• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cuồng Phi Sủng Vương: Thanh Hy- Mặc Uyên (4 Viewers)

  • Chương 66-69

Chương 66: Vô Ưu Quan

Đám người Cố thừa tướng tức đến xanh mặt, hận không thể đập nát những thứ trước mặt.

Đại phu nhân lộ vẻ đau đớn: “Lão gia, chả nhẽ để nàng ta lấy 50 lượng bạc dễ dàng vậy sao?”

Cố thừa tướng tức giận rống lên: “Có học viện Hoàng Gia chứng kiến, bà dám làm trái à?”

Đại phu nhân ôm lấy ngực, đau đến không thở nổi.

Năm mươi vạn lượng bạc đấy… không biết mất bao lâu mới kiếm được…

Sau khi rời khỏi phủ thừa tướng không lâu, mấy người Cố Thanh Hy bị hai nhóm áo đen không rõ lai lịch bao vây.

Cả hai nhóm gần như trăm miệng một lời: “Chỉ cần ngươi giao ra chuông Phá Hồn, ta có thể tha mạng cho các ngươi”.

Cố Thanh Hy giơ hai tay lên: “Chuông Phá Hồn chỉ có một, ta giao cho bất kỳ ai trong các ngươi thì nhóm người còn lại cũng sẽ không tha cho ta, vậy phải tính sao đây?”

Hai nhóm áo đen liền giơ đao chém nhau loạn xạ.

Cố Thanh Hy lắc đầu.

“Chậc, với trí thông minh này… là do ta u mê, thôi thôi, ta đi Vô Ưu Quan”.

Tiêu Vũ Hiên ngước nhìn Cố Thanh Hy và Dịch Thần Phi sóng vai đi phía trước, rồi lại tròn mắt nhìn hai nhóm áo đen chém nhau đến độ đầu rơi máu chảy phía sau.

“Vậy cũng được hả?”, khó trách nha đầu xấu xí đó nói chỉ số thông minh của bọn họ thấp.

“Này, các ngươi chờ ta một chút!”

Vô Ưu Quan chính là động tiêu hồn lớn nhất đế đô.

Nơi đây không chỉ hội tụ các mỹ nhân tuyệt sắc đỉnh cao trên khắp cả nước, mà còn có nhóm tiểu quan đa tài đa nghệ, dung mạo tuấn tú.

Trời vừa tối, nơi đây đã bắt đầu ồn ào, náo động, thương nhân giàu có, phú ông lắm tiền nối đuôi nhau không dứt. Có không ít cô gái xinh đẹp, trẻ tuổi đứng ở cửa Vô Ưu Quan ra sức mời gọi khách.

Ba người Cố Thanh Hy vừa xuất hiện liền khiến mọi người dừng hô hấp.

Nguyên nhân không gì khác, đơn giản là vì hai người đàn ông bên cạnh nàng.

Một người khôi ngô, một người tuấn tú, hơn thế nữa, tuy nàng mang mạng che mặt, nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất quý phái bẩm sinh.

Dù đứng lẫn trong đám đông, ba người bọn họ vẫn tỏa sáng.

Huống chi, bọn họ đều mặc tơ lụa cao cấp, người của Vô Ưu Quan lại rất có mắt nhìn, sao có thể không nhận ra cho được.

Mấy cô nàng quyến rũ lập tức vây đến, thân thể mềm mại không xương thỉnh thoảng nhoài về phía Tiêu Vũ Hiên.

“Ôi chao, không phải Tiêu công tử đó sao? Đã lâu rồi ngài không đến, làm người ta nhớ chết đi được”.

“Tiêu công tử, lần trước ngài còn nói muốn đưa thiếp đi thả đèn đấy, nào ngờ vừa quay đi, ngài đã cưng chiều Mẫu Đơn tỷ tỷ mất rồi, có phải ngài quên thiếp rồi không?”

Cố Thanh Hy vòng hai tay trước ngực, cười chế nhạo: “Tiểu Hiên Hiên, xem ra ngươi cũng là một tên trăng hoa!”

Sắc mặt Tiêu Vũ Hiên tối sầm.

Đến thanh lâu chơi mà dẫn theo nữ nhân thì đúng là không tự nhiên chút nào.

Hơn nữa, ở đế đô, nào có nữ nhân dám công khai chạy đến Vô Ưu Quan tìm vui chứ?

Tiêu Vũ Hiên ngượng ngùng đẩy mấy cô nàng đang nhào đến, sau đó lấy từ trong ngực ra một chồng ngân phiếu, ném cho bọn họ và nói với giọng không kiên nhẫn: “Hôm nay gia không tìm nữ nhân, tất cả giải tán!”

“Tiêu công tử, không biết hai vị này là… Nhìn có hơi lạ, hay là để thiếp tiếp bọn họ nhé!”, nói xong, một nữ nhân liền dịch đến gần.

Tiêu Vũ Hiên lập tức ngăn cản, lạnh giọng nói: “Đã bảo hôm nay không tìm nữ nhân, đi hết đi!”

Cố Thanh Hy đẩy Tiêu Vũ Hiên ra, bước đến nâng cằm cô nàng kia với thái độ ngả ngớn, sau đó kề sát tai nàng ta, vừa hà hơi vừa cười nói: “Mỹ nhân là để yêu thương mà, đám nam nhân các ngươi đúng là quê mùa, không biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc cả. Nào, đi nào, uống với gia vài chén!”

Tiêu Vũ Hiên tức đến giơ chân, quay sang lên án với Dịch Thần Phi: “Ngươi nhìn xem, nàng ta có chút xíu rụt rè nào giống với nữ nhân không? Sao ngươi lại để nàng tùy tiện đến cái nơi dơ bẩn như Vô Ưu Quan này thế hử?”

Dịch Thần Phi cười khổ: “Ta thua nàng, nên trong bảy ngày này đành phải sống phóng tung với nàng, ngay cả tự do còn không có mà. Nàng muốn đến đâu thì đến, ta cũng hết cách!”

“Ngươi không khuyên được à?”

“Một kẻ thất bại thì khuyên nhủ kiểu gì?”

Ôi trời!

Chẳng phải Dịch Thần Phi càng ước nàng mang tiếng xấu à?

Càng nghĩ, Tiêu Vũ Hiên càng cảm thấy có lý.

“Ta lệnh cho ngươi mang nàng đi, đêm nay, nàng có thể đi bất kỳ đâu, chỉ không được ở lại thanh lâu có tiểu quan”.

Vô Ưu Quan quá ồn, Tiêu Vũ Hiên không nghe rõ những lời Dịch Thần Phi vừa nói, chỉ loáng thoáng nghe được tiếng thở dài bất đắc dĩ của hắn ta cùng một câu nói mơ hồ: “Mấy năm nay nàng đã sống quá mệt mỏi, cứ để nàng thả lỏng chút đi!”

Thả… cái gì?

Hắn ta nghe nhầm ư?

Dịch Thần Phi vừa nói gì đó sao?

Trong gian phòng dành cho khách quý, Cố Thanh Hy ngồi bắt chéo chân, đảo mắt nhìn một loạt nữ nhân hoàn phì yến gầy trước mặt, rồi lắc đầu tỏ vẻ ghét bỏ.

Bảo mụ mụ khoát tay ngăn lại, sau đó lập tức đổi một dàn mỹ nhân khác và nở nụ cười nịnh nọt: “Tiểu thư, các nàng đều là mỹ nữ đứng đầu bảng của Vô Ưu Quan chúng ta, nếu không phải do Tiêu công tử là khách quen thì Bảo mụ không nỡ gọi ra đâu. Người xem xem có nàng nào hợp mắt mình không?”

Trên khuôn mặt được trang điểm lòe loẹt của Bảo mụ lộ vẻ đắc ý.

Mỗi một cô nương ở đây đều có vẻ ngoài tuyệt sắc, ngàn dặm mới tìm được một người, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng phải động lòng.

Các nàng cũng là lá bài tẩy của bà ta, quả thật không tùy tiện tiếp khách.

Cố Thanh Hy nhướng mày hỏi: “Bà cảm thấy một nữ nhân như ta sẽ thích nữ nhân à?”

Bảo mụ liếc nhìn sang bên cạnh, Tiêu Vũ Hiên đang hờn dỗi, còn Dịch Thần Phi thì cười dịu dàng. Bà ta sửng sốt hồi lâu rồi mới vỗ đầu một cái: “Ôi chao, cô xem, là ta sơ sót, ta lập tức đổi một dàn mỹ nam cho cô”.

Bà ta vẫn luôn duy trì nụ cười tiêu chuẩn, nhưng trong lòng thì đang không ngừng suy đoán thân phận của Cố Thanh Hy.

Một nữ nhân dám công khai đến Vô Ưu Quan tìm nam nhân, việc này thật sự không bình thường, huống chi đó còn là một cô gái trẻ tuổi.

Đáng kinh ngạc hơn chính là Tiêu công tử, con trai út của Tiêu lão tướng quân, người có thân phận cực kỳ cao, phóng mắt khắp đế đô chẳng có mấy ai tác động được hắn ta, vậy mà đối với nữ nhân trước mắt, trông hắn ta không khác nào tùy tùng.

“Bộp!”

Cố Thanh Hy đập một chồng ngân phiếu xuống bàn.

Bảo mụ liếc nhìn, không ngờ lại là mười vạn lượng bạc, bà ta kinh ngạc đến mức hít một ngụm khí lạnh.
Chương 67: Đuổi hết mỹ nam

Mười vạn lượng bạc đủ để mua cả cái Vô Ưu Quan này rồi!

“Nhớ kỹ, ta muốn mỗi một mỹ nam đều đạt đẳng cấp cao nhất, còn nữa, không được gọi ta tiểu thư, ta nghe không quen, gọi là cô nãi nãi đi!”

“Đương nhiên rồi, cô nãi nãi đợi một tí nhé, bọn họ sẽ tới ngay!”

Một dàn mỹ nam được thay đổi.

Có tuấn tú, có gợi cảm, có điển trai, có thanh lịch mà lạnh lùng, có cường tráng, muốn gì có đó, mỗi người đều có vẻ ngoài thượng thừa.

“Cô nãi nãi, trong quan của chúng ta mới ủ một vò rượu Băng Lan, ta cùng cô uống một chén nhé!”, một nam nhân có vẻ ngoài gợi cảm nháy mắt với Cố Thanh Hy, thân thể trơn bóng, mềm mại như không có xương từng chút dịch lại gần nàng.

“Được lắm, tiểu bảo bối của ta!”, Cố Thanh Hy dứt khoát giang tay ra, ôm lấy hai mỹ nam vào ngực. Nhìn động tác thành thạo của nàng, Tiêu Vũ Hiên và Dịch Thần Phi thật sự không tin đây là lần đầu tiên nàng đến thanh lâu có tiểu quan.

“Cô nãi nãi, cô ngồi mỏi không? Để ta xoa bóp cho cô nhé!”

Thấy Cố Thanh Hy không có thái độ bài xích, các mỹ nam cảm thấy rất yên tâm, liền tranh nhau hầu hạ nàng.

“Các ngươi ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, cô nãi nãi mời các ngươi ăn kẹo nhé!”

Cố Thanh Hy cầm một xấp ngân phiếu đập xuống bàn, sau đó thưởng cho mỗi người một vạn lượng.

Đám mỹ nam run rẩy nhận một vạn lượng bạc, trong mắt lộ vẻ không dám tin.

Tiện tay thưởng đã là một vạn lượng bạc ư?

Trời ạ, có phải là xa xỉ lắm rồi không?

Bảo mụ nhìn mà đỏ mắt, hận bản thân không thể hóa thành mỹ nam, nếu vậy, bà ta cũng sẽ chạy đến hầu hạ.

Các tiểu quan và cô nương của Vô Ưu Quan cũng nhìn mà đỏ mắt, vội tranh nhau nịnh nọt.

Cố Thanh Hy nhếch mép cười ta, sau đó cầm mười vạn lượng bạc tung lên trời, khiến cho một đám cô nương và tiểu quan ùa đến, điên cuồng cướp đoạt.

Thậm chí, một bộ phận khách cũng chạy đến tranh nhau.

Dịch Thần Phi dở khóc dở cười.

Tiêu Vũ Hiên tức anh ách, hắn hung tợn trừng hai mỹ nam trong ngực Cố Thanh Hy, hận không thể chặt bọn họ ra.

Hắn ta không ngại Cố Thanh Hy vung tiền, nhưng hắn ta để ý khi thấy ánh mắt hệt như một con sói háo sắc của nàng lúc nhìn đám mỹ nam kia.

Càng ghê tởm hơn chính là mấy tên đàn ông đó còn định duỗi tay sờ sẫm nàng.

Má nó!

Không thể nhịn được nữa!

“Bộp…!”, Tiêu Vũ Hiên đập mạnh xuống bàn, đau đến mức khiến hắn ta nhe răng trợn mắt, nhưng hắn ta vẫn cố nhịn và hét lên giận dữ: “Cút, cút hết cho ta!”

Mọi người đồng loạt nhìn hắn ta, không biết tên này mắc chứng gì.

Bảo mụ là người có phản ứng đầu tiên, bà ta vội hòa giải: “Tiêu công tử, trong quan có vài giai nhân tuyệt sắc mới đến, để mụ mụ bảo các nàng đến hầu hạ ngài nhé!”

“Không cần, bà bảo đám nam nhân này cút hết cho ta, không cho phép đến gần nàng!”

Vừa nói, Tiêu Vũ Hiên vừa đẩy người.

Cố Thanh Hy nhếch miệng: “Tiểu Hiên Hiên, ngươi làm vậy sẽ dọa mỹ nam của ta đấy!”

“Cút!”

Các mỹ nam mếu máo nhìn Cố Thanh Hy, thậm chí có người đã lã chã rơi nước mắt.

Cố Thanh Hy hào phóng thưởng cho mỗi người một vạn lượng bạc, rồi dỗ dành: “Ngoan nhé, lần sau cô nãi nãi sẽ đến thăm các ngươi”.

Lại là một vạn lượng bạc.

Đám mỹ nam như mở cờ trong bụng, hận không thể ôm chặt đùi Cố Thanh Hy, nhưng bọn họ cũng biết mối quan hệ giữa nàng và Tiêu công tử không hề tầm thường, nên đành phải rời đi.

Các cô nương trong quan ghen tị đến đỏ mắt.

Ngày thường, các nàng luôn kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng hôm nay, mấy tên này chỉ tùy tiện hầu hạ một phen mà đã được thưởng một vạn lượng bạc. Các nàng làm việc cực lực suốt mấy năm còn không dư ra hai vạn đâu.

Cố Thanh Hy nghiêng đầu, cười mà không cười nhìn Tiêu Vũ Hiên: “Vậy ngươi đã hài lòng chưa?”

Tiêu Vũ Hiên hừ lạnh một tiếng.

Cố Thanh Hy cầm bầu rượu, ngửa cổ lên uống từng ngụm rồi nói với giọng điệu bất đắc dĩ: “Ai đó từng nói muốn chúc mừng ta cơ đấy, giờ có rượu lại không có mỹ nam, chả thú vị gì cả!”

“Mắt cô mù rồi à? Chẳng lẽ vẻ ngoài của chúng ta thua đám tiểu quan đó?”

Cố Thanh Hy thành thật gật đầu: “Thần Phi đại ca, ngươi biết đánh đàn không?”

“Biết một chút!”

“Vậy có thể mời ngươi đàn một khúc giúp vui được không?”

“Được tam tiểu thư xem trọng, Dịch mỗ thật sự cảm thấy vinh hạnh”.

“Dễ nói chuyện vậy à?”, Cố Thanh Hy túm lấy ống tay áo hắn ta, cười hề hề: “Vậy ngươi có biết nhảy không? Nhảy mấy cái điệu nóng bỏng ấy!”

Tiêu Vũ Hiên xoa trán.

Giáng một tia sét xuống đánh chết hắn ta đi!

Sao hắn ta lại quen biết một nữ nhân không biết xấu hổ như vậy chứ?

Dịch Thần Phi là một nhân vật lớn thuộc Nho gia, rất coi trọng nhân, lễ, nghĩa, trí, tính. Vậy mà nha đầu xấu xí này lại nói ra chuyện hoang đường như vậy…

Hắn ta không biết sắc mặt Dịch Thần Phi sẽ đen như thế nào nữa.

Tiêu Vũ Hiên lẳng lặng chờ Dịch Thần Phi nổi giận, nhưng không ngờ Dịch Thần Phi chỉ cười khẽ rồi nói: “Tam tiểu thư muốn xem cũng được, tuy nhiên, ngoại trừ tam tiểu thư thì những người khác không đủ tư cách thấy Dịch mỗ nhảy điệu nóng bỏng đâu!”

“Má nó, Dịch Thần Phi, ngươi có còn là Tam tiên sinh của Nho gia không đấy? Ngươi không cảm thấy ngượng khi nói vậy à? Chẳng lẽ ngươi quên mất Nho gia các ngươi đã học cái gì rồi sao?”

“Tiêu công tử, ta là đệ tử Nho gia, chứ không phải đệ tử Thiếu Lâm”.

Một câu thờ ơ nhưng lại khiến Tiêu Vũ Hiên nghẹn cả buổi không đáp lại được, hắn ta chỉ có thể tức giận trừng Dịch Thần Phi.

“Nha đầu xấu xí, người nam nhân này rất xấu, ngươi bớt giao du với hắn đi. Theo ta thấy thì hắn mặt dày mày dạn đi theo ngươi chỉ là vì bảo bối của ngươi mà thôi!”

Cố Thanh Hy buồn cười chọc chọc vào trán hắn ta.

“Ngươi bị ngốc à, nếu hắn thật sự vì vật kia thì sao lại từ bỏ vòng chung kết của đại hội đấu văn”.

“Ta vẫn thấy hắn có mưu đồ!’

Nghe bọn họ đối thoại, trong đám đông đột nhiên có người hô to: “Trời ạ, ta cứ thấy nam nhân bên cạnh Tiêu công tử quen quen, nhưng nhìn mãi không ra, nào ngờ đó lại là tiên thơ Dịch Thần Phi”.

“Cái gì? Hắn là tiên thơ Dịch Thần Phi à? Sao có thể chứ? Dịch Thần Phi không phải Tam tiên sinh của Nho gia sao? Sao hắn lại đến nơi trăng hoa như Vô Ưu Quan được?”
Chương 68: Ép Diệp Phong tiếp rượu

“Đúng là Dịch Thần Phi, ta từng xem qua bức hoạ của hắn ta, ta chắc chắn đó chính là hắn ta”.

“Thi Tiên là nam thần của ta, thực không dám tưởng tượng lại có thể chiêm ngưỡng hắn ta trong hoa lâu thế này”.

“Nữ nhân bên cạnh hắn ta là ai? Hình như có lai lịch không tầm thường”.

“Các ngươi nói, nếu như Cố tam tiểu thư mà gặp phải Thi Tiên thì ai sẽ thắng? Bài thơ của Cố tam tiểu thư trong đại hội đấu văn, đến nay khắp cả thiên hạ này đã không nhà nào không người nào không biết, được liệt vào hàng kinh điển rồi”.

“Việc này cũng khó nói, thơ của Thi Tiên hay, thơ của Cố tam tiểu thư cũng hay mà”.

Bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng của Cố Thanh Hy như có như không gõ lên mặt bàn, nghiêng đầu cười nói: “Bị nhận ra rồi, ngươi còn đàn nữa không?”

“Khó có dịp tam tiểu thư có nhã hứng, ta sao có thể làm mất hứng của cô”.

Nói xong, Dịch Thần Phi đứng dậy mượn cây đàn của một cầm sư, tự mình ôm cây đàn màu đen tuyền bước lên đài cao, ưu nhã ngồi xuống.

Mười ngón tay trắng nõn đặt lên mặt đàn, ngẩng đầu, Dịch Thần Phi nở nụ cười cưng nựng, trong đôi mắt sáng trong in rõ gương mặt vừa có chút lười nhác lại vừa quyến rũ hư hỏng của Cố Thanh Hy.

Tất cả mọi người trong Vô Ưu Quan đều nổi hứng, lần lượt nhìn về hướng Dịch Thần Phi trên đài cao.

Nhưng lại thấy ngón tay thanh mảnh của Dịch Thần Phi vung lên, keng một tiếng phát ra âm thanh thử đàn lảnh lót du dương.

Chỉ một âm thanh thử đàn thôi đã khiến cho đôi tai của tất cả mọi người như được làm mới.

Không đợi bọn họ kịp phản ứng lại, từng nốt nhạc ưu nhã từ từ vang lên trên cây đàn, lúc thì ngân vang lúc lại sục sôi, giống như ý chí của thiên quân, vó sắt của vạn mã, phát ra những tiếng thét gào, nhiệt huyết sục sôi.

Lúc thì lại uyển chuyển trầm thấp, giống như tiếng thổn thức chất chứa nỗi niềm tương tư của phu thê lâu ngày trùng phùng.

Lúc thì lại lảnh lót réo rắt, giống như tiếng gió thổi qua rừng trúc khiến người ta như được tắm trong gió xuân.

Tiếng đàn của hắn ta quá mức đẹp đẽ, tất cả mọi người không có ai là không chìm đắm trong đó, cảm xúc trong lòng cũng hoà theo cùng tiếng đàn.

Cố Thanh Hy ở một bên vừa lười biếng uống rượu, vừa nhìn Dịch Thần Phi.

Trên người hắn ta mặc bộ đồ màu trắng, thanh thoát xuất trần, đôi bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng gảy đàn, như thể đã hoà vào làm một.

Không biết vì sao, Cố Thanh Hy từ trong tiếng đàn ôn hoà của hắn ta lại nghe ra được chút thương cảm, chút bất đắc dĩ, cùng một chút lo lắng.

Hắn ta…

Đang lo lắng cho ai sao?

Tại sao nghe thấy tiếng đàn của hắn ta, trái tim của nàng lại nặng nề đến thế?

Dịch Thần Phi…

Hắn ta rốt cuộc là một người thế nào?

“Chẳng qua cũng chỉ có vậy, Vô Ưu Quán còn có một cầm sư đánh đàn hay hơn hắn ta nhiều”, Tiêu Vũ Hiên đố kị, Dịch Thần Phi có bề ngoài đẹp thì cũng thôi đi, sao đánh đàn cũng hay như thế?

“Ồ… một Vô Ưu Quán nhỏ nhoi mà còn có người đánh đàn hay hơn cả hắn ta?”

Cố Thanh Hy không tin.

Tiếng đàn của Dịch Thần Phi đã được coi như là tiếng đàn hay nhất mà nàng từng được nghe cho đến lúc này.

“Thế nào, cô không tin? Cả thành đế đô này ai mà không biết mấy tháng trước Vô Ưu Quán có một cầm sư mới đến, mỗi một khúc nhạc của người này đều có thể làm tất cả mọi người vô cùng ngạc nhiên và hâm mộ, chỉ tiếc là mỗi tối hắn ta chỉ đàn một khúc”.

Nói xong, Tiêu Vũ Hiên chuyển ánh mắt về phía cầm sư kia thì lại thấy được bóng lưng thẳng tắp quen thuộc.

“Diệp Phong, sao hắn ta lại ở đây?”

Cố Thanh Hy theo hướng ánh mắt hắn ta nhìn qua, quả nhiên…

Diệp Phong mặc bộ quần áo của cầm sư, nhìn như đang muốn rời đi.

Cố Thanh Hy vội vàng gọi: “Tú bà, ta muốn người đàn ông kia đến uống rượu với ta”.

“Bà cô ơi, xin cô lượng thứ cho, hắn ta… hắn ta không uống rượu với khách”.

“Bốp…”.

Cố Thanh Hy lại ném mười vạn lượng qua: “Hôm nay ta muốn hắn ta uống rượu cùng ta”.

Tú bà căng thẳng nhét mười vạn lượng bạc vào bên trong áo yếm của mình, đôi mắt cười híp lại thành hai đường thẳng: “Bà cô cứ yên tâm, tối nay ta nhất định sẽ khiến hắn ta ngoan ngoãn ở cùng cô”.

Còn chưa nói xong, tú bà đã rảo nhanh bước chân chạy đến trước mặt Diệp Phong, chặn đường hắn ta lại.

Cố Thanh Hy dựng thẳng tai lên, cố gắng nghe xem bọn họ đang nói gì.

Bởi vì khoảng cách quá xa nên nàng nghe không được rõ ràng lắm, chỉ thấp thoáng nghe thấy tú bà đang vận dụng hết tất cả thủ đoạn của mình, gần như cầu xin hắn ta.

“Dạ công tử, ngươi làm ơn làm phước giúp ta đi, chỉ là uống vài ly, sẽ không bắt ngươi phải làm những việc quá đáng, ngươi xem ma ma cũng rất khó xử, mọi chi tiêu trong quán nhiều như thế, cái gì cũng phải dùng đến tiền, còn có không ít cô nương tiểu ca đang nhiễm bệnh đều không thể tiếp khách, ma ma thực sự không dễ gì mới gặp được đại chủ Cố”.

“Xin lỗi, trước đó ta từng nói rồi, không uống rượu cùng khách, không ngồi cùng khách, thời gian hôm nay cũng đã hết rồi, ta phải về.

“Diệp công tử, nếu ngươi mà đi rồi thì ta phải giải thích làm sao, coi như ma ma cầu xin ngươi một lần được không? Ngươi xem, lúc đầu bà nội ngươi bệnh nặng, ngươi cùng đường bí lối cũng là ma ma ta có lòng tốt mời đại phu chữa bệnh cho bà ngươi không phải sao, coi như vì ma ma đã từng giúp đỡ ngươi, lần này ngươi giúp lại ma ma được không?”

Cố Thanh Hy hỏi một tiểu quan bên cạnh.

“Các ngươi có thân với Diệp Phong không?”

“Xin được trả lời bà cô, Diệp Phong tính tình trầm lặng ít nói, ngày thường không nói gì nhiều, cũng không thân cận với người khác, huynh đệ tỷ muội trong quán đều không có ai thân thiết với hắn ta cả, chỉ biết là hoàn cảnh nhà hắn ta bần hàn, có một người bà mù hai người sống nương tựa lẫn nhau”.

“Lúc đầu bà hắn ta bị bệnh nặng hấp hối, là ma ma có lòng tốt giúp hắn ta mời đại phu, Diệp Phong để cảm ơn ơn cứu mạng của ma ma, cũng vì muốn kiếm chút bạc lẻ nên ở lại trong quan đánh đàn, mỗi ngày một khúc, không uống rượu cùng khách, cũng không ngồi cùng khách, mỗi ngày bất kể là có đàn hay không đều sẽ rời đi trước giờ Hợi, nói cái gì mà lo lắng bà hắn ta ở nhà nghĩ ngợi”.

“Vậy ngươi có biết thân thế của Diệp Phong không?”

Tiểu mỹ nam lắc đầu.

Diệp Phong trước giờ không nói, bọn họ cũng không biết.

“Được rồi, ngươi lui đi”.

Cố Thanh Hy thưởng cho hắn ta một nghìn lượng bạc, rồi ngồi sờ cằm suy nghĩ về bối cảnh thân thế của Diệp Phong.

Tiêu Vũ Hiên buồn bực: “Nha đầu xấu xí, đại hội đấu văn sau khi kết thúc, hoàng thượng không phải đã thưởng cho hắn ta không ít kim ngân châu báu sao, ngươi xem cách ăn mặc của hắn ta sao lại vẫn giản dị như thế?”

“Ngươi hỏi ta, làm sao ta biết”.

Cố Thanh Hy không biết tú bà làm thế nào mà thuyết phục được Diệp Phong nhưng lại thấy Diệp Phong lạnh mặt đi đến trước mặt nàng.

Tú bà đứng bên cạnh dốc sức khen ngợi.

“Diệp Phong nhà chúng ta mặc dù không biết cách nói chuyện, nhưng hắn ta lại anh tuấn nhất trong Vô Ưu Quán của chúng ta, hơn nữa hắn ta đã từng đọc đủ thứ thơ văn sách vở, tài hoa vô cùng, những công tử bình thường khác tuyệt đối không thể sánh được”.

Cố Thanh Hy gật đầu.

Về điểm này nàng không phủ nhận.

Vốn dĩ nàng cảm thấy đám mỹ nam trong đây cũng coi như không tệ, nhưng khi Diệp Phong xuất hiện thì những người kia đã bị vứt thẳng qua chín tầng trời luôn rồi.

Còn về tài học…

Hạng hai của đại hội đấu văn há lại là hư danh.

Tú bà này sợ là cũng không biết Diệp Phong được hạng hai trong đại hội đấu văn ấy chứ.

“Diệp Phong nhà ta bình thường không uống rượu cùng khách, nhưng bà cô vừa tốt tính lại hào phóng rộng lượng nên Diệp Phong nhà ta mới…”.
Chương 69: Yên tâm hắn sẽ không làm gì ta

“Được rồi được rồi, cái gì mà nhà bà với không nhà bà, nói cứ như hắn ta là con trai bà không bằng, bà lui xuống đi”.

“Vâng…”, tú bà ngượng ngịu rời đi.

Cố Thanh Hy chỉ vào vị trí bên cạnh cười hi hi nói: “Tiểu Phong Phong, cách biệt mới không đến một ngày mà chúng ta lại gặp nhau rồi, mau ngồi xuống đi”.

“Tam tiểu thư, cô có gì căn dặn thì cứ nói thẳng”.

“Ta đâu dám căn dặn gì ngươi, chỉ là muốn làm bạn với ngươi mà thôi”.

“Xin lỗi, ta trước giờ không kết giao bạn bè”.

“Vậy ngươi uống với ta vài chén”.

“Ta không uống rượu”.

“Vừa rồi tú bà đã nhận của ta mười vạn lượng bạc, chẳng lẽ mười vạn lượng bạc mời ngươi một chén cũng không được sao?”

Diệp phong khẽ nhíu mày.

“Nếu như ngươi không uống thì ta đành phải bảo tú bà trả lại mười vạn lượng bạc cho ta”.

Bờ môi mỏng lạnh lẽo của Diệp Phong khẽ rung lên, khổ sở nói: “Ta chẳng qua chỉ là một kẻ nghèo hèn, tam tiểu thư hà tất phải nhiều lần trêu cợt ta”.

“Ta đâu có trêu cợt ngươi, chỉ là hôm nay ta thấy vui, muốn tìm người uống cùng ta vài chén, mà Tiểu Hiên nhà ta lại cứ không cho ta uống rượu cùng với mỹ nam khác, ta chỉ đành phải tìm ngươi vậy".

“Mấy chén?”, Diệp Phong lời ít ý nhiều, không muốn dây dưa mãi với Cố Thanh Hy.

“Uống ba chén trước đi”.

Cố Thanh Hy ngồi đầy lười nhác, một tay chống cằm yên lặng nhìn một tay Diệp Phong cầm rượu, một tay cầm chén, vô cùng thoải mái uống liền ba chén.

“Tiểu Phong Phong, ngươi không chỉ có vẻ ngoài đẹp mà động tác lúc uống rượu cũng thật mê người”.

Tiêu Vũ Hiên chửi: “Hám trai”.

Dịch Thần Phi vừa gảy đàn vừa cười khổ.

Tiểu nha đầu này bảo hắn ta đánh đàn, khúc nhạc của hắn ta còn chưa đánh hết mà nàng đã lại đi quyến rũ một mỹ nam khác rồi.

“Ta có thể đi được chưa?”

“Đương nhiên có thể, ngươi không phải là cầm sư sao? Hay là ngươi cũng gảy một khúc cho ta nghe, để ta xem ngươi đánh đàn hay hơn hay là Thần Phi đại ca đánh hay hơn”.

Cố Thanh Hy vừa nói vừa kéo hắn ta về phía bên cạnh mình.

Diệp Phong lui lại mấy bước như thể không thích bị người khác đụng vào người mình.

“Ngươi căng thẳng như thế làm gì, ta cũng đâu có ăn thịt ngươi”.

Nói xong, Cố Thanh Hy đứng dậy kéo hắn ta, nhưng không ngờ lại vướng chân vào chân bàn khiến cả người đổ nhào về phía trước.

“Rầm…” một tiếng.

Cú ngã này, Cố Thanh Hy đã đẩy ngã cả Diệp Phong.

Diệp Phong bên dưới, Cố Thanh Hy bên trên, tư thế của hai người cực kỳ ái muội, đến tiếng hít thở của đối phương cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Tất cả mọi người kinh hãi há hốc mồm.

Đồng tử của Diệp Phong co lại, gương mặt lạnh lùng đã biến hẳn sang màu xám, một cảm giác hoang mang khủng hoảng tràn vào trong lòng, hai tay theo phản xạ khoanh lại bảo vệ bản thân.

Cố Thanh Hy cũng giật mình.

Giật mình vì mình thế mà lại đẩy ngã Diệp Phong.

Càng ngạc nhiên hơn là cơ thể của Diệp Phong lại run lên bần bật, dường như hắn ta đang khủng hoảng điều gì đó, cùng với sát khí thoáng qua.

Khủng hoảng…

Sát khí…

Mặc dù đều chỉ là thoáng qua, nhưng nàng rõ ràng có thể cảm nhận được.

Suy nghĩ còn chưa kịp chỉnh đốn lại, cũng chưa kịp đứng dậy thì bỗng có một đoàn binh sĩ giáp sắt màu đen tràn vào bên trong Vô Ưu Quán, những binh sĩ này vừa đến đã lập tức bao vây xung quanh Vô Ưu Quán, sau đó có một người được một đám người vây xung quanh tiến vào.

Một người đàn ông ngồi trên lưng ngựa, mặt đeo mặt nạ, khắp người tản mát ra luồng khí tức lạnh lẽo đầy sự chết chóc.

Dạ… Dạ Mặc Uyên…

Vị hôn phu của nàng, Chiến thần vương gia…

“Cố Thanh Hy…”.

Dạ Mặc Uyên nghiến răng gằn từng chữ, giọng nói mang theo khí tức lạnh lùng không cho phép ai trái ý.

Khi tất cả mọi người nghe thấy tiếng quát đầy giận dữ này thì không kiềm được mà lần lượt tránh đi.

Uy áp trên người đàn ông kia quá lớn, đè nén khiến cho bọn họ toát hết cả mồ hôi hột, cả người không ngừng run rẩy, phảng phất tựa như gặp phải ma vương của Cửu U, chỉ cần hắn động một ngón tay là bọn họ sẽ thịt nát xương tan.

Trái tim Cố Thanh Hy run lên.

Không đợi nàng kịp phản ứng, Dạ Phong đã đẩy người nàng ra, đứng dậy chỉnh lại vạt áo xộc xệch.

Đối diện với Dạ Mặc Uyên trên người bao trùm khí tức lạnh lùng âm u kia, Cố Thanh Hy bỗng đâu cảm thấy hơi hoang mang.

Cứ như đi vụng trộm lại bị người đàn ông của mình bắt gian ngay tại trận.

Ta nhổ vào.

Dạ Mặc Uyên cũng đâu phải là người của nàng.

Cố Thanh Hy cười ngượng ngịu: “Cái này… vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, ta còn có việc, các ngươi cứ nói chuyện, ta đi trước đây”.

“Rầm…”.

Thanh Phong chặn nàng lại, hai hàng binh sĩ được huấn luyện nghiêm ngặt cũng chặn lại đường đi của nàng.

Dạ Mặc Uyên như cười như không, trong đôi con ngươi đen tuyền đang có cơn cuồng phong bão tố tụ lại: “Cố tam tiểu thư không phải thích mỹ nam sao, vội vàng chạy đi đâu đó?”

Nghe vậy Cố Thanh Hy đành phải bất chấp quay đầu lại, gánh chịu uy áp vương giả quân lâm thiên hạ của hắn.

“Ta nói Dạ vương, tranh thủ bây giờ hai chúng ta còn chưa thành thân, hay là chúng ta huỷ bỏ hôn ước đi, ngươi cũng thấy rồi đấy, ta chính là một nữ nhân đa tình, chỉ cần nhìn thấy mỹ nam là ánh mắt của ta sẽ không rời đi được”.

“Bản vương có một tật xấu là thích làm khó người khác”.

“…”.

Cố Thanh Hy cảm thấy Dạ Mặc Uyên này đúng là tính cách vặn vẹo.

Hắn còn chẳng sợ đỉnh đầu mọc cả một thảo nguyên cỏ xanh thì nàng sợ cái gì.

Dạ Mặc Uyên lạnh lùng quét mắt nhìn hết đám người bên trong Vô Ưu Quán, nhưng dừng lại lâu hơn một chút trên người Diệp Phong cùng với Tiêu Vũ Hiên, lúc này mới cất lời nói: “Đưa đi”.

“Ngươi… ngươi không thể bá đạo như thế, nha đầu xấu xí cũng không phải món hàng của cá nhân ngươi”.

Tiêu Vũ Hiên hơi run đến mức hàm răng khẽ va vào nhau, nhưng vẫn sống chết chặn ở trước mặt Cố Thanh Hy.

Dịch Thần Phi cười nói: “Chiến thần, Dịch mỗ nếu đã hứa với tam tiểu thư ở bên cạnh nàng bảy ngày, thì bảy ngày này đương nhiên phải có trách nhiệm với sự an toàn của nàng”.

“Thế nào… Nho gia muốn đối địch với bản vương?”, Dạ Mặc Uyên coi Tiêu Vũ Hiên như không khí một cách lộ liễu, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nhướn lên quét về phía Dịch Thần Phi.

“Nếu như ngươi dám động đến một sợi tóc của nàng, không chỉ Nho gia, cả Triệu Quốc cũng sẽ không đồng ý”, Dịch Thần Phi hờ hững cười nhẹ như tiếng gió, nhưng nụ cười kia lại mang theo hàm ý cảnh cáo.

Bầu không khí tự nhiên trở nên nặng nề, khói lửa chiến tranh nổ lách tách.

Tất cả mọi người trong Vô Ưu Quán đều cảm thấy mình đã bước một chân vào trong Quỷ môn quan, bị đè nén đến mức không thể thở nổi.

Khí thế của Chiến thần mạnh mẽ thì cũng thôi đi, nhưng người đàn ông tựa như trích tiên tao nhã dịu dàng kia thế nào mà cũng có khí thế mạnh như vậy.

Mắt thấy Dịch Thần Phi với Dạ Mặc Uyên đứng ở hai phía đối lập nhau, khói lửa chiến tranh bất cứ lúc nào cũng có thể nổ ra thì Cố Thanh Hy vội vàng mở miệng ngăn lại.

“Thần Phi đại ca, ngươi yên tâm, hắn sẽ không làm gì ta đâu, ngày mai ta lại đi tìm ngươi”.

Dịch Thần Phi dùng ánh mắt như đang suy nghĩ đó nhìn Cố Thanh Hy một cái, cuối cùng thu lại uy áp, gật đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom