Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 417-420
Chương 417: Lui binh
Cố Thanh Hy nhắc nhở rất đúng.
“Sở Quốc rộng lớn, há lại để quốc gia bình thường có thể lay động được? Hơn nữa bọn ta là ăn chay hay sao, chẳng lẽ ngay cả hoàng thượng, hoàng hậu cũng không bảo vệ được?”, Thôi tướng quân phẫn nộ nói.
“Hoàng hậu, mấy lần ta liều mạng cứu người và Diệp Phong, bảo các người lui binh khỏi núi Vân Kỳ không tính là quá đáng nhỉ?”
“Chuyện này…”
Hoàng hậu Sở Quốc nhìn về phía hoàng đế Sở Quốc, hỏi ý kiến ông ta.
Hoàng đế nói: “Thôi được, nể tình ngươi từng cứu hoàng hậu và Phong Nhi, lần này trẫm có thể lui binh, nhưng trẫm không hứa vĩnh viễn không tìm Ma tộc tính sổ. Ma tộc hại cả nhà trẫm không thể đoàn viên, bọn chúng nhất định phải trả giá”.
“Kẻ thật sự hại cả nhà các người không thể đoàn viên có lẽ là người đã bế Diệp Phong đi”.
Nhắc tới người đó, bầu không khí trong doanh trướng bỗng nhiên nặng nề.
Người của Sở Quốc đều biết đó là vảy ngược của hoàng thượng và hoàng hậu. Nhiều năm như vậy, hoàng thượng và hoàng hậu kị người khác nhắc tới chuyện này nhất.
“Ngươi có thể đi rồi”, hoàng đế Sở Quốc lạnh lùng hạ lệnh.
Ông ta vốn rất cảm kích Cố Thanh Hy, nhưng câu nào câu nấy của Cố Thanh Hy đều đứng trên lập trường của Ma tộc để nói, khiến ông ta không còn thiện cảm với nàng.
Bàn chân đã nhấc lên của Cố Thanh Hy giống như đổ chì, không bước đi nổi.
Suy nghĩ trong chốc lát, nàng vẫn lên tiếng.
“Trước kia, núi Vân Kỳ là tổng bộ của Ma tộc, nơi này chỗ nào cũng là sát trận thượng cổ. Sở dĩ bọn họ không thiết lập bất cứ phòng ngự nào là vì hai ngọn núi này vốn là một sát trận, chỉ cần bọn họ khởi động sát trận, hai ngọn núi sẽ lập tức hóa thành tro bụi. Nơi này… còn đáng sợ hơn cả núi Lạc Hồn”.
Mọi người kinh hãi.
Thôi tướng quân nói: “Cô nói linh tinh cái gì, trên đời này sao có thể có trận pháp hung hãn bá đạo như vậy, hai ngọn núi sẽ lập tức hủy diệt? Cô coi bọn ta là đứa trẻ ba tuổi sao?”
Không chỉ có Thôi tướng quân không tin, mà hầu như tất cả mọi người ở đây đều không tin.
“Ta nói đến đây thôi, các người tự nghĩ cho kỹ đi”.
Cố Thanh Hy xoay người rời đi.
Hoàng hậu Sở Quốc đột nhiên hô lên: “Cố cô nương xin dừng bước, ta tin lời cô nói. Hoàng thượng…”
Hoàng đế Sở Quốc xua tay, ra hiệu các tướng quân lui xuống.
“Hoàng thượng, người phụ nữ này ý đồ bất minh, lỡ như chúng thần lui xuống, nàng ta có ý đồ bất chính thì chẳng phải…”
“Người hoàng hậu tin, trẫm cũng tin, các ngươi lui xuống cả đi”.
“Vâng…”
Các danh tướng của Sở Quốc hung hăng trừng mắt nhìn Cố Thanh Hy, trong mắt chứa đựng sự cảnh cáo.
Cố Thanh Hy cười xòa.
Nàng xưa nay chịu mềm không chịu cứng, cảnh cáo nàng, ha…
Sau khi các vị tướng rời đi, trong trướng chỉ còn lại bốn người đế, hậu, Cố Thanh Hy và Tư Mạc Phi.
Hoàng đế Sở Quốc thở dài, thoáng chốc như đã già đi mười mấy tuổi.
Lúc này, ông ta không giống một đế vương, mà giống như một người cha bình thường đau khổ vì mất đi đứa con yêu quý.
“Cố cô nương, trẫm biết bề ngoài ngươi trông như đang nói thay Ma tộc, nhưng thật ra là sợ mười mấy vạn đại quân của ta chết ở nơi này, cho nên mới mạo hiểm đến thông báo đúng không?”
Cố Thanh Hy gật đầu.
“Trẫm hiểu ý của ngươi rồi. Trẫm chỉ muốn hỏi một câu, Lan kỳ chủ thật sự không ở trên núi Vân Kỳ sao?”
“Phải. Nếu ông ta ở trên núi Vân Kỳ, không cần các người ra tay, ta cũng sẽ đích thân giết ông ta, dâng đầu của ông ta đến trước mặt các người”.
“Vậy ngươi có quan hệ gì với Ma tộc?”
“Chuyện này… một lời khó nói hết…”
Tư Mạc Phi chen vào, nghiêm túc nói: “Nàng là thê tử của ta, đương nhiên là quan hệ phu thê rồi”.
“Trong Ma tộc ngươi đảm nhiệm chức vụ gì?”
Suy cho cùng hoàng đế Sở Quốc cũng là một đế vương, ánh nhìn cũng thâm độc. Chỉ một ánh mắt đã nhìn ra hắn ta không phải người thường.
Cố Thanh Hy cướp lời: “Hắn ta chỉ là một kỳ thủ không có gì nổi bật của Ma tộc, quan hệ giữa ta và hắn rất phức tạp”.
Đế hậu Sở Quốc đã hiểu được ý của nàng, cũng không muốn hỏi vì sao nàng rõ ràng là chính phi của chiến thần lại trở thành thê tử của người trong Ma tộc.
Hoàng đế Sở Quốc nói: “Dù thế nào, trẫm cũng phải cảm tạ ngươi đã cứu hoàng hậu và hoàng nhi của trẫm. Sau này nếu ngươi có cần gì, cứ việc đến Sở Quốc tìm trẫm, nếu là chuyện trẫm có thể làm được, trẫm chắc chắn sẽ dốc hết sức giúp đỡ”.
“Được”.
“Phong Nhi nó… có từng nhắc tới trẫm ở trước mặt ngươi không?”
“Cả ta nữa, Phong Nhi có nhắc tới ta với cô không?”, hoàng hậu Sở Quốc cũng thấp thỏm hỏi, trong đôi mắt tang thương phản chiếu toàn là nỗi khát khao của bà ấy.
Giọng nói Cố Thanh Hy có chút chua chát: “Có, hắn ta nói rất vui vì được làm con trai của hai người, cũng muốn chăm sóc dưới gối hai người, nhưng hắn ta lại không có nổi dũng khí đó. Lúc Diệp Phong chết còn dặn dò ta phải chăm sóc hai người thật tốt”.
“Tách…”
Một giọt nước mắt của hoàng hậu Sở Quốc rơi xuống, bà ấy che miệng mình, khóc nức nở.
Hoàng đế Sở Quốc siết chặt long ỷ vô cùng tự trách, đau lòng nói: “Đều tại trẫm vô năng, nếu trẫm có thể tìm thấy nó sớm hơn, nó đã không phải chịu nhiều đau khổ như vậy”.
“Lúc hắn ta chết, hắn ta đi rất thanh thản, ít nhất hắn ta biết được phụ mẫu mình là ai, cũng biết phụ mẫu mình sống rất tốt. Hoàng đế, hoàng hậu, mong hai người giữ gìn sức khỏe”.
Hai tay hoàng đế Sở Quốc run run, cầm một chiếc bánh hoa tươi lên, khẽ cắn một miếng chan hòa nước mắt.
Đây là món bánh mà Diệp Phong tự tay làm cho hoàng hậu.
Hoàng hậu để lại một phần nhỏ cho ông ta.
Những ngày qua, ông ta vẫn không nỡ ăn, chỉ ngửi rồi lại ngửi, dường như ngửi thấy mùi bánh hoa tươi là giống như Diệp Phong ở bên cạnh ông ta vậy.
Bây giờ, ông ta thử một miếng.
Chương 418: Một mình vào cấm địa
Bánh hoa tươi thơm ngát ngon miệng, mềm dẻo, ngon hơn bất cứ bánh hoa tươi nào mà ông ta từng ăn.
Vành mắt hoàng đế Sở Quốc đong đầy nước mắt, nhưng lại kìm nén mà nuốt xuống.
Chỉ để lại một câu buồn bã: “Nếu Phong Nhi ở bên cạnh thì tốt biết mấy”.
Hoàng hậu Sở Quốc đứng dậy, nắm chặt tay ông ta.
Hoàng đế Sở Quốc thuận thế ôm bà ấy vào lòng.
Im lặng.
Trong doanh trướng im lặng như tờ.
Cố Thanh Hy nhìn hình ảnh hai người ôm nhau, lặng lẽ thở dài.
Phải, nếu Diệp Phong còn sống thì tốt biết mấy.
Hắn ta chắc chắn sẽ là vị hoàng tử hạnh phúc nhất thế gian.
Hoàng đế Sở Quốc cả đời chỉ cưới một mình hoàng hậu.
Với vai trò là một hoàng đế, không cần hậu cung ba nghìn giai lệ, chỉ cưới một mình hoàng hậu, cũng không sinh con với người phụ nữ nào khác để có con nối dõi. Trong hoàng cung cổ đại này, e rằng không còn ai được như thế.
Nếu Diệp Phong còn sống, hoàng đế Sở Quốc chắc chắn sẽ rất yêu thương hắn ta.
Đáng tiếc…
Không có nếu như…
Cố Thanh Hy dẫn theo Tư Mạc Phi xoay người rời khỏi.
Bên tai vang lên giọng nói của hoàng đế Sở Quốc: “Để bọn họ an toàn rời đi. Truyền lệnh, tất cả rút khỏi núi Vân Kỳ”.
Cách đêm rằm tháng tiếp theo chỉ còn mười hai ngày.
Cố Thanh Hy cần phải bôn ba tới ba nơi, tìm ba chiếc chìa khóa hình ngôi sao, sau đó lại đi tìm viên Long Châu thứ sáu, tiếp đó là viên Long Châu thứ bảy.
Thời gian mười hai ngày quá gấp gáp.
Cố Thanh Hy đợi không kịp, bảo Tư Mạc Phi lập tức đưa nàng đến cấm địa Ma tộc.
Ma chủ ép nàng vào góc tường, nói một cách đầy quyến rũ: “Tiểu tỷ tỷ, tỷ sốt ruột đến cấm địa như vậy rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Cố Thanh Hy đang định lên tiếng, Ma chủ đưa ngón tay thon dài lên miệng, xuỵt một tiếng, giọng nói dường như có loại ma lực có thể mê hoặc người khác: “A Mạc không thích cảm giác bị lừa, tiểu tỷ tỷ không được lừa A Mạc. Đương nhiên, A Mạc biết chắc chắn tỷ sẽ không nỡ lừa ta có đúng không?”
“…”
Lời đều để hắn ta nói hết rồi, nàng nên nói gì đây?
Cố Thanh Hy nhướng mày cười, trở tay dồn hắn ta vào góc tường, nhìn hắn ta một cách bá đạo: “Thế nào, ngươi hối hận rồi, không muốn dẫn ta vào đó nữa sao?”
“Tỷ tỷ vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta”.
“Ta muốn vào đó xem cho biết, có được không?”
Ma chủ mỉm cười một cách quyến rũ, để mặc nàng nhìn từ trên cao, đè hắn ta một cách bá đạo. Ma chủ cười khanh khách: “Tỷ tỷ muốn có được chìa khóa hình ngôi sao đúng không?”
Cố Thanh Hy nín thở, tay khẽ siết chặt.
Mặc dù bề ngoài nàng không có gì khác thường, nhưng biến hóa nho nhỏ đó vẫn không thoát khỏi ánh mắt Ma chủ.
Ma chủ vốn chỉ là phỏng đoán, bây giờ hắn ta đã chứng thực được, Cố Thanh Hy vào trong cấm địa Ma tộc chỉ là muốn lấy được chìa khóa hình ngôi sao mà thôi.
Cố Thanh Hy buông hắn ta ra, vờ như không để tâm: “Gì mà chìa khóa hình ngôi sao, ta chưa nghe qua”.
Ma chủ cũng không để tâm, chỉ ôm cơ thể nàng, nhẹ nhàng đặt lên giường: “Tiểu tỷ tỷ, thương thế của tỷ vẫn chưa khỏi, chân cẳng cũng chưa lành, không tiện đứng mãi. Tỷ ngoan ngoãn nằm ở đây, A Mạc sẽ về nhanh thôi”.
Cố Thanh Hy giơ tay muốn gọi hắn lại, nhương trước mắt đã không còn bóng dáng của Ma chủ.
Trời ạ…
Tên này không nhân cơ hội giấu chìa khóa hình ngôi sao đi đấy chứ?
Cố Thanh Hy xuống giường, khập khiễng ra ngoài, hỏi thủ vệ ở bên cạnh: “Ma chủ đâu, chạy đi đâu rồi?”
“Bẩm phu nhân, thuộc hạ cũng không biết ma chủ đã đi đâu”.
“Gọi ai là phu nhân đấy?”
“Gọi người là phu nhân. Phu nhân, ma chủ nói sau này trên dưới Ma tộc đều phải gọi người là phu nhân. Nếu có ai kháng lệnh, đánh hai trăm gậy to”.
“…”
“Ngươi đi hỏi xem, ma chủ đi đâu rồi, nhanh chóng về bẩm báo cho ta”.
“Vâng thưa phu nhân”.
Bước chân Cố Thanh Hy lảo đảo.
Nàng gần như không dám tưởng tượng, nếu Dạ Mặc Uyên nghe thấy bọn họ gọi nàng là phu nhân thì có phái binh đến san bằng núi Vân Kỳ hay không.
Hạ nhân nhanh chóng quay lại, mang về tin tức là không ai biết ma chủ đã đi đâu, dường như hắn ta đã biến mất.
Lại hỏi thêm một lúc lâu, cuối cùng mới có người trả lời, ma chủ đã đi về phía cấm địa, nhưng tốc độ quá nhanh, không biết có phải ma chủ đã vào cấm địa hay không.
Tròn một ngày một đêm, Tư Mạc Phi vẫn không xuất hiện.
Cố Thanh Hy đứng ngồi không yên.
Không có ma chủ dẫn đường, nàng không thể vào được cấm địa.
Nếu Tư Mạc Phi di chuyển vị trí của chìa khóa hình ngôi sao, nàng muốn tìm sẽ rất khó.
Sáng ngày hôm sau, Cố Thanh Hy không đợi được nữa định xông vào cấm địa thì Tư Mạc Phi lại đột nhiên xuất hiện.
Hắn ta mặc áo rộng tay màu đỏ lửa, lộ ra khuôn ngực rắn chắc gợi cảm, trên khuôn mặt hoàn hảo đến mức không thể soi ra khuyết điểm hiện lên vẻ tái nhợt như bị bệnh không dễ phát hiện.
Hắn ta uể oải dựa vào góc tường, chớp mắt với nàng đầy quyến rũ.
Cố Thanh Hy bực tức.
“Ngươi đã đi đâu?”
Chương 419: Chiếc chìa khóa đầu tiên
Ma chủ cong môi cười, thần bí lấy một chiếc hộp từ trên người ra đưa đến trước mặt Cố Thanh Hy.
Toàn thân chiếc hộp có màu đỏ lửa, khắc hình hoa mẫu đơn sống động như thật, loáng thoáng còn có mùi máu tanh tỏa ra.
“Làm gì?”, nàng hỏi.
“Tặng cho tỷ”, ma chủ cười nói.
Cố Thanh Hy nhận lấy hộp, hơi nghi ngờ mở ra.
Sau khi mở ra, Cố Thanh Hy ngẩn người.
Bên trong đựng một chiếc chìa khóa, chìa khóa có hình ngôi sao, toàn thân xưa cũ không có gì nổi bật, dường như đã trải qua nghìn vạn năm.
“Đây là chìa khóa hình ngôi sao?”
Nàng nhìn về phía hắn ta, tim đập nhanh, niềm vui dâng lên.
“Phải”.
“Tặng cho ta sao?”
“Tỷ không muốn à? Nếu tỷ không muốn, vậy A Mạc…”
“Vật đã tặng đi còn lấy lại thì thật là keo kiệt, chiếc chìa khóa này đã thuộc về ta”.
Cố Thanh Hy cất cả chìa lẫn hộp vào nhẫn không gian.
Khóe miệng ma chủ luôn dâng tràn nụ cười cưng chiều.
Cố Thanh Hy bớt căng thẳng hơn nhiều: “Ngươi mất tích một ngày một đêm là vì đi lấy chìa khóa hình ngôi sao?”
“Đúng vậy, đi đến nỗi chân tê luôn rồi, tiểu tỷ tỷ cũng không xoa bóp giúp A Mạc”.
“Ngươi bị thương rồi à?”
Cố Thanh Hy muốn bắt mạch hắn ta, nhưng lại bị ma chủ tránh đi.
Ma chủ thờ ơ nói: “Chút thương tích nhỏ mà thôi, chỉ cần có thể đổi lấy một nụ cười của tiểu tỷ tỷ, mọi thứ đều đáng giá”.
Bàn tay đã đưa ra của Cố Thanh Hy hơi cứng đờ.
Nàng biết võ công của Tư Mạc Phi, có thể khiến hắn ta bị thương, hơn nữa còn bị thương không nhẹ, chắc chắn cấm địa của Ma tộc rất khó vào.
“Vì sao lại tặng ta chìa khóa hình ngôi sao?”
“Không phải tỷ thích nó sao? Chỉ cần tỷ thích, A Mạc sẽ tặng cho tỷ”.
“Đa tạ”, cổ họng Cố Thanh Hy như mắc xương cá, một lúc lâu mới thốt ra được hai chữ.
Nàng cảm tạ thật lòng.
“Ngươi dùng hai viên thuốc này, hỗ trợ khôi phục nguyên khí”.
“Đa tạ tiểu tỷ tỷ, vẫn là tiểu tỷ tỷ tốt, quan tâm tới A Mạc”, Tư Mạc Phi nhận lấy, nhưng không dùng, mà cất giữ trong người như bảo bối, trên mặt nở nụ cười mãn nguyện.
“Sao không dùng?”
“Thuốc tiểu tỷ tỷ cho, hiệu quả chắc chắn rất tốt, A Mạc không nỡ dùng”.
“Ngốc, nếu ngươi muốn, ta cho ngươi thêm vài viên là được, mau uống đi”.
“Tiểu tỷ tỷ tốt quá”.
“A Mạc, vì sao cấm địa Ma tộc lại có chìa khóa hình ngôi sao?”
“Không biết, trăm nghìn năm nay chìa khóa hình ngôi sao luôn đặt trong cấm địa Ma tộc, là bảo vật quý giá của ma chủ, nhiều đời Ma tộc đều phải trông coi bảo vệ nó”.
Cố Thanh Hy nhướng mày: “Vậy ngươi cho ta, chẳng phải…”
“Chìa khóa là vật chết, người thì sống. A Mạc không quan tâm quy tắc hay không quy tắc gì cả, A Mạc chỉ biết, bây giờ chủ của Ma tộc là ta, chỉ cần ta không hài lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi quy tắc”.
Lời này làm Cố Thanh Hy có chút cảm động.
Dù thế nào, hắn ta cũng đã phá vỡ quy tắc tổ tông, còn đích thân đến nơi nguy hiểm như vậy lấy chìa khóa hình ngôi sao cho nàng.
“Vậy ngươi có biết hai chiếc chìa khóa còn lại ở đâu không?”
“Không biết, A Mạc chưa bao giờ quan tâm đến mấy chìa khóa này, nhưng nếu tiểu tỷ tỷ muốn biết, A Mạc sẽ phái người đi điều tra”.
“Đợi đã, không cần đâu, ta chỉ thuận miệng hỏi mà thôi”.
Tư Mạc Phi có thể hào phóng tặng chìa khóa hình ngôi sao cho nàng, nhưng những người khác thì khó bảo đảm.
Một khi tin tức lộ ra ngoài, nàng muốn có được chìa khóa hình ngôi sao cũng khó.
“Ta ở đây cũng đã lâu, nên rời đi rồi, đa tạ ngươi đã chiêu đãi”.
Nụ cười của ma chủ lập tức hóa đá.
“Rời đi? Đi đâu? Hai ngày nữa là ngày đại hôn của chúng ta, tiểu tỷ tỷ, tỷ không thể vứt bỏ A Mạc, A Mạc sẽ rất đau lòng”, Tư Mạc Phi ai oán nhìn nàng, giống như hắn ta là kẻ đáng thương bị nàng bỏ rơi.
“Ta có nói muốn gả cho ngươi sao?”
“Nhưng tỷ cũng không nói không gả cho ta”.
Cố Thanh Hy bị chọc tức bật cười.
Tóm lại vẫn là vấn đề của nàng?
“Ta không muốn gả cho ngươi, hôn lễ quái quỷ mà ngươi làm hủy bỏ đi”.
“Vậy lúc nào tỷ có thể gả cho ta?”
“Sau này hẵng nói, ta có chuyện quan trọng cần xuống núi, ngươi có thể đưa ta xuống núi không?”
Ma chủ học động tác của Cố Thanh Hy, chống cằm, suy nghĩ nên đưa nàng xuống núi hay là ép nàng ở lại làm phu nhân ma chủ.
Cố Thanh Hy vạch trần suy nghĩ của hắn ta: “Trước khi ngươi nghĩ tới chuyện giữ ta lại đây, ngươi phải suy nghĩ rõ ràng, Cố Thanh Hy ta cả đời này chỉ ăn mềm, không ăn cứng”.
“Chỉ ăn mềm? Dễ thôi, sau này ta sẽ ra lệnh tất cả món ăn của Ma tộc đều làm thật mềm”.
Cố Thanh Hy: “…”
Cố Thanh Hy khăng khăng muốn xuống núi, ma chủ bất đắc dĩ, chỉ đành đích thân đưa nàng xuống núi. Nhưng hắn ta lại đeo bám Cố Thanh Hy không chịu rời đi, ai không biết còn tưởng ma chủ là một tên tùy tùng.
Dưới núi Vân Kỳ, ma chủ thay một bộ quần áo giản dị màu trắng ánh trăng. Áo là áo nhà Nho hai vạt cân đối, thắt lưng buộc bằng đai màu trắng, càng tôn thêm vóc dáng cao gầy thẳng tắp của hắn ta.
Ma chủ vô cùng chán ghét nói.
“Áo màu trắng giống như áo tang vậy, không phù hợp với khí chất của ta”.
Cố Thanh Hy liếc hắn ta một cái.
Chương 420: Ma chủ lạc đường
“Ăn mặc diêm dúa, ngươi muốn dụ dỗ ai?”
“Ngực ta rắn chắc cường tráng, bộ y phục này không lộ ngực”.
“Không lộ là đúng rồi, nếu không tỷ lệ ngoái đầu không biết sẽ tới bao nhiêu”, một đại nam nhân, cả ngày lộ ngực, muốn dụ dỗ ai chứ?
Nàng chỉ muốn khiêm tốn một chút, không muốn dẫn đến náo động quá lớn.
Cố Thanh Hy nghĩ ngợi, lấy từ trong nhẫn không gian ra một chiếc khăn che mặt, che khuôn mặt tuyệt sắc của hắn ta lại.
“Tiểu tỷ tỷ, A Mạc không xấu, không cần che mặt”.
“Bảo ngươi che thì cứ che đi, sao lắm lời như vậy, ngươi không che thì đừng đi theo ta”.
Nếu không phải che mắt không thấy được đường đi, nàng cũng muốn che luôn hai mắt hắn ta lại.
Ma chủ nhíu mày, giơ tay áo lên, nhìn một cây trắng toát trên người mình, ngay cả khăn che mặt cũng trắng như tuyết, một hồi lâu không vui lên nổi.
“Tiểu tỷ tỷ, chúng ta sắp đi đưa tang ai sao?”
“Đưa tang cái con quỷ”.
Bộ quần áo này cũng không phải thuần trắng, chỉ là màu trắng xanh của ánh trăng, giản dị hơn một chút mà thôi.
“Vậy chúng ta sẽ đi đâu?”
“Đan Hồi Cốc, ngươi biết đi thế nào không?”, Cố Thanh Hy nhỏ giọng nói.
Nếu hắn ta biết Đan Hồi Cốc, để hắn ta dẫn đi thì tốt biết mấy.
“Đan Hồi Cốc, chính là Đan Hồi Cốc nổi tiếng luyện đan?”
“Đúng, ngươi biết à?”
“Trùng hợp quá, bản tọa… A Mạc vừa hay cũng biết. Thời gian trước, Đan Hồi Cốc gửi một thiệp mời đến, nói bọn họ vừa mới luyện được vài viên đan dược, muốn mời ta đến cùng thưởng thức. Thiệp mời đó có đính kèm bản đồ của Đan Hồi Cốc”.
“Cùng thưởng thức?”
“Nói là cùng thưởng thức, nhưng thực ra là mở đấu giá, ai trả giá cao thì được. Cứ cách vài năm, Đan Hồi Cốc sẽ tổ chức một lần, mời các cao thủ và thế lực lớn số một số hai trên thiên hạ”.
“Bọn họ mời nhiều người như vậy không sợ có người cướp sạch của bọn họ sao?”
“Cái này thì không, người trên thiên hạ rất tôn trọng Đan Hồi Cốc. Một khi diệt Đan Hồi Cốc, trên đời này sẽ không còn đan dược tốt. Kẻ diệt Đan Hồi Cốc sẽ bị các thế lực lớn trong thiên hạ thảo phạt, không ai muốn làm chuyện tốn sức mà không được kết quả tốt như vậy”.
Cố Thanh Hy đưa tay, chỉ có hứng thú với bản đồ ở trên thiệp mời.
“Thiệp mời đâu?”
Ma chủ kiêu ngạo lấy một tấm thiệp mời từ trong người mình ra, khoe khoang đưa cho Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy mở ra, chữ viết và bản đồ trên thiệp mời nhòe nhoẹt.
Nụ cười của nàng cứng đờ: “Sao lại nhòe rồi?”
“À, có lẽ lần trước ta tắm suối nước nóng, không cẩn thận ngâm nó trong nước”.
“…”
“Không có bản đồ, sao chúng ta đi Đan Hồi Cốc, ngươi còn nhớ lối vào Đan Hồi Cốc không?”
Ma chủ tránh né ánh mắt, không tự tin nói: “Chuyện đó… chắc là nhớ, trước kia ta đã nghiêm túc nghiên cứu đường đi”.
“Được, vậy ngươi dẫn ta đi, bây giờ chúng ta đi luôn”.
“Bây giờ?”
“Phải, sao hả, ngươi còn chuyện gì khác sao?”
“À… không có”.
Ma chủ xác định phương hướng, dẫn Cố Thanh Hy đi về phía trước.
Đi một lúc lâu, Cố Thanh Hy dừng lại, chỉ vào cây dương ở bên cạnh: “Đợi đã, có phải chúng ta đi vòng trở lại rồi không?”
“Chắc không đâu, trên núi này rất nhiều chỗ trồng cây dương”.
Cố Thanh Hy cầm dao khắc một kí hiệu lên thân cây.
“Ngươi nghiêm túc dẫn đường, đừng vòng trở về nữa”.
“Ồ… được…”
Lại đi một lúc lâu, Cố Thanh Hy đã vô cùng mệt, nhưng nàng lại nhìn thấy cây dương mà mình đã làm ký hiệu lúc nãy.
Cố Thanh Hy sa sầm mặt, chỉ vào cây dương.
“Có nhìn thấy không, chúng ta lại vòng trở về rồi, rốt cuộc ngươi có biết đường không?”
“Kỳ lạ, rõ ràng ta đi theo bản đồ đến Đan Hồi Cốc, sao lại vòng trở về, chẳng lẽ trên ngọn núi này có trận pháp?”
“Nơi này hẳn vẫn còn nằm trong ranh giới của Ma tộc, có trận pháp hay không, không phải ma chủ là người rõ nhất sao?”
“Ma chủ nhiều việc như vậy, đâu thể chuyện gì cũng biết được”.
Cố Thanh Hy dò tìm kỹ một phen, nói: “Kỳ lạ, không có trận pháp, ngươi lạc đường rồi phải không?”
“Sao có thể, bản tọa là ai chứ, chỉ một Đan Hồi Cốc nho nhỏ, sao bản tọa có thể lạc đường được”.
“Ngươi nhớ kỹ lại xem rốt cuộc Đan Hồi Cốc nên đi hướng nào”.
Nàng đã lãng phí cả một ngày ở đây, không thể lãng phí thời gian thêm nữa.
Ma chủ vắt hết óc, cố gắng nhớ lại, cuối cùng vỗ đùi: “Đi về hướng này”.
“Ngươi chắc chứ?”, vì sao nàng cảm thấy không đáng tin lắm.
“Chắc chắn, vừa rồi là ta nhớ lầm nên mới đi ngược hướng”.
“Tư Mạc Phi, ngươi tốt nhất đừng nên đi lạc nữa, ta không có nhiều thời gian đi lòng vòng với ngươi. Tiểu Cửu Nhi”.
Cố Thanh Hy huýt sáo, Tiểu Cửu Nhi lập tức hóa thành một con mãng xà khổng lồ, chớp đôi mắt to như chuông đồng, cười ngây ngô làm nũng, cúi mình xuống dưới chân Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy nhảy vọt lên, trèo lên lưng Tiểu Cửu Nhi, vẫy tay với ma chủ.
“Lên đây đi, Tiểu Cửu Nhi tốc độ nhanh”, đừng nói là nàng đang vội, cho dù nàng không vội, cứ tiếp tục đi như vậy, hai chân nàng cũng tàn phế mất.
Ma chủ không khách sáo, bóng người lóe lên, nháy mắt đã ngồi trên lưng Tiểu Cửu Nhi.
“Thú cưỡi này có vẻ không tệ, ngày mai bản tọa cũng đi thu phục một con rắn xấu xí về làm thú cưỡi”.
“Xì xì xì…"
Cố Thanh Hy nhắc nhở rất đúng.
“Sở Quốc rộng lớn, há lại để quốc gia bình thường có thể lay động được? Hơn nữa bọn ta là ăn chay hay sao, chẳng lẽ ngay cả hoàng thượng, hoàng hậu cũng không bảo vệ được?”, Thôi tướng quân phẫn nộ nói.
“Hoàng hậu, mấy lần ta liều mạng cứu người và Diệp Phong, bảo các người lui binh khỏi núi Vân Kỳ không tính là quá đáng nhỉ?”
“Chuyện này…”
Hoàng hậu Sở Quốc nhìn về phía hoàng đế Sở Quốc, hỏi ý kiến ông ta.
Hoàng đế nói: “Thôi được, nể tình ngươi từng cứu hoàng hậu và Phong Nhi, lần này trẫm có thể lui binh, nhưng trẫm không hứa vĩnh viễn không tìm Ma tộc tính sổ. Ma tộc hại cả nhà trẫm không thể đoàn viên, bọn chúng nhất định phải trả giá”.
“Kẻ thật sự hại cả nhà các người không thể đoàn viên có lẽ là người đã bế Diệp Phong đi”.
Nhắc tới người đó, bầu không khí trong doanh trướng bỗng nhiên nặng nề.
Người của Sở Quốc đều biết đó là vảy ngược của hoàng thượng và hoàng hậu. Nhiều năm như vậy, hoàng thượng và hoàng hậu kị người khác nhắc tới chuyện này nhất.
“Ngươi có thể đi rồi”, hoàng đế Sở Quốc lạnh lùng hạ lệnh.
Ông ta vốn rất cảm kích Cố Thanh Hy, nhưng câu nào câu nấy của Cố Thanh Hy đều đứng trên lập trường của Ma tộc để nói, khiến ông ta không còn thiện cảm với nàng.
Bàn chân đã nhấc lên của Cố Thanh Hy giống như đổ chì, không bước đi nổi.
Suy nghĩ trong chốc lát, nàng vẫn lên tiếng.
“Trước kia, núi Vân Kỳ là tổng bộ của Ma tộc, nơi này chỗ nào cũng là sát trận thượng cổ. Sở dĩ bọn họ không thiết lập bất cứ phòng ngự nào là vì hai ngọn núi này vốn là một sát trận, chỉ cần bọn họ khởi động sát trận, hai ngọn núi sẽ lập tức hóa thành tro bụi. Nơi này… còn đáng sợ hơn cả núi Lạc Hồn”.
Mọi người kinh hãi.
Thôi tướng quân nói: “Cô nói linh tinh cái gì, trên đời này sao có thể có trận pháp hung hãn bá đạo như vậy, hai ngọn núi sẽ lập tức hủy diệt? Cô coi bọn ta là đứa trẻ ba tuổi sao?”
Không chỉ có Thôi tướng quân không tin, mà hầu như tất cả mọi người ở đây đều không tin.
“Ta nói đến đây thôi, các người tự nghĩ cho kỹ đi”.
Cố Thanh Hy xoay người rời đi.
Hoàng hậu Sở Quốc đột nhiên hô lên: “Cố cô nương xin dừng bước, ta tin lời cô nói. Hoàng thượng…”
Hoàng đế Sở Quốc xua tay, ra hiệu các tướng quân lui xuống.
“Hoàng thượng, người phụ nữ này ý đồ bất minh, lỡ như chúng thần lui xuống, nàng ta có ý đồ bất chính thì chẳng phải…”
“Người hoàng hậu tin, trẫm cũng tin, các ngươi lui xuống cả đi”.
“Vâng…”
Các danh tướng của Sở Quốc hung hăng trừng mắt nhìn Cố Thanh Hy, trong mắt chứa đựng sự cảnh cáo.
Cố Thanh Hy cười xòa.
Nàng xưa nay chịu mềm không chịu cứng, cảnh cáo nàng, ha…
Sau khi các vị tướng rời đi, trong trướng chỉ còn lại bốn người đế, hậu, Cố Thanh Hy và Tư Mạc Phi.
Hoàng đế Sở Quốc thở dài, thoáng chốc như đã già đi mười mấy tuổi.
Lúc này, ông ta không giống một đế vương, mà giống như một người cha bình thường đau khổ vì mất đi đứa con yêu quý.
“Cố cô nương, trẫm biết bề ngoài ngươi trông như đang nói thay Ma tộc, nhưng thật ra là sợ mười mấy vạn đại quân của ta chết ở nơi này, cho nên mới mạo hiểm đến thông báo đúng không?”
Cố Thanh Hy gật đầu.
“Trẫm hiểu ý của ngươi rồi. Trẫm chỉ muốn hỏi một câu, Lan kỳ chủ thật sự không ở trên núi Vân Kỳ sao?”
“Phải. Nếu ông ta ở trên núi Vân Kỳ, không cần các người ra tay, ta cũng sẽ đích thân giết ông ta, dâng đầu của ông ta đến trước mặt các người”.
“Vậy ngươi có quan hệ gì với Ma tộc?”
“Chuyện này… một lời khó nói hết…”
Tư Mạc Phi chen vào, nghiêm túc nói: “Nàng là thê tử của ta, đương nhiên là quan hệ phu thê rồi”.
“Trong Ma tộc ngươi đảm nhiệm chức vụ gì?”
Suy cho cùng hoàng đế Sở Quốc cũng là một đế vương, ánh nhìn cũng thâm độc. Chỉ một ánh mắt đã nhìn ra hắn ta không phải người thường.
Cố Thanh Hy cướp lời: “Hắn ta chỉ là một kỳ thủ không có gì nổi bật của Ma tộc, quan hệ giữa ta và hắn rất phức tạp”.
Đế hậu Sở Quốc đã hiểu được ý của nàng, cũng không muốn hỏi vì sao nàng rõ ràng là chính phi của chiến thần lại trở thành thê tử của người trong Ma tộc.
Hoàng đế Sở Quốc nói: “Dù thế nào, trẫm cũng phải cảm tạ ngươi đã cứu hoàng hậu và hoàng nhi của trẫm. Sau này nếu ngươi có cần gì, cứ việc đến Sở Quốc tìm trẫm, nếu là chuyện trẫm có thể làm được, trẫm chắc chắn sẽ dốc hết sức giúp đỡ”.
“Được”.
“Phong Nhi nó… có từng nhắc tới trẫm ở trước mặt ngươi không?”
“Cả ta nữa, Phong Nhi có nhắc tới ta với cô không?”, hoàng hậu Sở Quốc cũng thấp thỏm hỏi, trong đôi mắt tang thương phản chiếu toàn là nỗi khát khao của bà ấy.
Giọng nói Cố Thanh Hy có chút chua chát: “Có, hắn ta nói rất vui vì được làm con trai của hai người, cũng muốn chăm sóc dưới gối hai người, nhưng hắn ta lại không có nổi dũng khí đó. Lúc Diệp Phong chết còn dặn dò ta phải chăm sóc hai người thật tốt”.
“Tách…”
Một giọt nước mắt của hoàng hậu Sở Quốc rơi xuống, bà ấy che miệng mình, khóc nức nở.
Hoàng đế Sở Quốc siết chặt long ỷ vô cùng tự trách, đau lòng nói: “Đều tại trẫm vô năng, nếu trẫm có thể tìm thấy nó sớm hơn, nó đã không phải chịu nhiều đau khổ như vậy”.
“Lúc hắn ta chết, hắn ta đi rất thanh thản, ít nhất hắn ta biết được phụ mẫu mình là ai, cũng biết phụ mẫu mình sống rất tốt. Hoàng đế, hoàng hậu, mong hai người giữ gìn sức khỏe”.
Hai tay hoàng đế Sở Quốc run run, cầm một chiếc bánh hoa tươi lên, khẽ cắn một miếng chan hòa nước mắt.
Đây là món bánh mà Diệp Phong tự tay làm cho hoàng hậu.
Hoàng hậu để lại một phần nhỏ cho ông ta.
Những ngày qua, ông ta vẫn không nỡ ăn, chỉ ngửi rồi lại ngửi, dường như ngửi thấy mùi bánh hoa tươi là giống như Diệp Phong ở bên cạnh ông ta vậy.
Bây giờ, ông ta thử một miếng.
Chương 418: Một mình vào cấm địa
Bánh hoa tươi thơm ngát ngon miệng, mềm dẻo, ngon hơn bất cứ bánh hoa tươi nào mà ông ta từng ăn.
Vành mắt hoàng đế Sở Quốc đong đầy nước mắt, nhưng lại kìm nén mà nuốt xuống.
Chỉ để lại một câu buồn bã: “Nếu Phong Nhi ở bên cạnh thì tốt biết mấy”.
Hoàng hậu Sở Quốc đứng dậy, nắm chặt tay ông ta.
Hoàng đế Sở Quốc thuận thế ôm bà ấy vào lòng.
Im lặng.
Trong doanh trướng im lặng như tờ.
Cố Thanh Hy nhìn hình ảnh hai người ôm nhau, lặng lẽ thở dài.
Phải, nếu Diệp Phong còn sống thì tốt biết mấy.
Hắn ta chắc chắn sẽ là vị hoàng tử hạnh phúc nhất thế gian.
Hoàng đế Sở Quốc cả đời chỉ cưới một mình hoàng hậu.
Với vai trò là một hoàng đế, không cần hậu cung ba nghìn giai lệ, chỉ cưới một mình hoàng hậu, cũng không sinh con với người phụ nữ nào khác để có con nối dõi. Trong hoàng cung cổ đại này, e rằng không còn ai được như thế.
Nếu Diệp Phong còn sống, hoàng đế Sở Quốc chắc chắn sẽ rất yêu thương hắn ta.
Đáng tiếc…
Không có nếu như…
Cố Thanh Hy dẫn theo Tư Mạc Phi xoay người rời khỏi.
Bên tai vang lên giọng nói của hoàng đế Sở Quốc: “Để bọn họ an toàn rời đi. Truyền lệnh, tất cả rút khỏi núi Vân Kỳ”.
Cách đêm rằm tháng tiếp theo chỉ còn mười hai ngày.
Cố Thanh Hy cần phải bôn ba tới ba nơi, tìm ba chiếc chìa khóa hình ngôi sao, sau đó lại đi tìm viên Long Châu thứ sáu, tiếp đó là viên Long Châu thứ bảy.
Thời gian mười hai ngày quá gấp gáp.
Cố Thanh Hy đợi không kịp, bảo Tư Mạc Phi lập tức đưa nàng đến cấm địa Ma tộc.
Ma chủ ép nàng vào góc tường, nói một cách đầy quyến rũ: “Tiểu tỷ tỷ, tỷ sốt ruột đến cấm địa như vậy rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Cố Thanh Hy đang định lên tiếng, Ma chủ đưa ngón tay thon dài lên miệng, xuỵt một tiếng, giọng nói dường như có loại ma lực có thể mê hoặc người khác: “A Mạc không thích cảm giác bị lừa, tiểu tỷ tỷ không được lừa A Mạc. Đương nhiên, A Mạc biết chắc chắn tỷ sẽ không nỡ lừa ta có đúng không?”
“…”
Lời đều để hắn ta nói hết rồi, nàng nên nói gì đây?
Cố Thanh Hy nhướng mày cười, trở tay dồn hắn ta vào góc tường, nhìn hắn ta một cách bá đạo: “Thế nào, ngươi hối hận rồi, không muốn dẫn ta vào đó nữa sao?”
“Tỷ tỷ vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta”.
“Ta muốn vào đó xem cho biết, có được không?”
Ma chủ mỉm cười một cách quyến rũ, để mặc nàng nhìn từ trên cao, đè hắn ta một cách bá đạo. Ma chủ cười khanh khách: “Tỷ tỷ muốn có được chìa khóa hình ngôi sao đúng không?”
Cố Thanh Hy nín thở, tay khẽ siết chặt.
Mặc dù bề ngoài nàng không có gì khác thường, nhưng biến hóa nho nhỏ đó vẫn không thoát khỏi ánh mắt Ma chủ.
Ma chủ vốn chỉ là phỏng đoán, bây giờ hắn ta đã chứng thực được, Cố Thanh Hy vào trong cấm địa Ma tộc chỉ là muốn lấy được chìa khóa hình ngôi sao mà thôi.
Cố Thanh Hy buông hắn ta ra, vờ như không để tâm: “Gì mà chìa khóa hình ngôi sao, ta chưa nghe qua”.
Ma chủ cũng không để tâm, chỉ ôm cơ thể nàng, nhẹ nhàng đặt lên giường: “Tiểu tỷ tỷ, thương thế của tỷ vẫn chưa khỏi, chân cẳng cũng chưa lành, không tiện đứng mãi. Tỷ ngoan ngoãn nằm ở đây, A Mạc sẽ về nhanh thôi”.
Cố Thanh Hy giơ tay muốn gọi hắn lại, nhương trước mắt đã không còn bóng dáng của Ma chủ.
Trời ạ…
Tên này không nhân cơ hội giấu chìa khóa hình ngôi sao đi đấy chứ?
Cố Thanh Hy xuống giường, khập khiễng ra ngoài, hỏi thủ vệ ở bên cạnh: “Ma chủ đâu, chạy đi đâu rồi?”
“Bẩm phu nhân, thuộc hạ cũng không biết ma chủ đã đi đâu”.
“Gọi ai là phu nhân đấy?”
“Gọi người là phu nhân. Phu nhân, ma chủ nói sau này trên dưới Ma tộc đều phải gọi người là phu nhân. Nếu có ai kháng lệnh, đánh hai trăm gậy to”.
“…”
“Ngươi đi hỏi xem, ma chủ đi đâu rồi, nhanh chóng về bẩm báo cho ta”.
“Vâng thưa phu nhân”.
Bước chân Cố Thanh Hy lảo đảo.
Nàng gần như không dám tưởng tượng, nếu Dạ Mặc Uyên nghe thấy bọn họ gọi nàng là phu nhân thì có phái binh đến san bằng núi Vân Kỳ hay không.
Hạ nhân nhanh chóng quay lại, mang về tin tức là không ai biết ma chủ đã đi đâu, dường như hắn ta đã biến mất.
Lại hỏi thêm một lúc lâu, cuối cùng mới có người trả lời, ma chủ đã đi về phía cấm địa, nhưng tốc độ quá nhanh, không biết có phải ma chủ đã vào cấm địa hay không.
Tròn một ngày một đêm, Tư Mạc Phi vẫn không xuất hiện.
Cố Thanh Hy đứng ngồi không yên.
Không có ma chủ dẫn đường, nàng không thể vào được cấm địa.
Nếu Tư Mạc Phi di chuyển vị trí của chìa khóa hình ngôi sao, nàng muốn tìm sẽ rất khó.
Sáng ngày hôm sau, Cố Thanh Hy không đợi được nữa định xông vào cấm địa thì Tư Mạc Phi lại đột nhiên xuất hiện.
Hắn ta mặc áo rộng tay màu đỏ lửa, lộ ra khuôn ngực rắn chắc gợi cảm, trên khuôn mặt hoàn hảo đến mức không thể soi ra khuyết điểm hiện lên vẻ tái nhợt như bị bệnh không dễ phát hiện.
Hắn ta uể oải dựa vào góc tường, chớp mắt với nàng đầy quyến rũ.
Cố Thanh Hy bực tức.
“Ngươi đã đi đâu?”
Chương 419: Chiếc chìa khóa đầu tiên
Ma chủ cong môi cười, thần bí lấy một chiếc hộp từ trên người ra đưa đến trước mặt Cố Thanh Hy.
Toàn thân chiếc hộp có màu đỏ lửa, khắc hình hoa mẫu đơn sống động như thật, loáng thoáng còn có mùi máu tanh tỏa ra.
“Làm gì?”, nàng hỏi.
“Tặng cho tỷ”, ma chủ cười nói.
Cố Thanh Hy nhận lấy hộp, hơi nghi ngờ mở ra.
Sau khi mở ra, Cố Thanh Hy ngẩn người.
Bên trong đựng một chiếc chìa khóa, chìa khóa có hình ngôi sao, toàn thân xưa cũ không có gì nổi bật, dường như đã trải qua nghìn vạn năm.
“Đây là chìa khóa hình ngôi sao?”
Nàng nhìn về phía hắn ta, tim đập nhanh, niềm vui dâng lên.
“Phải”.
“Tặng cho ta sao?”
“Tỷ không muốn à? Nếu tỷ không muốn, vậy A Mạc…”
“Vật đã tặng đi còn lấy lại thì thật là keo kiệt, chiếc chìa khóa này đã thuộc về ta”.
Cố Thanh Hy cất cả chìa lẫn hộp vào nhẫn không gian.
Khóe miệng ma chủ luôn dâng tràn nụ cười cưng chiều.
Cố Thanh Hy bớt căng thẳng hơn nhiều: “Ngươi mất tích một ngày một đêm là vì đi lấy chìa khóa hình ngôi sao?”
“Đúng vậy, đi đến nỗi chân tê luôn rồi, tiểu tỷ tỷ cũng không xoa bóp giúp A Mạc”.
“Ngươi bị thương rồi à?”
Cố Thanh Hy muốn bắt mạch hắn ta, nhưng lại bị ma chủ tránh đi.
Ma chủ thờ ơ nói: “Chút thương tích nhỏ mà thôi, chỉ cần có thể đổi lấy một nụ cười của tiểu tỷ tỷ, mọi thứ đều đáng giá”.
Bàn tay đã đưa ra của Cố Thanh Hy hơi cứng đờ.
Nàng biết võ công của Tư Mạc Phi, có thể khiến hắn ta bị thương, hơn nữa còn bị thương không nhẹ, chắc chắn cấm địa của Ma tộc rất khó vào.
“Vì sao lại tặng ta chìa khóa hình ngôi sao?”
“Không phải tỷ thích nó sao? Chỉ cần tỷ thích, A Mạc sẽ tặng cho tỷ”.
“Đa tạ”, cổ họng Cố Thanh Hy như mắc xương cá, một lúc lâu mới thốt ra được hai chữ.
Nàng cảm tạ thật lòng.
“Ngươi dùng hai viên thuốc này, hỗ trợ khôi phục nguyên khí”.
“Đa tạ tiểu tỷ tỷ, vẫn là tiểu tỷ tỷ tốt, quan tâm tới A Mạc”, Tư Mạc Phi nhận lấy, nhưng không dùng, mà cất giữ trong người như bảo bối, trên mặt nở nụ cười mãn nguyện.
“Sao không dùng?”
“Thuốc tiểu tỷ tỷ cho, hiệu quả chắc chắn rất tốt, A Mạc không nỡ dùng”.
“Ngốc, nếu ngươi muốn, ta cho ngươi thêm vài viên là được, mau uống đi”.
“Tiểu tỷ tỷ tốt quá”.
“A Mạc, vì sao cấm địa Ma tộc lại có chìa khóa hình ngôi sao?”
“Không biết, trăm nghìn năm nay chìa khóa hình ngôi sao luôn đặt trong cấm địa Ma tộc, là bảo vật quý giá của ma chủ, nhiều đời Ma tộc đều phải trông coi bảo vệ nó”.
Cố Thanh Hy nhướng mày: “Vậy ngươi cho ta, chẳng phải…”
“Chìa khóa là vật chết, người thì sống. A Mạc không quan tâm quy tắc hay không quy tắc gì cả, A Mạc chỉ biết, bây giờ chủ của Ma tộc là ta, chỉ cần ta không hài lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi quy tắc”.
Lời này làm Cố Thanh Hy có chút cảm động.
Dù thế nào, hắn ta cũng đã phá vỡ quy tắc tổ tông, còn đích thân đến nơi nguy hiểm như vậy lấy chìa khóa hình ngôi sao cho nàng.
“Vậy ngươi có biết hai chiếc chìa khóa còn lại ở đâu không?”
“Không biết, A Mạc chưa bao giờ quan tâm đến mấy chìa khóa này, nhưng nếu tiểu tỷ tỷ muốn biết, A Mạc sẽ phái người đi điều tra”.
“Đợi đã, không cần đâu, ta chỉ thuận miệng hỏi mà thôi”.
Tư Mạc Phi có thể hào phóng tặng chìa khóa hình ngôi sao cho nàng, nhưng những người khác thì khó bảo đảm.
Một khi tin tức lộ ra ngoài, nàng muốn có được chìa khóa hình ngôi sao cũng khó.
“Ta ở đây cũng đã lâu, nên rời đi rồi, đa tạ ngươi đã chiêu đãi”.
Nụ cười của ma chủ lập tức hóa đá.
“Rời đi? Đi đâu? Hai ngày nữa là ngày đại hôn của chúng ta, tiểu tỷ tỷ, tỷ không thể vứt bỏ A Mạc, A Mạc sẽ rất đau lòng”, Tư Mạc Phi ai oán nhìn nàng, giống như hắn ta là kẻ đáng thương bị nàng bỏ rơi.
“Ta có nói muốn gả cho ngươi sao?”
“Nhưng tỷ cũng không nói không gả cho ta”.
Cố Thanh Hy bị chọc tức bật cười.
Tóm lại vẫn là vấn đề của nàng?
“Ta không muốn gả cho ngươi, hôn lễ quái quỷ mà ngươi làm hủy bỏ đi”.
“Vậy lúc nào tỷ có thể gả cho ta?”
“Sau này hẵng nói, ta có chuyện quan trọng cần xuống núi, ngươi có thể đưa ta xuống núi không?”
Ma chủ học động tác của Cố Thanh Hy, chống cằm, suy nghĩ nên đưa nàng xuống núi hay là ép nàng ở lại làm phu nhân ma chủ.
Cố Thanh Hy vạch trần suy nghĩ của hắn ta: “Trước khi ngươi nghĩ tới chuyện giữ ta lại đây, ngươi phải suy nghĩ rõ ràng, Cố Thanh Hy ta cả đời này chỉ ăn mềm, không ăn cứng”.
“Chỉ ăn mềm? Dễ thôi, sau này ta sẽ ra lệnh tất cả món ăn của Ma tộc đều làm thật mềm”.
Cố Thanh Hy: “…”
Cố Thanh Hy khăng khăng muốn xuống núi, ma chủ bất đắc dĩ, chỉ đành đích thân đưa nàng xuống núi. Nhưng hắn ta lại đeo bám Cố Thanh Hy không chịu rời đi, ai không biết còn tưởng ma chủ là một tên tùy tùng.
Dưới núi Vân Kỳ, ma chủ thay một bộ quần áo giản dị màu trắng ánh trăng. Áo là áo nhà Nho hai vạt cân đối, thắt lưng buộc bằng đai màu trắng, càng tôn thêm vóc dáng cao gầy thẳng tắp của hắn ta.
Ma chủ vô cùng chán ghét nói.
“Áo màu trắng giống như áo tang vậy, không phù hợp với khí chất của ta”.
Cố Thanh Hy liếc hắn ta một cái.
Chương 420: Ma chủ lạc đường
“Ăn mặc diêm dúa, ngươi muốn dụ dỗ ai?”
“Ngực ta rắn chắc cường tráng, bộ y phục này không lộ ngực”.
“Không lộ là đúng rồi, nếu không tỷ lệ ngoái đầu không biết sẽ tới bao nhiêu”, một đại nam nhân, cả ngày lộ ngực, muốn dụ dỗ ai chứ?
Nàng chỉ muốn khiêm tốn một chút, không muốn dẫn đến náo động quá lớn.
Cố Thanh Hy nghĩ ngợi, lấy từ trong nhẫn không gian ra một chiếc khăn che mặt, che khuôn mặt tuyệt sắc của hắn ta lại.
“Tiểu tỷ tỷ, A Mạc không xấu, không cần che mặt”.
“Bảo ngươi che thì cứ che đi, sao lắm lời như vậy, ngươi không che thì đừng đi theo ta”.
Nếu không phải che mắt không thấy được đường đi, nàng cũng muốn che luôn hai mắt hắn ta lại.
Ma chủ nhíu mày, giơ tay áo lên, nhìn một cây trắng toát trên người mình, ngay cả khăn che mặt cũng trắng như tuyết, một hồi lâu không vui lên nổi.
“Tiểu tỷ tỷ, chúng ta sắp đi đưa tang ai sao?”
“Đưa tang cái con quỷ”.
Bộ quần áo này cũng không phải thuần trắng, chỉ là màu trắng xanh của ánh trăng, giản dị hơn một chút mà thôi.
“Vậy chúng ta sẽ đi đâu?”
“Đan Hồi Cốc, ngươi biết đi thế nào không?”, Cố Thanh Hy nhỏ giọng nói.
Nếu hắn ta biết Đan Hồi Cốc, để hắn ta dẫn đi thì tốt biết mấy.
“Đan Hồi Cốc, chính là Đan Hồi Cốc nổi tiếng luyện đan?”
“Đúng, ngươi biết à?”
“Trùng hợp quá, bản tọa… A Mạc vừa hay cũng biết. Thời gian trước, Đan Hồi Cốc gửi một thiệp mời đến, nói bọn họ vừa mới luyện được vài viên đan dược, muốn mời ta đến cùng thưởng thức. Thiệp mời đó có đính kèm bản đồ của Đan Hồi Cốc”.
“Cùng thưởng thức?”
“Nói là cùng thưởng thức, nhưng thực ra là mở đấu giá, ai trả giá cao thì được. Cứ cách vài năm, Đan Hồi Cốc sẽ tổ chức một lần, mời các cao thủ và thế lực lớn số một số hai trên thiên hạ”.
“Bọn họ mời nhiều người như vậy không sợ có người cướp sạch của bọn họ sao?”
“Cái này thì không, người trên thiên hạ rất tôn trọng Đan Hồi Cốc. Một khi diệt Đan Hồi Cốc, trên đời này sẽ không còn đan dược tốt. Kẻ diệt Đan Hồi Cốc sẽ bị các thế lực lớn trong thiên hạ thảo phạt, không ai muốn làm chuyện tốn sức mà không được kết quả tốt như vậy”.
Cố Thanh Hy đưa tay, chỉ có hứng thú với bản đồ ở trên thiệp mời.
“Thiệp mời đâu?”
Ma chủ kiêu ngạo lấy một tấm thiệp mời từ trong người mình ra, khoe khoang đưa cho Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy mở ra, chữ viết và bản đồ trên thiệp mời nhòe nhoẹt.
Nụ cười của nàng cứng đờ: “Sao lại nhòe rồi?”
“À, có lẽ lần trước ta tắm suối nước nóng, không cẩn thận ngâm nó trong nước”.
“…”
“Không có bản đồ, sao chúng ta đi Đan Hồi Cốc, ngươi còn nhớ lối vào Đan Hồi Cốc không?”
Ma chủ tránh né ánh mắt, không tự tin nói: “Chuyện đó… chắc là nhớ, trước kia ta đã nghiêm túc nghiên cứu đường đi”.
“Được, vậy ngươi dẫn ta đi, bây giờ chúng ta đi luôn”.
“Bây giờ?”
“Phải, sao hả, ngươi còn chuyện gì khác sao?”
“À… không có”.
Ma chủ xác định phương hướng, dẫn Cố Thanh Hy đi về phía trước.
Đi một lúc lâu, Cố Thanh Hy dừng lại, chỉ vào cây dương ở bên cạnh: “Đợi đã, có phải chúng ta đi vòng trở lại rồi không?”
“Chắc không đâu, trên núi này rất nhiều chỗ trồng cây dương”.
Cố Thanh Hy cầm dao khắc một kí hiệu lên thân cây.
“Ngươi nghiêm túc dẫn đường, đừng vòng trở về nữa”.
“Ồ… được…”
Lại đi một lúc lâu, Cố Thanh Hy đã vô cùng mệt, nhưng nàng lại nhìn thấy cây dương mà mình đã làm ký hiệu lúc nãy.
Cố Thanh Hy sa sầm mặt, chỉ vào cây dương.
“Có nhìn thấy không, chúng ta lại vòng trở về rồi, rốt cuộc ngươi có biết đường không?”
“Kỳ lạ, rõ ràng ta đi theo bản đồ đến Đan Hồi Cốc, sao lại vòng trở về, chẳng lẽ trên ngọn núi này có trận pháp?”
“Nơi này hẳn vẫn còn nằm trong ranh giới của Ma tộc, có trận pháp hay không, không phải ma chủ là người rõ nhất sao?”
“Ma chủ nhiều việc như vậy, đâu thể chuyện gì cũng biết được”.
Cố Thanh Hy dò tìm kỹ một phen, nói: “Kỳ lạ, không có trận pháp, ngươi lạc đường rồi phải không?”
“Sao có thể, bản tọa là ai chứ, chỉ một Đan Hồi Cốc nho nhỏ, sao bản tọa có thể lạc đường được”.
“Ngươi nhớ kỹ lại xem rốt cuộc Đan Hồi Cốc nên đi hướng nào”.
Nàng đã lãng phí cả một ngày ở đây, không thể lãng phí thời gian thêm nữa.
Ma chủ vắt hết óc, cố gắng nhớ lại, cuối cùng vỗ đùi: “Đi về hướng này”.
“Ngươi chắc chứ?”, vì sao nàng cảm thấy không đáng tin lắm.
“Chắc chắn, vừa rồi là ta nhớ lầm nên mới đi ngược hướng”.
“Tư Mạc Phi, ngươi tốt nhất đừng nên đi lạc nữa, ta không có nhiều thời gian đi lòng vòng với ngươi. Tiểu Cửu Nhi”.
Cố Thanh Hy huýt sáo, Tiểu Cửu Nhi lập tức hóa thành một con mãng xà khổng lồ, chớp đôi mắt to như chuông đồng, cười ngây ngô làm nũng, cúi mình xuống dưới chân Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy nhảy vọt lên, trèo lên lưng Tiểu Cửu Nhi, vẫy tay với ma chủ.
“Lên đây đi, Tiểu Cửu Nhi tốc độ nhanh”, đừng nói là nàng đang vội, cho dù nàng không vội, cứ tiếp tục đi như vậy, hai chân nàng cũng tàn phế mất.
Ma chủ không khách sáo, bóng người lóe lên, nháy mắt đã ngồi trên lưng Tiểu Cửu Nhi.
“Thú cưỡi này có vẻ không tệ, ngày mai bản tọa cũng đi thu phục một con rắn xấu xí về làm thú cưỡi”.
“Xì xì xì…"