Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 433-436
Chương 433: Mời đến những ai?
Mặc dù chuyện này rất không thực tế.
Cố Thanh Hy đang bị bịt mắt, được Nạp Lan Lăng Nhược nắm tay dẫn vào cấm địa.
Dọc theo đường đi, bọn họ liên tục rẽ hướng, đi suốt khoảng chừng hai canh giờ.
Cố Thanh Hy âm thầm ghi nhớ số bước chân trong lòng.
"Tới rồi, chính là nơi này".
Nạp Lan Lăng Nhược tháo bỏ tấm vải đen che mắt nàng.
Đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, Cố Thanh Hy có chút khó chịu liền duỗi bàn tay ra che ánh sáng lại.
Ánh nắng chói chang xuyên qua kẽ tay, chiếu lốm đốm trên thên thể nàng.
Cố Thanh Hy phải mất một lúc để thích ứng với ánh sáng, khi nàng vừa ngẩng đầu nhìn lên thì đã nhìn thấy ngọn núi núi Kiếm Hình.
Núi Kiếm Hình có hình dáng giống như một thanh gươm sắc bén được tuốt ra khỏi vỏ.
Chỉ đứng bên ngoài cấm địa mà Cố Thanh Hy đã cảm thấy một luồng sát khí sắc bén khiến nàng cảm thấy không thoải mái.
Hình dạng của nơi này giống với trong tưởng tượng của nàng như đúc.
Đồ văn trên la bàn cùng con dao nhỏ mà nàng lấy được trên người gia gia cũng giống hệt nhau.
Ngọn núi hình kiếm rất lớn, xung quanh được bao phủ bởi một tầng ánh sáng mờ ảo, cũng không biết tầng ánh sáng đó có tác dụng gì.
“Đường vào núi ở đâu?”, Cố Thanh Hy hỏi.
Núi Kiếm Hình này hẳn là phải có một lối đi để tiến vào mới đúng.
Nạp Lan Lăng Nhược lắc đầu nói: "Chỉ có cốc chủ mới biết lối vào nằm ở đâu, theo như nghĩa phụ nói, một khi chúng ta vào sâu bên trong thì sẽ không ai có thể ra ngoài trừ khi có thể phá được Cổ Tuyệt trận trên núi. Người của Đan Hồi cốc chúng ta đến đây cũng chỉ dám đứng ở bên ngoài vài canh giờ thôi".
"Vậy ngươi đã vào trong đó chưa?"
"Vẫn chưa, bây giờ ta vẫn chưa có đủ tư cách để vào trong".
Nạp Lan Lăng Nhược nhìn thấy khát vọng trong mắt nàng thì khẽ cười nói: "Nha đầu thối, nói thật đi, cô trăm phương nghìn kế muốn tiến vào cấm địa là vì chuyện gì?"
"Ngươi nói như thể ta là kẻ tham lam lắm vậy, chẳng qua ta chỉ muốn mở mang tầm mắt mà thôi".
Cố Thanh Hy đã đi bộ xung quanh núi Kiếm Hình, phát hiện ra xung quanh núi có hơn 10 trận pháp đan xen nhau che giấu lối vào.
Nếu như muốn phá hết tất cả các trận pháp thì không mất mười ngày nửa tháng chắc chắn sẽ không phá nổi.
Xem ra nếu nàng muốn tiến vào đó thì chỉ có cách đứng thứ nhất đại hội luyện đan.
"Đúng rồi, người đứng thứ nhất ở đại hội luyện đan có thể tiến vào trong, vậy thì những người trước đó đã tiến vào trong làm gì?"
"Làm sao ta biết được chuyện này? Tuy ta là thiếu cốc chủ của Đan Hồi cốc nhưng ta đã rời khỏi Đan Hồi cốc nhiều năm rồi. Trước kia khi ta còn nhỏ thì nghĩa phụ cùng các trưởng lão cũng không nói nhiều về chuyện này".
Nạp Lan Lăng Nhược rất hào phóng, cứ để mặc cho nàng quan sát đánh giá xung quanh.
Thậm chí hắn ta còn tùy ý để cho nàng nghiên cứu trận pháp, đôi mắt biết cười vẫn chăm chú nhìn nàng.
Mãi đến trưa thì cả hai mới từ khu cấm địa trở về.
Không biết Đan Hồi cốc đã mời đến bao nhiêu người, có rất nhiều người ra vào cốc.
Cố Thanh Hy được xếp vào ở trong căn phòng tốt nhất, hưởng thụ những đãi ngộ tốt nhất.
Thị nữ mang thức ăn tới, thấy các món ăn trên bàn đều là đồ thanh đạm, thị nữ có chút lúng túng giải thích.
"Thiếu phu nhân thứ lỗi, trong cốc đã phái người ra ngoài mua thịt bò thịt heo số lượng lớn, rất nhanh sẽ làm ra những món ăn ngon nhất thiết đãi thiếu phu nhân".
"Không sao, ngươi lui xuống trước đi".
"Vâng…"
"Chờ đã, ta hỏi ngươi một câu, lần này Đan Hồi cốc mời những ai tới vậy?"
Thị nữ thận trọng trả lời: "Lần này trong cốc mời đến rất nhiều người, có thiên hạ đệ nhất lâu, có Tu La môn, có tộc Thiên Phần tộc, có Ma tộc, có Băng tộc, có chiến thần Dạ Quốc, có sứ giả của các quốc gia, còn có rất nhiều đại môn phái, đặc biệt có cả người của Ngọc tộc cũng đến đây, cho nên cốc chủ đặc biệt quan tâm đến đại hội thưởng đan lần này".
"Băng tộc?"
Tại sao nàng không có bất kỳ ký ức nào về Băng tộc?
"Bẩm thiếu phu nhân..."
"Được rồi, đừng gọi ta là thiếu phu nhân, ta còn chưa thành thân, gọi ta là Cố cô nương đi".
"Vâng, Băng tộc là một gia tộc lánh đời có thế lực vô cùng lớn, Ma tộc cùng Thiên Phần tộc thật sự không thể nào so sánh được. Lần này ngoài sứ giả của Băng tộc là Khởi La đến thì nghe nói còn có Thánh nữ của Băng tộc, chỉ có điều vẫn chưa chắc chắn".
"Băng tộc đến từ quốc gia nào?"
"Băng tộc không thuộc bất kỳ quốc gia nào, nằm ở vùng đất không có ai quản lý".
"Ừm, ngươi lui xuống trước đi".
"Thiếu phu nhân... Cố cô nương nếu có chuyện gì cần sai bảo thì đều có thể gọi nô tỳ một tiếng, nô tỳ ở ngay bên ngoài đợi".
Thị nữ từng nghĩ rằng Cố Thanh Hy rất khó hòa đồng, nhưng sau khi nói chuyện thì mới phát hiện nàng không chỉ xinh đẹp mà còn thân thiết hiền hòa. Thị nữ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, về sau nếu phải hầu hạ nàng thì thị nữ cũng không sợ chịu tội nhiều.
Sau khi thị nữ rời đi, căn phòng chìm vào im lặng.
Cố Thanh Hy đi đi lại lại trong phòng.
Lần này Đan Hồi cốc mời đến toàn là cao thủ vang danh hoặc là các đại môn phái.
Tiểu Cửu Nhi vẫn chậm chạp chưa chịu quay trở về, nếu như bị bắt thì nàng biết đi chỗ nào tìm rắn đây?
Chương 434: Làm vỡ đèn bảy màu
Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Thanh Hy vẫn không yên tâm, bèn gọi thị nữ tới, đánh ngất nàng ta rồi đổi y phục, đeo thêm mạng che mặt, rời khỏi căn phòng.
Đan Hồi cốc rất lớn, nàng tìm kiếm tất cả ngóc ngách của phòng bếp cũng không tìm thấy tung tích Tiểu Cửu Nhi.
Nàng chỉ có thể tiếp tục tìm từng phòng, lưu tâm tới những nơi bị khuất.
“Xì xì xì…”
Cố Thanh Hy loáng thoáng nghe thấy tiếng ngáy của Tiểu Cửu Nhi, nàng bèn men theo hướng phát ra âm thanh để tìm kiếm.
Âm thanh này truyền ra từ bên trong một căn phòng.
Cố Thanh Hy xác định trong phòng này không có người rồi nhanh chóng lách mình tiến vào.
Vừa bước vào, Cố Thanh Hy đã trông thấy Tiểu Cửu Nhi vô lực nằm bẹp trên nền đất, ủ rũ không có tinh thần.
Cố Thanh Hy giật mình, búng búng vào người nó: “Tiểu Cửu Nhi, ngươi sao thế?”
“Con rắn thối tha kia là của ngươi?”
Đột nhiên, một giọng nói trong veo nhưng lạ hoắc vang lên.
Cố Thanh Hy quay đầu nhìn sang.
Đó là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, mặt nhỏ, mày liễu, làn da trắng muốt, đôi mắt to đen láy chớp chớp.
Y phục của nàng ta giống hệt như y phục của người dân tộc thiểu số, thắt hai bím tóc, trông rất trẻ trung và phóng khoáng, vô cùng ưa nhìn.
“Ngươi là ai?”
Cố Thanh Hy không khỏi tỏ ra cảnh giác.
Cô gái này im lặng xuất hiện, thế mà nàng hoàn toàn không phát hiện ra.
Nếu không phải vì võ công của nàng ta quá cao thì chắc hẳn nàng ta có điểm gì đó hơn người.
Mà nàng ta trông qua cũng chỉ tầm hai mươi mấy, cho dù võ công cao đến mấy, cũng không cao đến mức nào được.
“Ta là Khởi La, ngươi là chủ nhân của con rắn thối tha kia à? Nó nhìn trộm ta tắm”.
Khởi La tố cáo như thế, trong lòng chỉ muốn chém nó nát ra.
“Xin lỗi ngươi nhiều ha, ta sẽ đưa con rắn này đi”.
Cố Thanh Hy xách theo Tiểu Cửu Nhi, quay người định rời khỏi căn phòng này, không muốn rước thêm rắc rối gì.
Nhưng Hoa Khởi La ngăn nàng lại: “Nhưng nữ nhân và xà thụ thụ bất thân, nó nhìn ta rồi thì phải làm sao?”
“Thế ngươi muốn làm thế nào? Nhìn lại nó? Hay là gả cho nó?”
Hoa Khởi La nghẹn họng, một con rắn có gì hay mà nhìn, thú cưng của thánh nữ tỷ tỷ đẹp hơn nó nhiều, đã vậy đẳng cấp cũng cao hơn nhiều.
Nàng ta càng không thể gả cho một con rắn được.
Cố Thanh Hy nhéo nhéo gương mặt tròn trịa bụ bẫm của nàng ta, mỉm cười nói: “Cùng lắm đợi khi nào nó tỉnh, ta thay ngươi đánh nó một trận”.
Hoa Khởi La gạt tay nàng ra, hai tay chống hông, tố cáo rằng: “Ta là sứ giả Khởi La - một trong tứ đại thánh sứ của Băng tộc, thánh nữ tỷ tỷ nhéo mặt ta thì thôi, ngươi dựa vào cái gì mà đòi nhéo mặt ta”.
“Bởi vì gương mặt của ngươi vừa mịn màng vừa mềm mại vừa bụ bẫm, ai trông thấy cũng muốn nhéo”.
Câu này được thốt ra khiến Hoa Khởi La sững người.
Câu này… sao nghe quen thế nhỉ?
À phải rồi, hình như thánh nữ tỷ tỷ cũng từng nói câu này.
“Ngươi là ai thế?”
“Hờ, qua bao nhiêu lâu mới biết phải hỏi tên ta à, không cảm thấy muộn quá rồi sao?”
Cố Thanh Hy lắc đầu mỉm cười, cảm thấy đau buồn thay cho trí thông minh cho nàng ta.
Một trong tứ đại thánh sứ?
Nghe có vẻ như địa vị rất cao.
Chỉ không biết, liệu có phải Băng tộc hết nhân tài rồi hay không mà lại đi chọn một nha đầu mơ mơ màng màng này làm thánh sứ?
Khi Cố Thanh Hy nhấc chân định rời khỏi căn phòng thì đột nhiên bị một ngọn đèn dầu phát ra ánh sáng bảy màu thu hút.
Ngọn đèn dầu này làm bằng thủy tinh, điêu khắc rất tinh tế và công phu với họa tiết đóa hoa sen.
Thế nhưng ngọn lửa bên trong cây đèn không ngừng biến đổi với bảy màu sắc đỏ cam vàng lục lam chàm tím.
Nàng dám chắc rằng trên cây đèn không có cơ quan gì, cũng không hiểu vì nguyên cớ do đâu mà ngọn lửa lấp loáng bảy màu sáng.
Trông thấy nàng lộ ra ánh mắt hiếu kỳ, Hoa Khởi La vội vàng nhào tới, chắn trước mặt cây đèn thủy tinh, nghiêm giọng nói: “Chuyện con rắn thối tha nhìn trộm ta khi tắm, ta không so đo với nó nữa, ngươi mau chóng rời khỏi nơi này đi, không được nói với bất kỳ ai là ngươi từng trông thấy ngọn đèn này, càng không được phép nhắm vào nó, nghe thấy chưa hả”.
Cố Thanh Hy nhướng mày.
Một cây đèn thôi mà, cho dù nó lấp lánh bảy sắc cầu vồng đẹp đẽ đến mức nào thì nó cũng chỉ là một cây đèn, nàng ta căng thẳng như vậy làm gì?
Hoa Khởi La giậm giậm chân, cuống đến mức đỏ mặt tía tai: “Trời ơi, ta không nói rõ với ngươi được, tóm lại ngươi mau chóng rời khỏi đây đi, nếu không mau chóng rời đi, lát nữa Hoa Cẩm tỷ tỷ quay lại, tỷ ấy chắc chắn sẽ không tha cho ngươi đâu. Người từng trông thấy ngọn đèn này, không một ai còn sống trên đời nữa”.
“Xì xì xì…”
Không biết Tiểu Cửu Nhi say ngật ngưỡng bỗng dưng nổi khùng nổi điên cái gì, nó đột nhiên lao vọt ra, một cái đầu biến thành ba cái đầu rồi thành sáu cái đầu, sau cùng là chín cái đầu, cái đầu to lớn mơ màng hất mạnh một cái khiến cây đèn thủy tinh vỡ tan.
“Xoảng” một tiếng, cây đèn bảy màu biến thành vô số mảnh vụn.
Cố Thanh Hy tim gan thắt lại, một dự cảm không lành nảy ra trong đầu.
Hoa Khởi La trợn tròn hai mắt, nhìn những mảnh vỡ trên nền đất mà không dám tin.
Vỡ… vỡ rồi…
Đèn thủy tinh bảy màu vỡ rồi…
Đèn vỡ rồi, thánh nữ của họ phải làm thế nào mới quay về được đây?
Hoa Khởi La vốn có ý định tha cho nàng một con đường sống bỗng chốc nổi khùng lên, một cô gái đơn thuần bỗng chốc bắn ra sát khí khắp nơi.
“Ngươi dám đánh vỡ đèn bảy màu, ngươi có biết đèn bảy màu này ý nghĩa như thế nào đối với thánh tộc của bọn ta không”.
“Đùng đùng đùng đùng…”
Cửa sổ vốn mở toang không hiểu tại sao đột nhiên đóng sầm lại, sát khí quẩn quanh khắp căn phòng.
Cố Thanh Hy nghiêm mặt.
Chương 435: Hồn đăng dẫn đường
Sát khí mạnh quá.
Nội lực sâu quá.
Xem ra nàng đánh giá thấp nàng ta rồi, thực lực của cô gái này lợi hại hơn những gì nàng tưởng tượng quá nhiều,
Xoạt xoạt xoạt…
Những dải lụa trắng muốt của Khởi La chẳng khác nào những lưỡi dao mỏng như cánh ve, cuốn theo sát khí cuồn cuộn đồng loạt hướng về phía nàng.
Cố Thanh Hy thoáng biến sắc, lập tức né sang một bên, cơ thể nhanh nhẹn như cơn gió.
Dải lụa chạm phải ghế quý phi, ghế quý phi bị chém ra làm hai nửa.
Đến cả chiếc bình hoa và những đồ dùng bằng sắt cũng bị chém ra làm hai.
Nếu không phải vì Cố Thanh Hy chạy nhanh, e rằng nàng cũng bị thiên đao vạn quả lâu rồi.
“Tiểu cô nương, cho dù rắn của ta làm vỡ đèn bảy màu, ngươi cũng không cần phải ra tay tàn độc như vậy, cây đèn này ngươi cần ta đền như thế nào, ta đền cho ngươi là được mà”.
“Đền? Ngươi đền nổi không? Đây là thánh vật của Băng tộc, cho dù ngươi dùng cả thiên hạ để đánh đổi cũng không bằng một sợi tóc của nó đâu”.
“Đây là đèn, đèn không có tóc”.
Hoa Khởi La thẹn quá hóa giận, động tác trên tay càng lúc càng nhanh hơn, dải lụa mỏng như lưỡi dao cũng càng lúc càng nhiều, sát khí càng lúc càng mạnh.
Trong trận chiến kịch liệt, hai người đều thấy sóng gió nổi lên trong lòng.
Nữ nhân này rốt cuộc là ai? Tuổi còn nhỏ như vậy đã đạt đến cấp ba?
Đạt đến cấp ba thì chớ, đã vậy còn có thể đỡ được Khởi La sát của nàng ta.
Cố Thanh Hy càng giật mình hơn.
Nếu không phải khinh công của nàng khá cao, với tần suất sát chiêu dày đặc như vậy, chỉ e nàng đã chết không biết bao nhiêu lần. Cho dù là thế, nàng cũng không thoải mái gì.
“Cho dù ngươi giết ta rồi, ngọn đèn này cũng không thể nào phục hồi nguyên trạng. So với việc này, chi bằng ngươi nghĩ xem nên ăn nói với Băng tộc thế nào đi?”
“Ta cần ngươi dạy ta chắc?”
Giọng nói của Hoa Khởi La ẩn chứa vẻ nghẹn ngào, ánh mắt nàng ta nhìn Cố Thanh Hy tràn ngập vẻ chán ghét.
“Nếu ngươi còn không dừng tay, đừng trách ta ra tay vô tình”, vì mấy lần rơi vào tình cảnh nguy hiểm nên Cố Thanh Hy cũng không kiềm chế được cơn giận nữa.
“Hừ, làm vỡ đèn bảy màu, hôm nay ngươi không thể không chết, chẳng ai cứu nổi ngươi đâu!”
Thấy không thể đàm phán cùng nàng ta, Cố Thanh Hy tự biết mình đuối lý cũng không muốn ra tay quá nặng, đành giả bộ đánh trả một chiêu rồi phá tung cửa sổ nhảy ra ngoài.
Nơi này động tĩnh quá lớn, người của Đan Hồi cốc bị kinh động hết cả.
Không ít trưởng lão và đệ tử của Đan Hồi cốc đồng loạt chạy tới đây.
Nhưng Cố Thanh Hy không thể nào ngờ rằng, người đầu tiên xuất hiện chẳng phải ai khác mà là nữ tử áo trắng.
Nữ tử áo trắng sở hữu dung nhan tuyệt sắc, mắt sáng, răng đều, phong thái phiêu diêu, tuy đang cười nhưng vẫn uy nghi.
Trong uy nghi lại lẫn chút mê hoặc.
Nàng ta chưa đến nơi, một sát chiêu như hủy diệt trời đất đã tấn công thẳng vào Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy giật thót người.
Mạnh quá…
Nội lực này e rằng không kém gì ma chủ đâu nhỉ.
Nơi bị chưởng lực của nàng ta bao trùm, Cố Thanh Hy nhất thời không có cách nào thoát ra được.
Nếu không thể nhúc nhích thì chỉ còn con đường chết, trong lúc cấp bách, Cố Thanh Hy siết chặt hai nắm đấm, cơ thể bộc phát một thứ uy áp dồi dào, một bông hoa tuyết liên trong veo nở ra trên đỉnh đầu của nàng rồi nhanh chóng biến mất không dấu vết, “xoạt” một tiếng thoát khỏi sự khống chế của chưởng lực kia trong gang tấc.
Nàng vừa thoát khỏi nguy hiểm, Khởi La sát của Hoa Khởi La một lần nữa ập đến, hình thành nên một bông hoa bao trùm cơ thể nàng, sau đó là từng dải lụa sắc bén như lưỡi dao soàn soạt chém tới.
Tất cả xảy ra quá nhanh.
Cộng thêm việc khinh công của hai nữ tử xinh đẹp này quá cao cường, các trường lão Đan Hồi cốc chạy tới đã không kịp ứng cứu nữa.
Cố Thanh Hy bị họ tấn công liên tiếp cũng trở tay không kịp, khi nàng đang nghĩ cách phá giải thì thấy tay áo của nữ tử áo trắng khẽ phất lên, từng đoạn gấm quấn lấy Khởi La sát, chắn trước mặt nàng, cứ thế hóa giải được Khởi La sát.
Tất cả mọi thứ chỉ là chuyện trong chớp mắt, nếu không vì trên mặt đất còn những dải lụa sót lại của Khởi La sát cùng với khung cửa sổ vỡ tan, e là đám đông vẫn đang trong cơn mê chưa thể hoàn hồn.
“Bạch Cẩm tỷ tỷ, nữ nhân này làm vỡ đèn thủy tinh bảy màu, sao tỷ còn giúp nàng ta”, Hoa Khởi La kể tội.
Nữ tử áo trắng phong hoa vô song, chỉ cần đứng ở đó thôi đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của nàng ta nhìn Cố Thanh Hy với vẻ nghiền ngẫm.
Đèn thủy tinh bảy màu là thánh vật của Băng tộc, nếu ngọn đèn bị làm vỡ, bất kể nàng ta là ai, đều đáng chết.
Thế nhưng…
Tại sao đôi mắt của nàng lại giống nàng ta đến thế?
Còn nữa, ban nãy đóa tuyết liên thoáng hiện ra trên đỉnh đầu nàng nghĩa là sao?
Ngoại trừ trưởng tộc và thánh nữ ra, trên thế gian này không một ai có thể dùng đến tuyết liên hoa để bùng nổ công lực trong tình huống cấp bách.
Đóa tuyết liên này, ngoại trừ người của Băng tộc ra, người khác cũng không thể nào phát giác ra được.
Trưởng tộc đã quy tiên từ lâu, thế nhưng người trên thế gian không biết, đến cả tộc dân của Băng tộc cũng không biết.
Còn thánh nữ…
Thánh nữ đã mất tích nhiều năm trước, đến nay không rõ sống chết.
Đèn bảy màu là hồn đăng của thánh nữ.
Hồn đăng không tắt chứng minh thánh nữ chưa chết.
Lần này sở dĩ họ mang theo hồn đăng đến Đan Hồi cốc cũng vì hồn đăng xuất hiện dị tượng, dẫn dắt họ tới nơi đây.
Nàng rốt cuộc là ai?
Là thánh nữ của họ sao?
Nếu là thánh nữ, tại sao ánh mắt của nàng lạnh nhạt đến vậy?
“Ta là Bạch Cẩm, không biết cô nương đây là…”
Chương 436: Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt
“Cố Thanh Hy!”
Cố Thanh Hy lời ít mà ý nhiều.
Sao mùi gấm trên người nữ tử này lại quen thuộc như vậy?
Có phải nàng từng ngửi thấy ở đâu rồi hay không?
Còn cả ánh mắt của nàng ta…
Vì sao lại khiến nàng cảm thấy đau lòng chứ?
“Cố Thanh Hy… ngươi chính là tam tiểu thư của phủ Thừa Tướng, vương phi của chiến thần Dạ Mặc Uyên?”
“Ồ, xem ra ngươi cũng biết rất nhiều nhỉ. Ngươi thì sao, một trong tứ đại thánh sứ của Băng tộc?”
“Gần đây danh tiếng Cố cô nương vang xa, e rằng Bạch Cẩm muốn không biết cũng khó”.
Hoa Khởi La trợn mắt sững sờ.
Không phải Bạch Cẩm tỷ tỷ cực kỳ để tâm đến đèn bảy màu này sao? Cả ngày lẫn đêm, tỷ ấy đều mang theo bên mình, chỉ sợ đèn bảy màu có gì khác thường.
Mà tối nay, đèn bảy màu lại tỏa ra ánh sáng kỳ lạ, Bạch Cẩm tỷ tỷ còn cố ý đi điều tra. Vì lo lắng những người được Đan Hồi Cốc mời về lần này quá phức tạp, sợ đèn bảy màu gặp phải sự cố gì nếu cứ khăng khăng mang nó bên mình, bởi vậy tỷ ấy mới đặt nó trong phòng mình mà.
Chẳng phải Bạch Cẩm tỷ tỷ nên tức giận sao?
Vì sao tỷ ấy vẫn có thể cười được?
Hơn nữa còn nói chuyện ôn hòa thân thiện với Cố Thanh Hy như vậy?
Trong lúc trò chuyện, người của Đan Hồi cốc đã chạy đến.
Trong đó có Hoa trưởng lão, cũng có Nạp Lan Lăng Nhược.
Nạp Lan Lăng Nhược bảo vệ Cố Thanh Hy ở sau lưng như phản xạ có điều kiện, hắn ta ôn hòa cười một tiếng: “Bạch Cẩm thánh sứ, không biết Cố cô nương đã đắc tội gì thánh sứ, ta thay nàng ấy nhận lỗi với cô”.
Hoa Khởi La cười lạnh lùng, khó chịu nói: “Nhận lỗi? Nhận thế nào, nàng ta làm vỡ thánh vật của Băng tộc ta, ngươi có biết đèn bảy màu này là…”
Bạch Cẩm khẽ ho một tiếng, Hoa Khởi La biết điều ngậm miệng, không dám lộ ra quá nhiều tin tức liên quan đến thánh nữ.
Bạch Cẩm thản nhiên nói: “Cũng chỉ là một chiếc đèn, vỡ rồi thì thôi! Hôm nay có thể quen biết với Cố cô nương, Bạch Cẩm rất vui”.
“Bạch tỷ tỷ, tỷ… có phải tỷ nhầm rồi, thứ nàng ta làm vỡ chính là…”
“Bất luận Cố cô nương làm vỡ cái gì, ta chắc rằng nàng ta cũng không phải cố ý”.
Người có mặt tại đó cũng không phải kẻ ngu, họ đều nghe ra được là Bạch Cẩm không muốn so đo chuyện này, hoặc có thể nói, nàng ta muốn kết bạn với Cố Thanh Hy.
Mà rất có thể thứ Cố Thanh Hy làm vỡ là thánh vật vô cùng quan trọng của Băng tộc, bằng không Khởi La thánh sứ cũng sẽ chẳng tức giận như vậy.
Nạp Lan Lăng Nhược đang suy đoán, không biết là Bạch Cẩm thật lòng muốn kết bạn với nàng hay có mục đích khác.
Cố Thanh Hy xoa xoa cằm, bỗng nhiên cười nói: “Không đánh không quen biết! Ta rất xin lỗi chuyện đèn bảy màu, lần này, Cố Thanh Hy ta nợ các vị một ân tình, sau này có gì cần đến, miễn là có thể làm được, ta nhất định dốc hết sức giúp đỡ”.
“Cố cô nương quả là người thẳng thắn sảng khoái, oai hùng hiên ngang, Băng tộc có thể kết giao với người bạn như ngươi, đó là vinh hạnh của Băng tộc”.
Mọi người choáng váng.
Thế này là kết thành bạn rồi hả?
Không phải nói tính tình của Bạch Cẩm Băng tộc quái dị, rất khó giao tiếp, hơn nữa còn không nể mặt bất kỳ ai hay sao?
Giờ xem ra, nàng ta cũng là người dễ nói chuyện, căn bản không giống như lời đồn.
“Bạch Cẩm tỷ tỷ…”
“Được rồi, muốn trách chỉ có thể trách muội không cẩn thận, không trách người khác được”.
Hoa Khởi La vừa cuống vừa tức vừa sợ, chỉ có thể giậm chân.
Nạp Lan Lăng Nhược lập tức nói lời giảng hòa: “Nếu chuyện này đã là hiểu lầm, không bằng bỏ qua đi. Lăng Nhược đi chuẩn bị chút rượu nhạt để bồi tội thay vị hôn thê của mình!”
“Vị hôn thê?”
Khóe môi Bạch Cẩm cong lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt nhưng biểu cảm lại mang vẻ bất ngờ.
Cố Thanh Hy chẳng phải là chính phi của Dạ Mặc Uyên à?
Sao lại thành vị hôn thê của thiếu cốc chủ Đan Hồi cốc rồi?
Cố Thanh Hy nắm lấy sau gáy của Nạp Lan Lăng Nhược, bĩu môi nói: “Ngày mai là đại hội thưởng đan rồi, còn uống rượu cái gì, trở về nghỉ ngơi, dưỡng tinh thần”.
“Hầy…”
Nạp Lan Lăng Nhược cười lúng túng.
Cố Thanh Hy đúng là không nể mặt hắn ta, dám túm gáy hắn ta trước mặt nhiều người như vậy, về sau thiếu cốc chủ hắn ta biết để mặt mũi ở đâu?
Huống hồ người của Băng tộc vẫn đang nhìn đấy.
Đệ tử Đan Hồi cốc đều há hốc miệng.
Đây chính là phu nhân của thiếu cốc chủ sao?
Cũng quá… hung dữ!
Nào có nữ nhân nào kéo cổ áo nam nhân lôi đi chứ?
Quan trọng nhất chính là nàng còn để lại một câu khiến người ta tức chết không đền mạng.
“Tiểu Khởi La, con gái tức giận sẽ có nếp nhăn, ngươi mà còn nhíu mày nữa, cẩn thận không gả ra ngoài được đó!”
“Cố Thanh Hy, ngươi… ngươi thật quá đáng…”
Người của Đan Hồi cốc xin lỗi người của Băng tộc, rồi mới rối rít rời đi.
Trong phòng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Hoa Khởi La tràn đầy tức giận, cặp mày lá liễu kia nhíu chặt hồi lâu.
Khóe mắt nàng ta rưng rưng lệ, mở miệng nói với Bạch Cẩm đang cầm chén thưởng trà, lẳng lặng suy tư bên kia: “Bạch tỷ tỷ, đèn bảy màu vỡ rồi, tỷ không đau lòng sao, đèn vỡ, sau này chúng ta tìm thánh nữ thế nào, hu hu…”
Bạch Cẩm buông chén trà trong tay xuống, thản nhiên nói: “Đau lòng cái gì, muội nhìn mặt đất đi”.
Hoa Khởi La nhìn xuống mặt đất theo tầm mắt của đối phương thì thấy mặc dù đèn vỡ nhưng bấc đèn vẫn đang tỏa ra ánh sáng bảy màu.
Chuyện này…
Đèn cũng vỡ rồi, sao bấc đèn vẫn có thể tỏa sáng!
Bạch Cẩm nhìn về phương hướng Cố Thanh Hy rời đi, thản nhiên nói: “Nếu như ta đoán không nhầm, thánh nữ đang ở trong Đan Hồi cốc, hơn nữa còn ở ngay bên cạnh chúng ta”.
Hoa Khởi La lau sạch nước mắt, sửng sốt hỏi: “Ở… ở ngay bên cạnh chúng ta, ở đâu?”
“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt”.
“Khởi La nghe không hiểu”.
Mặc dù chuyện này rất không thực tế.
Cố Thanh Hy đang bị bịt mắt, được Nạp Lan Lăng Nhược nắm tay dẫn vào cấm địa.
Dọc theo đường đi, bọn họ liên tục rẽ hướng, đi suốt khoảng chừng hai canh giờ.
Cố Thanh Hy âm thầm ghi nhớ số bước chân trong lòng.
"Tới rồi, chính là nơi này".
Nạp Lan Lăng Nhược tháo bỏ tấm vải đen che mắt nàng.
Đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, Cố Thanh Hy có chút khó chịu liền duỗi bàn tay ra che ánh sáng lại.
Ánh nắng chói chang xuyên qua kẽ tay, chiếu lốm đốm trên thên thể nàng.
Cố Thanh Hy phải mất một lúc để thích ứng với ánh sáng, khi nàng vừa ngẩng đầu nhìn lên thì đã nhìn thấy ngọn núi núi Kiếm Hình.
Núi Kiếm Hình có hình dáng giống như một thanh gươm sắc bén được tuốt ra khỏi vỏ.
Chỉ đứng bên ngoài cấm địa mà Cố Thanh Hy đã cảm thấy một luồng sát khí sắc bén khiến nàng cảm thấy không thoải mái.
Hình dạng của nơi này giống với trong tưởng tượng của nàng như đúc.
Đồ văn trên la bàn cùng con dao nhỏ mà nàng lấy được trên người gia gia cũng giống hệt nhau.
Ngọn núi hình kiếm rất lớn, xung quanh được bao phủ bởi một tầng ánh sáng mờ ảo, cũng không biết tầng ánh sáng đó có tác dụng gì.
“Đường vào núi ở đâu?”, Cố Thanh Hy hỏi.
Núi Kiếm Hình này hẳn là phải có một lối đi để tiến vào mới đúng.
Nạp Lan Lăng Nhược lắc đầu nói: "Chỉ có cốc chủ mới biết lối vào nằm ở đâu, theo như nghĩa phụ nói, một khi chúng ta vào sâu bên trong thì sẽ không ai có thể ra ngoài trừ khi có thể phá được Cổ Tuyệt trận trên núi. Người của Đan Hồi cốc chúng ta đến đây cũng chỉ dám đứng ở bên ngoài vài canh giờ thôi".
"Vậy ngươi đã vào trong đó chưa?"
"Vẫn chưa, bây giờ ta vẫn chưa có đủ tư cách để vào trong".
Nạp Lan Lăng Nhược nhìn thấy khát vọng trong mắt nàng thì khẽ cười nói: "Nha đầu thối, nói thật đi, cô trăm phương nghìn kế muốn tiến vào cấm địa là vì chuyện gì?"
"Ngươi nói như thể ta là kẻ tham lam lắm vậy, chẳng qua ta chỉ muốn mở mang tầm mắt mà thôi".
Cố Thanh Hy đã đi bộ xung quanh núi Kiếm Hình, phát hiện ra xung quanh núi có hơn 10 trận pháp đan xen nhau che giấu lối vào.
Nếu như muốn phá hết tất cả các trận pháp thì không mất mười ngày nửa tháng chắc chắn sẽ không phá nổi.
Xem ra nếu nàng muốn tiến vào đó thì chỉ có cách đứng thứ nhất đại hội luyện đan.
"Đúng rồi, người đứng thứ nhất ở đại hội luyện đan có thể tiến vào trong, vậy thì những người trước đó đã tiến vào trong làm gì?"
"Làm sao ta biết được chuyện này? Tuy ta là thiếu cốc chủ của Đan Hồi cốc nhưng ta đã rời khỏi Đan Hồi cốc nhiều năm rồi. Trước kia khi ta còn nhỏ thì nghĩa phụ cùng các trưởng lão cũng không nói nhiều về chuyện này".
Nạp Lan Lăng Nhược rất hào phóng, cứ để mặc cho nàng quan sát đánh giá xung quanh.
Thậm chí hắn ta còn tùy ý để cho nàng nghiên cứu trận pháp, đôi mắt biết cười vẫn chăm chú nhìn nàng.
Mãi đến trưa thì cả hai mới từ khu cấm địa trở về.
Không biết Đan Hồi cốc đã mời đến bao nhiêu người, có rất nhiều người ra vào cốc.
Cố Thanh Hy được xếp vào ở trong căn phòng tốt nhất, hưởng thụ những đãi ngộ tốt nhất.
Thị nữ mang thức ăn tới, thấy các món ăn trên bàn đều là đồ thanh đạm, thị nữ có chút lúng túng giải thích.
"Thiếu phu nhân thứ lỗi, trong cốc đã phái người ra ngoài mua thịt bò thịt heo số lượng lớn, rất nhanh sẽ làm ra những món ăn ngon nhất thiết đãi thiếu phu nhân".
"Không sao, ngươi lui xuống trước đi".
"Vâng…"
"Chờ đã, ta hỏi ngươi một câu, lần này Đan Hồi cốc mời những ai tới vậy?"
Thị nữ thận trọng trả lời: "Lần này trong cốc mời đến rất nhiều người, có thiên hạ đệ nhất lâu, có Tu La môn, có tộc Thiên Phần tộc, có Ma tộc, có Băng tộc, có chiến thần Dạ Quốc, có sứ giả của các quốc gia, còn có rất nhiều đại môn phái, đặc biệt có cả người của Ngọc tộc cũng đến đây, cho nên cốc chủ đặc biệt quan tâm đến đại hội thưởng đan lần này".
"Băng tộc?"
Tại sao nàng không có bất kỳ ký ức nào về Băng tộc?
"Bẩm thiếu phu nhân..."
"Được rồi, đừng gọi ta là thiếu phu nhân, ta còn chưa thành thân, gọi ta là Cố cô nương đi".
"Vâng, Băng tộc là một gia tộc lánh đời có thế lực vô cùng lớn, Ma tộc cùng Thiên Phần tộc thật sự không thể nào so sánh được. Lần này ngoài sứ giả của Băng tộc là Khởi La đến thì nghe nói còn có Thánh nữ của Băng tộc, chỉ có điều vẫn chưa chắc chắn".
"Băng tộc đến từ quốc gia nào?"
"Băng tộc không thuộc bất kỳ quốc gia nào, nằm ở vùng đất không có ai quản lý".
"Ừm, ngươi lui xuống trước đi".
"Thiếu phu nhân... Cố cô nương nếu có chuyện gì cần sai bảo thì đều có thể gọi nô tỳ một tiếng, nô tỳ ở ngay bên ngoài đợi".
Thị nữ từng nghĩ rằng Cố Thanh Hy rất khó hòa đồng, nhưng sau khi nói chuyện thì mới phát hiện nàng không chỉ xinh đẹp mà còn thân thiết hiền hòa. Thị nữ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, về sau nếu phải hầu hạ nàng thì thị nữ cũng không sợ chịu tội nhiều.
Sau khi thị nữ rời đi, căn phòng chìm vào im lặng.
Cố Thanh Hy đi đi lại lại trong phòng.
Lần này Đan Hồi cốc mời đến toàn là cao thủ vang danh hoặc là các đại môn phái.
Tiểu Cửu Nhi vẫn chậm chạp chưa chịu quay trở về, nếu như bị bắt thì nàng biết đi chỗ nào tìm rắn đây?
Chương 434: Làm vỡ đèn bảy màu
Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Thanh Hy vẫn không yên tâm, bèn gọi thị nữ tới, đánh ngất nàng ta rồi đổi y phục, đeo thêm mạng che mặt, rời khỏi căn phòng.
Đan Hồi cốc rất lớn, nàng tìm kiếm tất cả ngóc ngách của phòng bếp cũng không tìm thấy tung tích Tiểu Cửu Nhi.
Nàng chỉ có thể tiếp tục tìm từng phòng, lưu tâm tới những nơi bị khuất.
“Xì xì xì…”
Cố Thanh Hy loáng thoáng nghe thấy tiếng ngáy của Tiểu Cửu Nhi, nàng bèn men theo hướng phát ra âm thanh để tìm kiếm.
Âm thanh này truyền ra từ bên trong một căn phòng.
Cố Thanh Hy xác định trong phòng này không có người rồi nhanh chóng lách mình tiến vào.
Vừa bước vào, Cố Thanh Hy đã trông thấy Tiểu Cửu Nhi vô lực nằm bẹp trên nền đất, ủ rũ không có tinh thần.
Cố Thanh Hy giật mình, búng búng vào người nó: “Tiểu Cửu Nhi, ngươi sao thế?”
“Con rắn thối tha kia là của ngươi?”
Đột nhiên, một giọng nói trong veo nhưng lạ hoắc vang lên.
Cố Thanh Hy quay đầu nhìn sang.
Đó là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, mặt nhỏ, mày liễu, làn da trắng muốt, đôi mắt to đen láy chớp chớp.
Y phục của nàng ta giống hệt như y phục của người dân tộc thiểu số, thắt hai bím tóc, trông rất trẻ trung và phóng khoáng, vô cùng ưa nhìn.
“Ngươi là ai?”
Cố Thanh Hy không khỏi tỏ ra cảnh giác.
Cô gái này im lặng xuất hiện, thế mà nàng hoàn toàn không phát hiện ra.
Nếu không phải vì võ công của nàng ta quá cao thì chắc hẳn nàng ta có điểm gì đó hơn người.
Mà nàng ta trông qua cũng chỉ tầm hai mươi mấy, cho dù võ công cao đến mấy, cũng không cao đến mức nào được.
“Ta là Khởi La, ngươi là chủ nhân của con rắn thối tha kia à? Nó nhìn trộm ta tắm”.
Khởi La tố cáo như thế, trong lòng chỉ muốn chém nó nát ra.
“Xin lỗi ngươi nhiều ha, ta sẽ đưa con rắn này đi”.
Cố Thanh Hy xách theo Tiểu Cửu Nhi, quay người định rời khỏi căn phòng này, không muốn rước thêm rắc rối gì.
Nhưng Hoa Khởi La ngăn nàng lại: “Nhưng nữ nhân và xà thụ thụ bất thân, nó nhìn ta rồi thì phải làm sao?”
“Thế ngươi muốn làm thế nào? Nhìn lại nó? Hay là gả cho nó?”
Hoa Khởi La nghẹn họng, một con rắn có gì hay mà nhìn, thú cưng của thánh nữ tỷ tỷ đẹp hơn nó nhiều, đã vậy đẳng cấp cũng cao hơn nhiều.
Nàng ta càng không thể gả cho một con rắn được.
Cố Thanh Hy nhéo nhéo gương mặt tròn trịa bụ bẫm của nàng ta, mỉm cười nói: “Cùng lắm đợi khi nào nó tỉnh, ta thay ngươi đánh nó một trận”.
Hoa Khởi La gạt tay nàng ra, hai tay chống hông, tố cáo rằng: “Ta là sứ giả Khởi La - một trong tứ đại thánh sứ của Băng tộc, thánh nữ tỷ tỷ nhéo mặt ta thì thôi, ngươi dựa vào cái gì mà đòi nhéo mặt ta”.
“Bởi vì gương mặt của ngươi vừa mịn màng vừa mềm mại vừa bụ bẫm, ai trông thấy cũng muốn nhéo”.
Câu này được thốt ra khiến Hoa Khởi La sững người.
Câu này… sao nghe quen thế nhỉ?
À phải rồi, hình như thánh nữ tỷ tỷ cũng từng nói câu này.
“Ngươi là ai thế?”
“Hờ, qua bao nhiêu lâu mới biết phải hỏi tên ta à, không cảm thấy muộn quá rồi sao?”
Cố Thanh Hy lắc đầu mỉm cười, cảm thấy đau buồn thay cho trí thông minh cho nàng ta.
Một trong tứ đại thánh sứ?
Nghe có vẻ như địa vị rất cao.
Chỉ không biết, liệu có phải Băng tộc hết nhân tài rồi hay không mà lại đi chọn một nha đầu mơ mơ màng màng này làm thánh sứ?
Khi Cố Thanh Hy nhấc chân định rời khỏi căn phòng thì đột nhiên bị một ngọn đèn dầu phát ra ánh sáng bảy màu thu hút.
Ngọn đèn dầu này làm bằng thủy tinh, điêu khắc rất tinh tế và công phu với họa tiết đóa hoa sen.
Thế nhưng ngọn lửa bên trong cây đèn không ngừng biến đổi với bảy màu sắc đỏ cam vàng lục lam chàm tím.
Nàng dám chắc rằng trên cây đèn không có cơ quan gì, cũng không hiểu vì nguyên cớ do đâu mà ngọn lửa lấp loáng bảy màu sáng.
Trông thấy nàng lộ ra ánh mắt hiếu kỳ, Hoa Khởi La vội vàng nhào tới, chắn trước mặt cây đèn thủy tinh, nghiêm giọng nói: “Chuyện con rắn thối tha nhìn trộm ta khi tắm, ta không so đo với nó nữa, ngươi mau chóng rời khỏi nơi này đi, không được nói với bất kỳ ai là ngươi từng trông thấy ngọn đèn này, càng không được phép nhắm vào nó, nghe thấy chưa hả”.
Cố Thanh Hy nhướng mày.
Một cây đèn thôi mà, cho dù nó lấp lánh bảy sắc cầu vồng đẹp đẽ đến mức nào thì nó cũng chỉ là một cây đèn, nàng ta căng thẳng như vậy làm gì?
Hoa Khởi La giậm giậm chân, cuống đến mức đỏ mặt tía tai: “Trời ơi, ta không nói rõ với ngươi được, tóm lại ngươi mau chóng rời khỏi đây đi, nếu không mau chóng rời đi, lát nữa Hoa Cẩm tỷ tỷ quay lại, tỷ ấy chắc chắn sẽ không tha cho ngươi đâu. Người từng trông thấy ngọn đèn này, không một ai còn sống trên đời nữa”.
“Xì xì xì…”
Không biết Tiểu Cửu Nhi say ngật ngưỡng bỗng dưng nổi khùng nổi điên cái gì, nó đột nhiên lao vọt ra, một cái đầu biến thành ba cái đầu rồi thành sáu cái đầu, sau cùng là chín cái đầu, cái đầu to lớn mơ màng hất mạnh một cái khiến cây đèn thủy tinh vỡ tan.
“Xoảng” một tiếng, cây đèn bảy màu biến thành vô số mảnh vụn.
Cố Thanh Hy tim gan thắt lại, một dự cảm không lành nảy ra trong đầu.
Hoa Khởi La trợn tròn hai mắt, nhìn những mảnh vỡ trên nền đất mà không dám tin.
Vỡ… vỡ rồi…
Đèn thủy tinh bảy màu vỡ rồi…
Đèn vỡ rồi, thánh nữ của họ phải làm thế nào mới quay về được đây?
Hoa Khởi La vốn có ý định tha cho nàng một con đường sống bỗng chốc nổi khùng lên, một cô gái đơn thuần bỗng chốc bắn ra sát khí khắp nơi.
“Ngươi dám đánh vỡ đèn bảy màu, ngươi có biết đèn bảy màu này ý nghĩa như thế nào đối với thánh tộc của bọn ta không”.
“Đùng đùng đùng đùng…”
Cửa sổ vốn mở toang không hiểu tại sao đột nhiên đóng sầm lại, sát khí quẩn quanh khắp căn phòng.
Cố Thanh Hy nghiêm mặt.
Chương 435: Hồn đăng dẫn đường
Sát khí mạnh quá.
Nội lực sâu quá.
Xem ra nàng đánh giá thấp nàng ta rồi, thực lực của cô gái này lợi hại hơn những gì nàng tưởng tượng quá nhiều,
Xoạt xoạt xoạt…
Những dải lụa trắng muốt của Khởi La chẳng khác nào những lưỡi dao mỏng như cánh ve, cuốn theo sát khí cuồn cuộn đồng loạt hướng về phía nàng.
Cố Thanh Hy thoáng biến sắc, lập tức né sang một bên, cơ thể nhanh nhẹn như cơn gió.
Dải lụa chạm phải ghế quý phi, ghế quý phi bị chém ra làm hai nửa.
Đến cả chiếc bình hoa và những đồ dùng bằng sắt cũng bị chém ra làm hai.
Nếu không phải vì Cố Thanh Hy chạy nhanh, e rằng nàng cũng bị thiên đao vạn quả lâu rồi.
“Tiểu cô nương, cho dù rắn của ta làm vỡ đèn bảy màu, ngươi cũng không cần phải ra tay tàn độc như vậy, cây đèn này ngươi cần ta đền như thế nào, ta đền cho ngươi là được mà”.
“Đền? Ngươi đền nổi không? Đây là thánh vật của Băng tộc, cho dù ngươi dùng cả thiên hạ để đánh đổi cũng không bằng một sợi tóc của nó đâu”.
“Đây là đèn, đèn không có tóc”.
Hoa Khởi La thẹn quá hóa giận, động tác trên tay càng lúc càng nhanh hơn, dải lụa mỏng như lưỡi dao cũng càng lúc càng nhiều, sát khí càng lúc càng mạnh.
Trong trận chiến kịch liệt, hai người đều thấy sóng gió nổi lên trong lòng.
Nữ nhân này rốt cuộc là ai? Tuổi còn nhỏ như vậy đã đạt đến cấp ba?
Đạt đến cấp ba thì chớ, đã vậy còn có thể đỡ được Khởi La sát của nàng ta.
Cố Thanh Hy càng giật mình hơn.
Nếu không phải khinh công của nàng khá cao, với tần suất sát chiêu dày đặc như vậy, chỉ e nàng đã chết không biết bao nhiêu lần. Cho dù là thế, nàng cũng không thoải mái gì.
“Cho dù ngươi giết ta rồi, ngọn đèn này cũng không thể nào phục hồi nguyên trạng. So với việc này, chi bằng ngươi nghĩ xem nên ăn nói với Băng tộc thế nào đi?”
“Ta cần ngươi dạy ta chắc?”
Giọng nói của Hoa Khởi La ẩn chứa vẻ nghẹn ngào, ánh mắt nàng ta nhìn Cố Thanh Hy tràn ngập vẻ chán ghét.
“Nếu ngươi còn không dừng tay, đừng trách ta ra tay vô tình”, vì mấy lần rơi vào tình cảnh nguy hiểm nên Cố Thanh Hy cũng không kiềm chế được cơn giận nữa.
“Hừ, làm vỡ đèn bảy màu, hôm nay ngươi không thể không chết, chẳng ai cứu nổi ngươi đâu!”
Thấy không thể đàm phán cùng nàng ta, Cố Thanh Hy tự biết mình đuối lý cũng không muốn ra tay quá nặng, đành giả bộ đánh trả một chiêu rồi phá tung cửa sổ nhảy ra ngoài.
Nơi này động tĩnh quá lớn, người của Đan Hồi cốc bị kinh động hết cả.
Không ít trưởng lão và đệ tử của Đan Hồi cốc đồng loạt chạy tới đây.
Nhưng Cố Thanh Hy không thể nào ngờ rằng, người đầu tiên xuất hiện chẳng phải ai khác mà là nữ tử áo trắng.
Nữ tử áo trắng sở hữu dung nhan tuyệt sắc, mắt sáng, răng đều, phong thái phiêu diêu, tuy đang cười nhưng vẫn uy nghi.
Trong uy nghi lại lẫn chút mê hoặc.
Nàng ta chưa đến nơi, một sát chiêu như hủy diệt trời đất đã tấn công thẳng vào Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy giật thót người.
Mạnh quá…
Nội lực này e rằng không kém gì ma chủ đâu nhỉ.
Nơi bị chưởng lực của nàng ta bao trùm, Cố Thanh Hy nhất thời không có cách nào thoát ra được.
Nếu không thể nhúc nhích thì chỉ còn con đường chết, trong lúc cấp bách, Cố Thanh Hy siết chặt hai nắm đấm, cơ thể bộc phát một thứ uy áp dồi dào, một bông hoa tuyết liên trong veo nở ra trên đỉnh đầu của nàng rồi nhanh chóng biến mất không dấu vết, “xoạt” một tiếng thoát khỏi sự khống chế của chưởng lực kia trong gang tấc.
Nàng vừa thoát khỏi nguy hiểm, Khởi La sát của Hoa Khởi La một lần nữa ập đến, hình thành nên một bông hoa bao trùm cơ thể nàng, sau đó là từng dải lụa sắc bén như lưỡi dao soàn soạt chém tới.
Tất cả xảy ra quá nhanh.
Cộng thêm việc khinh công của hai nữ tử xinh đẹp này quá cao cường, các trường lão Đan Hồi cốc chạy tới đã không kịp ứng cứu nữa.
Cố Thanh Hy bị họ tấn công liên tiếp cũng trở tay không kịp, khi nàng đang nghĩ cách phá giải thì thấy tay áo của nữ tử áo trắng khẽ phất lên, từng đoạn gấm quấn lấy Khởi La sát, chắn trước mặt nàng, cứ thế hóa giải được Khởi La sát.
Tất cả mọi thứ chỉ là chuyện trong chớp mắt, nếu không vì trên mặt đất còn những dải lụa sót lại của Khởi La sát cùng với khung cửa sổ vỡ tan, e là đám đông vẫn đang trong cơn mê chưa thể hoàn hồn.
“Bạch Cẩm tỷ tỷ, nữ nhân này làm vỡ đèn thủy tinh bảy màu, sao tỷ còn giúp nàng ta”, Hoa Khởi La kể tội.
Nữ tử áo trắng phong hoa vô song, chỉ cần đứng ở đó thôi đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của nàng ta nhìn Cố Thanh Hy với vẻ nghiền ngẫm.
Đèn thủy tinh bảy màu là thánh vật của Băng tộc, nếu ngọn đèn bị làm vỡ, bất kể nàng ta là ai, đều đáng chết.
Thế nhưng…
Tại sao đôi mắt của nàng lại giống nàng ta đến thế?
Còn nữa, ban nãy đóa tuyết liên thoáng hiện ra trên đỉnh đầu nàng nghĩa là sao?
Ngoại trừ trưởng tộc và thánh nữ ra, trên thế gian này không một ai có thể dùng đến tuyết liên hoa để bùng nổ công lực trong tình huống cấp bách.
Đóa tuyết liên này, ngoại trừ người của Băng tộc ra, người khác cũng không thể nào phát giác ra được.
Trưởng tộc đã quy tiên từ lâu, thế nhưng người trên thế gian không biết, đến cả tộc dân của Băng tộc cũng không biết.
Còn thánh nữ…
Thánh nữ đã mất tích nhiều năm trước, đến nay không rõ sống chết.
Đèn bảy màu là hồn đăng của thánh nữ.
Hồn đăng không tắt chứng minh thánh nữ chưa chết.
Lần này sở dĩ họ mang theo hồn đăng đến Đan Hồi cốc cũng vì hồn đăng xuất hiện dị tượng, dẫn dắt họ tới nơi đây.
Nàng rốt cuộc là ai?
Là thánh nữ của họ sao?
Nếu là thánh nữ, tại sao ánh mắt của nàng lạnh nhạt đến vậy?
“Ta là Bạch Cẩm, không biết cô nương đây là…”
Chương 436: Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt
“Cố Thanh Hy!”
Cố Thanh Hy lời ít mà ý nhiều.
Sao mùi gấm trên người nữ tử này lại quen thuộc như vậy?
Có phải nàng từng ngửi thấy ở đâu rồi hay không?
Còn cả ánh mắt của nàng ta…
Vì sao lại khiến nàng cảm thấy đau lòng chứ?
“Cố Thanh Hy… ngươi chính là tam tiểu thư của phủ Thừa Tướng, vương phi của chiến thần Dạ Mặc Uyên?”
“Ồ, xem ra ngươi cũng biết rất nhiều nhỉ. Ngươi thì sao, một trong tứ đại thánh sứ của Băng tộc?”
“Gần đây danh tiếng Cố cô nương vang xa, e rằng Bạch Cẩm muốn không biết cũng khó”.
Hoa Khởi La trợn mắt sững sờ.
Không phải Bạch Cẩm tỷ tỷ cực kỳ để tâm đến đèn bảy màu này sao? Cả ngày lẫn đêm, tỷ ấy đều mang theo bên mình, chỉ sợ đèn bảy màu có gì khác thường.
Mà tối nay, đèn bảy màu lại tỏa ra ánh sáng kỳ lạ, Bạch Cẩm tỷ tỷ còn cố ý đi điều tra. Vì lo lắng những người được Đan Hồi Cốc mời về lần này quá phức tạp, sợ đèn bảy màu gặp phải sự cố gì nếu cứ khăng khăng mang nó bên mình, bởi vậy tỷ ấy mới đặt nó trong phòng mình mà.
Chẳng phải Bạch Cẩm tỷ tỷ nên tức giận sao?
Vì sao tỷ ấy vẫn có thể cười được?
Hơn nữa còn nói chuyện ôn hòa thân thiện với Cố Thanh Hy như vậy?
Trong lúc trò chuyện, người của Đan Hồi cốc đã chạy đến.
Trong đó có Hoa trưởng lão, cũng có Nạp Lan Lăng Nhược.
Nạp Lan Lăng Nhược bảo vệ Cố Thanh Hy ở sau lưng như phản xạ có điều kiện, hắn ta ôn hòa cười một tiếng: “Bạch Cẩm thánh sứ, không biết Cố cô nương đã đắc tội gì thánh sứ, ta thay nàng ấy nhận lỗi với cô”.
Hoa Khởi La cười lạnh lùng, khó chịu nói: “Nhận lỗi? Nhận thế nào, nàng ta làm vỡ thánh vật của Băng tộc ta, ngươi có biết đèn bảy màu này là…”
Bạch Cẩm khẽ ho một tiếng, Hoa Khởi La biết điều ngậm miệng, không dám lộ ra quá nhiều tin tức liên quan đến thánh nữ.
Bạch Cẩm thản nhiên nói: “Cũng chỉ là một chiếc đèn, vỡ rồi thì thôi! Hôm nay có thể quen biết với Cố cô nương, Bạch Cẩm rất vui”.
“Bạch tỷ tỷ, tỷ… có phải tỷ nhầm rồi, thứ nàng ta làm vỡ chính là…”
“Bất luận Cố cô nương làm vỡ cái gì, ta chắc rằng nàng ta cũng không phải cố ý”.
Người có mặt tại đó cũng không phải kẻ ngu, họ đều nghe ra được là Bạch Cẩm không muốn so đo chuyện này, hoặc có thể nói, nàng ta muốn kết bạn với Cố Thanh Hy.
Mà rất có thể thứ Cố Thanh Hy làm vỡ là thánh vật vô cùng quan trọng của Băng tộc, bằng không Khởi La thánh sứ cũng sẽ chẳng tức giận như vậy.
Nạp Lan Lăng Nhược đang suy đoán, không biết là Bạch Cẩm thật lòng muốn kết bạn với nàng hay có mục đích khác.
Cố Thanh Hy xoa xoa cằm, bỗng nhiên cười nói: “Không đánh không quen biết! Ta rất xin lỗi chuyện đèn bảy màu, lần này, Cố Thanh Hy ta nợ các vị một ân tình, sau này có gì cần đến, miễn là có thể làm được, ta nhất định dốc hết sức giúp đỡ”.
“Cố cô nương quả là người thẳng thắn sảng khoái, oai hùng hiên ngang, Băng tộc có thể kết giao với người bạn như ngươi, đó là vinh hạnh của Băng tộc”.
Mọi người choáng váng.
Thế này là kết thành bạn rồi hả?
Không phải nói tính tình của Bạch Cẩm Băng tộc quái dị, rất khó giao tiếp, hơn nữa còn không nể mặt bất kỳ ai hay sao?
Giờ xem ra, nàng ta cũng là người dễ nói chuyện, căn bản không giống như lời đồn.
“Bạch Cẩm tỷ tỷ…”
“Được rồi, muốn trách chỉ có thể trách muội không cẩn thận, không trách người khác được”.
Hoa Khởi La vừa cuống vừa tức vừa sợ, chỉ có thể giậm chân.
Nạp Lan Lăng Nhược lập tức nói lời giảng hòa: “Nếu chuyện này đã là hiểu lầm, không bằng bỏ qua đi. Lăng Nhược đi chuẩn bị chút rượu nhạt để bồi tội thay vị hôn thê của mình!”
“Vị hôn thê?”
Khóe môi Bạch Cẩm cong lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt nhưng biểu cảm lại mang vẻ bất ngờ.
Cố Thanh Hy chẳng phải là chính phi của Dạ Mặc Uyên à?
Sao lại thành vị hôn thê của thiếu cốc chủ Đan Hồi cốc rồi?
Cố Thanh Hy nắm lấy sau gáy của Nạp Lan Lăng Nhược, bĩu môi nói: “Ngày mai là đại hội thưởng đan rồi, còn uống rượu cái gì, trở về nghỉ ngơi, dưỡng tinh thần”.
“Hầy…”
Nạp Lan Lăng Nhược cười lúng túng.
Cố Thanh Hy đúng là không nể mặt hắn ta, dám túm gáy hắn ta trước mặt nhiều người như vậy, về sau thiếu cốc chủ hắn ta biết để mặt mũi ở đâu?
Huống hồ người của Băng tộc vẫn đang nhìn đấy.
Đệ tử Đan Hồi cốc đều há hốc miệng.
Đây chính là phu nhân của thiếu cốc chủ sao?
Cũng quá… hung dữ!
Nào có nữ nhân nào kéo cổ áo nam nhân lôi đi chứ?
Quan trọng nhất chính là nàng còn để lại một câu khiến người ta tức chết không đền mạng.
“Tiểu Khởi La, con gái tức giận sẽ có nếp nhăn, ngươi mà còn nhíu mày nữa, cẩn thận không gả ra ngoài được đó!”
“Cố Thanh Hy, ngươi… ngươi thật quá đáng…”
Người của Đan Hồi cốc xin lỗi người của Băng tộc, rồi mới rối rít rời đi.
Trong phòng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Hoa Khởi La tràn đầy tức giận, cặp mày lá liễu kia nhíu chặt hồi lâu.
Khóe mắt nàng ta rưng rưng lệ, mở miệng nói với Bạch Cẩm đang cầm chén thưởng trà, lẳng lặng suy tư bên kia: “Bạch tỷ tỷ, đèn bảy màu vỡ rồi, tỷ không đau lòng sao, đèn vỡ, sau này chúng ta tìm thánh nữ thế nào, hu hu…”
Bạch Cẩm buông chén trà trong tay xuống, thản nhiên nói: “Đau lòng cái gì, muội nhìn mặt đất đi”.
Hoa Khởi La nhìn xuống mặt đất theo tầm mắt của đối phương thì thấy mặc dù đèn vỡ nhưng bấc đèn vẫn đang tỏa ra ánh sáng bảy màu.
Chuyện này…
Đèn cũng vỡ rồi, sao bấc đèn vẫn có thể tỏa sáng!
Bạch Cẩm nhìn về phương hướng Cố Thanh Hy rời đi, thản nhiên nói: “Nếu như ta đoán không nhầm, thánh nữ đang ở trong Đan Hồi cốc, hơn nữa còn ở ngay bên cạnh chúng ta”.
Hoa Khởi La lau sạch nước mắt, sửng sốt hỏi: “Ở… ở ngay bên cạnh chúng ta, ở đâu?”
“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt”.
“Khởi La nghe không hiểu”.