Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71-75
Chương 71: Lấy độc trị độc
“Cố tiểu thư, Vương phủ thưởng phạt phân minh, người…”
Cố Thanh Hy lạnh lùng ngắt lời: “Ngươi đã gọi ta là Cố tiểu thư thì chứng tỏ ta vẫn chưa phải là người của Vương phủ, nếu đã không phải là người của Vương phủ thì bớt lấy cái đống quy củ của Vương phủ đến hù ta đi”.
“Soạt soạt soạt…”
Tám bóng người trực tiếp xuất hiện, tách Cố Thanh Hy và Thu Nhi thành hai ngả, tốc độ có thể so với báo săn.
Chỉ cần liếc nhìn thôi Cố Thanh Hy đã biết võ công đám người này không hề tầm thường, e là nàng không thể đối phó được.
Thu Nhi hoảng sợ, cơ thể không ngừng run rẩy.
Cố Thanh Hy quay đầu nhìn về phía Dạ Mặc Uyên, híp mắt nói: “Vương gia, ngài có ý gì thế này?”
“Cô nói cô thích đùa giỡn mỹ nam mà? Bổn vương cho tỳ nữ của cô thử một chút xem kỹ thuật của thủ hạ ta rốt cuộc có ổn hay không”, Dạ Mặc Uyên nhấn mạnh hai chữ kỹ thuật.
Cái định mệnh.
Chuyện của mấy trăm năm trước rồi mà hắn vẫn còn nhớ hả.
Trí nhớ của tên này còn đáng sợ hơn cả nữ nhân.
Nàng hiểu ra rồi, Dạ Mặc Uyên là tiểu nam nhân thích ghi thù, là cái loại mà thù cực kỳ cực kỳ dai ấy.
“Kỹ thuật của thủ hạ ngươi ắt hẳn là rất tốt, theo ta thấy thì không cần phải thử gì đâu”.
“Bổn vương thấy… Rất cần”.
“Dạ Mặc Uyên, ngươi đừng có mà quá đáng”, Cố Thanh Hy đã ném con sâu ngủ đi đâu mất rồi.
Đường đường là Chiến thần Vương gia, lại đối phó với một tiểu tỳ nữ tay trói gà không chặt, hắn không sợ mất mặt ư.
“Bổn vương biết khinh công của cô không tệ, nếu cô có thể đánh thắng tám người họ trước khi hạ nhân dẫn Thu Nhi đi thì bổn vương sẽ thả người”.
Cố Thanh Hy hận không thể đấm chết hắn.
Rõ ràng Dạ Mặc Uyên đang muốn làm khó nàng, tám cao thủ tuyệt thế, tưởng nàng là thần chắc?
Hắn có thể vô liêm sỉ hơn nữa không vậy?
“Bản thân mình không thể làm được thì đừng bắt người khác phải làm, ngươi đường đường là Vương gia, chẳng lẽ mấy chuyện cơ bản này mà cũng không biết hả?”
“Người đời thường nói bổn vương giết người như ngóe, tàn bạo khát máu, cô trông chờ vào việc bổn vương thiện lương đến mức nào?”
Cố Thanh Hy cắn răng: “Được, ngươi vừa nói, chỉ cần ta có thể đánh bại bọn họ trước khi hạ nhân dẫn Thu Nhi đi thì ngươi không được truy cứu chuyện ta dạo thanh lâu nữa, lại càng không được làm khó Thu Nhi”.
“Được”.
Đôi môi mỏng của Dạ Mặc Uyên nhấn thật mạnh câu nói, đôi mắt phượng hẹp dài sáng rỡ như vì sao.
Thanh Phong, Giáng Tuyết chẳng ôm chút hi vọng nào với nàng.
Tám người này đều là cao thủ bậc ba thượng thừa, cực kỳ hiếm có, nàng là kẻ còn chưa được tính là bậc một, có cái gì để đánh lại người ta?
Nhưng điều khiến họ phải lau mắt nhìn lại là, tám người đó còn chưa đánh Cố Thanh Hy một chiêu nào thì đã phịch một tiếng ngã xuống.
“Hơ…”
Thanh Phong, Giáng Tuyết trợn trừng mắt, không thể tin nổi nhìn một màn đó.
“Sao bọn họ lại ngã xuống hết thế này? Cô dùng độc với họ ư? Không thể nào, bọn họ là cao thủ bậc ba, sao có thể dễ dàng trúng độc của cô được”.
“Ai nói ta dùng độc, ta chỉ dùng thuốc tê thôi”, Cố Thanh Hy dùng những ký ức còn trong đầu.
Biết được sơ sơ, võ công của thế giới này được chia thành bảy bậc, mỗi bậc còn chia thành thượng, trung, hạ. Có thể đạt tới bậc một thì tất nhiên là không tệ, tiêu cục võ quán hay thị vệ đại nội có thể nói là võ công thượng thừa, nhưng còn chẳng với tới bậc một.
Bậc ba thì đúng là cao thủ.
Thanh Phong, Giáng Tuyết đen mặt.
Ai lại đi trữ sẵn thuốc tê thế này? Đúng là chỉ có mình nàng mới làm ra được những chuyện như thế.
Ánh mắt Dạ Mặc Uyên lạnh lùng đến mức có thể lóe lên tia sáng buốt giá.
Ngay cả hắn… Cũng suýt chút nữa bị Cố Thanh Hy lừa.
Từ khi tám người bọn họ xuất hiện, Cố Thanh Hy đã lặng lẽ bỏ thuốc, thế nhưng nàng vẫn cố tình nói chuyện với hắn để di dời sự chú ý của tám người họ, để họ trực tiếp thua trận.
Cao thủ bậc ba lại thua trong tay một tiểu nha đầu không có cả nội công, đúng là quá mất mặt.
Khiến hắn phải lau mắt nhìn là thủ pháp bỏ độc của Cố Thanh Hy, cùng với loại thuốc tê nào lại có thể đánh bại tám cao thủ trong nháy mắt.
“Ngươi đã nói, chỉ cần ta đánh bại tám người họ trước khi bọn hạ nhân mang Thu Nhi đi, ngươi sẽ không truy cứu chuyện ta dạo thanh lâu cùng chuyện của Thu Nhi nữa, đường đường là Chiến thần, đừng có nuốt lời nha”.
Cố Thanh Hy không dám chắc, nàng có thể nhìn thấu bất kỳ kẻ nào, chỉ có Dạ Mặc Uyên là nàng không cách nào hiểu được, đôi mắt sâu thẳm chẳng hề bận tâm đến thứ gì đó, chẳng có nổi một tí gợn sóng nào, căn bản không thể đoán ra được.
Rất lâu sau đó, lâu đến mức Cố Thanh Hy tưởng rằng hắn muốn đổi ý, thì Dạ Mặc Uyên mới chậm rãi phun ra một câu.
“Chuyện này xem như xong, có lần sau nữa thì cô tự suy nghĩ lấy”.
“Chiến thần đã lên tiếng rồi, ta nào dám dạo thanh lâu ngắm mỹ nam nữa”.
“Ô, Chiến thần là cái thá gì vậy, cô muốn lâm hạnh ai mà cũng phải thông qua hắn ư?”
Cái định mệnh.
Tên này phái người điều tra nàng, cả những lời nàng nói cũng biết.
Cố Thanh Hy cười nịnh nọt: “Ta dành cho ngài sự kính ngưỡng kéo dài mãi không dứt, những lời đó chỉ là nói mò thôi mà, sao ta dám mắng ngài là cái thá gì cơ chứ?”
“Bắt đầu đi”.
“Bắt đầu cái gì?”, Cố Thanh Hy ngơ ngác hỏi.
Thấy Dạ Mặc Uyên và Thanh Phong, Giáng Tuyết đều đen mặt, Cố Thanh Hy vỗ đầu: “Tiêu rồi, ta quên mất chuyện này”.
Thanh Phong suýt chút nữa đã mắng thành tiếng.
Chuyện quan trọng đến thế mà nàng cũng quên được hả?
Trong mắt nàng rốt cuộc có chủ tử hay không vậy?
“Nay giờ tý đã qua, ta cũng đã uống rất nhiều rượu, buồn ngủ lắm, hay là để mai chúng ta hẵng chữa bệnh đi”.
Nói xong, nàng nhấc chân đi ra ngoài.
Thanh Phong, Giáng Tuyết chặn ngang đường nàng đi.
“Bây giờ ta vừa buồn ngủ vừa chóng mặt, nhỡ chẩn đoán lầm, bất cẩn lấy mạng ngươi thì phải làm sao bây giờ, theo ta thấy, cứ để ta ngủ no say rồi hẵng chẩn bệnh”.
Dạ Mặc Uyên lạnh lẽo thốt ra một câu: “Nếu chẩn sai, thế thì lấy mạng ngươi bù vào”.
Cố Thanh Hy nghiến răng.
Bỏ đi.
Không chấp nhặt với loại nam nhân nhỏ nhen này.
“Chẩn thì chẩn. Hai người các ngươi đi bắt một ít rắn độc, bò cạp độc, nhện độc, rết độc về đây, càng độc càng tốt”.
“Bắt để làm gì?”, Thanh Phong hỏi.
“Tất nhiên là để chữa bệnh, chẳng lẽ ngươi muốn mang đi nấu lẩu”.
Cậu ta biết là chữa bệnh, nhưng đống côn trùng kịch độc đó thì chữa kiểu gì?
Cố Thanh Hy cho Thanh Phong một ánh mắt ngu ngốc: “Ngươi chưa nghe câu lấy độc trị độc bao giờ à?”
Thanh Phong nhìn về phía Dạ Mặc Uyên, thấy hắn không phản đối thì mới bảo hạ nhân đi bắt, tiện thể mời Thu Nhi ra ngoài.
“Tìm cái lô đỉnh thật to, loại nào có thể cho cả người vào ấy, châm lửa lên, đun nóng nước bên trong”.
Cố Thanh Hy vừa nói vừa soàn soạt viết phương thuốc xuống trang giấy to, bảo họ đi bốc theo đúng phương thuốc này.
Chẳng mấy chốc, rắn độc và mấy thứ độc khác đã được vác cả bao về, nước trong đỉnh cũng đã được đun nóng”.
“Tốt rồi, hiệu suất làm việc rất cao”.
Cố Thanh Hy nở nụ cười, nhắm mắt đi tới trước mặt Dạ Mặc Uyên, cũng không bắt mạch cho hắn mà mới mở miệng câu đầu tiên đã: “Cởi hết quần áo ra”.
Hưm…
Chương 72: Thích giết cứ giết
Khí lạnh nhanh chóng dâng lên trong phòng, không khí lạnh lẽo đến lạ, Dạ Mặc Uyên nheo đôi mắt nguy hiểm: “Cô lại muốn làm gì?”
“Toàn thân ngươi đều là độc, không cởi quần áo thì làm sao thi châm trừ độc?”, Cố Thanh Hy cho hắn ánh mắt khinh thường.
Tuy nhiệt độ không khí đã ấm lên một chút, nhưng sắc mặt Dạ Mặc Uyên vẫn âm u đến khó coi.
Không biết có phải đang nhớ tới cái đêm mờ ám của hắn với Cố Thanh Hy không, mà gương mặt điển trai dưới lớp mặt nạ quỷ kia chợt đỏ ửng đến đáng ngờ.
Cố Thanh Hy liên tục thả dược liệu vào trong nước sôi, chờ một lúc lâu vẫn không thấy Dạ Mặc Uyên cởi quần áo thì chợt nhíu mày: “Nghệt mặt ra đó làm gì? Chẳng lẽ chờ ta cởi cho ngươi?”
“Cô ra ngoài”, giọng hắn có hơi yếu.
“Ta ra ngoài rồi thì ai thi châm cho ngươi?”
Cố Thanh Hy buồn cười đưa tay ném phần dược liệu cuối cùng vào đỉnh, khoanh tay nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt: “Đường đường là Chiến thần mà lại thẹn thùng ư?”
“Nực cười, làm sao bổn vương có thể thẹn thùng được”.
“Thế thì nhanh lên, lò mò tốn hết thời gian ngủ của ta, cơ thể ngươi từ trên xuống dưới có còn chỗ nào ta chưa thấy đâu”.
“Soạt…”
Không chỉ căn phòng, mà cả Vương phủ đều chìm trong bầu không khí âm độ, còn có thể thấy sát khí chợt thoáng lướt qua.
Thanh Phong, Giáng Tuyết cúi đầu xuống thật thấp.
Nếu có thể, bọn họ chỉ muốn cút khỏi nơi này.
Cố tam tiểu thư liều mạng đến thế là cùng, đúng là chưa mở ra thì không biết trong bình có gì mà.
Cố Thanh Hy rùng mình, lờ mờ cảm thấy mình vừa mới đặt một chân xuống địa ngục.
Nàng không hề nghi ngờ, chỉ cần nàng nói thêm một câu nào nữa, Dạ Mặc Uyên chắc chắn sẽ lấy mạng nàng.
“Cố Thanh Hy, cô tưởng bổn vương không dám giết cô ư?”
“Dám dám dám, ngài là Chiến thần, tay cầm trọng binh, hô mưa gọi gió, muốn giết ta còn dễ hơn cả bóp chết một con kiến. Nhưng ta chỉ muốn hỏi ngài một câu, rốt cuộc ngài có muốn chữa bệnh hay không? Nếu không thì ta đây về ngủ”.
Nhìn dáng vẻ lười nhác của Cố Thanh Hy, Dạ Mặc Uyên hận không thể bóp chết nàng.
Hắn không biết mình trở nên tốt tính đến thế từ bao giờ, nếu là trước kia, nữ nhân này đã sớm bị băm nát cho chó ăn rồi.
Tay Dạ Mặc Uyên khẽ run lên, một lúc lâu mới ném cho Giáng Tuyết một ánh mắt, bảo hắn ta tới đây cởi áo.
Giáng Tuyết hết sức cẩn thận, sợ chủ tử nổi bão.
Sau khi cởi quần áo, cơ thể rắn chắc màu lúa mạch xuất hiện, hai mắt Cố Thanh Hy sáng ngời, nhìn chằm chằm.
“Chậc chậc chậc, lần trước không nhìn kỹ, không ngờ dáng người của ngươi lại tốt thế, chẳng có chút sẹo nào, cái định mệnh, tám khối cơ bụng đó hấp dẫn quá đi chứ”.
Hàng ngàn con quạ bay qua đầu Thanh Phong, Giáng Tuyết.
Dạ Mặc Uyên chỉ thốt ra đúng một câu: “Người đâu, kéo nàng ra ngoài cho chó ăn”.
“Đừng đừng đừng, ta thu hồi những lời vừa nói, xin ngươi bớt giận, ta mà chết rồi thì ai chữa bệnh cho ngươi, có muốn kéo ta ra ngoài cho chó ăn thật thì cũng phải chờ đến lúc ta chữa khỏi bệnh cho ngươi đã chứ. Hơn nữa, ta cũng chỉ khen dáng người ngươi đẹp thôi mà, đâu có nói xấu gì”.
“…”
Dạ Mặc Uyên đã hiểu được một đạo lý.
Nữ nhân này chỉ cần mở miệng là có thể khiến một người đang sống sờ sờ phải tức chết.
“Còn chưa chịu thi châm”.
“Đây đây”, Cố Thanh Hy cầm lấy ngân châm, đâm thẳng vào huyệt Bạch Hội của hắn, sức rất mạnh, khiến Dạ Mặc Uyên đau đến mức phải nhíu mày.
“Ồ, hơi trật rồi, ngươi chịu chút nha, ta châm lại lần nữa”.
“…”
Chắc chắn nữ nhân này cố tình.
Ghim kim thôi mà cũng có thể trật được hả?
“Ai da, lại nhầm rồi, nhưng đúng là lâu rồi ta chưa châm cứu cho ai, Vương gia này, hay là ngươi chờ ta tìm huyệt vị cái nha?”
Thanh Phong cả giận nói: “Cô cố tình”.
Mặt Cố Thanh Hy đầy vô tội: “Ngươi đang nghi ngờ y đức của ta hả, cái này gọi là ai rồi cũng mắc sai lầm, ngựa còn có bảy móng mà, thỉnh thoảng châm sai cũng bình thường thôi. Thanh Phong tiểu huynh đệ mắng ta cố tình, làm tổn thương tâm hồn bé bỏng yếu đuối của ta quá”.
“Rầm…”
Một chưởng của Dạ Mặc Uyên đánh tới, cái bàn bên cạnh Cố Thanh Hy hóa thành bột phấn, chẳng còn chút mảnh vụn nào.
Sự tức giận đã lan tràn khắp bầu không khí.
Cố Thanh Hy nuốt nước bọt.
Một cái bàn to tướng mà mới đó đã hóa thành bột phấn, nội lực cũng biến thái quá rồi đó.
“À ờ, ta mới nhớ ra, không cần châm cứu nữa, uống bát thuốc này rồi ngâm trong nước đó là được”.
“Ngang ngược, trong đỉnh toàn là nước sôi, cô lại bảo chủ tử bước vào, cô muốn nấu chín chủ tử ư?”
“Ngươi là đại phu hay ta là đại phu? Hàn khí trong người hắn nhiều như thế, nước không nóng thì làm sao ép hàn khí ra được?"
“E là hàn độc trên người chủ tử còn chưa được ép ra thì đã bị nấu chín trước rồi. Chủ tử, chúng ta không chữa nữa, nữ nhân này đang phá rối mà”.
“Không chữa hả? Vậy đi, ta đã bảo mà, thế ta về ngủ trước”.
“Bổn vương đã cho cô đi chưa?”, giọng nói lạnh lẽo của Dạ Mặc Uyên vang lên.
Cố Thanh Hy buồn bực.
Ai cũng nói Chiến thần tính tình nóng nảy, mưa gió thất thường.
Nàng đã dày vò hắn lâu như vậy mà nam nhân đó vẫn còn nhịn được ư?
“Cố tam tiểu thư, bổn vương khuyên ngươi tốt nhất nên biết mình rõ phải chữa thế nào”, hắn không nói nốt nửa câu sau, nhưng ai cũng biết, nếu không chữa khỏi sẽ là kết cục gì.
“Ta vẫn đang nghiêm túc chữa bệnh mà, mau uống thuốc vào, lạnh rồi thì uống không tốt”.
Cố Thanh Hy bưng thuốc cho hắn, tiện thể mang thêm một viên mứt quả, cười lộ ra hai má lúm đồng tiền: “Bớt đắng, ngon lắm đó”.
Dạ Mặc Uyên đang tức giận ngập trời, vì một viên mứt quả mà nguôi ngoai được đôi chút.
Bàn tay trắng nõn, thon dài cầm lấy chén thuốc, uống cạn toàn bộ nước thuốc bên trong, nhưng viên mứt quả vẫn nằm trong lòng bàn tay hắn, không ăn.
“Đỡ bổn vương vào”.
Thanh Phong và Giáng Tuyết đều kinh ngạc: “Chủ tử, nước trong đỉnh đã được đun sôi, người bình thường vào đó chắc chắn sẽ bị nấu chín, rõ ràng nàng ta đang trêu đùa ngài”.
“Bổn vương tin nàng”.
Tại sao lại tin thì hắn không rõ lắm, chỉ biết rằng Cố Thanh Hy sẽ không hại hắn.
“Nhưng…”
Dạ Mặc Uyên ném ánh mắt sắc như dao sang, Thanh Phong và Giáng Tuyết không dám trái lệnh, chỉ có thể vừa lo lắng bất an đỡ hắn bước vào, vừa nói: “Nếu chủ tử xảy ra chuyện gì, ta dám thề cửu tộc phủ Thừa Tướng sẽ chết rất thảm”.
“Ta nhận lời cảnh cáo của ngươi, ta cũng cho ngươi một câu, đừng nói là giết cửu tộc phủ Thừa Tướng, dù có giết mười tám tộc, mười tám đời thì cũng không liên quan gì tới ta, thích giết cứ giết”.
Chương 73: Lấy độc trị độc
Nếu không phải Giáng Tuyết ngăn lại, Thanh Phong đã nổi cơn thịnh nộ.
Lúc đỡ Dạ Mặc Uyên vào trong vạc, bọn họ vô cùng căng thẳng.
Làm như này rất có thể chủ tử sẽ bị bỏng chết.
Tuy Dạ Mặc Uyên bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy cơ thể hắn cũng căng cứng.
Cuối cùng cũng tiến vào trong vạc, không hề ập đến cơn đau rát như trong dự tính, mà thay vào đó là chút ấm áp lâu lắm không có.
Thanh Phong và Giáng Tuyết mở to mắt, ngây ngốc nhìn vạc nước sôi sùng sục nhanh chóng đóng thành băng sau khi Dạ Mặc Uyên bước vào.
Việc này…
Làm sao có thể như vậy?
Cố Thanh Hy bực bội nói: “Còn ngây ra đó làm gì, cho lửa to lên, muốn để chủ tử nhà các ngươi chết cóng sao?”
Mặc dù còn nhiều nghi ngờ, nhưng Thanh Phong, Giáng Tuyết vẫn bảo nhau thêm củi thêm lửa.
Nhưng bất kể bọn họ thêm bao nhiêu củi lửa, cũng không thể làm tan hết băng trong vạc.
Dạ Mặc Uyên thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đã đánh cược đúng.
Người phụ nữ này thực sự không hại hắn.
Hắn bị trúng hàn độc, từ khi sinh ra chỉ có thể cảm nhận được giá lạnh, chưa từng biết ấm áp là như nào.
Nhưng vừa rồi lúc hắn vào trong vạc, xương cốt tứ chi liền cảm nhận được hơi ấm.
Giáng Tuyết lau đi những giọt mồ hôi nóng hổi, nghiêng đầu hỏi Cố Thanh Hy: “Cố tiểu thư, không thể làm tan băng được, phải làm thế nào bây giờ?”
“Có thể làm thế nào, tiếp tục thêm củi lửa thôi”, Cố Thanh Hy ngáp dài, cơn buồn ngủ ập đến, dứt khoát nằm bò lên bàn ngủ thiếp đi.
Khóe miệng Giáng Tuyết giật giật, không quan tâm đến sức nóng, không ngừng thêm củi, cố gắng cho lửa cháy to nhất có thể.
Nhiệt độ bên ngoài cực cao, đặc biệt là Thanh Phong và Giáng Tuyết, bởi vì liên tục thêm củi, nóng tới mức mồ hôi chảy đầm đìa, khuôn mặt khôi ngô đỏ bừng.
Mặc dù những tảng băng trong vạc đã tan chảy, nhưng hiệu quả rất nhỏ.
“Bịch…”
Một tiếng đập bàn giận dữ vang lên, khiến Cố Thanh Hy giật mình tỉnh giấc.
Nàng dụi đôi mắt ngái ngủ của mình, hỏi: “Trời sáng rồi sao?”
Tính khí của Giáng Tuyết tốt hơn Thanh Phong, nếu không cũng tức đến không chịu nổi rồi.
Hắn ta nói từng câu từng chữ: “Băng trong vạc của chủ tử đã tan hết rồi”.
Chữa bệnh cho chủ tử mà có thể ngủ quên giữa chừng, gan của người phụ nữ này sao có thể lớn như vậy?
Cố Thanh Hy vừa mở mắt đã thấy Thanh Phong tức giận bừng bừng trừng mắt nhìn mình, những giọt mồ hôi nóng hổi như hạt đậu tuôn ra như mưa.
Dạ Mặc Uyên cũng đầy sát khí.
Nàng ngượng ngùng cười: “Đây chẳng phải là vì chữa bệnh cho ngài ấy mệt quá, chẳng may ngủ gà ngủ gật thôi sao”.
Cạn lời.
Nàng ta chỉ động mồm mép, cái gì cũng không làm, mệt cái gì chứ?
Cố Thanh Hy kiểm tra nhiệt độ trong vạc, lạnh đến mức tay nàng đông cứng lại.
“Chậc chậc chậc, thực sự không biết những năm này sao ngài chưa chết vì lạnh”.
“Cố tam tiểu thư”, Thanh Phong cảnh cáo.
“Hét lớn như thế làm gì, ta đâu có điếc, cầm bột thuốc này rắc một vòng quanh mép vạc, rồi đổ hết rắn độc, bọ cạp kia vào”.
“Cái gì...không phải giết chết rồi mới làm thuốc sao? Đây đều là những con vật còn sống đó”, chẳng may cắn chủ tử thì sao?
“Không sống ta mới không cần, nhanh lên, lát nữa lại đóng băng, cho dù các ngươi bắt thêm bao nhiêu rắn độc cũng vô dụng”.
“Chủ tử…”
Hai người bọn họ làm sao dám làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, đều nhìn Dạ Mặc Uyên chờ hắn chỉ thị.
Ánh mắt Dạ Mặc Uyên u ám, khẽ nói: “Làm đi”.
Thanh Phong, Giáng Tuyết lại lau mồ hôi.
Lần này là mồ hôi lạnh.
Lúc đổ những con vật có nọc độc như rết nhện vào, răng bọn họ run cầm cập, vô cùng căng thẳng.
Những con vật có nọc độc vừa đổ vào trong, chúng chỉ chậm chạp bò trong vạc, không cắn Dạ Mặc Uyên, thậm chí còn sợ hãi tránh né Dạ Mặc Uyên.
Bọn chúng muốn rời khỏi vạc, lại có vẻ sợ bột thuốc trên mép vạc, nên chỉ có thể lo lắng bất an bò quanh.
Thanh Phong, Giáng Tuyết đợi một lúc lâu, cũng không có con nào cắn chủ tử của mình, trái tim căng thẳng mới được thả lỏng.
Cố tam tiểu thư cũng xem như có chút đáng tin cậy, bằng không nếu những con vật có nọc độc này cắn chủ tử, bọn họ thực sự không biết phải làm sao.
“Ngẩn người ra đấy làm gì, đưa bát thuốc kia cho chủ tử nhà ngươi uống”.
Cố Thanh Hy ngồi bắt chéo chân, lười nhác ra lệnh.
Giáng Tuyết bưng thuốc đến.
Dạ Mặc Uyên liếc nhìn bát thuốc đen như mực, khẽ nhíu mày, một hơi uống cạn.
“Bộp…”
Cố Thanh Hy ném một miếng mứt hoa quả qua, ngáp nói: “Ăn một miếng mứt hoa quả, trong miệng sẽ không còn vị đắng, tim cũng không đau nữa”.
Dạ Mặc Uyên bắt lấy, nhìn mứt hoa quả trong tay, trong lòng có chút phức tạp.
Từ khi sinh ra hắn đã mang trong mình chất độc kỳ lạ, từ khi bắt đầu có kí ức hắn đã luôn phải uống thuốc, đời này thứ hắn không thích nhất chính là thuốc.
Không ai biết hắn sợ đắng, đến mẫu phi hắn cũng không biết.
Nhiều năm như vậy, hắn đã quen tỏ ra mạnh mẽ trước mặt người khác, vì vậy chưa từng ăn mứt hoa quả.
Người phụ nữ này cho hắn uống thuốc hai lần, lại cho hắn mứt hoa quả hai lần.
Nàng ta...biết hắn sợ đắng sao?
Mặc dù Cố Thanh Hy năm lần bảy lượt khiến hắn tức gần chết, nhưng lúc này trong lòng Dạ Mặc Uyên vẫn có chút cảm tình với Cố Thanh Hy.
Nhưng chút cảm tình này chỉ trong chốc lát.
Bởi vì từ lúc hắn uống bát thuốc đó, lũ côn trùng, rắn và kiến độc đó như nhìn thấy con mồi tranh nhau cắn hắn.
“Hừ…”
Dạ Mặc Uyên đau đớn, giơ tay muốn hất bay những con vật có nọc độc kia đi, nhưng hắn kinh ngạc phát hiện toàn thân mềm nhũn, thậm chí đến giơ tay cũng không còn sức.
Thanh Phong, Giáng Tuyết sợ hãi, rút kiếm kề lên cần cổ mịn màng của Cố Thanh Hy: “Cô đã làm gì chủ tử?”
Giáng Tuyết liều mạng xông lên, muốn đỡ chiến thần lên.
Cố Thanh Hy nghiêm giọng nói: “Nếu ngươi đỡ ngài ấy lên, ta đảm bảo ngài ấy chắc chắn sẽ không sống nổi qua đêm nay”.
Một câu nói khiến tay Giáng Tuyết không ngừng run rẩy.
Hắn ta đỡ lên cũng không được.
Không đỡ lên cũng không xong.
Chỉ có thể ngây ra tại chỗ.
“Cô cố tình mưu hại chủ tử đúng không?”, Thanh Phong lớn tiếng mắng nhiếc.
“Ngươi có hiểu lấy độc trị độc, thúc đẩy tuần hoàn máu không hả, nếu không có những con vật có nọc độc này, máu độc trên người ngài ấy sao có thể hết được?”
Thanh Phong, Giáng Tuyết như hiểu mà không phải hiểu, nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Hy một cách cảnh giác.
Dạ Mặc Uyên cắn răng chịu đựng từng cơn đau dữ dội, từ kẽ răng thốt ra một câu: “Thả nàng ta ra”.
“Chủ tử…”
Dạ Mặc Uyên nhắm mắt lại.
Chương 74: Mạng của bản vương vô cùng quý giá
Đau đớn nhiều năm như vậy hắn còn chịu được, chút cắn xé cỏn con của hàng trăm con vật có nọc độc này có gì mà hắn không chống đỡ được.
Dù đau đến đâu, hắn vẫn cắn răng chịu đựng.
Cho đến khi…
“A…”
Đáng chết, những con rắn độc đó lại cắn “người anh em” của hắn.
Cơn đau thấu xương khiến hắn giật mình hoảng sợ.
“Cố Thanh Hy...”
Một tiếng hét giận dữ dọa đến tất cả mọi người trong phòng, cũng dọa đến toàn bộ người trong vương phủ, thậm chí không ít người trong Đế Đô cũng bị dọa run lẩy bẩy.
Cái này thuộc về uy lực vương giả.
Thanh Phong, Giáng Tuyết đều quỳ xuống, không dám ngẩng đầu nhìn chủ tử nhà mình. Cố Thanh Hy vội vàng giải thích: “Ta bị oan, ta thực sự không biết những con rắn nhỏ đáng ghét đó sẽ cắn…chỗ đó…ừm…của ngài, bọn chúng đúng là không có mắt, lát nữa ta sẽ băm chúng thành trăm mảnh”.
Dạ Mặc Uyên tức giận.
Vô cùng tức giận.
Điều đáng giận hơn là mỗi lần bị Cố Thanh Hy ức hiếp, cả người hắn đều không thể cử động được.
Đến cả lần này, cũng suy yếu đến mức không thể nhấc nổi tay.
Con rắn nhỏ?
Đó là con rắn nhỏ sao?
Rõ ràng đó là một con rắn lớn, đã bao giờ nhìn thấy một con rắn nhỏ dài hơn hai mét chưa?
“Nhìn xem, nó tự làm tự chịu, đi gặp Diêm Vương rồi”.
Cố Thanh Hy chỉ vào con rắn, trên mặt đầy chính nghĩa, như thể con rắn đó có tội ác tày trời.
Một con chết, vẫn còn rất nhiều con khác, cùng rất nhiều rết và bọ cạp, cả người Dạ Mặc Uyên gần như bị bao phủ bởi những con vật có nọc độc này, đặc biệt chúng chỉ cắn ở dưới người hắn.
Từng cơn đau ập đến, đau đến mức tê tâm liệt phế.
Cố Thanh Hy tốt bụng cầm cái bát to mà hắn vừa uống thuốc đến, cho xuống đáy vạc, nghiêm túc nói: “Này, che đi là được rồi”.
“...”
“Răng rắc...” một tiếng.
Ngón tay Dạ Mặc Uyên gập thành móng vuốt, túm lấy cổ Cố Thanh Hy, tốc độ nhanh như tia đá lửa.
“Cô muốn chết”.
Lời nói âm u lạnh lẽo không mang theo chút độ ấm, sát khí lẫm liệt bộc phát ra.
Cơn ngạt thở bất ngờ khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Thanh Hy đỏ gay.
Nàng khẽ lật lòng bàn tay, một cây châm bạc nhanh chóng đâm vào huyệt đạo của Dạ Mặc Uyên.
Song, tốc độ của nàng nhanh, nhưng Dạ Mặc Uyên còn nhanh hơn nàng.
“Răng rắc...”
Cây châm bạc rơi xuống, tay nàng bị Dạ Mặc Uyên khống chế.
Cố Thanh Hy cố gắng vùng vẫy, nhưng bàn tay của Dạ Mặc Uyên giống như tường đồng vách sắt, dù nàng có vùng vẫy thế nào cũng vô dụng.
Nói không kinh hãi thì là giả.
Bị nàng cho uống một liều thuốc nặng, lại ở thời điểm quan trọng trong việc đẩy chất độc ra ngoài, Dạ Mặc Uyên vẫn có tốc độ nhanh như vậy, hắn thực sự chỉ là người trần mắt thịt sao?
Cố Thanh Hy không chút nghi ngờ, chỉ cần tay hắn khẽ dùng lực, cổ của nàng sẽ bị vặn gãy.
Không thể vùng vẫy được, nàng dứt khoát không vùng vẫy nữa, gượng cười, khàn giọng nói: “Ta cứu mạng ngài, ngài lại muốn giết ta, làm người tốt thật khó”.
“Cô cứu mạng ta? Hừ, Cố Thanh Hy, cô coi bản vương là con khỉ, có thể mặc cho cô chơi đùa sao?”
“Ngài thử vận khí xem đan điền còn bị…đau nhói không”.
Chỉ một câu ngắn ngủi, gần như vắt kiệt toàn bộ sức lực của Cố Thanh Hy.
Nhìn sắc mặt nàng càng lúc càng tím tái, có thể ngạt thở mà chết bất cứ lúc nào, Dạ Mặc Uyên kìm lòng không đậu khẽ thả lỏng ra một chút.
Hắn thử vận khí, đan điền quả nhiên không bị đau như lúc trước nữa.
Lúc trước cho dù độc của hắn không phát tác, cả người hắn cũng như rơi vào hầm băng, khiến người ta run lẩy bẩy.
Hiện tại…
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình dường như không còn lạnh như trước, lờ mờ còn có chút ấm áp, dường như tích tụ trong đan điền của hắn.
Dạ Mặc Uyên kinh ngạc.
Bỏ bàn tay đang khống chế nàng ra.
Lẽ nào người phụ nữ này thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho hắn sao?
“Khụ khụ...”
Cố Thanh Hy hít sâu một hơi luồng không khí trong lành, oán hận nói: “Người tốt không được báo đáp”.
“Ai bảo cô đùa bỡn bản vương”, lớn như vậy, chưa bao giờ hắn bị nhục nhã như vậy.
“Ai đùa bỡn ngài chứ, ngài nên nhìn những con vật có nọc độc trong vạc đó xem”.
Dạ Mặc Uyên cùng Thanh Phong, Giáng Tuyết lần lượt nhìn qua, lại thấy tất cả những con vật có nọc độc trong vạc đều đã chết, xác chết nổi trên mặt nước, chi chít khiến người ta khiếp sợ.
Cố Thanh Hy lẩm bẩm nói: “Chất độc trên người ngài, ngay cả những con vật cực độc này cũng sợ, ngài nghĩ chúng có thể làm gì ngài”.
Sao lại không thể làm gì được?
Không phải đã cắn hắn rồi sao?
Còn cắn cả phần thân dưới của hắn.
Đáng ghét nhất là Cố Thanh Hy còn lấy bát thuốc cho hắn che chắn.
Tổn thương không lớn, nhưng vô cùng nhục nhã.
Thanh Phong nuốt nước bọt, cậu ta biết độc của chủ tử rất đáng sợ, nhưng cậu ta không ngờ nhiều những con vật cực độc như vậy chỉ cắn chủ tử một cái, liền bị độc chết. Và cả...
Vạc thuốc mà chủ tử đang ngâm mình chuyển từ màu trắng sang màu đen nhánh, đen như mực.
Cái này…
Cái này xem như đã loại bỏ rất nhiều chất cực độc trong cơ thể chủ tử sao?
Cậu ta chậm chạp hỏi: “Xác chết của những con vật đó làm thế nào?”
“Sao nào, ngươi muốn giữ lại làm nồi lẩu sao, đương nhiên là phải vớt ra”.
“Được…”
Thanh Phong nghe theo lệnh, vớt toàn bộ những con vật đang nổi lềnh bềnh ra.
“Vậy chủ tử có thể đi ra được chưa?”
“Tiếp tục ngâm, một giờ sau sẽ giác hơi để thải máu độc trong cơ thể”.
“Giác hơi? Đó là gì?”, là một phương pháp trị liệu sao? Sao bọn họ chưa từng nghe nói qua về nó.
“Đi chặt vài khúc trúc về đây, vót thành ống nhỏ, để rỗng một đầu, một đầu để lại đáy”, y học thời đại này thật lạc hậu, đến giác hơi cũng không có.
“Được, ta đi ngay”, Thanh Phong cúi đầu hành lễ với Dạ Mặc Uyên, sau đó lui ra.
Cố Thanh Hy nhìn trời, đã gần sáng, chẳng trách nàng lại buồn ngủ như vậy.
Tìm được một chỗ thoải mái, Cố Thanh Hy định chợp mắt một lát, Dạ Mặc Uyên lại bất ngờ lạnh lùng ném ra một câu.
“Giáng Tuyết, trông coi nàng ta cẩn thận cho bản vương, nếu nàng ta dám ngủ gật, thì ném vào hang rắn cho tỉnh lại”.
Cố Thanh Hy tức giận trừng mắt nhìn hắn.
“Người anh em” của mình bị rắn cắn, đâu phải bị nàng cắn, có cần phải đổ hết lên đầu nàng như vậy không?
“Ngài ngâm của ngài, ta ngủ của ta, chúng ta không xen vào được không?”
“Đương nhiên không được, mạng của bản vương vô cùng quý giá”, ý tại ngôn ngoại, mạng của nàng không quý bằng mạng của hắn.
“Được rồi, mạng của ngài quý”.
Cố Thanh Hy chỉ thiếu nước cầm hai thanh trúc chống mí mắt của mình.
Nàng có thể tưởng tượng ngày mai đi thư viện, chắc chắn sẽ lại ngủ gật.
Trời sắp sáng, chiến thần từ trong bồn thuốc đứng dậy, đi tắm lại một lần nữa, cảm thấy cả người sảng khoái.
Cố Thanh Hy mang theo cặp mắt gấu trúc, uể oải nói: “Cởi quần áo ra”.
“Lại cởi?”
Chương 75: Ngài lại muốn làm gì?
Người phụ nữ này sẽ không trả thù hắn chứ?
“Không cởi thì giác hơi thế nào? Nếu ngài không muốn giác hơi, vậy ta đi nhé”.
“Giác hơi là để loại bỏ máu độc?”
“Không thế thì thế nào”.
Người có dáng người tốt chẳng phải có mình hắn, cần đề phòng nàng như đề phòng một tên trộm thế sao?
Đêm đó chỉ đơn thuần là vì nàng bị trúng độc mới cưỡng bức hắn được không, bây giờ có tặng lại cho nàng, nàng cũng không cần.
Dạ Mặc Uyên cắn răng nói: “Đổi phương pháp chữa trị khác”.
Phương pháp chữa trị này rất khó chịu, hắn kiên quyết không làm.
“Vậy làm theo phương pháp hôm nay, ngâm một tháng trước, đây là đơn thuốc”.
“Chỉ thế này?”
“Phải tự biết đủ, ngài cũng không nhìn xem hôm nay đã ép được bao nhiêu máu độc ra ngoài, cả vạc thuốc đều biến thành màu đen sền sệt rồi”.
Dạ Mặc Uyên bỗng nhìn đến chân của mình, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Cố Thanh Hy: “Chân của ta thật sự có hy vọng phục hồi sao?”
Cố Thanh Hy muốn nói không.
Nhưng không biết tại sao, khi nhìn thấy tia hy vọng trong mắt hắn, lời nói ra lại biến thành: “Đương nhiên có hy vọng”.
Chết tiệt.
Nàng bị lừa rồi sao?
Muốn chữa khỏi chân cho hắn, còn khó hơn lên trời.
Cố Thanh Hy nén lửa giận, thở phì phì rời đi: “Trời sáng rồi, ta phải đi học”.
Thanh Phong không nói nên lời.
Chủ tử đồng ý cho nàng ta rời đi rồi sao?
Sao cậu ta cảm thấy nàng ta mới là chủ nhân của vương phủ, muốn làm cái gì cũng không cần chủ tử đồng ý.
Nhìn bóng lưng Cố Thanh Hy biến mất khỏi tầm mắt, Dạ Mặc Uyên xoay chiếc cốc bạch ngọc trong tay, ánh mắt sâu hiểm khó dò.
Giáng Tuyết bước lên bẩm báo.
“Chủ tử, sau khi đại hội đấu văn kết thúc, tổng cộng có mười tám nhóm người đã ra tay với Cố tam tiểu thư, trong đó có ba nhóm võ công cực cao, thuộc hạ phải tốn nhiều công sức mới đánh được bọn chúng”.
Dạ Mặc Uyên cười lạnh lùng, mười tám nhóm.
Xem ra không ít người muốn có được chuông Phá Hồn.
Giáng Tuyết do dự muốn nói gì đó.
“Nói”.
“Chủ tử, thuộc hạ phát hiện, hình như còn có một thế lực đang bí mật bảo vệ Cố tam tiểu thư, võ công của những người đó đều cực cao, không thua kém gì chúng ta, thuộc hạ điều tra rất lâu cũng không điều tra ra được manh mối, thuộc hạ thậm chí còn điều động cả Thiên Võng Các”.
Đôi mắt Dạ Mặc Uyên khẽ nheo lại, vô cùng hứng thú xoay chiếc cốc trà bạch ngọc.
Thiên Võng Các cùng Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu tên tuổi ngang nhau, mọi tin tức lớn nhỏ trong thiên hạ đều không qua mắt được bọn họ, có tiếng là một Các một Lâu, quỷ thần đều sợ.
Người đến Thiên Võng Các còn không điều tra ra, thì chính là người của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, hoặc người được Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu bảo hộ.
Cố Thanh Hy, cô rốt cuộc thuộc vế trước hay vế sau đây.
Tam tiểu thư không được yêu thương trong Phủ Thừa tướng?
Ha…
Nếu vậy, tại sao lại có người bảo vệ sau lưng cô?
Kẻ ngốc không biết chữ?
Hắn đã bí mật quan sát toàn bộ đại hội đấu văn.
Dạ Mặc Uyên còn nhớ ở đại hội đấu văn, Cố Thanh Hy tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, thắng được rất nhiều bạc, hành cho Trạch Vương tơi tả, khóe miệng không khỏi nở nụ cười vui vẻ đến hắn cũng không nhận ra.
Mỗi một nụ cười một cái nhăn mày, từng cử chỉ hành động của nàng đều vô tình in sâu vào tâm hồn hắn.
Dạ Mặc Uyên chưa từng biết một người có thể thú vị như vậy.
“Tiếp tục điều tra, nếu không điều tra ra được, hãy điều tra từ trên người Dịch Thần Phi”, Dạ Mặc Uyên nói.
Dịch Thần Phi?
Thi Tiên của Triệu Quốc, tam tiên sinh nhà Nho?
Hắn ta có liên quan gì đến Cố tam tiểu thư?
Giáng Tuyết nghi hoặc trong lòng, nhưng cũng biết chủ tử đã nghi ngờ Dịch Thần Phi, quan hệ giữa Cố tam tiểu thư và hắn ta chắc chắn không bình thường.
“Rút lại người của chúng ta”.
'”Rút lại? Chủ tử, ý của người là không cần bí mật bảo vệ Cố tam tiểu thư nữa?”
Hiện tại rất nhiều thế lực muốn có được chuông Phá Hồn, nếu không có người bảo vệ, e rằng Cố tam tiểu thư sẽ lành ít dữ nhiều.
“Nếu đã không điều tra ra thế lực đằng sau nàng ta, hãy để bọn chúng tự lộ diện”, trong mắt Dạ Mặc Uyên lóe lên một tia rét lạnh, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.
Tối qua, hắn cố ý để hai nhóm yếu nhất cướp chuông Phá Hồn, với sự thông minh tài trí của nàng ta, chắc hẳn không khó đoán ra được, chỉ cần chuông Phá Hồn còn ở trong tay nàng ta ngày nào, nàng ta sẽ gặp nguy hiểm ngày đó.
“Chủ tử, quản gia nói, đêm qua Liên Thái Phi đến, khóc lóc kể lể Cố tam tiểu thư làm bẽ mặt Trạch Vương ở đại hội đấu văn, còn thắng toàn bộ gia sản của Trạch Vương, Liên Thái Phi muốn xin người bênh vực”.
“Đuổi đi, nói với bọn họ, thiếu của Cố Thanh Hy bằng nào đưa hết bằng đó, cũng phái người chuyển lời đến Đương Đương công chúa bên đó”.
“Vâng…”
Thanh Phong, Giáng Tuyết lau mồ hôi.
Bọn họ đến để xin chủ tử bênh vực, chủ tử lại đuổi người ta đi như thế này, quá không nể mặt.
“Chuẩn bị bữa sáng, bản vương cùng Cố Thanh Hy dùng bữa”.
“Thuộc hạ lập tức đi mời tam tiểu thư”.
Thanh Phong vội vàng chạy ra ngoài, sợ Cố Thanh Hy đã rời khỏi vương phủ.
Giáng Tuyết chậm rãi đẩy xe lăn của hắn ra hoa viên.
Trong đình nghỉ mát ở hoa viên.
Cố Thanh Hy nhìn Dạ Mặc Uyên, lại nhìn một bàn thức ăn thịnh soạn, có chút nghi ngờ.
“Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm, Dạ Mặc Uyên, ngài lại muốn làm gì?”
“Đương nhiên là để cảm ơn cô”.
“Cảm ơn?”
Cố Thanh Hy mỉm cười.
Nếu thực sự muốn cảm ơn nàng, tối qua sao lại để Giáng Tuyết canh chừng nàng không cho nàng ngủ gật.
Mặc dù thức ăn không có độc, nhưng nàng cảm thấy bữa ăn không rõ lý do không dễ ăn.
Muốn dùng bữa với nàng sao? Vậy nàng sẽ để hắn buồn nôn chết.
Cố Thanh Hy bỏ khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt khiến người ta kinh hãi.
“Bữa sáng rất phong phú, ngài cũng ăn chút đi”, nói xong, Cố Thanh Hy vừa ăn như hổ đói, vừa gắp mấy miếng thịt cho hắn.
Đồng tử của Thanh Phong, Giáng Tuyết co rút lại, không dám tin nhìn khuôn mặt của nàng.
Cơ thể Dạ Mặc Uyên cũng khẽ chấn động, có chút đau lòng.
Khuôn mặt này là sao, sẹo rỗ mụn bọc đan xen khắp mặt, cả khuôn mặt gần như không tìm được chỗ nào lành lặn, ghê tởm khiến người ta buồn nôn.
“Cố tiểu thư, Vương phủ thưởng phạt phân minh, người…”
Cố Thanh Hy lạnh lùng ngắt lời: “Ngươi đã gọi ta là Cố tiểu thư thì chứng tỏ ta vẫn chưa phải là người của Vương phủ, nếu đã không phải là người của Vương phủ thì bớt lấy cái đống quy củ của Vương phủ đến hù ta đi”.
“Soạt soạt soạt…”
Tám bóng người trực tiếp xuất hiện, tách Cố Thanh Hy và Thu Nhi thành hai ngả, tốc độ có thể so với báo săn.
Chỉ cần liếc nhìn thôi Cố Thanh Hy đã biết võ công đám người này không hề tầm thường, e là nàng không thể đối phó được.
Thu Nhi hoảng sợ, cơ thể không ngừng run rẩy.
Cố Thanh Hy quay đầu nhìn về phía Dạ Mặc Uyên, híp mắt nói: “Vương gia, ngài có ý gì thế này?”
“Cô nói cô thích đùa giỡn mỹ nam mà? Bổn vương cho tỳ nữ của cô thử một chút xem kỹ thuật của thủ hạ ta rốt cuộc có ổn hay không”, Dạ Mặc Uyên nhấn mạnh hai chữ kỹ thuật.
Cái định mệnh.
Chuyện của mấy trăm năm trước rồi mà hắn vẫn còn nhớ hả.
Trí nhớ của tên này còn đáng sợ hơn cả nữ nhân.
Nàng hiểu ra rồi, Dạ Mặc Uyên là tiểu nam nhân thích ghi thù, là cái loại mà thù cực kỳ cực kỳ dai ấy.
“Kỹ thuật của thủ hạ ngươi ắt hẳn là rất tốt, theo ta thấy thì không cần phải thử gì đâu”.
“Bổn vương thấy… Rất cần”.
“Dạ Mặc Uyên, ngươi đừng có mà quá đáng”, Cố Thanh Hy đã ném con sâu ngủ đi đâu mất rồi.
Đường đường là Chiến thần Vương gia, lại đối phó với một tiểu tỳ nữ tay trói gà không chặt, hắn không sợ mất mặt ư.
“Bổn vương biết khinh công của cô không tệ, nếu cô có thể đánh thắng tám người họ trước khi hạ nhân dẫn Thu Nhi đi thì bổn vương sẽ thả người”.
Cố Thanh Hy hận không thể đấm chết hắn.
Rõ ràng Dạ Mặc Uyên đang muốn làm khó nàng, tám cao thủ tuyệt thế, tưởng nàng là thần chắc?
Hắn có thể vô liêm sỉ hơn nữa không vậy?
“Bản thân mình không thể làm được thì đừng bắt người khác phải làm, ngươi đường đường là Vương gia, chẳng lẽ mấy chuyện cơ bản này mà cũng không biết hả?”
“Người đời thường nói bổn vương giết người như ngóe, tàn bạo khát máu, cô trông chờ vào việc bổn vương thiện lương đến mức nào?”
Cố Thanh Hy cắn răng: “Được, ngươi vừa nói, chỉ cần ta có thể đánh bại bọn họ trước khi hạ nhân dẫn Thu Nhi đi thì ngươi không được truy cứu chuyện ta dạo thanh lâu nữa, lại càng không được làm khó Thu Nhi”.
“Được”.
Đôi môi mỏng của Dạ Mặc Uyên nhấn thật mạnh câu nói, đôi mắt phượng hẹp dài sáng rỡ như vì sao.
Thanh Phong, Giáng Tuyết chẳng ôm chút hi vọng nào với nàng.
Tám người này đều là cao thủ bậc ba thượng thừa, cực kỳ hiếm có, nàng là kẻ còn chưa được tính là bậc một, có cái gì để đánh lại người ta?
Nhưng điều khiến họ phải lau mắt nhìn lại là, tám người đó còn chưa đánh Cố Thanh Hy một chiêu nào thì đã phịch một tiếng ngã xuống.
“Hơ…”
Thanh Phong, Giáng Tuyết trợn trừng mắt, không thể tin nổi nhìn một màn đó.
“Sao bọn họ lại ngã xuống hết thế này? Cô dùng độc với họ ư? Không thể nào, bọn họ là cao thủ bậc ba, sao có thể dễ dàng trúng độc của cô được”.
“Ai nói ta dùng độc, ta chỉ dùng thuốc tê thôi”, Cố Thanh Hy dùng những ký ức còn trong đầu.
Biết được sơ sơ, võ công của thế giới này được chia thành bảy bậc, mỗi bậc còn chia thành thượng, trung, hạ. Có thể đạt tới bậc một thì tất nhiên là không tệ, tiêu cục võ quán hay thị vệ đại nội có thể nói là võ công thượng thừa, nhưng còn chẳng với tới bậc một.
Bậc ba thì đúng là cao thủ.
Thanh Phong, Giáng Tuyết đen mặt.
Ai lại đi trữ sẵn thuốc tê thế này? Đúng là chỉ có mình nàng mới làm ra được những chuyện như thế.
Ánh mắt Dạ Mặc Uyên lạnh lùng đến mức có thể lóe lên tia sáng buốt giá.
Ngay cả hắn… Cũng suýt chút nữa bị Cố Thanh Hy lừa.
Từ khi tám người bọn họ xuất hiện, Cố Thanh Hy đã lặng lẽ bỏ thuốc, thế nhưng nàng vẫn cố tình nói chuyện với hắn để di dời sự chú ý của tám người họ, để họ trực tiếp thua trận.
Cao thủ bậc ba lại thua trong tay một tiểu nha đầu không có cả nội công, đúng là quá mất mặt.
Khiến hắn phải lau mắt nhìn là thủ pháp bỏ độc của Cố Thanh Hy, cùng với loại thuốc tê nào lại có thể đánh bại tám cao thủ trong nháy mắt.
“Ngươi đã nói, chỉ cần ta đánh bại tám người họ trước khi bọn hạ nhân mang Thu Nhi đi, ngươi sẽ không truy cứu chuyện ta dạo thanh lâu cùng chuyện của Thu Nhi nữa, đường đường là Chiến thần, đừng có nuốt lời nha”.
Cố Thanh Hy không dám chắc, nàng có thể nhìn thấu bất kỳ kẻ nào, chỉ có Dạ Mặc Uyên là nàng không cách nào hiểu được, đôi mắt sâu thẳm chẳng hề bận tâm đến thứ gì đó, chẳng có nổi một tí gợn sóng nào, căn bản không thể đoán ra được.
Rất lâu sau đó, lâu đến mức Cố Thanh Hy tưởng rằng hắn muốn đổi ý, thì Dạ Mặc Uyên mới chậm rãi phun ra một câu.
“Chuyện này xem như xong, có lần sau nữa thì cô tự suy nghĩ lấy”.
“Chiến thần đã lên tiếng rồi, ta nào dám dạo thanh lâu ngắm mỹ nam nữa”.
“Ô, Chiến thần là cái thá gì vậy, cô muốn lâm hạnh ai mà cũng phải thông qua hắn ư?”
Cái định mệnh.
Tên này phái người điều tra nàng, cả những lời nàng nói cũng biết.
Cố Thanh Hy cười nịnh nọt: “Ta dành cho ngài sự kính ngưỡng kéo dài mãi không dứt, những lời đó chỉ là nói mò thôi mà, sao ta dám mắng ngài là cái thá gì cơ chứ?”
“Bắt đầu đi”.
“Bắt đầu cái gì?”, Cố Thanh Hy ngơ ngác hỏi.
Thấy Dạ Mặc Uyên và Thanh Phong, Giáng Tuyết đều đen mặt, Cố Thanh Hy vỗ đầu: “Tiêu rồi, ta quên mất chuyện này”.
Thanh Phong suýt chút nữa đã mắng thành tiếng.
Chuyện quan trọng đến thế mà nàng cũng quên được hả?
Trong mắt nàng rốt cuộc có chủ tử hay không vậy?
“Nay giờ tý đã qua, ta cũng đã uống rất nhiều rượu, buồn ngủ lắm, hay là để mai chúng ta hẵng chữa bệnh đi”.
Nói xong, nàng nhấc chân đi ra ngoài.
Thanh Phong, Giáng Tuyết chặn ngang đường nàng đi.
“Bây giờ ta vừa buồn ngủ vừa chóng mặt, nhỡ chẩn đoán lầm, bất cẩn lấy mạng ngươi thì phải làm sao bây giờ, theo ta thấy, cứ để ta ngủ no say rồi hẵng chẩn bệnh”.
Dạ Mặc Uyên lạnh lẽo thốt ra một câu: “Nếu chẩn sai, thế thì lấy mạng ngươi bù vào”.
Cố Thanh Hy nghiến răng.
Bỏ đi.
Không chấp nhặt với loại nam nhân nhỏ nhen này.
“Chẩn thì chẩn. Hai người các ngươi đi bắt một ít rắn độc, bò cạp độc, nhện độc, rết độc về đây, càng độc càng tốt”.
“Bắt để làm gì?”, Thanh Phong hỏi.
“Tất nhiên là để chữa bệnh, chẳng lẽ ngươi muốn mang đi nấu lẩu”.
Cậu ta biết là chữa bệnh, nhưng đống côn trùng kịch độc đó thì chữa kiểu gì?
Cố Thanh Hy cho Thanh Phong một ánh mắt ngu ngốc: “Ngươi chưa nghe câu lấy độc trị độc bao giờ à?”
Thanh Phong nhìn về phía Dạ Mặc Uyên, thấy hắn không phản đối thì mới bảo hạ nhân đi bắt, tiện thể mời Thu Nhi ra ngoài.
“Tìm cái lô đỉnh thật to, loại nào có thể cho cả người vào ấy, châm lửa lên, đun nóng nước bên trong”.
Cố Thanh Hy vừa nói vừa soàn soạt viết phương thuốc xuống trang giấy to, bảo họ đi bốc theo đúng phương thuốc này.
Chẳng mấy chốc, rắn độc và mấy thứ độc khác đã được vác cả bao về, nước trong đỉnh cũng đã được đun nóng”.
“Tốt rồi, hiệu suất làm việc rất cao”.
Cố Thanh Hy nở nụ cười, nhắm mắt đi tới trước mặt Dạ Mặc Uyên, cũng không bắt mạch cho hắn mà mới mở miệng câu đầu tiên đã: “Cởi hết quần áo ra”.
Hưm…
Chương 72: Thích giết cứ giết
Khí lạnh nhanh chóng dâng lên trong phòng, không khí lạnh lẽo đến lạ, Dạ Mặc Uyên nheo đôi mắt nguy hiểm: “Cô lại muốn làm gì?”
“Toàn thân ngươi đều là độc, không cởi quần áo thì làm sao thi châm trừ độc?”, Cố Thanh Hy cho hắn ánh mắt khinh thường.
Tuy nhiệt độ không khí đã ấm lên một chút, nhưng sắc mặt Dạ Mặc Uyên vẫn âm u đến khó coi.
Không biết có phải đang nhớ tới cái đêm mờ ám của hắn với Cố Thanh Hy không, mà gương mặt điển trai dưới lớp mặt nạ quỷ kia chợt đỏ ửng đến đáng ngờ.
Cố Thanh Hy liên tục thả dược liệu vào trong nước sôi, chờ một lúc lâu vẫn không thấy Dạ Mặc Uyên cởi quần áo thì chợt nhíu mày: “Nghệt mặt ra đó làm gì? Chẳng lẽ chờ ta cởi cho ngươi?”
“Cô ra ngoài”, giọng hắn có hơi yếu.
“Ta ra ngoài rồi thì ai thi châm cho ngươi?”
Cố Thanh Hy buồn cười đưa tay ném phần dược liệu cuối cùng vào đỉnh, khoanh tay nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt: “Đường đường là Chiến thần mà lại thẹn thùng ư?”
“Nực cười, làm sao bổn vương có thể thẹn thùng được”.
“Thế thì nhanh lên, lò mò tốn hết thời gian ngủ của ta, cơ thể ngươi từ trên xuống dưới có còn chỗ nào ta chưa thấy đâu”.
“Soạt…”
Không chỉ căn phòng, mà cả Vương phủ đều chìm trong bầu không khí âm độ, còn có thể thấy sát khí chợt thoáng lướt qua.
Thanh Phong, Giáng Tuyết cúi đầu xuống thật thấp.
Nếu có thể, bọn họ chỉ muốn cút khỏi nơi này.
Cố tam tiểu thư liều mạng đến thế là cùng, đúng là chưa mở ra thì không biết trong bình có gì mà.
Cố Thanh Hy rùng mình, lờ mờ cảm thấy mình vừa mới đặt một chân xuống địa ngục.
Nàng không hề nghi ngờ, chỉ cần nàng nói thêm một câu nào nữa, Dạ Mặc Uyên chắc chắn sẽ lấy mạng nàng.
“Cố Thanh Hy, cô tưởng bổn vương không dám giết cô ư?”
“Dám dám dám, ngài là Chiến thần, tay cầm trọng binh, hô mưa gọi gió, muốn giết ta còn dễ hơn cả bóp chết một con kiến. Nhưng ta chỉ muốn hỏi ngài một câu, rốt cuộc ngài có muốn chữa bệnh hay không? Nếu không thì ta đây về ngủ”.
Nhìn dáng vẻ lười nhác của Cố Thanh Hy, Dạ Mặc Uyên hận không thể bóp chết nàng.
Hắn không biết mình trở nên tốt tính đến thế từ bao giờ, nếu là trước kia, nữ nhân này đã sớm bị băm nát cho chó ăn rồi.
Tay Dạ Mặc Uyên khẽ run lên, một lúc lâu mới ném cho Giáng Tuyết một ánh mắt, bảo hắn ta tới đây cởi áo.
Giáng Tuyết hết sức cẩn thận, sợ chủ tử nổi bão.
Sau khi cởi quần áo, cơ thể rắn chắc màu lúa mạch xuất hiện, hai mắt Cố Thanh Hy sáng ngời, nhìn chằm chằm.
“Chậc chậc chậc, lần trước không nhìn kỹ, không ngờ dáng người của ngươi lại tốt thế, chẳng có chút sẹo nào, cái định mệnh, tám khối cơ bụng đó hấp dẫn quá đi chứ”.
Hàng ngàn con quạ bay qua đầu Thanh Phong, Giáng Tuyết.
Dạ Mặc Uyên chỉ thốt ra đúng một câu: “Người đâu, kéo nàng ra ngoài cho chó ăn”.
“Đừng đừng đừng, ta thu hồi những lời vừa nói, xin ngươi bớt giận, ta mà chết rồi thì ai chữa bệnh cho ngươi, có muốn kéo ta ra ngoài cho chó ăn thật thì cũng phải chờ đến lúc ta chữa khỏi bệnh cho ngươi đã chứ. Hơn nữa, ta cũng chỉ khen dáng người ngươi đẹp thôi mà, đâu có nói xấu gì”.
“…”
Dạ Mặc Uyên đã hiểu được một đạo lý.
Nữ nhân này chỉ cần mở miệng là có thể khiến một người đang sống sờ sờ phải tức chết.
“Còn chưa chịu thi châm”.
“Đây đây”, Cố Thanh Hy cầm lấy ngân châm, đâm thẳng vào huyệt Bạch Hội của hắn, sức rất mạnh, khiến Dạ Mặc Uyên đau đến mức phải nhíu mày.
“Ồ, hơi trật rồi, ngươi chịu chút nha, ta châm lại lần nữa”.
“…”
Chắc chắn nữ nhân này cố tình.
Ghim kim thôi mà cũng có thể trật được hả?
“Ai da, lại nhầm rồi, nhưng đúng là lâu rồi ta chưa châm cứu cho ai, Vương gia này, hay là ngươi chờ ta tìm huyệt vị cái nha?”
Thanh Phong cả giận nói: “Cô cố tình”.
Mặt Cố Thanh Hy đầy vô tội: “Ngươi đang nghi ngờ y đức của ta hả, cái này gọi là ai rồi cũng mắc sai lầm, ngựa còn có bảy móng mà, thỉnh thoảng châm sai cũng bình thường thôi. Thanh Phong tiểu huynh đệ mắng ta cố tình, làm tổn thương tâm hồn bé bỏng yếu đuối của ta quá”.
“Rầm…”
Một chưởng của Dạ Mặc Uyên đánh tới, cái bàn bên cạnh Cố Thanh Hy hóa thành bột phấn, chẳng còn chút mảnh vụn nào.
Sự tức giận đã lan tràn khắp bầu không khí.
Cố Thanh Hy nuốt nước bọt.
Một cái bàn to tướng mà mới đó đã hóa thành bột phấn, nội lực cũng biến thái quá rồi đó.
“À ờ, ta mới nhớ ra, không cần châm cứu nữa, uống bát thuốc này rồi ngâm trong nước đó là được”.
“Ngang ngược, trong đỉnh toàn là nước sôi, cô lại bảo chủ tử bước vào, cô muốn nấu chín chủ tử ư?”
“Ngươi là đại phu hay ta là đại phu? Hàn khí trong người hắn nhiều như thế, nước không nóng thì làm sao ép hàn khí ra được?"
“E là hàn độc trên người chủ tử còn chưa được ép ra thì đã bị nấu chín trước rồi. Chủ tử, chúng ta không chữa nữa, nữ nhân này đang phá rối mà”.
“Không chữa hả? Vậy đi, ta đã bảo mà, thế ta về ngủ trước”.
“Bổn vương đã cho cô đi chưa?”, giọng nói lạnh lẽo của Dạ Mặc Uyên vang lên.
Cố Thanh Hy buồn bực.
Ai cũng nói Chiến thần tính tình nóng nảy, mưa gió thất thường.
Nàng đã dày vò hắn lâu như vậy mà nam nhân đó vẫn còn nhịn được ư?
“Cố tam tiểu thư, bổn vương khuyên ngươi tốt nhất nên biết mình rõ phải chữa thế nào”, hắn không nói nốt nửa câu sau, nhưng ai cũng biết, nếu không chữa khỏi sẽ là kết cục gì.
“Ta vẫn đang nghiêm túc chữa bệnh mà, mau uống thuốc vào, lạnh rồi thì uống không tốt”.
Cố Thanh Hy bưng thuốc cho hắn, tiện thể mang thêm một viên mứt quả, cười lộ ra hai má lúm đồng tiền: “Bớt đắng, ngon lắm đó”.
Dạ Mặc Uyên đang tức giận ngập trời, vì một viên mứt quả mà nguôi ngoai được đôi chút.
Bàn tay trắng nõn, thon dài cầm lấy chén thuốc, uống cạn toàn bộ nước thuốc bên trong, nhưng viên mứt quả vẫn nằm trong lòng bàn tay hắn, không ăn.
“Đỡ bổn vương vào”.
Thanh Phong và Giáng Tuyết đều kinh ngạc: “Chủ tử, nước trong đỉnh đã được đun sôi, người bình thường vào đó chắc chắn sẽ bị nấu chín, rõ ràng nàng ta đang trêu đùa ngài”.
“Bổn vương tin nàng”.
Tại sao lại tin thì hắn không rõ lắm, chỉ biết rằng Cố Thanh Hy sẽ không hại hắn.
“Nhưng…”
Dạ Mặc Uyên ném ánh mắt sắc như dao sang, Thanh Phong và Giáng Tuyết không dám trái lệnh, chỉ có thể vừa lo lắng bất an đỡ hắn bước vào, vừa nói: “Nếu chủ tử xảy ra chuyện gì, ta dám thề cửu tộc phủ Thừa Tướng sẽ chết rất thảm”.
“Ta nhận lời cảnh cáo của ngươi, ta cũng cho ngươi một câu, đừng nói là giết cửu tộc phủ Thừa Tướng, dù có giết mười tám tộc, mười tám đời thì cũng không liên quan gì tới ta, thích giết cứ giết”.
Chương 73: Lấy độc trị độc
Nếu không phải Giáng Tuyết ngăn lại, Thanh Phong đã nổi cơn thịnh nộ.
Lúc đỡ Dạ Mặc Uyên vào trong vạc, bọn họ vô cùng căng thẳng.
Làm như này rất có thể chủ tử sẽ bị bỏng chết.
Tuy Dạ Mặc Uyên bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy cơ thể hắn cũng căng cứng.
Cuối cùng cũng tiến vào trong vạc, không hề ập đến cơn đau rát như trong dự tính, mà thay vào đó là chút ấm áp lâu lắm không có.
Thanh Phong và Giáng Tuyết mở to mắt, ngây ngốc nhìn vạc nước sôi sùng sục nhanh chóng đóng thành băng sau khi Dạ Mặc Uyên bước vào.
Việc này…
Làm sao có thể như vậy?
Cố Thanh Hy bực bội nói: “Còn ngây ra đó làm gì, cho lửa to lên, muốn để chủ tử nhà các ngươi chết cóng sao?”
Mặc dù còn nhiều nghi ngờ, nhưng Thanh Phong, Giáng Tuyết vẫn bảo nhau thêm củi thêm lửa.
Nhưng bất kể bọn họ thêm bao nhiêu củi lửa, cũng không thể làm tan hết băng trong vạc.
Dạ Mặc Uyên thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đã đánh cược đúng.
Người phụ nữ này thực sự không hại hắn.
Hắn bị trúng hàn độc, từ khi sinh ra chỉ có thể cảm nhận được giá lạnh, chưa từng biết ấm áp là như nào.
Nhưng vừa rồi lúc hắn vào trong vạc, xương cốt tứ chi liền cảm nhận được hơi ấm.
Giáng Tuyết lau đi những giọt mồ hôi nóng hổi, nghiêng đầu hỏi Cố Thanh Hy: “Cố tiểu thư, không thể làm tan băng được, phải làm thế nào bây giờ?”
“Có thể làm thế nào, tiếp tục thêm củi lửa thôi”, Cố Thanh Hy ngáp dài, cơn buồn ngủ ập đến, dứt khoát nằm bò lên bàn ngủ thiếp đi.
Khóe miệng Giáng Tuyết giật giật, không quan tâm đến sức nóng, không ngừng thêm củi, cố gắng cho lửa cháy to nhất có thể.
Nhiệt độ bên ngoài cực cao, đặc biệt là Thanh Phong và Giáng Tuyết, bởi vì liên tục thêm củi, nóng tới mức mồ hôi chảy đầm đìa, khuôn mặt khôi ngô đỏ bừng.
Mặc dù những tảng băng trong vạc đã tan chảy, nhưng hiệu quả rất nhỏ.
“Bịch…”
Một tiếng đập bàn giận dữ vang lên, khiến Cố Thanh Hy giật mình tỉnh giấc.
Nàng dụi đôi mắt ngái ngủ của mình, hỏi: “Trời sáng rồi sao?”
Tính khí của Giáng Tuyết tốt hơn Thanh Phong, nếu không cũng tức đến không chịu nổi rồi.
Hắn ta nói từng câu từng chữ: “Băng trong vạc của chủ tử đã tan hết rồi”.
Chữa bệnh cho chủ tử mà có thể ngủ quên giữa chừng, gan của người phụ nữ này sao có thể lớn như vậy?
Cố Thanh Hy vừa mở mắt đã thấy Thanh Phong tức giận bừng bừng trừng mắt nhìn mình, những giọt mồ hôi nóng hổi như hạt đậu tuôn ra như mưa.
Dạ Mặc Uyên cũng đầy sát khí.
Nàng ngượng ngùng cười: “Đây chẳng phải là vì chữa bệnh cho ngài ấy mệt quá, chẳng may ngủ gà ngủ gật thôi sao”.
Cạn lời.
Nàng ta chỉ động mồm mép, cái gì cũng không làm, mệt cái gì chứ?
Cố Thanh Hy kiểm tra nhiệt độ trong vạc, lạnh đến mức tay nàng đông cứng lại.
“Chậc chậc chậc, thực sự không biết những năm này sao ngài chưa chết vì lạnh”.
“Cố tam tiểu thư”, Thanh Phong cảnh cáo.
“Hét lớn như thế làm gì, ta đâu có điếc, cầm bột thuốc này rắc một vòng quanh mép vạc, rồi đổ hết rắn độc, bọ cạp kia vào”.
“Cái gì...không phải giết chết rồi mới làm thuốc sao? Đây đều là những con vật còn sống đó”, chẳng may cắn chủ tử thì sao?
“Không sống ta mới không cần, nhanh lên, lát nữa lại đóng băng, cho dù các ngươi bắt thêm bao nhiêu rắn độc cũng vô dụng”.
“Chủ tử…”
Hai người bọn họ làm sao dám làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, đều nhìn Dạ Mặc Uyên chờ hắn chỉ thị.
Ánh mắt Dạ Mặc Uyên u ám, khẽ nói: “Làm đi”.
Thanh Phong, Giáng Tuyết lại lau mồ hôi.
Lần này là mồ hôi lạnh.
Lúc đổ những con vật có nọc độc như rết nhện vào, răng bọn họ run cầm cập, vô cùng căng thẳng.
Những con vật có nọc độc vừa đổ vào trong, chúng chỉ chậm chạp bò trong vạc, không cắn Dạ Mặc Uyên, thậm chí còn sợ hãi tránh né Dạ Mặc Uyên.
Bọn chúng muốn rời khỏi vạc, lại có vẻ sợ bột thuốc trên mép vạc, nên chỉ có thể lo lắng bất an bò quanh.
Thanh Phong, Giáng Tuyết đợi một lúc lâu, cũng không có con nào cắn chủ tử của mình, trái tim căng thẳng mới được thả lỏng.
Cố tam tiểu thư cũng xem như có chút đáng tin cậy, bằng không nếu những con vật có nọc độc này cắn chủ tử, bọn họ thực sự không biết phải làm sao.
“Ngẩn người ra đấy làm gì, đưa bát thuốc kia cho chủ tử nhà ngươi uống”.
Cố Thanh Hy ngồi bắt chéo chân, lười nhác ra lệnh.
Giáng Tuyết bưng thuốc đến.
Dạ Mặc Uyên liếc nhìn bát thuốc đen như mực, khẽ nhíu mày, một hơi uống cạn.
“Bộp…”
Cố Thanh Hy ném một miếng mứt hoa quả qua, ngáp nói: “Ăn một miếng mứt hoa quả, trong miệng sẽ không còn vị đắng, tim cũng không đau nữa”.
Dạ Mặc Uyên bắt lấy, nhìn mứt hoa quả trong tay, trong lòng có chút phức tạp.
Từ khi sinh ra hắn đã mang trong mình chất độc kỳ lạ, từ khi bắt đầu có kí ức hắn đã luôn phải uống thuốc, đời này thứ hắn không thích nhất chính là thuốc.
Không ai biết hắn sợ đắng, đến mẫu phi hắn cũng không biết.
Nhiều năm như vậy, hắn đã quen tỏ ra mạnh mẽ trước mặt người khác, vì vậy chưa từng ăn mứt hoa quả.
Người phụ nữ này cho hắn uống thuốc hai lần, lại cho hắn mứt hoa quả hai lần.
Nàng ta...biết hắn sợ đắng sao?
Mặc dù Cố Thanh Hy năm lần bảy lượt khiến hắn tức gần chết, nhưng lúc này trong lòng Dạ Mặc Uyên vẫn có chút cảm tình với Cố Thanh Hy.
Nhưng chút cảm tình này chỉ trong chốc lát.
Bởi vì từ lúc hắn uống bát thuốc đó, lũ côn trùng, rắn và kiến độc đó như nhìn thấy con mồi tranh nhau cắn hắn.
“Hừ…”
Dạ Mặc Uyên đau đớn, giơ tay muốn hất bay những con vật có nọc độc kia đi, nhưng hắn kinh ngạc phát hiện toàn thân mềm nhũn, thậm chí đến giơ tay cũng không còn sức.
Thanh Phong, Giáng Tuyết sợ hãi, rút kiếm kề lên cần cổ mịn màng của Cố Thanh Hy: “Cô đã làm gì chủ tử?”
Giáng Tuyết liều mạng xông lên, muốn đỡ chiến thần lên.
Cố Thanh Hy nghiêm giọng nói: “Nếu ngươi đỡ ngài ấy lên, ta đảm bảo ngài ấy chắc chắn sẽ không sống nổi qua đêm nay”.
Một câu nói khiến tay Giáng Tuyết không ngừng run rẩy.
Hắn ta đỡ lên cũng không được.
Không đỡ lên cũng không xong.
Chỉ có thể ngây ra tại chỗ.
“Cô cố tình mưu hại chủ tử đúng không?”, Thanh Phong lớn tiếng mắng nhiếc.
“Ngươi có hiểu lấy độc trị độc, thúc đẩy tuần hoàn máu không hả, nếu không có những con vật có nọc độc này, máu độc trên người ngài ấy sao có thể hết được?”
Thanh Phong, Giáng Tuyết như hiểu mà không phải hiểu, nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Hy một cách cảnh giác.
Dạ Mặc Uyên cắn răng chịu đựng từng cơn đau dữ dội, từ kẽ răng thốt ra một câu: “Thả nàng ta ra”.
“Chủ tử…”
Dạ Mặc Uyên nhắm mắt lại.
Chương 74: Mạng của bản vương vô cùng quý giá
Đau đớn nhiều năm như vậy hắn còn chịu được, chút cắn xé cỏn con của hàng trăm con vật có nọc độc này có gì mà hắn không chống đỡ được.
Dù đau đến đâu, hắn vẫn cắn răng chịu đựng.
Cho đến khi…
“A…”
Đáng chết, những con rắn độc đó lại cắn “người anh em” của hắn.
Cơn đau thấu xương khiến hắn giật mình hoảng sợ.
“Cố Thanh Hy...”
Một tiếng hét giận dữ dọa đến tất cả mọi người trong phòng, cũng dọa đến toàn bộ người trong vương phủ, thậm chí không ít người trong Đế Đô cũng bị dọa run lẩy bẩy.
Cái này thuộc về uy lực vương giả.
Thanh Phong, Giáng Tuyết đều quỳ xuống, không dám ngẩng đầu nhìn chủ tử nhà mình. Cố Thanh Hy vội vàng giải thích: “Ta bị oan, ta thực sự không biết những con rắn nhỏ đáng ghét đó sẽ cắn…chỗ đó…ừm…của ngài, bọn chúng đúng là không có mắt, lát nữa ta sẽ băm chúng thành trăm mảnh”.
Dạ Mặc Uyên tức giận.
Vô cùng tức giận.
Điều đáng giận hơn là mỗi lần bị Cố Thanh Hy ức hiếp, cả người hắn đều không thể cử động được.
Đến cả lần này, cũng suy yếu đến mức không thể nhấc nổi tay.
Con rắn nhỏ?
Đó là con rắn nhỏ sao?
Rõ ràng đó là một con rắn lớn, đã bao giờ nhìn thấy một con rắn nhỏ dài hơn hai mét chưa?
“Nhìn xem, nó tự làm tự chịu, đi gặp Diêm Vương rồi”.
Cố Thanh Hy chỉ vào con rắn, trên mặt đầy chính nghĩa, như thể con rắn đó có tội ác tày trời.
Một con chết, vẫn còn rất nhiều con khác, cùng rất nhiều rết và bọ cạp, cả người Dạ Mặc Uyên gần như bị bao phủ bởi những con vật có nọc độc này, đặc biệt chúng chỉ cắn ở dưới người hắn.
Từng cơn đau ập đến, đau đến mức tê tâm liệt phế.
Cố Thanh Hy tốt bụng cầm cái bát to mà hắn vừa uống thuốc đến, cho xuống đáy vạc, nghiêm túc nói: “Này, che đi là được rồi”.
“...”
“Răng rắc...” một tiếng.
Ngón tay Dạ Mặc Uyên gập thành móng vuốt, túm lấy cổ Cố Thanh Hy, tốc độ nhanh như tia đá lửa.
“Cô muốn chết”.
Lời nói âm u lạnh lẽo không mang theo chút độ ấm, sát khí lẫm liệt bộc phát ra.
Cơn ngạt thở bất ngờ khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Thanh Hy đỏ gay.
Nàng khẽ lật lòng bàn tay, một cây châm bạc nhanh chóng đâm vào huyệt đạo của Dạ Mặc Uyên.
Song, tốc độ của nàng nhanh, nhưng Dạ Mặc Uyên còn nhanh hơn nàng.
“Răng rắc...”
Cây châm bạc rơi xuống, tay nàng bị Dạ Mặc Uyên khống chế.
Cố Thanh Hy cố gắng vùng vẫy, nhưng bàn tay của Dạ Mặc Uyên giống như tường đồng vách sắt, dù nàng có vùng vẫy thế nào cũng vô dụng.
Nói không kinh hãi thì là giả.
Bị nàng cho uống một liều thuốc nặng, lại ở thời điểm quan trọng trong việc đẩy chất độc ra ngoài, Dạ Mặc Uyên vẫn có tốc độ nhanh như vậy, hắn thực sự chỉ là người trần mắt thịt sao?
Cố Thanh Hy không chút nghi ngờ, chỉ cần tay hắn khẽ dùng lực, cổ của nàng sẽ bị vặn gãy.
Không thể vùng vẫy được, nàng dứt khoát không vùng vẫy nữa, gượng cười, khàn giọng nói: “Ta cứu mạng ngài, ngài lại muốn giết ta, làm người tốt thật khó”.
“Cô cứu mạng ta? Hừ, Cố Thanh Hy, cô coi bản vương là con khỉ, có thể mặc cho cô chơi đùa sao?”
“Ngài thử vận khí xem đan điền còn bị…đau nhói không”.
Chỉ một câu ngắn ngủi, gần như vắt kiệt toàn bộ sức lực của Cố Thanh Hy.
Nhìn sắc mặt nàng càng lúc càng tím tái, có thể ngạt thở mà chết bất cứ lúc nào, Dạ Mặc Uyên kìm lòng không đậu khẽ thả lỏng ra một chút.
Hắn thử vận khí, đan điền quả nhiên không bị đau như lúc trước nữa.
Lúc trước cho dù độc của hắn không phát tác, cả người hắn cũng như rơi vào hầm băng, khiến người ta run lẩy bẩy.
Hiện tại…
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình dường như không còn lạnh như trước, lờ mờ còn có chút ấm áp, dường như tích tụ trong đan điền của hắn.
Dạ Mặc Uyên kinh ngạc.
Bỏ bàn tay đang khống chế nàng ra.
Lẽ nào người phụ nữ này thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho hắn sao?
“Khụ khụ...”
Cố Thanh Hy hít sâu một hơi luồng không khí trong lành, oán hận nói: “Người tốt không được báo đáp”.
“Ai bảo cô đùa bỡn bản vương”, lớn như vậy, chưa bao giờ hắn bị nhục nhã như vậy.
“Ai đùa bỡn ngài chứ, ngài nên nhìn những con vật có nọc độc trong vạc đó xem”.
Dạ Mặc Uyên cùng Thanh Phong, Giáng Tuyết lần lượt nhìn qua, lại thấy tất cả những con vật có nọc độc trong vạc đều đã chết, xác chết nổi trên mặt nước, chi chít khiến người ta khiếp sợ.
Cố Thanh Hy lẩm bẩm nói: “Chất độc trên người ngài, ngay cả những con vật cực độc này cũng sợ, ngài nghĩ chúng có thể làm gì ngài”.
Sao lại không thể làm gì được?
Không phải đã cắn hắn rồi sao?
Còn cắn cả phần thân dưới của hắn.
Đáng ghét nhất là Cố Thanh Hy còn lấy bát thuốc cho hắn che chắn.
Tổn thương không lớn, nhưng vô cùng nhục nhã.
Thanh Phong nuốt nước bọt, cậu ta biết độc của chủ tử rất đáng sợ, nhưng cậu ta không ngờ nhiều những con vật cực độc như vậy chỉ cắn chủ tử một cái, liền bị độc chết. Và cả...
Vạc thuốc mà chủ tử đang ngâm mình chuyển từ màu trắng sang màu đen nhánh, đen như mực.
Cái này…
Cái này xem như đã loại bỏ rất nhiều chất cực độc trong cơ thể chủ tử sao?
Cậu ta chậm chạp hỏi: “Xác chết của những con vật đó làm thế nào?”
“Sao nào, ngươi muốn giữ lại làm nồi lẩu sao, đương nhiên là phải vớt ra”.
“Được…”
Thanh Phong nghe theo lệnh, vớt toàn bộ những con vật đang nổi lềnh bềnh ra.
“Vậy chủ tử có thể đi ra được chưa?”
“Tiếp tục ngâm, một giờ sau sẽ giác hơi để thải máu độc trong cơ thể”.
“Giác hơi? Đó là gì?”, là một phương pháp trị liệu sao? Sao bọn họ chưa từng nghe nói qua về nó.
“Đi chặt vài khúc trúc về đây, vót thành ống nhỏ, để rỗng một đầu, một đầu để lại đáy”, y học thời đại này thật lạc hậu, đến giác hơi cũng không có.
“Được, ta đi ngay”, Thanh Phong cúi đầu hành lễ với Dạ Mặc Uyên, sau đó lui ra.
Cố Thanh Hy nhìn trời, đã gần sáng, chẳng trách nàng lại buồn ngủ như vậy.
Tìm được một chỗ thoải mái, Cố Thanh Hy định chợp mắt một lát, Dạ Mặc Uyên lại bất ngờ lạnh lùng ném ra một câu.
“Giáng Tuyết, trông coi nàng ta cẩn thận cho bản vương, nếu nàng ta dám ngủ gật, thì ném vào hang rắn cho tỉnh lại”.
Cố Thanh Hy tức giận trừng mắt nhìn hắn.
“Người anh em” của mình bị rắn cắn, đâu phải bị nàng cắn, có cần phải đổ hết lên đầu nàng như vậy không?
“Ngài ngâm của ngài, ta ngủ của ta, chúng ta không xen vào được không?”
“Đương nhiên không được, mạng của bản vương vô cùng quý giá”, ý tại ngôn ngoại, mạng của nàng không quý bằng mạng của hắn.
“Được rồi, mạng của ngài quý”.
Cố Thanh Hy chỉ thiếu nước cầm hai thanh trúc chống mí mắt của mình.
Nàng có thể tưởng tượng ngày mai đi thư viện, chắc chắn sẽ lại ngủ gật.
Trời sắp sáng, chiến thần từ trong bồn thuốc đứng dậy, đi tắm lại một lần nữa, cảm thấy cả người sảng khoái.
Cố Thanh Hy mang theo cặp mắt gấu trúc, uể oải nói: “Cởi quần áo ra”.
“Lại cởi?”
Chương 75: Ngài lại muốn làm gì?
Người phụ nữ này sẽ không trả thù hắn chứ?
“Không cởi thì giác hơi thế nào? Nếu ngài không muốn giác hơi, vậy ta đi nhé”.
“Giác hơi là để loại bỏ máu độc?”
“Không thế thì thế nào”.
Người có dáng người tốt chẳng phải có mình hắn, cần đề phòng nàng như đề phòng một tên trộm thế sao?
Đêm đó chỉ đơn thuần là vì nàng bị trúng độc mới cưỡng bức hắn được không, bây giờ có tặng lại cho nàng, nàng cũng không cần.
Dạ Mặc Uyên cắn răng nói: “Đổi phương pháp chữa trị khác”.
Phương pháp chữa trị này rất khó chịu, hắn kiên quyết không làm.
“Vậy làm theo phương pháp hôm nay, ngâm một tháng trước, đây là đơn thuốc”.
“Chỉ thế này?”
“Phải tự biết đủ, ngài cũng không nhìn xem hôm nay đã ép được bao nhiêu máu độc ra ngoài, cả vạc thuốc đều biến thành màu đen sền sệt rồi”.
Dạ Mặc Uyên bỗng nhìn đến chân của mình, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Cố Thanh Hy: “Chân của ta thật sự có hy vọng phục hồi sao?”
Cố Thanh Hy muốn nói không.
Nhưng không biết tại sao, khi nhìn thấy tia hy vọng trong mắt hắn, lời nói ra lại biến thành: “Đương nhiên có hy vọng”.
Chết tiệt.
Nàng bị lừa rồi sao?
Muốn chữa khỏi chân cho hắn, còn khó hơn lên trời.
Cố Thanh Hy nén lửa giận, thở phì phì rời đi: “Trời sáng rồi, ta phải đi học”.
Thanh Phong không nói nên lời.
Chủ tử đồng ý cho nàng ta rời đi rồi sao?
Sao cậu ta cảm thấy nàng ta mới là chủ nhân của vương phủ, muốn làm cái gì cũng không cần chủ tử đồng ý.
Nhìn bóng lưng Cố Thanh Hy biến mất khỏi tầm mắt, Dạ Mặc Uyên xoay chiếc cốc bạch ngọc trong tay, ánh mắt sâu hiểm khó dò.
Giáng Tuyết bước lên bẩm báo.
“Chủ tử, sau khi đại hội đấu văn kết thúc, tổng cộng có mười tám nhóm người đã ra tay với Cố tam tiểu thư, trong đó có ba nhóm võ công cực cao, thuộc hạ phải tốn nhiều công sức mới đánh được bọn chúng”.
Dạ Mặc Uyên cười lạnh lùng, mười tám nhóm.
Xem ra không ít người muốn có được chuông Phá Hồn.
Giáng Tuyết do dự muốn nói gì đó.
“Nói”.
“Chủ tử, thuộc hạ phát hiện, hình như còn có một thế lực đang bí mật bảo vệ Cố tam tiểu thư, võ công của những người đó đều cực cao, không thua kém gì chúng ta, thuộc hạ điều tra rất lâu cũng không điều tra ra được manh mối, thuộc hạ thậm chí còn điều động cả Thiên Võng Các”.
Đôi mắt Dạ Mặc Uyên khẽ nheo lại, vô cùng hứng thú xoay chiếc cốc trà bạch ngọc.
Thiên Võng Các cùng Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu tên tuổi ngang nhau, mọi tin tức lớn nhỏ trong thiên hạ đều không qua mắt được bọn họ, có tiếng là một Các một Lâu, quỷ thần đều sợ.
Người đến Thiên Võng Các còn không điều tra ra, thì chính là người của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, hoặc người được Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu bảo hộ.
Cố Thanh Hy, cô rốt cuộc thuộc vế trước hay vế sau đây.
Tam tiểu thư không được yêu thương trong Phủ Thừa tướng?
Ha…
Nếu vậy, tại sao lại có người bảo vệ sau lưng cô?
Kẻ ngốc không biết chữ?
Hắn đã bí mật quan sát toàn bộ đại hội đấu văn.
Dạ Mặc Uyên còn nhớ ở đại hội đấu văn, Cố Thanh Hy tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, thắng được rất nhiều bạc, hành cho Trạch Vương tơi tả, khóe miệng không khỏi nở nụ cười vui vẻ đến hắn cũng không nhận ra.
Mỗi một nụ cười một cái nhăn mày, từng cử chỉ hành động của nàng đều vô tình in sâu vào tâm hồn hắn.
Dạ Mặc Uyên chưa từng biết một người có thể thú vị như vậy.
“Tiếp tục điều tra, nếu không điều tra ra được, hãy điều tra từ trên người Dịch Thần Phi”, Dạ Mặc Uyên nói.
Dịch Thần Phi?
Thi Tiên của Triệu Quốc, tam tiên sinh nhà Nho?
Hắn ta có liên quan gì đến Cố tam tiểu thư?
Giáng Tuyết nghi hoặc trong lòng, nhưng cũng biết chủ tử đã nghi ngờ Dịch Thần Phi, quan hệ giữa Cố tam tiểu thư và hắn ta chắc chắn không bình thường.
“Rút lại người của chúng ta”.
'”Rút lại? Chủ tử, ý của người là không cần bí mật bảo vệ Cố tam tiểu thư nữa?”
Hiện tại rất nhiều thế lực muốn có được chuông Phá Hồn, nếu không có người bảo vệ, e rằng Cố tam tiểu thư sẽ lành ít dữ nhiều.
“Nếu đã không điều tra ra thế lực đằng sau nàng ta, hãy để bọn chúng tự lộ diện”, trong mắt Dạ Mặc Uyên lóe lên một tia rét lạnh, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.
Tối qua, hắn cố ý để hai nhóm yếu nhất cướp chuông Phá Hồn, với sự thông minh tài trí của nàng ta, chắc hẳn không khó đoán ra được, chỉ cần chuông Phá Hồn còn ở trong tay nàng ta ngày nào, nàng ta sẽ gặp nguy hiểm ngày đó.
“Chủ tử, quản gia nói, đêm qua Liên Thái Phi đến, khóc lóc kể lể Cố tam tiểu thư làm bẽ mặt Trạch Vương ở đại hội đấu văn, còn thắng toàn bộ gia sản của Trạch Vương, Liên Thái Phi muốn xin người bênh vực”.
“Đuổi đi, nói với bọn họ, thiếu của Cố Thanh Hy bằng nào đưa hết bằng đó, cũng phái người chuyển lời đến Đương Đương công chúa bên đó”.
“Vâng…”
Thanh Phong, Giáng Tuyết lau mồ hôi.
Bọn họ đến để xin chủ tử bênh vực, chủ tử lại đuổi người ta đi như thế này, quá không nể mặt.
“Chuẩn bị bữa sáng, bản vương cùng Cố Thanh Hy dùng bữa”.
“Thuộc hạ lập tức đi mời tam tiểu thư”.
Thanh Phong vội vàng chạy ra ngoài, sợ Cố Thanh Hy đã rời khỏi vương phủ.
Giáng Tuyết chậm rãi đẩy xe lăn của hắn ra hoa viên.
Trong đình nghỉ mát ở hoa viên.
Cố Thanh Hy nhìn Dạ Mặc Uyên, lại nhìn một bàn thức ăn thịnh soạn, có chút nghi ngờ.
“Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm, Dạ Mặc Uyên, ngài lại muốn làm gì?”
“Đương nhiên là để cảm ơn cô”.
“Cảm ơn?”
Cố Thanh Hy mỉm cười.
Nếu thực sự muốn cảm ơn nàng, tối qua sao lại để Giáng Tuyết canh chừng nàng không cho nàng ngủ gật.
Mặc dù thức ăn không có độc, nhưng nàng cảm thấy bữa ăn không rõ lý do không dễ ăn.
Muốn dùng bữa với nàng sao? Vậy nàng sẽ để hắn buồn nôn chết.
Cố Thanh Hy bỏ khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt khiến người ta kinh hãi.
“Bữa sáng rất phong phú, ngài cũng ăn chút đi”, nói xong, Cố Thanh Hy vừa ăn như hổ đói, vừa gắp mấy miếng thịt cho hắn.
Đồng tử của Thanh Phong, Giáng Tuyết co rút lại, không dám tin nhìn khuôn mặt của nàng.
Cơ thể Dạ Mặc Uyên cũng khẽ chấn động, có chút đau lòng.
Khuôn mặt này là sao, sẹo rỗ mụn bọc đan xen khắp mặt, cả khuôn mặt gần như không tìm được chỗ nào lành lặn, ghê tởm khiến người ta buồn nôn.
Bình luận facebook