Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 429-432
Chương 429: Ăn trộm thịt
“Không lâu nữa, con sẽ là cốc chủ của Đan Hồi cốc, nơi này có vài bí mật mà con không thể không biết”, cốc chủ Nạp Lan trịnh trọng nói.
“Bí mật gì ạ?”
“Đan Hồi cốc chúng ta có một cấm địa, những năm qua, chỉ có cốc chủ và người đứng đầu trong Đại hội thưởng và luyện đan mới có thể đi vào, chắc là con cũng biết nhỉ”.
“Lăng Nhược biết, lúc nhỏ, con từng quấy quá muốn vào trong đó, cha nuôi nói với con rằng nơi đó rất nguy hiểm, dù là cốc chủ các đời đi vào, bất cẩn một chút thôi cũng có thể chết ở đó. Cha nuôi đã nói, ngay cả người cũng không dám đi vào đó dễ dàng nhưng Lăng Nhược không chịu tin, cứ nghĩ có thể đi vào cấm địa là vinh quang”.
“Đúng thế, nơi ấy có thể được coi là một trong những nơi hung hiểm nhất cả thiên hạ”.
Nạp Lan Lăng Nhược nhíu mày.
“Cấm địa có một ngọn núi tên Kiếm Hình, trong núi Kiếm Hình có một sát trận thượng cổ tuyệt thế, cốc chủ các đời luôn truyền miệng nhau rằng nơi ấy cất giấu một chiếc chìa khóa hình ngôi sao, chỉ cần tìm được chiếc chìa khóa đó thì có thể tìm được Long Châu”.
Máu Cố Thanh Hy lập tức cuộn trào.
Chìa khóa hình ngôi sao…
Đó chẳng phải là thứ nàng muốn tìm sao?
“Nhiều thế hệ Đan Hồi cốc chúng ta tồn tại cũng là vì bảo vệ chiếc chìa khóa hình ngôi sao này”.
“Cha nuôi, Lăng Nhược vẫn không hiểu tại sao Đan Hồi cốc chúng ta cứ luôn muốn tìm Long Châu, Long Châu trong truyền thuyết thật sự thần kỳ như lời đồn sao?”
“Cho dù Long Châu là gì thì đều không quan trọng, thứ quan trọng là các thế hệ Đan Hồi cốc có trách nhiệm tìm Long Châu, bảo vệ chìa khóa hình ngôi sao”.
Cốc chủ Nạp Lan khẽ ngừng một chốc lại nói: “Viên Long Châu bị Dạ Vương phi cướp mất lần trước đã có tung tích chưa?”
“Lăng Nhược đã điều tra, nghe nói nó đã bị Ngọc tộc cướp đi mất, viên Long Châu đó không còn nằm ở chỗ tam tiểu thư Cố gia mà đang ở trong tay Ngọc tộc. Nhưng dù Lăng Nhược tìm kiếm thế nào thì vẫn không tìm được lối vào của Ngọc tộc”.
“Nếu lối vào Ngọc tộc dễ tìm như thế thì đó đã chẳng phải là Ngọc tộc rồi”.
“Tại sao người Ngọc tộc lại dùng đủ mọi cách để tìm Long Châu, theo những gì điều tra được, Ngọc tộc đã có được mấy viên Long Châu rồi”.
“Con đừng quan tâm đến những việc này, chỉ cần biết, nếu Long Châu rơi vào tay Ngọc tộc, chúng ta không cần phải giành lại nữa. Hiện tại, bảo vệ cho tốt chìa khóa hình ngôi sao, cố gắng tổ chức đại hội thưởng đan mới là chuyện cần lưu ý”.
“Vâng”.
Hai cha con cốc chủ và Lăng Nhược lại thảo luận thêm vài chuyện khác nữa rồi mới đi ra khỏi thư phòng.
Cố Thanh Hy chậm rãi đứng lên.
Chỉ cần giành được vị trí thứ nhất trong đại hội thưởng thức đan dược là có thể đi vào cấm địa à?
Vậy nếu giành được vị trí thứ nhất, nàng cũng có cơ hội đi vào cấm địa?
Lại có thêm một tốp đệ tử tuần tra đi ngang qua.
Thính giác Cố Thanh Hy khá nhạy bén, nàng nghe được toàn bộ cuộc đối thoại đầy lo lắng của họ.
“Lại không thấy thịt trong nhà bếp nữa rồi, đó là thực phẩm dùng để tiếp đãi các môn phái lớn, không biết tên thất đức nào cứ lấy trộm thịt trong nhà bếp hoài!”
“Chứ gì nữa, hơn năm trăm cân thịt lợn, thịt bò, thịt dê, thịt cừu đều mất sạch, nếu không tìm được, chúng ta phải giải thích với bên trên thế nào đây”.
“Các nhân vật uy tín sắp tới Đan Hồi cốc chúng ta rồi, giờ mà thịt cũng không có để đãi khách thì trời ơi, mặt mũi Đan Hồi cốc còn đâu!”
“Còn nghĩ đến mặt mũi thể diện được à, nếu không nhanh chóng tìm ra thịt thì mạng nhỏ của chúng ta cũng xong đời luôn đấy”.
“Đan Hồi cốc canh giữ nghiêm ngặt, người bình thường không thể đi vào nhà bếp, nhà bếp cũng không có dấu vết bị động vào, các ngươi nói xem, rốt cuộc tên trộm đã lỏm mất thịt như thế nào? Cũng không thể nào ăn hết vào bụng được”.
“Nghĩ đi đâu thế, ai mà có bản lĩnh lớn vậy. Hơn năm trăm cân thịt đó, ăn sao cho bằng hết hả? Tính no chết hay gì!”
Người nói đi ngày càng xa.
Cố Thanh Hy càng thêm hoài nghi.
Tên trộm thịt chẳng lẽ là Tiểu Cửu Nhi?
Tên đó chỉ ăn thịt, không ăn rau, hơn nữa sức ăn của nó cũng lớn lắm, từ sau khi vào được Đan Hồi cốc, con rắn này đã biến mất tăm, đây chắc chắn là chuyện “tốt” do Tiểu Cửu Nhi làm rồi.
Thấy bên ngoài không còn ai, Cố Thanh Hy rón rén ra khỏi đó.
“Ai… ai đang ở đó?’
Đệ tử tuần tra bỗng hét lên, sau đó càng có nhiều đệ tử chạy đến.
Cố Thanh Hy ngừng bước, tưởng rằng mình bị phát hiện.
Nhưng không ngờ bên tai vang lên giọng nói quen thuộc.
“Sao vậy, bổn tọa không thể xuất hiện ở đây sao?”
“Ôi, là ma chủ, hạ nhân có mắt không tròng, mong ma chủ đừng so đo với chúng”.
Hoa trưởng lão đi đầu, dẫn theo các đệ tử bao vây kẻ đột nhập, vừa thấy là ma chủ thì lập tức bảo đệ tử giải tán.
Cố Thanh Hy nhanh chóng tìm một nơi an toàn trốn vào.
“Ma chủ đại nhân, không biết người xuất hiện ở đây bằng cách nào?”
“Đan Hồi cốc các người đã đưa thiệp mời cho ta, dĩ nhiên ta phải đến chứ”, ma chủ chắp hai tay ra sau lưng, lạnh lùng nhìn họ.
Hắn ta sẽ không nói cho họ biết là mình đến nhà bếp tìm đồ ăn cho tiểu tỷ tỷ, kết quả là lạc đường tới đây.
Vốn dĩ hắn ta phát hiện một bóng người cực giống tiểu tỷ tỷ, đang định đuổi theo thì đệ tử của Đan Hồi cốc đột ngột xuất hiện, hại hắn ta bỏ lỡ tung tích của tiểu tỷ tỷ, đúng là đáng ghét!
Chương 430: Tiệc thịt
“Vâng vâng vâng… Đan Hồi cốc có gửi cho người một tấm thiệp, nhưng đám hạ nhân nói người vẫn chưa đến Đan Hồi cốc, cho nên người đột nhiên xuất hiện ở nơi này mới khiến chúng ta cảm thấy bất ngờ…”
“Ý của ông là bản tọa không được đến hả?”
“Không phải không phải, sao chúng ta dám... ma chủ tự hạ thấp địa vị đến Đan Hồi cốc, đó là vinh hạnh của Đan Hồi cốc chúng ta”.
Ma chủ cười lạnh một tiếng, tao nhã vuốt vuốt mái tóc đen nhánh của hắn ta, lười nhác nói: “Bản tọa ngắm trăng, ngắm rồi lại ngắm, bất tri bất giác đi đến nơi này”.
Cố Thanh Hy không biết phải nói gì, nhắm hai mắt lại.
Cái tên ngốc này.
Đan Hồi cốc là nơi nào, sao hắn ta có thể ngắm trăng mà ngắm đến tận nơi này được?
Không biết nói chuyện thì hắn ta cứ im lặng, làm một ma chủ cao ngạo lạnh lùng chẳng phải tốt sao, cứ phải khiến bọn họ nghi ngờ mới được à!
“Hở… ngắm trăng ngắm đến nơi này?”
Hoa trưởng lão nhìn về phía các đệ tử.
Các đệ tử cũng ngơ ngác.
Bọn họ quả thật không đón ma chủ vào, bọn họ cũng không biết ma chủ vào trong này thế nào.
Trong lòng Hoa trưởng lão tràn đầy nghi ngờ nhưng cũng không dám nói quá nhiều, dù sao trong thiên hạ, không ai không biết, không ai không hiểu võ công của ma chủ, hơn nữa vốn dĩ hắn ta cũng nằm trong danh sách được mời rồi.
Đợi sau đó báo cáo chuyện này cho cốc chủ, bây giờ cứ vậy thôi.
“Mặt trăng là của nhà ông à, bản tọa không thể ngắm sao?”
Ma chủ ngẩng đầu, muốn chỉ mặt trăng cho ông ta xem, lại phát hiện hôm nay mây đen che khuất, căn bản không có trăng để ngắm.
Chỉ có thể đổi cách nói: “Có một số loại thưởng thức là dùng trái tim để nhìn chứ không phải dùng mắt để nhìn”.
“Vâng vâng vâng, ma chủ nói đúng. Vậy chúng ta không làm phiền ma chủ ngắm trăng nữa”.
“Đợi đã, nhà bếp của Đan Hồi cốc ở đâu, các người làm việc như thế nào vậy, bản tọa đến lâu như vậy mà không có người nào đưa cơm ngon rượu thơm lên, đi, chuẩn bị một bàn tiệc phong phú cho bản tọa, phải có rượu có thịt, đặc biệt là thịt, phải có đầy đủ món chiên món luộc món nướng món quay món rán món nấu, tiểu tỷ tỷ thích… bản tọa thích ăn thịt”.
Sắc mặt Hoa trưởng lão thay đổi.
“Tiệc thịt?”
Không biết tất cả thịt của Đan Hồi cốc bị tên trời đánh nào trộm hết, giờ đi đâu tìm thịt?
Đừng nói là một bàn tiệc thịt, chỉ sợ dù là một miếng thịt thì Đan Hồi cốc cũng không tìm ra được.
“Hửm?”
Ma chủ nhướng mày, khẽ nheo cặp mắt đào hoa nguy hiểm.
“Ông đừng nói với bản tọa là bản tọa còn không xứng ăn một bàn tiệc thịt của Đan Hồi cốc các người ?”
“Không không không, ma chủ đại nhân nói như vậy, chúng ta sợ hãi! Không biết… không biết có thể xin ma chủ đợi hai ngày, hai ngày sau chắc chắn chúng ta sẽ mang lên một bàn tiệc phong phú nhất…”
“Ông lặp lại lần nữa? Hai ngày? Ông muốn bỏ đói bản tọa sao?”
“Không dám, không dám!”, Hoa trưởng lão lau mồ hôi lạnh trên trán.
Mua thịt từ bên ngoài trở về, nhanh nhất cũng phải hai ngày, ông ta nói vậy đã coi như là nhanh nhất có thể rồi.
“Vậy thì lập tức đi làm tiệc thịt, bây giờ bản tọa muốn ăn!”
“Vâng…”
Hoa trưởng lão lộ vẻ khó xử rời đi, trong lòng vô cùng lo lắng, không biết làm ra một bàn tiệc thịt như thế nào.
“Đúng rồi, phòng tạp hóa dùng để đặt kiệu của Đan Hồi cốc nằm ở đâu?”
“Không biết ma chủ tìm phòng tạp hóa để…”
“Bản tọa đi bộ lâu rồi, hai chân đau mỏi, muốn ngồi kiệu”.
“Vậy chúng ta lập tức sắp xếp kiệu đưa người trở về phòng”.
“Bản tọa muốn đích thân chọn kiệu”.
“Chuyện này… nhưng nơi đặt kiệu cách nơi sắp xếp cho người rất xa, chỉ sợ còn chưa đến gian phòng đặt kiệu thì đã đến gian phòng của người rồi.
“Bản tọa bằng lòng như vậy”.
Cố Thanh Hy lắc đầu, không biết nói gì thêm.
Cái đồ ngốc này...
Nói chuyện như thế, chỉ cần là người không quá ngốc thì đều sẽ nghi ngờ hắn ta có mục đích khác.
Mặc dù trong lòng đám người Hoa trưởng lão tràn đầy nghi ngờ, nhưng cũng không dám nhiều lời, dù sao thân phận ma chủ sờ sờ ở đó, chỉ có thể dẫn hắn ta đến phòng kiệu.
Tất cả mọi người đi rồi.
Cố Thanh Hy vừa thở hắt ra một hơi, bên tai lại vang lên một tiếng nói quen thuộc mà xa lạ.
“Cô, cái người phụ nữ này, cũng to gan lắm, thế mà ngay cả Đan Hồi cốc cũng dám xông vào”.
Cố Thanh Hy bỗng nhiên quay đầu, lập tức thấy Nạp Lan Lăng Nhược đeo mặt nạ cười ha hả với mình.
Hắn ta phong thái hiên ngang, khí chất trác tuyệt, chỉ cần nhìn một cái thôi là khiến người ta khó mà dời mắt.
“Sao Nạp Lan Lăng Nhược lại xuất hiện ở nơi này!”
Không phải hắn ta đi rồi sao?
Càng khoa trương hơn là, trước đó nàng lại chẳng hề phát hiện ra sự tồn tại của hắn ta.
“Đây là Đan Hồi cốc, mà ta là thiếu cốc chủ của Đan Hồi cốc, ta không xuất hiện ở đây thì xuất hiện ở đâu?”
Cố Thanh Hy hỏi thẳng: “Đại hội thưởng đan là cái gì? Chọn ra người đứng thứ nhất như thế nào?”
Nạp Lan Lăng Nhược tức đến bật cười.
“Nha đầu, cô lén lút trà trộn vào Đan Hồi cốc cũng không sợ ta trực tiếp cho người bắt cô, trái lại còn dám hỏi ta chuyện liên quan đến đại hội thưởng đan”.
“Thân phận hiện giờ của ta là Dạ Vương phi, đại hội thưởng đan lớn như vậy, chắc chắn các ngươi sẽ mời Dạ Vương nhỉ, ta chỉ đến Đan Hồi cốc sớm hơn Dạ Vương mà thôi, có cái gì phải sợ?”
Nạp Lan Lăng Nhược vuốt vuốt sợi tóc trên trán.
Cảm thấy nàng nói cũng đúng, lại cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
“Cô trà trộn vào đây như thế nào? Rồi làm sao biết đại hội thưởng đan hôm nay có cuộc thi đấu?”
“Muốn biết điều này khó lắm sao?”
“…”
Lại một đội binh lính tuần tra đến.
Nạp Lan Lăng Nhược kéo Cố Thanh Hy hết rẽ rồi lại quẹo vào mấy khúc ngoặt trong Đan Hồi cốc, cuối cùng đưa nàng đến một gian phòng lịch sự tao nhã.
Chương 431: Giúp ta báo danh
"Đan Hồi cốc rất kiêng kị chuyện người ngoài tiến vào, cho dù cô là khách quý do Đan Hồi cốc mời đến thì chỉ cần cô tiến vào, người của Đan Hồi cốc cũng có thể bắt cô".
"Đa tạ".
Cố Thanh Hy nhìn quanh phòng, sau khi xác định không có nguy hiểm gì thì mới khoanh tay trước ngực chờ đợi câu trả lời của hắn ta, thái độ hết sức kiêu ngạo.
Nạp Lan Lăng Nhược dường như đã biết tính khí của nàng cho nên cũng không so đo với nàng.
Hắn ta chỉ thản nhiên nói: "Đại hội thưởng đan năm nay không giống với năm ngoái, năm ngoái mọi người đều mang đan dược có sẵn ra triển lãm, cuối cùng mới đấu giá với giá cao".
"Năm nay thì mọi người sẽ luyện đan tại chỗ, sau đó mới bình chọn ra đan dược tốt nhất. Người đứng thứ nhất có thể nhận được phần thưởng xứng đáng".
"Phần thưởng đó có bao gồm việc được bước vào cấm địa vô điều kiện hay không? Nếu như có người không thuộc Đan Hồi cốc giành được vị trí thứ nhất thì cũng có thể tiến vào cấm địa chứ?", Cố Thanh Hy hỏi.
"Ha ha... cô đùa với ta sao, ngoài Đan Hồi cốc bọn ta thì trên đời này làm gì còn ai có thể luyện chế ra được một viên đan dược hạng nhất?"
"Ta đang hỏi ngươi, người ngoài Đan Hồi cốc có thể tham gia hay không, tham gia rồi thì có thể tiến vào cấm địa hay không?"
"Chuyện này... ta cũng không chắc lắm, nhưng chắc là có thể. Đan Hồi cốc không có quy định rõ ràng về chuyện này, tiến vào được hay không còn phải xem cốc chủ có đồng ý hay không".
Cố Thanh Hy nhẹ nhàng thở ra, sau đó chớp mắt cười nói: "Ngươi giúp ta báo danh đi, ta phải tham gia đại hội luyện đan".
Nạp Lan Lăng Nhược suýt nữa thì sặc nước.
"Cô nói cái gì, cô muốn tham gia sao? Luyện đan không phải chuyện đơn giản, cho dù trước kia cô có biết được một chút phương pháp luyện đan nhưng ở trước mặt người của Đan Hồi cốc thì cũng chỉ là..."
"Bảo ngươi báo danh thì người cứ báo danh đi, sao lại nhiều chuyện như vậy chứ?"
"Tại sao ta phải giúp cô chứ?"
"Bởi vì hôm nay ngươi đã dẫn ta vào đây, nếu như ngươi không giúp ta thì người có tin ta sẽ hô lớn cho mọi người biết. Đến lúc đó, cho dù ngươi nói đúng thì cũng sẽ không có ai tin".
Nạp Lan Lăng Nhược cười khổ nói: "Xem ra lần này ta không giúp không được rồi".
"Cấm địa ở đâu, ngươi mau dẫn ta đến đó để mở mang tầm mắt đi".
Cố Thanh Hy đột nhiên cười nói.
Nạp Lan Lăng Nhược liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới như thể hắn ta đã hiểu ra điều gì đó.
"Cô đến Đan Hồi cốc này là vì muốn vào cấm địa sao?"
"Ta vốn dĩ là người thích phiêu lưu, nơi nào càng thần bí thì ta càng muốn vào. Ngươi nói một câu đi, ngươi có muốn dẫn ta đi hay không?"
"Đừng đùa, ta là thiếu cốc chủ của Đan Hồi cốc, cô là ai mà ta phải mạo hiểm đưa cô vào trong đó chứ? Trừ khi cô là thê tử của ta".
"Thê tử sao? Chuyện này thì có gì khó, đây, tặng ngươi".
Cố Thanh Hy lấy một miếng ngọc bội từ thắt lưng của mình rồi ném sang cho hắn ta.
Nạp Lan Lăng Nhược sững sờ trợn tròn mắt khi cầm trong tay miếng ngọc bội mát lạnh.
"Làm cái gì vậy?"
"Đây là tín vật, thành thân không phải là chuyện ngày một ngày hai, bây giờ ta tặng cho ngươi tín vật xem như là chúng ta đính hôn trước".
"..."
Cho dù Nạp Lan Lăng Nhược đã biết Cố Thanh Hy là người không câu nệ tiểu tiết, tiêu sái thẳng thắn, nhưng hắn ta cũng không tránh khỏi bị dọa sợ.
Nữ nhân này thật quá tùy tiện.
Đây chỉ mới là lần thứ hai bọn họ gặp mặt, lần đầu tiên là ở núi Hồ Lô Huyết.
Nàng và hắn ta không có chút tình cảm nào với nhau, vậy mà lại có thể đính hôn chỉ bằng một lời nói?
Chuyện này không phải là quá vội vàng rồi sao?
“Sao, ngươi không muốn sao?”, Cố Thanh Hy hỏi ngược lại.
Nhất thời Nạp Lan Lăng Nhược không biết phải trả lời như thế nào.
Tất nhiên là hắn ta muốn, nhưng làm như vậy thật sự quá qua loa lấy lệ.
"Nữ nhân của ta thì trái tim và thân thể đều phải thuộc về ta, không được lợi dụng ta".
"Con mắt nào của ngươi thấy ta lợi dụng ngươi?"
"..."
Cố Thanh Hy giật lại ngọc bội, sốt ruột nói: "Quên đi, nếu như ngươi không muốn thì thôi, xem như ta chưa nói gì. Dù sao ngày mốt cũng là đại hội thưởng đan rồi, ta tự tìm cách vào đó bằng thực lực của mình là được".
Nạp Lan Lăng Nhược rất nhanh nhẹn giật lại ngọc bội.
"Làm gì có chuyện tín vật đã trao ra rồi mà còn lấy lại, từ nay về sau cô đã là vị hôn thê của Nạp Lan Lăng Nhược ta, là nữ nhân của một mình ta, không được tái giá với kẻ khác".
Vừa nói hắn ta vừa lấy ra một ngọc bội trên tay mình rồi đưa cho Cố Thanh Hy. Ngọc bội này vô cùng tinh xảo, vừa nhìn đã biết là ngọc tốt.
Cố Thanh Hy chỉ tùy tiện liếc nhìn nó một cái rồi bỏ nó vào nhẫn không gian.
Nàng cười nói: "Được rồi, ta đã nhận ngọc bội của ngươi, bây giờ ngươi đưa ta vào cấm địa được chưa?"
"Cho dù ta là thiếu cốc chủ thì cũng không có quyền hạn dẫn cô vào đó, chỉ có cốc chủ hoặc người đứng nhất đại hội thưởng đan mới có thể vào, chỉ có điều ta có thể dẫn cô đi xem bên ngoài cấm địa".
Cố Thanh Hy nghiến răng nói: "Được rồi, ở ngoài cấm địa cũng được".
Nàng mò mẫm đi trước, muốn tiết kiệm được một chút thời gian.
Về phần vị hôn thê...
A…
Thân phận hiện tại của nàng vẫn là Uyên vương phi, muốn nàng gả cho hắn ta thì hắn ta cũng phải vượt qua được một ải của Dạ Mặc Uyên.
Chương 432: Ngày mốt thành thân
"Cô chờ ta một chút, ta đi bẩm báo nghĩa phụ trước".
"Này này, ngươi nói cho lão già kia biết thì lão già kia còn để cho ngươi dẫn ta đến xem bên ngoài cấm địa hay sao? Tiểu tử nhà ngươi đang muốn lừa ta có đúng không?"
Nạp Lan Lăng Nhược chết lặng.
Người lừa gạt ở đây chẳng phải chỉ có mình nàng thôi hay sao?
Hắn ta biết nàng không thích Dạ Mặc Uyên, nhưng dù sao bây giờ nàng vẫn là Uyên vương phi mà còn hứa gả cho hắn ta, nàng làm vậy chẳng phải là đã khiến cho hắn ta phải đối đầu trực tiếp với Dạ Mặc Uyên hay sao?
"Nghĩa phụ của ta chỉ có một đứa con là ta, chuyện thành thân là chuyện lớn, tất nhiên phải bẩm báo cho nghĩa phụ biết. Ta không chỉ muốn bẩm báo cho nghĩa phụ biết mà còn phải thông báo cho tất cả mọi người trong Đan Hồi cốc, thông báo cho toàn thiên hạ biết".
"Không cần phải phiền phức như vậy".
Hắn ta làm như vậy chẳng phải là muốn tố cáo nàng với Dạ Mặc Uyên hay sao?
Đến lúc đó Dạ Mặc Uyên còn không chém chết nàng hay sao?
"Đúng vậy, cô đã gả cho ta, ta phải cho cô một hôn lễ thật long trọng, sao có thể để cho cô phải chịu ấm ức được?"
Cố Thanh Hy đảo mắt.
Nạp Lan Lăng Nhược này cũng là một con cáo.
Một con cáo già.
"Tùy ngươi muốn làm gì cũng được, ta chỉ có một yêu cầu, bây giờ ngươi phải ngay lập tức dẫn ta tới cấm địa, nếu không hôn sự này liền hủy bỏ".
"Chờ ta một khắc, một khắc sau ta sẽ lập tức dẫn cô đi".
Sau khi dứt lời, Nạp Lan Lăng Nhược đã biến mất.
Ngay sau đó, trong Đan Hồi cốc liền gióng lên hồi chuông báo hỉ, thậm chí vải đỏ và đèn lồng đỏ đều đã được treo lên.
Cố Thanh Hy nghe đám đệ tử tuần tra nói với nhau.
"Nghe nói thiếu cốc chủ muốn thành thân, sao lại đột ngột như vậy, chúng ta còn chưa được nhìn thấy thiếu phu nhân nữa".
"Đúng vậy, nếu không phải có chiếu lệnh do đích thân cốc chủ hạ xuống thì ta cũng không dám tin".
"Chủ yếu chính là hôn lễ được tổ chức ngay ngày mốt, ngày mốt đã là đại hội thưởng đan, nay có thêm hôn lễ của thiếu cốc chủ thì trong cốc lại càng thêm náo nhiệt".
"Vậy ngươi có biết thiếu phu nhân là ai không?"
"Ta không biết, không có tin tức gì cả. Chắc là thiên kim của một trưởng lão nào đó. Không phải trước đó cốc chủ đã từng nói có thiên kim của vài vị trường lão đã từng được chọn hay sao?"
"Nếu như là thiên kim của các trưởng lão thì sớm đã có tin tức lộ ra rồi, chắc chắn không phải là thiên kim của các trưởng lão đâu".
"Ta nghe nói hình như là thiên kim của một vị quan lại trong đế đô Dạ Quốc".
"Không phải, là thiên kim của trưởng lão".
"Là thiên kim của quan lại ở đế đô".
Đám đệ tử tuần tra cãi nhau đến đỏ cả mặt.
Cố Thanh Hy không khỏi tặc lưỡi.
Tên tiểu tử Nạp Lan Lăng Nhược này hành động quá nhanh.
Đây gọi là tiền trảm hậu tấu.
Đại hội thưởng đan diễn ra cùng một lúc với hôn lễ, sao nàng có thể tham gia đại hội thưởng đan được?
Hơn nữa, nếu như tham gia đại hội mà nàng đạt được vị trí thứ nhất thì còn phải thành thân làm gì nữa?
Rảnh rỗi quá hay sao?
Trong lúc nàng đang suy nghĩ thì Nạp Lan Lăng Nhược đã đến với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
"Được rồi, hôn lễ của chúng ta đã được ấn định vào ngày mốt, song hỷ lâm môn".
"..."
"Vui không?"
A…
Vui? Rõ ràng là hắn ta đang gài nàng.
Cố Thanh Hy đảo mắt, đột nhiên giả vờ than thở nói: "Ngày mốt? Gấp gáp như vậy sao? Không có tam thư lục sính? Không có mũ phượng khăn trùm? Thành thân chính là chuyện chung thân đại sự của nữ nhân, vậy mà ta lại gả cho người một cách đơn giản tùy tiện như vậy, thật sự cảm thấy quá ấm ức".
"Mũ phượng khăn trùm đã chuẩn bị xong, đều là y phục đặc biệt giới hạn của Vân Thiên phường, ngay cả trang sức cũng vậy. Về tam thư lục sính... mẫu thân của A Hy mất sớm, lại cắt đứt quan hệ với phụ thân, cho nên... nhưng cô đừng lo, ta hứa sẽ cho cô một hôn lễ long trọng".
Con mợ nó…
Con cáo này đã điều tra lý lịch của nàng từ lâu.
"Nhưng... trước đây ta đã từng thành thân với người khác, người đó là vương gia chiến thần của Dạ Quốc, hắn có quyền thế ngập trời, chỉ sợ là không dễ chọc, quan trọng là ta còn chưa cắt đứt với hắn".
"Không thành vấn đề, chỉ cần cô muốn gả cho ta thì ta sẽ giải quyết mọi chuyện. Cho dù phải trở mặt với Dạ Mặc Uyên thì Đan Hồi cốc của chúng ta cũng không sợ bất kỳ kẻ nào".
"..."
Hắn ta đã quyết tâm muốn thành thân với nàng.
"Một nữ nhân sao có thể có hai phu quân, dù sao ngươi cũng phải cho ta một ít thời gian để cho ta giải trừ hôn ước với Uyên vương trước, bằng không mọt khi chuyện này truyền ra ngoài thì thanh danh của Cố Thanh Hy ta sẽ bị bôi nhọ mất".
Nạp Lan Lăng Nhược cau mày, nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt rồi lắc đầu nói: "Cô không muốn thành thân với ta phải không?"
"Sao có thể như vậy được... cho dù ngươi muốn nhưng nếu như ta chưa giải trừ hôn ước thì cũng không tốt cho ngươi. Bằng không như vậy đi, ngươi cho ta một ít thời gian, để cho ta xử lý tốt chuyện quá khứ trước đã".
"Ta sẽ xử lý chuyện đó".
"Đó là chuyện của ta, ta sẽ tự mình xử lý".
"Cô cần thời gian bao lâu?"
"Ba ngày, chỉ cần ba ngày là được, ba ngày nữa ta sẽ gả cho ngươi, ngươi hoãn lại hôn lễ ba ngày sau đi".
"Không, ngày mốt là ngày tốt, ba ngày sau khó mà chọn được một ngày tốt như vậy nữa".
Mặc cho Cố Thanh Hy khuyên can mãi, Nạp Lan Lăng Nhược đều không đồng ý, nàng chỉ có thể từ bỏ.
"Tùy ngươi, nhưng để ta nói cho ngươi biết, ta muốn tham gia đại hội luyện đan trước, không ai có thể ngăn cản ta".
"Được".
Nạp Lan Lăng Nhược mặt mày hớn hở.
Nếu nàng có thể giành được vị trí thứ nhất trong đại hội luyện đan thì cốc chủ cùng với mọi người trong Đan Hồi cốc cũng sẽ kính trọng nàng hơn.
“Không lâu nữa, con sẽ là cốc chủ của Đan Hồi cốc, nơi này có vài bí mật mà con không thể không biết”, cốc chủ Nạp Lan trịnh trọng nói.
“Bí mật gì ạ?”
“Đan Hồi cốc chúng ta có một cấm địa, những năm qua, chỉ có cốc chủ và người đứng đầu trong Đại hội thưởng và luyện đan mới có thể đi vào, chắc là con cũng biết nhỉ”.
“Lăng Nhược biết, lúc nhỏ, con từng quấy quá muốn vào trong đó, cha nuôi nói với con rằng nơi đó rất nguy hiểm, dù là cốc chủ các đời đi vào, bất cẩn một chút thôi cũng có thể chết ở đó. Cha nuôi đã nói, ngay cả người cũng không dám đi vào đó dễ dàng nhưng Lăng Nhược không chịu tin, cứ nghĩ có thể đi vào cấm địa là vinh quang”.
“Đúng thế, nơi ấy có thể được coi là một trong những nơi hung hiểm nhất cả thiên hạ”.
Nạp Lan Lăng Nhược nhíu mày.
“Cấm địa có một ngọn núi tên Kiếm Hình, trong núi Kiếm Hình có một sát trận thượng cổ tuyệt thế, cốc chủ các đời luôn truyền miệng nhau rằng nơi ấy cất giấu một chiếc chìa khóa hình ngôi sao, chỉ cần tìm được chiếc chìa khóa đó thì có thể tìm được Long Châu”.
Máu Cố Thanh Hy lập tức cuộn trào.
Chìa khóa hình ngôi sao…
Đó chẳng phải là thứ nàng muốn tìm sao?
“Nhiều thế hệ Đan Hồi cốc chúng ta tồn tại cũng là vì bảo vệ chiếc chìa khóa hình ngôi sao này”.
“Cha nuôi, Lăng Nhược vẫn không hiểu tại sao Đan Hồi cốc chúng ta cứ luôn muốn tìm Long Châu, Long Châu trong truyền thuyết thật sự thần kỳ như lời đồn sao?”
“Cho dù Long Châu là gì thì đều không quan trọng, thứ quan trọng là các thế hệ Đan Hồi cốc có trách nhiệm tìm Long Châu, bảo vệ chìa khóa hình ngôi sao”.
Cốc chủ Nạp Lan khẽ ngừng một chốc lại nói: “Viên Long Châu bị Dạ Vương phi cướp mất lần trước đã có tung tích chưa?”
“Lăng Nhược đã điều tra, nghe nói nó đã bị Ngọc tộc cướp đi mất, viên Long Châu đó không còn nằm ở chỗ tam tiểu thư Cố gia mà đang ở trong tay Ngọc tộc. Nhưng dù Lăng Nhược tìm kiếm thế nào thì vẫn không tìm được lối vào của Ngọc tộc”.
“Nếu lối vào Ngọc tộc dễ tìm như thế thì đó đã chẳng phải là Ngọc tộc rồi”.
“Tại sao người Ngọc tộc lại dùng đủ mọi cách để tìm Long Châu, theo những gì điều tra được, Ngọc tộc đã có được mấy viên Long Châu rồi”.
“Con đừng quan tâm đến những việc này, chỉ cần biết, nếu Long Châu rơi vào tay Ngọc tộc, chúng ta không cần phải giành lại nữa. Hiện tại, bảo vệ cho tốt chìa khóa hình ngôi sao, cố gắng tổ chức đại hội thưởng đan mới là chuyện cần lưu ý”.
“Vâng”.
Hai cha con cốc chủ và Lăng Nhược lại thảo luận thêm vài chuyện khác nữa rồi mới đi ra khỏi thư phòng.
Cố Thanh Hy chậm rãi đứng lên.
Chỉ cần giành được vị trí thứ nhất trong đại hội thưởng thức đan dược là có thể đi vào cấm địa à?
Vậy nếu giành được vị trí thứ nhất, nàng cũng có cơ hội đi vào cấm địa?
Lại có thêm một tốp đệ tử tuần tra đi ngang qua.
Thính giác Cố Thanh Hy khá nhạy bén, nàng nghe được toàn bộ cuộc đối thoại đầy lo lắng của họ.
“Lại không thấy thịt trong nhà bếp nữa rồi, đó là thực phẩm dùng để tiếp đãi các môn phái lớn, không biết tên thất đức nào cứ lấy trộm thịt trong nhà bếp hoài!”
“Chứ gì nữa, hơn năm trăm cân thịt lợn, thịt bò, thịt dê, thịt cừu đều mất sạch, nếu không tìm được, chúng ta phải giải thích với bên trên thế nào đây”.
“Các nhân vật uy tín sắp tới Đan Hồi cốc chúng ta rồi, giờ mà thịt cũng không có để đãi khách thì trời ơi, mặt mũi Đan Hồi cốc còn đâu!”
“Còn nghĩ đến mặt mũi thể diện được à, nếu không nhanh chóng tìm ra thịt thì mạng nhỏ của chúng ta cũng xong đời luôn đấy”.
“Đan Hồi cốc canh giữ nghiêm ngặt, người bình thường không thể đi vào nhà bếp, nhà bếp cũng không có dấu vết bị động vào, các ngươi nói xem, rốt cuộc tên trộm đã lỏm mất thịt như thế nào? Cũng không thể nào ăn hết vào bụng được”.
“Nghĩ đi đâu thế, ai mà có bản lĩnh lớn vậy. Hơn năm trăm cân thịt đó, ăn sao cho bằng hết hả? Tính no chết hay gì!”
Người nói đi ngày càng xa.
Cố Thanh Hy càng thêm hoài nghi.
Tên trộm thịt chẳng lẽ là Tiểu Cửu Nhi?
Tên đó chỉ ăn thịt, không ăn rau, hơn nữa sức ăn của nó cũng lớn lắm, từ sau khi vào được Đan Hồi cốc, con rắn này đã biến mất tăm, đây chắc chắn là chuyện “tốt” do Tiểu Cửu Nhi làm rồi.
Thấy bên ngoài không còn ai, Cố Thanh Hy rón rén ra khỏi đó.
“Ai… ai đang ở đó?’
Đệ tử tuần tra bỗng hét lên, sau đó càng có nhiều đệ tử chạy đến.
Cố Thanh Hy ngừng bước, tưởng rằng mình bị phát hiện.
Nhưng không ngờ bên tai vang lên giọng nói quen thuộc.
“Sao vậy, bổn tọa không thể xuất hiện ở đây sao?”
“Ôi, là ma chủ, hạ nhân có mắt không tròng, mong ma chủ đừng so đo với chúng”.
Hoa trưởng lão đi đầu, dẫn theo các đệ tử bao vây kẻ đột nhập, vừa thấy là ma chủ thì lập tức bảo đệ tử giải tán.
Cố Thanh Hy nhanh chóng tìm một nơi an toàn trốn vào.
“Ma chủ đại nhân, không biết người xuất hiện ở đây bằng cách nào?”
“Đan Hồi cốc các người đã đưa thiệp mời cho ta, dĩ nhiên ta phải đến chứ”, ma chủ chắp hai tay ra sau lưng, lạnh lùng nhìn họ.
Hắn ta sẽ không nói cho họ biết là mình đến nhà bếp tìm đồ ăn cho tiểu tỷ tỷ, kết quả là lạc đường tới đây.
Vốn dĩ hắn ta phát hiện một bóng người cực giống tiểu tỷ tỷ, đang định đuổi theo thì đệ tử của Đan Hồi cốc đột ngột xuất hiện, hại hắn ta bỏ lỡ tung tích của tiểu tỷ tỷ, đúng là đáng ghét!
Chương 430: Tiệc thịt
“Vâng vâng vâng… Đan Hồi cốc có gửi cho người một tấm thiệp, nhưng đám hạ nhân nói người vẫn chưa đến Đan Hồi cốc, cho nên người đột nhiên xuất hiện ở nơi này mới khiến chúng ta cảm thấy bất ngờ…”
“Ý của ông là bản tọa không được đến hả?”
“Không phải không phải, sao chúng ta dám... ma chủ tự hạ thấp địa vị đến Đan Hồi cốc, đó là vinh hạnh của Đan Hồi cốc chúng ta”.
Ma chủ cười lạnh một tiếng, tao nhã vuốt vuốt mái tóc đen nhánh của hắn ta, lười nhác nói: “Bản tọa ngắm trăng, ngắm rồi lại ngắm, bất tri bất giác đi đến nơi này”.
Cố Thanh Hy không biết phải nói gì, nhắm hai mắt lại.
Cái tên ngốc này.
Đan Hồi cốc là nơi nào, sao hắn ta có thể ngắm trăng mà ngắm đến tận nơi này được?
Không biết nói chuyện thì hắn ta cứ im lặng, làm một ma chủ cao ngạo lạnh lùng chẳng phải tốt sao, cứ phải khiến bọn họ nghi ngờ mới được à!
“Hở… ngắm trăng ngắm đến nơi này?”
Hoa trưởng lão nhìn về phía các đệ tử.
Các đệ tử cũng ngơ ngác.
Bọn họ quả thật không đón ma chủ vào, bọn họ cũng không biết ma chủ vào trong này thế nào.
Trong lòng Hoa trưởng lão tràn đầy nghi ngờ nhưng cũng không dám nói quá nhiều, dù sao trong thiên hạ, không ai không biết, không ai không hiểu võ công của ma chủ, hơn nữa vốn dĩ hắn ta cũng nằm trong danh sách được mời rồi.
Đợi sau đó báo cáo chuyện này cho cốc chủ, bây giờ cứ vậy thôi.
“Mặt trăng là của nhà ông à, bản tọa không thể ngắm sao?”
Ma chủ ngẩng đầu, muốn chỉ mặt trăng cho ông ta xem, lại phát hiện hôm nay mây đen che khuất, căn bản không có trăng để ngắm.
Chỉ có thể đổi cách nói: “Có một số loại thưởng thức là dùng trái tim để nhìn chứ không phải dùng mắt để nhìn”.
“Vâng vâng vâng, ma chủ nói đúng. Vậy chúng ta không làm phiền ma chủ ngắm trăng nữa”.
“Đợi đã, nhà bếp của Đan Hồi cốc ở đâu, các người làm việc như thế nào vậy, bản tọa đến lâu như vậy mà không có người nào đưa cơm ngon rượu thơm lên, đi, chuẩn bị một bàn tiệc phong phú cho bản tọa, phải có rượu có thịt, đặc biệt là thịt, phải có đầy đủ món chiên món luộc món nướng món quay món rán món nấu, tiểu tỷ tỷ thích… bản tọa thích ăn thịt”.
Sắc mặt Hoa trưởng lão thay đổi.
“Tiệc thịt?”
Không biết tất cả thịt của Đan Hồi cốc bị tên trời đánh nào trộm hết, giờ đi đâu tìm thịt?
Đừng nói là một bàn tiệc thịt, chỉ sợ dù là một miếng thịt thì Đan Hồi cốc cũng không tìm ra được.
“Hửm?”
Ma chủ nhướng mày, khẽ nheo cặp mắt đào hoa nguy hiểm.
“Ông đừng nói với bản tọa là bản tọa còn không xứng ăn một bàn tiệc thịt của Đan Hồi cốc các người ?”
“Không không không, ma chủ đại nhân nói như vậy, chúng ta sợ hãi! Không biết… không biết có thể xin ma chủ đợi hai ngày, hai ngày sau chắc chắn chúng ta sẽ mang lên một bàn tiệc phong phú nhất…”
“Ông lặp lại lần nữa? Hai ngày? Ông muốn bỏ đói bản tọa sao?”
“Không dám, không dám!”, Hoa trưởng lão lau mồ hôi lạnh trên trán.
Mua thịt từ bên ngoài trở về, nhanh nhất cũng phải hai ngày, ông ta nói vậy đã coi như là nhanh nhất có thể rồi.
“Vậy thì lập tức đi làm tiệc thịt, bây giờ bản tọa muốn ăn!”
“Vâng…”
Hoa trưởng lão lộ vẻ khó xử rời đi, trong lòng vô cùng lo lắng, không biết làm ra một bàn tiệc thịt như thế nào.
“Đúng rồi, phòng tạp hóa dùng để đặt kiệu của Đan Hồi cốc nằm ở đâu?”
“Không biết ma chủ tìm phòng tạp hóa để…”
“Bản tọa đi bộ lâu rồi, hai chân đau mỏi, muốn ngồi kiệu”.
“Vậy chúng ta lập tức sắp xếp kiệu đưa người trở về phòng”.
“Bản tọa muốn đích thân chọn kiệu”.
“Chuyện này… nhưng nơi đặt kiệu cách nơi sắp xếp cho người rất xa, chỉ sợ còn chưa đến gian phòng đặt kiệu thì đã đến gian phòng của người rồi.
“Bản tọa bằng lòng như vậy”.
Cố Thanh Hy lắc đầu, không biết nói gì thêm.
Cái đồ ngốc này...
Nói chuyện như thế, chỉ cần là người không quá ngốc thì đều sẽ nghi ngờ hắn ta có mục đích khác.
Mặc dù trong lòng đám người Hoa trưởng lão tràn đầy nghi ngờ, nhưng cũng không dám nhiều lời, dù sao thân phận ma chủ sờ sờ ở đó, chỉ có thể dẫn hắn ta đến phòng kiệu.
Tất cả mọi người đi rồi.
Cố Thanh Hy vừa thở hắt ra một hơi, bên tai lại vang lên một tiếng nói quen thuộc mà xa lạ.
“Cô, cái người phụ nữ này, cũng to gan lắm, thế mà ngay cả Đan Hồi cốc cũng dám xông vào”.
Cố Thanh Hy bỗng nhiên quay đầu, lập tức thấy Nạp Lan Lăng Nhược đeo mặt nạ cười ha hả với mình.
Hắn ta phong thái hiên ngang, khí chất trác tuyệt, chỉ cần nhìn một cái thôi là khiến người ta khó mà dời mắt.
“Sao Nạp Lan Lăng Nhược lại xuất hiện ở nơi này!”
Không phải hắn ta đi rồi sao?
Càng khoa trương hơn là, trước đó nàng lại chẳng hề phát hiện ra sự tồn tại của hắn ta.
“Đây là Đan Hồi cốc, mà ta là thiếu cốc chủ của Đan Hồi cốc, ta không xuất hiện ở đây thì xuất hiện ở đâu?”
Cố Thanh Hy hỏi thẳng: “Đại hội thưởng đan là cái gì? Chọn ra người đứng thứ nhất như thế nào?”
Nạp Lan Lăng Nhược tức đến bật cười.
“Nha đầu, cô lén lút trà trộn vào Đan Hồi cốc cũng không sợ ta trực tiếp cho người bắt cô, trái lại còn dám hỏi ta chuyện liên quan đến đại hội thưởng đan”.
“Thân phận hiện giờ của ta là Dạ Vương phi, đại hội thưởng đan lớn như vậy, chắc chắn các ngươi sẽ mời Dạ Vương nhỉ, ta chỉ đến Đan Hồi cốc sớm hơn Dạ Vương mà thôi, có cái gì phải sợ?”
Nạp Lan Lăng Nhược vuốt vuốt sợi tóc trên trán.
Cảm thấy nàng nói cũng đúng, lại cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
“Cô trà trộn vào đây như thế nào? Rồi làm sao biết đại hội thưởng đan hôm nay có cuộc thi đấu?”
“Muốn biết điều này khó lắm sao?”
“…”
Lại một đội binh lính tuần tra đến.
Nạp Lan Lăng Nhược kéo Cố Thanh Hy hết rẽ rồi lại quẹo vào mấy khúc ngoặt trong Đan Hồi cốc, cuối cùng đưa nàng đến một gian phòng lịch sự tao nhã.
Chương 431: Giúp ta báo danh
"Đan Hồi cốc rất kiêng kị chuyện người ngoài tiến vào, cho dù cô là khách quý do Đan Hồi cốc mời đến thì chỉ cần cô tiến vào, người của Đan Hồi cốc cũng có thể bắt cô".
"Đa tạ".
Cố Thanh Hy nhìn quanh phòng, sau khi xác định không có nguy hiểm gì thì mới khoanh tay trước ngực chờ đợi câu trả lời của hắn ta, thái độ hết sức kiêu ngạo.
Nạp Lan Lăng Nhược dường như đã biết tính khí của nàng cho nên cũng không so đo với nàng.
Hắn ta chỉ thản nhiên nói: "Đại hội thưởng đan năm nay không giống với năm ngoái, năm ngoái mọi người đều mang đan dược có sẵn ra triển lãm, cuối cùng mới đấu giá với giá cao".
"Năm nay thì mọi người sẽ luyện đan tại chỗ, sau đó mới bình chọn ra đan dược tốt nhất. Người đứng thứ nhất có thể nhận được phần thưởng xứng đáng".
"Phần thưởng đó có bao gồm việc được bước vào cấm địa vô điều kiện hay không? Nếu như có người không thuộc Đan Hồi cốc giành được vị trí thứ nhất thì cũng có thể tiến vào cấm địa chứ?", Cố Thanh Hy hỏi.
"Ha ha... cô đùa với ta sao, ngoài Đan Hồi cốc bọn ta thì trên đời này làm gì còn ai có thể luyện chế ra được một viên đan dược hạng nhất?"
"Ta đang hỏi ngươi, người ngoài Đan Hồi cốc có thể tham gia hay không, tham gia rồi thì có thể tiến vào cấm địa hay không?"
"Chuyện này... ta cũng không chắc lắm, nhưng chắc là có thể. Đan Hồi cốc không có quy định rõ ràng về chuyện này, tiến vào được hay không còn phải xem cốc chủ có đồng ý hay không".
Cố Thanh Hy nhẹ nhàng thở ra, sau đó chớp mắt cười nói: "Ngươi giúp ta báo danh đi, ta phải tham gia đại hội luyện đan".
Nạp Lan Lăng Nhược suýt nữa thì sặc nước.
"Cô nói cái gì, cô muốn tham gia sao? Luyện đan không phải chuyện đơn giản, cho dù trước kia cô có biết được một chút phương pháp luyện đan nhưng ở trước mặt người của Đan Hồi cốc thì cũng chỉ là..."
"Bảo ngươi báo danh thì người cứ báo danh đi, sao lại nhiều chuyện như vậy chứ?"
"Tại sao ta phải giúp cô chứ?"
"Bởi vì hôm nay ngươi đã dẫn ta vào đây, nếu như ngươi không giúp ta thì người có tin ta sẽ hô lớn cho mọi người biết. Đến lúc đó, cho dù ngươi nói đúng thì cũng sẽ không có ai tin".
Nạp Lan Lăng Nhược cười khổ nói: "Xem ra lần này ta không giúp không được rồi".
"Cấm địa ở đâu, ngươi mau dẫn ta đến đó để mở mang tầm mắt đi".
Cố Thanh Hy đột nhiên cười nói.
Nạp Lan Lăng Nhược liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới như thể hắn ta đã hiểu ra điều gì đó.
"Cô đến Đan Hồi cốc này là vì muốn vào cấm địa sao?"
"Ta vốn dĩ là người thích phiêu lưu, nơi nào càng thần bí thì ta càng muốn vào. Ngươi nói một câu đi, ngươi có muốn dẫn ta đi hay không?"
"Đừng đùa, ta là thiếu cốc chủ của Đan Hồi cốc, cô là ai mà ta phải mạo hiểm đưa cô vào trong đó chứ? Trừ khi cô là thê tử của ta".
"Thê tử sao? Chuyện này thì có gì khó, đây, tặng ngươi".
Cố Thanh Hy lấy một miếng ngọc bội từ thắt lưng của mình rồi ném sang cho hắn ta.
Nạp Lan Lăng Nhược sững sờ trợn tròn mắt khi cầm trong tay miếng ngọc bội mát lạnh.
"Làm cái gì vậy?"
"Đây là tín vật, thành thân không phải là chuyện ngày một ngày hai, bây giờ ta tặng cho ngươi tín vật xem như là chúng ta đính hôn trước".
"..."
Cho dù Nạp Lan Lăng Nhược đã biết Cố Thanh Hy là người không câu nệ tiểu tiết, tiêu sái thẳng thắn, nhưng hắn ta cũng không tránh khỏi bị dọa sợ.
Nữ nhân này thật quá tùy tiện.
Đây chỉ mới là lần thứ hai bọn họ gặp mặt, lần đầu tiên là ở núi Hồ Lô Huyết.
Nàng và hắn ta không có chút tình cảm nào với nhau, vậy mà lại có thể đính hôn chỉ bằng một lời nói?
Chuyện này không phải là quá vội vàng rồi sao?
“Sao, ngươi không muốn sao?”, Cố Thanh Hy hỏi ngược lại.
Nhất thời Nạp Lan Lăng Nhược không biết phải trả lời như thế nào.
Tất nhiên là hắn ta muốn, nhưng làm như vậy thật sự quá qua loa lấy lệ.
"Nữ nhân của ta thì trái tim và thân thể đều phải thuộc về ta, không được lợi dụng ta".
"Con mắt nào của ngươi thấy ta lợi dụng ngươi?"
"..."
Cố Thanh Hy giật lại ngọc bội, sốt ruột nói: "Quên đi, nếu như ngươi không muốn thì thôi, xem như ta chưa nói gì. Dù sao ngày mốt cũng là đại hội thưởng đan rồi, ta tự tìm cách vào đó bằng thực lực của mình là được".
Nạp Lan Lăng Nhược rất nhanh nhẹn giật lại ngọc bội.
"Làm gì có chuyện tín vật đã trao ra rồi mà còn lấy lại, từ nay về sau cô đã là vị hôn thê của Nạp Lan Lăng Nhược ta, là nữ nhân của một mình ta, không được tái giá với kẻ khác".
Vừa nói hắn ta vừa lấy ra một ngọc bội trên tay mình rồi đưa cho Cố Thanh Hy. Ngọc bội này vô cùng tinh xảo, vừa nhìn đã biết là ngọc tốt.
Cố Thanh Hy chỉ tùy tiện liếc nhìn nó một cái rồi bỏ nó vào nhẫn không gian.
Nàng cười nói: "Được rồi, ta đã nhận ngọc bội của ngươi, bây giờ ngươi đưa ta vào cấm địa được chưa?"
"Cho dù ta là thiếu cốc chủ thì cũng không có quyền hạn dẫn cô vào đó, chỉ có cốc chủ hoặc người đứng nhất đại hội thưởng đan mới có thể vào, chỉ có điều ta có thể dẫn cô đi xem bên ngoài cấm địa".
Cố Thanh Hy nghiến răng nói: "Được rồi, ở ngoài cấm địa cũng được".
Nàng mò mẫm đi trước, muốn tiết kiệm được một chút thời gian.
Về phần vị hôn thê...
A…
Thân phận hiện tại của nàng vẫn là Uyên vương phi, muốn nàng gả cho hắn ta thì hắn ta cũng phải vượt qua được một ải của Dạ Mặc Uyên.
Chương 432: Ngày mốt thành thân
"Cô chờ ta một chút, ta đi bẩm báo nghĩa phụ trước".
"Này này, ngươi nói cho lão già kia biết thì lão già kia còn để cho ngươi dẫn ta đến xem bên ngoài cấm địa hay sao? Tiểu tử nhà ngươi đang muốn lừa ta có đúng không?"
Nạp Lan Lăng Nhược chết lặng.
Người lừa gạt ở đây chẳng phải chỉ có mình nàng thôi hay sao?
Hắn ta biết nàng không thích Dạ Mặc Uyên, nhưng dù sao bây giờ nàng vẫn là Uyên vương phi mà còn hứa gả cho hắn ta, nàng làm vậy chẳng phải là đã khiến cho hắn ta phải đối đầu trực tiếp với Dạ Mặc Uyên hay sao?
"Nghĩa phụ của ta chỉ có một đứa con là ta, chuyện thành thân là chuyện lớn, tất nhiên phải bẩm báo cho nghĩa phụ biết. Ta không chỉ muốn bẩm báo cho nghĩa phụ biết mà còn phải thông báo cho tất cả mọi người trong Đan Hồi cốc, thông báo cho toàn thiên hạ biết".
"Không cần phải phiền phức như vậy".
Hắn ta làm như vậy chẳng phải là muốn tố cáo nàng với Dạ Mặc Uyên hay sao?
Đến lúc đó Dạ Mặc Uyên còn không chém chết nàng hay sao?
"Đúng vậy, cô đã gả cho ta, ta phải cho cô một hôn lễ thật long trọng, sao có thể để cho cô phải chịu ấm ức được?"
Cố Thanh Hy đảo mắt.
Nạp Lan Lăng Nhược này cũng là một con cáo.
Một con cáo già.
"Tùy ngươi muốn làm gì cũng được, ta chỉ có một yêu cầu, bây giờ ngươi phải ngay lập tức dẫn ta tới cấm địa, nếu không hôn sự này liền hủy bỏ".
"Chờ ta một khắc, một khắc sau ta sẽ lập tức dẫn cô đi".
Sau khi dứt lời, Nạp Lan Lăng Nhược đã biến mất.
Ngay sau đó, trong Đan Hồi cốc liền gióng lên hồi chuông báo hỉ, thậm chí vải đỏ và đèn lồng đỏ đều đã được treo lên.
Cố Thanh Hy nghe đám đệ tử tuần tra nói với nhau.
"Nghe nói thiếu cốc chủ muốn thành thân, sao lại đột ngột như vậy, chúng ta còn chưa được nhìn thấy thiếu phu nhân nữa".
"Đúng vậy, nếu không phải có chiếu lệnh do đích thân cốc chủ hạ xuống thì ta cũng không dám tin".
"Chủ yếu chính là hôn lễ được tổ chức ngay ngày mốt, ngày mốt đã là đại hội thưởng đan, nay có thêm hôn lễ của thiếu cốc chủ thì trong cốc lại càng thêm náo nhiệt".
"Vậy ngươi có biết thiếu phu nhân là ai không?"
"Ta không biết, không có tin tức gì cả. Chắc là thiên kim của một trưởng lão nào đó. Không phải trước đó cốc chủ đã từng nói có thiên kim của vài vị trường lão đã từng được chọn hay sao?"
"Nếu như là thiên kim của các trưởng lão thì sớm đã có tin tức lộ ra rồi, chắc chắn không phải là thiên kim của các trưởng lão đâu".
"Ta nghe nói hình như là thiên kim của một vị quan lại trong đế đô Dạ Quốc".
"Không phải, là thiên kim của trưởng lão".
"Là thiên kim của quan lại ở đế đô".
Đám đệ tử tuần tra cãi nhau đến đỏ cả mặt.
Cố Thanh Hy không khỏi tặc lưỡi.
Tên tiểu tử Nạp Lan Lăng Nhược này hành động quá nhanh.
Đây gọi là tiền trảm hậu tấu.
Đại hội thưởng đan diễn ra cùng một lúc với hôn lễ, sao nàng có thể tham gia đại hội thưởng đan được?
Hơn nữa, nếu như tham gia đại hội mà nàng đạt được vị trí thứ nhất thì còn phải thành thân làm gì nữa?
Rảnh rỗi quá hay sao?
Trong lúc nàng đang suy nghĩ thì Nạp Lan Lăng Nhược đã đến với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
"Được rồi, hôn lễ của chúng ta đã được ấn định vào ngày mốt, song hỷ lâm môn".
"..."
"Vui không?"
A…
Vui? Rõ ràng là hắn ta đang gài nàng.
Cố Thanh Hy đảo mắt, đột nhiên giả vờ than thở nói: "Ngày mốt? Gấp gáp như vậy sao? Không có tam thư lục sính? Không có mũ phượng khăn trùm? Thành thân chính là chuyện chung thân đại sự của nữ nhân, vậy mà ta lại gả cho người một cách đơn giản tùy tiện như vậy, thật sự cảm thấy quá ấm ức".
"Mũ phượng khăn trùm đã chuẩn bị xong, đều là y phục đặc biệt giới hạn của Vân Thiên phường, ngay cả trang sức cũng vậy. Về tam thư lục sính... mẫu thân của A Hy mất sớm, lại cắt đứt quan hệ với phụ thân, cho nên... nhưng cô đừng lo, ta hứa sẽ cho cô một hôn lễ long trọng".
Con mợ nó…
Con cáo này đã điều tra lý lịch của nàng từ lâu.
"Nhưng... trước đây ta đã từng thành thân với người khác, người đó là vương gia chiến thần của Dạ Quốc, hắn có quyền thế ngập trời, chỉ sợ là không dễ chọc, quan trọng là ta còn chưa cắt đứt với hắn".
"Không thành vấn đề, chỉ cần cô muốn gả cho ta thì ta sẽ giải quyết mọi chuyện. Cho dù phải trở mặt với Dạ Mặc Uyên thì Đan Hồi cốc của chúng ta cũng không sợ bất kỳ kẻ nào".
"..."
Hắn ta đã quyết tâm muốn thành thân với nàng.
"Một nữ nhân sao có thể có hai phu quân, dù sao ngươi cũng phải cho ta một ít thời gian để cho ta giải trừ hôn ước với Uyên vương trước, bằng không mọt khi chuyện này truyền ra ngoài thì thanh danh của Cố Thanh Hy ta sẽ bị bôi nhọ mất".
Nạp Lan Lăng Nhược cau mày, nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt rồi lắc đầu nói: "Cô không muốn thành thân với ta phải không?"
"Sao có thể như vậy được... cho dù ngươi muốn nhưng nếu như ta chưa giải trừ hôn ước thì cũng không tốt cho ngươi. Bằng không như vậy đi, ngươi cho ta một ít thời gian, để cho ta xử lý tốt chuyện quá khứ trước đã".
"Ta sẽ xử lý chuyện đó".
"Đó là chuyện của ta, ta sẽ tự mình xử lý".
"Cô cần thời gian bao lâu?"
"Ba ngày, chỉ cần ba ngày là được, ba ngày nữa ta sẽ gả cho ngươi, ngươi hoãn lại hôn lễ ba ngày sau đi".
"Không, ngày mốt là ngày tốt, ba ngày sau khó mà chọn được một ngày tốt như vậy nữa".
Mặc cho Cố Thanh Hy khuyên can mãi, Nạp Lan Lăng Nhược đều không đồng ý, nàng chỉ có thể từ bỏ.
"Tùy ngươi, nhưng để ta nói cho ngươi biết, ta muốn tham gia đại hội luyện đan trước, không ai có thể ngăn cản ta".
"Được".
Nạp Lan Lăng Nhược mặt mày hớn hở.
Nếu nàng có thể giành được vị trí thứ nhất trong đại hội luyện đan thì cốc chủ cùng với mọi người trong Đan Hồi cốc cũng sẽ kính trọng nàng hơn.
Bình luận facebook