Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70: Ai dám động nàng ta
Tiêu Vũ Hiên nào có yên tâm cho Cố Thanh Hy theo hắn quay về, hắn ta sức lực không đủ nói: “Chiến thần, dù thế lực của ngươi có lớn, nhà họ Tiêu ta cũng không sợ ngươi đâu, nếu như ngươi dám đối xử không ra sao với nha đầu xấu xí, nhà… nhà họ Tiêu bọn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi”.
“Ngươi có thể thử một chút”.
“Ngươi…”
Cố Thanh Hy xoa trán, nhà họ Tiêu dù có mạnh hơn, Dạ Mặc Uyên cũng không phải hiền lành, ngay cả Hoàng đế hắn cũng không coi ra gì, huống chi là một Tiêu lão tướng quân.
Nàng sợ Tiêu Vũ Hiên nói ra điều gì đó lại chọc giận hắn, nàng chỉ có thể vội vàng mở miệng nói: “Tiểu Hiên Hiên, ngươi vẫn không tin ta sao? Đêm đã khuya rồi, chúng ta ngày mai gặp lại ở học viện đi, cả Tiểu Phong Phong nữa, ngày mai chúng ta trò chuyện một chút”.
“Tiểu Hiên Hiên? Tiểu Phong Phong?”
Dạ Mặc Uyên phóng ra tín hiệu nguy hiểm, ai cũng biết hắn đã rất tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Hết lần này tới lần khác Cố Thanh Hy khinh thường hắn, nàng chỉ đám người đang run lẩy bẩy quỳ đầy đất.
“Chuyện của hai ta có thể quay về rồi tính không, nhìn xem ngươi dọa cho toàn phòng sợ hết rồi kìa”.
“Về phủ”.
Một câu về phủ vang lên, binh lính hai bên trái phải lập tức thu đội.
Trái phải trước sau của Cố Thanh Hy đều có cao thủ đang đứng, dù nàng có mọc thêm cánh cũng khó mà chạy trốn được.
Nói là cùng nhau trở về phủ, thà nói rằng áp giải nàng về phủ thì đúng hơn.
Thân hổ Thanh Phong Giáng Tuyết khẽ chấn động.
Chủ tử nghe thấy Cố Tam tiểu thư tới Vô Ưu Quan tìm niềm vui, công khai cắm sừng hắn, giận đến mức ly trà bị bóp nát vụn.
Bọn họ cho rằng chủ tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Cố Tam tiểu thư.
Không ngờ Cố Tam tiểu thư nói trở về phủ, chủ tử liền thật sự quay về phủ?
Đây còn là chủ tử quả quyết sát phạt, máu lạnh vô tình của bọn họ sao?
Tiêu Vũ Hiên nhấc chân muốn đuổi theo.
Dịch Thần Phi giữ tay hắn ta lại: “Dạ Vương chỉ có giận, không có sát khí, nếu ngươi tiếp tục xông về phía trước, người chết không phải Cố Tam tiểu thư, có lẽ là ngươi đấy”.
“Nhưng nha đầu xấu xí cắm cho hắn cái sừng lớn thế, tính khí… hắn tốt vậy ư?”
Không phải nói chiến thần vui giận bất thường, hung hãn tàn bạo sao?
“Ta tin nàng sẽ không dẫn bản thân vào nơi nguy hiểm đâu”, tính mạng toàn tộc đều buộc trên người nàng, làm sao nàng dám để mình xảy ra chuyện được.
“Cũng phải, nha đầu xấu xí yêu ma tinh quái, không dễ dàng bị bắt nạt như vậy đâu”, chỉ là người kia chính là chiến thần, trong lòng hắn ta vẫn không yên lòng.
Diệp Phong như đang suy nghĩ đến bối cảnh của bọn họ, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia lóe lên một tia phức tạp, một lúc sau hắn ta cũng rời khỏi Vô Ưu Quan.
Chiến thần rời đi, đám người của Vô Ưu Quan mới cảm giác toàn thân bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Mới vừa rồi bọn họ còn tưởng rằng mình phải chết.
“Vừa rồi người đó thật sự là chiến thần Dạ Vương gia giết người như ngoé, tàn bạo máu lạnh sao? Không phải nói hắn bệnh đến thoi thóp à? Tại sao nhìn trạng thái tinh thần lại tốt như vậy?”
“Trên cõi đời này nào ai dám giả mạo chiến thần Dạ vương gia? Huống chi tiên thơ Dịch công tử và Tiêu công tử đều gọi hắn là chiến thần, thân phận hai người bọn họ vinh quang lẫy lừng như vậy, chẳng lẽ còn có thể nhận lầm người”.
“Người phụ nữa kia ở bên cạnh hắn lẽ nào là Tam tiểu thư của Phủ Thừa tướng, đứng hạng nhất cuộc so tài đấu văn, cũng là hôn thê của chiến thần?”
“Vị hôn thế của chiến thần mà dám tới dạo hoa lầu, tặng cho chiến thần cái sừng dài tên đỉnh đầu, ta không nhìn nhầm chứ… nàng không sợ chiến thần chém nàng ngàn vạn nhát đao sao”.
Toàn bộ Vô Ưu Quan sôi sùng sục.
Một, chiến thần rất ít khi lộ mặt, truyền thuyết liên quan đến hắn rất rất nhiều, người từng gặp hắn có thể chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Hai, ba chữ Cố Thanh Hy đã lan khắp thiên hạ rồi, người trong thiên hạ đều biết nàng là cô gái tài năng nhất trong lịch sử, tài làm thơ của nàng trong một đêm ngắn ngủi đã lan ra toàn bộ Đế Đô thành, có thể nói nhà nhà đều biết.
Ba, vị hôn thê của chiến thần đi dạo thanh lâu ghẹo mỹ nam,. còn chưa qua cửa liền tặng cho chiến thần cái sừng dài.
Dù tin tức gì cũng đủ để náo động Đế Đô thành.
Tiêu Vũ Hiên hỏi: “Dịch Thần Phi, ta vẫn không yên tâm, ngươi nói xem chúng ta có cần đi một chuyến đến phủ Dạ vương, ngộ nhỡ chiến thần kia não không bình thường rồi giết chết nha đầu xấu xí kia thì phải làm sao?”
“Không đi”.
Chiến thần muốn giết tiểu nha đầu thì vừa rồi đã giết rồi, cần gì phải đợi sau khi về phủ.
“Quả nhiên, ngoại trừ ta ra, mấy người các ngươi không một ai quan tâm đến nha đầu xấu xí”.
Tối nay một chuyện ở Vô Ưu Quan đã quá chấn động rồi, xác định ngày mai lại là đề tài bàn tán lớn nhất của Đế Đô thành.
Trong phủ Dạ vương.
Chiến thần ngồi ở vị trí chính, khuôn mặt u ám.
Thanh Phong Giáng Tuyết đứng ở hai bên, đến thở mạnh cũng không dám.
Thu Nhi run lẩy bẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Duy chỉ có Cố Thanh Hy như vô hình ngồi trên ghế gỗ, nghiêng đầu ngủ khò khò, toàn bộ phủ gần như có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của nàng.
Thanh Phong Giáng Tuyết hết nói nổi.
Nàng mù sao? Không thấy chủ tử tức giận như vậy? Với tính tình của chủ tử, cái mạng nhỏ này của Cố Thanh Hy chắc chắn xong đời rồi.
Thu Nhi lén kéo tay áo Cố thanh Hy, gấp đến mức giống như con kiến trên chảo nóng, nhưng tiểu thư ngủ rất ngon, gọi cũng không tỉnh.
Dạ Mặc Uyên cười nhạo một tiếng, hắn búng tay.
Giáng Tuyết hiểu ý cất giọng nói: “Thu Nhi thân là nữ tỳ liền thân, nhưng bỏ mặc để chủ nhân đi dạo hoa lầu, trêu đùa mỹ nam, đây là tội không trung thành với tiểu thư, nô tỳ không trung thành, theo như quy định của Vương phủ, kéo xuống thưởng cho các tướng sĩ vui đùa”.
Thu Nhi nghe xong trong nháy mắt toàn thân xụi lơ, nàng ta liên tiếp dập đầu: “Xin vương gia tha mạng, ngài xử phạt nô tỳ cũng được, chỉ cần vương gia đừng thưởng… thưởng nô tỳ cho người khác”.
“Kéo xuống”, Giáng Tuyết lạnh lùng quát.
“Tiểu thư... tiểu thư cứu mạng”.
Nơi này động tĩnh quá lớn, Cố Thanh Hy liền bị đánh thức.
Nàng đá chân thành gió lốc, đá bay toàn bộ đám người làm đang kéo Thu Nhi, sau đó quát mắng: “Ai dám động nàng ta”.
“Ngươi có thể thử một chút”.
“Ngươi…”
Cố Thanh Hy xoa trán, nhà họ Tiêu dù có mạnh hơn, Dạ Mặc Uyên cũng không phải hiền lành, ngay cả Hoàng đế hắn cũng không coi ra gì, huống chi là một Tiêu lão tướng quân.
Nàng sợ Tiêu Vũ Hiên nói ra điều gì đó lại chọc giận hắn, nàng chỉ có thể vội vàng mở miệng nói: “Tiểu Hiên Hiên, ngươi vẫn không tin ta sao? Đêm đã khuya rồi, chúng ta ngày mai gặp lại ở học viện đi, cả Tiểu Phong Phong nữa, ngày mai chúng ta trò chuyện một chút”.
“Tiểu Hiên Hiên? Tiểu Phong Phong?”
Dạ Mặc Uyên phóng ra tín hiệu nguy hiểm, ai cũng biết hắn đã rất tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Hết lần này tới lần khác Cố Thanh Hy khinh thường hắn, nàng chỉ đám người đang run lẩy bẩy quỳ đầy đất.
“Chuyện của hai ta có thể quay về rồi tính không, nhìn xem ngươi dọa cho toàn phòng sợ hết rồi kìa”.
“Về phủ”.
Một câu về phủ vang lên, binh lính hai bên trái phải lập tức thu đội.
Trái phải trước sau của Cố Thanh Hy đều có cao thủ đang đứng, dù nàng có mọc thêm cánh cũng khó mà chạy trốn được.
Nói là cùng nhau trở về phủ, thà nói rằng áp giải nàng về phủ thì đúng hơn.
Thân hổ Thanh Phong Giáng Tuyết khẽ chấn động.
Chủ tử nghe thấy Cố Tam tiểu thư tới Vô Ưu Quan tìm niềm vui, công khai cắm sừng hắn, giận đến mức ly trà bị bóp nát vụn.
Bọn họ cho rằng chủ tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Cố Tam tiểu thư.
Không ngờ Cố Tam tiểu thư nói trở về phủ, chủ tử liền thật sự quay về phủ?
Đây còn là chủ tử quả quyết sát phạt, máu lạnh vô tình của bọn họ sao?
Tiêu Vũ Hiên nhấc chân muốn đuổi theo.
Dịch Thần Phi giữ tay hắn ta lại: “Dạ Vương chỉ có giận, không có sát khí, nếu ngươi tiếp tục xông về phía trước, người chết không phải Cố Tam tiểu thư, có lẽ là ngươi đấy”.
“Nhưng nha đầu xấu xí cắm cho hắn cái sừng lớn thế, tính khí… hắn tốt vậy ư?”
Không phải nói chiến thần vui giận bất thường, hung hãn tàn bạo sao?
“Ta tin nàng sẽ không dẫn bản thân vào nơi nguy hiểm đâu”, tính mạng toàn tộc đều buộc trên người nàng, làm sao nàng dám để mình xảy ra chuyện được.
“Cũng phải, nha đầu xấu xí yêu ma tinh quái, không dễ dàng bị bắt nạt như vậy đâu”, chỉ là người kia chính là chiến thần, trong lòng hắn ta vẫn không yên lòng.
Diệp Phong như đang suy nghĩ đến bối cảnh của bọn họ, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia lóe lên một tia phức tạp, một lúc sau hắn ta cũng rời khỏi Vô Ưu Quan.
Chiến thần rời đi, đám người của Vô Ưu Quan mới cảm giác toàn thân bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Mới vừa rồi bọn họ còn tưởng rằng mình phải chết.
“Vừa rồi người đó thật sự là chiến thần Dạ Vương gia giết người như ngoé, tàn bạo máu lạnh sao? Không phải nói hắn bệnh đến thoi thóp à? Tại sao nhìn trạng thái tinh thần lại tốt như vậy?”
“Trên cõi đời này nào ai dám giả mạo chiến thần Dạ vương gia? Huống chi tiên thơ Dịch công tử và Tiêu công tử đều gọi hắn là chiến thần, thân phận hai người bọn họ vinh quang lẫy lừng như vậy, chẳng lẽ còn có thể nhận lầm người”.
“Người phụ nữa kia ở bên cạnh hắn lẽ nào là Tam tiểu thư của Phủ Thừa tướng, đứng hạng nhất cuộc so tài đấu văn, cũng là hôn thê của chiến thần?”
“Vị hôn thế của chiến thần mà dám tới dạo hoa lầu, tặng cho chiến thần cái sừng dài tên đỉnh đầu, ta không nhìn nhầm chứ… nàng không sợ chiến thần chém nàng ngàn vạn nhát đao sao”.
Toàn bộ Vô Ưu Quan sôi sùng sục.
Một, chiến thần rất ít khi lộ mặt, truyền thuyết liên quan đến hắn rất rất nhiều, người từng gặp hắn có thể chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Hai, ba chữ Cố Thanh Hy đã lan khắp thiên hạ rồi, người trong thiên hạ đều biết nàng là cô gái tài năng nhất trong lịch sử, tài làm thơ của nàng trong một đêm ngắn ngủi đã lan ra toàn bộ Đế Đô thành, có thể nói nhà nhà đều biết.
Ba, vị hôn thê của chiến thần đi dạo thanh lâu ghẹo mỹ nam,. còn chưa qua cửa liền tặng cho chiến thần cái sừng dài.
Dù tin tức gì cũng đủ để náo động Đế Đô thành.
Tiêu Vũ Hiên hỏi: “Dịch Thần Phi, ta vẫn không yên tâm, ngươi nói xem chúng ta có cần đi một chuyến đến phủ Dạ vương, ngộ nhỡ chiến thần kia não không bình thường rồi giết chết nha đầu xấu xí kia thì phải làm sao?”
“Không đi”.
Chiến thần muốn giết tiểu nha đầu thì vừa rồi đã giết rồi, cần gì phải đợi sau khi về phủ.
“Quả nhiên, ngoại trừ ta ra, mấy người các ngươi không một ai quan tâm đến nha đầu xấu xí”.
Tối nay một chuyện ở Vô Ưu Quan đã quá chấn động rồi, xác định ngày mai lại là đề tài bàn tán lớn nhất của Đế Đô thành.
Trong phủ Dạ vương.
Chiến thần ngồi ở vị trí chính, khuôn mặt u ám.
Thanh Phong Giáng Tuyết đứng ở hai bên, đến thở mạnh cũng không dám.
Thu Nhi run lẩy bẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Duy chỉ có Cố Thanh Hy như vô hình ngồi trên ghế gỗ, nghiêng đầu ngủ khò khò, toàn bộ phủ gần như có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của nàng.
Thanh Phong Giáng Tuyết hết nói nổi.
Nàng mù sao? Không thấy chủ tử tức giận như vậy? Với tính tình của chủ tử, cái mạng nhỏ này của Cố Thanh Hy chắc chắn xong đời rồi.
Thu Nhi lén kéo tay áo Cố thanh Hy, gấp đến mức giống như con kiến trên chảo nóng, nhưng tiểu thư ngủ rất ngon, gọi cũng không tỉnh.
Dạ Mặc Uyên cười nhạo một tiếng, hắn búng tay.
Giáng Tuyết hiểu ý cất giọng nói: “Thu Nhi thân là nữ tỳ liền thân, nhưng bỏ mặc để chủ nhân đi dạo hoa lầu, trêu đùa mỹ nam, đây là tội không trung thành với tiểu thư, nô tỳ không trung thành, theo như quy định của Vương phủ, kéo xuống thưởng cho các tướng sĩ vui đùa”.
Thu Nhi nghe xong trong nháy mắt toàn thân xụi lơ, nàng ta liên tiếp dập đầu: “Xin vương gia tha mạng, ngài xử phạt nô tỳ cũng được, chỉ cần vương gia đừng thưởng… thưởng nô tỳ cho người khác”.
“Kéo xuống”, Giáng Tuyết lạnh lùng quát.
“Tiểu thư... tiểu thư cứu mạng”.
Nơi này động tĩnh quá lớn, Cố Thanh Hy liền bị đánh thức.
Nàng đá chân thành gió lốc, đá bay toàn bộ đám người làm đang kéo Thu Nhi, sau đó quát mắng: “Ai dám động nàng ta”.
Bình luận facebook