-
Chương 301-305
Chương 301: Thiên hỏa hỏa độc
Hoàng Cực cung.
Trong kho báu vật.
"Đây là cái gì!!!", Tô Minh ru sợ, lùi về sau.
Hiếm khi mà sắc mặt của anh đỏ bừng lên như vậy.
Cơ thể bắt đầu run rẩy.
Anh có chút bị tổn thương rồi.
"Thiên hỏa hỏa độc. Món đồ không tồi chút nào", thiên nữ Tạo Hóa lên tiếng, trong lời nói có chút cười đùa xen lẫn kinh ngạc: "Lửa của nhân gian, đại khái có thể phân thành ngọn lửa thông thường, chân hỏa, địa hỏa, thiên hỏa, thần hỏa, đạo hỏa…… Trước mắt ngươi là thiên hỏa của hỏa độc. Hỏa độc cũng được sinh ra từ lửa, mặc dù thiên hỏa của hỏa độc không thể so sánh với thiên hỏa, nhưng cũng có một chút sức mạnh, ít nhất, nếu như không đề phòng, chỉ cần một mồi hỏa độc đã đủ giết một người tu tiển cảnh giới Động hư tiền kì và trung kì rồi".
"Lợi hại vậy sao?", sắc mặt Tô Minh có chút thay đổi.
"Đây vẫn chỉ là cấp thấp của thiên hỏa hỏa độc, nếu là cấp cao của thiên hỏa hỏa độc, còn mạnh hơn nữa".
"Đúng là kì lạ, trong kho báu vật của Hoàng Cực cung, vừa có bản giản lược của Diệt Thần Vũ, lại có cả hỏa độc, tại sao Tống Chân Thần không dùng hai vật này? Nếu như ông ta dùng tới chúng, khi mà tôi và ông ta giao đấu, tôi nhất định không sống nổi", Tô Minh lẩm bẩm.
Nghĩ lại có chút sợ hãi.
Nhưng càng nghĩ lại càng khó hiểu.
"Đích thị là có chút kì quái", thiên nữ Tạo Hóa đáp.
"Không nghĩ nữa, dẫu sao thì Diệt Thần Vũ và Thiên hỏa hỏa độc đều là của tôi rồi." Tô Minh cẩn thận dùng một cái bình kim khí đặc biệt đậy hỏa độc lại, tổng cộng được ba bình hỏa độc, đủ dùng ba lần.
Diệt Thần Vũ và Thiên hỏa hỏa độc là hai con át chủ bài của anh.
"Nhưng mà, vẫn không đủ." Tô Minh hít thở sâu một cái, đè nén sự vui mừng và thoải mái trong lòng xuống.
Sau đó, anh trực tiếp ngồi bệt xuống đất.
Bắt đầu tu luyện.
Rất nhanh, hơi thở của anh trở nên yên tĩnh như giếng cạn, tỏa ra một luồng ánh sáng kì lạ bao phủ toàn thân.
Đạo đạo phù hoa, như một tầng sương mỏng trong những cuốn sách truyền kì và thần bí, tràn ngập cả căn phòng.
Phía trước cơ thể của Tô Minh là linh thạch.
Hàng chục ngàn linh thạch hạ phẩm.
Còn có 120 mảnh thú tinh.
Đống linh thạch và thú tinh này chất cao như núi.
Từng luồng từng luồng linh khí dày đặc từ đống linh thạch và thú tinh bay về phía Tô Minh rồi được Tô Minh hấp thụ toàn bộ.
Tô Minh một ngày đại khái có thể hấp thụ được trên chục ngàn mảnh, tốc độ hấp thụ linh thạch và thú tinh này quả là khủng khiếp.
Phải biết là một người tu tiên cảnh giới Vạn pháp, một ngày nhiều nhất cũng chỉ có thể luyện hóa, hấp thụ một ngàn linh thạch mà thôi, suy cho cùng, luyện hóa, hấp thụ đều cần dùng tới đan điền, mà vận khí tới đan điền lại cần thời gian và tinh lực.
Thế mà Tô Minh lại đang dùng kho tàng huyết mạch để hấp thụ.
Hơn nữa, đã đến giai đoạn này, thì coi như Tô Minh cắn ngón tay lấy máu thì kho tàng huyết mạch của anh cũng có thể tự hấp thụ mà không cần tới xác thịt.
Chấn động vô cùng!!!
Không tài nào tin nổi.
Bên ngoài, có rất nhiều người tu tiên ngang tàng sở hữ vô số tài nguyên võ đạo, nhưng đều bị mắc kẹt trong việc hấp thụ đan điền, tốc độ luyện hóa quá chậm, dù dùng tới rất nhiều tài nguyên võ đạo, giống như việc sở hữu một "núi vàng" vậy, cũng chỉ có thể dùng dần dần tích tụ và sử dụng.
Nhưng Tô Minh thì không như vậy.
Anh tuy giờ không có "núi vàng", nhưng dù cho có đi nữa thì cũng có thể sử dụng toàn bộ trong một quãng thời gian ngắn.
Nếu đây không phải xuất thần, thì là gì chứ?
Đáng sợ hơn nữa là, sức hấp thụ và luyện hóa của kho tàng huyết mạch không chỉ là có tốc độ, mà ngay cả độ chuyển hóa cũng vô cùng lớn.
Những người tu tiên khác, luyện hóa linh khí, chuyển hóa thành khả năng lưu giữ chân khí trong cơ thể, độ chuyển hóa cao nhất là năm phần, cũng có nghĩa là, một trăm linh khí có thể hấp thụ, cao nhất cuối cùng có thể chuyển hóa thành bản thân dùng được chỉ có năm mươi phần chân khí.
Kho tàng huyết mạch của anh được hấp thụ luyện hóa lại đạt tới 9 phần.
Lợi dụng được những tài nguyên võ đạo, kho tàng huyết mạch khiến đan điền tăng lên gấp đôi!
Đối với Tô Minh mà nói, điều duy nhất anh cần lo lắng là hấp thụ linh khí một cách điên cuồng, dẫn đến việc cảnh giới phát triển quá mức không cách nào kiểm soát, có khi nào sẽ khiến căn cơ không ổn định hay không?
Chỉ vậy mà thôi.
Tô Minh lúc này có thể tạm không cần lo lăng căn cơ không ổn định, bởi vì sau trải nghiệm của Phượng Như Huyên và bà lão ở tộc Phượng Hoàng, căn cơ của anh coi như là ổn định.
Ngoài ra lợi ích mà máu thần mang lại, máu thần làm cho sức mạnh trong cơ thể Tô Minh tăng lên mười phần, giúp cho Tô Minh khi tu luyện cảnh giới tiếp theo tại kho báu vật nhà họ Thẩm ổn định hơn.
Bởi vậy trong giai đoạn này, anh mới dám hấp thụ toàn bộ linh thạch hạ phẩm.
Chân khí trong cơ thể Tô Minh đang tích tụ lại một cách nhanh chóng.
Chân khí lưu chuyển ồ ạt trong trong kinh mạch.
Không ngừng truyền vào các huyệt đạo.
Cùng lúc đó, chân khí còn không ngừng tẩy trừ, cô đọng máu thịt.
Trông anh chỉ giống như đang ngồi thiền thôi, nhưng thực tế từng giây từng phút đều đang thăng cấp, cảnh giới tu luyện tăng lên mỗi lúc.
Vẫn chưa dùng lại ở đó.
Trong lúc tay đang hấp thu linh khí và nâng cao cảnh giới, Tô Minh vẫn dành một phần tinh lực để lĩnh ngộ ‘Đại Hoang Vu Quyền’
‘Đại Hoang Vu Quyền’ quá phức tạp. Vì dù sao nó cũng là một bộ võ kỹ cấp đế vương.
Chỉ mỗi việc lĩnh hội, ghi nhớ thủ quyết của ‘Đại Hoang Vu Quyền’ và con đường vận chuyển chân khí, Tô Minh đã mất tới bảy tám ngày.
Tiếp đó là trong đầu ghi nhớ về quyền ấn, mô phỏng đòn đánh của ‘Đại Hoang Vu Quyền’
Khó khăn vô cùng.
Cứ mỗi lần mô phỏng, đầu Tô Minh lại cảm thấy đau đớn muốn nổ tung, thực sự quá khó để dung hòa rồi.
Giống như thể trong đầu Tô Minh chỉ là một cái lọ thủy tinh, nhưng lại cố chấp muốn múc hết nước biển vào bên trong nó vậy.
Như muốn nổ tung.
May mà, mọi thứ vẫn trong phạm vi chịu đựng được.
Mỗi lần mô phỏng quyền ấn tấn công của ‘Đại Hoang Vu Quyền’ Tô Minh đều có những cảm nhận khác nhau.
"Bá đạo?"
"Hương vị của thời gian?"
"Quy luật sức mạnh?"
"Quyền ý thuần túy"?
"Cực đạo?"
"Hoàng đạo?"
Chương 302: Hoang Vu
Cứ mỗi lần giác ngộ, là mỗi lần cần suy ngẫm.
Lúc Tô Minh mới bắt đầu, trong đầu vẫn hay bị cảm giác đau nhức muốn nổ tung, mãi đến sau này, khi tinh thần dần dần mạnh mẽ hơn đã dần thích ứng được.
"Tại sao càng mô phỏng, lại càng suy ngẫm, càng lĩnh ngộ, càng hỗ loạn?", Tô Minh có chút bối rối.
Võ kỹ cấp đế vương.
Thực khiến người ta tuyệt vọng!
Càng nghiên cứu võ kỹ thì sẽ càng thấu hiểu.
Nhưng ‘Đại Hoang Vu Quyền’ thì ngược lại, nó giống như là bầu trời tầng tầng lớp lớp, khi người tu luyện nghĩ rằng thấu hiểu rồi, đã lĩnh ngộ rồi thì lại rồi phát hiện, núi cao còn có núi cao hơn.
Lại thêm mười mấy ngày nữa trôi qua.
Cảnh giới võ đạo của Tô Minh, đã đạt tới cảnh giới bán bộ hóa thần rồi.
Linh thạch và thú tinh trước mắt đều đã hóa thành tro bụi, toàn bộ đều bị hấp thụ rồi.
Việc thăng cấp cảnh giới một cách điên cuồng như vậy mang đến sự tăng cường toàn diện.
Chính là thứ năng lượng thuần túy, trong lúc kho tàng huyết mạch đang vận chuyển, đã công phá được 8 triệu cân.
Chấn động vô cùng.
Đây cũng là nhờ sự kết hợp giữa kho tàng huyết mạch và máu thần.
Sức mạnh này đại khái có thể trực tiếp giết được một người tu tiên cảnh giới Vạn pháp trung kỳ.
Năng lượng mạnh mẽ chạy khắp cơ thể, chỉ cần hít thở một cái cũng có thể ảnh hưởng quy luật không gian phía trước.
Nếu không khống chế nó, dù một người tu tiên thuộc cảnh giới tôn giả đối mặt với Tô Minh, có khi đứng cũng đứng không vững.
Không chỉ như vậy, đạt được cảnh giới bán bộ hóa thần, sức mạnh trong cơ thể của Tô Minh từ thị lực, thể lực, sức mạnh tinh thần tới năng lực cảm nhận... đều được tăng lên.
Nhưng mà những điều này, không đáng để Tô Minh tự hào.
Anh thậm chí còn xem nhẹ sự đột phá cảnh giới của chính mình.
Toàn bộ tâm trí anh đều dồn hết vào ‘Đại Hoang Vu Quyền’.
Thậm chí còn có chút cố chấp.
Đã hơn hai mươi ngày trôi qua rồi.
Nhưng vẫn chưa nhập môn nổi ‘Đại Hoang Vu Quyền’, đừng nói đến nhập môn, ngay cả chút phương hướng cũng chẳng có.
"Hoang Vu? Hoang Vu? Hoang Vu?", tới hôm nay, Tô Minh mở mắt, ẩn sâu trong đó là sự mệt mỏi, đã một tháng trôi qua rồi, lúc nào cũng đang suy nghĩ, lĩnh ngộ, nhưng một chút thành quả cũng không có, thực sự mệt mỏi, vậy nên, anh quyết định dừng lại, bản thân anh cảm thấy, nếu như không có một hướng đi mới hoặc là một chút linh cảm thì dù cho tiếp tục suy nghĩ, lĩnh ngộ cũng chẳng có tác dụng.
Trên thực tế, Tô Minh cũng biết, nếu như anh nhờ thiên nữ Tạo Hóa giúp đỡ thì có khi chỉ cần một chốc là có thể nhập môn rồi.
Nhưng mà, không thể làm như vậy.
So với việc để người khác trực tiệp nói với mình đáp án để nhập môn võ kỹ, việc thông qua sự lĩnh ngộ của bản thân để nhập môn võ kỹ sẽ tốt hơn nhiều.
Nhất là đối với võ kỹ cấp đế vương, nếu như không phải là dựa vào thực lực bản thân nhập môn, dù cho người khác có chỉ dạy, giúp đỡ nhập môn thì cũng không phát huy được uy lực của võ kỹ đó, thậm chí còn có thể bị phản tác dụng.
"Quyền pháp lấy tên ‘Hoang Vu’, chẳng phải ý là, ‘Hoang Vu’ là hai từ then chốt, giống như là vẽ rồng điểm mắt vậy?", Tô Minh lẩm bẩm, đây là điều mà anh vừa giác ngộ được.
Càng nghĩ, lại càng cảm thấy hướng đi này đúng đắn.
"Vậy nên, Hoang Vu là gì?" Tô Minh tự hỏi bản thân.
Sau đó, lại tiếp tục trầm mặc.
Mãi một lúc lâu sau, đôi mắt của Tô Minh đột nhiên bừng sáng!
"Hoang Vu?"!
"Vài tháng trước, khi rời khỏi Huyền Linh Sơn quay về Dương Giang, khi nhìn thấy trang viên của nhà họ Tô, ngay khoảnh khắc đó, thứ mà tôi cảm nhận được chính là Hoang Vu!", Tô Minh gằn từng chữ.
Trong đầu anh bây giờ, từng mảng của bức tranh dần hiện lên rõ rệt.
Khi đó, sau ba năm xa cách, anh một lần nữa đứng trước trang viên nhà họ Tô, trước mắt anh là sự đổ nát hoang tàn, cỏ dại mọc đầy, không một bóng người, âm u trống trải.
Trang viên trước mắt, hoang vu, là sự hoang vu có thể cảm nhận một cách rõ rệt.
Sâu thẳm trong anh cũng là sự hoang vắng, cha mẹ đều đã qua đời, gia tộc tiêu tan, tất cả những gì anh cảm thấy thân thuộc và trân trọng trước kia, hầu như đều đã biến mất, đây không phải hoang vu thì có thể là gì chứ?
"Tôi dường như đã hiểu ra rồi", khuôn mặt của Tô Minh thoáng hiện lên vẻ vui mừng nhưng vẫn rất đỗi bình thản, xuất phát từ sâu trong thâm tâm.
Ngay sau đó.
Toàn thân Tô Minh phát ra một luồng khí.
Thê lương!
Hiu quạnh!
Cô độc!!!
Luồng khí đó, dần dần cô đọng, thăng hoa và tụ hội.
Trở thành một cảm giác Hoang Vu thực sự.
Luồng không khí xung quanh đều tràn ngập sự xào xạc, vạn vật tàn úa, như thể chỉ cần hít một hơi thở dài, không khí xung quanh đều có thể biến thành tro bụi.
Ngay cả không gian dường như cũng trở nên hoang phế vô số năm, cảnh vật tầng tầng lớp lớp bắt đầu đổ nát, trở nên hoang tàn.
Tô Minh toàn thân phát ra luồng sáng, càng lúc càng lớn hơn.
Luồng khí càng lúc càng kì dị.
Lúc này anh đem tới cho người ta cảm giác tuyệt vọng, toàn bộ cảm xúc như đang thoái trào.
Như thể trăm ngàn năm tuổi tươi đẹp bị héo tàn, bị phai nhạt hết đi.
Giống như tất cả sự thân thuộc, thân yêu của con người đều rời đi, tan biến một cách bi tráng.
Đã thấu rõ phồn hoa của cuộc đời, chỉ cầu mong một phút hoàng hôn.
Toàn thân Tô Minh như biến thành một dòng suối, một dòng suối hoang vu vô định.
Lúc đó.
Trên Thủ Hộ Sơn, vẫn còn sót lại tầm mười gia tộc tu tiên, tất cả đều ào ào chạy đến tông môn.
Kinh ngạc, không tin vào mắt mình mà nhìn về hướng đỉnh núi.
Kì lạ là, thâm tâm của bọn họ đã già, tuổi tác cũng đã cạn kiệt thê lương, tràn đầy cảm giác tuyệt vọng.
Loại cảm giác này thật đáng sợ, đáng sợ đến nỗi khiến họ vô thức có suy nghĩ muốn ở ẩn tại chốn bồng lai, không màng thế sự, chỉ mong một ngọn núi, một con sông, một căn nhà cỏ sống yên bình đến lúc chết.
Thế nhưng.
Sự thê lương này, không khí tuyệt vọng này, một lúc sau đã tan biến hẳn.
Dường như, tất cả đều là ảo giác.
"Vừa…vừa…vừa rồi rốt cuộc là như thế nào rồi?", rất nhiều người tu tiên đều hoảng loạn, nhìn lẫn nhau, vô cùng kinh sợ!!!
Hoàng Cực Cung, bên trong kho báu vật.
Tô Minh lại một lần nữa mở mắt.
Luồng khí Hoang Vu vây kín cơ thể anh chẳng còn sót lại chút nào.
"Rất tốt", thiên nữ Tạo Hóa lên tiếng.
Đây là lần đầu tiên thiên nữ Tạo Hóa khen ngợi Tô Minh.
Chương 303: Tàu con thoi hư không
“Đúng là khiến bổn thiên nữ có chút bất ngờ”.
“Bất ngờ vì tôi lĩnh ngộ được ‘đại hoang vu quyền’ sao?”
“Không phải! Là vì anh có thể thoát ra khỏi cái đó”, thiên nữ Tạo Hóa nghiêm túc nói: “Lĩnh ngộ được hai chữ ‘Hoang vu’ trong ‘đại hoang vu quyền’ thì không hề khó. Nó khó ở chỗ, anh có thể thoát ra được đó không? Nếu anh không thoát ra được thì anh sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Từ nay về sau anh cũng không có tiền đồ gì nữa. Anh sẽ mãi chìm đắm trong nỗi tuyệt vọng, cô độc và bi ai… Sẽ mất ý chí tiến lên, sẽ trở thành kẻ bại trận và sẽ thành một nhành cỏ dại cằn cỗi ở nơi hoang vu đó”.
Ánh mắt Tô Minh có chút ngưng trọng.
Đúng vậy! Cảm xúc này đúng là rất tiêu cực!
Mình bước vào cảm xúc đó mà lại có thể thoát ra, như vậy mới được coi là kiểm soát được ý cảnh ‘Hoang vu’ trong ‘đại hoang vu quyền’.
Lúc muốn dùng thì lấy ra dùng, lúc không muốn thì thu nó lại, chứ không phải bị ý cảnh ‘Hoang vu’ kiểm soát mình và từ đó không thoát ra được. Đây mới là điều quan trọng.
Nếu là mấy tháng trước, khi mình đứng trước khuôn viên nhà họ Tô, lúc đó mình chìm đắm trong cảm xúc bi thương, tuyệt vọng, lạc lõng và cô độc và không thoát ra nổi thì có lẽ đã không có mình của sau này.
“Thiên nữ tiền bối! Nếu như tôi không thoát ra được thế giới Hoang vu đó thì ban nãy cô có giúp tôi không?”, Tô Minh hỏi.
“Không! Nếu anh không thoát ra được thì đó là mệnh của anh rồi”, thiên nữ Tạo Hóa thản nhiên nói mà không có ý đùa cợt.
Tô Minh nghe thấy vậy thì gật đầu.
Sau đó trên người Tô Minh sục sôi khí tức và ý cảnh Hoang vu thuần túy. Nhưng một lúc sau khí tức đó lại biến mất.
Cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, Tô Minh cười thể hiện sự hài lòng.
Đúng là mình có thể thu lại và giải phóng một cách tự do và có thể kiểm soát nó.
“Tiếp theo, việc mà anh cần làm là chuyển hóa khí tức và ý cảnh Hoang vu mà anh lĩnh ngộ được vào trong quyền ấn. Như vậy cũng tạm coi là nhập môn ‘đại hoang vu quyền’ rồi”, thiên nữ Tạo Hóa nói.
“Hì hì… Thật sự muốn biết khi nhập môn ‘đại hoang vu quyền’ thì thực lực sẽ mạnh đến mức nào?”, Tô Minh lẩm bẩm.
Trong mười mấy ngày tiếp theo, hàng chục tu giả võ đạo của các gia tộc ở Thủ Hộ Sơn ngày nào cũng đều nơm nớp lo sợ.
Bởi vì thỉnh thoảng họ lại cảm nhận được khí tức hỗn loạn và sục sôi phát ra từ đỉnh núi Thủ Hộ Sơn.
Họ có thể cảm nhận rất rõ nét, ai nấy đều cảm thấy ớn lạnh, đều thấy khí tức đó vô cùng mạnh.
Thời gian dần trôi, Tô Minh đã tu luyện trong kho báu vật của Hoàng Cực cung 53 ngày.
Ngày hôm nay, lúc mặt trời vừa lên…
Giả Viêm đứng thất thần ở trên ban công tầng gác mái của nhà họ Giả ở Thủ Hộ Sơn. Trên khuôn mặt hắn thỉnh thoảng toát lên vẻ oán hận, vẻ hối hận và tuyệt vọng.
Giả Viêm đã tỉnh rồi nhưng giờ đây hắn đã thành người tàn phế.
Chân khí trong cơ thể cũng biến mất, đan điền và kinh mạch cũng bị phong tỏa.
Mặc dù bố hắn đã tìm đến rất nhiều thần y nhưng cũng không giải quyết được vấn đề, thậm chí còn không phát hiện ra vấn đề.
Hắn biết, tất cả đều do Tô Minh nhúng tay vào.
Đến nằm mơ hắn cũng muốn báo thù, muốn băm Tô Minh ra thành trăm mảnh.
Hắn cay độc đến mức sắp bước vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng hắn có thể làm gì được?
Mấy ngày gần đây, hắn tuyệt vọng đến nỗi muốn tự hủy diệt.
Đột nhiên, trong ánh mắt thất thần của Giả Viêm toát lên vẻ ngập ngừng.
Hắn nhìn về phía bầu trời ở xa xa.
“Đó là gì vậy?”, Giả Viêm há hốc mồm, có chút chấn động.
Hắn theo bản năng dụi dụi mắt mình. Nhưng cuối chân trời phản chiếu lại mắt hắn là một con tàu cỡ lớn mà trông rất thật.
Con tàu đó lúc ẩn lúc hiện rồi đến gần Thủ Hộ Sơn.
“Tàu… Tàu con thoi hư không trong truyền thuyết?”, Giả Viêm không phải hạng người không có hiểu biết. Là con cháu nhà họ Giả ở Thủ Hộ Sơn hắn cũng từng đọc rất nhiều sách cổ, bao gồm cả sách nói về thế giới bên ngoài, trong đó có nhắc tới tàu con thoi hư không.
“Tàu con thoi hư không đã tiến vào thế giới thật rồi, nó đang đến Thủ Hộ Sơn… Ôi! Cường giả ở thế giới bên ngoài kìa?”, Giả Viêm vừa chấn động vừa căng thẳng, toàn thân không ngừng run rẩy.
Sau khi chui ra từ tàu con thoi hư không đến với thế giới thật, đám người Tô Ương, Nam Cung Cẩn và Tô Ưng đều đi ra ngoài và đứng trên boong tàu.
“Bên dưới chính là trái đất”, Tô Ưng nói.
“Nồng độ linh khí ở đây kém quá đấy”, Nam Cung Cẩn có chút kinh ngạc. Nếu chưa tự mình cảm nhận nồng độ linh khí ở tầng võ thấp thì đúng là không thể hiểu được tại sao nơi này lại sản sinh ra tu giả võ đạo được.
“Ở ngọn núi kia có đến mấy ngàn người”, Tô Ương cảm nhận một chút về Thủ Hộ Sơn, hắn ta cũng biết khá rõ nơi này, lúc này nói: “Không có cảnh giới vạn pháp nào…”.
Đúng là yếu quá đi!
“Cậu chủ cả! Ở đây chắc là nơi có nồng độ linh khí cao nhất của trái đất, cường giả tề tụ nhiều nhất nữa. Hình như càng xuống dưới và cách nơi này một khoảng không gian mới là chủ thể của trái đất, ở đó linh khí còn thấp hơn, chất lượng tu giả võ đạo cũng kém hơn”, Tô Ưng nói. Ban nãy ông ta đã thả chim Linh Tước ra, chỉ mất hơn mười hơi thở nó bay một vòng cả trái đất và báo cáo tình hình cụ thể cho Tô Ưng.
“Tô Minh thật thê thảm, lại sống ở nơi như thế này. Sao chú Tô và dì Từ không đón Tô Minh về nhà họ Tô chứ? Ở nơi như này thì cả đời làm gì có tiền đồ võ đạo?”, Nam Cung Cẩn lẩm bẩm nói.
Còn Tô Ương chỉ cười mà không tiếp lời Nam Cung Cẩn.
Hắn ta sẽ không cho bố mẹ nuôi cơ hội đón Tô Minh về nhà họ Tô.
Mục đích hắn ta đến đây là gì?
Chẳng phải là muốn Tô Minh chết sao?
Tất nhiên, hắn cũng không thể nói ra những lời này. Nếu không thì sẽ làm hỏng hình tượng của hắn ta trong mắt Nam Cung Cẩn.
“Hình như ở đằng kia có người nhìn thấy chúng ta”, Nam Cung Cẩn đột nhiên nói rồi chỉ vào một vị trí trên Thủ Hộ Sơn.
Và người mà cô ta nói chính là Giả Viêm.
“Vậy thì đáp xuống đó đi!”, Tô Ương dặn dò Tô Ưng, bảo ông ta ra lệnh cho người lái.
Đúng lúc này, sắc mặt của Giả Viêm càng lúc càng tái nhợt.
Chương 304: Đám người Tô Ương đến trái đất
Bởi vì hắn nhìn thấy tàu con thoi hư không đang hướng về phía mình.
Có lẽ vì quá sợ hãi nên Giả Viêm quên mất việc bỏ chạy. Hắn không thể nhúc nhích được, cảm giác hai chân đang đeo một cái gì đó rất nặng.
Hắn chỉ biết trừng mắt nhìn tàu con thoi hư không càng lúc càng lớn bao trùm khắp bầu trời và cuối cùng đến gần nhà họ Giả.
Trong lúc sắp hạ cánh thì tàu con thoi hư không đột nhiên biến mất. Và lúc này, Tô Ương, Tô Ưng và Nam Cung Cẩn xuất hiện ở trước mặt Giả Viêm.
Bởi vì Tô Ương đã thu tàu con thoi hư không vào trong nhẫn không gian của mình.
Lúc không cần dùng đến thì nó được thu nhỏ lại và có thể mang theo bất cứ lúc nào.
“Giả… Giả… Giả Viêm xin chào ba vị thần”, Giả Viêm lập tức quỳ xuống, cẩn thận, cung kính, sợ hãi đến cực độ.
Mặc dù hiện giờ hắn không còn chút thực lực nào nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí tức mạnh vô cùng của ba người trước mặt mình.
Khí tức đó khéo còn mạnh gấp ngàn lần khí tức của bố hắn là Giả Cử Hình. Phải biết rằng bố hắn đã ở cảnh giới hóa thần hậu kỳ.
Cũng may là ba người này thu lại khí tức trên người, nếu không thì Giả Viêm cũng biến thành cát bụi từ lâu rồi.
Đặc biệt là chàng trai tuấn tú dẫn đầu trong ba người này. Giả Viêm cảm giác như hắn ta chỉ nhìn mình một cái thì Giả Viêm như bị hút hết linh hồn.
“Người đầu tiên ở trái đất nhìn thấy tàu con thoi hư không, đây cũng là duyên phận”, Tô Ương cười nói: “Đứng lên đi!”
Sự biết điều của Giả Viêm khiến Tô Ương rất hài lòng.
“Hừm!”, còn Nam Cung Cẩn thì chỉ hừ lạnh một tiếng, cô ta thấy coi thường dáng vẻ nịnh hót của Giả Viêm.
Giả Viêm run rẩy đứng lên, không hề dám ngẩng đầu lên nhìn ba người này, đặc biệt là hắn không dám nhìn Nam Cung Cẩn. Bởi vì trước đó hắn có nhìn một lượt, mặc dù Nam Cung Cẩn đeo khăn che mặt nhưng khí chất và nhan sắc ẩn hiện đó vẫn vô cùng xinh đẹp, phải nói là người đẹp tuyệt sắc.
Hắn chỉ sợ mình không kìm chế được mà không cẩn thận liếc nhìn Nam Cung Cẩn thêm lần nữa thì sẽ phải chết rất thê thảm.
Phải thừa nhận rằng, Giả Viêm là một kẻ rất biết điều.
Đúng lúc này…
Giả Cử Hình, hơn chục gia chủ và trưởng lão của các gia tộc ở Thủ Hộ Sơn đều cưỡi trên không trung mà đến.
Khi đi đến trước mặt đám người Tô Ương thì bọn họ nhìn một cái rồi khom người cung kính.
Sắc mặt ai nấy đều biến đổi, trở nên căng thẳng, chấn động và toàn thân run rẩy.
“Các người không lễ phép như hắn”, Tô Ương chỉ thản nhiên nói một cái. Chẳng phải những kẻ nhãi nhép thì phải biết quỳ xuống sao? Ngay lúc này, khí tức trên người hắn ta sục sôi.
Khí tức đó giống như một cơn sóng thần quái dị, nổi lên cuồn cuộn rồi không ngừng gào thét.
Khí tức đó sục sôi mang theo uy lực khiến người ta tuyệt vọng. Khí tức ồ ạt bổ nhào chèn ép đám người Giả Cử Hình.
“Phụp, phụp, phụp…”, đám người có thực lực mạnh nhất trong hơn chục gia tộc đều quỳ sụp xuống đất.
Sắc mặt đám người Giả Cử Hình trở nên tái nhợt, họ sợ đến nỗi tim như sắp nổ tung.
Họ biết thực lực của ba người trước mặt là vô cùng mạnh. Dù sao thì người ở thế giới bên ngoài bao giờ cũng mạnh hơn tu giả võ đạo ở trái đất mà. Cũng vì võ đạo của trái đất là võ đạo thuộc tầng thấp.
Nhưng họ đâu ngờ là thực lực của ba người này lại mạnh đến vậy, càng không ngờ là họ lại bá đạo đến thế?
Tô Ương khi ở trên tàu con thoi hư không đã đột phá rồi, lúc này hắn ta đã đạt đến cảnh giới Động Hư trung kỳ, đâu còn là điều mà đám Giả Cử Hình có thể tưởng tượng nổi?
Đám người Giả Cử Hình quỳ sụp xuống đất run rẩy, trong đầu đều trống rỗng và không dám tin.
Tô Ương chỉ tầm hơn 20 tuổi là cùng, độ tuổi này mà thực lực đã đến mức này rồi sao?
Đúng là làm thay đổi hoàn toàn cái nhìn về võ đạo của họ.
Quan điểm võ đạo của họ vốn được Tô Minh ‘cải tiến’ cho một lần. Họ cảm thấy Tô Minh chính là yêu nghiệt mọi thời đại. Nhưng giờ đây mới cảm thấy, Tô Minh chả là cái quái gì so với người trẻ tuổi ở trước mặt họ hiện giờ cả.
Sau đó, đám người Giả Cử Hình dập đầu xin tha mạng, thậm chí còn khóc lóc ỉ ôi.
Đứng trước thế lực tuyệt đối thì kể cả phải gọi họ là ông nội, họ cũng phải cam tâm tình nguyện.
Đúng là bị dọa chết khiếp!
Họ có cảm giác, nếu ba người này muốn thì họ có thể hủy diệt cả cái thế giới này.
“Cậu chủ Tô! Cô Nam Cung! Tô tiền bối! Mời các vị!”, chỉ có Giả Viêm là lấy dũng khí cung kính mời ba người này.
Đám người Tô Ương gật đầu rồi đi vào bên trong nhà họ Giả.
Thấy vậy, Giả Cử Hình vừa kích động vừa tự hào.
Thằng con trai này của ông ta vốn không biết điều mà đắc tội với Tô Minh, giờ đây đã thành phế nhân, ông ta vốn đã có ý định từ bỏ nó.
Nhưng thật không ngờ…
Đám người Tô Ương lần đầu đến trái đất, tất nhiên cần có chỗ dừng chân. Mặc dù Giả Viêm là người tàn phế nhưng lại rất thức thời, kể cả làm người giúp việc hay phục vụ cho đám người kia thì cũng thấy thoải mái.
Đi vào nhà họ Giả, Giả Viêm vội sắp xếp cho đám người Tô Ương ở tòa nhà độc lập và tốt nhất.
“Anh Tô Ương! Khi nào chúng ta đi gặp Tô Minh?”, đang đi thì Nam Cung Cẩn đột nhiên lên tiếng hỏi. Nói thật lòng thì cô ta có chút tò mò về Tô Minh, thậm chí còn có chút đồng cảm. Cô ta muốn được gặp, nếu như có thể thì đón Tô Minh về nhà họ Tô. Đó mới là điều tốt nhất.
“Không vội!”, Tô Ương cười nói, từ tận đáy lòng hắn ta cảm thấy không vui. Bởi nghe giọng điệu của Cẩn Nhi như kiểu rất muốn được gặp Tô Minh?
“Ố? Cậu biết Tô Minh sao?”, Tô Ưng đi bên cạnh Tô Ương và Nam Cung Cẩn lúc này đột nhiên dừng bước chân, nhìn về phía Giả Viêm đang đi lom khom rồi hỏi. Ông ta có chút kinh ngạc.
Bởi vì ban nãy lúc cậu chủ cả và cô Cẩn nói chuyện với nhau nên không để ý được, chỉ có ông ta là chú ý đến cảm xúc thay đổi trên mặt Giả Viêm. Khi cậu chủ cả nhắc tới cái tên ‘Tô Minh’ thì Giả Viêm có cảm xúc hỗn loạn.
Nghe thấy vậy, Tô Ương và Nam Cung Cẩn cũng dừng lại rồi nhìn về phía Giả Viêm.
Giả Viêm lập tức quỳ sụp xuống đất.
“Vâng ạ! Tôi có quen một người tên là Tô Minh!”, Giả Viêm sợ chết khiếp, sợ đến phát khóc lên. Hắn tưởng rằng ba người trước mặt là bạn của Tô Minh.
“Anh ta tầm bao nhiêu tuổi?”, đôi mắt đẹp dưới khăn che mặt của Nam Cung Cẩn sáng lên.
“21 tuổi”.
“Đúng tuổi rồi”, Nam Cung Cẩn càng vui hơn.
“Nói tỉ mỉ chuyện của hắn xem”, Tô Ương nói với ánh mắt khó hiểu.
Chương 305: Không là kẻ thù nhưng hắn phải chết
Giả Viêm vội kể lại những chuyện mà mình biết về Tô Minh.
Đợi Giả Viêm nói xong thì Nam Cung Cẩn nói: “Chắc đó là Tô Minh rồi!”
Tô Ưng cũng gật đầu, về cơ bản là có thể khẳng định như vậy.
“Thật không ngờ thực lực của Tô Minh lại mạnh như vậy. Ở tầng võ đạo thấp như trái đất mà có thể giết được người có thực lực ở cảnh giới bán bộ Vạn pháp. Đúng không hổ danh là con trai của chú Tô và dì Từ. Nếu cô chú ấy biết được chắc vui lắm”, tâm trạng Nam Cung Cẩn cũng thấy vui hơn.
Nhưng cô ta không hề nhìn thấy vẻ lạnh lùng và ác độc trong sâu thẳm ánh mắt của Tô Ương.
Nếu Tô Minh là tên phế vật thì có lẽ hắn ta còn giữ lại mạng sống cho Tô Minh.
Nhưng nếu là thiên tài võ đạo thì chỉ có con đường chết mà thôi.
Lúc này ánh mắt Tô Ưng cũng ảm đạm, ông ta hít một hơi thật sâu. Ông ta biết, Tô Minh gặp nguy hiểm rồi.
“Vậy hiện giờ Tô Minh ở trên đỉnh núi của ngọn núi này sao?”, Tô Ương lại hỏi.
“Vâng!”, Giả Viêm gật đầu mạnh, đáp lại.
“Hắn không có ở đây!”, Tô Ương hỏi lại cho chắc: “Chắc chắn là không gạt tôi chứ?”
“Vâng ạ! Đúng là ở đây! Sau khi tiêu diệt Hoàng Cực cung thì hắn ở lại Hoàng Cực cung luôn, chắc là đến kho báu vật của Hoàng Cực cung và không hề rời đi…”, Giả Viêm vội nói.
“Vậy sao!”, Tô Ương khẽ chau mày, bởi hình như hắn ta cảm nhận được điều gì đó? Hắn ta chắc chắn một điều, trên đỉnh núi này không có bất cứ người nào. Kể cả là dưới tầng hầm của ngọn núi này cũng không có khí tức của tu giả võ đạo.
“Có lẽ Tô Minh rời đi rồi”, Tô Ưng lên tiếng nói tiếp: “Cậu chủ cả đừng vội! Nếu đã biết được tin tức của Tô Minh thì rất nhanh sẽ tìm thấy thôi”.
“Phái người đi tìm Tô Minh đi!”, Tô Ương nói với Giả Viêm.
“Vâng!”, Giả Viêm nào dám không nghe, hơn nữa hắn cảm thấy chuyện này cũng không khó. Chắc chắn 100% là Tô Minh ở lại thượng giới Thủ Hộ Sơn. Nếu đến hạ giới thì lối đi không gian giữa thượng giới và hạ giới cũng có chút dao động. Nhưng gần đây không thấy dao động gì, nói cách khác thì Tô Minh vẫn ở thượng giới. Mà thượng giới Thủ Hộ Sơn không lớn, muốn tìm một người không khó một chút nào.
“Cẩn Nhi! Em đi nghỉ ngơi chút đi! Đợi có tin tức của Tô Minh thì anh sẽ báo cho em”, Tô Ương nhìn Nam Cung Cẩn, nói.
“Vâng!”, Nam Cung Cẩn không từ chối mà đáp lại. Mấy ngày nay ở trong tàu con thoi hư không, vì Tô Ương và Tứ chấp sự Tô Ưng dành phần lớn thời gian để tu luyện nên cô ta cũng đành phải tu luyện, vì vậy cảm thấy chán ngắt rồi. Bây giờ đến được trái đất, mặc dù ở đây võ đạo thấp nhưng cũng thấy mọi thứ mới mẻ hơn.
Cô ta đã nghĩ đến cảnh nhà họ Giả phái người dẫn đường đưa cô ta đi cảm nhận một chút về phong cảnh và con người ở đây cũng như đưa cô ta đi thưởng thức đồ ăn ngon ở trái đất này.
Có thể nói, Nam Cung Cẩn vẫn rất thuần khiết, thậm chí có tính cách hơi trẻ con.
Tô Ương và Tô Ưng thì không quá lo lắng về sự an toàn của cô ta. Bởi trái đất này không có người ở cảnh giới Vạn pháp, mà Nam Cung Cẩn đã ở cảnh giới bán bộ Động Hư rồi. Mặc dù ngày thường cô ta không thích võ đạo nhưng thiên phú võ đạo không hề kém, thậm chí có thể nói là khủng khiếp.
Ở trái đất này Nam Cung Cẩn cũng được coi là vô địch, vì vậy sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì.
Huống hồ, Nam Cung Cẩn là tiểu công chúa của Nam Cung Cù, trên người lúc nào cũng có rất nhiều hộ pháp.
Sau khi Nam Cung Cẩn rời đi, Tô Ương cũng không ngụy trang nữa. Hắn ta nheo mắt lại, hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm: “Tô Minh đã dùng đến ‘Thiên Vẫn Kiếm’ rồi sao?”
Từ những gì mà Giả Viêm kể lại trước đó thì Tô Ương biết Tô Minh đã học được ‘Thiên Vẫn Kiếm’.
Nhưng hắn ta cũng đoán là Tô Minh chỉ học được chút ít ở ‘Thiên Vẫn Kiếm’ thôi.
“Cậu chủ Tô! Anh… Anh và Tô Minh là kẻ thù sao?”, Giả Viêm có chút kinh hãi, nhưng cũng có chút vui mừng. Bởi vì lúc này vẻ thù địch và sát ý của Tô Ương đối với Tô Minh không còn che đậy nữa.
“Không phải kẻ thù nhưng hắn phải chết”, Tô Ương không khách khí, nói.
Kể cả là Tô Ưng ở bên cạnh nhưng hắn ta vẫn không giấu diếm.
Nếu như lần này ông ta đã đến cùng mình thì có nghĩa là đã lên thuyền của mình.
Hơn nữa Tô Ương cũng tin là Tô Ưng đã đoán ra từ lâu rồi chứ không ngốc ngếch và thuần khiết như Cẩn Nhi.
Sắc mặt Tô Ưng khẽ biến đổi, cuối cùng ông ta thở dài một cái và trở nên kiên định hơn.
“Cậu chủ Tô! Nếu anh thật sự có thể giết chết Tô Minh thì anh chính là bố mẹ tái sinh của kẻ tàn phế này. Tôi nguyện làm trâu bò để báo đáp anh”, Giả Viêm lập tức quỳ xuống, dập đầu liên tiếp, đến nỗi chảy cả máu.
Thậm chí Giả Viêm còn khóc lóc sụt sùi: “Thằng Tô Minh đó cậy mình có thực lực mạnh nên vô cùng hống hách. Trong mắt hắn, hắn chính là thiên tài số một trong chư thiên vạn giới. Tôi không hề chọc giận hắn mà hắn đánh phế và biến tôi thành kẻ phế nhân”.
Giả Viêm oán hận cực độ, sau đó lại dập đầu mạnh, nói: “Tô Minh đâu có thể so sánh được với cậu chủ Tô đây! Nhất định cậu chủ Tô là người được ông trời phái xuống giết chết hắn rồi”.
Giả Viêm vô cùng kích động, kích động đến nỗi tim như sắp nổ tung.
Mặc dù hắn oán hận Tô Minh đến tận xương tủy nhưng cũng chỉ biết tuyệt vọng. Bởi vì hắn vốn không có hy vọng báo thù.
Nhưng giờ đây…
Ha ha…
Tô Minh có yêu nghiệt và có mạnh đến nỗi nào thì làm sao có thể so được với cậu chủ Tô Ương ở trước mặt? Có lẽ Tô Minh không đứng vững ở trước mặt Tô Ương nữa ý chứ?
Cùng họ Tô nhưng Tô Minh chỉ là một tên rác rưởi thôi.
Đúng là núi cao còn có núi cao hơn.
Con người hống hách quá độ thì sẽ có ông trời xử lý.
Giả Viêm hận nỗi hiện giờ không thể nhìn thấy Tô Minh xuất hiện trước mặt Tô Ương và bị hù dọa run rẩy rồi quỳ xuống, bị một cái tát của Tô Ương cho bò lăn bò quàng như con chó chết.
Hắn vô cùng mong đợi, nếu như Tô Minh nhìn thấy Tô Ương và phát hiện ra mình kém Tô Ương nhiều lần thì không biết Tô Minh sẽ có biểu cảm như nào?
Giả Viêm hận nỗi không thể tìm thấy Tô Minh ngay lập tức.
“Được rồi! Đi tìm tung tích của Tô Minh đi!”, Tô Ương khoát tay, nói.
“Vâng!”, Giả Viêm như cảm thấy mình được sống lại, sức sống cũng trỗi dậy mãnh liệt hơn.
“Tứ chấp sự! Nghe lời của Giả Viêm kể thì Tô Minh đúng là rất yêu nghiệt mà còn rất hống hách nữa, ha ha…”, sau khi Giả Viêm rời đi thì Tô Ương cười nói: “Tứ chấp sự! Ông nói xem, tôi có thể giết chết Tô Minh không?”
Tô Ưng chỉ biết cười khổ.
‘Có thể giết được Tô Minh không’, câu này chẳng phải là thừa thãi sao?
Bất luận Tô Minh có thiên tài đến mức nào thì Tô Minh cũng chỉ ở trái đất ở tầng võ thấp, có thể so với Tô Ương được sao?
Tầng võ thấp và tầng võ cao căn bản không thể so với nhau.
Hoàng Cực cung.
Trong kho báu vật.
"Đây là cái gì!!!", Tô Minh ru sợ, lùi về sau.
Hiếm khi mà sắc mặt của anh đỏ bừng lên như vậy.
Cơ thể bắt đầu run rẩy.
Anh có chút bị tổn thương rồi.
"Thiên hỏa hỏa độc. Món đồ không tồi chút nào", thiên nữ Tạo Hóa lên tiếng, trong lời nói có chút cười đùa xen lẫn kinh ngạc: "Lửa của nhân gian, đại khái có thể phân thành ngọn lửa thông thường, chân hỏa, địa hỏa, thiên hỏa, thần hỏa, đạo hỏa…… Trước mắt ngươi là thiên hỏa của hỏa độc. Hỏa độc cũng được sinh ra từ lửa, mặc dù thiên hỏa của hỏa độc không thể so sánh với thiên hỏa, nhưng cũng có một chút sức mạnh, ít nhất, nếu như không đề phòng, chỉ cần một mồi hỏa độc đã đủ giết một người tu tiển cảnh giới Động hư tiền kì và trung kì rồi".
"Lợi hại vậy sao?", sắc mặt Tô Minh có chút thay đổi.
"Đây vẫn chỉ là cấp thấp của thiên hỏa hỏa độc, nếu là cấp cao của thiên hỏa hỏa độc, còn mạnh hơn nữa".
"Đúng là kì lạ, trong kho báu vật của Hoàng Cực cung, vừa có bản giản lược của Diệt Thần Vũ, lại có cả hỏa độc, tại sao Tống Chân Thần không dùng hai vật này? Nếu như ông ta dùng tới chúng, khi mà tôi và ông ta giao đấu, tôi nhất định không sống nổi", Tô Minh lẩm bẩm.
Nghĩ lại có chút sợ hãi.
Nhưng càng nghĩ lại càng khó hiểu.
"Đích thị là có chút kì quái", thiên nữ Tạo Hóa đáp.
"Không nghĩ nữa, dẫu sao thì Diệt Thần Vũ và Thiên hỏa hỏa độc đều là của tôi rồi." Tô Minh cẩn thận dùng một cái bình kim khí đặc biệt đậy hỏa độc lại, tổng cộng được ba bình hỏa độc, đủ dùng ba lần.
Diệt Thần Vũ và Thiên hỏa hỏa độc là hai con át chủ bài của anh.
"Nhưng mà, vẫn không đủ." Tô Minh hít thở sâu một cái, đè nén sự vui mừng và thoải mái trong lòng xuống.
Sau đó, anh trực tiếp ngồi bệt xuống đất.
Bắt đầu tu luyện.
Rất nhanh, hơi thở của anh trở nên yên tĩnh như giếng cạn, tỏa ra một luồng ánh sáng kì lạ bao phủ toàn thân.
Đạo đạo phù hoa, như một tầng sương mỏng trong những cuốn sách truyền kì và thần bí, tràn ngập cả căn phòng.
Phía trước cơ thể của Tô Minh là linh thạch.
Hàng chục ngàn linh thạch hạ phẩm.
Còn có 120 mảnh thú tinh.
Đống linh thạch và thú tinh này chất cao như núi.
Từng luồng từng luồng linh khí dày đặc từ đống linh thạch và thú tinh bay về phía Tô Minh rồi được Tô Minh hấp thụ toàn bộ.
Tô Minh một ngày đại khái có thể hấp thụ được trên chục ngàn mảnh, tốc độ hấp thụ linh thạch và thú tinh này quả là khủng khiếp.
Phải biết là một người tu tiên cảnh giới Vạn pháp, một ngày nhiều nhất cũng chỉ có thể luyện hóa, hấp thụ một ngàn linh thạch mà thôi, suy cho cùng, luyện hóa, hấp thụ đều cần dùng tới đan điền, mà vận khí tới đan điền lại cần thời gian và tinh lực.
Thế mà Tô Minh lại đang dùng kho tàng huyết mạch để hấp thụ.
Hơn nữa, đã đến giai đoạn này, thì coi như Tô Minh cắn ngón tay lấy máu thì kho tàng huyết mạch của anh cũng có thể tự hấp thụ mà không cần tới xác thịt.
Chấn động vô cùng!!!
Không tài nào tin nổi.
Bên ngoài, có rất nhiều người tu tiên ngang tàng sở hữ vô số tài nguyên võ đạo, nhưng đều bị mắc kẹt trong việc hấp thụ đan điền, tốc độ luyện hóa quá chậm, dù dùng tới rất nhiều tài nguyên võ đạo, giống như việc sở hữu một "núi vàng" vậy, cũng chỉ có thể dùng dần dần tích tụ và sử dụng.
Nhưng Tô Minh thì không như vậy.
Anh tuy giờ không có "núi vàng", nhưng dù cho có đi nữa thì cũng có thể sử dụng toàn bộ trong một quãng thời gian ngắn.
Nếu đây không phải xuất thần, thì là gì chứ?
Đáng sợ hơn nữa là, sức hấp thụ và luyện hóa của kho tàng huyết mạch không chỉ là có tốc độ, mà ngay cả độ chuyển hóa cũng vô cùng lớn.
Những người tu tiên khác, luyện hóa linh khí, chuyển hóa thành khả năng lưu giữ chân khí trong cơ thể, độ chuyển hóa cao nhất là năm phần, cũng có nghĩa là, một trăm linh khí có thể hấp thụ, cao nhất cuối cùng có thể chuyển hóa thành bản thân dùng được chỉ có năm mươi phần chân khí.
Kho tàng huyết mạch của anh được hấp thụ luyện hóa lại đạt tới 9 phần.
Lợi dụng được những tài nguyên võ đạo, kho tàng huyết mạch khiến đan điền tăng lên gấp đôi!
Đối với Tô Minh mà nói, điều duy nhất anh cần lo lắng là hấp thụ linh khí một cách điên cuồng, dẫn đến việc cảnh giới phát triển quá mức không cách nào kiểm soát, có khi nào sẽ khiến căn cơ không ổn định hay không?
Chỉ vậy mà thôi.
Tô Minh lúc này có thể tạm không cần lo lăng căn cơ không ổn định, bởi vì sau trải nghiệm của Phượng Như Huyên và bà lão ở tộc Phượng Hoàng, căn cơ của anh coi như là ổn định.
Ngoài ra lợi ích mà máu thần mang lại, máu thần làm cho sức mạnh trong cơ thể Tô Minh tăng lên mười phần, giúp cho Tô Minh khi tu luyện cảnh giới tiếp theo tại kho báu vật nhà họ Thẩm ổn định hơn.
Bởi vậy trong giai đoạn này, anh mới dám hấp thụ toàn bộ linh thạch hạ phẩm.
Chân khí trong cơ thể Tô Minh đang tích tụ lại một cách nhanh chóng.
Chân khí lưu chuyển ồ ạt trong trong kinh mạch.
Không ngừng truyền vào các huyệt đạo.
Cùng lúc đó, chân khí còn không ngừng tẩy trừ, cô đọng máu thịt.
Trông anh chỉ giống như đang ngồi thiền thôi, nhưng thực tế từng giây từng phút đều đang thăng cấp, cảnh giới tu luyện tăng lên mỗi lúc.
Vẫn chưa dùng lại ở đó.
Trong lúc tay đang hấp thu linh khí và nâng cao cảnh giới, Tô Minh vẫn dành một phần tinh lực để lĩnh ngộ ‘Đại Hoang Vu Quyền’
‘Đại Hoang Vu Quyền’ quá phức tạp. Vì dù sao nó cũng là một bộ võ kỹ cấp đế vương.
Chỉ mỗi việc lĩnh hội, ghi nhớ thủ quyết của ‘Đại Hoang Vu Quyền’ và con đường vận chuyển chân khí, Tô Minh đã mất tới bảy tám ngày.
Tiếp đó là trong đầu ghi nhớ về quyền ấn, mô phỏng đòn đánh của ‘Đại Hoang Vu Quyền’
Khó khăn vô cùng.
Cứ mỗi lần mô phỏng, đầu Tô Minh lại cảm thấy đau đớn muốn nổ tung, thực sự quá khó để dung hòa rồi.
Giống như thể trong đầu Tô Minh chỉ là một cái lọ thủy tinh, nhưng lại cố chấp muốn múc hết nước biển vào bên trong nó vậy.
Như muốn nổ tung.
May mà, mọi thứ vẫn trong phạm vi chịu đựng được.
Mỗi lần mô phỏng quyền ấn tấn công của ‘Đại Hoang Vu Quyền’ Tô Minh đều có những cảm nhận khác nhau.
"Bá đạo?"
"Hương vị của thời gian?"
"Quy luật sức mạnh?"
"Quyền ý thuần túy"?
"Cực đạo?"
"Hoàng đạo?"
Chương 302: Hoang Vu
Cứ mỗi lần giác ngộ, là mỗi lần cần suy ngẫm.
Lúc Tô Minh mới bắt đầu, trong đầu vẫn hay bị cảm giác đau nhức muốn nổ tung, mãi đến sau này, khi tinh thần dần dần mạnh mẽ hơn đã dần thích ứng được.
"Tại sao càng mô phỏng, lại càng suy ngẫm, càng lĩnh ngộ, càng hỗ loạn?", Tô Minh có chút bối rối.
Võ kỹ cấp đế vương.
Thực khiến người ta tuyệt vọng!
Càng nghiên cứu võ kỹ thì sẽ càng thấu hiểu.
Nhưng ‘Đại Hoang Vu Quyền’ thì ngược lại, nó giống như là bầu trời tầng tầng lớp lớp, khi người tu luyện nghĩ rằng thấu hiểu rồi, đã lĩnh ngộ rồi thì lại rồi phát hiện, núi cao còn có núi cao hơn.
Lại thêm mười mấy ngày nữa trôi qua.
Cảnh giới võ đạo của Tô Minh, đã đạt tới cảnh giới bán bộ hóa thần rồi.
Linh thạch và thú tinh trước mắt đều đã hóa thành tro bụi, toàn bộ đều bị hấp thụ rồi.
Việc thăng cấp cảnh giới một cách điên cuồng như vậy mang đến sự tăng cường toàn diện.
Chính là thứ năng lượng thuần túy, trong lúc kho tàng huyết mạch đang vận chuyển, đã công phá được 8 triệu cân.
Chấn động vô cùng.
Đây cũng là nhờ sự kết hợp giữa kho tàng huyết mạch và máu thần.
Sức mạnh này đại khái có thể trực tiếp giết được một người tu tiên cảnh giới Vạn pháp trung kỳ.
Năng lượng mạnh mẽ chạy khắp cơ thể, chỉ cần hít thở một cái cũng có thể ảnh hưởng quy luật không gian phía trước.
Nếu không khống chế nó, dù một người tu tiên thuộc cảnh giới tôn giả đối mặt với Tô Minh, có khi đứng cũng đứng không vững.
Không chỉ như vậy, đạt được cảnh giới bán bộ hóa thần, sức mạnh trong cơ thể của Tô Minh từ thị lực, thể lực, sức mạnh tinh thần tới năng lực cảm nhận... đều được tăng lên.
Nhưng mà những điều này, không đáng để Tô Minh tự hào.
Anh thậm chí còn xem nhẹ sự đột phá cảnh giới của chính mình.
Toàn bộ tâm trí anh đều dồn hết vào ‘Đại Hoang Vu Quyền’.
Thậm chí còn có chút cố chấp.
Đã hơn hai mươi ngày trôi qua rồi.
Nhưng vẫn chưa nhập môn nổi ‘Đại Hoang Vu Quyền’, đừng nói đến nhập môn, ngay cả chút phương hướng cũng chẳng có.
"Hoang Vu? Hoang Vu? Hoang Vu?", tới hôm nay, Tô Minh mở mắt, ẩn sâu trong đó là sự mệt mỏi, đã một tháng trôi qua rồi, lúc nào cũng đang suy nghĩ, lĩnh ngộ, nhưng một chút thành quả cũng không có, thực sự mệt mỏi, vậy nên, anh quyết định dừng lại, bản thân anh cảm thấy, nếu như không có một hướng đi mới hoặc là một chút linh cảm thì dù cho tiếp tục suy nghĩ, lĩnh ngộ cũng chẳng có tác dụng.
Trên thực tế, Tô Minh cũng biết, nếu như anh nhờ thiên nữ Tạo Hóa giúp đỡ thì có khi chỉ cần một chốc là có thể nhập môn rồi.
Nhưng mà, không thể làm như vậy.
So với việc để người khác trực tiệp nói với mình đáp án để nhập môn võ kỹ, việc thông qua sự lĩnh ngộ của bản thân để nhập môn võ kỹ sẽ tốt hơn nhiều.
Nhất là đối với võ kỹ cấp đế vương, nếu như không phải là dựa vào thực lực bản thân nhập môn, dù cho người khác có chỉ dạy, giúp đỡ nhập môn thì cũng không phát huy được uy lực của võ kỹ đó, thậm chí còn có thể bị phản tác dụng.
"Quyền pháp lấy tên ‘Hoang Vu’, chẳng phải ý là, ‘Hoang Vu’ là hai từ then chốt, giống như là vẽ rồng điểm mắt vậy?", Tô Minh lẩm bẩm, đây là điều mà anh vừa giác ngộ được.
Càng nghĩ, lại càng cảm thấy hướng đi này đúng đắn.
"Vậy nên, Hoang Vu là gì?" Tô Minh tự hỏi bản thân.
Sau đó, lại tiếp tục trầm mặc.
Mãi một lúc lâu sau, đôi mắt của Tô Minh đột nhiên bừng sáng!
"Hoang Vu?"!
"Vài tháng trước, khi rời khỏi Huyền Linh Sơn quay về Dương Giang, khi nhìn thấy trang viên của nhà họ Tô, ngay khoảnh khắc đó, thứ mà tôi cảm nhận được chính là Hoang Vu!", Tô Minh gằn từng chữ.
Trong đầu anh bây giờ, từng mảng của bức tranh dần hiện lên rõ rệt.
Khi đó, sau ba năm xa cách, anh một lần nữa đứng trước trang viên nhà họ Tô, trước mắt anh là sự đổ nát hoang tàn, cỏ dại mọc đầy, không một bóng người, âm u trống trải.
Trang viên trước mắt, hoang vu, là sự hoang vu có thể cảm nhận một cách rõ rệt.
Sâu thẳm trong anh cũng là sự hoang vắng, cha mẹ đều đã qua đời, gia tộc tiêu tan, tất cả những gì anh cảm thấy thân thuộc và trân trọng trước kia, hầu như đều đã biến mất, đây không phải hoang vu thì có thể là gì chứ?
"Tôi dường như đã hiểu ra rồi", khuôn mặt của Tô Minh thoáng hiện lên vẻ vui mừng nhưng vẫn rất đỗi bình thản, xuất phát từ sâu trong thâm tâm.
Ngay sau đó.
Toàn thân Tô Minh phát ra một luồng khí.
Thê lương!
Hiu quạnh!
Cô độc!!!
Luồng khí đó, dần dần cô đọng, thăng hoa và tụ hội.
Trở thành một cảm giác Hoang Vu thực sự.
Luồng không khí xung quanh đều tràn ngập sự xào xạc, vạn vật tàn úa, như thể chỉ cần hít một hơi thở dài, không khí xung quanh đều có thể biến thành tro bụi.
Ngay cả không gian dường như cũng trở nên hoang phế vô số năm, cảnh vật tầng tầng lớp lớp bắt đầu đổ nát, trở nên hoang tàn.
Tô Minh toàn thân phát ra luồng sáng, càng lúc càng lớn hơn.
Luồng khí càng lúc càng kì dị.
Lúc này anh đem tới cho người ta cảm giác tuyệt vọng, toàn bộ cảm xúc như đang thoái trào.
Như thể trăm ngàn năm tuổi tươi đẹp bị héo tàn, bị phai nhạt hết đi.
Giống như tất cả sự thân thuộc, thân yêu của con người đều rời đi, tan biến một cách bi tráng.
Đã thấu rõ phồn hoa của cuộc đời, chỉ cầu mong một phút hoàng hôn.
Toàn thân Tô Minh như biến thành một dòng suối, một dòng suối hoang vu vô định.
Lúc đó.
Trên Thủ Hộ Sơn, vẫn còn sót lại tầm mười gia tộc tu tiên, tất cả đều ào ào chạy đến tông môn.
Kinh ngạc, không tin vào mắt mình mà nhìn về hướng đỉnh núi.
Kì lạ là, thâm tâm của bọn họ đã già, tuổi tác cũng đã cạn kiệt thê lương, tràn đầy cảm giác tuyệt vọng.
Loại cảm giác này thật đáng sợ, đáng sợ đến nỗi khiến họ vô thức có suy nghĩ muốn ở ẩn tại chốn bồng lai, không màng thế sự, chỉ mong một ngọn núi, một con sông, một căn nhà cỏ sống yên bình đến lúc chết.
Thế nhưng.
Sự thê lương này, không khí tuyệt vọng này, một lúc sau đã tan biến hẳn.
Dường như, tất cả đều là ảo giác.
"Vừa…vừa…vừa rồi rốt cuộc là như thế nào rồi?", rất nhiều người tu tiên đều hoảng loạn, nhìn lẫn nhau, vô cùng kinh sợ!!!
Hoàng Cực Cung, bên trong kho báu vật.
Tô Minh lại một lần nữa mở mắt.
Luồng khí Hoang Vu vây kín cơ thể anh chẳng còn sót lại chút nào.
"Rất tốt", thiên nữ Tạo Hóa lên tiếng.
Đây là lần đầu tiên thiên nữ Tạo Hóa khen ngợi Tô Minh.
Chương 303: Tàu con thoi hư không
“Đúng là khiến bổn thiên nữ có chút bất ngờ”.
“Bất ngờ vì tôi lĩnh ngộ được ‘đại hoang vu quyền’ sao?”
“Không phải! Là vì anh có thể thoát ra khỏi cái đó”, thiên nữ Tạo Hóa nghiêm túc nói: “Lĩnh ngộ được hai chữ ‘Hoang vu’ trong ‘đại hoang vu quyền’ thì không hề khó. Nó khó ở chỗ, anh có thể thoát ra được đó không? Nếu anh không thoát ra được thì anh sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Từ nay về sau anh cũng không có tiền đồ gì nữa. Anh sẽ mãi chìm đắm trong nỗi tuyệt vọng, cô độc và bi ai… Sẽ mất ý chí tiến lên, sẽ trở thành kẻ bại trận và sẽ thành một nhành cỏ dại cằn cỗi ở nơi hoang vu đó”.
Ánh mắt Tô Minh có chút ngưng trọng.
Đúng vậy! Cảm xúc này đúng là rất tiêu cực!
Mình bước vào cảm xúc đó mà lại có thể thoát ra, như vậy mới được coi là kiểm soát được ý cảnh ‘Hoang vu’ trong ‘đại hoang vu quyền’.
Lúc muốn dùng thì lấy ra dùng, lúc không muốn thì thu nó lại, chứ không phải bị ý cảnh ‘Hoang vu’ kiểm soát mình và từ đó không thoát ra được. Đây mới là điều quan trọng.
Nếu là mấy tháng trước, khi mình đứng trước khuôn viên nhà họ Tô, lúc đó mình chìm đắm trong cảm xúc bi thương, tuyệt vọng, lạc lõng và cô độc và không thoát ra nổi thì có lẽ đã không có mình của sau này.
“Thiên nữ tiền bối! Nếu như tôi không thoát ra được thế giới Hoang vu đó thì ban nãy cô có giúp tôi không?”, Tô Minh hỏi.
“Không! Nếu anh không thoát ra được thì đó là mệnh của anh rồi”, thiên nữ Tạo Hóa thản nhiên nói mà không có ý đùa cợt.
Tô Minh nghe thấy vậy thì gật đầu.
Sau đó trên người Tô Minh sục sôi khí tức và ý cảnh Hoang vu thuần túy. Nhưng một lúc sau khí tức đó lại biến mất.
Cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, Tô Minh cười thể hiện sự hài lòng.
Đúng là mình có thể thu lại và giải phóng một cách tự do và có thể kiểm soát nó.
“Tiếp theo, việc mà anh cần làm là chuyển hóa khí tức và ý cảnh Hoang vu mà anh lĩnh ngộ được vào trong quyền ấn. Như vậy cũng tạm coi là nhập môn ‘đại hoang vu quyền’ rồi”, thiên nữ Tạo Hóa nói.
“Hì hì… Thật sự muốn biết khi nhập môn ‘đại hoang vu quyền’ thì thực lực sẽ mạnh đến mức nào?”, Tô Minh lẩm bẩm.
Trong mười mấy ngày tiếp theo, hàng chục tu giả võ đạo của các gia tộc ở Thủ Hộ Sơn ngày nào cũng đều nơm nớp lo sợ.
Bởi vì thỉnh thoảng họ lại cảm nhận được khí tức hỗn loạn và sục sôi phát ra từ đỉnh núi Thủ Hộ Sơn.
Họ có thể cảm nhận rất rõ nét, ai nấy đều cảm thấy ớn lạnh, đều thấy khí tức đó vô cùng mạnh.
Thời gian dần trôi, Tô Minh đã tu luyện trong kho báu vật của Hoàng Cực cung 53 ngày.
Ngày hôm nay, lúc mặt trời vừa lên…
Giả Viêm đứng thất thần ở trên ban công tầng gác mái của nhà họ Giả ở Thủ Hộ Sơn. Trên khuôn mặt hắn thỉnh thoảng toát lên vẻ oán hận, vẻ hối hận và tuyệt vọng.
Giả Viêm đã tỉnh rồi nhưng giờ đây hắn đã thành người tàn phế.
Chân khí trong cơ thể cũng biến mất, đan điền và kinh mạch cũng bị phong tỏa.
Mặc dù bố hắn đã tìm đến rất nhiều thần y nhưng cũng không giải quyết được vấn đề, thậm chí còn không phát hiện ra vấn đề.
Hắn biết, tất cả đều do Tô Minh nhúng tay vào.
Đến nằm mơ hắn cũng muốn báo thù, muốn băm Tô Minh ra thành trăm mảnh.
Hắn cay độc đến mức sắp bước vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng hắn có thể làm gì được?
Mấy ngày gần đây, hắn tuyệt vọng đến nỗi muốn tự hủy diệt.
Đột nhiên, trong ánh mắt thất thần của Giả Viêm toát lên vẻ ngập ngừng.
Hắn nhìn về phía bầu trời ở xa xa.
“Đó là gì vậy?”, Giả Viêm há hốc mồm, có chút chấn động.
Hắn theo bản năng dụi dụi mắt mình. Nhưng cuối chân trời phản chiếu lại mắt hắn là một con tàu cỡ lớn mà trông rất thật.
Con tàu đó lúc ẩn lúc hiện rồi đến gần Thủ Hộ Sơn.
“Tàu… Tàu con thoi hư không trong truyền thuyết?”, Giả Viêm không phải hạng người không có hiểu biết. Là con cháu nhà họ Giả ở Thủ Hộ Sơn hắn cũng từng đọc rất nhiều sách cổ, bao gồm cả sách nói về thế giới bên ngoài, trong đó có nhắc tới tàu con thoi hư không.
“Tàu con thoi hư không đã tiến vào thế giới thật rồi, nó đang đến Thủ Hộ Sơn… Ôi! Cường giả ở thế giới bên ngoài kìa?”, Giả Viêm vừa chấn động vừa căng thẳng, toàn thân không ngừng run rẩy.
Sau khi chui ra từ tàu con thoi hư không đến với thế giới thật, đám người Tô Ương, Nam Cung Cẩn và Tô Ưng đều đi ra ngoài và đứng trên boong tàu.
“Bên dưới chính là trái đất”, Tô Ưng nói.
“Nồng độ linh khí ở đây kém quá đấy”, Nam Cung Cẩn có chút kinh ngạc. Nếu chưa tự mình cảm nhận nồng độ linh khí ở tầng võ thấp thì đúng là không thể hiểu được tại sao nơi này lại sản sinh ra tu giả võ đạo được.
“Ở ngọn núi kia có đến mấy ngàn người”, Tô Ương cảm nhận một chút về Thủ Hộ Sơn, hắn ta cũng biết khá rõ nơi này, lúc này nói: “Không có cảnh giới vạn pháp nào…”.
Đúng là yếu quá đi!
“Cậu chủ cả! Ở đây chắc là nơi có nồng độ linh khí cao nhất của trái đất, cường giả tề tụ nhiều nhất nữa. Hình như càng xuống dưới và cách nơi này một khoảng không gian mới là chủ thể của trái đất, ở đó linh khí còn thấp hơn, chất lượng tu giả võ đạo cũng kém hơn”, Tô Ưng nói. Ban nãy ông ta đã thả chim Linh Tước ra, chỉ mất hơn mười hơi thở nó bay một vòng cả trái đất và báo cáo tình hình cụ thể cho Tô Ưng.
“Tô Minh thật thê thảm, lại sống ở nơi như thế này. Sao chú Tô và dì Từ không đón Tô Minh về nhà họ Tô chứ? Ở nơi như này thì cả đời làm gì có tiền đồ võ đạo?”, Nam Cung Cẩn lẩm bẩm nói.
Còn Tô Ương chỉ cười mà không tiếp lời Nam Cung Cẩn.
Hắn ta sẽ không cho bố mẹ nuôi cơ hội đón Tô Minh về nhà họ Tô.
Mục đích hắn ta đến đây là gì?
Chẳng phải là muốn Tô Minh chết sao?
Tất nhiên, hắn cũng không thể nói ra những lời này. Nếu không thì sẽ làm hỏng hình tượng của hắn ta trong mắt Nam Cung Cẩn.
“Hình như ở đằng kia có người nhìn thấy chúng ta”, Nam Cung Cẩn đột nhiên nói rồi chỉ vào một vị trí trên Thủ Hộ Sơn.
Và người mà cô ta nói chính là Giả Viêm.
“Vậy thì đáp xuống đó đi!”, Tô Ương dặn dò Tô Ưng, bảo ông ta ra lệnh cho người lái.
Đúng lúc này, sắc mặt của Giả Viêm càng lúc càng tái nhợt.
Chương 304: Đám người Tô Ương đến trái đất
Bởi vì hắn nhìn thấy tàu con thoi hư không đang hướng về phía mình.
Có lẽ vì quá sợ hãi nên Giả Viêm quên mất việc bỏ chạy. Hắn không thể nhúc nhích được, cảm giác hai chân đang đeo một cái gì đó rất nặng.
Hắn chỉ biết trừng mắt nhìn tàu con thoi hư không càng lúc càng lớn bao trùm khắp bầu trời và cuối cùng đến gần nhà họ Giả.
Trong lúc sắp hạ cánh thì tàu con thoi hư không đột nhiên biến mất. Và lúc này, Tô Ương, Tô Ưng và Nam Cung Cẩn xuất hiện ở trước mặt Giả Viêm.
Bởi vì Tô Ương đã thu tàu con thoi hư không vào trong nhẫn không gian của mình.
Lúc không cần dùng đến thì nó được thu nhỏ lại và có thể mang theo bất cứ lúc nào.
“Giả… Giả… Giả Viêm xin chào ba vị thần”, Giả Viêm lập tức quỳ xuống, cẩn thận, cung kính, sợ hãi đến cực độ.
Mặc dù hiện giờ hắn không còn chút thực lực nào nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí tức mạnh vô cùng của ba người trước mặt mình.
Khí tức đó khéo còn mạnh gấp ngàn lần khí tức của bố hắn là Giả Cử Hình. Phải biết rằng bố hắn đã ở cảnh giới hóa thần hậu kỳ.
Cũng may là ba người này thu lại khí tức trên người, nếu không thì Giả Viêm cũng biến thành cát bụi từ lâu rồi.
Đặc biệt là chàng trai tuấn tú dẫn đầu trong ba người này. Giả Viêm cảm giác như hắn ta chỉ nhìn mình một cái thì Giả Viêm như bị hút hết linh hồn.
“Người đầu tiên ở trái đất nhìn thấy tàu con thoi hư không, đây cũng là duyên phận”, Tô Ương cười nói: “Đứng lên đi!”
Sự biết điều của Giả Viêm khiến Tô Ương rất hài lòng.
“Hừm!”, còn Nam Cung Cẩn thì chỉ hừ lạnh một tiếng, cô ta thấy coi thường dáng vẻ nịnh hót của Giả Viêm.
Giả Viêm run rẩy đứng lên, không hề dám ngẩng đầu lên nhìn ba người này, đặc biệt là hắn không dám nhìn Nam Cung Cẩn. Bởi vì trước đó hắn có nhìn một lượt, mặc dù Nam Cung Cẩn đeo khăn che mặt nhưng khí chất và nhan sắc ẩn hiện đó vẫn vô cùng xinh đẹp, phải nói là người đẹp tuyệt sắc.
Hắn chỉ sợ mình không kìm chế được mà không cẩn thận liếc nhìn Nam Cung Cẩn thêm lần nữa thì sẽ phải chết rất thê thảm.
Phải thừa nhận rằng, Giả Viêm là một kẻ rất biết điều.
Đúng lúc này…
Giả Cử Hình, hơn chục gia chủ và trưởng lão của các gia tộc ở Thủ Hộ Sơn đều cưỡi trên không trung mà đến.
Khi đi đến trước mặt đám người Tô Ương thì bọn họ nhìn một cái rồi khom người cung kính.
Sắc mặt ai nấy đều biến đổi, trở nên căng thẳng, chấn động và toàn thân run rẩy.
“Các người không lễ phép như hắn”, Tô Ương chỉ thản nhiên nói một cái. Chẳng phải những kẻ nhãi nhép thì phải biết quỳ xuống sao? Ngay lúc này, khí tức trên người hắn ta sục sôi.
Khí tức đó giống như một cơn sóng thần quái dị, nổi lên cuồn cuộn rồi không ngừng gào thét.
Khí tức đó sục sôi mang theo uy lực khiến người ta tuyệt vọng. Khí tức ồ ạt bổ nhào chèn ép đám người Giả Cử Hình.
“Phụp, phụp, phụp…”, đám người có thực lực mạnh nhất trong hơn chục gia tộc đều quỳ sụp xuống đất.
Sắc mặt đám người Giả Cử Hình trở nên tái nhợt, họ sợ đến nỗi tim như sắp nổ tung.
Họ biết thực lực của ba người trước mặt là vô cùng mạnh. Dù sao thì người ở thế giới bên ngoài bao giờ cũng mạnh hơn tu giả võ đạo ở trái đất mà. Cũng vì võ đạo của trái đất là võ đạo thuộc tầng thấp.
Nhưng họ đâu ngờ là thực lực của ba người này lại mạnh đến vậy, càng không ngờ là họ lại bá đạo đến thế?
Tô Ương khi ở trên tàu con thoi hư không đã đột phá rồi, lúc này hắn ta đã đạt đến cảnh giới Động Hư trung kỳ, đâu còn là điều mà đám Giả Cử Hình có thể tưởng tượng nổi?
Đám người Giả Cử Hình quỳ sụp xuống đất run rẩy, trong đầu đều trống rỗng và không dám tin.
Tô Ương chỉ tầm hơn 20 tuổi là cùng, độ tuổi này mà thực lực đã đến mức này rồi sao?
Đúng là làm thay đổi hoàn toàn cái nhìn về võ đạo của họ.
Quan điểm võ đạo của họ vốn được Tô Minh ‘cải tiến’ cho một lần. Họ cảm thấy Tô Minh chính là yêu nghiệt mọi thời đại. Nhưng giờ đây mới cảm thấy, Tô Minh chả là cái quái gì so với người trẻ tuổi ở trước mặt họ hiện giờ cả.
Sau đó, đám người Giả Cử Hình dập đầu xin tha mạng, thậm chí còn khóc lóc ỉ ôi.
Đứng trước thế lực tuyệt đối thì kể cả phải gọi họ là ông nội, họ cũng phải cam tâm tình nguyện.
Đúng là bị dọa chết khiếp!
Họ có cảm giác, nếu ba người này muốn thì họ có thể hủy diệt cả cái thế giới này.
“Cậu chủ Tô! Cô Nam Cung! Tô tiền bối! Mời các vị!”, chỉ có Giả Viêm là lấy dũng khí cung kính mời ba người này.
Đám người Tô Ương gật đầu rồi đi vào bên trong nhà họ Giả.
Thấy vậy, Giả Cử Hình vừa kích động vừa tự hào.
Thằng con trai này của ông ta vốn không biết điều mà đắc tội với Tô Minh, giờ đây đã thành phế nhân, ông ta vốn đã có ý định từ bỏ nó.
Nhưng thật không ngờ…
Đám người Tô Ương lần đầu đến trái đất, tất nhiên cần có chỗ dừng chân. Mặc dù Giả Viêm là người tàn phế nhưng lại rất thức thời, kể cả làm người giúp việc hay phục vụ cho đám người kia thì cũng thấy thoải mái.
Đi vào nhà họ Giả, Giả Viêm vội sắp xếp cho đám người Tô Ương ở tòa nhà độc lập và tốt nhất.
“Anh Tô Ương! Khi nào chúng ta đi gặp Tô Minh?”, đang đi thì Nam Cung Cẩn đột nhiên lên tiếng hỏi. Nói thật lòng thì cô ta có chút tò mò về Tô Minh, thậm chí còn có chút đồng cảm. Cô ta muốn được gặp, nếu như có thể thì đón Tô Minh về nhà họ Tô. Đó mới là điều tốt nhất.
“Không vội!”, Tô Ương cười nói, từ tận đáy lòng hắn ta cảm thấy không vui. Bởi nghe giọng điệu của Cẩn Nhi như kiểu rất muốn được gặp Tô Minh?
“Ố? Cậu biết Tô Minh sao?”, Tô Ưng đi bên cạnh Tô Ương và Nam Cung Cẩn lúc này đột nhiên dừng bước chân, nhìn về phía Giả Viêm đang đi lom khom rồi hỏi. Ông ta có chút kinh ngạc.
Bởi vì ban nãy lúc cậu chủ cả và cô Cẩn nói chuyện với nhau nên không để ý được, chỉ có ông ta là chú ý đến cảm xúc thay đổi trên mặt Giả Viêm. Khi cậu chủ cả nhắc tới cái tên ‘Tô Minh’ thì Giả Viêm có cảm xúc hỗn loạn.
Nghe thấy vậy, Tô Ương và Nam Cung Cẩn cũng dừng lại rồi nhìn về phía Giả Viêm.
Giả Viêm lập tức quỳ sụp xuống đất.
“Vâng ạ! Tôi có quen một người tên là Tô Minh!”, Giả Viêm sợ chết khiếp, sợ đến phát khóc lên. Hắn tưởng rằng ba người trước mặt là bạn của Tô Minh.
“Anh ta tầm bao nhiêu tuổi?”, đôi mắt đẹp dưới khăn che mặt của Nam Cung Cẩn sáng lên.
“21 tuổi”.
“Đúng tuổi rồi”, Nam Cung Cẩn càng vui hơn.
“Nói tỉ mỉ chuyện của hắn xem”, Tô Ương nói với ánh mắt khó hiểu.
Chương 305: Không là kẻ thù nhưng hắn phải chết
Giả Viêm vội kể lại những chuyện mà mình biết về Tô Minh.
Đợi Giả Viêm nói xong thì Nam Cung Cẩn nói: “Chắc đó là Tô Minh rồi!”
Tô Ưng cũng gật đầu, về cơ bản là có thể khẳng định như vậy.
“Thật không ngờ thực lực của Tô Minh lại mạnh như vậy. Ở tầng võ đạo thấp như trái đất mà có thể giết được người có thực lực ở cảnh giới bán bộ Vạn pháp. Đúng không hổ danh là con trai của chú Tô và dì Từ. Nếu cô chú ấy biết được chắc vui lắm”, tâm trạng Nam Cung Cẩn cũng thấy vui hơn.
Nhưng cô ta không hề nhìn thấy vẻ lạnh lùng và ác độc trong sâu thẳm ánh mắt của Tô Ương.
Nếu Tô Minh là tên phế vật thì có lẽ hắn ta còn giữ lại mạng sống cho Tô Minh.
Nhưng nếu là thiên tài võ đạo thì chỉ có con đường chết mà thôi.
Lúc này ánh mắt Tô Ưng cũng ảm đạm, ông ta hít một hơi thật sâu. Ông ta biết, Tô Minh gặp nguy hiểm rồi.
“Vậy hiện giờ Tô Minh ở trên đỉnh núi của ngọn núi này sao?”, Tô Ương lại hỏi.
“Vâng!”, Giả Viêm gật đầu mạnh, đáp lại.
“Hắn không có ở đây!”, Tô Ương hỏi lại cho chắc: “Chắc chắn là không gạt tôi chứ?”
“Vâng ạ! Đúng là ở đây! Sau khi tiêu diệt Hoàng Cực cung thì hắn ở lại Hoàng Cực cung luôn, chắc là đến kho báu vật của Hoàng Cực cung và không hề rời đi…”, Giả Viêm vội nói.
“Vậy sao!”, Tô Ương khẽ chau mày, bởi hình như hắn ta cảm nhận được điều gì đó? Hắn ta chắc chắn một điều, trên đỉnh núi này không có bất cứ người nào. Kể cả là dưới tầng hầm của ngọn núi này cũng không có khí tức của tu giả võ đạo.
“Có lẽ Tô Minh rời đi rồi”, Tô Ưng lên tiếng nói tiếp: “Cậu chủ cả đừng vội! Nếu đã biết được tin tức của Tô Minh thì rất nhanh sẽ tìm thấy thôi”.
“Phái người đi tìm Tô Minh đi!”, Tô Ương nói với Giả Viêm.
“Vâng!”, Giả Viêm nào dám không nghe, hơn nữa hắn cảm thấy chuyện này cũng không khó. Chắc chắn 100% là Tô Minh ở lại thượng giới Thủ Hộ Sơn. Nếu đến hạ giới thì lối đi không gian giữa thượng giới và hạ giới cũng có chút dao động. Nhưng gần đây không thấy dao động gì, nói cách khác thì Tô Minh vẫn ở thượng giới. Mà thượng giới Thủ Hộ Sơn không lớn, muốn tìm một người không khó một chút nào.
“Cẩn Nhi! Em đi nghỉ ngơi chút đi! Đợi có tin tức của Tô Minh thì anh sẽ báo cho em”, Tô Ương nhìn Nam Cung Cẩn, nói.
“Vâng!”, Nam Cung Cẩn không từ chối mà đáp lại. Mấy ngày nay ở trong tàu con thoi hư không, vì Tô Ương và Tứ chấp sự Tô Ưng dành phần lớn thời gian để tu luyện nên cô ta cũng đành phải tu luyện, vì vậy cảm thấy chán ngắt rồi. Bây giờ đến được trái đất, mặc dù ở đây võ đạo thấp nhưng cũng thấy mọi thứ mới mẻ hơn.
Cô ta đã nghĩ đến cảnh nhà họ Giả phái người dẫn đường đưa cô ta đi cảm nhận một chút về phong cảnh và con người ở đây cũng như đưa cô ta đi thưởng thức đồ ăn ngon ở trái đất này.
Có thể nói, Nam Cung Cẩn vẫn rất thuần khiết, thậm chí có tính cách hơi trẻ con.
Tô Ương và Tô Ưng thì không quá lo lắng về sự an toàn của cô ta. Bởi trái đất này không có người ở cảnh giới Vạn pháp, mà Nam Cung Cẩn đã ở cảnh giới bán bộ Động Hư rồi. Mặc dù ngày thường cô ta không thích võ đạo nhưng thiên phú võ đạo không hề kém, thậm chí có thể nói là khủng khiếp.
Ở trái đất này Nam Cung Cẩn cũng được coi là vô địch, vì vậy sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì.
Huống hồ, Nam Cung Cẩn là tiểu công chúa của Nam Cung Cù, trên người lúc nào cũng có rất nhiều hộ pháp.
Sau khi Nam Cung Cẩn rời đi, Tô Ương cũng không ngụy trang nữa. Hắn ta nheo mắt lại, hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm: “Tô Minh đã dùng đến ‘Thiên Vẫn Kiếm’ rồi sao?”
Từ những gì mà Giả Viêm kể lại trước đó thì Tô Ương biết Tô Minh đã học được ‘Thiên Vẫn Kiếm’.
Nhưng hắn ta cũng đoán là Tô Minh chỉ học được chút ít ở ‘Thiên Vẫn Kiếm’ thôi.
“Cậu chủ Tô! Anh… Anh và Tô Minh là kẻ thù sao?”, Giả Viêm có chút kinh hãi, nhưng cũng có chút vui mừng. Bởi vì lúc này vẻ thù địch và sát ý của Tô Ương đối với Tô Minh không còn che đậy nữa.
“Không phải kẻ thù nhưng hắn phải chết”, Tô Ương không khách khí, nói.
Kể cả là Tô Ưng ở bên cạnh nhưng hắn ta vẫn không giấu diếm.
Nếu như lần này ông ta đã đến cùng mình thì có nghĩa là đã lên thuyền của mình.
Hơn nữa Tô Ương cũng tin là Tô Ưng đã đoán ra từ lâu rồi chứ không ngốc ngếch và thuần khiết như Cẩn Nhi.
Sắc mặt Tô Ưng khẽ biến đổi, cuối cùng ông ta thở dài một cái và trở nên kiên định hơn.
“Cậu chủ Tô! Nếu anh thật sự có thể giết chết Tô Minh thì anh chính là bố mẹ tái sinh của kẻ tàn phế này. Tôi nguyện làm trâu bò để báo đáp anh”, Giả Viêm lập tức quỳ xuống, dập đầu liên tiếp, đến nỗi chảy cả máu.
Thậm chí Giả Viêm còn khóc lóc sụt sùi: “Thằng Tô Minh đó cậy mình có thực lực mạnh nên vô cùng hống hách. Trong mắt hắn, hắn chính là thiên tài số một trong chư thiên vạn giới. Tôi không hề chọc giận hắn mà hắn đánh phế và biến tôi thành kẻ phế nhân”.
Giả Viêm oán hận cực độ, sau đó lại dập đầu mạnh, nói: “Tô Minh đâu có thể so sánh được với cậu chủ Tô đây! Nhất định cậu chủ Tô là người được ông trời phái xuống giết chết hắn rồi”.
Giả Viêm vô cùng kích động, kích động đến nỗi tim như sắp nổ tung.
Mặc dù hắn oán hận Tô Minh đến tận xương tủy nhưng cũng chỉ biết tuyệt vọng. Bởi vì hắn vốn không có hy vọng báo thù.
Nhưng giờ đây…
Ha ha…
Tô Minh có yêu nghiệt và có mạnh đến nỗi nào thì làm sao có thể so được với cậu chủ Tô Ương ở trước mặt? Có lẽ Tô Minh không đứng vững ở trước mặt Tô Ương nữa ý chứ?
Cùng họ Tô nhưng Tô Minh chỉ là một tên rác rưởi thôi.
Đúng là núi cao còn có núi cao hơn.
Con người hống hách quá độ thì sẽ có ông trời xử lý.
Giả Viêm hận nỗi hiện giờ không thể nhìn thấy Tô Minh xuất hiện trước mặt Tô Ương và bị hù dọa run rẩy rồi quỳ xuống, bị một cái tát của Tô Ương cho bò lăn bò quàng như con chó chết.
Hắn vô cùng mong đợi, nếu như Tô Minh nhìn thấy Tô Ương và phát hiện ra mình kém Tô Ương nhiều lần thì không biết Tô Minh sẽ có biểu cảm như nào?
Giả Viêm hận nỗi không thể tìm thấy Tô Minh ngay lập tức.
“Được rồi! Đi tìm tung tích của Tô Minh đi!”, Tô Ương khoát tay, nói.
“Vâng!”, Giả Viêm như cảm thấy mình được sống lại, sức sống cũng trỗi dậy mãnh liệt hơn.
“Tứ chấp sự! Nghe lời của Giả Viêm kể thì Tô Minh đúng là rất yêu nghiệt mà còn rất hống hách nữa, ha ha…”, sau khi Giả Viêm rời đi thì Tô Ương cười nói: “Tứ chấp sự! Ông nói xem, tôi có thể giết chết Tô Minh không?”
Tô Ưng chỉ biết cười khổ.
‘Có thể giết được Tô Minh không’, câu này chẳng phải là thừa thãi sao?
Bất luận Tô Minh có thiên tài đến mức nào thì Tô Minh cũng chỉ ở trái đất ở tầng võ thấp, có thể so với Tô Ương được sao?
Tầng võ thấp và tầng võ cao căn bản không thể so với nhau.
Bình luận facebook