-
Chương 686-690
Chương 686: Một mũi tên trúng hai đích
"Đứt cho bổn tọa!", Cố Đình Tiêu nghiến răng chịu đựng, trong lúc hoảng loạn bối rối liền nâng thanh trọng đao trong tay lên chém về phía không gian giữa Tô Minh và cầu Thương Khung hòng chặt đứt thông đạo cắn nuốt, chỉ cần thông đạo cắn nuốt vỡ vụn thì sẽ không còn khả năng cắn nuốt nữa.
Thế nhưng...
Điều khiến người ta không dám tin đó là!
Điều khiến Cố Đình Tiêu tuyệt vọng đó là...
Một đao của hắn ta nhẹ nhàng bổ xuống từ đầu đến cuối cực kỳ dễ dàng, giống như không có bất cứ thứ gì ngăn cản vậy. Tựa như chém vào không khí.
Nhưng hiệu quả thì sao?
Không có kết quả nào cả.
Lực cắn nuốt đó vẫn còn, thông đạo cắn nuốt vẫn còn.
Việc này giống như đánh một chưởng lên bông vải vậy, không có tác dụng!
"Sao lại như vậy? A a a...", Cố Đình Tiêu hoảng sợ phẫn nộ đến có vẻ như sắp nhập ma rồi, ánh mắt đỏ tía hơi chuyển sang màu đen.
Hắn ta đã bị bức vào tuyệt cảnh.
Thủ đoạn có thể dùng đều đã dùng hết.
Trong tay hắn ta vẫn còn hạt giống Hỗn Độn và cây Thế Giới, nhưng hạt giống Hỗn Độn đối với hắn mà nói chỉ có tác dụng phụ trợ, chỉ có thể trợ giúp trên những phương diện như hồi phục thương thế, hiểu được quy luật Hỗn Độn, luyện hóa khí lưu Hỗn Độn, chứ không thể giúp hắn trực tiếp chiến đấu, không thể dùng hạt giống Hỗn Độn để thoát ly cơ thể của bản thân để chiến đấu đơn độc.
Về phần cây Thế Giới, tiềm lực của cây Thế Giới là vô tận! Trên ý nghĩa nào đó chính là chí bảo của cả nền văn minh Xương siêu việt, chính là vật chí bảo siêu việt cực phẩm.
Nhưng cây Thế Giới ở giai đoạn hiện tại vẫn chưa trưởng thành, vẫn còn nhỏ, tất cả năng lực mà nó có chỉ là khả năng sống vô tận, không hơn không kém, cũng không thể trực tiếp chiến đấu.
Cố Đình Tiêu ngẩng đầu lên, rống gào: "Đại Đạo?! Tại sao còn chưa ra tay? Ông ra tay đi!"
Đáng tiếc.
Không có phản hồi.
Cũng đúng lúc này.
Ầm!
Cầu Thương Khung hình như thoát lực rồi, lập tức mất đi khả năng phản kháng, hóa thành một đạo ánh sáng bạch ngọc chui vào trong cơ thể của Tô Minh.
Bị Tô Minh cắn nuốt rồi!
Bên ngoài.
Hàng tỷ người dân hoàng triều Bất Tử lúc này như bất tỉnh nhân sự, tâm thần vỡ vụn...
Từng cặp mắt ngây dại ra ghi nhớ cảnh tượng vô thượng thần tích này!
Cố Đình Tiêu đã muốn bỏ chạy.
Đúng vậy.
Hắn ta đã bại rồi.
Mặc dù chết cũng không chịu thừa nhận, nhưng sự thực đã bày ra như vậy rồi.
Hơn nữa, Tô Minh quá quỷ dị, quỷ dị đến mức khiến hắn ta cảm nhận được, nếu còn không bỏ chạy thì ngay đến mạng sống cũng phải bỏ lại tại đây mất.
'Vạn Lí Vô Thần!'
Cố Đình Tiêu nhìn sâu vào Tô Minh, khắc sâu gương mặt này vào trong thần hồn của hắn ta, cực kỳ oán hận.
Lần sau gặp lại nhất định sẽ khiến Tô Minh chết không có chỗ chôn, sau đó, Cố Đình Tiêu thi triển thân pháp không gian kiêu ngạo nhất của bản thân để thoát thân.
Nhưng mà, vừa mới thi triển... Cố Đình Tiêu không dám tin phát hiện ra hoàn toàn vô dụng.
Không thoát được.
"Nhân Ma, uổng cho anh chuyển thế mấy chục lần, uổng cho anh đã từng là Đại Đế, nực cười thay đều bị Đại Đạo đâm sau lưng, vẫn thật sự cho rằng mình và Đại Đạo chung một thuyền ư? Lúc trận Đại Đạo Tinh Thần này rơi xuống, Đại Đạo đã quyết định rồi, tôi và anh đều phải chết!". Tô Minh châm biếm cười nói: "Cho dù anh giết chết tôi, anh cũng sẽ bị nhốt trong trận Đại Đạo Tinh Thần này, nhốt đến lúc anh chết, nhốt đến lúc anh bị Đại Đạo Tinh Thần này giày vò thành tro bụi! Anh thấy thế nào? Ha ha ha ha..."
Nhân Ma nực cười
Cố Đình Tiêu hít thở không thông rồi.
Đầu óc ong ong.
"Đại Đạo! Ra đây! Đại Đạo! Ra đây cho bổn tọa!", Cố Đình Tiêu gào rống lên, phẫn nộ đến cùng cực, tròng mắt hoàn toàn đen lại, đã một nửa nhập ma rồi.
Cố Đình Tiêu cho rằng Đại Đạo hạ xuống trận Đại Đạo Tinh Thần chỉ là vì nhắm vào Tô Minh, đề phòng Tô Minh bỏ chạy mà thôi.
Nào ngờ... Đại Đạo lại muốn một mũi tên trúng hai đích.
Muốn Cố Đình Tiêu và Tô Minh đều phải chết.
Trận Đại Đạo Tinh Thần này đâu phải là trận Tinh Thần đơn giản gì? Mà là chính là đại trận Tinh Thần 'Vây Đế Tinh Thần Trận' nhằm tiêu hao tinh lực, khí vận, quy luật, khống chế cấp cao nhất.
Ngay đến Đại Đế cũng có thể bị vây khốn.
Liên tiếp mười mấy lượt gào rống, Cố Đình Tiêu dường như cũng biết có gào thét thế nào thì Đại Đạo cũng sẽ không lên tiếng. Cố Đình Tiêu nhìn về phía Tô Minh: "Tiểu tạp chủng, tại sao mày không sợ? Mày có cách thoát ra? Đúng không?"
Tô Minh mỉm cười không nói.
Quả thực có.
Có Thiên Nữ Tạo Hóa bên mình quả thực có cách ra ngoài, nhưng rất khó.
Dựa theo cách mà tiền bối Thiên Nữ nói, muốn ra ngoài thì đầu tiên phải mạnh mẽ tăng cao thực lực, sau đó thâm nhập vào con đường học tập Tinh Thần, nắm chắc quy luật Tinh Thần rộng lớn thì mới có khả năng.
Quá trình này có thể cần đến ba năm, có thể cần đến ngàn năm, cũng có thể cần triệu năm.
Dù sao, trong thời gian ngắn Tô Minh biết rõ bản thân không thoát ra được.
Nhưng dù sao cũng có thể ra ngoài được. Như vậy là đủ rồi.
Về phần bị vây ở đây, Đại Đạo liệu có tiếp tục ra tay tàn nhẫn hay không, chắc chắn sẽ có.
Có điều, Tô Minh có tự tin đối mặt được thôi.
Tô Minh vẫn cảm thấy bản thân kiếm được lời lớn.
Nếu như không phải tâm nhãn Đại Đạo xuất khiếu, thật sự muốn vây khốn anh và Cố Đình Tiêu, dã tâm muốn một lần giết chết hai người thì Cố Đình Tiêu chắc chắn có thể bỏ chạy, vậy thì anh cũng không cần mơ tưởng gì đến cây Thế Giới và hạt giống Hỗn Độn nữa.
Trên ý nghĩa nào đó thì Đại Đạo tương đương như đang giúp anh.
Ừ, cũng coi như là nhân viên vận chuyển đi!
Trong đại trận Tinh Thần này, bị vây một thời gian mà lấy được cây Thế Giới và hạt giống Hỗn Độn thì vẫn lời rồi!
"Tô Minh, tao thấy chúng ta nên liên thủ với nhau, chúng ta cùng có chung một kẻ địch - ý chí Đại Đạo", sau vài lượt hít thở, Cố Đình Tiêu đột nhiên mở miệng, hắn ta hấp tấp đến suýt chút nữa nhập ma, vậy mà đã khống chế lại được rồi, tựa hồ như đã bình tĩnh lại rất nhiều.
"Không hổ đã từng là Nhân Ma, không hổ là kẻ chuyển thế mấy chục lần, thật không đơn giản", Tô Minh thầm nghĩ.
Sau đó.
Tô Minh lắc đầu.
Không chút do dự mà từ chối.
Không giết chết Cố Đình Tiêu thì sao có thể lấy được cây Thế Giới và hạt giống Hỗn Độn?
"Tô Minh, mày thật sự không chết không xong ư?!", Cố Đình Tiêu gằn từng chữ nói, âm thanh dày đặc: "Bổn tọa là Nhân Ma, đã từng là Đại Đế trung vị, nếu thật sự phải không chết không xong, bổn tọa tuyệt đối chắc chắn sẽ kéo theo kẻ chịu chết chung!"
Giọng nói của Cố Đình Tiêu khàn khàn, đầy vẻ uy hiếp.
Chương 687: Ngũ Đoạn Không Gian
Trả lời Cố Đình Tiêu là một kiếm.
Tô Minh lúc này toàn thân được bao phủ bởi bia Huyền Diệu, phòng ngự vô song.
Một tay nắm chặt Ma La kiếm, tấn công mạnh mẽ.
Bên trong có kho tàng huyết mạch dữ đội, có thể ngang với bất tử bất diệt, chân khí vô hạn.
Làm sao còn muốn phí lời?
Chỉ muốn giết chết Cố Đình Tiêu.
Một kiếm tiến tới, uy lực đó không cần nghĩ cũng biết...
Ánh mắt Cố Đình Tiêu ngừng một chút, chỉ có thể thi triển thân pháp để né tránh.
Đồng thời, trọng đao trong tay hết sức bổ tới, đao pháp cũng được, đao ý cũng được, đều không thể bắt bẻ.
Thế nhưng, khi chạm phải bia Huyền Diệu đều không có tác dụng quá lớn.
Ngược lại kiếm của Tô Minh, uy lực của Ma La kiếm không cần nghĩ cũng biết đó, hễ Cố Đình Tiêu bị trúng một kiếm này thì đại khái không còn cách cái chết bao xa nữa.
Cố Đình Tiêu nghẹn khuất! Lại căng thẳng, thân pháp vận chuyển đến cực hạn.
Hơn nữa, còn không chỉ dùng một loại thân pháp, ước chừng dùng thêm mười mấy loại thân pháp, mỗi loại thân pháp đều là những thân pháp đỉnh cấp không thể tin nổi, tốc độ của hơn mười loại thân pháp mang lại không cần nghĩ cũng biết thế nào.
Cũng nhờ vào những thân pháp xuất thần nhập quỷ này mà giờ phút này hắn ta vẫn có thể dây dưa năm mươi năm mươi với Tô Minh, vẫn còn có thể chống cự được chút.
"Tô Minh! Cứ tiếp tục như vậy cũng chỉ lãng phí thời gian, mày không giết chết được tao đâu! Hòa giải đi! Bổn tọa có thể trả một cái giá nhất định!", Cố Đình Tiêu gào lên, trong giọng nói vẫn có vẻ tự tin, đương nhiên, nhiều hơn là khuyên nhủ.
"Không giết được anh ư? Chỉ vì những thân pháp cũng tạm được này của anh sao?", Tô Minh cười khinh miệt, tiếp theo đột nhiên quát lên: "Không gian trọng lực!"
Bỗng nhiên.
Không gian bao phủ dưới trận Đại Đạo Tinh Thần đó, không gian dị động. Phần tử không gian sụp xuống, trùng lặp.
Không hiểu sao mỗi một quy tắc không gian dường như đều bị Tô Minh khống chế.
Cố Đình Tiêu kinh hãi nghẹt thở, chỉ cảm thấy cả người như lập tức bị trói chặt lại trên một ngọn núi thần vô hình, muốn cử động thì phải kéo theo cả ngọn núi thần trọng lực vô song đó.
Hơn nữa, không gian trước mắt đang di chuyển, nhu động, không có vị trí khe nứt cố định, Cố Đình Tiêu chỉ cảm thấy bản thân tiến thêm mỗi tấc đều phải miễn cưỡng đánh vỡ từng phiến không gian mới được, độ khó không chỉ tăng lên hàng trăm lần.
Ngoài ra, trọng lực khủng bố kéo đến từ bốn phương tám hướng đều muốn nghiền áp hắn ta đến mức nổ tung.
"Ngũ Đoạn!! Quy luật Ngũ Đoạn Không Gian?!", Cố Đình Tiêu trợn trừng hai mắt, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, giống như nhìn thấy quỷ thần vậy.
Sao có thể?
Cho dù khi còn đang ở vị trí Nhân Ma đế vị năm đó, lĩnh ngộ về quy tắc không gian hắn ta cũng không đạt được đến Ngũ Đoạn.
Ngũ Đoạn đó!
Đó không phải là cơ hội lĩnh ngộ trong truyền thuyết chỉ có trong vực Hỗn Độn thôi ư?
Nhưng hiện tại...
Tên ranh con này mới ngoài 20 tuổi!
Tô Minh quả thực đã lĩnh hội được quy tắc không gian đến cấp bậc Ngũ Đoạn, cái này còn cần phải cảm ơn cầu Thương Khung.
Cầu Thương Khung nhập thể. Khoảnh khắc đó, toàn bộ những thứ như quy tắc, đạo vận, lĩnh hội Hỗn Độn, văn tự tiền sử bị kho tàng huyết mạch đoạt lấy đều tặng lại hết cho Tô Minh.
Tô Minh chỉ cần dùng một bộ phận nhỏ trong đó tích tụ lên quy tắc không gian mà thôi, đã mang lại một lối thoát cho lĩnh ngộ quy tắc không gian, một bước tiến vào Ngũ Đoạn, một bước lên trời.
Vỏn vẹn chỉ cần một quy luật Ngũ Đoạn Không Gian thôi, Tô Minh ước chừng đã tuyệt đối nắm chắc có thể miểu sát cảnh giới Dung Đạo tầng thứ chín rồi.
Quá dễ dàng.
Dưới quy luật Ngũ Đoạn Không Gian, Tô Minh khống chế không gian quanh minh đã đạt đến mức không thể tin nổi.
Nhất niệm không gian sinh ra, nhất niệm không gian biến mất.
Nhất niệm không gian trùng lặp, nhất niệm không gian bốc cháy.
Nhất niệm không gian thành sông thành biển, nhất niệm không gian vỡ tan như đá vụn.
Quả thực là chí cường!
Mà đây mới chỉ dùng một phần nhỏ quy luật, đạo vận, lĩnh ngộ Hỗn Độn, văn tự tiền sử của cầu Thương Khung mà thôi, ước chừng vẫn còn khoảng 8 phần nữa giấu trong kho tàng huyết mạch.
Đợi đến khi Tô Minh lấy ra.
Bộn thu!
Vỏn vẹn một cầu Thương Khung đối với Tô Minh mà nói đã có thể gia tăng thực lực của anh lên mấy chục lần rồi.
Quá khoa trương.
"A a a...", Cố Đình Tiêu chật vật giãy dụa! Cuối cùng phải đi tới đích cuối sinh mệnh.
Cố Đình Tiêu nhìn về phía Tô Minh, hoảng loạn, sợ hãi, thậm chí còn có chút cầu xin.
"Tô Minh, tha cho tôi đi, tôi có thể cho cậu nhiều hơn, tôi đã từng là Đại Đế trung vị, tôi nắm giữ ba môn cấm thuật Đại Đạo, tôi có vô số thần thông, bí pháp, nếu tôi sống tôi đều có thể đưa hết cho cậu!", Cố Đình Tiêu lớn giọng nói.
Thế nhưng, những thứ này có sức hấp dẫn với Tô Minh không?
Không có.
Bởi vì, bên cạnh Tô Minh đã có Thiên Nữ Tạo Hóa.
Lúc này phía cuối Cửu Thiên.
Gương mặt nhu động của ý chí Đại Đạo đó lại lần nữa nhúc nhích, nhìn kỹ thì thấy trên gương mặt đó có sự hối hận, có kinh hãi, có lo lắng, có cả vẻ nhớn nhác nữa!
Vốn là lường trước Tô Minh hẳn phải chết, sau đó dùng trận Đại Đạo Tinh Thần vây khốn Nhân Ma, một công đôi việc, một lần xử lý cả hai người.
Nhưng không ngờ... hiện thực hoàn toàn không như thế.
Cố Đình Tiêu lại sắp bị Tô Minh đánh chết rồi?
Kết quả kém nhất mà ý chí Đại Đạo sở liệu cũng chỉ là Nhân Ma và Tô Minh cùng đồng quy vu tận mà thôi.
Nhưng kết quả...
Kết quả này quả thực là xôi hỏng bỏng không rồi.
Bởi vì, hạt giống Hỗn Độn và cây Thế Giới đều sắp rơi vào tay Tô Minh.
Trừ khi bây giờ ông ta ra tay cứu Cố Đình Tiêu.
Nhưng mà không thể làm vậy được.
Hơn nữa, Đại Đạo cũng không chắc chắn liệu bản thân chỉ động dụng được một chút thực lực thì có cứu được Cố Đình Tiêu hay hông?
Chẳng những không cứu được, mà còn dẫn đến căn nguyên bị hao tổn, Đại Đạo giáng cấp, dẫn tới văn minh hắc động, mất nhiều hơn được.
"Vô dụng, Nhân Ma, cậu đúng là thứ vô dụng đáng chết!", Đại Đạo tức giận đến cực điểm, cũng có chút tự trách mình.
Ông ta không nên dùng 'Vây Đế Tinh Thần Đại Trận', như vậy thì lúc trước Cố Đình Tiêu muốn bỏ chạy, ít nhiều còn có thể làm được, vậy thì hạt giống Hỗn Độn và cây Thế Giới cũng sẽ không bị rơi vào tay Tô Minh.
Bây giờ nói cái gì cũng đã muộn rồi.
Chương 688: Trận không gian chướng nhãn
“Một khi cây Thế Giới và hạt giống Hỗn Độn rơi vào tay Tô Minh thì tốc độ trưởng thành nhất định sẽ tăng lên rất nhanh. Cũng may cây Thế Giới và hạt giống Hỗn Độn không dễ dàng bị khống chế và luyện hóa như vậy chăng? Nhân Ma phải thông qua mấy chục lần chuyển thế, tiêu tốn hơn 1 tỷ năm mới miễn cưỡng nắm bắt được. Tô Minh! Cậu có nghịch thiên đến nỗi nào cũng không thể làm được trong ba ngàn đến năm ngàn năm được?”, ý chí Đại Đạo suy nghĩ.
Hiện giờ Tô Minh đã mạnh đến mức không thể tưởng tượng được.
Nếu như tiếp tục tăng thực lực và tốc độ tu luyện thì chẳng phải những đứa con Đại Đạo từng đổ bộ vào thế giới Đại Thiên sẽ bị Tô Minh giết chết sao?
Ý chí Đại Đạo tin rằng, Tô Minh nhất định phát hiện được lợi ích khi giết được những đứa con Đại Đạo, nếu không thì Tô Minh đã không tìm cách giết Chu Kình.
“Một khi tất cả những đứa con Đại Đạo đều bị hắn giết thì bổn tọa sẽ mất quyền nắm giữ thế giới Đại Thiên! Không! Tuyệt đối không thể!”, ý chí Đại Đạo điên cuồng gào thét: “Tuyết đối không thể như vậy”.
Sau đó ý chí Đại Đạo nhướn mày lên rồi nhìn về phía hoàng triều Bất Tử, nhìn phía ‘Đại trận Khốn Đế Tinh Thần’.
Dần dần ý chí Đại Đạo cũng bình tĩnh lại.
“Trong thời gian ngắn không thể xuất hiện ‘Đại trận Khốn Đế Tinh Thần’, bổn tọa có thể sắp xếp một số việc”, ý chí Đại Đạo có suy nghĩ mới, từ đó cố hết sức vây khốn Tô Minh.
“Thời đại của Đại Đế chắc cũng sắp đến rồi”, ý chí Đại Đạo cuối cùng cũng có một quyết định điên cuồng.
Giống như Tô Minh và thiên nữ Tạo Hóa suy đoán. Từ đầu đến cuối, ý chí Đại Đạo nói là bị thương, thế giới Đại Thiên không có điều kiện chứng đạo thành đế, đều là nói dối.
Đều là lời nói dối mà ý chí Đại Đạo dựng lên.
Nếu như ông ta muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể khởi xướng thời đại Đại Đế.
“Thời đại Đại Đế đến rồi, những lão quái thai, thần tử đại đế hay di chủng tiền sử cũng sẽ xuất hiện như nấm sau mưa”, ý chí Đại Đạo lại cười lạnh một tiếng, nụ cười tàn nhẫn và mong đợi.
Tô Minh!
Chẳng phải cậu rất yêu nghiệt sao?
Để xem cậu có thể sống sót trong tay đám lão quái thai và di chủng tiền sử không?
Huống hồ, lúc Tô Minh bị nhốt trong ‘Đại trận Khốn Đế Tinh Thần’ thì ý chí Đại Đạo nhất định sẽ liên hệ với những lão quái vật và di chủng tiền sử kia.
Những ánh sáng quy luật hay đại đạo thần thông, bản thân ông ta là ý chí Đại Đạo nên đều có những thứ này.
Nếu thời đại Đại Đế xuất hiện thì cho họ những thứ này chẳng phải được rồi sao?
“Nếu bức ép bổn tọa thì bổn tọa có thể mở hết cửa hỗn độn giữa khu vực Hỗn Độn và thế giới Đại Thiên, lúc đó còn sợ không giết chết được cậu sao?”, sát ý của ý chí Đại Đạo đối với Tô Minh đã lên đến mức mất kiểm soát.
…
Đồng thời lúc này, Cố Đình Tiêu đã đứng bên bờ vực thẳm của cái chết.
Hắn ta mất kiểm soát về cơ thể mình, biến thành con gà con mà Tô Minh có thể di chết bất cứ lúc nào.
Vốn dĩ cây Thế Giới và hạt giống Hỗn Độn không thể giúp Cố Đình Tiêu chiến đấu trực tiếp nhưng đến lúc sinh tử thì dù thế nào cây Thế Giới và hạt giống Hỗn Độn cũng phải giúp chủ nhân của mình chống lại, bằng giá nào cũng phải bảo vệ chủ nhân.
Nhưng, gặp phải kho tàng huyết mạch của Tô Minh thì kho tàng huyết mạch khóa chặt hai thứ này khiến chúng không dám cũng không có cơ hội ra tay.
Vô cùng chấn động, ngay cả Tô Minh cũng chấn động. Bởi vì kho tàng huyết mạch hết lần này đến lần khác làm mới nhận thức của anh. Quá mạnh! Ngay cả hạt giống Hỗn Độn và cây Thế Giới ở trước mặt nó mà cũng chỉ biết run rẩy.
Đúng là vô địch!
Ý chí Đại Đạo ở bên trên cũng đang nhìn xuống, cũng vô cùng chấn động và kinh hãi.
Nỗi kiêng kị đối với kho tàng huyết mạch đã nghẹn ứ ở cổ họng.
“Không!”, cùng với tiếng gào rống không cam tâm, thể xác của Cố Đình Tiêu hóa thành vũng máu hư vô.
Đồng thời lúc này, thần hồn của Cố Đình Tiêu như muốn tháo chạy. Điều này Tô Minh sớm đã đoán ra được.
Ma La Kiếm không đợi được, một kiếm chém xuống như thiên phạt thần hồn rồi chém nát thần hồn của Cố Đình Tiêu, biến thành sức mạnh linh hồn thuần túy, sau đó Tô Minh lấy thần hồn của mình nuốt trọn sức mạnh linh hồn của Cố Đình Tiêu.
Nếu đổi lại là sức mạnh linh hồn của người khác thì Tô Minh không có hứng thú, thiên nữ Tạo Hóa cũng thế.
Nhưng của Cố Đình Tiêu quá đặc biệt.
Cố Đình Tiêu trải qua mấy chục lần luân hồi chuyển thế và mỗi lần luân hồi chuyển thế đều có thể tăng sức mạnh thần hồn.
Huống hồ, trên thực tế Cố Đình Tiêu là Nhân Ma, từng là trung vị Đại Đế, không nói cũng rõ sức mạnh thần hồn của hắn ta là thế nào.
Vì vậy Tô Minh mới không lãng phí nó.
Sức mạnh linh hồn thuần túy vào không gian thần hồn cũng coi như giúp thiên nữ Tạo Hóa ăn được chút đồ ăn vặt.
Sau đó, nhẫn không gian và cây Thế Giới và hạt giống Hỗn Độn vô chủ của Cố Đình Tiêu đều được Tô Minh nuốt trọn vào cơ thể.
Và rồi Nhân Ma đã trở thành truyền thuyết.
Tô Minh có được bốn bảo vật cực kỳ lớn.
“Tiếp theo! Dựa theo từng bước mà bổn thiên nữ dạy anh, anh có thể bày bố trận không gian chướng nhãn dưới trận Đại Đạo Tinh Thần”, thiên nữ Tạo Hóa nói: “Trong thời gian ngắn anh bị nhốt trong trận Đại Đạo Tinh Thần cũng không phải là chuyện xấu. Vừa hay anh cũng phải sắp xếp lại những thứ thu hoạch được trong lần này, đồng nghĩa với việc bế quan trong trận Đại Đạo Tinh Thần đó. Nhưng, tất nhiên không thể để ý chí Đại Đạo nhìn thấy tất cả quá trình anh bế quan. Trận không gian chướng nhãn có thể tránh được sự chú ý của ý chí Đại Đạo”.
“Tôi hiểu rồi”, Tô Minh gật đầu.
Một lát sau, Tô Minh bắt đầu không ngừng di chuyển, vận chuyển đạo vận không gian.
Dưới ánh mắt quan sát của mọi người, Tô Minh ung dung, nghiêm túc dựng nên trận pháp không gian chướng nhãn.
Một lúc sau, đột nhiên…
Chương 689: Thời đại Thành Đế Chứng Đạo
Trận pháp thiết lập không gian ngăn trở được thiết lập thành công.
Ngay lập tức, không gian nơi Tô Minh đang đứng giống như bị một tầng sương mù dày đặc bao phủ, cũng không còn nhìn thấy Tô Minh nữa, ngay cả khí tức của anh cũng không cảm nhận được.
Tô Minh đang ở trong đó làm gì? Còn sống hay đã chết, không ai có thể nhìn thấy nữa.
"Đáng chết!!!", ý chí đại đạo nổi điên.
Ngay cả nó cũng bị ngăn cách rồi.
"Lại là vị thiên nữ Tạo Hoá thần bí đó!", ý chí đại đạo đã đoán ra được Tô Minh chắc hẳn đã nhận được sự chỉ dẫn của thiên nữ Tạo Hoá mới có thể tạo ra không gian nằm ngoài ngũ hành, đại đạo, nằm ngoài hỗn độn, căn bản không phải thứ thuộc về nền văn minh Xương này.
Ngoại giới.
“Đi!”, Chu Thủ Hạnh bỗng nhiên tóm chặt lấy bả vai của Chu Kình, sau đó biến mất vào hư vô.
Hôm nay Chu Kình có thể bảo toàn mạng sống đã là may mắn cực hạn, tiếp theo nếu như hắn còn ở lại đúng là tìm chết, cho dù Tô Minh bị vây khốn trong trận pháp thì phía sau còn có Đạm Đài Vô Tình cùng người của nhà Đạm Đài.
“Vô Tình, không cần phải lo lắng, nhóc Tô chỉ là bị mắc kẹt trong trận pháp Tinh Thần, tạm thời không thể ra ngoài, chỉ có thể như vậy mà thôi, sẽ không gặp nguy hiểm tới tính mạng”, Đạm Đài Chân Thương bước đến bên cạnh con gái mình an ủi.
“Khó nói, đại đạo còn cố ý nhắm tới, còn tự mình ra tay, thực sự quá vô sỉ!!!”, Đạm Đài Vô Tình lạnh lẽo quét mắt nhìn lên bầu trời nói.
“Con gái à, cẩn thận lời nói”, Đạm Đài Chân Thương vội vã nhắc nhở, hoảng hốt vã mồ hôi.
Tại thế giới Đại Thiên, hoàng triều Bất Tử gần như là thế lực lớn mạnh nhất.
Nhưng đặt lên bàn cân với đại đạo, vẫn không là gì cả.
Đắc tội với đại đạo, kết cục có thể tưởng tượng được.
“Sợ cái gì? Ý chí đại đạo? Nực cười!", giọng nói của Đạm Đài Vô Tình càng thêm lạnh băng, thậm chí còn có chút sát ý điên rồ.
Ý chí đại đạo tất nhiên nghe được sự vô lễ cùng ngạo mạn của Đạm Đài Vô Tình.
Tuy nhiên, ý chí đại đạo cũng không bày tỏ bất kỳ điều gì.
Bởi Đạm Đài Vô Tình mang trong mình Hỗn Độn Tử Đồng.
Có thể không chọc tới liền không cần trêu ghẹo.
Cho dù là ý chí đại đạo thì khi đối diện với Hỗn Độn Tử Đồng cũng không muốn trực tiếp trở mặt.
Đương nhiên cũng không đại biểu cho việc ý chí đại đạo sợ hãi Hỗn Độn Tử Đồng.
“Phụ hoàng, con muốn rời khỏi thế giới Đại Thiên!”, sau đó, Vô Tình mở miệng liền quay đầu rời đi.
Tâm trạng cô ta không được bình tĩnh.
Tự đáy lòng là ngọn lửa phẫn nộ đang bùng cháy.
Là cơn giận muốn lập tức giết chết ý chí đại đạo.
Tô Minh là người cô ta mời tới hoàng triều Bất Tử, kết quả...
Cho dù anh hiện tại không gặp nguy hiểm, nhưng là bị mắc kẹt trong đại trận, thù này nhất định phải báo.
Làm thế nào để báo thù ý chí đại đạo đây?
Cô mơ hồ đã có một vài suy đoán.
Song lại không chắc chắn.
Do đó cô ta muốn đến vách đá Vấn Thiên tìm sư tôn Hỗn Độn Long Quy trước, bà ta chắc chắn hiểu rõ.
"Vô Tình, con… hãy cẩn thận", Đạm Đài Chân Thương bất lực, không khỏi lẩm bẩm một câu: “Đúng là con gái lớn không thể giữ mãi trong nhà được”.
Sau đó Đạm Đài Chân Thương lại thoáng do dự, trong mắt vẫn xẹt qua một tia hung ác: “Nhà họ Chu đã đến lúc trở thành lịch sử rồi!”
Chu Kình, Chu Thủ Hạnh cùng nhà họ Chu.
Ông ta quyết định phải diệt trừ tận gốc.
Thời gian thấm thoát trôi qua.
Nửa năm sau.
Vách núi Vấn Thiên
Đạo vận rền vang, mây lành sắc tím giáng lâm!!!
Quy luật nồng đậm cùng cơn mưa linh khí ngâm xướng.
Toàn bộ quá trình mất một hai tiếng mới an tĩnh lại.
“Chúc mừng sư phụ Thành Đế Chứng Đạo!”, hổ Huyết Vu, Chu Tước Cửu Diễm, trâu Âm Dương Thiên Tù đều cung kính cùng kích động cúi đầu, cảm xúc của mỗi người đều đang dậy sóng, thân thể run lên.
Mà Diệp Mộ Cẩn vẫn đang say ngủ trên lá sen.
“Căn nguyên của đại đạo quả nhiên từ đầu tới cuối đều chưa từng bị tổn thương qua, cho đến bây giờ, thế giới Đại Thiên đều có điều kiện để tu giả võ đạo để Thành Đế Chứng Đạo, là nó đã bịa đặt trò dối trá lật trời!”, Hỗn Độn Long Quy không vì mình thăng cấp thành Đại Đế mà vui mừng, ngược lại trên khuôn mặt già nua hỗn độn kia tràn đầy căm phẫn, còn có sự kiêng dè mãnh liệt, bỗng nhiên bà ta ngẩng đầu, quát lên một tiếng.
Lại thấy.
Một bóng dáng kỳ lạ xen lẫn sắc đen cùng tím.
Dập dờn nhu động.
Chậm rãi hình thành nên một khuôn mặt.
Xuất hiện tại vách núi Vấn Thiên.
Đối mặt với Hỗn Độn Long Quy.
"Hỗn Độn Long Quy, ông đáng lẽ nên cảm ơn bổn tọa đã ban xuống bước ngoặt chuyển tiếp chứng đạo, khiến ông Thành Đế Chứng Đạo”, đại đạo âm trầm đáp.
“Thiên cơ của thế giới Đại Thiên loạn cả rồi, lăng mộ của hoàng đế tại cực nam đã sụp đổ, tiếp theo, thế giới Đại Thiên này cùng một lúc sẽ xuất hiện hơn mười, hoặc mấy chục vị Đại Đế viễn cổ, thượng cổ đi? Còn có Đàm Đạc Chân Thương, Triệu Phong Niên, Côn U lão tổ cũng sẽ Thành Đế Chứng Đạo, đại đạo, ngươi rốt cuộc là muốn làm gì? Ngươi muốn hủy diệt toàn bộ thế giới Đại Thiên sao?”, giọng nói của Hỗn Độn Long Nguyên có sự lo lắng sâu sắc, mang theo chút kinh hoàng: “Ngươi muốn dùng Đại Đế trấn áp giết chết nhóc Tô sao?”.
“Không không không…”, ý chí đại đạo lắc đầu: “Còn chưa tới bước đường các Đại Đế đều phải ra tay!”
Thứ khốn kiếp gì gọi là các Đại Đế phải ra tay? Hỗn Độn Long Quy hiểu rất rõ ràng, ý chí đại đạo hiểu, nếu có đại đế ra tay, thì bộ xương già này, còn có Đàm Đạc Chân Thương cùng toàn tộc Đạm Đạc cùng những lão quái vậy Thành Đế Chứng Đạo kia đều có khả năng sẽ hành động trợ giúp Tô Minh.
Bởi vậy, Tô Minh không sợ hãi.
Nếu không phải vì nguyên nhân này, đừng nói tới việc Đại Đế xuất hiện, nếu có thể, ý chí đại đạo cũng muốn đích thân xuống tay.
Tuyệt đối đừng cho rằng ý chí đại đạo có bao nhiêu phẩm cách vĩ đại.
Nếu không cũng sẽ không tạo ra lời nói dối lật trời chỉ vì sự ích kỷ của bản thân mình.
“Hỗn Độn Long Quy, bổn tọa xuất hiện chỉ để nhắc nhở bà, cho dù hiện tại đã bước vào thời đại của Đại Đế, chuyện của người lớp dưới, Đại Đế cũng không thể can thiệp vào”, ý chí đại đạo lạnh giọng nói.
Đây là đang cảnh cáo Hỗn Độn Long Quy, sau khi Thành Đế Chứng Đạo không thể giúp đỡ Tô Minh nữa.
Cho dù là một tia thần hồn phân thân.
“Đương nhiên, bổn tọa cũng có thể bảo đảm, những Đại Đế từ các thế lực đối địch với Tô Minh kia cũng không thể công kích lớp sau”, đại đạo tiếp tục.
Chương 690: Dòng sông quy luật
“Vậy chính là để thế hệ trẻ tự mình chơi đùa sao? Ha ha… đại đạo, đây là chính miệng ngươi nói, lớp sau ai có thể địch lại nhóc Tô cơ chứ!”, Hỗn Độn Long Quy hừ lạnh, vô cùng tự tin.
“Vậy thì không còn can hệ gì tới bà nữa, Hỗn Độn Long Quy !”, sau đó, ý chí đại đạo liền biến mất.
“Sư phụ, ý chí đại đạo không phải là cực kỳ công bằng sao? Tại sao lại muốn giết Tô Minh sư đệ?”, sau khi ý chí đại đạo rời đi, hổ Huyết Vu vội vàng dò hỏi, quả thực rất lo lắng.
Bị ý chí đại đạo chĩa mũi nhọn vào!!!
Thực sự không thấy hy vọng sống sót nào!
“Bởi vì nhóc Tô không hề đơn giản, khiến ý chí đại đạo phải sợ sệt, như đang ngồi trên bàn chông vậy”, Hỗn Độn Long Quy nhàn nhạt đáp, có chút lo âu: “Cũng không biết khi nào nhóc Tô mới có thể thoát khỏi trận pháp Đại Đạo Tinh Thần đây..."
Vừa nói Hỗn Độn Long Quy vừa ngước mắt nhìn một mảnh đất trời phía trước: “Linh khí thiên địa ngày càng nồng đậm rồi, quy luật, đạo vận… cũng sẽ càng ngày càng rõ nét hơn, các yêu nghiệt thiên tài sẽ xuất hiện lớp lớp!”
Nhưng Tô Minh lại đang mắc kẹt trong đại trận.
Những quy luật đạo vận cùng linh khí dồi dào này đều không có quan hệ với anh!
Đây lại là thủ đoạn của đại đạo.
“Huống hồ, Đại Đế xuất thế, cho dù không thể đích thân ra tay thì những thế hệ trẻ dưới sự chỉ dạy của họ cũng có thể tiến bước vùn vụt!”, Hỗn Độn Long Quy nói xa xăm: “Đại Đế xuất hiện lớp lớp, chính là đại đạo đang cưỡng ép giúp đỡ thế hệ thiên tài, yêu nghiệt trẻ tuổi của thế giới Đại Thiên đuổi kịp nhóc Tô, thậm chí là vượt qua nó!”
Tô Minh còn bị vây khốn trong đại trận thêm ngày nào, nó liền cảm thấy nguy hiểm thêm ngày đó.
Đúng lúc này.
Bỗng nhiên.
“Đáng chết!!! Đại đạo, khốn kiếp!”, Hỗn Đỗn Long Quy run rẩy kịch liệt, phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp rồi bùng nổ cơn giận.
Hơn mười nhịp thở sau tâm trạng của bà ta mới dần ổn định lại, nhưng trên khuôn mặt già nua là vẻ âm trầm ảm đạm.
“Sư… sư phụ, xảy ra chuyện gì rồi sao?”, hổ Huyết Vu cẩn thận dè dặt hỏi.
“Ý chí đại đạo chủ động tiết lộ thiên cơ!”, Hỗn Độn Long Quy cắn răng nghiến lợi đáp: “Chỉ cần là Đại Đế đều có thể dễ dàng tính toán ra một phần thiên cơ, phần thiên cơ này là đại đạo cố ý muốn cho tất cả các Đại Đế tại thế giới Tiểu Thiên đều biết được chuyện- huyết mạch của Tô Minh siêu việt hơn hệ thống huyết mạch tại nền văn minh Xương này!”
“Hả?”, hổ Huyết Vu, Chu Tước Cửu Diễm cùng trâu Âm Dương Thiên Tù đều sững người, sau đó liền nổi điên: “Làm sao có thể làm như vậy???? Nếu là như vậy, Tô sư đệ sẽ trở thành kẻ địch của toàn thế giới mất!"
Huyết mạch siêu việt vượt trên toàn bộ hệ thống nền văn minh Xương.
Sự hấp dẫn này.
Không thể tưởng tượng được ......
"Sư phụ, không lẽ ý chí đại đạo sẽ không bị trừng phạt nếu làm điều đó sao? Chẳng lẽ nó muốn làm gì thì làm?", Chu Tước Cửu Diễm trầm giọng nói.
"Hẳn là có chút trừng phạt, nhưng cũng không quá nghiêm trọng. Dù sao ý chí đại đạo vẫn chưa tự mình ra tay, chỉ là lộ ra một vài tin tức mà thôi", Hỗn Độn Long Quy nghiêm nghị: "Hơn nữa hiện tại Đại Đế xuất thế như măng mọc sau mưa, tương đương với việc củng cố toàn bộ thế giới Đại Thiên, ví như sự tồn tại như chúng ta bỗng nhiên Thành Đế Chứng Đạo, đều sẽ nợ ý chí đại đạo một ít nhân quả, tích tiểu thành đại, ý chí đại đạo từ đó sẽ đạt được một chút công đức, phần công đức này gần như đủ bù lại tội nghiệt nó tiết lộ một vài thiên cơ để nhắm vào Tô Minh".
“Chết tiệt !!!”, hổ Huyết Vu chửi rủa một câu, là phẫn nộ đến cực điểm.
"Đều bình tĩnh lại đi, điều các con cần làm bây giờ là phải tận dụng cơ hội tuyệt vời này để tu luyện gia tăng thực lực, đợi tương lai có một ngày Tô Minh thoát khỏi vây khốn, đến lúc đó các con cũng có sức mạnh để giúp đỡ nó", Hỗn Độn Long Quy dặn dò.
Vừa nói
Hỗn Độn Long Quy vừa có chút lo lắng cho đệ tử nhỏ của mình là Đạm Đài Vô Tình.
"Vô Tình biết được ắt sẽ muốn trả thù đại đạo, con bé nhất định sẽ muốn giết con trai đại đạo, chỉ là hắn sẽ dễ dàng bị truy giết như vậy sao?", Hỗn Độn Long Quy không khỏi lo âu.
...
Trong đại trận Tinh Thần.
Thời gian nửa năm dần trôi.
Tô Minh cuối cùng cũng đã đem những quy luật, đạo vận, vết vằn thời tiền sử…từ cầu Thương Khung mà kho tàng huyết mạch đã phản hồi lại cho anh, lại kết hợp với 365 đạo quy luật của cung Nhân Ma, cô đọng thành một dòng sông quy luật trải dài.
Đằng đẵng nửa năm!
Mới ngưng đọng thành công.
Có thể tưởng tượng được có bao nhiêu khó khăn.
Trong đó còn có sự chỉ dẫn tỉ mỉ thường trực của thiên nữ Tạo Hoá cùng phối hợp của kho tàng huyết mạch.
Muốn cô đọng dòng sông quy luật đúng là quá khó...
May mắn thay, sau cùng Tô Minh cũng đã thành công.
"Với dòng sông quy luật này, lực chiến đấu của mình không chỉ tăng lên gấp mấy chục lần!”, Tô Minh nhiệt huyết sôi trào, anh thật sự rất hưng phấn.
Dòng sông quy luật đáng sợ như thế nào? Ví như Cố Đình Tiêu, chuyển thế của Đại Đế đại khái cũng có thể giết chết trong tích tắc.
Trừ phi lĩnh ngộ của bản thân đối với quy luật cùng đại đạo các tầng trời không tồi, hơn nữa có bảo vật tùy thân, nếu không khi đụng phải dòng sông quy luật, có lẽ sẽ bị lưu đày vào trong dòng chảy, bị sức mạnh của thời gian, không gian cùng luân hồi bóp nghẹt mà chết rồi.
“Thiên Nữ tiền bối, dòng sông quy luật không thuộc về thủ đoạn của nền văn minh Xương đấy chứ?”, Tô Minh không nhịn được mà hỏi.
“Không sai”, thiên nữ Tạo Hóa không phủ nhận: “Nhóc Tô, anh cũng đừng quá kích động, bình tâm lại đi, có bản cung ở đây, tương lai kiến thức của anh sẽ ngày càng nhiều hơn, lần này, bổn cung dạy anh cô đọng dòng sông quy luật trước, cũng là để ứng phó với những kẻ địch vô cùng đáng sợ mà anh sẽ phải đối diện sau khi phá trận pháp này rời đi”.
“Kẻ địch vô cùng đáng sợ?”, Tô Minh có chút khó hiểu.
"Đứt cho bổn tọa!", Cố Đình Tiêu nghiến răng chịu đựng, trong lúc hoảng loạn bối rối liền nâng thanh trọng đao trong tay lên chém về phía không gian giữa Tô Minh và cầu Thương Khung hòng chặt đứt thông đạo cắn nuốt, chỉ cần thông đạo cắn nuốt vỡ vụn thì sẽ không còn khả năng cắn nuốt nữa.
Thế nhưng...
Điều khiến người ta không dám tin đó là!
Điều khiến Cố Đình Tiêu tuyệt vọng đó là...
Một đao của hắn ta nhẹ nhàng bổ xuống từ đầu đến cuối cực kỳ dễ dàng, giống như không có bất cứ thứ gì ngăn cản vậy. Tựa như chém vào không khí.
Nhưng hiệu quả thì sao?
Không có kết quả nào cả.
Lực cắn nuốt đó vẫn còn, thông đạo cắn nuốt vẫn còn.
Việc này giống như đánh một chưởng lên bông vải vậy, không có tác dụng!
"Sao lại như vậy? A a a...", Cố Đình Tiêu hoảng sợ phẫn nộ đến có vẻ như sắp nhập ma rồi, ánh mắt đỏ tía hơi chuyển sang màu đen.
Hắn ta đã bị bức vào tuyệt cảnh.
Thủ đoạn có thể dùng đều đã dùng hết.
Trong tay hắn ta vẫn còn hạt giống Hỗn Độn và cây Thế Giới, nhưng hạt giống Hỗn Độn đối với hắn mà nói chỉ có tác dụng phụ trợ, chỉ có thể trợ giúp trên những phương diện như hồi phục thương thế, hiểu được quy luật Hỗn Độn, luyện hóa khí lưu Hỗn Độn, chứ không thể giúp hắn trực tiếp chiến đấu, không thể dùng hạt giống Hỗn Độn để thoát ly cơ thể của bản thân để chiến đấu đơn độc.
Về phần cây Thế Giới, tiềm lực của cây Thế Giới là vô tận! Trên ý nghĩa nào đó chính là chí bảo của cả nền văn minh Xương siêu việt, chính là vật chí bảo siêu việt cực phẩm.
Nhưng cây Thế Giới ở giai đoạn hiện tại vẫn chưa trưởng thành, vẫn còn nhỏ, tất cả năng lực mà nó có chỉ là khả năng sống vô tận, không hơn không kém, cũng không thể trực tiếp chiến đấu.
Cố Đình Tiêu ngẩng đầu lên, rống gào: "Đại Đạo?! Tại sao còn chưa ra tay? Ông ra tay đi!"
Đáng tiếc.
Không có phản hồi.
Cũng đúng lúc này.
Ầm!
Cầu Thương Khung hình như thoát lực rồi, lập tức mất đi khả năng phản kháng, hóa thành một đạo ánh sáng bạch ngọc chui vào trong cơ thể của Tô Minh.
Bị Tô Minh cắn nuốt rồi!
Bên ngoài.
Hàng tỷ người dân hoàng triều Bất Tử lúc này như bất tỉnh nhân sự, tâm thần vỡ vụn...
Từng cặp mắt ngây dại ra ghi nhớ cảnh tượng vô thượng thần tích này!
Cố Đình Tiêu đã muốn bỏ chạy.
Đúng vậy.
Hắn ta đã bại rồi.
Mặc dù chết cũng không chịu thừa nhận, nhưng sự thực đã bày ra như vậy rồi.
Hơn nữa, Tô Minh quá quỷ dị, quỷ dị đến mức khiến hắn ta cảm nhận được, nếu còn không bỏ chạy thì ngay đến mạng sống cũng phải bỏ lại tại đây mất.
'Vạn Lí Vô Thần!'
Cố Đình Tiêu nhìn sâu vào Tô Minh, khắc sâu gương mặt này vào trong thần hồn của hắn ta, cực kỳ oán hận.
Lần sau gặp lại nhất định sẽ khiến Tô Minh chết không có chỗ chôn, sau đó, Cố Đình Tiêu thi triển thân pháp không gian kiêu ngạo nhất của bản thân để thoát thân.
Nhưng mà, vừa mới thi triển... Cố Đình Tiêu không dám tin phát hiện ra hoàn toàn vô dụng.
Không thoát được.
"Nhân Ma, uổng cho anh chuyển thế mấy chục lần, uổng cho anh đã từng là Đại Đế, nực cười thay đều bị Đại Đạo đâm sau lưng, vẫn thật sự cho rằng mình và Đại Đạo chung một thuyền ư? Lúc trận Đại Đạo Tinh Thần này rơi xuống, Đại Đạo đã quyết định rồi, tôi và anh đều phải chết!". Tô Minh châm biếm cười nói: "Cho dù anh giết chết tôi, anh cũng sẽ bị nhốt trong trận Đại Đạo Tinh Thần này, nhốt đến lúc anh chết, nhốt đến lúc anh bị Đại Đạo Tinh Thần này giày vò thành tro bụi! Anh thấy thế nào? Ha ha ha ha..."
Nhân Ma nực cười
Cố Đình Tiêu hít thở không thông rồi.
Đầu óc ong ong.
"Đại Đạo! Ra đây! Đại Đạo! Ra đây cho bổn tọa!", Cố Đình Tiêu gào rống lên, phẫn nộ đến cùng cực, tròng mắt hoàn toàn đen lại, đã một nửa nhập ma rồi.
Cố Đình Tiêu cho rằng Đại Đạo hạ xuống trận Đại Đạo Tinh Thần chỉ là vì nhắm vào Tô Minh, đề phòng Tô Minh bỏ chạy mà thôi.
Nào ngờ... Đại Đạo lại muốn một mũi tên trúng hai đích.
Muốn Cố Đình Tiêu và Tô Minh đều phải chết.
Trận Đại Đạo Tinh Thần này đâu phải là trận Tinh Thần đơn giản gì? Mà là chính là đại trận Tinh Thần 'Vây Đế Tinh Thần Trận' nhằm tiêu hao tinh lực, khí vận, quy luật, khống chế cấp cao nhất.
Ngay đến Đại Đế cũng có thể bị vây khốn.
Liên tiếp mười mấy lượt gào rống, Cố Đình Tiêu dường như cũng biết có gào thét thế nào thì Đại Đạo cũng sẽ không lên tiếng. Cố Đình Tiêu nhìn về phía Tô Minh: "Tiểu tạp chủng, tại sao mày không sợ? Mày có cách thoát ra? Đúng không?"
Tô Minh mỉm cười không nói.
Quả thực có.
Có Thiên Nữ Tạo Hóa bên mình quả thực có cách ra ngoài, nhưng rất khó.
Dựa theo cách mà tiền bối Thiên Nữ nói, muốn ra ngoài thì đầu tiên phải mạnh mẽ tăng cao thực lực, sau đó thâm nhập vào con đường học tập Tinh Thần, nắm chắc quy luật Tinh Thần rộng lớn thì mới có khả năng.
Quá trình này có thể cần đến ba năm, có thể cần đến ngàn năm, cũng có thể cần triệu năm.
Dù sao, trong thời gian ngắn Tô Minh biết rõ bản thân không thoát ra được.
Nhưng dù sao cũng có thể ra ngoài được. Như vậy là đủ rồi.
Về phần bị vây ở đây, Đại Đạo liệu có tiếp tục ra tay tàn nhẫn hay không, chắc chắn sẽ có.
Có điều, Tô Minh có tự tin đối mặt được thôi.
Tô Minh vẫn cảm thấy bản thân kiếm được lời lớn.
Nếu như không phải tâm nhãn Đại Đạo xuất khiếu, thật sự muốn vây khốn anh và Cố Đình Tiêu, dã tâm muốn một lần giết chết hai người thì Cố Đình Tiêu chắc chắn có thể bỏ chạy, vậy thì anh cũng không cần mơ tưởng gì đến cây Thế Giới và hạt giống Hỗn Độn nữa.
Trên ý nghĩa nào đó thì Đại Đạo tương đương như đang giúp anh.
Ừ, cũng coi như là nhân viên vận chuyển đi!
Trong đại trận Tinh Thần này, bị vây một thời gian mà lấy được cây Thế Giới và hạt giống Hỗn Độn thì vẫn lời rồi!
"Tô Minh, tao thấy chúng ta nên liên thủ với nhau, chúng ta cùng có chung một kẻ địch - ý chí Đại Đạo", sau vài lượt hít thở, Cố Đình Tiêu đột nhiên mở miệng, hắn ta hấp tấp đến suýt chút nữa nhập ma, vậy mà đã khống chế lại được rồi, tựa hồ như đã bình tĩnh lại rất nhiều.
"Không hổ đã từng là Nhân Ma, không hổ là kẻ chuyển thế mấy chục lần, thật không đơn giản", Tô Minh thầm nghĩ.
Sau đó.
Tô Minh lắc đầu.
Không chút do dự mà từ chối.
Không giết chết Cố Đình Tiêu thì sao có thể lấy được cây Thế Giới và hạt giống Hỗn Độn?
"Tô Minh, mày thật sự không chết không xong ư?!", Cố Đình Tiêu gằn từng chữ nói, âm thanh dày đặc: "Bổn tọa là Nhân Ma, đã từng là Đại Đế trung vị, nếu thật sự phải không chết không xong, bổn tọa tuyệt đối chắc chắn sẽ kéo theo kẻ chịu chết chung!"
Giọng nói của Cố Đình Tiêu khàn khàn, đầy vẻ uy hiếp.
Chương 687: Ngũ Đoạn Không Gian
Trả lời Cố Đình Tiêu là một kiếm.
Tô Minh lúc này toàn thân được bao phủ bởi bia Huyền Diệu, phòng ngự vô song.
Một tay nắm chặt Ma La kiếm, tấn công mạnh mẽ.
Bên trong có kho tàng huyết mạch dữ đội, có thể ngang với bất tử bất diệt, chân khí vô hạn.
Làm sao còn muốn phí lời?
Chỉ muốn giết chết Cố Đình Tiêu.
Một kiếm tiến tới, uy lực đó không cần nghĩ cũng biết...
Ánh mắt Cố Đình Tiêu ngừng một chút, chỉ có thể thi triển thân pháp để né tránh.
Đồng thời, trọng đao trong tay hết sức bổ tới, đao pháp cũng được, đao ý cũng được, đều không thể bắt bẻ.
Thế nhưng, khi chạm phải bia Huyền Diệu đều không có tác dụng quá lớn.
Ngược lại kiếm của Tô Minh, uy lực của Ma La kiếm không cần nghĩ cũng biết đó, hễ Cố Đình Tiêu bị trúng một kiếm này thì đại khái không còn cách cái chết bao xa nữa.
Cố Đình Tiêu nghẹn khuất! Lại căng thẳng, thân pháp vận chuyển đến cực hạn.
Hơn nữa, còn không chỉ dùng một loại thân pháp, ước chừng dùng thêm mười mấy loại thân pháp, mỗi loại thân pháp đều là những thân pháp đỉnh cấp không thể tin nổi, tốc độ của hơn mười loại thân pháp mang lại không cần nghĩ cũng biết thế nào.
Cũng nhờ vào những thân pháp xuất thần nhập quỷ này mà giờ phút này hắn ta vẫn có thể dây dưa năm mươi năm mươi với Tô Minh, vẫn còn có thể chống cự được chút.
"Tô Minh! Cứ tiếp tục như vậy cũng chỉ lãng phí thời gian, mày không giết chết được tao đâu! Hòa giải đi! Bổn tọa có thể trả một cái giá nhất định!", Cố Đình Tiêu gào lên, trong giọng nói vẫn có vẻ tự tin, đương nhiên, nhiều hơn là khuyên nhủ.
"Không giết được anh ư? Chỉ vì những thân pháp cũng tạm được này của anh sao?", Tô Minh cười khinh miệt, tiếp theo đột nhiên quát lên: "Không gian trọng lực!"
Bỗng nhiên.
Không gian bao phủ dưới trận Đại Đạo Tinh Thần đó, không gian dị động. Phần tử không gian sụp xuống, trùng lặp.
Không hiểu sao mỗi một quy tắc không gian dường như đều bị Tô Minh khống chế.
Cố Đình Tiêu kinh hãi nghẹt thở, chỉ cảm thấy cả người như lập tức bị trói chặt lại trên một ngọn núi thần vô hình, muốn cử động thì phải kéo theo cả ngọn núi thần trọng lực vô song đó.
Hơn nữa, không gian trước mắt đang di chuyển, nhu động, không có vị trí khe nứt cố định, Cố Đình Tiêu chỉ cảm thấy bản thân tiến thêm mỗi tấc đều phải miễn cưỡng đánh vỡ từng phiến không gian mới được, độ khó không chỉ tăng lên hàng trăm lần.
Ngoài ra, trọng lực khủng bố kéo đến từ bốn phương tám hướng đều muốn nghiền áp hắn ta đến mức nổ tung.
"Ngũ Đoạn!! Quy luật Ngũ Đoạn Không Gian?!", Cố Đình Tiêu trợn trừng hai mắt, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, giống như nhìn thấy quỷ thần vậy.
Sao có thể?
Cho dù khi còn đang ở vị trí Nhân Ma đế vị năm đó, lĩnh ngộ về quy tắc không gian hắn ta cũng không đạt được đến Ngũ Đoạn.
Ngũ Đoạn đó!
Đó không phải là cơ hội lĩnh ngộ trong truyền thuyết chỉ có trong vực Hỗn Độn thôi ư?
Nhưng hiện tại...
Tên ranh con này mới ngoài 20 tuổi!
Tô Minh quả thực đã lĩnh hội được quy tắc không gian đến cấp bậc Ngũ Đoạn, cái này còn cần phải cảm ơn cầu Thương Khung.
Cầu Thương Khung nhập thể. Khoảnh khắc đó, toàn bộ những thứ như quy tắc, đạo vận, lĩnh hội Hỗn Độn, văn tự tiền sử bị kho tàng huyết mạch đoạt lấy đều tặng lại hết cho Tô Minh.
Tô Minh chỉ cần dùng một bộ phận nhỏ trong đó tích tụ lên quy tắc không gian mà thôi, đã mang lại một lối thoát cho lĩnh ngộ quy tắc không gian, một bước tiến vào Ngũ Đoạn, một bước lên trời.
Vỏn vẹn chỉ cần một quy luật Ngũ Đoạn Không Gian thôi, Tô Minh ước chừng đã tuyệt đối nắm chắc có thể miểu sát cảnh giới Dung Đạo tầng thứ chín rồi.
Quá dễ dàng.
Dưới quy luật Ngũ Đoạn Không Gian, Tô Minh khống chế không gian quanh minh đã đạt đến mức không thể tin nổi.
Nhất niệm không gian sinh ra, nhất niệm không gian biến mất.
Nhất niệm không gian trùng lặp, nhất niệm không gian bốc cháy.
Nhất niệm không gian thành sông thành biển, nhất niệm không gian vỡ tan như đá vụn.
Quả thực là chí cường!
Mà đây mới chỉ dùng một phần nhỏ quy luật, đạo vận, lĩnh ngộ Hỗn Độn, văn tự tiền sử của cầu Thương Khung mà thôi, ước chừng vẫn còn khoảng 8 phần nữa giấu trong kho tàng huyết mạch.
Đợi đến khi Tô Minh lấy ra.
Bộn thu!
Vỏn vẹn một cầu Thương Khung đối với Tô Minh mà nói đã có thể gia tăng thực lực của anh lên mấy chục lần rồi.
Quá khoa trương.
"A a a...", Cố Đình Tiêu chật vật giãy dụa! Cuối cùng phải đi tới đích cuối sinh mệnh.
Cố Đình Tiêu nhìn về phía Tô Minh, hoảng loạn, sợ hãi, thậm chí còn có chút cầu xin.
"Tô Minh, tha cho tôi đi, tôi có thể cho cậu nhiều hơn, tôi đã từng là Đại Đế trung vị, tôi nắm giữ ba môn cấm thuật Đại Đạo, tôi có vô số thần thông, bí pháp, nếu tôi sống tôi đều có thể đưa hết cho cậu!", Cố Đình Tiêu lớn giọng nói.
Thế nhưng, những thứ này có sức hấp dẫn với Tô Minh không?
Không có.
Bởi vì, bên cạnh Tô Minh đã có Thiên Nữ Tạo Hóa.
Lúc này phía cuối Cửu Thiên.
Gương mặt nhu động của ý chí Đại Đạo đó lại lần nữa nhúc nhích, nhìn kỹ thì thấy trên gương mặt đó có sự hối hận, có kinh hãi, có lo lắng, có cả vẻ nhớn nhác nữa!
Vốn là lường trước Tô Minh hẳn phải chết, sau đó dùng trận Đại Đạo Tinh Thần vây khốn Nhân Ma, một công đôi việc, một lần xử lý cả hai người.
Nhưng không ngờ... hiện thực hoàn toàn không như thế.
Cố Đình Tiêu lại sắp bị Tô Minh đánh chết rồi?
Kết quả kém nhất mà ý chí Đại Đạo sở liệu cũng chỉ là Nhân Ma và Tô Minh cùng đồng quy vu tận mà thôi.
Nhưng kết quả...
Kết quả này quả thực là xôi hỏng bỏng không rồi.
Bởi vì, hạt giống Hỗn Độn và cây Thế Giới đều sắp rơi vào tay Tô Minh.
Trừ khi bây giờ ông ta ra tay cứu Cố Đình Tiêu.
Nhưng mà không thể làm vậy được.
Hơn nữa, Đại Đạo cũng không chắc chắn liệu bản thân chỉ động dụng được một chút thực lực thì có cứu được Cố Đình Tiêu hay hông?
Chẳng những không cứu được, mà còn dẫn đến căn nguyên bị hao tổn, Đại Đạo giáng cấp, dẫn tới văn minh hắc động, mất nhiều hơn được.
"Vô dụng, Nhân Ma, cậu đúng là thứ vô dụng đáng chết!", Đại Đạo tức giận đến cực điểm, cũng có chút tự trách mình.
Ông ta không nên dùng 'Vây Đế Tinh Thần Đại Trận', như vậy thì lúc trước Cố Đình Tiêu muốn bỏ chạy, ít nhiều còn có thể làm được, vậy thì hạt giống Hỗn Độn và cây Thế Giới cũng sẽ không bị rơi vào tay Tô Minh.
Bây giờ nói cái gì cũng đã muộn rồi.
Chương 688: Trận không gian chướng nhãn
“Một khi cây Thế Giới và hạt giống Hỗn Độn rơi vào tay Tô Minh thì tốc độ trưởng thành nhất định sẽ tăng lên rất nhanh. Cũng may cây Thế Giới và hạt giống Hỗn Độn không dễ dàng bị khống chế và luyện hóa như vậy chăng? Nhân Ma phải thông qua mấy chục lần chuyển thế, tiêu tốn hơn 1 tỷ năm mới miễn cưỡng nắm bắt được. Tô Minh! Cậu có nghịch thiên đến nỗi nào cũng không thể làm được trong ba ngàn đến năm ngàn năm được?”, ý chí Đại Đạo suy nghĩ.
Hiện giờ Tô Minh đã mạnh đến mức không thể tưởng tượng được.
Nếu như tiếp tục tăng thực lực và tốc độ tu luyện thì chẳng phải những đứa con Đại Đạo từng đổ bộ vào thế giới Đại Thiên sẽ bị Tô Minh giết chết sao?
Ý chí Đại Đạo tin rằng, Tô Minh nhất định phát hiện được lợi ích khi giết được những đứa con Đại Đạo, nếu không thì Tô Minh đã không tìm cách giết Chu Kình.
“Một khi tất cả những đứa con Đại Đạo đều bị hắn giết thì bổn tọa sẽ mất quyền nắm giữ thế giới Đại Thiên! Không! Tuyệt đối không thể!”, ý chí Đại Đạo điên cuồng gào thét: “Tuyết đối không thể như vậy”.
Sau đó ý chí Đại Đạo nhướn mày lên rồi nhìn về phía hoàng triều Bất Tử, nhìn phía ‘Đại trận Khốn Đế Tinh Thần’.
Dần dần ý chí Đại Đạo cũng bình tĩnh lại.
“Trong thời gian ngắn không thể xuất hiện ‘Đại trận Khốn Đế Tinh Thần’, bổn tọa có thể sắp xếp một số việc”, ý chí Đại Đạo có suy nghĩ mới, từ đó cố hết sức vây khốn Tô Minh.
“Thời đại của Đại Đế chắc cũng sắp đến rồi”, ý chí Đại Đạo cuối cùng cũng có một quyết định điên cuồng.
Giống như Tô Minh và thiên nữ Tạo Hóa suy đoán. Từ đầu đến cuối, ý chí Đại Đạo nói là bị thương, thế giới Đại Thiên không có điều kiện chứng đạo thành đế, đều là nói dối.
Đều là lời nói dối mà ý chí Đại Đạo dựng lên.
Nếu như ông ta muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể khởi xướng thời đại Đại Đế.
“Thời đại Đại Đế đến rồi, những lão quái thai, thần tử đại đế hay di chủng tiền sử cũng sẽ xuất hiện như nấm sau mưa”, ý chí Đại Đạo lại cười lạnh một tiếng, nụ cười tàn nhẫn và mong đợi.
Tô Minh!
Chẳng phải cậu rất yêu nghiệt sao?
Để xem cậu có thể sống sót trong tay đám lão quái thai và di chủng tiền sử không?
Huống hồ, lúc Tô Minh bị nhốt trong ‘Đại trận Khốn Đế Tinh Thần’ thì ý chí Đại Đạo nhất định sẽ liên hệ với những lão quái vật và di chủng tiền sử kia.
Những ánh sáng quy luật hay đại đạo thần thông, bản thân ông ta là ý chí Đại Đạo nên đều có những thứ này.
Nếu thời đại Đại Đế xuất hiện thì cho họ những thứ này chẳng phải được rồi sao?
“Nếu bức ép bổn tọa thì bổn tọa có thể mở hết cửa hỗn độn giữa khu vực Hỗn Độn và thế giới Đại Thiên, lúc đó còn sợ không giết chết được cậu sao?”, sát ý của ý chí Đại Đạo đối với Tô Minh đã lên đến mức mất kiểm soát.
…
Đồng thời lúc này, Cố Đình Tiêu đã đứng bên bờ vực thẳm của cái chết.
Hắn ta mất kiểm soát về cơ thể mình, biến thành con gà con mà Tô Minh có thể di chết bất cứ lúc nào.
Vốn dĩ cây Thế Giới và hạt giống Hỗn Độn không thể giúp Cố Đình Tiêu chiến đấu trực tiếp nhưng đến lúc sinh tử thì dù thế nào cây Thế Giới và hạt giống Hỗn Độn cũng phải giúp chủ nhân của mình chống lại, bằng giá nào cũng phải bảo vệ chủ nhân.
Nhưng, gặp phải kho tàng huyết mạch của Tô Minh thì kho tàng huyết mạch khóa chặt hai thứ này khiến chúng không dám cũng không có cơ hội ra tay.
Vô cùng chấn động, ngay cả Tô Minh cũng chấn động. Bởi vì kho tàng huyết mạch hết lần này đến lần khác làm mới nhận thức của anh. Quá mạnh! Ngay cả hạt giống Hỗn Độn và cây Thế Giới ở trước mặt nó mà cũng chỉ biết run rẩy.
Đúng là vô địch!
Ý chí Đại Đạo ở bên trên cũng đang nhìn xuống, cũng vô cùng chấn động và kinh hãi.
Nỗi kiêng kị đối với kho tàng huyết mạch đã nghẹn ứ ở cổ họng.
“Không!”, cùng với tiếng gào rống không cam tâm, thể xác của Cố Đình Tiêu hóa thành vũng máu hư vô.
Đồng thời lúc này, thần hồn của Cố Đình Tiêu như muốn tháo chạy. Điều này Tô Minh sớm đã đoán ra được.
Ma La Kiếm không đợi được, một kiếm chém xuống như thiên phạt thần hồn rồi chém nát thần hồn của Cố Đình Tiêu, biến thành sức mạnh linh hồn thuần túy, sau đó Tô Minh lấy thần hồn của mình nuốt trọn sức mạnh linh hồn của Cố Đình Tiêu.
Nếu đổi lại là sức mạnh linh hồn của người khác thì Tô Minh không có hứng thú, thiên nữ Tạo Hóa cũng thế.
Nhưng của Cố Đình Tiêu quá đặc biệt.
Cố Đình Tiêu trải qua mấy chục lần luân hồi chuyển thế và mỗi lần luân hồi chuyển thế đều có thể tăng sức mạnh thần hồn.
Huống hồ, trên thực tế Cố Đình Tiêu là Nhân Ma, từng là trung vị Đại Đế, không nói cũng rõ sức mạnh thần hồn của hắn ta là thế nào.
Vì vậy Tô Minh mới không lãng phí nó.
Sức mạnh linh hồn thuần túy vào không gian thần hồn cũng coi như giúp thiên nữ Tạo Hóa ăn được chút đồ ăn vặt.
Sau đó, nhẫn không gian và cây Thế Giới và hạt giống Hỗn Độn vô chủ của Cố Đình Tiêu đều được Tô Minh nuốt trọn vào cơ thể.
Và rồi Nhân Ma đã trở thành truyền thuyết.
Tô Minh có được bốn bảo vật cực kỳ lớn.
“Tiếp theo! Dựa theo từng bước mà bổn thiên nữ dạy anh, anh có thể bày bố trận không gian chướng nhãn dưới trận Đại Đạo Tinh Thần”, thiên nữ Tạo Hóa nói: “Trong thời gian ngắn anh bị nhốt trong trận Đại Đạo Tinh Thần cũng không phải là chuyện xấu. Vừa hay anh cũng phải sắp xếp lại những thứ thu hoạch được trong lần này, đồng nghĩa với việc bế quan trong trận Đại Đạo Tinh Thần đó. Nhưng, tất nhiên không thể để ý chí Đại Đạo nhìn thấy tất cả quá trình anh bế quan. Trận không gian chướng nhãn có thể tránh được sự chú ý của ý chí Đại Đạo”.
“Tôi hiểu rồi”, Tô Minh gật đầu.
Một lát sau, Tô Minh bắt đầu không ngừng di chuyển, vận chuyển đạo vận không gian.
Dưới ánh mắt quan sát của mọi người, Tô Minh ung dung, nghiêm túc dựng nên trận pháp không gian chướng nhãn.
Một lúc sau, đột nhiên…
Chương 689: Thời đại Thành Đế Chứng Đạo
Trận pháp thiết lập không gian ngăn trở được thiết lập thành công.
Ngay lập tức, không gian nơi Tô Minh đang đứng giống như bị một tầng sương mù dày đặc bao phủ, cũng không còn nhìn thấy Tô Minh nữa, ngay cả khí tức của anh cũng không cảm nhận được.
Tô Minh đang ở trong đó làm gì? Còn sống hay đã chết, không ai có thể nhìn thấy nữa.
"Đáng chết!!!", ý chí đại đạo nổi điên.
Ngay cả nó cũng bị ngăn cách rồi.
"Lại là vị thiên nữ Tạo Hoá thần bí đó!", ý chí đại đạo đã đoán ra được Tô Minh chắc hẳn đã nhận được sự chỉ dẫn của thiên nữ Tạo Hoá mới có thể tạo ra không gian nằm ngoài ngũ hành, đại đạo, nằm ngoài hỗn độn, căn bản không phải thứ thuộc về nền văn minh Xương này.
Ngoại giới.
“Đi!”, Chu Thủ Hạnh bỗng nhiên tóm chặt lấy bả vai của Chu Kình, sau đó biến mất vào hư vô.
Hôm nay Chu Kình có thể bảo toàn mạng sống đã là may mắn cực hạn, tiếp theo nếu như hắn còn ở lại đúng là tìm chết, cho dù Tô Minh bị vây khốn trong trận pháp thì phía sau còn có Đạm Đài Vô Tình cùng người của nhà Đạm Đài.
“Vô Tình, không cần phải lo lắng, nhóc Tô chỉ là bị mắc kẹt trong trận pháp Tinh Thần, tạm thời không thể ra ngoài, chỉ có thể như vậy mà thôi, sẽ không gặp nguy hiểm tới tính mạng”, Đạm Đài Chân Thương bước đến bên cạnh con gái mình an ủi.
“Khó nói, đại đạo còn cố ý nhắm tới, còn tự mình ra tay, thực sự quá vô sỉ!!!”, Đạm Đài Vô Tình lạnh lẽo quét mắt nhìn lên bầu trời nói.
“Con gái à, cẩn thận lời nói”, Đạm Đài Chân Thương vội vã nhắc nhở, hoảng hốt vã mồ hôi.
Tại thế giới Đại Thiên, hoàng triều Bất Tử gần như là thế lực lớn mạnh nhất.
Nhưng đặt lên bàn cân với đại đạo, vẫn không là gì cả.
Đắc tội với đại đạo, kết cục có thể tưởng tượng được.
“Sợ cái gì? Ý chí đại đạo? Nực cười!", giọng nói của Đạm Đài Vô Tình càng thêm lạnh băng, thậm chí còn có chút sát ý điên rồ.
Ý chí đại đạo tất nhiên nghe được sự vô lễ cùng ngạo mạn của Đạm Đài Vô Tình.
Tuy nhiên, ý chí đại đạo cũng không bày tỏ bất kỳ điều gì.
Bởi Đạm Đài Vô Tình mang trong mình Hỗn Độn Tử Đồng.
Có thể không chọc tới liền không cần trêu ghẹo.
Cho dù là ý chí đại đạo thì khi đối diện với Hỗn Độn Tử Đồng cũng không muốn trực tiếp trở mặt.
Đương nhiên cũng không đại biểu cho việc ý chí đại đạo sợ hãi Hỗn Độn Tử Đồng.
“Phụ hoàng, con muốn rời khỏi thế giới Đại Thiên!”, sau đó, Vô Tình mở miệng liền quay đầu rời đi.
Tâm trạng cô ta không được bình tĩnh.
Tự đáy lòng là ngọn lửa phẫn nộ đang bùng cháy.
Là cơn giận muốn lập tức giết chết ý chí đại đạo.
Tô Minh là người cô ta mời tới hoàng triều Bất Tử, kết quả...
Cho dù anh hiện tại không gặp nguy hiểm, nhưng là bị mắc kẹt trong đại trận, thù này nhất định phải báo.
Làm thế nào để báo thù ý chí đại đạo đây?
Cô mơ hồ đã có một vài suy đoán.
Song lại không chắc chắn.
Do đó cô ta muốn đến vách đá Vấn Thiên tìm sư tôn Hỗn Độn Long Quy trước, bà ta chắc chắn hiểu rõ.
"Vô Tình, con… hãy cẩn thận", Đạm Đài Chân Thương bất lực, không khỏi lẩm bẩm một câu: “Đúng là con gái lớn không thể giữ mãi trong nhà được”.
Sau đó Đạm Đài Chân Thương lại thoáng do dự, trong mắt vẫn xẹt qua một tia hung ác: “Nhà họ Chu đã đến lúc trở thành lịch sử rồi!”
Chu Kình, Chu Thủ Hạnh cùng nhà họ Chu.
Ông ta quyết định phải diệt trừ tận gốc.
Thời gian thấm thoát trôi qua.
Nửa năm sau.
Vách núi Vấn Thiên
Đạo vận rền vang, mây lành sắc tím giáng lâm!!!
Quy luật nồng đậm cùng cơn mưa linh khí ngâm xướng.
Toàn bộ quá trình mất một hai tiếng mới an tĩnh lại.
“Chúc mừng sư phụ Thành Đế Chứng Đạo!”, hổ Huyết Vu, Chu Tước Cửu Diễm, trâu Âm Dương Thiên Tù đều cung kính cùng kích động cúi đầu, cảm xúc của mỗi người đều đang dậy sóng, thân thể run lên.
Mà Diệp Mộ Cẩn vẫn đang say ngủ trên lá sen.
“Căn nguyên của đại đạo quả nhiên từ đầu tới cuối đều chưa từng bị tổn thương qua, cho đến bây giờ, thế giới Đại Thiên đều có điều kiện để tu giả võ đạo để Thành Đế Chứng Đạo, là nó đã bịa đặt trò dối trá lật trời!”, Hỗn Độn Long Quy không vì mình thăng cấp thành Đại Đế mà vui mừng, ngược lại trên khuôn mặt già nua hỗn độn kia tràn đầy căm phẫn, còn có sự kiêng dè mãnh liệt, bỗng nhiên bà ta ngẩng đầu, quát lên một tiếng.
Lại thấy.
Một bóng dáng kỳ lạ xen lẫn sắc đen cùng tím.
Dập dờn nhu động.
Chậm rãi hình thành nên một khuôn mặt.
Xuất hiện tại vách núi Vấn Thiên.
Đối mặt với Hỗn Độn Long Quy.
"Hỗn Độn Long Quy, ông đáng lẽ nên cảm ơn bổn tọa đã ban xuống bước ngoặt chuyển tiếp chứng đạo, khiến ông Thành Đế Chứng Đạo”, đại đạo âm trầm đáp.
“Thiên cơ của thế giới Đại Thiên loạn cả rồi, lăng mộ của hoàng đế tại cực nam đã sụp đổ, tiếp theo, thế giới Đại Thiên này cùng một lúc sẽ xuất hiện hơn mười, hoặc mấy chục vị Đại Đế viễn cổ, thượng cổ đi? Còn có Đàm Đạc Chân Thương, Triệu Phong Niên, Côn U lão tổ cũng sẽ Thành Đế Chứng Đạo, đại đạo, ngươi rốt cuộc là muốn làm gì? Ngươi muốn hủy diệt toàn bộ thế giới Đại Thiên sao?”, giọng nói của Hỗn Độn Long Nguyên có sự lo lắng sâu sắc, mang theo chút kinh hoàng: “Ngươi muốn dùng Đại Đế trấn áp giết chết nhóc Tô sao?”.
“Không không không…”, ý chí đại đạo lắc đầu: “Còn chưa tới bước đường các Đại Đế đều phải ra tay!”
Thứ khốn kiếp gì gọi là các Đại Đế phải ra tay? Hỗn Độn Long Quy hiểu rất rõ ràng, ý chí đại đạo hiểu, nếu có đại đế ra tay, thì bộ xương già này, còn có Đàm Đạc Chân Thương cùng toàn tộc Đạm Đạc cùng những lão quái vậy Thành Đế Chứng Đạo kia đều có khả năng sẽ hành động trợ giúp Tô Minh.
Bởi vậy, Tô Minh không sợ hãi.
Nếu không phải vì nguyên nhân này, đừng nói tới việc Đại Đế xuất hiện, nếu có thể, ý chí đại đạo cũng muốn đích thân xuống tay.
Tuyệt đối đừng cho rằng ý chí đại đạo có bao nhiêu phẩm cách vĩ đại.
Nếu không cũng sẽ không tạo ra lời nói dối lật trời chỉ vì sự ích kỷ của bản thân mình.
“Hỗn Độn Long Quy, bổn tọa xuất hiện chỉ để nhắc nhở bà, cho dù hiện tại đã bước vào thời đại của Đại Đế, chuyện của người lớp dưới, Đại Đế cũng không thể can thiệp vào”, ý chí đại đạo lạnh giọng nói.
Đây là đang cảnh cáo Hỗn Độn Long Quy, sau khi Thành Đế Chứng Đạo không thể giúp đỡ Tô Minh nữa.
Cho dù là một tia thần hồn phân thân.
“Đương nhiên, bổn tọa cũng có thể bảo đảm, những Đại Đế từ các thế lực đối địch với Tô Minh kia cũng không thể công kích lớp sau”, đại đạo tiếp tục.
Chương 690: Dòng sông quy luật
“Vậy chính là để thế hệ trẻ tự mình chơi đùa sao? Ha ha… đại đạo, đây là chính miệng ngươi nói, lớp sau ai có thể địch lại nhóc Tô cơ chứ!”, Hỗn Độn Long Quy hừ lạnh, vô cùng tự tin.
“Vậy thì không còn can hệ gì tới bà nữa, Hỗn Độn Long Quy !”, sau đó, ý chí đại đạo liền biến mất.
“Sư phụ, ý chí đại đạo không phải là cực kỳ công bằng sao? Tại sao lại muốn giết Tô Minh sư đệ?”, sau khi ý chí đại đạo rời đi, hổ Huyết Vu vội vàng dò hỏi, quả thực rất lo lắng.
Bị ý chí đại đạo chĩa mũi nhọn vào!!!
Thực sự không thấy hy vọng sống sót nào!
“Bởi vì nhóc Tô không hề đơn giản, khiến ý chí đại đạo phải sợ sệt, như đang ngồi trên bàn chông vậy”, Hỗn Độn Long Quy nhàn nhạt đáp, có chút lo âu: “Cũng không biết khi nào nhóc Tô mới có thể thoát khỏi trận pháp Đại Đạo Tinh Thần đây..."
Vừa nói Hỗn Độn Long Quy vừa ngước mắt nhìn một mảnh đất trời phía trước: “Linh khí thiên địa ngày càng nồng đậm rồi, quy luật, đạo vận… cũng sẽ càng ngày càng rõ nét hơn, các yêu nghiệt thiên tài sẽ xuất hiện lớp lớp!”
Nhưng Tô Minh lại đang mắc kẹt trong đại trận.
Những quy luật đạo vận cùng linh khí dồi dào này đều không có quan hệ với anh!
Đây lại là thủ đoạn của đại đạo.
“Huống hồ, Đại Đế xuất thế, cho dù không thể đích thân ra tay thì những thế hệ trẻ dưới sự chỉ dạy của họ cũng có thể tiến bước vùn vụt!”, Hỗn Độn Long Quy nói xa xăm: “Đại Đế xuất hiện lớp lớp, chính là đại đạo đang cưỡng ép giúp đỡ thế hệ thiên tài, yêu nghiệt trẻ tuổi của thế giới Đại Thiên đuổi kịp nhóc Tô, thậm chí là vượt qua nó!”
Tô Minh còn bị vây khốn trong đại trận thêm ngày nào, nó liền cảm thấy nguy hiểm thêm ngày đó.
Đúng lúc này.
Bỗng nhiên.
“Đáng chết!!! Đại đạo, khốn kiếp!”, Hỗn Đỗn Long Quy run rẩy kịch liệt, phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp rồi bùng nổ cơn giận.
Hơn mười nhịp thở sau tâm trạng của bà ta mới dần ổn định lại, nhưng trên khuôn mặt già nua là vẻ âm trầm ảm đạm.
“Sư… sư phụ, xảy ra chuyện gì rồi sao?”, hổ Huyết Vu cẩn thận dè dặt hỏi.
“Ý chí đại đạo chủ động tiết lộ thiên cơ!”, Hỗn Độn Long Quy cắn răng nghiến lợi đáp: “Chỉ cần là Đại Đế đều có thể dễ dàng tính toán ra một phần thiên cơ, phần thiên cơ này là đại đạo cố ý muốn cho tất cả các Đại Đế tại thế giới Tiểu Thiên đều biết được chuyện- huyết mạch của Tô Minh siêu việt hơn hệ thống huyết mạch tại nền văn minh Xương này!”
“Hả?”, hổ Huyết Vu, Chu Tước Cửu Diễm cùng trâu Âm Dương Thiên Tù đều sững người, sau đó liền nổi điên: “Làm sao có thể làm như vậy???? Nếu là như vậy, Tô sư đệ sẽ trở thành kẻ địch của toàn thế giới mất!"
Huyết mạch siêu việt vượt trên toàn bộ hệ thống nền văn minh Xương.
Sự hấp dẫn này.
Không thể tưởng tượng được ......
"Sư phụ, không lẽ ý chí đại đạo sẽ không bị trừng phạt nếu làm điều đó sao? Chẳng lẽ nó muốn làm gì thì làm?", Chu Tước Cửu Diễm trầm giọng nói.
"Hẳn là có chút trừng phạt, nhưng cũng không quá nghiêm trọng. Dù sao ý chí đại đạo vẫn chưa tự mình ra tay, chỉ là lộ ra một vài tin tức mà thôi", Hỗn Độn Long Quy nghiêm nghị: "Hơn nữa hiện tại Đại Đế xuất thế như măng mọc sau mưa, tương đương với việc củng cố toàn bộ thế giới Đại Thiên, ví như sự tồn tại như chúng ta bỗng nhiên Thành Đế Chứng Đạo, đều sẽ nợ ý chí đại đạo một ít nhân quả, tích tiểu thành đại, ý chí đại đạo từ đó sẽ đạt được một chút công đức, phần công đức này gần như đủ bù lại tội nghiệt nó tiết lộ một vài thiên cơ để nhắm vào Tô Minh".
“Chết tiệt !!!”, hổ Huyết Vu chửi rủa một câu, là phẫn nộ đến cực điểm.
"Đều bình tĩnh lại đi, điều các con cần làm bây giờ là phải tận dụng cơ hội tuyệt vời này để tu luyện gia tăng thực lực, đợi tương lai có một ngày Tô Minh thoát khỏi vây khốn, đến lúc đó các con cũng có sức mạnh để giúp đỡ nó", Hỗn Độn Long Quy dặn dò.
Vừa nói
Hỗn Độn Long Quy vừa có chút lo lắng cho đệ tử nhỏ của mình là Đạm Đài Vô Tình.
"Vô Tình biết được ắt sẽ muốn trả thù đại đạo, con bé nhất định sẽ muốn giết con trai đại đạo, chỉ là hắn sẽ dễ dàng bị truy giết như vậy sao?", Hỗn Độn Long Quy không khỏi lo âu.
...
Trong đại trận Tinh Thần.
Thời gian nửa năm dần trôi.
Tô Minh cuối cùng cũng đã đem những quy luật, đạo vận, vết vằn thời tiền sử…từ cầu Thương Khung mà kho tàng huyết mạch đã phản hồi lại cho anh, lại kết hợp với 365 đạo quy luật của cung Nhân Ma, cô đọng thành một dòng sông quy luật trải dài.
Đằng đẵng nửa năm!
Mới ngưng đọng thành công.
Có thể tưởng tượng được có bao nhiêu khó khăn.
Trong đó còn có sự chỉ dẫn tỉ mỉ thường trực của thiên nữ Tạo Hoá cùng phối hợp của kho tàng huyết mạch.
Muốn cô đọng dòng sông quy luật đúng là quá khó...
May mắn thay, sau cùng Tô Minh cũng đã thành công.
"Với dòng sông quy luật này, lực chiến đấu của mình không chỉ tăng lên gấp mấy chục lần!”, Tô Minh nhiệt huyết sôi trào, anh thật sự rất hưng phấn.
Dòng sông quy luật đáng sợ như thế nào? Ví như Cố Đình Tiêu, chuyển thế của Đại Đế đại khái cũng có thể giết chết trong tích tắc.
Trừ phi lĩnh ngộ của bản thân đối với quy luật cùng đại đạo các tầng trời không tồi, hơn nữa có bảo vật tùy thân, nếu không khi đụng phải dòng sông quy luật, có lẽ sẽ bị lưu đày vào trong dòng chảy, bị sức mạnh của thời gian, không gian cùng luân hồi bóp nghẹt mà chết rồi.
“Thiên Nữ tiền bối, dòng sông quy luật không thuộc về thủ đoạn của nền văn minh Xương đấy chứ?”, Tô Minh không nhịn được mà hỏi.
“Không sai”, thiên nữ Tạo Hóa không phủ nhận: “Nhóc Tô, anh cũng đừng quá kích động, bình tâm lại đi, có bản cung ở đây, tương lai kiến thức của anh sẽ ngày càng nhiều hơn, lần này, bổn cung dạy anh cô đọng dòng sông quy luật trước, cũng là để ứng phó với những kẻ địch vô cùng đáng sợ mà anh sẽ phải đối diện sau khi phá trận pháp này rời đi”.
“Kẻ địch vô cùng đáng sợ?”, Tô Minh có chút khó hiểu.
Bình luận facebook