-
Chương 291-295
Chương 291: Chiếc xe kéo kỳ lạ
Tâm trạng hiện giờ có chút phức tạp.
Ông ấy đã từng đặt kỳ vọng rất lớn vào Tô Minh.
Thế nhưng sự kỳ vọng ấy cũng có cũng có giới hạn.
Năm đó, sau khi cứu Tô Minh bị chôn sống, ông ấy chỉ cảm thấy âu cũng là cái duyên, về sau lại phát hiện ra tư chất võ đạo của anh rất tốt, liền hướng anh đi theo con đường võ đạo.
Sự kỳ vọng đó vẫn còn, thế nhưng...
Nhưng trước mắt!
Thần hồn ký sinh trong cơ thể thằng nhãi này, mạnh đến mức khiến Ninh Triều Thiên không nói nên lời, còn cả những át chủ bài, những sự kỳ lạ của Tô Minh đều khiến Ninh Triều Thiên có chút khó hiểu.
Hình như mức độ tài giỏi của thằng nhãi này có chút hơi quá rồi, khi dấn thân vào con đường võ đạo không đoán biết được tương lai.
Ông ấy rất tự hào, rất tự hào về những thành tựu mà Tô Minh đạt được.
Thế nhưng trong lòng lại cũng lo lắng, để Tô Minh đi vào con đường võ đạo không biết rõ tương lai, đồng nghĩa với việc Tô Minh phải rời khỏi Trái Đất. Nếu vẫn tiếp tục dấn thân, sẽ gặp phải tầng võ đạo còn tàn khốc và đen tối hơn, rồi còn phải đối mặt với những thiên tài cao thủ đáng gờm hơn nhiều. Việc này quá khó và cũng quá nguy hiểm.
Ninh Triều Thiên thật sự đã coi Tô Minh như người thân của mình.
Cho nên, mới có suy nghĩ như vậy.
Suy nghĩ cân nhắc đắn đo.
“Có tư chất võ đạo, từng đạt cảnh giới chân vương, nhưng lại bị cưỡng ép đoạt mất một phách, còn giữ được sức mạnh như hiện tại, cũng đã rất gì và này nọ rồi đấy”, thiên nữ Tạo Hoá liếc nhìn Ninh Triều Thiên một cái, rồi bình thản nói.
Trong hốc mắt của Ninh Triều Thiên có phần u tối cùng sự oán hận thấu xương!
Ngoài ra còn một vài phần hồi tưởng.
“Ông già, ông bị cưỡng ép đoạt mất một phách sao? Thế nghĩa là như thế nào? Ông già, ông nói thật cho tôi biết đi, rốt cuộc ông đã từng gặp phải chuyện gì? Tại sao cổ tay và cổ chân của ông lại có vết thương như bị cắt bỏng vậy? Những dấu vết đó là do bị giam cầm mà thành đúng không?”, Tô Minh hít một hơi, cuối cùng, cũng thốt ra được câu hỏi anh vẫn muốn hỏi trong ba năm qua.
Anh cũng sớm đoán ông già này đã từng gặp phải chuyện gì đó, nên mới sống ẩn dật trên sườn núi Huyền Linh Sơn. Chỉ có điều, trước giờ Tô Minh cũng chỉ coi ông ấy như bao tu giả võ đạo trên trái đất khác.
Thế nhưng bây giờ, Tô Minh gần như đã có thể xác định được, ông già này không phải là tu giả võ đạo ở tầng trái đất.
“Thằng nhãi, ta quả thực đã từng trải qua một khoảng thời gian không muốn nhớ lại, cũng có kẻ thù hận tới thấu xương. Thế nhưng, những chuyện này, trước kia ta không muốn nói với con, bởi vì có nói cũng chẳng có tác dụng gì, mà con cũng chẳng thế nào giúp được ta. Thế nhưng bây giờ...”, trong hốc mắt già nua của Ninh Triều Thiên chợt loé lên một tia sáng: “Nhưng bây giờ, ta có thể nói ra được rồi, hy vọng một ngày nào đó trong tương lai con có thể giúp được ta, ha ha ha...”
“Ông già, mau nói đi!”, Tô Minh phấn khích hỏi.
“Ở một tầng võ đạo cao hơn, người ta đã từng yêu đã phản bội ta, đầu độc giết chết cả nhà ta, rồi còn cưỡng đoạt một phách của ta, giam cầm ta trong suốt ba mươi chín năm trời, chỉ vì muốn có được một bảo vật”, giọng của Ninh Triều Thiên rất bình thản, bình thản đến mức khiến người ta phải thấy ớn lạnh.
Ông ấy không muốn kể chuyện này với người khác.
Nếu như không phải vì sự xuất hiện của thiên nữ Tạo Hoá, khiến ông ấy cảm thấy sự không đơn giản của Tô Minh. Nói không chừng, kể cả có tạo ra cả được một tầng võ đạo cao hơn, ông ấy cũng sẽ chôn chặt chuyện này trong lòng cả đời.
Nói xong, Ninh Triều Thiên cầm lấy bầu rượu, tu ùng ực từng ngụm lớn.
Lòng Tô Minh cũng trùng xuống, anh cũng không hỏi cụ thể là tầng võ nào? Vì dù sao những tầng võ đạo cao hơn có quá nhiều!
Thế nhưng, anh đã hạ quyết tâm!
Khắc sâu trong tim!
Đời này, nếu như không báo thù rửa hận cho ông già này, thề không làm người.
Bởi vì chính ông già này đã cho anh một cuộc đời mới.
Làm người mà không biết báo ân thì có khác nào loài súc vật?
Đúng lúc này.
“Đến rồi!”, thiên nữ Tạo Hoá bình thản nói, nhìn về vòm trời trước mắt, sâu trong đôi mắt tuyệt đẹp của cô ta, ánh lên một chút thất vọng.
Yếu quá!
Chỉ là cảnh giới chân hoàng thôi sao?
Nếu như để Tô Minh biết được suy nghĩ này của cô ta, chắc chắn anh sẽ thầm thốt lên một câu bảo rằng cô ta là kẻ mất trí.
Sau cảnh giới thần hoá là cảnh giới vạn pháp.
Sau cảnh giới vạn pháp là cảnh giới động hư.
Sau cảnh giới động hư là cảnh giới thông thiên.
Sau cảnh giới thông thiên mới là cảnh giới chân vương.
Sau cảnh giới chân vương mới là cảnh giới chân hoàng!
Như vậy mà còn bảo cảnh giới chân hoàng yếu sao?
Tức thì.
“Vù...”
Một chiếc xe kéo, chợt từ trong hư không đi ra, dập dờn trên vòm trời.
Chiếc xe kéo đó, quá to, chiều rộng chiều cao cũng phải tới cả trăm mét.
Cả chiếc xe được sơn hai màu tím vàng.
Trông nó chẳng khác nào vầng thái dương lơ lửng giữa trời.
Trên chiếc xe đó, được trang trí với hào quang, cùng sấm sét, lại được khắc thêm hàng chữ cổ cùng vân mây, thậm chí còn có cả quy luật thiên đạo luân chuyển và sự rung động của trận pháp.
Không có ngôn từ nào có thể miêu tả được sự xa hoa của chiếc xe đó.
Chỉ vì chiếc xe đó xuất hiện, mà cả Thủ Hộ Sơn, gần như sắp không chống đỡ nổi... tiếng gào thét bắt đầu vang lên, cả ngọn núi Thủ Hộ Sơn sắp lâm nguy.
Chiếc xe kéo đó rất kỳ lạ, nó không cần tới bất kỳ con yêu thú nào làm sức kéo, mà giống như một ngôi nhà cổ tích vắt ngang giữa trời, tự mình dịch chuyển.
Xung quanh chiếc xe đó, có bốn người con gái, họ đều đeo mạng che mặt và cùng mặc bộ trang phục trắng tinh, hơn hết, họ đều là bán bộ cảnh giới chân vương.
Bốn cô gái này giống như hầu nữ đi cạnh bảo vệ cho chiếc xe, song bọn họ lại đạt cảnh giới ngang với Phượng Như Huyên, thậm chí còn có sức mạnh cao hơn bà ta.
“Là người có huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng sao?”, đúng lúc này, trong chiếc xe, một giọng nói già nua giống như của một bà lão vang lên.
Tuy chỉ là lời lẩm bẩm, nhưng đã vang dội cả núi Thủ Hộ Sơn.
Sau khi tiếng nói này vang lên, tất cả tu giả võ đạo bao gồm cả Tô Minh ở núi Thủ Hộ Sơn đều có cảm giác như sắp bước xuống hoàng tuyền.
Họ đều có cảm giác không thể nào tự định đoạt được số mệnh của bản thân.
“Phượng Như Huyên đã chết rồi sao? Là ai giết chết Phượng Như Huyên? Cũng thú vị đấy, chỉ là thứ nhãi nhép mà lại có thể giết chết được Phượng Như Huyên...”, bà lão đó lại lẩm bẩm một câu, giọng nói của bà ta rất chậm, nhưng trong câu nói lại có vài tuỳ ý.
Chương 292: Ngũ trưởng lão của tộc Phượng Hoàng
Sau đó, bà lão đột nhiên nâng giọng, tràn đầy sát khí: “Mặc dù Phượng Như Huyên là đồ bỏ đi nhưng dù sao cũng là người tộc Nam Ly Phượng Hoàng…”
Đáng tiếc bà ta còn chưa dứt lời.
“Bà im đi được không? Ai cho phép bà ngồi trên kiệu nói chuyện với bản thiên nữ?”, thiên nữ Tạo Hóa cười khẩy.
Sau…
Sau đó!
Cô ta tùy ý vung tay lên, một luồng khí tức tràn ra bủa vây lấy chiếc kiệu.
Cảm giác đó như thể một bàn tay khổng lồ vô cùng dễ dàng mà tóm lấy một con kiến, trong lúc luồng khí tức đó chuyển động, bầu trời phía trên như đang sợ hãi mà co rụt lại!
Trong nháy mắt.
Trời đất biến sắc.
Vạn vật tuyệt vọng.
Không gian như ngưng đọng.
…
Chợt!
Chiếc xe kiệu lộng lẫy, cao sang như báu vật quý giá nhất trời đất này lại cứ thế bị phong hóa!
Tan thành cát bụi.
Bị một trận gió nhẹ thổi bay.
Ngay cả bốn người phụ nữ trẻ tuổi bán bộ chân vương của tộc Nam Ly Phượng Hoàng cũng hóa thành hư không.
Chỉ còn lại một bà lão chống gậy.
Một bà lão dường như đã bị hóa đá, đứng đờ ra.
Cả quá trình cứ như thể một giấc mơ không thật.
“Tộc Nam Ly Phượng Hoàng của bà còn ai mạnh hơn không? Gọi đến đây!”, thiên nữ Tạo Hóa nhìn bà lão nói, đôi mắt lộ rõ vẻ nhàm chán.
Vốn tưởng sẽ có một kẻ mạnh thực thụ của tộc Nam Ly Phượng Hoàng đến, nào ngờ…
Cảnh giới Chân Hoàng?
Rác rưởi.
Mất hứng.
“…”, bà lão chống gậy hồi lâu cũng không thốt lên nổi thành lời, đầu óc trống rỗng.
Bà ta là ngũ trưởng lão của tộc Nam Ly Phượng Hoàng.
Mặc dù bà ta không phải người mạnh nhất trong tộc.
Nhưng ít nhất cũng phải nằm trong 8 đến 10 người mạnh nhất.
Hiện tại bà ta đã hơn 10 nghìn tuổi, có kẻ mạnh nào chưa từng gặp? Có thiên tài nào mà chưa từng thấy? Có chuyện kỳ quái nào mà chưa từng trải qua?
Bà ta đã đi qua vô số phong ba.
Trải nghiệm nhiều thì lòng lại càng bình tĩnh.
Cảm xúc của bà ta đã không còn dữ dội từ rất lâu rồi.
Nhưng lúc này.
Cảm xúc nào chỉ dữ dội?
Bà ta đường đường là ngũ trưởng lão của tộc Nam Ly Phượng Hoàng vậy mà lại suýt chút nữa gục ngã!
Bà ta nhìn chằm chằm thiên nữ Tạo Hóa ở dưới sân võ, lòng vô cùng sợ hãi.
Bà ta chắc chắn cho dù tộc trưởng có đến cũng không mạnh bằng đối phương…
Người khác không biết nhưng bà ta lại rõ ràng, chiếc xe kiệu mà bà ta ngồi là một trong ba báu vật của tộc Nam Ly Phượng Hoàng được truyền từ thời thượng cổ đến nay đã được mấy trăm nghìn năm.
Đó là một đạo khí chân chính!
Trong cả thế giới Tiểu Thiên cũng chẳng có mấy cái đạo khí!
Cho dù là tộc trưởng thì cũng phải tấn công chiếc xe kiệu này ba đến năm năm thì chắc mới có thể đánh nát nó được?
Nhưng đối phương lại dùng khí tức biến chiếc xe thành cát bụi.
Thực lực cỡ này…
Biết phải hình dung thế nào?
“Nói chuyện đi!”, thấy bà lão im lặng, thiên nữ Tạo Hóa gằn giọng nói.
Câu nói này.
Khiến bà lão trên bầu trời bị đánh văng!
Bà lão phải dùng chân khí, bí kíp, trận pháp, ly hỏa để chống đỡ nhưng trong lúc bị đánh bay, bà ta vẫn cảm thấy như thể sắp bị xé rách, trên người đã xuất hiện vài vết thương rỉ máu.
Trông như chiếc mai rùa.
Người khác thấy mà hãi hùng.
Không chỉ có thế, đột nhiên…
Vút!
Bà lão bỗng nhiên như bị chịu một lực hấp dẫn mạnh gấp mấy trăm lần khiến bà ta lao vút đi như viên đạn, ngã thẳng xuống đất.
Nhoáng một cái.
Rầm!
Bà lão rơi xuống sân võ.
Bà ta quỳ trên mặt đất.
Nửa người dưới nát bét.
Ngay cả sức để thét lên đau đớn cũng không có.
“Tiền… tiền bối…”, bà lão run lẩy bẩy nói, đường đường là ngũ trưởng lão hơn mấy chục nghìn tuổi của tộc Nam Ly Phượng Hoàng lại bị dọa sợ đến mức giọng nghẹn ngào.
Trên sân võ, khóe miệng Tô Minh co rút.
Bản thân anh đã đánh giá quá thấp sức mạnh của thiên nữ Tạo Hóa.
“Tu giả võ đạo tu luyện đến cùng cực thực có thể mạnh như thiên nữ tiền bối?”, Tô Minh hơi hoang mang, thiên nữ Tạo Hóa còn mạnh hơn cả trong thần thoại.
“Tiếp tục gọi người đến”, thiên nữ Tạo Hóa nói.
“Tiền bối, cô… cô giết tôi đi. Tộc Nam Ly Phượng Hoàng chúng tôi… có… có mắt như mù, đáng chết”, bà lão cố hết sức mới miễn cưỡng nói được một câu hoàn chỉnh.
Bà ta cầu được chết từ tận đáy lòng.
Gọi người đến.
Sao có thể?
Bà ta chắc chắn tất cả những người trong tộc bao gồm cả tộc trưởng đều không phải đối thủ của cô gái thể Thần hồn xinh đẹp, cao quý này.
Gọi bao nhiêu người đến cũng sẽ chết.
Nếu đã vậy thì còn gọi đến làm gì? Bà ta vẫn rất trung thành với tộc của mình.
“Vô vị”, thiên nữ Tạo Hóa cảm thấy nhàm chán, cô ta còn chưa ra tay thì mọi chuyện đã xong rồi, đúng là mất hứng.
Ngay sau đó, thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên biến mất.
Cô ta đã trở lại thần hồn thức hải của Tô Minh.
“Nhóc con, nếu bà lão này không thể tiếp tục gọi người đến thì bản thiên nữ cũng không giết bà ta nữa, tha cho bà ta một mạng, bảo bà ta đưa bạn gái bé nhỏ của anh về tộc Phượng Hoàng đi”, giọng nói của thiên nữ Tạo Hóa vang lên trong đầu Tô Minh.
“Cái gì?”, anh sửng sốt.
Anh không muốn.
“Bản thiên nữ ra tay chỉ vì Phượng Như Huyên gì đó ra vẻ ngạo mạn như thể mình là nhất, lại còn bắt anh quỳ xuống, không biết anh mặc dù rất yếu nhưng có bản thiên nữ bảo vệ à?”, tạo hóa Thiên Nữ cảm thấy kiêu ngạo.
“Tộc Phượng Hoàng đưa bạn gái bé nhỏ của anh đi là chuyện tốt, mặc dù với tôi cái tộc đó chả là cái thá gì cả nhưng cũng phải thừa nhận bạn gái anh thức tỉnh huyết mạch vừa hay thích hợp ở lại tộc Phượng Hoàng, huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng là huyết mạch Phượng Hoàng cao cấp nhất”.
“Cô ta ở lại tộc đó thì có thể mau chóng trưởng thành, trở thành một kẻ mạnh chân chính, tộc Phượng Hoàng có rất nhiều thứ được truyền lại mà cô ta có thể sử dụng được”.
Chương 293: Đáp án
“Nếu cô ta ở lại bên cạnh anh thì cõ lẽ phải cần đến 8 hoặc 10 năm mới có thể niết bàn trùng sinh, như vậy quá lâu”.
“Ngoài ra thì anh cũng không cần lo lắng cho sự an toàn của cô ấy hay lo cô ấy bị bắt nạt. Đối với tộc Phượng Hoàng, Huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng ngàn năm hiếm gặp, bọn họ sẽ tôn thờ bạn gái anh lên tận trời, vị trí tộc trưởng tương lai cũng sẽ thuộc về cô ấy”.
…
Tô Minh im lặng.
Anh hiểu được những gì thiên nữ Tạo Hóa nói.
Anh do dự một lát cuối cùng cũng kìm nén sự lưu luyến trong lòng.
Anh quyết định nghe theo lời thiên nữ Tạo Hóa.
Không thể quá ích kỷ.
Nếu để Mộ Cẩn đến tộc Phượng Hoàng sẽ tốt hơn cho cô ấy, giúp cô ấy trưởng thành càng nhanh, hơn nữa còn được an toàn thì sao lại ngăn cản?
Đã thế nếu Mộ Cẩn cứ không tỉnh lại, cho dù biết cô ta đang niết bàn trùng sinh thì anh cũng sẽ lo lắng, sốt ruột.
Anh hít sâu một hơi.
Tập trung tâm trí.
Diệp Mộ Cẩn đã nằm trong vòng tay anh.
Cách đó phía xa, ngũ trưởng lão của tộc Phượng Hoàng đang vội vã chữa thương, trông thấy vậy thì sững sờ.
Bà ta nhìn chằm chằm Diệp Mộ Cẩn.
Bà ta kinh ngạc cực độ.
“Thật… thật sự là người mang huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng!”, bà lão lắp bắp lẩm bẩm, vô cùng kích động. Mặc dù lúc trước bà ta đã cảm nhận được khí tức nhưng không tận mắt nhìn thấy nên vẫn luôn kìm nén cảm xúc.
Lúc này, bà ta không thể kìm nổi nữa.
Cho dù cô ta bị thương nặng sắp chết cũng vẫn khiến bà ta hưng phấn không thôi.
Đương nhiên có kích động đến mấy bà ta cũng không dám cướp.
Thiên nữ Tạo Hóa khiến bà ta quá sợ hãi cùng khiếp đảm!
“Nhớ kỹ, cô ấy tên là Diệp Mộ Cẩn, là người phụ nữ của Tô Minh tôi!”, ngay sau đó, Tô Minh nhìn bà lão gằn từng từ từng chữ, vô cùng nghiêm túc: “Bà có thể đưa cô ấy về tộc Phượng Hoàng nhưng tôi cảnh cáo bà, cũng cảnh cáo cả tộc của bà, một ngày nào đó tôi sẽ đến tộc Phượng Hoàng đón Mộ Cẩn, đến lúc đó nếu để tôi biết Mộ Cẩn phải chịu bất kỳ ấm ức hay bị thiệt hại gì thì Tô Minh tôi thề nhất định sẽ diệt sạch tộc Phượng Hoàng các người, khiến các người chỉ còn là lịch sử!”
Tô Minh rất yếu, ít nhất đối với bà lão thì là vậy.
Nhưng không biết tại sao bà ta tự dưng cảm thấy giọng nói nghiêm nghị của anh lại khiến người ta vô cùng kính sợ.
Bà lão gật đầu lia lịa: “Tôi, ngũ trưởng lão của tộc Nam Ly Phượng Hoàng, Đằng Thanh xin thề, toàn tộc Phượng Hoàng nhất định sẽ dùng cả sinh mệnh bảo vệ Diệp Mộ Cẩn”.
Đây không phải trò đùa hay lấy lệ.
Cho dù Tô Minh không đe dọa thì tộc Phượng Hoàng cũng sẽ làm vậy.
Bởi vì huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng, điều này xứng đáng!
Bà lão hưng phấn đến run lên, bà ta vốn cho rằng không có cơ hội mang người sở hữu huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng đi, không ngờ…
Một lát sau.
Vết thương của bà lão đã hồi phục gần hết, bao gồm cả nửa người dưới nát bét cũng đã mọc lại, khả năng hồi phục thật khủng khiếp, đây là thiên phú của tộc Phượng Hoàng, dù sao bọn họ đều được kế thừa dòng máu phượng hoàng chân chính.
Bà lão đưa Diệp Mộ Cẩn đi.
Tô Minh đứng trên sân võ, rất lâu không lên tiếng.
Anh đương nhiên có lưu luyến.
“Nhóc con, con và cô nhóc đó vẫn có thể gặp lại”, Ninh Triều Thiên an ủi: “Kìm nén sự nhớ nhung và lưu luyến của con đi, bây giờ con nên nghĩ con đường tương lai phải đi thế nào? Làm sao để mạnh hơn, nếu không sau này, lúc con gặp lại cô bé đó có khi sẽ không phải đối thủ của con bé nữa đâu, thậm chí nếu cách biệt quá lớn, tộc Phượng Hoàng sẽ ngăn cản hai đứa ở bên nhau”.
Tô Minh khựng lại, ánh mắt lộ vẻ lạnh lẽo.
Tộc Phượng Hoàng, bọn họ dám?
Nhưng điều ông già nói không phải không có khả năng.
Dù sao thiên nữ Tạo Hóa có đáng sợ hơn nữa thì chỉ cần nghiên cứu kỹ càng, hiểu rõ về thần hồn thì sẽ biết cô ta không thể tùy ý xuất hiện giúp anh.
Càng đừng nói anh cũng không dám chắc cô ta rốt cuộc sẽ ở lại trong thần hồn của anh bao lâu?
Chẳng may cô ta rời đi rất nhanh thì sao?
Trông chờ vào người khác không bằng trông chờ vào chính bản thân mình.
Khát vọng sức mạnh của Tô Minh lại nhiều hơn gấp mấy lần.
Sức mạnh!
Vẫn là sức mạnh!
“Thằng nhãi, ta phải đi đến tầng khác rồi”, đột nhiên Ninh Triều Thiên khẽ lắc đầu nói.
“Dạ?”, Tô Minh ngây ra, tầng trái đất không ở, cứ muốn phi thăng làm gì? Mặc dù anh biết với thực lực của ông già thì hoàn toàn có thể phi thăng nên tầng võ đạo cao hơn.
“Ông già, đừng đùa”, Tô Minh hoảng hốt nói.
Ninh Triều Thiên đi đến trước mặt, vỗ vai anh:
“Ta không đùa, thằng nhãi, cố gắng lên, cả đời ta đều thất bại, lúc còn trẻ làm một tên công tử bột, trưởng thành thì si mê Tư Nam Quân để rồi cuối cùng bị phản bội, cả tộc bị diệt, bị rút mất một phách, bị giam giữ 39 năm, đây đều là những hồi ức đau đớn”.
“Ta vốn đã tuyệt vọng, tìm đến tầng võ đạo thấp này chỉ vì muốn quy ẩn, hút thuốc uống rượu cho đến hết đời, chưa từng nghĩ sẽ gặp được con. Nhãi con, ông già ta phải cảm ơn con, ba năm này là ba năm có ý nghĩa nhất trong cuộc đời ta, mỗi ngày dạy dỗ con đều có thể quên đi những đau đớn!”
“Thằng nhãi, con là người duy nhất trong đời này xứng đáng để ta kiêu ngạo, hahaha…”
“Con vẫn luôn muốn biết vì sao năm đó ta lại muốn cứu một thằng nhóc bị chôn sống là con, bây giờ ta nói cho con đáp án: bởi vì năm đó, khi con bị đánh gãy tứ chi, chôn sống trong núi chỉ còn thoi thóp, cả nhà bị giết rất giống với những gì mà ta đã từng trải qua!”
…
Mắt Tô Minh đỏ lên.
Từ lâu anh đã coi ông già là người thân của mình!
Là người thân nhất trên đời này!
Bây giờ, ông ấy phải rời đi, mặc dù không phải là sinh ly tử biệt nhưng trong một khoảng thời gian ngắn cũng không thể gặp được…
Chương 294: Càn quét Hoàng Cực cung
“Khóc cái gì thằng nhóc này! Con là đàn ông cơ mà, giọt nước mắt của đàn ông quý lắm đó. Đâu phải là ta chết rồi, cũng đâu phải là không bao giờ gặp lại nhau nữa. Ta còn chờ một ngày nào đó con có thể tu luyện, vì ta mà giết trở lại đại lục Thần Thương, trấn áp Tư Nam Quân, đường đường chính chính lấy lại linh hồn của ta từ tay Tư Nam Quân, đồng thời nói cho Tư Nam Quân rằng con là đồ đệ của ta. Ha ha…”, Ninh Triều Thiên bật cười sảng khoái.
“Sư tôn!”, ánh mắt Tô Minh đỏ ửng.
Ba năm nay, Tô Minh chưa từng gọi ông già là sư tôn.
“Được rồi! Chắc là con đã nhớ kỹ cái tên đại lục Thần Thương rồi. Ta đi cũng được rồi”, một giây sau Ninh Triều Thiên đột nhiên biến mất, phá tan hư không và rời đi. Đến thực lực hiện giờ của ông ta thì thăng thiên đã là chuyện vô cùng dễ dàng.
Ninh Triều Thiên không hề hoàn toàn rời đi. Trước khi đi, ông ta vẫn quát lớn: “Thằng nhóc này! Phải thề với ta, nếu như chưa bước vào cảnh giới chân hoàng thì không được bay đến đại lục Thần Thương”.
Không bước vào cảnh giới chân hoàng thì kể cả Tô Minh đến đại lục Thần Thương, đối mặt với Tư Nam Quân thì cũng chỉ có con đường chết mà không có cơ hội nào. Lúc này Tô Minh trịnh trọng hét lớn: “Con xin thề!”
“Ha ha! Tốt lắm”, Ninh Triều Thiên bật cười rồi rời đi.
Sau khi Ninh Triều Thiên rời đi, Tô Minh lại một lần nữa rơi vào trầm ngâm, cảm xúc hỗn loạn.
“Chàng trai! Sư tôn của anh cũng là nhân vật đáng gờm đó”, thiên nữ Tạo Hóa nói: “Anh có biết tại sao ông ta lại vội vã rời khỏi trái đất này không?”
“Tại sao?”, Tô Minh vội hỏi.
“Bởi vì bất cứ tu giả võ đạo nào nếu ra tay thì đều để lại khí tức ký hiệu của riêng mình, điều này là không thể tránh khỏi”.
“Trước đó, vì cứu anh nên ông ta đã ra tay đối đầu với Phượng Như Huyên, nên khí tức của ông ta đã bị lộ. Kẻ thù của ông ta chính là Tư Nam Quân”.
“Nếu ông ta không rời khỏi trái đất này thì Tư Nam Quân rất nhanh sẽ đuổi đến đây, vậy thì anh cũng thê thảm, sẽ bị liên lụy. Vì vậy, ông ta thăng thiên cũng là vì an toàn của anh đấy”.
….
Tô Minh nghe thấy vậy thì lại trầm ngâm, càng lúc càng cảm thấy mình yếu đuối.
“Có trách bổn thiên nữ không ra tay sớm lại để sư tôn của anh đối đầu với Phượng Như Huyên và bị lộ khí tức không?”, thiên nữ Tạo Hóa lại hỏi.
“Không!”, Tô Minh lắc đầu nói: “Thiên nữ tiền bối ra tay cứu mạng tôi thì tôi vô cùng cảm kích. Cô ra tay cứu là ân huệ, còn không ra tay thì là bổn phận. Tô Minh cũng không phải hạng người không biết điều”.
Đây là lời thật lòng. Thiên nữ Tạo Hóa không nợ mình cái gì, ngược lại còn cho mình rất nhiều lợi ích, thậm chí còn cứu mạng mình. Những điều này Tô Minh đều rõ hơn ai hết.
“Anh cũng không cần lo lắng cho sư tôn đâu. Ông ta bay lên thế giới võ đạo khác rồi, kể cả bị kẻ thù đuổi kịp thì cũng không chết đâu. Ông ta không phải là người đoản mệnh”, thiên nữ Tạo Hóa lại nói, đây không phải là nói bừa.
Bởi những người có thực lực mạnh thì chỉ cần nhìn một cái thì có thể đoán ra kiếp trước, kiếp này và tương lai của một người.
Vì vậy, cô ta nói Ninh Triều Thiên không phải là người đoản mệnh, nhưng cũng có thể là không phải.
Tất nhiên, cô ta không thể nhìn thấu Tô Minh, hoàn toàn không thể nhìn ra kiếp trước, kiếp này và tương lai của anh.
Cô ta thấy vô cùng mơ hồ. Cũng chính vì vậy mà cô ta mới bằng lòng ở trong tiềm thức và linh hồn của Tô Minh.
Nếu như Tô Minh không đặc biệt, không khác biệt thì sao có đủ tư cách được cô ta gửi gắm như vậy?
“Phù…”, Tô Minh thở phào một cái, vứt hết đi những cảm xúc trống rỗng từ việc Diệp Mộ Cẩn và Ninh Triều Thiên rời đi.
Sau đó anh ngẩng đầu lên nhìn về phía đỉnh núi Thủ Hộ Sơn.
Vừa nhìn thì ánh mắt trở nên lạnh lùng âm trầm.
Vốn nghĩ lần này bế quan một tháng thì sẽ có thu hoạch lớn, thực lực cũng được nâng cao nhiều.
Anh chưa từng nghĩ vừa xuất quan đã gặp phải Phượng Như Huyên, ngũ trưởng lão của tộc Nam Ly Phượng Hoàng và suýt chết.
Đúng là buồn bực thật!
Có cục tức ở trong người thì nhất định phải xả ra.
Và thật không may, Hoàng Cực cung chính là mục tiêu để anh trút giận.
Ngoài ra, Hoàng Cực cung còn là kẻ đứng sau dàn cảnh nhà họ Tô bị tiêu diệt, là kẻ thù diệt môn của Tô Minh…
Thù này lúc nào Tô Minh cũng ghi nhớ. Chỉ có điều trước đây thực lực không đủ.
Bây giờ đủ rồi, vậy thì làm sao anh có thể đợi được.
Đã báo thù thì phải báo ngay!
Một giây sau…
Bụp…
Hai chân Tô Minh giậm đất, thân hình bật lên không trung như một đường ánh sáng hướng về phía đỉnh núi Thủ Hộ Sơn.
Đồng thời, lúc này một giọng nói vang vọng khắp Thủ Hộ Sơn: “Hoàng Cực cung! Tô Minh đến càn quét đây”.
Từ này đúng là đầy thách thức.
Một người đấu với cả một tông môn.
Hoàng Cực cung tọa lạc trên đỉnh núi của Thủ Hộ Sơn.
Cả Hoàng Cực cung được cấu tạo bởi chín tòa các lầu màu vàng với kích thước lớn nhỏ.
Trong chín tòa này, tòa bắt mắt nhất phải kể đến tòa cao nhất, có 99 tầng, cao chọc trời, nhìn thấy rõ các tầng ánh sáng thần bí, mây trôi lơ lửng, trận pháp liên tiếp. Ở bên trên còn khắc ba chữ ‘Hoàng Cực cung’.
Lúc này, ở trên tầng 97 của tòa cao nhất, một người đàn ông trung niên ngồi khoanh chân trong linh trận đột nhiên mở mắt ra.
Người đàn ông trung niên này khí tức sục sôi, miệng phun sấm sét, mắt như tóe điện. Mặc dù tướng mạo bình thường nhưng toàn thân đều toát ra khí chất thần bí.
Một đôi mắt thâm sâu như đáy đại dương, trên người mặc bộ đồ áo dài màu vàng tím.
Ông ta đứng lên…
“Cái gì phải đến thì cuối cùng cũng đến”, người đàn ông trung niên lẩm bẩm, đôi mắt thâm sâu lóe lên vẻ hối hận.
Hối hận vì ban đầu mình mềm lòng không quyết đoán.
Nếu không phải như vậy thì có lẽ ‘Thiên Vẫn Kiếm’ đã rơi vào tay mình từ lâu rồi.
Ông ta tên là Tống Chân Thần, cung chủ của Hoàng Cực cung.
Năm nay ông ta 170 tuổi, ở cảnh giới hóa thần đỉnh phong kỳ.
Trên thực tế thì ba năm sau Tô Minh như cải tử hoàn sinh và xuất hiện ở thành phố Dương Giang thì ông ta đã phần nào đoán được ‘Thiên Vẫn Kiếm’ đã rơi vào tay Tô Minh.
Sau đó ông ta đã phái người đi theo dõi Tô Minh cũng chỉ để chứng minh và xác nhận lại.
Kết quả là mấy người đó đều chết không rõ lý do.
Ban đầu ông ta rất kinh ngạc bởi không biết tại sao mấy người đó lại chết và chết trong tay ai?
Sau đó mới biết là họ chết trong tay Tô Ly.
Chương 295: Nếu ông chết tôi sẽ tiêu diệt toàn bộ Hoàng Cực cung
Còn Tô Ly thậm chí còn thể hiện sức mạnh vượt sức tưởng tượng.
Đến ngay cả ông ta, cung chủ Hoàng Cực cung cũng không phải là đối thủ của cô ấy.
Trình độ quá chênh lệch.
Bây giờ ông ta vẫn cảm thấy kiêng nể khi nghĩ tới Tô Ly.
Cô ấy quá đáng sợ!
Thế nhưng ông ta không chết dưới tay Tô Ly, vì Tô Ly đã từng nói để anh trai cô ấy là Tô Minh định đoạt sinh mạng của ông ta, cũng như sự tồn vong của Hoàng Cực cung.
Sau đó, Tô Ly tu luyện thành công, rời khỏi tầng trái đất.
Khi đó, Tống Chân Thần còn tỏ vẻ khinh thường, nghĩ rằng Tô Ly hão huyền viển vông.
Vì khi đó, Tô Minh cũng mới chỉ đạt cảnh giới thiên vị mà thôi, còn không phải là tôn giả.
Ông ta thiết nghĩ Hoàng Cực cung chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể đè bẹp Tô Minh.
Trước kia ông ta không ra tay ngay là bởi còn khá dè dặt trước Tô Ly, vì sợ ngộ nhỡ tin Tô Ly tu luyện thành công và rời khỏi tầng trái đất kia chỉ là giả thì sao?
Trong quãng thời gian đó, ông ta không dám động tới Tô Minh.
Chuẩn bị hoãn lại vài ba năm, nếu như Tô Ly không còn xuất hiện, cũng không quay lại, thì sẽ giết chết Tô Minh, đoạt lấy Thiên Vẫn Kiếm, sau đó dẫn Hoàng Cực cung rời khỏi tầng trái đất, đi tới Linh Võ Thành, rồi tìm cách bán Thiên Vẫn Kiêm, kiềm nguồn võ đạo, rồi mua chiếc Hư Không Phi Thoa, sống ngoài không gian, như vậy sẽ không còn sợ nhà họ Tô hoặc là Tô Ly tới báo thù.
Còn về sự hẫu thuẫn phía sau Hoàng Cung cực, cũng đã trao đổi sẽ để Hoàng Cực cung giữ Thiên Vẫn Kiếm, song Tống Chân Thần không đặt quá tin tưởng bọn họ
Thế lực đó tuy trước giờ vẫn vô cùng lớn mạnh, nhưng hiện giờ cũng đang bị gia tộc đó nhắm tới, nên bản thân họ cũng khó đảm bảo sự an toàn của mình.
Trên thực tế, Tống Chân Thần vẫn có chút hối hận, năm đó đã để thiếu cung chủ Tô Ly với sức mạnh kinh người xuống hạ giới ẩn nấp trong nhà Tô ở Hoa Hạ chốn hạ giới...
Đây là quyết định ngu ngốc nhất trong cả cuộc đời của ông ta.
Nếu như không có quyết định đó, Tô Ly vẫn là thiếu cung chủ của Hoàng Cực cung.
“Haizzz....”, Tống Chân Thần suy nghĩ một hồi lâu, rồi chỉ thở dài một tiếng.
Đi ra khỏi tầng 97.
Vừa di chuyển.
Ông ta đã xuất hiện trên Huyền Võ Đài bên ngoài Hoàng Cực cung.
Huyền Võ Đài, được xây dựng vào thời hoàng kim của Hoàng Cực cung, năm đó Hoàng Cực cung đã đổ rất nhiều tiền bạc vào võ đài nổi giữa không trung.
Trong hàng trăm nghìn năm qua, đã có quá nhiều máu đổ xuống Huyền Võ Đài.
Trong thời khắc Tống Chân Thân đứng trên Huyền Võ Đài, tất cả mọi người từ trên chí dưới của Hoàng Cực Cung đứng xung quanh võ đài đều im lặng, tất cả bọn họ đều kính cẩn cúi người: “Cung chủ!”
Tại Hoàng Cực Cung này, tiếng nói của Tống Chân Thần vẫn rất có trọng lượng.
Dù gì, ông ta cũng đã giữ chức cung chủ Hoàng Cực cung hơn 60 năm.
“Cung chủ định đích thân xuất trận sao?”, Trần Hằng – phó cung chủ của Hoàng Cực cung lên tiếng, đây là một ông lão với mái tóc hoa dâm, cũng là người có cảnh giới hoá thần hậu kỳ, và là người có danh tiếng rất cao ở Thủ Hộ Sơn này.
“Cung chủ, Dương Tịch xin được xuất trận!”, ngay sau khi Trần Hằng lên tiếng, lại có thêm một người trẻ tuổi khác đứng ra, người này nét mặt nghiêm nghị, sau lưng đeo hai thanh đao, khí tức mạnh mẽ nhưng không quá phô trương. Người này tên Dương Tịch, thiếu cung chủ của Hoàng Cung cực, sau khi Tô Ly tu luyện thành công, hắn đã được bổ nhiệm vào vị trí thiếu cung chủ này.
Dương Tịch cũng đã 37 tuổi, miễn cưỡng thì cũng có thể xếp vào hàng thế hệ trẻ.
So với Tô Ly, Dương Tịch có chạy dài cũng không thể nào sánh kịp.
Thế nhưng nếu không mang ra so sánh với Tô Ly, thì Dương Tịch cũng đủ tư cách làm thiếu cung chủ, bởi vì, hắn đã lĩnh ngộ được đao ý, hơn nữa, còn tự sáng tạo ra Song Đao Pháp, ngoài ra, hắn còn đạt cảnh giới hoá thần sơ kỳ.
Bên cạnh đó, hắn là người cũng khá cẩn trọng, xét về tư chất hay sự thông minh đều thuộc tốp đầu.
“Bổn cung chủ sẽ đích thân ra trận”, Tống Chân Thần bình thản nói.
Không cần để Dương Tịch tự dấn thân vào chỗ chết.
Tống Chân Thần cũng lờ mờ đoán ra sức mạnh của Tô Minh, nếu không vượt qua cảnh giới hoá thần, thì cũng là cảnh giới vạn pháp.
Nếu vậy thì cả Hoàng Cực cung này, chỉ có mình Tống Chân Thần mới có đủ sức chiến đấu.
Những người khác, căn bản không đủ tư cách để giao chiến cùng Tô Minh.
Còn về mấy cái đạo lý như ỷ lớn hiếp bé gì đó.
Tống Chân Thần cũng không còn màng tới.
Danh tiếng là thứ gì chứ, giờ phút này nó còn quan trọng hay sao? Nếu như hôm nay không thắng được Tô Minh, thì cả Hoàng Cực cung này sẽ bị tiêu diệt.
Trên thực thế, cho dù thắng được Tô Minh, bản thân ông ta và Hoàng Cực cung có thể sống tiếp được hay không, vẫn còn phải xem vận may, dù gì, trong người Tô Minh còn có thần hồn mạnh đến đáng sợ đang ký sinh.
Thần hồn này nếu như xuất hiện, chỉ một hơi thở thôi cũng có thể tiêu diệt toàn bộ Hoàng Cực cung.
Chỉ có điều ông ta cũng đoán nghĩ, thần hồn đó có lẽ sẽ không thoát ra ngoài, vì dù sao, bản thân cũng cậy lớn hiếp bé, chỉ là về mặt tuổi tác, sức mạnh, nhiều nhất cũng ngang ngửa như nhau.
Dương Tịch định nói thêm, nhưng chưa kịp nói, Tống Chân Thần đã xua tay.
Ra hiệu bảo tất cả mọi người không cần nói gì thêm.
Ý ông ta đã quyết.
Cùng lúc đó, Tô Minh đứng trên Huyền Võ Đài.
“Chấp nhận một yêu cầu của tôi, tôi có thể chỉ dùng một kiếm, sau một kiếm này, nếu ông còn sống, thì mối thù giữa Tô Minh tôi và Hoàng Cực cung các ông coi như chấm hết”, Tô Minh nói.
Giọng bình thản.
Và vô cùng tự tin.
Tất cả tu giả võ đạo từ trên chí dưới của Hoàng Cực cung đứng xung quanh võ đài, gần như nín thở.
Phẫn nộ.
Hoàng Cực cung trước giờ vẫn là bá chủ ở tầng trái đất, chưa bao giờ phải chịu sự coi thường như thế này!
Một kiếm?
Tính làm nhục cung chủ sao?
Hay bôi nhọ cả cái Hoàng Cực cung này?
“Nếu như cả tôi và cậu đều chết?”, Tống Chân Thần hỏi lại, ông ta không hề bực tức trước sự cao ngạo, ngông cuồng của Tô Minh, mà ngược lại, càng trở nên nghiêm nghị hơn.
“Nếu một kiếm này giết chết ông, thì coi như ông đen đủi, và tôi sẽ tiêu diệt cả cái Hoàng Cực cung này”, sự lạnh lùng toát lên trong ánh mắt của Tô Minh.
Tâm trạng hiện giờ có chút phức tạp.
Ông ấy đã từng đặt kỳ vọng rất lớn vào Tô Minh.
Thế nhưng sự kỳ vọng ấy cũng có cũng có giới hạn.
Năm đó, sau khi cứu Tô Minh bị chôn sống, ông ấy chỉ cảm thấy âu cũng là cái duyên, về sau lại phát hiện ra tư chất võ đạo của anh rất tốt, liền hướng anh đi theo con đường võ đạo.
Sự kỳ vọng đó vẫn còn, thế nhưng...
Nhưng trước mắt!
Thần hồn ký sinh trong cơ thể thằng nhãi này, mạnh đến mức khiến Ninh Triều Thiên không nói nên lời, còn cả những át chủ bài, những sự kỳ lạ của Tô Minh đều khiến Ninh Triều Thiên có chút khó hiểu.
Hình như mức độ tài giỏi của thằng nhãi này có chút hơi quá rồi, khi dấn thân vào con đường võ đạo không đoán biết được tương lai.
Ông ấy rất tự hào, rất tự hào về những thành tựu mà Tô Minh đạt được.
Thế nhưng trong lòng lại cũng lo lắng, để Tô Minh đi vào con đường võ đạo không biết rõ tương lai, đồng nghĩa với việc Tô Minh phải rời khỏi Trái Đất. Nếu vẫn tiếp tục dấn thân, sẽ gặp phải tầng võ đạo còn tàn khốc và đen tối hơn, rồi còn phải đối mặt với những thiên tài cao thủ đáng gờm hơn nhiều. Việc này quá khó và cũng quá nguy hiểm.
Ninh Triều Thiên thật sự đã coi Tô Minh như người thân của mình.
Cho nên, mới có suy nghĩ như vậy.
Suy nghĩ cân nhắc đắn đo.
“Có tư chất võ đạo, từng đạt cảnh giới chân vương, nhưng lại bị cưỡng ép đoạt mất một phách, còn giữ được sức mạnh như hiện tại, cũng đã rất gì và này nọ rồi đấy”, thiên nữ Tạo Hoá liếc nhìn Ninh Triều Thiên một cái, rồi bình thản nói.
Trong hốc mắt của Ninh Triều Thiên có phần u tối cùng sự oán hận thấu xương!
Ngoài ra còn một vài phần hồi tưởng.
“Ông già, ông bị cưỡng ép đoạt mất một phách sao? Thế nghĩa là như thế nào? Ông già, ông nói thật cho tôi biết đi, rốt cuộc ông đã từng gặp phải chuyện gì? Tại sao cổ tay và cổ chân của ông lại có vết thương như bị cắt bỏng vậy? Những dấu vết đó là do bị giam cầm mà thành đúng không?”, Tô Minh hít một hơi, cuối cùng, cũng thốt ra được câu hỏi anh vẫn muốn hỏi trong ba năm qua.
Anh cũng sớm đoán ông già này đã từng gặp phải chuyện gì đó, nên mới sống ẩn dật trên sườn núi Huyền Linh Sơn. Chỉ có điều, trước giờ Tô Minh cũng chỉ coi ông ấy như bao tu giả võ đạo trên trái đất khác.
Thế nhưng bây giờ, Tô Minh gần như đã có thể xác định được, ông già này không phải là tu giả võ đạo ở tầng trái đất.
“Thằng nhãi, ta quả thực đã từng trải qua một khoảng thời gian không muốn nhớ lại, cũng có kẻ thù hận tới thấu xương. Thế nhưng, những chuyện này, trước kia ta không muốn nói với con, bởi vì có nói cũng chẳng có tác dụng gì, mà con cũng chẳng thế nào giúp được ta. Thế nhưng bây giờ...”, trong hốc mắt già nua của Ninh Triều Thiên chợt loé lên một tia sáng: “Nhưng bây giờ, ta có thể nói ra được rồi, hy vọng một ngày nào đó trong tương lai con có thể giúp được ta, ha ha ha...”
“Ông già, mau nói đi!”, Tô Minh phấn khích hỏi.
“Ở một tầng võ đạo cao hơn, người ta đã từng yêu đã phản bội ta, đầu độc giết chết cả nhà ta, rồi còn cưỡng đoạt một phách của ta, giam cầm ta trong suốt ba mươi chín năm trời, chỉ vì muốn có được một bảo vật”, giọng của Ninh Triều Thiên rất bình thản, bình thản đến mức khiến người ta phải thấy ớn lạnh.
Ông ấy không muốn kể chuyện này với người khác.
Nếu như không phải vì sự xuất hiện của thiên nữ Tạo Hoá, khiến ông ấy cảm thấy sự không đơn giản của Tô Minh. Nói không chừng, kể cả có tạo ra cả được một tầng võ đạo cao hơn, ông ấy cũng sẽ chôn chặt chuyện này trong lòng cả đời.
Nói xong, Ninh Triều Thiên cầm lấy bầu rượu, tu ùng ực từng ngụm lớn.
Lòng Tô Minh cũng trùng xuống, anh cũng không hỏi cụ thể là tầng võ nào? Vì dù sao những tầng võ đạo cao hơn có quá nhiều!
Thế nhưng, anh đã hạ quyết tâm!
Khắc sâu trong tim!
Đời này, nếu như không báo thù rửa hận cho ông già này, thề không làm người.
Bởi vì chính ông già này đã cho anh một cuộc đời mới.
Làm người mà không biết báo ân thì có khác nào loài súc vật?
Đúng lúc này.
“Đến rồi!”, thiên nữ Tạo Hoá bình thản nói, nhìn về vòm trời trước mắt, sâu trong đôi mắt tuyệt đẹp của cô ta, ánh lên một chút thất vọng.
Yếu quá!
Chỉ là cảnh giới chân hoàng thôi sao?
Nếu như để Tô Minh biết được suy nghĩ này của cô ta, chắc chắn anh sẽ thầm thốt lên một câu bảo rằng cô ta là kẻ mất trí.
Sau cảnh giới thần hoá là cảnh giới vạn pháp.
Sau cảnh giới vạn pháp là cảnh giới động hư.
Sau cảnh giới động hư là cảnh giới thông thiên.
Sau cảnh giới thông thiên mới là cảnh giới chân vương.
Sau cảnh giới chân vương mới là cảnh giới chân hoàng!
Như vậy mà còn bảo cảnh giới chân hoàng yếu sao?
Tức thì.
“Vù...”
Một chiếc xe kéo, chợt từ trong hư không đi ra, dập dờn trên vòm trời.
Chiếc xe kéo đó, quá to, chiều rộng chiều cao cũng phải tới cả trăm mét.
Cả chiếc xe được sơn hai màu tím vàng.
Trông nó chẳng khác nào vầng thái dương lơ lửng giữa trời.
Trên chiếc xe đó, được trang trí với hào quang, cùng sấm sét, lại được khắc thêm hàng chữ cổ cùng vân mây, thậm chí còn có cả quy luật thiên đạo luân chuyển và sự rung động của trận pháp.
Không có ngôn từ nào có thể miêu tả được sự xa hoa của chiếc xe đó.
Chỉ vì chiếc xe đó xuất hiện, mà cả Thủ Hộ Sơn, gần như sắp không chống đỡ nổi... tiếng gào thét bắt đầu vang lên, cả ngọn núi Thủ Hộ Sơn sắp lâm nguy.
Chiếc xe kéo đó rất kỳ lạ, nó không cần tới bất kỳ con yêu thú nào làm sức kéo, mà giống như một ngôi nhà cổ tích vắt ngang giữa trời, tự mình dịch chuyển.
Xung quanh chiếc xe đó, có bốn người con gái, họ đều đeo mạng che mặt và cùng mặc bộ trang phục trắng tinh, hơn hết, họ đều là bán bộ cảnh giới chân vương.
Bốn cô gái này giống như hầu nữ đi cạnh bảo vệ cho chiếc xe, song bọn họ lại đạt cảnh giới ngang với Phượng Như Huyên, thậm chí còn có sức mạnh cao hơn bà ta.
“Là người có huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng sao?”, đúng lúc này, trong chiếc xe, một giọng nói già nua giống như của một bà lão vang lên.
Tuy chỉ là lời lẩm bẩm, nhưng đã vang dội cả núi Thủ Hộ Sơn.
Sau khi tiếng nói này vang lên, tất cả tu giả võ đạo bao gồm cả Tô Minh ở núi Thủ Hộ Sơn đều có cảm giác như sắp bước xuống hoàng tuyền.
Họ đều có cảm giác không thể nào tự định đoạt được số mệnh của bản thân.
“Phượng Như Huyên đã chết rồi sao? Là ai giết chết Phượng Như Huyên? Cũng thú vị đấy, chỉ là thứ nhãi nhép mà lại có thể giết chết được Phượng Như Huyên...”, bà lão đó lại lẩm bẩm một câu, giọng nói của bà ta rất chậm, nhưng trong câu nói lại có vài tuỳ ý.
Chương 292: Ngũ trưởng lão của tộc Phượng Hoàng
Sau đó, bà lão đột nhiên nâng giọng, tràn đầy sát khí: “Mặc dù Phượng Như Huyên là đồ bỏ đi nhưng dù sao cũng là người tộc Nam Ly Phượng Hoàng…”
Đáng tiếc bà ta còn chưa dứt lời.
“Bà im đi được không? Ai cho phép bà ngồi trên kiệu nói chuyện với bản thiên nữ?”, thiên nữ Tạo Hóa cười khẩy.
Sau…
Sau đó!
Cô ta tùy ý vung tay lên, một luồng khí tức tràn ra bủa vây lấy chiếc kiệu.
Cảm giác đó như thể một bàn tay khổng lồ vô cùng dễ dàng mà tóm lấy một con kiến, trong lúc luồng khí tức đó chuyển động, bầu trời phía trên như đang sợ hãi mà co rụt lại!
Trong nháy mắt.
Trời đất biến sắc.
Vạn vật tuyệt vọng.
Không gian như ngưng đọng.
…
Chợt!
Chiếc xe kiệu lộng lẫy, cao sang như báu vật quý giá nhất trời đất này lại cứ thế bị phong hóa!
Tan thành cát bụi.
Bị một trận gió nhẹ thổi bay.
Ngay cả bốn người phụ nữ trẻ tuổi bán bộ chân vương của tộc Nam Ly Phượng Hoàng cũng hóa thành hư không.
Chỉ còn lại một bà lão chống gậy.
Một bà lão dường như đã bị hóa đá, đứng đờ ra.
Cả quá trình cứ như thể một giấc mơ không thật.
“Tộc Nam Ly Phượng Hoàng của bà còn ai mạnh hơn không? Gọi đến đây!”, thiên nữ Tạo Hóa nhìn bà lão nói, đôi mắt lộ rõ vẻ nhàm chán.
Vốn tưởng sẽ có một kẻ mạnh thực thụ của tộc Nam Ly Phượng Hoàng đến, nào ngờ…
Cảnh giới Chân Hoàng?
Rác rưởi.
Mất hứng.
“…”, bà lão chống gậy hồi lâu cũng không thốt lên nổi thành lời, đầu óc trống rỗng.
Bà ta là ngũ trưởng lão của tộc Nam Ly Phượng Hoàng.
Mặc dù bà ta không phải người mạnh nhất trong tộc.
Nhưng ít nhất cũng phải nằm trong 8 đến 10 người mạnh nhất.
Hiện tại bà ta đã hơn 10 nghìn tuổi, có kẻ mạnh nào chưa từng gặp? Có thiên tài nào mà chưa từng thấy? Có chuyện kỳ quái nào mà chưa từng trải qua?
Bà ta đã đi qua vô số phong ba.
Trải nghiệm nhiều thì lòng lại càng bình tĩnh.
Cảm xúc của bà ta đã không còn dữ dội từ rất lâu rồi.
Nhưng lúc này.
Cảm xúc nào chỉ dữ dội?
Bà ta đường đường là ngũ trưởng lão của tộc Nam Ly Phượng Hoàng vậy mà lại suýt chút nữa gục ngã!
Bà ta nhìn chằm chằm thiên nữ Tạo Hóa ở dưới sân võ, lòng vô cùng sợ hãi.
Bà ta chắc chắn cho dù tộc trưởng có đến cũng không mạnh bằng đối phương…
Người khác không biết nhưng bà ta lại rõ ràng, chiếc xe kiệu mà bà ta ngồi là một trong ba báu vật của tộc Nam Ly Phượng Hoàng được truyền từ thời thượng cổ đến nay đã được mấy trăm nghìn năm.
Đó là một đạo khí chân chính!
Trong cả thế giới Tiểu Thiên cũng chẳng có mấy cái đạo khí!
Cho dù là tộc trưởng thì cũng phải tấn công chiếc xe kiệu này ba đến năm năm thì chắc mới có thể đánh nát nó được?
Nhưng đối phương lại dùng khí tức biến chiếc xe thành cát bụi.
Thực lực cỡ này…
Biết phải hình dung thế nào?
“Nói chuyện đi!”, thấy bà lão im lặng, thiên nữ Tạo Hóa gằn giọng nói.
Câu nói này.
Khiến bà lão trên bầu trời bị đánh văng!
Bà lão phải dùng chân khí, bí kíp, trận pháp, ly hỏa để chống đỡ nhưng trong lúc bị đánh bay, bà ta vẫn cảm thấy như thể sắp bị xé rách, trên người đã xuất hiện vài vết thương rỉ máu.
Trông như chiếc mai rùa.
Người khác thấy mà hãi hùng.
Không chỉ có thế, đột nhiên…
Vút!
Bà lão bỗng nhiên như bị chịu một lực hấp dẫn mạnh gấp mấy trăm lần khiến bà ta lao vút đi như viên đạn, ngã thẳng xuống đất.
Nhoáng một cái.
Rầm!
Bà lão rơi xuống sân võ.
Bà ta quỳ trên mặt đất.
Nửa người dưới nát bét.
Ngay cả sức để thét lên đau đớn cũng không có.
“Tiền… tiền bối…”, bà lão run lẩy bẩy nói, đường đường là ngũ trưởng lão hơn mấy chục nghìn tuổi của tộc Nam Ly Phượng Hoàng lại bị dọa sợ đến mức giọng nghẹn ngào.
Trên sân võ, khóe miệng Tô Minh co rút.
Bản thân anh đã đánh giá quá thấp sức mạnh của thiên nữ Tạo Hóa.
“Tu giả võ đạo tu luyện đến cùng cực thực có thể mạnh như thiên nữ tiền bối?”, Tô Minh hơi hoang mang, thiên nữ Tạo Hóa còn mạnh hơn cả trong thần thoại.
“Tiếp tục gọi người đến”, thiên nữ Tạo Hóa nói.
“Tiền bối, cô… cô giết tôi đi. Tộc Nam Ly Phượng Hoàng chúng tôi… có… có mắt như mù, đáng chết”, bà lão cố hết sức mới miễn cưỡng nói được một câu hoàn chỉnh.
Bà ta cầu được chết từ tận đáy lòng.
Gọi người đến.
Sao có thể?
Bà ta chắc chắn tất cả những người trong tộc bao gồm cả tộc trưởng đều không phải đối thủ của cô gái thể Thần hồn xinh đẹp, cao quý này.
Gọi bao nhiêu người đến cũng sẽ chết.
Nếu đã vậy thì còn gọi đến làm gì? Bà ta vẫn rất trung thành với tộc của mình.
“Vô vị”, thiên nữ Tạo Hóa cảm thấy nhàm chán, cô ta còn chưa ra tay thì mọi chuyện đã xong rồi, đúng là mất hứng.
Ngay sau đó, thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên biến mất.
Cô ta đã trở lại thần hồn thức hải của Tô Minh.
“Nhóc con, nếu bà lão này không thể tiếp tục gọi người đến thì bản thiên nữ cũng không giết bà ta nữa, tha cho bà ta một mạng, bảo bà ta đưa bạn gái bé nhỏ của anh về tộc Phượng Hoàng đi”, giọng nói của thiên nữ Tạo Hóa vang lên trong đầu Tô Minh.
“Cái gì?”, anh sửng sốt.
Anh không muốn.
“Bản thiên nữ ra tay chỉ vì Phượng Như Huyên gì đó ra vẻ ngạo mạn như thể mình là nhất, lại còn bắt anh quỳ xuống, không biết anh mặc dù rất yếu nhưng có bản thiên nữ bảo vệ à?”, tạo hóa Thiên Nữ cảm thấy kiêu ngạo.
“Tộc Phượng Hoàng đưa bạn gái bé nhỏ của anh đi là chuyện tốt, mặc dù với tôi cái tộc đó chả là cái thá gì cả nhưng cũng phải thừa nhận bạn gái anh thức tỉnh huyết mạch vừa hay thích hợp ở lại tộc Phượng Hoàng, huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng là huyết mạch Phượng Hoàng cao cấp nhất”.
“Cô ta ở lại tộc đó thì có thể mau chóng trưởng thành, trở thành một kẻ mạnh chân chính, tộc Phượng Hoàng có rất nhiều thứ được truyền lại mà cô ta có thể sử dụng được”.
Chương 293: Đáp án
“Nếu cô ta ở lại bên cạnh anh thì cõ lẽ phải cần đến 8 hoặc 10 năm mới có thể niết bàn trùng sinh, như vậy quá lâu”.
“Ngoài ra thì anh cũng không cần lo lắng cho sự an toàn của cô ấy hay lo cô ấy bị bắt nạt. Đối với tộc Phượng Hoàng, Huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng ngàn năm hiếm gặp, bọn họ sẽ tôn thờ bạn gái anh lên tận trời, vị trí tộc trưởng tương lai cũng sẽ thuộc về cô ấy”.
…
Tô Minh im lặng.
Anh hiểu được những gì thiên nữ Tạo Hóa nói.
Anh do dự một lát cuối cùng cũng kìm nén sự lưu luyến trong lòng.
Anh quyết định nghe theo lời thiên nữ Tạo Hóa.
Không thể quá ích kỷ.
Nếu để Mộ Cẩn đến tộc Phượng Hoàng sẽ tốt hơn cho cô ấy, giúp cô ấy trưởng thành càng nhanh, hơn nữa còn được an toàn thì sao lại ngăn cản?
Đã thế nếu Mộ Cẩn cứ không tỉnh lại, cho dù biết cô ta đang niết bàn trùng sinh thì anh cũng sẽ lo lắng, sốt ruột.
Anh hít sâu một hơi.
Tập trung tâm trí.
Diệp Mộ Cẩn đã nằm trong vòng tay anh.
Cách đó phía xa, ngũ trưởng lão của tộc Phượng Hoàng đang vội vã chữa thương, trông thấy vậy thì sững sờ.
Bà ta nhìn chằm chằm Diệp Mộ Cẩn.
Bà ta kinh ngạc cực độ.
“Thật… thật sự là người mang huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng!”, bà lão lắp bắp lẩm bẩm, vô cùng kích động. Mặc dù lúc trước bà ta đã cảm nhận được khí tức nhưng không tận mắt nhìn thấy nên vẫn luôn kìm nén cảm xúc.
Lúc này, bà ta không thể kìm nổi nữa.
Cho dù cô ta bị thương nặng sắp chết cũng vẫn khiến bà ta hưng phấn không thôi.
Đương nhiên có kích động đến mấy bà ta cũng không dám cướp.
Thiên nữ Tạo Hóa khiến bà ta quá sợ hãi cùng khiếp đảm!
“Nhớ kỹ, cô ấy tên là Diệp Mộ Cẩn, là người phụ nữ của Tô Minh tôi!”, ngay sau đó, Tô Minh nhìn bà lão gằn từng từ từng chữ, vô cùng nghiêm túc: “Bà có thể đưa cô ấy về tộc Phượng Hoàng nhưng tôi cảnh cáo bà, cũng cảnh cáo cả tộc của bà, một ngày nào đó tôi sẽ đến tộc Phượng Hoàng đón Mộ Cẩn, đến lúc đó nếu để tôi biết Mộ Cẩn phải chịu bất kỳ ấm ức hay bị thiệt hại gì thì Tô Minh tôi thề nhất định sẽ diệt sạch tộc Phượng Hoàng các người, khiến các người chỉ còn là lịch sử!”
Tô Minh rất yếu, ít nhất đối với bà lão thì là vậy.
Nhưng không biết tại sao bà ta tự dưng cảm thấy giọng nói nghiêm nghị của anh lại khiến người ta vô cùng kính sợ.
Bà lão gật đầu lia lịa: “Tôi, ngũ trưởng lão của tộc Nam Ly Phượng Hoàng, Đằng Thanh xin thề, toàn tộc Phượng Hoàng nhất định sẽ dùng cả sinh mệnh bảo vệ Diệp Mộ Cẩn”.
Đây không phải trò đùa hay lấy lệ.
Cho dù Tô Minh không đe dọa thì tộc Phượng Hoàng cũng sẽ làm vậy.
Bởi vì huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng, điều này xứng đáng!
Bà lão hưng phấn đến run lên, bà ta vốn cho rằng không có cơ hội mang người sở hữu huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng đi, không ngờ…
Một lát sau.
Vết thương của bà lão đã hồi phục gần hết, bao gồm cả nửa người dưới nát bét cũng đã mọc lại, khả năng hồi phục thật khủng khiếp, đây là thiên phú của tộc Phượng Hoàng, dù sao bọn họ đều được kế thừa dòng máu phượng hoàng chân chính.
Bà lão đưa Diệp Mộ Cẩn đi.
Tô Minh đứng trên sân võ, rất lâu không lên tiếng.
Anh đương nhiên có lưu luyến.
“Nhóc con, con và cô nhóc đó vẫn có thể gặp lại”, Ninh Triều Thiên an ủi: “Kìm nén sự nhớ nhung và lưu luyến của con đi, bây giờ con nên nghĩ con đường tương lai phải đi thế nào? Làm sao để mạnh hơn, nếu không sau này, lúc con gặp lại cô bé đó có khi sẽ không phải đối thủ của con bé nữa đâu, thậm chí nếu cách biệt quá lớn, tộc Phượng Hoàng sẽ ngăn cản hai đứa ở bên nhau”.
Tô Minh khựng lại, ánh mắt lộ vẻ lạnh lẽo.
Tộc Phượng Hoàng, bọn họ dám?
Nhưng điều ông già nói không phải không có khả năng.
Dù sao thiên nữ Tạo Hóa có đáng sợ hơn nữa thì chỉ cần nghiên cứu kỹ càng, hiểu rõ về thần hồn thì sẽ biết cô ta không thể tùy ý xuất hiện giúp anh.
Càng đừng nói anh cũng không dám chắc cô ta rốt cuộc sẽ ở lại trong thần hồn của anh bao lâu?
Chẳng may cô ta rời đi rất nhanh thì sao?
Trông chờ vào người khác không bằng trông chờ vào chính bản thân mình.
Khát vọng sức mạnh của Tô Minh lại nhiều hơn gấp mấy lần.
Sức mạnh!
Vẫn là sức mạnh!
“Thằng nhãi, ta phải đi đến tầng khác rồi”, đột nhiên Ninh Triều Thiên khẽ lắc đầu nói.
“Dạ?”, Tô Minh ngây ra, tầng trái đất không ở, cứ muốn phi thăng làm gì? Mặc dù anh biết với thực lực của ông già thì hoàn toàn có thể phi thăng nên tầng võ đạo cao hơn.
“Ông già, đừng đùa”, Tô Minh hoảng hốt nói.
Ninh Triều Thiên đi đến trước mặt, vỗ vai anh:
“Ta không đùa, thằng nhãi, cố gắng lên, cả đời ta đều thất bại, lúc còn trẻ làm một tên công tử bột, trưởng thành thì si mê Tư Nam Quân để rồi cuối cùng bị phản bội, cả tộc bị diệt, bị rút mất một phách, bị giam giữ 39 năm, đây đều là những hồi ức đau đớn”.
“Ta vốn đã tuyệt vọng, tìm đến tầng võ đạo thấp này chỉ vì muốn quy ẩn, hút thuốc uống rượu cho đến hết đời, chưa từng nghĩ sẽ gặp được con. Nhãi con, ông già ta phải cảm ơn con, ba năm này là ba năm có ý nghĩa nhất trong cuộc đời ta, mỗi ngày dạy dỗ con đều có thể quên đi những đau đớn!”
“Thằng nhãi, con là người duy nhất trong đời này xứng đáng để ta kiêu ngạo, hahaha…”
“Con vẫn luôn muốn biết vì sao năm đó ta lại muốn cứu một thằng nhóc bị chôn sống là con, bây giờ ta nói cho con đáp án: bởi vì năm đó, khi con bị đánh gãy tứ chi, chôn sống trong núi chỉ còn thoi thóp, cả nhà bị giết rất giống với những gì mà ta đã từng trải qua!”
…
Mắt Tô Minh đỏ lên.
Từ lâu anh đã coi ông già là người thân của mình!
Là người thân nhất trên đời này!
Bây giờ, ông ấy phải rời đi, mặc dù không phải là sinh ly tử biệt nhưng trong một khoảng thời gian ngắn cũng không thể gặp được…
Chương 294: Càn quét Hoàng Cực cung
“Khóc cái gì thằng nhóc này! Con là đàn ông cơ mà, giọt nước mắt của đàn ông quý lắm đó. Đâu phải là ta chết rồi, cũng đâu phải là không bao giờ gặp lại nhau nữa. Ta còn chờ một ngày nào đó con có thể tu luyện, vì ta mà giết trở lại đại lục Thần Thương, trấn áp Tư Nam Quân, đường đường chính chính lấy lại linh hồn của ta từ tay Tư Nam Quân, đồng thời nói cho Tư Nam Quân rằng con là đồ đệ của ta. Ha ha…”, Ninh Triều Thiên bật cười sảng khoái.
“Sư tôn!”, ánh mắt Tô Minh đỏ ửng.
Ba năm nay, Tô Minh chưa từng gọi ông già là sư tôn.
“Được rồi! Chắc là con đã nhớ kỹ cái tên đại lục Thần Thương rồi. Ta đi cũng được rồi”, một giây sau Ninh Triều Thiên đột nhiên biến mất, phá tan hư không và rời đi. Đến thực lực hiện giờ của ông ta thì thăng thiên đã là chuyện vô cùng dễ dàng.
Ninh Triều Thiên không hề hoàn toàn rời đi. Trước khi đi, ông ta vẫn quát lớn: “Thằng nhóc này! Phải thề với ta, nếu như chưa bước vào cảnh giới chân hoàng thì không được bay đến đại lục Thần Thương”.
Không bước vào cảnh giới chân hoàng thì kể cả Tô Minh đến đại lục Thần Thương, đối mặt với Tư Nam Quân thì cũng chỉ có con đường chết mà không có cơ hội nào. Lúc này Tô Minh trịnh trọng hét lớn: “Con xin thề!”
“Ha ha! Tốt lắm”, Ninh Triều Thiên bật cười rồi rời đi.
Sau khi Ninh Triều Thiên rời đi, Tô Minh lại một lần nữa rơi vào trầm ngâm, cảm xúc hỗn loạn.
“Chàng trai! Sư tôn của anh cũng là nhân vật đáng gờm đó”, thiên nữ Tạo Hóa nói: “Anh có biết tại sao ông ta lại vội vã rời khỏi trái đất này không?”
“Tại sao?”, Tô Minh vội hỏi.
“Bởi vì bất cứ tu giả võ đạo nào nếu ra tay thì đều để lại khí tức ký hiệu của riêng mình, điều này là không thể tránh khỏi”.
“Trước đó, vì cứu anh nên ông ta đã ra tay đối đầu với Phượng Như Huyên, nên khí tức của ông ta đã bị lộ. Kẻ thù của ông ta chính là Tư Nam Quân”.
“Nếu ông ta không rời khỏi trái đất này thì Tư Nam Quân rất nhanh sẽ đuổi đến đây, vậy thì anh cũng thê thảm, sẽ bị liên lụy. Vì vậy, ông ta thăng thiên cũng là vì an toàn của anh đấy”.
….
Tô Minh nghe thấy vậy thì lại trầm ngâm, càng lúc càng cảm thấy mình yếu đuối.
“Có trách bổn thiên nữ không ra tay sớm lại để sư tôn của anh đối đầu với Phượng Như Huyên và bị lộ khí tức không?”, thiên nữ Tạo Hóa lại hỏi.
“Không!”, Tô Minh lắc đầu nói: “Thiên nữ tiền bối ra tay cứu mạng tôi thì tôi vô cùng cảm kích. Cô ra tay cứu là ân huệ, còn không ra tay thì là bổn phận. Tô Minh cũng không phải hạng người không biết điều”.
Đây là lời thật lòng. Thiên nữ Tạo Hóa không nợ mình cái gì, ngược lại còn cho mình rất nhiều lợi ích, thậm chí còn cứu mạng mình. Những điều này Tô Minh đều rõ hơn ai hết.
“Anh cũng không cần lo lắng cho sư tôn đâu. Ông ta bay lên thế giới võ đạo khác rồi, kể cả bị kẻ thù đuổi kịp thì cũng không chết đâu. Ông ta không phải là người đoản mệnh”, thiên nữ Tạo Hóa lại nói, đây không phải là nói bừa.
Bởi những người có thực lực mạnh thì chỉ cần nhìn một cái thì có thể đoán ra kiếp trước, kiếp này và tương lai của một người.
Vì vậy, cô ta nói Ninh Triều Thiên không phải là người đoản mệnh, nhưng cũng có thể là không phải.
Tất nhiên, cô ta không thể nhìn thấu Tô Minh, hoàn toàn không thể nhìn ra kiếp trước, kiếp này và tương lai của anh.
Cô ta thấy vô cùng mơ hồ. Cũng chính vì vậy mà cô ta mới bằng lòng ở trong tiềm thức và linh hồn của Tô Minh.
Nếu như Tô Minh không đặc biệt, không khác biệt thì sao có đủ tư cách được cô ta gửi gắm như vậy?
“Phù…”, Tô Minh thở phào một cái, vứt hết đi những cảm xúc trống rỗng từ việc Diệp Mộ Cẩn và Ninh Triều Thiên rời đi.
Sau đó anh ngẩng đầu lên nhìn về phía đỉnh núi Thủ Hộ Sơn.
Vừa nhìn thì ánh mắt trở nên lạnh lùng âm trầm.
Vốn nghĩ lần này bế quan một tháng thì sẽ có thu hoạch lớn, thực lực cũng được nâng cao nhiều.
Anh chưa từng nghĩ vừa xuất quan đã gặp phải Phượng Như Huyên, ngũ trưởng lão của tộc Nam Ly Phượng Hoàng và suýt chết.
Đúng là buồn bực thật!
Có cục tức ở trong người thì nhất định phải xả ra.
Và thật không may, Hoàng Cực cung chính là mục tiêu để anh trút giận.
Ngoài ra, Hoàng Cực cung còn là kẻ đứng sau dàn cảnh nhà họ Tô bị tiêu diệt, là kẻ thù diệt môn của Tô Minh…
Thù này lúc nào Tô Minh cũng ghi nhớ. Chỉ có điều trước đây thực lực không đủ.
Bây giờ đủ rồi, vậy thì làm sao anh có thể đợi được.
Đã báo thù thì phải báo ngay!
Một giây sau…
Bụp…
Hai chân Tô Minh giậm đất, thân hình bật lên không trung như một đường ánh sáng hướng về phía đỉnh núi Thủ Hộ Sơn.
Đồng thời, lúc này một giọng nói vang vọng khắp Thủ Hộ Sơn: “Hoàng Cực cung! Tô Minh đến càn quét đây”.
Từ này đúng là đầy thách thức.
Một người đấu với cả một tông môn.
Hoàng Cực cung tọa lạc trên đỉnh núi của Thủ Hộ Sơn.
Cả Hoàng Cực cung được cấu tạo bởi chín tòa các lầu màu vàng với kích thước lớn nhỏ.
Trong chín tòa này, tòa bắt mắt nhất phải kể đến tòa cao nhất, có 99 tầng, cao chọc trời, nhìn thấy rõ các tầng ánh sáng thần bí, mây trôi lơ lửng, trận pháp liên tiếp. Ở bên trên còn khắc ba chữ ‘Hoàng Cực cung’.
Lúc này, ở trên tầng 97 của tòa cao nhất, một người đàn ông trung niên ngồi khoanh chân trong linh trận đột nhiên mở mắt ra.
Người đàn ông trung niên này khí tức sục sôi, miệng phun sấm sét, mắt như tóe điện. Mặc dù tướng mạo bình thường nhưng toàn thân đều toát ra khí chất thần bí.
Một đôi mắt thâm sâu như đáy đại dương, trên người mặc bộ đồ áo dài màu vàng tím.
Ông ta đứng lên…
“Cái gì phải đến thì cuối cùng cũng đến”, người đàn ông trung niên lẩm bẩm, đôi mắt thâm sâu lóe lên vẻ hối hận.
Hối hận vì ban đầu mình mềm lòng không quyết đoán.
Nếu không phải như vậy thì có lẽ ‘Thiên Vẫn Kiếm’ đã rơi vào tay mình từ lâu rồi.
Ông ta tên là Tống Chân Thần, cung chủ của Hoàng Cực cung.
Năm nay ông ta 170 tuổi, ở cảnh giới hóa thần đỉnh phong kỳ.
Trên thực tế thì ba năm sau Tô Minh như cải tử hoàn sinh và xuất hiện ở thành phố Dương Giang thì ông ta đã phần nào đoán được ‘Thiên Vẫn Kiếm’ đã rơi vào tay Tô Minh.
Sau đó ông ta đã phái người đi theo dõi Tô Minh cũng chỉ để chứng minh và xác nhận lại.
Kết quả là mấy người đó đều chết không rõ lý do.
Ban đầu ông ta rất kinh ngạc bởi không biết tại sao mấy người đó lại chết và chết trong tay ai?
Sau đó mới biết là họ chết trong tay Tô Ly.
Chương 295: Nếu ông chết tôi sẽ tiêu diệt toàn bộ Hoàng Cực cung
Còn Tô Ly thậm chí còn thể hiện sức mạnh vượt sức tưởng tượng.
Đến ngay cả ông ta, cung chủ Hoàng Cực cung cũng không phải là đối thủ của cô ấy.
Trình độ quá chênh lệch.
Bây giờ ông ta vẫn cảm thấy kiêng nể khi nghĩ tới Tô Ly.
Cô ấy quá đáng sợ!
Thế nhưng ông ta không chết dưới tay Tô Ly, vì Tô Ly đã từng nói để anh trai cô ấy là Tô Minh định đoạt sinh mạng của ông ta, cũng như sự tồn vong của Hoàng Cực cung.
Sau đó, Tô Ly tu luyện thành công, rời khỏi tầng trái đất.
Khi đó, Tống Chân Thần còn tỏ vẻ khinh thường, nghĩ rằng Tô Ly hão huyền viển vông.
Vì khi đó, Tô Minh cũng mới chỉ đạt cảnh giới thiên vị mà thôi, còn không phải là tôn giả.
Ông ta thiết nghĩ Hoàng Cực cung chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể đè bẹp Tô Minh.
Trước kia ông ta không ra tay ngay là bởi còn khá dè dặt trước Tô Ly, vì sợ ngộ nhỡ tin Tô Ly tu luyện thành công và rời khỏi tầng trái đất kia chỉ là giả thì sao?
Trong quãng thời gian đó, ông ta không dám động tới Tô Minh.
Chuẩn bị hoãn lại vài ba năm, nếu như Tô Ly không còn xuất hiện, cũng không quay lại, thì sẽ giết chết Tô Minh, đoạt lấy Thiên Vẫn Kiếm, sau đó dẫn Hoàng Cực cung rời khỏi tầng trái đất, đi tới Linh Võ Thành, rồi tìm cách bán Thiên Vẫn Kiêm, kiềm nguồn võ đạo, rồi mua chiếc Hư Không Phi Thoa, sống ngoài không gian, như vậy sẽ không còn sợ nhà họ Tô hoặc là Tô Ly tới báo thù.
Còn về sự hẫu thuẫn phía sau Hoàng Cung cực, cũng đã trao đổi sẽ để Hoàng Cực cung giữ Thiên Vẫn Kiếm, song Tống Chân Thần không đặt quá tin tưởng bọn họ
Thế lực đó tuy trước giờ vẫn vô cùng lớn mạnh, nhưng hiện giờ cũng đang bị gia tộc đó nhắm tới, nên bản thân họ cũng khó đảm bảo sự an toàn của mình.
Trên thực tế, Tống Chân Thần vẫn có chút hối hận, năm đó đã để thiếu cung chủ Tô Ly với sức mạnh kinh người xuống hạ giới ẩn nấp trong nhà Tô ở Hoa Hạ chốn hạ giới...
Đây là quyết định ngu ngốc nhất trong cả cuộc đời của ông ta.
Nếu như không có quyết định đó, Tô Ly vẫn là thiếu cung chủ của Hoàng Cực cung.
“Haizzz....”, Tống Chân Thần suy nghĩ một hồi lâu, rồi chỉ thở dài một tiếng.
Đi ra khỏi tầng 97.
Vừa di chuyển.
Ông ta đã xuất hiện trên Huyền Võ Đài bên ngoài Hoàng Cực cung.
Huyền Võ Đài, được xây dựng vào thời hoàng kim của Hoàng Cực cung, năm đó Hoàng Cực cung đã đổ rất nhiều tiền bạc vào võ đài nổi giữa không trung.
Trong hàng trăm nghìn năm qua, đã có quá nhiều máu đổ xuống Huyền Võ Đài.
Trong thời khắc Tống Chân Thân đứng trên Huyền Võ Đài, tất cả mọi người từ trên chí dưới của Hoàng Cực Cung đứng xung quanh võ đài đều im lặng, tất cả bọn họ đều kính cẩn cúi người: “Cung chủ!”
Tại Hoàng Cực Cung này, tiếng nói của Tống Chân Thần vẫn rất có trọng lượng.
Dù gì, ông ta cũng đã giữ chức cung chủ Hoàng Cực cung hơn 60 năm.
“Cung chủ định đích thân xuất trận sao?”, Trần Hằng – phó cung chủ của Hoàng Cực cung lên tiếng, đây là một ông lão với mái tóc hoa dâm, cũng là người có cảnh giới hoá thần hậu kỳ, và là người có danh tiếng rất cao ở Thủ Hộ Sơn này.
“Cung chủ, Dương Tịch xin được xuất trận!”, ngay sau khi Trần Hằng lên tiếng, lại có thêm một người trẻ tuổi khác đứng ra, người này nét mặt nghiêm nghị, sau lưng đeo hai thanh đao, khí tức mạnh mẽ nhưng không quá phô trương. Người này tên Dương Tịch, thiếu cung chủ của Hoàng Cung cực, sau khi Tô Ly tu luyện thành công, hắn đã được bổ nhiệm vào vị trí thiếu cung chủ này.
Dương Tịch cũng đã 37 tuổi, miễn cưỡng thì cũng có thể xếp vào hàng thế hệ trẻ.
So với Tô Ly, Dương Tịch có chạy dài cũng không thể nào sánh kịp.
Thế nhưng nếu không mang ra so sánh với Tô Ly, thì Dương Tịch cũng đủ tư cách làm thiếu cung chủ, bởi vì, hắn đã lĩnh ngộ được đao ý, hơn nữa, còn tự sáng tạo ra Song Đao Pháp, ngoài ra, hắn còn đạt cảnh giới hoá thần sơ kỳ.
Bên cạnh đó, hắn là người cũng khá cẩn trọng, xét về tư chất hay sự thông minh đều thuộc tốp đầu.
“Bổn cung chủ sẽ đích thân ra trận”, Tống Chân Thần bình thản nói.
Không cần để Dương Tịch tự dấn thân vào chỗ chết.
Tống Chân Thần cũng lờ mờ đoán ra sức mạnh của Tô Minh, nếu không vượt qua cảnh giới hoá thần, thì cũng là cảnh giới vạn pháp.
Nếu vậy thì cả Hoàng Cực cung này, chỉ có mình Tống Chân Thần mới có đủ sức chiến đấu.
Những người khác, căn bản không đủ tư cách để giao chiến cùng Tô Minh.
Còn về mấy cái đạo lý như ỷ lớn hiếp bé gì đó.
Tống Chân Thần cũng không còn màng tới.
Danh tiếng là thứ gì chứ, giờ phút này nó còn quan trọng hay sao? Nếu như hôm nay không thắng được Tô Minh, thì cả Hoàng Cực cung này sẽ bị tiêu diệt.
Trên thực thế, cho dù thắng được Tô Minh, bản thân ông ta và Hoàng Cực cung có thể sống tiếp được hay không, vẫn còn phải xem vận may, dù gì, trong người Tô Minh còn có thần hồn mạnh đến đáng sợ đang ký sinh.
Thần hồn này nếu như xuất hiện, chỉ một hơi thở thôi cũng có thể tiêu diệt toàn bộ Hoàng Cực cung.
Chỉ có điều ông ta cũng đoán nghĩ, thần hồn đó có lẽ sẽ không thoát ra ngoài, vì dù sao, bản thân cũng cậy lớn hiếp bé, chỉ là về mặt tuổi tác, sức mạnh, nhiều nhất cũng ngang ngửa như nhau.
Dương Tịch định nói thêm, nhưng chưa kịp nói, Tống Chân Thần đã xua tay.
Ra hiệu bảo tất cả mọi người không cần nói gì thêm.
Ý ông ta đã quyết.
Cùng lúc đó, Tô Minh đứng trên Huyền Võ Đài.
“Chấp nhận một yêu cầu của tôi, tôi có thể chỉ dùng một kiếm, sau một kiếm này, nếu ông còn sống, thì mối thù giữa Tô Minh tôi và Hoàng Cực cung các ông coi như chấm hết”, Tô Minh nói.
Giọng bình thản.
Và vô cùng tự tin.
Tất cả tu giả võ đạo từ trên chí dưới của Hoàng Cực cung đứng xung quanh võ đài, gần như nín thở.
Phẫn nộ.
Hoàng Cực cung trước giờ vẫn là bá chủ ở tầng trái đất, chưa bao giờ phải chịu sự coi thường như thế này!
Một kiếm?
Tính làm nhục cung chủ sao?
Hay bôi nhọ cả cái Hoàng Cực cung này?
“Nếu như cả tôi và cậu đều chết?”, Tống Chân Thần hỏi lại, ông ta không hề bực tức trước sự cao ngạo, ngông cuồng của Tô Minh, mà ngược lại, càng trở nên nghiêm nghị hơn.
“Nếu một kiếm này giết chết ông, thì coi như ông đen đủi, và tôi sẽ tiêu diệt cả cái Hoàng Cực cung này”, sự lạnh lùng toát lên trong ánh mắt của Tô Minh.