Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 501-504
Chương 501: Ai ác hơn
Tiểu Cửu Nhi cho nàng một ánh mắt ghét bỏ.
Nếu cái chân thứ ba của hắn ta nhai giòn sần sật, ngon miệng như vậy, vì sao nàng lại không ăn?
Cố Thanh Hy cười nói: “Không phải là vì ta muốn để lại đồ ăn ngon nhất cho ngươi sao!”
“Thôi đi, món ngon này thì bản xà vương không có phúc hưởng thụ, cái chân thứ ba này để lại cho cô, ta ăn cái khác”.
“Chậc chậc chậc, cái chân thứ ba tươi ngon như vậy mà ngươi lại ghét bỏ. Được rồi, hay là ta làm thành thịt khô cho ngươi từ từ thưởng thức, hôm nào đói bụng có thể lấy ra gặm làm đồ ăn vặt”.
Ôn Thiếu Nghi nghe không hiểu tiếng của Tiểu Cửu Nhi, nhưng thông qua lời nói của Cố Thanh Hy, hắn ta vẫn hiểu được phần nào ý tứ trong đó.
Nghe mấy lời bỉ ổi không có tí liêm sỉ nào này của Cố Thanh Hy, Ôn Thiếu Nghi cảm thấy nhức nhối kinh khủng.
Mãi đến lúc này, hắn ta mới hiểu được vì sao mỗi lần Dạ Mặc Uyên đối mặt với Cố Thanh Hy, tên đó đều không nhịn được nổi giận đùng đùng.
Chỉ với dáng vẻ lưu manh này của nàng, dù là ai cũng không chịu nổi.
Cố Thanh Hy đá đá vào người Ôn Thiếu Nghi đang yếu ớt vì bị thương nặng: “Này, nói một lời thẳng thắn đi, rốt cuộc ngươi có muốn đi tìm đồ ăn ngon hay không, suy nghĩ kỹ càng rồi trả lời ta”.
Cơ thể Ôn Thiếu Nghi khẽ nhúc nhích nhưng bởi vì thương nặng, cộng thêm huyệt đạo toàn thân đều đã bị Cố Thanh Hy dùng kim châm phong bế nên lúc này, đừng nói đến sử dụng chân khí, cho dù chỉ là đi đường, hắn ta cũng khó mà làm được.
Hắn ta không trả lời mà lảo đảo đứng dậy, lê lết cơ thể nặng nề đi tìm thịt rừng.
Cố Thanh Hy xoa cằm: “Nghe lời như vậy à?”
Tiểu Cửu Nhi lại quăng cho nàng một ánh mắt khinh bỉ.
“Cô suốt ngày đe dọa hắn ta như vậy, hắn ta dám không nghe lời sao? Nếu cái chân thứ ba của hắn ta thật sự bị cô làm thành thịt khô, thế thì quá mất mặt”.
“Cùng lắm là biến cái chân thứ ba của hắn ta thành thịt khô, còn ngươi, ngay cả mẩu vụn cũng không muốn để lại, định bụng gặm sạch sành sanh đấy chứ!”
“Xà vương ta chỉ ăn hắn ta thôi, một miếng là xong, hắn ta cũng không có cảm giác gì. Còn cô lại cắt bỏ cái chân thứ ba của hắn ta làm thành thịt khô, như vậy cả đời hắn ta đều phải chịu đựng nỗi nhục to lớn, cô nói cái nào ác hơn?”
Cố Thanh Hy ra vẻ gật gù: “Hình như đúng vậy. Ôn Thiếu Nghi có vẻ vô cùng sĩ diện, thiến hắn ta quả thật còn tàn nhẫn hơn giết hắn ta. Ngươi ngây ra đó làm gì, còn không mau đi nhặt chút củi đốt, không có củi thì nướng thịt rừng thế nào?”
“Cô đồng ý cho ta heo nướng, lẽ nào không phải là cô đi kiếm củi đốt?”
“Rốt cuộc ai là chủ nhân?”, Cố Thanh Hy túm lấy cái đuôi của Tiểu Cửu Nhi, nhấc ngược nó lên trước mặt mình.
Tiểu Cửu Nhi không ngừng quẫy đuôi, muốn tránh khỏi khống chế của nàng.
“Chủ nhân, cô bắt nạt rắn”.
“Lâu rồi không ăn canh rắn, ngẫm lại quả thật thơm ngon, đặc biệt là vừa ăn canh rắn vừa thưởng thức cảnh tuyết rơi”.
“Xì xì xì…”
Tiểu Cửu Nhi nhe răng trợn mắt, chán nản rời đi, cũng không biết trong miệng đang chửi mát cái gì.
Cố Thanh Hy mỉm cười, tìm một chỗ khuất gió, bắt đầu xếp củi đốt.
Thoáng chốc Tiểu Cửu Nhi đã trở về, mới chỉ một lát đã kiếm được một đống củi.
Ôn Thiếu Nghi rời đi rất lâu, lâu đến mức Cố Thanh Hy cho rằng liệu có phải Ôn Thiếu Nghi đã lạc đường rồi không, khi ấy hắn ta mới cầm hai con thỏ tuyết trở về.
Sắc mặt hắn ta tái nhợt, bờ môi không một sắc hồng, cơ thể lạnh run lẩy bẩy.
Tiểu Cửu Nhi bĩu môi, không vui xì xì nói: “Chỉ hai con, không đủ nhét kẽ răng”.
“Đừng có mà được lợi rồi còn khoe mẽ, có thể tìm được đồ ăn ở nơi như thế này là tốt lắm rồi”.
Cố Thanh Hy vốn muốn bảo Ôn Thiếu Nghi đi vặt lông, xử lý nội tạng thỏ, nhưng mắt thấy hắn ta gần như không còn chút sức lực nào thì nàng cũng không làm khó dễ hắn ta nữa.
Thoáng chốc, Cố Thanh Hy đã nướng xong thỏ tuyết, mùi thơm tỏa ra ngập tràn trong tuyết.
Không đợi Cố Thanh Hy gỡ thỏ nướng xuống, Tiểu Cửu Nhi đã mở cái miệng rộng, “răng rắc” một tiếng, toàn bộ con thỏ chui vào trong bụng.
Lại một tiếng “răng rắc” nữa, con thỏ còn lại cũng bị nó gặm sạch.
Tiểu Cửu Nhi phát ra âm thanh thỏa mãn, vui vẻ phe phẩy cái đuôi nhỏ.
Khẽ nghiêng đầu, nó ra vẻ đáng thương nhìn Cố Thanh Hy.
“Chỉ hai con thỏ nướng tí tẹo, không đủ ăn!”
Cố Thanh Hy tìm kiếm bên trong nhẫn không gian, lấy hết thịt để ăn ra ngoài.
Tiểu Cửu Nhi vui vẻ vùi đầu vào ăn.
Đồ ăn trong nhẫn không gian cũng không nhiều, Tiểu Cửu Nhi lại là đứa dạ dày không đáy, có nhiêu cũng hết, chẳng từ chối món gì.
Cố Thanh Hy chỉ giữ lại mấy chiếc màn thầu, nhai kỹ từng miếng từng miếng nhỏ.
“Ùng ục…”
Bụng Ôn Thiếu Nghi không đúng lúc vang lên tiếng kêu ùng ục.
Cố Thanh Hy nghiêng đầu nói: “Đói bụng? Gọi một tiếng tỷ tỷ, ta sẽ cho ngươi chiếc màn thầu này”.
Ôn Thiếu Nghi quay đầu sang chỗ khác, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Ừm, thơm quá, đặc biệt là màn thầu ăn cùng thịt bò khô, quả thật chính là món ngon trên đời”.
“Chủ nhân, Tiểu Cửu Nhi cũng muốn”. Tiểu Cửu Nhi hấp tấp đến gần Cố Thanh Hy, tham lam liếm liếm khóe miệng.
“Lăn đi, nhiều đồ ăn như vậy còn không bịt kín được cái miệng của ngươi à”.
“Không bịt kín nó được, Tiểu Cửu Nhi thích ăn thịt”.
“Không bịt được thì ta thu lại vậy”.
“Đừng đừng đừng, bây giờ vẫn bịt được, hì hì!”, Tiểu Cửu Nhi vung đuôi cuốn hết đồ ăn đi.
Chương 502: Trọng thương
Trong lòng nó thầm nghĩ, tạm thời cứ ăn hết những thứ này đã, sau đó sẽ tìm chủ nhân đòi tiếp.
Cố Thanh Hy cầm thịt bò khô và bánh bao trắng lắc qua lắc lại trước mặt Ôn Thiếu Nghi: “Ba ngày ba đêm không ăn không uống, ngươi có chắc là không đói không khát?”
Ôn Thiếu Nghi: “…”
“Đây là chút thức ăn ít ỏi còn lại trong chiếc nhẫn không gian của ta, nếu ngươi không ăn, không biết bữa tiếp theo phải đợi đến khi nào đâu đấy”.
Ôn Thiếu Nghi: “…”
“Khẳng khái đến thế sao, dù chết đói cũng không ăn đồ của ta? Được thôi, dù sao người đói là ngươi, không phải ta. Tiểu Cửu Nhi, ăn nhiều vào, nghỉ ngơi thêm lát nữa rồi chúng ta vượt qua Oa Nhân Quốc, chính thức tiến vào vùng đất Cực Bắc”.
“Xì xì… Chủ nhân, ta ăn hết mất rồi, còn thịt nữa không?”
“Hết rồi”.
“Thịt bò khô trên tay chủ nhân có thể cho Tiểu Cửu Nhi được không?”
Cố Thanh Hy trợn mắt khinh thường.
Nó thực sự muốn Ôn Thiếu Nghi chết đói à?
Tuy rằng nàng không thích Ôn Thiếu Nghi, nhưng cũng không muốn để một người sống sờ sờ như hắn ta chết đói.
Vùng đất bị tuyết phủ ở phía xa xa đột nhiên lóe lên một đốm đỏ.
Đốm đỏ đó còn ánh chút vàng, phạm vi cực kỳ rộng, bao vây họ từ bốn phương tám hướng, vô cùng rõ ràng trong màn đêm u tối.
“Đi xem xem đốm sáng đó là gì”, Cố Thanh Hy nói.
Tiểu Cửu Nhi đang định đi thì âm thanh yếu ớt của Ôn Thiếu Nghi vang lên: “Là ánh đuốc của người Oa Nhân”.
“Xa như thế, làm sao ngươi biết được?”
“…”
Cố Thanh Hy định tìm cách rời đi thì giọng nói dễ nghe của Ôn Thiếu Nghi lại vang lên lần nữa.
“Không đi nổi đâu, chúng ta bị bao vây rồi, họ chẳng có gì nhiều, chỉ có nhân lực là nhiều”.
Trong lúc này, Oa Nhân cầm ngọn đuốc đã bao vây kín mít quanh họ.
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng Cố Thanh Hy vẫn không khỏi giật mình.
Những người này là Oa Nhân hả…
Người nào cũng chỉ cao đến đầu gối của nàng.
Đám người dày chi dày chít bao quanh họ như một đàn kiến.
“Các ngươi là ai, tại sao xông vào quốc gia của bọn ta?”
Người mới tới có giọng nói vang vọng, nhìn cách ăn mặc có vẻ là một tướng quân, nhưng khi âm thanh lọt vào tai Cố Thanh Hy thì cực kỳ nhỏ, nếu không lắng tai nghe thì không thể nghe rõ rốt cuộc nàng ta nói gì.
Điều khó tin hơn là hình như đám người này toàn nữ nhân.
Cố Thanh Hy ôm quyền hành lễ, lễ phép nói: “Bọn ta chỉ muốn tiến vào vùng đất Cực Bắc, vô tình đắc tội các vị, nếu có chỗ nào mạo phạm, xin được lượng thứ”.
“Vùng đất Cực Bắc? Đó là vùng đất của ác ma, ngươi muốn tới nơi đó làm gì? Có phải định hủy diệt Oa Nhân Quốc của bọn ta không?”
“Vùng đất của ác ma? Hủy diệt Oa Nhân Quốc? Tại sao lại nói như vậy?”
“Nếu ngươi biết đến vùng đất Cực Bắc, chẳng lẽ không biết đó là vùng đất của ác ma, bất kỳ sinh linh nào tiến vào cũng không thể sống sót mà trở ra”, vị tướng quân cầm đầu tránh nặng tìm nhẹ, không hề nhắc đến việc Oa Nhân Quốc sẽ bị hủy diệt thế nào.
“Nhân loại vô tri, chẳng biết thứ gì còn dám tùy tiện xông vào vùng đất Cực Bắc”.
Cố Thanh Hy nhướn mày: “Nghe có vẻ như các ngươi không phải nhân loại?”
“Hỗn xược, ngươi dám ăn nói với bản tướng quân như thế! Người đâu, bắt chúng lại”.
Mệnh lệnh được đưa ra, đám người lùn đen đặc như kiến xông tới, người thì ôm chân, người thì túm cánh tay.
Cố Thanh Hy còn tưởng võ công của chúng cao cường đến đâu, không ngờ đám người lùn này không những không có võ công mà sức lực cũng rất yếu, nàng chỉ cần hất nhẹ một cái đã hất được vài người ra xa, đồng thời kẻ đó phun máu ngay tại chỗ, không rõ sống chết thế nào.
“Ngươi… thứ nữ nhân độc ác như ngươi, dám giết cả tộc dân của bọn ta, bọn ta liều mạng với ngươi”.
Từng người lùn lại lần nữa bao vây quanh nàng, nhiều như kiến.
Cố Thanh Hy sững sờ nhìn cánh tay mình.
Nàng còn chưa dùng đến sức lực mà đám người này đã bị thương nặng như thế, rốt cuộc có phải họ cố tình bắt vạ nàng không?
Sau mấy lần liên tiếp hất họ ra xa, không ngoài ý muốn, ai nấy hộc ra máu tươi, ngã ra nền đất và trọng thương.
Khiến Cố Thanh Hy không nỡ dùng sức quăng họ đi nữa.
Thế mà đám người lùn này không biết chừng mực, điên cuồng gặm vào bắp chân của nàng hết lần này đến lần khác.
Nàng cũng biết đau chứ.
Cố Thanh Hy giận dữ quát: “Tất cả buông tay và nhả hết ra, nếu không chịu buông, coi chừng ta không khách sáo nữa”.
“Ta biết ngươi bản lĩnh cao cường, bọn ta cũng biết bọn ta không đánh nổi ngươi, ngươi có bản lĩnh thì giết hết bọn ta đi!”
Cách đó không xa, người lùn dày chi dày chít giơ cao bó đuốc ào ào xông tới, phải có tới hàng vạn, không, chắc hẳn phải gần mười vạn.
Trời đất…
Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao Ôn Thiếu Nghi nói xông vào Oa Nhân Quốc chẳng dễ dàng rồi.
Chương 503: Ngự y
Không phải không đánh lại được họ, mà là một khi động tay sẽ khó tránh cảnh máu chảy thành sông, bàn tay dính đầy máu tươi.
“Chủ nhân, Tiểu Cửu Nhi tới cứu chủ nhân đây, xì xì…”
“Dừng tay, ngươi đừng nhúc nhích, cứ ngoan ngoãn ở đó là được”.
Tiểu Cửu Nhi sức lực lớn như thế, nàng còn chưa dùng sức mà đám người này đã lũ lượt ngã xuống, nát hơn cả đậu phụ.
Tiểu Cửu Nhi mà ra tay thì máu chảy bao giờ mới hết.
“Giết giết giết giết… giết giết giết giết giết…”
Đám người lùn cầm theo bó đuốc và đao lớn, đồng thanh hô hào khiến người ta muốn điếc tai luôn.
Cố Thanh Hy nổi cơn tam bành.
Chân nàng đau chết đi được, thế mà hất không ra, người nào người nấy cắn chặt như miếng cao dán chó ấy.
Nhìn sang Ôn Thiếu Nghi, hắn ta yếu ớt ngả vào thân cây khô, mặc cho đám người lùn bao vây quanh mình, lạnh nhạt nhìn nàng bị bắt nạt.
Cố Thanh Hy giơ cao hai tay, lớn tiếng hô lên: “Ta đầu hàng, ta đầu hàng rồi, các ngươi muốn thế nào, cứ nói thẳng đi”.
Hoa tướng quân phất tay, ra hiệu cho tất cả người lùn lùi đi, chỉ bao vây quanh nàng và nhìn nàng với vẻ đề phòng.
Hoa tướng quân hà hừ một tiếng: “Còn tưởng là cao thủ, hóa ra cũng chỉ đến thế, so với người trước kia từng xông vào Oa Nhân Quốc thì thua xa”.
“...”
Cũng chỉ đến thế?
Hờ...
Nàng không hề dùng sức đấy, hiểu không?
Không biết đám người này lấy đâu ra sự tự tin, mà làm sao sống được đến tận giờ?
Người bị Cố Thanh Hy hất ra ngoài, hoặc là hôn mê bất tỉnh, hoặc là đau đớn đến mức kêu la oai oái, mấy vị đại phu vác theo hòm thuốc vội vàng chạy tới khám cho họ, ai nấy lộ vẻ khó xử.
“Tướng quân, họ bị thương nặng quá, e là không sống nổi”.
“Tướng quân, tướng quân, không hay rồi, trong số những người bị thương có cả thái nữ điện hạ!”, một binh lính vội vã nói.
Hoa tướng quân lảo đảo, chấn động hỏi lại: “Ngươi nói gì cơ, thái nữ điện hạ? Thái nữ điện hạ sao lại ở đây?”
“Chuyện này... thuộc hạ cũng không rõ, chắc là thái nữ điện hạ lại trà trộn vào quân doanh rồi”.
“Mau, mời tất cả đại phu qua đó khám cho thái nữ điện hạ, nhất định phải cứu sống thái nữ điện hạ, nếu không tất cả chúng ta không giữ được đầu đâu, nàng là con gái duy nhất của hoàng đế bệ hạ đấy”.
Đám người lùn hoảng hốt, không ít đại phu bắt mạch xong lắc đầu nguầy nguậy và tỏ ra sợ hãi: “Hoa... Hoa tướng quân, thương thế của thái nữ điện hạ nặng quá, vi thần, vi thần quả thực bất lực rồi”.
Hiện trường hỗn loạn, có người lo lắng, có người khiếp sợ, có người vội vàng bỏ đi, có người vẫn tiếp tục cứu chữa mà không sờn lòng, nơi nào cũng ồn ào.
Cố Thanh Hy tiến lên một bước, định qua đó xem thử.
Một số người lùn lại lần nữa bao vây xung quanh nàng.
“Đứng lại, ngươi đả thương thái nữ điện hạ của bọn ta mà còn dám chạy lung tung, có tin bọn ta giết ngươi ngay bây giờ không”.
“Ta cũng là một đại phu, có lẽ ta có thể chữa trị cho vết thương cho nàng ta”.
“Xí, họ là đại phu giỏi nhất của Oa Nhân Quốc bọn ta mà còn không chữa nổi, một phàm nhân như ngươi thì hiểu gì chứ”.
“Quan trọng nhất là đại phu giỏi của các ngươi bây giờ cũng không cứu nổi thái nữ điện hạ của các ngươi, chi bằng để ta thử xem, dù sao cứ cố hết sức, chí ít các ngươi cũng có một tia hi vọng, nếu không thái nữ điện hạ mà chết, tất cả các ngươi cũng khó thoát tội nhỉ”.
Đám đông đồng loạt hướng mắt về phía Hoa tướng quân, đợi Hoa tướng quân quyết định.
Cố Thanh Hy tỏ ra mất kiên nhẫn: “Các ngươi đông ngươi như vậy, còn sợ một mình ta sao? Thời gian quý giá, nếu không mau nhường đường, thái nữ điện hạ của các ngươi có lẽ sẽ mất mạng thật đấy”.
“Để nàng ta thử đi”, Hoa tướng quân xua tay, ra hiệu cho các binh sĩ lui xuống, không quên cảnh cáo nàng: “Nếu ngươi không thể chữa khỏi cho thái nữ điện hạ, ta đảm bảo ngươi sẽ sống không bằng chết”.
Cố Thanh Hy bĩu môi, ngó lơ lời uy hiếp của nàng ta, tới trước mặt thái nữ điện hạ, bắt mạch cho nàng ta, sau đó xách nàng ta lên, xốc mạnh mấy cái.
Người của Oa Nhân Quốc sợ tới mức mặt mũi biến sắc.
“Ngươi làm gì thế, mau đặt thái nữ điện hạ của bọn ta xuống!”
“Hỗn xược, ngươi dám vô lễ với thái nữ điện hạ, người đâu, mau bắn chết nàng ta”.
“Khụ khụ...”
Cung thủ đang định bắn ta thì thái nữ điện hạ bị xách ngược lên đột nhiên ho vài tiếng rồi tỉnh táo hơn.
Đám đông sợ hết hồn.
Thái nữ... thái nữ điện hạ tỉnh rồi?
Vậy là xong thôi.
Cố Thanh Hy đặt nàng ta xuống, phủi phủi tay mình, chỉ là bị nghẹn thôi mà, có cần căng thẳng đến vậy không?
Lại còn không cứu nổi, chẳng thể hiểu y thuật của mấy người này tệ hại đến mức nào.
“Thái nữ điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, thái nữ điện hạ, người vẫn ổn chứ?”
Thái nữ điện hạ chừng mười ba mười bốn tuổi, gương mặt rất non nớt, nghe xong xua xua tay: “Không sao, chỉ là ban nãy khó thở thôi. Là ngươi đã cứu ta?”
“Phải, thế nên ta có thể rời đi được chưa?”
“Không thể, y thuật của ngươi cao như vậy, ngươi phải ở lại Oa Nhân Quốc của bọn ta làm ngự y”.
“...”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi làm không công đâu, bổn thái nữ có thể xem xét gả hoàng đệ cho ngươi, để ngươi ở lại Oa Nhân Quốc vừa có quyền thế vừa có địa vị, bổn thái nữ đảm bảo không ai dám bắt nạt ngươi”.
Cố Thanh Hy phì cười.
Nàng bị khùng sao.
Đi lấy một ông chồng nhũn như đậu phụ?
Chương 504: Không thể có mặt
“Bệ hạ giá đáo…”
Cùng với một tiếng hô lớn, các thị vệ đồng loạt lùi sang hai bên.
Đi đầu là một nữ tử trung niên mặc long bào màu vàng kim chậm rãi tiến vào trong sự bao vây và bảo vệ của đám đông.
Nàng ta vừa mới đến tất cả mọi người đều quỳ xuống và hô to: “Tham kiến nữ hoàng, nữ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”.
“Mẫu hoàng, sao người lại đến đây?”, thái nữ nở nụ cười non nớt, ngoan ngoãn tiến lại gần.
Nữ hoàng của Oa Nhân Quốc tuổi tác cũng không cao, giơ tay nhấc chân đều mang theo quý khí từ khi sinh ra đã có.
Nàng ta trang điểm chỉn chu, thỉnh thoảng lộ ra vẻ quyến rũ, có thể thấy tác phong ngày thường cũng không tốt lắm.
“Không phải bảo con ở trong cung đọc sách sao, sao con lại chạy tới đây?”
“Ôi chao, suốt ngày đọc sách, đọc đến mức nhi thần sắp bị ngốc luôn rồi. Phu tử có dặn, ngoài việc đọc sách còn phải học binh pháp và võ công, thế nên nhi thần mới lén lút trà trộn vào quân doanh”.
“Hỗn trướng, đường đường là thái nữ, là nữ hoàng tương lai của Oa Nhân Quốc, thế mà không màng tới an toàn của tính mạng, trà trộn vào quân doanh, người đâu, còn không mau đưa thái nữ về”.
“Rõ”.
Thái nữ không muốn quay về, nhưng khi trông thấy gương mặt u ám của mẫu hoàng, đành cúi đầu, xị mặt quay về.
Nữ hoàng đảo mắt nhìn sang Cố Thanh Hy, ánh mắt mang theo vẻ đánh giá.
Được một lát sau, nàng ta mới dời tầm mắt, hướng về phía Ôn Thiếu Nghi.
Nhìn thấy Ôn Thiếu Nghi, nữ hoàng không khỏi chân động.
“Là ngươi đó ư, Ôn công tử”.
Ôn Thiếu Nghi trông thấy nữ hoàng xuất hiện mà chỉ muốn tìm nơi nào đó để trốn, thế nhưng nơi này đâu đâu cũng toàn tuyết phủ trắng xóa, không có chỗ nào để trốn, thêm vào đó là thị vệ của Oa Nhân Quốc thực sự rất đông.
Hắn ta chỉ cúi đầu suốt toàn bộ quá trình, thế mà vẫn bị nữ hoàng nhận ra.
“Đúng là ngươi rồi, trẫm còn tưởng là nhận nhầm người. Ôn công tử, nhiều năm không gặp, ngươi cố tình tới tìm trẫm phải không?”
Cố Thanh Hy nghe xong mà mờ mịt.
“Hai người… quen nhau?”
“Ngươi là ai?”, thái độ của nữ hoàng khi đối diện với Ôn Thiếu Nghi và khi đối diện với Cố Thanh Hy khác nhau một trời một vực.
Cố Thanh Hy nhìn ra được, ánh mắt của nữ hoàng nhìn nàng chẳng khác nào nhìn tình địch, chỉ muốn xé xác nàng ra.
Chẳng lẽ ả người lùn này thích Ôn Thiếu Nghi hả?
“Ta hả, ta là tỷ tỷ của Ôn Thiếu Nghi, hắn bị thương, hôn mê suốt một đoạn thời gian dài, trong lúc hôn mê cứ lẩm bẩm đòi tới Oa Nhân Quốc, thế nên… ta mới đưa hắn tới đây”.
“Sao cơ… chàng ấy hôn mê mà còn đòi tới Oa Nhân Quốc?”
“Chứ còn gì nữa, ta nhớ hắn từng nói hắn có người trong lòng ở Oa Nhân Quốc, nhưng khi ta hỏi hắn người trong lòng hắn là ai, hắn lại không chỉ nói, chỉ nói thân phận nàng ta cao quý, hắn không thể với tới được”.
Ôn Thiếu Nghi trợn mắt lườm Cố Thanh Hy.
Nữ nhân này, nói dối không cần chuẩn bị bản thảo luôn hả?
Nữ hoàng nghe thấy mà mừng như mở cờ trong bụng.
Nếu không phải hạ nhân còn ở đây, nàng ta chỉ muốn lao thẳng vào Ôn Thiếu Nghi.
Cho dù là thế, nàng ta vẫn nhìn Ôn Thiếu Nghi bằng đôi mắt lúng liếng si tình, dùng lời nói dịu dàng nhất cuộc đời của nàng ta: “Ôn công tử, ngươi phong quang tế nguyệt, ôn nhu văn nhã, tài hoa đức độ, võ công tuyệt thế, mấy năm trước. Sau khi gặp ngươi, bóng hình ngươi vẫn luôn vương vấn trong lòng trẫm không thể nào buông bỏ được, trẫm nhớ mãi không nguôi, vẫn luôn trông ngóng được trùng phùng cùng ngươi. Năm đó ngươi rời đi vội vã, trẫm còn tưởng ngươi không thích trẫm, chẳng ngờ đôi ta lưỡng tình tương duyệt”.
Cố Thanh Hy suýt nôn.
Đám người lùn này sao mà buồn nôn thế?
Năm đó Ôn Thiếu Nghi vội vàng rời đi, chắc cũng vì không chịu nổi mức độ sến súa của nàng ta.
“Ôn công tử, trẫm lập tức phế hậu, trẫm cho ngươi làm hoàng hậu, nhất định sẽ rước ngươi về bằng nghi lễ hoành tráng nhất”.
Cố Thanh Hy giơ ngón tay cái, buột miệng nói luôn: “Ta ủng hộ, ta tán thành, hai người trai tài gái sắc, à không, trai sắc gái tài, trời sinh một cặp, hai người mà ở bên nhau đúng là xứng lứa vừa đôi, ai ai cũng ngưỡng mộ”.
“Khách sáo rồi khách sáo rồi, nếu ngươi là tỷ tỷ của Ôn công tử thì cũng là thân thích của trẫm, các ngươi từ xa mà đến, vất vả rồi. Trẫm sẽ cho người chuẩn bị tiệc rượu ngay lập tức, hôm nay nhất định phải cùng ngươi uống ba trăm ly”.
“Đệ đệ của ta trước nay dễ xấu hổ, hắn thích ngươi nhưng không dám nói ra, ắt hẳn là vì cảm thấy mình quá cao, không xứng với ngươi, thế nên… bệ hạ, ngươi hiểu đó”.
Nữ hoàng sững người.
Nàng ta không hiểu lắm.
Hắn ta không chê nàng ta quá lùn, nàng ta đã cảm ta trời đất rồi.
Đâu thể chê hắn ta quá cao được.
Cố Thanh Hy ghé lại gần nàng ta, khẽ nói: “Đệ đệ ta dễ xấu hổ, thế nên hắn lén nói với ta, ngày đại hôn, ta không thể có mặt, nếu không hắn sẽ thấy ngượng lắm. Ngươi thử nói xem, ta chỉ có một đệ đệ, nguyện vọng này chẳng biết được giấu trong lòng hắn bao nhiêu năm rồi, nếu ta tham gia hôn lễ của hắn, há chẳng phải sẽ khiến hắn… ôi…”
Khóe miệng Ôn Thiếu Nghi giật giật, đành nhắm luôn hai mắt vào.
Hắn ta cố nén cơn giận, nói với bản thân rằng đừng nổi nóng.
Tiểu Cửu Nhi cho nàng một ánh mắt ghét bỏ.
Nếu cái chân thứ ba của hắn ta nhai giòn sần sật, ngon miệng như vậy, vì sao nàng lại không ăn?
Cố Thanh Hy cười nói: “Không phải là vì ta muốn để lại đồ ăn ngon nhất cho ngươi sao!”
“Thôi đi, món ngon này thì bản xà vương không có phúc hưởng thụ, cái chân thứ ba này để lại cho cô, ta ăn cái khác”.
“Chậc chậc chậc, cái chân thứ ba tươi ngon như vậy mà ngươi lại ghét bỏ. Được rồi, hay là ta làm thành thịt khô cho ngươi từ từ thưởng thức, hôm nào đói bụng có thể lấy ra gặm làm đồ ăn vặt”.
Ôn Thiếu Nghi nghe không hiểu tiếng của Tiểu Cửu Nhi, nhưng thông qua lời nói của Cố Thanh Hy, hắn ta vẫn hiểu được phần nào ý tứ trong đó.
Nghe mấy lời bỉ ổi không có tí liêm sỉ nào này của Cố Thanh Hy, Ôn Thiếu Nghi cảm thấy nhức nhối kinh khủng.
Mãi đến lúc này, hắn ta mới hiểu được vì sao mỗi lần Dạ Mặc Uyên đối mặt với Cố Thanh Hy, tên đó đều không nhịn được nổi giận đùng đùng.
Chỉ với dáng vẻ lưu manh này của nàng, dù là ai cũng không chịu nổi.
Cố Thanh Hy đá đá vào người Ôn Thiếu Nghi đang yếu ớt vì bị thương nặng: “Này, nói một lời thẳng thắn đi, rốt cuộc ngươi có muốn đi tìm đồ ăn ngon hay không, suy nghĩ kỹ càng rồi trả lời ta”.
Cơ thể Ôn Thiếu Nghi khẽ nhúc nhích nhưng bởi vì thương nặng, cộng thêm huyệt đạo toàn thân đều đã bị Cố Thanh Hy dùng kim châm phong bế nên lúc này, đừng nói đến sử dụng chân khí, cho dù chỉ là đi đường, hắn ta cũng khó mà làm được.
Hắn ta không trả lời mà lảo đảo đứng dậy, lê lết cơ thể nặng nề đi tìm thịt rừng.
Cố Thanh Hy xoa cằm: “Nghe lời như vậy à?”
Tiểu Cửu Nhi lại quăng cho nàng một ánh mắt khinh bỉ.
“Cô suốt ngày đe dọa hắn ta như vậy, hắn ta dám không nghe lời sao? Nếu cái chân thứ ba của hắn ta thật sự bị cô làm thành thịt khô, thế thì quá mất mặt”.
“Cùng lắm là biến cái chân thứ ba của hắn ta thành thịt khô, còn ngươi, ngay cả mẩu vụn cũng không muốn để lại, định bụng gặm sạch sành sanh đấy chứ!”
“Xà vương ta chỉ ăn hắn ta thôi, một miếng là xong, hắn ta cũng không có cảm giác gì. Còn cô lại cắt bỏ cái chân thứ ba của hắn ta làm thành thịt khô, như vậy cả đời hắn ta đều phải chịu đựng nỗi nhục to lớn, cô nói cái nào ác hơn?”
Cố Thanh Hy ra vẻ gật gù: “Hình như đúng vậy. Ôn Thiếu Nghi có vẻ vô cùng sĩ diện, thiến hắn ta quả thật còn tàn nhẫn hơn giết hắn ta. Ngươi ngây ra đó làm gì, còn không mau đi nhặt chút củi đốt, không có củi thì nướng thịt rừng thế nào?”
“Cô đồng ý cho ta heo nướng, lẽ nào không phải là cô đi kiếm củi đốt?”
“Rốt cuộc ai là chủ nhân?”, Cố Thanh Hy túm lấy cái đuôi của Tiểu Cửu Nhi, nhấc ngược nó lên trước mặt mình.
Tiểu Cửu Nhi không ngừng quẫy đuôi, muốn tránh khỏi khống chế của nàng.
“Chủ nhân, cô bắt nạt rắn”.
“Lâu rồi không ăn canh rắn, ngẫm lại quả thật thơm ngon, đặc biệt là vừa ăn canh rắn vừa thưởng thức cảnh tuyết rơi”.
“Xì xì xì…”
Tiểu Cửu Nhi nhe răng trợn mắt, chán nản rời đi, cũng không biết trong miệng đang chửi mát cái gì.
Cố Thanh Hy mỉm cười, tìm một chỗ khuất gió, bắt đầu xếp củi đốt.
Thoáng chốc Tiểu Cửu Nhi đã trở về, mới chỉ một lát đã kiếm được một đống củi.
Ôn Thiếu Nghi rời đi rất lâu, lâu đến mức Cố Thanh Hy cho rằng liệu có phải Ôn Thiếu Nghi đã lạc đường rồi không, khi ấy hắn ta mới cầm hai con thỏ tuyết trở về.
Sắc mặt hắn ta tái nhợt, bờ môi không một sắc hồng, cơ thể lạnh run lẩy bẩy.
Tiểu Cửu Nhi bĩu môi, không vui xì xì nói: “Chỉ hai con, không đủ nhét kẽ răng”.
“Đừng có mà được lợi rồi còn khoe mẽ, có thể tìm được đồ ăn ở nơi như thế này là tốt lắm rồi”.
Cố Thanh Hy vốn muốn bảo Ôn Thiếu Nghi đi vặt lông, xử lý nội tạng thỏ, nhưng mắt thấy hắn ta gần như không còn chút sức lực nào thì nàng cũng không làm khó dễ hắn ta nữa.
Thoáng chốc, Cố Thanh Hy đã nướng xong thỏ tuyết, mùi thơm tỏa ra ngập tràn trong tuyết.
Không đợi Cố Thanh Hy gỡ thỏ nướng xuống, Tiểu Cửu Nhi đã mở cái miệng rộng, “răng rắc” một tiếng, toàn bộ con thỏ chui vào trong bụng.
Lại một tiếng “răng rắc” nữa, con thỏ còn lại cũng bị nó gặm sạch.
Tiểu Cửu Nhi phát ra âm thanh thỏa mãn, vui vẻ phe phẩy cái đuôi nhỏ.
Khẽ nghiêng đầu, nó ra vẻ đáng thương nhìn Cố Thanh Hy.
“Chỉ hai con thỏ nướng tí tẹo, không đủ ăn!”
Cố Thanh Hy tìm kiếm bên trong nhẫn không gian, lấy hết thịt để ăn ra ngoài.
Tiểu Cửu Nhi vui vẻ vùi đầu vào ăn.
Đồ ăn trong nhẫn không gian cũng không nhiều, Tiểu Cửu Nhi lại là đứa dạ dày không đáy, có nhiêu cũng hết, chẳng từ chối món gì.
Cố Thanh Hy chỉ giữ lại mấy chiếc màn thầu, nhai kỹ từng miếng từng miếng nhỏ.
“Ùng ục…”
Bụng Ôn Thiếu Nghi không đúng lúc vang lên tiếng kêu ùng ục.
Cố Thanh Hy nghiêng đầu nói: “Đói bụng? Gọi một tiếng tỷ tỷ, ta sẽ cho ngươi chiếc màn thầu này”.
Ôn Thiếu Nghi quay đầu sang chỗ khác, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Ừm, thơm quá, đặc biệt là màn thầu ăn cùng thịt bò khô, quả thật chính là món ngon trên đời”.
“Chủ nhân, Tiểu Cửu Nhi cũng muốn”. Tiểu Cửu Nhi hấp tấp đến gần Cố Thanh Hy, tham lam liếm liếm khóe miệng.
“Lăn đi, nhiều đồ ăn như vậy còn không bịt kín được cái miệng của ngươi à”.
“Không bịt kín nó được, Tiểu Cửu Nhi thích ăn thịt”.
“Không bịt được thì ta thu lại vậy”.
“Đừng đừng đừng, bây giờ vẫn bịt được, hì hì!”, Tiểu Cửu Nhi vung đuôi cuốn hết đồ ăn đi.
Chương 502: Trọng thương
Trong lòng nó thầm nghĩ, tạm thời cứ ăn hết những thứ này đã, sau đó sẽ tìm chủ nhân đòi tiếp.
Cố Thanh Hy cầm thịt bò khô và bánh bao trắng lắc qua lắc lại trước mặt Ôn Thiếu Nghi: “Ba ngày ba đêm không ăn không uống, ngươi có chắc là không đói không khát?”
Ôn Thiếu Nghi: “…”
“Đây là chút thức ăn ít ỏi còn lại trong chiếc nhẫn không gian của ta, nếu ngươi không ăn, không biết bữa tiếp theo phải đợi đến khi nào đâu đấy”.
Ôn Thiếu Nghi: “…”
“Khẳng khái đến thế sao, dù chết đói cũng không ăn đồ của ta? Được thôi, dù sao người đói là ngươi, không phải ta. Tiểu Cửu Nhi, ăn nhiều vào, nghỉ ngơi thêm lát nữa rồi chúng ta vượt qua Oa Nhân Quốc, chính thức tiến vào vùng đất Cực Bắc”.
“Xì xì… Chủ nhân, ta ăn hết mất rồi, còn thịt nữa không?”
“Hết rồi”.
“Thịt bò khô trên tay chủ nhân có thể cho Tiểu Cửu Nhi được không?”
Cố Thanh Hy trợn mắt khinh thường.
Nó thực sự muốn Ôn Thiếu Nghi chết đói à?
Tuy rằng nàng không thích Ôn Thiếu Nghi, nhưng cũng không muốn để một người sống sờ sờ như hắn ta chết đói.
Vùng đất bị tuyết phủ ở phía xa xa đột nhiên lóe lên một đốm đỏ.
Đốm đỏ đó còn ánh chút vàng, phạm vi cực kỳ rộng, bao vây họ từ bốn phương tám hướng, vô cùng rõ ràng trong màn đêm u tối.
“Đi xem xem đốm sáng đó là gì”, Cố Thanh Hy nói.
Tiểu Cửu Nhi đang định đi thì âm thanh yếu ớt của Ôn Thiếu Nghi vang lên: “Là ánh đuốc của người Oa Nhân”.
“Xa như thế, làm sao ngươi biết được?”
“…”
Cố Thanh Hy định tìm cách rời đi thì giọng nói dễ nghe của Ôn Thiếu Nghi lại vang lên lần nữa.
“Không đi nổi đâu, chúng ta bị bao vây rồi, họ chẳng có gì nhiều, chỉ có nhân lực là nhiều”.
Trong lúc này, Oa Nhân cầm ngọn đuốc đã bao vây kín mít quanh họ.
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng Cố Thanh Hy vẫn không khỏi giật mình.
Những người này là Oa Nhân hả…
Người nào cũng chỉ cao đến đầu gối của nàng.
Đám người dày chi dày chít bao quanh họ như một đàn kiến.
“Các ngươi là ai, tại sao xông vào quốc gia của bọn ta?”
Người mới tới có giọng nói vang vọng, nhìn cách ăn mặc có vẻ là một tướng quân, nhưng khi âm thanh lọt vào tai Cố Thanh Hy thì cực kỳ nhỏ, nếu không lắng tai nghe thì không thể nghe rõ rốt cuộc nàng ta nói gì.
Điều khó tin hơn là hình như đám người này toàn nữ nhân.
Cố Thanh Hy ôm quyền hành lễ, lễ phép nói: “Bọn ta chỉ muốn tiến vào vùng đất Cực Bắc, vô tình đắc tội các vị, nếu có chỗ nào mạo phạm, xin được lượng thứ”.
“Vùng đất Cực Bắc? Đó là vùng đất của ác ma, ngươi muốn tới nơi đó làm gì? Có phải định hủy diệt Oa Nhân Quốc của bọn ta không?”
“Vùng đất của ác ma? Hủy diệt Oa Nhân Quốc? Tại sao lại nói như vậy?”
“Nếu ngươi biết đến vùng đất Cực Bắc, chẳng lẽ không biết đó là vùng đất của ác ma, bất kỳ sinh linh nào tiến vào cũng không thể sống sót mà trở ra”, vị tướng quân cầm đầu tránh nặng tìm nhẹ, không hề nhắc đến việc Oa Nhân Quốc sẽ bị hủy diệt thế nào.
“Nhân loại vô tri, chẳng biết thứ gì còn dám tùy tiện xông vào vùng đất Cực Bắc”.
Cố Thanh Hy nhướn mày: “Nghe có vẻ như các ngươi không phải nhân loại?”
“Hỗn xược, ngươi dám ăn nói với bản tướng quân như thế! Người đâu, bắt chúng lại”.
Mệnh lệnh được đưa ra, đám người lùn đen đặc như kiến xông tới, người thì ôm chân, người thì túm cánh tay.
Cố Thanh Hy còn tưởng võ công của chúng cao cường đến đâu, không ngờ đám người lùn này không những không có võ công mà sức lực cũng rất yếu, nàng chỉ cần hất nhẹ một cái đã hất được vài người ra xa, đồng thời kẻ đó phun máu ngay tại chỗ, không rõ sống chết thế nào.
“Ngươi… thứ nữ nhân độc ác như ngươi, dám giết cả tộc dân của bọn ta, bọn ta liều mạng với ngươi”.
Từng người lùn lại lần nữa bao vây quanh nàng, nhiều như kiến.
Cố Thanh Hy sững sờ nhìn cánh tay mình.
Nàng còn chưa dùng đến sức lực mà đám người này đã bị thương nặng như thế, rốt cuộc có phải họ cố tình bắt vạ nàng không?
Sau mấy lần liên tiếp hất họ ra xa, không ngoài ý muốn, ai nấy hộc ra máu tươi, ngã ra nền đất và trọng thương.
Khiến Cố Thanh Hy không nỡ dùng sức quăng họ đi nữa.
Thế mà đám người lùn này không biết chừng mực, điên cuồng gặm vào bắp chân của nàng hết lần này đến lần khác.
Nàng cũng biết đau chứ.
Cố Thanh Hy giận dữ quát: “Tất cả buông tay và nhả hết ra, nếu không chịu buông, coi chừng ta không khách sáo nữa”.
“Ta biết ngươi bản lĩnh cao cường, bọn ta cũng biết bọn ta không đánh nổi ngươi, ngươi có bản lĩnh thì giết hết bọn ta đi!”
Cách đó không xa, người lùn dày chi dày chít giơ cao bó đuốc ào ào xông tới, phải có tới hàng vạn, không, chắc hẳn phải gần mười vạn.
Trời đất…
Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao Ôn Thiếu Nghi nói xông vào Oa Nhân Quốc chẳng dễ dàng rồi.
Chương 503: Ngự y
Không phải không đánh lại được họ, mà là một khi động tay sẽ khó tránh cảnh máu chảy thành sông, bàn tay dính đầy máu tươi.
“Chủ nhân, Tiểu Cửu Nhi tới cứu chủ nhân đây, xì xì…”
“Dừng tay, ngươi đừng nhúc nhích, cứ ngoan ngoãn ở đó là được”.
Tiểu Cửu Nhi sức lực lớn như thế, nàng còn chưa dùng sức mà đám người này đã lũ lượt ngã xuống, nát hơn cả đậu phụ.
Tiểu Cửu Nhi mà ra tay thì máu chảy bao giờ mới hết.
“Giết giết giết giết… giết giết giết giết giết…”
Đám người lùn cầm theo bó đuốc và đao lớn, đồng thanh hô hào khiến người ta muốn điếc tai luôn.
Cố Thanh Hy nổi cơn tam bành.
Chân nàng đau chết đi được, thế mà hất không ra, người nào người nấy cắn chặt như miếng cao dán chó ấy.
Nhìn sang Ôn Thiếu Nghi, hắn ta yếu ớt ngả vào thân cây khô, mặc cho đám người lùn bao vây quanh mình, lạnh nhạt nhìn nàng bị bắt nạt.
Cố Thanh Hy giơ cao hai tay, lớn tiếng hô lên: “Ta đầu hàng, ta đầu hàng rồi, các ngươi muốn thế nào, cứ nói thẳng đi”.
Hoa tướng quân phất tay, ra hiệu cho tất cả người lùn lùi đi, chỉ bao vây quanh nàng và nhìn nàng với vẻ đề phòng.
Hoa tướng quân hà hừ một tiếng: “Còn tưởng là cao thủ, hóa ra cũng chỉ đến thế, so với người trước kia từng xông vào Oa Nhân Quốc thì thua xa”.
“...”
Cũng chỉ đến thế?
Hờ...
Nàng không hề dùng sức đấy, hiểu không?
Không biết đám người này lấy đâu ra sự tự tin, mà làm sao sống được đến tận giờ?
Người bị Cố Thanh Hy hất ra ngoài, hoặc là hôn mê bất tỉnh, hoặc là đau đớn đến mức kêu la oai oái, mấy vị đại phu vác theo hòm thuốc vội vàng chạy tới khám cho họ, ai nấy lộ vẻ khó xử.
“Tướng quân, họ bị thương nặng quá, e là không sống nổi”.
“Tướng quân, tướng quân, không hay rồi, trong số những người bị thương có cả thái nữ điện hạ!”, một binh lính vội vã nói.
Hoa tướng quân lảo đảo, chấn động hỏi lại: “Ngươi nói gì cơ, thái nữ điện hạ? Thái nữ điện hạ sao lại ở đây?”
“Chuyện này... thuộc hạ cũng không rõ, chắc là thái nữ điện hạ lại trà trộn vào quân doanh rồi”.
“Mau, mời tất cả đại phu qua đó khám cho thái nữ điện hạ, nhất định phải cứu sống thái nữ điện hạ, nếu không tất cả chúng ta không giữ được đầu đâu, nàng là con gái duy nhất của hoàng đế bệ hạ đấy”.
Đám người lùn hoảng hốt, không ít đại phu bắt mạch xong lắc đầu nguầy nguậy và tỏ ra sợ hãi: “Hoa... Hoa tướng quân, thương thế của thái nữ điện hạ nặng quá, vi thần, vi thần quả thực bất lực rồi”.
Hiện trường hỗn loạn, có người lo lắng, có người khiếp sợ, có người vội vàng bỏ đi, có người vẫn tiếp tục cứu chữa mà không sờn lòng, nơi nào cũng ồn ào.
Cố Thanh Hy tiến lên một bước, định qua đó xem thử.
Một số người lùn lại lần nữa bao vây xung quanh nàng.
“Đứng lại, ngươi đả thương thái nữ điện hạ của bọn ta mà còn dám chạy lung tung, có tin bọn ta giết ngươi ngay bây giờ không”.
“Ta cũng là một đại phu, có lẽ ta có thể chữa trị cho vết thương cho nàng ta”.
“Xí, họ là đại phu giỏi nhất của Oa Nhân Quốc bọn ta mà còn không chữa nổi, một phàm nhân như ngươi thì hiểu gì chứ”.
“Quan trọng nhất là đại phu giỏi của các ngươi bây giờ cũng không cứu nổi thái nữ điện hạ của các ngươi, chi bằng để ta thử xem, dù sao cứ cố hết sức, chí ít các ngươi cũng có một tia hi vọng, nếu không thái nữ điện hạ mà chết, tất cả các ngươi cũng khó thoát tội nhỉ”.
Đám đông đồng loạt hướng mắt về phía Hoa tướng quân, đợi Hoa tướng quân quyết định.
Cố Thanh Hy tỏ ra mất kiên nhẫn: “Các ngươi đông ngươi như vậy, còn sợ một mình ta sao? Thời gian quý giá, nếu không mau nhường đường, thái nữ điện hạ của các ngươi có lẽ sẽ mất mạng thật đấy”.
“Để nàng ta thử đi”, Hoa tướng quân xua tay, ra hiệu cho các binh sĩ lui xuống, không quên cảnh cáo nàng: “Nếu ngươi không thể chữa khỏi cho thái nữ điện hạ, ta đảm bảo ngươi sẽ sống không bằng chết”.
Cố Thanh Hy bĩu môi, ngó lơ lời uy hiếp của nàng ta, tới trước mặt thái nữ điện hạ, bắt mạch cho nàng ta, sau đó xách nàng ta lên, xốc mạnh mấy cái.
Người của Oa Nhân Quốc sợ tới mức mặt mũi biến sắc.
“Ngươi làm gì thế, mau đặt thái nữ điện hạ của bọn ta xuống!”
“Hỗn xược, ngươi dám vô lễ với thái nữ điện hạ, người đâu, mau bắn chết nàng ta”.
“Khụ khụ...”
Cung thủ đang định bắn ta thì thái nữ điện hạ bị xách ngược lên đột nhiên ho vài tiếng rồi tỉnh táo hơn.
Đám đông sợ hết hồn.
Thái nữ... thái nữ điện hạ tỉnh rồi?
Vậy là xong thôi.
Cố Thanh Hy đặt nàng ta xuống, phủi phủi tay mình, chỉ là bị nghẹn thôi mà, có cần căng thẳng đến vậy không?
Lại còn không cứu nổi, chẳng thể hiểu y thuật của mấy người này tệ hại đến mức nào.
“Thái nữ điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, thái nữ điện hạ, người vẫn ổn chứ?”
Thái nữ điện hạ chừng mười ba mười bốn tuổi, gương mặt rất non nớt, nghe xong xua xua tay: “Không sao, chỉ là ban nãy khó thở thôi. Là ngươi đã cứu ta?”
“Phải, thế nên ta có thể rời đi được chưa?”
“Không thể, y thuật của ngươi cao như vậy, ngươi phải ở lại Oa Nhân Quốc của bọn ta làm ngự y”.
“...”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi làm không công đâu, bổn thái nữ có thể xem xét gả hoàng đệ cho ngươi, để ngươi ở lại Oa Nhân Quốc vừa có quyền thế vừa có địa vị, bổn thái nữ đảm bảo không ai dám bắt nạt ngươi”.
Cố Thanh Hy phì cười.
Nàng bị khùng sao.
Đi lấy một ông chồng nhũn như đậu phụ?
Chương 504: Không thể có mặt
“Bệ hạ giá đáo…”
Cùng với một tiếng hô lớn, các thị vệ đồng loạt lùi sang hai bên.
Đi đầu là một nữ tử trung niên mặc long bào màu vàng kim chậm rãi tiến vào trong sự bao vây và bảo vệ của đám đông.
Nàng ta vừa mới đến tất cả mọi người đều quỳ xuống và hô to: “Tham kiến nữ hoàng, nữ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”.
“Mẫu hoàng, sao người lại đến đây?”, thái nữ nở nụ cười non nớt, ngoan ngoãn tiến lại gần.
Nữ hoàng của Oa Nhân Quốc tuổi tác cũng không cao, giơ tay nhấc chân đều mang theo quý khí từ khi sinh ra đã có.
Nàng ta trang điểm chỉn chu, thỉnh thoảng lộ ra vẻ quyến rũ, có thể thấy tác phong ngày thường cũng không tốt lắm.
“Không phải bảo con ở trong cung đọc sách sao, sao con lại chạy tới đây?”
“Ôi chao, suốt ngày đọc sách, đọc đến mức nhi thần sắp bị ngốc luôn rồi. Phu tử có dặn, ngoài việc đọc sách còn phải học binh pháp và võ công, thế nên nhi thần mới lén lút trà trộn vào quân doanh”.
“Hỗn trướng, đường đường là thái nữ, là nữ hoàng tương lai của Oa Nhân Quốc, thế mà không màng tới an toàn của tính mạng, trà trộn vào quân doanh, người đâu, còn không mau đưa thái nữ về”.
“Rõ”.
Thái nữ không muốn quay về, nhưng khi trông thấy gương mặt u ám của mẫu hoàng, đành cúi đầu, xị mặt quay về.
Nữ hoàng đảo mắt nhìn sang Cố Thanh Hy, ánh mắt mang theo vẻ đánh giá.
Được một lát sau, nàng ta mới dời tầm mắt, hướng về phía Ôn Thiếu Nghi.
Nhìn thấy Ôn Thiếu Nghi, nữ hoàng không khỏi chân động.
“Là ngươi đó ư, Ôn công tử”.
Ôn Thiếu Nghi trông thấy nữ hoàng xuất hiện mà chỉ muốn tìm nơi nào đó để trốn, thế nhưng nơi này đâu đâu cũng toàn tuyết phủ trắng xóa, không có chỗ nào để trốn, thêm vào đó là thị vệ của Oa Nhân Quốc thực sự rất đông.
Hắn ta chỉ cúi đầu suốt toàn bộ quá trình, thế mà vẫn bị nữ hoàng nhận ra.
“Đúng là ngươi rồi, trẫm còn tưởng là nhận nhầm người. Ôn công tử, nhiều năm không gặp, ngươi cố tình tới tìm trẫm phải không?”
Cố Thanh Hy nghe xong mà mờ mịt.
“Hai người… quen nhau?”
“Ngươi là ai?”, thái độ của nữ hoàng khi đối diện với Ôn Thiếu Nghi và khi đối diện với Cố Thanh Hy khác nhau một trời một vực.
Cố Thanh Hy nhìn ra được, ánh mắt của nữ hoàng nhìn nàng chẳng khác nào nhìn tình địch, chỉ muốn xé xác nàng ra.
Chẳng lẽ ả người lùn này thích Ôn Thiếu Nghi hả?
“Ta hả, ta là tỷ tỷ của Ôn Thiếu Nghi, hắn bị thương, hôn mê suốt một đoạn thời gian dài, trong lúc hôn mê cứ lẩm bẩm đòi tới Oa Nhân Quốc, thế nên… ta mới đưa hắn tới đây”.
“Sao cơ… chàng ấy hôn mê mà còn đòi tới Oa Nhân Quốc?”
“Chứ còn gì nữa, ta nhớ hắn từng nói hắn có người trong lòng ở Oa Nhân Quốc, nhưng khi ta hỏi hắn người trong lòng hắn là ai, hắn lại không chỉ nói, chỉ nói thân phận nàng ta cao quý, hắn không thể với tới được”.
Ôn Thiếu Nghi trợn mắt lườm Cố Thanh Hy.
Nữ nhân này, nói dối không cần chuẩn bị bản thảo luôn hả?
Nữ hoàng nghe thấy mà mừng như mở cờ trong bụng.
Nếu không phải hạ nhân còn ở đây, nàng ta chỉ muốn lao thẳng vào Ôn Thiếu Nghi.
Cho dù là thế, nàng ta vẫn nhìn Ôn Thiếu Nghi bằng đôi mắt lúng liếng si tình, dùng lời nói dịu dàng nhất cuộc đời của nàng ta: “Ôn công tử, ngươi phong quang tế nguyệt, ôn nhu văn nhã, tài hoa đức độ, võ công tuyệt thế, mấy năm trước. Sau khi gặp ngươi, bóng hình ngươi vẫn luôn vương vấn trong lòng trẫm không thể nào buông bỏ được, trẫm nhớ mãi không nguôi, vẫn luôn trông ngóng được trùng phùng cùng ngươi. Năm đó ngươi rời đi vội vã, trẫm còn tưởng ngươi không thích trẫm, chẳng ngờ đôi ta lưỡng tình tương duyệt”.
Cố Thanh Hy suýt nôn.
Đám người lùn này sao mà buồn nôn thế?
Năm đó Ôn Thiếu Nghi vội vàng rời đi, chắc cũng vì không chịu nổi mức độ sến súa của nàng ta.
“Ôn công tử, trẫm lập tức phế hậu, trẫm cho ngươi làm hoàng hậu, nhất định sẽ rước ngươi về bằng nghi lễ hoành tráng nhất”.
Cố Thanh Hy giơ ngón tay cái, buột miệng nói luôn: “Ta ủng hộ, ta tán thành, hai người trai tài gái sắc, à không, trai sắc gái tài, trời sinh một cặp, hai người mà ở bên nhau đúng là xứng lứa vừa đôi, ai ai cũng ngưỡng mộ”.
“Khách sáo rồi khách sáo rồi, nếu ngươi là tỷ tỷ của Ôn công tử thì cũng là thân thích của trẫm, các ngươi từ xa mà đến, vất vả rồi. Trẫm sẽ cho người chuẩn bị tiệc rượu ngay lập tức, hôm nay nhất định phải cùng ngươi uống ba trăm ly”.
“Đệ đệ của ta trước nay dễ xấu hổ, hắn thích ngươi nhưng không dám nói ra, ắt hẳn là vì cảm thấy mình quá cao, không xứng với ngươi, thế nên… bệ hạ, ngươi hiểu đó”.
Nữ hoàng sững người.
Nàng ta không hiểu lắm.
Hắn ta không chê nàng ta quá lùn, nàng ta đã cảm ta trời đất rồi.
Đâu thể chê hắn ta quá cao được.
Cố Thanh Hy ghé lại gần nàng ta, khẽ nói: “Đệ đệ ta dễ xấu hổ, thế nên hắn lén nói với ta, ngày đại hôn, ta không thể có mặt, nếu không hắn sẽ thấy ngượng lắm. Ngươi thử nói xem, ta chỉ có một đệ đệ, nguyện vọng này chẳng biết được giấu trong lòng hắn bao nhiêu năm rồi, nếu ta tham gia hôn lễ của hắn, há chẳng phải sẽ khiến hắn… ôi…”
Khóe miệng Ôn Thiếu Nghi giật giật, đành nhắm luôn hai mắt vào.
Hắn ta cố nén cơn giận, nói với bản thân rằng đừng nổi nóng.