Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 349-350
Chương 349: Ban thưởng
“Đem gốc san hô đỏ trăm năm do Lưu quốc công tặng, dạ minh châu, đá mắt mèo… cùng mang đến thưởng cho vương phi”.
“Còn nữa, đem toàn bộ lăng la tơ lụa tốt nhất của phường Vân Thiên cho vương phi”.
“Vương phi yêu tài phú, cũng yêu biệt trang cùng cửa hàng. Ngươi đến thành nam, mua hết toàn bộ khế đất của cửa hàng và biệt trang, đưa đến cho vương phi”.
Dạ Mặc Uyên vẫn còn nói liên thanh.
Giáng Tuyết nhịn không được nói xen vào: “Chủ tử, ngài đã ban thưởng cho vương phi rất nhiều rồi! Dù là hoàng thượng lấy hoàng hậu cũng không tặng nhiều sính lễ vậy đâu!”
Mà vương phi cũng chỉ là… thị tẩm cả đêm mà thôi.
Hơn nữa, người còn tỏ thái độ ương ngạnh và bá đạo, bắt chủ tử phải… nằm dưới.
Nói là thị tẩm, chẳng bằng nói chủ tử nhà bọn hắn thị tẩm cho nàng thì đúng hơn.
Chỉ thế thôi mà đã đòi nhiều vàng bạc tài bảo như vậy… cũng hơi quá rồi!
Dạ Mặc Uyên lẩm bẩm: “Vậy à?”
Sao hắn cứ có cảm giác còn thiếu rất nhiều nhỉ?
“Các ngươi nói xem, nữ nhân còn thích gì nữa? Đồ trang sức thì sao?”
Thanh Phong cũng nhịn không được nữa, bèn lên tiếng nhắc nhở: “Chủ tử, ngài đã đưa cho vương phi rất nhiều đồ trang sức rồi. Số… đồ trang sức kia ước chừng có thể chất đầy cả căn phòng đấy”.
“Thế à? Vậy trước mắt cứ thưởng những thứ… này đi”.
“Vâng!”
Thanh Phong và Giáng Tuyết rất không tình nguyện.
Thị tẩm một đêm thôi mà thưởng nhiều bảo bối như vậy, đúng là mới nghe lần đầu, trước nay chưa từng có, thật không biết chủ tử nghĩ như thế nào nữa.
Nếu lan truyền ra ngoài, e là chuyện này sẽ khiến thiên hạ rúng động.
Càng nghĩ, Thanh Phong và Giáng Tuyết càng cảm thấy nuối tiếc.
Dạ Mặc Uyên nhếch miệng, nhịn không được nở nụ cười tươi rói, trong đầu hắn không ngừng nhớ đến cảm giác đêm qua.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Dạ Mặc Uyên như mở cờ trong bụng, hắn bắt đầu nghiên cứu xem tiếp theo nên làm thế nào để giành quyền chủ động, hoàn toàn chinh phục Cố Thanh Hy.
Trong tẩm cung.
Cố Thanh Hy không ngủ được, nên bảo Thu Nhi rửa mặt và thay quần áo cho mình.
Vẻ mặt Thu Nhi tràn đầy phấn khích, so với Cố Thanh Hy, nàng ta còn kích động hơn.
“Tiểu thư, cuối cùng người cũng ở cùng phòng với vương gia rồi. Thu Nhi đã mong chờ ngày hôm nay từ rất lâu!”
“Sau này, người chính là nữ chủ nhân chính thức của phủ Dạ vương, cũng là vương phi chân chính của vương gia. Người vẫn nên kiềm chế bản tính của mình một chút, sau này sống với vương gia thật tốt!”
Cố Thanh Hy cứ nhìn đông rồi lại nhìn tây, mong chờ tấm da dê cổ kia.
Nàng hồi hộp đến mức liên tục xoa tay, chỉ hi vọng bên trong tấm da dê đó có ghi chép tung tích của Long Châu. Nếu không nàng thật sự không biết phải đi đâu để tìm Long Châu nữa.
Thấy vậy, Thu Nhi không nhịn được, che miệng cười trộm.
“Tiểu thư, xem người khẩn trương kìa! Vương gia yêu thích người như vậy, chắc chắn không nỡ để người thiệt thòi đâu, người cứ yên tâm. Theo Thu Nhi đoán, lát nữa, chắc chắn vương gia sẽ cho người mang lễ vật ban thưởng đến”.
“Hi vọng là thế!”
Vừa dứt lời, Thanh Phong đã đến.
“Thuộc hạ bái kiến vương phi nương nương, vương phi thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế”.
“Thanh Phong, có phải vương gia bảo ngươi mang lễ vật ban thưởng đến không?”
“Đúng vậy, vương gia…”
“Được rồi, ngươi bắt đầu luôn đi, vương gia ban thưởng những gì? Mau lấy ra đây!”
“Vâng…”, Thanh Phong bĩu môi, chưa từng thấy vương phi gấp gáp như vậy.
“Vương gia ban thưởng 2 viên dạ minh châu ngàn năm, một cặp san hô đỏ trăm năm, một đôi ngọc Quan Âm, một rương đá mắt mèo, ngàn lượng vàng, mười hai rương lăng la tơ lụa của phường Vân Thiên…”
Xì…
Cứ nghe được một câu, đám người bên cạnh lại há hốc mồm kinh ngạc.
Dạ minh châu ngàn năm?
San hô đỏ trăm năm?
Còn có vải vóc của phường Vân Thiên?
Đây đều là những lễ vật cực kỳ khó tìm đấy, người bình thường dù có tiền cũng không mua được.
Vương gia ban thưởng quá nhiều, khiến Cố Thanh Hy cũng ngơ ngác.
Không ngờ Dạ Mặc Uyên lại ra tay xa xỉ như thế, quả không hổ là Chiến Thần.
“Vương gia ban thưởng mười hai rương trang sức của Thúy Ngọc Hiên, sáu rương tranh chữ và đồ cổ, tám tòa biệt tram ở thành nam, ba mươi sáu gian cửa hàng ở thành bắc…”
Xì…
Toàn trường vang lên âm thanh hít khí lạnh.
Trang sức của Thúy Ngọc Hiên chính là trang sức tốt nhất trong thiên hạ đấy, nó đại biểu cho thân phận. Ở đế đô, thậm chí toàn bộ người trong thiên hại đều lấy làm vinh hạnh khi đeo đồ trang sức của Thúy Ngọc Hiên.
Lại nói, giá đồ trang sức của Thúy Ngọc Hiên cũng cao đến mức không hợp lẽ thường, vậy mà vương gia lại tặng một lần mười hai rương.
Cái này… hào phóng quá đi mất!
Còn có tám tòa biệt trang, ba mươi sáu gian cửa hàng, bọn họ có nghe lầm không?
Phố buôn bán ở thành Bắc vốn là nơi phồn hoa nhất đế đô, một con phố có giá trị ngàn vàng đấy.
Vương gia tặng một lần ba mươi sáu gian cửa hàng.
Cái này… quá khoa trương!
Hoàng thượng cưới hoàng hậu cũng không tặng nhiều sính lễ vậy đâu.
Xem ra, trong suy nghĩ của vương gia, địa vị của vương phi thật sự không thể lay chuyển.
Tuy Cố Thanh Hy rất kinh ngạc khi thấy Dạ Mặc Uyên tặng cho nàng nhiều thứ như vậy, nhưng thứ mà nàng quan tâm lại là tấm da dê cổ.
Nàng vội bước đến trước đống rương tranh chữ và đồ cổ, mở chúng ra.
Tranh chữ cổ bên trong đều do danh nhân tiền triều lưu lại, mỗi một bức đều có giá trị không thấp hơn một tòa biệt trang, nhưng Cố Thanh Hy lại chẳng chút quan tâm, nàng lấy đồ cổ ra, lần lượt mở từng bức tranh, rồi lại ném chúng sang một bên.
Xì…
Thấy vậy, tim mọi người vọt thẳng lên cổ họng.
Lỡ hỏng thì phải làm sao bây giờ?
Thanh Phong đau lòng, vội la lên: “Vương phi nương nương, người nhẹ tay một chút, những… bức tranh chữ này chỉ có duy nhất một bộ trong thiên hạ thôi đấy, giá trị…”
“Thứ ta muốn đâu?”
“Hả… vương phi muốn cái gì?”
“…”
Cố Thanh Hy hận không thể tát cậu ta một cái.
“Đương nhiên là da dê cổ rồi!”
Bằng không thì nàng muốn cái gì?
Nàng yêu thích vàng bạc châu báu, tuy nhiên, so với ngàn vạn tộc dân của Ngọc tộc thì… mấy thứ này đáng là gì chứ?
Nàng không muốn nhìn dân chúng Ngọc tộc tiếp tục chịu đựng huyết chú tàn nhẫn kia nữa.
Một khắc cũng không muốn!
Thanh Phong liếc nhìn danh sách trong tay rồi lắc đầu: “Bẩm vương phi… trong số lễ vật mà chủ tử ban thưởng không có da dê cổ”.
“Sao có thể chứ? Ngươi xem lại đi!”
Thanh Phong tỉ mỉ xem từ đầu đến đuôi vài lần, cuối cùng, cậu ta lắc đầu: “Không có, không có da dê cổ”.
Chương 350: Vì nàng xấu!
Cố Thanh Hy đoạt lấy danh sách, sau khi đọc kỹ một lượt, nàng liền thẳng tay ném nó đi, sắc mặt đen hệt như nồi than: “Lừa đảo, tên chúa lừa, ta đi tìm hắn”.
“Tiểu thư, sao người lại nổi giận như vậy, vương gia đã ban thưởng cho người rất nhiều thứ, đáng lẽ người phải tạ ơn đấy, sao có thể tìm ngài đấy đòi thêm được?”
“Thôi đi, đừng có lải nhải hệt như bà già!”
Toàn bộ người của vương phủ đều trợn tròn mắt.
Vương gia đã ban thưởng cho vương phi nhiều lễ vật như vậy mà người còn không biết đủ à?
Trời ạ, rốt cuộc vương phi có hiểu cái gì gọi là hài lòng hay không?
Thanh Phong cũng không ngờ vương phi không chỉ không vui, trái lại còn nổi giận đùng đùng.
Cậu ta liền đuổi theo, nhưng Cố Thanh Hy đã đến trước cửa thư phòng, nàng giơ chân đạp mạnh cửa phòng rồi lạnh lùng nói: “Dạ Mặc Uyên, món đồ mà chàng đã đồng ý cho ta đâu?”
Dạ Mặc Uyên buông bản đồ trong tay xuống, hoang mang không hiểu vì sao sắc mặt Cố Thanh Hy lại khó coi như vậy.
“Không phải bổn vương đã bảo Thanh Phong đưa đến rồi sao?”
“Chàng giả vờ giả vịt làm gì hả? Trong số đó vốn không có thứ ta muốn”.
“Thứ mà nàng muốn?”, Dạ Mặc Uyên sửng sốt vài giây.
Chẳng lẽ hắn không suy nghĩ chu đáo nên đã bỏ quên thứ gì sao?
“Da dê cổ đấy, chàng đã đồng ý sẽ đưa ta tấm da dê cổ kia. Chàng là vương gia, sao nói thể nói mà không giữ lời?”
Dạ Mặc Uyên giật mình tỉnh ngộ.
“Nàng gấp gáp đòi tấm da dê cổ đó để làm gì? Chẳng lẽ bên trong đó có bí mật gì hay sao?”, hay là bởi vì Dịch Thần Phi muốn có nó?
Nàng muốn tặng cho tên mặt trắng Dịch Thần Phi kia à?
Cố Thanh Hy lấy lại bình tĩnh, nở một nụ cười gượng gạo, cố hết sức vờ như chẳng chút quan tâm: “Nào có bí mật gì chứ, chẳng qua là ta tò tò về tấm da dê cổ đó, nên muốn xem qua mà thôi”.
Nàng càng như vậy càng khiến Dạ Mặc Uyên nghi ngờ.
“Vậy à…”
“Đương nhiên rồi, cho nên… vương gia, chàng cho ta mượn xem một chút nhé! Chàng xem, có phải ta đã cho chàng tất cả rồi không?”
“Sao ta cứ có cảm giác nàng tìm đến ta chỉ vì tấm da dê cổ kia thôi!”
“Trời đất chứng giám, sao ta lại vì một tấm da dê cổ mà phát sinh quan hệ với chàng được chứ? Cố Thanh Hy ta là người tùy tiện như vậy sao?”
Lúc này, sắc mặt Dạ Mặc Uyên mới khá hơn một chút, tuy nhiên, lời của hắn vẫn hết sức khó nghe: “Nàng quả thật không phải người tùy tiện, nhưng một khi giở chứng thì lại chẳng phải người”.
“…”
“Cho nên… vương gia, có phải chàng nên đưa tấm da dê cổ kia cho ta rồi không?”
“Nàng muốn gì cũng được, chỉ có da dê cổ là bổn vương không tặng nàng”.
“Vì sao chứ…”
Cố Thanh Hy nổi giận.
Nàng bằng lòng để hắn lấy lại toàn bộ những thứ kia, chỉ cần đưa nàng da dê cổ là được.
“Bởi vì bổn vương rất vừa mắt tấm da dê kia, cho nên không nỡ tặng nàng”.
Nói đùa, đưa nàng để nàng đem đi nịnh nọt một tên mặt trắng khác à?
Mặt hắn cũng đã đủ xanh rồi!
“Dạ Mặc Uyên, chàng nói mà không giữ lời, rõ ràng chàng nói rằng sẽ đưa ta da dê cổ mà”.
“Bổn vương đồng ý sẽ tặng cho nàng khi nào?”
Cố Thanh Hy giận đến mức phát run.
Ăn xong quẹt mỏ không nhận đúng không?
Tưởng Cố Thanh Hy này dễ ức hiếp vậy à?
“Ta hỏi lại một lần cuối, chàng có đưa tấm da dê cổ đó cho ta không?”
“Không đưa!”
“Được!”
Cố Thanh Hy phất tay áo rời đi, khi đi ngang cửa còn mạnh tay đóng sầm cửa.
Người bên ngoài nghe thấy tiếng cãi cọ đều bị dọa run.
Cũng chỉ có vương phi mới dám đối xử với vương gia như vậy.
Thanh Phong do dự nói: “Chủ tử, vương phi tức giận, việc này…”
“Nàng giận, bổn vương cũng giận đây này…”
Đêm hôm trước còn quấn lấy hắn, sang hôm sau đã hùng hổ đòi da dê cổ của hắn vì một tên mặt trắng, nàng xem hắn là gì chứ?
Thanh Phong rất thức thời, lập tức ngậm miệng.
Tốt nhất là cậu ta không nên xen vào chuyện giữa chủ tử và vương phi.
Hy vọng vương phi đừng lấy bọn họ ra trút giận là được.
Sau khi nguôi giận, Dạ Mặc Uyên nói: “Đi trông chừng vương phi, đừng để nàng ấy làm chuyện gì ngốc nghếch”.
Thanh Phong rất muốn nói: Vương phi không phải người có trái tim thủy tinh đâu.
Sao nàng ta có thể tự sát cho được?
Nhưng chủ tử đã ra lệnh, cậu ta vẫn phải làm theo.
Ngày hôm sau, toàn bộ đế đô lan truyền một bức tranh về việc Chiến Thần có quan hệ mập mờ nữ nhân vừa mập lại vừa xấu.
Trong tranh, Chiến Thần nằm bên dưới, sắc mặt ửng đỏ, rõ ràng là chưa thỏa mãn dục vọng.
Còn nữ nhân vừa xấu lại vừa béo kia lại hệt như một nữ hoàng đang “sủng hạnh” hắn.
Bức tranh được vẽ rất chân thật, khiến người ta nhìn mà đỏ mặt.
Toàn bộ đế đô sôi trào.
Chiến Thần nghiễm nhiên trở thành trò cười khắp đế đô.
Tuy nhiên, những bức tranh đó nhanh chóng bị người của Chiến Thần thiêu hủy.
Kẻ lan truyền tranh cũng bị Chiến Thần bắt lại, thậm chí những người bàn luận chuyện này cũng bị bắt giữ.
Thế nhưng vẫn không ngăn được dân chúng bàn tán xôn xao.
“Có nghe gì chưa? Chiến Thần yêu thích một nữ nhân vừa béo lại vừa xấu, chậc chậc chậc, quan trọng hơn nữa chính là… rõ ràng Chiến Thần là thụ nha!”
“Á… sao có thể chứ? Chiến Thần là người như thế nào, sao ngài ấy có thể là thụ được. Hơn nữa, ngài ấy muốn nữ nhân dạng gì mà không có, cần gì phải xem trọng một ả vừa béo lại vừa xấu?”
“Thật đấy, toàn bộ đế đô đều biết chuyện. Ngươi có biết vì sao lúc trước Chiến Thần kết hôn với Cố tam tiểu thư không?”
“Vì sao?”
“Vì nàng xấu, khi Chiến Thần lấy nàng, nàng xấu lắm đấy!”
“Đem gốc san hô đỏ trăm năm do Lưu quốc công tặng, dạ minh châu, đá mắt mèo… cùng mang đến thưởng cho vương phi”.
“Còn nữa, đem toàn bộ lăng la tơ lụa tốt nhất của phường Vân Thiên cho vương phi”.
“Vương phi yêu tài phú, cũng yêu biệt trang cùng cửa hàng. Ngươi đến thành nam, mua hết toàn bộ khế đất của cửa hàng và biệt trang, đưa đến cho vương phi”.
Dạ Mặc Uyên vẫn còn nói liên thanh.
Giáng Tuyết nhịn không được nói xen vào: “Chủ tử, ngài đã ban thưởng cho vương phi rất nhiều rồi! Dù là hoàng thượng lấy hoàng hậu cũng không tặng nhiều sính lễ vậy đâu!”
Mà vương phi cũng chỉ là… thị tẩm cả đêm mà thôi.
Hơn nữa, người còn tỏ thái độ ương ngạnh và bá đạo, bắt chủ tử phải… nằm dưới.
Nói là thị tẩm, chẳng bằng nói chủ tử nhà bọn hắn thị tẩm cho nàng thì đúng hơn.
Chỉ thế thôi mà đã đòi nhiều vàng bạc tài bảo như vậy… cũng hơi quá rồi!
Dạ Mặc Uyên lẩm bẩm: “Vậy à?”
Sao hắn cứ có cảm giác còn thiếu rất nhiều nhỉ?
“Các ngươi nói xem, nữ nhân còn thích gì nữa? Đồ trang sức thì sao?”
Thanh Phong cũng nhịn không được nữa, bèn lên tiếng nhắc nhở: “Chủ tử, ngài đã đưa cho vương phi rất nhiều đồ trang sức rồi. Số… đồ trang sức kia ước chừng có thể chất đầy cả căn phòng đấy”.
“Thế à? Vậy trước mắt cứ thưởng những thứ… này đi”.
“Vâng!”
Thanh Phong và Giáng Tuyết rất không tình nguyện.
Thị tẩm một đêm thôi mà thưởng nhiều bảo bối như vậy, đúng là mới nghe lần đầu, trước nay chưa từng có, thật không biết chủ tử nghĩ như thế nào nữa.
Nếu lan truyền ra ngoài, e là chuyện này sẽ khiến thiên hạ rúng động.
Càng nghĩ, Thanh Phong và Giáng Tuyết càng cảm thấy nuối tiếc.
Dạ Mặc Uyên nhếch miệng, nhịn không được nở nụ cười tươi rói, trong đầu hắn không ngừng nhớ đến cảm giác đêm qua.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Dạ Mặc Uyên như mở cờ trong bụng, hắn bắt đầu nghiên cứu xem tiếp theo nên làm thế nào để giành quyền chủ động, hoàn toàn chinh phục Cố Thanh Hy.
Trong tẩm cung.
Cố Thanh Hy không ngủ được, nên bảo Thu Nhi rửa mặt và thay quần áo cho mình.
Vẻ mặt Thu Nhi tràn đầy phấn khích, so với Cố Thanh Hy, nàng ta còn kích động hơn.
“Tiểu thư, cuối cùng người cũng ở cùng phòng với vương gia rồi. Thu Nhi đã mong chờ ngày hôm nay từ rất lâu!”
“Sau này, người chính là nữ chủ nhân chính thức của phủ Dạ vương, cũng là vương phi chân chính của vương gia. Người vẫn nên kiềm chế bản tính của mình một chút, sau này sống với vương gia thật tốt!”
Cố Thanh Hy cứ nhìn đông rồi lại nhìn tây, mong chờ tấm da dê cổ kia.
Nàng hồi hộp đến mức liên tục xoa tay, chỉ hi vọng bên trong tấm da dê đó có ghi chép tung tích của Long Châu. Nếu không nàng thật sự không biết phải đi đâu để tìm Long Châu nữa.
Thấy vậy, Thu Nhi không nhịn được, che miệng cười trộm.
“Tiểu thư, xem người khẩn trương kìa! Vương gia yêu thích người như vậy, chắc chắn không nỡ để người thiệt thòi đâu, người cứ yên tâm. Theo Thu Nhi đoán, lát nữa, chắc chắn vương gia sẽ cho người mang lễ vật ban thưởng đến”.
“Hi vọng là thế!”
Vừa dứt lời, Thanh Phong đã đến.
“Thuộc hạ bái kiến vương phi nương nương, vương phi thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế”.
“Thanh Phong, có phải vương gia bảo ngươi mang lễ vật ban thưởng đến không?”
“Đúng vậy, vương gia…”
“Được rồi, ngươi bắt đầu luôn đi, vương gia ban thưởng những gì? Mau lấy ra đây!”
“Vâng…”, Thanh Phong bĩu môi, chưa từng thấy vương phi gấp gáp như vậy.
“Vương gia ban thưởng 2 viên dạ minh châu ngàn năm, một cặp san hô đỏ trăm năm, một đôi ngọc Quan Âm, một rương đá mắt mèo, ngàn lượng vàng, mười hai rương lăng la tơ lụa của phường Vân Thiên…”
Xì…
Cứ nghe được một câu, đám người bên cạnh lại há hốc mồm kinh ngạc.
Dạ minh châu ngàn năm?
San hô đỏ trăm năm?
Còn có vải vóc của phường Vân Thiên?
Đây đều là những lễ vật cực kỳ khó tìm đấy, người bình thường dù có tiền cũng không mua được.
Vương gia ban thưởng quá nhiều, khiến Cố Thanh Hy cũng ngơ ngác.
Không ngờ Dạ Mặc Uyên lại ra tay xa xỉ như thế, quả không hổ là Chiến Thần.
“Vương gia ban thưởng mười hai rương trang sức của Thúy Ngọc Hiên, sáu rương tranh chữ và đồ cổ, tám tòa biệt tram ở thành nam, ba mươi sáu gian cửa hàng ở thành bắc…”
Xì…
Toàn trường vang lên âm thanh hít khí lạnh.
Trang sức của Thúy Ngọc Hiên chính là trang sức tốt nhất trong thiên hạ đấy, nó đại biểu cho thân phận. Ở đế đô, thậm chí toàn bộ người trong thiên hại đều lấy làm vinh hạnh khi đeo đồ trang sức của Thúy Ngọc Hiên.
Lại nói, giá đồ trang sức của Thúy Ngọc Hiên cũng cao đến mức không hợp lẽ thường, vậy mà vương gia lại tặng một lần mười hai rương.
Cái này… hào phóng quá đi mất!
Còn có tám tòa biệt trang, ba mươi sáu gian cửa hàng, bọn họ có nghe lầm không?
Phố buôn bán ở thành Bắc vốn là nơi phồn hoa nhất đế đô, một con phố có giá trị ngàn vàng đấy.
Vương gia tặng một lần ba mươi sáu gian cửa hàng.
Cái này… quá khoa trương!
Hoàng thượng cưới hoàng hậu cũng không tặng nhiều sính lễ vậy đâu.
Xem ra, trong suy nghĩ của vương gia, địa vị của vương phi thật sự không thể lay chuyển.
Tuy Cố Thanh Hy rất kinh ngạc khi thấy Dạ Mặc Uyên tặng cho nàng nhiều thứ như vậy, nhưng thứ mà nàng quan tâm lại là tấm da dê cổ.
Nàng vội bước đến trước đống rương tranh chữ và đồ cổ, mở chúng ra.
Tranh chữ cổ bên trong đều do danh nhân tiền triều lưu lại, mỗi một bức đều có giá trị không thấp hơn một tòa biệt trang, nhưng Cố Thanh Hy lại chẳng chút quan tâm, nàng lấy đồ cổ ra, lần lượt mở từng bức tranh, rồi lại ném chúng sang một bên.
Xì…
Thấy vậy, tim mọi người vọt thẳng lên cổ họng.
Lỡ hỏng thì phải làm sao bây giờ?
Thanh Phong đau lòng, vội la lên: “Vương phi nương nương, người nhẹ tay một chút, những… bức tranh chữ này chỉ có duy nhất một bộ trong thiên hạ thôi đấy, giá trị…”
“Thứ ta muốn đâu?”
“Hả… vương phi muốn cái gì?”
“…”
Cố Thanh Hy hận không thể tát cậu ta một cái.
“Đương nhiên là da dê cổ rồi!”
Bằng không thì nàng muốn cái gì?
Nàng yêu thích vàng bạc châu báu, tuy nhiên, so với ngàn vạn tộc dân của Ngọc tộc thì… mấy thứ này đáng là gì chứ?
Nàng không muốn nhìn dân chúng Ngọc tộc tiếp tục chịu đựng huyết chú tàn nhẫn kia nữa.
Một khắc cũng không muốn!
Thanh Phong liếc nhìn danh sách trong tay rồi lắc đầu: “Bẩm vương phi… trong số lễ vật mà chủ tử ban thưởng không có da dê cổ”.
“Sao có thể chứ? Ngươi xem lại đi!”
Thanh Phong tỉ mỉ xem từ đầu đến đuôi vài lần, cuối cùng, cậu ta lắc đầu: “Không có, không có da dê cổ”.
Chương 350: Vì nàng xấu!
Cố Thanh Hy đoạt lấy danh sách, sau khi đọc kỹ một lượt, nàng liền thẳng tay ném nó đi, sắc mặt đen hệt như nồi than: “Lừa đảo, tên chúa lừa, ta đi tìm hắn”.
“Tiểu thư, sao người lại nổi giận như vậy, vương gia đã ban thưởng cho người rất nhiều thứ, đáng lẽ người phải tạ ơn đấy, sao có thể tìm ngài đấy đòi thêm được?”
“Thôi đi, đừng có lải nhải hệt như bà già!”
Toàn bộ người của vương phủ đều trợn tròn mắt.
Vương gia đã ban thưởng cho vương phi nhiều lễ vật như vậy mà người còn không biết đủ à?
Trời ạ, rốt cuộc vương phi có hiểu cái gì gọi là hài lòng hay không?
Thanh Phong cũng không ngờ vương phi không chỉ không vui, trái lại còn nổi giận đùng đùng.
Cậu ta liền đuổi theo, nhưng Cố Thanh Hy đã đến trước cửa thư phòng, nàng giơ chân đạp mạnh cửa phòng rồi lạnh lùng nói: “Dạ Mặc Uyên, món đồ mà chàng đã đồng ý cho ta đâu?”
Dạ Mặc Uyên buông bản đồ trong tay xuống, hoang mang không hiểu vì sao sắc mặt Cố Thanh Hy lại khó coi như vậy.
“Không phải bổn vương đã bảo Thanh Phong đưa đến rồi sao?”
“Chàng giả vờ giả vịt làm gì hả? Trong số đó vốn không có thứ ta muốn”.
“Thứ mà nàng muốn?”, Dạ Mặc Uyên sửng sốt vài giây.
Chẳng lẽ hắn không suy nghĩ chu đáo nên đã bỏ quên thứ gì sao?
“Da dê cổ đấy, chàng đã đồng ý sẽ đưa ta tấm da dê cổ kia. Chàng là vương gia, sao nói thể nói mà không giữ lời?”
Dạ Mặc Uyên giật mình tỉnh ngộ.
“Nàng gấp gáp đòi tấm da dê cổ đó để làm gì? Chẳng lẽ bên trong đó có bí mật gì hay sao?”, hay là bởi vì Dịch Thần Phi muốn có nó?
Nàng muốn tặng cho tên mặt trắng Dịch Thần Phi kia à?
Cố Thanh Hy lấy lại bình tĩnh, nở một nụ cười gượng gạo, cố hết sức vờ như chẳng chút quan tâm: “Nào có bí mật gì chứ, chẳng qua là ta tò tò về tấm da dê cổ đó, nên muốn xem qua mà thôi”.
Nàng càng như vậy càng khiến Dạ Mặc Uyên nghi ngờ.
“Vậy à…”
“Đương nhiên rồi, cho nên… vương gia, chàng cho ta mượn xem một chút nhé! Chàng xem, có phải ta đã cho chàng tất cả rồi không?”
“Sao ta cứ có cảm giác nàng tìm đến ta chỉ vì tấm da dê cổ kia thôi!”
“Trời đất chứng giám, sao ta lại vì một tấm da dê cổ mà phát sinh quan hệ với chàng được chứ? Cố Thanh Hy ta là người tùy tiện như vậy sao?”
Lúc này, sắc mặt Dạ Mặc Uyên mới khá hơn một chút, tuy nhiên, lời của hắn vẫn hết sức khó nghe: “Nàng quả thật không phải người tùy tiện, nhưng một khi giở chứng thì lại chẳng phải người”.
“…”
“Cho nên… vương gia, có phải chàng nên đưa tấm da dê cổ kia cho ta rồi không?”
“Nàng muốn gì cũng được, chỉ có da dê cổ là bổn vương không tặng nàng”.
“Vì sao chứ…”
Cố Thanh Hy nổi giận.
Nàng bằng lòng để hắn lấy lại toàn bộ những thứ kia, chỉ cần đưa nàng da dê cổ là được.
“Bởi vì bổn vương rất vừa mắt tấm da dê kia, cho nên không nỡ tặng nàng”.
Nói đùa, đưa nàng để nàng đem đi nịnh nọt một tên mặt trắng khác à?
Mặt hắn cũng đã đủ xanh rồi!
“Dạ Mặc Uyên, chàng nói mà không giữ lời, rõ ràng chàng nói rằng sẽ đưa ta da dê cổ mà”.
“Bổn vương đồng ý sẽ tặng cho nàng khi nào?”
Cố Thanh Hy giận đến mức phát run.
Ăn xong quẹt mỏ không nhận đúng không?
Tưởng Cố Thanh Hy này dễ ức hiếp vậy à?
“Ta hỏi lại một lần cuối, chàng có đưa tấm da dê cổ đó cho ta không?”
“Không đưa!”
“Được!”
Cố Thanh Hy phất tay áo rời đi, khi đi ngang cửa còn mạnh tay đóng sầm cửa.
Người bên ngoài nghe thấy tiếng cãi cọ đều bị dọa run.
Cũng chỉ có vương phi mới dám đối xử với vương gia như vậy.
Thanh Phong do dự nói: “Chủ tử, vương phi tức giận, việc này…”
“Nàng giận, bổn vương cũng giận đây này…”
Đêm hôm trước còn quấn lấy hắn, sang hôm sau đã hùng hổ đòi da dê cổ của hắn vì một tên mặt trắng, nàng xem hắn là gì chứ?
Thanh Phong rất thức thời, lập tức ngậm miệng.
Tốt nhất là cậu ta không nên xen vào chuyện giữa chủ tử và vương phi.
Hy vọng vương phi đừng lấy bọn họ ra trút giận là được.
Sau khi nguôi giận, Dạ Mặc Uyên nói: “Đi trông chừng vương phi, đừng để nàng ấy làm chuyện gì ngốc nghếch”.
Thanh Phong rất muốn nói: Vương phi không phải người có trái tim thủy tinh đâu.
Sao nàng ta có thể tự sát cho được?
Nhưng chủ tử đã ra lệnh, cậu ta vẫn phải làm theo.
Ngày hôm sau, toàn bộ đế đô lan truyền một bức tranh về việc Chiến Thần có quan hệ mập mờ nữ nhân vừa mập lại vừa xấu.
Trong tranh, Chiến Thần nằm bên dưới, sắc mặt ửng đỏ, rõ ràng là chưa thỏa mãn dục vọng.
Còn nữ nhân vừa xấu lại vừa béo kia lại hệt như một nữ hoàng đang “sủng hạnh” hắn.
Bức tranh được vẽ rất chân thật, khiến người ta nhìn mà đỏ mặt.
Toàn bộ đế đô sôi trào.
Chiến Thần nghiễm nhiên trở thành trò cười khắp đế đô.
Tuy nhiên, những bức tranh đó nhanh chóng bị người của Chiến Thần thiêu hủy.
Kẻ lan truyền tranh cũng bị Chiến Thần bắt lại, thậm chí những người bàn luận chuyện này cũng bị bắt giữ.
Thế nhưng vẫn không ngăn được dân chúng bàn tán xôn xao.
“Có nghe gì chưa? Chiến Thần yêu thích một nữ nhân vừa béo lại vừa xấu, chậc chậc chậc, quan trọng hơn nữa chính là… rõ ràng Chiến Thần là thụ nha!”
“Á… sao có thể chứ? Chiến Thần là người như thế nào, sao ngài ấy có thể là thụ được. Hơn nữa, ngài ấy muốn nữ nhân dạng gì mà không có, cần gì phải xem trọng một ả vừa béo lại vừa xấu?”
“Thật đấy, toàn bộ đế đô đều biết chuyện. Ngươi có biết vì sao lúc trước Chiến Thần kết hôn với Cố tam tiểu thư không?”
“Vì sao?”
“Vì nàng xấu, khi Chiến Thần lấy nàng, nàng xấu lắm đấy!”
Bình luận facebook