Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 425-428
Chương 425: Yêu quái
Họ đâu từng nhìn thấy nhiều ngân lượng như thế, ai nấy hoa cả mắt.
“Cô nương khách sáo rồi, chỗ bọn ta hoang vu hẻo lánh cũng chẳng có gì ngon cả, nếu cô không chê, nhà ta còn ít màn thầu, ta bán theo giá ngoài chợ cho cô là được rồi, thực sự không cần nhiều ngân lượng như vậy đâu”.
“Nếu được như thế thì xin đa tạ tiền bối”.
Các thôn dân khác trông thấy vậy cũng muốn lấy đồ ăn ra đổi ngân lượng với nàng nên lục tục chạy về nhà.
Đột nhiên có người hô ầm lên: “Yêu quái, yêu quái, có yêu quái”.
Một tiếng hô yêu quái khiến thôn trang như bùng nổ, chẳng khác nào một quả bom ném thẳng vào bình địa.
“Yêu quái ở đâu?”
“Yêu quái ở đó”.
Có người chỉ vào Tư Mạc Phi đang chầm chậm tiến vào thôn, trong ánh mắt lộ rõ vẻ khiếp sợ.
Thôn dân nhìn theo ánh mắt của người đó, mới chỉ nhìn thôi mà ai cũng hết hồn rồi.
Đôi mắt của nam nhân này có một bên màu xanh dương, một bên màu tím.
Các thôn dân rất đoàn kết, đồng loạt cần cuốc đất và quang gánh, chẳng nói chẳng rằng lao về phía Tư Mạc Phi.
“Mọi người mau xông lên, đánh chết tên yêu quái này đi”.
Tư Mạc Phi sa sầm mặt mũi, hơi lạnh phóng vùn vụt ra ngoài.
Cố Thanh Hy vội vàng ngăn cản: “Đợi đã, hắn không phải yêu quái, hắn chỉ là một người bình thường thôi”.
“Ngươi xuất hiện cùng hắn ta, ngươi cũng là yêu quái phải không? Mắt của hắn ta có hai màu, ngươi cũng chẳng khá hơn là bao”.
“Ta cứ thấy nghi ngờ, thôn của bọn ta mấy chục năm rồi không ai ghé chân, tại sao hôm nay đột nhiên có hai kẻ ngoại đạo, hóa ra các ngươi là yêu quái”.
“Bà con, mọi người cùng nhau xông lên, đánh chết hai kẻ này đi, tránh để chúng gây họa cho dân gian”.
Xì…
Một thứ sát khí đột nhiên xuất hiện.
Tư Mạc Phi nhấc tay áo lên, định tiêu diệt toàn bộ đám người này.
Cố Thanh Hy túm lấy bàn tay của hắn ta rất đúng lúc, dẫn hắn ta lao ra khỏi thôn.
“Những thôn dân này quanh năm ẩn cư trong núi sâu, kiến thức hạn hẹp, ngươi đừng so đo với họ”.
Cố Thanh Hy thực sự sợ Tư Mạc Phi nổi giận.
Ban nãy nàng cảm nhận được rất rõ sát khí của Tư Mạc Phi.
Một khi hắn ta giết người, người dân của cả thôn này cũng không đủ cho hắn ta giết.
“Ta ghét nhất người khác mắng đôi mắt của ta”, Tư Mạc Phi nói.
“Đó là do họ không biết thưởng thức. Ta còn mong có được đôi mắt đẹp như ngươi đấy”.
Cố Thanh Hy vừa chạy vừa an ủi hắn ta.
Bấy giờ sát khí của ma chủ mới chậm rãi thu bớt lại.
Khi tiểu tỷ tỷ nhìn hắn, trong đôi mắt nàng chưa từng xuất hiện vẻ chán ghét, phần nhiều là kinh diễn và hoan hỉ, chính vì như thế, hắn ta mới thích tiểu tỷ tỷ.
Hắn ta cúi đầu, trông thấy Cố Thanh Hy siết chặt bàn tay mình suốt dọc đường bỏ chạy, dường như sợ hắn ta bị tổn thương, chỉ muốn đưa hắn ta tránh xa thôn dân.
Ma chủ khẽ cười, phối hợp cùng nàng tháo chạy.
Các thôn dân rất hăng hái, đuổi theo họ hồi lâu mới chịu bỏ cuộc.
“Phù..”.
Cố Thanh Hy mệt đến mức ngồi xuống bên cạnh một gốc đại thụ mà thở hồng hộc.
Ma chủ đưa cho nàng một bình nước.
Cố Thanh Hy uống ừng ực ừng ực một hớp rất to.
Sau đó nàng cất lời theo thói quen: “Cảm ơn”.
“Tiểu tỷ tỷ, tỷ không giận ta nữa hả?”
Bấy giờ Cố Thanh Hy mới nhận ra.
Cơn giận trong lòng mình biến mất rồi.
“Tiểu tỷ tỷ, ta đã nghe lời tỷ, không giết chúng, tỷ cũng đừng giận ta nữa nha, được không nào”.
Ma chủ giơ tay áo ra, dịu dàng giúp nàng lau vết nước trên mặt nàng, cất giọng tự trách: “Trước kia ta không có kinh nghiệm, không hiểu chuyện, đợi khi nào trở về, ta nhất định sẽ cùng đầu bếp học tập đàng hoàng”.
“Thôi, dù sao ngươi cũng không cố ý. Nhưng ngươi không cần thiết phải học trù nghệ gì đâu”.
Nàng muốn nói rằng, ngươi không có thiên phú ấy, nhưng sau cùng nàng im miệng, sợ nói ra câu sau cùng sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của hắn ta.
“A Mạc biết tiểu tỷ tỷ là tốt nhất mà”.
Cố Thanh Hy huých huých Tiểu Cửu Nhi đang ngủ say: “Dậy đi nào, đưa bọn ta xuống núi trước đã, có việc quan trọng”.
Tiểu Cửu Nhi ngáp dài một cái, ủ rũ đáp: “Chủ nhân, ta vừa đói vừa buồn ngủ mà”.
“Đợi khi nào xuống núi, ta mua mười con heo nướng cho ngươi ăn”.
“Tiểu Cửu Nhi chỉ muốn ăn đồ do chủ nhân nướng thôi”.
“Được, chỉ cần có thời gian rảnh, ta sẽ nướng cho ngươi ăn”.
“Lần nào chủ nhân cũng lừa ta!”
Tiểu Cửu Nhi lắc lắc cái đầu, miệng không ngừng lầm bầm gì đó, còn dùng đuôi rắn đếm đếm mất một lúc: “Chủ nhân nợ ta tổng cộng sáu mươi bảy con heo nướng rồi”.
“Đâu nhiều đến thế”.
“Sao lại không? Lần trước ở phủ Dạ Vương, cô đồng ý cho ta mười con heo nướng, thế rồi không cho, lần trước ở Ngọc tộc lại hứa cho ta ba con...”
“Được rồi, đừng đếm nữa, sáu mươi bảy thì sáu mươi bảy, ngươi đưa ta xuống núi trước đã”.
“Không có động lực”.
“Nếu bây giờ ngươi không chịu, vậy thì sáu mươi bảy con heo nướng đó, ngươi đừng hòng có được con nào”.
Tiểu Cửu Nhi bĩu môi.
Rắn ngoan không chấp cái thiệt trước mắt.
Thôi vậy, chủ nhân ra lệnh rồi, nó đành làm một con rắn ngoan thôi.
Tiểu Cửu Nhi đang tính khôi phục nguyên thân thì ma chủ bỗng nói.
“Ta cảm thấy nơi này trông quen quá, hình như từng đến mấy lần rồi?”
Cố Thanh Hy không hề để tâm: “Có chỗ nào mà ngươi không thấy quen? Ngươi đã nói đây là đường tới Đan Hồi cốc bao nhiêu lần rồi”.
“Không phải, từ nơi này đi thẳng về phía trước là đường đi Đan Hồi cốc đó, trước đó Huyết Sát từng dẫn ta đi mấy lần rồi”.
Chương 426: Ý đồ
“Im miệng đi được không, muốn xuống núi thì nghe theo lời ta! Tiểu Cửu Nhi, còn không mau mang chúng ta xuống dưới”.
“Đợi đã, phía trước có người!”, tai ma chủ khẽ động, miệng bỗng nhiên thốt lên.
Cố Thanh Hy cẩn thận lắng nghe, quả nhiên, không xa phía trước truyền đến tiếng móng ngựa và tiếng nói chuyện loáng thoáng.
Cố Thanh Hy kéo ma chủ, tìm một nơi trốn đi, cẩn thận lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ.
“Thật không biết cốc chủ nghĩ gì, nếu đã muốn tổ chức Đại hội thưởng đan, vậy đi Vân Tông Lâm tổ chức như những năm trước, thế chẳng phải tốt rồi sao, giờ lại cứ muốn tổ chức trong Đan Hồi cốc này làm gì”.
“Đúng vậy, Đan Hồi cốc chúng ta vẫn luôn ở ẩn trong núi sâu, không màng thế sự, mọi người trong cốc cực ít ra ngoài, cũng không cho phép người ngoài tiến vào mà. Lần này tổ chức Đại hội thưởng đan trong cốc, vậy chẳng phải là cho người ngoài tiến vào Đan Hồi cốc chúng ta sao?”
“Có điều mà các ngươi không biết, nghe nói lần này trong cốc chúng ta luyện ra rất nhiều đan dược thượng đẳng, cốc chủ sợ đan dược bị trộm hay xảy ra chuyện bất trắc gì nên mới quyết định tổ chức trong cốc”.
“Nếu đã quyết định tổ chức trong cốc, vậy khi những người được mời đến, chúng ta cứ trực tiếp mời vào trong cốc là được rồi, vì sao phải đi đường vòng xa như vậy, mấy ngày nay, ta dẫn những người kia vào cốc mệt gần chết”.
“Ngu xuẩn, Đan Hồi cốc là nơi nào, sao có thể tùy tiện cho toàn bộ mọi người tiến vào? Lỡ như bọn họ có rắp tâm không tốt thì sao, chúng ta chắc chắn phải bịt mắt, dẫn bọn họ đi đường vòng vào trong”.
“Nói vậy có vẻ cũng đúng”.
“Trời sắp tối rồi, chúng ta mau trở về để tránh bị trách phạt, ngày mai còn phải đi đón một nhóm người nữa, sau đó chính là Đại hội thưởng đan rồi”.
Mấy người nói qua nói lại, thoáng chốc đã xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Cố Thanh Hy đảo mắt nhìn qua, đó là bảy tám thiếu niên trẻ tuổi, cùng mặc y phục màu xám, trên y phục thêu chữ “đan” to chừng cái đấu và một đồ án âm dương thái cực.
Từ y phục và trò chuyện của bọn họ có thể thấy được, nếu không có gì bất ngờ thì những người này chính là người của Đan Hồi cốc.
Cố Thanh Hy đảo tròn con ngươi.
Ma chủ tự động rời xa nàng mấy bước: “Tỷ muốn làm gì?”
Ánh mắt này… sao hắn ta lại cảm thấy nàng đang có ý đồ xấu gì đó.
“Ngươi dán lại thiệp mời rồi phải không?”
“Đúng… đúng vậy. Nhưng dán không được, ta cũng không có bản lĩnh khôi phục lại như ban đầu”.
“Không cần ngươi khôi phục lại như ban đầu, đối phó với bảy tám người này sẽ không có vấn đề gì chứ!”, Cố Thanh Hy chỉ vào bảy, tám đệ tử Đan Hồi cốc phía trước.
“Tiểu tỷ tỷ, ta nhìn thấy âm mưu trong mắt tỷ”.
“Đi chết đi, âm mưu cái gì chứ! Đan Hồi cốc vốn có mời ngươi, nhưng mà ngươi làm hỏng thiệp mời nên tạm thời không vào được, bây giờ chúng ta chỉ dùng chút thủ đoạn nhỏ để đi vào mà thôi, thế này cũng không quá phận đâu nhỉ, dù sao ngươi vốn nên xuất hiện bên trong đó mà”.
“Tỷ là muốn chúng ta cải trang thành bọn họ để đi vào à?”
“Chắc chắn Đan Hồi cốc sẽ kiểm tra rất nghiêm ngặt, cải trang thành dáng vẻ bọn họ cũng vô dụng thôi. Không phải bọn họ khiêng một cỗ kiệu sao, chúng ta ngồi kiệu đi vào”.
“Vậy chẳng phải cũng bị kiểm tra hay sao?”
“Đến lúc đó tùy cơ ứng biến là được, ta tin rằng với bản lĩnh của ngươi, chắc chắn có thể mang ta vào trong an toàn, đúng không?”
Cố Thanh Hy đang cười nhưng nụ cười này lại khiến lông tơ của Tư Mạc Phi dựng ngược cả lên.
Nói vậy, nếu hắn ta không cách nào mang nàng đi vào, thế chẳng phải rất mất mặt sao?
“Đi thôi, ta chờ ngươi!”. Cố Thanh Hy chớp chớp mắt, cho đối phương một ánh mắt khích lệ.
Ma chủ bất đắc dĩ mỉm cười, khẽ vung tay áo, một cơn bão cát ập đến, bảy tám đệ tử Đan Hồi cốc bị gió cát thổi tới mức không mở nổi mắt.
Cùng lúc đó, ma chủ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Cố Thanh Hy, vèo một cái, bay vào trong kiệu.
Bão cát đi qua, các đệ tử của Đan Hồi cốc nói: “Kỳ lạ, thời tiết đẹp lắm mà, sao đột nhiên có gió lớn?”
“Đừng nói là sắp mưa nha, chúng ta mau trở về thôi”.
Mọi người khiêng kiệu vội vàng chạy trở về.
Có đệ tử nói: “Kỳ lạ, sao ta cảm thấy cỗ kiệu này nặng hơn rồi”.
“Ta cũng cảm thấy nặng hơn”.
Đệ tử dẫn đầu không nhịn được mà gõ cho mỗi tên một cú.
“Bảo các ngươi khiêng một cỗ kiệu trống thôi mà dọc đường các ngươi đã kêu ca bao nhiêu lần rồi, đi nhanh lên cho ta, bớt bày ra cái vẻ này đi”.
Mấy người khiêng kiệu khổ mà không có chỗ nói.
Trước đó là bọn họ thật sự lười biếng nên than là nặng, nhưng bây giờ nó nặng thật mà.
Trong kiệu, ma chủ kề sát, tham lam hít hà mùi thảo dược trên người Cố Thanh Hy rồi cười nói: “Tiểu tỷ tỷ, ngươi có cảm thấy đây giống như kiệu hoa của chúng ta không”.
Cố Thanh Hy trợn mắt lườm hắn ta một cái.
“Thu hồi suy nghĩ bẩn thỉu này của ngươi lại”.
Cỗ kiệu chòng chành cả đoạn đường dài.
Đi gần hai canh giờ mới đến kết giới trước cửa Đan Hồi cốc.
Liên tục mấy ngày mấy đêm bôn ba gian khổ, Cố Thanh Hy mệt mỏi gần như không chịu nổi.
Nàng biết chắc chắn sau khi vào Đan Hồi cốc thì còn phải đánh một trận ác liệt nên dứt khoát chợp mắt trong kiệu, giao tất cả mọi chuyện khó giải quyết khi xông vào trong cốc cho ma chủ.
Nếu hắn ta không vào nổi Đan Hồi cốc, vậy cũng không xứng làm chức ma chủ này.
Chương 427: Việc hôn nhân
Đến khi tỉnh lại lần nữa, Cố Thanh Hy đã vào trong Đan Hồi cốc.
Ma chủ vẫn ngồi trong kiệu, mải mê ngắm nhan sắc khi ngủ say của nàng, khóe môi thỉnh thoảng cong lên.
Cố Thanh Hy xoa mắt: “Đây là đâu?”
“Đan Hồi cốc”.
“Ta đã ngủ bao lâu rồi?”
“Hai canh giờ thôi”.
Cố Thanh Hy ra khỏi kiệu, đập vào mắt là một căn phòng lộn xộn, có mười mấy cái kiệu được xếp ở đó theo thứ tự.
Bên ngoài căn phòng đèn đuốc sáng choang, từng nhóm đệ tử Đan Hồi cốc đi qua đi lại tuần tra.
Đan Hồi cốc rất lớn, tòa cung điện này nối tiếp tòa cung điện khác, trên nóc mỗi tòa đều có hình âm dương thái cực.
“Ục ục…”
Không biết bụng ai lại kêu lên vào lúc này.
Ma chủ liếc nhìn bụng nàng nói: “Chắc là tiểu tỷ tỷ đói bụng rồi nhỉ? Ta đi tìm chút gì đó cho tỷ lót bụng”.
“Ừ, đi đường cẩn thận một chút, đừng quấy động đến người Đan Hồi cốc”.
“Biết rồi, tiểu tỷ tỷ cứ yên tâm đợi ở đây, ta quay lại nhanh thôi”.
Ma chủ cong môi, nụ cười rất là trong sáng thuần khiết.
Bóng dáng hắn ta lướt qua, sau đó không còn thấy nữa.
Cố Thanh Hy lại lên tiếng: “Tiểu Cửu Nhi, ngươi đi thăm dò địa hình Đan Hồi cốc rồi quay lại báo cáo cho ta, ta vẽ lại bản đồ nơi này, coi thử có thể tìm được chìa khóa hình ngôi sao không”.
Đáp lại Cố Thanh Hy là một hồi yên lặng.
Cố Thanh Hy cúi đầu xuống nhìn cổ tay mình.
Nhưng trên đó lúc này trống không, chẳng có gì cả.
Tiểu Cửu Nhi đâu?
Lại chạy đi đâu rồi?
Đừng bảo là rớt trên đường hay chạy đi nơi nào kiếm ăn rồi nhé.
Cố Thanh Hy tức muốn hộc máu luôn.
Trước kia, ở phủ Dạ Vương, nó không ít lần lén chạy vào nhà bếp ăn vụng thịt lúc nửa đêm.
Phủ Dạ Vương biết là thú cưng của nàng nên mọi người đều mắt nhắm mắt mở mà cho qua.
Nhưng nơi này là Đan Hồi cốc, nếu bị tóm, ai sẽ nương tay với nó! Dù Tiểu Cửu Nhi chuồn nhanh thì chắc chắn cũng sẽ làm kinh động tới người Đan Hồi cốc.
Nàng đợi trong phòng một lát, Tiểu Cửu Nhi vẫn chưa về, ma chủ cũng thế.
Thấy sắc trời dần tối, Cố Thanh Hy không ngồi yên được nữa.
Chỉ tìm đồ ăn thôi mà mất đến hai canh giờ sao? Dù dạo một vòng quanh Đan Hồi cốc thì cũng nên về rồi chứ.
Cố Thanh Hy đẩy cửa bước ra ngoài, nương theo bóng tối, sờ soạng đi về hướng nhà bếp, nàng muốn tìm Ma chủ và Tiểu Cửu Nhi trước.
Đan Hồi cốc quá lớn, lại có một nhóm thủ vệ tuần tra sắp tới gần.
Dưới tình huống cấp bách, nàng trốn vào trong một tẩm cung xa hoa…
Loảng xoảng…
Mới trốn vào thì có người đẩy cửa điện ra, giọng nói khá quen thuộc vang lên.
“Cốc chủ, không biết nửa đêm nửa hôm, người tìm con có việc gì?”
Giọng nói này sao mà quen tai thế?
Hình như là giọng của Nạp Lan Lăng Nhược.
Cố Thanh Hy hơi thò đầu ra, quả nhiên, người nói chuyện trước mắt không phải Nạp Lan Lăng Nhược thì là ai.
Ngoài Nạp Lan Lăng Nhược, ở đó còn có một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên có vóc dáng khá cao, quanh thân mang theo khí thế của kẻ thượng vị, vừa nhìn đã biết không phải là kẻ tầm thường.
“Nghe nói là cha con đã tìm cho con một mối lương duyên, vị thiên kim đó tài sắc vẹn toàn, rất có danh tiếng trong Đế Đô”.
Nạp Lan Lăng Nhược biến sắc.
“Cốc chủ, con không muốn cưới người phụ nữ đó”.
“Tại sao? Ta đã lệnh các đệ tử đi điều tra, dù ở phương diện nào, cô nương đó đều rất xuất sắc, vô cùng xứng với con, tuổi con đã không còn nhỏ nữa, nên yên bề gia thất rồi”.
“Dù có lập gia đình thì cũng không thể tìm nàng ta”.
“Sao thế, người kia có điểm nào không tốt à?”
“Nàng ta không như vẻ bề ngoài đâu ạ, tính cách rất tàn nhẫn, ghen tỵ hẹp hòi, hơn nữa là cực kỳ xem thường con, giờ bảo con cưới nàng ta, chi bằng giết con đi thì hơn”.
Cố Thanh Hy nhíu mày.
Họ đang nói đến ai?
Cốc chủ vuốt chòm râu hoa râm, ông ta cho rằng mình có thể nhìn thấy Nạp Lan Lăng Nhược lập gia đình rồi, chẳng ngờ hắn ta lại phản cảm thiên kim kia tới thế.
“Vậy con đã có ý trung nhân rồi chứ?”
Mặt Nạp Lan Lăng Nhược chợt đỏ ửng, hồi lâu cũng không nói nên lời.
Nhìn vẻ mặt này của hắn ta, cốc chủ Nạp Lan cũng hiểu ra được một ít.
“Nhóc con, đã có ý trung nhân thì sao lại không nói ra để cha nuôi còn sớm đi cầu hôn cho”.
Nạp Lan Lăng Nhược nở nụ cười dịu dàng.
“Con vẫn chưa thể chắc chắn là nàng ấy có thích mình không, nhưng nàng ấy đối xử với con rất tốt”.
“Là thiên kim nhà nào?”, cốc chủ Nạp Lan hứng thú hỏi.
“Chuyện này… đợi đến khi xác định được nàng ấy cũng thích Lăng Nhược, Lăng Nhược sẽ nhờ cha nuôi đến cầu thân”, khi nói về chuyện riêng tư, hắn ta không gọi ông ta là cốc chủ nữa.
“Mặc dù không phải là con trai ruột của ta nhưng từ nhỏ con đã lớn lên bên cạnh ta, không phải con ruột nhưng tình cảm còn hơn ruột rà, nếu con không vừa lòng mối nhân duyên này thì ta sẽ kêu cha ngươi hủy bỏ nó”.
Chương 428: Truyền ngôi vị
“Đa tạ nghĩa phụ, có điều… cha con tính tình cố chấp, muốn bảo ông ấy hủy hôn e là khó hơn lên trời”.
“Không sao, ta sẽ từ từ nói chuyện cùng ông ấy. Trong mấy đứa trẻ, cha con thương yêu con nhất, năm đó con bệnh nặng chỉ còn thoi thóp, vì để cứu con mà ông ấy khổ sở cầu xin bọn ta, thậm chí không tiếc hi sinh tính mạng của mình. Ta không con cái, lần đầu trông thấy con đã rất thích, bấy giờ mới yêu cầu cha con để con làm con thừa tự của ta”.
Cốc chủ Nạp Lan thở dài, dường như nhớ đến chuyện quá khứ khiến ông ta cũng buồn rầu.
“Tuy rằng cha con đồng ý, nhưng ta biết, trong lòng ông ấy vô cùng không nỡ. Ngày thường ông ấy đối xử với con nghiêm khắc, thực chất là vô cùng thương xót con, quyết định hôn sự này cho con, chắc hẳn ông ấy cũng đã chọn tới chọn lui mới chọn ra được”.
“Con biết cha và cha nuôi đối xử với con rất tốt. Cha đã cho con làm con thừa tự của cha nuôi rồi, nhưng cha nuôi cũng không nỡ, chỉ nhận con làm con nuôi, còn truyền dạy tất cả bản lĩnh cho con, thậm chí còn gạt bỏ mọi ý kiến phản đối, cho con trở thành thiếu cốc chủ của Đan Hồi cốc”.
Cố Thanh Hy nghe đến đâu buồn ngủ đến đấy, chỉ mong họ mau chóng nói xong rồi rời đi.
Đột nhiên, một câu nói của họ khiến nàng vốn đang nhàm chán bỗng nâng cao cảnh giác.
“Sắp đến đại hội thưởng thức đan dược rồi, lần này sẽ có rất nhiều người tham gia, đến cả Tu La Môn trước giờ không màng thế sự cũng sẽ đến. Tu La Môn và Thiên Phần tộc vốn có ân oán, đến lúc đó phải hết sức chú ý, đừng để họ gây gổ với nhau”.
“Vâng, con đã biết rồi, con sẽ cố sức điều hòa bầu không khí”.
Tu La Môn cũng đến?
Lần này người mà Tu La Môn cử đến là ai?
Sau khi xuyên không tới đây, nàng chưa từng chính thức tới Tu La Môn, ngoại trừ Thần Phi đại ca ra, nàng thấy ai cũng lạ lẫm vô cùng.
“Chẳng phải thiệp mời đã gửi tới Ma tộc rồi sao? Ngày kia là đại hội thưởng thức đan dược rồi, sao người của Ma tộc vẫn chưa tới?”
Nạp Lan Lăng Nhược cũng thấy buồn bực.
“Theo báo cáo của đám thuộc hạ thì Ma chủ nói rằng họ sẽ đến đúng giờ, có lẽ đang bị chậm trễ trên đường”.
“Tuy ma chủ rất có bản lĩnh, nhưng ai cũng biết hắn ta là kẻ mù đường, thường xuyên đi lạc, nên phái thêm nhiều người tiếp đón đi”.
“Cha nuôi, người lo lắng quá rồi, trên thiệp mời gửi tới Ma tộc có đánh dấu rõ ràng tuyến đường tới Đan Hồi cốc, là thiệp mời được đánh dấu chi tiết nhất trong số tất cả các môn phái, ma chủ không thể nào không tìm được. Cho dù ma chủ không tìm được, thuộc hạ của hắn ta cũng sẽ tìm được thôi”.
Cố Thanh Hy không khỏi thở dài đầy bất lực trong lòng.
Họ chỉ nghĩ đến việc đánh dấu rõ ràng tuyến đường trên thiệp mời.
Nhưng không ai nghĩ rằng, tấm thiệp mời đó chất lượng tốt đến đâu cũng chỉ làm bằng giấy, đã bị hắn ta làm nhòe từ lâu rồi.
Tư Mạc Phi rời đi lâu như vậy mà không quay về, chẳng lẽ lại lạc đường rồi?
Cố Thanh Hy càng nghĩ càng thấy có khả năng này.
Nếu không bị lạc đường, làm sao hắn ta đi lâu như vậy rồi mà chưa quay lại.
“Đan dược trong đại hội thưởng đan lần này toàn là hàng thượng đẳng, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót”.
“Cha nuôi yên tâm, Lăng Nhược sẽ sắp xếp mọi thứ thỏa đáng”.
Cốc chủ Nạp Lan nhìn Nạp Lan Lăng Nhược ngoan ngoãn hiếu thuận mà vui lòng, càng nhìn càng thấy thích.
Nếu con trai của ông ta chưa chết, chắc cũng bằng tuổi hắn ta.
Cốc chủ Nạp Lan nhìn trái ngó phải đầy cẩn trọng, thấy không có ai mới lấy một chiếc hộp ra khỏi ngăn kéo, đưa cho Nạp Lan Lăng Nhược.
Nạp Lan Lăng Nhược nghi hoặc mở ra, hóa ra bên trong là một tấm lệnh bài, còn có cả thư truyền vị, đại khái viết rằng sẽ truyền ngôi vị cốc chủ cho Nạp Lan Lăng Nhược.
Nạp Lan Lăng Nhược giật mình, hoảng hốt nói: “Cha nuôi, người đang tuổi đương sức, con còn nhỏ, người…”
Cốc chủ lắc đầu, nhìn ra ánh trăng bàng bạc bên ngoài cửa sổ mà thở dài: “Tuy chưa tìm được Long Châu, nhưng hiện giờ Đan Hồi cốc đã đi vào quỹ đạo, bản lĩnh của con cũng nổi bật trong cốc, đám đông cũng tin phục, truyền vị trí cho con, người trong cốc sẽ không có ý kiến gì. Ta già rồi, không quản lý nổi công vụ trong cốc nữa, hiện giờ chỉ muốn trút bỏ gánh nặng này, đi nhìn lại những nơi mà ta từng cùng nghĩa mẫu của con đi qua”.
Nạp Lan Lăng Nhược siết chặt tấm lệnh bài.
Hắn ta không hiểu chuyện trước kia.
Nhưng hắn ta biết, cha nuôi luôn nặng tình với nghĩa mẫu.
Năm đó nghĩa mẫu khó sinh, lại gặp kẻ tiểu nhân ám toán, ngã xuống khỏi vực cao vạn trượng, tan xương nát thịt.
Cha nuôi không tin rằng nghĩa mẫu đã chết nên tìm kiếm suốt mười năm ròng dưới vách núi cũng không tìm được thi thể, sau cùng vì Đan Hồi cốc mà đành từ bỏ việc tìm kiếm, một mình quay về cốc để chủ trì đại sự.
Bao nhiêu năm qua, tất cả mọi người nói với cha nuôi, nghĩa mẫu cùng con trai của ông ta đã chết rồi, nhưng cha nuôi không chịu tin.
Nạp Lan Lăng Nhược nhất thời không biết nên an ủi ông ta thế nào, chỉ đành nói: “Bất kể ra sao, Lăng Nhược sẽ luôn ở bên cạnh cha nuôi, hiếu thuận với người”.
“Đứa trẻ ngốc này, đợi khi con thành gia lập thất, cha nuôi cũng yên tâm rồi. Bên chỗ cha con, ta sẽ thương lượng với ông ấy, ta tin là ông ấy cũng nể mặt ta một chút”.
“Đâu chỉ một chút, e là ngoài người ra, cha con chẳng chịu nể nang ai nữa”.
“Ha ha ha…”
Một tiếng cười lớn khiến vẻ u buồn trong căn phòng bớt đi khá nhiều.
Cố Thanh Hy càng nghe càng thấy chán, vắt óc nghĩ xem nên rời khỏi nơi này thế nào.
Đột nhiên, một câu nói của họ lại lần nữa khiến trái tim nàng vọt tới cổ họng.
Họ đâu từng nhìn thấy nhiều ngân lượng như thế, ai nấy hoa cả mắt.
“Cô nương khách sáo rồi, chỗ bọn ta hoang vu hẻo lánh cũng chẳng có gì ngon cả, nếu cô không chê, nhà ta còn ít màn thầu, ta bán theo giá ngoài chợ cho cô là được rồi, thực sự không cần nhiều ngân lượng như vậy đâu”.
“Nếu được như thế thì xin đa tạ tiền bối”.
Các thôn dân khác trông thấy vậy cũng muốn lấy đồ ăn ra đổi ngân lượng với nàng nên lục tục chạy về nhà.
Đột nhiên có người hô ầm lên: “Yêu quái, yêu quái, có yêu quái”.
Một tiếng hô yêu quái khiến thôn trang như bùng nổ, chẳng khác nào một quả bom ném thẳng vào bình địa.
“Yêu quái ở đâu?”
“Yêu quái ở đó”.
Có người chỉ vào Tư Mạc Phi đang chầm chậm tiến vào thôn, trong ánh mắt lộ rõ vẻ khiếp sợ.
Thôn dân nhìn theo ánh mắt của người đó, mới chỉ nhìn thôi mà ai cũng hết hồn rồi.
Đôi mắt của nam nhân này có một bên màu xanh dương, một bên màu tím.
Các thôn dân rất đoàn kết, đồng loạt cần cuốc đất và quang gánh, chẳng nói chẳng rằng lao về phía Tư Mạc Phi.
“Mọi người mau xông lên, đánh chết tên yêu quái này đi”.
Tư Mạc Phi sa sầm mặt mũi, hơi lạnh phóng vùn vụt ra ngoài.
Cố Thanh Hy vội vàng ngăn cản: “Đợi đã, hắn không phải yêu quái, hắn chỉ là một người bình thường thôi”.
“Ngươi xuất hiện cùng hắn ta, ngươi cũng là yêu quái phải không? Mắt của hắn ta có hai màu, ngươi cũng chẳng khá hơn là bao”.
“Ta cứ thấy nghi ngờ, thôn của bọn ta mấy chục năm rồi không ai ghé chân, tại sao hôm nay đột nhiên có hai kẻ ngoại đạo, hóa ra các ngươi là yêu quái”.
“Bà con, mọi người cùng nhau xông lên, đánh chết hai kẻ này đi, tránh để chúng gây họa cho dân gian”.
Xì…
Một thứ sát khí đột nhiên xuất hiện.
Tư Mạc Phi nhấc tay áo lên, định tiêu diệt toàn bộ đám người này.
Cố Thanh Hy túm lấy bàn tay của hắn ta rất đúng lúc, dẫn hắn ta lao ra khỏi thôn.
“Những thôn dân này quanh năm ẩn cư trong núi sâu, kiến thức hạn hẹp, ngươi đừng so đo với họ”.
Cố Thanh Hy thực sự sợ Tư Mạc Phi nổi giận.
Ban nãy nàng cảm nhận được rất rõ sát khí của Tư Mạc Phi.
Một khi hắn ta giết người, người dân của cả thôn này cũng không đủ cho hắn ta giết.
“Ta ghét nhất người khác mắng đôi mắt của ta”, Tư Mạc Phi nói.
“Đó là do họ không biết thưởng thức. Ta còn mong có được đôi mắt đẹp như ngươi đấy”.
Cố Thanh Hy vừa chạy vừa an ủi hắn ta.
Bấy giờ sát khí của ma chủ mới chậm rãi thu bớt lại.
Khi tiểu tỷ tỷ nhìn hắn, trong đôi mắt nàng chưa từng xuất hiện vẻ chán ghét, phần nhiều là kinh diễn và hoan hỉ, chính vì như thế, hắn ta mới thích tiểu tỷ tỷ.
Hắn ta cúi đầu, trông thấy Cố Thanh Hy siết chặt bàn tay mình suốt dọc đường bỏ chạy, dường như sợ hắn ta bị tổn thương, chỉ muốn đưa hắn ta tránh xa thôn dân.
Ma chủ khẽ cười, phối hợp cùng nàng tháo chạy.
Các thôn dân rất hăng hái, đuổi theo họ hồi lâu mới chịu bỏ cuộc.
“Phù..”.
Cố Thanh Hy mệt đến mức ngồi xuống bên cạnh một gốc đại thụ mà thở hồng hộc.
Ma chủ đưa cho nàng một bình nước.
Cố Thanh Hy uống ừng ực ừng ực một hớp rất to.
Sau đó nàng cất lời theo thói quen: “Cảm ơn”.
“Tiểu tỷ tỷ, tỷ không giận ta nữa hả?”
Bấy giờ Cố Thanh Hy mới nhận ra.
Cơn giận trong lòng mình biến mất rồi.
“Tiểu tỷ tỷ, ta đã nghe lời tỷ, không giết chúng, tỷ cũng đừng giận ta nữa nha, được không nào”.
Ma chủ giơ tay áo ra, dịu dàng giúp nàng lau vết nước trên mặt nàng, cất giọng tự trách: “Trước kia ta không có kinh nghiệm, không hiểu chuyện, đợi khi nào trở về, ta nhất định sẽ cùng đầu bếp học tập đàng hoàng”.
“Thôi, dù sao ngươi cũng không cố ý. Nhưng ngươi không cần thiết phải học trù nghệ gì đâu”.
Nàng muốn nói rằng, ngươi không có thiên phú ấy, nhưng sau cùng nàng im miệng, sợ nói ra câu sau cùng sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của hắn ta.
“A Mạc biết tiểu tỷ tỷ là tốt nhất mà”.
Cố Thanh Hy huých huých Tiểu Cửu Nhi đang ngủ say: “Dậy đi nào, đưa bọn ta xuống núi trước đã, có việc quan trọng”.
Tiểu Cửu Nhi ngáp dài một cái, ủ rũ đáp: “Chủ nhân, ta vừa đói vừa buồn ngủ mà”.
“Đợi khi nào xuống núi, ta mua mười con heo nướng cho ngươi ăn”.
“Tiểu Cửu Nhi chỉ muốn ăn đồ do chủ nhân nướng thôi”.
“Được, chỉ cần có thời gian rảnh, ta sẽ nướng cho ngươi ăn”.
“Lần nào chủ nhân cũng lừa ta!”
Tiểu Cửu Nhi lắc lắc cái đầu, miệng không ngừng lầm bầm gì đó, còn dùng đuôi rắn đếm đếm mất một lúc: “Chủ nhân nợ ta tổng cộng sáu mươi bảy con heo nướng rồi”.
“Đâu nhiều đến thế”.
“Sao lại không? Lần trước ở phủ Dạ Vương, cô đồng ý cho ta mười con heo nướng, thế rồi không cho, lần trước ở Ngọc tộc lại hứa cho ta ba con...”
“Được rồi, đừng đếm nữa, sáu mươi bảy thì sáu mươi bảy, ngươi đưa ta xuống núi trước đã”.
“Không có động lực”.
“Nếu bây giờ ngươi không chịu, vậy thì sáu mươi bảy con heo nướng đó, ngươi đừng hòng có được con nào”.
Tiểu Cửu Nhi bĩu môi.
Rắn ngoan không chấp cái thiệt trước mắt.
Thôi vậy, chủ nhân ra lệnh rồi, nó đành làm một con rắn ngoan thôi.
Tiểu Cửu Nhi đang tính khôi phục nguyên thân thì ma chủ bỗng nói.
“Ta cảm thấy nơi này trông quen quá, hình như từng đến mấy lần rồi?”
Cố Thanh Hy không hề để tâm: “Có chỗ nào mà ngươi không thấy quen? Ngươi đã nói đây là đường tới Đan Hồi cốc bao nhiêu lần rồi”.
“Không phải, từ nơi này đi thẳng về phía trước là đường đi Đan Hồi cốc đó, trước đó Huyết Sát từng dẫn ta đi mấy lần rồi”.
Chương 426: Ý đồ
“Im miệng đi được không, muốn xuống núi thì nghe theo lời ta! Tiểu Cửu Nhi, còn không mau mang chúng ta xuống dưới”.
“Đợi đã, phía trước có người!”, tai ma chủ khẽ động, miệng bỗng nhiên thốt lên.
Cố Thanh Hy cẩn thận lắng nghe, quả nhiên, không xa phía trước truyền đến tiếng móng ngựa và tiếng nói chuyện loáng thoáng.
Cố Thanh Hy kéo ma chủ, tìm một nơi trốn đi, cẩn thận lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ.
“Thật không biết cốc chủ nghĩ gì, nếu đã muốn tổ chức Đại hội thưởng đan, vậy đi Vân Tông Lâm tổ chức như những năm trước, thế chẳng phải tốt rồi sao, giờ lại cứ muốn tổ chức trong Đan Hồi cốc này làm gì”.
“Đúng vậy, Đan Hồi cốc chúng ta vẫn luôn ở ẩn trong núi sâu, không màng thế sự, mọi người trong cốc cực ít ra ngoài, cũng không cho phép người ngoài tiến vào mà. Lần này tổ chức Đại hội thưởng đan trong cốc, vậy chẳng phải là cho người ngoài tiến vào Đan Hồi cốc chúng ta sao?”
“Có điều mà các ngươi không biết, nghe nói lần này trong cốc chúng ta luyện ra rất nhiều đan dược thượng đẳng, cốc chủ sợ đan dược bị trộm hay xảy ra chuyện bất trắc gì nên mới quyết định tổ chức trong cốc”.
“Nếu đã quyết định tổ chức trong cốc, vậy khi những người được mời đến, chúng ta cứ trực tiếp mời vào trong cốc là được rồi, vì sao phải đi đường vòng xa như vậy, mấy ngày nay, ta dẫn những người kia vào cốc mệt gần chết”.
“Ngu xuẩn, Đan Hồi cốc là nơi nào, sao có thể tùy tiện cho toàn bộ mọi người tiến vào? Lỡ như bọn họ có rắp tâm không tốt thì sao, chúng ta chắc chắn phải bịt mắt, dẫn bọn họ đi đường vòng vào trong”.
“Nói vậy có vẻ cũng đúng”.
“Trời sắp tối rồi, chúng ta mau trở về để tránh bị trách phạt, ngày mai còn phải đi đón một nhóm người nữa, sau đó chính là Đại hội thưởng đan rồi”.
Mấy người nói qua nói lại, thoáng chốc đã xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Cố Thanh Hy đảo mắt nhìn qua, đó là bảy tám thiếu niên trẻ tuổi, cùng mặc y phục màu xám, trên y phục thêu chữ “đan” to chừng cái đấu và một đồ án âm dương thái cực.
Từ y phục và trò chuyện của bọn họ có thể thấy được, nếu không có gì bất ngờ thì những người này chính là người của Đan Hồi cốc.
Cố Thanh Hy đảo tròn con ngươi.
Ma chủ tự động rời xa nàng mấy bước: “Tỷ muốn làm gì?”
Ánh mắt này… sao hắn ta lại cảm thấy nàng đang có ý đồ xấu gì đó.
“Ngươi dán lại thiệp mời rồi phải không?”
“Đúng… đúng vậy. Nhưng dán không được, ta cũng không có bản lĩnh khôi phục lại như ban đầu”.
“Không cần ngươi khôi phục lại như ban đầu, đối phó với bảy tám người này sẽ không có vấn đề gì chứ!”, Cố Thanh Hy chỉ vào bảy, tám đệ tử Đan Hồi cốc phía trước.
“Tiểu tỷ tỷ, ta nhìn thấy âm mưu trong mắt tỷ”.
“Đi chết đi, âm mưu cái gì chứ! Đan Hồi cốc vốn có mời ngươi, nhưng mà ngươi làm hỏng thiệp mời nên tạm thời không vào được, bây giờ chúng ta chỉ dùng chút thủ đoạn nhỏ để đi vào mà thôi, thế này cũng không quá phận đâu nhỉ, dù sao ngươi vốn nên xuất hiện bên trong đó mà”.
“Tỷ là muốn chúng ta cải trang thành bọn họ để đi vào à?”
“Chắc chắn Đan Hồi cốc sẽ kiểm tra rất nghiêm ngặt, cải trang thành dáng vẻ bọn họ cũng vô dụng thôi. Không phải bọn họ khiêng một cỗ kiệu sao, chúng ta ngồi kiệu đi vào”.
“Vậy chẳng phải cũng bị kiểm tra hay sao?”
“Đến lúc đó tùy cơ ứng biến là được, ta tin rằng với bản lĩnh của ngươi, chắc chắn có thể mang ta vào trong an toàn, đúng không?”
Cố Thanh Hy đang cười nhưng nụ cười này lại khiến lông tơ của Tư Mạc Phi dựng ngược cả lên.
Nói vậy, nếu hắn ta không cách nào mang nàng đi vào, thế chẳng phải rất mất mặt sao?
“Đi thôi, ta chờ ngươi!”. Cố Thanh Hy chớp chớp mắt, cho đối phương một ánh mắt khích lệ.
Ma chủ bất đắc dĩ mỉm cười, khẽ vung tay áo, một cơn bão cát ập đến, bảy tám đệ tử Đan Hồi cốc bị gió cát thổi tới mức không mở nổi mắt.
Cùng lúc đó, ma chủ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Cố Thanh Hy, vèo một cái, bay vào trong kiệu.
Bão cát đi qua, các đệ tử của Đan Hồi cốc nói: “Kỳ lạ, thời tiết đẹp lắm mà, sao đột nhiên có gió lớn?”
“Đừng nói là sắp mưa nha, chúng ta mau trở về thôi”.
Mọi người khiêng kiệu vội vàng chạy trở về.
Có đệ tử nói: “Kỳ lạ, sao ta cảm thấy cỗ kiệu này nặng hơn rồi”.
“Ta cũng cảm thấy nặng hơn”.
Đệ tử dẫn đầu không nhịn được mà gõ cho mỗi tên một cú.
“Bảo các ngươi khiêng một cỗ kiệu trống thôi mà dọc đường các ngươi đã kêu ca bao nhiêu lần rồi, đi nhanh lên cho ta, bớt bày ra cái vẻ này đi”.
Mấy người khiêng kiệu khổ mà không có chỗ nói.
Trước đó là bọn họ thật sự lười biếng nên than là nặng, nhưng bây giờ nó nặng thật mà.
Trong kiệu, ma chủ kề sát, tham lam hít hà mùi thảo dược trên người Cố Thanh Hy rồi cười nói: “Tiểu tỷ tỷ, ngươi có cảm thấy đây giống như kiệu hoa của chúng ta không”.
Cố Thanh Hy trợn mắt lườm hắn ta một cái.
“Thu hồi suy nghĩ bẩn thỉu này của ngươi lại”.
Cỗ kiệu chòng chành cả đoạn đường dài.
Đi gần hai canh giờ mới đến kết giới trước cửa Đan Hồi cốc.
Liên tục mấy ngày mấy đêm bôn ba gian khổ, Cố Thanh Hy mệt mỏi gần như không chịu nổi.
Nàng biết chắc chắn sau khi vào Đan Hồi cốc thì còn phải đánh một trận ác liệt nên dứt khoát chợp mắt trong kiệu, giao tất cả mọi chuyện khó giải quyết khi xông vào trong cốc cho ma chủ.
Nếu hắn ta không vào nổi Đan Hồi cốc, vậy cũng không xứng làm chức ma chủ này.
Chương 427: Việc hôn nhân
Đến khi tỉnh lại lần nữa, Cố Thanh Hy đã vào trong Đan Hồi cốc.
Ma chủ vẫn ngồi trong kiệu, mải mê ngắm nhan sắc khi ngủ say của nàng, khóe môi thỉnh thoảng cong lên.
Cố Thanh Hy xoa mắt: “Đây là đâu?”
“Đan Hồi cốc”.
“Ta đã ngủ bao lâu rồi?”
“Hai canh giờ thôi”.
Cố Thanh Hy ra khỏi kiệu, đập vào mắt là một căn phòng lộn xộn, có mười mấy cái kiệu được xếp ở đó theo thứ tự.
Bên ngoài căn phòng đèn đuốc sáng choang, từng nhóm đệ tử Đan Hồi cốc đi qua đi lại tuần tra.
Đan Hồi cốc rất lớn, tòa cung điện này nối tiếp tòa cung điện khác, trên nóc mỗi tòa đều có hình âm dương thái cực.
“Ục ục…”
Không biết bụng ai lại kêu lên vào lúc này.
Ma chủ liếc nhìn bụng nàng nói: “Chắc là tiểu tỷ tỷ đói bụng rồi nhỉ? Ta đi tìm chút gì đó cho tỷ lót bụng”.
“Ừ, đi đường cẩn thận một chút, đừng quấy động đến người Đan Hồi cốc”.
“Biết rồi, tiểu tỷ tỷ cứ yên tâm đợi ở đây, ta quay lại nhanh thôi”.
Ma chủ cong môi, nụ cười rất là trong sáng thuần khiết.
Bóng dáng hắn ta lướt qua, sau đó không còn thấy nữa.
Cố Thanh Hy lại lên tiếng: “Tiểu Cửu Nhi, ngươi đi thăm dò địa hình Đan Hồi cốc rồi quay lại báo cáo cho ta, ta vẽ lại bản đồ nơi này, coi thử có thể tìm được chìa khóa hình ngôi sao không”.
Đáp lại Cố Thanh Hy là một hồi yên lặng.
Cố Thanh Hy cúi đầu xuống nhìn cổ tay mình.
Nhưng trên đó lúc này trống không, chẳng có gì cả.
Tiểu Cửu Nhi đâu?
Lại chạy đi đâu rồi?
Đừng bảo là rớt trên đường hay chạy đi nơi nào kiếm ăn rồi nhé.
Cố Thanh Hy tức muốn hộc máu luôn.
Trước kia, ở phủ Dạ Vương, nó không ít lần lén chạy vào nhà bếp ăn vụng thịt lúc nửa đêm.
Phủ Dạ Vương biết là thú cưng của nàng nên mọi người đều mắt nhắm mắt mở mà cho qua.
Nhưng nơi này là Đan Hồi cốc, nếu bị tóm, ai sẽ nương tay với nó! Dù Tiểu Cửu Nhi chuồn nhanh thì chắc chắn cũng sẽ làm kinh động tới người Đan Hồi cốc.
Nàng đợi trong phòng một lát, Tiểu Cửu Nhi vẫn chưa về, ma chủ cũng thế.
Thấy sắc trời dần tối, Cố Thanh Hy không ngồi yên được nữa.
Chỉ tìm đồ ăn thôi mà mất đến hai canh giờ sao? Dù dạo một vòng quanh Đan Hồi cốc thì cũng nên về rồi chứ.
Cố Thanh Hy đẩy cửa bước ra ngoài, nương theo bóng tối, sờ soạng đi về hướng nhà bếp, nàng muốn tìm Ma chủ và Tiểu Cửu Nhi trước.
Đan Hồi cốc quá lớn, lại có một nhóm thủ vệ tuần tra sắp tới gần.
Dưới tình huống cấp bách, nàng trốn vào trong một tẩm cung xa hoa…
Loảng xoảng…
Mới trốn vào thì có người đẩy cửa điện ra, giọng nói khá quen thuộc vang lên.
“Cốc chủ, không biết nửa đêm nửa hôm, người tìm con có việc gì?”
Giọng nói này sao mà quen tai thế?
Hình như là giọng của Nạp Lan Lăng Nhược.
Cố Thanh Hy hơi thò đầu ra, quả nhiên, người nói chuyện trước mắt không phải Nạp Lan Lăng Nhược thì là ai.
Ngoài Nạp Lan Lăng Nhược, ở đó còn có một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên có vóc dáng khá cao, quanh thân mang theo khí thế của kẻ thượng vị, vừa nhìn đã biết không phải là kẻ tầm thường.
“Nghe nói là cha con đã tìm cho con một mối lương duyên, vị thiên kim đó tài sắc vẹn toàn, rất có danh tiếng trong Đế Đô”.
Nạp Lan Lăng Nhược biến sắc.
“Cốc chủ, con không muốn cưới người phụ nữ đó”.
“Tại sao? Ta đã lệnh các đệ tử đi điều tra, dù ở phương diện nào, cô nương đó đều rất xuất sắc, vô cùng xứng với con, tuổi con đã không còn nhỏ nữa, nên yên bề gia thất rồi”.
“Dù có lập gia đình thì cũng không thể tìm nàng ta”.
“Sao thế, người kia có điểm nào không tốt à?”
“Nàng ta không như vẻ bề ngoài đâu ạ, tính cách rất tàn nhẫn, ghen tỵ hẹp hòi, hơn nữa là cực kỳ xem thường con, giờ bảo con cưới nàng ta, chi bằng giết con đi thì hơn”.
Cố Thanh Hy nhíu mày.
Họ đang nói đến ai?
Cốc chủ vuốt chòm râu hoa râm, ông ta cho rằng mình có thể nhìn thấy Nạp Lan Lăng Nhược lập gia đình rồi, chẳng ngờ hắn ta lại phản cảm thiên kim kia tới thế.
“Vậy con đã có ý trung nhân rồi chứ?”
Mặt Nạp Lan Lăng Nhược chợt đỏ ửng, hồi lâu cũng không nói nên lời.
Nhìn vẻ mặt này của hắn ta, cốc chủ Nạp Lan cũng hiểu ra được một ít.
“Nhóc con, đã có ý trung nhân thì sao lại không nói ra để cha nuôi còn sớm đi cầu hôn cho”.
Nạp Lan Lăng Nhược nở nụ cười dịu dàng.
“Con vẫn chưa thể chắc chắn là nàng ấy có thích mình không, nhưng nàng ấy đối xử với con rất tốt”.
“Là thiên kim nhà nào?”, cốc chủ Nạp Lan hứng thú hỏi.
“Chuyện này… đợi đến khi xác định được nàng ấy cũng thích Lăng Nhược, Lăng Nhược sẽ nhờ cha nuôi đến cầu thân”, khi nói về chuyện riêng tư, hắn ta không gọi ông ta là cốc chủ nữa.
“Mặc dù không phải là con trai ruột của ta nhưng từ nhỏ con đã lớn lên bên cạnh ta, không phải con ruột nhưng tình cảm còn hơn ruột rà, nếu con không vừa lòng mối nhân duyên này thì ta sẽ kêu cha ngươi hủy bỏ nó”.
Chương 428: Truyền ngôi vị
“Đa tạ nghĩa phụ, có điều… cha con tính tình cố chấp, muốn bảo ông ấy hủy hôn e là khó hơn lên trời”.
“Không sao, ta sẽ từ từ nói chuyện cùng ông ấy. Trong mấy đứa trẻ, cha con thương yêu con nhất, năm đó con bệnh nặng chỉ còn thoi thóp, vì để cứu con mà ông ấy khổ sở cầu xin bọn ta, thậm chí không tiếc hi sinh tính mạng của mình. Ta không con cái, lần đầu trông thấy con đã rất thích, bấy giờ mới yêu cầu cha con để con làm con thừa tự của ta”.
Cốc chủ Nạp Lan thở dài, dường như nhớ đến chuyện quá khứ khiến ông ta cũng buồn rầu.
“Tuy rằng cha con đồng ý, nhưng ta biết, trong lòng ông ấy vô cùng không nỡ. Ngày thường ông ấy đối xử với con nghiêm khắc, thực chất là vô cùng thương xót con, quyết định hôn sự này cho con, chắc hẳn ông ấy cũng đã chọn tới chọn lui mới chọn ra được”.
“Con biết cha và cha nuôi đối xử với con rất tốt. Cha đã cho con làm con thừa tự của cha nuôi rồi, nhưng cha nuôi cũng không nỡ, chỉ nhận con làm con nuôi, còn truyền dạy tất cả bản lĩnh cho con, thậm chí còn gạt bỏ mọi ý kiến phản đối, cho con trở thành thiếu cốc chủ của Đan Hồi cốc”.
Cố Thanh Hy nghe đến đâu buồn ngủ đến đấy, chỉ mong họ mau chóng nói xong rồi rời đi.
Đột nhiên, một câu nói của họ khiến nàng vốn đang nhàm chán bỗng nâng cao cảnh giác.
“Sắp đến đại hội thưởng thức đan dược rồi, lần này sẽ có rất nhiều người tham gia, đến cả Tu La Môn trước giờ không màng thế sự cũng sẽ đến. Tu La Môn và Thiên Phần tộc vốn có ân oán, đến lúc đó phải hết sức chú ý, đừng để họ gây gổ với nhau”.
“Vâng, con đã biết rồi, con sẽ cố sức điều hòa bầu không khí”.
Tu La Môn cũng đến?
Lần này người mà Tu La Môn cử đến là ai?
Sau khi xuyên không tới đây, nàng chưa từng chính thức tới Tu La Môn, ngoại trừ Thần Phi đại ca ra, nàng thấy ai cũng lạ lẫm vô cùng.
“Chẳng phải thiệp mời đã gửi tới Ma tộc rồi sao? Ngày kia là đại hội thưởng thức đan dược rồi, sao người của Ma tộc vẫn chưa tới?”
Nạp Lan Lăng Nhược cũng thấy buồn bực.
“Theo báo cáo của đám thuộc hạ thì Ma chủ nói rằng họ sẽ đến đúng giờ, có lẽ đang bị chậm trễ trên đường”.
“Tuy ma chủ rất có bản lĩnh, nhưng ai cũng biết hắn ta là kẻ mù đường, thường xuyên đi lạc, nên phái thêm nhiều người tiếp đón đi”.
“Cha nuôi, người lo lắng quá rồi, trên thiệp mời gửi tới Ma tộc có đánh dấu rõ ràng tuyến đường tới Đan Hồi cốc, là thiệp mời được đánh dấu chi tiết nhất trong số tất cả các môn phái, ma chủ không thể nào không tìm được. Cho dù ma chủ không tìm được, thuộc hạ của hắn ta cũng sẽ tìm được thôi”.
Cố Thanh Hy không khỏi thở dài đầy bất lực trong lòng.
Họ chỉ nghĩ đến việc đánh dấu rõ ràng tuyến đường trên thiệp mời.
Nhưng không ai nghĩ rằng, tấm thiệp mời đó chất lượng tốt đến đâu cũng chỉ làm bằng giấy, đã bị hắn ta làm nhòe từ lâu rồi.
Tư Mạc Phi rời đi lâu như vậy mà không quay về, chẳng lẽ lại lạc đường rồi?
Cố Thanh Hy càng nghĩ càng thấy có khả năng này.
Nếu không bị lạc đường, làm sao hắn ta đi lâu như vậy rồi mà chưa quay lại.
“Đan dược trong đại hội thưởng đan lần này toàn là hàng thượng đẳng, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót”.
“Cha nuôi yên tâm, Lăng Nhược sẽ sắp xếp mọi thứ thỏa đáng”.
Cốc chủ Nạp Lan nhìn Nạp Lan Lăng Nhược ngoan ngoãn hiếu thuận mà vui lòng, càng nhìn càng thấy thích.
Nếu con trai của ông ta chưa chết, chắc cũng bằng tuổi hắn ta.
Cốc chủ Nạp Lan nhìn trái ngó phải đầy cẩn trọng, thấy không có ai mới lấy một chiếc hộp ra khỏi ngăn kéo, đưa cho Nạp Lan Lăng Nhược.
Nạp Lan Lăng Nhược nghi hoặc mở ra, hóa ra bên trong là một tấm lệnh bài, còn có cả thư truyền vị, đại khái viết rằng sẽ truyền ngôi vị cốc chủ cho Nạp Lan Lăng Nhược.
Nạp Lan Lăng Nhược giật mình, hoảng hốt nói: “Cha nuôi, người đang tuổi đương sức, con còn nhỏ, người…”
Cốc chủ lắc đầu, nhìn ra ánh trăng bàng bạc bên ngoài cửa sổ mà thở dài: “Tuy chưa tìm được Long Châu, nhưng hiện giờ Đan Hồi cốc đã đi vào quỹ đạo, bản lĩnh của con cũng nổi bật trong cốc, đám đông cũng tin phục, truyền vị trí cho con, người trong cốc sẽ không có ý kiến gì. Ta già rồi, không quản lý nổi công vụ trong cốc nữa, hiện giờ chỉ muốn trút bỏ gánh nặng này, đi nhìn lại những nơi mà ta từng cùng nghĩa mẫu của con đi qua”.
Nạp Lan Lăng Nhược siết chặt tấm lệnh bài.
Hắn ta không hiểu chuyện trước kia.
Nhưng hắn ta biết, cha nuôi luôn nặng tình với nghĩa mẫu.
Năm đó nghĩa mẫu khó sinh, lại gặp kẻ tiểu nhân ám toán, ngã xuống khỏi vực cao vạn trượng, tan xương nát thịt.
Cha nuôi không tin rằng nghĩa mẫu đã chết nên tìm kiếm suốt mười năm ròng dưới vách núi cũng không tìm được thi thể, sau cùng vì Đan Hồi cốc mà đành từ bỏ việc tìm kiếm, một mình quay về cốc để chủ trì đại sự.
Bao nhiêu năm qua, tất cả mọi người nói với cha nuôi, nghĩa mẫu cùng con trai của ông ta đã chết rồi, nhưng cha nuôi không chịu tin.
Nạp Lan Lăng Nhược nhất thời không biết nên an ủi ông ta thế nào, chỉ đành nói: “Bất kể ra sao, Lăng Nhược sẽ luôn ở bên cạnh cha nuôi, hiếu thuận với người”.
“Đứa trẻ ngốc này, đợi khi con thành gia lập thất, cha nuôi cũng yên tâm rồi. Bên chỗ cha con, ta sẽ thương lượng với ông ấy, ta tin là ông ấy cũng nể mặt ta một chút”.
“Đâu chỉ một chút, e là ngoài người ra, cha con chẳng chịu nể nang ai nữa”.
“Ha ha ha…”
Một tiếng cười lớn khiến vẻ u buồn trong căn phòng bớt đi khá nhiều.
Cố Thanh Hy càng nghe càng thấy chán, vắt óc nghĩ xem nên rời khỏi nơi này thế nào.
Đột nhiên, một câu nói của họ lại lần nữa khiến trái tim nàng vọt tới cổ họng.
Bình luận facebook