Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 120: Lăng Tiêu Vũ anh đi phối gà đi!
Ngày diễn ra hội nghị hội hội thương nhân Khánh Giang.
Hội nghị hội thương nhân Khánh Giang lần này được tổ chức tại trung tâm hội nghị thành phố.
Bình thường, chỉ có những hội nghị chính thức vô cùng quan trọng, mới có thể sử dụng hội trường của trung tâm hội nghị Khánh Giang. Lần này hội nghị hội thương nhân được cử hành tại đây, điều này cho thấy cuộc hội nghị lần này quan trọng cỡ nào.
Dù sao cũng là nghiên cứu thảo luận, hoạch định kế hoạch phát triển Khánh Giang trong tương lai, quy mô như này, Trương Thiên cũng không cảm thấy bất ngờ.
Hội trường trung tâm hội nghị hôm nay được trang trí rất long trọng, xung quanh treo rất nhiều lá cờ, còn có rất nhiều nhân viên an ninh canh gác.
Cửa ra vào được trải một tấm thảm đỏ, kéo dài tận mười mấy mét.
Nhìn vào độ hoành tráng quy mô như này, cũng cảm thấy vô cùng long trọng.
Hôm nay Trương Thiên ăn mặc trang trọng, anh cũng không thể làm bẽ mặt thành phố Nam Châu được, hơn nữa hôm nay, anh cũng được xem như là nhân vật chính, một nhân vật thần thoại sẽ khiến nhà họ Lăng sụp đổ.
Trương Thiên đi đến lối vào, có mấy nhân viên an ninh chặn lại, trên người được trang bị súng, xác nhận thân phận.
Sau khi xác nhận thông tin chính xác, nhân viên đưa cho Trương Thiên một thẻ khách quý, đeo ở trước ngực, sau đó mới có thể bước vào thảm đỏ.
Xung quanh thảm đỏ cũng có rất nhiều phóng viên và giới truyền thông.
Bọn họ nhìn thấy Trương Thiên đi đến, không một ai nhúc nhích, cũng không ai tiến lên phỏng vấn, thậm chí những người cầm máy quay chạy đường dài cũng không thèm động.
Nhưng vẫn gây ra động tĩnh!
Mọi người quay sang hỏi lẫn nhau, “Người này là ai vậy?”
“Trước giờ chưa từng thấy qua…”
“Không biết.”
“Nếu như không phải đeo thẻ khách quý, tôi còn tưởng rằng là nhân viên ấy chứ.”
Phản ứng như này là bình thường, người ở bên trong hội thương nhân Khánh Giang, người nào người nấy ai mà chẳng là nhân vật lớn có máu mặt?
Dù thế nào cũng phải cỡ mấy nhân vật lớn như Tưởng Minh Đức, Tô Phong, nhưng bọn họ cũng rất ít khi lộ diện trước truyền thông.
Đến nỗi ngay cả cái tên Trương Thiên, bọn họ cũng chưa từng nghe qua.
Trương Thiên hơi khó xử, nhưng chỉ mỉm cười một cái đi ngang qua sân khấu, cũng không quan tâm nhiều, tốt nhất là cũng đừng để bị quấy rối.
Đột nhiên, người phía sau đi tới khiến toàn hội trường trở nên hỗn loạn.
Các phóng viên và giới truyền thông toàn bộ đều cầm máy ảnh chĩa về hướng đó, không ít phóng viên trẻ hấp tấp cầm micro muốn đi đến phỏng vấn.
Trương Thiên cũng quay đầu nhìn một chút, chỉ thấy người đến là người nhà họ Liễu.
Nhà họ Liễu ở Khánh Giang, thân phận địa vị chẳng cần phải bàn nữa.
Hơn nữa, Liễu Cao Viên cũng là hội trưởng hội thương nhân Khánh Giang, là một nhân vật quan trọng của hội nghị ngày hôm nay, vì muốn tìm chủ đề đưa tin, mọi người nhao nhao như ong vỡ tổ chạy đến.
“Hội trưởng Liễu, nội dung chủ yếu của hội nghị hôm nay là gì vậy?”
“Hội trưởng, ông có thể nói một chút về tình hình Khánh Giang lúc này được không?”
Liễu Cao Viên công khai trả lời phỏng vấn một cách rất khách khí, cũng không nói thêm bất cứ điều gì.
Bình thường cũng sẽ không nhiều lời, nói nhiều mắc lỗi nhiều, còn có thể bị ‘tam sao thất bản’ hiểu lệch lạc.
Lúc này, một nhân vật quan trọng khác cũng đến, là nhà họ Lăng!
Lăng Uy khoác trên mình một bộ đồ vô cùng chói mắt, bước chân trầm ổn, bên cạnh có mấy tùy tùng đi theo, khí thế như hồng*.
(khí thế như hồng: tinh thần cao cả, khí thế cực kì tráng thịnh, có thể vượt qua cả cầu vồng. Cầu vồng cao đẹp, tinh thần còn hơn thế).
Lăng Tiêu Vũ cũng đi sát bên cạnh, khuôn mặt sưng đỏ của anh ta qua hơn nửa tháng tịnh dưỡng cuối cùng cũng đã tốt hơn.
Sự xuất hiện của bọn họ khiến đám phóng viên ngay lập tức chuyển hướng mục tiêu.
Ngay cả Liễu Cao Viên danh tiếng cũng bị lấn át.
Bởi vì, trong tay Lăng Uy đang nắm giữ nền truyền thông Khánh Giang, rất nhiều người ở đây đều là người của công ty ông ta, đối mặt với sếp lớn, anh dám không chiếu ống kính sang sao?
Một số truyền thông khác cũng chỉ có thể chạy theo số đông.
“Hội phó Lăng, ngài có mong đợi gì đối với hội nghị hội thương nhân ngày hôm nay không?”
Phong thái của Lăng Uy rất lớn, mỗi một cái nhăn mày, cũng khiến đối phương cảm thấy có một loại cảm giác quyền uy bá khí (uy quyền độc đoán).
Ông ta trầm giọng trả lời: “Nhà họ Lăng chúng tôi luôn hy vọng nền kinh tế của Khánh Giang có thể phát triển vượt bậc, cho dù thế nào chúng tôi cũng sẽ cam kết thúc đẩy nền kinh tế của Khánh Giang, tôi hy vọng ngày hôm nay cũng sẽ như vậy.”
“Các nhân vật có mặt trong hội thương nhân cũng là trụ cột của nền kinh tế Khánh Giang, tôi hy vọng tất cả mọi người cùng nhau nỗ lực, chung tay xây dựng một Khánh Giang tốt đẹp hơn.”
Ngữ điệu uy quyền khiến cho tất cả mọi người ảo tưởng về một lời thề sắt son.
Một vài phóng viên còn vỗ tay hoan hô nói, “Nói rất hay, cảm ơn hội phó Lăng.”
Sắc mặt Lăng Uy nghiêm nghị, gật đầu một cái.
Trương Thiên và Liễu Cao Viên, nội tâm đều cười nhạo không thôi.
Nhà họ Lăng các người muốn nuốt chửng Khánh Giang thì có!
“Hai vị hội trưởng, đứng sát vào nhau chụp một bức ảnh đi.” Một phóng viên lên tiếng, gọi lại Liễu Cao Viên đang muốn bước vào phòng họp.
Hai người bọn họ là kẻ thù công khai không đội trời chung, còn muốn họ chụp ảnh chung?
Nhưng cũng ngại phía truyền thông, Liễu Cao Viên cũng không cự tuyệt!
Lăng Uy đi đến, ánh mắt lộ ra vẻ cân nhắc.
ngôn tình sủng
Lúc ông ta đi đến bên cạnh Liễu Cao Viên, khóe miệng hơi nhếch lên, thấp giọng nói, “Hội trưởng Liễu, trông ông dạo gần đây có vẻ rất tốt?”
“Haha, ăn được ngủ được!” Liễu Cao Viên nở một nụ cười giả tạo, hai người bọn họ đứng chụp chung một bức ảnh.
Trương Thiên nhìn cảnh này, không khỏi cảm thấy buồn cười!
Anh cũng không có giao tiếp với Liễu Cao Viên, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái, thẳng bước tiến vào hội trường lớn.
Đột nhiên, Lăng Tiêu Vũ ở bên cạnh đuổi theo chạy đến.
Anh ta oán hận trầm giọng gọi một tiếng, “Trương Thiên!”
Ánh mắt Trương Thiên khẽ động, nhìn về phía Lăng Tiểu Vũ, “Ui, đây không phải là vương tử đội nón xanh, đầu heo tròn sao? Chào anh, Lăng công tử!”
Còn muốn sỉ nhục mình?
Cái này đều là vết sẹo trí mạng, hơn nữa còn do Trương Thiên ban tặng, một lần nữa nhắc lại, Lăng Thiên Vũ vẫn cảm thấy đau đớn xấu hổ không thôi.
Nhưng bây giờ anh ta đã trầm ổn hơn trước rất nhiều, không dễ dàng bị Trương Thiên kích động nữa.
Lăng Tiêu Vũ ngược lại nhẫn nhịn chịu đựng bị sỉ nhục, thấp giọng khinh bỉ nhìn Trương Thiên nói, “Anh cho rằng nói mấy lời này sẽ kích động được tôi sao? Trương Thiên, anh quá tự đại rồi. Tôi nói cho anh biết, anh bây giờ, ở trước mặt tôi, chỉ là một con chó sắp bị làm thịt mà thôi. Một con chó rẻ tiền. “
Trương Thiên ánh mắt khẽ động, nhếch miệng cười nhạt, “Dưới bầu trời này, Trương Thiên tôi đây đã từng sợ ai? Lăng đại thiếu gia, anh dọa tôi sao? Cho dù có muốn dọa người, thì cũng phải để Lăng Uy đến dọa tôi chứ, chỉ dựa vào anh?”
Nhà tôi chuyên phối (đánh) chìa khóa*, Lăng Tiêu Vũ cậu mà cũng xứng sao?
(Phối (đánh) chìa khóa: một lối chơi chữ thịnh hành trên mạng TQ, bắt nguồn từ một meme hội thoại. Nội dung có ý giễu cợt rằng một người nào đó không đủ trình độ và khả năng để làm một chuyện nào đó.)
Phối gà đi!
Lăng gia thực sự cho rằng mình có quyền có thế, liền xem mạng người như cỏ rác sao?
Trương Thiên có cảm giác muốn khai đao ngay bây giờ!
Trương Thiên mạnh mẽ dùng tay đẩy Lăng Tiêu Vũ ra, không thèm để ý đến anh ta nữa, trực tiếp đi vào phòng họp.
Đây chính là miệt thị!
Lăng Tiêu Vũ giận đến choáng váng đầu óc, nghiến răng, âm hiểm nhìn chằm chằm Trương Thiên, hung hăng nói thầm: “Trương Thiên, hôm nay mày nhất định phải chết. Mày sẽ thân bại danh liệt ngay chính trong hội nghị ngày hôm nay, chờ mà xem. Xem mày còn đắc ý được bao lâu!”
…
Hội nghị hội thương nhân Khánh Giang lần này được tổ chức tại trung tâm hội nghị thành phố.
Bình thường, chỉ có những hội nghị chính thức vô cùng quan trọng, mới có thể sử dụng hội trường của trung tâm hội nghị Khánh Giang. Lần này hội nghị hội thương nhân được cử hành tại đây, điều này cho thấy cuộc hội nghị lần này quan trọng cỡ nào.
Dù sao cũng là nghiên cứu thảo luận, hoạch định kế hoạch phát triển Khánh Giang trong tương lai, quy mô như này, Trương Thiên cũng không cảm thấy bất ngờ.
Hội trường trung tâm hội nghị hôm nay được trang trí rất long trọng, xung quanh treo rất nhiều lá cờ, còn có rất nhiều nhân viên an ninh canh gác.
Cửa ra vào được trải một tấm thảm đỏ, kéo dài tận mười mấy mét.
Nhìn vào độ hoành tráng quy mô như này, cũng cảm thấy vô cùng long trọng.
Hôm nay Trương Thiên ăn mặc trang trọng, anh cũng không thể làm bẽ mặt thành phố Nam Châu được, hơn nữa hôm nay, anh cũng được xem như là nhân vật chính, một nhân vật thần thoại sẽ khiến nhà họ Lăng sụp đổ.
Trương Thiên đi đến lối vào, có mấy nhân viên an ninh chặn lại, trên người được trang bị súng, xác nhận thân phận.
Sau khi xác nhận thông tin chính xác, nhân viên đưa cho Trương Thiên một thẻ khách quý, đeo ở trước ngực, sau đó mới có thể bước vào thảm đỏ.
Xung quanh thảm đỏ cũng có rất nhiều phóng viên và giới truyền thông.
Bọn họ nhìn thấy Trương Thiên đi đến, không một ai nhúc nhích, cũng không ai tiến lên phỏng vấn, thậm chí những người cầm máy quay chạy đường dài cũng không thèm động.
Nhưng vẫn gây ra động tĩnh!
Mọi người quay sang hỏi lẫn nhau, “Người này là ai vậy?”
“Trước giờ chưa từng thấy qua…”
“Không biết.”
“Nếu như không phải đeo thẻ khách quý, tôi còn tưởng rằng là nhân viên ấy chứ.”
Phản ứng như này là bình thường, người ở bên trong hội thương nhân Khánh Giang, người nào người nấy ai mà chẳng là nhân vật lớn có máu mặt?
Dù thế nào cũng phải cỡ mấy nhân vật lớn như Tưởng Minh Đức, Tô Phong, nhưng bọn họ cũng rất ít khi lộ diện trước truyền thông.
Đến nỗi ngay cả cái tên Trương Thiên, bọn họ cũng chưa từng nghe qua.
Trương Thiên hơi khó xử, nhưng chỉ mỉm cười một cái đi ngang qua sân khấu, cũng không quan tâm nhiều, tốt nhất là cũng đừng để bị quấy rối.
Đột nhiên, người phía sau đi tới khiến toàn hội trường trở nên hỗn loạn.
Các phóng viên và giới truyền thông toàn bộ đều cầm máy ảnh chĩa về hướng đó, không ít phóng viên trẻ hấp tấp cầm micro muốn đi đến phỏng vấn.
Trương Thiên cũng quay đầu nhìn một chút, chỉ thấy người đến là người nhà họ Liễu.
Nhà họ Liễu ở Khánh Giang, thân phận địa vị chẳng cần phải bàn nữa.
Hơn nữa, Liễu Cao Viên cũng là hội trưởng hội thương nhân Khánh Giang, là một nhân vật quan trọng của hội nghị ngày hôm nay, vì muốn tìm chủ đề đưa tin, mọi người nhao nhao như ong vỡ tổ chạy đến.
“Hội trưởng Liễu, nội dung chủ yếu của hội nghị hôm nay là gì vậy?”
“Hội trưởng, ông có thể nói một chút về tình hình Khánh Giang lúc này được không?”
Liễu Cao Viên công khai trả lời phỏng vấn một cách rất khách khí, cũng không nói thêm bất cứ điều gì.
Bình thường cũng sẽ không nhiều lời, nói nhiều mắc lỗi nhiều, còn có thể bị ‘tam sao thất bản’ hiểu lệch lạc.
Lúc này, một nhân vật quan trọng khác cũng đến, là nhà họ Lăng!
Lăng Uy khoác trên mình một bộ đồ vô cùng chói mắt, bước chân trầm ổn, bên cạnh có mấy tùy tùng đi theo, khí thế như hồng*.
(khí thế như hồng: tinh thần cao cả, khí thế cực kì tráng thịnh, có thể vượt qua cả cầu vồng. Cầu vồng cao đẹp, tinh thần còn hơn thế).
Lăng Tiêu Vũ cũng đi sát bên cạnh, khuôn mặt sưng đỏ của anh ta qua hơn nửa tháng tịnh dưỡng cuối cùng cũng đã tốt hơn.
Sự xuất hiện của bọn họ khiến đám phóng viên ngay lập tức chuyển hướng mục tiêu.
Ngay cả Liễu Cao Viên danh tiếng cũng bị lấn át.
Bởi vì, trong tay Lăng Uy đang nắm giữ nền truyền thông Khánh Giang, rất nhiều người ở đây đều là người của công ty ông ta, đối mặt với sếp lớn, anh dám không chiếu ống kính sang sao?
Một số truyền thông khác cũng chỉ có thể chạy theo số đông.
“Hội phó Lăng, ngài có mong đợi gì đối với hội nghị hội thương nhân ngày hôm nay không?”
Phong thái của Lăng Uy rất lớn, mỗi một cái nhăn mày, cũng khiến đối phương cảm thấy có một loại cảm giác quyền uy bá khí (uy quyền độc đoán).
Ông ta trầm giọng trả lời: “Nhà họ Lăng chúng tôi luôn hy vọng nền kinh tế của Khánh Giang có thể phát triển vượt bậc, cho dù thế nào chúng tôi cũng sẽ cam kết thúc đẩy nền kinh tế của Khánh Giang, tôi hy vọng ngày hôm nay cũng sẽ như vậy.”
“Các nhân vật có mặt trong hội thương nhân cũng là trụ cột của nền kinh tế Khánh Giang, tôi hy vọng tất cả mọi người cùng nhau nỗ lực, chung tay xây dựng một Khánh Giang tốt đẹp hơn.”
Ngữ điệu uy quyền khiến cho tất cả mọi người ảo tưởng về một lời thề sắt son.
Một vài phóng viên còn vỗ tay hoan hô nói, “Nói rất hay, cảm ơn hội phó Lăng.”
Sắc mặt Lăng Uy nghiêm nghị, gật đầu một cái.
Trương Thiên và Liễu Cao Viên, nội tâm đều cười nhạo không thôi.
Nhà họ Lăng các người muốn nuốt chửng Khánh Giang thì có!
“Hai vị hội trưởng, đứng sát vào nhau chụp một bức ảnh đi.” Một phóng viên lên tiếng, gọi lại Liễu Cao Viên đang muốn bước vào phòng họp.
Hai người bọn họ là kẻ thù công khai không đội trời chung, còn muốn họ chụp ảnh chung?
Nhưng cũng ngại phía truyền thông, Liễu Cao Viên cũng không cự tuyệt!
Lăng Uy đi đến, ánh mắt lộ ra vẻ cân nhắc.
ngôn tình sủng
Lúc ông ta đi đến bên cạnh Liễu Cao Viên, khóe miệng hơi nhếch lên, thấp giọng nói, “Hội trưởng Liễu, trông ông dạo gần đây có vẻ rất tốt?”
“Haha, ăn được ngủ được!” Liễu Cao Viên nở một nụ cười giả tạo, hai người bọn họ đứng chụp chung một bức ảnh.
Trương Thiên nhìn cảnh này, không khỏi cảm thấy buồn cười!
Anh cũng không có giao tiếp với Liễu Cao Viên, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái, thẳng bước tiến vào hội trường lớn.
Đột nhiên, Lăng Tiêu Vũ ở bên cạnh đuổi theo chạy đến.
Anh ta oán hận trầm giọng gọi một tiếng, “Trương Thiên!”
Ánh mắt Trương Thiên khẽ động, nhìn về phía Lăng Tiểu Vũ, “Ui, đây không phải là vương tử đội nón xanh, đầu heo tròn sao? Chào anh, Lăng công tử!”
Còn muốn sỉ nhục mình?
Cái này đều là vết sẹo trí mạng, hơn nữa còn do Trương Thiên ban tặng, một lần nữa nhắc lại, Lăng Thiên Vũ vẫn cảm thấy đau đớn xấu hổ không thôi.
Nhưng bây giờ anh ta đã trầm ổn hơn trước rất nhiều, không dễ dàng bị Trương Thiên kích động nữa.
Lăng Tiêu Vũ ngược lại nhẫn nhịn chịu đựng bị sỉ nhục, thấp giọng khinh bỉ nhìn Trương Thiên nói, “Anh cho rằng nói mấy lời này sẽ kích động được tôi sao? Trương Thiên, anh quá tự đại rồi. Tôi nói cho anh biết, anh bây giờ, ở trước mặt tôi, chỉ là một con chó sắp bị làm thịt mà thôi. Một con chó rẻ tiền. “
Trương Thiên ánh mắt khẽ động, nhếch miệng cười nhạt, “Dưới bầu trời này, Trương Thiên tôi đây đã từng sợ ai? Lăng đại thiếu gia, anh dọa tôi sao? Cho dù có muốn dọa người, thì cũng phải để Lăng Uy đến dọa tôi chứ, chỉ dựa vào anh?”
Nhà tôi chuyên phối (đánh) chìa khóa*, Lăng Tiêu Vũ cậu mà cũng xứng sao?
(Phối (đánh) chìa khóa: một lối chơi chữ thịnh hành trên mạng TQ, bắt nguồn từ một meme hội thoại. Nội dung có ý giễu cợt rằng một người nào đó không đủ trình độ và khả năng để làm một chuyện nào đó.)
Phối gà đi!
Lăng gia thực sự cho rằng mình có quyền có thế, liền xem mạng người như cỏ rác sao?
Trương Thiên có cảm giác muốn khai đao ngay bây giờ!
Trương Thiên mạnh mẽ dùng tay đẩy Lăng Tiêu Vũ ra, không thèm để ý đến anh ta nữa, trực tiếp đi vào phòng họp.
Đây chính là miệt thị!
Lăng Tiêu Vũ giận đến choáng váng đầu óc, nghiến răng, âm hiểm nhìn chằm chằm Trương Thiên, hung hăng nói thầm: “Trương Thiên, hôm nay mày nhất định phải chết. Mày sẽ thân bại danh liệt ngay chính trong hội nghị ngày hôm nay, chờ mà xem. Xem mày còn đắc ý được bao lâu!”
…
Bình luận facebook