-
Chương 31-35
Chương 31: Vì anh, tôi nguyện trao tấm thân trong trắng
“Tin chứ!”, Tô Minh gật đầu.
Tất nhiên là Trần Chỉ Tình muốn trở thành người bình thường rồi. Bởi vì như vậy thì đêm rằm mỗi tháng cô ta sẽ không phải chịu cơn đau đan điền như chết đi sống lại nữa.
Hai mươi phút sau…
Xe Bently Continental dừng ở trước cổng khách sạn Ritz-Carlton. Mặc dù thành phố Dương Giang là thành phố hạng ba nhưng có rất nhiều khách sạn đẳng cấp. Trong nước chỉ có vài cái khách sạn Ritz-Carlton, thành phố Dương Giang có một cái, có lẽ vì thành phố Dương Giang là thành phố du lịch lớn cả nước.
“Thật sự không hối hận sao? Thật ra vụ đánh cược đó cô không làm theo cũng được mà”.
Tô Minh là thần y, vì vậy vừa nhìn anh đã nhìn ra Trần Chỉ Tình vẫn là tấm thân trong trắng.
Tất nhiên, nếu như Trần Chỉ Tình thật sự bằng lòng không hối hận gì thì Tô Minh cũng không từ chối vì anh cũng chỉ là người đàn ông bình thường chứ không phải thánh nhân. Sẽ không có bất cứ người đàn ông nào từ chối được một cô gái xinh đẹp tuyệt sắc như Trần Chỉ Tình.
“Tôi không hối hận! Tô Minh! Sao, anh không dám hả?”, Trần Chỉ Tình lấy dũng khí, nắm chặt cánh tay Tô Minh nói với giọng khích tướng.
Trước khi ẩn cư trong khu rừng sâu và sống cô độc đến già thì cô ta có thể từ một cô gái trở thành một người đàn bà thì cũng là thu hoạch lớn.
Hơn nữa cô ta không ngần ngại khi trao tấm thân trong trắng cho một người như Tô Minh, thậm chí cô ta có chút rung động với anh, cô ta thấy cũng đáng.
Mấy năm nay chỉ có duy nhất Tô Minh khiến cô ta cảm thấy hiếu kỳ, kinh ngạc và chấn động.
Nếu như không có Tô Minh thì kể cả Trần Chỉ Tình có ở vậy suốt đời thì cô ta cũng chấp nhận.
Cô ta thà ở vậy chứ không tùy tiện để mất cái trong trắng của mình. Nhưng Tô Minh thật sự khiến cô ta rung động.
Huống hồ, ngày mai cô ta phải rời khỏi thành phố Dương Giang rồi, sẽ không bao giờ quay lại nữa. Được quen biết Tô Minh, lại còn có vụ đánh cược ‘ngủ cùng nhau’ nên đây đúng là duyên phận ông trời đã sắp đặt.
Hai người đặt phòng một giường rất sang trọng. Sau khi vào trong phòng…
“Tô Minh… Chúng ta… Chúng ta uống rượu đã rồi hãy…”, sắc mặt Trần Chỉ Tình đỏ ửng lên, hóa ra cô ta cũng không che giấu được nỗi căng thẳng của mình.
“Được!”
…
…
…
Hai tiếng sau, cuộc ân ái kết thúc.
“Ngày mai tôi sẽ cho cô một niềm vui bất ngờ”, Tô Minh ôm Trần Chỉ Tình, nhẹ nhàng nói.
Nếu Trần Chỉ Tình đã trao tấm thân trong trắng cho mình thì đã là người của mình rồi. Vậy tất nhiên anh sẽ là người giải quyết vấn đề Quy Linh Thể chưa được kích hoạt hoàn toàn trong cơ thể cô ta rồi.
“Ngày mai ư?”, Trần Chỉ Tình chỉ cười, trong lòng tràn đầy tâm sự.
Cô ta không biết Tô Minh là thần y tuyệt thế, càng không biết Tô Minh chắc chắn có thể giải quyết được vấn đề Quy Linh Thể trong cơ thể cô ta.
Cô ta chỉ nghĩ rằng Tô Minh sẽ tặng mình những thứ mà con gái thích như hoa tươi hay túi xách. Nhưng hiện giờ cô ta đâu còn tâm tư mà nghĩ đến những thứ đó nữa?
Cô ta không muốn nói đến chuyện ngày mai. Bởi vì không nên để những phiền não đó ảnh hưởng đến tâm trạng tốt đẹp ngày hôm nay.
“Nghỉ ngơi đi! Việc cô phải làm là nghỉ ngơi thật tốt”, Tô Minh thơm lên trán Trần Chỉ Tình một cái rồi ôm chặt lấy cô ta.
“Ừm!”, Trần Chỉ Tình tim đập loạn nhịp, toàn thân cảm nhận được sự ngọt ngào và an toàn.
Sáng sớm ngày hôm sau…
“Tô Minh! Tôi phải đi rồi!”, Trần Chỉ Tình cắn chặt môi, nói mà như kiểu sắp khóc.
Rõ ràng là quen Tô Minh chưa lâu, chỉ theo kiểu biết ngày nào hay ngày đó nhưng lúc này cô ta đột nhiên muốn khóc.
Có lẽ vì tối qua cô ta đã trao tấm thân trong trắng cho anh chăng?
Cô ta chắc chắn, cả đời này mình sẽ không quen nổi Tô Minh.
Trần Chỉ Tình cố kìm sự hụt hẫng và không nỡ của mình, cô ta không muốn mình rơi nước mắt và không muốn Tô Minh nhìn thấy mình khóc.
“Cùng đi đi!”, Tô Minh cũng đứng lên, nói: “Tôi sẽ cùng cô đến nhà họ Trần!”
Đã ‘có được’ cháu gái nhà người ta rồi thì tất nhiên phải đến chào hỏi nhà họ Trần một chút, nhân tiện giải quyết vấn đề Quy Linh Thể của Trần Chỉ Tình.
Hơn nữa, Tô Minh không phải kẻ ngốc. Anh có thể nhìn ra Trần Chỉ Tình có tâm sự.
“Không được!”, Trần Chỉ Tình lắc đầu. Nếu như hôm nay Tô Minh đến nhà họ Trần thì sẽ gặp Dương Tố Ngọc. Nếu như biết sau hôm nay mình sẽ cùng Dương Tố Ngọc quy ẩn rừng sâu thì chắc chắn Tô Minh sẽ không đồng ý, thậm chí trong lúc phẫn nộ sẽ làm ra những việc quá khích… Không được, nhất định không được…
“Chỉ Tình! Cô không cho tôi đi thì tôi sẽ đi một mình. Huống hồ, tôi nói hôm nay sẽ cho cô niềm vui bất ngờ mà”, Tô Minh giơ tay lên nhéo khuôn mặt xinh xắn của Trần Chỉ Tình nhưng giọng nói cũng đầy bá đạo.
“Anh…”, Trần Chỉ Tình trừng mắt nhìn Tô Minh. Anh ta coi mình là đồ chơi sao? Lại còn nhéo mặt mình nữa?
Nếu như để những người quen biết mình nhìn thấy thì kỳ nữ lạnh lùng băng giá như cô ta sẽ bị chê cười chết mất?
Huống hồ lại còn bá đạo như vậy nữa?
Nhưng không biết tại sao cô ta lại rất đón nhận sự bá đạo của Tô Minh.
“Cứ quyết định vậy đi! Đi thôi!”, Tô Minh căn bản không cho Trần Chỉ Tình cơ hội phản bác lại.
Chương 32: Cô ghen đấy à?
Trên đường đi về phía nhà họ Trần thì điện thoại của Trần Chỉ Tình đột nhiên đổ chuông.
Đó là ông Trần gọi điện thoại đến.
Trần Chỉ Tình do dự một lát, cuối cùng vẫn nhận điện thoại.
“Chỉ Tình! Cháu ở đâu vậy, mau về nhà đi. Bác sĩ Dương và học trò của cô ta đến rồi đấy”, giọng nói của ông Trần có chút gấp gáp.
Khó khăn lắm mới mời được bác sĩ Dương và học trò của cô ta đến trị bệnh cho cháu gái. Nếu như để lỡ giờ khiến bác sĩ Dương tức giận thì đúng là phí công.
“Cháu đang trên đường về rồi ạ!”, Trần Chỉ Tình nói, sau đó giậm ga thật mạnh, xe tăng tốc vụt đi.
Trần Chỉ Tình nói xong thì cúp điện thoại, sau đó nhìn Tô Minh, nói: “Tô Minh! Anh hãy hứa với tôi, hôm nay đến nhà họ Trần anh nhất định phải giữ bình tĩnh nhé. Tôi…”.
Võ đạo của Tô Minh thật sự quá khủng khiếp. Một khi anh mất bình tĩnh thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
“Cô cứ yên tâm đi!”, Tô Minh cười, nói. Ban nãy anh cũng mơ hồ nghe thấy cuộc nói chuyện của ông Trần và Trần Chỉ Tình. Nghe thấy ba chữ ‘bác sĩ Dương’ thì anh đã đoán được phần nào.
Bác sĩ Dương? Nếu như có tài năng thật sự và đến để chữa bệnh cứu Trần Chỉ Tình thì còn được. Nhưng nếu như không có năng lực và có dụng ý khác thì đừng trách Tô Minh không khách khí.
Trên đường về, Tô Minh im lặng và chỉ tủm tỉm cười, thỉnh thoảng lại nhìn Trần Chỉ Tình đang chăm chú lái xe.
“Tô Minh! Anh… Anh cứ nhìn tôi làm gì?”
“Xinh hơn rồi!”, Tô Minh nói rất thật lòng. Trần Chỉ Tình từ một cô gái giờ đây đã thành người phụ nữ của mình nên trông càng đằm thắm hơn, giống như đóa hoa mẫu đơn nở rộ và đẹp đến nao lòng.
“Chả nói được câu nào ra hồn! Đồ háo sắc!”, Trần Chỉ Tình hừ lạnh một tiếng nhưng tim lại đập loạn nhịp, lại còn cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Rõ ràng là sau vụ cá cược đêm hôm qua thì cô ta và Tô Minh sẽ không còn dây dưa gì nữa… Nhưng mọi thứ hoàn toàn không giống như cô ta tưởng tượng.
Trần Chỉ Tình do dự một lát, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Tiêu Nguyệt…”.
“Tiêu Nguyệt?”, Tô Minh có chút bất ngờ, sau đó cười hỏi: “Chỉ Tình! Hình như cô đang ghen?”
“Ai… Ai thèm ghen chứ?”, sắc mặt Trần Chỉ Tình lập tức đỏ ửng lên, cảm thấy không tự nhiên rồi giơ tay vén tóc.
“Nhưng cô không cần ghen với Tiêu Nguyệt. Tôi không còn tình cảm gì với cô ấy nữa rồi”.
“Nhưng cô ta không từ bỏ đâu”, trong lòng cô ta nghĩ đến câu ‘Con gái theo đuổi con trai thì chả ai thoát được’. Huống hồ, ba năm trước, Tô Minh và Tiêu Nguyệt cũng là một cặp.
Càng nghĩ Trần Chỉ Tình càng thấy ghen tỵ, trong lòng lại thấy chua xót.
Đến khi xe ô tô dừng lại trước biệt thự nhà họ Trần, cô ta mới hít một hơi thật sâu, không kìm được mà tự nhủ: “Trần Chỉ Tình! Mày làm sao vậy? Mày yêu Tô Minh rồi sao? Mày ghen cái gì chứ? Từ nay về sau mày và anh ấy sẽ không gặp lại nhau nữa, sau này anh ấy nên duyên với ai thì có liên quan gì đến mày?”
Biệt thự của nhà họ Trần không hoành tráng nhưng sau khi đi vào trong thì có thể nhìn thấy những thứ vô cùng quý hiếm và ít gặp, như đá xốp đẳng cấp hoặc thông Hoàng Sơn, tất cả đều là đồ quý.
Quả nhiên gia tộc quý tộc danh tiếng vẫn có thực lực hơn hẳn.
Rất nhanh, Trần Chỉ Tình và Tô Minh đi vào phòng lớn của biệt thự nhà họ Trần.
Bố trí trong phòng đều theo phong cách phương đông.
Trong phòng có tổng cộng bốn người. Một người là ông Trần, còn một người phụ nữ trung niên tầm 50 tuổi ngồi đối diện ông ta. Phía sau bà ta còn có một nam thanh niên tầm 25, 26 tuổi và cả người giúp việc đang pha trà cho ông Trần và người phụ nữ trung niên.
Thấy Trần Chỉ Tình và Tô Minh cùng đi vào, ông Trần có chút bất ngờ. Bất ngờ là không ngờ Trần Chỉ Tình lại dẫn Tô Minh về cùng?
“Cậu Tô đích thân đến đây, nhà họ Trần đúng là vinh dự vô cùng”, ông Trần vội lên tiếng, trong giọng nói đầy vẻ cung kính.
Hôm qua ông ta đã nhìn rõ thực lực khủng khiếp của Tô Minh ở phòng tổ chức lễ cưới trong khách sạn Đông Nam.
Với thực lực khủng khiếp như Tô Minh thì nhà họ Trần không thể chọc vào được.
“Ông Trần! Cứ gọi tôi là Tô Minh là được!”, thái độ của Tô Minh cũng rất hòa nhã, dù sao thì đối phương cũng là ông nội của Chỉ Tình.
“Bác sĩ Dương! Cậu Trịnh! Tôi xin giới thiệu một chút, đây là cậu Tô, là bạn của Chỉ Tình. Tô Minh! Đây là bác sĩ Dương và Trịnh Đồ, học trò của bác sĩ Dương”, ông Trần giới thiệu một lượt.
Dương Tố Ngọc thoạt nhìn là người ít nói nên chỉ gật đầu với Tô Minh một cái.
Còn Trịnh Đồ không thèm gật đầu với Tô Minh. Tô Minh có thể nhìn ra vẻ thù địch từ ánh mắt của hắn.
Thú vị đấy!
Tất nhiên Trịnh Đồ có ý thù địch với Tô Minh rồi. Bởi vì hắn đã coi Trần Chỉ Tình là người của mình. Giờ đây cô ta lại dẫn một người đàn ông lạ về nhà, hơn nữa hai người lại thân mật như vậy nên hắn thấy đố kỵ và không vui.
Còn tại sao hắn lại coi Trần Chỉ Tình như người của mình? Lý do rất đơn giản! Từ nay về sau, sau khi sư tôn trị khỏi bệnh cho Trần Chỉ Tình, theo như ước hẹn thì từ nay về sau cô ta phải đi theo sư tôn và ẩn cư ở rừng sâu.
Đến lúc đó, chỉ có sư tôn, hắn và Trần Chỉ Tình sống ở nơi xa xăm đó thôi. Hắn sẽ là người con trai duy nhất ở bên cạnh Trần Chỉ Tình, cuối cùng thì cô ta chắc chắn sẽ phải gả cho mình. Cô ta trở thành người phụ nữ của mình là điều chắc chắn rồi.
Trần Chỉ Tình quá đẹp, đẹp đến nỗi khiến tim hắn đập loạn nhịp. Có nằm mơ hắn cũng muốn có được Trần Chỉ Tình.
Đúng lúc này, lại có hai người vội vàng đi vào biệt thự.
Hai người trung niên có dung mạo khá giống với Trần Chỉ Tình.
“Bố, mẹ!”, Trần Chỉ Tình lên tiếng gọi.
“Chào bác sĩ Dương! Chúng tôi là bố mẹ của Chỉ Tình. Tôi là Trần Đằng, bố của Chỉ Tình; còn mẹ cháu là Hứa Vân”. Hai người trung niên cung kính chào hỏi Dương Tố Ngọc.
Trịnh Đồ có chút kiêu ngạo, thị uy nhìn chằm chằm vào Tô Minh, ánh mắt dường như muốn nói: “Thằng nhóc! Mày nhìn đi, đến bố mẹ của Trần Chỉ Tình cũng cung kính với sư tôn của tao vậy mà”.
“Bố, mẹ! Anh ấy là Tô Minh, bạn của con”, thấy bố mẹ mình phớt lờ Tô Minh nên Trần Chỉ Tình vội nói.
“Chào cô chú!”, Tô Minh cười nói.
“Ừm!”, Trần Đằng chỉ ừ một tiếng chứ không hề biết về thân phận của Tô Minh.
Ông ta làm việc ở nước ngoài, nếu như không phải biết tin con gái có hy vọng được chữa trị thì ông ta sẽ không quay về.
Thái độ lạnh lùng của ông ta với Tô Minh là hoàn toàn bình thường. Ông ta chỉ nghĩ Tô Minh là người theo đuổi con gái mình, tất nhiên trong lòng cũng thấy kỳ lạ. Bởi vì đây là lần đầu tiên con gái đưa người lạ về nhà.
Hứa Vân cũng nhìn Tô Minh và cũng không có thiện cảm lắm. Lúc này bà ta chỉ nghĩ đến chuyện bác sĩ Dương có thể chữa được bệnh của con gái mình.
“Bố, mẹ! Hai người…”, Trần Chỉ Tình có chút bất mãn với thái độ của hai người với Tô Minh. Cô ta vừa định nói gì thì không ngờ Dương Tố Ngọc đứng lên, thản nhiên nói: “Chúng ta bắt đầu thôi! Thời gian của tôi có hạn”.
Dương Tố Ngọc nhìn về phía Trần Chỉ Tình, nói: “Cô đi theo tôi ra nhà sau để tôi chữa bệnh cho. Những người khác không được vào”.
Nói xong, Dương Tố Ngọc nhìn học trò Trịnh Đồ, nói: “Đồ Nhi! Bên ngoài giao lại cho con, không được để người khác vào quấy rầy”.
“Vâng thưa sư tôn”, Trịnh Đồ cung kính gật đầu, nói.
“Tô Minh! Có một vài việc đợi tôi chữa bệnh xong sẽ nói với anh”, Trần Chỉ Tình nhỏ giọng nói với Tô Minh. Nói xong, cô ta cất bước đi cùng Dương Tố Ngọc ra nhà sau.
Nhưng không ngờ Tô Minh lại nắm chặt cánh tay Trần Chỉ Tình, nói: “Đợi đã!”
Trần Chỉ Tình ngây người ra. Còn ông Trần, Trần Đằng và Hứa Vân đều thấy bất ngờ, ba người với vẻ mặt sốt sắng, kèm theo vẻ phẫn nộ.
Không ngờ Tô Minh lại dám ngăn cản?
Nếu như chọc giận bác sĩ Dương thì phải làm sao?
Bỏ ra giá đắt mới mời được bác sĩ Dương đến chữa bệnh cho Trần Chỉ Tình, vậy mà giờ để một kẻ không liên quan đến phá bỏ hết tất cả? Đúng là chết tiệt!
Lúc này, ngay cả ông Trần luôn cung kính với Tô Minh thì giờ cũng hận nỗi không thể đuổi thẳng Tô Minh về. Giờ đây sắc mặt ông ta vô cùng khó coi.
“Cậu làm gì vậy? Làm lỡ việc trị bệnh cho Chỉ Tình, cậu có gánh nổi không?”, Trần Đằng lên tiếng nói. Mặc dù giọng không to nhưng lạnh lùng vô cùng. Ông ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh như định ra tay.
Hứa Vân thì quát trực tiếp: “Mời cậu ra khỏi đây”, giọng nói của bà ta càng lạnh lùng hơn.
Chương 33: Ếch ngồi đáy giếng
"Trần Chỉ Tình, cô không muốn điều trị nữa sao?", Dương Tố Ngọc hừ một tiếng: "Nếu cô không muốn vậy tôi cũng không cần chữa bệnh nữa!"
"Không phải, Tô Minh không biết chuyện gì, anh ấy cũng không biết bệnh tình của tôi, cho nên... Mọi người đừng nên trách anh ấy", sắc mặt của Trần Chỉ Tình tái nhợt nhưng vẫn cố đỡ lời cho Tô Minh.
Sau đó, cô ta muốn nói với Tô Minh về tình trạng của mình, đáng tiếc, bác sĩ Dương không cho cô ta cơ hội này, liền trực tiếp cắt ngang: "Đừng nói nhảm nữa, vào nhà với tôi!"
"Tô Minh, buông tay tôi ra, mọi chuyện, sau khi điều trị xong, tôi sẽ nói cho anh biết, được không?”, Trần Chỉ Tình nói với giọng cầu xin.
Mà ánh mắt Trần Đằng và Hứa Vân nhìn chằm chằm Tô Minh như thể phun ra lửa, ngay cả vẻ mặt của Trần Lão cũng mang theo vẻ u ám.
"Vừa khéo, tôi cũng là bác sĩ, nếu Chỉ Tình gặp vấn đề gì, cứ để tôi giải quyết", Tô Minh nhìn về phía Dương Tố Ngọc rồi nói, từ khi Dương Tố Ngọc dự đoán vấn đề của Chỉ Tình là bệnh, anh liền biết, Dương Tố Ngọc có thể cũng là một bác sĩ, nhưng trình độ của bà ta thực sự kém.
Ngay khi Tô Minh vừa thốt ra những lời này, trong đại sảnh biệt thự liền trở lên yên tĩnh.
Sau độ vài nhịp thở.
"Hahaha... Chàng trai trẻ!!! Cậu thật là kiêu ngạo! Cậu cũng là một bác sĩ? Cậu có xứng đáng không? Ở trước mặt thầy của tôi, cũng có người dám nhận mình là bác sĩ!", Trịnh Đồ cười ha hả, nhìn về phía Tô Minh, giống như đang nhìn vào một tên ngốc.
Người không biết gì quả thực không biết sợ, cái gì cũng dám nói!
"Cậu Tô, coi... coi... coi như là ông già này xin cậu, xin cậu hãy rời khỏi nhà họ Trần! Nếu như cậu thật sự xem Chỉ Tình là bạn thì cậu nên vì nó mới phải!", cùng lúc đó, Trần Lão thật sự muốn giơ tay ra ngăn cản Trần Đằng, sau đó liền khom lưng trước Tô Minh, nặng nề quỳ gối.
Với vẻ cầu xin tha thiết.
Đáng tiếc, Tô Minh không nhìn thẳng Trần Lão, mà chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm Dương Tố Ngọc.
"Người thanh niên, cậu là bác sĩ? Vậy cậu nói cho tôi biết, Trần Chỉ Tình là bệnh gì?", Dương Tố Ngọc mở miệng nói, giọng nói mang theo vẻ lạnh lẽo, cùng thái độ cực kỳ kiêu ngạo.
"Chỉ Tình không hề có bệnh", Tô Minh nói.
Lời này vừa nói ra.
"Bố, bố đừng ngăn con, con muốn giết chết cậu ta!", Trần Đằng giận dữ hét lên như muốn phát điên, Trần Lão gắt gao ngăn ông ta lại, khiến ông ta không thể động thủ được.
"Vệ sĩ, vệ sĩ đâu? Vệ sĩ đâu?", Hứa Vân cũng mất hết lý trí, tức giận hét lên.
"Hahaha...", còn Trịnh Đồ suýt chút nữa cười vỡ bụng, thương cảm, nhìn chằm chằm Tô Minh.
Kẻ ngu si này, lại dám nói Trần Chỉ Tình không có bệnh?
Không có bệnh, thầy của hắn tới làm cái quái gì?
Không có bệnh, mỗi người nhà họ Trần đều muốn quỳ xuống van xin thầy của hắn chữa trị cho Trần Chỉ Tình làm cái gì?
"Từ lúc nào, Quy Linh Thể được coi là bệnh? Bác sĩ Dương? Trả lời tôi", Tô Minh không thèm quan tâm ánh mắt giễu cợt xung quanh, anh chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm bác sĩ Dương.
Lời anh vừa nói ra, Trịnh Đồ, Trần Lão, Trần Đằng cùng Hứa Vân, ngay cả Trần Chỉ Tình đều không hiểu.
Nhưng, đôi mắt Dương Tố Ngọc đột nhiên sáng lên.
Trần Chỉ Tình quả thực là Quy Linh Thể.
Dương Tố Ngọc cho rằng mình là người duy nhất biết.
Nào ngờ.
Chàng trai trẻ tuổi này sao lại biết được?
Bà ta không nói cho Trần Chỉ Tình, cũng không nói cho bất cứ ai, ngay cả học trò Trịnh Đồ cũng không biết Trần Chỉ Tình là Quy Linh Thể.
Quái lạ!
Chuyện này vô cùng kỳ quái!
"Cậu nhóc, cậu...", Trịnh Đồ lại muốn mở miệng giễu cợt, lòng ganh tỵ đã sớm làm cho hắn mất đi sự tỉnh táo thường ngày, lúc này, có thể khiến Tô Minh xấu mặt để thể hiện mình trước Trần Chỉ Tình, hắn cũng muốn làm...
Nhưng lần này, hắn vừa mới mở miệng.
"Câm miệng!", Dương Tố Ngọc lại quát lớn.
"Hả?", Trịnh Đồ sửng sốt, có chút không rõ.
Trần Lão, Trần Đằng, cùng đám người Hứa Vân cũng đều sửng sốt, không hiểu gì.
"Chàng trai trẻ, cậu làm sao biết được cô ấy là Quy Linh Thể?", Dương Tố Ngọc chỉ tay về phía Trần Chỉ Tình, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Minh.
Cái gì?
Tô Minh nói đúng?
Chuyện này...
Trịnh Đồ như bị sét đánh.
Trần Lão bỗng nhiên ngẩng đầu, cực kỳ khiếp sợ.
Trần Đằng và Hứa Vân đang trong tình trạng kích động kịch liệt, cũng trợn tròn mắt kinh ngạc.
"Liếc mắt là có thể nhìn ra, có chuyện gì sao?", Tô Minh khinh thường cười.
"Không thể nào!", Dương Tố Ngọc quát lớn: "Toàn bộ Hoa Hạ không thể có người chỉ nhìn qua liền nhận ra Quy Linh Thể!"
"Hoa Hạ rộng lớn, bà cho rằng không có khả năng, thì sẽ không có sao? Ai cho bà can đảm đó?", ánh mắt Tô Minh đột nhiên trở lên lạnh lẽo: "Nếu như tôi đoán không sai, sở dĩ bà nói Quy Linh Thể là "bệnh", đó là bởi vì, tất cả phương pháp điều trị của bà, đều dựa theo phương pháp loại trừ bệnh lý để giải quyết đúng không?"
Dương Tố Ngọc không lên tiếng.
"Dựa theo phương pháp chữa trị của bà, nhất định phải phá hư đan điền của Chỉ Tình, từ đó về sau, mỗi đêm trăng tròn Chỉ Tình sẽ không còn cảm giác đau đớn, nhưng cơ thể bị hàn lạnh, có thể đan điền của cô ấy cũng bị phế đi, không còn khả năng tu luyện võ công", giọng nói của Tô Minh càng ngày càng lạnh lẽo, nhìn gắt gao, ánh mắt của Dương Tố Ngọc càng lạnh hơn.
Trần Chỉ Tình ở một bên bụm tay che miệng của mình, cả người cô ta đều bối rối.
Tô Minh thế mà lại biết mỗi đêm trăng tròn là đan điền của mình bị đau đớn, cơ thể hàn lạnh?
Chính mình còn chưa nói cho anh biết!
Anh làm sao mà biết được?
Anh là thần tiên sao?
Dương Tố Ngọc càng thêm trầm mặc...
"Trả lời tôi!", Tô Minh nhìn chằm chằm Dương Tố Ngọc, lớn tiếng hơn rất nhiều.
Ơn giời là hôm nay mình có mặt ở đây, nếu không bác sĩ Dương này có thể khiến cho đan điền của Chỉ Tình bị phế bỏ.
"Cậu nói đúng, không sai. Nhưng, cậu thanh niên, cậu hùng hổ dọa người như vậy, vậy cậu nói cho tôi biết, phải làm sao mới có thể bảo toàn đan điền cho Trần Chỉ Tình, còn có thể giải quyết sự đau đớn cho cô ấy mỗi đêm trăng tròn, cùng vấn đề cơ thể hàn lạnh? Căn bản không có khả năng!", Dương Tố Ngọc ngẩng đầu, nhìn thẳng Tô Minh: "Đan điền phế bỏ, dù sao cũng hơn cả đời sống không bằng chết!"
"Không có khả năng? Đưa Chân Khí vào bên trong đan điền của Chỉ Tình, ổn định đan điền của cô ấy, sau đó dùng kim châm cứu châm vào đan điền, lấy kim châm dẫn hàn khí ra ngoài là được!", Tô Minh không chút do dự nói.
Rất đơn giản.
Khó lắm sao?
Làm sao lại không làm được?
"Hahaha...", Tô Minh nói xong, Dương Tố Ngọc cũng cười ha hả, hoàn toàn toàn mất hứng, sắc mặt đỏ bừng, thậm chí còn tức giận chỉ tay vào Tô Minh:
"Nhóc con, tôi thừa nhận, cậu có thể thực sự hiểu y thuật, nhưng, cậu cũng chỉ là nói phét!"
"Cậu nói loại phương pháp này là tốt nhất".
"Nhưng thử hỏi, trong thiên hạ này ai có thể thực sự làm được? Đưa khí nhập đan điền? Còn muốn ổn định đan điền của Chỉ Tình? Lại dùng kim châm để dẫn khí?"
"Cậu cho rằng chỉ cần nói giống sách vở là được sao? Cậu đang nằm mơ sao? Tất cả chỉ là lý thuyết suông!!!"
...
Dương Tố Ngọc phát tiết quát lớn xong, Tô Minh lại nhịn không được cười: "Tôi nói là tôi có thể làm được, có thể chứ? Sách vở sao? Hoang đường sao? Lý thuyết suông sao? Bà già, bà có biết có loại ếch được gọi là ếch ngồi đáy giếng không?"
Chương 34: Quỳ gối bái phục
"Cậu có thể làm được?", Dương Tố Ngọc càng thất thố, trợn trừng hai mắt, ở đâu ra cái dáng vẻ vênh váo như vậy, bà ta trực tiếp phản bác: "Cái rắm! Cậu cho rằng cậu là thần y sao?"
Bà ta không nhịn được chửi thề một câu.
Thậm chí, cả người giận dữ đến mức phát run.
"Vậy chi bằng đánh cược một phen", Tô Minh lạnh lùng cười: "Để xem tôi có làm được hay không? Nếu tôi thực sự làm được..."
"Nếu như cậu làm được, tôi dập đầu tạ lỗi với cậu! Nếu cậu không làm được, tôi muốn cậu theo tôi trở về rừng sâu núi thẳm, từ nay về ở bên cạnh làm dược đồng cho tôi! Chàng trai trẻ, cậu dám không?", Dương Tố Ngọc nghiêm nghị quát, giọng nói có chút tàn nhẫn.
Cái gọi là dược đồng, khi đến rừng núi sâu thẳm, bà ta sẽ cho Tô Minh vào vách núi hái thuốc, bà ta nhất định sẽ không để Tô Minh có cuộc sống yên ổn.
"Tô Minh...", Trần Chỉ Tình lo lắng, cô ta muốn ngăn cản Tô Minh đánh cược.
Nhưng cô ta vừa mới mở miệng, Tô Minh liền đáp ứng: "Được! Bà già, tôi đồng ý!"
Đồng ý mà chẳng thèm do dự.
Đám người Trần Lão, Trần Đằng và Hứa Vân ở một bên, không biết phải làm sao?
Sự tình ầm ĩ đến nước này, bọn họ cũng không biết nên tin Tô Minh hay là tin Dương Tố Ngọc?
"Chỉ Tình, theo tôi vào sảnh sau, bà già, bà có thể cùng đi vào để tận mắt chứng kiến", Tô Minh nắm tay Trần Chỉ Tình, lại liếc sang Dương Tố Ngọc nói.
"Thầy, cái này... Cậu ta thật sự có thể làm được không?", Trịnh Đồ có chút lo lắng, nhỏ giọng thì thầm với Dương Tố Ngọc.
Hắn vô cùng lo sợ Tô Minh thực sự thành công, đây chẳng phải là không mang được Trần Chỉ Tình đi sao, Trần Chỉ Tình không thành sư muội của hắn thì sao có thể trở thành người con gái của hắn?
"Hiện nay Hoa Hạ, không ai có thể làm được, cho dù ta có tu luyện luyện dược trăm năm cũng không thể làm được, con cảm thấy một thằng oắt con như nó có thể làm được sao?", Dương Tố Ngọc hừ một tiếng, thậm chí còn không thèm hạ giọng, cố tình để tất cả mọi người có mặt nghe thấy.
"Khà khà...", Trịnh Đồ yên tâm, khuôn mặt dữ tợn cười rộ lên.
Như vậy, về sau hắn không chỉ có một sư muội xinh đẹp tuyệt trần như Trần Chỉ Tình, mà còn có một dược đồng giống như nô bộc, tùy ý bắt nạt.
Trong lòng hắn đã nghĩ trước đến lúc đó sẽ bắt nạt Tô Minh như thế nào, càng nghĩ càng cảm thấy kích động, hưng phấn.
"Cậu Tô, cậu...", Trần Lão ở một bên tiếng lên trước một bước, đến trước người Tô Minh, ông ta vẫn có chút không yên lòng: "Cậu Tô, cậu thực sự có nắm chắc không?"
"Tôi nói tôi chắc chắn, Trần Lão sẽ tin sao? Ông sẽ không lo lắng sao? Tôi muốn bà già này bên cạnh quan sát, cho dù tôi thất bại, có bà già này ở bên cạnh, Chỉ Tình cũng có thể được kịp thời chữa trị, cũng sẽ không xảy ra vấn đề".
"Không sai", Dương Tố Ngọc khẽ ngẩng đầu: "Trần gia chủ yên tâm".
Lúc này Trần Lão mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tô Minh, tôi tin anh", Trần Chỉ Tình khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, nghiêm túc nói, đôi bàn tay nhỏ bé đang bị Tô Minh nắm lấy, cũng gắt gao nắm chặt bàn tay của Tô Minh, giây phút này, cô ta liền cảm thấy ấm áp cùng an toàn không nói lên lời.
Rất nhanh.
Tô Minh kéo Trần Chỉ Tình vào sảnh sau, Dương Tố Ngọc cũng theo vào.
Những người khác, đều ở lại sảnh trước để đợi.
Sau khi bước vào sảnh sau, có thể nhìn thấy một chiếc ghế nằm bằng gỗ lim.
"Nằm xuống cái ghế trước mặt", Tô Minh nói.
Trần Chỉ Tình ngoan ngoãn nằm xuống.
Tô Minh lấy một cái ghế đẩu, đặt ở vào bên cạnh.
Sau đó, anh vén áo Trần Chỉ Tình lên một chút, để lộ ra phần bụng dưới.
Trần Chỉ Tình cũng không hề xấu hổ, dù sao sảnh sau chỉ có mình, Tô Minh, cùng Dương Tố Ngọc, Dương Tố Ngọc lại là phụ nữ, hơn nữa mình chỉ lộ ra bụng dưới mà thôi.
"Tiếp theo, cô hãy nhắm mắt lại, gạt bỏ suy nghĩ của mình, cố gắng thả lỏng cơ thể, cô có thể tưởng tượng mình đang ở một vùng thảo nguyên rộng lớn, bóng đêm lập lờ, cô nằm trên thảo nguyên, nhìn lên bầu trời đầy sao, mùi cỏ xanh thơm mát, gió nhẹ phảng phất qua mặt", giọng nói Tô Minh âm trầm, chậm rãi nói.
Trần Chỉ Tình nhắm mắt lại, tưởng tượng theo những gì Tô Minh nói.
Rất nhanh, nhịp thở đã trở nên mượt mà và ổn định hơn nhiều, hơi thở ở bụng dưới cũng rất ổn định.
Cùng lúc đó, Tô Minh dường như đang biểu diễn phép thuật, và lấy ra một chiếc hộp vuông bằng kim loại, được bao phủ bởi những hoa văn đặc biệt và kỳ lạ.
Tô Minh dùng ngón trỏ ấn vào một cái nút ẩn trên hộp, đột nhiên vang lên một tiếng đinh tai nhức óc, trong hộp không ngờ phun ra kim khâu.
Ước chừng chín cái.
Nói chung, kim châm dùng để cứu người, nhưng kim khâu lại có thể giết người.
Vậy mà Tô Minh lại dám dùng kim khâu để cứu người? Dương Tố Ngọc ở một bên quan sát suýt chút nữa quát lên, đây không phải là làm càn sao?
Nhưng một giây kế tiếp, không đợi Dương Tố Ngọc hét lên, đã thấy Tô Minh búng ngón tay, cầm lấy cây kim.
Năm ngón tay chạm vào chín cây kim khâu, động tác siêu phàm, giống như quỷ thủ, Dương Tố Ngọc cho rằng mắt mình rất tốt, nhưng cũng hoàn toàn nhìn không rõ.
"Cái này...", Dương Tố Ngọc hơi thở đã ngưng trệ, trong lòng đảo lộn: "Không phải huyền thoại "Quỷ Ảnh Niêm Châm" đã thất truyền sao? Làm sao có thể xuất hiện ở trước mặt mình?"
Giống như đang nằm mơ vậy.
Tô Minh cũng không biết Dương Tố Ngọc đang suy nghĩ gì, một lòng anh đều đặt trên người Trần Chỉ Tình.
Sau khi cầm được chín cái kim, Tô Minh bắt đầu châm kim.
Tưởng chừng như không có cách nào đặt được kim, nhưng thực tế, châm vào huyệt đạo chính xác đến mức không thể tả.
Hơn nữa, thủ pháp châm kim cũng vô cùng đặc biệt, liên miên không dứt, châm rất sâu vào máu, thật là kinh ngạc!!!
“Thuật châm cứu này, chính là "Xuy châm định mạch" trong truyền thuyết?", Dương Tố Ngọc liền muốn quỳ xuống, toàn thân càng lúc càng run rẩy, không dám chớp mắt.
Chương 35: Thích thì đánh
Vào lúc này, ngay sau khi chín cây kim được châm xuống, anh giơ một tay khác lên chạm vào cổ tay của Trần Chỉ Tình.
Thân thể mềm mại của Trần Chỉ Tình khẽ run lên, cảm giác được một luồng ấm áp, theo cổ tay tiến vào trong cơ thể.
Dòng nước ấm áp chạy qua các chi và tĩnh mạch bên trong, nhẹ nhàng và nhanh chóng, giống như một dòng suối, cuối cùng, dòng nước ấm áp tập hợp lại trong đan điền.
Tô Minh trở nên nghiêm túc hơn, đưa chân khí đi vào phần đan điền phía dưới của Trần Chỉ Tình, anh bắt đầu đẩy luồng chân khí.
Chân khí dường như có linh hồn, tập hợp một cách nhanh chóng để bao bọc và bảo vệ lấy khí đan điền của Trần Chỉ Tình.
Bước này trông thì Tô Minh có vẻ dễ dàng hoàn thành, nhưng trên thực tế, đây là việc khó như lên trời, khắp thiên hạ, e rằng không thể tìm ra người thứ hai có khả năng làm được như vậy.
Để làm được điều này, phải đạt được trình độ điều khiển chân khí cực kỳ cao siêu!
"Rút!", mấy giây sau, Tô Minh nhỏ giọng quát khẽ một tiếng, một tay vỗ vào phần bụng dưới của Trần Chỉ Tình.
Nhất thời, bụng dưới của Trần Chỉ Tình run lên, phát ra dao động.
Dưới sự dao động, chín cây kim phía dưới bắt đầu xoay nhẹ, một cảnh tượng cực kỳ bí ẩn đã xảy ra.
Khi chín cây kim xoay tròn, sắc mặt của Trần Chỉ Tình bắt đầu tái nhợt, mày nhăn lại, toàn thân co quắp lạnh ngắt.
"Cố chịu một chút, đây là đang dẫn độ hàn khí, đả thông tĩnh mạch!", Tô Minh nói.
Trần Chỉ Tình nhắm chặt mắt, hai tay siết chặt.
Ở phần bụng dưới của cô ta, phía trên chín cây kim bắt đầu tỏa ra hàn khí, luồng khí bao quanh lạnh như băng.
"Cái này...", Dương Tố Ngọc há hốc miệng, quả thực muốn điên rồi!
Chàng trai trẻ tuổi này mới chỉ 20 tuổi, thật... Thật sự làm được điều đó.
Thật sự làm được điều đó sao!
Dương Tố Ngọc thậm chí có chút không thể tin được, bà ta tu luyện đan dược hơn năm mươi năm, chỉ trong vòng một buổi sáng, lòng kiêu ngạo về y thuật của bà ta liền bị bóp nát.
Thời gian trôi qua, nhiệt độ ở sảnh sau bắt đầu giảm xuống một chút, người ta có thể tưởng tượng kim châm dẫn độ biết bao nhiêu hàn khí ra ngoài.
Khuôn mặt chỉ Trần Chỉ Tình đã trở nên hồng hào hơn trước, vẻ đau đớn cũng dẫn biến mất.
Một lúc sau.
"Được rồi", Tô Minh cười nói, lại sử dụng thủ pháp quỷ dị thu hồi kim.
"Đây là đã kết thúc sao? Chuyện này... Chuyện này đơn giản như vậy ư?", Dương Tố Ngọc không nhịn được giơ tay lên, gắt gao nắm lấy đầu của mình.
"Cô cảm thấy thế nào rồi?", Tô Minh dịu dàng hỏi Trần Chỉ Tình.
"Tô Minh, tôi... Tôi khỏe rồi! Tôi thật sự khỏe lại rồi!", Trần Chỉ Tình phấn khích đến mức không nói được nữa, cô ta có thể cảm nhận được mình đã hoàn toàn khỏe mạnh, trước đây bên trong đan điền vẫn còn hàn khí, nhưng lúc này lại thực sự biến mất không còn thấy tăm hơi.
Trần Chỉ Tình xuống khỏi ghế nằm, gắt gao ôm chặt lấy Tô Minh.
Hai tay dùng sức.
Dán đôi môi đỏ mọng của mình lên môi của Tô Minh.
Sau khi trao cho anh một nụ hôn sâu, Trần Chỉ Tình liền hào hứng ra khỏi sảnh sau.
"Ông, bố, mẹ, con khỏe rồi, con hoàn toàn khỏe mạnh rồi, Tô Minh thực sự đã làm được điều đó!", Trần Chỉ Tình nói to, giọng điệu mang theo vẻ vui mừng, phấn khởi, cùng sự tự hào.
"Thật... Thật sao?", ông cụ Trần vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, dường như không dám tin tưởng!
"Không thể nào! Thằng nhãi kia, làm sao có thể làm được? Em gạt người! Trần Chỉ Tình, em chỉ vì bảo vệ thằng nhãi kia mà cố ý nói láo!", Trịnh Đồ quát, sắc mặt tái nhợt, còn mang theo vẻ tức giận cùng thất thố.
Nhưng, sự hoài nghi của Trịnh Đồ quả thực cũng có lý, nét mặt hưng phấn kích động của ông cụ Trần, Trần Đằng và Hứa Vân đột nhiên thay đổi.
"Câm miệng", Trần Chỉ Tình chán ghét cực độ liếc qua Trịnh Đồ, sau đó nhìn chằm chằm ông cụ Trần, dõng dạc nói: "Ông, ông có thể cảm nhận được cháu bây giờ có gì khác biệt không? Khí tức ấy".
"Khác biệt?", ông cụ Trần sửng sốt, sau đó toàn thân run lên: "Khí tức của người luyện võ, chân khí, Chỉ Tình, cháu... Cháu có thể nhập võ đạo rồi! Hahahaha... Đây là hoàn toàn khỏe mạnh rồi! Hahaha..."
Cho tới nay, Chỉ Tình bởi vì trong đan điền có hàn khí nên không thể nhập võ đạo được.
Bất luận có nỗ lực như thế nào cũng đều vô dụng.
Bây giờ, Trần Chỉ Tình trực tiếp nhập võ đạo, điều đó thể hiện cái gì? Cho thấy hàn khí bên trong đan điền đã hoàn toàn biến mất.
Chỉ Tình không có gạt người.
Cô ta hoàn toàn khỏe mạnh rồi.
"Tốt! Tốt! Tốt quá rồi!!!", ông cụ Trần lập tức xúc động rơi nước mắt.
Cùng lúc đó, Tô Minh từ sảnh sau đi ra.
"Cậu Tô, ông già này quỳ xuống trước cậu. Cảm ơn, cảm ơn cậu", ông cụ Trần vọt thẳng lên phía trước, muốn dập đầu cảm tạ Tô Minh.
Trần Đằng cùng Hứa Vân cũng giống như vậy, sự cảm kích và xấu hổ khiến cho họ không biết phải làm sao, chỉ có thể luôn miệng nói: "Xin lỗi, xin lỗi..."
"Ông Trần làm vậy cháu tổn thọ quá", Tô Minh nào dám để cho ông cụ Trần quỳ xuống, đây là ông của Chỉ Tình, mà Chỉ Tình lại là người con gái của anh.
Dương Tố Ngọc cũng đi ra với dáng vẻ hồn siêu phách lạc.
"Thầy, thầy nói đi! Cậu ta thực sự làm được sao! Không thể nào! Thầy, cậu ta đang lừa gạt đúng không? Thầy, thầy nói đi!", Trịnh Đồ nóng nảy hét lên.
Đáng tiếc, Dương Tố Ngọc dường như không thể nghe thấy học trò Trịnh Đồ nói gì, nên không nói tiếng nào.
Một lát sau.
Trịnh Đồ kinh ngạc đến mức hai tròng mắt như muốn nổ tung ra, phịch, Dương Tố Ngọc lập tức quỳ xuống đất.
"Tiền bối, là vãn bối không có mắt, xin cậu thứ lỗi", Dương Tố Ngọc cung kính dập đầu.
Không chỉ vì thua cược.
Mà còn vì sự sùng bái cùng hoảng sợ.
Trịnh Đồ gần như tê liệt, điều này... Thầy cũng quỳ xuống, kết cục đã sáng tỏ.
Trịnh Đồ cúi đầu, nhưng trong mắt tràn đầy oán hận cùng hận ý!!!
Hận Tô Minh tới chết.
Đều do tên khốn chết tiệt này, nếu như không phải cậu ta thò chân vào, hiện tại Trần Chỉ Tình đã trở thành sư muội của hắn, phải theo hắn cùng thầy trở về rừng sâu núi thẳm rồi, chết tiệt!
Hắn không cam lòng, cũng không cam tâm.
"Tên khốn chết tiệt, về sau, có cơ hội, tao nhất định sẽ trả thù mày, tao muốn mày sống không được mà chết cũng không xong!", đáy lòng Trịnh Đồ âm thầm thề độc.
"Đúng là không biết sống chết", Tô Minh là ai? Anh liền cảm nhận được oán hận trong lòng Trịnh Đồ, không khỏi cười nhạt.
Cộc cộc cộc...
Tô Minh tiến lên hai bước.
Đột nhiên động thủ.
"Bép!"
Anh hung hẳng vả một cái vào mặt của Trịnh Đồ.
Trong phút chốc, cả người Trịnh Đồ bay ra ngoài,
Trịnh Đồ choáng váng, đau đến mức chết đi sống lại, nửa khuôn mặt bị đánh đến mức biến dạng, máu tươi trào ra.
Ông cụ Trần, Trần Đằng, Hứa Vân, cùng Dương Tố Ngọc đều ngẩn ra, hoàn toàn không biết vì sao Tô Minh đột nhiên ra tay?
"Phịch!", Trịnh Đồ ngã rầm xuống đất, điên cuồng gào thét: "Mày đánh tao? Dựa vào cái gì?"
Chính hắn cũng không hiểu nổi, Tô Minh vì sao lại tự mình động thủ với hắn?
"Dựa vào cái gì? Dựa vào việc tao là người luyện võ đạo, thực lực cao siêu hơn mày. Dựa vào tao là bác sĩ, y thuật giỏi hơn mày. Cho nên, tao thích thì tao đánh mày, mày làm khó được tao không?", Tô Minh cười nói.
Anh chẳng thèm phải nhắc đến lý do: "Do mày hận tao, muốn trả thù tao".
Chính ông đây muốn đánh, có thể không phục sao?
Không phục cũng phải câm nín.
“Tin chứ!”, Tô Minh gật đầu.
Tất nhiên là Trần Chỉ Tình muốn trở thành người bình thường rồi. Bởi vì như vậy thì đêm rằm mỗi tháng cô ta sẽ không phải chịu cơn đau đan điền như chết đi sống lại nữa.
Hai mươi phút sau…
Xe Bently Continental dừng ở trước cổng khách sạn Ritz-Carlton. Mặc dù thành phố Dương Giang là thành phố hạng ba nhưng có rất nhiều khách sạn đẳng cấp. Trong nước chỉ có vài cái khách sạn Ritz-Carlton, thành phố Dương Giang có một cái, có lẽ vì thành phố Dương Giang là thành phố du lịch lớn cả nước.
“Thật sự không hối hận sao? Thật ra vụ đánh cược đó cô không làm theo cũng được mà”.
Tô Minh là thần y, vì vậy vừa nhìn anh đã nhìn ra Trần Chỉ Tình vẫn là tấm thân trong trắng.
Tất nhiên, nếu như Trần Chỉ Tình thật sự bằng lòng không hối hận gì thì Tô Minh cũng không từ chối vì anh cũng chỉ là người đàn ông bình thường chứ không phải thánh nhân. Sẽ không có bất cứ người đàn ông nào từ chối được một cô gái xinh đẹp tuyệt sắc như Trần Chỉ Tình.
“Tôi không hối hận! Tô Minh! Sao, anh không dám hả?”, Trần Chỉ Tình lấy dũng khí, nắm chặt cánh tay Tô Minh nói với giọng khích tướng.
Trước khi ẩn cư trong khu rừng sâu và sống cô độc đến già thì cô ta có thể từ một cô gái trở thành một người đàn bà thì cũng là thu hoạch lớn.
Hơn nữa cô ta không ngần ngại khi trao tấm thân trong trắng cho một người như Tô Minh, thậm chí cô ta có chút rung động với anh, cô ta thấy cũng đáng.
Mấy năm nay chỉ có duy nhất Tô Minh khiến cô ta cảm thấy hiếu kỳ, kinh ngạc và chấn động.
Nếu như không có Tô Minh thì kể cả Trần Chỉ Tình có ở vậy suốt đời thì cô ta cũng chấp nhận.
Cô ta thà ở vậy chứ không tùy tiện để mất cái trong trắng của mình. Nhưng Tô Minh thật sự khiến cô ta rung động.
Huống hồ, ngày mai cô ta phải rời khỏi thành phố Dương Giang rồi, sẽ không bao giờ quay lại nữa. Được quen biết Tô Minh, lại còn có vụ đánh cược ‘ngủ cùng nhau’ nên đây đúng là duyên phận ông trời đã sắp đặt.
Hai người đặt phòng một giường rất sang trọng. Sau khi vào trong phòng…
“Tô Minh… Chúng ta… Chúng ta uống rượu đã rồi hãy…”, sắc mặt Trần Chỉ Tình đỏ ửng lên, hóa ra cô ta cũng không che giấu được nỗi căng thẳng của mình.
“Được!”
…
…
…
Hai tiếng sau, cuộc ân ái kết thúc.
“Ngày mai tôi sẽ cho cô một niềm vui bất ngờ”, Tô Minh ôm Trần Chỉ Tình, nhẹ nhàng nói.
Nếu Trần Chỉ Tình đã trao tấm thân trong trắng cho mình thì đã là người của mình rồi. Vậy tất nhiên anh sẽ là người giải quyết vấn đề Quy Linh Thể chưa được kích hoạt hoàn toàn trong cơ thể cô ta rồi.
“Ngày mai ư?”, Trần Chỉ Tình chỉ cười, trong lòng tràn đầy tâm sự.
Cô ta không biết Tô Minh là thần y tuyệt thế, càng không biết Tô Minh chắc chắn có thể giải quyết được vấn đề Quy Linh Thể trong cơ thể cô ta.
Cô ta chỉ nghĩ rằng Tô Minh sẽ tặng mình những thứ mà con gái thích như hoa tươi hay túi xách. Nhưng hiện giờ cô ta đâu còn tâm tư mà nghĩ đến những thứ đó nữa?
Cô ta không muốn nói đến chuyện ngày mai. Bởi vì không nên để những phiền não đó ảnh hưởng đến tâm trạng tốt đẹp ngày hôm nay.
“Nghỉ ngơi đi! Việc cô phải làm là nghỉ ngơi thật tốt”, Tô Minh thơm lên trán Trần Chỉ Tình một cái rồi ôm chặt lấy cô ta.
“Ừm!”, Trần Chỉ Tình tim đập loạn nhịp, toàn thân cảm nhận được sự ngọt ngào và an toàn.
Sáng sớm ngày hôm sau…
“Tô Minh! Tôi phải đi rồi!”, Trần Chỉ Tình cắn chặt môi, nói mà như kiểu sắp khóc.
Rõ ràng là quen Tô Minh chưa lâu, chỉ theo kiểu biết ngày nào hay ngày đó nhưng lúc này cô ta đột nhiên muốn khóc.
Có lẽ vì tối qua cô ta đã trao tấm thân trong trắng cho anh chăng?
Cô ta chắc chắn, cả đời này mình sẽ không quen nổi Tô Minh.
Trần Chỉ Tình cố kìm sự hụt hẫng và không nỡ của mình, cô ta không muốn mình rơi nước mắt và không muốn Tô Minh nhìn thấy mình khóc.
“Cùng đi đi!”, Tô Minh cũng đứng lên, nói: “Tôi sẽ cùng cô đến nhà họ Trần!”
Đã ‘có được’ cháu gái nhà người ta rồi thì tất nhiên phải đến chào hỏi nhà họ Trần một chút, nhân tiện giải quyết vấn đề Quy Linh Thể của Trần Chỉ Tình.
Hơn nữa, Tô Minh không phải kẻ ngốc. Anh có thể nhìn ra Trần Chỉ Tình có tâm sự.
“Không được!”, Trần Chỉ Tình lắc đầu. Nếu như hôm nay Tô Minh đến nhà họ Trần thì sẽ gặp Dương Tố Ngọc. Nếu như biết sau hôm nay mình sẽ cùng Dương Tố Ngọc quy ẩn rừng sâu thì chắc chắn Tô Minh sẽ không đồng ý, thậm chí trong lúc phẫn nộ sẽ làm ra những việc quá khích… Không được, nhất định không được…
“Chỉ Tình! Cô không cho tôi đi thì tôi sẽ đi một mình. Huống hồ, tôi nói hôm nay sẽ cho cô niềm vui bất ngờ mà”, Tô Minh giơ tay lên nhéo khuôn mặt xinh xắn của Trần Chỉ Tình nhưng giọng nói cũng đầy bá đạo.
“Anh…”, Trần Chỉ Tình trừng mắt nhìn Tô Minh. Anh ta coi mình là đồ chơi sao? Lại còn nhéo mặt mình nữa?
Nếu như để những người quen biết mình nhìn thấy thì kỳ nữ lạnh lùng băng giá như cô ta sẽ bị chê cười chết mất?
Huống hồ lại còn bá đạo như vậy nữa?
Nhưng không biết tại sao cô ta lại rất đón nhận sự bá đạo của Tô Minh.
“Cứ quyết định vậy đi! Đi thôi!”, Tô Minh căn bản không cho Trần Chỉ Tình cơ hội phản bác lại.
Chương 32: Cô ghen đấy à?
Trên đường đi về phía nhà họ Trần thì điện thoại của Trần Chỉ Tình đột nhiên đổ chuông.
Đó là ông Trần gọi điện thoại đến.
Trần Chỉ Tình do dự một lát, cuối cùng vẫn nhận điện thoại.
“Chỉ Tình! Cháu ở đâu vậy, mau về nhà đi. Bác sĩ Dương và học trò của cô ta đến rồi đấy”, giọng nói của ông Trần có chút gấp gáp.
Khó khăn lắm mới mời được bác sĩ Dương và học trò của cô ta đến trị bệnh cho cháu gái. Nếu như để lỡ giờ khiến bác sĩ Dương tức giận thì đúng là phí công.
“Cháu đang trên đường về rồi ạ!”, Trần Chỉ Tình nói, sau đó giậm ga thật mạnh, xe tăng tốc vụt đi.
Trần Chỉ Tình nói xong thì cúp điện thoại, sau đó nhìn Tô Minh, nói: “Tô Minh! Anh hãy hứa với tôi, hôm nay đến nhà họ Trần anh nhất định phải giữ bình tĩnh nhé. Tôi…”.
Võ đạo của Tô Minh thật sự quá khủng khiếp. Một khi anh mất bình tĩnh thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
“Cô cứ yên tâm đi!”, Tô Minh cười, nói. Ban nãy anh cũng mơ hồ nghe thấy cuộc nói chuyện của ông Trần và Trần Chỉ Tình. Nghe thấy ba chữ ‘bác sĩ Dương’ thì anh đã đoán được phần nào.
Bác sĩ Dương? Nếu như có tài năng thật sự và đến để chữa bệnh cứu Trần Chỉ Tình thì còn được. Nhưng nếu như không có năng lực và có dụng ý khác thì đừng trách Tô Minh không khách khí.
Trên đường về, Tô Minh im lặng và chỉ tủm tỉm cười, thỉnh thoảng lại nhìn Trần Chỉ Tình đang chăm chú lái xe.
“Tô Minh! Anh… Anh cứ nhìn tôi làm gì?”
“Xinh hơn rồi!”, Tô Minh nói rất thật lòng. Trần Chỉ Tình từ một cô gái giờ đây đã thành người phụ nữ của mình nên trông càng đằm thắm hơn, giống như đóa hoa mẫu đơn nở rộ và đẹp đến nao lòng.
“Chả nói được câu nào ra hồn! Đồ háo sắc!”, Trần Chỉ Tình hừ lạnh một tiếng nhưng tim lại đập loạn nhịp, lại còn cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Rõ ràng là sau vụ cá cược đêm hôm qua thì cô ta và Tô Minh sẽ không còn dây dưa gì nữa… Nhưng mọi thứ hoàn toàn không giống như cô ta tưởng tượng.
Trần Chỉ Tình do dự một lát, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Tiêu Nguyệt…”.
“Tiêu Nguyệt?”, Tô Minh có chút bất ngờ, sau đó cười hỏi: “Chỉ Tình! Hình như cô đang ghen?”
“Ai… Ai thèm ghen chứ?”, sắc mặt Trần Chỉ Tình lập tức đỏ ửng lên, cảm thấy không tự nhiên rồi giơ tay vén tóc.
“Nhưng cô không cần ghen với Tiêu Nguyệt. Tôi không còn tình cảm gì với cô ấy nữa rồi”.
“Nhưng cô ta không từ bỏ đâu”, trong lòng cô ta nghĩ đến câu ‘Con gái theo đuổi con trai thì chả ai thoát được’. Huống hồ, ba năm trước, Tô Minh và Tiêu Nguyệt cũng là một cặp.
Càng nghĩ Trần Chỉ Tình càng thấy ghen tỵ, trong lòng lại thấy chua xót.
Đến khi xe ô tô dừng lại trước biệt thự nhà họ Trần, cô ta mới hít một hơi thật sâu, không kìm được mà tự nhủ: “Trần Chỉ Tình! Mày làm sao vậy? Mày yêu Tô Minh rồi sao? Mày ghen cái gì chứ? Từ nay về sau mày và anh ấy sẽ không gặp lại nhau nữa, sau này anh ấy nên duyên với ai thì có liên quan gì đến mày?”
Biệt thự của nhà họ Trần không hoành tráng nhưng sau khi đi vào trong thì có thể nhìn thấy những thứ vô cùng quý hiếm và ít gặp, như đá xốp đẳng cấp hoặc thông Hoàng Sơn, tất cả đều là đồ quý.
Quả nhiên gia tộc quý tộc danh tiếng vẫn có thực lực hơn hẳn.
Rất nhanh, Trần Chỉ Tình và Tô Minh đi vào phòng lớn của biệt thự nhà họ Trần.
Bố trí trong phòng đều theo phong cách phương đông.
Trong phòng có tổng cộng bốn người. Một người là ông Trần, còn một người phụ nữ trung niên tầm 50 tuổi ngồi đối diện ông ta. Phía sau bà ta còn có một nam thanh niên tầm 25, 26 tuổi và cả người giúp việc đang pha trà cho ông Trần và người phụ nữ trung niên.
Thấy Trần Chỉ Tình và Tô Minh cùng đi vào, ông Trần có chút bất ngờ. Bất ngờ là không ngờ Trần Chỉ Tình lại dẫn Tô Minh về cùng?
“Cậu Tô đích thân đến đây, nhà họ Trần đúng là vinh dự vô cùng”, ông Trần vội lên tiếng, trong giọng nói đầy vẻ cung kính.
Hôm qua ông ta đã nhìn rõ thực lực khủng khiếp của Tô Minh ở phòng tổ chức lễ cưới trong khách sạn Đông Nam.
Với thực lực khủng khiếp như Tô Minh thì nhà họ Trần không thể chọc vào được.
“Ông Trần! Cứ gọi tôi là Tô Minh là được!”, thái độ của Tô Minh cũng rất hòa nhã, dù sao thì đối phương cũng là ông nội của Chỉ Tình.
“Bác sĩ Dương! Cậu Trịnh! Tôi xin giới thiệu một chút, đây là cậu Tô, là bạn của Chỉ Tình. Tô Minh! Đây là bác sĩ Dương và Trịnh Đồ, học trò của bác sĩ Dương”, ông Trần giới thiệu một lượt.
Dương Tố Ngọc thoạt nhìn là người ít nói nên chỉ gật đầu với Tô Minh một cái.
Còn Trịnh Đồ không thèm gật đầu với Tô Minh. Tô Minh có thể nhìn ra vẻ thù địch từ ánh mắt của hắn.
Thú vị đấy!
Tất nhiên Trịnh Đồ có ý thù địch với Tô Minh rồi. Bởi vì hắn đã coi Trần Chỉ Tình là người của mình. Giờ đây cô ta lại dẫn một người đàn ông lạ về nhà, hơn nữa hai người lại thân mật như vậy nên hắn thấy đố kỵ và không vui.
Còn tại sao hắn lại coi Trần Chỉ Tình như người của mình? Lý do rất đơn giản! Từ nay về sau, sau khi sư tôn trị khỏi bệnh cho Trần Chỉ Tình, theo như ước hẹn thì từ nay về sau cô ta phải đi theo sư tôn và ẩn cư ở rừng sâu.
Đến lúc đó, chỉ có sư tôn, hắn và Trần Chỉ Tình sống ở nơi xa xăm đó thôi. Hắn sẽ là người con trai duy nhất ở bên cạnh Trần Chỉ Tình, cuối cùng thì cô ta chắc chắn sẽ phải gả cho mình. Cô ta trở thành người phụ nữ của mình là điều chắc chắn rồi.
Trần Chỉ Tình quá đẹp, đẹp đến nỗi khiến tim hắn đập loạn nhịp. Có nằm mơ hắn cũng muốn có được Trần Chỉ Tình.
Đúng lúc này, lại có hai người vội vàng đi vào biệt thự.
Hai người trung niên có dung mạo khá giống với Trần Chỉ Tình.
“Bố, mẹ!”, Trần Chỉ Tình lên tiếng gọi.
“Chào bác sĩ Dương! Chúng tôi là bố mẹ của Chỉ Tình. Tôi là Trần Đằng, bố của Chỉ Tình; còn mẹ cháu là Hứa Vân”. Hai người trung niên cung kính chào hỏi Dương Tố Ngọc.
Trịnh Đồ có chút kiêu ngạo, thị uy nhìn chằm chằm vào Tô Minh, ánh mắt dường như muốn nói: “Thằng nhóc! Mày nhìn đi, đến bố mẹ của Trần Chỉ Tình cũng cung kính với sư tôn của tao vậy mà”.
“Bố, mẹ! Anh ấy là Tô Minh, bạn của con”, thấy bố mẹ mình phớt lờ Tô Minh nên Trần Chỉ Tình vội nói.
“Chào cô chú!”, Tô Minh cười nói.
“Ừm!”, Trần Đằng chỉ ừ một tiếng chứ không hề biết về thân phận của Tô Minh.
Ông ta làm việc ở nước ngoài, nếu như không phải biết tin con gái có hy vọng được chữa trị thì ông ta sẽ không quay về.
Thái độ lạnh lùng của ông ta với Tô Minh là hoàn toàn bình thường. Ông ta chỉ nghĩ Tô Minh là người theo đuổi con gái mình, tất nhiên trong lòng cũng thấy kỳ lạ. Bởi vì đây là lần đầu tiên con gái đưa người lạ về nhà.
Hứa Vân cũng nhìn Tô Minh và cũng không có thiện cảm lắm. Lúc này bà ta chỉ nghĩ đến chuyện bác sĩ Dương có thể chữa được bệnh của con gái mình.
“Bố, mẹ! Hai người…”, Trần Chỉ Tình có chút bất mãn với thái độ của hai người với Tô Minh. Cô ta vừa định nói gì thì không ngờ Dương Tố Ngọc đứng lên, thản nhiên nói: “Chúng ta bắt đầu thôi! Thời gian của tôi có hạn”.
Dương Tố Ngọc nhìn về phía Trần Chỉ Tình, nói: “Cô đi theo tôi ra nhà sau để tôi chữa bệnh cho. Những người khác không được vào”.
Nói xong, Dương Tố Ngọc nhìn học trò Trịnh Đồ, nói: “Đồ Nhi! Bên ngoài giao lại cho con, không được để người khác vào quấy rầy”.
“Vâng thưa sư tôn”, Trịnh Đồ cung kính gật đầu, nói.
“Tô Minh! Có một vài việc đợi tôi chữa bệnh xong sẽ nói với anh”, Trần Chỉ Tình nhỏ giọng nói với Tô Minh. Nói xong, cô ta cất bước đi cùng Dương Tố Ngọc ra nhà sau.
Nhưng không ngờ Tô Minh lại nắm chặt cánh tay Trần Chỉ Tình, nói: “Đợi đã!”
Trần Chỉ Tình ngây người ra. Còn ông Trần, Trần Đằng và Hứa Vân đều thấy bất ngờ, ba người với vẻ mặt sốt sắng, kèm theo vẻ phẫn nộ.
Không ngờ Tô Minh lại dám ngăn cản?
Nếu như chọc giận bác sĩ Dương thì phải làm sao?
Bỏ ra giá đắt mới mời được bác sĩ Dương đến chữa bệnh cho Trần Chỉ Tình, vậy mà giờ để một kẻ không liên quan đến phá bỏ hết tất cả? Đúng là chết tiệt!
Lúc này, ngay cả ông Trần luôn cung kính với Tô Minh thì giờ cũng hận nỗi không thể đuổi thẳng Tô Minh về. Giờ đây sắc mặt ông ta vô cùng khó coi.
“Cậu làm gì vậy? Làm lỡ việc trị bệnh cho Chỉ Tình, cậu có gánh nổi không?”, Trần Đằng lên tiếng nói. Mặc dù giọng không to nhưng lạnh lùng vô cùng. Ông ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh như định ra tay.
Hứa Vân thì quát trực tiếp: “Mời cậu ra khỏi đây”, giọng nói của bà ta càng lạnh lùng hơn.
Chương 33: Ếch ngồi đáy giếng
"Trần Chỉ Tình, cô không muốn điều trị nữa sao?", Dương Tố Ngọc hừ một tiếng: "Nếu cô không muốn vậy tôi cũng không cần chữa bệnh nữa!"
"Không phải, Tô Minh không biết chuyện gì, anh ấy cũng không biết bệnh tình của tôi, cho nên... Mọi người đừng nên trách anh ấy", sắc mặt của Trần Chỉ Tình tái nhợt nhưng vẫn cố đỡ lời cho Tô Minh.
Sau đó, cô ta muốn nói với Tô Minh về tình trạng của mình, đáng tiếc, bác sĩ Dương không cho cô ta cơ hội này, liền trực tiếp cắt ngang: "Đừng nói nhảm nữa, vào nhà với tôi!"
"Tô Minh, buông tay tôi ra, mọi chuyện, sau khi điều trị xong, tôi sẽ nói cho anh biết, được không?”, Trần Chỉ Tình nói với giọng cầu xin.
Mà ánh mắt Trần Đằng và Hứa Vân nhìn chằm chằm Tô Minh như thể phun ra lửa, ngay cả vẻ mặt của Trần Lão cũng mang theo vẻ u ám.
"Vừa khéo, tôi cũng là bác sĩ, nếu Chỉ Tình gặp vấn đề gì, cứ để tôi giải quyết", Tô Minh nhìn về phía Dương Tố Ngọc rồi nói, từ khi Dương Tố Ngọc dự đoán vấn đề của Chỉ Tình là bệnh, anh liền biết, Dương Tố Ngọc có thể cũng là một bác sĩ, nhưng trình độ của bà ta thực sự kém.
Ngay khi Tô Minh vừa thốt ra những lời này, trong đại sảnh biệt thự liền trở lên yên tĩnh.
Sau độ vài nhịp thở.
"Hahaha... Chàng trai trẻ!!! Cậu thật là kiêu ngạo! Cậu cũng là một bác sĩ? Cậu có xứng đáng không? Ở trước mặt thầy của tôi, cũng có người dám nhận mình là bác sĩ!", Trịnh Đồ cười ha hả, nhìn về phía Tô Minh, giống như đang nhìn vào một tên ngốc.
Người không biết gì quả thực không biết sợ, cái gì cũng dám nói!
"Cậu Tô, coi... coi... coi như là ông già này xin cậu, xin cậu hãy rời khỏi nhà họ Trần! Nếu như cậu thật sự xem Chỉ Tình là bạn thì cậu nên vì nó mới phải!", cùng lúc đó, Trần Lão thật sự muốn giơ tay ra ngăn cản Trần Đằng, sau đó liền khom lưng trước Tô Minh, nặng nề quỳ gối.
Với vẻ cầu xin tha thiết.
Đáng tiếc, Tô Minh không nhìn thẳng Trần Lão, mà chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm Dương Tố Ngọc.
"Người thanh niên, cậu là bác sĩ? Vậy cậu nói cho tôi biết, Trần Chỉ Tình là bệnh gì?", Dương Tố Ngọc mở miệng nói, giọng nói mang theo vẻ lạnh lẽo, cùng thái độ cực kỳ kiêu ngạo.
"Chỉ Tình không hề có bệnh", Tô Minh nói.
Lời này vừa nói ra.
"Bố, bố đừng ngăn con, con muốn giết chết cậu ta!", Trần Đằng giận dữ hét lên như muốn phát điên, Trần Lão gắt gao ngăn ông ta lại, khiến ông ta không thể động thủ được.
"Vệ sĩ, vệ sĩ đâu? Vệ sĩ đâu?", Hứa Vân cũng mất hết lý trí, tức giận hét lên.
"Hahaha...", còn Trịnh Đồ suýt chút nữa cười vỡ bụng, thương cảm, nhìn chằm chằm Tô Minh.
Kẻ ngu si này, lại dám nói Trần Chỉ Tình không có bệnh?
Không có bệnh, thầy của hắn tới làm cái quái gì?
Không có bệnh, mỗi người nhà họ Trần đều muốn quỳ xuống van xin thầy của hắn chữa trị cho Trần Chỉ Tình làm cái gì?
"Từ lúc nào, Quy Linh Thể được coi là bệnh? Bác sĩ Dương? Trả lời tôi", Tô Minh không thèm quan tâm ánh mắt giễu cợt xung quanh, anh chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm bác sĩ Dương.
Lời anh vừa nói ra, Trịnh Đồ, Trần Lão, Trần Đằng cùng Hứa Vân, ngay cả Trần Chỉ Tình đều không hiểu.
Nhưng, đôi mắt Dương Tố Ngọc đột nhiên sáng lên.
Trần Chỉ Tình quả thực là Quy Linh Thể.
Dương Tố Ngọc cho rằng mình là người duy nhất biết.
Nào ngờ.
Chàng trai trẻ tuổi này sao lại biết được?
Bà ta không nói cho Trần Chỉ Tình, cũng không nói cho bất cứ ai, ngay cả học trò Trịnh Đồ cũng không biết Trần Chỉ Tình là Quy Linh Thể.
Quái lạ!
Chuyện này vô cùng kỳ quái!
"Cậu nhóc, cậu...", Trịnh Đồ lại muốn mở miệng giễu cợt, lòng ganh tỵ đã sớm làm cho hắn mất đi sự tỉnh táo thường ngày, lúc này, có thể khiến Tô Minh xấu mặt để thể hiện mình trước Trần Chỉ Tình, hắn cũng muốn làm...
Nhưng lần này, hắn vừa mới mở miệng.
"Câm miệng!", Dương Tố Ngọc lại quát lớn.
"Hả?", Trịnh Đồ sửng sốt, có chút không rõ.
Trần Lão, Trần Đằng, cùng đám người Hứa Vân cũng đều sửng sốt, không hiểu gì.
"Chàng trai trẻ, cậu làm sao biết được cô ấy là Quy Linh Thể?", Dương Tố Ngọc chỉ tay về phía Trần Chỉ Tình, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Minh.
Cái gì?
Tô Minh nói đúng?
Chuyện này...
Trịnh Đồ như bị sét đánh.
Trần Lão bỗng nhiên ngẩng đầu, cực kỳ khiếp sợ.
Trần Đằng và Hứa Vân đang trong tình trạng kích động kịch liệt, cũng trợn tròn mắt kinh ngạc.
"Liếc mắt là có thể nhìn ra, có chuyện gì sao?", Tô Minh khinh thường cười.
"Không thể nào!", Dương Tố Ngọc quát lớn: "Toàn bộ Hoa Hạ không thể có người chỉ nhìn qua liền nhận ra Quy Linh Thể!"
"Hoa Hạ rộng lớn, bà cho rằng không có khả năng, thì sẽ không có sao? Ai cho bà can đảm đó?", ánh mắt Tô Minh đột nhiên trở lên lạnh lẽo: "Nếu như tôi đoán không sai, sở dĩ bà nói Quy Linh Thể là "bệnh", đó là bởi vì, tất cả phương pháp điều trị của bà, đều dựa theo phương pháp loại trừ bệnh lý để giải quyết đúng không?"
Dương Tố Ngọc không lên tiếng.
"Dựa theo phương pháp chữa trị của bà, nhất định phải phá hư đan điền của Chỉ Tình, từ đó về sau, mỗi đêm trăng tròn Chỉ Tình sẽ không còn cảm giác đau đớn, nhưng cơ thể bị hàn lạnh, có thể đan điền của cô ấy cũng bị phế đi, không còn khả năng tu luyện võ công", giọng nói của Tô Minh càng ngày càng lạnh lẽo, nhìn gắt gao, ánh mắt của Dương Tố Ngọc càng lạnh hơn.
Trần Chỉ Tình ở một bên bụm tay che miệng của mình, cả người cô ta đều bối rối.
Tô Minh thế mà lại biết mỗi đêm trăng tròn là đan điền của mình bị đau đớn, cơ thể hàn lạnh?
Chính mình còn chưa nói cho anh biết!
Anh làm sao mà biết được?
Anh là thần tiên sao?
Dương Tố Ngọc càng thêm trầm mặc...
"Trả lời tôi!", Tô Minh nhìn chằm chằm Dương Tố Ngọc, lớn tiếng hơn rất nhiều.
Ơn giời là hôm nay mình có mặt ở đây, nếu không bác sĩ Dương này có thể khiến cho đan điền của Chỉ Tình bị phế bỏ.
"Cậu nói đúng, không sai. Nhưng, cậu thanh niên, cậu hùng hổ dọa người như vậy, vậy cậu nói cho tôi biết, phải làm sao mới có thể bảo toàn đan điền cho Trần Chỉ Tình, còn có thể giải quyết sự đau đớn cho cô ấy mỗi đêm trăng tròn, cùng vấn đề cơ thể hàn lạnh? Căn bản không có khả năng!", Dương Tố Ngọc ngẩng đầu, nhìn thẳng Tô Minh: "Đan điền phế bỏ, dù sao cũng hơn cả đời sống không bằng chết!"
"Không có khả năng? Đưa Chân Khí vào bên trong đan điền của Chỉ Tình, ổn định đan điền của cô ấy, sau đó dùng kim châm cứu châm vào đan điền, lấy kim châm dẫn hàn khí ra ngoài là được!", Tô Minh không chút do dự nói.
Rất đơn giản.
Khó lắm sao?
Làm sao lại không làm được?
"Hahaha...", Tô Minh nói xong, Dương Tố Ngọc cũng cười ha hả, hoàn toàn toàn mất hứng, sắc mặt đỏ bừng, thậm chí còn tức giận chỉ tay vào Tô Minh:
"Nhóc con, tôi thừa nhận, cậu có thể thực sự hiểu y thuật, nhưng, cậu cũng chỉ là nói phét!"
"Cậu nói loại phương pháp này là tốt nhất".
"Nhưng thử hỏi, trong thiên hạ này ai có thể thực sự làm được? Đưa khí nhập đan điền? Còn muốn ổn định đan điền của Chỉ Tình? Lại dùng kim châm để dẫn khí?"
"Cậu cho rằng chỉ cần nói giống sách vở là được sao? Cậu đang nằm mơ sao? Tất cả chỉ là lý thuyết suông!!!"
...
Dương Tố Ngọc phát tiết quát lớn xong, Tô Minh lại nhịn không được cười: "Tôi nói là tôi có thể làm được, có thể chứ? Sách vở sao? Hoang đường sao? Lý thuyết suông sao? Bà già, bà có biết có loại ếch được gọi là ếch ngồi đáy giếng không?"
Chương 34: Quỳ gối bái phục
"Cậu có thể làm được?", Dương Tố Ngọc càng thất thố, trợn trừng hai mắt, ở đâu ra cái dáng vẻ vênh váo như vậy, bà ta trực tiếp phản bác: "Cái rắm! Cậu cho rằng cậu là thần y sao?"
Bà ta không nhịn được chửi thề một câu.
Thậm chí, cả người giận dữ đến mức phát run.
"Vậy chi bằng đánh cược một phen", Tô Minh lạnh lùng cười: "Để xem tôi có làm được hay không? Nếu tôi thực sự làm được..."
"Nếu như cậu làm được, tôi dập đầu tạ lỗi với cậu! Nếu cậu không làm được, tôi muốn cậu theo tôi trở về rừng sâu núi thẳm, từ nay về ở bên cạnh làm dược đồng cho tôi! Chàng trai trẻ, cậu dám không?", Dương Tố Ngọc nghiêm nghị quát, giọng nói có chút tàn nhẫn.
Cái gọi là dược đồng, khi đến rừng núi sâu thẳm, bà ta sẽ cho Tô Minh vào vách núi hái thuốc, bà ta nhất định sẽ không để Tô Minh có cuộc sống yên ổn.
"Tô Minh...", Trần Chỉ Tình lo lắng, cô ta muốn ngăn cản Tô Minh đánh cược.
Nhưng cô ta vừa mới mở miệng, Tô Minh liền đáp ứng: "Được! Bà già, tôi đồng ý!"
Đồng ý mà chẳng thèm do dự.
Đám người Trần Lão, Trần Đằng và Hứa Vân ở một bên, không biết phải làm sao?
Sự tình ầm ĩ đến nước này, bọn họ cũng không biết nên tin Tô Minh hay là tin Dương Tố Ngọc?
"Chỉ Tình, theo tôi vào sảnh sau, bà già, bà có thể cùng đi vào để tận mắt chứng kiến", Tô Minh nắm tay Trần Chỉ Tình, lại liếc sang Dương Tố Ngọc nói.
"Thầy, cái này... Cậu ta thật sự có thể làm được không?", Trịnh Đồ có chút lo lắng, nhỏ giọng thì thầm với Dương Tố Ngọc.
Hắn vô cùng lo sợ Tô Minh thực sự thành công, đây chẳng phải là không mang được Trần Chỉ Tình đi sao, Trần Chỉ Tình không thành sư muội của hắn thì sao có thể trở thành người con gái của hắn?
"Hiện nay Hoa Hạ, không ai có thể làm được, cho dù ta có tu luyện luyện dược trăm năm cũng không thể làm được, con cảm thấy một thằng oắt con như nó có thể làm được sao?", Dương Tố Ngọc hừ một tiếng, thậm chí còn không thèm hạ giọng, cố tình để tất cả mọi người có mặt nghe thấy.
"Khà khà...", Trịnh Đồ yên tâm, khuôn mặt dữ tợn cười rộ lên.
Như vậy, về sau hắn không chỉ có một sư muội xinh đẹp tuyệt trần như Trần Chỉ Tình, mà còn có một dược đồng giống như nô bộc, tùy ý bắt nạt.
Trong lòng hắn đã nghĩ trước đến lúc đó sẽ bắt nạt Tô Minh như thế nào, càng nghĩ càng cảm thấy kích động, hưng phấn.
"Cậu Tô, cậu...", Trần Lão ở một bên tiếng lên trước một bước, đến trước người Tô Minh, ông ta vẫn có chút không yên lòng: "Cậu Tô, cậu thực sự có nắm chắc không?"
"Tôi nói tôi chắc chắn, Trần Lão sẽ tin sao? Ông sẽ không lo lắng sao? Tôi muốn bà già này bên cạnh quan sát, cho dù tôi thất bại, có bà già này ở bên cạnh, Chỉ Tình cũng có thể được kịp thời chữa trị, cũng sẽ không xảy ra vấn đề".
"Không sai", Dương Tố Ngọc khẽ ngẩng đầu: "Trần gia chủ yên tâm".
Lúc này Trần Lão mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tô Minh, tôi tin anh", Trần Chỉ Tình khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, nghiêm túc nói, đôi bàn tay nhỏ bé đang bị Tô Minh nắm lấy, cũng gắt gao nắm chặt bàn tay của Tô Minh, giây phút này, cô ta liền cảm thấy ấm áp cùng an toàn không nói lên lời.
Rất nhanh.
Tô Minh kéo Trần Chỉ Tình vào sảnh sau, Dương Tố Ngọc cũng theo vào.
Những người khác, đều ở lại sảnh trước để đợi.
Sau khi bước vào sảnh sau, có thể nhìn thấy một chiếc ghế nằm bằng gỗ lim.
"Nằm xuống cái ghế trước mặt", Tô Minh nói.
Trần Chỉ Tình ngoan ngoãn nằm xuống.
Tô Minh lấy một cái ghế đẩu, đặt ở vào bên cạnh.
Sau đó, anh vén áo Trần Chỉ Tình lên một chút, để lộ ra phần bụng dưới.
Trần Chỉ Tình cũng không hề xấu hổ, dù sao sảnh sau chỉ có mình, Tô Minh, cùng Dương Tố Ngọc, Dương Tố Ngọc lại là phụ nữ, hơn nữa mình chỉ lộ ra bụng dưới mà thôi.
"Tiếp theo, cô hãy nhắm mắt lại, gạt bỏ suy nghĩ của mình, cố gắng thả lỏng cơ thể, cô có thể tưởng tượng mình đang ở một vùng thảo nguyên rộng lớn, bóng đêm lập lờ, cô nằm trên thảo nguyên, nhìn lên bầu trời đầy sao, mùi cỏ xanh thơm mát, gió nhẹ phảng phất qua mặt", giọng nói Tô Minh âm trầm, chậm rãi nói.
Trần Chỉ Tình nhắm mắt lại, tưởng tượng theo những gì Tô Minh nói.
Rất nhanh, nhịp thở đã trở nên mượt mà và ổn định hơn nhiều, hơi thở ở bụng dưới cũng rất ổn định.
Cùng lúc đó, Tô Minh dường như đang biểu diễn phép thuật, và lấy ra một chiếc hộp vuông bằng kim loại, được bao phủ bởi những hoa văn đặc biệt và kỳ lạ.
Tô Minh dùng ngón trỏ ấn vào một cái nút ẩn trên hộp, đột nhiên vang lên một tiếng đinh tai nhức óc, trong hộp không ngờ phun ra kim khâu.
Ước chừng chín cái.
Nói chung, kim châm dùng để cứu người, nhưng kim khâu lại có thể giết người.
Vậy mà Tô Minh lại dám dùng kim khâu để cứu người? Dương Tố Ngọc ở một bên quan sát suýt chút nữa quát lên, đây không phải là làm càn sao?
Nhưng một giây kế tiếp, không đợi Dương Tố Ngọc hét lên, đã thấy Tô Minh búng ngón tay, cầm lấy cây kim.
Năm ngón tay chạm vào chín cây kim khâu, động tác siêu phàm, giống như quỷ thủ, Dương Tố Ngọc cho rằng mắt mình rất tốt, nhưng cũng hoàn toàn nhìn không rõ.
"Cái này...", Dương Tố Ngọc hơi thở đã ngưng trệ, trong lòng đảo lộn: "Không phải huyền thoại "Quỷ Ảnh Niêm Châm" đã thất truyền sao? Làm sao có thể xuất hiện ở trước mặt mình?"
Giống như đang nằm mơ vậy.
Tô Minh cũng không biết Dương Tố Ngọc đang suy nghĩ gì, một lòng anh đều đặt trên người Trần Chỉ Tình.
Sau khi cầm được chín cái kim, Tô Minh bắt đầu châm kim.
Tưởng chừng như không có cách nào đặt được kim, nhưng thực tế, châm vào huyệt đạo chính xác đến mức không thể tả.
Hơn nữa, thủ pháp châm kim cũng vô cùng đặc biệt, liên miên không dứt, châm rất sâu vào máu, thật là kinh ngạc!!!
“Thuật châm cứu này, chính là "Xuy châm định mạch" trong truyền thuyết?", Dương Tố Ngọc liền muốn quỳ xuống, toàn thân càng lúc càng run rẩy, không dám chớp mắt.
Chương 35: Thích thì đánh
Vào lúc này, ngay sau khi chín cây kim được châm xuống, anh giơ một tay khác lên chạm vào cổ tay của Trần Chỉ Tình.
Thân thể mềm mại của Trần Chỉ Tình khẽ run lên, cảm giác được một luồng ấm áp, theo cổ tay tiến vào trong cơ thể.
Dòng nước ấm áp chạy qua các chi và tĩnh mạch bên trong, nhẹ nhàng và nhanh chóng, giống như một dòng suối, cuối cùng, dòng nước ấm áp tập hợp lại trong đan điền.
Tô Minh trở nên nghiêm túc hơn, đưa chân khí đi vào phần đan điền phía dưới của Trần Chỉ Tình, anh bắt đầu đẩy luồng chân khí.
Chân khí dường như có linh hồn, tập hợp một cách nhanh chóng để bao bọc và bảo vệ lấy khí đan điền của Trần Chỉ Tình.
Bước này trông thì Tô Minh có vẻ dễ dàng hoàn thành, nhưng trên thực tế, đây là việc khó như lên trời, khắp thiên hạ, e rằng không thể tìm ra người thứ hai có khả năng làm được như vậy.
Để làm được điều này, phải đạt được trình độ điều khiển chân khí cực kỳ cao siêu!
"Rút!", mấy giây sau, Tô Minh nhỏ giọng quát khẽ một tiếng, một tay vỗ vào phần bụng dưới của Trần Chỉ Tình.
Nhất thời, bụng dưới của Trần Chỉ Tình run lên, phát ra dao động.
Dưới sự dao động, chín cây kim phía dưới bắt đầu xoay nhẹ, một cảnh tượng cực kỳ bí ẩn đã xảy ra.
Khi chín cây kim xoay tròn, sắc mặt của Trần Chỉ Tình bắt đầu tái nhợt, mày nhăn lại, toàn thân co quắp lạnh ngắt.
"Cố chịu một chút, đây là đang dẫn độ hàn khí, đả thông tĩnh mạch!", Tô Minh nói.
Trần Chỉ Tình nhắm chặt mắt, hai tay siết chặt.
Ở phần bụng dưới của cô ta, phía trên chín cây kim bắt đầu tỏa ra hàn khí, luồng khí bao quanh lạnh như băng.
"Cái này...", Dương Tố Ngọc há hốc miệng, quả thực muốn điên rồi!
Chàng trai trẻ tuổi này mới chỉ 20 tuổi, thật... Thật sự làm được điều đó.
Thật sự làm được điều đó sao!
Dương Tố Ngọc thậm chí có chút không thể tin được, bà ta tu luyện đan dược hơn năm mươi năm, chỉ trong vòng một buổi sáng, lòng kiêu ngạo về y thuật của bà ta liền bị bóp nát.
Thời gian trôi qua, nhiệt độ ở sảnh sau bắt đầu giảm xuống một chút, người ta có thể tưởng tượng kim châm dẫn độ biết bao nhiêu hàn khí ra ngoài.
Khuôn mặt chỉ Trần Chỉ Tình đã trở nên hồng hào hơn trước, vẻ đau đớn cũng dẫn biến mất.
Một lúc sau.
"Được rồi", Tô Minh cười nói, lại sử dụng thủ pháp quỷ dị thu hồi kim.
"Đây là đã kết thúc sao? Chuyện này... Chuyện này đơn giản như vậy ư?", Dương Tố Ngọc không nhịn được giơ tay lên, gắt gao nắm lấy đầu của mình.
"Cô cảm thấy thế nào rồi?", Tô Minh dịu dàng hỏi Trần Chỉ Tình.
"Tô Minh, tôi... Tôi khỏe rồi! Tôi thật sự khỏe lại rồi!", Trần Chỉ Tình phấn khích đến mức không nói được nữa, cô ta có thể cảm nhận được mình đã hoàn toàn khỏe mạnh, trước đây bên trong đan điền vẫn còn hàn khí, nhưng lúc này lại thực sự biến mất không còn thấy tăm hơi.
Trần Chỉ Tình xuống khỏi ghế nằm, gắt gao ôm chặt lấy Tô Minh.
Hai tay dùng sức.
Dán đôi môi đỏ mọng của mình lên môi của Tô Minh.
Sau khi trao cho anh một nụ hôn sâu, Trần Chỉ Tình liền hào hứng ra khỏi sảnh sau.
"Ông, bố, mẹ, con khỏe rồi, con hoàn toàn khỏe mạnh rồi, Tô Minh thực sự đã làm được điều đó!", Trần Chỉ Tình nói to, giọng điệu mang theo vẻ vui mừng, phấn khởi, cùng sự tự hào.
"Thật... Thật sao?", ông cụ Trần vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, dường như không dám tin tưởng!
"Không thể nào! Thằng nhãi kia, làm sao có thể làm được? Em gạt người! Trần Chỉ Tình, em chỉ vì bảo vệ thằng nhãi kia mà cố ý nói láo!", Trịnh Đồ quát, sắc mặt tái nhợt, còn mang theo vẻ tức giận cùng thất thố.
Nhưng, sự hoài nghi của Trịnh Đồ quả thực cũng có lý, nét mặt hưng phấn kích động của ông cụ Trần, Trần Đằng và Hứa Vân đột nhiên thay đổi.
"Câm miệng", Trần Chỉ Tình chán ghét cực độ liếc qua Trịnh Đồ, sau đó nhìn chằm chằm ông cụ Trần, dõng dạc nói: "Ông, ông có thể cảm nhận được cháu bây giờ có gì khác biệt không? Khí tức ấy".
"Khác biệt?", ông cụ Trần sửng sốt, sau đó toàn thân run lên: "Khí tức của người luyện võ, chân khí, Chỉ Tình, cháu... Cháu có thể nhập võ đạo rồi! Hahahaha... Đây là hoàn toàn khỏe mạnh rồi! Hahaha..."
Cho tới nay, Chỉ Tình bởi vì trong đan điền có hàn khí nên không thể nhập võ đạo được.
Bất luận có nỗ lực như thế nào cũng đều vô dụng.
Bây giờ, Trần Chỉ Tình trực tiếp nhập võ đạo, điều đó thể hiện cái gì? Cho thấy hàn khí bên trong đan điền đã hoàn toàn biến mất.
Chỉ Tình không có gạt người.
Cô ta hoàn toàn khỏe mạnh rồi.
"Tốt! Tốt! Tốt quá rồi!!!", ông cụ Trần lập tức xúc động rơi nước mắt.
Cùng lúc đó, Tô Minh từ sảnh sau đi ra.
"Cậu Tô, ông già này quỳ xuống trước cậu. Cảm ơn, cảm ơn cậu", ông cụ Trần vọt thẳng lên phía trước, muốn dập đầu cảm tạ Tô Minh.
Trần Đằng cùng Hứa Vân cũng giống như vậy, sự cảm kích và xấu hổ khiến cho họ không biết phải làm sao, chỉ có thể luôn miệng nói: "Xin lỗi, xin lỗi..."
"Ông Trần làm vậy cháu tổn thọ quá", Tô Minh nào dám để cho ông cụ Trần quỳ xuống, đây là ông của Chỉ Tình, mà Chỉ Tình lại là người con gái của anh.
Dương Tố Ngọc cũng đi ra với dáng vẻ hồn siêu phách lạc.
"Thầy, thầy nói đi! Cậu ta thực sự làm được sao! Không thể nào! Thầy, cậu ta đang lừa gạt đúng không? Thầy, thầy nói đi!", Trịnh Đồ nóng nảy hét lên.
Đáng tiếc, Dương Tố Ngọc dường như không thể nghe thấy học trò Trịnh Đồ nói gì, nên không nói tiếng nào.
Một lát sau.
Trịnh Đồ kinh ngạc đến mức hai tròng mắt như muốn nổ tung ra, phịch, Dương Tố Ngọc lập tức quỳ xuống đất.
"Tiền bối, là vãn bối không có mắt, xin cậu thứ lỗi", Dương Tố Ngọc cung kính dập đầu.
Không chỉ vì thua cược.
Mà còn vì sự sùng bái cùng hoảng sợ.
Trịnh Đồ gần như tê liệt, điều này... Thầy cũng quỳ xuống, kết cục đã sáng tỏ.
Trịnh Đồ cúi đầu, nhưng trong mắt tràn đầy oán hận cùng hận ý!!!
Hận Tô Minh tới chết.
Đều do tên khốn chết tiệt này, nếu như không phải cậu ta thò chân vào, hiện tại Trần Chỉ Tình đã trở thành sư muội của hắn, phải theo hắn cùng thầy trở về rừng sâu núi thẳm rồi, chết tiệt!
Hắn không cam lòng, cũng không cam tâm.
"Tên khốn chết tiệt, về sau, có cơ hội, tao nhất định sẽ trả thù mày, tao muốn mày sống không được mà chết cũng không xong!", đáy lòng Trịnh Đồ âm thầm thề độc.
"Đúng là không biết sống chết", Tô Minh là ai? Anh liền cảm nhận được oán hận trong lòng Trịnh Đồ, không khỏi cười nhạt.
Cộc cộc cộc...
Tô Minh tiến lên hai bước.
Đột nhiên động thủ.
"Bép!"
Anh hung hẳng vả một cái vào mặt của Trịnh Đồ.
Trong phút chốc, cả người Trịnh Đồ bay ra ngoài,
Trịnh Đồ choáng váng, đau đến mức chết đi sống lại, nửa khuôn mặt bị đánh đến mức biến dạng, máu tươi trào ra.
Ông cụ Trần, Trần Đằng, Hứa Vân, cùng Dương Tố Ngọc đều ngẩn ra, hoàn toàn không biết vì sao Tô Minh đột nhiên ra tay?
"Phịch!", Trịnh Đồ ngã rầm xuống đất, điên cuồng gào thét: "Mày đánh tao? Dựa vào cái gì?"
Chính hắn cũng không hiểu nổi, Tô Minh vì sao lại tự mình động thủ với hắn?
"Dựa vào cái gì? Dựa vào việc tao là người luyện võ đạo, thực lực cao siêu hơn mày. Dựa vào tao là bác sĩ, y thuật giỏi hơn mày. Cho nên, tao thích thì tao đánh mày, mày làm khó được tao không?", Tô Minh cười nói.
Anh chẳng thèm phải nhắc đến lý do: "Do mày hận tao, muốn trả thù tao".
Chính ông đây muốn đánh, có thể không phục sao?
Không phục cũng phải câm nín.
Bình luận facebook