió và cũng không có mây.
“Phù…”, Tô Minh đứng lên thở phù một cái, thầm nghĩ: “Thời gian này thực lực của mình hoàn toàn đủ dùng rồi. Kể cả không có ông già ở đây thì mình vẫn có thể trấn áp cả Hoàng Cực cung ở Thủ Hộ Sơn thượng giới, mày đã chuẩn bị xong chưa Tô Minh?”
Hoàng Cực cung là thế lực mạnh nhất ở thượng giới Thủ Hộ Sơn, có thù hận ngút trời với mình.
Bố mẹ mình chết cũng vì Hoàng Cực cung, thù này không báo sao được?
Em gái Tô Ly ở lại Hoàng Cực cung, chẳng phải vì muốn mình tự ra tay sao?
Đúng lúc này, đột nhiên…
“Cút ra ngoài”, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai Tô Minh.
Một giây trước Tô Minh vẫn còn đang chìm đắm suy nghĩ về thu hoạch và thực lực của mình…
Lúc này, toàn thân đầy máu, miệng nhổ ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt và toàn thân bị thương.
Không chỉ vậy, kho báu vật nhà họ Thẩm cũng sập luôn.
“Ai vậy?”, đôi mắt Tô Minh trở nên ngưng trọng, có chút kinh hãi, quát lớn. Anh đột nhiên nhảy ra từ trong kho báu vật bị sập xuống trước mặt.
Vừa nhảy ra thì cách đó không xa xuất hiện một người phụ nữ trung niên.
Thủ Hộ Sơn được yên bình trong một tháng, giờ đây lại không được yên bình rồi.
Hơn chục gia tộc hộ thần, chỉ cần là gia tộc có thực lực mạnh một chút thì lúc này đều nấp ở trong khe nứt không khí rồi nhìn về phía đổ nát của nhà họ Thẩm, nhìn về phía Tô Minh và người phụ nữ trung niên.
Đặc biệt là người phụ nữ trung niên, mặc dù bà ta thu lại khí tức nhưng…
Nhưng bà ta đứng ở đó vẫn khiến người ta cảm nhận được sức mạnh đến khó thở, còn mạnh hơn cả Thủ Hộ Sơn.
Bà ta đứng trên cao nhìn xuống mà khiến người khác thấy sợ hãi và kính sợ, nỗi sợ từ tận xương tủy.
Dường như cùng lúc mà rất nhiều cường giả có thực lực mạnh đến từ gia tộc hộ thần đều có thể đoán ra thân phận của người phụ nữ trung niên này, chắc chắn không phải ở trái đất này.
Tất cả linh khí ở trái đất tề tụ thì khéo cũng không có được thực lực mạnh như này.
“Hừm! Cô ta ở trong nhẫn không gian của cậu đúng không?”, sắc mặt người phụ nữ trung niên sắc bén, nói: “Hãy giao ra đây”.
Tô Minh cảm thấy tim đập nhanh vô cùng, đối phương đến vì Mộ Cẩn sao?
Hơn nữa người này còn cảm nhận được Mộ Cẩn đang ở trong nhẫn không gian của mình nữa?
Sao có thể thế được?
“Mộ Cẩn là người phụ nữ của tôi, hiện giờ cô ấy đang trong quá trình trọng sinh nên không thể bị làm phiền được”, Tô Minh nhìn ký hiệu ngọn lửa màu cam trên trán người phụ nữ trung niên nên có thể phần nào đoán được thân phận của bà ta.
“Một con kiến nhỏ bé mà cũng biết trọng sinh ư? Thú vị đấy”, người phụ nữ trung niên bật cười, nói: “Bổn tọa là Phượng Như Huyên đến từ tộc Nam Ly Phượng Hoàng. Mộ Cẩn mà cậu nói đã đánh thức huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng, nói không chừng trong tương lai còn là tộc trưởng của tộc Nam Ly Phượng Hoàng đấy. Đây là người mà cậu có thể với tới sao? Cái gì mà người phụ nữ của tôi? Cậu cũng xứng sao? Dám làm ô nhiễm đến dòng máu Thái Hư Yêu Hoàng, đúng là hỗn láo, mau quỳ xuống cho bổn tọa”, giọng nói của người phụ nữ trung niên càng lúc càng lớn hơn.
Giọng nói vang như sấm, hơn nữa thực lực mạnh đến nỗi mà một hơi thở, một lời nói cũng đầy tính uy hiếp.
Toàn thân Tô Minh như bị vô số chiếc búa nặng đập lên người.
Quan trọng là anh không thể nhúc nhích mà bị khóa chặt tại chỗ, chỉ thấy Tô Minh đang thở hổn hển, còn thân người không ngừng run rẩy, sắc mặt tái nhợt đi.
Tô Minh cắn chặt răng, điên cuồng vận dụng kho tàng huyết mạch.
Lúc này, vì hấp thụ được máu thần, đột phá được cảnh giới, cộng với việc khởi động được một chút kho tàng huyết mạch nên trong lúc vận chuyển kho tàng huyết mạch thì Tô Minh có thể sử dụng được 5 triệu kg sức mạnh thuần túy.
Điều đó có nghĩa là gì? Một quyền có thể giết được bất cứ cảnh giới hóa thần nào.
Không đùa một chút nào! Kể cả là tu giả võ đạo ở cảnh giới hóa thần đỉnh phong kỳ thì cùng lắm sức mạnh thuần túy cũng chỉ có 3 triệu kg mà thôi.
“Rốt cuộc người phụ nữ trung niên này ở cảnh giới gì? Vượt xa cảnh giới hóa thần rồi sao?”, Tô Minh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trung niên, thầm nghĩ.
Cứ tưởng rằng thực lực của mình là mạnh nhất rồi, đặc biệt là sau khi bế quan một tháng.
Ai biết được lần này lại gặp ngay thử thách?
“Không nghe thấy lời của bổn tọa sao?”, thấy Tô Minh vẫn không muốn giao Diệp Mộ Cẩn ra thì Phượng Như Huyên có chút phẫn nộ. Một con kiến đứng trước mặt mình mà lại dám không nghe lời?
Xem ra bổn tọa nhân từ quá?
“Quỳ xuống cho tôi! Trước mặt bổn tọa thì một con kiến như cậu có tư cách gì để đứng?”, Phượng Như Huyên nâng cao khí tức của mình, nói.
Lúc này thượng giới ở Thủ Hộ Sơn đều như sắp sụp xuống.
Chương 287: Thực lực mạnh là có đức
Thủ Hộ Sơn cao hơn 10000m, đường kính mấy trăm ngàn mét mà lúc này giống như trận động đất không ngừng rung chuyển.
Hơn chục tu giả võ đạo của gia tộc hộ thần nấp ở trong khe nứt hư không, ai nấy đều bị khí tức của Phượng Như Huyên làm cho sợ ngất đi… Kể cả họ cách khá xa nhưng vẫn cảm nhận được khí tức đáng sợ đó.
Quá là khủng khiếp!
Người phụ nữ trung niên này là thần của thiên giới sao?
Từng ánh mắt khiếp sợ đến run rẩy nhìn về phía Phượng Như Huyên.
Một số tu giả võ đạo nhát gan thì đều sợ phát khóc.
Đầu gối và xương chân của Tô Minh đang điên cuồng run rẩy, thậm chí bắt đầu rỉ máu.
Đầu gối của anh còn kêu răng rắc như sắp gãy vụn đến nơi.
Tô Minh cảm thấy mình như đang gánh cả một ngọn núi thần hàng trăm triệu cân trên vai.
Ánh mắt Tô Minh nhìn Phượng Như Huyên đầy vẻ phẫn nộ.
“Bà già này! Chết đi!”, đột nhiên Tô Minh ra tay. Anh ra tay rất mạnh và dựa vào đá Nội Giáp.
Dùng đến đá Nội Giáp, sức mạnh toàn thân cũng tăng lên nhiều.
Trong lúc dùng đến đá Nội Giáp thì anh cầm Ma La Kiếm trong tay.
Trên thực tế, không dùng đến đá Nội Giáp thì hiện giờ Tô Minh cũng có thể dùng Ma La Kiếm rồi. Nhưng dùng đến đá Nội Giáp và Ma La Kiếm thì dễ dàng đánh hơn một chút và cũng khiến thực lực của anh mạnh hơn.
Đứng trước một cường giả mạnh đến mức không thể hình dung nổi và hoàn toàn không biết bà ta đến từ cảnh giới nào thì Tô Minh chỉ có thể dùng tất cả thực lực của mình hiện giờ.
Anh đâu dám có chút nương tay?
Ma La Kiếm tung ra, chỉ dùng với 5 triệu kg sức mạnh thuần túy và quy luật không gian.
Còn về những cái khác như kiếm pháp và kiếm ý Thiên Vẫn Kiếm thì Tô Minh vẫn chưa thể dùng nó trên Ma La Kiếm. Bởi vì Ma La Kiếm quá mạnh, vì vậy chút kiếm pháp và kiếm ý của mình, Ma La Kiếm căn bản không thèm để ý đến.
Có lẽ sẽ có một ngày, anh tu luyện kiếm pháp của Thiên Vẫn Kiếm đến uy lực thật sự, tu luyện kiếm ý đến tầng viên mãn, lúc đó Ma La Kiếm sẽ không bài xích kiếm pháp và kiếm ý của anh nữa.
Tất nhiên, kể cả chưa thêm kiếm pháp và kiếm ý lên Ma La Kiếm thì nó cũng đủ mạnh lắm rồi.
Khí tức màu đỏ đen nhuộm cả bầu trời, bao trùm khắp Thủ Hộ Sơn.
Giống như thần chết hạ phàm bao trùm tất cả, trong lúc tĩnh lặng cho người ta cảm giác tuyệt vọng.
Thậm chí, đến quỷ thần cũng bị kinh động.
Ma La Kiếm vừa xuất ra thì dường như tất cả không gian ở Thủ Hộ Sơn như bị kéo vào địa ngục và thế giới đỏ rực của kiếm đạo.
“Kiếm này…”, đến cả Phượng Như Huyên cũng trợn trừng mắt lên kinh ngạc, dường như thấy được chuyện khó tưởng nhất trên thế gian.
Phượng Như Huyên không thể hiểu nổi, một con kiến ở nơi võ đạo thấp kém như này lại có được thanh kiếm lợi hại vậy?
Bà ta biết, thanh kiếm này còn mạnh hơn nhiều Ly Hỏa thần kiếm trấn giữ tộc Nam Ly Phượng Hoàng.
Đúng là không thể tưởng tượng nổi!
Bởi Ly Hỏa thần kiếm là siêu thần khí thật sự.
Cứ như một trò đùa vậy!
Nhưng lý trí nói cho bà ta biết, trực giác của bà ta không hề sai.
“Thanh kiếm này không phải là thứ mà cậu có thể có được”, một giây sau, trong đôi mắt của Phượng Như Huyên toát lên vẻ tham lam.
Bà ta giơ tay lên định nắm lấy. Cái nắm này là một móng vuốt hình ngọn lửa màu đỏ cam, thoắt cái xuất hiện trong hư không.
Trảo ấn nóng rừng rực, cảm giác nhức mắt, nhức vào tận xương, cứ như ngọn lửa thiêu đốt đến tận linh hồn.
Móng vuốt hình ngọn lửa vừa xuất hiện thì toàn bộ không gian ở Thủ Hộ Sơn dường như bị rơi vào thế giới nham thạch.
Nóng quá! Nóng đến nỗi nhiều tu giả võ đạo điên cuồng vận dụng chân khí để chắn lại, điên cuồng lùi về sau nhưng vẫn không chắn lại được.
Đây rốt cuộc là ngọn lửa ở cấp bậc nào vậy? Vượt qua giới hạn của tư duy mất rồi!
Rất nhiều tu giả võ đạo đều sợ đến nỗi chui vào trong hư không.
Và thanh Ma La Kiếm đang đâm về trước, với kiếm quang màu tím đen như xé tan bầu trời mang theo khí tức hủy diệt, lúc này cũng giảm tốc độ khi bị ngọn lửa của Phượng Như Huyên chắn lại.
Ma La Kiếm trong tay Tô Minh không ngừng run rẩy, đó là sự phẫn nộ.
Rõ ràng là nó rất mạnh, mạnh đến nỗi có thể giết chết thậm chí là đánh bại móng vuốt ngọn lửa của đối phương. Nhưng tại Tô Minh quá yếu, yếu đến nỗi chỉ có thể tận dụng một chút sắc bén của nó thôi.
Đến nỗi mà Ma La Kiếm mạnh như vậy nhưng đành bị trảo ấn của đối phương ngăn lại như ngăn cọng rác.
“Phụt…”, Tô Minh nhổ ra ngụm máu tươi.
Khí huyết trong cơ thể đang không ngừng lưu động.
Nội tạng và kinh mạch, cả xương cốt tứ chi đều bị thương.
Ma La Kiếm lập tức biến thành vòng tay được thu về trên tay của Tô Minh.
Hiện giờ Tô Minh quá yếu, trong một ngày chỉ có thể dùng Ma La Kiếm một lần thôi.
Nếu đã dùng mà không có kết quả thì không còn cách nào khác.
“Con kiến kia! Kiếm của cậu quá mạnh, kiếm của cậu chính là cái mà bổn tọa từng đánh mất, vì vậy…”, Phượng Như Huyên cười lạnh một tiếng, nói.
Một bảo vật như này thì nên thuộc về người có đức, chẳng phải thế sao?
Tại sao lại gọi là có đức?
Thực lực mạnh thì chính là có đức. Đây là quan điểm của Phượng Như Huyên.
“Cút! Bà già vô liêm sỉ”, Tô Minh thốt ra từng câu từng chữ mà không chút sợ hãi.
Sắc mặt Phượng Như Huyên lập tức trở nên lạnh lùng, khí tức lại mạnh hơn.
Bụp!
Lúc này, đầu gối của Tô Minh gãy tan, xương cũng gãy nát đâm lòi cả da thịt, máu tươi chảy đầm đìa, nhìn thấy mà ghê người.
Thoạt nhìn thì đúng là đau thấu xương.
Nhưng kể cả là vậy thì Tô Minh vẫn dùng Xích Ảnh kiếm đâm xuống đất để chống đỡ sao cho thân người mình không quỳ xuống.
“Có khí phách đấy! Tiếc là đứng trước thực lực mạnh, cậu không quỳ không được”, Phượng Như Huyên cười lạnh một tiếng, đi về phía Tô Minh.
Đúng lúc này…
“Có phải bà hơi quá rồi không?”, Ninh Triều Thiên xuất hiện, nói.
Sắc mặt Ninh Triều Thiên rất khó coi, sát khí nổi cuồn cuộn.
Nhưng trong đôi hốc mắt già nua đầy vẻ kiêng kị.
Mấy ngày nay ông ta không ở bên Tô Minh khi Tô Minh bế quan tu luyện.
Chương 288: Ninh Triều Thiên lâm nguy
Nếu như ông chậm chút nữa, Tô Minh chắc chắn sẽ chết.
“Ý, tầng võ đạo rác rưởi thế này cũng không phải là chỉ toàn lũ giun dế, ông trước đây từng đạt cảnh giới Chân Vương, khá lắm, đáng tiếc, sau khi ông bị thương nặng, hiện giờ chỉ còn lại thực lực của cảnh giới Động Hư nhưng vẫn không phải là đối thủ của bổn toạ”, Phượng Như Huyên nhìn về phía Ninh Triều Thiên, cuối cùng cũng giảm bớt vẻ coi thường.
Trên cảnh giới Hoá thần là cảnh giới Vạn Pháp.
Trên cảnh giới Vạn pháp là cảnh giới Động Hư.
Trên cảnh giới Động Hư là cảnh giới Thông thiên.
Trên cảnh giới Thông thiên mới là cảnh giới Chân vương.
Cảnh giới Chân vương rất mạnh!!!
Mạnh đến mức cho dù là Phượng Như Huyên bây giờ cũng chỉ là ở cảnh giới Bán bộ Chân vương mà thôi.
Nếu như Ninh Triều Thiên ở thời kỳ đỉnh phong thì có lẽ Phượng Như Huyên cũng phải lui về, không phải là đối thủ của ông.
Đáng tiếc, Ninh Triều Thiên bây giờ trong mắt Phượng Như Huyên chỉ là một ông già tàn tật, chỉ còn sót lại thực lực của cảnh giới Động Hư.
Còn xa mới là đối thủ của bà ta.
“Có phải đối thủ của bà hay không thì phải thử mới biết được”, Ninh Triều Thiên bình tĩnh nói, nhưng sau đó lại xuất chiêu đột ngột.
Sấm vang chớp giật.
“Cửu Hoang Lâm Thiên Thủ!”, Ninh Triều Thiên vung cánh tay khô đét, già nua vỗ mạnh xuống.
Sau cú vỗ này, trời long đất lở, sấm chớp rền vang.
Một chưởng, một dấu bàn tay đi kèm với tia sét màu tím, được bao bọc bởi chân khí màu xám cuồn cuộn như từng tầng từng tầng bảo tháp Thông Thiên, lao đến trấn áp Phượng Như Huyên.
Trong lúc chưởng ấn tiến về phía trước, một tấc đẩy lui một vùng trời đất.
Chưởng ấn tiến lên một tấc, Hư không bèn lui một tấc.
Chưởng ấn âm thầm lặng lẽ nhưng cuốn theo trận pháp được kết thành từ những bùa chú nối với nhau như những mắt xích.
Chưởng này rất mạnh!!!
Thực sự rất mạnh.
Cho dù là Phượng Như Huyên cũng khẽ giật mình, không kiềm được tán thưởng: “Chưởng pháp tốt thật”.
Nhưng mà, tán thưởng thì tán thưởng, Phượng Như Huyên vẫn không hề lưu tình.
Chỉ ngón tay lên trời.
Ngón tay hoá thành kiếm.
Một thanh kiếm lửa đỏ từ trên trời giáng xuống.
Kiếm như thể có linh tính.
Nhìn kỹ, trong lưỡi kiếm giống cây cột lửa như có hàng trăm hàng ngàn con phượng hoàng ngưng tụ mà thành.
Chúng đang ùn ùn lao đến trước mặt.
Lưỡi kiếm hùng hồn, kiêu ngạo, bao trùm đầy trời.
Thứ khiến người ta hốt hoảng nhất là, lưỡi kiếm như cây cột lửa kia vậy mà lại hoà hợp hoàn toàn với thiên địa tự nhiên.
Trong một lúc, lửa cháy từ phía Đông, khí tức nóng bỏng nhiều vô biên như Hoả linh từ trong Thực không, Hư không cuồn cuộn hoà vào trong lưỡi kiếm.
Khiến lưỡi kiếm trông như thể một cây cột lửa, càng mạnh, sức thiêu đốt càng khủng khiếp.
“Phụt…”.
Trong tiếng gào thét.
Một chưởng của Ninh Triều Thiên đã dứt khoát bị chém tan.
Không chỉ như vậy, chưởng ấn bị cắt làm đôi còn bị ép thành hư vô.
Mà lưỡi kiếm như cột lửa kia, vẫn tiếp tục tiến về phía trước, bản lĩnh hết sức cao cường, như Thái sơn áp đỉnh tấn công về phía Ninh Triều Thiên.
“Ông già, lui lại!!!”, Tô Minh hét lạc cả giọng, biểu cảm trên gương mặt vặn vẹo.
Lúc này, ông cụ đang đứng chắn ở trước người anh.
“Hợp Thiên Nghịch Thế!”, mặt Ninh Triều Thiên không hề đổi sắc, duy chỉ có gương mặt già nua đầy vẻ kiên định và khinh thường, đột nhiên, hai chân ông đạp mạnh xuống đất, trong một tích tắc, cả khí tức địa mạch của Thủ hộ sơn, dường như đều liên kết với ông thành một thể… Ninh Triều Thiên đưa hai tay lên, Pháp quyết cực kỳ phức tạp đang dao động, từng gợn sóng lăn tăn đến từ Hư không vạch qua trước người, tiếp đó hai tay chắp lại, chém ra một chưởng.
Mà cùng lúc khi chưởng này chém ra.
Lưỡi kiếm tựa như cột lửa kia đúng lúc tiến đến trước mặt Ninh Triều Thiên.
Hai bàn tay ông chắp lại dứt khoát kẹp chặt lấy lưỡi kiếm như cột lửa kia.
Lưỡi kiếm dừng khựng lại.
Nhưng.
Khoé miệng Ninh Triều Thiên đã rỉ máu tươi.
Cả cơ thể gầy guộc bắt đầu run lên, thậm chí gần như sắp nổ tung.
“Không!!! Ông già, tránh ra! Mau tránh ra đi!”, Tô Minh hét lên, tròng mắt đã đỏ ửng, anh hận bản thân mình sao lại yếu như vậy?!
Tô Minh dường như đang ở bên bờ vực tẩu hoả nhập ma.
“Thiên nữ tiền bối, Thiên nữ tiền bối, Thiên nữ tiền bối, mau dậy đi, giúp tôi!!! Xin cô! Dù có phải trả bất cứ giá nào!”, cả người Tô Minh run lên, trong lòng nôn nóng thét gọi.
Anh tuyệt đối không chấp nhận được việc để cho ông già chết trước mặt mình.
Nhưng đáng tiếc, Thiên nữ Tạo hoá lại không hề có động tĩnh gì.
Cùng lúc đó.
Ầm…
Cuối cùng Ninh Triều Thiên cũng không thể chống chọi được nữa.
Hai bàn tay xám xịt như thể bộ xương đã bị phơi ngoài nắng gió cả vài trăm năm.
Gương mặt già nua trắng bệch trông lại càng nhuốm màu xương gió, ông như thể một ngọn nến tàn trước gió.
Khí tức cũng trở nên hỗn tạp, trở nên yếu ớt.
Lưỡi kiếm như cột lửa kia cuối cùng vẫn chém lên người Ninh Triều Thiên.
May là, trong giờ phút sinh tử Ninh Triều Thiên đã khẽ nhích người sang một bên.
Lưỡi kiếm kia rơi vào bên trên vai trái của ông.
Lưỡi kiếm chém mạnh vào người.
Ngập đến hai, ba tấc.
Nửa bên vai của Ninh Triều Thiên như muốn đứt rời.
Càng đáng sợ hơn là, trên lưỡi kiếm kia đang được Ly hoả của tộc Phượng hoàng bao bọc dày đặc, sức thiêu đốt quá đáng sợ, cháy lan cả sang người của Ninh Triều Thiên, giống như loài sâu bọ gặm nhấm xương cốt, ngọn lửa không hề tắt lụi mà nó ăn mòn máu thịt, các cơ quan nội tạng và gân cốt của Ninh Triều Thiên.
Còn may, Ninh Triều Thiên nắm được một vài phương pháp đặc biệt, một bàn tay thoăn thoắt điểm liên tục lên bên vai sắp đứt đang nhuốm đầy máu tươi.
Vậy mà có thể ngăn được sự lan ra của ngọn Ly hoả.
Nhưng dù là như vậy thì ông cũng đã bị thương rất nặng!!!
Dường như chỉ còn lại chút hơi tàn.
Nhưng, Ninh Triều Thiên vẫn chắn ở trước người Tô Minh.
“Thế mà lại đón được một đòn của bổn toạ, có chút thực lực”, Phượng Như Huyên tán thưởng một câu.
Thông thường cảnh giới Thông thiên đều không thể đón được một chiêu dốc toàn lực của bà ta.
Mà Ninh Triều Thiên bây giờ chỉ là cảnh giới Động Hư nhưng lại làm được.
Quả thực khiến cho Phượng Như Huyên ngạc nhiên.
“Các hạ có thực lực như vậy, tuổi tác như vậy, lại đến từ chủng tộc khác có nhiều cấp bậc Võ đạo cao hơn hẳn mà lại hà hiếp một người thanh niên mới chỉ ngoài hai mươi tuổi, có chút quá đáng rồi nhỉ?!”, Ninh Triều Thiên khàn giọng nói.
Ninh Triều Thiên đang âm thầm chữa lành vết thương.
Trên thực tế, phương pháp trị thương của ông không tệ, dù gì, ông ngoài việc là một tu giả võ đạo rất mạnh còn là một thần y kỳ tài.
Đáng tiếc, cho dù là vậy, ông cũng không thể giống được như Tô Minh có kho báu huyết mạch.
Tốc độ chữa lành vết thương hơi chậm hơn một chút.
Chương 289: Sự kiêu ngạo của tộc Nam Ly Phượng Hoàng
“Ha ha… hà hiếp? Quá đáng?”, Phượng Như Huyên cười ha ha, cực kỳ khinh thường.
Tiếp đó, bà ta đột nhiên thu lại nụ cười, biểu cảm trên mặt trở nên đanh thép băng lạnh, vung tay lên, chỉ vào Tô Minh, giọng nói mang đầy ý giết chóc: “Loài giun dế ngu si, đê hèn, yếu đuối khiến người ta buồn nôn cũng dám nhúng chàm huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng! Ai cho anh ta cái gan này? Anh ta là cái thá gì? Hà hiếp anh ta? Thực lực của bổn toạ đủ mạnh! Cho nên, bổn toạ cứ hà hiếp đấy! Cho dù có giết chết anh ta! Thì đã làm sao?!!!”
Đã làm sao?
Đã làm sao?
Đã làm sao?
Bốn chữ này như thể tiếng sấm mùa hè, ầm ầm vang dội trong không gian, lan toả ra khắp cả đất trời.
Bá đạo, nhưng lại khiến người ta tuyệt vọng.
Sỉ nhục Tô Minh một cách trắng trợn.
“Mẹ kiếp!!!”, con ngươi Tô Minh đỏ sẫm sắp biến thành màu đen…
Chạm ngưỡng ranh giới nhập ma.
Anh đã chuẩn bị để thiêu đốt huyết mạch, tinh huyết, sinh mệnh của mình rồi.
Khí tức cả người đã trở nên vô cùng nóng nảy.
Đúng vào lúc này.
“Đừng kích động”, Thiên nữ Tạo Hoá cất lời.
Đồng thời một luồng khí thanh mát tích tắc lan ra khắp cơ thể Tô Minh.
Trong một thời gian ngắn khiến anh bình tĩnh lại.
Cùng lúc đó.
Một chiếc bóng màu trắng đột ngột xuất hiện bên cạnh người Tô Minh.
Tuyệt đẹp.
Không có ngôn từ nào có thể hình dung được vẻ tuyệt đẹp này.
Hơn nữa, có một loại khí chất lạnh lùng của đất trời.
Người phụ nữ này chính là Thiên nữ Tạo Hoá.
Thiên nữ Tạo Hoá vừa xuất hiện, mọi thứ liền chìm vào yên lặng.
Đừng nói là Thủ Hộ Sơn, đến cả Hư không bên ngoài Thủ Hộ Sơn, cũng… cũng… cũng yên tĩnh lại.
Dòng khí lưu lộn xộn dịch chuyển điên cuồng cả triệu năm trở lại đây chưa từng ngừng, đến lúc này cũng đã yên tĩnh trở lại.
“Bà nói rất đúng, thực lực đủ mạnh thì dù có hà hiếp anh ấy, giết anh ấy, có làm sao?”, Thiên nữ Tạo Hoá hờ hững cất lời, liếc mắt nhìn Phượng Như Huyên một cái: “Cho nên, bổn Thiên nữ bây giờ muốn hà hiếp bà, giết bà, bà lại làm gì được?”
Mặt Phượng Như Huyên tái mét!!!
Không ai có thể hiểu được loại cảm giác mất hết khả năng suy nghĩ do quá mức bàng hoàng, khủng hoảng và đờ đẫn.
Bà ta lúc này đừng nói là không thể cử động được cơ thể.
Đến cả Thần hồn cũng đã bị giữ cố định, như thể bị khoá chặt lại.
Sự khủng hoảng khó mà hình dung được.
Phượng Như Huyên trợn trừng hai mắt, cứ lồi cả mắt ra mà nhìn Thiên nữ Tạo Hoá, cơ thể như đã hoá đá.
Đột nhiên.
“Phụt phụt phụt phụt…”.
Tiếng xương cốt gãy nứt chói tai vang lên từ phía người Phượng Như Huyên.
Thiên nữ Tạo Hoá hầu như chưa hề động tay, chỉ hơi thả ra một chút khí tức của mình.
Phượng Như Huyên đã bị ép đến xương cốt toàn thân gãy nát.
Phượng Như Huyên dốc hết sức lực vận chuyển Ly hoả, dùng Ly hoả bật ra một tầng bảo vệ, hòng chống đỡ lại một chút, nhưng tầng Ly hoả bảo vệ đó vừa mới xuất hiện, còn chưa đến mười nhịp hô hấp đã không thể chịu đựng được.
Khắp người Phượng Như Huyên cũng bắt đầu bị co giật, rỉ máu…
Cảnh tượng như vậy thực sự quá đáng sợ.
Đến cả Tô Minh cũng đã bị thực lực của Thiên nữ Tạo Hoá doạ cho sợ khiếp vía.
Theo như những gì mà Thiên nữ Tạo Hoá nói, cô ta hiện giờ chỉ là một mảnh Thần hồn, thực lực không thể bằng được một phần trăm so với thời kỳ đỉnh phong, trong tình huống thế này, cô ta chỉ tuỳ ý thả ra một chút khí tức thôi đã có thể ép cho người phụ nữ trung niên Phượng Như Huyên này đến gần chết???
Cứ như là nằm mơ.
“Ầm!”, cuối cùng, Phượng Như Huyên đã không thể tiếp tục kiên trì chịu đựng được nữa, lập tức quỳ hai đầu gối xuống đất.
“A…”, hai mắt Phượng Như Huyên đỏ ngầu, con ngươi như muốn thiêu đốt, phẫn nộ!!! Trong sự khiếp sợ lên đến đỉnh điểm lại mang theo cả cơn phẫn nộ!
Tộc Phượng hoàng rất là kiêu ngạo, đặc biệt kiêu ngạo.
Cái quỳ này đã đạp đổ tất cả lòng kiêu hãnh của bà ta.
Bà ta không chịu nổi.
“Giết… giết tôi đi!”, Phượng Như Huyên giọng khàn đặc nói.
Ít ra cũng có vài phần khí khái.
“Bà quá yếu, giết bà, bẩn tay của bổn thiên nữ”, Thiên nữ Tạo Hoá hờ hững nói, cô ta có thể giết chết Phượng Như Huyên trong tích tắc, nhưng, như những gì cô ta nói, bẩn tay.
“Cô… cô không giết tôi, tộc Nam Ly Phượng Hoàng tôi chắc chắn sẽ trả thù cô, chắc chắn!”, Phượng Như Huyên bị sỉ nhục, phẫn nộ đến không còn lời nào có thể diễn tả được.
Cực kỳ oán hận và độc ác.
Người của tộc Phượng Hoàng có thể chết!
Nhưng, tuyệt đối không thể chịu được bị sỉ nhục.
“Ồ? Tộc Nam Ly Phượng Hoàng? Trả thù bổn Thiên nữ? Thú vị đấy…”, Thiên nữ Tạo Hoá bật cười, chỉ một nụ cười rất nhẹ rất nhẹ nhưng trong đó có sự cao quý trời sinh, đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng mà, nụ cười này chỉ chợt loé rồi trở nên băng lạnh: “Tộc Nam Ly Phượng Hoàng là cái gì? Chưa từng nghe qua! Mạnh lắm à?”
Trong lúc nói chuyện, Thiên nữ Tạo Hoá dường như lại thả thêm một chút khí tức nữa.
Bỗng nhiên, Phượng Như Huyên quỳ cũng không xong.
Cả người cứ thế bị ép đến bò ra trên mặt đất.
Cái đầu cao ngạo của Phượng Như Huyên tiếp xúc thân mật với nền đất, phảng phất như bị một bàn chân ác độc đạp lên, làm thế nào cũng không thể ngẩng đầu lên được.
“A a a…”, Phượng Như Huyên gào thét thảm thiết, giãy giụa như phát điên, muốn tránh thoát khỏi sự áp bức từ khí tức của Thiên nữ Tạo Hoá, nhưng dù có giãy giụa thế nào cũng vô dụng, bà ta không thể làm được.
“Có giỏi, cô để cho tôi xé rách bùa truyền âm, để tôi gọi người mạnh nhất tộc Nam Ly Phượng Hoàng đến!!!”, thất khiếu của Phượng Như Huyên đã bắt đầu rỉ máu, bà ta khích bác.
Bà ta chẳng qua chỉ là một chấp sự bình thường ở ngoại bộ của tộc Nam Ly Phượng Hoàng mà thôi.
Phía trên bà ta còn có chấp sự nội bộ, trưởng lão ngoại bộ, trưởng lão nội bộ, tộc tưởng, thái thượng trưởng lão v.v…
Bà ta chỉ muốn có thể truyền tin về cho tộc Nam Ly Phượng Hoàng, bà ta tin là, rất nhanh sẽ có người siêu đỉnh cấp của tộc Nam Ly Phượng Hoàng đến đây!
Hơn nữa, gần như không cần mất quá nhiều thời gian.
Mặc dù, bà ta từ lúc ngửi thấy khí tức Thái Hư Yêu Hoàng đến khi tìm được Tô Minh đã mất không ít ngày, nhưng đó cũng là do rất khó để có thể xác định được vị trí của tầng Võ thấp luôn di động và thay đổi trong Hư không mênh mang.
Chứ không phải là do tốc độ vượt qua Hư không kém cỏi.
Chương 290: Cứ việc gọi cứu viện
Mà bây giờ, bà ta đã ở trên tầng Võ thấp này rồi, đã xác định được vị trí chính xác, người siêu đỉnh cấp của tộc Nam Ly Phượng Hoàng sẽ vượt qua Hư không để đến đây mà không cần đến thời gian, dù gì, đối với một người siêu đỉnh cấp mà nói, một bước vượt qua Hư không vô tận không phải là không có khả năng.
Càng đừng nói đến việc tộc Phượng Hoàng vốn là loài thú biết bay, xét về tốc độ đã thần thông đến mức vượt qua cả sự tưởng tượng.
“Được á!”, vốn dĩ cho rằng mình chỉ khích bác, sẽ rất khó có thể thành công, nhưng ai ngờ được, dường như chẳng hề đắn đo suy nghĩ, Thiên nữ Tạo Hoá đã đồng ý…
Đến bản thân Phượng Như Huyên cũng có chút ngạc nhiên.
Thiên nữ Tạo Hoá dứt khoát thu lại khí tức, Phượng Như Huyên đã có thể cử động.
Phượng Như Huyên rõ ràng đần ra, đây là do đối phương cho phép mình cử động, rồi sau đó xé bùa truyền âm để đi gọi cứu viện?
“Thiên nữ tiền bối chơi lớn quá”, Tô Minh lầm bầm một câu, nhưng cũng có chút nhiệt huyết sục sôi.
Cái gì là kẻ mạnh?!!!
Chẳng hề tỏ vẻ sợ hãi hay lo lắng điều gì.
Tự tin tuyệt đối.
Mặc kệ các người có ai chống lưng, có bối cảnh thế nào, cứ việc gọi người nhà đến thoải mái, chẳng hề có chút lo lắng.
Phong thái vô địch tuyệt đối này mới chính là kẻ mạnh thực sự!
“Thằng nhóc, anh cho là bổn Thiên nữ muốn chơi lớn như vậy sao?”, giọng nói của Thiên nữ Tạo Hoá vang lên trong đầu Tô Minh, có chút oán trách và không vui: “Bổn Thiên nữ chỉ còn sót lại có một mảnh Thần hồn thôi, mỗi lần từ trong Thần hồn Thức Hải của anh đi ra đều cần phải tiêu hao một chút Thần hồn, cho nên, nếu đã đi ra rồi thì cũng không thể chỉ đàn áp một kẻ giun dế không bằng cả rác rưởi chứ?”
Nếu đã ra ngoài, đã phải trả giá bằng một chút Thần hồn.
Thịt cũng chịu đau rồi.
Thì không thể dễ dàng cho qua như vậy chứ?
Thế nào cũng phải trút hết cơn giận đã.
Còn về việc ra chiêu thì đối với cô ta mà nói, chẳng hề tiêu hao cái gì, bởi vì, đối thủ của cô ta quá là yếu đuối, nói khó nghe chút là trong Thế giới Tiểu Thiên, bất kể là tầng Võ thấp, trung hay cao thậm chí là cả Võ vực Đại thế giới, nếu như cô ta muốn, thì lúc ở thời kỳ đỉnh phong, đều có thể tiêu diệt được cả thế giới Tiểu Thiên!
Sức mạnh của cô ta đã không có ngôn từ nào có thể diễn tả được.
“Á?”, Tô Minh hơi lo lắng, không kiềm được truyền âm: “Thiên nữ tiền bối, vậy… vậy tôi phải làm thế nào mới có thể bổ sung lại Thần hồn cho cô?”
“Mau Phi thăng rồi đi sang một tầng Võ học cao hơn, sau đó, tìm kiếm một số Hồn thú hoặc thể Thần hồn của tu giả võ đạo mạnh mẽ để bổn Thiên nữ chiếm đoạt thì cũng có thể bổ sung được một ít”.
“Vậy lúc ở Huyền Thanh Tông Huyền Linh Sơn, tổ thượng Trần Thông Vận của Huyền Thanh Tông kia chính là thể Thần hồn, Thiên nữ tiền bối lúc đó vì sao không chiếm đoạt luôn rồi huyện hoá ông ta?”
“Quá yếu. Yếu đến mức đối với bổn Thiên nữ mà nói, chẳng có chút tác dụng nào”.
Được rồi, khoé miệng Tô Minh giật giật.
Cùng lúc đó.
Phượng Như Huyên đang truyền tin tức cho tộc Nam Ly Phượng Hoàng.
Đúng, thể Thần hồn màu trắng, tuyệt đẹp, mang khí tức cao quý khó mà diễn tả bằng lời kia đã khiến bà ta cảm nhận được luồng khí tức cực mạnh, cực khủng khiếp.
Bà ta hoàn toàn không đoán được, cũng không nhìn ra được thực lực của đối phương.
Nhưng, Phượng Như Huyên vẫn cực kỳ tự tin, tộc Nam Ly Phượng Hoàng có thể trấn áp người phụ nữ này!!!
Chắc chắn có thể!
Tộc Nam Ly Phượng Hoàng không dám nói là vô địch trong thế giới Tiểu Thiên, nhưng chắc chắn cũng là một tộc đỉnh chóp.
Tranh chấp ngôi vị kẻ mạnh nhất, trước giờ tộc của bà ta chưa từng yếu thế.
Ưu thế của tộc Nam Ly Phượng Hoàng chính là ở người siêu đỉnh cấp, mà xét về sức mạnh trung gian khác, do tộc Phượng Hoàng dân số rất ít nên đây chính là nhược điểm.
“Gọi người chưa?”, một giây sau, Thiên nữ Tạo Hoá nhìn về phía Phượng Như Huyên hỏi.
“Đã gọi rồi”, Phượng Như Huyên lạnh giọng đáp, run rẩy đứng dậy chùi vệt máu bên khoé môi, đôi mắt đầy vẻ oán hận độc ác nhìn chằm chằm Thiên nữ Tạo Hoá.
“Ô, nếu đã như thế, nhiệm vụ của bà đã xong rồi, thế bà có thể đi chết rồi”, Thiên nữ Tạo Hoá tuỳ ý nói.
Lời vừa dứt.
Đột nhiên.
“Ầm…”.
Phượng Như Huyên giống như một quả bom hẹn giờ đã điểm số 0, lập tức phát nổ!
Nhục thể nổ tung.
Thần hồn cũng nổ tung.
Chết triệt để.
Phượng Như Huyên đến tận lúc chết cũng đều không tin, mình lại… lại bị khí tức của đối phương ép đến nổ tung.
Bà ta cho rằng, khí tức áp bức của Thiên nữ Tạo Hoá đã đến cực hạn rồi.
Ai ngờ được, hoá ra, trước đó, khí tức áp bức của Thiên nữ Tạo Hoá hầu như mới chỉ dùng có một chút mà thôi.
Phượng Như Huyên đến tận lúc chết, mới vô cùng hoảng hốt nghĩ đến: người mạnh nhất của tộc Nam Ly Phượng Hoàng sắp đến, thực sự có phải là đối thủ… của người phụ nữ này không?!!!
Khoé miệng Tô Minh lại giật giật.
Anh thực sự đã hơi bị đả kích.
Theo anh thấy, Phượng Như Huyên đã không thực rồi, đã mạnh đến chẳng còn chút công lý nào nữa rồi, kết quả…
“Thế giới của tu giả võ đạo rất lớn, anh ấy à, trước mắt đến cả bước chân vào cửa Võ đạo thực thụ cũng chưa có đâu”, dường như nhìn ra được cảm xúc thay đổi của Tô Minh, Thiên nữ Tạo Hoá truyền âm nói một câu: “Tranh thủ lúc đám người của tộc Nam Ly Phượng Hoàng giẻ rách kia chưa đến, bổn Thiên nữ không có việc gì làm, sẽ giảng cho anh nghe một chút về thế giới Võ đạo”.
Giọng nói của Thiên nữ Tạo Hoá có chút biếng nhác.
“Thế giới của Võ đạo, cái mà bổn Thiên nữ biết, hiện tại chia thành thế giới Tiểu Thiên, Thế giới Đại Thiên, Thế giới Hỗn Độn. Thế giới Đại Thiên và Thế giới Hỗn Độn tạm thời chưa nói đến, chỉ nói đến Thế giới Tiểu Thiên, còn chia thành tầng Võ thấp, tầng Võ trung, tầng Võ cao và Võ vực Đại thế giới. Nơi mà anh đang ở là tầng trái đất, ở trong tầng Võ thấp, thuộc về tầng áp chót”.
Tô Minh yên lặng.
Anh càng bị đả kích hơn.
Nhưng, có một hạt mầm muốn trở nên lớn mạnh đang thiêu đốt trong lòng!!!
Nếu đã bước chân vào thế giới của Võ đạo.
Đương nhiên muốn đi xem cảnh vật của những nơi cao hơn.
“Anh cũng không cần tự ti, anh vẫn còn trẻ, tương lai chưa nói rõ được đâu. Bổn Thiên nữ cũng có chút đánh giá cao anh, dù gì, anh cũng có được sự trợ giúp của bổn Thiên nữ, bổn Thiên nữ bằng lòng ở trong Thần hồn Thức hải của anh, chỉ vậy thôi anh đã có được khả năng vô hạn rồi, lại thêm huyết mạch của anh, ừm, có tương lai đấy”.
“Cảm ơn”, Tô Minh nói một tiếng cảm ơn, sau đó quay người sang Ninh Triều Thiên bên cạnh: “Ông già, ông thế nào rồi?”
“Không sao, không chết được”, Ninh Triều Thiên cười khổ, trong lúc nói chuyện, nhìn về phía Thiên nữ Tạo Hoá, cung kính cúi chào: “Tiền bối…”.
Ninh Triều Thiên thực sự không biết phải nói gì.